1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nương tử cười - An Gia (Xuyên không - Điền văn - 4S)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      chuong moi muon nam.cam on ban

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 27. Tơ tình (2)

      Editor: Puck

      “Dì muốn gặp ta, nha đầu ngươi lên cân.”An Nhược Hảo nắm tay nàng ta hưng phấn , đây là vừa vào cửa gặp người quen vui mừng.

      “Phu nhân muốn gặp ngươi?” Lương nha đầu nhìn sang hai bên, “Phu nhân muốn gặp ngươi sao lại dẫn đến vườn Di Tình. Đây là chỗ đại thiếu gia ở.”

      “Đại thiếu gia? Ngô Đắc Nhân?” An Nhược Hảo kinh ngạc.

      “Đúng vậy.” Lương nha đầu cau mày.

      “Tiếu Nhan!” Ngô Đắc Nhân theo cửa hông đến, nhìn thấy An Nhược Hảo cười rạng rỡ, nhìn thấy Lương nha đầu lại nhíu mày, “ phải kêu ngươi lấy bút mực cho ta sao, sao còn ở đây?”

      “Đại thiếu gia đây là muốn ta tránh .” Lương nha đầu bảo vệ An Nhược Hảo, lạnh lùng .

      An Nhược Hảo giống như xem kịch vui, Lương nha đầu này lại có thể sợ đại thiếu gia.

      “Ngươi cho rằng ngươi ỷ vào nương ta cho ngươi chỗ dựa là ta liền dám động tới ngươi!” Ngô Đắc Nhân lạnh mặt, “Cút!”

      cho thiếu gia khi dễ Tiếu Nhan!”

      “Nàng ấy là biểu muội của ta, còn chưa tới phiên ngươi lo!” Ngô Đắc Nhân đẩy Lương nha đầu ra.

      cho thiếu gia đụng vào nàng ấy!” ngờ Lương nha đầu còn cố cắt ngang, lại nhào tới chặn Ngô Đắc Nhân.

      “Ngươi, ngươi cho rằng ta có cách nào với ngươi sao? Ngươi cho rằng ta biết ngươi là ai sao?” Ngô Đắc Nhân nheo mắt.

      “Thiếu gia có ý gì?”

      “Hừ, con dâu nuôi từ bé của Lương gia Trần Gia Bình, bị chìm xuống sông ngược lại trốn tới nhà ta, nếu người Lương gia biết, còn kết quả của ngươi như thế nào?”

      “Đừng tranh cãi nữa.” An Nhược Hảo hét lớn tiếng, nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Lương nha đầu hơi lo lắng, “Biểu ca, là huynh tới tìm ta sao?”

      “Ừ.” Ngô Đắc Nhân nhìn thấy nàng liền cười, “Quả nhiên là váy thêu hoa mặc người nàng rất đẹp mắt, thể ánh mắt của huynh nàng cũng tệ.”

      “Hả?”

      “Đến đây, tới đây với biểu ca.” Ngô Đắc Nhân đẩy Lương nha đầu ngây ra như khúc gỗ, “Biểu ca có đồ tốt cho nàng.”

      An Nhược Hảo lo lắng liếc mắt nhìn Lương nha đầu, nhưng giờ phút này vẫn nên bình ổn lại Ngô Đắc Nhân trước, le.qu.y/do n bị Ngô Đắc Nhân kéo vào vườn Di Tình.

      “Này, cho nàng.” Ngô Đắc Nhân giống như tặng vật quý mang ra hộp gỗ.

      “Biểu ca, đây…”

      “Đưa cho nàng.”

      “Vì sao?”

      “Bộ vòng tay này xứng với nàng, đeo lên cho biểu ca nhìn coi.” Ngô Đắc Nhân chờ nàng đồng ý liền đeo vòng ngọc lên tay nàng.

      “Biểu ca, muội tới đây là ý của huynh?” An Nhược Hảo vẫn lo lắng điểm này.

      “Cũng hẳn, ta với nương ta muốn gặp nàng chút, nhưng nương vẫn cho ta gặp nàng. Ngày đó ở thôn Thuấn Thủy ta mới biết nàng chính là biểu muội của ta, đúng là duyên phận.”

      “Trước kia chúng ta chưa từng gặp mặt sao?”

      “Có lẽ gặp, nhưng mà ta nhớ .” Ngô Đắc Nhân xoa gò má nàng, xúc cảm xa lạ khiến mặt An Nhược Hảo đỏ ửng lên trong chốc lát.

      Lúc này An Nhược Hảo mới nhớ tới lời Viên Phú Cảnh , hóa ra phải giả: “Biểu ca từng ngã ngựa?”

      phải ngã ngựa, là ngã từ thuyền xuống, rơi vào trong nước thiếu chút nữa chết chìm rồi.” Ngô Đắc Nhân cắm lên tóc nàng cây trâm ngọc, “ đẹp mắt.”

      “Biểu ca nhớ chuyện trước kia rồi hả?”

      nhớ .” Ngô Đắc Nhân lắc lắc đầu, “Tiếu Nhan, nàng xinh đẹp.”

      “Biểu ca…” An Nhược Hảo vốn định xác định xem có đúng là mất trí nhớ , giờ phút này nhìn thấy tình ý trong đáy mắt , ánh mắt nhìn nàng giống ánh mắt Lý Đường Ca cỡ nào, cảm giác đôi tay xoa mặt cũng giống nhau như đúc.

      “Tiếu Nhan.” Ngô Đắc Nhân vuốt ve đôi môi của nàng, thấy An Nhược Hảo sững sờ, khẽ mỉm cười cúi đầu, đưa môi mỏng lại gần.

      “Đại thiếu gia!” Lương nha đầu đẩy mạnh cửa.

      “Khốn kiếp, ai cho ngươi tiến vào!” Ngô Đắc Nhân nổi giận, ném ly trà về phía Lương nha đầu.

      “Đại thiếu gia, phu nhân tìm ngài, kêu ngài lập tức qua.” Lương nha đầu ngẩng đầu lên, yếu thế chút nào.

      “Ngươi!” Ngô Đắc Nhân định nổi giận, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ đúng là nương tìm, liền thu vẻ giận dữ lại, “Tiếu Nhan, nàng đợi ở đây, ta chút rồi quay lại.”

      An Nhược Hảo còn đắm chìm trong tình ý triền miên, ngoan ngoãn gật gật đầu.

      “Tiếu Nhan, Tiếu Nhan.” Lương nha đầu nâng váy tới trước mặt An Nhược Hảo, phất phất tay trước mặt nàng.

      Lương nha đầu nhìn nàng ấy lại cười ngây ngô, nên gọi mấy tiếng: “Tiếu Nhan, Tiếu Nhan.”

      “Là , nhất định là , chắc chắn là .” An Nhược Hảo nắm chặt tay Lương nha đầu.

      “Tiếu Nhan, ngươi ngốc?”

      “Nhất định là , nếu sao cảm giác kia giống vậy, chỉ mất trí nhớ, chính là .”

      “Tiếu Nhan, ngươi bị mê hoặc rồi, dieendaânleequuydonn ngươi nhất định bị mê hoặc rồi.” Lương nha đầu vỗ vỗ gương mặt nàng, “Nữ nhân ở vườn Di Tình nhiều kể xiết, ngươi đừng để cho gây tai họa.”

      “Đau.” An Nhược Hảo đẩy tay Lương nha đầu, lúc này mới phản ứng được, “Lương nha đầu!”

      “Tiếu Nhan.” Lương nha đầu thở ra hơi, “Ta còn tưởng rằng ngươi lại ngốc.”

      “Dì tìm biểu ca có chuyện gì?”

      “Hôm nay muốn hỏi bài , phu nhân muốn đại thiếu gia thi cử nhân vào con đường làm quan.”

      “Dì còn biết chữ?”

      “Phu nhân rất lợi hại, trước kia nghe là tiểu thư gia đình giàu có ở Bắc Đô, đáng tiếc sau này cảnh nhà lưu lạc mới gả cho lão gia. Lão gia cũng dựa vào đồ cưới cùng đầu óc của nàng mới phát tài.

      nữ nhân lợi hại.”

      “Ừ. Tiếu Nhan…”

      “Cái gì?”

      “Chẳng lẽ ngươi thích đại thiếu gia?”

      An Nhược Hảo lập tức đỏ mặt.

      là làm bậy.” Lương nha đầu day huyệt thái dương.

      “Sao vậy?”

      “Hạ Bối, phu nhân tìm nàng ấy.” Lúc này tỳ nữ tên Ti Ti đứng ở cửa, vẻ mặt thù địch nhìn An Nhược Hảo.

      “Phu nhân tìm Tiếu Nhan?”

      “Phu nhân kêu nàng ấy lập tức qua.” Ti Ti xong xoay người ra khỏi vườn Di Tinh.

      “Ta với ngươi cùng nhau .” Lương nha đầu nắm tay nàng.

      “Dì rất khó đối phó sao?” Trong lòng An Nhược Hảo yên.

      phu nhân lợi hại, ngươi cho rằng lão gia có tiền có quyền thế sao chỉ cưới nàng làm phu nhân duy nhất, ngay cả tiểu thiếp cũng dám nạp.”

      “A.” An Nhược Hảo hơi nhức đầu, nhưng nếu là dì, vậy nên cho chút tình cảm và thể diện .

      “Phu nhân, biểu tiểu thư đến.” Ti Ti vào cửa, giọng ngược lại còn ngọt hơn mật, gần như ngán chết người.

      “Ừ.” Giọng nữ vang lên mang theo chút tình cảm nào, điều này khiến trong lòng An Nhược Hảo dâng lên dự cảm tốt, dì khó đối phó, hơn nữa muốn gặp nàng.

      “Dì.” An Nhược Hảo học dáng vẻ cúi chào của Lương nha đầu.

      “Tới đây cho ta xem.” Ngô phu nhân giơ tay với nàng.

      An Nhược Hảo thể làm gì khác hơn là vâng lời tới bên cạnh nàng ấy, dám thở mạnh.

      Ngô phu nhân nhìn chằm chằm lâu trâm ngọc đầu nàng, lại nhìn Ngô Đắc Nhân chòng chọc, thần sắc trong mắt hơi trách cứ: “Ngươi nghịch tử này, là…”

      “Nương!” Ngô Đắc Nhân né tránh nắm tay của Ngô phu nhân.

      Ngô phu nhân thầm thở dài, uống hớp trà: “Ngươi cùng ca ngươi viên phòng chưa?”

      “Hả?” An Nhược Hảo ngờ nàng ta lại hỏi vấn đề này, “A, có.”

      “Ca ngươi vẫn coi ngươi là thê tử, đối xử cực tốt với ngươi.”

      “Dạ.”

      “Nghe ngươi rơi xuống nước trái lại thông minh hơn rồi, còn ở Vô Liễu thư trai làm bài thơ hợp thời.”

      Trong lòng An Nhược Hảo thầm mắng tiếng ngươi dám thơ của Ngải Thanh là thơ hợp thời, quá đáng, Puck.leqdon nhưng nàng lộ tức giận ra ngoài, bởi vì nàng biết rốt cuộc nàng ta tìm nàng làm gì: “Vâng.”

      “Bây giờ người của cả thôn Thuấn Thủy đều ca ngươi xứng với ngươi, vì thế ca ngươi còn tìm ta.”

      “Nhị ca tìm dì làm gì?”

      muốn theo Liễu tiên sinh học chữ, nhưng Liễu tiên sinh muốn gặp , nên ta tìm người tiến cử.” Ngô phu nhân làm như rất tiếc thay cho Lăng Canh Tân, “Đáng tiếc ngươi đúng là vẫn còn… Ôi, số mạng.”

      “Dì đây là ý gì?”

      ca của ngươi như vậy, chính cũng cảm thấy xứng với ngươi, có lẽ trong lòng ngươi cũng nghĩ như vậy?”

      “Dì, thời gian trước ta mới biết ta đúng là được nương nhặt về.”

      “Ngươi phải được nhặt.” Đột nhiên sau khi xong Ngô phu nhân bịt miệng, sắc mặt bỗng dưng tái giống như lộ ra việc bí mật quan trọng.

      “Dì?”

      sao, sao, là nương ruột ngươi cần ngươi, nương ngươi mới ôm ngươi về nuôi.” Ngô phu nhân hoảng hốt bối rối che giấu.

      An Nhược Hảo phải vốn là Tiếu Nhan, đối với nàng mà , trừ Lăng Canh Tân ra, cho dù ai cũng phải là người thân của nàng, thấy nàng ta khẳng định láo để ý, gật gật đầu.

      Ngô phu nhân ngưng lúc lâu rồi mới : “Nghe Viên Phú Cảnh trong thôn các ngươi có chút ý tứ với ngươi.”

      “Ta và có gì cả.” An Nhược Hảo vội vàng phủ nhận, chột dạ liếc nhìn Ngô Đắc Nhân, quả nhiên là Ngô Đắc Nhân nhíu mày.

      “Nương, người hỏi chút chuyện này làm gì?”

      “Còn phải để chào hỏi!” Ngô phu nhân liếc nhìn , “Tiểu tử thúi có tiền đồ!”

      “Tiếu Nhan, nàng đừng để ý tới nương của ta.” Ngô Đắc Nhân cười hì hì cầm tay An Nhược Hảo.

      “Tiếu Nhan, dì nhìn ra ngươi cũng có chút ý tứ với Đắc Nhân, Đắc Nhân lại ưa thích ngươi, bằng dì làm chủ.”

      Lúc này An Nhược Hảo mới cảm thấy có gì đúng: “Cái gì?”

      “Ca ngươi quả , mặc dù ta làm trưởng bối nên như vậy, nhưng quả xứng với ngươi. Chờ ngươi thành thân cùng Đắc Nhân, ta làm chủ để cho ở rể Liễu gia, nương Liễu gia kia cũng rất thích , bạc đãi .”

      “Dì, đây…” An Nhược Hảo hoàn toàn bối rối với những lời của Ngô phu nhân .

      “Nương, đây là người đồng ý rồi?”

      “Ta còn có thể đồng ý sao?” Ngô phu nhân lại liếc nhìn nàng, nàng ta đột nhiên lại nhớ tới cái gì, “Tiếu Nhan, đến đây, cúi đầu xuống.” Mặc dù An Nhược Hảo kinh ngạc nhưng vẫn cúi đầu xuống cho nàng ta xem.

      Ngô phu nhân kéo cổ nàng xuống, vén tóc dài lên, nhìn tỉ mỉ lúc: “Vẫn còn.”

      “Cái gì vẫn còn?”

      “Nương, sao gáy biểu muội lại có đóa hoa bách hợp màu vàng?”

      “Chuyện bé xé ra to, cũng chỉ là bớt mà thôi.” Ngô phu nhân uống ngụm nước trà rồi đuổi bọn ra ngoài.

      An Nhược Hảo còn mờ mịt hiểu vì sao, bị Ngô Đắc Nhân kéo đến vườn Di Tình với phản ứng được: “Biểu ca, ý của dì là làm chủ để ta gả cho chàng?”

      “Tiếu Nhan, mặc dù ta để cho nàng làm phòng lớn, nhưng ta nàng, đối xử tốt với nàng cả đời.” Ngô Đắc Nhân ôm nàng hôn lên má nàng cái.

      “Dì còn muốn làm chủ cho nhị ca cưới tiểu thư Liễu gia?”

      “Ừ, Liễu gia là gia đình giàu có ở trấn Cổ Nhạc, trong nhà chỉ có nữ nhi, biểu ca ở rể là chuyện tốt nhất. Như vậy nàng theo ta hưởng phúc, Puck.diee ndaan.lee quydonn ca nàng ở Liễu gia hưởng phúc, phải tất cả đều vui vẻ sao?”

      “Chờ chút, chàng vừa phòng lớn gì?” An Nhược Hảo bị mọi chuyện đánh tới trở tay kịp, gần như cảm thấy đầu óc đủ dùng.

      “À, nương làm chủ để cho ta đính hôn với nương Lệ gia ở thành Đông, nàng làm đại phu nhân được, chỉ có thể làm tiểu thiếp. Nhưng ta thương nàng, để ý đến Lệ tiểu thư kia.”

      “Đợi chút, chàng đính hôn rồi hả?”

      “Ừ, sang năm ta mới mười tám, nàng vừa vặn sang năm mười lăm, chờ sang năm chúng ta thành thân.”

      An Nhược Hảo im lặng trong nháy mắt, đây là thế giới gì, chẳng lẽ Lý Đường Ca của nàng còn muốn hưởng tề nhân chi phúc *, chẳng lẽ nàng còn phải chia sẻ trượng phu với người khác?

      (*) Tề nhân chi phúc: ý chỉ cuộc sống giàu sang phú quý, nhiều thê thiếp.

      “Tiếu Nhan, sao nàng lại khóc?” Ngô Đắc Nhân lau nước mắt cho nàng, “Nàng xem nương để ta trao ngọc trâm của nàng dâu cho nàng, nàng còn mất hứng gì?”

      Lần này An Nhược Hảo biết gì rồi, chẳng lẽ nàng còn phải cảm kích cho nàng cây ngọc trâm đính ước, lại muốn cho nàng làm tiểu thiếp sao?

      “Tiếu Nhan, nếu để ta với nương, cho nàng làm phòng lớn?”

      An Nhược Hảo ngẩng đầu nhìn lên, Ngô Đắc Nhân này nhìn là nam nhân rồi, nhưng thực tế tính tình còn rất con nít.

      “Ta tìm nương, nàng chờ.” Ngô Đắc Nhân xong liền chạy .

      An NHược Hảo dựa vào bên cửa, nghĩ tới lời Ngô phu nhân , nàng lại cảm thấy rất hoang đường. Giờ phút này, nàng cho rằng đáng lẽ nàng nên gả cho Lăng Canh Tân, chứ nên mơ tưởng đến Ngô Đắc Nhân.

      “Tiếu Nhan, sao mắt hồng hồng?” Lương nha đầu vào, sắc mặt càng thêm tốt.

      “Lương nha đầu, Ngô phủ này…”

      “Tiếu Nhan, ta trở về.” Ngô Đắc Nhân vào cửa, thấy Lương nha đầu, “Ngươi ra ngoài, về sau có Tiếu Nhan mài mực cho ta.”

      “Đại thiếu gia.”

      “Hạ Bối, ngươi cút ra ngoài cho ta, nếu ta lập tức cho người thông báo Lương gia trói ngươi về!”

      Lương nha đầu hơi run rẩy, lo lắng liếc nhìn Tiếu Nhan rồi vẫn ra ngoài.

      “Biểu ca, về sau chàng đừng mang chuyện này ra hù dọa Lương nha đầu.” Tiếu Nhan làm nũng ôm cánh tay Ngô Đắc Nhân.

      “Được.” Ngô Đắc Nhân sờ mũi của nàng.

      “Sao biểu ca cao hứng vậy?”

      “Nương , chỉ cần sang năm ta có thể đậu thi Hương, nương để cho nàng làm phòng lớn.”

      An Nhược Hảo đột nhiên cảm thấy ra những chuyện này liên quan đến nàng, đổi chủ đề: “Biểu ca muốn ta mài mực?”

      “Sao có thể chứ.” Ngô Đắc Nhân cười lộ ra hàm răng trắng bóng, “Diệu Nhu, mau tới mài mực cho bổn thiếu gia.”

      “Vâng” tiếng, tỳ nữ yểu điệu tiến vào. An Nhược Hảo nhìn y phục người nàng ta trong suốt đến mức gần như có thể mặc gì, trợn to hai mắt.

      Tỳ nữ đó liếc xéo An Nhược Hảo, khóe miệng mang theo nụ cười giễu cợt, lúc nhìn về phía Ngô Đắc Nhân lại đổi thành vô cùng thùy mị.

      “Biểu ca, đây…”

      “Đây là Diệu Nhu, về sau các nàng phải chung đụng tốt.”

      An Nhược Hảo còn thất thần, Diệu Nhu nhích tới gần nàng, tay mềm mại xương nắm chặt tay nàng, dieendaanleequuydonn môi đào tiến tới bên cạnh tai nàng, hơi thở thơm như hoa lan: “Chúc mừng ngươi trở thành thành viên của nha đầu thông phòng của Đại thiếu gia.”

      “Nha đầu thông phòng?” An Nhược Hảo bất thình lình bị nàng ta đẩy, sau lưng đụng phải góc bàn, đau đến mức nàng ngừng rơi lệ.

      “Tiếu Nhan, sao vậy?” Ngô Đắc Nhân lại rất lo lắng cho nàng.

      An Nhược Hảo đau đến ra lời, nhìn Diệu Nhu mềm yếu như vậy, sức lực lại lớn đến kinh người.

      “Tiếu Nhan, đụng vào đâu rồi?” Ngô Đắc Nhân nhìn nàng ôm sau lưng, vội đưa tay ra muốn nhìn.

      “Biểu ca.” An Nhược Hảo đau đến vẫn phải hít hà.

      “Diệu Nhu, ngươi!” Ngô Đắc Nhân nhìn nàng ta như vậy, trong lòng ngược lại rất ràng, vỗ bàn cái: “Người đâu, kéo tiện tỳ này ra ngoài, ném về Túy Xuân Lâu !”
      Last edited by a moderator: 2/1/16
      Trâu, kabi_ng0k, Hale2053 others thích bài này.

    3. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      o the la chi vo mong dc roi do

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,950
      Chương 28. Trở về núi (1)

      Editor: Puck

      Lúc này Diệu Nhu mới biết nàng đạp phải đuôi cọp, trong lòng đại thiếu gia, địa vị của người mới cao hơn nàng nhiều: “Đại thiếu gia, đại thiếu gia, phải Diệu Nhu cố ý. Đại thiếu gia, thiếp hầu hạ chàng lâu như vậy, chàng thể để cho thiếp trở về nơi đó.”

      “Ai bảo ngươi khi dễ Tiếu Nhan! Tiện tỳ!” Ngô Đắc Nhân ôm lấy An Nhược Hảo gần như mềm nhũn ở đất, “Trước kia nể mặt ngươi hầu hạ tốt, ngươi đuổi Lục Nhi, Uyển Uyển bổn thiếu gia cũng nhịn, nhưng ngươi lại có thể khi dễ Tiếu Nhan, đúng là biết điều!”

      “Đại thiếu gia, thiếp sai rồi, thiếp sai rồi, cầu xin đại thiếu gia cho con đường sống.”

      “Khốn kiếp, còn lôi ra!” Ngô Đắc Nhân giận dữ, hai gã sai vặt sau lưng Diệu Nhu vội kéo Diệu Nhu ra ngoài.

      “Tiếu Nhan nương, van , cầu xin bỏ qua cho ta .” Diệu Nhu khóc như hoa lê đẫm mưa *, nàng vừa kêu khóc bị kéo ra ngoài.

      (*) Lê hoa đái vũ: Hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi - trong tứ đại mỹ nhân lịch sử Trung Quốc. Sau này được dùng để miêu tả kiều diễm của người con .

      An Nhược Hảo nghĩ tới lại phát sinh chuyện như vậy, mặc dù nàng đành lòng nhìn Diệu Nhu bị bán vào kỹ viện, nhưng hông nàng vô cùng đau đớn khiến cho nàng còn sức lực để cầu xin dùm nàng ta rồi, hơn nữa thực tế nàng cũng hề tình nguyện cầu xin dùm cho nàng ta, cứ như vậy.

      Ngô Đắc Nhân nhìn nàng đau đến cắn nát môi dưới, vội bế nàng vào phòng trong để nàng nằm sấp giường, đưa tay cởi vạt áo của nàng.

      “Đừng…”

      “Để biểu ca nhìn xem.” Ngô Đắc Nhân quen tay hay việc sớm tháo dây lưng của An Nhược Hảo, nhàng vén lên, mắng tiếng “Tiện tỳ”, xoay người sang bên cạnh cầm thuốc mỡ trong ngăn kéo.

      “Để tự ta bôi.” An Nhược Hảo biết vì sao đột nhiên mình được tự nhiên, ràng lần đầu tiên nàng cho Lý Đường Ca, Lý Đường Ca sớm nhìn thân thể của nàng. Nhưng bây giờ chỉ có phần lưng lộ ra trước mặt Ngô Đắc Nhân, cả người nàng liền được tự nhiên, nhàng khép xiêm áo lại.

      “Nàng bôi tới sao?” Khi nàng thẹn thùng, Ngô Đắc Nhân đẩy tay nàng ra, sờ lên sống lưng bóng loáng, tiện thể vén xiêm áo của nàng lên.

      Quả là An Nhược Hảo bôi tới, khi vừa nhìn thấy cười nàng lại bị mê hoặc, mặc cho bôi thuốc mỡ lành lạnh lên cho nàng.

      “Còn đau ?” Ngô Đắc Nhân hơi cúi xuống, nửa người đặt người nàng, khí nóng thổi tới bên tai nàng.

      “Biểu ca.” An Nhược Hảo sợ hết hồn, đột nhiên đứng dậy, đẩy Ngô Đắc Nhân ra, cả mặt đỏ bừng.

      “Là biểu ca quá nóng lòng.” Ngô Đắc Nhân ở giường đứng lên, lại lời khiến trong lòng An Nhược Hảo hồi hộp.

      “Cái gì?” An Nhược Hảo túm chặt y phục, nghe .

      có việc gì, Tiếu Nhan đói bụng .” Ngô Đắc Nhân cũng đợi nàng trả lời, bồng nàng đến sát vách, “Hạ Bối, hầu hạ Tiếu Nhan dùng bữa.”

      “Dạ.” Lương nha đầu đáp lời, kêu vài tiếng với bên ngoài. Ba tỳ nữ bưng hộp cơm vào, ăn mặc khác Diệu Nhu. Khoác lụa mỏng trong suốt, cặp vú như tuyết trắng nhô lên, nhìn thấy trọn vẹn màu đen giữa hai cặp đùi thon dài đẹp đẽ, An Nhược Hảo thấy thân hình uyển chuyển như như này cũng e lệ, nhưng Ngô Đắc Nhân rất cao hứng, còn sờ soạng người các nàng ta vài ba cái mới nghiền mà bỏ qua.

      Đây đại khái là hứng thú tệ hại của công tử nhà giàu, An Nhược Hảo nghĩ thầm.

      “Tiểu Nhan, biểu ca phải tiền sảnh dùng bữa, diee ndaan~leequ’ydonn nàng ăn ở đây, muốn ăn cái gì với Hạ Bối, mấy nha hoàn cũng do nàng sai sử.” Ngô Đắc Nhân nhàng hôn chút lên môi nàng, ra ngoài.

      An Nhược Hảo nhìn thức ăn bàn, lại nhìn ba tỳ nữ đứng bên cạnh bàn, cảnh tượng này quá ướt át: “Các ngươi ra ngoài .”

      Ba tỳ nữ nghe xong, dáng vẻ thướt tha mềm mại xoay người thẳng bước .

      “Lương nha đầu, tới đây cùng ăn.” An Nhược Hảo gọi.

      “Ta phải tiền sảnh nhìn, ngươi dùng bữa .” Lương nha đầu xong, người ra ngoài.

      An Nhược Hảo nhìn thức ăn trước mắt, hoàn toàn có khẩu vị, mơ hồ còn nghe thấy tiếng mấy nha hoàn bên ngoài chuyện.

      “Hừ, xem nàng ta có thể toan tính được bao lâu. Diệu Nhu được sủng ái như vậy, còn phải đại thiếu gia mất hứng liền bị ném về Vọng Xuân Lâu.”

      “Đúng đấy, chính là thế, nhìn nàng ta vẻ mặt có vẻ mặt, dáng vẻ có dáng vẻ, được bao lâu đại thiếu gia ngán.”

      “Các ngươi , buổi tối đại thiếu gia tới sao?”

      “Hoàn toàn biết, nha đầu này mới vào phủ, chừng thiếu gia còn muốn nếm thức ăn tươi.”

      “Dù sao Diệu Nhu , đến phiên chúng ta.”

      An Nhược Hảo nghe lời này, cơm ăn được, đặt đũa xuống than thở, hoàn toàn khác Lý Đường Ca, là bởi vì mất trí nhớ sao?

      Nàng có tí khẩu vị nào, nhìn vườn Di Tình này chút, ra còn tươi đẹp ướt át hơn kỹ viện trong phim truyền hình. Ngay cả trong phòng cũng là lụa mỏng bồng bềnh, mùi phấn son nồng đậm, hương thơm khiến nàng muốn hắt xì hơi.

      Nàng ở trong vườn Di Tình mấy ngày, Ngô Đắc Nhân ngày ngày kề cận nhưng đụng vào nàng, trong lòng nàng thích cuộc sống như vậy, đặc biệt cố ý tránh .

      Chỉ có điều những ngày ở trong lồng tre này khiến trong lòng càng lúc càng có cảm giác, nàng nhìn Ngô Đắc Nhân mất trí nhớ, lại nhìn vườn Di Tình khác thường, hết sức nhớ nhung Lăng Canh Tân.

      Nàng nhớ tới Lăng Canh Tân đối xử với nàng như vậy vào đêm đó, trong lòng nàng có vướng mắc cộm vào khiến lòng nàng đau. ra nàng biết, nàng ở đây, chính là cố ý tránh Lăng Canh Tân.

      --- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

      Hôm nay, rốt cuộc hông của nàng đau, Ngô Đắc Nhân phải học đường rồi, nàng quen Ngô phủ này, chỉ đợi ở trong này.

      “Từ khi nàng ta vào phủ, đại thiếu gia còn chưa từng chạm vào nàng ta!”

      “Đúng vậy, nếu phải mấy ngày nay đại thiếu gia cũng đụng đến chúng ta, ta còn suýt nữa cho rằng nàng ta vẫn chưa được sủng ái là thất sủng rồi.”

      An Nhược Hảo nghe “Lời khe khẽ” của ba tỳ nữ, nàng biết đây phải là cuộc sống mà nàng muốn, nhưng nàng biết nàng ở chỗ này làm gì? Chẳng lẽ chờ Ngô Đắc Nhân cưới nàng? Ngô Đắc Nhân phải người tốt, nàng biết. Chẳng lẽ chờ Ngô Đắc Nhân khôi phục trí nhớ, sau đó nàng cho biết là Lý Đường Ca? Nàng biết, lúc này nàng nghĩ ra cái gì, trong lòng phiền não.

      Nàng ngược lại với hướng của ba tỳ nữ kia, chuyển qua hành lang gấp khúc. Vườn Di Tình này lớn, gian phòng cũng rất nhiều, trong phòng thường truyền đến từng tiếng cười kiều, xem ra Ngô Đắc Nhân giấu ít nữ nhân.

      Bảng đá trước mắt có khắc ba chữ vườn Vu Tình, An Nhược Hảo nhìn thấy nơi này vắng vẻ lạnh lẽo hơn vườn Di Tình nhiều, biết là nơi nào, tò mò khiến cho nàng vào.

      Cầu nước chảy, hoa dại thơm hương, cũng tệ lắm.

      “Hà, ngươi nhanh lên chút, giờ đến lượt ta.” Đột nhiên, giọng nam bỉ ổi vang lên.

      An Nhược Hảo ghé vào cửa sổ bằng đá nhìn, lại thấy nữ nhân nằm cỏ, ba nam nhân vây ở bên người nàng ta, nam nhân cưỡi người nàng ta vận động mãnh liệt, nam nhân gặm trái bồ đào trước ngực nàng ta, nam nhân hôn lên môi nàng ta! Đây là 4P, đây mới là 4P!

      “Các ngươi, các ngươi thả ta ra, đại thiếu gia biết bỏ qua các ngươi.” giọng nữ nhân nằm dưới đất yếu ớt, khó có thể nghe thấy.

      “Hừ, đại thiếu gia sớm nhớ ngươi rồi, mấy ngày trước còn đuổi nha đầu được sủng ái ra cửa đấy.” Nam nhân cưỡi người nàng ta mãnh liệt xông tới, nữ nhân kia lớn tiếng rên rỉ, liền mất tiếng động.

      “Gì mà đuổi ra cửa, chắc để hai đại gia ăn hết thôi.”

      “Cũng phải, nam nhân đều mơ ước vườn Di Tình, trước kia tâm cao khí ngạo, bây giờ phượng hoàng rơi xuống đất còn bằng gà, biết bây giờ có bao nhiêu nam nhân cưỡi người nàng ta đó.”

      “Ta thấy người mới vào phủ, xem ra cũng tệ lắm, chờ ngày nào đó đại thiếu gia hưởng xong chúng ta cũng nếm thử chút.”

      “Được.”

      An Nhược Hảo nghe giọng ghê tởm của bọn , rất muốn nôn mửa, tại sao lại có chỗ như thế này, xoay người định , nhưng ngờ sau lưng đụng phải hai người.

      “Ái chà, sao chưa từng thấy nương này, là người vừa vào phủ ngày hôm trước?” Hai gã sai vặt nhìn nàng chằm chằm, mắt sáng lên.

      “Có lẽ thế, nhanh như vậy thất sủng rồi.” gã sai vặt sờ cằm.

      gã sai vặt khác ép tới, đưa tay định sờ nàng.

      “Bốp!”

      “Tiện tỳ, dám đánh đại gia ngươi!” Gã sai vặt kia giơ tay định đánh nàng, An Nhược Hảo giơ chân đá cước mạnh mẽ ở phía dưới , nhất thời gã sai vặt này liền nằm mặt đất ôm phía dưới bắt đầu kêu cha gọi mẹ.

      An Nhược Hảo thấy vậy, nhanh chân bỏ chạy, nơi đây phải là nơi để nán lại.

      “Đừng chạy, dám ăn hiếp huynh đệ ta!” Gã sai vặt khác vừa đuổi theo vừa gọi những người khác ở vườn Vu Tình, “Người đâu, bắt tiện tỳ này cho ta!”

      “Cứu mạng!” An Nhược Hảo thấy người đuổi theo càng lúc càng nhiều, may mà chạy vào vườn Di Tình, Puck.dieendaan.leequ.ydonn lớn giọng kêu cứu mạng.

      “Các nữ nhân trong phòng đều chui đầu ra, thấy cảnh này cũng chỉ che miệng cười, ngẫu nhiên còn có người cười cợt.

      “Cứu mạng!” Đột nhiên An Nhược Hảo phát lúc này nàng bị bức vào góc chết, ba mặt đều là tường, chạy thoát.

      “Đừng kêu, đại thiếu gia cần ngươi nữa, còn có chúng ta...!”

      “Nghe ngươi kêu vang như vậy, chắc chắn ở giường rất phóng túng.” Những gã sai vặt kia càng càng có giới hạn.

      “Các ngươi, các ngươi…” An Nhược Hảo dựa lưng vào tường, thở hổn hển, lại thốt nên lời, bị sợ đến sắc mặt trắng bệch.

      “Tới đây, vui đùa cùng các đại gia chút chứ.” gã sai vặt đưa tay định vuốt gò má nàng, bị cước đạp bay ra ngoài.

      “Dám bắt nạt Tiếu Nhan nhà ta, muốn chết!”

      “Nhị ca?” An Nhược Hảo nhìn mắt Lăng Canh Tân đỏ lên vì tức giận, dùng sức đánh gã sai vặt kia, gã sai vặt ở bên cạnh dám di chuyển.

      “Đây hình như là muội muội của nhị ca?”

      “Là đại thiếu gia vừa dẫn vào cửa, nhanh lên.” gã sai vặt ở bên sau khi biết nội tình liền giải tán ngay lập tức, mặc cho Lăng Canh Tân đánh gã sai vặt đất đến đáng thương.

      “Nhị ca, ta biết nàng là muội muội ngươi, ngươi bỏ qua cho ta .” Gã sai vặt đất khóc xin khoan dung.

      “Nhị ca.” Chân An Nhược Hảo mềm nhũn, tê liệt ngã xuống đất.

      “Tiếu Nhan!” Lăng Canh Tân đập ta quyền mạnh mẽ rồi mới thả ra, “Cút!”

      Gã sai vặt này vội vàng chạy.

      Lăng Canh Tân nghe thấy An Nhược Hảo kêu to tới ôm lấy nàng: “Tiếu Nhan, là nhị ca tốt, để cho nàng chịu uất ức.”

      “Nhị ca.” An Nhược Hảo lắc lắc đầu, lúc này mới khóc thành tiếng, “Nhị ca.”

      “Đừng sợ đừng sợ, nhị ca đây, sợ.”

      An Nhược Hảo khóc lúc rồi mới trở lại bình thường: “Nhị ca tới thăm ta sao?”

      “Dì nhắn kêu ta tới chuyến, thời gian chưa đến nên nhị ca tới thăm Tiếu Nhan chút.”

      “Dì tìm ngươi?” Trong lòng An Nhược Hảo hồi hộp, lqd phải là Ngô phu nhân làm mai cho chứ.

      “Biểu thiếu gia, phu nhân chờ ở tiền sảnh.” Ti Ti vào từ cửa hông, xem ra đợi lâu ở đó, mặt hơi bình tĩnh.

      “Tiếu Nhan, chúng ta gặp dì.” Lăng Canh Tân đỡ nàng dậy.

      “Ừ.” An Nhược Hảo lau nước mắt, nở nụ cười tươi tắn.

      Đến tiền sảnh, An Nhược Hảo liền biết đoán sai, bởi vì ngồi ghế khách chính là tiểu thư Liễu gia, cặp phu thê chắc là Liễu lão gia cùng phu nhân.

      “Chàng ngốc!” Liễu tiểu thư vừa nhìn thấy Lăng Canh Tân vào cửa, lập tức đứng lên, Liễu lão gia ho khan tiếng Liễu tiểu thư mới ỉu xìu ngồi xuống.

      Lăng Canh Tân nhìn trận chiến này cũng đoán ra được đại khái ý tứ của Ngô phu nhân, nhưng vẫn miễn cưỡng nghênh đón: “Dì.”

      “Tiếu Nhan.” Lương nha đầu bị Ngô phu nhân trừng, vội tới đưa An Nhược Hảo ra phía sau phòng khách.

      An Nhược Hảo nhìn trận thế ngoài phòng khách xuyên qua tấm rèm, hạ thấp giọng hỏi: “Nha đầu, dì đây là muốn làm mai cho nhị ca?”

      “Đúng vậy, ra nếu nhị ca có thể ở rể Liễu gia ngược lại là chuyện tốt, sau này hàng ngày có thể trôi qua cuộc sống sung sướng chút.”

      An Nhược Hảo nhớ tới lời Ngô phu nhân : “Ngươi cũng có là như thế?”

      “Tiếu Nhan, ta nhìn ra, mặc dù hành động của đại thiếu gia hoang đường, nhưng mà đối với ngươi rất tốt, nếu ngươi có thể gả cho , là có thể có cuộc sống an nhàn cả đời; nhị ca là người tốt, mặc dù các ngươi có hôn ước từ trước, nưhng mà có phu nhân làm chủ, tự mình gả cưới cũng tốt.”

      An Nhược Hảo nhìn hoa văn bàn đến nhập thần, Ngô Đắc Nhân kém Lý Đường Ca quá nhiều, cho dù dáng dấp giống nhau như đúc, nhưng chệch khỏi hướng suy nghĩ trong lòng nàng; còn về Lăng Canh Tân, nàng vẫn chỉ coi là nhị ca mà thôi, trong lúc này đột nhiên biết được chân tướng khiến nàng thêm bối rối mà thôi.

      “Dì, ta đồng ý, ta muốn cưới Tiếu Nhan.”

      An Nhược Hảo suy nghĩ đến nhập thần, Lăng Canh Tân vào phòng trong, kéo An Nhược Hảo: “Tiếu Nhan, chúng ta về nhà.”

      “Nhị ca, làm sao vậy?”

      “Nhị ca chỉ cần nàng, ở rể Liễu gia.” Lăng Canh Tân vuốt ve gò má của nàng, An Nhược Hảo thấy tơ tình trong mắt , càng thấy hoảng hốt.

      “Canh Tân, ngươi thấy ngọc trâm đầu Tiếu Nhan sao? Nha đầu đó xác định tình ý với Đắc Nhân, vốn định để cho bốn người các ngươi đính hôn cùng ngày.” Ngô phu nhân vào, cười lạnh.

      “Tiếu Nhan?” Hiển nhiên là Lăng Canh Tân biết lai lịch trâm ngọc này, sững sờ nhìn trâm ngọc lóe ánh sáng xanh đầu nàng.

      “Nhị ca…”

      “Tiếu Nhan!” An Nhược Hảo định gì, dieendaanleequuydonn Ngô Đắc Nhân chạy từ bên ngoài vào, thấy tình cảnh này, kéo nàng qua, “Biểu ca, Tiếu Nhan đồng ý gả cho ta, nàng theo tính toán của nương thôi.”

      “Tiếu Nhan, là ?” Vẻ mặt Lăng Canh Tân thể tin còn có bi thương, “Tiếu Nhan, nàng ghét gặp nhị ca, thích nhị ca nghèo sao?”

      “Tiếu Nhan, nàng đồng ý gả cho ta có đúng ?” Ngô Đắc Nhân lắc lắc cánh tay của nàng, trong mắt mang theo vẻ đắc ý làm nũng.

      Trong nháy mắt An Nhược Hảo liền hoảng hốt, nếu nàng ở chung chỗ với Ngô Đắc Nhân ở chung cả đời với Lăng Canh Tân? Cả đời dài như vậy, nhưng nàng còn chưa nhìn trái tim mình.

      Lăng Canh Tân cười lạnh tiếng, đá cửa rồi ra ngoài.

      “Tiếu Nhan, chúng ta trở về.” ràng Ngô Đắc Nhân nhìn thấy tình cảm giống vậy trong mắt An Nhược Hảo, kéo nàng trở về vườn Di Tình.

      Đợi đến khi An Nhược Hảo nhìn thấy ba chữ vườn Di Tình mới tỉnh cơn mơ, dừng bước lại.

      “Tiếu Nhan, ta kiên quyết dạy dỗ mấy kẻ khốn kiếp bắt nạt nàng, nàng đừng oán trách ta, nhé?” Ngô Đắc Nhân nhìn sắc mặt nàng dịu ít, kéo nàng vào vườn.

      “Đến đây, ngồi xuống, nghe nàng dùng đồ ăn sáng, ta để Tĩnh An nấu chút cháo hạt ý dĩ cho nàng.” Ngô Đắc Nhân cho tỳ nữ hầu hạ bên cạnh ánh mắt, tỳ nữ này nhận mệnh ra.

      “Cháo hạt ý dĩ?”

      Chương 28. Trở về núi (2)


      Editor: Puck

      “Nghe biểu ca nàng thích uống cháo hạt ý dĩ, ta đặc biệt kêu Tĩnh An nấu cho nàng.” Ngô Đắc Nhân nhận chén cháo hạt ý dĩ trong tay Tĩnh An, đưa tới tay nàng, “Uống .”

      An Nhược Hảo uống thử ngụm, mặc dù chất lượng hạt ý dĩ tốt hơn nhà Mễ lão đầu, nhưng mùi vị này giống như Mễ lão đầu làm.

      “Sao vậy, uống ngon?” Ngô Đắc Nhân cẩn thận canh chừng sắc mặt nàng từng li từng tý, có dấu hiệu muốn khóc.

      phải.” An Nhược Hảo vừa , nước mắt chảy xuống, dường như nàng nhớ Lăng Canh Tân rồi, nhưng tại sao nàng lại nhớ ? đối xử tốt với nàng, nhưng nàng chỉ là con dâu nuôi từ bé, còn lâu nàng mới cần cái gì gọi là con dâu nuôi từ bé. còn đối xử với nàng như vậy, để cho cưới tiểu thư Liễu gia , tên ngốc đó!

      “Uống ngon đừng uống.” Ngô Đắc Nhân đoạt chén trong tay nàng, “Rốt cuộc nàng thế nào?”

      có việc gì.”

      “Mặc dù ta từng chạm rất nhiều nữ nhân, nhưng có ai giống nàng, ta đoán được tâm tư của nàng, nàng cứ .” Ngô Đắc Nhân dựa vào bên cạnh bàn, rất buồn bực.

      Lời này lại giống như cái gai đâm vào trong lòng An Nhược Hảo, phải là người nàng muốn.

      mất hứng.” Ngô Đắc Nhân nhìn hai mắt đẫm lệ của nàng, chỉ an ủi qua loa, vung tay áo ra cửa.

      An Nhược Hảo nằm sấp bên cạnh bàn khóc sụt sùi lâu, đột nhiên nàng phát nàng thấy tim mình rồi, ngay lúc này đột nhiên nàng bị mất phương hướng.

      “Tiếu Nhan.” Lương nha đầu đau lòng vắt khăn ướt lau mặt cho nàng, “Sao vậy, cãi nhau với đại thiếu gia?”

      An Nhược Hảo lắc lắc đầu, bây giờ nàng rất khó chịu, cổ họng như bị chặn lại, ra lời.

      “Ôi, mặc dù ta Ngô gia là gia đình lớn, cuộc sống an nhàn, nhưng gia đình giàu có cũng có bi ai của gia đình giàu có, ngươi nhất định chỉ có thể làm tiểu thiếp, mà bây giờ đại thiếu gia rất tốt với ngươi, sau này chưa chắc. Có vẻ như, bây giờ được tốt lắm, đại thiếu gia là người có mới nới cũ, biết Tiếu Nhan có thể nắm chặt trái tim của đại thiếu gia đây?” Lương nha đầu cứ thở dài như thế, lau mặt cho nàng xong bưng chậu nước ra ngoài.

      “Đại thiếu gia, người tới bắt ta , tới tới .” Ngoài cửa tiếng cười kiểu liên tục, dường như Ngô Đắc Nhân chơi rất vui mừng.

      “Ha ha, bắt được ngươi, đến đây cho bản thiếu gia hôn cái.”

      “Đại thiếu gia, hôn cái làm sao nghiền đây?” Nha đầu bên cạnh ồn ào.

      “Vậy lột tầng lụa mỏng này ra, các ngươi đều tới đây phục vụ bản thiếu gia cho tốt!”

      “Dạ.” Ngô Đắc Nhân ra lệnh tiếng, chúng tỳ nữ mềm mại đáp lời vây quanh.

      Chỉ lát sau, có thể thân thể nữ nhân hoàn mỹ nằm cỏ, tư thế phóng túng, ánh mắt xinh đẹp, tất cả đều chỉ để nhận được giọt mưa móc của Ngô Đắc Nhân, có lẽ chỉ là nụ hôn ân huệ.

      An Nhược Hảo đứng bên cửa sổ nhìn cảnh tượng hoang đường này, đúng là Ngô Đắc Nhân tự coi mình là hoàng thượng, nuôi nhiều nữ nhân như vậy ở đây. Người Ngô gia cũng mặc cho làm loạn, An Nhược Hảo nghĩ ra những người này rốt cuộc nghĩ gì, có tiền có thể tùy tiện đến đây sao?

      “Ôi.” An Nhược Hảo ngồi ở trong phòng cũng chỉ có thể thở dài.



      Đêm nguyệt hắc phong cao *, An Nhược Hảo nằm giường thở dài, cuối cùng cũng híp mắt.

      (*) thích hợp làm chuyện xấu

      “Tiếu Nhan.” Ngô Đắc Nhân say khướt vào, sờ An Nhược Hảo ở giường.

      Trong lúc mơ màng An Nhược Hảo được ôm chặt vào lòng, thân thể nóng như lửa còn có mùi rượu ngất trời khiến nàng tỉnh táo trong nháy mắt: “Biểu ca!”

      “Tiếu Nhan, ta muốn nàng.” Ngô Đắc Nhân tiến cả người đến gần, dồn An Nhược Hảo vào góc giường, “Ta muốn nàng.”

      “Biểu ca, huynh say.” An Nhược Hảo lợi dụng ánh đèn lồng yếu ớt thấy người Ngô Đắc Nhân chỉ khoác áo khoác dài, vừa rồi đụng chạm nhiều nữ nhân như vậy, còn muốn tới chỗ nàng đòi hỏi vui thích.

      “Tiếu Nhan, những nữ nhân kia đúng là có ý tứ, nhưng nàng có. Cao hứng cao hứng, tức giận tức giận, đám nữ nhân đó chỉ biết cười với ta, quyến rũ ta, cả ngày mượn thân thể của chính mình đến quấn quýt lấy ta.” Ngô Đắc Nhân nhào tới, tay giữ An Nhược Hảo dưới thân.

      “Biểu ca!”

      “Tiếu Nhan.” Ngô Đắc Nhân mê muội hôn gương mặt nàng, “Tiếu Nhan đừng sợ, làm nàng đau.”

      “Biểu ca huynh say rồi.” An Nhược Hảo định đẩy ra, nhưng toàn bộ sức nặng của Ngô Đắc Nhân đặt ở phía , nàng vốn đẩy được.

      “Vừa rồi ta đụng ai hết, nàng yên tâm, ta rất có sức.” Ngô Đắc Nhân đưa tay cởi cái yếm của An Nhược Hảo.

      “Bốp!” gối sứ nện vào phía sau gáy Ngô Đắc Nhân.

      An Nhược Hảo nhìn Ngô Đắc Nhân bị đánh ngất xỉu, thở phào nhõm. may là gối đầu đánh vào gáy, có bất kỳ vết thương nào, nàng lắng nghe tiếng động bên ngoài, dùng hết sức mang đến phòng ngủ của .

      An Nhược Hảo ở đây chưa tới nửa tháng, nàng nhịn nổi, phải là Lý Đường Ca của nàng, Lý Đường Ca của nàng cách xa nàng trong đêm mưa đó, bọn họ coi như là người lạ, nếu như thế, đây chỉ là người dưng có bề ngoài giống mà thôi.

      “Tiếu Nhan, Tiếu Nhan.” Lương nha đầu hoảng hốt chạy vào.

      “Sao vậy?” An Nhược Hảo tưởng chuyện nàng đánh Ngô Đắc Nhân bị phát rồi, trong lòng căng thẳng.

      “Vừa rồi Mễ lão đầu tới đây , nhị ca cẩn thận bị xà ngang nện vào rồi, bị thương rất nghiêm trọng.”

      “Cái gì?” Trong đầu An Nhược Hảo ầm tiếng.

      “Ngươi có muốn về xem , bây giờ bị thương, lại ai chăm sóc…” Lời Lương nha đầu còn chưa dứt, An Nhược Hảo chạy ra ngoài.

      An Nhược Hảo chạy ra khỏi Ngô phủ, xuyên qua chợ, chạy thẳng qua tiệm cháo của Mễ lão đầu cũng kịp hỏi kỹ. Mặc dù lúc này là đầu đông, gió thổi người rất lạnh, nhưng lúc An Nhược Hảo chạy được nửa đường mệt mỏi mồ hôi đầy đầu, thở hồng hộc.

      ra phải trong lòng nàng có tình cảm với , nhưng suy nghĩ ban đầu ảnh hưởng tới nàng, nàng cảm thấy Lăng Canh Tân là nhị ca của nàng, có khả năng khác.

      Nhưng Lăng Canh Tân lại phải nhị ca của nàng, nàng cũng phải là muội muội kia, mà là con dâu nuôi từ bé có địa vị thấp kém.

      Nàng nhớ mỗi lần Lăng Canh Tân muốn lại thôi, ánh mắt người trong thôn nhìn nàng, là nàng quá ngốc nghếch, là nàng muốn nghĩ sâu.

      Nàng nhớ đến cho tới nay Lăng Canh Tân đối xử tốt với nàng, thương nàng, nàng coi hết thảy là chuyện đương nhiên.

      Nàng nhớ tới Lăng Canh Tân, dieendaanleequuydonn trong cổ họng liền vô cùng buồn bực, nhưng lúc này nàng dám khóc lớn tiếng, chỉ có thể lẳng lặng ngồi chồm hổm ở ven đường rơi lệ.

      “Tiếu Nhan?” Thím Tào ngồi xe trâu, kinh ngạc nhìn nàng ngồi chồm hổm ven đường.

      “Thím.” An Nhược Hảo vất vả đứng dậy, thím Tào đỡ nàng lên xe.

      “Nghe ngươi Ngô phủ, sao lại ở đây?”

      “Ta nghe nhị ca bị xà ngang đập bị thương, sao lại bị xà ngang nện vô chứ?”

      “À, khoảng thời gian này, nhị ca của ngươi tạo gian nhà trúc ở bên phòng ngươi, ngươi biết sao?” Thím Tào càng thêm buồn bực, “Nhị ca của ngươi còn là làm cho ngươi đó.”

      “Cái gì?” An Nhược Hảo nhớ trước kia nàng từng nàng muốn gian phòng trúc, ngờ Lăng Canh Tân ghi tạc trong lòng lời nàng thuận miệng ra. Lăng Canh TÂn chỉ coi nàng là nàng dâu nhặt về, có cảm tình với nàng, là tình sao?

      “Trong khoảng thời gian ngươi ở đây, nhị ca của ngươi liều mạng, nhị ca mực góp tiền chờ tháng ba sang năm cưới ngươi.” Thím Tào thao thao bất tuyệt suốt dọc đường cho nàng biết về tình trạng của Lăng Canh Tân gần đây, An Nhược Hảo nghe được biết nên khóc hay nên cười, làm tất cả đều là vì nàng.

      “Nhị ca, nhị ca!” Xe trâu vừa mới qua cầu đá thôn Thuấn Thủy, An Nhược Hảo liền nhảy xuống, tốc độ xe trâu thỏa mãn được chờ đợi trong lòng nàng. Nàng nghĩ nghỉ đủ rồi, chạy như bay mà về.

      Nàng vừa đến cửa, trong lòng lại lo sợ, giờ phút này nàng rất ràng, nơi này mới là nơi mà tận trong đáy lòng nàng mong muốn ở lại. nàng bị quá khứ mê hoặc mới có thể ở lại Ngô phủ, tình cảm kiếp trước ràng buộc khiến cho nàng hơi cam lòng. Nhưng chút cam lòng là cái gì khi so với Lăng Canh Tân? ra khi nàng biết chân tướng, ra nàng bất bình với số phận, chứ phải chán ghét Lăng Canh Tân.

      Nếu về cảnh ngộ trong khoảng thời gian này, nàng có tình cảm gì với Lăng Canh Tân là giả, có lẽ sớm từ tình huynh muội thành tình , chỉ có điều cảm giác tủi thân vẫn đè nặng trong lòng nàng khiến nàng đè nén tình cảm của mình. Bản thân trong mộng ràng hơn khi tỉnh táo, cảm giác đêm kia ràng. Trong nội tâm nàng có , nếu có thể hề cố kỵ, nàng còn ở đây do dự làm gì, sợ cái gì?
      Last edited: 2/1/16
      kabi_ng0k, Chris, vu ngoc lan3 others thích bài này.

    5. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      troi chi van chua sang mat ra nua ha

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :