1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ánh Lửa Mùa Đông - Công Tử Như Tuyết

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 98+99

      "Lãnh Tiểu Dã!" Hoàng Phủ Diệu Dương thẹn quá hóa giận, gầm ra tiếng, "Tôi ra lệnh cho em, lập tức thả tôi ra, tôi so đo việc em trói tôi."

      dung túng cho quá nhiều, nhưng tiểu nha đầu này ràng là được voi đòi tiên.

      Nghe được tên mình, Lãnh Tiểu Dã có chút ngoài ý muốn, xoay người lại, liếc mắt, lười biếng mở miệng, "Độ dày nơi này rất thấp, hơn nữa để đảm bảo chất lượng giấc ngủ, giữa các gian phòng đều được cách , có la rách cổ họng cũng có người nghe, cho nên... nên tiết kiệm sức lực !"

      xong, xoay người, nặng nề đóng cửa lại.

      "Lãnh Tiểu Dã, em hối hận."

      Trong cửa truyền đến tiếng Hoàng Phủ Diệu Dương gầm gừ.

      Lãnh Tiểu Dã lại ngáp.

      Hối hận?

      quả hối hận, hối hận nên cứu đại phiền toái này.

      Ngày mai còn phải nghĩ cách, tiễn vị ôn thần này , nghĩ lại cũng vô cùng đau đầu.

      vào phòng ngủ của mình, liền vọt vào phòng tắm, thay bộ đồ ngủ cotton thoải mái, trực tiếp ném bản thân liền gối, rất nhanh chìm vào giấc ngủ.

      Từ Jamaica trốn về, chỉ nhắm mắt được hơn giờ máy bay, lại bị giày vò tới hơn nửa đêm, sớm mệt lả người.

      Trong phòng khách, Hoàng Phủ Diệu Dương tức giận kéo cánh tay, quả nhiên cảm nhận được sợi dây thừng cổ tay càng lúc càng siết chặt.

      tức giận đấm vào giường, rồi gào tên hai lần, nhưng lại nhận được bất kỳ câu đáp lại nào.

      Liếc mắt nhìn cánh cửa khép chặt, rồi nhanh chóng đảo mắt bốn phía, nhìn túi thuốc Lãnh Tiểu Dã tùy tiện đặt lên bàn, nhìn thấy lọ thuốc hạ sốt, mắt bỗng sáng ngời.

      Lấy lọ thuốc, Hoàng Phủ Diệu Dương nhàng đụng cái khiến chiếc bình vỡ ra, sau đó bắt đầu cắt dây thừng.

      30 phút sau.

      Hoàng Phủ Diệu Dương hoàn toàn cởi bỏ sợi dây trói mình, đứng sàn phòng khách của Lãnh Tiểu Dã.

      "Lãnh Tiểu Dã, tôi cho em thấy, cái giá của việc nghe lời!"

      để ý quần áo bị kéo đến bừa bộn, rón rén ra khỏi phòng, đến phòng Lãnh Tiểu Dã.

      chiếc giường lớn, ôm lấy gối đầu, chăn người sớm bị đá sang bên, áo ngủ rộng rãi trược đến vai, để lộ bên.

      Chân váy bị đẩy lên, vòng eo thon và hai chân khép hờ hơi lộ ra.

      Lúc này là tờ mờ sáng, nắng sớm từ khe hở cửa sổ rọi vào, khiến da thịt lên tầng vàng mỏng.

      Người giường, vô cùng mê người.

      Hô hấp Hoàng Phủ Diệu Dương tự chủ được ồ ồ.

      đến phía trước, xòe bàn tay ra, ngón tay nhàng trượt bắp chân .

      "Ừm..."

      Lãnh Tiểu Dã nhàng ngâm tiếng, rồi rụt ngón chân lại.

      Nửa chiếc chăn đắp người cũng bị đẩy xuống, đôi chân dài đều lộ ra trước mắt , động thời còn có chiếc nội y trắng.

      Thân thể nhanh chóng bành trướng.

      Hoàng Phủ Diệu Dương chỉ cảm thấy ngọn lửa từ bụng dâng lên, trong nháy mắt thiêu đốt cả người , tất cả tức giận đều bị đốt sạch, chỉ còn lại ý muốn được thân mật cùng .

      Bàn tay khách khí trượt thẳng lên , vào **, nhàng hôn lên bờ vai .

      hừ tiếng, rồi thay đổi tư thế, vừa khéo, thân thể nằm ngang, đối diện .

      có thói quen mặc áo lót ngủ, mà vải lại mỏng, khiến có thể nhìn hình dạng bên trong.

      Hầu kết Hoàng Phủ Diệu Dương tự chủ được trượt lên trượt xuống, vô cùng khó khăn đè lên người , nhàng hôn lên môi , cạy răng ra, đưa lưỡi vào dây dưa với .

      Miệng vẫn còn đọng lại mùi rượu, tinh khiết mà say lòng người.

      Hoàng Phủ Diệu Dương thưởng thức hết tất cả, giống như uống chai rượu lâu năm, hận thể uống hết, nhưng lại kiên nhẫn từ từ thưởng thức.

      hôn rất , sợ khiến tình dậy.

      Tuy có thể dùng sức, nhưng cũng hy vọng vậy.

      thích chinh phục , nhưng lại vô cùng nghe lời .

      Hô hấp thoải mái, theo bản năng Lãnh Tiểu Dã dời môi chỗ khác, cũng ép buộc , chỉ đem nụ hôn đặt lên khóe môi , bàn tay chui vào chiếc váy rộng rãi của , nhàng vuốt ve đường cong phập phồng mê người, mềm mại, vô cùng mềm mại.

      tự chủ được thở dốc, khẽ rên lên, nhưng tỉnh dậy.

      Cồn vào trong người, khiến ý thức của trở nên mơ hồ, Lãnh Tiểu Dã vốn ý thức được đây là .

      vô cùng dễ thương, khiến càng thương tiếc , động tác vô cùng dịu dàng.

      ...

      Mãi đến thời khắc cuối cùng, mất chế tăng thêm lực đạo, phóng thích trong người .

      Lãnh Tiểu Dã khẽ kêu tiếng, Hoàng Phủ Diệu Dương mới ý thức được động tác của mình hơi mạnh bạo, hoảng sợ, trong lòng vô cùng căng thẳng.

      Nếu tỉnh lại, nhất định tức giận?!

      Chưa bao giờ bá tước tiên sinh để ý người khác nghĩ mình thế nào, đột nhiên bỗng cảm thấy vô cùng căng thẳng.

      Kết quả, tiểu nha đầu giơ tay lên, nhàng đẩy bộ ngực hai cái, liên cuộn tròn người lại ngủ tiếp, tỉnh lại.

      nhàng thở ra, cẩn thận đứng dậy.

      Nghe thấy tiểu nha đầu lầm bầm gì đó, nghi ngờ đưa mặt qua, mơ hồ nghe được giọng .

      "Hoàng Phủ Diệu Dương.... Khốn... Kiếp..."

      mắng ?!

      Xem ra, ngay cả khi ngủ cũng bị chiếm đoạt.

      Nhìn khuôn mặt ửng hồng của , thỏa mãn giơ khóe môi, hôn lên má cái.

      Cẩn thận giúp lau chùi thân thể, đem quần lót mặt vào người , Hoàng Phủ Diệu Dương kéo chăn qua đắp kín người .

      "Tôi khiến em tôi, hơn nữa cũng thể tự quấy phá!"

      Nhìn Lãnh Tiểu Dã ngủ mê man, giọng như lời tuyên thệ.

      ...

      ...

      "Thừa nhận , Tiểu Dã, em thích tôi..."

      "Tôi có!"

      "Vậy em làm cái gì đây?"

      Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn chằm chằm , nở nụ cười vô cùng mập mờ.

      Lãnh Tiểu Dã cúi mặt, liếc nhìn bản thân, chỉ thấy mình cùng triền miên với nhau, còn có ít dấu vết.

      "Đầu hàng , Tiểu Dã..."

      Người đàn ông xong liền hôn .

      "Cút ngay!"

      Lãnh Tiểu Dã ngồi mạnh xuống, Hoàng Phủ Diệu Dương trước mắt biến mất, thay vào đó là tia nắng sớm nhè .

      Lãnh Tiểu Dã ngẩng đầu liếc nhìn cánh cửa được đóng kỹ, còn ở trong phòng mình, trừ ra, giường có thêm bất kỳ người nào, kể cả Hoàng Phủ Diệu Dương.

      nâng tay che trán, sờ thấy tầng mồ hôi mỏng.

      chỉ vậy, thân thể cũng cảm thấy kỳ lạ.

      Tim đập nhanh, toàn thân khô nóng, nhất là nơi đó... Dường như vẫn còn lưu lại hơi ấm cửa .

      Lãnh Tiểu Dã vạch chăn ra, chỉ thấy nội y của mình vẫn còn nguyên bị gì.

      Giấc mở vừa, chân .

      sao lại mơ thấy cảnh tượng này, hơn nữa đối tường lại là Hoàng Phủ Diệu Dương, tên khốn kiếp này... phải mở được dây thừng rồi chứ?

      Lãnh Tiểu Dã gãi đầu, bước xuống giường, ngay cả dép cũng mang vào, liền chạy tới căn phòng đối diện, đẩy cửa ra.

      Oành!

      Ván cửa đập mạnh vào tường, phát ra thanh nặng nề.

    2. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      Ko cần đuổi, a tự rồi....... sau khi được ăn thịt.... thịt..... thịt...... phải hem a.......:yoyo56:
      Bánh Đậu thích bài này.

    3. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 100+101

      giường, Hoàng Phủ Diệu Dương cúi người, dùng dây thừng buộc bàn tay mình lại.

      Nếu muốn nha đầu kia phát ra, biện pháp tốt nhất chính là đem mình trói lại.

      Nhưng chuyện này đối với , đúng là có chút khó khăn, buộc chân vô cùng đơn giản, nhưng muốn buộc được tay dễ.

      Vừa chống đỡ bẻ vai bị thương, vừa buộc tay mình lại, ngờ Lãnh Tiểu Dã lại tỉnh nhanh như vậy.

      Nghe được tiếng cửa đập vào tường, kinh ngạc xoay mặt lại.

      Dưới đèn, đứng trước cửa, ngực phập phông kịch liệt, khuôn mặt tràn đầy tức giận.

      Nhìn chiếc ghế bên cạnh giường Hoàng Phủ Diệu Dương, Lãnh Tiểu Dã đảo mắt đến sợi dây thừng đất, bước lên, lật chiếc chăn người ra.

      Bên dưới, hai chân đều bị buộc chặt như cũ.

      Chẳng lẽ, lầm rồi sao?

      Mới vừa rồi, thực ra là giấc mơ?!

      Hoàng Phủ Diệu Dương quaqy sang, híp con người lại, mập mờ mở miệng, "Muốn ngủ cùng tôi sao?"

      Liếc cái, Lãnh Tiểu Dã từng bước tiến lên, bắt lấy cổ áo , " qua phòng tôi ?"

      Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn khuôn mặt ửng hồng của , hơi dương khóe môi, "Qua làm gì?"

      mặt Lãnh Tiểu Dã nóng bừng, đương nhiên thể cho biết vừa cảm thấy giống mới làm chuyện đó cùng , nhìn kỹ , đưa tay đến, sờ lên chiếc lưng của .

      Cách lớp áo sơ mi, có thể cảm nhận được lớp mồ hôi như trước.

      Hai người cách nhau gần như vậy, cổ áo lại rũ xuống, khiến Hoàng Phủ Diệu Dương có thể ràng nhìn thấy vài đóa hoa cần cổ .

      Đáng chết!

      Vừa rồi quá mức kích động, vô tình để lại dấu hôn người .

      Lãnh Tiểu Dã còn muốn kiểm tra, vì hạ sốt mà đổ mồ hồi hay là vì tại vận động, bị Hoàng Phủ Diệu Dương kéo ngã xuống giường, dùng sức chặn lại.

      Nếu phát ra dấu hôn cổ, nhất định biết được, nên đành phải dùng biện pháp này thôi.

      "Khốn kiếp!" Lãnh Tiểu Dã dùng sức đảy ra, nhanh chóng lùi người lại, " lại động dục!"

      Hoàng Phủ Diệu Dương vươn đầu lưỡi liếm khóe môi, "Nửa đêm, em chạy qua phòng , phải muốn thân mật với sao?"

      Lãnh Tiểu Dã kéo vai áo bị kéo xuống, "Nằm mơ."

      " phải? Vậy để đoán." Hoàng Phủ Diệu Dương híp con ngươi lại, thoải mái dùng tay chống đầu nhìn , "Chẳng lẽ... Em nằm mơ thấy tôi sao?"

      Bị gãi trúng chỗ ngứa, khuôn mặt Lãnh Tiểu Dã nóng bừng lên, "Tôi có."

      nở nụ cười vô cùng xinh đẹp, "Em dối."

      " có, có là có!" Lãnh Tiểu Dã nhìn khuôn mặt cười xấu xa của , vô cùng tức giận đến mức cắn chặt răng, cầm lấy kim tiêm bàn, bắt tay , đêm kim đâm vào, "Cho ngủ giấc ngon!"

      Kim tiêm là chuẩn bị cho hạ sốt, nhưng vì khỏi, nên cũng cần sử dụng đến, bất quá, để ý tiêm nhát.

      Thuốc hạ sốt bắt đầu có tác dụng, ống tiêm này cũng đủ cho ngủ ngon vài tiếng đồng hồ.

      Hoàng Phủ Diệu Dương phản kháng, để mặc muốn làm gì làm.

      Lãnh Tiểu Dã lần xem xét dây thừng, nhấc chân đến cạnh giường, nhớ tới mình vừa làm vỡ chiếc lọ thủy tinh, Hoàng Phủ Diệu Dương sốt ruột kêu lên.

      "Đừng qua đây!"

      may, Lãnh Tiểu Dã hạ chân xuống, bàn chân truyền đến cỗ đau đớn, lập tức mắng ra tiếng.

      Hoàng Phủ Diệu Dương, ... Khốn kiếp, đau chết được!"

      Lúc vừa nhìn thấy sợi dây thừng, Lãnh Tiểu Dã vô cùng buồn bực, Hoàng Phủ Diệu Dương làm thế nào cởi được dây, tại giẫm phải mảnh vỡ dưới chân, mới hiểu được, là lấy được lọ thuốc, dùng mảnh thủy tinh cắt sợi dây thừng.

      Nhấc chân lên, nhảy qua bên, hút ngụm khí lạnh rồi giơ chân lên kiểm tra vết thương.

      Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn thấy vết máu chân , liền tháo bỏ sợi dây thừng, nhảy xuống giường, ôm lấy .

      " buông tôi ra!" theo bản năng giãy giụa.

      "Đừng nhúc nhích, để tôi xem vết thương em chút!" Đặt lên giường, cẩn thận nâng chân lên, quả nhiên lòng bàn chân , bị vài mảnh vỡ ghim vào, máu từ vết thương tràn ra.

      Xoay người, cầm lấy túi cầm cứu lần trước xử lý vết thương cho , Hoàng Phủ Diệu Dương đỡ lấy chân , tay còn lại cầm lấy cây nhíp, kẹp lấy miếng thủy tinh chân .

      "Nhịn đau chút."

      Nhắc nhở tiếng, dùng sức, đem mảnh vỡ đâm vào sâu nhất lấy ra, rồi giúp nặn những mảnh hơn, sát trùng vết thường, cẩn thận giúp băng bó vết thương.

      Lần trước băng bó cho , có rất nhiều kinh nghiệm, lần này, bá tước đại nhân thành thạo hơn nhiều.

      Nhìn thắt băng gạc lại, Lãnh Tiểu Dã đảo mắt qua chiếc băng gạc chỉnh tề chân mình, thể tìm ra được chỗ nào để châm chọc.

      phải thừa nhận, năng lựa học tập của người kia quả vô cùng đỉnh.

      Lần đầu tiên vô cùng xấu xí, đến bây giờ băng đẹp như vậy, đây cũng là lần thứ ba băng bó vết thương cho .

      Nhìn thấy vươn tay muốn ôm , Lãnh Tiểu Dã nhanh chóng cầm lấy cây kéo, đặt ngay cổ họng .

      " tốt nhất đừng nên hành động thiếu suy nghĩ."

      Hoàng Phủ Diệu Dương lên tiếng, dùng hai tay bế lên, đưa đến phòng ngủ , rồi cẩn thận đặt lên giường.

      để ý đến chiếc kéo ngay cổ họng, ngồi thẳng lên định khỏi.

      Đưa tay kéo chiếc tủ đầu giường, Lãnh Tiểu Dã cầm khẩu súng lục màu bạc ra, nhắm ngay lưng .

      "Đứng lại!"

      Hoàng Phủ Diệu Dương quay sang, lười biếng nhìn khẩu súng trong tay , "Tôi chỉ muốn lấy cho em bữa sáng."

      "Ở đây có đồ ăn."

      tháng đến căn biệt thự này, cho nên thức ăn trong tủ lạnh được đảm bảo chất lượng.

      "Tôi gọi quản gia mang tới."

      Lãnh Tiểu Dã nhắm khẩu súng vào , " có thể thư xem, là tay của nhanh, hay là viên đạn của ta mau hơn."

      Ánh mắt cân nhắc nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của , Hoàng Phủ Diệu Dương xoay người tới, ngồi xuống bên mép giường...

      "..."

      Lãnh Tiểu Dã vừa từ, đẩy chăn ra, nằm cạnh người .

      "Này?! Hoàng Phủ Diệu Dương định làm gì?"

      Hoàng Phủ Diệu Dương nghiêng người nằm gối, " cho tôi , lại để cho tôi gọi điện, cũng cho phép tôi ngủ luôn sao?"

      dời khẩu súng, nhắm vào mi tâm , "Cút!"

      duỗi tay ra, ôm lấy hông , "Tôi quen ngủ đất."

      tới đây, chế được ngáp cái.

      Ném tay ra khỏi eo mình, Lãnh Tiểu Dã liếc cái, vừa nhìn biết thuốc bắt đầu có tác dụng, thấy còn đưa tay qua, cũng đuổi xuống giường.

      Chờ chút thuốc phát tán nhiều hơn, ngủ say, tùy muốn xử thế nào cũng được.

    4. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 102+103

      Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn khẩu súng trước mắt, rồi dời tầm mắt đến khuôn mặt , "Tiểu Dã, rốt cuộc, em là người như thế nào?"

      Thân thủ nhanh nhẹn, hiểu đánh nhau, biết lái trực thăng...

      Mấu chốt là, ngay cả người của trực tiếp đến New York để tìm kiếm thông tin của , nhưng lại tra được nhiều tài liệu, ví dụ như ba mẹ, địa chỉ gia đình cụ thể các thứ.

      Khiến khỏi tò mò về thân phận của .

      Lãnh Tiểu Dã nhún vai cái, "Đại học X, sinh viên khoa thiết kế nghệ thuật."

      khách vạch trần , "Tôi nghe khóa nghệ thuật có những chương tình học như đánh lộn, súng ống, còn có cả điều khiển trực thăng."

      bĩu môi, "Sở thích cá nhân, được sao?"

      Ở đây là Mỹ, cho dù có sử dụng súng ống cũng tính vi phạm pháp luật.

      Hoàng Phủ Diệu Dương mỉm cười, "Đương nhiên là có thể, tôi rất thích."

      Ra tay nhanh chóng, thực lực kinh tế tầm thường, có thân phận bá tước quý tộc như vậy lại có tên tiếng Trung, trong vòng hai ngày, liên tiếp trải trận máy báy gặp trục trặc, trận bị tay súng tập kích...

      Ở sân bay Jamaico lộng hành như chỗ người, chỉ cần hai mươi giờ có thể tra được thông tin của và An Nhạc, tay mắt của người đàn ông này có thể ngập đầy bầu trời.

      rốt cuộc là ai?

      Lãnh Tiểu Dã cũng vô cùng tò mò.

      Con ngươi màu lam của Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn chằm chằm , trọng giọng chút trêu đùa nào, " theo tôi, tôi cho em biết tất cả."

      Lãnh Tiểu Dã nhếch môi, thu hồi vẻ mặt giễu cợt, nhìn , "Hoàng Phủ Diệu Dương, người đàn ông như , thiếu gì theo đuổi, tại sao lại muốn gây khó dễ cho mình?"

      Đưa ngón tay qua, đem sợi tóc dài nắm trong tay, ngón tay Hoàng Phủ Diệu Dương thước thức mái tóc của , ánh mắt màu lam trầm xuống, "Tôi chỉ muốn em."

      "Chúng ta mới quen biết nhau được ba ngày..."

      "Ba tháng ba ngày." sửa lại.

      Ba tháng?

      Lãnh Tiểu Dã nhíu mày, "Ba tháng trước, thực nhìn thấy tôi sao? Ở đâu?"

      Vì sao, chút cũng thể nhớ được?

      Theo lý mà , nhân vật như , có khả năng quên được.

      Hoàng Phủ Diệu Dương khẽ nhếch môi, ánh mắt dưng cánh môi , " nụ hôn, đổi câu hỏi, thế nào?"

      Lãnh Tiểu Dã cười tiếng, sau đó liền lật mặt, "Coi như tôi chưa hỏi cái gì."

      Hoàng Phủ Diệu Dương vẫn như cũ cười cười, "Vậy bớt cho em, nụ hôn, tôi có thể trả lời hai câu hỏi của em."

      Lãnh Tiểu Dã xem thường.

      "Mười." lại tiếp tục tăng giá.

      Lãnh Tiểu Dã bĩu môi, " nghiện sao?!"

      Hoàng Phủ Diệu Dương vẫn cằm chú nhìn vào môi , "Đúng vậy, tôi nghiện rồi."

      Lúc nào cũng muốn giữ lấy , thân mật cùng , đây là lần đầu tiên trong đời, có lẽ đa nghiện rồi.

      Lãnh Tiểu Dã gì, giơ ngón tay xoa huyệt thái dương, bất đắc dĩ nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương ở bên cạnh.

      "Thực ra tôi khác gì những khác, nhưng chỉ mới quen tôi, cảm thấy vô cùng mới mẻ, thời gian sau, cũng nhàm chán tôi giống như những khác."

      " ." cần nghĩ ngợi đáp.

      "Chắc chắn như vậy." tận tình khuyên nhủ.

      "Nếu vậy, chúng ta thử xem?" hỏi.

      "Đừng hòng mơ tường!" đáp.

      "Em sợ tôi sao?" nghiêm túc hỏi lại.

      " Đúng vậy, tôi sợ tôi rồi quay đầu lại được, bị ruồng bỏ như những người con khác, cuối cùng chỉ có mỗi mình tôi khổ cả cuộc đời, mỗi ngày đều buồn bã nhớ trong quãng đời còn lại..." Lãnh Tiểu Dã nhìn thấy nụ cười xán lạn của , liền châm rãi bổ sung hai chữ, "Mới là lạ!" ( "才怪!").

      Hoàng Phủ Diệu Dương vẫn nghiêm túc lại như cũ, " . Hơn nữa, tôi chưa tùng có người con khác."

      "Vậy sao?" Lãnh Tiểu Dạ đưa họng súng điểm lên mũi , " bằng ngài cứ , tôi là người con đầu tiên của cũng được."

      Giọng vẫn như trước, "Quả là như vậy."

      "Khụ..." Lãnh Tiểu Dã trực tiếp sặc nước miếng của mình, "Hoàng Phủ Diệu Dương, ... lừa quỷ!"

      còn muốn tiếp, Lãnh Tiểu Dã cũng vô cùng hứng thú.

      "Câm miệng!"

      cái gì chứ, người con đầu tiên của ?

      cho rằng là đứa trẻ ba tuổi sao, ràng coi thường chỉ số thông minh của .

      Hoàng Phủ Diệu Dương mở mắt nhìn , trong khoảng thời gian ngắn thể đoán ra tâm tư của , cơn buồn ngủ càng lúc càng rệt.

      Thuốc bắt đầu phát huy tác dụng, đem ý thức kéo đến bóng tối sâu thẳm.

      Cuối cùng, ý thức khuất phục viên thuốc, mắt nhanh chóng nhắm lại, cách nào có thể mở được, hoàn toàn lâm vào bóng tối.

      "Hoàng Phủ Diệu Dương?" Lãnh Tiểu Dã dùng họng súng chọc vào mặt , "Đừng giả vờ, còn giả vờ nữa, tôi tháo bịt mắt của xuống đấy... Hoàng Phủ Diệu Dương..."

      Bất kể cái gì, cũng chịu mở mắt.

      Lãnh Tiểu Dã nhàng đưa khuôn mặt đến gần , nghe được hô hấp chầm chậm của .

      chàng này, thực ngủ.

      Thu hồi khẩu súng lại, bước xuống giường, mũi chân trái đạp phải mặt đất, trận đau ỉ truyền đến, Lãnh Tiểu Dã nhìn chân mình, tầm mắt dùng chiếc băng gạc đẹp đẽ.

      Sau đó liền quay mặt nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương gối.

      Từ trong ngăn kéo lấy ra tờ giấy ghi chép, nhanh chóng viết mấy chữ, sau đó để tờ ghi chéo dính lên bàn.

      Lấy bộ đồ từ trong tủ quần áo, Lãnh Tiểu Dã tiện tay cầm súng nhét vào túi tiền, vào thư phòng, lấy chiếc di động ra cũng cất vào túi. vịn lan can xuống lầu, bước vào gara, ngồi vào chỗ tay lái, khởi động xe chạy .

      Nhìn thoáng phòng ngủ lầu, nhàng đạp phanh.

      "Tạm biệt, Hoàng Phủ Diệu Dương."

      Khẽ tiếng, dùng chân phải đạp ga, xe lập tức chạy .

      Đem xe tăng tốc, lập tức liền gọi điện cho Kiều, "Chú kiều..."

      Giọng của Kiều lộ ra phần vội vã, "Tiểu Dã, con cứ ở yên chỗ đó, chú tới tìm con."

      Lãnh Tiểu Dã liếc nhìn căn biệt thự càng xa dần trong kính chiếu hậu, "Chú cứ ở đấy, con lập tức chạy tới."

      "Chú chờ con ở quán cà phê chúng ta thường gặp."

      "Được, lát gặp lại!"

      Vốn muốn Kiều đánh người, đem Hoàng Phủ Diệu Dương phiền toái xử lý xong, lo lắng chạy đến quán cà phê xa, liền tạm thời quyết định, đến nơi lại tiếp.

      Loại thuốc kia có tác dụng trong vòng năm đến sáu giờ, nhưng cơ thể vô cùng khỏe mạnh, nên ít nhất ngừ từ ba đến bốn giờ đồng hồ, vậy cũng đủ rồi.

      Nửa giờ sau.

      Lãnh Tiểu Dã dừng trước của quán cà phê, cân nhắc vào quán cà phê.

      Ngay góc lầu, người đàn ông trung niên có làn da đen như Obama, lập tức đứng dậy, nhiệt tình vẫy tay với , dùng tiếng Trung kêu tiếng, "Tiểu Dã."

      Vị này chính là cảnh sát cấp cao quốc tế - Kiều

      "Chú Kiều." Lãnh Tiểu Dã lập tức tới, ôm ông cái.

      Kiều nhìn chân trái , vừa rồi lúc tới, ông liền chú ý, chân trái có điều gì đó hơi lạ, "Chân sao vậy?"
      levuong, Huyềnpluss, JupiterGalileo8 others thích bài này.

    5. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      Đoán hố rồi, a mặt cũng đủ dày, gặp phải chị, chỉ có thua thiệt........ :045:
      Bánh Đậu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :