1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Đích nữ nhị tiểu thư - Tình Đa Đa (Chương 61.2)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 50: Cung yến sắp bắt đầu (hết quyển ).

      Editor: Quỳnh ỉn

      Vân Lãnh Ca từ trong nội thất đến phòng chứa củi, đến cửa, Vận Nhi vượt lên trước đẩy cửa gỗ của phòng chứa củi ra, cỗ khí lạnh ẩm ướt đập vào mặt.

      Nha hoàn kia vẻ mặt mệt mỏi quỳ rạp mặt đất, hai mắt nhắm lại, bộ dạng uể oải, bộ dạng xinh đẹp cũng tiều tụy nhiều, hơn nữa lâu ngày chưa được rửa mặt chải đầu, cả người khác gì nữ khất cái đường.

      Dưới thân nha hoàn vẫn còn lớp chăn, bằng mùa xuan này, nàng ngốc ở địa phương u ám lạnh lẽo như vậy, người còn mang theo vết thương, khẳng định là chịu đựng được.

      “Tiểu thư, nô tỳ sợ nàng cẩn thận bị đông chết, cho nên mới ném chăn mềm cho nàng.” Thấy mắt tiểu thư dừng lại ở chăn mềm kia, Ngâm Cầm liền giải thích.

      Vân Lãnh Ca gật đầu, mình đúng là sơ xuất, dơ tay phủi tro bụi hề tồn tại y phục, chậm rãi vào phòng chứa củi.

      Nha hoàn kia vừa thấy cửa bị đẩy ra, giương mắt lên nhìn, trong mắt chứa vui mừng, rồi đột nhiên liền nhắm mắt lại khi thấy ánh sáng chiếu vào, nha hoàn theo bản năng dơ tay che ánh mắt, đến khi thích ứng được với ánh sáng chói mắt mới buông tay xuống, nhìn người tới đứng ở cửa, Vân Lãnh Ca bị ánh nắng từ bốn phía chiếu vào, khiến cho nàng cảm thấy người đến như là tiên nữ đạp nắng xuống trần.

      “Ngươi tên là gì?” Vân Lãnh Ca nhấc chân đến bên cạnh nha hoàn kia, nhìn xuống hỏi, đồng thời cổ cũng tự giác rụt lại chút, phòng chứa củi quanh năm thấy ánh mặt trời, trước khi nàng vào cũng mặc thêm y phục, bây giờ chỉ cảm thấy khí lạnh từ cổ xuyên xuống dưới.

      “Tiểu thư, người để ý nha đầu này làm gì, mình bị đông lạnh cũng thỏa đáng.” Trong mắt Vận Nhi có chút đau lòng, nhíu mày .

      “Nô Tỳ Tự hà, bái kiến Nhị tiểu thư.” Tự Hà thấy người tới phải là người trong suy nghĩ của nàng, mong đợi trong mắt liền tản , nhưng mất ngày nay sống trong phòng chứa củi ràng mài rũa cho nàng ít bén nhọn góc cạnh, trở nên nghe lời hơn rất nhiều, vùng vẫy đứng dậy gian nan hành lễ với Vân Lãnh Ca.

      “Tên tệ.” Vân Lãnh Ca chỉ thản nhiên khen tiếng, liếc mắt nhìn sắc mặt có chút bất an của Tự Hà, trong cổ tựa hồ vang lên tiếng cười , “Ngươi .”

      xong, Vân Lãnh Ca cũng xoay người chuẩn bị rời khỏi phòng chứa củi.

      Thân thể Tự Hà lung lay như sắp đổ, nghe vậy liền chấn động, có chút dám tin vào lỗ tai mình, ngẩng đầu nhìn Nhị tiểu thư chuẩn bị rời khỏi phòng, dưới tình thế đó liền vội vàng , “Nhị tiểu thư, người thả nô tỳ ?” Trong lời còn mang theo chút mừng rỡ.

      “Chủ tử của ngươi muốn cứu ngươi, ta việc gì phải làm khó người đáng thương chứ.” Vân Lãnh Ca quay đầu, thản nhiên nhìn sắc mặt trắng bệch của Tự Hà.

      Tối hôm ấy mình cho Nhị di nương biết mình giam giữ Tự Hà, nhưng dựa vào cơ sở ngầm của Nhị di nương và những nha hoàn trở về bẩm báo, sao nàng ta lại có thể biết, mấy ngày nay nàng ta đều có động tĩnh gì, ràng là muốn mặc cho mình xử lý, định bỏ xe để bảo vệ tướng đây mà.

      Trong lòng Vân Lãnh Ca khẽ động, liếc mắt nhìn khuôn mặt vàng như đất của Tự Hà liền nhếch miệng cười, sau đó cất bước rời khỏi phòng chứa củi.

      Tự Hà nhìn bóng lưng Nhị tiểu thư rời , lúc này lại thất thần, Tự Hà biết mình nên nơi nào.

      “Tiểu thư, sao người lại thả nha hoàn to gan lớn mật kia vậy, đêm đó nàng tôn kính tiểu thư, nô tỳ nhìn bộ dạng khinh thường của nàng ta liền tức giận, thả nàng chúng ta cũng đòi được chút lợi ích nào.” Vừa mới tiến vào nội thất, Ngâm Cầm liền nhịn được mở miệng lải nhải, nàng nghe chuyện của tiểu thư và Tự Hà.

      hẳn.” Vân Lãnh Ca quấn sợi tóc trước ngực vào ngón tay dài của mình, miệng thốt lên hai chữ có ý vị sâu xa kia.

      “Tiểu thư, người có tính toán gì ?” Ngâm Cầm trở nên vui vẻ, hỏi.

      Vân Lãnh Ca chậm rãi buông tóc dài xuống, cũng vội vàng giải thích nghi hoặc của Ngâm Cầm, mà chậm rãi đến bàn rót trà uống vài ngụm.

      Ngâm Cầm bị tiểu thư kéo dài hứng thú, chân chó vội vàng đưa khăn của mình cho nàng, Vân Lãnh Ca có chút buồn cười tiếp nhận khăn, khẽ lau khóe miệng còn đọng chút nước, đáy mắt lên vẻ cười cợt, trong ánh mắt trông mong của Ngâm Cầm, nàng chậm rãi , “Buổi tối giúp ta đưa cho ngoại công phong thư.”

      Nụ cười của Ngâm Cầm nhất thời trở nên cứng lại, nàng cười khổ , “Tiểu thư, đừng giày vò người như vậy chứ.”

      Vân Lãnh Ca nhìn Ngâm Cầm khổ sở như vậy, vẻ mặt làm nũng giống như chó
      trước đây nàng từng nuôi, đáy mắt tự chủ liền xuất chút sủng nịnh, cầm khăn trong tay trả lại cho nàng, dịu dàng , “Ngoan, mấy ngày nữa ngươi biết, bây giờ ta viết thư cho ngoại công.”

      Ngâm Cầm nghe tiểu thư dỗ nàng giống như con mèo , liền cam lòng dẩu môi, xoay người chuẩn bị giấy bút viết cùng nghiên mực cho tiểu thư.

      Vân Lãnh Ca trải xong giấy viết thư, cầm bút chấm mực nước, đôi mắt trầm xuống nghĩ chút, sau đó nhấc bút lên chậm rãi viết chữ.

      Viết xong, Vân Lãnh Ca nhàng cầm tờ giấy lên đưa đến môi đỏ mọng thổi cho khô những chữ giấy.

      Liên Hạ uyển.

      “Ầm, ầm.” Vân Hạ Ca biết trong hoàng cung mở yến tiệc, nhưng người có thể chỉ có dòng chính nữ Vân Lãnh Ca, nàng tức giận đập bể tất cả đồ sứ bài trí trong phòng.

      Mắt thấy trong phòng còn cái gì có thể đập, Vân Hạ Ca cũng mệt mỏi, ngồi ở giường thở hổn hển, ngực đẫy đà lên lên xuống xuống theo từng hơi thở, quả nhiên là tức giận hề .

      “Dựa vào cái gì mà chỉ có kẻ tiện nhân Vân Lãnh Ca kia được , di nương cũng là vô dụng, lâu như vậy mà chưa giết chết nàng.” Trong lòng cảm thấy khó thở, nét mặt Vân Hạ Ca hung dữ vung tay lên, quét tất cả ly trà bàn xuống dưới đất gần chân Hương nhi khiến nàng run rẩy.

      Hương nhi biết khi chủ tử nhà mình nổi giận tính tình tốt, bị dọa khẽ run rẩy, chân mềm nhũn tự giác quỳ xuống.

      Vân Hạ Ca nghe thấy tiếng đầu gối chạm đất, vừa thấy Hương nhi quỳ đất, bỗng cảm thấy nha hoàn của nàng là người vô dụng, nghĩ đến lời nhắn hôm qua di nương mới gửi cho mình, Vân Hạ Ca liền bớt tức giận, miệng hừ tiếng, khinh thường : “Đứng lên , chút việc bị dọa thành như vậy, biết ta giữ phế vật như ngươi có lợi ích gì?”

      Trong lòng Hương nhi cảm thấy khó chịu, nhưng lại dám mở miệng, nếu chắc chắn bị Tam tiểu thư đánh mắng.

      “Đến đây, đến chỗ di nương truyền lời của ta.” Vân Hạ Ca lười biếng nằm nghiêng xuống, thản nhiên ngáp cái, vẫy vẫy tay gọi Hương nhi quỳ mặt đất.

      Hương nhi lập tức đứng lên,cẩn thận tiến đến gần Vân Hạ Ca, sau khi nghe thấy lời dặn dò của nàng, trong mắt Hương nhi liền lên chút ánh sáng khó hiểu, lướt qua trong giây lát liền biến mất, vẻ mặt cung kính lên tiếp hồi đáp, rồi phúc thân cáo lui.
      Last edited: 3/3/16
      Phong Vũ Yên, Chris, Nhiên Nhiên3 others thích bài này.

    2. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      o chuong moi muon nam

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 51: Mật báo

      Editor: nhuandong

      Thương Lãnh uyển, trong phòng.

      Vân Lãnh Ca có chút nhàm chám tùy ý gẩy đàn cổ đặt ở đùi, cây thanh cầm này từ lúc mua về đến giờ nàng còn chưa thử qua, trong đầu nhanh chóng nhớ lại, ngón tay tùy ý gẩy lại trôi chảy phát ra chuỗi tiếng nhạc nhè dễ nghe.

      Cảm thán trong lòng, Vân Lãnh Ca có chút cảm kích người sư phụ kiếp trước của mình, ngày thường dạy nghề có chút theo ý nàng, mà nàng muốn học võ thời xưa nhưng sư phụ vẫn luôn che giấu chịu giảng dạy.

      Vân Lãnh Ca cười khổ, đối chiếu với tình huống tại của mình, võ công đối với mình mà có cũng được mà có cũng sao, là chế độ cổ đại quân chủ chuyên chế, người có sức mạnh hơn nữa cũng thể nghi ngờ chính là bọ ngựa đấu xe, đảm đương được trọng dụng, nhưng trong giới thượng lưu quý tộc này, nữ tử biết cầm kỳ thư họa bị các quý phụ nhân và các tiểu thư cười nhạo.

      "Tiểu thư, nô tỳ vừa mới đến phòng bếp gặp phải Hương Nhi, nàng vụng trộm kín đáo đưa cho nô tỳ tờ giấy." nhuandongd.i.e.n.d.a.n.l.e.q.u.y.d.o.n Vận Nhi đầy bụng nghi hoặc tiến đến bẩm báo, móc tờ giấy từ trong tay áo ra.

      "A?" Đuôi lông mày của Vân Lãnh Ca khẽ nhếch lên, dùng đoạn nhạc réo rắt kết thúc công việc, đưa tay nhận tờ giấy: "Thu thanh cầm vào thôi."

      Hôm nay chỉ tập luyện cảm xúc mà thôi, dù sao từ xưa đến nay mình gảy đàn cổ cũng tệ, nhưng vì trong cung yến đột nhiên phát sinh tình huống vẫn nên phòng ngừa vạn nhất gảy đàn thuần thục hơn.

      Vlv mở tờ giấy, khi thấy nọi dung bên trong giấy, sắc mặt từ trước đến nay vẫn luôn tỉnh táo cũng nhịn được hơi đổi, mưa to gió lớn từ trong mắt thoáng chốc nổi lên, lập tức toàn bộ tâm tình đều lặng , xiết chặt tờ giấy trong tay vò thành cục, câu.

      "Tiểu thư, làm sao vậy, chuyện gì xảy ra ư?" Vận Nhi nhìn sắc mặt biến hóa của tiểu thư, lo lắng hỏi.

      "Gọi Ngâm Thư đến!" Vân Lãnh Ca cũng trả lời, lạnh nhạt phân phó, nghiêng đầu nhìn đám mây trắm bay bầu trời bao la ngoài cửa sổ.

      Hai đầu lông mày của Vận Nhi lộ vẻ lo lắng, cũng biết tiểu thư tìm Ngâm Thư khẳng định có chuyện quan trong, vội vàng lui ra tìm người.

      "Tiểu thư!" Thời gian chum trà, Ngâm Thư vào trong nội thất.

      "Ừ." Vân Lãnh Ca nhàn nhạt lên tiếng, thu ánh mắt từ cảnh sắc bên ngoài về, tay mềm vén tay áo rộng thùng thình lên, lộ ra cổ tay trắng ngọc khẽ đặt lên đùi.

      Ngâm Thư hiểu ý, lập tức quỳ chân lên đất bắt mạch cho tiểu thư.

      "Hả?" Ngón tay đặt ở mặt, cảm nhận được mạch tượng khác với người thường, Ngâm Thư biến sắc, nghẹn ngào : "Tiểu thư, cái này..."

      "Có vấn đề gì?" Tất nhiên Vân Lãnh Ca chú ý đến sắc mặt đổi của Ngâm Thư, lạnh nhạt hỏi.

      "Tiểu thư, xin chờ chút, để nô tỳ trở về tìm sách cổ." Ngâm Thư đợi tiểu thư đáp ứng liền vội vàng hành lễ cáo lui.

      Cái này có liên quan đến an nguy của tiểu thư, thể chủ quan qua loa, để khẳng định suy đoán trong lòng, vẫn nên xác nhận lại cho đúng.

      "Tiểu thư." Rất nhanh Ngâm Thư trở lại.

      Ngâm Thư vẻ mặt có chút khó coi, hàm răng cắn chặt môi dưới, sắc môi có chút tái nhợt, giống như trong lòng đè nén tức giận cực lớn, hiển nhiên là biết được kết quả làm cho lòng nàng phẫn nộ.

      " sao, ." Vân Lãnh Ca cười khẽ tiếng, giống như châm chọc, giống như cười nhạo.

      "Tiểu thư trúng mộng hồn thảo." Ngâm Thư bình tĩnh trả lời, hô hấp lại tự giác dồn dập hơn chút.

      "A? Mộng hồn thảo?" nhuandongd.i.e.n.d.a.n.l.e.q.u.y.d.o.n Vân Lãnh Ca nhíu mày trầm ngâm, nghiền ngẫm lại chữ mặt câu, mày liễu nhăn lại: "Có quan hệ với mơ mộng thảo lần trước hay sao?"

      Thấy tiểu thư trong nháy mắt nghĩ thông suốt mấu chốt trong đó, Ngâm Thư thầm khen tiếng quả nhiên tiểu thư thông tuệ lập tức nghiêm mặt : "Hai loại dược thảo này chính xác là cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kỳ diệu, nhưng hai thứ này khác nhau quá nhiều, mặc dù mơ mộng thảo rất ít nhưng vẫn có ít thầy thuốc đại phu biết được, có cơn ác mộng quấn lấy thân, nhưng chỉ cần tiếp tục dùng bình yên vô ."

      Dừng chút, Ngâm Thư siết chặt sách cổ trong tay: "Mà mộng hồn thảo chỉ cần dùng lần luôn làm cho người ta cảm thấy buồn ngủ, tác dụng của dược chậm rãi lắng đọng trong người dễ phát giác, mà bệnh trạng cũng quá mức ràng. Xem mạch của tiểu thư, lượng thuốc quá ít, trong thời gian ngắn tiểu thư ngủ hơn bình thường chút thôi, cũng thích hợp lắm. Nếu thời gian dài, có thể nặng thêm." Tay nắm sách có thể mơ hồ nhìn thấy gân xanh, khẽ cắn răng, Ngâm Thư tiếp tục : "Thời gian ngủ càng ngày càng dài hơn, cho đến khi lặng yên chết trong giấc mộng."

      Vân Lãnh Ca khẽ nheo mắt lại, khóe miệng câu lên ý vui vẻ: "Giải như thế nào?"

      Khó trách mấy ngày trước đây bản thân cảm thấy đúng, cho dù ngày xuân có lười nhác trở nên thích ngủ hơn, nhưng với trình độ ngủ của mình cộng thêm cảnh giác phòng người trời sinh tới mức như thế, đầu thường xuyên đau đớn theo chu kỳ cũng chỉ sợ là hiệu quả của mộng hồn thảo.

      "Khó giải, chỉ có thể dùng phương pháp khơi thông chậm rãi dẫn mộng hồn thảo trong cơ thể ra ngoài, tối thiểu phải mất tháng mới có thể giải triệt để." Ngâm Thư suy tư nửa ngày, đáp.

      Lần này mình quá sơ suất, Tướng gia phân phó mình và Ngâm Cầm bảo vệ tiểu thư cho tốt, hai người y võ chính là hi vọng thân thể tiểu thư khỏe mạnh, tâm tư thoải mái, nhưng tiểu thư bị người ám sát đến mức này, nàng lại chút phát giác, thầm tự nhủ, từ nay phải cẩn thận hơn.

      Thấy thân thể hơi gầy của Ngâm Thư khẽ phát run, Vân Lãnh Ca biết trong lòng của nàng ta áy náy, mỉm cười an ủi: "Có thể chữa là tốt rồi, lần này là ta quá khinh địch, nghĩ tới phía sau Nhị Di Nương còn có người thao túng, từ nay về sau chúng ta càng thêm tỉnh táo hơn." Nghĩ đến nọi dung vừa rồi trong tờ giấy, Vân Lãnh Ca lặng lẽ cười, đổi sắc mặt dời chủ đề: "Xem ra, chúng ta phải chính đốn lại trong viện chút, bằng ít người ăn cây táo rào cây sung nào đó coi Thương Lãnh Uyển trở thành đá kê đặt chân của các nàng, các nàng sợ đá cao ngã chết mình hay sao?

      Chuyện phát triển đến tại, Vân Lãnh Ca hoài nghi người phía sau màn của Nhị Di Nương tuyệt đối chỉ là Phủ Thị Lang nhà mẹ đẻ của bà ta. Vạn Thị Lang chính là quan viên tam phẩm, , lớn cũng lớn, ông ta mạo hiểm đắc tội hai tướng để mưu sát chính mình hay sao? Bản thân mình cũng chỉ là tiểu thư khuê phòng bình thường, vòng giao lưu trước kia của Vân Lãnh Ca là hẹp vô cùng, đến tột cùng ai mượn tay Nhị Di nương để trừ khử mình?

      "Tiểu thư?" Ngâm Thư khó hiểu, ý của tiểu thư là trong viện này của các này có phản đồ?

      Vân Lãnh Ca chuyển tờ giấy bị vò thành cục ở trong tay, ý bảo Ngâm Thư mở ra nhìn chút. Tiếp nhận giấy, khi xem hết mặt chữ giấy Ngâm Thư hoang mang hỏi: "Tiểu thư?"

      "Đổi góc độ của giấy, dòng thứ nhất lấy chữ đầu, dòng thứ hai lấy chữ thứ hai, theo thứ tự có thể suy ra." Vân Lãnh Ca cười khẽ đáp, thuận tay vén sợi tóc mai rơi ra ra sau tai, Hương Nhi là nha đầu thông minh, cách biểu đạt mịt mờ khó hiểu.

      "Cuối cùng, độc, có, mảnh..." Ngâm Thư dựa theo nhắc nhở của tiểu thư, ra từng chữ từng chữ, đọc lên hết mới biết hàm nghĩa của chữ giấy, đột nhiên mở to hai mắt.

      Năm chữ ngắn ngủi này có ba chữ sai chính tả, nếu phải Ngâm Thư từng xâu chuỗi chữ, chỉ sợ nghĩ ra bí quyết giữa các chữ.
      Last edited by a moderator: 3/3/16
      Phong Vũ Yên, Chris, Nhiên Nhiên3 others thích bài này.

    4. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      mình mà sống ở cái thời này chăc die từ đời nào rồi ấy chứ
      Cố Huân Nhiên thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 52: Tính toán.

      Editor: Búnn.

      "Tiểu thư, là ai?" Ngâm Thư nôn nóng hỏi.

      Đồ ăn ngày thường của tiểu thư đều do tay Vận Nhi chuẩn bị, cho nên hẳn là có người nào có thể tiếp xúc được.

      " hỏi Vận Nhi xem đường có ai chạm qua đồ ăn hoặc có ai tìm cơ hội đến gần nàng ?" Đôi môi đỏ hồng của Vân Lãnh Ca nâng lên, tạo thành độ cong tuyệt mỹ, mang theo vẻ dụ hoặc thể kháng cự, lại giống như hoa túc có thể chết người khiến người ta cảm thấy vô cùng nguy hiểm.

      "Vâng, tiểu thư." Ngâm Thư bừng tỉnh đại ngộ, muốn động tay động chân ở đồ ăn, nhất định phải lôi kéo hoặc dời chú ý của Vận Nhi mới có thể làm được.

      Ngâm Thư cáo lui: "Tiểu thư, nô tỳ viết đơn thuốc nấu thuốc, lát nữa đưa tới cho tiểu thư."

      Vân Lãnh Ca mỉm cười gật đầu, trong lòng tự định giá, ngờ trong lúc vô tình lấy được bản sách cổ lại có thể phơi bày quỷ kế lần trước của Nhị di nương mà lần này còn gián tiếp cứu mình mạng.

      Xem ra thể tiếp tục thụ động để người khác đánh, có lẽ phải chủ động xuất kích rồi. Ý cười trong đôi mắt Vân Lãnh Ca đầy quỷ dị, nếu Nhị di nương thức thời, nàng tới đấu trận, xem đạo hạnh của ai cao.

      "Tiểu thư, nô tỳ có tội." Vận Nhi đỏ mắt vào, hai lời liền quỳ gối trước mặt Vân Lãnh Ca.

      "Chỉ cần em phải bội ta, những chuyện khác cũng tính là cái gì." Vân Lãnh Ca buông quyển sách trong tay vừa mới tùy ý lấy ra xem xuống, nhìn hai con mắt sưng húp giống như quả đào , trong lòng dâng lên cảm giác đau lòng nhàn nhạt, bình tĩnh hòa nhã .

      "Nô tỳ phản bội tiểu thư, chẳng qua nô tỳ trời sinh ngu xuẩn, lại hại tiểu thư lần nữa, lần này khiến tiểu thư suýt nữa khó giữ được tính mạng, đều là lỗi của nô tỳ." Vận Nhi cắn môi lắc đầu liên tục, nước mắt ngừng lăn xuống, chuyện thạch tín lần trước bản thân vốn nên cảnh tỉnh chút, ngờ đám người lòng dạ hiểm ác kia lại lập lại chiêu cũ, thậm chí nàng dùng ngân châm cũng nghiệm ra.

      " sao, còn sống là tốt rồi." Vân Lãnh Ca cười cười, Vận nhi là nữ tử thiện lương, đáy lòng mềm mại, nhận được ân huệ của người khác nhất định tích thủy chi ân đương dũng tuyền tương báo, có câu có lợi có hại, mặc dù tính tình như vậy là trung thành hai lòng, nhưng tật xấu dễ mềm lòng cũng khiến những người khác lấy lỗ hổng đó thừa dịp mà vào.

      (1)Tích thủy chi ân đương dũng tuyền tương báo: sơ lược là: làm ơn chỉ bằng giọt nước , còn báo ơn đền ơn người khác như dòng suối mạnh mẽ, ý đề cao ơn nghĩa đối với người có ơn.

      "Vận Nhi, trong tướng phủ người muốn hại chúng ta rất nhiều, nếu mọi chuyện đều mềm lòng cẩn thận như thế này người chết trước chính là chúng ta, em hiểu ?" Vân Lãnh Ca nhìn ánh mắt có chút sương mù của Vận Nhi, ánh mắt lóe lóe, trong lời có chút ý vị sâu xa.

      Vận Nhi nghe vậy, trong ánh mắt lụn bại của nàng thoáng chút ánh sáng, bất tri bất giác nắm chặt quả đấm , trong giọng càng tăng thêm cảm giác tuyên thệ: "Tiểu thư, nô tỳ hiểu rồi, sau này nô tỳ nhất định mềm lòng để mấy người đó có cơ hội."

      Từ cha mẹ nàng mất sớm, đời này ngoại trừ tiểu thư và Lâm ma ma còn người thân nào, mình gây phiền toái cho tiểu thư hết lần này đến lần khác nhưng tiểu thư lại chưa bao giờ trách mắng, nàng thầm cảm kích nhưng cũng rất tức giận, nghĩ tới chuyện Ngâm Thư vừa mới hỏi, lực đạo cắn môi dưới của Vận Nhi càng lúc càng mạnh.

      "Ừ." Vân Lãnh Ca cười nhạt gật đầu cái, Vận Nhi cũng ngốc, chẳng qua trời sinh lương thiện khiến nàng bỏ quên rất nhiều chi tiết, trải qua mấy chuyện này tự nhiên nàng có thể tính toán ra thâm ý trong đó, mình chỉ cần chỉ điểm chút rằng nên làm thế nào tự nhiên nàng biết được.

      "Đứng lên , đừng để chuyện này ở trong lòng, hoa mai hương chuốc khổ hàn lai (2), phải trải qua số chuyện sạch mới trưởng thành được." Ánh mắt Vân Lãnh Ca trong trẻo lạnh lùng, cầm quyển sách vừa đặt ở bên lên tiếp tục đọc.

      (2) Bảo kiếm phong tòng ma lệ xuất, Mai hoa hương tự khổ hàn lai: Bảo kiếm được rèn từ lửa đỏ, hương hoa mai nuôi được dưỡng ở xứ lạnh.

      "Vâng, tiểu thư, sau này nô tỳ tuyệt đối phụ kỳ vọng của ngài." Vận Nhi đứng lên, mặc dù tiểu thư để ý, nhưng nàng thể quên được chuyện này.

      Buổi tối, Vân Lãnh Ca uống chén thuốc, tắm rửa xong, giọng phân phó đủ loại chuyện cho Ngâm Cầm.

      Hôm sau, sáng sớm Vân Lãnh Ca bị Vận Nhi hầu hạ rời giường, tắm rửa, thay quần áo.

      Vân Lãnh Ca ngồi trước kính trang điểm, Vận Nhi chải đầu, trang điểm cho nàng, thần sắc của Vận Nhi còn suy sút như hôm qua, hẳn là nghĩ thông suốt, Ngâm Cầm và Ngâm Thư ở bên cạnh cũng bận rộn trong trong ngoài ngoài ngừng.

      Người của Liên Lãnh Uyển ít , có số việc giúp được, chờ vú và Lục Ý vào phủ tốt hơn rồi.

      Trong gương là da trắng như tuyết, tóc như mực, búi kiểu vân kế, tóc dài sau gáy buông trước ngực, khóe môi đào căng mọng lóng lánh, ánh mắt lạnh lùng trong trẻo thâm thúy, Ngâm Cầm vô ý nhìn cái mà rời mắt nổi.

      Trong lòng khẽ than, Vân Lãnh Ca bị lăn qua lăn lại có chút mệt mỏi, tác dụng của thảo dược mộng hồn vẫn còn đó, suy cho cùng vẫn ảnh hưởng tới cuộc sống làm việc và nghỉ ngơi thường ngày, yến hội trong cung cử hành lúc chạng vạng, sáng sớm trang điểm có phải là quá sớm rồi .

      Nha hoàn ngoài cửa bẩm báo: "Nhị tiểu thư, tứ tiểu thư cầu kiến."

      "Cho mời." Vân Lãnh Ca hiểu suy nghĩ của Vân Thu Ca, e là nàng ta muốn năn nỉ mình dẫn theo nàng ta vào cung.

      "Nhị tỷ, hôm nay tỷ xinh đẹp." Vân Thu Ca vào nội thất, trực tiếp chạy về phía Vân Lãnh Ca, ánh mắt mang theo vẻ tán thưởng, cười .

      Vân Lãnh Ca buồn cười nhướng mày, lúc này người nàng vẫn còn mặc độc y đơn giản, búi tóc cũng dùng trâm cài, tay cũng đeo đồ trang sức, nàng ta nhìn ở đâu ra được hôm nay bản thân xinh đẹp, vì vào cung, ràng là Vân Thu Ca những lời trái lương tâm.

      "Mộ Dung thế tử lớn lên tuấn mĩ, còn là rường cột của Đông Dương, dựa vào tài mạo của Nhị tỷ, nhất định có thể diễm áp quần phương, bắt được tâm của thế tử." Vân Thu Ca tiếp tục tán dương, mặt mày cong cong.

      Vân Lãnh Ca thầm bĩu môi, thế sợ là có dụng ý khác, muốn dùng cái này để dò xét xem mình có ý với Mộ Dung Diệp, gây trở ngại cho con đường phàn long phụ phượng (3) của nàng ta hay .

      (3) thấy người sang bắt quàng làm họ; dựa dẫm vào người có quyền thế (bám vào vảy rồng, núp vào cánh phượng để bay lên cao).

      "Tứ muội lo thừa rồi." Vân Lãnh Ca nhanh chậm đứng dậy: "Người đâu, pha trà cho Tứ tiểu thư." Nàng tò mò, rốt cuộc Vân Thu Ca dùng biện pháp gì để mình có thể mang nàng ta cùng dự cung yến.

      Thấy Vân Lãnh Ca vẫn đề cập tới trọng điểm, Vân Thu Ca lén cau mày, lặng lẽ nén vẻ phiền não, nhìn nội thất vòng, thần bí : "Nhị tỷ có thể cho người ra ngoài ? Muội có chuyện muốn ."

      "Có chuyện gì cứ , đừng ngại." Vận Nhi bưng trà lên, Vân Lãnh Ca ngồi giường êm, cầm cốc trà lên, khẽ uống ngụm .

      Thấy trong nội thất chỉ có ba nha hoàn thiếp thân của Vân Lãnh Ca bận rọn, Vân Thu Ca khinh thường liếc mắt nhìn Vận Nhi bận rộn châm trà giúp nàng ta, cũng quanh co lòng vòng nữa, thẳng: "Nhị tỷ mang ta vào cung dự tiệc, ta khiến di nương chuyện năm đó mẫu thân qua đời như thế nào, được ?"

      Đáy mắt Vân Lãnh Ca lạnh xuống, đặt ly trà trong tay xuống, ra nàng ta có chủ ý này, e là hôm nay nàng ta kiếm củi ba năm thiêu giờ.

      Nội thất yên tĩnh tiếng động, đột nhiên Vân Lãnh Ca đặt ly trà xuống bàn, tiếng vang khi ly trà chạm mặt bàn đánh vào tâm trạng khẩn trương chờ đợi của Vân Thu Ca, kiềm chế xao động trong lòng, Vân Thu Ca thầm nghĩ, nhắc tới chuyện này chắc chắn Vân Lãnh Ca thỏa hiệp với mình, giống như lần trước di nương mượn chuyện này ép nàng ta phải liên thủ, tuyệt đối là thử lần nào trúng lần đấy, dù sao cũng có nữ nhi ruột thịt nào buông tha việc mẫu thân mình chết oan mà để tâm.
      Last edited by a moderator: 3/3/16
      Phong Vũ Yên, Chris, thuyt3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :