1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Bước vào lòng em - Tửu Tiểu Thất (Chương 30)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 5: Gặp lại Nam Phong

      Editor: Búnn.

      Chỉ chớp mắt, Lục Sênh học ở trường Thụ Thanh được tuần, nội dung học nhập môn rất đơn giản, bắt đầu mỗi ngày là đào tạo thể chất, sau đó luyện vung và đập vợt chút, thỉnh thoảng đánh qua loa vài quả, cảm thụ [cảm giác bóng] trong truyền thuyết. Huấn luyện viên chỉ có hai học sinh, dạy vô cùng nhàn nhã, sau khi phân nhiệm vụ xong cũng biết đường nào.

      Lục Sênh cũng tồi, nghe lời, bảo làm gì làm đấy. Từ Tri Diêu có vẻ nghịch ngợm, nếu huấn luyện viên ở đây cậu yên tĩnh như gà, huấn luyện viên vừa , cậu lại giống hệt như con chuột chạy ra đường vào ban đêm, cái này gọi là người an phận.

      Lục Sênh luôn bị cậu trêu đùa. Có điều Lục Sênh cũng thích tìm huấn luyện viên tố cáo, sau mỗi lần bị trêu chọc nhiều nhất cũng chỉ là tự mình cảm thấy buồn bực lát. Đến giờ cơm, chính là thời gian Từ Tri Diêu sám hối, cậu biến thành người mua đồ ăn ngon, đùi gà, thịt kho, thịt bò viên cho Lục Sênh. Đến lúc đó, buồn bực của Lục Sênh cũng tan thành mây khói.

      Cứ như vậy trôi qua, theo như nhu cầu, tất cả đều vui vẻ, thế giới hòa bình.

      À, có tin tức tốt, Nam Phong còn sống, điều trị ở bệnh viện. Hôm nghe được tin tức này, buổi trưa Lục Sênh ăn nhiều thêm bát cơm.

      Độ chú ý hiệu trưởng Vệ dành cho bé Lục Sênh này vẫn còn rất cao. Ông hỏi huấn luyện viên Lý: "Lục Sênh sao rồi? Có thể huấn luyện được ?"

      Huấn luyện viên Lý gật đầu: "Điều kiện của con bé tệ, thể chất tốt, phản ứng nhanh, khả năng phối hợp cũng tốt."

      "So sánh với Kiều Vãn Vãn sao?"

      Kiều Vãn Vãn là tennis tài năng mới xuất được hai năm, năm nay 16 tuổi, vào đội tuyển quốc gia rồi.

      Huấn luyện viên 囧 囧 : "Hiệu trưởng nghĩ nhiều rồi...Lục Sênh còn chưa tới trình độ kỳ tài ngút trời, hơn nữa 12 tuổi con bé mới bắt đầu học tennis, hơi muộn. Bây giờ luyện tốt, có thể vào đội tuyển tỉnh tệ rồi."

      Hiệu trưởng Vệ hỏi nữa, ông đổi đề tài, nghi ngờ nhìn huấn luyện viên Lý: "Tôi nghe , trường thể thao Tinh tìm cậu?"

      Trường thể thao Tinh là trường chuyên học tennis, ông chủ là cường hào đặc biệt thích tennis, bây giờ khắp nơi cướp huấn luyện viên.

      Huấn luyện viên Lý, khoa trương cất cao giọng: "Ai ? Làm sao có thể?"

      Vẻ mặt hiệu trưởng Vệ hòa hoãn hơn, gật đầu cái: " phải là tốt rồi."

      Ngay lúc đó chủ nhiệm Đinh ngồi bên cạnh thể nghe nổi nữa, thầm chửi mẹ nó, ta phải phải sao? biết tự dùng mắt nhìn sao?

      Sau khi huấn luyện viên Lý rời , hiệu trưởng với chủ nhiệm Đinh: "Tôi cảm thấy lão Lý đúng."

      Chủ nhiệm Đinh nghĩ thầm, cuối cùng hiệu trưởng ông cũng thông minh lần, vừa nhìn lão Lý kia biết là thông đồng với trường thể thao Tinh rồi.

      Hiệu trưởng Vệ: "Tính tình của đứa Lục Sênh này rất bền bỉ, nhất định còn bé có thể luyện được."

      Chủ nhiệm Đinh: -_-#

      Quên , ông vui vẻ là được rồi.

      Tâm trạng của hiệu trưởng tệ, cơm tối đến phòng ăn của học sinh ăn cơm, tiện thể khảo sát tinh thần, diện mạo của nhóm học sinh, chủ nhiệm Đinh cũng cùng. Hai người này rất biết xấu hổ lựa chọn vị trí đối diện TV, bàn bốn chỗ ngồi, bên cạnh bọn họ còn hai chỗ trống, bọn học sinh muốn xem TV nhưng lại muốn cùng ngồi chung chỗ với hiệu trưởng, dứt khoát bê hộp cơm đứng bên cạnh nhìn.

      Hiệu trưởng Vệ có chút lúng túng.

      Đúng lúc đó, Lục Sênh và Từ Tri Diệu bưng hộp cơm qua, chủ nhiệm Đinh rất tinh mắt, gọi Lục Sênh: "Lục Sênh, ở đây còn chỗ."

      Quả nhiên Lục Sênh nể mặt, Từ Tri Diệu cũng theo tới đó ngồi.

      Lục Sênh vừa ăn cơm vừa nghiêng đầu xem TV, TV truyền tin tức thể thao. Khi người dẫn chương trình nhắc tới tên Nam Phong quên nhai, nhìn TV chằm chằm.

      Đây là tin tức mới được thông báo, công ty quản lý của Nam Phong mở cuộc họp báo thông báo thương thế của Nam Phong: Toàn thân nhiều chỗ gãy xương, cộng thêm gân nối bắp chân với gót chân bị gãy lìa.

      Lục Sênh quay đầu, ánh mắt hồng hồng nhìn chủ nhiệm Đinh: "Tổn thương gân cốt trăm ngày, ấy cần trăm ngày mới có thể tốt được!"

      Chủ nhiệm Đinh gì. Lục Sênh phát sắc mặt ông có chút nặng nề.

      Từ Tri Diêu hỏi: "Gân nối bắp chân với gót chân bị gãy lìa là cái gì?"

      Lục Sênh cũng gật đầu: "Đúng vậy, đây là cái gì? Thầy Đinh, gân nối bắp chân với gót chân bị gãy lìa phải mất bao lâu mới có thể hồi phục?"

      Chủ nhiệm Đinh và hiệu trưởng Vệ liếc mắt nhìn nhau, cũng đành lòng trả lời vấn đề này.

      Hiệu trưởng Vệ dùng đũa gõ vào đĩa: "Ăn cơm trước !"

      Lòng Lục Sênh rơi xuống lộp bộp, suy cho cùng cảm giác cũng tốt. lo lắng buồn rầu ăn xong cơm, hiệu trưởng Vệ với : "Sau giờ tan học, qua chỗ bảo vệ ở của chuyến, ông ấy có đồ đưa cho em."

      "Vâng."

      Buổi chiều, từ chỗ huấn luyện viên Lý, Lục Sênh biết được tính nghiêm trọng của "Gân nối bắp chân với gót chân bị gãy lìa ".

      như thế, loại tổn thương này, kết quả tốt nhất chính là biến thành người què.

      Kỳ vọng đối với cố này của Lục Sênh từ 'Có thể đứng ở trong sân nhìn so tài' lập tức biến thành ' biến thành người què'.

      Buổi tối huấn luyện xong, lúc đến cửa bảo vệ tìm ông bảo vệ, ông bảo vệ đưa cho túi sữa tươi: "Là hiệu trưởng đưa cho cháu, uống cái này bổ canxi, có thể biến thành người lớn."

      "Cảm ơn ông, cảm ơn hiệu trưởng."

      Từ đó, mỗi ngày Lục Sênh đều nhận được sửa tươi mà hiệu trưởng cung cấp miễn phí. biết báo đáp thế nào, thể làm gì khác hơn là càng cố gắng luyện tập.

      tháng sau, Lục Sênh thấy được công ty quản lý tuyên bố tin tức Nam Phong chính thức nghỉ thi đấu.

      đời thiên tài cứ như vậy vội vàng buồn bã rời sân, thậm chí cũng muốn tự mình tiếng tạm biệt với mọi người.

      Lúc ấy Lục Sênh ở phòng ăn, vẫn là vị trí kia, vẫn là bốn người kia. Từ Tri Diêu lắc đầu than thở như , hiệu trưởng Vệ và chủ nhiệm Đinh lặng lẽ ăn cơm, gì. Suy cho cùng phản ứng của mọi người rất bình tĩnh. Dù sao, kết quả này hoàn toàn nằm trong dự liệu.

      Rầm!

      Đột nhiên Lục Sênh vỗ mạnh lên bàn, đũa gốm va chạm với mặt bàn từ độ cao, phát ra tiếng vang giòn kinh người.

      Rất nhiều người sợ hết hồn, rối rít nhìn sang, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh.

      Khóe miệng chủ nhiệm Đinh còn treo sợi bún, sững sờ nhìn Lục Sênh: "Em làm sao vậy?" Vì trong miệng còn chứa thức ăn, cho nên giọng có chút .

      Lục Sênh nghiêm mặt : "Em muốn lấy quán quân của Grand Slam!"

      Lòng của chủ nhiệm Đinh: Con bé này điên rồi.

      Miệng của chủ nhiệm Đinh: "Được, cố gắng lên, cố gắng lên!"

      Phản ứng của những người khác lại bình tĩnh như vậy, mấy nam sinh mười mấy tuổi ở bàn bên cạnh cười khẩy : "Ai ôi, bé này rất biết khoe khoang, em biết mấy chữ Grand Slam viết như thế nào sao?"

      Hiệu trưởng Vệ trừng mắt với cậu ta: "Ăn cơm!"

      Đúng lúc Lục Sênh ngập ngừng tính toán vì mục tiêu cao nhất trong cuộc sống mà luyện tập thêm khó khăn huấn luyện viên Lý đột nhiên nghỉ việc.

      ra thầy ấy có chỗ tốt hơn để , chính là trường thể thao Tinh , nơi chuyên đào tạo tennis kia.

      Hiệu trưởng Tinh mời rượu cao phúc nhiều cái lợi hơn, nhiều mầm non hơn, dù xem ở bất cứ góc độ nào, huấn luyện viên Lý cũng có lý do từ chối. Chỉ có hiệu trưởng vệ mới có thể khờ dại cho là huấn luyện viên Lý kia quyết chí thề đổi với ngôi trường Thanh Thụ sa cơ thất thế này.

      Cho nên huấn luyện viên Lý cực khổ rời , bộ môn tennis của trường Thanh Thụ trong thời gian ngắn biến thành rồng đầu. À, cũng thể gọi là rồng, chỉ có hai con tôm .

      Hiệu trưởng Vệ thể làm gì khác hơn là xem xét huấn luyện viên mới cho hai con tôm này.

      Lúc này Lục Sênh mới học xong phát bóng.

      Cuộc sống có huấn luyện viên, Lục Sênh liền mang tất cả những điều huấn luyện viên dạy trước kia là ôn tập từng cái , hoặc là cho mình thêm chút khả năng thể chất. Từ Tri Diệu ở bên cạnh thấy thế tấm tắc: "Tôi cậu đến nỗi phải liều mạng như vậy sao? Lại ai cho cậu tiền."

      Lục Sênh hỏi Từ Tri Diệu: "Tại sao cậu lại học tennis?"

      "Tôi học tennis phải học Piano, tôi lại muốn học piano."

      Lục Sênh cảm thấy và Từ Tri Diệu hoàn toàn có tiếng chung.

      ***

      Gặp lại Nam Phong, là chuyện bất ngờ vào ba tháng sau, hôm đó vừa vặn là ngày quốc tế thiếu nhi.

      Trường học cũng cho mấy người bạn nghỉ, Lục Sênh có chỗ , mình chuồn mất, tới cung thể thao của thành phố.

      Cung thể thao của thành phố có sân bóng tennis, bên ngoài sân tennis là bờ tường cao làm từ dây thép gai, ở xa ngoài kia, là con đường yên tĩnh. Đối diện đường là khu dân cư, mặt tường loang lổ từng mảng từng mảng lăng tiêu lớn, giống như từng đốm từng đốm lửa nở rộ, mãi mãi tắt.

      Trước kia, Lục Sênh thường đứng ở con đường này, nhìn trận bóng trong sân tennis. Chỗ này yên tĩnh mà bí mật, cần phải che giấu ước mơ và khát vọng của mình.

      Hôm nay tới nơi này lần nữa, lại thấy được người khác.

      đứng ở lăng tiêng, chân hơi gập lên, gót chân nhàng để lên mặt tường cũ kỹ, bên cạnh xe đạp địa hình tùy ý dựa vào tường. Đường cong gò má tuấn mỹ mà ưu nhã, môi mỏng ngậm điếu thuốc lá, đầu thuốc lúc sáng lúc tối, khói xanh lượn lờ bay lên phía , ánh mắt của trong làn khói đó.

      Có cánh hoa rơi xuống đầu vai , cũng quan tâm, chỉ là cứ ngẩn người hút thuốc như vậy.

      Lục Sênh nhàng gọi tiếng: "Nam Phong."

      Gió nóng đầu mùa hè đưa hai chữ này đến tai , nhàng lệch đầu xuống, thấy . Sau đó lại hít hơi thuốc, : "Là em."

      " còn nhớ em?"

      "Ừ." Lục Sênh có chút vui vẻ, nhưng vừa nghĩ tới mới trải qua cái gì, lại vui nổi. tới, ngước đầu nhìn .

      Khói xanh tan hết, lúc này mới nhìn mặt .

      Tóc của dài hơn trước kia, tóc mái xòa trán, mặt vẫn dài mà xinh đẹp, sống mũi vẫn cao thẳng, chẳng qua là má phải thêm vết sẹo . Đại khái khoảng 2-3cm, tối hơn màu da, nghiêng từ vạch xuống dưới, dừng ở phía dưới xương gò má.

      Vết sẹo kia giống như cây châm đâm vào mắt Lục Sênh, chỉ thấy mắt cay cay, trong giây lát biết gì.

      Nam Phong thấy vẫn nhìn chằm chằm vào má phải của mình, liền đưa tay sờ sờ vết sẹo kia, sau đó nâng khóe miệng, khẽ cười: "Xấu sao? sao cả, lại dựa vào mặt kiếm cơm."

      Lục Sênh đỏ mắt hỏi: "Đau ?"

      Nam Phong ngây ngẩn cả người. Ánh mắt phức tạp, đột nhiên giơ tay lên hít ngụm khói lớn, sau đó hóa tất cả tâm tình trong lồng ngực thành khói xanh phun ra ngoài.

      tiện tay dụi thuốc vào bờ tường, tiếp tục cong mi nhìn : "Sao lại đau chứ."
      Last edited: 28/11/15
      Nhi Huỳnh, KisaragiYue, dhtt3 others thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 6: Niềm vui ngày quốc tế thiếu nhi

      Nam Phong cúi đầu nhìn Lục Sênh. bé có khuôn mặt thanh tú, buộc mái tóc đuôi ngựa, tóc mái mỏng trán, sợi tóc mảnh mà mềm mại. Đôi mắt trắng đen ràng, đáy mắt thanh tịnh sạch như suối nước nhiễm hạt bụi.

      bé mặc đồng phục hơi cũ, trước ngực là khăn quàng đỏ ngay ngắn, lưng khoác cặp sách.

      Nam Phong hỏi: “Tại sao học?”

      “Hôm nay là ngày quốc tế thiếu nhi, trường học được nghỉ.”

      “Ừ, tại sao ở cùng ai? Ba mẹ em đâu?”

      Lục Sênh cúi đầu gì. phát , có thể có áp lực cho người khác biết về gia đình của mình, nhưng với Nam Phong được. Giống như tình trạng quẫn bách này làm cho trở thành cây hoa trong đất cằn cỗi, gầy còm hèn mọn, bị gió bụi chôn mất.

      Nam Phong nhìn như chú chum buồn bã cúi đầu, lúc này mới phát , đồng phục mặc quá vừa người, ràng hơi cốc, cổ tay và mắt cá chân cũng lộ ra mảng lớn.

      vòng cánh tay, nhàng thở ra hơi, cố gắng với giọng có vẻ thoải mái và vui vẻ: “Dù sao cũng rất nhàm chán, vậy ngày hôm nay cùng em, được ?”

      Lục Sênh ngẩng đầu lên, thể tin được nhìn , trong đôi mắt trong suốt đều là ngạc nhiên mừng rỡ.

      Nam Phong nâng xe đạp lên: “ thôi, em muốn đâu?”

      Lục Sênh đuổi theo sát, ở bên kia xe đạp, bây giờ còn có chút cảm giác như nằm mơ, đầu óc quay cuồng, tâm tình kích động khó nén, cảm giác ngay cả khí cũng trở nên có hương vị.

      Giọng của bay nhàng: “Ở đâu cũng được.”

      thể ở đâu cũng được, hôm nay là ngày lễ của em, em cứ .”

      Lục Sênh xấu hổ gãi đầu: “A, nếu khu vui chơi?” còn chưa được tới khu vui chơi!

      “Có thể, nhưng mà hôm nay là ngày quốc tế thiếu nhi, khu vui chơi nhất định rất đông, em xác định sao?”

      “Hả? Vậy !” Lục Sênh vội vàng khoát tay, “Vậy, viện hải dương học?”

      “Viện hải dương học người ít hơn chút.”

      Hai người vừa vừa thương lượng, mặt trời lên cao, ánh mặt trời chiếu lên người bọn họ, yên tĩnh mà dịu dàng. Khi gió thổi tới, hoa lăng tiêu dày đặc tường nhàng đong đưa, như tinh linh của lửa nhảy múa.

      ra khỏi con đường , Nam Phong tìm nơi để gửi chiếc xe đạp địa hình, sau đó gọi taxi cùng Lục Sênh tới viện hải dương học.

      Ở cửa viện hải dương học Nam Phong mua cho Lục Sênh quả bóng cá màu lam, bé cá bụng phình lên, dáng vẻ thơ ngây chân thành. Lục Sênh có chút khó khăn cầm quả bóng: “Ôi, hình như có chút trẻ con quá?”

      Nam Phong cảm thấy thú vị, nén cười : “ cho phép vứt .”

      Sau đó tới cửa xếp hàng mua vẻ. Trước cửa bán vé ít người xếp hàng, hàng người rất dài, chỉ có Nam Phong nổi bật nhất, cao lớn rắn rỏi, ngọc thụ lâm phong. Lục Sênh đứng ở nơi xa, ánh mắt nhìn theo bóng dáng . Nhìn trong chốc lát, cảm thấy là lạ ở chỗ nào.

      suy nghĩ chút liền hiểu ra: lâu như vậy mà mọi người nhận ra Nam Phong.

      Nếu như là mấy tháng trước Nam Phong vừa cầm Á quân cúp Châu Úc mở rộng, lúc ấy đường nhất định bị người vòng quanh.

      Nhưng mới chỉ ba tháng, người và vật còn, mọi người sớm quên .

      Đột nhiên trong lòng có chút chua xót...

      Nam Phong mua xong vé trở lại, phát cảm xúc của được tốt hỏi: “Làm sao vậy?”

      Lục Sênh cúi đầu giọng : “Bọn họ quên mất .”

      cúi đầu, nhìn thấy tâm tình trong mắt , chỉ nghe thấy : “Cũng có quy định ai phải nhớ kỹ ai. Huống hồ, bị quên , với cũng như loại giải thoát.”

      Lục Sênh hiểu lời này, ngửa đầu nghi ngờ nhìn .

      Ánh mắt Nam Phong bình thản, bộ dạng như nước chảy mây trôi, : “Ít nhất vẫn còn sống. Em biết , huấn luyện viên, người phụ luyện, bác sĩ, trợ lý của ... Tất cả đều mất.”

      Lục Sênh đột nhiên tràn ngập cảm kích với thế giới này, vội vàng gật đầu: “Còn sống là tốt ròi, còn sống là tốt rồi!”

      “Ừ.” Nam Phong gật đầu, nhưng trong lòng lại nặng nề thở dài.

      Người còn sống nhưng khát vọng chết.

      ***

      Sau khi hai người vào viện hải dương học, đầu tiên nhìn hóa thạch và tiêu bản. Cho tới bây giờ Lục Sênh chưa từng thấy qua những thứ này, nhìn thấy cái gì cũng ngạc nhiên ca thán lên, san hô xinh đẹp, vỏ sò hình thù kỳ quái, cá diễm lệ, còn có tiêu bản cá mập dài hơn hai mét... Xem mà than thở, có quá nhiều thứ xem hết. Nam Phong ở bên cạnh , nghe từng tiếng than của , tiếng đứa nhu hòa mà trong trẻo, nghe vào trong tai khiến lòng hiếu kỳ của cũng bị kéo theo. Nam Phong nhìn giới thiệu vắn tắt của những tiêu bản kia rồi giảng lại cho Lục Sênh.

      Sau đó chính là trọng tâm chính —— Thế giới dưới biển.

      Thế giỏi dưới biển dùng thủy tinh hình vòm dựng lên, bên trong thủy tinh là nước biển và sinh vật biển chân , người dưới thủy tinh, hoàn toàn được thế giới dưới biển vây quanh, hai bên là tảo biển chập chờn và từng đàn cá bơi qua, còn có cá đuối lớn như đĩa bay, cá heo với những đường cong xinh đẹp, ngửa đầu có thể nhìn thấy rùa biển thong thả bơi qua đỉnh đầu....

      Đứng trong thế giới như vậy, Lục Sênh chỉ cảm thấy vô cùng kinh diễm, cảm xúc dâng trào.

      Thế giới dưới biển là nơi được hoan nghênh nhất, người ở đây cũng nhiều nhất, gần như đến mức phải chen chúc. Lục Sênh ngắm cảnh biển nên nhất thời quên theo Nam Phong.

      Đột nhiên, nhìn thấy ở giữa cảnh biển rộng lớn, có cái đuôi khổng lồ màu sắc sặc sỡ hơi vẫy. kỳ quái, nhìn theo màu sắc sặc sỡ của cái đuôi, thấy được ở thân của con người.

      “A, Mỹ Nhân Ngư!” nhịn được mà kêu lên sợ hãi.

      Chung quanh hỗn loạn hồi, rất nhiều người chen chúc sang đây nhìn ‘Mỹ Nhân Ngư’, mặc dù biết đó là người đóng giả nhưng vẫn ngăn được phần nhiệt tình này.

      Lục Sênh chỉ cảm thấy ổn, xoay người muốn tìm Nam Phong, nhưng mà đám người cũng đẩy tới, bị chen tới, lưng dán chặt vào lan can, bị ép tới đau, phía trước người bị dì mập đè nặng lên nên hô hấp có chút khó khăn.

      Lục Sênh có chút bất lực, vươn tay nắm lấy lung tung. Bây giờ muốn xem Mỹ Nhân Ngư nữa, chỉ muốn rời thôi.

      “Nam Phong...” cố gắng kêu cứu, nhưng mà tiếng người xôn xao lấn át tiếng hô của .

      Trong lòng Lục Sênh bối rối, nghĩ thầm, mình có thể bị đè chết hay ...

      Đột nhiên tay của bị cầm lấy. Đôi tay ấm áp khô ráo, lực có chút lớn, nắm chặt tay . Sau đó, những người đè ép trước người cũng nới lỏng ra, dì mập kia bất mãn kêu lên: “TM, ai đẩy tôi?”

      Sau đó, Lục Sênh được kéo ra khỏi đó. há miệng thở phì phò, nhìn thấy người kéo mình ra là Nam Phong.

      Nam Phong tay cầm bóng bay cá cho , tay nắm lấy tay , bất đắc dĩ lắc đầu cái: “Vì xem cá mà ngay cả mạng cũng cần hả?”

      Lục Sênh có chút xấu hổ.

      Nam Phong trả quả bóng lại cho . nắm tay chen chúc trong đám người. Viện hải dương học hơi lạnh, tay của được nắm trong lòng bàn tay ấm áp của , trong đám đông ầm ĩ, trong lòng đột nhiên có cảm giác đặc biệt yên ổn.

      ra khỏi ‘Thế giới dưới biển’, bọn họ ăn cá mực viên và hải sản, sau đó xem biểu diễn của Báo biển, xem thế giới sứa. Sau khi ra, Nam Phong mua kem hương thảo và kẹo thủ công cho .

      Tóm lại, hôm nay là ngày hạnh phúc nhất của ,

      Tâm tình Lục Sênh rất muốn bay lên, khuôn mặt nhắn đỏ bừng, cũng nhiều hơn.

      Nhưng mà dù ở chung vui vẻ vẫn phải tách ra.

      Nam Phong hỏi Lục Sênh: “Nhà em ở đâu, đưa em về.”

      Bây giờ thời gian còn sớm, Lục Sênh muốn về nhà, : “Em muốn tới trường nhìn xem.”

      “Được.”

      Khi xe taxi dừng lại ở cửa trường giáo dục thể thao khu Thụ Thanh Nam Phong có chút ngoài ý muốn: “Em trường học là chỉ nơi này sao?”

      “Vâng, bình thường tan học em tới đây để huấn luyện.” Lời này có chút dõng dạc, ngay cả huấn luyện viên cũng có...

      Lục Sênh vừa , vừa lén nhìn vẻ mặt Nam Phong, thấy dường như có chút hứng thú vội vàng hỏi: “ có muốn thăm chút ?”

      Nam Phong phát bé này còn rất lanh lợi. nghiêng mặt nhìn cái, mặt có nét vui vẻ nhạt tới nỗi gần như phát . “Em còn chưa mời .”

      Hai người xuống xe taxi vào trong trường. Lục Sênh vừa vừa giới thiệu cho , lại cho Nam Phong nghe những lời chủ nhiệm Đinh từng cho .

      Lúc tới sân tennis Lục Sênh ‘A’ tiếng.

      “Sao thế?”

      Lục Sênh chỉ vào hai người đánh tennis sân. “Ở đó, người là hiệu trưởng Vệ của bọn em, người là thầy Đinh phòng tuyển sinh. Bọn họ đều là người tốt.”

      Hôm nay là ngày nghỉ, đối với trường mà thể tiếp tục kinh doanh, vì vậy hiệu trưởng Vệ và chủ nhiệm Đinh vui vẻ đánh tennis.

      Hai người so ra, chủ nhiệm Đinh còn tính là ‘biết đánh’, còn hiệu trưởng Vệ chỉ có thể coi là ‘đánh bừa’. Mặc dù như thế, hai người lại vô cùng vui vẻ.

      Hiệu trưởng Vệ phát ra Lục Sênh, khi Lục Sênh và Nam Phong vào hiệu trưởng Vệ dụi dụi con mắt, thể tin mà : “Vị này... Vị này phải là...”

      Chủ nhiệm Đinh nghe vậy cũng xoay người, liếc mắt nhận ra : “Nam Phong?”

      Nam Phong gật đầu cái: “Xin chào hiệu trưởng Vệ, thầy Đinh.”

      “Đúng là Nam Phong!” Hiệu trưởng kích động đập đùi: “Nam Phong đến trường giáo dục thể thao khu Thụ Thanh của chúng ta, ha ha ha ha! Tiểu Đinh, tôi gì? Tôi biết ngay Lục Sênh là người làm đại mà, cậu nhìn xem!”

      Lục Sênh có chút ngượng ngùng, đứng bên người Nam Phong lại có chút tự hào.

      Ngược lại chủ nhiệm Đinh rất bình tĩnh. Ông chuyện vài câu với Nam Phong. Nam Phong nhiều, trong lúc vô tình ánh mắt đảo qua vợt tennis trong tay chủ nhiệm Đinh. Chủ nhiệm Đinh tự nhận là ‘Chỉ số thông minh của trường giáo dục thể thao Thụ Thanh’, lúc này làm sao có thể hiểu tâm tình của Nam Phong, vì vậy săn sóc hỏi thăm: “Cậu có muốn tới ván ?”

      “Được.” Nam Phong vui vẻ đáp ứng.

      Lục Sênh có chút lo lắng: “ phải thể vận động mạnh sao?”

      Nam Phong cúi đầu, trấn an nhìn , ánh mắt ôn hòa: “Yên tâm, đánh cùng thầy Đinh, tính là vận động mạnh.”

      Chủ nhiệm Đinh: -_-# Có thể suy tính chút cảm nhận của người nghe hay ...

      Hai người dùng cách xoay vợt bóng bàn để xác định, Nam Phong là người phát bóng. Trong trận đấu tennis, thường là cố định bên phát bóng bên đón bóng.

      Sau khi xác định người phát bóng là Nam Phong, bóng trong trận đấu đều do làm chủ.

      Vì vẫn hồi chút tôn nghiêm, chủ nhiệm Đinh quyết định, trong trận này ít nhất phải đón được quả bóng của Nam Phong.

      Lục Sênh đứng sau lưng Nam Phong, vì , cố gắng trợ uy. Chủ nhiệm Đinh sau khi nhìn thấy quả thực tan nát cõi lòng, ông cao giọng : “Lục Sênh, em tới đây! Ăn cây táo, rào cây sung, thầy có ơn tri ngộ với em đấy.”

      Lục Sênh đành phải chạy tới, đứng bên cạnh cột: “Thầy Đinh, em làm trọng tài cho hai người.”

      “Điều này còn được.”

      Tốt lắm, chuẩn bị, Nam Phong bắt đầu phát bóng.

      Lục Sênh nhìn thấy Nam Phong ném quả bóng lên cao, sau đó nhàng nhảy lên, đón ánh mặt trời, tay phải cầm vợt vươn ra đường cong, đánh mạnh vào quả cầu.

      loạt động tác ngắn gọn trôi chảy, giống như trước kia huấn luật viên Lý làm, lại giống. Giống là vì động tác đều dứt khoát, giống vì Nam Phong phát bóng càng có thêm cảnh đẹp ý vui. Lúc nhảy lên cả người có vẻ nhàng mà linh hoạt, cộng thêm khuôn mặt tuấn mỹ, dáng người thon dài, sáng lạn dưới ánh mặt trời, khiến cho như thiên sứ bay ra từ vầng sáng. Động tác đánh bóng nhanh mà mạnh mẽ, khí thế như hồng, ánh mắt tàn nhẫn, giống như la sát cầm thần binh trong tay. Lúc rơi xuống đất trọng tâ nhàng hạ thấp chút, bình thản ung dung, khuôn mặt khôi phục lại vẻ bình tĩnh, thậm chí mang theo nụ cười thản nhiên.

      Lục Sênh nghĩ thầm, đây nhất định là động tác phát bóng tao nhã nhất thế giới.

      nhìn chằm chằm vào người phát bóng, thầm kêu tiếng tốt, nhìn về phía thầy Đinh.

      Chủ nhiệm Đinh còn bảo trì động tác đón bóng, nhưng bóng sớm lăn sang bên.

      Lúc Lục Sênh nhìn sang bên này, chủ nhiệm Đinh tỉnh lại từ trong kinh ngạc, có chút ảo não : “Nhìn cái gì vậy, tỉ số!”

      Á, thầy Đinh thoạt nhìn tâm tình tốt lắm, vậy nhất định là Nam Phong thắng, Lục Sênh nghĩ thầm, đây là bóng ACE.

      Cái gọi là bóng ACE, chính là quả cầu phát ra mà đối phương có cơ hội đụng vào, trực tiếp đạt điểm. Đây là kỹ thuật cao.

      Sau đó, Nam Phong liên tục phát ra ba quả bóng ACE.

      Thầy Đinh, thua.

      Đây là trận đối kháng hề hồi hộp chút nào, nhưng mà đối với chủ nhiệm Đinh mà , liên tục đứng mà có cơ hội chạm cầu... cũng có chút sỉ nhục.

      Sau khi kết thúc, sắc mặt ông có chút ngượng ngùng, cười ha ha và : “Nam Phong, uy phong của cậu giảm so với trước.”

      “Nào có.”

      Chủ nhiệm Đinh và hiệu trưởng Vệ nháy mắt. Ông với Lục Sênh: “Lục Sênh, em qua bên kia tự chơi .”

      “Vâng.”

      Sau khi Lục Sênh , chủ nhiệm Đinh móc thuốc lá ra đưa cho Nam Phong: “Có hút điếu ?”

      cần, tôi có mang theo.” Nam Phong xong, cầm hộp Hoàng Hạc lâu của mình, sau đó nhìn thấy hiệu trưởng Vệ và chủ nhiệm Đinh ngừng nhìn vào hộp thuốc lá của mình. Nam Phong thể hiểu ý, vì vậy đưa thuốc lá của mình cho họ.

      Hiệu trưởng Vệ hút thuốc với vẻ mặt say mê. Dù sao, người sa cơ thất thế như hiệu trưởng, mỗi tháng tiền tiêu vặt chỉ có hai trăm đồng, ông rất khó có cơ hội hút loại thuốc xịn.

      Ba người cứ đứng vừa hút thuốc vừa chuyện. Chủ nhiệm Đinh hỏi Nam Phong: “Bây giờ làm gì? Đến trước sao?”

      Nam Phong cầm điếu thuộc, nhàng “Vâng” tiếng. cảm thấy có chút kỳ quái, vì sao thầy Đinh này thoạt nhìn rất quen thuộc với , có thể khẳng định trước kia chưa từng gặp người này.

      đâu biết, trong lòng chủ nhiệm Đinh vẫn coi là em họ bà con xa, hỏi xem người ta có đồng ý hay .

      Chủ nhiệm Đinh nghĩ nghĩ, ra: “Chương trình đại học có vội ? Nếu vội có thể kiêm chức, chủ yếu là tìm chút chuyện để làm, đừng để nhàn rỗi quá.”

      Nam Phong vốn nhắm mắt hút thuốc, nghe vậy đột nhiên mở mắt nhìn ông cái. Cái nhìn này, ánh mắt có chút lợi hại, khiến chủ nhiệm Đinh sững sờ.

      Suýt nữa ông được nữa, cảm giác như Nam Phong biết ông muốn gì. Chủ nhiệm Đinh vội ho tiếng, tiếp tục : “Cái đó, ý tôi là... Tôi tính thẳng. Bên chỗ tôi có hai học sinh, đều là mầm non tốt, người trong đó là Lục Sênh cậu cũng thấy rồi, có thiên phú, có sức lực, chỉ là học hơi muộn, nhưng mà dạy tốt nhất định có thể được. Còn có cậu bé, càng có thiên phú, mặc dù hơi bướng bỉnh nhưng luyện thể dục hiếu động hỏng rồi, đúng ? Đứa kia bây giờ có thể đánh được huấn luyện viên, huấn luyện viên vì vậy... Ừ, cho nên huấn luyện viên của chúng tôi tức giận bỏ , khuyên thế nào cũng trở lại.

      Hiệu trưởng Vệ vừa hút hoàng hạc lâu vừa nghĩ, Tiểu Đinh này, đúng là có thể khoác lác.

      Nam Phong cắt đứt lời của chủ nhiệm Đinh: “Được.”

      Chủ nhiệm Đinh há hốc miệng: “Hả?”

      Ngược lại, đại não vẫn luôn nghỉ ngơi của hiệu trưởng Vệ lại phản ứng nhanh: “ thế nghĩa là cậu đồng ý rồi? Đến chỗ chúng tôi kiêm chức huấn luyện viên?

      Nam Phong nhàng thở ra chút khói, vẫn nhàn nhạt “Ừ” tiếng.

      Hiệu trưởng Vệ quả thực thể tin được khối bánh lớn như vậy có thể đập lên đầu mình: “Cậu, cậu suy nghĩ chút sao?”

      “Sau khi suy nghĩ đồng ý.”

      gì vậy chứ...

      May mà lúc này chủ nhiệm Đinh phản ứng kịp: “Tôi , bằng hôm nay chúng ta ký hợp đồng luôn được ?”

      “Được.”

      “Chờ chút.” Hiệu trưởng Vệ do dự, có chút xấu hổ: “Về phần lương, khả năng của chúng tôi thể cung cấp rất cao....”

      “Tùy tiện.”

      Hiệu trưởng Vệ: Vì sao ông cảm nhận được khinh bỉ trong hai chữ này 〒_〒
      Last edited: 28/11/15
      Nhi Huỳnh, dhtt, sanone21122 others thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 7: Lưu luyến.

      Editor: Búnn.

      Hiệu trưởng Vệ và chủ nhiệm Đinh rất gấp, chính là loại tâm tình giống như lão đại thổ phỉ đột nhiên nóng lòng ép buộc tiểu nương tử xinh xắn vào động phòng. Bọn họ lập tức dẫn Nam Phong về phòng giáo vụ làm thủ tục ký hợp đồng.

      Lục Sênh cảm thấy rất khó tin, nhưng vừa nghĩ tới sau này Nam Phong trở thành huấn luyện viên của lại khó nén được cảm giác hưng phấn, vì vậy vui vẻ theo sát phía sau.

      Thỏa thuận mà Nam Phong ký với trường Thụ Thanh là hợp đồng thuê, thỏa thuận chia làm hai phần, sau khi ký tên xong, nhân viên đóng hợp đồng thành quyển đưa cho Nam Phong.

      Nam Phong mang túi, vì vậy hỏi: "Có túi tài liệu ?"

      Nhân viên hiến dâng túi tài liệu nilon trong suốt của mình, ta giọng lẩm bẩm: " đồng tiền cái đó!"

      Nam Phong thấy khí chất của trường học này rất đặc biệt, từ hiệu trưởng đến nhân viên, phong cách vô cùng thống nhất.

      Để đền bù, cho ta điếu Hoàng Hạc lâu.

      Sau khi hoàn thành ký kết hợp đồng, hiệu trưởng Vệ nắm tay Nam Phong đọc diễn văn chào mừng. Nam Phong : "Tinh lực của tôi có hạn, chỉ dạy hai học sinh này, nếu như có nhiều học sinh hơn, mời mọi người tìm thêm huấn luyện viên khác. Còn nữa, tôi hy vọng mọi người lấy danh nghĩa của tôi để chiêu mộ học sinh."

      Hiệu trưởng Vệ bị trúng tâm , hơi lúng túng : "Tôi hiểu, tôi hiểu."

      "Cho nên?"

      Hiệu trưởng Vệ thể làm gì khác hơn là nhắm mắt đảm bảo: "Cho nên tôi để lộ chuyện này ra ngoài, cậu yên tâm."

      "Được, cảm ơn."

      Ký hợp đồng xong, Nam Phong cũng có ý định ở lại lâu nên rời luôn. Lục Sênh thấy , cũng chẳng nghĩ nhiều, lập tức theo sau lưng ra ngoài.

      Chủ nhiệm Đinh nhìn bóng hai người, oán trách với hiệu trưởng Vệ: "Đứa này, sao lại giống như cái đuôi của Nam Phong vậy, tôi còn chưa hỏi nó có chuyện gì xảy ra mà!"

      Hiệu trưởng Vệ hét về phía bóng lưng của Lục Sênh: "Lục Sênh, đừng quên đến phòng thường trực."

      Lúc Lục Sênh ra cửa thuận đường đến phòng thường trực, lại nhận được túi sữa tươi.

      Nam Phong thấy trong phòng thường trực có để thùng sữa tươi, trống nửa, có chút ngạc nhiên, nên hỏi đây là sao, Lục Sênh tình hình thực tế. Sau khi nghe xong, Nam Phong suy nghĩ chút về biểu tình say mê lúc hút Hoàng hạc lâu của hiệu trưởng Vệ, rồi lại nhìn sữa tươi trước mắt chút, đột nhiên lại có ấn tượng tốt với trường học này.

      Cho đến khi hai người ngồi taxi Lục sênh vẫn còn có cảm giác chân với những điều mình trải qua hôm nay. nâng mặt, len lén đánh giá Nam Phong bên cạnh.

      nhàn nhã tựa vào ghế xe, khép hờ mắt, cũng biết suy nghĩ gì. Cảnh tượng bên ngoài cửa xe nhanh chóng xẹt qua, hỗn loạn mà mơ hồ, đường cong gò má tinh xảo yên lặng chuyển động, giống như bức tranh tĩnh. Ánh mặt trời màu cam hồng trong suốt lúc gần tối chiếu vào cửa sổ xe, phủ lên gương mặt , khiến vết sẹo dưới xương gò má của càng thêm ràng, đường bé, vạch khuôn mặt khôi ngô trắng trẻo, giống như hình ảnh quỹ tích của chòm sao dừng bầu trời đêm xinh đẹp.

      Đột nhiên Nam Phong giơ tay lên, đầu ngón tay trắng nõn chạm vào dấu vết kia: "Nhìn đẹp như vậy sao?"

      "A? phải vậy!" Nhìn lén bị phát , Lục Sênh rất ngượng ngùng, cuống quít cúi đầu, giải thích: "Em chỉ có chút tò mò thôi."

      "Tò mò gì?"

      "Sao lại đồng ý với hiệu trưởng vậy?"

      "Tại sao?" Nam Phong nghiêng đầu nhìn , vì đón ánh sáng, thể híp mắt: "Đại khái là lúc kích động."

      Kích động sao? thực tế, tất cả kích động đời này đều là lấy cớ. Tất cả kích động, cũng là phản ánh chân nhất về khát vọng trong nội tâm của mỗi người. chạy băng băng con đường này lâu như vậy, mong đợi lâu như vậy, đột nhiên lại bị xoẹt cái cắt đứt.

      Lưỡng lự, băn khoăn, quanh quẩn lại, lưu luyến quay về.

      " đến cùng." Đột nhiên Nam Phong cười lên, Lục Sênh nhìn nụ cười của , nhịn được lại có cảm giác khổ sở. nghe : " cũng muốn lời tạm biệt."
      Last edited: 28/11/15
      Nhi Huỳnh, KisaragiYue, dhtt3 others thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 8: Nhà

      Cái hẻm quá chật, xe taxi thể lái vào, Lục Sênh và Nam Phong xuống xe ở đầu ngõ.

      Lục Sênh đứng ở đầu ngõ, chớp mắt giải thích với Nam Phong: “Cái ngõ này từng có duyên với báo chí.”

      “Là sao?”

      “Ừ! Nhưng mà là trước đây rất lâu. Có người còn trẻ, đứng ở đây cầm đóa hoa hồng chờ người, được người chụp ảnh, sau đó bức hình đó còn giành giải thưởng.

      Lục Sênh từng xem bức ảnh này. Thanh niên trong tấm ảnh cao gầy, đóa hoa hồng trong tay rất tươi đẹp. ta đứng ở đầu ngõ, bên ngoài đại lộ phồn hoa chói lọi và khu dân cư tồi tàn ở cùng chỗ, tạo thành hình ảnh đánh sâu vào thị giác. Bức ảnh tên gọi là ‘thành phố’.

      Lục Sênh 12 tuổi cũng thể hiểu nổi cái đẹp của chụp ảnh nghệ thuật, chỉ có chút cảm giác tự hào.

      Hai người cùng sóng vai vào trong ngõ . Đa số những ngõ cũng được đẹp như những thi nhân viết. gian chật hẹp, mặt đường cống rãnh lồi lõm, ngẫu nhiên có nước đục trong rãnh nước, tản ra mùi hôi thối. Thùng rác còn bẩn hơn đồ bỏ , là nơi ruồi bọ tụ tập. Vi phạm luật lệ chiếm đường lộn xộn, trong phòng còn có người đàn ông mắng vợ...

      Nam Phong hít sâu hơi. , lần đầu tiên thấy nơi này.

      tới dưới lầu Lục Sênh ngẩng đầu nhìn lên, thấy mẹ mình vịn bệ cửa sổ hút thuốc, cửa sổ rộng mở. Lục Sênh có loại dự cảm tốt lắm.

      Quả nhiên, khi mẹ thấy cách cửa sổ mắng: “Mày chết ở chỗ nào? Cả ngày ở nhà! Còn biết trở về sao? Sao chết ở bên ngoài ?”

      Ban đầu Nam Pong còn kịp phản ứng, tưởng vợ chồng nhà ai cãi nhau, nhưng khi Lục Sênh cúi đầu câu ‘Em về nhà trước, gặp lại sau!’, Nam Phong mới biết được, người phụ nữ kia mắng Lục Sênh.

      Quả thực giải thích được, giữ chặt Lục Sênh hỏi: “Đó là mẹ em sao?”

      “Vâng.” Lục Sênh vùi đầu cực kỳ thấp, cũng muốn đối mặt với lúc này. hi vọng ở trước mặt luôn đẹp đẽ mà tự tại, mà phải trước mặt liên tiếp chọc vào nơi đau nhức hư thối của mình.

      Nam Phong có chút tức giận, tại sao mẹ lại có thể như vậy. hít sâu hơi, vừa định chuyện Lục Sênh lại tránh , chạy mất.

      Chạy trối chết.

      Nam Phòng nhìn bóng lưng bối rối của , đột nhiên có chút vô lực. Đó là mẹ của , có lập trường gì nhúng tay vào việc này.

      Lục Sênh gặp Khang Hi ở đầu hành lang. Khang Hi muốn ra ngoài, thấy Lục Sênh cười sáng lạn: “Ai da, tiểu lâu la, lâu gặp.”

      “Ừ.”

      Bây giờ Lục Sênh quá muốn về nhà, vì vậy liền đứng ở đầu hành lang chuyện với cậu ta.

      Khang Hi: “Dạo này cậu làm gì thế? Tan học tìm cậu cũng thấy.”

      Lục Sênh: “Tôi học tennis.”

      Khang Hi có chút ngạc nhiên: “Là sao? Như thế nào? Tennis rất thú vị sao?”

      “Rất thú vị.”

      “Cần tiền sao?”

      “A, vậy cậu lấy tiền ở đâu? phải là mẹ cậu cho chứ?” Vẻ mặt Khang Hi tin.

      Lục Sênh bình tĩnh dối: “Thầy cảm thấy tôi có thiên phí nên miễn phí.”

      “A, vậy sao? tốt tốt, tôi cũng muốn thử chút.”

      vài lời, Khang Hi cũng nữa mà cùng Lục Sênh lên lầu.

      Lục Sênh về đến nhà, mẹ hút thuốc xong rồi, lúc này ngồi cái ghế salon vô cùng bẩn trong phòng khách, lạnh lùng hỏi Lục Sênh: “Kia là ai?”

      “Huấn luyện viên.”

      “Còn trẻ vậy làm huấn luyện viên? Huấn luyện viên còn đưa học sinh về tới nhà?” Thấy Lục Sênh trầm mặc đáp, bà đột nhiên nâng giọng lên: “Hay là ta rắp tâm bất lương với mày?”

      Lục Sênh để ý tới bà, tự mình lấy sách vở ôn bài tập. Dù sao cũng là lớp sau, nay năm phải thi để lên cấp hai.

      Mẹ ghét nhất tính tình thối lợn chết sợ phỏng nước sôi của , cười lạnh : “TM, đừng vì nhìn thấy nhân tâm, nếu như mày bị lừa đời này của mày xong rồi.”

      Lục Sênh nghĩ thầm, mình có gì đáng giá để lừa gạt, mình lừa gạt mới đúng. Đương nhiên, mình lừa gạt ấy.

      Mẹ : “Mày còn tin sao? Tao chờ xem kết quả của mày! Thằng nhóc kia phải người tốt, côn đồ sao? Còn có sẹo nữa!”

      Lục Sênh chịu được nhất là có người xấu Nam Phong, mắng trả lại: “Chính mẹ bị đàn ông lừa nên cảm thấy đàn ông khắp thiên hạ đều là xấu xa sao?”

      Bốp.

      Mẹ giơ tay tát cái.

      Lục Sênh bị mẹ mắng quen, sau bị bị ăn cái tát, ngoại trừ đau cũng thấy khó chịu là bao. Thậm chí, bị đánh dường như còn dễ chịu hơn bị mắng.

      Nhưng sau khi mẹ tức giận chơi, Lục Sênh ngồi yên trước bàn học ngẩn người.

      Cửa sổ mở ra, gió thổi qua, đưa tới tiếng chuyện của hàng xóm, nghe mơ hồ như tiếng ma quỷ trong đêm yên tĩnh.

      Đột nhiên có giọng cất cao, trong giọng lộ ra kiên nhẫn và lửa giận: “Lục Sênh đó là đứa ngu ngốc, đến trường được gì mới học thể dục! Đầu óc nó tốt, có đường ra nên chỉ có thể làm vận động viên, con khác! Học tennis, học cái đầu con! Con chăm chỉ học tập cho mẹ, nếu học kỳ này mà điểm kém, để xem mẹ cắt đứt chân con!”

      Lục Sênh nghĩ thầm, xem ra ‘đầu óc đần’ của lan ra bốn phương rồi.

      Lúc Nam Phong về đến nhà, trong nhà vừa dọn cơm xong. Dì Lữ buộc tạp dề, tha thiết ân cần vây quanh Nam Tranh Minh, gạt em của Nam Ca ở bên. Nam Ca gấp tới độ gõ bát: “Mẹ, xới cho con chút cơm.”

      Dì Lữ phải bảo mẫu, là mẹ của Nam Ca, mẹ kế của Nam Phong, là vợ hai của Nam Tranh Minh.

      Năm nay bà ta 31 tuổi, yểu điệu, là người phụ nữ thướt tha, có tình cảm rất tốt với Nam Tranh Minh.

      Nam Phong vừa vào tới cửa nhìn thấy hình ảnh nhà ba người vui vẻ như vậy. Dì Lữ và Nam Tranh Minh vội vàng ân ái, để ý tới , là Nam Ca phát ra trước: “ hai!”

      Nam Phong gật đầu với Nam Ca cái.

      Dì Lữ vừa nhìn thấy Nam Phong mặt lập tức nở nụ cười: “Tiểu Phong về rồi sao? Ăn chưa? Dì mang thêm đôi đũa. Đứa này, về cũng tiếng.”

      câu làm cho Nam Phong trở nên xa lạ.

      Nam Phong cũng để ý tới chút tâm tư của bà ta, chỉ : “ cần phiền, tôi ăn ở bên ngoài rồi.”

      Dì Lữ : “Vậy con uống chén canh .”

      Nam Tranh Minh mỉm cười gật đầu: “Uống chút canh, hôm bay dì giúp việc tới, dì Lữ của con tự mình xuống bếp, súp gà rất được, con nếm thử .”

      Dì Lữ có chút xấu hổ cười: “ à, đừng khen em, để Tiểu Phong chê cười.” Bà ta ngượng ngùng nhìn Nam Tranh Minh, nhưng nhăn nhó mà dịu dịu dàng dàng, nắm lấy vừa đúng.

      Nam Tranh Minh cố ý trừng mắt, dùng tư thái bảo vệ : “Nó dám!”

      Nam Phong sắp nhìn được nữa. ngồi xuống cạnh bàn: “Dì Lữ, cầm giúp tôi cái bát, tôi uống súp dì làm.”

      Nam Ca dịch cái ghế gỗ cồng kềnh, bưng bát cơm ngồi bên cạnh Nam Phong: “, hôm nay nay đâu vậy?” Nam Ca vừa , vừa dùng đũa chọc thức ăn trong chén.

      Nam Ca mười tuổi rồi, lúc ăn cơm rất yên, có quy cách, Nam Phong nhìn có chút được. Nếu như khi còn bé Nam Phong làm như vậy, Nam Tranh Minh sớm đánh rồi, nhưng Nam Ca là báu vật trong lòng bàn tay Nam Tranh Minh, nỡ mắng, mấy lần nghe kệ.

      Nam Phong chỉ trả lời với hai chữ: “Đến trường.”

      “Trường nào?”

      “Đại học N.”

      Nam Ca cười : “Về sau em cũng muốn học đại học N.”

      Dì Lữ đưa chén canh cho Nam Phong, cười : “Con xem, mới vài ngày con về, Nam Ca rất nhớ con.”

      Nam Phong hời hợt nhìn lướt qua Nam Ca. Nam Ca có lông mày mắt phượng, khuôn mặt hơi lớn, ngũ quan rất giống Nam Tranh Minh. Lúc trước Nam Tranh Minh cần làm giám định DNA, trực tiếp dẫn mẹ con hai người trở về.

      Lúc đó Nam Ca năm tuổi rồi, cả người toàn tật xấu, tình tình lớn, mẫn cảm, ích kỷ, biết mẹ dạy dỗ thế nào. Có lẽ sức lực cả đời bà ta đều dùng để mua vui cho đàn ông thôi.

      Cũng từ năm đó, Nam Phong đắm chìm trong thế giới tennis, cách nào tự kiềm chế, từ đó càng chạy càng xa.

      Nam Phong uống ngụm canh rồi thả bát xuống. Vợ chồng Nam Tranh Minh mắng Nam CA, nguyên nhân là xế chiều hôm nay con bé cắt váy người khác.

      Nam Ca bĩu môi : “Con thích cắt, ai bảo nó mặc giống con, con thích có người mặc quần áo giống con!”

      Nam Tranh Minh có chút bất đắc dĩ: “Được rồi, về sau mua cho con đồ khác. Nhưng mà sau này con thể lại ngang ngược như vậy được.”

      Dì Lữ : “ à, chiều con bé kiêu căng quá rồi.”

      Nam Tranh Minh cười : “Con của Nam Tranh Minh, kiêu căng chút có gì.”

      Nam Phong nghe đến đó nhíu mày cái. nhìn Nam Ca mặc bộ quần áo trẻ em của Chanel, hiểu sao nghĩ tới Lục Sênh, bé mà ngay cả đồng phục mới cũng mua được.

      Nam Ca ngồi bên cạnh trai, thấy vẫn để ý tới : “, gần đây em học đánh bóng vượt, có thể dạy em ?”

      (Nguyên tác: Xuyên việt cầu: Bóng vượt qua, bóng chọc thủng, bóng....)

      “Bóng vượt” là kỹ xảo tennis, tính mỹ quan và tính thực dụng cũng kể, mà lại là cách đánh công kích ngược lại đối thủ, lúc đánh rất nghiền.

      Quả nhiên Nam Phong nhìn qua cái.

      Nam Ca có chút cao hứng, vừa muốn chuyện tiếp lại bị mẹ cắt đứt. Dì Lữ: “Tiểu Ca, ăn cơm ... Mẹ dặn con thế nào?”

      Nam Ca nhếch miệng. Mẹ quả thực dặn được tới tennis trước mặt .

      Nam Ca luyện tennis từ lâu, Nam Phong biết. Nhưng mà thể nào để ý —— tới con riêng và tình nhân của ba, thể để ý nổi.

      cũng thể nào thích sinh vật ‘em ’ này.

      Nếu như nhất định phải có em ... Lục Sênh rất tốt.
      Last edited: 25/2/16
      Nhi Huỳnh, KisaragiYue, dhtt2 others thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 9. Ngày huấn luyện đầu tiên.

      Edit: Ốc

      Ngày hôm sau, buổi chiều Nam Phong có nhiều tiết, gần chiều tối mới được.

      đẩy xe đạp trong đám người —— xe đạp mới mua, chiếc xe hôm qua bị người đánh cắp mất, đến cửa hàng xe ở cổng trường phía đông mua lại chiếc xe cũ. Nghe xe cũ dễ bị mất.

      Trước khi thi bằng lái xe đạp chính là phương tiện giao thông chủ yếu của .

      Buổi trưa ôm nay bớt chút thời gian cắt tóc, trở lại giống như trước đây, để lộ ra cái trán và đôi tai, nhàng, khoan khoái mà chỉnh tề. Bởi vì rất cao, lúc nhìn người ánh mắt hơi rủ xuống, có chút bễ nghễ.

      Đúng là giờ tan học cao điểm, đường ít người, Nam Phong vịn xe đạp, nhanh chậm chờ.

      Ở cách đó xa, có đám con xì xào bàn tán.

      “Cho tới bây giờ chưa thấy người đàn ông nào mặt có sẹo mà còn đẹp trai vậy, rấ có vẻ phóng khoáng.”

      “Mình cảm thấy sau khi ấy có sẹo càng đẹp trai hơn, càng man hơn rồi!”

      “Rất muốn làm vết sẹo mặt ấy, như vậy mình có thể hôn ấy vĩnh viễn...”

      “Rất muốn làm xe đạp của ấy, được ấy cưỡi mỗi ngày.”

      “... Mẹ nó!”

      tay ấy mang cái gì mới kia, mình nhìn hiểu.”

      “Ngọa tào vũ bạc, đồng hồ.”

      “‘Ngọa tào vũ bạc’ là loại đồng hồ sao?”

      “... Hublot là tên đồng hồ, hai từ trước chỉ là trợ từ thôi.”

      (Ngọa tào = mẹ kiếp, Vũ Bạc = Hublot)

      Bla bla....

      Bọn họ rất cẩn thận khống chế lượng, Nam Phong cũng nghe thấy. biết mấy người vừa thầm cái gì, nữ sinh xinh đẹp nhất trong đám người đó bị các đẩy ra, ta đỏ mặt tới trước mặt Nam Phong.

      Nữ sinh xinh đẹp: “Nam Phong, từ đây tới Dật Phu lâu khá xa, cậu có thể chở mình đoạn ?”

      Nam Phong cúi đầu liếc nhìn : “Xin lỗi, tôi tốt.”

      ***

      Từ đại học N tới trường giáo dục thể thao khu Thụ Thanh, xe đạp chỉ mất 20 phút. Lúc Nam Phong tới, Lục Sênh và Từ Tri Diêu còn chưa tới, tìm hiệu trưởng Vệ trước.

      “Hiệu trưởng, từ này về sau tiền sữa của Lục Sênh tính từ tiền lương của tôi.” Nam Phong thẳng vào vấn đề.

      “Được được được.” Hiệu trưởng Vệ vội vàng gật đầu, sau khi hút Hoàng hạc lâu của cậu nhóc này, ông luôn tự giác mà thuận theo.

      “Còn lại bổ sung vào phiếu cơm của em ấy.”

      “Được được... Nhưng mà, Lục Sênh ăn hết nhiều cơm như vậy, con bé cũng phải Trư Bát Giới.”

      sao.”

      Gần tối, Lục Sênh và Tư Tri Diêu cùng nhau tới. sau khi thầy trò ba người vào sân tennis, Nam Phong tự giới thiệu trước: “Tôi tên là Nam Phong, là huấn luyên viên mới của các em.”

      Từ Tri Diêu cười hì hì: “Em chào huấn luyện viên Nam, em tên là Hồng Trung.”

      Lục Sênh sợ Nam Phong mắc mưu giống , vội vàng : “Cậu ta phải tên Hồng Trung, cậu ta là Từ Tri Diêu!”

      Từ Tri Diêu trừng mắt: “Hừ, vài ngày tôi dạy cậu, cậu muốn tạo phản phải !” xong, đợi Lục Sênh phòng ngừ, đưa tay muốn bắn vào đầu .

      Lục Sênh chưa kịp trốn, nhưng mà lần này cũng bắn được —— Nam Phong giơ vợt tennis lên, ngăn trước đầu .

      Vì vậy ngón tay chứa đầy lực của Từ Tri Diêu bắn phải sợi dây cứng vợt tennis, trong nháy mắt đó, cậu ta đau long trời lở đất, cậu ta kêu thảm tiếng, khoa trương vung tay, như khỉ con trúng gió.

      Nam Phong rất bình tĩnh nhìn cậu ta động kinh.

      Chờ khi cậu ta xong, Nam Phong kiểm tra ngón tay chút, xác định bị thương.

      Nam Phong chỉa chỉa sân bóng: “Tới khởi động chút.”

      Từ Tri Diêu nhìn bộ dạng hòa ái dễ gần kia, có cảm giác ổn, quả nhiên, : “Chạy vòng quanh sân bóng, Lục Sênh chạy 30 vòng. Từ Tri Diêu dối phải chịu phạt, chạy nhiều hơn 20 vòng.”

      50 vòng... Từ Tri Diêu có chút quáng mắt.

      Sân bóng của bọn họ có tổng cộng ba sân tennis, tính ra khoảng gần 200 mét. vòng là 200 mét, 50 vòng chính là vạn mét.

      Từ Tri Diêu còn ưu thương, Lục Sênh xoải chân chạy, hơn nữa còn rất quy củ chạy vòng quanh sân bóng, tuyệt hề đầu cơ trục lợi. Từ Tri Diêu thầm mắng là đứa ngốc, đành phải chạy theo sau, cậu chạy được lát, nhìn lén thấy Nam Phong chú ý, lập tức ghé nửa đường, chạy tới phía trước Lục Sênh.

      Tiếng Nam Phong vang lên từ bên kia sân bóng: “Từ Tri Diêu, phạt thêm hai vòng.”

      Từ Tri Diêu: QAQ.

      Cậu dám lười biếng nữa, chạy thôi.

      Nam Phong đứng khoanh tay bên cạnh sân bóng nhìn hai đứa , vừa nhìn vừa : “Trong tennis đối kháng, thể lực là yếu tố căn bản, có tố chất thân thể tốt, dù kỹ thuật cao tới đâu cũng có đất dụng võ. Cho nên từ giờ trở , tôi từng bước tăng mạnh thể lực của các em, vì nền tảng tốt sau này.”

      Từ Tri Diêu: “Huấn luyện viên, em chạy được mấy vòng rồi.”

      biết.”

      “...”

      Gặp phải huấn luyện vừa xấu vừa ác thế này, cảm giác được tốt lắm. Cậu muốn khóc, muốn về nhà.

      Ban đầu, Từ Tri Diêu vừa chạy vừa tính, nhưng sau đó cậu chạy rồi quên mất, lại sợ mình chạy nhiều quá, vô cùng lo lắng. Đột nhiên cậu nhớ ra: phải Lục Sênh chạy 30 vòng sao? Cậu đợi Lục Sênh chạy xong rồi chạy thêm 20 vòng là được.

      Từ Tri Diêu nghĩ thầm, mình đúng là thiên tài.

      Lúc Lục Sênh chạy vẫn lên tiếng, lặng yên chạy vòng quanh sân bóng. Chạy được khoảng mười vòng, cũng mệt mỏi, bước chân dần nặng hơn, tốc độ chậm dần, khuôn mặt hồng lên, cái trán toát ra mồ hôi lóng lánh thấm ướt mái tóc.

      Nam Phong cẩn thận quan sát Lục Sênh, phát mặt có oán khí và kiên nhẫn. Mặc dù bước chân chậm nhưng rất kiên định, mặt mũi tràn đầy mồ hôi nhưng đôi mắt vẫn sáng ngời.

      thầm gật đầu cái. Sợ khó sợ khổ là bản tính con người, bé này tuổi còn nhưng tâm trí cứng cỏi, như con nghé con có nhiều tinh khí, hiếm có hiếm có.

      phía sau con nghé con là con cún nhà có tang.

      Từ Tri Diêu nện bước bước , cả người lắc lư, vừa chạy vừa phàn nàn: “Số tôi khổ”, “Huấn luyện viên, em mệt mỏi quá”, “Em có thể nghỉ lát ”, “Lục Sênh, cậu chạy nhanh như vậy làm gì, cậu chờ tôi chút...”

      Nam Phong lạnh lùng : “Có phải đàn ông , ngay cả bé cũng bằng.”

      Từ Tri Diêu quả quyết ngậm miệng lại.

      Nam Phong cho chạy 30 vòng, nhưng Lục Sênh chạy 40 vòng mới dừng lại. Suy nghĩ của rất đơn giản: nếu chạy có lợi cho mình, vậy mình chạy nhiều hơn chút.

      Sau khi chạy xong, hai chân nhàng, cảm giác như muốn bay lên.

      Nam Phong đưa làm chút hoạt động hồi phục, sau đó hai người đứng dưới tàng cậy, nhàn nhã đứng nhìn Từ Tri Diêu chạy.

      Từ Tri Diêu cảm giác mạng mình chưa từng khổ như thế.

      Lục Sênh đứng ở bên cạnh Nam Phong, đột nhiên : “Nam Phong... à , huấn luyện viên Nam.”

      “Hả?” Nam Phong thu hồi tầm mắt, cúi đầu nhìn .

      Lục Sênh gãi gãi đầu: “Em có vấn đề.”

      “Vấn đề gì?”

      Lục Sênh nghĩ tới những lời hôm qua mẹ Tiểu Hi , có chút buồn bực, hỏi: “Có phải những người có đầu óc ngu ngốc mới học thể dục, làm vận động viên hay ?”

      Nam Phong kỳ quái nhíu mày: “Cái này là lời lệch lạc ở đâu vậy?”

      “Em nghe , học thể dục đều là những người có thành tích tốt, chỉ có thể tìm đường ra là thể dục.”

      “Lục Sênh.” Nam Phong vỗ lên bờ vai , ánh mắt nhìn , ôn hòa mà kiên định: “Em nhớ kỹ, mỗi cỗ gắng đời này cũng được tôn trọng.”

      “Nhưng mà rất nhiều người đều như vậy.”

      “Bởi vì nhiều người sai rồi.”

      Lục Sênh nghiêng đầu nhìn , nhìn trong chốc lát, đột nhiên hiểu , vỗ đầu cái: “Đúng rồi, bọn họ sai, làm sao có thể ngốc được.”

      Nam Phong bị chọc cười. Đôi mày cong cong, đôi mắt như được ánh mặt trời chiếu vào, rực rỡ lại sáng ngời. nhẫn nhịn nhưng rồi nhịn được, vươn tay khẽ chọc vào khuôn mặt Lục Sênh: “Em, cái đứa này, cũng biết vuốt mông ngựa.”

      Lời tác giả:

      Lục Sênh: # Sau khi lớn lên em thành #

      Từ Tri Diêu: # Sau khi lớn tên, tôi là tình địch của #

      Trả lời hai câu hỏi:

      1, Lục Sênh nhanh chóng lớn lên, sau khi lớn lên mới có thể đương.

      2, Gia đình và hoàn cảnh trưởng thành là căn cứ vào người mà sắp xếp bối cảnh, nội dung chính liên quan quá nhiều đến tiết mục luân lý gia đình. Câu chuyện của chúng ta vẫn là dốc lòng ngọt và cưng chiều.
      Last edited: 25/2/16
      Nhi Huỳnh, KisaragiYue, dhtt3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :