1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ánh Lửa Mùa Đông - Công Tử Như Tuyết

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 104+105

      " lời khó hết." Lãnh Tiểu Dã nghiêng người ngồi ghế sofa, "Ngài tìm con, có chuyện gì sao?"

      "Chuyện của An Nhạc, chú đều biết cả rồi." Kiều ngồi đối diện , "Bệnh viện chuẩn đoán chính xác nó vì hút ma túy quá liều nên..."

      Lãnh Tiểu Dã híp mắt lại, "Xem ra, chuyện này... đơn giản."

      Kiều ngẩng mặt, chăm chú nhìn lát, sau đó buông ly cà phê tay, "Tiểu Dã, con thực muốn ở đây với chú sao?"

      Ba của Lãnh Tiểu Dã là bộ đội đặc chủng, từ , có cuộc sống trong trại lính, lúc nào cũng muốn cùng người trai sinh đôi Lãnh Tiểu Tà vào quân đội.

      Đáng tiêc, mẹ lại phản đối chuyện này, rơi vào đường cùng, đành phải buông tha cuộc sống quân doanh, đến Mĩ, học khoa nghệ thuật thiết kế chuyên nghiệp.

      Kiều cùng ba - Lãnh Tử Duê là bạn tốt nhiều năm, nên Lãnh Tử Dã cùng Kiều cũng được xem là quen biết từ lâu.

      Sau khi biết thân phận thực của chú Kiều, Lãnh Tiểu Dã cũng vài lần đùa, muốn lặng lẽ theo ông.

      "Chú kiều." Lãnh Tiểu Dã nhún vai cái, lời có chút bất đắc dĩ, "Mẹ của con khi tức giận lên như thế nào chú cũng biết rồi, nếu biết con cùng ngài dính líu với nhau, chắc chắn bà ấy khiến chúng ta còn thấy mặt trời nữa! Hơn nữa... con đại đội Chim Ưng cùng ba, thế nên con nghĩ con cứ tiếp tục ngoan ngoãn làm nhà thiết kế, để hai người bọn họ đỡ lo lắng chút."

      trai tham gia vào quân ngủ, nếu lại tiếp tục theo, cả hai người con trong nhà đều chẳng có nghề nghiệp ổn định, thể để ba mẹ lo lắng thêm nữa.

      Tuy rất muốn, nhưng dù sao cũng trưởng thành, còn là bốc đồng như ngày nào nữa.

      Cũng biết, phải việc gì đều được thỏa đáng.

      Nhất là sau khi trải qua chuyện này, cũng ý thức được, trước kia ba mẹ lo lắng quá nhiều.

      Hớn nữa, trải qua hai năm học thiết kế nghệ thuật, cũng dần cảm thấy hứng thú với ngành này, bắt đầu thích phần .

      "Vậy... Coi như xong." Kiều nhún vai cái, nở nụ cười dịu dàng với , "Tiểu Dã, chú phát ra, con thực trưởng thành rồi."

      "Đó là dĩ nhiên, con qua mười tám tuổi, giờ trở thành người lớn rồi." Lãnh Tiểu Dã trẻ con cười cười, sau đó tầm mắt roi vào túi tài liệu bàn, "Nhưng... Chuyện của An Nhạc, rốt cuộc là như thế nào?"

      nhân vật như chú Kiều đây thể nào chú ý tới người bé như An Nhạc, lý do duy nhất, chính là chuyện này chẳn chắc có bí mật gì đó, hoặc có liên quan tới vụ án lớn.

      Kiều khẽ hít hơi, "Gần đây, chú liên tục tra án, có tổ chức buôn người quốc tế, người của chú điều tra ra được có thể An Nhạc có quan hệ với bọn chúng, chuẩn bị tiếp tục tra thêm bước nữa, chết. Bệnh viện cho biết, con là người mang nó đến đấy, rốt cuộc, chuyện gì xảy ra?"

      Buôn người?

      Chẳng lẽ, cái chết của An Nhạc có liên quan tới vụ mất tích của cùng buổi đấu gia ngày đó?!

      "Tổ chức kia tên gì?" Lãnh Tiểu Dã hỏi.

      "Này..." Kiều nhún vai cái, "Con phải nhân viên của chú, nên chú thể để con biết quá nhiều được."

      "Nếu..." Lãnh Tiểu Dã cười khổ, "Con cũng từng bị bọn họ bán sao?"

      Kiều kinh ngạc, nhìn chăm chú khuôn mặt hồi lâu, mới xác định đuà, "Lúc trước, con có mặt tại Jamaica cũng vì việc này?"

      Lãnh Tiểu Dã tự giễu cười, "Nghe , bọn chúng bán con với giá triệu."

      " vậy, con chắc hẳn là hàng hóa của bọn chúng... " Nhìn vẻ mặt nghi hoặc của Lãnh Tiểu Dã, Kiều liền giải thích, "Đúng là như vậy, bọn chúng đem hàng hóa, cũng chính là những được chuẩn bị phân chia làm vài cấp bậc khác nhau, từ cấp C trở xuống bán cho những quốc gia khác nhau làm , cấp B được bán để làm nô lệ, còn lại bọn chúng bán đấu giá, để có thể kiếm được nhiều lợi nhuận hơn. Thế con bị bán đấu giá ở đâu?"

      "Lúc ấy con hôn mê, hoàn toàn biết chuyện gì xảy ra, nhưng lúc tỉnh lại, con ở vùng biển quốc tế Ca-ri-bê, con nghĩ... Nơi đó chắc hẳn xa nơi bọn chúng mở cuộc đấu giá."

      "Vùng biển quốc tế?" Kiều nhàng gật đầu, "Xem ra, suy đoán của chú đúng, bọn chúng tổ chức chuyến du thuyền. Bên ngoài chỉ như đánh cuộc, nhưng thực tế cuộc đấu giá như vậy rất thu hút bọn nhà giàu từ nhiều quốc gia thế giới."

      Lúc tới đây, Kiều thân thiết nhìn băng gạc tay , "Con sao chứ?"

      Lãnh Tiểu Dã cười cười, " phải bây giờ còn vẫn lành lặn trước mặt ngài sao?"

      "Vậy là tốt rồi." Kiều nhe nhàng thở ra, giọng ung dung hơn, "Nghe , đêm qua con xuất tại bệnh viện với vị soái ca, sao?"

      Lãnh Tiểu Dã chẳng ừ hử gì nhún vai cái, cũng hề chuyện của Hoàng Phủ Diệu Dương.

      khi chuyện này bị lộ ra ngoài, đến tai ba , thế nào ông cũng giết chết Hoàng Phủ Diệu Dương.

      Đến lúc đó, mọi chuyện còn phiền toái hơn.

      Kiều cũng có thói quen tìm hiểu đời sống riêng tư của người khác, mở miệng đùa câu, thấy muốn tiếp tục đề tài này cũng chẳng hỏi thêm gì nữa.

      "Được rôi, chú nhanh chóng tra ra chuyện này, gần đây còn gia tăng chú ý. Nghe , bọn chúng bao giờ cho phép hàng hóa chạy trốn, thế mà con trốn khỏi người mua, biết bọn chúng có bán đứng con ?"

      " ."

      Hoàng Phủ Diệu Dương?!

      là loại người nếu như muốn tìm , nhất định tự mình ra tay, cần dựa dẫm vào người khác.

      "Vậy là tốt rồi." Kiều uống ngụm cà phê, cầm túi tài liệu đứng lên, "Chú trước, nếu con phát ra điều gì đặc biệt, nhớ gọi điện cho chú biết."

      "Chú Kiều." Lãnh Tiểu Dã vươn tay ngăn ông lại, "Chú có muốn... Con giúp chú ?"

      Kiều cố ý tới tìm , vừa đến liền hỏi có nguyện ý theo ông làm việc , sau đó lại nhắc tới vụ án này, những điều này cho thấy ông rất muốn trợ giúp.

      Kiều nhún vai cái, "Chú vốn nghĩ để con hi sinh khuôn mặt, hoặc làm mồi..."

      Lãnh Tiểu Dã đánh gãy lời ông, nghiêm túc phun ra ba chữ, "Con giúp chú!"

      Kiều có chút ngoài ý muốn nhìn , "Con ..."

      Lãnh Tiểu Dã lạnh lùng mở miệng, "Những tên kia nhất định phải trả giá lớn."

      Người của Lãnh gia, dễ bị bắt nạt như vậy sao?!

      Nhưng tên kia đem bán đấu giá, còn giết cả An Nhạc, món nợ này thanh toán với bọn chúng.

      Kiều hơi do dự, "Tiểu Dã, con nên suy nghĩ cẩn thận chút, con phải biết rằng, chuyện này phải trò đùa, lấy thân phận của con bây giờ gia nhập vào, có thể chắc chắn gặp nguy hiểm..."

      "Chú Kiều, con nghiêm túc." Lãnh Tiểu dã đứng lên, ánh mắt thâm trầm, đến nửa câu, liền bị vẻ nghiêm túc thu hồi lại, còn trẻ con nháy mắt với Kiều, "Nhưng, chú nhớ giữ bí mật giùm con, đừng cho ba mẹ con biết, nếu , chúng ta đều chết chìm trong biển nước bọt."

      Kiều gật đầu, vươn tay qua đặt lên vai , "Tiểu Dã, chú cẩn thận sắp xếp, tuyệt đối để con gặp nguy hiểm."
      Huyềnpluss, trangmai1234, Dunghyt976 others thích bài này.

    2. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 106+107

      "Con tin ngài." Lãnh Tiểu Dã gật đầu cười.

      "Được, chú về trước đây, còn nhớ dưỡng thương tốt, sau đó đến chỗ chú báo danh."

      " cần dưỡng, chỉ là vết thương thôi mà, con về trường chút rồi tới tìm ngài."

      "Được." Kiều thu bàn tay về, đột nhiên nhớ lại chuyện, "Vừa rồi con chủ động tìm chú, có phải có chuyện gì ?"

      "À... có, có, con cũng chỉ vì chuyện của An Nhạc thôi." Lãnh Tiểu Dã ra tên Hoàng Phủ Diệu Dương, ở vụ án này, nếu để Kiều biết về tồn tại của Hoàng Phủ Diệu Dương, mọi việc chắc thêm phiền toái mà thôi.

      Kiều cũng nghi ngờ , "Vậy được rồi, sau khi xử lý việc ở trường xong, gọi cho chú, chú đến đón con."

      " cần, chân trái bị thương, ảnh hưởng đến việc lái xe đâu chú." Lãnh Tiểu Dã vẫy tay với ông, "Ngài trước, con uống hết tách cà phê này ,"

      "Nhớ lái xe cẩn thận. " Kiều dặn dò câu, rồi ra khỏi tiệm cà phê.

      Lãnh Tiểu Dã từng là đối tượng đấu giá của bọn chúng, hơn nữa còn được mua với giá ty, nếu nhưng tên kia biết trốn thoát, nhất định nghĩ cách bắt lại, vì để kế hoạch có thể hoàn mĩm thêm, ông cần phải trở về điều chỉnh chút.

      Nhìn Kiều rời , Lãnh Tiểu Dã lập tức đứng lên, rời khỏi tiệm cà phê, lần nữa lái xe, xác định ai theo dõi, mới quay lại biệt thự.

      lên lầu, cẩn thận mở cửa phòng ra.

      Cách khe cửa, chỉ thấy Hoàng Phủ Diệu Dương nằm nghiêng gối, dường như ngủ rất say.

      nhàng mở cửa, rón rén tới, đưa tay sờ trán .

      Trán hơi mát, có chút mồ hôi, xem ra khỏi bệnh rồi.

      "Ngài ngủ thoải mái nhỉ?!"

      Vạch chăn người ra, Lãnh Tiểu Dã hết sức đỡ từ giường dậy, xuống lầu, nhét vào phía sau.

      Thuốc vẫn chưa hết tác dụng, Hoàng Phủ Diệu Dương cũng tỉnh lại.

      Thở hổn hển ngồi vào trước, Lãnh Tiểu Dã nhàng thở ra, liếc trong kính chiếu hậu cái, rồi khởi động xe.

      Lái xe ra khỏi nội thành, đến công viên ở ngoại thành, đưa xuống xe, đặt ngồi dãy ghế.

      "Bá tước tiên sinh, cứu tôi hai lần, tôi cũng giúp hai lần, lần nay, chúng ta hoàn toàn hòa nhau, về sau, đừng đến làm phiền tôi nữa!"

      Bỏ ra, Lãnh Tiểu Dã xoay người rời .

      Phía sau, tiếng động vang lên, Lãnh Tiểu Dã xoay người lại, chỉ thấy Hoàng Phủ Diệu Dương ngủ mê man ngã sang bên.

      Vội đỡ , Lãnh Tiểu Dã chậm rãi để nằm ngang, rồi lần nữa quay người .

      đến ven đường, ngôi vào trong xe, nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương nằm ghế, nhíu mày.

      Lần nữa đẩy cửa xe ra xuống, tay cầm theo chiếc thảm, đắp lên người .

      Chú ý tới cổ có gì đó lóe sáng, cánh tay vươn lên bỗng dừng lại, chỉ thấy chiếc nhẫn kim cương rơi ra khỏi cổ áo , lấp lánh dưới mặt trời.

      ...

      "Chúng ta có thể kết hôn, tôi chắc chắn tiếp xúc với bất kỳ người con nào ngoài em, con của chúng ta thừa kế tất cả tài sản cùng địa vị mà tôi sở hữu, bảo vệ em, cho em tất cả những gì mà người con nào thế giới cùng đều mơ ước!"

      ...

      Bên tai lại vang lên giọng của , Lãnh Tiểu Dã bất đắc dĩ giơ khóe môi lên.

      "Tôi tin, chắc hẳn dùng lời này để lừa gạt ít phụ nữ."

      Đưa tay vào túi tiền, lấy đồng tiền xu đặt lên lòng bàn tay .

      "Làm người tốt, tiễn phật tới Tây, đồng xu này đủ cho gọi điện thoại."

      Xoay người, Lãnh Tiểu Dã ngồi vào xe, đem xe dừng lại cách đó khá xa.

      Buông mái tóc dài ra, cầm lấy kính mát cùng chiếc mũ đeo lên, lần nữa vào công viên, đến nơi có thể nhìn thấy nơi ngồi, sau đó nhặt tờ báo, che mặt lại.

      Đọc đọc lại tờ báo nhiều lần, Lãnh Tiểu Dã đục hai cái lỗ tờ bào, nhìn thấy Hoàng Phủ Diệu Dương hề động đậy nằm dãy ghế.

      "Có lầm vậy?"

      Lãnh Tiểu Dã buông tờ báo xuống, suy nghĩ, muốn nghĩ cách giúp tỉnh lại, đột nhiên tháy Hoàng Phủ Diệu Dương giật giật.

      vội giơ báo lên che mặt, nhìn xuyên qua hai lỗ tờ báo quan sát .

      Hoàng Phủ Diệu Dương dâu biết rằng mình bị chuyển đến chỗ khác, xoay người lại, trực tiếp rơi xuống bãi cỏ.

      "Phốc!"

      Lãnh Tiểu Dã suýt cười ra tiếng.

      Vừa ngã xuống, Hoàng Phủ Diệu Dương liền hoàn toàn tỉnh táo.

      Từ dưới đất bò dậy, nhíu mày nhìn bãi cò, rồi liếc nhìn xung quanh cái, vẻ mặt kinh ngạc trở nên tức giận.

      Nha đầu thúi, dám đem ném tới công viên sao?

      Cạch!

      Mũi chân đá phải vật gì đó, tiếng động vang lên.

      Hoàng Phủ Diệu Dương cúi người xuống, cách đo xa, đồng tiền xu nằm bãi cỏ.

      Tầm mắt rơi vào chiếc thảm cách đó xa, khom người nhặt đồng tiền lên, thuận tay cầm lấy tấm thảm.

      Thảm? Giữ ấm.

      Tiền xu?! Xem ra muốn dùng gọi điện.

      Vật này, chu đáo!

      Cách tờ báo, Lãnh Tiểu Dã cẩn thận nhìn Hoàng Phủ Diệu dương, thực ra, biết Hoàng Phủ Diệu Dương nghĩ đến vẫn còn ở gần đây.

      Chẳng qua chàng này vô cùng thông minh, nên phải cẩn thận gấp bội.

      Như Lãnh Tiểu Dã nghĩ, Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn , tròng lòng sớm nghĩ rời .

      cúi mặt, nhìn đồng tiền trong bàn tay. Bước ra khỏi công viên, đến buồng điện thoại ven đường.

      Nắm tiền xu trong tay, bỏ vào rồi thu tay lại, nhấn dãy số.

      Rất nhanh điện thoại được chuyển.

      "Xin chào, đây là phủ bá tước, xin hỏi có thể giúp gì cho ngài?"

      "Là tôi đây."

      "Xin hỏi, ngài là ai?"

      Hoàng Phủ Diệu Dương nắm chặt điện thoại, gào thét tên tiếng đầy đủ của mình, "King. Amanda. Theresia!"

      Bên kia điện thoại, thư ký sợ tới mức suýt làm rơi ống nghe, "Bá... Bá tước tiên sinh, ngài... Ngài có việc gì sai bảo?"

      "Lập tức gọi quản gia nghe điện thoại, gọi ông ta gọi lại cho tôi." Hoàng Phủ Diệu Dương nhíu mày ra lệnh, "Còn nữa, sau khi chuyện xong, cậu mau cút khỏi phú bá tước cho tôi!"
      Cạch!

      Hoàng Phủ Diệu Dương đem ống nghe tren lên.

      "King. Amanda (Amanda). Theresia ( Đặc Lôi Tọa), Amanda. Đặc Lôi Tọa?!"

      Xa xa, Lãnh Tiểu Dã lặp lại cái tên này, chỉ cảm thấy có chút quen tai.

      Điện thoại vang lên.

      Hoàng Phủ Diệu Dương nhận điện thoại.

      Trong điện thoại, giọng quản gia lập tức vang lên, "Bá tước tiên sinh, xin hỏi tại ngài ở đâu?"

      "Quỷ biết!" Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn lượt bốn phía, chú ý biển tên cách đó xa, báo ra vị trí của mình.

      "Xin ngài chờ chút, chúng tôi lập tức đón ngài."

      Cạch!

      Hoàng Phủ Diệu Dương lần nữa đặt ống nghe lại chỗ cũ.
      levuong, Huyềnpluss, AnAn7 others thích bài này.

    3. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      Muốn biết ko chị, lên Google caca tìm , e cũng hóng biết đây này
      Bánh ĐậuCHIMQUYEN thích bài này.

    4. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 108+109

      "Phá hoại tài sản công cộng, đúng là công dân có đầu óc!"

      Lãnh Tiểu Dã thấp giọng mắng, rúc mặt sau tờ báo, tiếp tục quan sát.

      khỏi buồng điện thoại, Hoàng Phủ Diệu Dương nắm chặt đồng xu trong tay.

      "Nha đầu thúi, đừng để tôi tìm được em, tôi tiếp tục tha thứ cho em!"
      Nắm tiề xu trong lòng bàn tay, Hoàng Phủ Diệu Dương căm giận độc thoại.

      Lãnh Tiểu Dã sau tờ báo thấp giọng oán, "Cắt, ai cần tha thứ chứ."

      Lát sau, có chiếc xe từ từ xuất , dừng lại bên cạnh buồng điện thoại.

      Lão quản gia vội vàng xuống xe, nhìn thấy ôm cái thảm, người mặc chiếc áo sơ mi nhàu nát, cùng chiếc quần tây rách nát, lão lập tức cúi người xuống, dời tầm mắt.

      "Mời ngài lên xe."

      Khom người ngồi vào trong xe, Hoàng Phủ Diệu Dương lạnh giọng hạ lệnh, "Lập tức phái người điều tra, những nơi ở khác của Lãnh Tiểu Dã tại New York, tôi muốn có tất cả thông tin của ấy. Chi phí tiêu dùng thẻ tín dụng, bằng lái... Còn nữa, mang bạn ấy đến cho tôi, tìm hiểu tất cả bạn học, giáo viên cùng những mối quan hệ khác... Dấu vết nào đều khôn buông tha!"

      "Được." Lão quản gia ngồi bên, cung kính đáp ứng.

      Rất nhanh, đoàn xe chạy càng lúc càng xa, mãi đên khi còn thấy đèn xe nữa, Lãnh Tiểu Dã bước ra, ngồi vào chiếc xe của mình cách đó xa.

      Lấy điện thoại di động ra, nhanh chóng bấm số của Kiều.

      "Chú Kiều, con lập tức tới đây, ngài giúp con xóa hết tất cả lịch sử cuộc gọi chút, con sợ An Nhạc tăng thêm phiền toái cho con, ngài giúp con mua số điện thoại luôn."

      "Được, chú lập tức cho người làm, con qua đây, chú ở phòng làm việc chờ con."

      Cúp điện thoại, Lãnh Tiểu Dã gọi cho giáo mình.

      "Chú em ngã bệnh, em muốn Pháp thăm ông ấy chuyến, nên mấy ngày tới con đến trường được."

      " rất xin lỗi, Sunny (Tên Lãnh Tiểu Dã bằng tiếng )!" Bên kia điện thoai, giáo Lãnh Tiểu Dã giọng điệu vô cùng áy náy.

      "Thầy cần phải lo lắng, phải bệnh gì nghiêm trọng lắm đấu." Giọng Lãnh Tiểu Dã tràn đầy nặng nề.

      "Hi vọng ông ấy sớm khóe lại, nhưng, cũng phải nhắc em chút, đừng quên, em sắp chuẩn bị thi cuối kỳ, nếu cần giúp đỡ, cứ gọi cho .”

      "Được, tạm biệt."

      Đèn đỏ, Lãnh Tiểu Dã dừng xe, tắt điện thoại, sau đó hạ cửa sổ xuống, vứt điện thoại xuống đường.

      Đến khi đèn xanh, đạp chân ga, bánh xe nghiền qua di động, lập tức vỡ thành vô số mảnh .

      giờ sau.
      Lãnh Tiểu Dã ngồi đối diện Kiều, nhận chiếc điện thoại trong tay Kiều.

      "Chiếc điện thoại sở hữu rất nhiều tính năng mói, nếu cần, con có thể trò chuyện với chú, hơn nữa, còn có thể trực tiếp sử dụng định vị, nên... Cho dù tín hiệu vẫn có thể sử dụng được.

      Lãnh Tiểu Dã cầm di động, dùng ngón tay điểm vào man hình, "Chú nghe trộm điện thoại riêng tư của con chứ?"

      Kiều nhún vai cười cái, "Tốt nhất nên đến nội dung, nếu , có khả năng chú cho mẹ con biết!"

      xong, ông cầm lấy túi giấy, đưa đến trước mặt .

      "Đây... Tất cả hoàn toàn là hộ chiếu mới, thận phận... Còn nữa." Ông vươn tay lấy chiếc hộp từ trong ngăn kéo ra, đưa đến trước mặt , "Tăng cho con món quà."

      Lãnh Tiểu Dã nhanh chóng tiếp nhận chiếc hộp, mở nắp ra, nhìn đồ vật bên trong, nhất thời khóe môi giơ lên.

      Trong hộp, được đặt chiếc hoa tai màu đỏ lửa.

      Lúc trước, dùng chiếc hoa tai màu đỏ kia đê khiến Hoàng Phủ Diệu Dương hôn mê, cũng là do chú Kiều tặng cho nhân dịp sinh nhật mười tám tuổi.

      Bây giờ, cái này cũng giống như cái trước, nhưng nếu nhìn cẩn thận, nhìn thấy điểm khác biệt.

      "Ống tiêm vẫn giống như cái trước đó, thuốc trong đó mạnh hơn, còn có định vị toàn cầu, để chú có thể lúc nào cũng biết được vị trí của con." Kiều giới thiệu.

      Lãnh Tiểu Dã gật đầu, đem chiếc hoa tai đeo lên tai, "Khi nào con xuất phát?"

      "Con có vẻ vội nhỉ?" Kiều hỏi.

      Lãnh Tiểu Dã mỉm cười, "Đúng vậy, lần đầu tiên được nhận nhiệm vụ mà."

      Lần đầu tiên được giúp Kiều, tham gia vụ án quốc tế như thế này, quả có chút hưng phấn.

      Nhưng, đó phải trọng điểm, chủ yếu là, cái tên kia nhất định cho người tim , đương nhiên phải rời khỏi New York càng sớm càng tốt.

      Hi vọng trong lúc giúp Kiều phá an, tên kia bỏ cuộc rời .

      "Bên trường học, con xin nghỉ chưa?" Kiều hỏi.

      "Đương nhiên là rồi." Lãnh Tiểu Dã mở hộ chiếu ra, nhìn thấy tên mới, nhất thời cười ra tiếng, "Hứa Tiểu Dã?"

      Kiều cũng cười rộ lên, "Cấp dưới của chú có khả năng đặt tên tiếng Trung, nên chú dùng họ của mẹ con, cùng tên của con, như vậy con cũng cần lúc nào cũng phải giả danh.

      Lãnh Tiểu Dã gật đầu, "Thân phận mới của con là gì?"

      "Con của tân binh tài chính châu Á, chỉ biết tiêu tiền, tài liệu ở đây, lát nữa con có thể xem từ từ." Kiều đẩy xấp tài liệu qua.

      Lãnh Tiểu Dã nâng tay che trán, "Con kém đến như vậy sao?"

      Kiều cười rộ lên, "Thân phận như vậy mới có thể cho con cơ hội tiến vào thuyền bọn chúng, con kiên nhẫn chút ."

      "Vậy được rồi." Lãnh Tiểu Dã dùng ngón tay phủi phủi hộ chiếu, ", đánh cuộc thuyền là tiền của con hay tiền của chú?"

      Kiều nháy mắt với , "Đừng thua nhiều là được, kinh phí chúng ta có hạn."

      Lãnh Tiểu Dã cũng nháy mắt lại, "Nếu thắng, con có thể giữ lại làm học phí năm sau được ?"

      "Đương nhiên." Kiều khẽ giơ khóe môi, "Miễn là con may mắn là được."

      Điện thoại di động bàn kêu lên, Kiều nhận điện thoại, ánh mắt dừng lại người Lãnh Tiểu Dã, "Được, tôi biết rồi."

      Ngắt điện thoại, Kiều đem hai tay đặt lên bàn, "Chúng ta thuận lợi tiến vào đánh cuộc thuyền, đến lúc đó, ta giúp con, nếu con gặp tình huống gì bất ngờ, ta phụ trách an toàn của con."

      "Làm sao chúng con liên lạc được với nhau?" Lãnh Tiểu Dã hỏi.

      Kiều cười rộ lên, "Thấy rồi biết."

      Lãnh Tiểu Dã híp mắt lại, "Chẳng lẽ là... Dạ Phong Dương?!"

      Kiều cố ý hỏi lại, "Dạ Phong Dương là ai?"

      Nằm vùng, thể để lộ thân phận của mình, những quy định này, đương nhiên Lãnh Tiểu Dã cũng biết, nhún vai hỏi thêm gì nữa.

      "Khi nào con ?"

      "8 giờ tới nay, chú tranh thủ cho con ghế VIP."

      Lãnh Tiểu Dã nâng tay nhìn đồng hồ, "Chú có nơi nào nghỉ ngơi được , con muốn tẩm bổ."

      Kiều ấn xuống điện thoại nội bộ, "Jenny, vào đây chút."

      Cánh cửa mở ra, nhân viên nữ tới.

      "Mang con bé tìm chỗ nghỉ ngơi." Kiều phân phó tiếng, Jenny lập tức dẫn Lãnh Tiểu Dã ra khỏi phòng làm việc của ông, tới gian phòng nghỉ ngơi ở tầng trêt, "Ở đây có giường, phòng tắm, nếu có cần gì khác, lúc nào cũng có thể tìm tôi."

      cảm ơn với đối phương tiếng, Lãnh Tiểu Dã nhấc chân vào toilet, rửa mặt, chủ ý tới vết đỏ sậm , nhấc cằm lên, đến gần tấm gương.
      Huyềnpluss, trangmai1234, Dunghyt974 others thích bài này.

    5. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 110+111

      Trong gương phản chiếu chiếc gáy , cần cổ mảnh khảnh trắng muốt, còn lưu giữ lại dấu hôn của Hoàng Phủ Diệu Dương.

      "Đồ cầm thú!"

      Mắng câu, Lãnh Tiểu Dã kéo cổ áo ra phía trước, vẫy tay cho nước rơi xuống, rồi khỏi toilet.

      Nằm giường, nhắm mắt lại, ràng, có làm thế nào cũng thể ngủ được.

      Trừ bỏ dấu hôn ở cổ, cũng phát thấy lưu lại dấu hôn ở đâu nữa.

      Lúc trước trong phòng khách, Hoàng Phủ Diệu Dương từng hôn gáy , vì thế Lãnh Tiểu Dã thể xác định, dấu hôn này rốt cuộc là mới hay cũ.

      Chẳng lẽ, thực là nằm mơ sao?!

      Về đến phòng, cầm tài liệu của , rất nhanh, Lãnh Tiểu Dã xem xong tài liệu.

      Thân phận mới của vô cùng đơn giản, chung chỉ là 'con nhà giàu mới nổi', đặc biệt có nguy cơ phá sản.

      Loại nhân vật này đối với vô cùng tốt để bắt đầu, vứt tài liệu sang bên, nằm dài giường, cầm điện thoại lên mạng.

      Tiến vào tìm kiếm, nhập 'Amanda (Amanda). Theresia (Đặc Lôi Tọa)' .

      Lập tức, hàng vạn kết quả xuất , phía , hàng chứ 'nữ đại công tước Đặc Lôi Toa nước A' lên ràng.

      Lãnh Tiểu Dã tiến vào trang web, nhìn khuôn mặt tinh xảo tao nhã, mái tóc dài rám nắng, cùng đôi mắt màu lam sâu thẳm, lập tức nhận ra gương mặt này rất quen.

      Đúng vậy, người phụ nữ ảnh có vài phần giống Hoàng Phủ Diệu Dương.

      riêng gì diện mạo, ngay cả khí chất cao ngạo cũng y hệt.

      trượt màn hình, nữ đại công tước, trừ người cha là vua, còn có người trai ở bên ngoài, và người nữa —— chính là con trai của bá tước Đặc Lôi Tóa.

      Lãnh Tiểu Dã nhàng nhấn vào đường link, màn hình di động lập tức chuyển tới trang khác, phía ảnh chụp.

      người đàn ông mặc quân phục ngồi chiếc ghế cao, áo khoác đen bên ngoài, vai là dải lụa vàng, cùng chiếc nón lính trong tay.

      con ngươi màu lam đậm lộ ra ngoài, tuyệt đối vô cùng ngang ngược.

      Người đàn ông này, khonng ai khác, chính là đứa con trai duy nhất của nữ đại công tước, đồng thời là người thừa kế —— Hoàng Phủ Diệu Dương.

      Trách được tên kia vô cùng giàu có, tay mắt đầy trời.

      Phải biết rằng, nước A là nước giàu dầu mỏ, được biết đến như vùng đất sữa tươi và châu báu, nữ đại công tước Đặc Lôi Toa sở hữu tài sản khắp thế giới, dường như đều đầu tư vào các xí nghiệp lớn, tất cả nhưng giới hạn dầu mỏ, gas, vận chuyển, điện lực...

      Bình thường ma , tài sản của gia tộc này, cũng đủ mua được hơn nửa địa cầu.

      Lãnh Tiểu Dã khỏi cảm thấy may mắn, vì mình đem Hoàng Phủ Diệu Dương cho Kiều biết.

      Gia tộc này, ngay cả Kiều cũng trêu chọc được.

      Nhìn khuôn mặt Hoàng Phủ Diệu Dương ảnh, Lãnh Tiểu Dã nhíu mày.

      may, làm thế nào mà lại trêu chọc vào tên này?!

      Lấy tính cách tên kia, chắc chắn dễ dàng bỏ qua cho .

      An Nhạc chết, biết ta có tìm Tống An Nhã hay ?!

      tiếp, tối hôm đó, Tống An Nhã trần chuồng chạy , cũng biết ta thế nào rồi?

      Bệnh viện.

      Trợ lý cẩn thận đứng trước, cúi người, dẫn Hoàng Phủ Diệu Dương đến căn phòng.

      "Bá tước tiên sinh, ở trong này."

      Thay bộ quần áo sạch, Hoàng Phủ Diệu Dương tiến lên từng bước, nhìn xuyên qua cửa sổ bên trong.

      Trong phòng bệnh, bệnh nhân Tống An Nhã mặc đồ màu trắng rộng rãi núp ở mép giường, đôi mắt lo lắng nhìn bốn phía.

      "Mở cửa."

      Hoàng Phủ Diệu Dương nhàn nhạt ra lệnh.

      Bác sĩ đứng đằng sau lập tức tiến đến, lấy chìa khóa mở cửa ra.

      Nghe được tiếng mở cửa, Tống An Nhã càng ôm chặt hai chân, lo lắng nhìn qua.

      "Đừng tới... Đừng tới đây..."

      "Dường như ta bị hoảng sợ tột cùng, tình thần luôn trong trạng thái căng thẳng." Bác sĩ bên cạnh giải thích.

      Hoàng Phủ Diệu Dương khẽ giơ cằm, lão quản gia lập tức liến tên, chụp bả vai Tống An Nhac, dùng tiếng , "Tống tiểu thư?"

      "A... cần... nên tới đây..."

      Tống An Nhã sợ tới mức kêu lên thành tiếng, hoảng loạn bò xuống giường lui đến góc phòng.

      "Tống tiểu thư, cần sợ, chúng tôi chỉ muốn hỏi, và Lãnh Tiểu Dã là bạn đúng ?"

      Nghe được cái tên Lãnh Tiểu Dã, Tống An Nhã càng run rẩy.

      "Tiểu Dã, cậu nên tới đây, tớ cố ý hại cậu, phải, là An Nhạc ép tớ..."

      Lão quản gia còn muốn hỏi tiếp, Hoàng Phủ Diệu Dương tiến lên, bắt quần áo ta, đem ta từ dưới đất nhấc lên, "Chuyện của Tiểu Dã, có liên quan đến ?"

      Tống An Nhã bị khi thế của bức bách, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy trắng, tiếp tục khẩn cầu, " phải tôi, là An Nhạc ép tôi, là An Nhạc ép tôi..."

      "Bá tước tiên sinh." Bác sĩ tới, " tại ấy trong tình trạng rối loạn, đoán chừng tin tức ngài muốn biết."

      Tống An Nhac run rẩy trong tay Hoàng Phủ Diệu Dương, như chiếc lá sắp rụng.

      "Tiểu Dã, thực xin lỗi, tớ cố ý, cậu đừng tới đây..."

      Vứt ta ngã xuống đất, Hoàng Phủ Diệu Dương cau mày rời , lão quản gia cùng bọn cận vệ lập tức đuổi theo.

      đến trước thang máy, Hoàng Phủ Diệu Dương trầm mặc, chữ cũng , nhưng sắc mặt lên tất cả, tại vô cùng buồn bực.

      Lão quản gia, hít vào hơi, "Bá tước tiên sinh, hay là chúng ta nghĩ cách khác... Tôi phái người tìm thấy giáo của tiểu thư, có lẽ ấy có cách liên lạc với tiểu thư..."

      Bá tước Diệu Dương đánh gãy lời lão, lạnh lùng phun ra ba chữ.

      "Giết chết ta." ( "杀了她.")

      "Ý ngài là..." Lão quản gia nhìn thoáng Tống An Nhã trong phòng bệnh, "Tiểu thư Tống An Nhã?"

      "Hừ!"

      Hoàng Phủ Diệu Dương hừ lạnh tiếng, rồi tiến vào thang máy.

      Nếu phải tinh thần ta hoảng loạn như vậy, chắc chắn chỉ đơn giản là giết ta.

      Dám động vào của , bất kỳ người nào, cả An Nhạc hay Tống An Nhã, đều bỏ qua.

      Lão quản gia nhàng gật đầu, phất tay với bọn cận vệ phía sau.

      Hai người cận vệ lập tức dừng lại, xoay người vào phòng bệnh khi nãy.

      Hoàng Phủ Diệu Dương ra khỏi thang máy, ngồi vài sau xe, cách đó xa tiếng thét chói tai vang lên.

      Sau đó là thanh vật rơi xuống.

      "Có người nhảy lầu rồi!"
      levuong, Huyềnpluss, trangmai12345 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :