1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hào môn quyền thế : Ngôn thiếu cưng chiều vợ - Lương Thần Nhất Dạ (135/210)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      128 (tiếp)

      Trái lại Tư Mộ có ý kiến gì, cái tên này tệ, hơn nữa còn thích hợp cho cả nam và nữ. Nhưng mà vẫn thầm nghĩ, may là đứa bé theo họ của , nếu phải gọi là Phó Dự rồi? Giàu có? Cái tên như vậy nghe giống như là nhà giàu mới nổi, Tư Mộ cảm thấy buồn nôn.

      “Vậy nhũ danh của đứa bé gọi là Quai Quai !” Tô San cười tít mắt cũng đem nhũ danh mà mình nghĩ tới ra.

      Quai Quai…..

      Tư Mộ liếc nhìn mẹ mình, sao lại nghe có vẻ tục!

      biết có phải bởi vì trước đó Tô San để Ngôn Diệu Thiên đặt tên cho đứa bé nên trong lòng sinh ra cảm kích, hay là ông thấy cái tên này hay, mà sau khi Ngôn Diệu Thiên đọc thầm hai chữ Quai Quai, cũng cao hứng : “Tốt! Quai Quai đọc nghe rất trôi chảy, về sau cứ gọi Quai Quai .”

      trán Tư Mộ nổi ba vạch đen, nhưng nếu ba mẹ hai bên đều đập bàn đồng ý, cũng cần gì nữa. Tay len lén đưa lên bụng, nhàng sờ sờ, bảo bảo, về sau con gọi là Quai Quai, nếu như con thích, vậy con tìm bà ngoại mà trách!

      biết có phải là do mẹ con liền tâm gì đó hay , ở trong lòng Tư Mộ vừa thầm hết những lời này, lập tức cảm giác được cái bụng động đậy. Tay của Tư Mộ đặt ở bụng, vì vậy khi bị cái động đậy này làm cho đầu tiên là kinh ngạc, sau mới kịp phản ứng là do bảo bảo ở trong bụng đạp, vui mừng lôi kéo Ngôn Mặc Bạch bên cạnh cầm tay len lén áp lên bụng mình.

      Ngôn Mặc Bạch bị lôi kéo như vậy, có chút nghi hoặc, đến khi tay áp vào bụng cảm nhận được có vật gì đó bỗng nhiên động đậy, làm hoảng sợ, cả kinh ngẩng đầu lên nhìn Tư Mộ.

      Tư Mộ cười, nhàng mà : “Bảo bảo đạp.”

      Ngôn Mặc Bạch đặt tay lên bụng lần nữa, dừng lại lúc, cũng có cảm giác được bảo bảo đạp nữa, suy nghĩ chút, nhíu mày hỏi : “Có đau ?”

      Tư Mộ nhìn thái độ của , giống như chỉ cần chữ đau thôi, lập tức đưa tay vào xách bảo bảo ra ngoài đánh cho trận. Trong lòng thầm khinh bỉ Ngôn Mặc Bạch ở bên cạnh trăm lần, rồi mới nắm tay , cười : “ đau, ít cũng đau.”

      Ngôn Mặc Bạch lúc này mới thở phào nhõm, đưa tay ra nhéo nhéo đôi tay mềm mại của .

      Hai người cứ như vậy thân mật coi ai ra gì, sớm bị ba mẹ hai bên nhìn tới, tất cả đều cúi đầu làm như nhìn thấy, sau đó ba người lại tiếp tục trò chuyện.

      Lúc này đồ ăn mới được bưng lên, Tư Mộ quay sang gọi ba mẹ mình và ba chồng ăn cơm. Trước mặt ba mẹ vợ, ngược lại Ngôn Mặc Bạch có để cho Ngôn Diệu Thiên sắc mặt tốt, mà mỉm cười giới thiệu cho bọn họ những món ngon ngày hôm nay.

      Từ tối qua Tô San nghĩ tới bữa cơm hôm nay, cho nên khi món ăn được đưa lên, bà cũng có khách khí liền ăn.

      bữa cơm này mọi người đều vui vẻ.

      Ăn cơm trưa, mọi người chuyện lúc, Ngôn Diệu Thiên phải về công ty, tài xế cũng được an bày ăn cơm trong phòng Thu Ý, chờ khi Ngôn Diệu Thiên xuống dưới, tài xế cũng ngồi đợi xe. Phó Minh Vũ cùng Tô San và Tư Mộ hàn huyên lát, sau đó Ngôn Mặc Bạch mới an bày xe đưa bọn họ trở về.

      Tư Mộ và Ngôn Mặc Bạch cùng nhau xuống dưới lầu, nhìn xe bọn họ xa, lúc này Tư Mộ mới quay người lại nhìn Ngôn Mặc Bạch : “Chồng, chúng ta cũng về nhà thôi!”

      Tối hôm qua ngủ ở khách sạn, cũng chưa có trở về, Tư Mộ cảm thấy có chút nhớ nhà.

      Ngôn Mặc Bạch gật đầu, ôm cả người tới chỗ xe của bọn họ đậu.

      Sau hôm đó, Tư Mộ đều mực ở trong nhà ngẩn ngơ, rất ít ra ngoài. Mỗi ngày, Ngô mụ đều tới đây nấu cơm, Tư Mộ thấy bà mỗi ngày chạy tới chạy lui như thế vô cùng phiền phức, vì vậy đề nghị với Ngôn Mặc Bạch để bà ở trong nhà, dù sao nhà mình cũng rộng rãi, lại nhiều phòng. Mà Ngôn Mặc Bạch dĩ nhiên là nhíu mày, bộ dạng miễn cưỡng, nhưng vì Tư Mộ bây giờ buổi tối hay bị đói bụng, muốn ăn thức ăn khuya do Ngô mụ làm, như vậy Ngôn Mặc Bạch cũng còn cách khác, chỉ có thể để cho Ngô mụ ở trong nhà mình.

      Mỗi ngày đều trải qua như vậy, bình thản hạnh phúc.

      Bụng của Tư Mộ cũng lớn dần, ngày sinh dự tính là ba tháng sau, Ngôn Mặc Bạch lại phải gặp trận đói lần nữa. Khi tay chân Tư Mộ bị sưng phù, Ngôn Mặc Bạch lập tức xoa bóp giúp , nhân tiện sờ sờ, lại sờ sờ tới toàn thân nhiệt huyết sôi trào sùng sục. Nhưng mà bác sĩ có nhắc qua, ba tháng cuối thể làm chuyện chăn gối, vì vậy Tư Mộ kiên quyết để cho làm, bản thân Ngôn Mặc Bạch cũng có chừng mực, cho nên chỉ có thể khóc cho chính mình, mỗi lần phát hỏa rồi, cũng chỉ có thể tắm nước lạnh dập lửa, hoặc là lôi kéo tay Tư Mộ giúp giải quyết, tình hình lại trở về như mấy ngày đầu Tư Mộ mang thai.

      Buồi tối khi Ngôn Mặc Bạch ôm Tư Mộ ngủ, ôn hương noãn ngọc trong ngực, ngửi, nhưng việc gì cũng thể làm, cái vật hùng dũng oai vệ bừng bừng kia mỗi ngày giày vò khiến buổi tối thường ngủ được, tới hơn nửa đêm Ngôn Mặc Bạch nhìn chằm chằm bụng Tư Mộ, ác độc nghĩ, về sau nhất định phải trừng trị nó tốt.

      Khi Ngôn Mặc Bạch dẫn Tư Mộ làm kiểm tra, bác sĩ vì nịnh bợ Ngôn Mặc Bạch, cực kì có phẩm hạnh cho Ngôn Mặc Bạch biết đứa bé là con trai. Vốn là cho rằng Thái Tử Gia vô cùng vui mừng thưởng cho phen, kết quả chỉ thấy Ngôn Mặc Bạch ừ tiếng, nét mặt chút thay đổi.

      Lúc Ngôn Mặc Bạch biết đứa bé là con trai, trong lòng hừ lạnh, con trai lại càng phải trừng trị trận cho tốt.

      Còn khi Tư Mộ biết là con trai, trong lòng thở dài hơi, giống như cuối cùng cũng hoàn thành xong nhiệm vụ gian nan hạng nhất.

      Ban đầu cùng Ngôn Diệu Thiên kí hiệp nghị còn nhớ rất nội dung trong đó, mặc dù bây giờ và Ngôn Mặc Bạch vô cùng thương nhau phải chỉ tờ hiệp nghị của Ngôn Diệu Thiên mà tách nhau ra được, nhưng cảm thấy nếu sinh con trai cho Ngôn gia, vậy khoản tiền Ngôn Diệu Thiên cho “Lăng Vũ” kia, cảm thấy mình mắc nợ.

      Bây giờ biết được là con trai, đương nhiên Tư Mộ rất là vui mừng liền thở phào nhõm.

      Mà khi Ngôn Diệu Thiên biết là con trai, mấy ngày liên tiếp đều vui mừng cười híp cả mắt, làm cho mọi người trong công ty cũng phải nghi ngờ ông chủ này có phải là người giả mạo hay , chủ tịch luôn luôn nghiêm túc lạnh lùng, làm sao cười giống như là ăn mật ngọt vậy?

      Mặc dù chủ tịch đẹp lão, cười rộ lên lại càng đẹp hơn, nhưng mà vẫn dọa đến cả công ty và những người cấp cao thường xuyên tiếp xúc với ông. Bởi vì Ngôn Diệu Thiên được mệnh danh là lão hồ ly, ông cười tít mắt, người dưới tay ông vẫn chưa thích ứng được, chung quy vẫn cảm thấy đó là điềm báo giông bão sắp tới.

      Quả nhiên mới vừa cười đến hai ngày, Ngôn Diệu Thiên bắt đầu khôi phục bộ dạng nghiêm túc lạnh lùng, ở công ty làm việc càng thêm liều mạng, mỗi ngày ông đều tăng thêm giờ làm việc, làm hại đám người cao tầng cũng phải tăng ca theo, bộ phận thư kí của chủ tịch lại càng phải thường xuyên tăng ca có khi còn phải thức đêm. Liên tiếp đem mọi người trong công ty chịu đựng tới sức cùng lực kiệt, mỗi ngày đều phải mang mắt gấu mèo làm. Mà khí trong công ty cũng trở nên cực kì nặng nề. Chỉ có thứ duy nhất làm bọn họ vui mừng là tiền lương được tăng lên gấp ba so với trước. Nhưng, để kiếm tiền bọn họ phải phục vụ quên mình đó. Tiền nhiều nhưng bọn họ cũng muốn kiếm số tiền này nữa rồi.

      Trợ lý của Ngôn Diệu Thiên là chịu nổi nữa, len lén gọi điện cho Ngôn Mặc Bạch, ra việc này. Bất quá, Ngôn Mặc Bạch cũng chỉ là ở trong lòng hơi hơi kinh ngạc chút, nhàn nhạt ồ tiếng, rồi cũng tiếp, cũng bày tỏ dáng vẻ hứng thú, liền cúp điện thoại. Trợ lý hết cách, cũng chỉ có thể than thở tiếp tục trở về làm khổ sai thôi.

      Hôm nay lúc Ngô mụ nấu cơm cho Tư Mộ, khi đó Tư Mộ cũng ở trong phòng bếp uống nước hoa quả tươi.

      Ban ngày có hôm Ngô mụ trở về Ngôn gia bên kia, nghe được lão quản gia của Ngôn gia Ngôn Diệu Thiên mỗi ngày đều làm thêm giờ ở công ty, rất khuya mới trở về, vì vậy Ngô mụ lập tức nấu mấy món ăn lót dạ hầm canh bổ cho cơ thể để Ngôn Diệu buổi tối trở về uống, mỗi ngày chịu đựng như vậy, bồi bổ phen, cơ thể làm sao có thể chịu được?

      Ngô mụ trở lại bên này của Tư Mộ, khi nấu cơm, chuyện phiếm với Tư Mộ, liền đem chuyện này ra.

      “Dì ba chồng con mỗi ngày đều tăng ca tới khuya?” Tư Mộ qua văn học mạng Bách Hiểu Sanh cũng biết người hơn năm mươi tuổi, cho dù cơ thể khỏe mạnh đến đâu, nhưng nếu như làm việc liều mạng như vậy cơ thể làm thế nào chịu đựng được?

      “Ừ, mấy ngày nay dì về Ngôn gia bên kia, quản gia với dì, để dì chưng chút đồ bổ cho ông ấy ăn khuya. Nhưng mà ngày hôm sau khi dì tới, quản gia luôn luôn than thở ông ấy có ăn.” Ngô mụ cũng là lo lắng cho thân thể của Ngôn Diệu Thiên.

      “Vậy đợi lát nữa dì ở đây chưng canh bổ, chúng ta đem tới công ty, đợi ông ấy ăn xong rồi chúng ta mới trở về!” Tư Mộ nghĩ ngợi .

      Từ khi Tư Mộ biết mình mang thai con trai, cũng thấy thoải mái hơn, cũng ít sợ hãi Ngôn Diệu Thiên hơn, thỉnh thoảng còn dám cùng ông đùa mấy câu. Nghĩ tới nếu như ông chịu ăn, còn có thể dùng đứa bé chuyện, khuyên nhủ ông chút.

      Tư Mộ thở dài hơi, này Ngôn gia cũng có đủ tiền ? Vì cái gì mà lại cứ liều mạng như vậy? nghĩ ra.

      --- -----lời ngoài mặt---- ---

      Được rồi, chỉ nhiều hơn hôm qua ngàn chữ, chỉ sớm hơn ngày hôm qua giờ, các người khinh bỉ ta ô ô ô ——

      Còn có cám ơn Nguyệt Phiếu và Hoa Hoa thân ái, cám ơn ủng hộ, các người, ngày tốt các người nhất định phải cố lên, bảo bảo sắp thu hoạch ——
      Last edited: 14/1/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 129: Tùy muốn như thế nào đều được.

      Má Ngô vội bỏ canh gà hầm cách thủy vào hộp giữ nhiệt.

      Lúc ăn cơm trưa Tư Mộ với Ngôn Mặc Bạch câu, Ngôn Mặc Bạch cau mày, phụng phịu dạy bảo : "Bụng em lớn vậy rồi còn đưa canh gì chứ? Ông ấy lớn như vậy rồi còn có thể để mình đói bụng sao? cho phép !"

      Nhớ tới cuộc điện thoại của trợ lý cha mình vào hai ngày trước, Ngôn Mặc Bạch hơi nhếch môi, cúi đầu ăn cơm.

      "Ông ấy là ba ruột , là ông nội của cục cưng, ông ấy liều mạng tăng ca như vậy, còn phải vì sao? thể quan tâm đến ông ấy dù chỉ chút sao?" Đối với quan hệ lạnh cứng của Ngôn Mặc Bạch và Ngôn Diệu Thiên, Tư Mộ chỉ có thể hết cách, mặc dù vẫn luôn ở giữa làm thuyết khách, Ngôn Diệu Thiên cũng rất nguyện ý cải thiện quan hệ với con trai, nhưng mà Ngôn Mặc Bạch chịu phối hợp.

      Có đôi khi cảm thấy máu lạnh vô tình, chuyện xảy ra lâu rồi, cần phải ghi hận đến bây giờ chứ? Hơn nữa cổ phần của công ty cũng sang tên cho Ngôn Mặc Bạch vào mấy tháng trước, tại tương đương với việc Ngôn Diệu Thiên làm công cho con trai mình, còn liều mạng tăng ca như vậy, cho dù phải ba mà là nhân viên bình thường cũng nên quan tâm chút .

      Ngôn Mặc Bạch hừ lạnh tiếng, cúi đầu ăn vài miếng cơm liền đặt chén xuống, đứng dậy về thư phòng.

      Vừa mới đến cầu thang, xoay người liếc mắt nhìn dáng vẻ ngơ ngác của Tư Mộ, : "Tốt nhất em đừng nên giấu trốn ra ngoài."

      Tư Mộ bĩu môi nghiêng đầu để ý tới , tiếp tục ăn cơm. Nhưng bây giờ ăn đâu còn ngon nữa.

      Phụ nữ có thai luôn nóng tính, Ngôn Mặc Bạch lại hung giữ với , xoạch cái nước mắt liền rơi xuống.

      Má Ngô vẫn luôn ở trong phòng bếp, nên nghe rất nội dung cuộc trò chuyện của Tư Mộ và Ngôn Mặc Bạch. Yên lặng thở dài bà biết quan hệ cha con nhà họ Ngôn tốt, nhưng ngờ lại tệ đến vậy, ngay cả đưa canh cũng cho.

      Lúc Ngôn Mặc Bạch buông chén lên lầu, cũng là lúc má Ngô ra, nhìn thấy dáng vẻ khóc lã chã của Tư Mộ, làm người ta thương mà.

      Má Ngô vội vàng qua an ủi: "Thiếu phu nhân thể khóc được, trong thời gian mang thai người mẹ được khóc, tốt cho đứa bé."

      Tư Mộ vừa nghe vậy, vội vàng thu nước mắt lại, đưa tay lên mặt lau vài cái, hít hít mũi, liền đứng dậy với má Ngô: "Con no rồi, má Ngô dọn xuống ."

      xong cũng lên lầu.

      Má Ngô nhìn bóng lưng Tư Mộ, sau đó thở dài, mới chỉ ăn được có hai miếng!

      Tư Mộ tức giận đến cửa phòng ngủ, thư phòng nằm kế bên phòng ngủ. về phòng thay quần áo, trước đó mặc đồ ở nhà nhưng khi ra khỏi cánh cửa, mặc dù bụng quá to mặc được những bộ quần áo đẹp nhưng vẫn thay bộ đồ bầu khá rộng.

      Thay quần áo xong, trực tiếp đến thư phòng.

      Lúc Tư Mộ đẩy cửa ra, Ngôn Mặc Bạch bực bội gãi tóc dựa vào cạnh cửa sổ hút thuốc.

      Tư Mộ ngây ngẩn cả người, Ngôn Mặc Bạch bắt đầu hút thuốc lá từ bao giờ? Trong trí nhớ của , hình như chưa bao giờ thấy Ngôn Mặc Bạch hút thuốc. Dù sao cũng nhớ nổi có hút thuốc ? Mà giây phút này tư thế của rất đẹp, chẳng qua là làm người khác cảm thấy có chút đơn và đau lòng.

      Tư Mộ vào, Ngôn Mặc Bạch quay đầu lại nhìn thấy , vội vàng dập tắt điếu thuốc tay, lên tiếng ngăn : "Đừng tới đây, mùi thuốc lá tốt cho con." xong mở cửa sổ, để gió lùa vào, thổi bay mùi thuốc.

      Tư Mộ càng đau lòng, bình tĩnh đứng ở chỗ cách xa , nhìn đứng trước cửa sổ để gió thổi bay mùi thuốc người.

      Người đàn ông này, thương mình như vậy, sao có thể máu lạnh vô tình?

      dành tất cả tình cho mình, thể phân chia chút tình cảm cho người khác, vậy hãy để mình thay thương những người thân của được rồi.

      Ngôn Mặc Bạch vỗ vỗ quần áo người, giống như vẫn còn lo lắng mùi thuốc lá dính vào quần áo, sau đó mới lại đỡ Tư Mộ đến ghế sofa, cẩn thận dìu ngồi xuống, thấy thay quần áo, liền trầm mặt: " phải cho sao?"

      Mới vừa rồi Tư Mộ có khóc chút, tại vành mắt vẫn hơi hồng hồng, bĩu môi dáng vẻ này đặc biệt làm người khác đau lòng, Ngôn Mặc Bạch vừa mới dứt lời, liền thấy hốc mắt đầy nước, lập tức tự trách có phải vừa rồi mình quá nặng lời dọa sợ?

      Tư Mộ hít hít mũi xoay người nhào vào trong ngực Ngôn Mặc Bạch, ôm lấy cổ , giọng có vẻ rất buồn: "Ông xã, lái xe đưa em đến công ty được ? Canh hầm xong rồi, chúng ta đưa qua nếu lãng phí! Lại uổng phí mấy giờ hầm canh của má Ngô.... Có được hay vậy?"

      Sống chúng với Ngôn Mặc Bạch lâu, Tư Mộ cũng hiểu được phần nào tính của , mỗi lần Tư Mộ làm nũng tất nhiên đều giơ tay đầu hàng, sau đó đều chiều theo .

      Cho nên Tư Mộ đỏ mắt đáng thương cọ cọ Ngôn Mặc Bạch lúc, quả nhiên hệu quả.

      Ngôn Mặc Bạch nhíu mày nhìn , sâu xa hỏi: "Có phải em quyết đưa canh cho bằng được ?"

      Tư Mộ thấy mặt vẻ tức giận, liền biết đầu hàng, cho nên khôn ngoan gật đầu.

      "Được rồi! có thể đưa em , nhưng khi về em báo đáp như thế nào đây?" Ngôn Mặc Bạch rất vô sỉ đàm phán.

      vừa Tư Mộ biết ngay có mục đích gì. Thầm mắng lưu manh, nhưng lại thể đồng ý điều kiện của .

      "Chỉ cần súng đạn tùy muốn thế nào cũng được!" Tư Mộ nhắm mắt lại hét xong, cảm thấy mặt mình đều đỏ bừng hết rồi.

      Ngôn Mặc Bạch hơi hài lòng ngước cằm lên, nâng tay lên hôn cái, "Đóng dấu, tránh em đổi ý."

      Tư Mộ mở to mắt liếc , đẩy ra đứng dậy: " nhanh ! Nếu trễ."

      tại hơn giờ trưa rồi, nếu trễ chắc hẳn Ngôn Diệu Thiên ăn cơm no rồi, lại lo lắng ông lấy cớ uống canh gà.

      Tư Mộ thấy Ngôn Mặc Bạch thay quần áo liền vui vẻ xuống lầu, bảo má Ngô lấy hộ giữ nhiệt ra, muốn qua đưa ngay.

      Má Ngô thấy mặt mày Tư Mộ hớn hở biết ngay vợ chồng son có chuyện gì, lại nghe thấy muốn đưa canh gà bà vội vàng vào phòng bếp lấy hộp giữ nhiệt ra, bỏ vào cái túi sạch , rồi mới ra ngoài.

      Tư Mộ đưa tay muốn nhận lấy, má Ngô liền rút tay về, : "Để tôi mang xuống bỏ vào xe."

      "Má Ngô, đây phải vật gì nặng, con có thể cầm." Tư Mộ gì nhìn má Ngô, tại cảm thấy mình như biến thành phế nhân, cơm bưng tận miệng nước rót tận tay, cầm chút đồ nặng cũng bị .

      Vừa lúc Ngôn Mặc Bạch xuống, khi ngang qua má Ngô thuận tay cầm lấy túi tay bà, tay còn lại nắm tay Tư Mộ dắt ra cửa.
      Hai người lái xe đến YT Quốc Tế, vừa vào địa sảnh ký túc xá, liền nhận thấy bầu khí khác thường, luôn cảm thấy mọi người ở đây đều mang vẻ mặt khẩn trương và mệt mỏi.

      Tư Mộ kinh ngạc quan sát vẻ mặt từng người, trước kia đến YT Quốc Tế, chính là lần đến tìm Ngôn Diệu Thiên xin giúp đỡ, liên tiếp mấy ngày đều đến đây, mấy tiếp tân đều biết . Lúc ấy bầu khí của YT Quốc Tế hoàn toàn bây giờ! Khi đó ai cũng tinh thần tràn trề sức sống, nhưng bây giờ bầu khí cứ như bị dồn nén vậy.

      Tư Mộ lôi kéo Ngôn Mặc Bạch hỏi: "Ông xã, xem mọi người đều rất kỳ lạ!"

      ràng rất mệt mỏi, vành mắt đen kịt, nhưng vẫn cố gắng duy trì dáng vẻ giữ vững tinh thần, ngay cả tiếp tân cũng xinh đẹp động lòng người rồi và tinh thần cũng sáng láng như trước.

      "Đêm nào cũng tăng ca." Ngôn Mặc Bạch nhàn nhạt .

      Lúc Ngôn Mặc Bạch và Tư Mộ vào cửa chính công ty, nhân viên của công ty cũng thấy họ, tiếp tân tinh mắt nhất, thấy họ như thấy cứu tinh, nở nụ cười rực rỡ chào họ.

      Bị tra tấn lâu như vậy, bây giờ nhìn thấy Ngôn Mặc Bạch xuất ở đây, cuối cùng nguyên đám cũng có thể cười, giống như được tự do rồi thấy ánh rạng đông.

      Nhớ lần đầu tiên đến YT Quốc Tế, xin gặp Ngôn Diệu Thiên còn khó hơn cả lên trời. tại đến đây, lại bị nhiều người cung kính chào hỏi như vậy, đưa mắt nhìn về phía thang máy chuyên dụng. Thái độ này đúng là trời dưới đất mà!

      Tư Mộ nghe Ngôn Mặc Bạch xong kinh ngạc há to mồm nhìn , hỏi: "Mọi người trong công ty đều tăng ca sao?"

      Tư Mộ nghĩ lại cảm thấy đáng sợ, khó trách khi vừa mới vào cảm thấy bầu khí dồn dén, hóa ra mọi người trong công ty đều tăng ca theo Ngôn Diệu Thiên.

      Ai, có ông chủ liều mạng như vậy, đối với công nhân viên quả phải chuyện tốt. Lại nghĩ nếu đổi lại là làm tại công ty như vậy chắc hẳn sớm gục xuống vì mệt mỏi.

      "Có phải gần đây công ty xảy ra chuyện ? Nếu sao ba có thể liều mạng như vậy chứ?" Tư Mộ to gan suy đoán, ngoài lý do này nghĩ ra lý do gì khiến Ngôn Diệu Thiên liều mạng tăng ca kiếm tiền, chẳng lẽ nhà họ Ngôn thiếu tiền sao?

      Ngôn Mặc Bạch hừ tiếng, đưa tay xoa xoa đầu . Ý là suy nghĩ nhiều quá rồi.

      Ngôn Mặc Bạch tự tin ở thành phố A nay vẫn chưa có người nào có thể lật đổ Ngôn Diệu Thiên, cho nên công ty xảy ra vấn đề khả thấp gần bằng . Chỉ là cũng biết tại sao lão già chết tiệt kia lại tự dưng nổi điên, nghĩ tới nghĩ lui cũng biết, thôi nghĩ nữa.

      Tư Mộ bị xoa mơ mơ màng màng dựa vào lòng , thang máy mở ra, Ngôn Mặc Bạch nửa ôm nửa dìa ra ngoài.

      Lúc Ngôn Mặc Bạch thường xuyên đến công ty, sau khi mẹ qua đời, ra nước ngoài, sau khi về nước chưa từng đến đây, mà khu ký túc xá này sau này mới xây, vì thế Ngôn Mặc Bạch biết đường.

      Nhưng họ vừa mới ra khỏi thang máy, thư ký mặc bộ đồ công sở màu đen, mặt mang theo nụ cười ngọt ngào đến đón, có thể thấy ấy vô cùng vui sướng, cũng phá lệ... Nhiệt tình!

      "Ngôn thiếu, thiếu phu nhân, hai người đến tìm chủ tịch sao?" Đôi mắt nhìn vào cái túi tay Ngôn Mặc Bạch, có thể bên trong là hộp giữ nhiệt, thư ký lập tức cười : "Chủ tịch còn chưa ăn cơm đó!"

      Tư Mộ cả kinh, Ngôn Diệu Thiên liều mạng kiếm tiền! Tăng ca còn chưa tính, ràng mất ăn mất ngủ có phải là quá mức ?

      May mắn làm nũng để Ngôn Mặc Bạch đưa đến, nếu ngày nào đó trang đầu tạp chí tài chính của thành phố A là: "Chủ tịch của YT Quốc Tế - Ngôn Diệu Thiên - quên ăn quên ngủ tăng ca, kết quả là chết đói!" Đề mục như vậy đủ bắt mắt! chừng Ngôn Diệu Thiên còn có thể nhận giải thưởng "Liều mạng"

      Tư Mộ ngắt Ngôn Mặc Bạch cái, trách tiếp nhận cổ phần YT Quốc Tế, nhưng lại làm gì cả, tất cả mọi chuyện đều giao cho Ngôn Diệu Thiên. Ngôn Mặc Bạch cả ngày đều giúp bên kia làm việc, tính nguy hiểm lại cao, chi bằng đến YT Quốc Tế làm việc tốt hơn.

      Ngôn Mặc Bạch nhân cơ hội bắt được tay của , liền bóp bóp mấy cái, rồi theo thư ký vào phòng làm việc của cu tịch.

      Thư ký mới vừa chuận bị gõ cửa, cánh cửa được mở ra.

      Trợ lý Ngôn Diệu Thiên mang theo vẻ mặt đau khổ cầm theo tài liệu từ bên trong ra, lúc nhìn thấy Tư Mộ và Ngôn Mặc Bạch, vẻ mặt đau khổ nhanh chóng biến mất thay vào đó là nụ cười sáng lạn. Này trời đổ mưa còn có quá trình đó, ta thay đổi sắc mặt nhanh như lật sách, chớp mắt đổi xong rồi.

      "Xin chào Ngôn thiếu, thiếu phu nhân!" trợ lý rất nhiệt tình lễ phép chào hỏi. Trong lòng cuối cùng cũng thở phào nhõm. ta cho rằng vì mình gọi điện thuyết phục Ngôn thiếu, cho nên hôm nay ấy dắt thiếu phu nhân đến xem chủ tịch.

      ta tinh mắt nhìn thấy hộp giữ nhiệt trong túi tay Ngôn Mặc Bạch, liền lui lại lớn tiếng báo cáo với Ngôn Diệu Thiên: "Chủ tịch, Ngôn thiếu và thiếu phu nhân mang cơm trưa đến cho ngài đây."

      Mấy ngày liên tiếp Ngô Diệu Thiên đều lao đầu vào công việc, thường xuyên bỏ lỡ giờ cơm. ta có gọi cơm giúp Ngôn Diệu Thiên, nhưng khi đưa đến đây lại bị để cho đến khi nguội lạnh, Ngôn Diệu Thiên cũng hề đụng đũa đến, vẫn luôn chú tâm vào công việc.

      Trợ lý tiểu Dương , ràng đó là kế hoạch năm sau, tại sao chủ tịch lại tăng ca? Hơn nữa còn thường xuyên ăn cơm, có khi thức suốt đêm, đến năm giờ sáng mới ngủ hai tiếng.

      Mất ăn mất ngủ chuẩn bị cho kế hoạch năm tới, trợ lý tiểu Dương lo lắng biết có phải chủ tịch bị việc gì đó kích thích ?

      Ở trước mặt bọn họ xưa nay Ngô Diệu Thiên luôn tồn tại như vị thần, khuyên bao nhiêu lần cũng được, ta cũng dám nhiều lời, chỉ có thể ở bên cạnh lo lắng suông. Lúc trước khi gọi điện cho Ngôn Mặc Bạch, bị thái độ lạnh lùng của làm cho tổn thương, cho rằng đến, ngờ bây giờ chỉ mang theo vợ đến mà còn mang cả thức ăn. Xen ra tất cả mọi người được giải phóng rồi.

      Ngôn Diệu Thiên nghe thấy trợ lý tiểu Dương ngẩng đầu từ đống tài liệu lên nhìn ra cửa, khi thấy Ngôn Mặc Bạch và Tư Mộ nét mặt của ông mang theo vẻ thể tin và kinh ngạc.

      Trong chốc lát Ngôn Diệu Thiên định thần lại, đứng lên cười có chút miễn cưỡng với con trai và con dâu: "Sao các con lại đến đây? Mau vào ngồi !"

      Tư Mộ cảm thấy gì khác thường gật đầu vào, nhưng Ngôn Mặc Bạch lại nhàng chau mày.

      Khả năng quan sát của Ngôn Mặc Bạch mạnh phi thường, mới vừa rồi khi ba đứng dậy thấy ông loạng choạng chút, nhưng chỉ chút chút, rất nhanh ông ổn định lại, còn miễn cưỡng nở nụ cười, nhưng thấy trán cha đầy mồ hôi, vẻ mặt tái nhợt.

      Trái tim vốn khỏe mạnh của Ngôn Mặc Bạch hiểu sao lại đau đớn, cảm giác như vậy dễ chịu.

      "Ba ba, con nghe người còn chưa ăn cơm?" Tư Mộ dẫn đầu lên tiếng.

      Ngôn Mặc Bạch đưa cái túi trong tay cho Tư Mộ, cầm qua. Còn ông ngồi xuống ghế sofa bên cạnh bàn trà, bảo thư ký pha hai ly trà, Ngôn Mặc Bạch nhìn chằm chằm vào sô pha bên cạnh bàn trà ngẩn ngơ, trong đầu vẫn luôn lên dáng vẻ loạng choạng của cha mình.
      Last edited by a moderator: 14/1/16
      Christhienbinh2388 thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 130: Em có thể nghe lời chút được ?

      Ngôn Diệu Thiên hoàn toàn ngờ con trai và con dâu tự mang cnh đến đây cho ông, khi Tư Mộ cầm hộp giữ ấm đến trước mặt ông, Ngôn Diệu Thiên cò chưa kịp phản ứng, người luôn luôn thu liễm mọi cảm xúc bao giờ để lộ ra ngoài như ông, giờ phút này mặt hoàn toàn lộ ra kinh ngạc.

      “Quản gia trong khoảng thời gian này ba luôn tăng ca làm thêm giờ, tại ngay cả cơm cũng ăn, ba cứ như vậy cơ thể làm sao chịu đựng nổi đây?” Tư Mộ đặt hộp giữ ấm lên bàn làm việc của Ngôn Diệu Thiên, sau đó còn mở ra giúp ông, lấy muỗng và chén múc ra chén đưa tới trước mặt ông.

      Người đàn ông luôn luôn nghiêm túc cương nghị, vào lúc này lại run run đưa tay ra nhận lấy chén canh mà Tư Mộ đưa tới, hốc mắt đỏ lên.

      “Có văn kiện cần xử lí gấp, định chờ lát nữa rồi ăn, bây giờ cũng chưa đói…” Trong giọng của Ngôn Diệu Thiên có hơi khàn khàn, ngửi được mùi canh gà thơm nồng biết mùi vị nhất định rất ngon.

      “Dù gấp cũng thể ủy khuất bụng mình? Ba xem bây giờ mấy giờ rồi? Chẳng lẽ bụng của ba kháng nghị sao?” Tư Mộ nhìn tay ba chồng mình run run cầm thìa, trong lòng cũng dễ chịu. Vì vậy, liền đứng ở bên cố gắng chuyện phiếm với ông, vài đề tài thoải mái, đùa ông cười.

      Quả nhiên, sau khi Tư Mộ hỏi câu như vậy, Ngôn Diệu Thiên liền giống đứa trẻ, sờ sợ bụng của mình, nghiêng đầu cẩn thận suy nghĩ, mới trả lời: “Hình như là có kháng nghị——”

      Phốc——

      Tư Mộ cũng bật cười.

      Trước đây Tư Mộ nào dám đùa như vậy với Ngôn Diệu Thiên? Ông nghiêm túc lạnh lùng, sát phạt mạnh mẽ quả quyết vang dội đều là từ về ông, đối với vị thần thương trường này, Tư Mộ đều là kính nhi viễn chi.

      Nhưng từ sau khi có thai, đặc biệt xác định đó là con trai, ở nhà Ngôn Diệu Thiên cũng tươi cười nhiều hơn, thỉnh thoảng chủ động đùa với Tư Mộ chút. Cho nên Tư Mộ còn sợ ông nữa.

      “Ba ba, đây là canh dì Ngô đặc biệt nấu cho ba, tốn rất nhiều giờ, là hầm cách thủy, rất bổ dưỡng. Mỗi ngày ba đều như vậy, cơ thể làm sao chịu được? Uống nhiều chút, ba phải uống hết đó.” Tư Mộ mang cái bụng nhô cao đứng trước mặt Ngôn Diệu Thiên, ông vừa uống xong bát chuẩn bị đặt bát xuống, bàn tay Tư Mộ nhận lấy bát của ông, múc bát mới đưa tới cho ông.

      Ngôn Mặc Bạch nãy giờ ngồi ở ghế sofa bên kia, tuy tay cầm quyển tạp chí lật qua lật lại, nhưng tâm tư hề để vào tạp chí, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn về phía hai người cách đó xa. Ngôn Diệu Thiên chỉ có thể cắn răng uống thêm bát nữa. Tư Mộ ưỡn bụng, ông khuyên Tư Mộ ngồi xuống hai lần, nhưng Tư Mộ chính là nghe, còn mang cái bụng nhô rất cao, thỉnh thoảng thúc giục ông uống nhanh lên, uống xong bát này còn ba bát nữa, Ngôn Diệu Thiên lắc đầu xua tay cự tuyệt no rồi uống được nữa, nhưng Tư Mộ lại khogn6 đồng ý, vừa xoa xoa bụng, vừa ông uống thêm chút nữa, tư thế này giống như dùng đứa để bức ông vậy.

      Ngôn Diệu Thiên rất coi trọng đứa này, vì vậy cũng phản kháng, tiếp tục uống!

      Tư Mộ nhìn Ngôn Diệu Thiên phối hợp như vậy, hài lòng gật đầu, đỡ thắt lưng tới bên cạnh Ngôn Mặc Bạch, chậm rãi ngồi xuống kế bên . Vừa mới ngồi xuống, Tư Mộ nhéo eo Ngôn Mặc Bạch cái.

      Tuy cái nhéo này dùng lực, cho dù dùng hết sức, Ngôn Mặc Bạch cũng kêu đau, vì vậy nhân cơ hội bắt tay nắm lại nhéo mấy cái, vừa nhíu mày nhìn .

      “Ông xã, thương lượng với chuyện!” Tư Mộ đảo mắt, cười vô củng ngọt ngào với Ngôn Mặc Bạch, bàn tay còn quên vẽ vòng tròn trước ngực . Mỗi lần bàn tay bé mềm mại đảo cái ngực , lực đạo như có như , như lông vũ khẽ quét qua, khiến cho cả người Ngôn Mặc Bạch ngứa ngáy.

      Chỉ là dù lúc này tâm hồn lâng lâng, nhưng đầu óc vẫn rất tỉnh táo, vừa thấy dùng bộ dạng tiểu nhân láy lòng này, liền biết nhất định là có việc nhờ .

      Vì vậy, kiềm chế xúc động muốn ôm vào lòng xuống, níu mày hỏi: “Chuyện gì?”

      nghĩ chuyện gì trong đầu, Ngôn Mặc Bạch liếc mắt cái có thể nhận ra.

      nhìn ba ba gần đây mệt như vậy, cũng có chuyện bận, chỉ mình em là rãnh rỗi tới điên khùng, nếu em tới công ty làm nhé! Em học ngành quản trị kinh doanh, tuy có lấy được tốt nghiệp, nhưng kiến thức tại cũng thiếu. Chủ yếu thực tiễn nhiều chút! Thực tiễn là tiêu chuẩn duy nhất để kiểm nghiệm chân lý, trước tiên giao cho em vài việc có ích được , thử qua mới biết. Ngôn tiến sĩ?” Tư Mộ cọ cọ người .

      Từ sau khi làm thủ tục nghỉ học Tư Mộ luôn ở trong nhà, có thời gian mang sách tới phòng sách xem, chỗ nào hiểu hỏi Ngôn Mặc Bạch.

      Ngôn Mặc Bạch có học vị tiến sĩ, mỗi khi Tư Mộ hiểu vấn đề nào hỏi , thường xuyên dùng giọng điệu làm nũng gọi là tiến sĩ Ngôn, hơn nữa ánh mắt biểu cảm đều là phong tình vạn chủng chọc người đến cực điểm, khiến Ngôn Mặc Bạch nhiều lần nghĩ tới cãnh mặc nội y sexy ở người đung đưa thân mình mị tình.

      Mỗi lần thấp giọng ghé vào bên người dùng giọng điệu nũng nịu gọi tiến sĩ Ngôn, trong lòng Ngôn Mặc Bạch có xúc động muốn đè dưới người khoái ý rong ruổi.

      Giống như lúc này…

      Nhưng, bây thờ thiên thời địa lợi nhân hòa, ba điều kiện có cái nào phù hợp, hơn nữa vừa mới cái gì?

      còn muốn tới YT Quốc Tế làm sao?

      sắp tới ngày sinh, còn muốn tới công ty làm?

      Ngôn Mặc Bạch bị chọc tức muốn cười.

      cũng biết như vậy chỉ vì để tới công ty thôi, nhưng nhìn dáng vẻ nghiêm túc này của , Ngôn Mặc Bạch biết nên giận hay nên cười.

      “Em có thể ngoan chút được ?” Ngôn Mặc Bạch day day thái dương, trầm giọng .

      “Có thể!” Tư Mộ lập tức nhu thuận gật đầu, sau đó chọ chọc vài cái vào ngực , ngẩng đầu đối mặt với cười vô cùng rực rỡ : “Bây giờ phải công ty là của sao, có chuyện bận rộn, em nhàn rỗi nên giúp chia sẻ ít! xem, phải em rất ngoan sao?”

      Tư Mộ mang vẻ mặt ngây thơ cười, ngửa đầu làm bộ dáng cầu khen ngợi, Ngôn Mặc Bạch vừa tức giận lại buồn cười. Nha đầu này sau khi mang thai hề để vào mắt, thường xuyên đối nghịch với như vậy, còn làm dáng vẻ nhu thuận nghe lời, khiến muốn tức giận cũng tức giận được.

      Ngôn Mặc Bạch hít sâu vài lần mới đè nén được suy nghĩ muốn ấn lên đùi đánh vài cái, bàn tay xoa đầu : “Được rồi, đồng ý với em, có thời gian quay lại công ty làm việc.” xong còn : “Nhưng có điều kiện trao đổi, em phải đồng ý với chuyện.”

      Lời của Tư Mộ nghe rất , có thời gian làm, nghĩ đến việc làm, có thể mỗi ngày đều rất bận. Hơn nữa, còn chưa làm, bắt đầu ra điều kiện, Tư Mộ bị ký kết vô số điều kiện bình đẳng, lúc này nhảy mấy hố, cũng khôn ngoan nhìn xa trông rộng hơn rồi.

      Tư Mộ mang thai, đầu còn chưa bị rỉ sắt, đẩy bàn tay xoa đầu ra, sâu kín : “Dù sao cũng phải có người vào công ty, trong khoảng thời gian này chắc ba cũng mệt mỏi lắm, chỉ cần ngày nào có thời gian tới đây được, em tới!”

      Cứ như vậy, chỉ cần Ngôn Mặc Bạch đau lòng vợ để làm mà , vậy mỗi ngày đều tới công ty báo danh.

      Ngôn Diệu Thiên ở bên kia uống canh đến sắp ói ra, nhưng e ngại mặt mũi con dâu, liền thành uống hết sạch. Hơn nữa canh này còn do con trai và con dâu ông tự đưa tới, cho dù món này phải là canh gà bổ dưỡng, là độc dược, ông cũng nhắn mày, uống hết sạch chúng.

      Khi ông uống hết ngụm canh gà cuối cùng, Tư Mộ và Ngôn Mặc Bạch mắt to trừng mắt nhìn đối phương. Giọt canh còn dính thìa cầm trong tay còn chưa kịp để xuống, liền “tách tách” rớt vào chén sứ, phát ra thanh đến chói tai.

      Chính vì thanh này, mới kéo hai người giằng co bằng mắt này ra ngoài.

      Ngôn Diệu Thiên khụ khụ, chân tướng nhìn về phía hai người.

      Văn phòng vô cùng rộng rãi, lúc nãy ông chuyên chú ăn canh, tư Mộ và Ngôn Mặc Bạch ngồi ở sofa cách ông khá xa, tiếng động như cắn lỗ tai như vậy, dĩ nhiên Ngôn Diệu Thiên biết được tình hình diễn ra giữa hai người. Nhưng, nhìn tình huống của hai người, giống như là tranh chấp?

      “Mộ Mộ, các con làm gì vậy?” Ông nhìn chằm chằm hai người lúc lâu, vợ chồng son cũng tính mở miệng. Vì vậy, ông chỉ còn cách đặt câu hỏi dẫn dắt thôi. Ông tự hiểu thể hỏi Ngôn Mặc Bạch, lo lắng con trai ngậm miệng đáp ngược lại còn rời , như vậy rất xấu hổ? Vì thế, đành phải hỏi Tư Mộ.

      Tư Mộ trừng mắt liếc Ngôn Mặc Bạch cái, lại quay mặt nhìn về phía Ngôn Diệu Thiên, khuôn mặt tươi cười trở lại: “Ba ba, Mặc Bạch ấy muốn trở lại công ty làm việc. Lo lắng trong khoảng thời gian này ba lao lực quá làm hại thân thể chịu được, cho nên trở về công ty giúp ba chia sẻ ít. Ba cảm thấy được ?”

      Tim Ngôn Diệu Thiên đập mạnh, có lẽ là rất cao hứng, trong lúc nhất thời biết nên biểu đạt thế nào, nghiêm mặt nhìn Tư Mộ, sau đó lại nhìn về phía Ngôn Mặc Bạch, dường như thể tin được, muốn nhậnđược khẳng định từ Ngôn Mặc Bạch. Mà vẻ mặt của Ngôn Mặc Bạch từ đầu đến cuối đều như cũ nhìn ra điều gì.

      Tư Mộ lại nhìn Ngôn Diệu Thiên gật đầu mấy cái, lại hỏi: “Ba à, ba cảm thấy được ?”

      “Được! Được!...dĩ nhiên là được!” Ngôn Diệu Thiên liên tục được, mặt cuối cùng cũng lộ ra nét cười vui mừng, ánh mắt ông nhìn Ngôn Mặc Bạch tự nhiên cũng nhu hòa nhiều.

      Được, sao có thể được?

      Ta liều mạng làm việc, phải vì muốn tạo dựng giang sơn cho con đời lo âu sao? Cho dù biết con nó có năng lực, con thiếu tiền, nhưng ta vẫn cố hết sức cho con toàn bộ vinh hoa phú quý! Như vậy ta cũng có thể yên tâm đến hoàng tuyền gặp mẹ con. Mà sinh thời có thể nhìn thấy con tiếp nhận tài sản của ta, đó là niềm vui lớn nhất.

      Nghĩ như vậy, Ngôn Diệu Thiên cảm thấy hốc mắt nóng lên, nhưng trong lòng lại ấm áp.

      Ông cúi đầu mượn việc dọn dẹp chén bát bàn để ổn định lại tâm trạng của mình.

      Mà khi Ngôn Diệu Thiên cúi đầu, Tư Mộ cách xa như vậy, vẫn có thể thấy hai bên tóc mai bạc trắng của ông. đại thần thương trường như vậy, cho dù ông cường đại đến đâu, cũng thể thừa nhận, ông già.

      Sớm muộn gì YT Quốc Tế cũng do Ngôn Mặc Bạch tiếp nhận, sao thừa dịp tại Ngôn Diệu Thiên còn khả năng dạy mà tiếp nhận luôn? Tuy Ngôn Mặc Bạch năng lực phi phàm, thiên tư hơn người, nhưng dù sao cũng chưa từng quản lý công ty lớn như vậy, cho nên phải cần khoảng thời gian thích ứng, có Ngôn Diệu Thiên ở đây, cũng đỡ phải đường vòng.

      Tay Tư Mộ bị người bên cạnh nắm giữ, nặng nhéo vài cái, Tư Mộ giương mắt nhìn , quả nhiên là gương mặt cảm xúc.

      Trước kia Ngôn Mặc Bạch chính là người có biểu cảm, có cao hứng hay khi ở trước mặt người khác cũng đều là vẻ mặt lạnh lùng biểu cảm, ngoại trừ trước mặt vài người em mới có thể lộ ra chút cảm xúc.

      Mà Ngôn Mặc Bạch bây giờ, ở tước mặt Tư Mộ lại bất tri bất giác thay đổi rất nhiều. Khi vui vẻ cười, khi mất hứng mới mang vẻ mặt cảm xúc.

      Cho nên Tư Mộ nhìn dáng vẻ này của Ngôn Mặc Bạch biết tức giận.

      Kỳ tại khi Ngôn Mặc Bạch làm mặt lạnh, Tư Mộ sợ , thậm chỉ cảm thấy có chút đáng , giống đứa bé cáu gắt.

      Bàn tay bị Ngôn Mặc Bạch nắm động chút, quay lại nắm tay , cũng học bộ dạng của ở trong lòng bàn tay của nhéo vài cái.

      Hai người tới đưa canh, Ngôn Diệu Thiên uống hết canh, nhiệm vụ hoàn thành Tư Mộ cũng muốn nán lại đây. Công ty bận rộn như vậy, bọn họ ở trong này lâu như vậy, quấy rầy công việc của ông.

      Tư Mộ đỡ thắt lưng đứng dậy, chậm rãi tiêu sái tới trước bàn Ngôn Diệu Thiên, vừa cầm lấy hộp giữ ấm mà mang tới, vừa : “Ba, người đừng lao lực quá, ngày mai để Ngôn Mặc Bạch làm, về sau ba đừng mệt mỏi như vậy, làm việc quên ăn quên ngủ là được. Ba nên chăm sóc sức khỏe cho tốt, về sau cục cưng còn nhờ ba trông nom.”

      Ngôn Diệu Thiên cầm văn kiện, chậm rãi nắm thành quyền, lát sau mở ra, rồi cười vô cùng từ ái với Tư Mộ gật đầu : “Ta biết!”

      "Ba, vậy chúng con về trước!" Tư Mộ thu dọn hộp giữ ấm xong, khi xoay người lúc , vừa cười quay đầu lại : "Từ hôm nay cần phải làm thêm giờ nữa chứ?"
      Diệu Thiên ôn hòa : "Ừ, cần phải tăng ca nữa!"
      "Vậy mới đúng chứ! Ngày ngày làm thêm giờ, để nhân viên công ty làm giống như đánh giặc, khí trầm muộn đè nén, con vừa vào , ngay cả thở cũng cảm thấy khó khăn." xong, lúc này Tư Mộ mới hài lòng giơ hộp giữ ấm lên về phía Ngôn Mặc Bạch, chuẩn bị về nhà.
      Nếu như người của công ty biết tin tức này, đoán chừng nhảy cẫng lên hoan hô? Dù sao liên tục làm thêm giờ thời gian dài như vậy, mỗi người đều rất mệt, đây chính là tin tức tốt toàn bộ công ty đều mong mỏi!
      Tư Mộ rốt cuộc hiểu khi ở đại sảnh dưới lầu, tại sao nhân viên YT Quốc Tế nhìn và Ngôn Mặc Bạch, mặt mọi người đều lộ ra nét mặt nhìn thấy ánh rạng đông, ra chính là hi vọng bọn họ có thể làm cho chủ tịch trở lại trạng tháibình thường, cần làm thêm giờ liều mạng như vậy.
      Tư Mộ giơ hộp giữ ấm lên, Ngôn Mặc Bạch ôm hông của , thận trọng che chở . Bây giờ bụng Tư Mộ rất lớn, Ngôn Mặc Bạch nhìn bộ, tâm đều muốn nhấc lên, chỉ sợ sơ ý chút muốn ngã quỵ.

      Mới vừa bứoc ra cửa, khi Ngôn Mặc Bạch xoay người lại đóng cửa, đột nhiên nhìn thấy ngừoi mới vừa còn ngồi trước bàn làm việc nhìn văn kiện cười ngâm ngâm, bây giờ gục xuống bàn.
      Ngôn Mặc Bạch cả kinh, lập tức vọt vào.
      Chris thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 131

      "Bác sĩ, cha tôi như thế nào?" Tư Mộ cùng Ngôn Mặc Bạch đứng chào, Ngôn Mặc Bạch hỏi.

      Tư Mộ đứng ở bên cạnh Ngôn Mặc Bạch, tay vịn eo, tay nắm chặt lấy tay Ngôn Mặc Bạch, có thể cảm giác được lòng bàn tay Ngôn Mặc Bạch đổ mồ hôi.

      Cho tới bây giờ con người Ngôn Mặc Bạch đều là người lạnh lùng cứng rắn, coi như cầm súng chỉ vào đầu của , cũng nhíu lông mày, lúc này ràng trong lòng bàn tay đổ mồ hôi?

      Mặc dù mặt luôn bình tĩnh, nhìn ra cảm xúc chút nào, nhưng mà Tư Mộ có thể cảm giác được trong lòng yên, sợ hãi, khẩn trương, lo lắng ······

      Cảm xúc như vậy, Ngôn Mặc Bạch chưa từng trãi qua sao?

      Tư Mộ nắm chặt tay của , cố gắng trong chờ vào bàn tay mềm mại có sức lực như vật nặng ngàn cân,thế nhưng trong khoảng khắc này chỉ muốn tiếp thêm chút sức lực để an ủi , cho biết, phải sợ, chúng ta đối mặt với bất cứ chuyện gì!

      "Người tỉnh, nhưng ······" sắc mặt bác sĩ trong khó coi, nhìn Ngôn Mặc Bạch muốn lại thôi.

      Ngôn Mặc Bạch lái xe đường như bão táp đến bệnh viện, đường trực tiếp gọi điện thoại đến bệnh viện, bố trí các bác sĩ giỏi chờ đợi, cho nên làm lỡ thời gian chữa trị.

      "Nhưng gì?" Tư Mộ cảm thấy bàn tay của mình bị Ngôn Mặc Bạch bóp chặt lại đau, chính là sau chữ "Nhưng" của bác sĩ kia bóp chặt trái tim của hai người. Trông thấy sắc mặt thầy thuốc,Tư mộ cũng lường trước đến tình huống lạc quan, nhưng vẫn muốn biết cuối cùng xảy ra chuyện gì, cho nên chịu hết nổi mở miệng giục bác sĩ.

      "Ngôn lão tiên sinh bởi vì thời gian mệt nhọc kéo dài dẫn đến cơ thể bị suy nhược dẫn đến té xĩu, nhưng mà dường như chúng tôi còn phát ông Ngôn còn có chứng bệnh khác. Chúng ta cho lấy máu làm kiểm tra kỹ càng, tình huống cụ thể chờ kiểm báo cáo kiểm nghiệm mới có thể xác định······" Lý Y Sinh là bác nội khoa có kinh nghiệm cùng tri thức rất phong phú, nếu được viện trưởng sắp xếp làm cấp cứu lần này. Ông ta cũng biết người cấp cứu lần này có thân phận bối cảnh như thế nào, từng người kiểm tra đều phải cẩn thận đến chi tiết nhặt nhất, nếu phát giác ra được Ngôn Diệu Thiên còn có triệu chứng bệnh khác tồi

      "Gì?" Trước giờ Ngôn Diệu Thiên đều rất ít bệnh ngay cả những bệnh nhặt, người khỏe mạnh cường tráng như vậy, ông ta có bệnh làm sao Tư Mộ có thể tin được. Lần này té xỉu bởi vì ông ấy làm việc đến mất ăn mất ngủ, lao lực quá độ mà tạo thành.

      Làm việc mất ăn mất ngủ······

      Tư Mộ nheo mắt,
      [​IMG]
      thienbinh2388 thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 132: Có phải cảm thấy hơn rồi ?

      Khi Tư Mộ và Cố Khuynh vào trông thấy Ngôn Mặc Bạch dìu Ngôn Diệu Thiên nằm lại giường, dưới giường đầy mảnh thủy tinh.

      Vừa rồi Ngôn Diệu Thiên tỉnh lại, cảm thấy khô miệng muốn uống nước, trong phòng có người, hơn nữa người từ trước đến nay luôn mạnh mẽ làm sao có thể rung chuông gọi y tá đến giúp?

      tủ đầu giường có chén nước, bên cạnh cũng có máy đun nước.

      Từ từ xuống giường, với tay lấy cái ly, vừa định cầm lên, phát tay mình có chút sức lực, kết quả cốc rơi xuống đất, "Choang" tiếng chia năm xẻ bảy.

      Ngôn Diệu Thiên ngẩn người, nhìn chằm chằm tay mình, thái độ rất phức tạp.

      Ngôn Mặc Bạch nghe thấy tiếng vang xông vào, nhìn thấy Ngôn Diệu Thiên định xoay người xuống giường dọn dẹp miểng thủy tinh.

      Ông muốn con trai và con dâu của mình nhìn thấy, càng muốn bác sĩ y tá nhìn thấy, người mạnh cần ánh mắt đồng tình, nếu họ nhìn thấy làm lòng tự tôn và kiêu ngạo của ông.

      Ông vẫn mạnh mẽ ai đánh bại, cho nên phải che giấu yếu đuối.

      "Cha, gọi y tá vào dọn dẹp !" Ngôn Mặc Bạch chạy đến bên cạnh ông, cưỡng chế dìu ông lên giường.

      Động tác Ngôn Diệu Thiên cứng ngắc, bị con trai dìu thái độ của ông rất rất quái dị.

      Càng muốn con mình trông thấy, nhưng lần nào cũng bị nhìn thấy.

      "Cha muốn uống nước? Con rót cho cha." Tư Mộ vào thấy miểng thủy tinh, tự trách thôi. Hai vợ chồng họ ở lại qua đêm để chăm sóc ông, nhưng lúc ông cần lại có ai bên cạnh.

      Cố Khuynh ở phía sau nhìn thấy đôi vợ chồng son lóng ngóng là biểu được tự nhiên của ông cụ, nghiêng đầu cười cười, mới : "Chú Ngôn, là ngại quá, vừa rồi con kéo đôi vợ chồng son này ra cửa chuyện, có người bên cnahj chăm sóc chú, hại chú lấy nước cũng bị đổ."

      "Cố Khuynh à, phải con Italy sao? Sao lại ở đây? Có phải bị vợ của con đuổi về ?" Ngôn Diệu Thiên bị Cố Khuynh lấy làm trò cười, ông lập tức trả thù, rất chính xác chọc vào nỗi đau của .

      "..." Nụ cười mặt Cố Khuynh cứng lại, sau đó im lặng ngồi xuống ghế sa lon, quyết định chuyện.

      Tư Mộ rót nước xong, lại cho thêm cái ống hút vào ly, sau đó đưa đến bên miệng Ngôn Diệu Thiên để ông hút nước.

      "Ba đói bụng chưa? Buổi tối má Ngô có manh đến ít canh, để con ham nóng lại." Trong phòng bệnh cao cấp có nhà bếp, hơn nữa bên trong có đầy đủ dụng cụ làm bếp, Tư Mộ xong tay đỡ eo, tay cấm bình giữ nhiệt vào phòng bếp.

      Ngôn Diệu Thiên nhìn cái bụng to của Tư Mộ, vội vàng khoát tay : "Cha đói bụng, cần hâm canh. Con nhanh ngồi xuống ghế sofa nghỉ ngơi ..."

      Trong bụng của mang bảo bối của nhà họ Ngôn, lỡ như vào nhà bếp va va chạm chạm đụng phải cái trai của ông sao, hoặc là bị nhiễm khói dầu, những điều này rất khó lường trước được!

      Ngôn Diệu Thiên nhìn thấy Tư Mộ tự nhiên mang theo bình giữ nhiệt vào nhà bếp, hoàn toàn để ý đến ông, vội vàng đẩy con trai, "Mặc Bạch, con mau vào bảo vợ con ra , đừng để con bé mệt."

      Ngôn Mặc Bạch đè cha mình nằm xuống giường, : "Trước hết cha nên nằm nghỉ !" xong cũng vào bếp.

      Những chuyện này có thể gọi y ta làm, phòng bệnh cao cấp ya tá cũng phải "cao cấp", những chuyện hầu hạ bệnh nhaanh cũng có thể gọi y tá làm. Chỉ là trước đó ông cụ ngủ, hơn nữa có hai người bọn họ ở đây, cho nên mới bảo y tá rời .

      Ngôn Mặc Bạch vào, trông thấy Tư Mộ đổ canh ra chén, định bỏ vào lò vi ba đun nóng.

      "Để làm cho." Ngôn Mặc Bạch tiến lên nhận lấy chén canh trong tay , sau đó thuần thục làm.

      Lại tại Ngôn Mặc Bạch sắp trở thành người làm việc vặt trong nhà rồi, nấu cháo nấu mì nấu canh gì gì đó đều biết làm.

      Trong khoảng thời gian Tư Mộ mang thai, nửa đêm luôn đói bụng, hơn nữa thích làm nũng, luôn chơi xấu bắt Ngôn Mặc Bạch tự mình nấu cơm cho , là đồ ăn là tấm lòng, có ăn ngon hay cũng quan trọng.

      Ngôn Mặc Bạch bị ép buộc có cách nào kháng cự, đành phải theo má Ngô học cách nấu cháo, ít nhất cũng phải nấu được món dễ nhất. Nhưng Ngôn Mặc Bạch rất thông minh, học nấu ăn rất nhanh cũng rất tốt, chỉ dạy lần làm được hơn nữa làm rất ngon.

      Tư Mộ bị Ngôn Mặc Bạch lấy mất cái chén trong tay, liền đứng qua bên nhìn làm.

      Thấy dáng vẻ thuần thục của , Tư Mộ sờ cằm cười hì hì : "Ông xã, em cảm thấy có tiềm chất làm đầy tớ đó. xem bây giờ càng ngày càng làm tốt rồi, nấu canh nấu cháo cũng rất ngon, việc nhà cũng làm tốt, quả là đạt chuẩn đàn ông của thế kỷ mới!"

      Khóe miệng giật giật, nhíu mày nhìn , sâu kín : "Có phải cảm thấy hơn rồi ?"

      Tư Mộ qua giơ giữ lấy mặt kéo xuống dưới, bản thân cũng ngẩng đầu lên, sau đó hôn lên môi
      [​IMG]
      thienbinh2388 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :