1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Kiều nương y kinh - Hi Hành (C64) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      truyen nay co ve dai hay sao ay nhi

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,953
      31. Chương 24: Gây nên

      "Phiền ma ma vất vả rồi." ngoài cửa Viện Bán Cần thi lễ cảm ơn.

      " nương khách khí rồi." Vú già khách khí hoàn lễ.

      Bán Cần vội vàng vội xoay người chạy vào bên trong.

      "Tiểu thư, tiểu thư, em hỏi qua rồi, biểu công tử ăn trưa xong quá ngọ (qua 12h trưa) ." Nàng cao hứng .

      Trình Kiều Nương cần nghỉ trưa, bởi vì thơi gian ngủ trong ngày của nàng rất nhiều.

      Giờ này nàng đọc quyển sách.

      Thừa dịp Trình gia cùng người Chu gia náo loạn sau đó mới ngồi xuống ăn cơm, nàng Bán Cần lấy giúp nàng quyển sách.

      Bởi vì cụ thể cũng biết phải đọc cái gì, vú già nghe được cầu gã sai vặt bẩm báo lão gia, sau đó theo lão gia đến thư phòng đem quyển dày nhất lại đây.

      Như vậy đủ để chơi đoạn ngày rồi.

      Ngốc tử lấy sách trừ khi chơi, chắc phải là dùng để xem ha.

      Đại Chu thịnh vượng lục, ngón tay Trình Kiều Nương vuốt ve bìa sách, yên lặng đọc tên sách, Bán Cần cái gì nàng cũng để ý, trong lòng nàng cao hứng, chẳng qua biểu được.

      "Tiểu thư, chờ biểu công tử tỉnh gặp đến xem tiểu thư." Bán Cần ngồi chồm hỗm ở trước mặt nàng, tay vịn ở bàn, chặn sách, .

      Trình Kiều Nương ừ tiếng, gật gật đầu với nàng.

      "Tốt." Nàng .

      "Tiểu thư." Bán Cần chợt ngồi trở lại, quỳ thẳng người, vẻ mặt kích động lại bất an, "Người gặp biểu công tử, cái gì?"

      Trình Kiều Nương ừ tiếng, lúc lâu sau chuyện.

      "Chắc là tiểu thư có vô cùng nhiều điều muốn nên nên lời , đừng nóng vội." Bán Cần cười , "Từ từ , biểu công tử nhất định kiên nhẫn nghe người ."

      Trình Kiều Nương lại ừ tiếng, ra, gì có thể , lại quen .

      Nàng cúi đầu muốn xem quyển sách này.

      "Có biểu công tử, các nàng về sau dám khi dễ tiểu thư rồi." Bán Cần còn thêm, mang theo vài phần vui mừng kích động, "Sớm biết thư vậy, chúng ta nhà ngoại Lão phu nhân trước, sau đó hãy trở về."

      Trình Kiều Nương ngẩng đầu.

      "Ngươi , có người tên là Hàn Nguyên Triều." Nàng chợt .

      Bán Cần bị ngắt lời sửng sốt.

      Hàn Nguyên Triều?

      Trình Kiều Nương cầm lấy vở Bán Cần ghi chép việc hằng ngày, mở ra chỉ vào hàng trong đó.

      Hôm nay, Đồng Giang, Hàn công tử Nguyên Triều gặp chuyện bất bình tương trợ.

      Bán Cần vâng tiếng nhớ tới.

      "Ta nhớ , là xảy ra chuyện gì rồi." Trình Kiều Nương hỏi.

      Bán Cần liền đem tình lại lần, chẳng qua so sánh với vở ghi, lần này nàng đơn giản rất hơn ít.

      "Tiểu thư, Lục công tử còn hơn Hàn công tử ít." Nàng lại bổ sung.

      "Bán Cần, Hàn công tử , nhấc tay chi lao (thuận tay giúp đỡ), mỗi người đều có thể, coi là ân tình." Trình Kiều Nương , cũng từ lời của nàng đến Chu Lục Lang.

      Bán Cần nhìn nàng, gật gật đầu.

      "Đúng, đúng, tiểu thư nhớ ra rồi , tiểu thư rồi, đời này chuyện nhấc tay chi lao rất nhiều, nhưng phải việc của mình có mấy người tự nguyện, cho nên mới muốn em nhớ kỹ, miễn cho quên vị Hàn công tử này tương trợ." Nàng cười hì hì .

      Trình Kiều Nương nhìn nàng.

      "Ừ, Bán Cần, cơ duyên gặp được người như Hàn công tử cũng nhiều." Nàng .

      Bán Cần nghi hoặc khó hiểu, việc này, có liên quan gì a.

      Tiểu thư đầu óc chậm, chắc lại nghĩ đến khác, hoặc bởi vì cảm động Chu Lục Lang tương trợ, cho nên mới nghĩ đến Hàn Nguyên Triều.

      Nhất định là, đầu óc tiểu thư nhớ đến quá khứ, nhất thời nghĩ đến tại rồi.

      "Đúng vậy, cho nên biểu công tử có thể tới, là quá tốt." Nàng cười , chống tay đứng dậy, "Tiểu thư, em kiểm tra trà đãi khách."

      Bán Cần liền chạy ra ngoài.

      Trình Kiều Nương nhìn thấy nàng lại lộn trở lại, hài đặt ở dưới hành lang vào, sau đó lại loẹt xoẹt vào phòng bếp.

      Trình Kiều Nương nhếch miệng, tính là mỉm cười, cúi đầu mở sách ra.

      Đợi cho qua buổi trưa, trà Bán Cần pha nguội rồi lạnh, Chu Lục Lang vẫn tới.

      "Còn chưa tỉnh sao?" Bán Cần , "Có phải uống nhiều rượu hay ?"

      ai trả lời nàng, khi thời điểm người khác nghỉ trưa xong, tới thời điểm Trình Kiều Nương nghỉ trưa.

      Nàng nằm ngủ giường, cách cửa sổ bằng xa, gió thỉnh thoảng nhàng làm giấy vang sột soạt.

      Bán Cần cẩn thận qua, đem đóng sách lại, nàng nhìn ánh nắng ngoài cửa sổ ngơ ngơ ngẩn ngẩn khắc, đứng dậy.

      "Ta xem Lục công tử, ngươi xem chừng tiểu thư giùm ta." Nàng thấp giọng gọi nha đầu mới tới .

      Khuôn mặt Nha đầu bình thường, là người mà nhìn thấy cũng có ấn tượng, ước chừng mười sáu mười bảy tuổi, nghe vậy sửng sốt lại có chút sợ hãi.

      "A, a, này, ta đây nên làm sao?" Nàng run giọng bật thốt lên hỏi.

      Chính là chưa từng chiếu cố ngốc tử. . .

      Ngốc tử tỉnh lại nếu khóc nháo làm sao bây giờ? Có thể hay đánh người? Phải đút nước sao? Ăn cái gì lót dạ? mình nàng có thể thay quần hay ?

      Bán Cần có chút căm tức trừng nha đầu.

      "Ta chút trở lại, ngươi ở hành lang, cần vào, tiểu thư tỉnh lại nếu thấy ta nàng nằm bất động, cái gì ngươi cũng đều cần làm." Nàng thấp giọng .

      Nha đầu nhàng thở ra.

      "Tỷ tỷ nhanh về nhanh a." Nàng vẫn khẩn trương dặn câu.

      Bán Cần cất bước ra ngoài.

      Nàng hỏi vài người mới biết được chỗ Chu Lục Lang nghỉ tạm, chạy tới sau, lại cũng nhìn thấy.

      "Thiếu gia gặp Trình Nhị lão gia." gã sai vặt ngoài cửa .

      gặp phụ thân tiểu thư trước cũng đúng, Bán Cần cao hứng nghĩ, xoay người đến bên Nhị lão gia, nàng cũng quay về sân, định chờ bên ngoài, chờ thiếu gia ra đến mình liền có thể dẫn gặp tiểu thư.

      Nấn ná hồi lâu, lại thấy Chu Lục Lang ra, Bán Cần chờ có chút lo lắng, vội đến hỏi gã sai vặt ở cửa Nhị lão gia, mới biết được vốn là cùngg Nhị lão gia đến viện Đại lão gia.

      Bán Cần tức giận dậm chân, xoay người lại chạy sang bên Đại lão gia.

      Nàng bên này tức giận, nha đầu ở lại trong sân cũng là lo lắng.

      "Ma ma, người có vào xem hay ?" Nàng có chút hoảng hốt lôi kéo vú già hỏi.

      Hai người ngồi chồm hỗm ở hành lang nửa ngày rồi, nghe bên trong lặng yên tiếng động, im lặng khiến kẻ khác có chút sợ hãi.

      "Nha đầu kia cần, chúng ta đừng vào." Vú già cũng .

      "Sao vẫn chưa trở lại a." Nha đầu ngóng ngoài cửa, " cái gì lâu như vậy, giờ, đến ngày mai lại sau cũng muộn."

      Bán Cần mới đến trước cửa Đại lão gia, bên trong gã sai vặt ra.

      "Cái gì? Lục công tử phải rồi?" Bán Cần chấn động, "Hôm nay mới đến, sao lại ngay?"

      Trình Đại lão gia cùng Trình Nhị lão gia được nghe lời ấy mặt cũng thoải mái.

      "Trời sắp tối, hiền chất còn có thể đâu?" Trình Đại lão gia .

      " ngại, đêm đen ít người mới nhanh." Chu Lục Lang cười , mang theo vẻ ngông cuồng của thiếu niên.

      Trong lòng Trình Nhị lão gia khinh bỉ vài phần.

      "Lần này hiền chất vội vàng mà tới vội vàng mà , chỉ vì đáp lời, là vất vả rồi." Trình Đại lão gia , cũng cố gắng giữ lại.

      "Vâng, ngoại trừ đáp lời cùng xem biểu muội có bình an hay , còn có chuyện." Chu Lục Lang nhớ tới cái gì giật mình .

      Đến rồi!

      Trong lòng Trình Đại lão gia cùng Trình Nhị lão gia rùng mình, đông náo tây loạn, giờ cuối cùng mục đích thực rồi.

      "Mời ." Trình Đại lão gia .

      Chu Lục Lang ngồi thẳng người, duỗi hai tay.

      "Ta muốn nha đầu kia." .
      Phong Vũ Yên, Tuyết Liên, thuyt2 others thích bài này.

    3. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      co len nha ban

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,953
      32. Chương 25: thôi

      Ta muốn nha đầu kia.

      Những lời này Trình đại phu nhân cảm thấy được dường như vừa mới nghe quá vài ngày.

      "Cái kia. . . nha đầu của Kiều Nương?" Nàng hỏi.

      Trình Đại lão gia gật gật đầu.

      "Chính là chuyện này?" Trình đại phu nhân hỏi.

      " vậy." Trình Đại lão gia .

      Hiển nhiên cầu này là quá đơn giản nên mọi người đoán trước được.

      "Cũng đừng suy nghĩ, nếu muốn liền cho , dù sao cũng phải nha đầu nhà chúng ta." Trình đại phu nhân , "Binh đến tướng đỡ, mở miệng chúng ta liền ứng đối, mở miệng chúng ta liền bất động."

      tới đây, lại nghĩ đến nha đầu kia.

      "Lại , nha đầu kia, từ sau khi về đến sinh nhiều chuyện thị phi, nhà chúng ta, dung được nha đầu như vậy." Nàng .

      Trình Đại lão gia gật gật đầu.

      " thôi, cho nha đầu kia, cho tự nàng làm chủ." .

      Nhóm vú già lĩnh mệnh mà , bao lâu trở lại.

      "Lão gia, phu nhân, cần , nha đầu kia ở ngoài cửa, gặp Chu Lục công tử rồi." Nàng .

      Trình đại phu nhân cười cười.

      "Vừa lúc, đây chính là chuyện nhà bọn họ, tự mình giải quyết ." Nàng , tới đây cười cười, phe phẩy cây quạt nhìn Trình Đại lão gia, " biết, nha đầu kia lần này có nguyện ý a."

      "Cùng công tử về nhà?" Bán Cần kinh ngạc hỏi.

      Chu Lục Lang gật gật đầu.

      " tốt quá!" Bán Cần mừng rỡ, "Ta phải cho tiểu thư."

      Xoay người , nghĩ đến cái gì lại dừng chân lại.

      "Công tử, lão gia đồng ý rồi?" Nàng lại hỏi.

      "Ngươi cũng phải nha đầu nhà bọn họ, sao bọn họ có thể đồng ý hay đồng ý." Chu Lục Lang nhíu mày .

      Bán Cần sửng sốt.

      "Tiểu thư là người nhà bọn họ a." Nàng .

      Chu Lục Lang càng nhíu mày.

      "Cái gì tiểu thư, ta là ngươi." .

      "A?" Bán Cần ngây ngẩn cả người, nhìn Chu Lục Lang, " phải mang tiểu thư nhà ta sao?"

      "Ngươi hồ đồ sao?" Chu Lục Lang nhìn chằm chằm nha đầu kia, nhíu mày mang theo vài phần kiên nhẫn, "tiểu thư nhà ngươi chẳng lẽ họ Chu sao? Mau chuẩn bị, trước khi trời tối chúng ta phải xuất môn."

      xoay người nhanh mà .

      Bán Cần đứng nguyên tại chỗ, màng nhĩ ong ong.

      Trình Kiều Nương tỉnh rất sớm, thời điểm Bán Cần dặn dò tiểu nha đầu, yên lặng nằm mệt mỏi, nàng liền ngồi xuống, tất cả kinh động bên ngoài của nha đầu và vú già, các nàng thấp giọng nghị luận nàng cũng nghe được.

      Im lặng mở sách, tranh vẽ cùng với hai hàng chữ khác nhau bình phong, các ký tự như nhào vào mi mắt, Trình Kiều Nương chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, nội tâm chấn động, nàng nhắm mắt lại hồi lâu dịu xuống.

      Vẫn thể nhìn?

      Yên lặng nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ khắc, Trình Kiều Nương lại cúi đầu.

      Thời gian nửa ngày trôi qua rất nhanh.

      Cái loại cảm giác ghê tởm xuất nữa, lấy tay dựa cột, nhìn từng hàng chữ cũng còn nhảy loạn ở trước mắt.

      Tuy rằng cuối cùng nàng chỉ nhìn hàng chữ.

      Đối với nửa ngày này mà đủ rồi.

      Trình Kiều Nương ngẩng đầu, xem bên ngoài gần đến chạng vạng, mây nhiễm đỏ chân trời.

      Tiếng nha nụ hoa già lo lắng bên ngoài lại truyền đến.

      "Sao vẫn chưa trở lại a. ."

      "Có thể hay hầu a. . ."

      "tiểu thư của nàng chính là ngốc tử, là người thể rời. . ."

      "Nếu chúng ta vào xem . . ."

      Trình Kiều Nương yên lặng nhìn ngoài cửa sổ, nàng khép sách lại.

      "Người tới." Nàng kêu.

      Tiếng chuyện bên ngoài đột nhiên ngừng, trong viện tựa hồ im lặng ngay cả thở đều nghe được.

      Sau lát, có người lật đật lại hoang mang rối loạn vào.

      "Tiểu thư." Nha đầu quỳ xuống, run giọng hô, cũng dám ngẩng đầu.

      "Ta muốn thay quần áo." Trình Kiều Nương nhìn nàng .

      “Vâng.” Nha đầu vâng tiếng, ngẩng đầu lên, mặt trời chiều ngã về tây, ánh chiều tà chiếu ở ngườu nữ tử ngồi trước mắt, trong lúc nhất thời đẹp.

      Trời ạ, nhìn đẹp như vậy, hơn nữa, cũng thối. . .

      Những người đó đều là gạt người!

      Bán Cần vội vàng bước vào cửa.

      "Tiểu thư tỉnh sao?" Nàng vội hỏi , lời còn chưa dứt, chỉ thấy nha đầu hành lang quay đầu lại nhìn nàng.

      Tiếng Bán Cần liền két tiếng dừng lại.

      "Tiểu thư, nước trắng." Nha đầu thu hồi tầm mắt , ngồi chồm hỗm cúi đầu lấy tay đem chén nước đặt ở bàn.

      Trình Kiều Nương đưa tay muốn bưng ly trà.

      Bán Cần lấy lại tinh thần vội tiến lên quỳ xuống.

      "Tiểu thư muốn uống nước trà lạnh." Nàng , đưa tay trước lấy ly trà, thử.

      " ngại, ta có thể chờ chút." Trình Kiều Nương .

      Bán Cần vâng tiếng, thu tay lại ngồi xuống.

      "Tiểu thư, người muốn thay quần áo hay ?" Nàng lại nhớ đến cái gì hỏi.

      "Ta giúp tiểu thư làm rồi." nha đầu quỳ tại hành lang vội , mang theo vài phần kích động, tựa như làm chuyện gì giỏi lắm.

      Bán Cần ừ tiếng.

      Trình Kiều Nương nâng chung trà lên chậm rãi uống nước.

      "Tiểu thư, buổi tối người muốn ăn cái gì? Bán Cần làm cho người." Bán Cần vừa cười .

      Trình Kiều Nương nhìn nàng.

      Bán Cần hạ tầm mắt xuống, dám nhìn thẳng.

      "Lãnh đào." Trình Kiều Nương .

      Bán Cần cúi đầu vâng tiếng.

      "Để nô tì làm."Nàng đứng dậy .

      Nàng mới xuống sân, ngoài cửa có vú già tới.

      "Bán Cần nương, người của Chu công tử hỏi ngươi chuẩn bị xong chưa?" Nàng .

      Thân hình Bán Cần nhất thời cứng đờ, sắc mặt trắng bệch.

      "Nhờ ma ma cho công tử, để ta giúp tiểu thư làm lãnh đào lần nữa." Nàng run giọng .

      Trình Kiều Nương đặt ly trà xuống.

      "Bán Cần tỷ tỷ, nếu ngươi vội trước hết thôi, ta làm cho." Nha đầu kia ở bên .

      "Ta có thể làm!" Bán Cần quay đầu lại.

      Nha đầu hoảng sợ, lại nhìn Bán Cần mắt nước mắt lưng tròng, càng thêm khó hiểu.

      Bán Cần quay đầu cúi đầu vội đến phòng bếp.

      " cần." Trình Kiều Nương , "Ngươi ."

      Bán Cần xoay người quỳ xuống khóc lớn.

      Vú già ngoài cửa cùng nha đầu dưới hành lang đều ngạc nhiên.

      Đây là làm sao vậy?

      "Tiểu thư, tiểu thư." Bán Cần khóc thành tiếng, kêu, quỳ về phía trước, "Nô tì , nô tì , nô tì cho Lục công tử."

      Nàng đứng dậy lảo đảo chạy ra phía ngoài.

      Nha đầu trợn mắt há hốc mồm nhìn.

      "Đây là làm sao vậy?" Nàng khó hiểu hỏi.

      ai trả lời nàng.

      Bán Cần chạy xa rồi, vú già ngoài cửa cũng theo .

      Nha đầu khỏi quay đầu lại nhìn Trình Kiều Nương.

      Tóc mai rời rạc, mặc áo đen thùng thình, nữ tử im lặng mà ngồi vẻ mặt như trước, tựa như cái gì cũng thấy cái gì cũng còn nghe được.

      Biết ăn uống rồi ngủ, khác ngốc tử rồi, những chuyện như vui buồn ghét chẳng hạn ngốc tử đều hiểu.

      " cho phòng bếp, ta muốn ăn lãnh đào." Trình Kiều Nương .

      Nhìn xem, phải !

      “Vâng.” Nha đầu vâng tiếng.

      Ngốc tử này biết đại tiểu tiện, ngây ngô cười vui buồn vô cớ, cũng đánh người tranh cãi ầm ĩ, chính là lẳng lặng ngồi, có thể vui chơi giải trí mặc quần áo, quả thực rất dễ chiếu cố.

      Nha đầu vui vẻ bước .

      Trình Kiều Nương ngồi ở trong sảnh đường, tay cầm ly trà đờ đẫn bất động.

      Nhìn thấy Bán Cần khóc sướt mướt, Chu Lục Lang nhíu mày.

      "Ta thích ngươi là nữ tử hùng mới chịu mang ngươi , ngươi khóc như vậy là vì sao?" , nắm lấy dây cương phi thân lên ngựa.

      hùng? Là mình sao? ngờ Công tử đánh giá mình cao như vậy?

      Nhưng là. . .

      "Nhưng, tiểu thư nhà ta làm sao bây giờ?" Bán Cần khóc ròng .

      " có ngươi, Trình gia cho nha đầu khác?" Chu Lục Lang có chút buồn cười, dù thông minh lanh lợi, cũng tránh được bệnh chung của nữ nhân.

      "Nhưng, từ tiểu thư theo ta. . ." Bán Cần khóc ròng .

      "Từ ở với ngươi, dù ở với ngươi, ở cùng người khác thể sống sao? Giờ đây có ngươi, chẳng phải nàng vẫn sống sao?" Chu Lục Lang nhíu mày , " đời này có ai cách xa ai là thể sống tiếp? Chớ để tự mình quan trọng hóa, lừa mình dối người!"

      Bán Cần cúi đầu khóc, chỉ cảm thấy tim phổi tan nát.

      Đúng vậy, nàng phải người Trình gia, nàng là do Chu lão phu nhân mua, là người Chu gia, do đó, nên trở về.

      "Ngươi có hay , ta muốn ngay, coi như xong, ta cũng phải thiếu mình ngươi!" Chu Lục Lang quát, "Chẳng qua là nhìn thấy ngươi sống ở trong này đáng tiếc thôi!"

      Bán Cần dám lên tiếng, lập tức ngẩng đầu nhìn thiếu niên.

      Thiếu niên từ cao nhìn xuống, ánh chiều tà rạng rỡ.

      Bán Cần quay đầu lại nhìn cửa.

      Giờ đây mặc dù Tiểu thư tốt hơn rất nhiều, chỉ là nếu đề cập tới, chỉ có thể nhớ kỹ người cùng chuyện ba bốn ngày gần nhất.

      Như vậy, ba bốn ngày sau, nàng cũng nhớ từng có người như Bán Cần rồi.

      Nàng cúi đầu lau nước mắt.

      “Vâng.” Bán Cần cúi đầu cúi người nức nở , "Nô tì nghe công tử, nô tì cần thu thập cái gì rồi."

      Trời tắt nắng, cảnh chiều hôm bao phủ mặt đất.
      Phong Vũ YênTuyết Liên thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,953
      33. Chương 26: Ai ngốc

      Nha đầu mang bát lãnh đào lên, Trong bát điểm xuyết hành xanh đậu trắng, chuẩn bị tốt hai đĩa ăn sáng cùng với bát đũa, lúc này mới bưng đến trước người Trình Kiều Nương .

      Đèn trong phòng đăng thắp sáng, màn trúc buông xuống, ngăn cản côn trùng bay vào.

      Trình Kiều Nương nhìn bàn ăn trước mặt, hề động.

      biết có thể tự ăn cơm hay . . . .

      Nha đầu chần chờ khắc, nhìn nhìn vú già, vú già nháy mắt với nàng.

      Nha đầu liền đưa tay muốn cầm đũa.

      Trình Kiều Nương đưa tay cầm lấy đữa, tay cầm tay áo, tay chậm rãi gắp đồ ăn.

      Nha đầu thở phảo, hướng vú già vẻ mặt đắc ý cao hứng.

      Ngoài cửa loạt tiếng bước chân, tới bốn năm người.

      "Quách tiểu thư sao đến đây." Nha đầu cùng vú già vội mỉm cười nghênh đón.

      Phụ nhân cầm đầu mỉm cười chỉ chỉ người đứng phía sau.

      "Về sau nha đầu này ở đây." Nàng .

      nha đầu đứng ra, vội vàng thi lễ.

      "Sao lại thêm người?" Vú già hỏi.

      "À, do nha đầu tới cùng tiểu thư trước kia rồi, phu nhân sợ hai người các ngươi chiếu cố được, cho nên lại mua thêm người." Quách nương , mắt nhìn phòng khách.

      Dưới ánh đèn, kia cúi đầu ăn cơm, có ý dừng lại nhìn.

      Làm ngốc tử cũng rất tốt, bớt lo bớt việc.

      Quách nương lòng dạ nào ở lại, xoay người bước .

      Nha đầu cùng vú già ở lại còn trong trạng thái khiếp sợ.

      "Sao lại rồi?"

      Nha đầu mới tới quyệt miệng đánh giá bốn phía, nghe thấy được phì cười.

      " ? Ở tại chỗ này cả đời a?" Nàng , "Người ta có địa nơi tốt để , lại là công tử tự mình đến đón, còn , có mà ngốc tử."

      Nha đầu cùng vú già này mới hiểu được là chuyện gì xảy ra, có chút buồn bã lại có chút thể .

      "Cứ như vậy rồi a." Nha đầu quay đầu lại nhìn Trình Kiều Nương bên trong phòng khách .

      Dưới ánh đèn nàng còn tại chậm rãi ăn cơm.

      "Tốt xấu theo lâu như vậy, đến khấu cái đầu cũng nên có a." Nàng thào .

      "Khấu rồi, ở ngoài cửa khấu rồi." nha đầu mới tới , "Nhưng mà, có khấu đầu hay cũng thế thôi, ngốc tử biết cái gì."

      Chu công tử chỉ ở ban ngày rồi, còn mang nha đầu , tin tức rất nhanh cũng truyền khắp phủ.

      " phải luyến tiếc tiểu thư sao? Ngay cả đến phòng bếp Lục nương làm lót dạ đều muốn, sao, tại rồi, đây chính là còn cách cách xa vạn dặm, vậy bỏ được?" Trình Lục Nương hừ vừa .

      " đời này có cái gì luyến tiếc, nha đầu kia tự nhiên là thông minh, người thông minh hướng chỗ cao mà , theo ngốc tử này, cả đời cứ như vậy rồi, theo công tử kia có tương lai hơn." Trình Ngũ Nương chậm rãi .

      Trình Lục Nương biết được những chuyện này rồi, nghe vậy hiểu được, liền mang theo vài phần tức giận đảo qua nha đầu bên cạnh mình.

      "Các ngươi người nào nếu dám tư xuân bỏ chủ như vậy, mặc kệ theo chủ tử nào, ta cũng nhất định đuổi theo đánh chết các ngươi." Nàng nâng cằm lên ngoan tuyệt .

      Bọn nha đầu bị dọa vội quỳ xuống luôn miệng rằng nô tì dám.

      "Tư xuân là cái gì?" Trình Thất Nương tò mò hỏi, "Vì cái gì gặp tư xuân liền bỏ chủ?"

      Nơi này còn có đứa tám tuổi, mấy tỷ muội lảng tránh lấy cây quạt phẩy phẩy.

      "Buồn quá, chúng ta ao sen chơi." Trình Lục Nương chuyển đề tài .

      Bọn tỷ muội phụ hoạ đứng lên, Trình Thất Nương muốn.

      "Nơi đó có quỷ." Nàng kêu.

      ", Tứ ca khỏi bệnh rồi, đọc sách quá vất vả, ưu tư quá đọ, ở ao sen trúng gió mới sinh bệnh, Liêu thần y rồi!" Trình Lục Nương dựng thẳng mi quát, đưa tay chỉ đầu Trình Thất Nương, "Ngươi như thế mà quan tâm ca ca ta à, ta mang theo ngươi chơi!"

      Trình Thất Nương vừa ủy khuất lại vừa tức giận.

      "Ta thèm với ngươi!" Nàng dậm chân , nhấc chân trần bước .

      Vú em nha đầu biết đấy là chuyện thường xảy ra, mang theo guốc gỗ vội đuổi theo.

      Trình Lục Nương hừ tiếng.

      "Chúng ta , ngốc tử này giờ đây ở ao sen rồi, chúng ta yên tâm chơi." Nàng .

      Vừa đến bình minh, nghe tiếng vang trong phòng, nha đầu ngủ ở gường ngoài màn trúc vội đứng dậy.

      "Tiểu thư, người tỉnh sao?" Nàng hỏi.

      Trong phòng có người ừ tiếng.

      Nha đầu liền đứng dậy vào, Trình Kiều Nương ngồi ở bên giường.

      "Tiểu thư, nô tì hầu hạ người thay quần áo." Nha đầu .

      Tuy rằng mới ba bốn ngày, nàng làm thuần thục rồi, bởi vì rất đơn giản.

      Tiểu thư này ầm ĩ náo loạn, im lặng quả thực rất dễ dàng hầu hạ, à, trừ ăn cơm ra.

      Chải đầu rửa mặt, uống vài ngụm nước trắng, nha đầu đem bàn ăn để trước mặt Trình Kiều Nương.

      "Tiểu thư, người xem. . ." Nàng có chút cẩn thận hỏi.

      Ánh mắt Trình Kiều Nương đảo qua bàn ăn yên lặng khắc.

      tại đồ ăn đều là phòng bếp bên kia đưa tới, phòng bếp bên này dùng đến, bởi vì. . .

      "Cá thêm chút dầu vừng, màu quá sáng." Trình Kiều Nương .

      Nha đầu vâng tiếng, lần nữa đem mâm cơm bỏ vào hộp đựng thức ăn rồi ra.

      Nha đầu trong viện gội đầu.

      "Đừng gội nữa, mang nước ra, ta muốn dùng nhà bếp nấu lại cơm cho tiểu thư." Nha đầu .

      Nha đầu gội đầu mang theo vài phần kiên nhẫn.

      " phải đều làm tốt rồi sao? Còn làm cái gì?" Nàng .

      "Nàng kiêng, phải làm lại lần nữa." Nha đầu .

      Nha đầu gội đầu vung tóc tiến lại, nhìn hộp đựng thức ăn, bĩu môi.

      "Ngốc tử biết cái gì a, chín là được, thực xem như tiểu thư hầu hạ a." Nàng , đưa tay tiếp nhận, "Để cho ta tới."

      Nàng cầm lấy đũa, đem lật cá lại, lại đem bên canh đổ vào trong cơm, đảo lung tung hai cái.

      Hương dầu bôi tóc tản ra trong phòng .

      Trình Kiều Nương qua cửa sổ ngẩng đầu, nhìn thấy nha đầu xa lạ.

      "Tiểu thư. . ." Nha đầu hô, đột nhiên liền ngây ngẩn cả người, nhìn thấy tiểu thư ngồi bên cửa sổ.

      Đây là lần đầu tiên nàng vào phòng sau khi ở đây, lần đầu tiên thấy tiểu thư này.

      là đẹp mắt a, nàng thất thần khắc.

      đáng tiếc là ngốc tử.

      "Tiểu thư." Nàng lấy lại tinh thần, quỳ ngồi xuống, đem thức ăn bên trong hộp bày ra, ngư cùng cơm, "Tiểu thư chiên qua, chiên."

      Trình Kiều Nương nhìn bát bàn, lại ngẩng đầu nhìn nha đầu kia.

      Nha đầu thoải mái tự tại, biết sao dưới ánh mắt của nàng có chút khẩn trương.

      Chắc là do ngốc tử luôn làm cho người ta có chút sợ hãi.

      Nàng cười với Trình Kiều Nương.

      "Nô tì phải đút cho tiểu thư sao?" Nàng lắp bắp .

      Trình Kiều Nương nhìn nàng, nhấp hé miệng.

      "Ta phải ngốc tử." Nàng , "Ngươi mới là ngốc tử."

      Nha đầu bật cười.

      là khờ . . .

      Trình Kiều Nương đưa tay gạt hết đồ bàn.

      Cơm chan canh nhất thời ngã văng vào người nha đầu ngồi đối diện.

      "Ai nha ai nha bỏng chết rồi." Nha đầu nhảy dựng lên la.

      Trình đại phu nhân mới cảm thấy được an tâm quá vài ngày nhíu mày.

      "Kiều Tiểu thư là nha đầu kia dùng cơm làm bỏng nàng. . ." Vú già ngồi chồm hỗm ở trước mặt thấp giọng , "Nha đầu kia là Kiều Tiểu thư tự mình đánh đổ. . . Những người khác đều ở bên ngoài, thấy được, phu nhân, tin người nào?"

      "Ngươi hỏi ta tin người nào?" Trình đại phu nhân , ngồi thẳng người, nhìn vú già, rồi đột nhiên cất cao giọng, "Chuyện này còn cần đến hỏi ta sao? Hay là xem người Chu gia rồi, đời này cũng đến đây sao? Hầu hạ ngốc tử vui chơi giải trí liền làm khó chết các nàng rồi sao? Là đem ai làm ngốc tử đây! Đem ta hả!"

      Vú già sợ tới mức vội dập đầu.

      "Vâng, Vâng, phu nhân nguôi giận, phu nhân nguôi giận, nô tì biết, nô tì xử trí." Nàng , đứng dậy bước nhanh ra ngoài.
      Phong Vũ YênTuyết Liên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :