1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đích nữ muốn hưu phu - Khanh Dư (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Cố Huân Nhiên

      Cố Huân Nhiên Well-Known Member

      Bài viết:
      473
      Được thích:
      1,256
      Chương 60 Thư Dao lại dùng kế trong kế



      Đinh Thiều Hoa cảm kích nhìn Tần Khả Cầm cái, Tần Khả Cầm chỉ cười nhàn nhạt, sau đó ngồi xuống, lại nhìn thoáng qua Tần Thư Dao, tinh nghịch : " thân xiêm y này của đại tỷ là đẹp mắt, chờ đến thời điểm sinh nhật, muội cũng muốn mặc đẹp như vậy!"

      Tần Thư Dao vui mừng cười cười, xem ra Tần Khả Cầm theo bên người Tần lão phu nhân, đúng là học ít. Tối thiểu tính tình cũng yếu đuối như trước kia vậy.

      Giờ phút này, Tần Tuyết Như cũng lại khó xử Đinh Thiều Hoa, hơn nữa nàng ta cũng muốn xem Mộ Phượng Thiên. Cho nên liền đứng lên, cười : "Nhị tỷ từ đâu tới đây?"

      Tần Khả Cầm chỉ vào chỗ, : "Bọn họ đều ở đó, còn có tứ công tử Hàn gia cũng ở cùng bọn họ!"

      Lời này vừa ra, vẻ mặt Tiết Nhã đỏ bừng, mà những người khác cũng đều nhìn về phía Tiết Nhã, Tiết Nhã ngượng ngùng cúi đầu.

      Tần Tuyết Như đứng lên, thời điểm muốn ra khỏi đình, lại nhìn thấy Mộ Phượng Thiên và Mộ Phương Hoa cùng về phía này, theo còn có Hàn Thế Quân.

      Mộ Phương Hoa nhìn thấy Tần Tuyết Như, vui mừng chạy tới, sau đó lôi kéo cánh tay Tần Tuyết Như : " lâu rồi gặp ngươi, sao ngươi cũng đến trong cung nhìn ta."

      Từ lần trước sau khi xảy ra chuyện đó, Tần Tuyết Như bị Tần Lương hạn chế tự do, ngay cả trong cung cũng thể tùy ý vào.

      Trong đình, mọi người ào ào đứng lên, thi lễ với Mộ Phương Hoa và Mộ Phượng Thiên, Mộ Phượng Thiên tùy ý phất phất tay, sau đó nhìn về phía Tần Tuyết Như, thân thiết : "Vài ngày nay xảy ra chuyện gì vậy?"

      Tần Tuyết Như ủy khuất bĩu môi, hai tròng mắt cũng có chút phiếm hồng. Cuối cùng chỉ lắc đầu, : "Chẳng qua là bị phụ thân bắt học quy củ thôi, cho nên mới có thời gian ra ngoài."

      Mộ Phương Hoa cũng rất đồng cảm gật gật đầu: "Bản công chúa cũng vậy, mỗi ngày theo ma ma học quy củ. Phiền chết!"

      Đứng ở trong đình, Tần Thư Dao nhìn Hàn Thế Quân trong đám người, thấy bên hông quả nhiên là đeo cái túi hương kia, trong lòng cười lạnh.

      Hàn Thế Quân thấy Tần Thư Dao nhìn mình, mặt cũng bày ra tươi cười thoải mái, tay cũng tự giác sờ sờ cái túi hương bên hông.

      Ngụy Tử cũng thấy được cái túi hương bên hông Hàn Thế Quân, nàng ta nhìn Tần Thư Dao, thấy nàng cũng nhìn Hàn Thế Quân, trong lòng càng thêm khẩn trương. Chính là nàng ta nghĩ đến chỉ cần qua hôm nay, bản thân có thể tiến vào Hàn gia, trở thành thiếp của Hàn Thế Quân, vậy, làm thế này cũng là đáng giá.

      "A... Túi hương ở bên hông Hàn công tử nhìn quen mắt lắm!" Ngụy Tử tăng thêm lòng can đảm, giọng .

      Nhưng nơi này nhiều người, câu của Ngụy Tử lập tức hấp dẫn chú ý của đám người.

      Cái túi hương kia là dùng gấm vóc màu xanh ngọc thêu hoa văn cành hoa mẫu đơn quấn quýt, Hàn Thế Quân vừa vặn mặc xiêm y màu xanh rong biển cùng áo choàng hoa văn hình tròn, cực phối hợp với túi hương kia.

      Hàn Thế Quân nhìn Tần Thư Dao cái, mặt cũng lộ ra tươi cười mập mờ.

      Trong lòng Tần Thư Dao cười lạnh, mặt lại nghi hoặc : "Túi hương này nhìn rất quen mắt..." xong lại nhìn Tiết Nhã bên cạnh, trêu ghẹo : "Đây chính là túi hương của Tiết muội muội? Chẳng lẽ là Tiết muội muội đưa vật đính ước cho Hàn công tử?"
      Tiết Nhã nghe vậy mặt lập tức đỏ bừng mảnh, cúi đầu xuống, tuy rằng trong lòng nghi hoặc, nhưng câu cũng dám nhiều. Hơn nữa vừa rồi nàng thấy được cái túi hương bên hông Hàn Thế Quân, phương pháp thêu túi hương kia quả là bản thân tự thêu.

      Mọi người thấy nàng ta như thế, đều cho rằng ngầm thừa nhận.

      Mà vẻ mặt Hàn Thế Quân lại kinh ngạc, túi hương này ràng là Ngụy Tử giao đến tay , hơn nữa Ngụy Tử cũng , túi hương này là lấy từ người Tần Thư Dao xuống. Thế nào lại biến thành Tiết Nhã.

      Tiết Nhã vì lấy lòng người Tần phủ, tặng ít túi hương, hầu bao và khăn cho mọi người, ngay cả chính nàng ta cũng nhớ bản thân đưa cho ai có hình hoa văn gì.

      Chính là Tiết Nhã cũng phân biệt được phương pháp thêu của mình, dù sao nàng ta học được cũng giống với bọn người Tần Thư Dao học được.

      "Lúc trước Bổn hoàng tử nghe hai người các ngươi tình định chung thân (có tình cảm với nhau tự định chung thân), nghĩ tới có việc này. là chúc mừng chúc mừng!" Mộ Phượng Thiên cười vang .

      ít nam tử ở trong này hiểu ra vẻ mặt khinh thường, người ở kinh thành ai chẳng biết hai người Tiết Nhã và Hàn Thế Quân vụng trộm nảy sinh tình cảm, tự mình hẹn hò.

      Hàn Thế Quân kinh ngạc, chỉ là rất nhanh khôi phục lại như thường, cười cúi chào: "Đa tạ Đại hoàng tử."

      lại ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tần Thư Dao, chỉ thấy nàng nhìn chỗ khác, theo bên cạnh những người khác cùng tán gẫu với họ.

      "Cái gì tình định chung thân, dù sao cũng chỉ là thiếp."

      ít nương trong này biết tình hình bên trong, nghe lời này xong đều nhịn được nở nụ cười lạnh.

      Sắc mặt Hàn Thế Quân trở nên khó coi vạn phần, mà Tiết Nhã cũng vô cùng xấu hổ. lời này lại đúng là Tam tiểu thư Trịnh gia Trịnh , tính cách thẳng thắn, chính trực, cho tới bây giờ nhịn được mới , dấu chuyện được.

      Kiếp trước Tần Thư Dao giao tiếp với nàng cực ít, tại xem ra cũng đáng . Loại thời điểm này, còn có ai ra lời này, sợ cũng chỉ có mình nàng.
      Trịnh khinh thường liếc mắt nhìn Tiết Nhã cái, lại : "Vật đính ước cũng tặng, sợ là lời đồn đãi trong kinh thành cũng đều là . Chỉ tiếc Hàn công tử thích ngươi, bằng vì sao chỉ cho ngươi làm thiếp!"

      Ý tứ trong lời đó là Hàn Thế Quân vô tình vô nghĩa, lúc trước chỉ thấy dung mạo Tiết Nhã động lòng người, cố ý thân cận, sau lại biết nàng là bé mồ côi nơi nương tựa, cuối cùng chỉ cho làm thiếp.

      Tần Thư Dao thấy mặt Hàn Thế Quân trận xanh trắng trận đỏ tím, hả giận cực kỳ, chỉ cảm thấy trong lòng thống khoái, liếc mắt nhìn về phía Hàn Thế Quân ánh mắt càng nhiều thêm vài phần khinh thường.

      Nhưng Mộ Phượng Thiên lại cảm thấy Trịnh đánh ở mặt , trầm mặt xuống, : "Nào có việc hôn nào tự bản thân quyết định, mà phải lời cha mẹ!"

      Trịnh càng thêm khinh thường hừ lạnh tiếng: "Vậy nếu như thế, lại vì sao phải vụng trộm trao nhận (trao đổi vật, thư từ), lại vì sao phải lén hẹn hò, làm dư luận xôn xao!"

      Cái này Mộ Phượng Thiên cũng , Tiết Nhã càng cắn răng, lại cố tình câu cũng dám ra, mà những người này nàng càng đắc tội nổi. Cuối cùng chỉ có thể chịu khuất nhục này, bụm mặt khóc chạy .

      Nếu phải người nhiều, Tần Thư Dao còn phải vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

      " , muội lại bắt đầu hồ nháo!" thanh trầm ổn truyền đến từ cách đó xa.

      Trịnh nghe được tiếng đó lập tức cau mũi, thấy Tiết Nhã bị chính mình cho khóc, cũng biết có chừng có mực.

      "Biểu ca, sao bây giờ huynh mới đến!" Trịnh đến trước mặt Mộ Thiếu Dục, cười .

      Mộ Thiếu Dục sủng nịch vuốt vuốt tóc Trịnh , cười : "Trong ngày thường phải là muội thích những nơi như vậy, sao hôm nay lại đến đây?"

      "Còn phải mẹ muội, thế nào cũng phải kéo muội đến đây!" Trịnh bĩu môi .

      Tuy rằng sắc mặt Mộ Phượng Thiên cũng có chút khó coi, nhưng Tần Thư Dao chút cũng để ý, dù sao Mộ Phượng Thiên cũng thể ghi hận nàng, nên ghi hận cũng là Hàn Thế Quân.

      Hơn nữa hôm nay Hàn Thế Quân mất hết thể diện, nhìn bộ dạng này của , Tần Thư Dao hả giận cực kỳ.

      Nếu như ngày ấy Tần Thư Dao phát giác, mà để Ngụy Tử thực được, như vậy lúc này người nên khóc chính là nàng. Nàng quay đầu liếc mắt nhìn Ngụy Tử cái, Ngụy Tử đều luôn cúi đầu, thân thể giống như cũng run rẩy.
      Last edited by a moderator: 3/12/15
      Phong Vũ Yên, tú cầu, song ngư2 others thích bài này.

    2. Cố Huân Nhiên

      Cố Huân Nhiên Well-Known Member

      Bài viết:
      473
      Được thích:
      1,256
      Chương 61 Ngụy Tử bán đứng Thư Dao tức giận

      Đợi đến thời điểm khai tiệc, Ngô thị mời hoa khôi Quần Phương lâu Tình Họa nương ở đài hiến vũ, Tần Thư Dao nghĩ tới Ngô thị lại đại thủ bút, mời Tình Họa đến hiến vũ. Trong lòng kinh ngạc thôi. Đợi vào tiệc, nghe bàn bên cạnh khe khẽ, mới hiểu được.

      "Đây chính là nữ tử thanh lâu, sao lại có thể mời đến nơi này. Cũng sợ bị người chê cười sao?"

      "Chê cười cái gì? Ngươi xem nàng múa, phải là điệu múa phi phượng sao? Lúc trước chẳng phải Tần đại tiểu thư ở trước mặt trưởng công chúa Hoa Phượng múa điệu này, tại nhìn lại cũng khác biệt lắm cùng với nữ tử thanh lâu này!"

      Thời điểm Tần Thư Dao nghe đến đó, khóe miệng lộ ra chút cười châm chọc, xem ra Ngô thị muốn để cho mình sóng đôi cùng nữ tử thanh lâu. Đây chính là xỉ nhục thanh danh của tiểu thư khuê các.

      Nàng cười lôi kéo Tần Khả Cầm : "Bộ dạng Tình Họa này cũng đẹp, có đẹp cũng chỉ là nữ tử thanh lâu. Đáng tiếc tài múa này rồi!"

      Ý tứ trong lời rất ràng, cho dù có tài múa, cũng chỉ là nữ tử thanh lâu, khó bước lên thanh nhã. (thanh cao tao nhã)

      Ngô thị cũng chỉ muốn để Tần Thư Dao buồn bã trong lòng, nếu Tần Thư Dao để bụng tranh luận, vậy càng hợp tâm ý của bà ta. Chính là nghĩ tới Tần Thư Dao chỉ mấy câu ngắn ngủn, rồi lại nữa.

      Chỉ tiếc nam tử và nữ tử phân chỗ ngồi, bằng Tần Thư Dao muốn nhìn xem, Hàn Thế Quân nhìn thấy Tình Họa ở trong này, biết là có biểu cảm thế nào.

      Sau khi yến hội chấm dứt, tất cả mọi người ào ào rời .

      Tần Thư Dao sớm bảo Lục Trúc giám thị nhất cử nhất động của Ngụy Tử, quả nhiên đợi sau khi mọi người rời , Lục Trúc đến phục mệnh, là Ngụy Tử ở trong chỗ núi giả. (hòn non bộ)

      "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?" Trong giọng của Hàn Thế Quân lộ ra nồng đậm trách cứ.

      Ngụy Tử cũng biết rốt cuộc trong lúc đó là sai ở giai đoạn nào, cái túi hương kia bản thân tận mắt thấy Tần Thư Dao làm rớt ở giường, cuối cùng thế nào lại biến thành Tiết Nhã.

      "Nô tì cũng biết... Có thể là biểu tiểu thư tặng cho nhóm tiểu thư ... Sau đó..."

      Hàn Thế Quân nghe vậy lập tức ngắt lời, : "Ý của ngươi là chuyện này tiểu thư nhà các ngươi sớm biết?"

      Ngụy Tử nghe thế trong lòng càng thêm kích động, nếu Tần Thư Dao biết, như vậy kết cục của bản thân nhất định thảm.

      "Nô tì cũng biết..."

      " biết? Lúc trước ngươi như thế nào? nhất định giúp ta lấy đồ vật bên người của tiểu thư nhà ngươi, cuối cùng thế nào lại biến thành như vậy!"

      Hàn Thế Quân buồn bực thôi, quyết định chủ ý muốn kết hôn với Tần Thư Dao, cho nên đặc biệt mua được nha hoàn bên người Tần Thư Dao. Muốn mượn cơ hội này, đến cho mọi người, ngày đó đáp ứng hẹn hò với chính mình phải Tiết Nhã, mà là Tần Thư Dao.

      Trước mặt nhiều người như vậy, lại có nha hoàn xác nhận. Cho dù Tần Thư Dao muốn phủ nhận cũng có cơ hội, như vậy chính mình trở về sau, cũng có thể lại mời Từ thị giúp chính mình làm mối.

      Cố tình túi hương này là của Tiết Nhã, hơn nữa Tiết Nhã còn phủ nhận.

      Hai người Hàn Thế Quân và Ngụy Tử tránh bên trong khe ở núi giả (hòn non bộ), mà hai người Tần Thư Dao và Tĩnh Nguyệt lại tránh ở phía sau núi giả. Hai người bọn họ nghe được ràng.

      Ngụy Tử sợ hãi ngẩng đầu, nhìn Hàn Thế Quân: "Sợ là tiểu thư sớm hoài nghi nô tì, ngày đó người và Tiết tiểu thư sợ là tiểu thư nhà nô tỳ thiết kế!"

      "Ngươi tiểu thư nhà ngươi cố ý?" Hàn Thế Quân kinh ngạc .

      Trốn từ nơi bí mật gần đó Tần Thư Dao cười lạnh, Ngụy Tử này quả thực ra tất cả mọi chuyện. Chỉ là nàng cũng sợ, dù sao Ngụy Tử cũng có bằng chứng.

      Ngụy Tử hơi gật gật đầu: "Nô tì thấy tiểu thư nhà nô tỳ thích công tử..."

      Hàn Thế Quân luôn mặt lạnh, vốn nhìn trúng gia thế và thân phận đích nữ của Tần Thư Dao, cũng hỏi thăm ràng những chuyện của Tần Thư Dao, tuy rằng Tần Thư Dao là đích trưởng nữ, nhưng ở Tần gia còn bằng thứ nữ.

      Hơn nữa còn nghe được mẹ đẻ Tần Thư Dao từng lưu lại số đồ cưới phong phú, chỉ cần bản thân cưới Tần Thư Dao, như vậy số đồ cưới kia cũng đều về bản thân. Như vậy vị trí ở Hàn gia cũng có thể đứng càng ổn định, cũng lại chịu người xem thường.

      Cho nên ngày ấy mới có thể nghe lời Hàn Bình , cố ý đến bên trong hoa viên, muốn cho mọi người hiểu lầm. Nhưng nghĩ tới cuối cùng xuất lại là Tiết Nhã. Sau đến chính mình lại đặc biệt cố ý bị thương ở gần phủ công chúa, chỉ muốn cho mọi người nhìn thấy hai người và Tần Thư Dao thân mật.

      Tuy rằng Tần Thư Dao giúp , nhưng lại muốn ngồi chung xe ngựa với . Rồi sau đó lại bỗng nhiên hẹn bản thân ra ngoài, khi đó mừng rỡ như điên, chính là cuối cùng nghĩ tới cũng lại là cái bẫy.

      Tuy rằng trong ngày thường Hàn Thế Quân cũng có thể cảm giác được Tần Thư Dao có địch ý với , nhưng tin nương mười ba tuổi xuân tâm nhộn nhạo, động tâm với . Dù sao Hàn Thế Quân cực kỳ tự tin với tướng mạo của bản thân mình, chỉ cần ít lời ngon tiếng ngọt, làm sao Tần Thư Dao có thể chống chọi được.

      " tại ngươi chạy nhanh trở về , tiểu thư nhà ngươi sợ cũng nghi ngờ ngươi!" Sau khi Hàn Thế Quân trầm tư lát, lạnh lùng . tại Ngụy Tử này còn giá trị lợi dụng đối với , còn bằng nhanh chóng vứt bỏ.

      Hàn Thế Quân xong vội vội vàng vàng ra khỏi núi giả, nhưng Ngụy Tử cam lòng, cũng vội vội vàng vàng đuổi theo. Hai người vừa ra khỏi nhìn thấy hai người Trịnh và Mộ Thiếu Dục dạo ở bên.

      Trịnh luôn nhanh mồm nhanh miệng, vừa thấy Hàn Thế Quân liền châm chọc khiêu khích, : "Ai u... Vừa rồi ta nghe trong núi giả có thanh, nghĩ tới lại là Hàn công tử!"

      xong lại tinh tế liếc mắt đánh giá nữ tử bên người Hàn Thế Quân cái, lại : "Nha hoàn này ta thấy rất quen mắt, hình như gặp qua ở đâu đó?"

      Tần Thư Dao luôn tránh ở sau lưng núi giả nghe được mấy câu đó, liền ra khỏi núi giả, sau đó lại cố ý vòng , mới ra vẻ hốt ha hốt hoảng chạy lại, kinh ngạc : "Ngụy Tử, sao ngươi lại ở trong này?"

      Lúc này Trịnh mới nhớ tới người nha hoàn này là người bên người Tần Thư Dao, nàng khinh thường nhìn hai người Ngụy Tử và Hàn Thế Quân, hừ lạnh : "Bọn họ ở trong núi giả hẹn hò, tất nhiên ngươi tìm thấy."

      Lời này vừa ra sắc mặt hai người Hàn Thế Quân và Ngụy Tử đều tái nhợt, Hàn Thế Quân vội vàng cúi chào, : "Vị nương này, cần ngậm máu phun người."

      "Ngậm máu phun người cái gì? Vừa rồi ta nhìn thấy các ngươi cùng nhau ra từ trong núi giả, người ở đây lại ít, hẹn hò ở chỗ này, chẳng lẽ là ở trong này mưu đồ chuyện bí mật gì?"

      Trịnh câu vô tâm, khiến trong lòng Ngụy Tử kích động cực kỳ, nàng ta vội vàng quỳ mặt đất, cầu xin : "Tiểu thư, nô tì có..."

      Trong mắt Tần Thư Dao thoáng qua chút ngoan, lạnh lùng : "Trong ngày thường ta thấy ngươi là người ổn trọng, nghĩ tới sớm lén lút lui tới với Hàn công tử. Khó trách lúc trước ta muốn gả ngươi , thế nào ngươi cũng đồng ý. Ta vốn nghĩ đến ngươi trung thành và tận tâm, tại xem ra cũng gì hơn cái này!"

      Ngụy Tử vừa nghe trong lòng càng thêm khủng hoảng, nàng ta khóc lắc đầu : "Tiểu thư, nô tì có..."
      Last edited by a moderator: 18/12/15
      Phong Vũ Yên, tú cầu, song ngư2 others thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955

    4. Cố Huân Nhiên

      Cố Huân Nhiên Well-Known Member

      Bài viết:
      473
      Được thích:
      1,256
      Chương 62 Châm chọc khiêu khích chọc cho xấu hổ

      Tần Thư Dao khinh thường nhìn thoáng qua Hàn Thế Quân, trào phúng : "Hàn công tử có Tiết biểu muội còn thỏa mãn? Chính vì vậy mà nhìn trúng nha hoàn bên người ta, ngươi quang minh chính đại đến nơi này của ta cần thân là được. Làm sao phải khổ lại làm ra loại chuyện vụng trộm này, thứ xuất chính là thứ xuất, cho dù là được nuôi dưỡng ở bên người Tam phu nhân Hàn gia như thế nào, còn phải giống nhau lên được mặt bàn!"

      Đời này Hàn Thế Quân hận nhất người khác là thứ xuất, Tần Thư Dao trước mặt nhiều người châm chọc như vậy. vừa tức vừa hận, nhưng ở trong này chỉ có Trịnh , mà còn có tam hoàng tử Mộ Thiếu Dục, còn muốn đầu nhập vào Mộ Thiếu Dục, cho nên tuyệt thể làm ra chuyện Mộ Thiếu Dục chán ghét.

      "Tần nương oan uổng tại hạ rồi, ràng là nha hoàn này dây dưa , lại gạt ta đến bên trong núi giả." Hàn Thế Quân lưu tình chút nào lấy Ngụy Tử làm lá chắn.

      Ngụy Tử nghe vậy vẻ mặt kinh ngạc, ngơ ngác nhìn Hàn Thế Quân.

      Tần Thư Dao sớm dự đoán Hàn Thế Quân như vậy, hừ lạnh tiếng: "Tuy rằng nha hoàn ta đây tâm thuật bất chính*, nhưng nếu Hàn công tử là người hiểu tri lễ nghĩa, làm sao có thể chờ nghe nha hoàn này xong được!"๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n

      *Tâm thuật bất chính: ý trong lòng có ý nghĩ đen tối, tốt

      Trịnh cũng cảm thấy Tần Thư Dao rất có đạo lý, vội vàng gật đầu : "Đúng vậy, đây là Tần phủ cũng phải Hàn phủ."

      Hàn Thế Quân nhìn thoáng qua, Mộ Thiếu Dục đứng ở bên mặt biểu cảm, cảm thấy hung ác, nhìn Tần Thư Dao giọng : "Thực dám giấu diếm, tại hạ quý Tần nương lâu. Tại hạ gặp nha hoàn này là do đó là nha hoàn bên người Tần nương, cho nên mới tin lời của nàng ta."

      Nếu là nữ tử khác nghe thế, sợ sớm ngượng ngùng thôi. Nhưng cố tình Tần Thư Dao nghe những lời này xong, chỉ khẽ hừ tiếng, sau đó lạnh lùng : "Hàn công tử và Tiết biểu muội sớm có hôn ước, chẳng lẽ Hàn công tử sợ bị Tiết biểu muội nghe thấy? Hơn nữa người ở kinh thành đều biết hai người Hàn công tử và Tiết biểu muội hẹn hò, ngay cả vật đính ước cũng tặng rồi. tại Hàn công tử lại quý ta lâu, chẳng lẽ sợ bị người ngoài nhạo báng?"

      Hàn Thế Quân bị Tần Thư Dao xấu hổ vô cùng, có thể cảm giác được Tần Thư Dao oán hận sâu nặng thế nào, cũng có thể cảm nhận được Mộ Thiếu Dục khinh thường . Chỉ là vẫn cam lòng như trước, biết đến cùng là sai ở chỗ nào, vốn tràn đầy tự tin, cuối cùng lại biến thành như vậy.

      Tần Thư Dao lại cười lạnh : " tại Hàn công tử lén lút cùng nha hoàn của ta, Hàn công tử lại lấy ta làm cái cớ. Đây gọi là phong thái quân tử ư!" Sau đó lại nhìn Ngụy Tử : "Công tử thích nha hoàn này, ta đây bán nàng cho ngươi là được. Chỉ là Tiết biểu muội là thiếp của ngươi, vậy Ngụy Tử vạn thể cao hơn Tiết biểu muội!" xong lại với Tĩnh Nguyệt: "Ngươi lấy khế ước bán mình của Ngụy Tử đến đây, coi như nhìn nàng hầu hạ ở bên người ta nhiều năm, ta cũng cần tiền chuộc gì, coi như là tặng cho ngươi. Chính là Hàn công tử đừng lung tung khắp nơi như vừa nãy, ngươi hủy trong sạch của hai nữ tử, ta trèo cao nổi!"

      Quỳ mặt đất, Ngụy Tử nghe vậy trong lòng vui mừng trận, nhưng lúc nghe được thể cao hơn Tiết Nhã, lại im lặng trận. Nàng ta quay đầu nhìn về phía Hàn Thế Quân, lại phát Hàn Thế Quân nhìn nàng ta, hơn nữa vẻ mặt còn lúng túng. Trong lòng Ngụy Tử lại lo lắng hồi cùng sợ hãi, theo qua như vậy cũng chỉ là cái thông phòng, địa vị sợ còn thấp hơn chút so với nha hoàn bình thường.

      Chuyện đó và dự tính ban đầu của Ngụy Tử giống nhau, vốn nàng ta cho rằng chỉ cần Tần Thư Dao gả cho Hàn Thế Quân, vậy bản thân cũng nhất định theo của hồi môn, đến lúc đó lại cho Hàn Thế Quân làm thiếp, vậy địa vị cùng thân phận đều cao hơn rất nhiều. Nhưng mà nghĩ tới cuối cùng lại là kết cục như vậy.

      Trịnh nghe đến đó cũng nhịn được : "Nếu là chính nhân quân tử nên mời bà mối tới cửa cầu hôn, nào có ở sau lưng người khác làm ra loại chuyện vụng trộm này. Khó trách Tần nương thích ngươi, tác phong ngươi như vậy cũng quả lên được mặt bàn."

      xong lại với Mộ Thiếu Dục bên: "Biểu ca, người như thế huynh vẫn ít tiếp xúc với , rất hiểm đó!"

      Hàn Thế Quân bị á khẩu trả lời được, vội vàng nhìn về phía Mộ Thiếu Dục, chỉ thấy Mộ Thiếu Dục thế nhưng lại nghiêm cẩn gật gật đầu, trong lòng ảo não trận, cũng càng thêm oán hận Ngụy Tử.

      Sau lúc lâu, Tĩnh Nguyệt lấy khế ước bán mình của Ngụy Tử trở lại, Tần Thư Dao đưa khế ước bán mình cho Ngụy Tử, lạnh lùng : "Tuy ngươi từ theo ta cùng lớn lên, nhưng con đường này cũng chính ngươi chọn. Chính ngươi làm chuyện gì, trong lòng của chính ngươi ràng. Trong phòng ngươi có gì ngươi cứ lấy tùy thích, nhưng đồ gì đó trong viện thể lấy ra khỏi phủ."

      Đây là Tần Thư Dao đề phòng nàng ta, Ngụy Tử sợ hãi ngẩng đầu nhìn Tần Thư Dao, quỳ mặt đất lê hai bước, khóc : "Tiểu thư... Nô tì..."

      "Hàn công tử, dù sao nơi này cũng là Tần phủ, mà yến hội cũng kết thúc, kính xin Hàn công tử mang theo Ngụy Tử rời !"

      Ngụy Tử còn chưa hết lời bị Tĩnh Nguyệt đánh gãy.

      Trong lòng Hàn Thế Quân buồn bực thôi, nhưng cũng thể tránh được, cuối cùng chỉ có thể cúi người chào đám người Tần Thư Dao và Mộ Thiếu Dục, sau đó thèm để ý Ngụy Tử, xoay người rời .

      Ngụy Tử si ngốc quỳ mặt đất, lại thấy Tần Thư Dao để ý đến nàng ta, cũng biết tại duy nhất chỉ có thể theo Hàn Thế Quân ra ngoài. Nàng ta đứng lên, cúi người thi lễ với Tần Thư Dao, sau đó vội vã đuổi theo Hàn Thế Quân.

      Tần Thư Dao nhìn bóng lưng Ngụy Tử, trong lòng cười lạnh, kiếp trước Hàn Thế Quân chướng mắt Ngụy Tử, kiếp này Hàn Thế Quân cũng vẫn chướng mắt như trước. Cho dù tại theo Hàn Thế Quân đến Hàn phủ lại như thế nào, ngay cả thiếp cũng phải, lại phải là thân bên đồ cưới, cuối cùng còn phải bị Hàn Thế Quân vứt bỏ.

      Đợi sau khi hai người kia xa, Mộ Thiếu Dục mới về phía trước hai bước, khóe miệng nâng lên chút tươi cười như có như : "Tần nương là hào phóng, sợ là cũng sớm phát rồi!"

      Tần Thư Dao muốn tiếp xúc nhiều với Mộ Thiếu Dục, nàng bày ra chút cười yếu ớt, trả lời nẻo, : "Cái loại nha hoàn giống Ngụy Tử này, cho dù là dân nữ giữ ở lại đây cũng vô dụng. Còn bằng đưa cho Hàn công tử, miễn cho về sau lại sinh ra chuyện gì!"

      Trịnh cũng phụ họa theo: "Đúng vậy, nam tử thế này ta vừa thấy cực kỳ chán ghét. Còn mỗi ngày theo sau mông của Đại hoàng tử và Tứ hoàng tử, chẳng qua là thứ tử, mỗi ngày nghĩ như thế nào để hướng lên , còn bằng kiên định thi công danh."

      Tần Thư Dao cũng muốn nhiều với bọn họ, chính là việc hôm nay cũng may mắn có bọn họ ở đây, bằng nàng còn sợ Hàn Thế Quân càn quấy.

      "Nhị vị chậm rãi dạo, ta còn có việc trước!" xong Tần Thư Dao xoay người mang theo Tĩnh Nguyệt rời .

      Lúc này, Trịnh cũng có hứng thú dạo, nàng lôi kéo Mộ Thiếu Dục : "Biểu ca, chúng ta cũng thôi. Khẳng định là mẫu thân muội tìm muội mệt mỏi rồi!" Trong mắt lộ ra chút tươi cười nghịch ngợm.

      Mộ Thiếu Dục cũng thu hồi ánh mắt, luôn cảm thấy Tần Thư Dao dịu dàng động lòng người như bề ngoài nhìn thấy vậy, hơn nữa vừa rồi sớm nhìn thấy Tần Thư Dao tránh ở sau lưng núi giả, nhưng mà cuối cùng vẫn còn muốn cố ý vòng vòng mới xuất . Có thể thấy được nữ tử này dè dặt cẩn trọng, hơn nữa sớm có dự tính trước đối với việc hôm nay. Ngay cả bọn họ cũng có thể là bị Tần Thư Dao dẫn tới nơi này, có bọn họ đến làm chứng, vậy Hàn Thế Quân càng hết đường chối cãi
      Last edited by a moderator: 18/12/15
      Phong Vũ Yên, tú cầu, song ngư2 others thích bài này.

    5. Cố Huân Nhiên

      Cố Huân Nhiên Well-Known Member

      Bài viết:
      473
      Được thích:
      1,256
      Chương 63 Kinh thành tuyết tai Bắc chiến loạn

      (tai này là tai họa)

      Trịnh thấy Mộ Thiếu Dục nhìn chằm chằm vào Tần Thư Dao, chua xót : "Tần nương kia là xinh đẹp, khiến cho Hàn công tử kia dụng tâm như thế!"

      Mộ Thiếu Dục tự nhiên nghe ra ghen tuông trong giọng của Trịnh , cười nhéo nhéo cái mũi của Trịnh , cười : " nhanh thôi, muộn chút mợ lại nóng nảy!"

      Tần phủ lại khôi phục yên bình lúc trước, mà Ngụy Tử mang theo tràn đầy kỳ vọng theo Hàn Thế Quân đến Hàn phủ.

      Đầu tiên là Hàn Thế Quân báo cáo với Hàn tam phu nhân Từ thị, Từ thị nhìn thoáng qua Ngụy Tử, thấy nàng diện mạo thanh lệ, cử chỉ cũng coi như hào phóng, chỉ là nghe nha hoàn này là nha hoàn bên người Tần Thư Dao, trong mắt lập tức biểu ra vẻ khinh thường: "Nha hoàn này phải là ngươi lừa từ Tần gia đến chứ? Tần nương kia ngoài mặt tốt bụng như vậy, đưa ngươi thông phòng xinh xắn như thế?"

      "Hồi mẫu thân, Tần nương cũng chỉ là hiểu lầm, vì thanh danh nha hoàn này, cho nên mới tặng nàng cho con!"

      Sao Hàn Thế Quân biết Từ thị chỉ ước gì nhìn thấy đắc tội với người khắp nơi, tuy rằng tại Ngụy Tử này có chỗ tác dụng gì, nhưng dù sao vừa mới mang về đến, cũng thể lập tức giải quyết được.

      Ngụy Tử thấy Hàn Thế Quân giúp nàng ta chuyện, trong lòng vừa kích động vừa vui mừng.

      Vốn Từ thị ước gì người trong phòng Hàn Thế Quân càng nhiều càng tốt, cho nên cũng quản những thứ này của , ngày mai thả tin tức này ra ngoài là được, đến lúc đó thanh danh của Hàn Thế Quân ở kinh thành càng thối.

      Hàn Thế Quân tất nhiên biết suy nghĩ trong lòng Từ thị, chính là giờ phút này cũng chỉ có thể như vậy trước, nếu liên tục cũng cần mà đưa Ngụy Tử vào trong phòng mình. Như vậy Từ thị càng có cơ hội khuếch đại , hơn nữa thân phận của Ngụy Tử chỉ cần hơi chút dụng tâm điều tra là có thể điều tra ra, bản thân muốn giấu diếm cũng có tác dụng.

      Ngụy Tử theo Hàn Thế Quân đường tới Trúc Quân viện, đợi vào phòng, Ngụy Tử liền dè dặt cẩn trọng tiến lên vì Hàn Thế Quân thay y phục. Dù sao ngày trước nàng ta đều hầu hạ Tần Thư Dao, tại bỗng nhiên hầu hạ nam tử, trong lòng khó tránh khỏi có chút khẩn trương. Nhưng mà càng khẩn trương lại càng dễ dàng phạm lỗi, Ngụy Tử vốn muốn thay y phục cho Hàn Thế Quân lại nghĩ rằng lại làm cho dây thắt lưng căng chặt.
      Hàn Thế Quân cũng sỡm mất kiên nhẫn rồi, dùng sức đẩy Ngụy Tử ngã đất, lạnh giọng mắng: "Ngươi là thứ có tác dụng gì, chuyện gì cũng làm được, nhanh rót cho gia ly trà nóng."

      Lưng Ngụy Tử đụng vào bàn tròn đau cực kỳ, nhưng cũng dám lên tiếng, chỉ có thể dè dặt cẩn trọng cúi người thi lễ, sau đó ra ngoài. Nhưng hôm nay là lần đầu tiên nàng ta tới nơi này, làm sao biết nơi nào có nước trà chứ. vòng cũng tìm được, cuối cùng chỉ có thể chán nản trở về.

      Nhưng mới tới cửa chợt nghe thấy trong phòng truyền ra tiếng cười duyên, Ngụy Tử nghĩ đến bản thân vì Hàn Thế Quân làm nhiều chuyện như vậy, cuối cùng chỉ có thể danh phân theo Hàn Thế Quân như vậy, trong lòng oán hận thôi, vội vàng vọt vào. Đập vào mắt chính là nữ nử mặc xiêm y hồng nhạt, lúc này giúp Hàn Thế Quân đấm bả vai.

      Nàng kia vừa thấy Ngụy Tử, hai tròng mắt lập tức lộ ra vẻ ghen tị, sau đó lạnh giọng cười : "Ai u, ta vừa rồi còn nghe Tứ gia mang theo nha hoàn trở về, có lẽ là ngươi ?"

      Hàn Thế Quân thấy Ngụy Tử lỗ mãng xông vào, trong lòng sớm bất mãn, cho nên tùy ý gật gật đầu.

      Ngụy Tử ngây ngốc đứng tại chỗ biết nên làm thế nào cho phải.

      Trong đôi mắt của Phượng Điệp lộ ra chút ý cười châm chọc, kiên nhẫn : "Ngươi còn sững sờ tại chỗ làm gì? Còn mau vào hầu hạ gia."

      Lúc này Ngụy Tử mới dè dặt cẩn trọng tới, nhưng lại bó tay bó chân biết nên làm thế nào cho phải.

      Hàn Thế Quân vừa nhìn thấy nàng ta phiền lòng cực kỳ, với Phượng Điệp: "Nàng ta mới tới, nàng dạy quy củ cho nàng ta."

      Phượng Điệp nghe vậy trong đôi mắt lập tức lộ ra vẻ vui mừng, chuyện này lên Hàn Thế Quân thích Ngụy Tử. Nàng vội vàng cúi người thi lễ : "Thiếp nhất định dạy nàng ta tốt, khiến gia vừa lòng!"

      Ngụy Tử nghe vậy càng bất an yên, nhưng trong lòng vẫn mang theo chút chờ đợi.

      Nhưng mà đợi đến ba ngày sau đó, Ngụy Tử bắt đầu hối hận thôi, chỉ tiếc khế cước bán mình của nàng ta sớm bị Hàn Thế Quân lấy , lúc đó chính nàng ta còn tưởng rằng Hàn Thế Quân thích nàng ta mới có thể như thế, nghĩ tới lại biến thành ngay cả cơ hội đào tẩu nàng ta cũng có.

      Trong phòng, Ngụy Tử bị trói ở ghế, miệng của nàng ta cũng sớm bị bịt lại, người chỉ còn lại có cái áo yếm màu lam và bao khố, đôi mắt mở to ra vô hạn khủng hoảng cùng sợ hãi.

      "Đừng sợ, gia , nha hoàn ngươi làm việc có lợi ích gì, hỏng chuyện tốt của ngài ấy. Nếu phải bây giờ gia còn thích thân thể của ngươi, tại hầu hạ ngươi thế này rồi!" Hai tròng mắt của Phượng Điệp lộ ra chút ngoan, châm trong tay tầng tầng lớp lớp đâm vào da trắng nõn của Ngụy Tử...

      Đức Minh năm ba mươi ba, Kinh Thành tuyết tai, Mạc Bắc chiến loạn.

      Bắt đầu từ tháng mười, xung quanh kinh thành tuyết rơi tán loạn rất nhiều, thoáng rơi xuống gần hai mươi ngày, tuyết này phủ cao như cổng thành vậy.

      Trận tuyết tai này khiến cho dân chúng khổ nổi, mà lúc này Đột Quyết lại nhân cơ hội đánh bất ngờ Mạc Bắc, Mạc Bắc lại bị vây bên trong chiến loạn.

      Dân chúng trong kinh thành cũng còn khá tốt, bởi vì trong ngày thường dự trữ rất nhiều. Chỉ khổ cho dân chúng vùng ngoại thành Kinh Thành, lương thực trong nhà đều ăn hết, chỗ củi gỗ dự trữ cũng đều dùng hết. Vốn nghĩ chờ tuyết ngừng lại vào trong núi nhặt chút củi gỗ, nhưng mà ai nghĩ được trận đại tuyết này đều chặn đường núi lại.

      Cho nên ít dân chạy nạn đều ùa vào kinh thành, Hoàng thượng cũng vì việc này khổ nổi, mà Tam hoàng tử Mộ Thiếu Dục chủ động xin giết giặc cầu Mạc Bắc giết địch, Hoàng thượng thấy Tam hoàng tử có đảm lược như thế, cho cùng theo quân đội Trương gia Mạc Bắc kháng địch.

      Tứ hoàng tử nhân cơ hội này muốn kiếm công lao, cùng giúp Hoàng thượng xử lý trận tuyết tai này.

      Hoàng thượng thấy tất cả nhi tử của mình đều có dũng có mưu, trong lòng vui mừng thôi, lập tức gật đầu đáp ứng, để Mộ Tử Liệt đến xử lý trận tuyết tai này, hơn nữa cấp cho vạn lượng bạc.

      Mộ Thiếu Dục mới ra khỏi kinh thành, Mộ Tử Liệt mang theo quan viên đến trong kinh thành xem xét. Chỉ là nạn dân này sớm bị quan viên đuổi ra khỏi kinh thành, mà trong kinh thành chỉ có ít ỏi vài người.

      Đợi đến khi Mộ Thiếu Dục hồi cung là lúc mới có thể lại để cho nạn dân này tiến vào, dù sao bên ngoài còn tích tụ tầng tuyết dày, nếu rất nhiều nạn dân chết ở ngoài cửa thành, bị phát cũng là muốn rơi đầu.

      Trận tuyết tai này Tần Thư Dao sớm biết, cho nên hơn tháng trước nàng để Cẩm Tú Các nhập vào rất nhiều vải bông cùng bông vải, hơn nữa mời tú nương, làm thành áo bông. Những thứ vải vóc này phân thành năm ba chín loại, trừ bỏ gấm vóc tốt nhất và gấm Tứ Xuyên ở ngoài, cũng có ít vải bố.

      Lúc trước lúc Tần Thư Dao bảo Lí chưởng quầy nhập hàng, Lí chưởng quầy còn hết sức bất mãn, vì việc này còn nháo đến chỗ Tần lão phu nhân. Tần lão phu nhân lại chỉ đều do tự bản thân Tần Thư Dao xử lý.

      Sau trận tuyết tai này, vải bông cùng bông vải trong kinh thành đều bắt đầu lên giá, mà vải dệt, bông vải và thợ may ở Cẩm Tú Các đều nhiều nhất, cho nên kiếm cũng nhiều nhất. Về phần thừa lại ít vải bố giá rẻ, Tần Thư Dao lại đặc biệt sai người bố trí ở cửa Tần phủ cái lều, phát áo vải bố được may tốt đến trong tay các nạn nhân.

      Về phần cửa hàng gạo, Tần Thư Dao cũng sớm chuẩn bị tốt. Mặc dù chiến loạn và thiên tai cùng lúc, lương thực là chính yếu, nhưng muốn kiếm tiền cũng khó càng thêm khó.
      Last edited by a moderator: 18/12/15
      Phong Vũ Yên, tú cầu, song ngư2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :