1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bí mật của hoa hạnh - Phỉ Yến (Full- Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Bí mật của hoa hạnh
      [​IMG]


      Tác giả: Phỉ Yến


      Editor: Minna Sakai

      Số chương: 10

      Nguồn edit: Sưu Tầm

      Nguồn eBook: cungquanghang.com




      Giới thiệu

      Mười năm trước, và nàng trồng chín gốc cây hạnh ở Đông Nhật,

      còn nhớ lúc ấy nàng khi hoa nở gả cho ,

      Bất đắc dĩ, tạo hóa trêu ngươi, vì ép buộc nàng lớn lên,

      tiếc thay đổi màu áo trắng hằng thích, tay nhuốm đầy màu đỏ tươi. . . . . .​

      Các file đính kèm:

      Last edited by a moderator: 3/3/16
      HSG2000, meomeongungay, tart_trung2 others thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 1.1:



      Trong Tuyệt Vân Cốc hoa hạnh rơi đầy, hôm nay tàn hồng khắp nơi giống hôm qua.

      Trong giang hồ, ai cũng biết, ở bên trong Tuyệt Vân Cốc có rừng hoa hạnh, giữa rừng hoa hạnh lạc hồng vô số.

      Trong giang hồ, ai cũng biết, Tuyệt Vân Cốc chủ, có kiếm ba thước kinh hồn, tay nâng kiếm rơi, vong hồn vô số.

      Tuyệt Vân Cốc, là cấm địa của võ lâm, ác mộng của bạch đạo. Truyền thuyết , nơi rừng hoa hạnh kia có trăm ngàn dặm Hoa Hạnh, cho nên khi nở hoa diễm lệ như vậy là uống máu của trăm ngàn hiệp sĩ. Truyền thuyết , mỗi gốc cây hạnh cũng chôn lấy xác người, cho nên, Hoa Hạnh nơi này mới đỏ đến thê lương.

      Tám năm trước, bạch đạo võ lâm, dốc toàn lực vây công Tuyệt Vân Cốc. cuộc gió tanh mưa máu, cao thủ của chín Đại Môn Phái, Tứ Đại Thế Gia gần như ngã xuống hơn phân nửa, mà Cốc chủ Tuyệt Vân Cốc đời trước Dung Dịch Thiên cũng bị thương nặng mà chết.

      Vậy mà, mặc dù Dung Dịch Thiên chết rồi, Tuyệt Vân Cốc vẫn là Tuyệt Vân Cốc như cũ.

      Mà nay, trời chiều vừa ngả, dịu dàng rắc vầng sáng hoàng hôn mờ nhạt. Trong rừng hoa hạnh, óng dáng màu lam nhàn nhạt từ từ bước chậm rãi. Vào lúc này, nhàn nhã xuất tại rừng hoa hạnh như thế, nếu như ăn mặc giản dị như thế, chỉ có công tử Tuyệt Vân Cốc —— Nhạn Hành Sơ.

      Dáng vẻ của rất nhu hòa, mặt mày tuấn tú mà tao nhã, màu da trắng nõn gần như trong suốt. Áo lam giản dị, tay áo bay theo gió, bước chậm rãi trong rừng hoa hạnh tươi đẹp như vậy, lại làm cho người cảm giác lạnh lẽo.

      Lành lạnh trong thê lương.

      Nhạn Hành Sơ dừng lại trước trước tảng đá màu trắng. tảng đá trắng, hoa rụng rực rỡ, hoa hạnh đỏ tươi. Miễn cưỡng dựa vào tảng đá trắng lớn, tuyệt mỹ. nhặt cánh hoa lên, nở nụ cười nhàn nhạt.

      Gió nhàng thổi qua, cánh hoa bị bóp trong ngón tay rung động, như muốn theo gió bay . Nhạn Hành Sơ ngẩn ra, buông tay. Cánh hoa trong gió , dần dần xa, rơi xuống trong đám lạc hồng đất, cũng tìm được bóng dáng nữa.

      Lông mi mơ hồ mỏi mệt, Nhạn Hành Sơ nhàng ho khan. nhíu nhíu mày, lấy ra mảnh lụa vuông màu trắng che miệng. Qua lúc lâu, mới lấy khăn tay ra, mảnh lụa trắng tinh dính vào vết đỏ thê diễm (thê lương + xinh đẹp).

      Nhạn Hành Sơ cười khổ, cười khổ mang theo u buồn cùng muốn khó có thể dùng lời diễn tả được. Xem ra, thời gian của còn nhiều lắm.

      "Công tử, Cốc chủ trở mặt cùng với các vị Đường chủ đại đường rồi, người mau đến xem chút." Sau lưng truyền đến tiếng bước chân dồn dập, gã sai vặt Tiêu Vũ của vội vã chạy tới.

      Thở dài như có như , mỏi mệt giữa hai lông mày của Nhạn Hành Sơ càng tăng lên, "Ta hiểu, vậy qua đó thôi."

      * * * * * * *

      đại sảnh của tuyệt Vân Cốc, đường đường chính chính treo tấm biển, vết đó hai chữ “Thiện Ác”.

      Chính giữa Thiện Ác đường, có ghế dựa bằng cây lim đẹp đẽ quý giá mà uy nghiêm. Đó là ghế ngồi của Cốc chủ Tuyệt Vân Cốc. Dung Úc Ảnh lạnh lùng ngồi ở chỗ đó, ngay cả cố giữ vững bình tĩnh vẫn thể làm thế nào để che giấu được phẫn nộ trong đáy mắt.

      "Hoàng Hà lũ lụt, bệnh dịch khắp nơi, mà ở bên trong Tuyệt Vân Cốc, tồn kho tràn đầy, lấy ra triệu lượng bạc trắng giúp thiên tai, có gì thể? Các ngươi ngăn cản như vậy là có ý gì?" trước đó vài ngày nàng xuất cốc chuyến, đường thấy nhiều cảnh bán con bán vợ, vợ con ly tán, sau khi trở về cốc chuyện thứ nhất, chính là phát bạc cứu trợ thiên tai, ngờ đám Đường chủ lại cùng nhau phản đối. Bảo nàng tức giận thế nào đây.

      Đường chủ Tư Đồ Tiếu của trong Tứ đường - Liệt Phong đường chắp tay : "Cốc chủ, chuyện này thể được. Mặc dù tồn kho của Tuyệt Vân Cốc còn nhiều, nhưng là phải dùng cho lúc chi cần. Hơn nữa, tất cả mua bán lớn dưới cờ của chúng ta cũng đều có nguy hiểm. Nếu như lấy ra toàn bộ giúp thiên tai, ngộ nhỡ trong cốc có cái gì cần dùng gấp, hoặc là muốn quay vòng phương diện làm ăn, chỉ sợ kịp thời đáp ứng rồi."

      " tệ, Tư Đồ Đường chủ rất đúng, tiền bạc tồn trữ trong cốc hơn hai trăm vạn, nếu như giúp nạn thiên tai như lời , ăn mặc lại của các huynh đệ phải làm sao đây? Kính xin Cốc chủ nghĩ lại." đường chủ Kinh Lôi đường Mạc Việt Bằng gật đầu phụ họa.

      "Các ngươi chưa từng thấy này tình trạng lầm than thê thảm của dân chúng, dù trong cốc như thế nào nữa, mọi chi phí chi tiêu cũng có có trở ngại. Nhưng mà, nạn dân bên ngoài cũng sắp tới nông nỗi đổi con mà ăn rồi. Tất cả các ngươi xuống , tâm ý ta quyết, ngày mai lập tức phát bạc cứu trợ thiên tai."

      "Cốc chủ, phát bạc cứu trợ thiên tai nên chuyện của lão tử Hoàng đế, liên quan đến chúng ta, người đâu cần lao tâm lao lực như vậy? Tin tưởng nếu để cho công tử biết chuyện này, nhất định cũng đồng ý." Tư Đồ Tiếu xem thường .

      "Đúng vậy. Cốc chủ, phải người nên mời công tử tới thương lượng chút, sau đó làm định đoạt sao? Nếu , chỉ sợ huynh đệ phía dưới cũng phục." đường chủ Tật Điện đường Hoa Lạc Nguyệt cười tươi duyên dáng, đùa bỡn ngón tay, khẽ cười . Nàng ngoái đầu nhìn về phía cửa, trong lòng thầm thấy kỳ quái, công tử người sao còn chưa tới chứ.

      Trong Tứ đường, chỉ còn lại đường chủ Tinh Vũ đường Đông Phương Duyệt được lời nào, chỉ đứng bình tĩnh bên, dùng ánh mắt lo lắng nhìn Dung Úc Ảnh.

      "Công tử công tử, trong mắt các ngươi chỉ có công tử, cũng có Cốc chủ ta đây sao?" Dung Úc Ảnh tức giận, dùng sức vỗ khay trà. Chỉ nghe "Ầm" tiếng, tách bàn nát hết, nước trà rơi đầy đất.

      "Thuộc hạ dám, xin Cốc chủ bớt giận." Tứ đường Đường chủ cùng nhau khom người, tuy nhiên vẫn trấn định tự nhiên, hề có vẻ mặt kinh hoàng.

      "Các ngươi chớ quên, ngày trước, Cốc chủ Tuyệt Vân Cốc là Dung Dịch Thiên, mà nay, là Dung Úc Ảnh ta, cho tới bây giờ cũng phải là Nhạn Hành Sơ . Các ngươi được lắm, mọi chuyện đều xin phép công tử, khắp nơi dùng cái vị công tử này tới dọa ta, xem ra sớm coi Dung Úc Ảnh ta là gì cả rồi." Cho tới bây giờ đều là như vậy. Kể từ sau khi phụ thân qua đời vào tám năm trước, quyền hành trong Tuyệt Vân Cốc bị Nhạn Hành Sơ vững vàng nắm lấy, từng bước tự mình bồi dưỡng thế lực, từng bước lấy quyền lực của nàng. Đến nay, người phía dưới gặp chuyện luôn luôn xin ý kiến công tử trước, mà chuyện cốc chủ là nàng đây phân phó cũng nhất định phải được đồng ý của mới có thể làm.

      "Người là Cốc chủ, nên vì các huynh đệ trong cốc mà suy tính." thanh trong trẻo lạnh lùng vang lên từ ngoài cửa, Nhạn Hành Sơ thản nhiên vào. Giữa lông mày có trạng thái mỏi mệt, giơ tay nhấc chân đều là uy nghiêm. Vị công tử u buồn bị bệnh yếu ớt mới vừa ở giữa rừng hoa hạnh và dường như phải là cùng người.

      "Thuộc hạ bái kiến công tử." Đường chủ Tứ đường lần nữa khom người, lần này, cũng là chân chính cung kính.

      "Ừ." Nhạn Hành Sơ nhàn nhạt trả lời câu, con ngươi sắc bén nhìn về phía nương ghế lim, "Nghe , Cốc chủ ở Thiện Ác đường này trở mặt với các vị Đường chủ, có phải hay ?"

      "Công tử, thuộc hạ gan lớn như trời, cũng dám chống đối Cốc chủ, chỉ là, Cốc chủ quyết tâm muốn phát bạc giúp thiên tai, công tử, người xem chuyện này làm như thế nào cho phải." Mạc Việt Bằng cúi đầu, kính cẩn .

      Khẽ nhíu mày, Nhạn Hành Sơ tìm cái ghế ngồi xuống, uống ngụm trà xanh, vừa mở miệng : "Ta hiểu các vị Đường chủ cũng là vì Tuyệt Vân Cốc, chỉ là, nếu nổi lên xung đột với Cốc chủ, đó cũng là nên. Về phần Cốc chủ, ngài làm việc cũng nên chỉ dự vào suy nghĩ nhất thời, nếu , làm sao có thể làm cho Tuyệt Vân Cốc phát dương quang đại (có thể hiểu như ngày càng lớn mạnh hơn)."

      Tứ đại Đường chủ chống đối Cốc chủ, chỉ là hời hợt câu " nên" , mà đối với chuyện Dung Úc Ảnh cứu trợ thiên tai, lời của lại vô cùng nặng, hoàn toàn có để người cốc chủ này vào trong mắt.

      "Ta dựa vào suy nghĩ nhất thời? Nhạn Hành Sơ ngươi chụp cho ta cái mũ to. Xem ra, nếu như Tuyệt Vân Cốc hưng thịnh, đều là công lao của Nhạn Đại công tử ngươi, nếu là suy bại, chính là do Dung Úc Ảnh ta mất rồi." Dung Úc Ảnh lạnh lùng thốt lên.

      Thầm lạnh lùng liếc nàng cái, Nhạn Hành Sơ nhàn nhạt nở nụ cười, "Xem ra tâm tình của Cốc chủ hôm nay tốt, bốn vị Đường chủ lui hết ra trước , để Cốc chủ tỉnh táo lại chút cũng tránh cho nàng phiền lòng."

      phất phất ống tay áo, thừa dịp lúc Dung Úc Ảnh lơ đãng mà chắp tay, cũng đợi nàng đồng ý, xoay người dẫn đầu đoàn rời .

      Đối mặt với Thiện Ác đường trong nháy mắt còn lại người, hai mắt xinh đẹp của Dung Úc Ảnh tràn đầy hận ý và lửa giận vô tận.

      "Nhạn Hành Sơ , ngày nào đó, ta muốn ngươi quỳ rạp xuống dưới chân ta. . . . . . ."

      * * * * * * * *

      "Khụ. . . . . . Khụ khụ. . . . . . ." Vừa trở lại trong phòng, sắc mặt của Nhạn Hành Sơ lập tức thay đổi, tái nhợt khác thường, trong nháy mắt còn huyết sắc, mãnh liệt ho khan. Ngực giống như có lửa thiêu đốt, buồn bực lại khó chịu. chống bàn, thể ho được, mặt từ từ lên bệnh trạng đỏ ửng. Sau đó, đỏ ửng dần dần rút , thay vào đó là sắc mặt tái xanh kinh người.

      "Công tử, thuốc của ngài." Tiêu Vũ vội vàng lấy tới đan dược, lại rót ly nước, cho uống thuốc.

      "Được rồi, ta sao." Mệt mỏi nhắm mắt, Nhạn Hành Sơ ngồi xuống bàn, giọng ra.

      Lỗ mũi Tiêu Vũ ê ẩm, mắt sớm đỏ vòng, nức nở : "Công tử, ngài nghỉ ngơi chút , những chuyện làm phiền người khác kia, ngài cũng đừng quan tâm, bằng , thân thể của ngài cũng chịu đựng được đâu." ràng nhìn thấy, mảnh lụa trắng che miệng này là đỏ thẫm mảnh.

      "Ngươi biết cái gì?" Nhạn Hành Sơ khe khẽ thở dài tiếng, lại , "Tháng này, ngươi qua chỗ phu nhân rồi chứ, lão nhân gia nàng liệu có cái gì muốn phân phó ?"

      "Bẩm công tử, nô tài dĩ nhiên qua đó, phu nhân có gì phân phó, chỉ công việc quan trọng nhưng ngài phải chú ý nhiều đến thân thể, chớ mệt nhọc. Công tử, ngay cả phu nhân cũng như vậy, ngài tốt xấu cũng nghe chút. Cốc chủ cũng là. . . . . ." Tiêu Vũ hít mũi cái, khàn giọng . Trong cốc này từ xuống dưới, nào có ai biết công tử sớm gần tình cảnh đèn cạn dầu* đâu. Từng người có việc gì cũng tới xin phép, Cốc chủ lúc nào cũng làm cho công tử bị tức giận, chỉ làm hạ nhân cũng nhìn được.

      "Ăn linh tinh gì đó, Cốc chủ là người có thể bình luận sao?" Nhạn Hành Sơ quở tiếng.

      "Nhưng. . . . . . ." hiểu, công tử hoàn toàn phải là người mưu cầu danh lợi quyền thế, tại sao lại ra vẻ giọng khách át giọng chủ ở trước mặt Cốc chủ cơ chứ.

      "Chớ nhưng là." Nhạn Hành Sơ lắc đầu cái, "Ngươi xuống , để cho ta yên tĩnh tỉnh táo lát."

      Tiêu Vũ cắn cắn môi, do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn lui ra ngoài.

      Trong phòng to như vậy chỉ còn lại mình Nhạn Hành Sơ, nhàn nhạt nở nụ cười, tới cửa sổ phía trước, mở cửa sổ chạm trổ hoa ra, đập vào đáy mắt chính là hồ nước xanh ngắt.

      Đối diện phòng ngủ của chính là Huyễn Nguyệt hồ, Hồ cũng lớn, giữa hồ lại có đảo , đảo có tòa Tiểu Lâu trắng như tuyết đứng nghiêm, tên gọi Cúc Mộng Hiên. Đó là Tiểu Lâu của nàng.

      Gió lay động, thổi qua mấy đóa sen. Tiểu Lâu giữa hồ chỉ lẳng lặng đứng nghiêm ở nơi đó, gió thổi bất động.

      Mấy sợi tóc phất phơ theo gió, che trước mặt , khuôn mặt lên vẻ cười khổ.

      Kiếp này, nhất định chỉ là giấc mơ ngắn ngủi. . . . . .
      sanone2112, TrâuChris thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 1.2:


      * * * * * * *

      "Boong boong. . . . . . Tranh. . . . . ." trong Cúc Mộng Hiên, truyền đến tiếng đàn y hệt tiếng kim loại va chạm nhau. Ngón tay của Dung Úc Ảnh ngừng kích thích ở dây đàn, chưa hết khúc nhạc, dây đàn cũng nhuộm đỏ tươi.

      Hồi lâu, nàng ngừng lại, nhìn đôi tay đầy vết máu của chính mình, cười ha ha lên. Nàng cũng cảm thấy đau, chỉ cảm thấy buồn cười, ra là nàng yếu ớt như vậy, ngay cả khảy đàn cũng làm cho mình đầm đìa máu tươi .

      Cầm ly rượu mạnh bên án lên, nàng uống từng hớp từng hớp. Đều , uống rượu giải sầu, say nên nghĩ cái gì nữa, cũng cần phiền não cái gì nữa.

      Mê đắm trong hơi rượu, giống như vẫn là chính , là Nhạn sư huynh luôn luôn thân áo trắng thanh nhã, dịu dàng như vậy.

      bắt chim hoàng oanh cho nàng chơi, sau đó hai người ngồi ở cây cao, cùng nhau thả chim để cho nó bay , nhìn con chim đánh vòng trung, xòe cánh dần dần bay xa.

      Nàng sợ nhất là lạnh, mùa đông, nắm tay của nàng, dẫn nàng đến bên lò sưởi, hai người cùng nhau hơ lửa. Nhưng mà, nàng vẫn lạnh. Khi đó, ôm nàng vào trong ngực, dùng áo lông chồn màu trắng vô cùng dầy của mình bao bọc nàng chặt. Mà phụ thân, Đại Ma Đầu rất tàn ác trong truyền thuyết võ lâm kia, luôn luôn rất hiền lành ngồi ghế bành to lớn ở bên cạnh nhìn bọn họ rồi cười ha hả.

      Đó đều là những chuyện rất lâu trước kia rồi, phải là rất nhiều năm trước rồi. Khi đó, nàng còn là bé con, phụ thân vẫn chưa chết. Sau này, khi nàng mười hai tuổi, phụ thân bị cái gọi là võ lâm chính đạo giết chết, nàng khóc đau lòng, ôm nàng vào trong ngực, lần lại lần chăm sóc nàng cả đời. Lúc ấy, nàng vừa khóc, vừa ghi vào trong lòng là người sau này nàng ỷ vào.

      Nhưng tại sao, lâu sau đó, tất cả đều thay đổi ? bắt đầu ép buộc nàng luyện võ, nàng cần, vẫn khóc suốt. Thế nhưng lại để ý tới nàng, vẫn ép buộc nàng. còn là đại ca ca dịu dàng nữa, tay của nàng cầm kiếm đến mức bị sưng đỏ, cũng an ủi nàng, còn ép nàng tiếp tục luyện tiếp. Thậm chí, nàng có lúc lén lút lười nhác chút, lập tức mắng nàng, mắng nàng rất hung ác. Sau đó, nàng đến chỗ mẫu thân khóc, khóc vô cùng đau lòng, vô cùng đau lòng. Nàng si ngốc ở trong phòng chờ tới xin lỗi, thế nhưng lại hề tới.

      Sau đó, hề buộc nàng luyện võ nữa, mình nắm giữ quyền hành trong Tuyệt Vân Cốc, người người đều nghe , có ai để ý đến tiểu cốc chủ là nàng đây. Nàng cũng vui vẻ, ngày ngày vui đùa nơi này chút, vui đùa nơi đó chút, nhưng vẫn thấy sung sướng, là vì để ý tới nàng nữa rồi. Cho dù là như vậy, nàng vẫn lặng lẽ trốn, len lén nhìn . Cho đến có ngày, tiểu nương lớn tuổi hơn nàng bao nhiêu vào trong cốc ám sát nàng, bởi vì phụ thân của nàng từng giết phụ thân của tiểu nương này. Nhưng mà, tiểu nương kia lại bị tóm được. sai người đưa nàng đến Thiện Ác đường, buộc nàng dùng chủy thủ giết nương kia. Nàng khóc gào, dù thế nào cũng chịu động thủ, nhưng mà, lại nắm tay của nàng chặt, cắm cây chủy thủ vào lồng ngực của nương ấy. Nàng vĩnh viễn quên được, cảm giác dòng máu đỏ tươi, ấm áp dính đầy đầu đầy mặt nàng. Thế nhưng lại chỉ lạnh lùng cười cười, sai người kéo thi thể .

      Rồi sau đó, vậy mà lại giam lỏng lấy mẫu thân nàng, bao giờ để cho nàng nhìn thấy mẫu thân nữa. {Min?na..d\d\l|q|d] Nàng tìm rồi lại tìm, tìm khắp tất cả nơi lớn trong cốc, làm thế nào cũng tìm được mẫu thân. Nàng khóc lớn chạy tìm , mắng , đánh , thế nhưng dùng tay đẩy nàng té xuống đất, phẩy tay áo bỏ .

      Từ đó về sau, nàng thay đổi, nàng trở nên hận . Nàng muốn học võ, nàng muốn tự tay đánh bại , sau đó, cứu mẫu thân ra. Cốc chủ Tuyệt Vân Cốc là nàng, mà phải là .

      "Ha ha. . . . . ." Vẫn là miệng lớn uống ngụm lớn rượu, Dung Úc Ảnh cố gắng muốn trục xuất những việc cũ này ra khỏi đầu, đáng tiếc, làm thế nào cũng làm được. Cuối cùng trong lòng tràn đầy bóng dáng của .

      bàn tay thon dài mà trắng nõn lấy chai rượu trong tay nàng, giọng : "Cốc chủ, đừng nữa uống."

      Dung Úc Ảnh ngước mắt, trông thấy gò má tuổi trẻ, là đường chủ Tinh Vũ đường Đông Phương Duyệt.

      "Duyệt đại ca, sao huynh lại tới đây?" Nàng tự vịn vào giường đứng dậy, hơi run run đứng lên, chào hỏi, "Huynh ngồi , đứng ở đó làm gì?"

      "Cốc chủ, cẩn thận. . . . . . ." Đông Phương Duyệt vịn thân thể lắc lư của nàng, "Ngài nghỉ ngơi trước chút , ngày mai ta tới nữa."

      " cần, ta sao. Huynh gọi người bưng giúp ta chậu nước tới đây." Dung Úc Ảnh khoát tay, kéo ghế ngồi xuống.

      Chỉ chốc lát sau, cái chậu nước lạnh lớn đưa lên. Dung Úc Ảnh ngâm mặt trong nước lạnh, sau đó vắt khăn mặt sạch nước. Khi nàng ngẩng đầu lên lần nữa còn men say.

      " Vài năm nay quả là muội thay đổi rất nhiều." Đông Phương Duyệt thở dài.

      Nhìn cái, Dung Úc Ảnh nhàn nhạt : " sao? ra , so cới người khác huynh là người hiểu mã, ta là vì cái gì mà biến thành như bây giờ. Nếu như ta thoáng thư giãn thôi, có lẽ, sống nổi đến ngày mai nữa rồi."

      "Tại sao vậy?" Đông Phương Duyệt hơi kinh hãi, có ai muốn giết nàng?

      Nhìn cái đầy kỳ lạ, Dung Úc Ảnh : "Huynh cho rằng, Nhạn Hành Sơ muốn để lại cái đinh trong mắt, đâm trong thịt là ta đây sao? Ta sống ngày, bất kể như thế nào cũng vẫn là Cốc chủ. muốn vị trí Cốc chủ, trước tiên nhất định phải giết chết ta, ta và , cuối cùng có ngày chính thức trở mặt."

      Đông Phương Duyệt ngẩn ra, trong mắt thoáng qua tia kỳ lạ. muốn mở miệng, hình như muốn gì, nhưng cuối cùng lại ra.

      "Ban đầu, nếu phải là huynh mạo hiểm dạy ta võ công, lại lặng lẽ sao chép Thiên Địa Cửu Trọng Tâm Pháp cho ta, chỉ sợ Cốc chủ danh phận ta đây chỉ có thể mặc cho người chém giết." Đối với Đông Phương Duyệt, nàng chỉ có cảm kích. Lúc , Nhạn Hành Sơ và Đông Phương Duyệt đều là đồ nhi phụ thân thu nhận, cả hai đều là sư huynh của nàng. Chỉ là, khi đó, phụ thân thiên ái rất nhiều đối với Nhạn Hành Sơ, chính mình cũng thích chơi cùng Nhạn sư huynh. Ở dưới ánh hào quang của Nhạn Hành Sơ, Đông Phương Duyệt tồn tại giống như là có cũng được mà có cũng sao. Vậy mà sau đó, Nhạn Hành Sơ đoạt quyền vị, sau khi nàng bị lập, người hãi sợ nguy hiểm phía trước lặng lẽ giúp nàng ngược lại chỉ có Nhị Sư Huynh nàng chưa bao giờ để ở trong lòng.

      nhàng rũ mắt, Đông Phương Duyệt : " Cốc chủ quá lời. Vì Tuyệt Vân Cốc mà tận trung, vốn là việc nằm trong phận của Đông Phương Duyệt."

      "Tốt lắm, hôm nay huynh tới chỗ này của ta, chắc phải là vì mấy lời khách sáo thôi chứ." Dung Úc Ảnh tự mình rót ly trà xanh, nắm ly trà bằng sứ trắng, nhưng cũng uống. Nàng nhìn thoáng qua nước trà, hỏi "Ta muốn biết, hôm nay ở trong Tuyệt Vân Cốc này ta có thể điều động bao nhiêu người. cách khác, còn có bao nhiêu huynh đệ thần phục với ta."

      "Ngoại trừ người củaTinh Vũ đường ta ra, có Cừu Diễm của Hình đường thần phục lão Cốc chủ, sớm có bất mãn với việc Nhạn Hành Sơ làm, là nhất định đứng ở về phía Cốc chủ. Tam đại hộ pháp trong cốc, Lạc Vân hộ pháp năm xưa là tỷ muội của phu nhân, cũng nhất định hết sức trợ giúp Cốc chủ. Hai người hộ pháp có thái độ ràng. Mà ba đường Liệt Phong, Kinh Lôi, Tật Điện sớm là người của Nhạn Hành Sơ. Về phần những đàn chủ phân đàn khác, bọn họ hàng năm đóng ở bên ngoài, bất kể đứng ở bên nào, đều là ngoài tầm tay với, có ảnh hưởng gì với toàn cục."

      " cách khác, nếu như chúng ta trở mặt với Nhạn Hành Sơ, đối thủ chủ yếu chính là ba đường Liệt Phong, Kinh Lôi, Tật Điện, phải hay ?" Dung Úc Ảnh trầm ngâm . Nếu là như vậy, thực lực phía bên nàng cũng chẳng yếu đâu, thế lực của hai phe đều lớn mạnh ngang nhau, có ai mạnh hơn ai cả.

      "Cũng thể như vậy. Phải biết, mặc dù thực lực của ba đường đó hùng hậu, nhưng cao thủ chân chính cũng là Nhạn Hành Sơ. Tám năm trước luyện thành Thiên Địa Cửu Trọng, trong vòng ba chiêu đánh chết Võ Lâm Minh Chủ Nam Cung Trác - người xâm phạm Cốc. Công lực của đạt tới trình độ lô hỏa thuần thanh." Đông Phương Duyệt khẽ nhíu mày cái, lo lắng nhắc nhở.

      Dung Úc Ảnh lạnh lùng cười cười, nếm cạn ly trà xanh, : "Nếu như là tám năm trước, ta phải là đối thủ của , nhưng mà, những năm gần đây, huynh vì ta mà sao chép Thiên Địa Cửu Trọng Bí Tịch, ta vẫn ngừng tu tập. Coi như thắng được , cũng nhất định thua."

      "Xem ra Cốc chủ hạ quyết tâm nhất định phải đối mặt với Nhạn Hành Sơ. Chẳng lẽ chuyện này thể vãn hồi chút nào sao? Dù sao, dầu gì Nhạn Hành Sơ cũng là sư huynh của người, nếu hai người làm đến cùng, chỉ sợ sư phụ dưới cửu tuyền cũng khó mà an tâm." muốn đến bước này rồi sao? hiểu, tại sao chuyện lại phát triển đến tình hình này.

      "Huynh cũng nhìn thấy tình hình hôm nay rồi đó, ta cũng chỉ là muốn phát bạc giúp thiên tai, bọn họ cùng kêu lên phản đối, nơi có để Cốc chủ ta đây trong mắt. Nếu tiếp tục như vậy nữa, qua bao lâu nữa, người ở vị trí cốc chủ này cũng bị đổi rồi. Huống chi, mẫu thân của ta còn trong tay , bảo ta làm sao có thể lo lắng." ánh mắt Dung Úc Ảnh lướt qua cửa sổ mở nữa, nhìn về phía ảo mộng bên kia hồ, trái tim chua xót ê ẩm, ra là cái tư vị gì. Tại sao phải tới bước này? Làm sao nàng biết chứ.

      "Chuyện này. . . . . ." Đông Phương Duyệt sợ run lát, suy tính hồi lâu, vẫn quyết định ra cách nhìn của mình, " ra chuyện ngày hôm nay bọn họ cũng có suy tính của bọn họ."

      "Suy tính cái gì?" Dung Úc Ảnh nhíu mày.

      "Giúp thiên tai, là chuyện của hoàng đế, trong mắt người ngoài Tuyệt Vân Cốc chúng ta cũng chỉ là Tà Ma Ngoại Đạo, cần gì phải loại bỏ tai tiếng này? Hơn nữa, theo ta được biết, quan phủ ngân lượng giúp nạn thiên tai ít ngày nữa tới nơi, cần chúng ta phải quan tâm." dừng chút, lại , "Về phần phu nhân, ta tin tưởng ngay cả Nhạn Hành Sơ có gan lớn như trời cũng dám bất kính với lão nhân gia nàng."

      "Mẫu thân ta cũng bị giam lỏng rồi, huynh còn dám đối với ta mẹ như thế sao?" Dung Úc Ảnh nhịn tức giận, gò má hơi ửng hồng. "Còn nữa, huynh nhìn thấy thảm trạng của những người dân chịu thiện tai kia, làm sao biết bọn họ sống ngày qua ra sao. Ta chỉ là muốn dùng chút năng lực non yếu của mình chẳng lẽ cũng sai lầm rồi sao? Chúng ta là Tà Ma Ngoại Đạo, đó là cái mũ bọn người bạch đạo đội cho Tuyệt Vân Cốc, đâu có liên gian gì đến những người bình dân kia. Trước kia cha vẫn , làm chuyện gì, chỉ cần phụ lòng mình là được, cần gì để ý người ta như thế nào."

      "Nhưng. . . . . ."

      "Được rồi, huynh lui ra , ta cũng hơi mệt mỏi rồi. " Dung Úc Ảnh phất tay cái, cắt đứt lời chưa hết.

      Đông Phương Duyệt gì nữa, khép cửa phòng lại cho nàng, yên lặng rời .

      Uống hơi cạn sạch trà lạnh trong tách, Dung Úc Ảnh cau mày.

      Trà này, miệng là chát. . . . . .
      Last edited: 10/12/15
      Trâu thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 2.1: hoàng hôn, lại thấy hoàng hôn.(1)

      Mặt trời từ từ lặn xuống phía chân trời, treo nghiêng nghiêng giữa trung. Bầu trời nhiễm sắc đỏ nhàn nhạt, hệt như mặt trời chiều đỏ rực lửa, đẹp đến vô cùng, cũng thê lương đến cực điểm. Vậy mà, Nhạn Hành Sơ lại cảnh sắc lúc này, dường như mỗi ngày vào lúc này cũng chuyến vào trong rừng hoa hạnh, nhìn vẻ đẹp tự nhiên mà tạo hóa ban cho.

      Nhạn Hành Sơ nhàng bước từng bước chân chậm rãi trong rừng Hoa Hạnh rợp trời. mặc bộ áo bào mỏng tím nhạt, vấn vương vài cánh hoa rơi, gió lướt qua, tay áo bồng bềnh giống như trong lúc lơ đãng theo gió mà bay .

      Vậy mà, phía sau gã sai vặt theo bước ba bước , trong miệng ngừng lẩm bẩm, làm phá hỏng mất tiên cảnh đẹp đẽ.

      "Tiêu Vũ, ngươi đừng theo ta nữa." Nhạn Hành Sơ có chút bất đắc dĩ. Cái tên Tiêu Vũ này, cả ngày đều ở trước mặt sau lưng , hại khắc có thể tỉnh táo.

      "Chuyện này thể được." Tiêu Vũ bước nhanh hơn, định chạy đến bên cạnh , vẻ mặt nghiêm túc : "Công tử, ngài thể chịu được gió lớn, vẫn là sớm quay trở về thôi. Ngài. . . . . . Dù sao cũng nên suy nghĩ vì bản thân mình chút, nếu còn tiếp tục giày vò như vậy. . . . . . ."

      "Được rồi. Thân thể của ta, chẳng lẽ ta biết phải làm sao sao?" Nhạn Hành Sơ nhàng phất phất tay, như muốn ngăn lại cái miệng vẫn muốn tiêp tục lảm nhảm.

      Tiêu Vũ ỉu xìu, giọng thầm, "Biết cái gì chứ, chính là biết, ngài cũng để ở trong lòng."

      Liếc cái, Nhạn Hành Sơ làm như nghe thấy gì, tiếp tục về phía trước .

      "Công tử, ngài nghỉ lát thôi. Chính là ngài mệt, cũng thông cảm cho nô tài chứ." theo vòng lớn trong rừng hoa hạnh, Tiêu Vũ đấm bóp chân, thầm oán trách ở đáy lòng, biết cánh rừng này có gì tố mà công tử sao lại ưa thích tản bộ bên trong rừng như vậy.

      "Ngươi mệt mỏi trở về , ta muốn ngươi theo." tuy là như vậy, nhưng Nhạn Hành Sơ cũng tìm tảng đá lớn gần đấy ngồi xuống.

      "Ha ha, công tử, ngài thông cảm cho nô tài." Tiêu Vũ sung sướng ngồi xuống ngay tại chỗ bên cạnh , vui vẻ mà .

      để ý tới , Nhạn Hành Sơ ngẩng đầu nhìn bầu trời. Những đám mây trời là mảnh đỏ ngầu, giống như muốn bùng cháy, nhưng dần dần lại phai nhạt, hóa thành sắc đỏ cam, có lẽ, bao lâu nữa, chờ mặt trời dần dần lặn xuống, màu đỏ tuyệt mỹ mà thê diễm (thê lương+đẹp đẽ) này cũng biến mất. Hoàng hôn dù sao cũng là hoàng hôn, nắng chiều cuối cùng vẫn là nắng chiều, muốn giữ lại cũng giữ được.

      Hai tay nâng má, Tiêu Vũ yên lặng nhìn , trong lòng lại thấy chút sợ hãi hiếm có. Giống như, con người như công tử cũng như trời chiều này, chẳng mấy chốc rời . thích khí trầm mặc này, vì vậy mở miệng : "Công tử, ngài suy nghĩ gì vậy?"

      "Nghĩ cái gì? Ta có thể nghĩ gì chứ." Nhạn Hành Sơ nhàn nhạt cười cười, hỏi ngược lại: "Ngươi ra cho ta nghe chút , bình thường ngươi muốn những thứ gì."

      "Nô tài?" Tiêu Vũ nghiêng đầu nghĩ ngợi, "Dĩ nhiên là nô tài nghĩ phải làm như thế nào mới có thể hầu hạ tốt công tử."

      "Trừ cái này ra? có khác à." Nhạn Hành Sơ nhìn chút, tiếp, "Người sao, có nghĩ qua sao? Nha đầu Ngưng Ngọc ngày thường rót nước ben cạnh phu nhân sao?" Cái đôi trẻ con này liếc mắt đưa tình được thời gian rồi, còn tưởng là biết sao.

      "Công tử." Vọt xuống, gương mặt Tiêu Vũ hồng từ tai đến cổ. Dù thế nào cũng có nghĩ đến, ngay cả chuyện của và Ngưng Ngọc công tử đều biết.

      "Ha ha, có cái gì mà đỏ mặt. Đến lúc đó, ta giúp ngươi làm chủ là được."

      "Nô tài cám ơn công tử." Tiêu Vũ cực kì cơ trí, gặp cơ hội tốt như vậy làm sao lại có thể nắm chặt cơ chứ. Có câu này của công tử, chuyện của và Ngưng Ngọc coi như giải quyết xong rồi. Sao mừng rỡ cho được.

      "Công tử kia sao, trong lòng công tử có muốn cái gì ?" Lấy can đảm, Tiêu Vũ cẩn thận hỏi từng li từng tí.

      Nhạn Hành Sơ nhàng phất ống tay áo cái, mảnh lạc hồng từ từ bay xuống vào lòng bàn tay. Trong lòng bàn tay trắng muốt như ngọc lại có mảnh hồng, cực kỳ ràng. Ánh mắt lướt qua cánh hoa Hạnh trong lòng bàn tay, nhìn về nơi xa, sắc mặt có chút chờ đợi, lại mang chút mơ hồ. Hồi lâu, nở nụ cười dịu dàng, "Giang Nam, ta muốn Giang Nam, nhìn Hoa Hạnh đầy trời Giang Nam."

      "Giang Nam, công tử muốn Giang Nam?" Tiêu Vũ lầm bầm nhớ tới, chợt vỗ đùi, kêu lên, "Cái này có gì khó, công tử muốn , ngày mai có thể lên đường Giang Nam. Nô tài thu dọn ngay."

      "Ngươi. . . . . . ." Nhìn gã sai vặt sớm nhảy dựng lên, chạy xa, Nhạn Hành Sơ bất đắc dĩ thở dài, cái tên Tiêu Vũ này, đúng là tính tình quá xúc động rồi.

      Chỉ là cũng tốt, định luôn là ngày mai , ngày mai lên đường Giang Nam.

      Dù sao. . . . . . Thời gain của cũng còn nhiều.

      * * * * * *
      Sắc trời dần tối, Nhạn Hành Sơ lững thững vào trong rừng hoa hạnh, kịp để ý tới bìa ngoài của rừng. nhìn sắc trời chút, vừa định trở về phòng nghỉ ngơi, lại nghe được truyền đến tiếng người từ bên ngoài cánh rừng.

      Tuyệt Vân Cốc kế núi gần sông, chẳng những bốn mùa như mùa xuân, cảnh sắc tuyệt mỹ, hơn nữa địa thế hiểm trở, dễ thủ khó công. Mấy năm này, Nhạn Hành Sơ dựa vào địa lợi, bày ba trận thế quan trọng trong vòng năm dặm xung quanh vườn hạnh, để ngăn địch từ bên ngoài xâm lấn.

      Trận thế thứ nhất có tên gọi là "Từ chối tiếp khách" , ý nghĩa như tên, cũng đả thương người, chỉ cần người tới nguyện ý lui về đường cũ, bảo đảm bị thương chút nào. Nhưng có mấy phần bản lãnh tuyệt đối thể vượt qua trận thế này.

      Trận thế thứ hai gọi là "Đuổi khách", khi có người tiến vào "Đuổi khách", cơ quan mai phục xuất , muốn thấy máu rơi xuống dường nhưu là điều thể. Chỉ là, những cơ quan mai phục này cũng quá nguy hiểm, cũng có độc, có ý lấy tánh mạng người xông vào.

      Gần sát rừng hạnh chính là Trận thế thứ ba, tên là "Lưu khách" .

      “Trong Tuyệt Vân Cốc hoa hạnh rơi đầy, hôm nay tàn hồng khắp nơi giống hôm qua.”, nửa là cảnh sắc của rừng hạnh hoa, nửa lại chính là trận thế thứ ba "Lưu khách" . khi xông qua trận thế thứ nhất, thứ hai, tiến vào "Lưu khách", đều là cao thủ hàng đầu. Vậy mà, nếu như vùi lấp ở "Lưu khách", sống hay chết, toàn bộ dựa vào người khác. Nếu như Tuyệt Vân Cốc mở mặt lưới, như vậy, lui về đường cũ còn có thể giữ lại tính mạng ở đây. Nếu như Tuyệt Vân Cốc mở ra cơ quan, chính là vạn tên cùng bắn, chim bay khó thoát. Đến lúc đó, tàn hồng khắp nơi, người quỷ khác đường.

      Mà nay, tiếng người ngoài rừng ràng chính là truyền đến từ "Lưu khách". nghĩ tới, thậm chí có người tiến qua hai ải, tiến vào trong "Lưu khách", mà trong cốc cũng có phát ra dù chút , điều này làm vừa kinh vừa sợ.

      Nhạn Hành Sơ khóa chặt hai hàng lông mày, nhanh mấy bước về phía nguồn gốc thanh, ngưng mắt nhìn lại.

      Chỉ thấy trong "Lưu khách" có hai nam nữ ngồi xếp bằng, xem ra là ngưng thần suy nghĩ phương pháp phá trận. là biết ba người bọn họ, Xuyên Vân tiên tử Hoa Sơn Mạc Như Hồng, đứng đầu Nam Cung thế gia Nam Cung Phi Dương, cùng với công tử Mộ Dung thế gia Mộ Dung Tiêu. Kể từ tám năm trước bạch đạo xâm phạm, thế lực hai bên ngang nhau, mỗi bên đều mất nửa. Ba người trong trận pháp này, có thể là chiếm cứ nửa lực lượng của bạch đạo ngày nay. nghĩ tới cảm thấy sợ, nếu như ba người này, phá vỡ "Lưu khách" , lẻn vào bên trong Tuyệt Vân Cốc mà thần biết quỷ hay, hậu quả này chỉ sợ là khó có thể tưởng tượng.

      Giết?

      giết?

      Vòng tay ở gốc cây hạnh cổ thụ trăm năm cường tráng nhất, chỉ cần nhàng vận nội lực, làm rung động cơ quan trong cây khô, người trong bọn họ cũng trốn thoát, đều chết ở trong "Lưu khách". Nếu như giết, lên tiếng cảnh báo, buộc bọn họ rời , khó bảo toàn sau này bọn họ trở lại. Đến lúc đó, hối hận nữa cũng làm nên chuyện gì. Nên làm như thế nào mới đúng, sớm rất ràng rồi.

      Nội lực tác dụng, vạn tên cùng bắn. Chỉ thấy ba người trong trận, bỗng nhiên giật mình, hoặc rút kiếm ngăn trở đầu mũi tên, hoặc dốc sức xoay chuyển thân thể, toàn lực ứng phó trận mưa tên trước mắt. Thời gian trôi qua từng chút , vết thương người ba đại cao thủ trong trận cũng từ từ nhiều hơn, máu tươi nhiễm đỏ áo, thân hình xoay chuyển cũng chậm lại. Tiếng thở dốc tuyệt vọng, tiếng chửi rủa, tiếng gào thét liên tục truyền đến.

      Nhạn Hành Sơ tái mặt, ho hồi. muốn lấy khăn tay theo bản năng, lại phát mang theo khăn bên người, vì vậy, lơ đãng dùng ống tay áo lau tia máu ở khóe miệng, máu đỏ tươi in ống tay áo tím nhạt cùng hòa quyện thành màu đen tuyệt vọng. ngước mắt nhìn cảnh tượng máu tanh, vẻ mặt cũng bình tĩnh đến mức chết lặng.

      "Ngươi còn mau dừng lại." tiếng kêu mềm mại truyền đến, nơi xa bóng dáng màu lam bé lên xuống mấy cái, đảo mắt tới trước mặt . Áo dài lam nhạt rực rỡ, voan mỏng bay, khuyên tai màu lam rung động theo gió phát ra tiếng vang thanh thúy mà buồn bã. khuôn mặt còn trẻ tuổi và xinh đẹp của Dung Úc Ảnh nhuốm đầy sương lạnh.

      "Dừng lại cái gì?" Nhạn Hành Sơ chậm rãi xoay người lại, nhìn nàng, chợt nhàn nhạt cười lên, "Ngươi vốn nên biết, khi cơ quan của ‘ lưu khách ’ khởi động bao giờ có thể dừng lại."

      "Ngươi. . . . . . là tàn nhẫn." Gần như là rung động thanh, tay của Dung Úc Ảnh bám chặt vào cây khô bên cạnh, từng dòng máu tươi cuồn cuộn rỉ ra từ những ngón tay xanh tím. Mắt thấy ba người trong trận từ từ kiệt lực, lại vẫn tiếp tục giãy giụa hết sức cách vô ích như cũ, sau đó, mũi tên dài xuyên qua tim, mũi tên này tiếp theo mũi tên kia làm người nối nhau chết thảm trong trận, nàng lập tức nhịn được cơn buồn nôn.

      "Tàn nhẫn sao? Bọn họ vốn cũng nên tới, sớm nên dự tính đến kết quả hôm nay phải chịu. Lại còn coi Tuyệt Vân Cốc là chỗ mặc cho người qua lại tự nhiên sao." Nhạn Hành Sơ nhìn nàng chăm chú, lạnh lùng thốt lên, "Ngươi là Cốc chủ Tuyệt Vân Cốc, nên vì an toàn của những người trong cốc mà suy tính, đừng có dùng lòng dạ đàn bà mà nhân nhượng, đến lúc đó, người phải chết nên là chính ngươi."

      Môi run rẩy, ánh mắt của Dung Úc Ảnh nhìn như là nhìn ác quỷ. Nàng hiểu, tại sao nam tử cao cường mà tuấn nhã như vậy mà có thể vừa nhấc tay thèm để ý mà giết người. Lặng người lúc lâu, nàng kinh ngạc mở miệng, "Bọn họ cũng hề làm tổn thương gì đến Tuyệt Vân Cốc."

      "Ngươi cho rằng, chờ bọn họ thực tổn thương tới Tuyệt Vân Cốc còn kịp hối hận hay sao?" Nàng vẫn còn quá thiện lương, quá mềm lòng.

      "Nhưng mẫu thân ta sao? Người đâu làm gì tổn thương Tuyệt Vân Cốc, phải ngươi vẫn phát rồ lên mà giam lỏng nàng, cách ly mẹ con chúng ta sáu năm như vậy hay sao?" Bỗng nhiên kích động, Dung Úc Ảnh hung hăng nhìn chằm chằm .

      Cười như cười nhìn nàng cái, nhàn nhạt : "Ta sớm qua với ngươi, nếu như có ngày, ngươi đánh bại ta, đoạt lại quyền hành của Tuyệt Vân Cốc trong tay phu nhân tự nhiên trở lại bên cạnh ngươi. Mà tất cả chuyện lớn trong cốc, cũng đều có thể do ngươi làm chủ." dừng chút, lạnh lùng tiếp, "Nếu như ngươi làm được, ngươi có tư cách gì can thiệp ta làm việc? Trong giang hồ, cá lớn nuốt cá bé, ngươi hiểu sao?"

      " tệ, trong giang hồ, cá lớn nuốt cá bé." Thu lại vẻ mặt kích động mặt, Dung Úc Ảnh dần dần bình tĩnh lại, nở nụ cười lạnh lùng, nàng nhìn , "Nếu, chút tình cảm ngươi cũng có, vậy ta cũng có cái gì cố kỵ nữa. Giờ hợi đêm nay, trước cửa thiện ác đường, ta và ngươi cùng nhau kết thúc."

      "Chỉ có ta ngươi? Tinh Vũ đường, Thù Diễm của Hình đường, Tam đại hộ pháp bên trong Lạc Vân đều ra tay sao?" Hời hợt câu, vạch trần toàn bộ thực lực Dung Úc Ảnh khổ tâm giấu diếm.

      Cố gắng che giấu kinh hãi trong lòng, Dung Úc Ảnh trấn tĩnh : "Nếu như bọn họ ra tay, thủ hạ của ngươi trong tam đường cũng nhất định ra tay. Ta muốn trong cốc có máu chảy thành sông, tin tưởng ngươi cũng như vậy." Thế lực tự mình thầm bồi dưỡng, làm như vậy là để đánh trận công bằng với , mà phải hi vọng trong cốc xảy ra cuộc hỗn chiến.

      "Được, ta đồng ý với ngươi. Đến lúc đó, thắng làm vua thua làm giặc, ngươi thắng, sống chết của Nhạn Hành Sơ ta là của ngươi, ta thắng, trong Tuyệt Vân Cốc còn Cốc chủ này nữa." Thản nhiên cười, Nhạn Hành Sơ cất bước rời , quay đầu lại liếc nhìn nàng cái nữa

      trung, mặt trời chiều lặn xuống hẳn. mặt trăng màu bạc dần dần nhô lên phía chân trời, khẽ cong, trong trẻo, lạnh lùng.

      Hoa Hạnh vẫn như cũ, ánh trăng lạnh lùng tiếng động. . . . . .
      Last edited: 18/12/15
      Trâu thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 2.2:

      * * * * * *
      Đêm càng khuya, người đứng trước của thiện ác đường cũng càng nhiều. Hôm nay, hai người Dung Úc Ảnh và Nhạn Hành Sơ coi như là chính thức trở mặt, thể vãn hồi. Mà các trong cốc, ràng chia làm hai phái, thần sắc đều khẩn trương chờ đợi hai nhân vật chính đến.

      Hình như là chờ rất lâu sau, trong đám người chợt rối loạn tưng bừng, rốt cuộc Dung Úc Ảnh xuất ở trước mặt mọi người. Nàng mặc bộ trang phục màu xanh dương, tuy là nhưng giữa hai lông mày lại có khí thể bỏ qua .

      Đông Phương Duyệt theo rất sát ở phía sau nàng, ánh mắt quét qua mọi người ở đây, ngờ phát đường chủ ba đường khác đều vừa giận vừa sợ nhìn chằm chằm. để ý lắm mà nhìn chỗ khác, mọi người đều vì chủ của mình, có cái gì phải áy náy.

      Gã sai vặt Tiêu Vũ của Nhạn Hành Sơ sớm đứng ở trong đám người, đôi mắt nhìn nơi này chút, nhìn nơi đó chút, giống như chốc lát cũng an tĩnh được. Thời gian từng giờ từng phút trôi qua, giờ hợi qua khắc, vậy mà, Nhạn Hành Sơ vẫn còn chưa có tới.

      Dung Úc Ảnh nhăn mày lại, nhiều người như vậy đều đợi mình , coi đây là cái gì, yếu thế sao? Hay là thị uy? Nàng khẽ cười lạnh tiếng, vẫy vẫy tay, muốn để cho người mời ra ngoài khóe mắt cũng liếc thấy bóng dáng tím nhạt của —— Nhạn Hành Sơ.

      Trong nháy mắt này, chung quanh bỗng nhiên yên tĩnh lại, ánh mắt của mỗi người cũng khóa chặt người của . Vậy mà, hơi ngước mắt, cứ nhàn nhạt như vậy nhìn về phía trong sân cái, trái tim của tất cả mọi người trong đều ngưng lại, kìm lòng được mà cúi đầu.

      Trừ Dung Úc Ảnh. Nàng vẫn nhìn chằm chằm như cũ, lạnh lùng ném ra câu, "Ngươi muộn."

      "Ừ." Nhạn Hành Sơ chậm rãi tới trước mặt nàng, nhàng đáp tiếng. giải thích gì, càng hề áy náy mà đáp tiếng.

      Đè nén lửa giận trong lòng, Dung Úc Ảnh : " đến như vậy rồi, trước mặt tất cả ở đây lúc này, chúng ta làm kết thúc."

      "Giá cao đấy? Ngươi hiểu chứ?" Nhạn Hành Sơ nhìn nàng cái, nhàn nhạt .

      "Hôm nay giữa rừng hoa hạnh, ta rất ràng với ngươi. Ngươi thắng, Dung Úc Ảnh tự vẫn trước mặt. Từ đó, Cốc chủ tuyệt Vân Cốc chính là Nhạn Hành Sơ ngươi. Nếu như ngươi thua. . . . . . ."

      "Nếu ta thua, tùy ngươi xử trí là được." Ánh mắt Nhạn Hành Sơ lành lạnh, theo thứ tự quét qua những người quan trọng trong cốc, tiếp: "Trận chiến ngày hôm nay bất kể thắng bại, sau này dưới Tuyệt Vân Cốc thể có hai lòng."

      "Phi, ngươi là mệt quá ." Đường chủ Hình đường Cừu Diễm càng nghe càng giận, giọng tức tối mắng, " Nhạn Hành Sơ, lão Cốc chủ đối đãi với ngươi bạc, hôm nay ngươi lại dám công khai động thủ với Cốc chủ, mưu đoạt quyền hành trong Tuyệt Vân Cốc, còn đường hoàng ra như vậy. dưới Tuyệt Vân Cốc, nếu bàn về hai lòng, ai so sánh được với Nhạn Đại công tử ngươi."

      "Cừu lão, đồng ý với , chớ làm cho người ta khinh thường." Dung Úc Ảnh vuốt nhuyễn kiếm bên hông, vẻ mặt kiên quyết .

      "Chuyện này. . . . . . Vâng" Cừu Diễm hận trợn mắt nhìn Nhạn Hành Sơ cái, cúi đầu .

      "Các ngươi cũng đều nghe được chứ? cần ta lại nữa chứ." Ánh mắt của Nhạn Hành Sơ rơi vào người Tam đại Đường chủ, hỏi.

      "Công tử yên tâm, bọn ta chắc chắn tận trung vì Tuyệt Vân Cốc."

      Hài lòng gật đầu, tròng mắt Nhạn Hành Sơ cười tiếng, với Dung Úc Ảnh: " Xin lỗi. kéo dài thời gian, giờ Tý rồi."

      Cười dịu dàng như vậy, nàng giống như lại gặp được Nhạn ca ca dắt tay của nàng, thương nàng năm đó. Trong lòng Dung Úc Ảnh tràn đầy đau xót, quả muốn nhào vào ngực , khóc lớn trận, sau đó mặc cho an ủi thương cưng chiều.

      "Cốc chủ đây là sao? Chẳng lẽ là sợ. Vậy cũng sao, chỉ cần ngươi đồng ý rời khỏi Tuyệt Vân Cốc, vĩnh viễn trở về nữa, ta cũng làm khó ngươi, thả ngươi là được." Lời lạnh lùng truyền ào trong tai, lôi nàng trở về thực. trở về được nữa rồi, vĩnh viễn phải là Nhạn ca ca thương nàng nàng ấy nữa.

      Mọi người trong Tuyệt Vân Cốc sớm tự động lui về đến hành lang, nhường lại khoảng lớn trống trải.

      Dung Úc Ảnh mỉm cười chua chát, vào trong sân.

      Hai người liếc mắt nhìn nhau, gì nữa, thậm chí ngay cả lễ nghi khách sáo cũng giảm bớt, đồng thời ra tay.

      Nhuyễn kiếm của Dung Úc Ảnh run lên, sử dụng nội lực, mang theo tia hàn ý bắn nhanh về phái Nhạn Hành Sơ. Chợt lắc mình, bay nghiêng nghiêng ra ba trượng, bóng dáng tím nhạt giống như dung nhập vào bóng đêm. Thoải mái mà tránh thoát 18 kiếm quang, song chưởng của Nhạn Hành Sơ đều xuất , trong thời gian nháy mắt, 7749 chưởng hoa trắng muốt như ngọc xuyên qua đan vào quang ảnh, bao vây Dung Úc Ảnh chặt bên trong. Chỉ nghe "Xích" tiếng, mảnh vải vụn màu xanh dương bay xuống theo gió, đó là tay áo của Dung Úc Ảnh tránh né kịp bị chưởng phong sắc bén cắt rơi.

      Bên ngoài, mọi người đều ngưng mắt nín thở, ánh mắt nhúc nhích nhìn chăm chú hai người, lòng bàn tay từng người đều đầy mồ hôi, mà bản thân mình lại hoàn toàn biết. Cho dù là ở bên trong hành lang, cách nơi hai người giao thủ có đoạn cự ly, nhưng kiếm khí chưởng phong vẫn trực đánh tới đây như cũ, làm mặt đau nhức. Thanh niên có chút công lực kém cõi càng lui ra ngoài cách mười trượng, lúc này mới đứng vững chân.

      Trong nháy mắt giao thủ mấy trăm chiêu, tóc mai Dung Úc Ảnh đều bay loạn, sắc mặt ửng hồng, hơi thở dốc. Chóp mũi Nhạn Hành sơ tràn mồ hôi, sắc mặt cũng tái nhợt kinh người. Trừ mảnh tay áo bị cắt rơi kia, hai người cũng có ai bị thương. Cao thủ như bọn họ chỉ cần đánh phải đối phương kiếm chưởng, trận tranh đấu dài này có thể kết thúc. Bởi vì, cao thủ đánh nhau, chiêu thường thường có thể quyết định sống chết.

      Lại qua trăm chiêu, kiếm pháp của Dung Úc Ảnh chợt biến đổi, đường kiếm từ nhàng linh hoạt đổi thành mạnh mẽ trầm ổn. Trong lúc nhất thời, kiếm quang đầy trời, giống như sấm chớp chợt nổi lên, trời đất nghiêng ngả. thân hình Nhạn Hành Sơ ngừng di chuyển trong võng kiếm nhuyễn kiếm, sắc bén nhiều lần cũng suýt nữa đâm trúng thân thể của , tuy nhiên cũng bị hữu kinh vô hiểm* tránh ra.

      *hữu kinh vô hiểm: Nhìn như kinh động tâm phách nhưng có gì nguy hiểm. Dùng để hình dung tình thế ác liệt nhưng cuối cùng đạt được kết quả mong muốn.

      Trải qua 900 chiêu, bỗng nhiên, thân hình Nhạn Hành Sơ dừng lại, thay đổi cách di chuyển, ở giữa trung xẹt qua từng tia kiếm quang, 36 chưởng đều xuất , xuất ra chưởng phong lại hóa thành từng đóa Tử Sắc Liên Hoa (hoa sen tím).

      "Thiên địa Cửu Trọng!" biết là người nào kêu lên tiếng. Tám năm trước ba chiêu Cửu Trọng đánh gục Võ Lâm Minh Chủ Nam Cung Trác Thiên rốt cuộc lần nữa tái ở trước mặt mọi người.

      Dung Úc Ảnh nhàng kêu lên tiếng, mũi kiếm trong tay dài ra, lại như Tử Sắc Du Long cùng với Thiên Địa Chi Uy, chao liệng ở giữa Tử Liên. Lại là Thiên địa Cửu Trọng! Dung Úc Ảnh cũng dùng Thiên địa Cửu Trọng. . . . . .

      Hai bóng người lam tím, lần lượt thay đổi nhanh như điện, chưởng phong kiếm ảnh đầy trời bỗng nhiên biến mất.

      Nhuyễn kiếm của Dung Úc Ảnh gãy, trong tay chỉ còn lại chuôi kiếm ngắn ngủn. Mũi kiếm sắc nhọn, dài xuyên qua vai, rung rung vai phải của Nhạn Hành Sơ.

      "Phu nhân ở Lạc Hà thôn cách đây ba mươi dặm." lẳng lặng nhìn nàng, chỉ câu như vậy, rồi phun ra ngụm máu tươi ngai ngái, chìm vào trong bóng tối vô biên.

      * * * * * * * *
      Sau khi tỉnh dậy, cảm giác duy nhất là lạnh, lạnh quá. hiểu tại sao cuối mùa xuân đầu mùa hạ lại vẫn rét lạnh như vậy. Vết thương bả vai cũng đau đớn mà co quắp lại, máu là tạm thời dừng lại, cũng được bôi thuốc băng bó.

      Ngước mắt nhìn chung quanh, đầu tiên đập vào mi mắt là hàng song sắt thô như cánh tay trẻ em phía trước, cùng với hai cây đuốc phát ra ánh sáng yếu ớt treo nghiêng nghiêng bên ngoài song sắt. Cả phòng đều là mùi thối rữa ẩm thấp, khí vẩn đục hết sức. Đây nên là địa lao của Hình đường, Nhạn Hành Sơ tự giễu cười cười, nghĩ tới có ngày cũng bị cầm tù ở chỗ này. Trước kia là thượng khách, nay là tù nhân, chính là như vậy. khẽ giật giật, người lập tức truyền đến tiếng "Đinh " , cúi đầu nhìn, phát hai cổ tay cùng mắt cá chân cũng bị khóa chặt. Chung Nam hàn thiết, khó trách có thể cảm thấy lạnh như vậy, ra là toàn nhờ công lao của ổ khóa này. Bọn họ quá để ý , kỳ với tình trạng của bây giờ chính là dưới tình hình cửa tù mở rộng ra thân thể hề trói buộc cũng chống đỡ được ba bước.

      giọng ho khan, từng giọt máu tươi từ trong miệng tràn ra. giơ tay muốn lau, bị còng sắt trói buộc cổ tay lại như vậy nhấc lên được. cười khổ, tựa thân thể tường gạch, chậm rãi nhắm hai mắt. Dù sao nàng vẫn đủ hung ác, tàn nhẫn, kiếm kia vốn có thể đâm qua tim , nhưng khắc sau cùng nàng vẫn di chuyển kiếm phong, lựa chọn vai phải của . Quả nhiên nàng là võ học kỳ tài, trong vài năm ngắn ngủn, chỉ dựa vào thực lực của mình đánh bại . Nàng bản lĩnh như vậy, muốn đón lấy Tuyệt Vân Cốc đủ năng lực rồi. Chỉ là, rốt cục nàng vẫn quá mức thiện lương, quá mức mềm lòng, tính tình như vậy trong giang hồ, là chắc chắn bị tổn thương.

      Mặc cho tinh thần thư giãn, hình như là qua lâu, trong lúc mông lung, nghe thấy loạt tiếng bước chân chầm chậm, ngay sau đó là tiếng kim loại va chạm. Cố sức mở mi mắt, gò má trẻ tuổi mà tuấn tú xuất trong tầm mắt mơ hồ của . Cố hết sức cong cong khóe môi, Nhạn Hành Sơ cười cười với , "Đông Phương, nghĩ tới, người đầu tiên ta nhìn thấy lại là ngươi."

      " tệ, là ta." Đông Phương Duyệt ngồi xuống bên cạnh , trông thấy cổ tay bị xiềng xích, nhíu nhíu mày, đưa tay sờ, chạm tay vào là giá rét thấu xương. thu bàn tay về, chân mày nhíu sâu hơn, "Là Chung Nam hàn thiết."

      Lẳng lặng rũ mắt xuống, Nhạn Hành Sơ : "Đúng vậy, bộ xiềng xích hàn thiết này chỉ sợ bị Hình đường cất lâu, đến hôm nay mới có đất dụng võ."

      "Ngươi. . . . . ." Thái độ khinh thường như vậy bất giác làm cho Đông Phương Duyệt hơi giận, lạnh lùng thốt lên: "Ngươi nghĩ như thế nào như thế đó, muốn tự chịu tội, ta xen vào, cũng muốn quan tâm. Chỉ là, ta muốn biết, đến tột cùng ngươi diễn tuồng gì vậy, diễn cho ai nhìn?"

      "Ta hiểu ." Nhạn Hành Sơ nhàn nhạt .

      "Ngươi có cái gì hiểu, tất cả tình, đều là ngươi tay che trời, ngươi vẫn ?" Đông Phương Duyệt giễu cợt hỏi ngược lại.

      Liếc nhìn cái, Nhạn Hành Sơ gì, chỉ là nhàng khép lại con ngươi.

      Đông Phương Duyệt cầm giữ chặt đầu vai , cứng rắn : "Ngươi mở mắt, chẳng lẽ ngay cả nhìn người khác cái ngươi cũng khinh thường sao? Là ta hỏi ngươi đó, ngươi có nghe thấy ?"

      Vết thương do kiếm gây ra vai phải bị dùng lực bóp mạnh như vậy, nhất thời rách ra, làm đau đớn toàn thân. Máu tươi ngừng phun ra khỏi miệng, sắc mặt của Nhạn Hành Sơ tức khắc trở nên trắng bệch, (NHS) lạnh lùng nhìn Đông Phương Duyệt cái, cứ nhìn như vậy khiến cho lòng Đông Phương Duyệt ngày càng lạnh.

      rút tay về, lòng bàn tay đầy máu tươi ấm áp, ướt nhẹp, thầm thấy may mắn, trong địa lao u ám thấy màu sắc, nếu , màu máu đỏ tươi thê diễm (thê lương+đẹp đẽ) này đem ép đến điên. Gầm tiếng, Đông Phương Duyệt hung ác trợn mắt nhìn cái, chạy nhanh như gió bay ra khỏi địa lao, quay đầu lại nữa.

      Nhìn phương hướng rời , Nhạn Hành Sơ nhàn nhạt nở nụ cười, thanh u (thanh tịnh +đẹp đẽ) mà chua chát. Cười tiếng, rồi lại nhịn được ho sặc sụa trận. Tầm mắt rơi vào bóng tối, ý thức cũng dần dần mơ hồ, mà cảnh tượng cuối cùng lưu lại trong đầu là hình ảnh mơ hồ vạn dặm xuân sắc Giang Nam.

      Mười dặm đê dài, tơ liễu phất phơ, chín cây hạnh này cũng sớm nên nở hoa đẹp đẽ. Vậy mà, cuối cùng kịp Yên Vũ Giang Nam, nhìn hoa bay khắp trời.

      Mười năm ước hẹn, thành ước hẹn chưa xong. . . . . .
      Last edited: 18/12/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :