1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng Sinh] Độc Thê Của Hoạn Quan Có Thai (Full)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      @midnight Cái này ngta gọi là ham hố đó a ~
      Vẫn cày bừa từng ngày :020: hy vọng có thể lấp hết các hố :018:

    2. midnight

      midnight Well-Known Member

      Bài viết:
      430
      Được thích:
      428
      Cố lên, cố lên :Cheerleader:. Ủng hộ hết mình
      Diệp Nhược Giai thích bài này.

    3. Tammy Dang

      Tammy Dang New Member

      Bài viết:
      10
      Được thích:
      13
      Troi, sao no long nao dung ngay doan hap dan , gay can, hoi hop nhat va ban ?? Kiep nay la DVN bi qua bao cung chinh duoi tay MDNH ! Cai nay that khong dang mat dan ong chut nao

    4. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 142: chính là thái giám giả, bản vương có nhân chứng!

      Edit: Diệp Nhược Giai

      Sau ngày hôm nay, đời cũng còn hoàng thành đệ nhất mỹ nhân Đường Vân Nhiễm nữa. Đêm đó, giữa màn đêm tĩnh mịch người, có bóng đen lẻn vào trong cung điện giam giữ Đường Vân Nhiễm.

      Khi Đường Vân Nhiễm thấy người tới, giọng kinh hô, "Thương Minh, cứu ta!"

      Tả Thương Minh đặt ngón tay lên môi, nhàng làm tư thế ‘suỵt’, sau đó quay đầu nhìn ra ngoài điện, thấy thị vệ trông coi Đường Vân Nhiễm ở ngoài điện lui xuống nghỉ ngơi, mới quay đầu nhìn Đường Vân Nhiễm.

      Đường Vân Nhiễm ôm lấy vết thương mặt mình, đôi mắt lộ ra điềm đạm đáng , giọng , "Thương Minh, cứu ta... Ta sắp điên rồi... Nhược Hồng căn bản muốn nghe ta giải thích... Đêm đó ta đâm kiếm, là vì muốn tốt cho . Ta biết đêm đó chúng ta đánh lại Quân Cơ Lạc, cho nên mới muốn lợi dụng bản thân mình để Nhược Hồng trốn thoát khỏi nguy hiểm. Nhưng giờ, căn bản nghe ta giải thích..."

      mặt Đường Vân Nhiễm lộ vẻ ủy khuất cùng sợ hãi.

      Trong ánh trăng mờ ảo, đôi mắt Tả Thương Minh lên tia sắc bén như ưng, mím môi thành đường thẳng tắp, thản nhiên cười, " sao, tin nàng, ta tin nàng.”

      Đường Vân Nhiễm ôm nửa bên gò má mình, mặt lộ vẻ cảm động cùng biết ơn.

      "Thương Minh, ta biết mà, chỉ có ngươi đối xử với ta tốt nhất, cũng chỉ có ngươi mới phản bội ta..." Đường Vân Nhiễm nỉ non khẽ nấc, chỉ cần cho người khác nhìn thấy vết sẹo mặt ả, ả vẫn còn có thể là mỹ nhân.

      Tả Thương Minh nở nụ cười lành lạnh trong ánh sáng mờ tối, tươi cười của mang theo chút dữ tợn cùng đáng sợ.

      "Nhiễm Nhi, nàng ... ta chính là người đối với nàng tốt nhất, vậy nàng có gì để báo đáp ta ?”

      Đường Vân Nhiễm sửng sốt, nâng hàng lông mi lên, ánh mắt mang theo nghi hoặc nhìn Tả Thương Minh.

      Lời lạnh lẽo lại phun ra từ trong miệng của Tả Thương Minh, "Nhiễm Nhi, nàng chỉ có ta đối với nàng tốt nhất. Nhưng những người đối xử tốt với nàng, đều lấy được vài thứ mà họ muốn từ người nàng. Còn ta đối với nàng tốt như vậy... Chắc nàng cũng thể bạc đãi ta chứ, đúng ? , nàng muốn lấy gì báo đáp ta?"

      Hàng mi dài của Đường Vân Nhiễm hơi nhếch lên, lúc này mặt ả ra vẻ ngạc nhiên.

      "Ngươi muốn ta lấy gì báo đáp ngươi?"

      Tả Thương Minh quan sát ả từ xuống dưới, ánh mắt chim ưng dừng người Đường Vân Nhiễm, tươi cười nơi khóe miệng càng sâu, mơ hồ có chút xót xa, "Vân phi nương nương, bộ dạng của ngươi giờ, những gì có được cũng chỉ là thân thể bị tàn phá chịu nổi thôi."

      Đường Vân Nhiễm vội vàng kéo lấy quần áo của mình, Tả Thương Minh là tên thái giám, ả cũng muốn hiến thân cho . Hơn nữa, muốn đối phó với loại công tử thâm tình như Tả Thương Minh, nhất quyết thể ân ái cùng bọn họ. Cái gọi là càng xa càng đẹp, loại nam nhân kiểu này chỉ thích hợp treo mồi, nhưng dứt khoát thể ân ái. khi đạt được, nam nhân chán ghét, kết quả cuối cùng cũng có thể thấy được ràng...

      Động tác này của ả bị Tả Thương Minh nhìn thấy, trong mắt lên tia ác độc. cúi người xuống, vươn tay túm lấy tóc của Đường Vân Nhiễm, sau đó nắm đầu ả đập vào cột gỗ.

      "Đường Vân Nhiễm, ngươi tưởng bây giờ ngươi vẫn còn là ‘hoàng thành đệ nhất mỹ nhân’ gì đó sao? Ngươi cmn còn tiện nhân hơn cả đám kỹ nữ trong kỹ viện. Ngươi có tư cách gì mà giả vờ thanh thuần trước mặt lão tử? Nam nhân khác có thể ngủ với ngươi, tại sao lão tử lại ?”

      Đường Vân Nhiễm bị làm cho thống khổ kêu lên, nhưng chủy thủ tay Tả Thương Minh gác lên cổ ả, ác độc , “Ngươi mà dám kêu thêm tiếng nào nữa, thu hút bọn thị vệ bên ngoài vào đây, ta lập tức giải quyết ngươi ngay tại chỗ. Tiện nhân vô sỉ! Dù sao ta cũng có võ công, có thể thoát được, nhưng ngươi …”

      Khi Tả Thương Minh chuyện, căm giận cắn răng cái, sau đó dùng sức vung mạnh tay đấm cú lên khuôn mặt ả. Đường Vân Nhiễm đau nghẹn ngào suýt kêu ra tiếng, nhưng chủy thủ cổ lại khiến ả phải cố gắng đè ép tiếng khóc bật lên đến cổ họng, nuốt xuống bụng.

      bàn tay ả vẫn ôm bên gò má bị thương, giọng run rẩy, "Thương Minh, sao ngươi lại đối xử với ta như vậy chứ? Trước kia phải quan hệ giữa chúng ta rất tốt sao? Hơn nữa, ta cũng có gây ra chuyện gì có lỗi với ngươi mà?”

      "Ngươi rất tốt với ta?" Tả Thương Minh thầm hận trong lòng, mạnh mẽ kéo giật tóc của Đường Vân Nhiễm lại, “Ngươi cũng còn có mặt mũi bảo là rất tốt với ta à? Tả Thương Minh ta, nếu phải vì ngươi, liệu có biến thành tên người ra người, quỷ ra quỷ như bây giờ ? Tả gia chúng ta, nếu bởi vì ngươi, liệu có trở nên nghèo túng như thế ? Tất cả mọi chuyện đều do ả tiện nhân ngươi ban tặng..."

      Đau đớn kịch liệt truyền tới từ da đầu khiến nước mắt Đường Vân Nhiễm nhanh chóng rơi xuống, ả run giọng vội , "Thương Minh, những chuyện đó cũng phải là lỗi của ta mà, ngươi muốn báo thù phải tìm Quân Cơ Lạc cùng Đường Tứ Tứ, hai người bọn họ mới là người hại ngươi mà…”

      Tả Thương Minh cười lạnh, “Những gì mà hai vợ chồng chúng nó nợ Tả gia chúng ta, đương nhiên ta đòi lại đủ. Nhưng giờ ta muốn thu thập ả tiện nhân ngươi trước…”

      "! Thương Minh, ta có làm gì có lỗi với ngươi mà…” ràng lúc trước là do tự bằng lòng chạy ra tranh cãi, dựa vào cái gì mà bây giờ lại đẩy hết trách nhiệm lên người ả chứ.

      Nghe Đường Vân Nhiễm như vậy, Tả Thương Minh càng thêm tức giận, mặt đầy vẻ tàn độc, giọng cũng trở nên rét lạnh hơn, "Tiện nhân! Ngươi còn dám ngươi làm chuyện gì có lỗi với ta à. Lúc trước nếu phải đồ tiện nhân ngươi dùng thủ đoạn hồ ly của ngươi mê hoặc ta, ta có ra gánh tội thay hay ? Còn nữa, vào lúc hạ thân của ta bị Quân Cơ Lạc cắt bỏ, hai chân bị đánh gãy, quẳng vào trong hố phân, ngươi làm gì?”

      Nhắc tới cuộc sống gian khổ mà bản thân mình trải qua, mặt Tả Thương Minh đều vặn vẹo méo mó cả. lại chậm rãi bước tới gần Đường Vân Nhiễm, hai mắt lồi hẳn ra ngoài, nở nụ cười khúc khích giễu cợt, “Ngươi ả tiện nhân lẳng lơ này! Ngươi vừa thấy ta còn gì có thể lợi dụng được nữa, cho nên khi đó nhất định là ngươi chỉ ước gì cách ta càng xa càng tốt. Ngươi cùng Mộ Dung Nhược Hồng thề non hẹn biển, mà ta... phải sống cuộc đời ti tiện nhất.

      Ngươi vĩnh viễn thể biết được, ta phải trải qua những gian khổ kiểu gì mới lọt được vào trong hoàng cung này... Ta đến, chính là muốn hủy diệt ngươi, hủy diệt người từng làm nhục ta, lừa gạt ta..."

      tại Tả Thương Minh quả quyết chính là tên khủng bố, nhất là hơi thở tối tăm người lại càng khiến người ta thấy hốt hoảng. Nghe lời của , giống như là mọi người đời này đều thiếu nợ vậy.

      Da đầu Đường Vân Nhiễm run lên, luồng hàn khí lạnh lẽo chạy từ lòng bàn chân lên , khiến toàn thân đều giá rét.

      "Thương Minh... Ta..."Ả vẫn ôm ấp ý đồ muốn giải thích cho mình, nhưng khi những lời của ả đối mặt với tàn bạo của Tả Thương Minh, toàn bộ đều yếu ớt biến mất.

      Tả Thương Minh vươn tay lột quần áo ả ra, lúc đầu Đường Vân Nhiễm còn hơi hơi kháng cự lại, nhưng sau đó, ả chỉ đơn giản nhắm mắt lại, chờ Tả Thương Minh.

      Tả Thương Minh cười ha hả, khinh rẻ chơi đùa, dùng sức chà đạp bầu ngực tròn trịa của ả. Bầu ngực bị bóp nặn trong tay, gần như muốn phát nổ. Tả Thương Minh từ phía sau dán vào bên tai ả, cúi đầu cười , “Ngươi mà dám kêu ra tiếng, vậy đừng trách ta nhớ đến tình xưa nghĩa cũ, đưa ngươi gặp Diêm Vương gia."

      Đường Vân Nhiễm cắn cánh môi, trả lời .

      Đôi mắt ưng của Tả Thương Minh tối sầm, nhìn chằm chằm vào cơ thể trần truồng của ả, sau đó cúi người cắn mạnh vào hai hạt hồng mai nở rộ đình núi. cắn rất mạnh, giống như là hận thể trực tiếp cắn đứt hai hạt hồng mai đó. Đường Vân Nhiễm vừa đau vừa mê, chỉ dám cắn chặt cánh môi của mình, mà tra tấn của Tả Thương Minh hiển nhiên chấm dứt nhanh như vậy.

      Sau khi Tả Thương Minh cắn chán hai hạt hồng mai rồi, mới cười tà nằm rạp xuống người Đường Vân Nhiễm. Hơi thở lạnh như băng của phả vào là da của Đường Vân Nhiễm, khiến lông gà khắp người ả đều dựng thẳng lên.

      Ánh mắt lạnh băng của Tả Thương Minh đối diện với Đường Vân Nhiễm, hàng lông mi mềm mại dày dặn của Đường Vân Nhiễm nhàng run lên, dám nhìn thẳng nữa. Nhưng lúc này Tả Thương Minh lại đưa tay vào trong ống tay áo của , sau đó rút từ trong ống tay áo ra vật.

      Đường Vân Nhiễm nhìn qua, hô hấp cứng lại, đồng tử cũng co lại dữ dội.

      Tả Thương Minh quơ quơ vật đó trước mắt Đường Vân Nhiễm. Đó là cây đồ giả to dài bén nhọn. Tả Thương Minh trầm mà bạc lạnh cười, thứ tay trực tiếp xâm nhập vào u cốc dưới thân ả…

      Đường Vân Nhiễm đau đến mức gần như muốn cắn nát răng mình, đau đớn kinh khủng truyền từ dưới thân kia khiến ả còn rảnh rang để chú ý đến nhan sắc gìnữa. Ả buông cái tay vẫn che mặt nãy giờ xuống, vết sạo xấu xí nháy mắt liền phá hủy vẻ đẹp mặt ả.

      Tả Thương Minh hoang dâm cười, còn dùng móng tay của mình cạy vết máu mặt ả.

      Trong khoảnh khắc, Đường Vân Nhiễm hận rằng mình thể chết ngay lập tức. Mà Tả Thương Minh nhìn khuôn mặt thống khổ vặn vẹo của ả, nở nụ cười biến thái. thái giám, cũng phải là lần đầu tiên chơi với nữ nhân như vậy, nhưng cho tới bây giờ chỉ có Đường Vân Nhiễm mới cho khoái cảm cực hạn như thế. Tính cách vặn vẹo trời sinh, cảm thấy tra tấn nữ nhân như thế có thể khiến trái tim bị thương tổn của có được niềm an ủi nho .

      Đối tượng bị tra tấn càng thống khổ, càng vui sướng.

      Dựa vào cái gì mà phải đắm mình trong cực khổ, còn những người khác lại sống tốt hơn so với ?

      thậm chí còn suy nghĩ, đợi đến ngày tính kế được Quân Cơ Lạc rồi, tóm lấy Đường Tứ Tứ, cũng đùa giỡn như thế này. chừng Đường Tứ Tứ còn có phong vị hơn hẳn Đường Vân Nhiễm ấy chứ, vì sao Quân Cơ Lạc lại sủng ái nữ nhân của đến thế.

      "Thương Minh... Tha cho ta …” Đường Vân Nhiễm cảm giác được nơi hạ thân bị chảy máu, ả vặn vẹo thân người, thống khổ cầu xin . Tả Thương Minh chẳng những ngừng lại, mà động tác tay càng nhanh hơn, tra tấn đến tận khi Đường Vân Nhiễm nằm tê liệt mặt đất, chịu đựng thống khổ, mới hậm hực thu lại vật tay.

      Sau khi vật đó rời ra khỏi thân thể Đường Vân Nhiễm, ánh mắt tan rã của ả mở ra, khuôn mặt xấu xí bị lộ ra nhưng lại có sức mà che lại.

      Tả Thương Minh khinh miệt phun cục đờm lên mặt ả, sau khi cục đờm dính lên mặt Đường Vân Nhiễm, lại nhấc chân đá mạnh vào bụng ả cú.

      Đường Vân Nhiễm đau đến chết lặng, cũng phản ứng lại.

      Nhưng thấy phản ứng đó của ả, Tả Thương Minh lại càng ghét bỏ. nhấc chân đá thêm cước vào ngực ả, mở miệng kháy, "Tiện nhân, phản ứng của ngươi như vậy là sao? Chẳng lẽ lão tử còn chưa hầu hạ ngươi đủ thoải mái hay sao? Ngươi kêu lên cho lão tử xem!” Tả Thương Minh ha ha cười lạnh, nhắm ngay mặt ả mà tát xuống.

      Đường Vân Nhiễm khóc... Lúc này đây là ả khóc .

      Nước mắt trong suốt lăn theo gương mặt ả rơi xuống, trong lòng ả vẫn thầm kêu oan cho mình. ràng lúc trước Tả Thương Minh muốn tự mình đứng ra gánh tội thay, sao bây giờ lại muốn đối xử với ả như thế? Còn nữa, vì sao tìm Quân Cơ Lạc báo thù , Quân Cơ Lạc mới là người mà nên hận mà.

      Nếu hồi trước Quân Cơ Lạc thiến , bây giờ cũng đối xử với ả như thế này…

      Đường Vân Nhiễm nghĩ như vậy, cuối cùng lại cảm thấy càng thêm căm hận Quân Cơ Lạc và cả Đường Tứ Tứ. Ả cảm thấy mọi tai họa mà ả phải gánh chịu lúc này đều do Đường Tứ Tứ ban tặng. Nếu Đường Tứ Tứ tìm đến Quân Cơ Lạc, chỉ bằng vào sức lực của con thỏ như nàng ta, căn bản thể nào đấu lại ả.

      Sau khi Tả Thương Minh phát tiết lên người Đường Vân Nhiễm xong, mới khinh miệt , “Bây giờ ngươi cứ đợi tiếp ở trong này . Dù sao, Hoàng Thượng của chúng ta cũng rời được kẻ xấu xí ngươi.”

      "ha ha" cười khẽ, thân người lập tức chợt lóe bên cạnh khung cửa sổ to lớn, cả người nhanh chóng chìm vào bóng đêm tối tăm mù mịt.

      Đường Vân Nhiễm nằm trơ trọi mặt đất, thầm thề trong lòng, ả nhất định phải sống sót, cho dù phải sống như con chó chăng nữa, cũng nhất định phải sống sót.

      Tả Thương Minh ra từ trong lãnh cung giam giữ Đường Vân Nhiễm, bóng dáng quỷ mị lao rất nhanh trong hoàng cung yên tĩnh, cuối cùng trà trộn vào Cần Chính điện. Trong Cần Chính điện vẫn còn sáng đèn.

      Nhiếp chính vương Mộ Dung Quân Thương còn đọc tấu chương, Tả Thương Minh đến, quỳ xuống trước mặt .

      "Nhiếp chính vương, tiểu nhân tìm người tra xét, nghe năm đó lão sư phụ phụ trách thiến cho Quân Cơ Lạc cáo lão hồi hương. giờ tiểu nhân phái người tìm lão sư phụ đó, bao lâu nữa chắc có tin tức truyền đến thôi."

      Mộ Dung Quân Thương ngẩng đầu, ánh mắt lành lạnh nhìn Tả Thương Minh, nhàn nhạt , "Ngươi cần uổng phí thời gian nữa, lão sư phụ kia giờ nằm trong tay bản vương rồi. Bản vương sai ngươi điều tra chuyện này, ra là muốn làm cho ngươi động não suy nghĩ về Quân Cơ Lạc nhiều hơn chút.”

      Sắc mặt Tả Thương Minh tối , hơi trầm tư, sau đó đôi mắt sáng lên, ra ý tưởng lớn mật, “Ý của Nhiếp chính vương chính là, Quân Cơ Lạc có thể là thái giám giả sao?” vừa ra những lời này, lại chần chờ, “Nhưng trước đó phải Mộ Dung Nhược Hồng tìm người nghiệm chứng rồi sao? Nếu Quân Cơ Lạc thái giám giả, vậy sao có thể giấu được nhiều người như vậy?”

      Ánh mắt lạnh nhạt của Mộ Dung Quân Thương lộ ra tia sắc bén, cúi đầu cười lạnh, "Tả Thương Minh, bản vương là người thờ phụng quy tắc ‘nghi ngờ dùng, dùng nghi’. Ngươi quy hàng bản vương, vậy có vài chuyện bản vương cũng gạt ngươi. Quân Cơ Lạc thái giám giả, hơn nữa trong tay bản vương còn có nhân chứng. Chỉ là, sau khi bản vương đối chiến với vài lần, hiểu ra được đạo lý... Quân Cơ Lạc là kẻ nắm thực quyền trong tay, nếu cứ đơn giản vạch trần , căn bản gây được ảnh hưởng gì đến . Cho nên bản vương đợi cơ hội lớn, cơ hội có thể để cho bản vương đối đầu trực diện với Quân Cơ Lạc.”

      Tả Thương Minh cũng phải là tên có đầu óc đơn giản, lập tức nghĩ ra, “Chẳng lẽ Nhiếp chính vương đợi Trì Lệ Dập." Trì Lệ Dập có võ công cao cường, danh tiếng cả Tiêu quốc này cũng khá là lẫy lừng. Chỉ cần ông ta vung tay hô tiếng, trong quân đội biết có bao nhiêu tướng lĩnh vâng theo, như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.

      Hơn nữa, ông ta là cậu của Đường Tứ Tứ, chỉ cần ông ta chịu lợi dụng cháu ngoại của ông chút, vậy Quân Cơ Lạc cũng phải là kẻ thể chiến thắng.
      Layla06, thanhbinh, thuytlu31 others thích bài này.

    5. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 143: Ngọt, mật, mật!

      Edit: Diệp Nhược Giai

      Đêm nay, trăng lạnh gió to.

      Ngoài phủ Cửu Thiên Tuế.

      Quân Cơ Lạc cưỡi ngựa, phong trần mệt mỏi gấp gáp quay về.

      Khi vừa nhảy xuống ngựa, quản gia cũng ở cửa nghênh đón . Quân Cơ Lạc cười khẽ, hỏi, “Hôm nay phu nhân ở nhà có phát cáu ?” đoán khi giáng chức Trì Lệ Dập như thế, nàng ở đây nhất định phải trách mắng trận.

      Quản gia lắc lắc đầu, nhưng lại nhịn được mà cười cười, cung kính với Quân Cơ Lạc, “Hồi sáng thất công chúa có đến phủ, sau đó phu nhân kiên nhẫn ngồi tiếp đãi nàng ta, trực tiếp cho người bỏ thuốc vào trong đồ uống của thất công chúa. Cả buổu chiều nay, nghe thất công chúa vệ sinh hơn mười lần. Đến khi rời , mặt vàng hết cả, hai chân cũng ngừng run rẩy.”

      Quân Cơ Lạc nghe xong, khóe miệng cong lên, nở nụ cười nhợt nhạt. Tiểu nương tử nhà ra tay đối phó người khác trực tiếp. Nhưng cũng sao, hai vợ chồng bọn họ sống đâu cần phải nhìn sắc mặt của Mộ Dung Nhược Hồng và Mộ Dung Vân Tiện. Có người làm tướng công như chống lưng cho nàng, dù nàng đâm thủng trời, cũng phải theo sau mông nàng, suy nghĩ biện pháp làm sao để vá lại mảnh trời bị nàng đâm thủng đó.

      Quân Cơ Lạc vuốt cằm mình, cười với quản gia, “Bất đầu từ ngày mai, ngươi đóng tấm bảng ở ngoài cửa, đó viết, 'Thất công chúa và chó được vào'."

      Khóe miệng quản gia giấu ý cười, vâng dạ đáp lời. Ông thầm nghĩ trong lòng, có tấm bảng như thế, thất công chúa chắc vĩnh viễn cũng dám mò đến phủ Cửu Thiên Tuế nữa.

      Quân Cơ Lạc vào phủ, lập tức đến phòng mình trước. Qua thời gian khoảng nén nhang, tắm rửa thay quần áo xong, Quân Cơ Lạc liền qua phòng của Đường Tứ Tứ.

      Đường Tứ Tứ cầm quyển sách trong tay, chắc là trong lúc đợi ngủ quên mất.

      Quân Cơ Lạc nhàng ngồi xuống bên giường nàng, đôi mắt u dán chặt cơ thể nàng. Hồi trước nàng vẫn còn thanh tú lắm, trải qua khoảng thời gian được mình nuông chiều, ngũ quan ngây ngô chậm rãi bớt . Nàng bây giờ, ít nhất là trong mắt , tuy chưa thể gọi là khuynh quốc khuynh thành, nhưng khiến cho người ta thích.

      Khi lún sâu trong tối tăm, trải qua thời gian cơ khổ nhất, từng khát khao, mơ ước cuộc sống như bây giờ, tìm nữ nhân rồi thành thân, sau đó sinh hạ đứa của , cuối cùng chính là yên ả sống qua ngày.

      Người trải qua giết chóc tàn khốc nhất như , cũng có nguyện vọng vô cùng đơn giản.

      Cho nên, rất hài lòng với cuộc sống tại của mình.

      Vào lúc này, Đường Tứ Tứ ở giờng hé mở đôi mắt nhập nhèm của mình, khi nhìn thấy Quân Cơ Lạc ngồi bên mép giường, nàng xoa xoa mắt mình, trong con ngươi đen nhánh đầy vẻ mờ mịt.

      “Bây giờ là canh mấy rồi?”

      Quân Cơ Lạc nhìn nhìn ngoài cửa sổ, thản nhiên , " còn sớm."

      Đường Tứ Tứ nhớ lạichuyện ban sáng, mở to hai mắt nhìn Quân Cơ Lạc, ánh mắt sương mờ mênh mông khiến nhìn mà nhộn nhạo trong lòng.

      “Cuối cùng chàng cũng về, thiếp còn muốn hỏi chàng, sao lại giáng chức cậu thiếp vậy?”

      Biết nàng hỏi điều này, Quân Cơ Lạc cười hì hì trả lời, “ phải nàng muốn sinh con sao, vậy chẳng lẽ ta nên nhanh chóng để cho ông cậu ngoại của đứa bé được sống yên ổn sao? Nàng ngẫm lại xem, lỡ như lúc ông ấy ở biên quan, biết cháu ngoại mà ông cưng chiều nhất lại gạt ông, sinh đứa bé ra, cơn tức xông lên đầu, trực tiếp dẫn theo mấy vạn đại quân thủ hạ tấn công vào hoàng thành. Đến lúc đó, cùng lắm nàng cũng chỉ bị chụp cái mũ là hiểu chuyện bị gian hoạn mê hoặc, còn ta với đứa bé thảm rồi, có khi hai người bọn ta bị ông ấy trực tiếp ăn sống nuốt tươi luôn cũng chừng.”

      “Chàng nhiều chết sao.” Đường Tứ Tứ nắm chặt tay, định đánh thẳng vào người . Quân Cơ Lạc cũng trốn, cứ thế đón lấy cú đấm của nàng.

      Đường Tứ Tứ cau mày, cuối cùng cũng đấm ra. Nàng chỉ thở dài , “Chàng cho thiếp biết , rốt cuộc chàng dự tính gì? Cậu thiếp vốn dây dưa với tam hoàng tử, bây giờ chàng làm như vậy, phải là cố ý muốn đẩy cậu thiếp đến chỗ của tam hoàng tử luôn à? Đến lúc đó, hai người bọn họ liên hợp lại, chàng ứng phó được sao?”

      Quân Cơ Lạc vươn tay miết lên chỗ giữa hàng lông mày bị nhíu lại của nàng, vẻ mặt đứng đắn mà gạt Đường Tứ Tứ, “Sợ gì chứ? Nếu chịu nổi nữa, ta liền ôm đứa đến nhà cậu nàng ăn vạ. Nếu ông ấy dám tìm gian phu gì đó cho nàng nữa, vậy càng dễ xử lý. Ông ấy tìm tên, ta liền đập tên, chờ đến khi ta đem toàn bộ nam nhân đời này đập hết rồi, hừ hừ! Để xem đến lúc đó ông ấy có còn dám ngoan ngoãn trả lại cháu của ông ấy cho ta hay !”

      Đường Tứ Tứ bị thái độ đùa cợt của chọc giận, lần này nắm chặt tay đấm thẳng vào người Quân Cơ Lạc.

      “Chàng đừng có mà chuyện lôi thôi với thiếp. Rốt cuộc chàng định làm như thế nào? Cậu thiếp chính là người mà thiếp kính , chàng lại là trượng phu của thiếp… Dù sao nữa, thiếp cũng muốn hai người đánh nhau. Chàng những dự tính trong lòng chàng cho thiếp nghe , biết đâu thiếp còn có thể giúp đỡ cho chàng.” Đường Tứ Tứ theo bản năng vuốt lên cái bụng còn bằng phẳng của mình, trong mắt lộ ra tia sầu lo, vẻ mặt cũng là nửa phần lo lắng nửa phần áp lực.

      Lời có thể gạt người, nhưng vẻ mặt cùng với những động tác nàng làm trong lúc lơ đãng thể lừa được ai.

      Quân Cơ Lạc nhìn thấy trong mắt Đường Tứ Tứ nỗi lo lắng dành cho mình, trong lòng sớm nở rộ vui mừng. vươn đôi tay dài ra, kéo Đường Tứ Tứ vào trong lòng, môi cong lên, nghiêm túc , "Tứ Tứ, nàng cần lo lắng chuyện giữa ta và cậu nàng. Tóm lại điều, hai người chúng ta để nàng xảy ra chuyện gì.”

      tới đây, đột nhiên dừng lại chút, trêu tức cười , “Nàng ấy à, đầu óc vốn nhanh nhạy rồi, lại còn muốn lo nghĩ về chuyện của hai đại nam nhân bọn ta, là quá khó khăn cho nàng rồi. Nào! Hôm nay vi phu làm Chu U vương (1) thời xưa, vì nụ cười của mỹ nhân mà màng trả giá.”

      (1) Chu U vương: trị vì từ năm 781 TCN – 771 TCN, là vị vua thứ 12 của nhà Chu trong lịch sử Trung Quốc, cũng là vị vua cuối cùng của thời Tây Chu. Ông cực kỳ sủng ái Bao Tự, nhưng vì bà rất ít khi cười, nên ra lệnh ai làm cho bà cười được thưởng nghìn lạng vàng. Quanh đất nhà Chu cai trị vốn xây nhiều tháp dầu để khi có giặc kéo đến đốt các cột lửa báo hiệu chochư hầuđến cứu. Nghe lời xúi giục, Chu U vương sai đốt lửa cho chư hầu mang quân đến để Bao Tự cười. Quân chư hầu mấy nước lân cận trông thấy các cột lửa cháy, ngỡ là có giặc bèn hớt ha hớt hải mang quân đến cứu. Đến kinh thành, thấy mọi người vẫn lại bình thường, có giặc giã gì cả, các chư hầu ngơ ngác nhìn nhau, Bao Tự ở đài trông thấy bật tiếng cười lớn. Chu U vương vô cùng vui sướng vì có thể khiến cho Bao Tự cười. Xong U vương lệnh cho các trấn chư hầu rút quân về vì có giặc. Từ lần Bao Tự cười, Chu U vương rất mừng, lại sai đốt lửa phong đài lần nữa và các chư hầu lại bị lừa. Từ đó các chư hầu mất lòng tin vào thiên tử nhà Chu. Đến khi giặc đến , Chu U vương vội cho đốt lửa phong đài để kêu gọi chư hầu tới cứu, nhưng các chư hầu từng bị lừa chỉ tưởng vua đùa, mang quân tới nữa. Cuối cùng Chu U vương chống nổi quân địch, chết trận ở núi Ly Sơn.

      Đường Tứ Tứ còn chưa phản ứng lại, Quân Cơ Lạc buông nàng ra, đột nhiên đưa tay cởi bỏ đai lưng của mình, áo ngoài nửa hở, ngực hơi hé mở, lộ ra da thịt màu mật ong.

      Nếu chỉ đến thế đúng là hấp dẫn nổi Đường Tứ Tứ, nhưng Quân Cơ Lạc lại cố tình dùng đôi mắt sóng sánh nước của ngừng liếc mắt đưa tình với Đường Tứ Tứ.

      Bộ dáng này của , vừa nghiệt, lại vừa mị hoặc.

      Lúc này Đường Tứ Tứ tóm lấy quyển sách mà trước đó nàng xem dở, quăng về phía .

      " đứng đắn!" Nàng cười mắng , "Nếu Chu U vương tuấn tú được như chàng, vậy phải là Chu U vương tìm cách chọc cho Bao Tự nở nụ cười, mà phải là Bao Tự tìm cách chọc cho ông ta nở nụ cười mới đúng."

      "Hừ hừ! Nàng cũng đúng!” Quân Cơ Lạc nhận lấy quyển sách bị quăng về phía , ôn nhu cười, "Tứ Tứ, phải là tướng công nàng muốn khoe đâu, nhưng mà người như ta ấy à, từ vì biết khuôn mặt mình đẹp mà vẫn luôn thường xuyên buồn rầu. Aiz, ta còn nhớ , khi ta sáu tuổi ấy, lúc đó nhị thúc ta dẫn ta chơi, có cặp tỷ muội ruột, hai nàng ai cũng muốn được chơi cùng với ta, cuối cùng vì ta mà oánh nhau. Tội lỗi tội lỗi!

      Đến khi ta bảy tuổi, họ Vương bên hàng xóm có nữ nhi tên là Vương Tiểu Hoa, ngày nào nàng cũng lén bò lên tường nhà ta, chỉ vì muốn được nhìn thấy ta. Nàng ấy , nhìn thấy được khuôn mặt của ta, nàng ấy trở về có thể ăn nhiều thêm hai chén cơm. Cuối cùng đến khi nàng ấy 10 tuổi, béo đến nỗi cha nàng ấy cõng nổi! Tội lỗi tội lỗi!

      Năm ta mười tuổi được đến trường. Có năm trái cây chỗ bọn ta trúng vụ bội thu, bán ra được, khiến cho mấy người trồng cây rầu thúi ruột. Nàng đoán xem, cuối cùng thế nào?" mở to hai mắt nhìn Đường Tứ Tứ.

      Đường Tứ Tứ bị mấy lời “ngạo mạn” của chọc cho buồn cười, lúc này nghe thấy hỏi, nàng cũng thành suy đoán, “Đừng là cuối cùng phải nhờ đến chàng nghĩ biện pháp chứ?”

      "Hừ hừ! Nương tử nhà ta đúng là thông minh nhất.” Quân Cơ Lạc tràn đầy sủng nịch vuốt mũi nàng, tiếp đó làm ra tư thái mà chỉ có mấy công tử vô lại mới có, “Chuyện này khiến cho Huyện lệnh ở địa phương của bọn ta sầu quên ăn quên ngủ, chỉ trong đêm mà đầu bạc như tơ. Sau đó ông ấy đến nhà chúng ta, thành khẩn giao mọi chuyện cho ta, ta liền leo lên xe ngựa ra ngoài dạo chơi vòng. Sau đó ấy à, nàng biết đâu, nữ nhân ở nơi của bọn ta, người sau la hét còn điên cuồng hơn so với người trước nha, mặc kệ là loại hoa quả gì cũng đều ném về phía ta… Lần nào ta cũng xe trống ra , khi về thắng lợi hết.”

      “Chàng… Chàng là, càng khoe càng khoác lác… Nhưng năm đó nếu có thiếp ở đó, thiếp nhất định ôm quả bí đỏ to đùng đến ném chàng, nện chết chàng ít ra cũng phải nện cho chàng hôn mê, để bây giờ đỡ phải ra ngoài gây họa cho người khác!” Đường Tứ Tứ xoa cái bụng quặn đau vì cười, .

      Đến đêm khuya, hai người nghỉ. Quân Cơ Lạc ôm chặt Đường Tứ Tứ vào trong ngực. Đường Tứ Tứ còn buồn ngủ nữa, khi nàng nghe thấy tiếng hít thở đều đều của , liền mở to mắt nhìn.

      Khuôn mặt gần trong gang tấc ngừng phóng đại trong đôi con ngươi của nàng. Trong lúc ngủ mơ, mặt lộ vẻ căng thẳng, mày cũng cau chặt, hình như mơ thấy cái gì đó hay ho.

      Đường Tứ Tứ vươn tay muốn vuốt lên nếp nhăn giữa hai hàng lông mày của , nhưng Quân Cơ Lạc lại mớ, đột nhiên theo khóe miệng nhả ra chữ “giết” đằng đằng sát khí.

      Đường Tứ Tứ yên lặng khẽ thở dài, tuy Quân Cơ Lạc vẫn ra thực nhàng, nhưng nàng biết, nếu lần này cậu nàng liên hợp, Quân Cơ Lạc rơi vào cảnh mình chọi ba. Hơn nữa trong ba người này, có hai người vô cùng có đầu óc và mưu lược. Lần này Quân Cơ Lạc đễ vượt qua.

      Nàng phải nghĩ biện pháp giúp đỡ .

      Ngày hôm sau, Đường Tứ Tứ vừa dùng xong bữa sáng, quản gia đến thông báo, là Phụ quốc công đến. Đường Tứ Tứ sợ cậu nàng tinh mắt, vội vàng bảo Thanh Nhi tìm cái áo choàng rộng chút, sau khi thay đồ, nàng mới đến tiền sảnh.

      Nhưng vừa mới đến tiền sảnh, quản gia liền lắc đầu thở dài với nàng. Hóa ra, hôm nay Trì Lệ Dập còn dẫn theo Đường Tử An, Trì Hằng Liễu đến đây. chỉ có mấy người đó, mà cả Mộ Dung Quân Thương cũng đến cùng.

      Đường Tứ Tứ vừa đến cạnh cửa, chợt nghe thấy giọng của Mộ Dung Quân Thương, “Hôm nay bản vương chỉ ngang qua, biết Phụ quốc công ở đây nên ghé vào. Chờ sau khi chào hỏi với Phụ quốc công rồi, bản vương Vân Phúc lâu. Phụ quốc công, đêm nay chúng ta gặp về."
      nancy1986, Layla06, thanhbinh29 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :