1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ánh Lửa Mùa Đông - Công Tử Như Tuyết

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 112+113

      Nghe được thanh cùng tiếng bước chân vang lên, Hoàng Phủ Diệu Dương khởi đông xe, lái về phía ngoài bệnh viện.

      Cách đó xa, đầu Tống An Nhã rơi mặt đất, gương mặt bị thay đổi, tử vong tại chỗ.

      Hòng Phủ Diệu Dương ngồi xe, ngay cả liếc mắt nhìn Tống An Nhã cũng có.

      Về sau có người xử lý chuyện này, quan tâm.

      bệnh nhân tâm thần nhảy lầu tử vong, chuyện bình thường.

      Sắc mặt lão quản gia vô cùng bình tĩnh, người trợ lý đối diện nhận được cuộc gọi.

      Cúp điện thoại xong, người trợ lý lập tức nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương, "Hoàng Phủ tiên sinh, giáo viên của Lãnh tiểu thư , tiếng trước, ấy gọi điện tới xin phép nghỉ thời gian, do có người chú bị bệnh."

      "Chú gì?" Hoàng Phủ Diệu Dương hỏi.

      "Giáo viên cũng biết." Trợ lý

      Thân thích, gia đình, tất cả những điều này đều là chuyện riêng tư cá nhân, cho dù có là giáo viên của Lãnh Tiểu Dã cũng thể hỏi những vấn đề như vậy được.

      Hoàng Phủ Diệu Dương hơi trầm ngâm, "Số điện thoại đâu?"

      " trong tình trạng tắt máy, tôi sắp xếp cho bọn họ nghĩ cách xem có thể tìm được vị trí cụ thể hay ." Trợ lý vừa trả lời xong, điện thoại lần nữa reo lên, ta vội vàng nhận được thoại, vừa nghe, vẻ mặt liền lộ ra vẻ vui mừng, "Bá tước đại nhân, tìm được tung tích di động."

      Hoàng Phủ Diệu Dương vốn tựa lưng vào ghế, lập tức căng thẳng, "Ở đâu?"

      " con đường gần công viên lúc trước chúng tôi đón ngài về." Người trợ lý .

      "Cái gì?!" Hoàng Phủ Diệu Dương nhíu chặt mày, "Lập tức qua đó!"

      Người trợ lý địa chỉ với tài xế, đoàn xe lập tức rời khỏi bệnh viện, cấp bách chạy về công viên ngoại thành.

      30 phút sau, đoàn xe lần nữa trở lại công viên nơi lão quản gia đón Hoàng Phủ Diệu Dương.

      có hai người cận vệ tiến lên đón, còn có thêm nhân viên công tác đeo mắt kính.

      "Ở đâu?" Hoàng Phủ Diệu Dương lạnh giọng hỏi.

      Nhân viên công tác đưa máy tính trong tay qua, "Chính là vị trái màu đỏ màn hình."

      Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn thoáng máy tính trong tay , vị trí điểm đỏ cách nơi này xa.

      Con ngươi màu lam nguy hiểm nhìn chăm chú vào chấm đỏ, Hoàng Phủ Diệu Dương thấp giọng hạ lệnh.

      "Bắt ấy lại."

      Ra lệnh tiếng, bọn cận vệ lập tức tản ra, tìm vị trí điểm đỏ.

      Hoàng Phủ Diệu Dương nhân lấy máy tính, bước nhanh đến điểm đó.

      Trong lòng tức giận nhiều hơn vui vẻ.

      "Lần này, tôi để em tiếp tục chạy thoát!"

      Mười mấy người chia nhau tìm vây quanh điểm đỏ.

      Hoàng Phủ Diệu Dương đầu ra khỏi công viên, điểm đỏ ngày càng tới gần .

      Vòng qua bụi cây, nâng mặt lên.

      Lúc này, điểm đỏ cách vị trí của tới mười thước.

      Nhưng trong tầm mắt chỉ là quốc lộ dành cho ô tô, có bóng dáng Lãnh Tiểu Dã.

      "Kỳ lạ?" người cận vệ sau lưng nghi ngờ tiến lên, " ràng là ở gần đây, luôn có tín hiệu di động mà, sao lại thấy bóng người nào ở đây?"

      Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn mang hình, rồi xoay người nhìn vòng, tầm mắt liền dừng thùng rác cách đó mười thước.

      Đó là cái thùng rác vô cùng bình thường, màu lam đậm, cao cỡ nửa người, bề ngoài cũng được coi là sạch .

      Chẳng lẽ, xảy ra chuyện gì sao?

      Hoàng Phủ Diệu Dương nhíu mày, cầm lấy máy tính, cất bước nhanh lên trước.

      Vị trí của và điểm đỏ chồng lên nhau, Hoàng Phủ Diệu Dương có tâm tình nhìn máy tính.

      người luôn thích sạch , bá tước đại nhân từ đến lớn đụng tới thùng rác, hôm nay đột nhiên lại xòe bàn tay, mở nắp thùng rác.

      mùi hôi thối đập vào mắt.

      Nhưng dường như ngửi thấy, cau mày, lo lắng nhìn rác ở bên trong.

      Trong thùng rác chỉ có giấy, lá cây, vỏ trái vây, hộp giấy... Rác các loại.

      Nhưng, có người nào.

      Dạ dày như trồi đến tận họng, trong nháy mắt lại trở về chỗ cũ.

      "Lục!"

      Giọng kìm nén.

      người cận vệ lập tức chạy tới, đưa tay vào trong thung rác, lục lọi tìm tòi.

      Lát sau, rút bàn tay về, trong tay nắm chiếc di động vỡ vụn.

      Nhìn xác di động trong tay, người cận vệ đặt lại bên, rồi đem toàn bộ rac đổ ra.

      Bọn cận vệ nhíu mày, Hoàng Phủ Diệu Dương luôn thích sạch , khuôn mặt tuấn tú nhăn lại nắm, nhưng tầm mắt vẫn rời đống rác.

      Cận vệ đẩy vỏ trái cây, túi sữa giấy bỏ...

      Rột cục cũng tìm được nửa chiếc di động còn lại, di động dường như bị vật năng nghiền nát.

      Nhưng, sim điện thoại vẫn còn gắn phía .

      Cận vệ cẩn thận rút chiếc sim ra, lão quản gia vội vàng lấy khăn tay ra nhận, đem chiếc sim cẩn thận lau mấy lần, rồi đưa đến trước mặt Hoàng Phủ Diệu Dương.

      "Bá tước đại nhân."

      Vươn ngón tay qua, cầm lấy chiếc sim bị hỏng kia, Hoàng Phủ Diệu Dương lần nữa nhìn về công viên cách đó xa.

      "Cuộc trò chuyện có được ghi lại ?"

      "Bá tước tiên sinh." Trợ lý tiến lên phía trước, "Tôi vừa hỏi thăm công ty kia, đối phương bảo vị khách cầu xóa toàn bộ tất cả cuộc trò chuyện."

      Hoàng Phủ diệu Dương đưa sim điện thoại cho lão quản gia, "Nghĩ cách sửa cái sim này lại."

      Lão quản gia lập tức đưa cái sim cho nhân viên công tác, đối phương cẩn thận nhận lấy, dường như xem cái sim kia chính là báo vật.

      Hoàng Phủ Diệu Dương xoay người tới ven đường, lão quản gia liền gọi tài xế đến.

      Bọn cận vệ mở xe, sau đó liền dọn rác dưới đất.

      Lúc này, người trợ lý nhận điện thoại cách đó xa, liền đến bên cạnh Hoàng Phủ Diệu Dương.

      "Bá tước tiên sinh, xác định được vị trí đánh cuộc, sáng sớm hôm nay, chiếc thuyền qua kênh đào Panama, tiến vào Thái Bình Dương, về phía đảo Hawaii.

      Hoàng Phủ Diệu Dương nhàng gật đầu, chỉ hơi trầm ngân.

      "Sắp xếp chuyến bay tới Hawaii tối nay, ngoài ra, cậu ở lại New York, tiếp tục điều tra kiện tập kích lần trước, nếu có bất kỳ manh mối nào của Lãnh Tiểu Dã lập tức cho tôi biết."

      "Được, bá tước tiên sinh." Trợ ký cung kính tiến lên hai bước, giúp mở cửa xe,

      Hoàng Phủ Diệu Dương vào, lão quản gia sau, trợ lý cẩn thận đóng cửa xe lại.

      Xe về phía trước, Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn khu công viên cách đó xa.

      Ngón tay trong túi nhàng nắm lấy chiếc đồng xu.
      levuong, Huyềnpluss, trangmai12347 others thích bài này.

    2. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 114+115

      Tiểu Dã, đừng nghĩ tôi buông tha cho em

      Chờ tôi xử lý những tên khốn kia xong, tôi trở lại, tôi muốn nhìn xem, em còn có thể trốn được bao lâu.

      Thông qua những tin tức này, ràng cho thấy Lãnh Tiểu Dã rời khỏi New York, nhưng bài tập của vẫn chưa xong, hơn nữa chỉ xin nghỉ thời gian.

      Điều này cho thấy, chắc chắn trở về.

      Chờ đến khi tim được nhiều manh mối hơn, đến khi xuất lại tại New York, phát được .

      Nắm ngón tay nắm lại, giữ chặt đồng tiền xu, Hoàng Phủ Diệu Dương giọng .

      "Phái người theo dõi nhà ở, giáo viên, trường học... khi phát được tin tức của ấy, phải lập tức báo cho tôi biết."

      "Được, thưa bá tước tiên sinh."

      Lão quản gia cung kính đáp ứng.

      Hoàng phủ Diệu Dương dựa vào ghế, híp mắt lại.

      Lãnh Tiểu Dã, cuộc đời này, em chỉ có thể là của tôi, đừng mơ có thể chạy thoát!

      ...

      ...

      Hoàng hôn buống xuống.

      nhà tạo mẫu vào phòng Lãnh Tiểu Dã.

      "Tiểu Dã, đây là Cát Mễ, ta giúp con tạo hình tượng mới." Kiều cười giới thiệu.

      "Xin chào." Lãnh Tiểu Dã bắt tay với Cát Mễ, "Tôi chỉ có cầu duy nhất, đó là được cắt tóc tôi."

      Cát Mễ cười rộ lên, "Đương nhiên là rồi, tôi chỉ giúp trở nên khác chút thôi, khiến có vẻ giống như nhà giàu mới nổi."

      Lãnh Tiểu Dã nhún vai, ngồi vào chiếc ghế tựa.

      Cát Mễ vẫy tay ra cửa, hai người trợ lý liền rinh giá đồ vào.

      giá đồ, treo đầy các loại quần áo hàng hiệu, đều là nhưng món đồ vô cùng đắt giá.

      Bên còn có rất nhiều trang sức, vòng tay kim cương vô cùng lớn, còn có thêm chiếc nhẫn kim cương to như trưng bồ câu...

      Lãnh Tiểu Dã nhìn Cát Mễ đặt hộp trang sưc lên bàn, khẽ cười tiếng, "Đoán ra, chú Kiều, chẳng phải kinh phí của bọn chú vẫn còn rất sung túc sao?"

      Vì muốn diễn giống, đương nhiên, Lãnh Tiểu Dã có thể nhìn ra được, tất cả đều là hàng .

      Vẻ mặt Kiều đau khổ, "Những thứ này đều là chú mướn hết đó, Tiểu Dãm con đừng làm mất, nếu , tiền thưởng cuối năm cũng mất."

      Nhà tạo mẫu cười cười đem tóc sửa lại chút, nhưng cũng chỉnh lại mái tóc xoăn của , chỉ nhuộm tóc lại chút.

      Sauđó, đem món Bohemian thêu thùa hoa lá đưa cho co, rồi lại tìm thêm chiếc quần jean vô cùng lòe loẹt.

      Hai bộ đồ này, màu sắc vô cùng sặc sỡ, nhưng giá trị hề .

      Lãnh Tiểu Dã bĩu môi, cuối cùng vẫn vào phòng tắm thay, sau đó xoay người ra.

      Nhà tạo mẫu nhìn thấy Lãnh Tiểu Dã bước ra vô cùng kinh ngạc.

      "Ôi trời! Khí chất của mạnh mẽ, bộ quần nát vụn như vậy mà mặc vào vẫn có thể có được hương vị sao?!"

      Kiều quay sang, nhìn bộ quần áo lòe loạt, nhưng nhìn thấy khí phách Lãnh Tiểu Dã lại cười rộ lên.

      "Có vẻ chú sắp xếp sai vị trí cho con rồi."

      " sao, con có cách!"

      Lãnh Tiểu Dã tới trước hộp trang sức, cầm lấy mấy chiếc vòng tay và cổ đính kim cương khoa trương, cầm lấy sợi dài nhất đeo lên cổ.

      Cuối cùng, quên lấy chiếc mũi rơm từ giá áo.

      Sau đó lại sải cánh tay, hất cằm vênh mặt.

      Như vậy, hoàn toàn giống con nhà giàu mới nổi.

      "Thế nào?"

      phải là nhà giàu, tùy hứng sao?

      chỉ cần bắt trước người bạn cùng Tống An Nhã lúc trước là được.

      Tuy tài sản người kia bình thường, nhưng bình thường lại ra vẻ nhà giàu.

      Nhà thiết kế vỗ tay tán thưởng, " làm diễn việc quả thực rất phí."

      Lãnh Tiểu Dã nhún vai cái, cười cười.

      Bỗng cấp dưới của Kiều đẩy cửa bước vào, đến gần Kiều, thấp giọng hai câu.

      Kiều nghe xong, hơi nhíu mày, "Tôi biết rồi."

      Cấp dưới rời , Kiều liền tới trước mặt Lãnh Tiểu Dã, "Tiểu Dã, chú vừa nhận được tin, Tống An Nhã chết rồi."

      "Cái gì?" Ngón tay Lãnh Tiểu Dã cầm lấy chiếc nhẫn kim cương to lớn, vừa nghe được tin này kinh ngạc ngẩng đầu lên, "Sao lại như vậy?"

      "Đây là tin tức từ bệnh viện, từ tối hôm đó, tinh thần ta được bình thường, ba tiếng sau, ta đột nhiên hét lên tiếng rồi nhảy xuống lầu, tử vong tại chỗ." Kiều vươn tay vỗ vai , "Con cần phải cảm thấy áp lực, chú điều tra, ta chỉ làm như vậy với con, mà con hút ma túy. Thậm chí có khả năng ta tham gia vào tổ chức Party kia... Đại diện bên bệnh viện cho biết, người ta còn bị nhiễm AIDS. Có lẽ, ta chịu nổi đả kích, hoặc, cũng có thể ta muốn được giải thoát."

      Lãnh Tiểu Dã khẽ gật đầu cái, cúi thấp mặt, đeo chiếc nhẫn vào tay.

      Tống An Nhã chỉ là kẻ hám giàu mà thôi, nếu ta tới bước này, cái tổ chức độc ác kia khó tránh khỏi bị liên lụy.

      Hai người bạn lần lượt vì cái tổ chức kia mà chết, tinh thần chính nghĩa trong lòng Lãnh Tiểu Dã, và hận thù đối với tổ chức kia, càng tăng lên đỉnh điểm.

      "Chú Kiều, chú cứ yên tâm, lần này, con nhất định cố gắng hết sức, giúp chú phá vụ án này."

      "Chú tin tưởng con." Kiều trịnh trọng gật đầu, "Chú sắp xếp cho hai người trợ lý, tại chú phái người tới khu nhà cao cấp, trợ lý cùng con tới sân bay Hawaii, và lên thuyền từ đó."

      "Trợ lý cũng là người của chú?" Lãnh Tiểu Dã hỏi.

      "Những người này đều là trợ lý riêng chuyên nghiệp cả thôi." Kiêug mỉm cười với , "Cứ coi như chú mang lại lợi ích cho cháu !"

      Thân là nằm vùng, điều đáng sợ nhất chính là bị bại lộ, cho nên người ngủ cùng phòng càng ít càng tốt.

      Do vậy, Kiều vì sắp xếp người trợ lý riêng chuyên nghiệp, cũng phải là người của ông.

      Lãnh Tiểu Dã gật đầu.

      " sắp tới giờ, chú lập tức cho người đưa cháu về, còn những thứ này được đóng gói gửi ." Kiều nhìn đồng hồ, lại lấy ra tấm chi phiếu, "Đay là thẻ tín dụng giới hạn, dùng thân phận của con bây giờ, cứ việc cà, chú thanh toán."

      "Ha ha!" Lãnh Tiểu Dã xấu xa cười, "Vậy con khách sao!"

      "Tiểu dã." Kiều thu hồi ý cười, thân thiết nhìn như vị trưởng bối, "Bây giờ... Nếu con nghĩ lại vẫn còn kịp."

      Lãnh Tiểu Dã cũng thu hồi ý cười, "Chú Kiều, chú cũng biết tính con, chấp nhận làm chuyện gì bao giờ đổi ý."

      Kiều gật đầu, "Chú có hai cầu với con, đầu tiên phải bảo đảm an toàn của mình, thứ hai mới là phá án, hiểu ?"

      "Biết rồi." Lãnh Tiểu Dã lắc lắc chiếc thẻ tín dụng trong tay trước mặt ông, "Ngài chứ chờ coi, con chắc chắn chiến thắng trở về."
      levuong, Huyềnpluss, trangmai12348 others thích bài này.

    3. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 116+117

      Tiễn ra tới cửa, Kiều vẫy tay gọi người cấp dưới đến, " ta đưa con về, nếu như phát sinh tình huống gì đặc biết đừng nên liên lạc với chú, chú chủ động liên lạc với con, phải nhớ luôn cẩn thận.

      "Tiểu Dã, đột nhiên chú cảm thấy hối hận."

      Ôm Kiều cái, Lãnh Tiểu Dã cười an ủi ông.

      "Ngài yên tâm , chết được đâu, đừng quên, con được tự tay cha con huấn luyện."

      Kiều trịnh trọng gật đầu.

      Người trợ lý lên phía trước, đem cây gậy được chuẩn bị đưa cho , "Lãnh tiểu thư, thôi."

      "Được." Lãnh Tiểu Dã nhận lấy cậy gậy, vẫy tay với Kiều, rồi theo trợ lý xuống lầu.

      Trong bãi đậu xe, sớm có xe đợi .

      Đó là chiếc xe màu đen rất bình thường, rất nhanh lái ra khỏi tòa nhà, chạy trong nội thành mấy vòng.

      Sau, dừng lại bên ngoài ngõ , chiếc Cadillac được màu hồng vô cùng tao nhã được kéo ra.

      Lúc ngồi vào trong ze, Lãnh Tiểu Dã liền thầm quyết định.

      Chờ khi hoàn thành nhiệm vụ xong, nhất định phải bắt Kiều thề giữ bí mật cho , thể để chuyện này cho đám chị em biết.

      Nếu , nhất định bị cười nhạo cả đời.

      Chiếc Cadillac chạy rêu rao khắp nội thành, dừng lại trước khu nhà cao cấp, Lãnh Tiểu Dã chưa kihp bước chân xuống, thấy dưới ba mươi tuổi, dẫn theo người con trai trẻ tuổi xuống, người con trai mặc tây trang chủ động mở cửa cho , còn lập tức vươn tay đỡ lấy cánh tay .

      "Xin chào tiểu thư Hứa Tiểu Dã, tôi là trợ lý riêng của ngài Annie, còn người này là vệ sĩ kiêm trợ lý, Trần Tư Viễn."

      "Annie, tên thô tục?" Lãnh Tiểu Dã cố ý liếc cái, tư thế dốt nát kiêu ngạo, liếc nhìn vệ sĩ, "Còn ta, đây là nước Mĩ, sạo có thể dùng tên tiếng Trung, từ hôm nay trở , gọi là... Microphone!"

      Khi còn sống Tống An Nhã luôn như vậy, trong giới du học sinh người Hoa, ta luôn thích giới thiệu bằng tên tiếng , Lãnh Tiểu Dã cũng 'hòa nhập với cộng đồng', bắt chước thói giả vờ giàu có, hám của của ta.

      Trần Tư Viễn bị gọi là Microphone, dường như cũng thích, "Hứa tiểu thư, tên tiếng của tôi là..."

      Annie lập tức nhìn Trần Tư Viễn, "Hứa tiểu thư cậu là Microphone, cậu chính là Microphonge."

      Trần Tư Viễn gật gật, lên tiếng nữa.

      Lãnh Tiểu Dã cũng để ý, bước lên .

      " sắp xếp máy bay xong chưa?"

      " sắp xếp xong, chỗ ngồi khoang thứ nhất."

      "Khoàng thứ nhất?" Lãnh Tiểu Dã bĩu môi, " tôi ngồi khoang hạng nhất, chẳng lẽ có máy bay tư nhân sao?"

      "Thực xin lỗi, tiểu thư... Do gấp quá, nên đủ thời gian thuê chiếc máy bay tư nhân." Annie xin lỗi, sau đó cười lấy lòng, "Thực ra khoang hang nhất nhất cũng rất tốt, ngồi vô cùng thoải mái. Ngài nên ăn chút gì đó, rồi chúng ta trực tiếp đến sân bay."

      Lãnh Tiểu Dã bất đắc dĩ đáp ứng, "Vậy cũng tốt."

      Annie cũng thường thấy mấy con nhóc phá sản như thế này, nhưng cũng biểu ra vẻ mặt gì, Trần Tư Viễn lần đầu tiên làm chuyện như vậy, hơi bĩu mỗi.

      "Vậy, xin hỏi tiểu thư, hôm ngài muốn ăn chút gì ?" Annie cung kính hỏi.

      Lãnh Tiểu Dã nghiêm túc suy nghĩ, "Cá nhân tôi muốn, bữa tối đem dầu ô liu đánh với trứng, sau đó thêm cà chua tươi cùng tí nước ép cà chua, khuấy đều vào nhau, lại thêm chút gạo được trồng ở Canada, nhất định vô cùng ngon miệng."

      "Kia... Đó là món gì?" Annie kịp phản ứng.

      Phốc!

      Vệ sĩ Trần Tư Viễn đứng đằng xa khống chế được bật cười.

      " phải là trứng xào cà chua với com tẻ sao?"

      "A!" Annie hoàn toàn nghĩ tới, cố nén cười nhạo Lãnh Tiểu Dã, "Được, tôi lập tức chuẩn bị cho ngài."

      Cố ý làm nhục Lãnh Tiểu Dã là đúng, hơi nghiêng mặt, ánh mắt dừng người Lãnh Tư Viễn, vênh mặt hất hàm hỏi, "Trước kia, chưa từng làm vệ sĩ sao?"

      "Tôi..."

      "Dừng!" Lãnh Tiểu Dã giơ tay lên, "Trả lời câu hỏi của tôi, muốn phải thêm 'tiểu thư' vào, ngài chứ từng xem thời châu Âu trung cổ sao? Quý tộc nào cũng đều như vậy!"
      xong, giơ khóe môi lên, chính cũng bị mình chọc cười.

      Khóe môi Trần Tư Viễn nảy lên, đương nhiên, đó là nụ cười khinh bỉ.

      Lãnh Tiểu Dã nhìn mặt ta.

      Trần Tư Viễn lập tức nâng mặt lên, "Đúng vậy, thưa tiểu thư. Đây là lần đầu tiên tôi làm vệ sĩ."

      "Vậy trước kia làm gì?"

      "Phải, tiểu thư. Tôi xuất thân từ quân lính, trước kia từng hoạt động trong đội trinh sát, sau lại xuất ngũ, rồi làm bảo vệ, vừa đến Mĩ tháng trước."

      Lãnh Tiểu Dã cảm thấy so với phán đoán của mình cũng khác lắm, khí chất người ta rất giống bố, khí chất như vậy chỉ có thể là người từng luyện lập trong quân đội.

      "Vậy được tiếng phải ?" Lãnh Tiểu Dã lại hỏi.

      "Giản... Phải, tiểu thư, nhưng câu đơn giản có thể."

      Nhìn bộ dạng kỳ quái của Trần Tư Viễn, suýt nữa Lãnh Tiểu Dã cười lên.

      Người vệ sĩ này, ngây ngô lại hài hước, so với Annie nịnh hót còn thú vị hơn.

      "Tiểu thư, bữa tối của ngài chuẩn bị xong."

      Lãnh Tiểu Dã đứng lên, tới bên cạnh bàn ăn, quả nhiên bàn là đĩa trứng xào cà chua, còn có chén cơm, lại thêm chút rau trộn.

      đôi đũa đen đặt bên cạnh chiếc bát.

      " có từng thấy quý tộc nào dùng đũa ăn cơm ?" Lãnh Tiểu Dã mất hứng vẫy tay, "Lấy dao tới, còn nữa, nhớ lấy thêm cả nĩa nữa."

      Annie hiểu , nhưng vẫn đành phải mang dao nĩa tới cho .

      Lãnh Tiểu Dã lập tức cúi xuống ăn, sau đó giả vờ bày khăn ăn lên, tay trái cầm dao, tay phải cầm nĩa, chuẩn bị ăn cơm.

      "Tiểu thư, tay trái cầm nĩa, tay phải cầm dao mới đúng." Trần Tư Viễn nhịn được, nhắc nhở.

      Lãnh Tiểu Dã đương nhiên cho ta biết, mình ấy, lười biếng liếc ta cái, "Tôi thuận tay trái, được sao?"

      Trần Tư Viễn nghẹn lời.

      Lãnh Tiểu Dã bỏ dao nĩa xuống, cầm lấy cái muỗng bên trái, tay phải bị thương vẫn chưa lành, tiện dùng đũa, nên mới thử cách này.

      Đương nhiên, thuận tiện trêu chọc tên vệ sĩ này chút.

      Tiểu dạng nhi, dám cười nhạo Lãnh Tiểu Dã tôi đây, cho dù bây giờ chị đây giả vờ vô học, muốn chơi đùa cùng chị sao.

      cho mình là Hoàng Phủ Diệu Dương chắc?!

      Nghĩ đến người kia, Lãnh Tiểu Dã nuốt mạnh trứng gà vào.

      Từ sáng tới giờ, vì tiễn tên ôn thần kia, vẫn chưa được ăn bữa cơm ngon đâu!
      levuong, trangmai1234, Dunghyt972 others thích bài này.

    4. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 118+119

      Lãnh Tiểu Dã ăn hết cả dĩa đồ ăn, rốt cục cũng lắp đầy bụng.

      Lúc này, Kiều mang hành lý đến biệt thư cho .

      Đoàn người dọn đồ rồi thẳng tới sân bay, ngồi chiếc Cadillac hồng nhạt lái vào sân bay, máy bay tư nhân của Hoàng Phủ Diệu Dương cũng vừa cất cánh.

      Nửa tiếng sau, Lãnh Tiểu Dã lên máy bay rời khỏi sân bay New York.

      Xuyên qua toàn châu Mỹ, quá cảnh tại San Franciso, sau đó lại tiếp tục chuyến bay.

      Đợi đến khi Lãnh Tiểu Dã đặt chân lên Honolulu, là giữa trưa ngày hôm sau.

      Annie sớm liên lạc tài xế giúp , vệ sĩ Trần Tư Viễn cũng mang hành lý xuống, bỏ vào trong cốp xe.

      Lãnh Tiểu Dã ngồi vào phía sua, Annie mở miệng cười, "Tiểu thư, sáu giờ khởi hành, nếu ngài cần gì, bây giờ vẫn còn hơn hai giờ."

      Lãnh Tiểu Dã híp mắt lại, nhìn sắc trời bên ngoài, "Đáng tiếc, chân tôi bị thương, thể mua sắm được, trực tiếp lên thuyền ."

      Thực ra, vết thương chân cũng nghiêm trọng lắm, trải qua ngày dưỡng tương, cũng tốt lên rất nhiều, ảnh hưởng gì đến hoạt động, chỉ vì muốn mua sắm nên tìm cái cớ thôi.

      Annie lập tức ra lệnh với tài xế, " đến bến tàu."

      Chiếc ô tô màu đen ra khỏi sân bay, về phía cảng.

      Cảng du thuyền, toàn những chiếc du thuyền xa hoa lộng lẫy bỏ neo, trong số này, du thuyền Poseidon Cruises, vô cùng lộng lẫy.

      Nó khác xa nhưng chiếc du thuyền khác, hùng vĩ lấp lánh dưới ánh mặt trời.

      Xuống xe, Lãnh Tiểu Dã nâng tay hạ mắt kính xuống, nhìn thoáng chiếc du thuyền cái.

      Con ngươi đen láy, lên chút lạnh lẽo.

      "Tiểu thư, mời lên thuyền."

      Annie cung kính .

      Đeo mắt kính lại, Lãnh Tiểu Dã lười biếng đưa gậy qua cho , lên Hải Thần Hào.

      Annie đỡ lấy cánh tay , "Phòng của ngài ở tần tám, trừ tấng cao nhất, đây chình là nơi có phòng xa hoa nhất du thuyền này. Tôi và Microphonge ở tầng bảy, nếu ngài có cần, tôi có thể ở cùng ngài."

      " cần, tôi có thói quen ở cùng người khác."

      Annie thở hơi, sợ vị đại tiểu thư này muốn cùng phòng với , "Vậy ngài có chuyện gì, bất cứ lúc nào cũng có thể gọi cho tôi.

      "Ừm." Lãnh Tiểu Dã đáp tiếng.

      Lúc này, ba người lên thuyền, sớm có người Hoa mặc tây trang đến tiếp đón, dùng tiếng Trung hỏi.

      "Xin hỏi, vị nào là Hứa tiểu thư?"

      "Là tôi đây."

      "Hoan nghênh ngài đến Hải Thần Hào, tôi là quản lý tầng tám, Kiệt Thụy Tống, ngài có thể gọi tôi là Kiệt Thụy, hoặc cũng có thể gọi tôi là tiểu Tống." Đối phương nhiệt tình bắt tay , sau đó mang ba người vào thang máy chuyên dụng.

      Trong thang máy, Tống Kiệt Thụy giới thiệu đơn giản về chiếc thuyền cho Lãnh Tiểu Dã.

      Chiếc du thuyền này có chín tầng, tầng tám dành riêng cho khách quý, tầng bảy nơi khu VIP, chỉ có khách quý mới được vào phòng giải trí VIP.

      Tầng sau là nơi khu bình thường, tầng năm là nơi giải trí cho du khách phổ thông.

      "Đương nhiên, nếu ngài thích, ngài có thể tới tầng sáu hoặc những tàng khác, để trải nghiệm chút cảm giác du khách phổ thông."

      "Tôi hứng thú." Lãnh Tiểu Dã thản nhiên .

      Kiệt Thụy Tống cười, "Đương nhiên, vị khách cao quý như ngài đây, giải trí tầng bảy mới là nơi hợp nhất với ngài."

      "Có cái gì chơi được ?" Lãnh Tiểu Dã hỏi.

      "Thuyền của chúng tôi được thiết lập loạt sòng bài, tầng bảy còn có đầu bếp Lâm, người này cung cấp nhưng thức thức ăn ngài muốn, đương nhiên cả bữa ăn thông thường. Trừ điều đó ra, còn có nững đồ chơi cùng nhiều thiết bị giải trí, bao gồm cả rạp phim cao cấp nhất..."

      "Khụ!" Lãnh Tiểu Dã ho tiếng, "Ông nên biết, tôi muốn những thứ đó, tôi muốn cái gì đó kích thích hơn!"

      "Nơi này..." Kiệt Thụy Tống cười, "Tôi hiểu ý ngài."

      "Nghe , thuyền các ông đôi khi cũng tổ chức buổi đấu giá." Lãnh Tiểu Dã cố ý lắc lắc chiếc nhẫn kim cương to đùng, "Tôi thích quý, hoặc những vật đáng giá khác."

      "Ngài nghĩ sai rồi, chúng tôi chỉ có đánh bạc, có buổi đấu giá nào cả. Nhưng..." Kiệt Thụy Tống đánh giá lướt, dừng chiếc xinh đẹp, "Nếu ngài muốn kích thích, tối nay tám giờ, đại sảng tầng bảy, có vũ hội mặt nạ, tất cả nhưng chưa lập gia đình đều được mời đến, hi vọng ngài đến tham dự."

      Chỉ mời những chưa lập gia đình?

      Trong mắt Lãnh Tiểu Dã lóe lên tia sáng quái dị, "Chẳng lẽ cho phép đàn ông tham gia sao?"

      "Đây là bữa tiệc thuyền chúng tôi đặc biệt tổ chức, chưng tôi gọi nó là 'Đêm kích thích', chuyên dành cho những vị tiên sinh, tiểu thư chưa có gia đình."

      Đêm kích thích?

      Chỉ nghe cái tên thôi cảm thấy vô cùng mập mờ.

      Lãnh Tiểu Dã còn muốn hỏi Kiệt Thụy Tống vài điều, nhưng thang máy dừng lại.

      Kiệt Thụy Tống dẫn về phòng, để danh thiếp lại sau đó rời .

      Annie giúp thu dọn hành lý, Lãnh Tiểu Dã an vị ngồi sofa ngáp vài cái, "Tôi hơi mệt, muốn ngủ chút, hai người cứ về phòng nghỉ ngơi ."

      "Phải, tiểu thư. Cần tôi ở lại bồi ngài ?" Trần Tư Viễn đứng bên hỏi.

      "Bồi tôi?" Lãnh Tiểu Dã bỏ mắt kính xuống hỏi, " muốn bồi tôi thế nào?"

      Trần Tư Viễn đỏ mặt, "Ý tôi là, có cần tôi ở lại bảo vệ ngài ?"

      " cần." Lãnh Tiểu Da vẫy tay, "Lúc nào cần tôi cho đến."

      Annie cùng Trần Tư Viễn ra khỏi phòng , lười biếng dựa vào ghế sofa, Lãnh Tiểu Dã lập tức trợn to mắt, tinh thần vô cùng hưng phấn gấp trăm lần.

      máy bay ngủ được, ở nơi này cũng có chút buồn ngủ.

      Cởi quần áo người xuống, lấy bộ quần áo dễ hành động từ tủ quần áo ra, thuận tay lấy thêm chiếc mũ che nắng, ra khỏi phòng, hết hành lang, đến sàn tau.

      bể bơi ở sàn tàu, ít trai , đều ăn mặc rất mát mẻ.

      Nhin thấy , người con trai tóc vàng chỉ mặc áo tắm liền huýt sáo hơi.

      "Tiểu thư, muốn phơi nắng cùng ?"

      Lãnh Tiểu Dã liếc cái, "NO!"

      vừa đến, gặp chuyện hay.

      Nhấc châm, Lãnh Tiểu Dã vừa bên mép thuyền ngắm phong cảnh, tiện thể tìm kiếm hình dáng Dạ Phong Dương.

      Cùng lúc đó,

      ban công tầng chín đối diện bể bơi, Hoàng Phủ Diệu Dương cúi người ghé vào lan can, híp mắt lại ngắm cảnh biển phía xa.
      levuong, trangmai1234, Dunghyt974 others thích bài này.

    5. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      P/s: Bù cho cả ngày hôm qua đăng được :3

      Chương 120+121

      Nghe được thanh quản gia tới, Hoàng Phủ Diệu Dương thu hôi tầm mắt, "Có tra được cái gì ?"

      Lão quản gia dừng bước cách đó xa, "Trước mắt có gì đặc biệt, bọn chúng dường như tô chức đấu giá trong thời gian gần đây. Nhưng, tối mai, có vũ hội mặt nạ tại tầng bảy, nghe tất cả độc thân đều được mời đến dự?"

      Vũ hội mặt na?!

      Con ngươi màu lam của Hoàng Phủ Diệu Dương có chút khác lạ.

      Trong mắt tự chủ lên thân ảnh của Lãnh Tiểu Dã, khóe mắt lóe lên tia sáng quái dị, giống như bắt gặp được thân ảnh quen thuộc.

      Bàn tay đặt lan can nắm chặt lại, cẩn thận nhìn khu giải trí tầng tám.

      Tầm mắt chỉ nhìn thấy đội nón cỏ lớn, ghé vào quầy uống nước, dường như chọn thực phẩm.

      Có chút giống với thân hình Lãnh Tiểu Dã, nhưng màu sắc quần áo dám khen tăng, còn mái tóc dài rồi tung vai.

      chỉ đeo những chiếc vòng tay to lớn, cổ còn lấp lánh những món trang sức khác nhau.

      Nhìn thế nào, cũng chỉ thấy đống màu sắc hỗn độn.

      Hoàng Phủ Diệu Dương lập tức thu hôi tầm mắt.

      Bây giờ nha đầu kia trốn còn kịp, làm sao có thể xuất chiếc thuyền này?

      Chắc có lẽ vì quá nhớ , mới nhận lầm thành người khác như vậy.

      Xoay người, nhíu mày ngôi xuống bàn.

      " sử được sim điện thoại?"

      Lão quản gia khoanh tay đứng bên cạnh người , "Rất xin lỗi, bá tước tiên sinh. Bời vì bên chiếc sim bị hỏng vô cùng nghiêm trọng, bây giờ vẫn có cách nào khôi phục lại tài liệu bên trong."

      Hoàng Phủ Diệu Dương chán nản dùng ngón tay gõ vào mặt bàn cái, "Vậy, kiện tập kích và vụ trực thăng thế nào rồi?"

      Lão quản gia do dự nhìn chút.

      "!"

      nhíu mày phun ra chữ.

      "Vân, bá tước tiên sinh." Lão quản gia thấp giọng mở miệng, "Tôi kiểm tra người phụ trách mua đồ, nhân viên bảo dưỡng cùng những người liên quan khác, nhưng cũng phát ra kẻ nào khả nghi.

      Con ngươi màu lam co lại, trở nên u ám, đồng tử cũng nhanh chóng co rút.

      "Xem ra, công tước đại nhân hy vọng tôi còn sống, phải ?"

      Chiếc trực thăng đó được trai của nữ đại công tước - công tước Charles chế tạo ra.

      Từ người phụ trách mua đồ đến những nhân viên bảo dưỡng... Tất cả ai có liên quan đến đều phải, điều này cho thấy, ngay từ lúc trực thăng được sản xuất ra có vấn đề.

      Chiếc máy bay chưa dùng tới tuần liền xảy ra cố nghiêm trọng như vậy, chỉ sợ đó phải chuyện ngẫu nhiên.

      Lão quản gia cảm giác được tức giận, "Bá tước tiên sinh, kết luận tại là..."

      "Hừ!" Hoàng Phủ Diệu Dương hừ lanh, "Thực ông cũng có thể hiểu được, ta làm vậy là vì sao, đúng ?"

      Lão quản gia khẽ thở dài, "Nhưng, chúng ta có bằng chứ."

      Máy bay bị hủy, nếu quả đối phương có động tay động chân tới, nhưng bởi bọn chúng đều là những nhân viên chuyên nghiệp, chắc chắc hề lưu lại dấu vết khả nghi nào.

      Đến lúc đó, chỉ cần đối phương đây chỉ là việc ngoài ý muốn, là có thể đùn đẩy trách nhiệm còn mảnh.

      "Vậy tìm, tra tiếp xem!"

      Hoàng Phủ Diệu Dương thoải mái đứng lên, đến ban công.

      Lão quản gia vội vàng cùng, hai cận vệ cũng nhanh chóng theo phía sau .

      Cầm lấy tây trang áo khoác trong tay cận vệ, nhíu mày.

      " được theo tôi!"

      xong, nhanh chóng rời .

      Vài người cận vệ bất đắc dĩ nhìn lão quản gia.

      Hai ngày nay, sau khi kiện tập kích xảy ra, ngay cả thuyền, bọn họ cũng dám khinh thường, nhưng lên tiếng, bọn họ cũng dám chống lại.

      "Cứ để... Ngài ấy yên tĩnh chút."

      Lão quản gia nhíu mày, thở dài hơi.

      Bất kể người nào phát , người muốn hại chết mình lại là người thân của mình, chắc chắn tâm trạng của ai cũng đều tốt.

      Tất cả mọi người cho rằng Hoàng Phủ Diệu Dương cần gia đình, có tình người, nhưng chỉ có lão quản gia nhìn lớn lên mới hiểu được, thực ra... phải như vậy.

      ...

      ...

      Ban công tầng tám.

      Lãnh Tiểu Dã nhận lấy cây kem bồi bàn đưa tới, tựa vào quầy bar nhìn bốn phía, nhưng vẫn nhìn thấy Dạ Phong Dương đâu.

      Liền thuận tay lấy ít tiền lẻ trong túi, mua cây kem rồi ra khỏi ban công

      dạo hết cả ban công, nhưng cũng thấy Dạ Phong Dương liên lạc với .

      Kiều , Dạ Phong Dương chủ động tới tìm , nhưng thân phận Dạ Phong Dương chiếc thuyền này cho biết.

      Để Dạ Phong Dương có thể phát ra , đành phải dạo vòng, làm tăng cảm giác tồn tại.

      Chậm rãi dạo vòng trong tầng tám, quan sát địa hình chút, Lãnh Tiểu Dã xoay ngươi lê bước .

      Chân trái vẫn còn đâu, thể gắng được nữa, tay cầm kem, tay còn lại vịn vào lan can, từng bước chậm chạp.

      xuống lầu, tới tầng bảy, theo bản năng nhìn bốn phía cái.

      Chú ý tới bản chỉ dẫn tường, ra phía trước, cẩn thận liếc, đem bố cục tầng bảy nhớ trong đầu, sau đó quyết định tìm đại sảnh.

      Xoay người, theo hành lang gấp khúc về phía trước, lát sau, đến đại sảnh tầng bảy.

      Trong đại sảnh cũng có nhiều người lắm.

      Chỉ ít ỏi vài du khách ngồi sofa chuyện phiếm, Lãnh Tiểu Dã đến chính giữa, nhìn khắp bốn phía vòng.

      người phục vụ mặc sơ mi trắng lập tức đến, dùng tiếng hỏi.

      "Tiểu thư, xin hỏi có thể giúp gì được cho ngài?"

      Choang.

      Thang máy cách đó xa, thanh vang lên, cửa thang máy mở ra.

      Hoàng Phủ Diệu Dương bước ra, nhìn lướt bảng chỉ dẫn bên thang máy, rồi xoay người tới sòng bạc.

      Sòng bạc ở đối diện sảnh, vừa khéo qua đại sảnh.

      Lúc này, Lãnh Tiểu Dã vịn mũ che nắng đầu, làm bộ ngắm nhìn trần nhà đại sảnh.

      Hoàng Phủ Diệu Dương chớp mắt bước , vừa khéo phía sau xa Lãnh Tiểu Dã.

      Nghe được giọng bồi bàn, theo bản năng hơi nghiêng mặt sang.

      Liếc mắt cái, nhìn Lãnh Tiểu Dã ngũ sắc.

      chiếc mũ to che khuôn mặt lại, nhìn đến thân hình .

      Lập tức nhận ra, đây chính là 'gà Tây nhiều màu' ban công tầng tám khi nãy.

      Chán ghét nhíu mày, thu hồi tầm mắt, nhanh chân tới sòng bạc.

      Nghe được bồi bàn hỏi, Lãnh Tiểu Dã thu hồi tầm mắt quan sát đèn trang trí trần nhà, dùng tiếng Trung đáp, "Chẳng qua tôi cảm thấy, cái đèn chùm này rất đẹp."

      Bồi bàn lịch cười, cũng thay bằng tiếng Trung, "Mặt đều được điêu khắc rồng vàng cả."

      Lãnh Tiểu Dã kinh ngạc, "Cậu được tiếng Trung sao?"

      Bồi bàn mỉm cười, "Chắc ngài lần đầu lên thuyền chúng tôi, du thuyền này của chúng tôi đa số là Hoa kiều, cơ bản, đều tiếng Trung."

      "À, vậy cũng sai." Lãnh Tiểu Dã nhìn mọi nơi vòng, vẫn phát Dạ Phong Dương đâu, chú ý tới sòng bạc đối diện, nàng khẽ giơ khóe môi lên, "Tôi vốn còn lo lắng thể hiểu được tiếng , vậy, tôi phải đến sòng bạc chút!"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :