1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trùng sinh siêu sao: Vợ yêu của ám dạ đế vương - Tra Tiểu Cửu (68.1/138)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 63.3:

      ta rồi!”

      Sở Quân Hàn chậm rãi tới trước cửa sổ bể tan tành, nhìn xuống cảnh vật bên ngoài.

      Nơi này là nơi cao nhất thành phố S, khi có thủy tinh ngăn lại, gió thổi vào phòng, thổi tung mái tóc của Đường Bội.

      Gió ở cao sắc bén vô cùng, cắt vào da thịt khiến người ta đau đớn.

      Sở Quân Hàn như hề có cảm giác, chỉ đứng ở tại chỗ quan sát nhà cao tầng ở bên ngoài.

      Từ khi Lạc bắt đầu nhảy xuống, Đường Bội vẫn luôn duy trì tư thế, có nhúc nhích. Mãi đến khi Sở Quân Hàn trở về bên cạnh , đưa tay khẽ đè bờ vai lại, lặp lại :

      ta rồi!”

      cực kì thích người phụ nữ của mình bởi vì người đàn ông khác, xuất cảm xúc dao động.

      ấy có địch ý với .” Đường Bội nhàn nhạt .

      sao?”

      Sở Quân Hàn nheo mắt, nếu bàn về địch ý, cảm thấy căm ghét ta thua gì ta ghét mình.

      ấy ra tay lưu tình với thiếu gia nhà họ Sở, nhưng cũng tổn thương người của em.” Đường Bội đương nhiên biết suy nghĩ của Sở Quân Hàn, hơi nghiêng đầu, cắn môi, lặp lại lần: “Tuyệt đụng đến người của em.”

      Ngón cái Sở Quân Hàn lướt qua môi Đường Bội lại hỏi lần thứ hai: “ sao?”

      “Cho nên em muốn ấy gặp , muốn ấy nhớ kỹ mặt , nhớ là là người em giới thiệu cho ấy quen, ấy thương tổn .” Đường Bội thở dài:

      “Nhưng ấy giảo hoạt hơn so với ngày trước rất nhiều.”

      ta động được .” Sở Quân Hàn nhàn nhạt .

      hiểu Lạc.” Đường Bội hơi nghiêng đầu: “Em quen ấy 14 năm rồi, từ trước đến nay em chưa từng thấy thợ săn nào giảo hoạt cũng như nhẫn tại hơn ta.”

      “Cho nên?”

      “Cho nên, em cảm thấy…” Khi Đường Bội nhìn về phía , trong mắt tràn đầy ý cười giảo hoạt: “Phải nhanh đóng dấu cho cái, dấu ấn thuộc về em.”

      Sở Quân Hàn chỉ cảm thấy trong lòng nóng lên.

      vẫn cảm thấy những lời này phải do , ngờ lại bị giảo hoạt này đoạt trước.

      “Chẳng hạn như…” Đường Bội kiễng chân lên, kéo thấp cổ Sở Quân Hàn, nhàng cắn cái bên gáy của .

      Môi mềm mại chạm lên, mút vào cần cổ , cuối cùng còn nghịch ngợm thè đầu lưỡi, nhàng liếm qua chỗ bị mút.

      “Miễn cưỡng vậy …” buông Sở Quân Hàn ra, lùi bước nhìn tác phẩm của mình, thở dài : “Em nghĩ tới ấy đích thân đến thành phố S, vài ngày nữa em phải đến Tây Bắc quay phim, nhất định phải cẩn thận.”

      Sở Quân Hàn hơi thất vọng, đưa tay sờ vào nơi mình bị hôn, Đường Bội dùng lực quá mạnh, nhưng cảm thấy nơi đó nóng như bị thiêu đốt, giống như bị người ta đóng dấu sở hữu thuộc về họ.

      Đường Phỉ Phỉ sắp điên rồi.

      Toàn bộ nhà họ Đường, tất cả mọi người đều có thể nghe thấy tiếng khóc và tiếng hét chói tai của đại tiểu thư, bay ra từ phòng ngủ của ta, xen lẫn với tiếng nguyền rủa và tiếng chửi mắng ác độc, cả đêm chưa từng ngừng nghỉ.

      Sắc mặt Tôn Mặc Vân khó coi đến cực kì, ngồi ở đối diện Đường Phong Ngôn, im lặng rất lâu mới chậm rãi thở ra hơi hỏi: “Kế tiếp, ông còn biện pháp gì?”

      Sắc mặt Đường Phong Ngôn cũng dễ coi hơn Tôn Mặc Vân, nhưng ông ta chỉ ‘bốp’ tiếng, ném cây bút lên bàn, lạnh giọng : “Nhà họ Tôn nên nhúng tay vào việc này.
      “Ông cái gì?” Tôn Mặc Vân bỗng cao giọng: “Ông trách tôi? Sao ông trách đứa con bảo bối của ả tiện nhân khiến nhà họ Đường và nhà họ Tôn suýt mất hết mặt mũi! Giờ ông lại trách tôi nhúng tay vào chuyện con bảo bối của ông?”

      “Chẳng lẽ bà hiểu Đường Bội?” Đường Phong Ngôn lạnh lùng ngắt lời bà: “ khi liên quan đến chuyện của Tử Thái và mẹ của nó, nó dễ dàng thỏa hiệp hay là tức giận?”

      “Đường Phong Ngôn!” Tôn Mặc Vân đứng lên, hình tượng phu nhân cao quý còn lại gì cả: “Tôi mặc kệ là vì người mẹ biết xấu hổ của nó, hay là nó biết đứa em trai đoản mệnh của nó chết, ông còn hiểu? Đường Bội còn là con chó mà ông nuôi nữa rồi! ta bắt đầu cắn trả rồi! Nếu ông còn tưởng mình có thể khống chế ta, vậy chờ chúng ta cùng nhau xuống địa ngục !”

      Bà cười lạnh tiếng, lại : “Chẳng lẽ ông còn khờ khạo cho rằng, đứa con lòng dạ như rắn đốc, ngay cả chị của mình có thể đẩy vào hố lửa, còn nhớ đến tình cảm cha con sao? Hahaha… Đường Phong Ngôn, nếu như muốn trả thù, sợ là Đường Bội còn hận ông hơn bọn tôi gấp mấy lần đấy.”

      “Nhà họ Tôn, để yên như vậy!” Tôn Mặc Vân chậm rãi : “Đường Bội cho rằng ta ôm đùi của thiếu gia nhà họ Sở, có thể đối phó chúng ta kiêng nể gì sao, sao ngẫm lại, nhà họ Sở đó có thân phận địa vị gì? Thiếu gia nhà họ Sở muốn dạng người đẹp nào mà có? Sao có thể thích ta chứ?”

      “Ít nhất…” Đường Phong Ngôn híp mắt, nhìn Tôn Mặc Vân lạnh lẽo : “Khi nhà họ Sở còn theo giúp nó, nó vẫn có thể hủy diệt nhà họ Tôn!”

      “Ông uy hiếp tôi?” Tôn Mặc Vân khẽ la lên: “Ông còn dám uy hiếp tôi?! Đường Phong Ngôn, đừng tưởng rằng ông cười hả hê xem kịch vui, nhà họ Đường có thể đặt mình ở ngoài! Nếu để cho Đường Bội biết, em trai bảo bối của nó vì sao từ bé lại ốm yếu nhiều bệnh, ta đối phó với nhà họ Tôn nhẫn tâm đuổi mẹ ta ? Hay là với người nhẫn tâm bỏ thuốc với vợ mang thai con của mình?”

      “Bốp” tiếng giòn vang, vang lên trong căn phòng trống trải.

      Đường Phong Ngôn lạnh lùng nhìn Tôn Mặc Vân hỏi: “Nếu như chúng ta còn đấu tranh nội bộ như vậy, người ngư ông đắc lợi là ai?”

      Ông cầm điện thoại, tuy có chút do dự nhưng vẫn ấn xuống dãy số đó: “L, cậu tại đến thành phố S chưa?”

      Điện thoại được kết nối, tiếng gió vù vù thổi qua màng nhĩ của Đường Phong Ngôn: “Tôi đến thành phố S rồi tổng giám đốc Đường.”

      “Chuyện lần trước, đại khái là có người họ Sở nhúng tay vào, cho nên tôi trách cậu. Nhưng, bây giờ tôi hy vọng cậu có thể đảm bảo tuyệt đối thể sơ sót lần nữa.” Đường Phong Ngôn bình tĩnh :

      “Cậu làm được ?”

      “Hahaha…” Tiếng gió cắt tiếng cười của Lạc thành vụn : “Chỉ cần tổng giám đốc Đường giao đủ tiền, như vậy tôi tuyệt đối có lòng tin. Chỉ có điều, tôi có ý tốt nhắc nhở khách hàng của tôi, bây giờ nhà họ Sở nhúng tay vào hoàn toàn, bởi vì Sở Quân Hàn ấy dường như si mê con ông rồi!”

      **
      Đường Phỉ Phỉ xuất lần nữa trước mặt công chúng là chuyện trong buổi họp báo buổi chiều cách đó ngày.

      Tin tức mạng về ‘Đường Phỉ Phỉ mau cút khỏi làng giải trí’ vẫn chưa lắng xuống, ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng.

      Bất kể là khán giả online, hay là người qua đường, đều bày ra trí tuệ và thông minh của mình, dùng hình của Đường Phỉ Phỉ photoshop ra nhiều loại, chỗ nào tràn ngập châm biếm.

      Đường Bội tham dự hoạt động là vì buổi họp báo phim mới của Sở Dực Thành.

      Biên kịch tồn tại trong làng giải trí, luôn có ít kì diệu.

      Giống như ở đây có rất nhiều diễn viên có tiếng tăm, hoặc những nhà biên kịch nổi danh, sức ảnh hưởng của bọn họ cũng rất yếu.

      Tên của bọn họ, có lẽ chỉ có những người cẩn thận, mới có thể chú ý đến xuất của chúng ở đầu và cuối phim mà thôi.

      Nhưng Kelvin Chu lại khác

      Tên của ta khi xuất ở hàng biên kịch, nghiễm nhiên trở thành bảo chứng cho doanh thu phòng vé cũng như danh tiếng của bộ phim.

      Cái gọi là ‘tạo ra những ngôi sao phát cuồng’ chính là chỉ những diễn viên từng đóng phim của ta, cho dù là vai chính hay vai phụ, dường như tất cả đều nhất minh kinh nhân(*). Trong đó thiếu những người dựa vào phim điện ảnh của mà đăng quan ảnh đế, ảnh hậu.
      Last edited by a moderator: 19/11/15
      HaYen, Phong Vũ Yên, Chris3 others thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 63.4:

      hơn 1 năm, Sở Dực Thành có ra phim mới, nghe vẫn luôn lưỡng lự chọn nữ chính, lần này chủ động thông báo với phương tiện truyền thông, mời dự họp báo bộ phim mới sắp quay, khiến cho cả thế giới điện ảnh đều sôi nổi hẳn lên.

      Sau đó, điều khiến mọi người mở rộng tầm mắt chính là Sở Dực Thành là người luôn thích làm theo ý mình, nhưng lúc này ta chưa chọn người vào vai nam chính, thậm chí còn chưa quyết định hợp tác với vị đạo diễn nào, chỉ công bố vai nữ chính.

      Hoạt động như vậy, Đường Bội đương nhiên phải trang điểm đẹp để tham dự.

      Vì để phối hợp với kịch bản tuyên truyền, hôm nay Đường Bội cố ý mặc bộ đồ phá cách hở rốn, bên ngoài đeo thắt lưng màu đen, vòng cổ kim loại và số đồ trang sức.

      chân mang đôi ủng quá gối, những vật trang sức màu đồng thau dưới ánh đèn flash càng thêm sáng rỡ.

      Hai chân thon dài được bao bọc kín đáo trong ủng, chiếc váy ngắn bằng da cùng màu, ôm gọn đường cong xinh xắn của .

      Ngay cả cách trang điểm, vì để phối hợp với trang phục, mà trang điểm mắt theo tông màu khói.

      Mái tóc dài của được cắt ngắn hơn ít, được nhà tạo mẫu tạo thành những lọn tóc xoăn hơi có phần lộn xộn.

      Vòng cổ thiên nga được làm bằng bảo thạch màu đen, lẳng lặng nằm ở giữa xương quai xanh cá tính của .

      Đường Bội vừa mới lên sân khấu, gần như hấp dẫn ánh mắt mọi người.

      Có phóng viên nhanh mồm giành đặt câu hỏi trước: “Xin hỏi Đường Bội tiểu thư, mấy hôm trước, bên ngoài luôn truyền tin tức rằng là con riêng của tổng giám đốc tập đoàn Đường thị, thậm chí để trả thù cha mình, kết thân với chị mình, sau đó làm ra những chuyện mờ ám. Hôm nay trang điểm như vậy xuất trước mặt công chúng, lo lắng càng tô càng đen sao?”

      Cách trang điểm của Đường mặc dù tràn ngập cảm giác thần bí lại thu hút ánh mắt của mọi người nhưng lại hơi giống với tiểu thái muội, trong mắt nhiều người, trang điểm như thế lúc này thích hợp.

      “Đúng vậy.” Đường Bội khẽ cười: “Nhưng làm sao đây? Có thể diễn bất kì vai gì trong phim của KelvinChu, tôi cũng dốc hết toàn sức lực để cố gắng. Huống chi, Sở tiên sinh còn coi trọng như vậy, giao vai nữ chính cho tôi. Cho dù có bị hắc thành than, cũng chỉ có thể nguyện chết vì Bá Nhạc mà thôi.”

      trường vang lên tiếng cười.

      Thực ra, các phóng viên thích phỏng vấn những người như Đường Bội.

      Thú vị, hài hước, những vấn đề khó khăn đều có thể cười, trả lời cách dễ dàng, khiến bầu khí trường trở nên lúng túng, cũng biết tạo nhiều đề tài cho phóng viên viết bài.

      “Như vậy, xin hỏi Đường Bội tiểu thư, có thể giành được cơ hội biểu diễn nhân vật lần này, có liên quan đến những vấn đề gần đây của ?” phóng viên khác lập tức đứng lên, có phần hung hăng hỏi:

      “Hay là muốn thân phận và tính cách của phù hợp với nhân vật của Sở tiên sinh? Giống như cách ăn mặc hôm nay của ?”

      Đường Bội mỉm cười, điềm tĩnh, tự nhiên : “Nếu như diễn viên chỉ có thể diễn những nhân vật giống với tính cách mình, vậy phải trong làng giải trí kín người hết chỗ sao? Hơn nữa, thế, diễn viên đều thành duy nhất hết rồi?”

      “Vậy cho là mình giành được vai diễn này là nhờ scandal hay là do thực lực?” Tên phóng viên kia vẫn chịu buông tha, tiếp tục truy hỏi.

      “Việc này…” Đường Bội chớp chớp mắt với ta, cười : “Vị phóng viên này, nghĩ khi cái tên KelvinChu xuất , còn cần bất cứ chiêu trò gì để tuyên truyền sao?”

      dừng lại chút rồi tiếp tục : “Tôi nghĩ hôm nay các bạn đến đây đều phải nhắm vào tôi phải ? Mọi người đến đây hẳn là vì tin tức của ngài KelvinChu?”

      Những lời này vừa ra, quả khiến người ta khó có thể phản bác.

      thực tế, những phóng viên đến đây đều hay biết xuất của Đường Bội, bọn họ đến vì Sở Dực Thành.

      Mãi đến khi gặp được , nghĩ đến scandal rùm ben mấy ngày nay nên mới tranh thủ giành đặt câu hỏi với .

      Trong mắt bọn họ, Đường Bội chỉ là người mới trong làng giải trí, chỉ sợ được mấy câu, khai ra hết mọi chuyện.

      Nhưng ngờ.

      ấy lại lão luyện như vậy, ấy dời chú ý sang Sở Dực Thành.

      Sở Dực Thành quả nhiên tiếp nhận phỏng vấn.

      Hôm nay ta mặc quần áo thoải mái ở nhà như hôm trước, mà cả người mặc bộ âu phục màu đen.

      Tóc được xử lý tỉ mỉ, khiến cả người trông trẻ tuổi hơn rất nhiều.

      Kính đen được tháo xuống, trong ánh mắt là tự tin chỉ có những người thành công mới có.

      “Nếu tôi chọn Đường Bội đóng nữ chính, ấy phải là lựa chọn thích hợp nhất, nếu như các bạn có gì nghi ngờ, thay vì ngồi ở đây dùng ngôn ngữ để tranh cãi, bằng chờ phim ra rạp, mọi người tự mình đến đó xem hiểu.” Sở Dực Thành xong, khẽ cười:

      “Dĩ nhiên, các bạn phóng viên ở đây nếu còn lòng tin với tôi, vậy rất hoan nghênh các bạn đến buổi họp báo phim.”

      Sở Dực Thành chuyển đề tài đến buổi họp báo phim mới, khó nhìn ra hoàn toàn tin tưởng vào Đường Bội, bảo vệ ai cũng biết.

      trường im lặng lát sau, những phóng viên luôn giỏi về tùy mặt gửi lời, rất biết nghe lời chuyển đề tài về bộ phim mới.

      Sau khi buổi họp báo chấm dứt, với Sở Dực Thành sóng vai về phía bãi đỗ xe.

      nhịn được, mỉm cười với Sở Dực Thành: “Chú , cảm ơn chú.”

      gọi chú tiếng chú cần cảm ơn.” Sở Dực Thành nhàn nhạt : “Huống chi, chú cũng lấy phim mình ra đùa, nhất là bộ phim này.”

      xong, giơ chìa khóa trong tay lên: “Muốn chú đưa về ?”

      cần.” Đường Bội cười xinh đẹp.

      Lục Tử Mặc sớm chờ ở chỗ này, muộn chút còn phải đến chỗ Tần Hạo Diễm để thử trang phục. Quay ngoại cảnh sắp đến rồi, phải vì phải đến Tây Bắc xa xôi, Tần Hạo Diễm chuẩn bị trang phục tạo hình cho bọn họ để tránh bọn họ phải mang nhiều đồ xa tiện.
      “Được rồi.” Sở Dực Thành vừa chuẩn bị lên xe, dường như nhớ tới gì đó, quay đầu với Đường Bội: “Nghe cháu sắp quay ngoại cảnh Chiến Ca, có lẽ chờ khi cháu trở về, đến sinh nhật của Quân Hàn.”

      ta xong, mở cửa xe rồi ngồi vào trong xe.

      Cách tấm thủy tinh, Đường Bội lùi sang bên, phất phất tay với Sở Dực Thành ngồi đối diện trong xe, nét mặt tươi cười như hoa.

      người mặc chiếc áo da màu đen, khiến Sở Dực Thành hoảng hốt trong tích tắc, phảng phất như thời gian quay ngược về bảy tám năm trước, có người cũng như vậy, lúc nào cũng sẵn lòng nhìn cười hết sức rực rỡ, hơi khom người đứng ở bên cạnh xe .

      Mỗi lần tạm biệt đều bị cố gắng kéo dài lâu…

      Mỗi lần như vừa được tạm biệt, đều biến thành vĩnh biệt…

      Sau này, câu thành sấm.

      Bọn họ tạm biệt, dường như cách mấy đời.

      Sở Dực Thành lắc đầu, cúi đầu khởi động xe…

      Khi phim điện ảnh được công chiếu, biết ấy có dẫn theo con trai, và chồng của mình đến xem, đến nhìn lại bọn họ từng thế xoay vần?

      Chờ Đường Bội thử xong trang phục trở lại biệt thự nhà họ Sở Sở Quân Hàn trở về.

      Trong thư phòng, vẫn vùi đầu vào công việc, khi Đường Bội nhàng đẩy cửa vào, vừa vặn nghe thấy thanh của mình từ bên trong truyền ra.

      “Này?” thoải mái đẩy cửa ra, đứng ở cửa cười như cười nhìn Sở Quân Hàn.

      Ánh mắt đối phương mặc dù đặt văn kiện, nhưng màn hình vi tính, đúng là hình ảnh tin tức trong buổi họp báo chiều nay.

      “Tạo hình mới như thế nào?” Đường Bội chậm rãi tới bên cạnh , cúi người híp mắt cùng thưởng thức tạo hình của mình.

      “Rất thích hợp với em.” Sở Quân Hàn vừa , vừa nhàng sờ lên dấu hôn hôm qua bị Đường Bội cắn.

      Dấu vết mờ rất nhiều, nhưng hiếm khi đùa vui :

      xinh đẹp, cắn người.”

      nhắc nhở em sao? Hay là muốn thử thêm cái?” nhanh chóng nhào người tới, bỗng đột nhiên hỏi: “Em cảm thấy mỗi lần chú nhìn em, giống như xuyên qua em để nhìn người khác.”

      Sở Quân Hàn giật mình, bỗng nhiên hỏi: “Cái gì?”

      biết sao? Hai lần rồi, mỗi lần chú nhìn em như nhìn người khác… Có lẽ…” nhìn mình chằm chằm màn hình máy tính, nhìn khuôn mặt được trang điểm mị, đột nhiên nở nụ cười: “Có lẽ nhìn nữ chính trong phim?”

      “Em gọi chú ấy là chú ?” Sở Quân Hàn tựa hồ nghe thấy những lời khác của , chỉ nhấn mạnh hỏi.

      “Chẳng lẽ nên gọi là Sở tiên sinh?” Đường Bội cười hỏi.

      Sở Quân Hàn khẽ vươn tay, ôm chặt vào trong ngực mình.

      vùi đầu vào bên gáy , hít sâu hơi, khiến trong ngực tràn ngập hơi thở của , mới khẽ giọng bất mãn :

      “Em gọi chú ấy là chú ?... Lại gọi là Sở thiếu? Đường Bội, nhà họ Sở chỉ có mình là con thôi!”
      Last edited: 23/11/15

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 64 (1) : Tình cần được giữ gìn.

      Edit: Alice (TA)

      Đường Bội ngồi đùi Sở Quân Hàn, mặc ôm lấy eo mình chặt, cười thuận miệng : “Em biết, Sở thiếu gia từ khi sinh ra ngậm thìa vàng, cũng là người thừa kế duy nhất.”

      “Ừ, còn gì nữa?” Cằm đặt vai , hơi thở ấm áp nhàng phun lên gáy , thấp giọng hỏi: “Em gọi chú là chú , vậy gọi là gì?”

      “Sở thiếu…” Đường Bội cố ý kéo dài thanh .

      Thanh còn chưa dứt, cảm thấy cổ đau xót, bị cắn cái.

      “Sở tổng?” Đường Bội vừa cười vừa né tránh công kích của , lại như đùa mà la lên:

      “Sở boss, ….vậy được rồi chứ?”

      được.” Sở Quân Hàn ôm càng chặt hơn.

      hít hơi sâu, ra cũng để ý cách gọi .

      Có đôi khi thân thiết giữa hai người, thể qua cách xưng hô.

      Kỳ thực, muốn hỏi, là chuyện khác.

      “Hôm trước, tầng cao nhất trong quán cà phê, em để lại cho dấu ấn của em…” Sở Quân Hàn lóng ngóng, thấp giọng : “ nghĩ, em cầu hôn .”

      Thân thể mềm mại ôm trong ngực đột nhiên cứng lại.

      Nụ cười vui vẻ mặt Đường Bội bỗng cứng lại.

      Cầu hôn?!

      Tại sao Sở Quân Hàn lại nghĩ như vậy?!

      Bọn họ quen nhau bao lâu? Trong lòng bắt đầu nghĩ đến chuyện hôn nhân khi nào?

      Đường Bội hơi nghi ngờ.

      Đôi mày nhăn lại giống như ngọn núi lớn, đôi mắt vốn sáng ngời, nhưng dường như cũng bị đám sương mù bao phủ, thân thể mềm mại dựa vào Sở Quân Hàn cũng ngồi thẳng dậy, sống lưng thẳng tắp, rời khỏi lồng ngực , tiếp tục dựa vào nữa.

      Đây là trong những cái ghét nhất ở Đường Bội.

      khẽ vươn tay, nắm cằm Đường Bội, xoay mặt đối diện với mặt mình.

      Trong đôi mắt thâm thúy mắt đầu tích tụ tức giận.

      “Là suy nghĩ nhiều sao?” Sở Quân Hàn lạnh lùng hỏi.

      “Chúng ta mới quen nhau bao lâu…” Đường Bội quả nhiên có hơi do dự.

      “Vậy, em muốn giới thiệu bạn của em cho biết là vì cái gì?” Sở Quân Hàn chút buông lỏng, truy hỏi.

      “Lạc hơi bất mãn với em, em muốn hai người gặp nhau lại đứng ở hai mặt đối lập.” Đường Bội nhìn : “Sau khi em giới thiệu cho hai người làm quen, ấy muốn làm gì, cũng nghĩ đến suy nghĩ của em.”

      “Em gọi ta là Lạc…. Còn gọi là Sở thiếu?!” Sở Quân Hàn hơi nheo mắt lại, tức giận cơ hồ biến thành bão táp, nồng tình mật ý ban nãy, dường như cách đời.

      nắm cằm Đường Bội, tới
      [​IMG]
      Thảo17, HaYen, Phong Vũ Yên3 others thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 64 (1) : Tình cần được giữ gìn.

      Edit: Alice (TA)

      Đường Bội ngồi đùi Sở Quân Hàn, mặc ôm lấy eo mình chặt, cười thuận miệng : “Em biết, Sở thiếu gia từ khi sinh ra ngậm thìa vàng, cũng là người thừa kế duy nhất.”

      “Ừ, còn gì nữa?” Cằm đặt vai , hơi thở ấm áp nhàng phun lên gáy , thấp giọng hỏi: “Em gọi chú là chú , vậy gọi là gì?”

      “Sở thiếu…” Đường Bội cố ý kéo dài thanh .

      Thanh còn chưa dứt, cảm thấy cổ đau xót, bị cắn cái.

      “Sở tổng?” Đường Bội vừa cười vừa né tránh công kích của , lại như đùa mà la lên:

      “Sở boss, ….vậy được rồi chứ?”

      được.” Sở Quân Hàn ôm càng chặt hơn.

      hít hơi sâu, ra cũng để ý cách gọi .

      Có đôi khi thân thiết giữa hai người, thể qua cách xưng hô.

      Kỳ thực, muốn hỏi, là chuyện khác.

      “Hôm trước, tầng cao nhất trong quán cà phê, em để lại cho dấu ấn của em…” Sở Quân Hàn lóng ngóng, thấp giọng : “ nghĩ, em cầu hôn .”

      Thân thể mềm mại ôm trong ngực đột nhiên cứng lại.

      Nụ cười vui vẻ mặt Đường Bội bỗng cứng lại.

      Cầu hôn?!

      Tại sao Sở Quân Hàn lại nghĩ như vậy?!

      Bọn họ quen nhau bao lâu? Trong lòng bắt đầu nghĩ đến chuyện hôn nhân khi nào?

      Đường Bội hơi nghi ngờ.

      Đôi mày nhăn lại giống như ngọn núi lớn, đôi mắt vốn sáng ngời, nhưng dường như cũng bị đám sương mù bao phủ, thân thể mềm mại dựa vào Sở Quân Hàn cũng ngồi thẳng dậy, sống lưng thẳng tắp, rời khỏi lồng ngực , tiếp tục dựa vào nữa.

      Đây là trong những cái ghét nhất ở Đường Bội.

      khẽ vươn tay, nắm cằm Đường Bội, xoay mặt đối diện với mặt mình.

      Trong đôi mắt thâm thúy mắt đầu tích tụ tức giận.

      “Là suy nghĩ nhiều sao?” Sở Quân Hàn lạnh lùng hỏi.

      “Chúng ta mới quen nhau bao lâu…” Đường Bội quả nhiên có hơi do dự.

      “Vậy, em muốn giới thiệu bạn của em cho biết là vì cái gì?” Sở Quân Hàn chút buông lỏng, truy hỏi.

      “Lạc hơi bất mãn với em, em muốn hai người gặp nhau lại đứng ở hai mặt đối lập.” Đường Bội nhìn : “Sau khi em giới thiệu cho hai người làm quen, ấy muốn làm gì, cũng nghĩ đến suy nghĩ của em.”

      “Em gọi ta là Lạc…. Còn gọi là Sở thiếu?!” Sở Quân Hàn hơi nheo mắt lại, tức giận cơ hồ biến thành bão táp, nồng tình mật ý ban nãy, dường như cách đời.

      nắm cằm Đường Bội, tới
      [​IMG]

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 64 (2): Tình cần được giữ gìn.

      Edit: Alice

      “Sở thiếu…”

      Đường Bội quay đầu nhìn hai mắt tràn đầy đau khổ, áy náy và đau lòng của Sở Quân Hàn, giọng điệu lần nữa lại trở nên bình tĩnh:

      “Em với , phải vì muốn đồng tình với quá khứ của em. Ngày đó ở mã trường Vân Tiêu…” Mặt Đường Bội đỏ lên, nhớ tới đêm điên cuồng vừa ngọt ngào, thanh cũng trở nên mềm mại:

      biết bố mẹ mình sống chung như thế nào. Em cũng vậy, em biết kết hôn có quan trọng hay , cũng biết trở thành vợ chồng có khác biệt gì với chúng ta bây giờ . Nhưng em…”

      hơi nghiêng đầu, có chút ngạc nhiên nhìn Sở Quân Hàn, hồi lâu mới với : “Khi em còn làm thế thân cho Đường Phỉ Phỉ, từng xem qua rất nhiều kịch bản phim truyền hình. Nam chính và nữ chính thường vì rất nhiều hiểu lầm, mỗi người nơi, có khi từ biệt đó là mãi mãi. Như , là con trai độc nhất của nhà họ Sở, em dám tin, vị trí bên cạnh và trong trái tim lại dành cho em. Bởi vì thực tế, ngay từ đầu em tin . Bây giờ cũng vậy, em cũng tin chủ nhân của nhà họ Sở lại dừng chân vì em, cả đời này thay đổi.”

      “Cho nên…” Thanh của Đường Bội thấp dần, nhưng càng thêm kiên định với : “Em đồng ý với việc này, phải vì muốn áy náy, hay đồng cảm…Em chỉ, chỉ hy vọng, chúng ta vì vài nguyên nhân lại sinh ra hiểu lầm thể bù đắp.”

      Sở Quân Hàn nhắm chặt hai mắt, hai tay ôm lấy Đường Bội

      Đường Bội của , luôn tươi cười giảo hoạt như con hồ ly, nhưng bên trong lại cất giấu nhiều tâm … Khiến cho lòng đau đớn.

      cũng có cách nào tưởng tượng, Đường Bội lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, muốn khiến tin tưởng và tiếp nhận người, có thể yên tâm ngủ say bên cạnh người đó, phải cần bao nhiêu dũng khí, bao nhiêu cố gắng?

      Giống như .

      …” Sở Quân Hàn hôn lên tóc Đường Bội.

      Từ khi vào ở trong biệt thự nhà họ Sở, mùi hương tóc giống với Sở Quân Hàn, cảm giác ngày càng quen thuộc như thế khiến lòng cũng trở nên mềm mại.

      “Đàn ông Sở gia, khi , đời này thay lòng.” Sở Quân Hàn hôn trán Đường Bội, từ từ xuống, thấp giọng : “Vì thế em đừng lo lắng nữa.”

      Giữa bọn họ, thử dò xét như gần như xa, ung dung thản nhiên, tất cả đều dừng lại ở đây.

      Đường Bội do dự hồi lâu, rốt cuộc cũng đưa tay ôm lấy chiếc lưng rộng lớn của Sở Quân Hàn.

      Cảm giác dựa sát vào nhau như vậy, có chút giống với hồi , vào mùa đông lạnh như băng, với em trai cũng ngồi dựa vào nhau ở trong phòng, chờ mẹ tan ca, mang cơm chiều trở về.

      Nương tựa lẫn nhau.

      Vì thế đơn.

      ôm Đường Bội, gần như hôn khắp toàn thân , trong ánh mắt dường như chỉ còn lại đau lòng và xót xa. Dường như muốn thông qua nụ hôn nóng bỏng ấy để truyền cho Đường Bội hiểu.

      Do đó, khi Đường Bội tỉnh lại vào ngày hôm sau, cảm thấy chuyện hôm qua hơi lờ mờ, chân , giống như giấc mơ.

      ôm chăn, im lặng mình tựa vào giường lát.

      Trầm mặc hồi mới vén chăn xuống giường, rửa mặt chải đầu đơn giản, chuẩn bị xuống lầu dùng bữa sáng.

      Ai ngờ Đường Bội vừa mới đến cửa, bị thay đổi bố trí bên trong khiến chấn động.

      Nhà ăn biệt thự Sở gia được trang trí hết sức lộng lẫy, đèn trần và bàn ăn theo phong cách Baroque, thay đổi của nó khiến gian phòng thoạt nhìn hết sức hoa lệ.

      Nhưng lúc này ở bàn lại bày đôi thiên sứ màu hồng nhạt.

      Ở giữa hai thiên sứ có bày chiếc bánh gato cao ba tầng.

      Bánh ngọt được làm hết sức đẹp đẽ, đường viền màu xanh bao phủ toàn bộ thân bánh, mặt còn có màu hồng, màu trắng và màu vàng nhạt, trông rất đáng .

      Ở bên trong lại có bánh ngọt khác.

      Phía bánh ngọt được trang trí thành hình trăm hoa đua nở mặt cỏ, có phòng ở bằng nấm to, phía trước phòng, có con thỏ trắng, tiểu thiên sứ, thiên nga trắng tụ tập cùng chỗ, giống như nhảy múa.

      Bên trong nữa, có cái bánh làm thành hình con ốc đáng . Giống như kẹo ốc được miêu tả trong chuyện cổ tích, nóc nhà bằng kẹo socola, cửa sổ bằng kẹo ngọt, tường ngoài được trang trí bằng hoa đủ màu.

      Toàn bộ nhà ăn có khoảng 20 loại bánh ngọt khác nhau

      Đường Bội nhìn thấy cực kì kinh ngạc cũng nghi ngờ cực kì.

      Cho dù Sở gia muốn phát triển thêm ngành bánh ngọt, cũng cần biến nhà họ Sở thành kho hàng nha!

      vào bên trong.

      Càng vào trong, những bánh ngọt hiên ra càng đẹp.

      Cái cuối cùng được làm bằng bơ, phía có hình thiếu nữ mặc lễ phục dạ hội xinh đẹp.

      Tầng tầng lớp lớp bơ sữa, tạo thành
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :