Độc Sủng Tiểu Bảo Bối - Mạch Mạch Lang (C42)

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Byn.Small

      Byn.Small Well-Known Member

      Bài viết:
      137
      Được thích:
      2,532
      Chương 33: Câm miệng

      Sáng sớm hôm sau, Thang Nguyên gọi người truyền lời Triệu Nguyên Duệ chữ sai cho Như phi, mặt ngoài Như phi xác nhận đáp ứng, trong lòng lại oán thầm Thang Nguyên, trách nàng giúp mình. Hạ nhân bên cạnh nàng nhìn hai, hôm đó liền có người truyền lời cho Đại công chúa. Đại công chúa trái lo phải nghĩ, để tránh về sau sai sót càng nhiều, nàng cũng thể tiếp tục giả bộ, vội vàng tiến cung gặp mẫu phi nhà mình.

      Như phi thấy nữ nhi đến, mở miệng liền trách mắng Nguyên phi, còn mình nhìn lầm người rồi. Đại công chúa nghe nàng than thở ngừng nhất thời gì, nhịn lại nhẫn, lạnh giọng chất vấn: "Vậy ngài cảm thấy Tần Minh làm chuyện xấu xa bỉ ổi là hợp lý? Ngài cảm thấy nữ nhi ngài đường đường là trưởng công chúa Khương quốc chỉ xứng gả cho loại mặt hàng này? Hay là ngài cảm thấy ta gả được hậu mẫu (ý Thang Nguyên) vui mừng?"

      Nữ nhi nhà mình chưa từng dùng loại khẩu khí này chuyện với nàng, vừa giận dữ vừa quát, nàng ủy khuất được, nhưng lại cảm thấy rất có lý, nàng hiểu con nàng nhẫn nại là vì cái gì.

      Thấy mẫu phi nhà mình vừa bị mình quát, cuối cùng có chút thanh tỉnh, sắc mặt hòa hoãn, lời thấm thía: "Mẫu thân, ta là trưởng công chúa Khương quốc, về sau còn nhiều công chúa phải gả, loại chuyện công khai này, cũng phải nhẫn nhịn, ngài người trong thiên hạ đều nhìn chúng ta, xem có phải về sau ai cũng có thể ức hiếp được hay . Phụ hoàng lôi hết người liên quan ra, chẳng lẽ ngài còn thái độ của phụ hoàng. Lại cho dù con cả đời gả được, cũng ủy khuất vì bọn đạo chích. Người sinh hạ con, chẳng lẽ muốn con chịu ủy khuất." đến chỗ này, bắt đầu than khóc.

      Như phi nghe xong những lời chân thành như thế, lại ràng nữ nhi nhà mình bị ủy khuất, đau lòng thôi. Nàng lôi người khởi xướng Tần Minh và mẫu thân ra mắng gần chết, thầm thề từ nay về sau nhất định phải chặt đứt lui tới. Chân tay luống cuống muốn an ủi nữ nhi nhà mình, lại ăn vụng về biết nên thế nào, chỉ có thể yên lặng cùng rơi lệ.

      Đại công chúa thấy mẫu phi mình chuyển biến, cũng cũng truy cứu việc này quá mức, bắt đầu sang chuyện khác: "Chuyện Cảnh Huy viên, chúng ta nên đa tạ Nguyên phi truy cứu, ngài lại hồ đồ thỉnh nàng hỗ trợ, phụ hoàng trách tội ngài, còn phải nể tỉnh ngài giao hảo với Nguyên phi, ngài trăm ngàn lần được trưng vẻ mặt vui ra cho Nguyên phi xem, nếu có khả năng phải tìm chỗ trống mà chui." Đại công chúa tốt cho Nguyên phi hết mực, cũng phải nàng do nàng có ấn tượng tốt với Thang Nguyên, là do Như phi là người thẳng tính, thất tình lục đục đều lên mặt, chán ghét và thích rất ràng, chỉ có khiến cho nàng biết Nguyên phi tốt, nàng mới có thể yên tâm giao hảo với đối phương, có chỗ sơ xuất. tại, người trong kinh thành ai cũng biết tầm quan trọng của Nguyên phi, nhưng muốn làm thân, còn khó hơn lên trời, khó lắm Như phi mới quan hệ được với Nguyên phi, bất kể thế nào cũng thể chặt đứt con đường này.

      Quả nhiên, Như phi nghe xong lời tâm huyết của Đại công chúa, liên tục xác nhận, đối với việc chê trách Thang Nguyên áy náy thôi. thầm nghĩ nên cảm ơn người ta như thế nào mới tốt.

      Tự nhiên Thang Nguyên biết gì, nàng truyền lời xong, liền để trong lòng nữa, mỗi ngày ngoại trừ tiếp tục nghiệp đan áo, lúc nhàn rỗi còn thường buồn rầu suy nghĩ sinh nhật nên tặng lễ vật gì mới mẻ.

      Hôm nay, lúc nàng dùng ngọ thiện, cảm thấy canh thịt bàn ăn cực ngon, thuận miệng hỏi, ra là thịt nai. Thang Nguyên nhìn nhìn thìa vụn thịt, trong lòng nghĩ hình như ở đâu trong quyển sách nào đó nàng từng đọc qua, thịt nai nướng hương vị rất tuyệt mỹ. Bây giờ lại là mùa thu, khí hậu mát mẻ, rất thích hợp dã ngoại mùa thu, tuy nàng thích dã ngoại, nhưng nướng thịt phải làm trong vườn lần, rất thú vị a.

      Tâm động bằng hành động, nàng tùy tay mượn bút bàn Triệu Nguyên Duệ, lấy giấy Tuyên thành rồi vẽ vài nét bút, sau đó khoa tay múa chân vài cái, liền giao việc này xuống dưới.

      quá hai ngày, sau khi Thang Nguyên ôm Triệu Nguyên Duệ ngủ trưa xong, nàng bắt đầu cân nhắc sau giữa trưa nên làm thế nào, Trương Tiểu Bảo bẩm báo với nàng mọi thứ đều đặt trong vườn, hỏi nàng có muốn xem qua.

      Thang Nguyên mừng rỡ, ngủ trưa chán rồi, lo biết làm gì tiêu khiển, mặt trời bên ngoài vừa vặn, khí tràn ngập hương quế, gió thu thổi , đúng là thời tiết đẹp. Nàng liếc mặt nhìn Triệu Nguyên Duệ, thấy cầm sách đọc giải trí, lấy tấu chương, biết buổi chiều rảnh rỗi. Vậy nướng thịt có người bồi rồi, là thiên thời địa lợi nhân hoà.

      Vì thế nàng thầm phân phó Trương Tiểu Bảo bị nguyên liệu nướng, còn thân thiết hỏi có phải quá gấp hay , nếu có thể lấy đại mấy thứ cũng được. Trương Tiểu Bảo vội vàng đáp lại, giỡn, khó có khi chủ tử hứng trí cao, cho dù lên trời cũng phải gom được mọi thứ.

      Thang Nguyên sắp xếp mọi thứ, hề gặp chút trở ngại, tất cả mọi người chuẩn bị, lập tức tâm tình rất tốt, tại chỉ cần kéo người dậy là có thể rồi.

      Triệu Nguyên Duệ sớm nhìn thấy người ngồi bên cạnh khe khẽ , còn thường lén nhìn trộm , mặt hưng phấn thôi. Nàng hứng trí cao như vậy, tự nhiên cũng cao hứng, nghĩ bất kể thế nào, mình phối hợp mới đúng.

      Nhìn người cọ cọ lôi kéo ra vườn, Triệu Nguyên Duệ câu nào theo.

      Nhìn phía trong bát giác đình, đặt lò nướng mới mẻ hoa lệ, Thang Nguyên thể nhận đây là do mình thiết kế, nàng chỉ vẽ đại vài nét, thế nhưng có thể làm ra lò nướng chạm khắc hoa văn rồng tinh xảo sang trọng như vậy, lần nữa nàng ngả mũ trước khả năng sáng tạo của cổ nhân.

      Nhưng ngoại trừ tinh xảo, thực chất chỉ sử dụng nó được đúng chức năng, còn que tre xiên thịt nàng phân phó xuống lại bị lược mắt, thịt được thái thành miếng mỏng xếp trong đĩa. Than trong lò nướng đỏ rực, có thể bắt đầu nướng, vô cùng đẹp mắt.

      Triệu Nguyên Duệ nhìn đến tình huống này, liền đoán ra vật này dùng để làm gì, nhìn than cháy trong lò, mặt mày nhăn lại, quả , hôm nay phối hợp được. Nhìn Thang Nguyên hưng phấn quá độ, đầu liền bắt đầu đau.

      Mọi thứ làm tốt, thịt tươi, nhưng gia vị lại thiếu gì đó, Thang Nguyên thử qua gia vị lần, chỉ có thể miễn cưỡng đạt tới cầu, kỳ thịt này chỉ cần nướng là ra hương vị, mẻ đầu tiên chín, nàng chút keo kiệt gắp cho nam nhân nhà mình thử trước, thấy ăn có chướng ngại gì, nàng rất cao hứng, dù sao đây phải món gì tao nhã, lại có thể thưởng thức thể tốt hơn. Càng uy càng vui vẻ, bản thân lại cố gắng hơn, sau lại cảm thấy nam nhân nhà mình vỗ mông ngựa rất tốt, lúc sau nàng mới bắt đầu thưởng thức miếng, mới chỉ há miệng ra, hương vị gì cũng có, cúi đầu nhìn xuống, thịt đâu mất rồi? Lại gắp thêm miếng, nhìn nó sắp vào miệng mình, bên cạnh lại xuất đôi đũa, nhanh mạnh chuẩn cướp lấy, thịt liền vào miệng Triệu Nguyên Duệ.

      Nháy mắt Thang Nguyên ngây người, ăn có ngon như vậy, còn tranh với nàng, nhưng phải còn rất nhiều thịt đĩa sao?

      Thang Nguyên gắp thịt ăn, kết quả lại như thế này, nàng trừng to mắt khó hiểu nhìn , "Làm gì vậy?"

      Triệu Nguyên Duệ ôn tồn trần thuật , "Nàng thể ăn nhiều."

      " miếng ta cũng thể ăn." Thang Nguyên tranh cãi, nàng cảm thấy bình thường nàng rất ngoan, cái gì là cái đó, cho nàng ăn cái gì nàng ăn cái đó, tại khó có dịp được ăn thứ mình thích, thế mà ngay cả hương vị nàng cũng được thưởng thức.

      Thấy nàng bắt đầu nóng nảy, nam nhân bên cạnh liền cầm dao lên, thoải mái cắt miếng thịt đủ dính khẽ răng, sau đó dùng đũa gắp lên cho nàng ăn, miệng còn , "Vậy nếm thử miếng này ." Giọng kia xác định, hiển nhiên miếng thịt bé xíu còn ngại nhiều.

      Vốn hứng trí dâng trào, lại bị xối chậu nước lạnh, quả thực giận chịu được, lập tức đập mạnh đũa xuống bàn, đứng dậy bước , trước khi còn nhắc tới, " phải ăn miếng thịt thôi sao, như thế nào, ăn chết a." Mới đến chữ chết, tiếng đập bàn liền vang lên phía sau, tận lực bồi tiếp đống người quỳ xuống dập đầu tập thể. Thang Nguyên cứng rắn về phía trước, đánh chết cũng quay đầu lại.

      Nàng tức sùi bọt mép, người bên cạnh bị dọa chết khiếp, loại tình huống này hoàn toàn vượt quá tưởng tượng của bọn họ, mắt thấy Hoàng thượng tức giận, chủ tử nhà mình chẳng những thỉnh tội, còn phát giận lớn hơn, ngươi xem đám nô tài bọn họ nên nhìn sắc mặt ai mới tốt. Đằng trước theo quỳ xuống, phía sau chỉ có thể cắn răng cái đuổi theo chủ tử nhà mình, da đầu mọi người đều run lên, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

      Thang Nguyên quan tâm về phía trước, đến góc, nàng nhìn thấy , cũng nhìn thấy nàng, nàng mới ngồi xuống đất tức giận bứt cỏ. Kỳ khi nàng đến chữ chết, cũng hối hận, nàng biết thích nghe từ này, nàng còn rạch vào ngực đường. Sau khi nghe được động tĩnh kia, nàng muốn quay đầu, nhưng tức giận trong lòng cho phép nàng quay đầu lại, chỉ có thể liều lĩnh về phía trước, tại tiến thoái lưỡng nan. Rối rắm nửa ngày, cuối cùng nàng quyết định quay lại xin lỗi .

      Chờ nàng quay đầu tìm Triệu Nguyên Duệ, phát mọi thứ trong được được thu dọn sạch , ngay cả hương vị vừa rồi cũng trở thành hư . Nhìn Triệu Nguyên Duệ bình tĩnh đứng nhìn nàng tới, tầm mắt hai người giao nhau, nàng lại tức giận vì miếng thịt, thực nên nha, bây giờ đến mùi vị cũng được nếm thử.

      Triệu Nguyên Duệ vẫn giống như bình thường, thân thủ kéo nàng vào lòng. Thang Nguyên nhìn như vậy, trong lòng có chút khổ sở, thào câu, "Thực xin lỗi, ta nên tức giận."

      Triệu Nguyên Duệ cúi đầu hôn nàng cái, biết nên như thế nào, "Nàng biết ta vì tốt cho nàng, làm sao nàng có thể giận ta như vậy."

      "Lần sau ta bao giờ như vậy nữa, chàng biết mà, tai ta tốt hơn nhiều." ràng là thân thể của mình, nàng còn muốn khuyên giải an ủi , trong lòng chua xót lại bất đắc dĩ.

      "Về sau được chữ này." Triệu Nguyên Duệ còn nghiêm túc nhắc nhở lại nàng.

      Thang Nguyên nhịn được muốn cười, đại nam nhân, còn so đo với con nít, "Ai uy, phải vừa sao, chàng thực quá ngiêm túc."

      Triệu Nguyên Duệ nhìn thẳng vào mắt nàng, xác nhận hề có ý vui đùa.

      Thang Nguyên bị nhìn đến ngượng ngùng, chỉ có thể trấn trọng hứa hẹn, "Ta thề nếu lại , ta khẳng định sống cùng chàng đến chết, chàng cứ yên tâm."

      Triệu Nguyên Duệ lại nghe nàng thêm từ chết, "Nàng vẫn nên câm miệng ."

      P/s: Ko bít vì lý do gì, mấy tuần gần đây khi edit tr này ta bị stress nặng, hic... Bộ bên kia t ed liền tù tỳ 2c liền đc hk v.đề gì, tr này mỗi lần t đụng tới y rằng có v.đề....ai giúp ta vs
      JupiterGalileo, Phong Vũ Yên, Chris12 others thích bài này.

    2. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      o cang ngay cang sung nha
      Byn.Small thích bài này.

    3. Aliren

      Aliren Active Member

      Bài viết:
      100
      Được thích:
      81
      vay da do stress chua? hay la ban sang day tap the duc thu xem? @Byn.Small or nghe nhac thu gian. neu hok thi dung la het 1 minh, cach nay minh ua lam
      Byn.Small thích bài này.

    4. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      Thấy người te ngọt quá nên GATO tress hử.......muhahahaha........́ kiếm 1 a sủng hết tress nào để tui có truyện nhâm nhi......ước gì như TN.......
      Byn.Small thích bài này.

    5. Byn.Small

      Byn.Small Well-Known Member

      Bài viết:
      137
      Được thích:
      2,532
      Cuối cùng cũng có time post tr này, sr các tềnh iu nhe!!

      Chương 34: An thần


      Thang Nguyên ngậm miệng lại, ngoan ngoãn mặc Triệu Nguyên Duệ mặt đen tha về.

      Trở lại Dưỡng Tâm điện thấy Khang tiên sinh chờ, trong khoảng thời gian này Thang Nguyên bị uống thuốc phiền nhiễu, lập tức liền nổi giận, "Ta chưa ăn."

      Triệu Nguyên Duệ còn tức giận hơn nàng, "Chưa ăn cũng phải xem."

      Tình thế so xem ai mạnh hơn, Thang Nguyên mở miệng muốn phản bác, nhất thời miệng vụng về, liền sinh tức giận trong lòng khó mở miệng được, nàng nghẹn đỏ mặt. Bàn tay đưa ra, biểu tình khó coi, mắt trừng lớn, biểu tình nương ta đây thèm chấp nhặt với ngươi lại bị vẻ mặt tức giận che lấp.

      Khang tiên sinh xem mạch xong, gật gật đầu với Triệu Nguyên Duệ.

      Thang Nguyên tức giận trào , "Có gì bí hiểm a."

      Mày Triệu Nguyên Duệ hơi thả lỏng, đen mặt nặng nề nhìn nàng như vừa rồi, ngữ khí nhu hòa chút , " nằm ."

      "Trời tối, cơm cũng chưa ăn." Mắt Thang Nguyên trừng càng lớn, cái tật xấu gì vậy, ban ngày ban mặt người ta nằm, có cảm giác muốn nàng nằm cả đời a.

      Triệu Nguyên Duệ nhìn vẻ mặt cứng đầu của nàng, nhu nhu mày thở dài, chẳng lẽ loại chuyện này cũng bắt giải thích, đến lúc đó đừng trách giữ mặt mũi cho nàng.

      nơm nớp lo sợ nhìn toàn cảnh, thở dài lần thứ N vì chủ tử nhà mình, bà cứng rắn, tiến đến cạnh Thang Nguyên giọng bên tai: "Chủ tử, ngài muốn tắm rửa."

      Thang Nguyên nghe xong sắc mặt bạo hồng, hoảng hốt đến hụt hơi, miệng còn cứng rắn, " có khả năng." đến mức đó, đám người vây trong này, nghiên cứu nàng nửa ngày, vậy mà chính nàng còn hoàn toàn . Làm sao có thể à, tại chút cảm giác, tinh thần tốt được, thậm chí vẫn còn rất tức giận. Chẳng lẽ bọn họ nghĩ nàng thấp thỏm nôn nóng là vì vậy, bệnh thần kinh .

      Nhịn được muốn mở miệng tranh cãi, nhất thời kích động sững sờ nghĩ ra lần trước đến là khi nào, miệng lẩm bẩm thành câu. Đơn giản lại dứt khoát, muốn nàng nằm, nàng liền nằm, đến lúc đó có tới, cười chết các ngươi.

      Kết quả còn chưa quá nửa canh giờ, Thang Nguyên muốn chê cười người khác, liền gặp báo ứng, hề dấu hiệu gì vậy mà thực đến. Đây có tính là quá hiệu quả , bụng trướng cũng đến mức khó có thể chịu được, Thang Nguyên còn cao hứng giải quyết bữa tối cùng Triệu Nguyên Duệ.

      Đáng tiếc, đến buổi tối, dần dần lại được, mặc dù đau đớn rất , nhưng lại tích lũy từ từ, ngươi cũng đừng mong thoải mái. Lại , quả buổi tối như ban ngày, tay lạnh chân lạnh, khí lạnh xông lên não, nhắm mắt lại, chỉ còn thiếu điều ngất mà thôi.

      đòi mạng mà, trước đây đau đến cuối cùng, ngất là biện pháp giải quyết tốt nhất, như bây giờ, đau chết người, lại ngất được, mà yên tĩnh cũng xong, lúc này, thời gian bị kéo dài vô hạn, ngừng.

      Lúc Thang Nguyên còn có khí lực, lăn qua lộn lại thể yên bình, cuối cùng khuôn mặt trắng bệch, nắm lấy tay Triệu Nguyên Duệ, ngay cả sức lực để khóc cũng có.

      Bọn họ dám nhìn Triệu Nguyên Duệ, cả người đầy hỏa khí, những người ở đây hận thể tự chém đứt chân tay, khiến bọn họ có thể rời khỏi nơi này, thế nhưng, kỳ thực Triệu Nguyên Duệ cần nhìn bọn họ, bọn họ cũng bị tức giận này giết lần lại lần.

      Ở phòng này, chỉ có thể người đáng thương nhất và tuyệt đối trốn thoát là Khang tiên sinh, ở trong trung tâm bạo phong của Triệu Nguyên Duệ, hơn nữa, căn bản thể tránh né, mỗi lần tiến vào xem tình huống của Thang Nguyên, bị xử tử lăng trì lần, cảm thấy nếu còn như vậy, phải tìm tìm thái y xem qua vấn đề tim đập quá nhanh, vì giải quyết khốn cục trước mắt, thể vi phạm y đức, có nên đưa ra việc cho Thang Nguyên uống canh an thần?

      Trước mắt có thể khiến Thang Nguyên dễ chịu chỉ có uống canh an thần, nếu có thể như nguyện mê man , loại tra tấn này có. Nhưng đối với bệnh tình của nàng có chút ích lợi gì, cũng thể cam đoan nàng uống xong có xuất thêm vấn đề gì khác hay . Nhưng áp lực trước mắt quá lớn, nếu cứ để Nguyên phi như vậy, trước hết nên nghĩ tìm chết là vừa.

      "Khiến nàng ngủ ?" Giọng Triệu Nguyên Duệ cực lãnh khốc.

      Khang tiên sinh lại lần nữa cường điệu giải thích lợi hại của việc dùng và dùng, cái này phải , đến lúc đó vạn nhất xảy ra tình huống gì mới có đường sống, đúng, nhất định phải cùng chết, chỉ mong liên lụy đến Vân Trung.

      Tất cả tinh thần của Thang Nguyên đều tập trung vào việc muốn ngủ thiếp , nàng liều mạng vươn tay, giữ chặt , dáng vẻ đáng thương, giống như chậm giây nữa nàng liền biến mất, khiến Triệu Nguyên Duệ do dự cũng phải nhanh chóng đồng ý.

      Thang Nguyên thở phào hơi, lúc canh an thần đến, hơi uống xuống, giọt cũng chảy ra ngoài, tiếp đó tựa như dùng hết tất cả khí lực, nhắm hai mắt lại.

      Triệu Nguyên Duệ nghe nàng hô hấp đều đều, biết nàng ngủ, cũng tự chủ được nhàng thở ra. khí khẩn trương giảm bớt, người xung quanh được sống lại lại thấy có lỗi.

      biết chứng bệnh này của nàng, rất nhiều cung nữ chỗ nào cũng có, nếu bảo dưỡng hậu kỳ, đều sống lâu. Cho dù còn sống, ốm đau cũng quấn quanh thân, nhưng đó đều là biến cố, nó là gì cả, so sánh với việc được sống, ai lại để ý. để ý người khác thế nào, nhưng phát sinh người Thang Nguyên chính là được.

      Đối với việc vẫn có tin tức gì về Tiêu Nhạc Vân rất bất mãn, thầm cân nhắc có nên đổi người hay ?

      Ở phía Bắc, Tiêu Nhạc Vân tìm được bảo tàng Na Lỗ, thuận lợi lấy được Ô thiến quả tự kìm hãm được vui mừng vì tự dưng đại thắng, tổng cảm giác có chỗ nào đó đúng.

      Thang Nguyên từ trong ngủ say tỉnh lại, đau đầu chịu được, bụng dưới dường như vẫn trướng đau như hôm qua, ác mộng giống như có hồi kết. Thang Nguyên nhắm mắt lại ý đồ muốn xem nó, dần dần có chút mất cảm giác, nàng cao hứng mở mắt, toàn thân bổng, làm sao nàng có thể cách đỉnh giường gần như vậy? Khi nào nàng ngồi dậy? Cúi đầu xuống liền thấy, nữ nhân sắc mặt tái nhợt, cả người phát run kia là ai. Nhưng ngồi bên cạnh nàng là nam tử tuấn phi phàm, trong mắt hề che dấu quyến luyến và lo lắng, nắm chặt lấy tay nàng, vẫn nhúc nhích. đúng, đây là Triệu Nguyên Duệ của nàng, sao có thể nắm tay nữ nhân khác, nàng phải trở về, nàng đau chết cũng phải trở về.

      Tâm niệm nhanh chóng quay ngược trở lại, thân thể lại đau đớn, như đá lớn đè lên người, thể hô hấp. Nhưng nàng liều lĩnh mở to mắt, lúc nhìn đến ánh mắt nặng nề của Triệu Nguyên Duệ nhìn nàng, nàng mới như trút được gánh nặng thở gấp ngồi dậy, khuôn mặt tái nhợt nhuộm chút đỏ ửng, khóe miệng nhếch lên, thào ra tiếng, "Chàng còn là của ta, tốt."

      Triệu Nguyên Duệ nhìn dáng vẻ thở nổi của nàng, tim như bị đao cắt, chân tay luống cuống giúp nàng thuận khí, thể hiểu được làm sao lại có thể ngồi dậy.

      Khang tiên sinh bị ép buộc, tiến lên xem mạch lại, chẩn lại chẩn, lo lắng hãi hùng từ đêm qua cho tới bây giờ, may mắn còn bảo trì được chút tỉnh táo, khẳng định : " quá nửa canh giờ, Nguyên phi nhất định có thể đứng dậy." Bây giờ cho dù có chút xác định, cũng phải biểu vô cùng chắc chắn, quả mạch tượng như thế, hết thảy đều phải xem thiên ý, bằng với kiên nhẫn tại của Triệu Nguyên Duệ, ngay cả thời gian chén trà cũng có.

      Sau khi Thang Nguyên chân chính tỉnh táo, tình huống dần dần chuyển biến tốt. Quả là canh an thần hại nàng, dưới áp lực của Triệu Nguyên Duệ, vì để chắc chắn Khang tiên sinh tăng thêm liều lượng trong canh an thần chút, người bình thường nhiều nhất cũng chỉ ngủ hồi, nghĩ tới ràng Thang Nguyên khoẻ.

      Lúc này mọi chuyện kết thúc, Triệu Nguyên Duệ cảm thấy Khang tiên sinh xem bệnh tình của Thang Nguyên, dứt khoát đốt hết sách thuốc chuẩn bị xuất bản liên quan đến bệnh tình của Thanh Nguyên, còn thu hồi chỗ tốt đáp ứng với . Khang tiên sinh cứu kịp sách thuốc, cứ như vậy lập tức ngất xỉu, còn bởi vì ở quá gần lửa cháy mất ít tóc. Sau khi tỉnh lại còn đau buồn mấy ngày, người lại càng uể oải phấn chấn lên được.

      Triệu Nguyên Duệ nhìn dáng vẻ này của , lập tức dễ chịu rất nhiều, phải người tốt, quen uy hiếp người khác, là dao hai lưỡi, chỉ cần chính thoải mái, bất kể hậu quả, bất kể xấu tốt.

      Theo thời gian Thang Nguyên vào trong tâm , thành thứ ánh sáng duy nhất nhìn thấy trong Hoàng cung tối tăm lạnh lẽo, nó chói lọi ấm áp, liếc mắt cái có thể nhìn đến thấu triệt, đối với Triệu Nguyên Duệ lăn lộn trong con đường tranh giành quyền lực, dễ dàng bị loại ánh sáng đơn giản này hấp dẫn. rất nhanh chiếm được nàng, hề gặp trở ngại đạt được tất cả nhiệt tình và tình của nàng, nàng giống như suy nghĩ hề để ý bất luận kẻ nào hay chuyện gì, từ đầu đến cuối đều chỉ có mình . Nàng giống như dây leo sống bám vào thân cây, nếu cách cây ra nàng chỉ có chết, bởi vì nàng chỉ có thể cộng sinh với cây mà sống, ngoài ra là hai bàn tay trắng. Nhưng cây đủ cường đại, nhưng tịch mịch, có thể có người toàn tâm toàn ý ỷ lại vào nó, thương tổn bạn lữ của nó, chia sẻ ánh mặt trời, mưa gió và tâm tình qua tháng năm dài vô tận, có lý do gì để ý nàng, bởi vì cũng chỉ có mình nàng.

      Thang Nguyên lại lần khôi phục sức chiến đấu, sinh nhật Triệu Nguyên Duệ cũng gần ngay trước mắt, cuối cùng, thể tưởng tượng được, nàng đánh chủ ý vào trù nghệ, quyết định tự mình làm bàn đồ ăn, ăn cùng với .

      Dưỡng Tâm điện có Ngự thiện phòng riêng biệt, chỉ nấu cho mình Triệu Nguyên Duệ, sau này Thang Nguyên đến đây, lại càng hao tổn tâm huyết, hừng hực khí thế nghiên cứu dược thiện.

      Thang Nguyên tính vào bên trong chuyến, lại dọa mấy người Lý chịu đủ áp lực hoảng sợ, lại dám ngăn cản. Chỉ có thể nhắm mắt thu thập ra ngoài, để mình Thang Nguyên ở lại, lại sợ nàng bị hun khói, ngay cả lửa cũng dám nhóm, nháy mắt Ngự thiện phòng khí thế ngất trời liền có vết nứt, giống như nhiều năm rước ông Táo vậy. Chỗ này sạch , Thang Nguyên còn nghĩ mình nhầm chỗ, chú ý mới thấy, hình như còn chút rau dưa, thịt băm cũng nhìn thấy, phỏng chừng là sợ bẩn mắt nàng.

      vòng, biết mình muốn làm bàn đồ ăn thịnh soạn thực quá khó khăn, trái lo phải nghĩ, liền quyết định nấu mỳ, sợi mỳ dài, chỉ có mỳ trường thọ thôi. Ai nha má ơi, nàng rất có tài. Thang Nguyên còn chưa bắt đầu động thủ, liền tự mình đắc ý dào dạt, cao hứng nổi điên.
      JupiterGalileo, Phong Vũ Yên, thuyt8 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :