1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chuyên sủng - Mộng Cầm U

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 7:Lê Thư

      Đau….

      Đau quá….

      Trong lòng đau đớn làm cho Lê Thư hoàn toàn xem đau đớn cơ thể….

      chính mình ở thống khổ cái gì, phải thực bình thường sao?

      xa cầu cái gì? xa cầu cái gì đâu?

      Lúc Lê Thư tỉnh lại,mắt nhìn thấy đầu tiên là người thức trắng đêm chiếu cố vừa mới nằm ngủ quên ở đầu giường-Lê Phong,cho nên cái ý niệm đầu tiên ra trong đầu khi nhìn thấy cảnh này là,chính mình phải nằm mơ chính là muốn chết rồi.Nhưng là,khi đứng dậy,vết thương người kích thích khiến phải kêu lên đau đớn. nhìn miệng vết thương người được quấn chắc bằng băng vải,lại đưa mắt nhìn nằm bên giường,bỗng nhiên cảm thấy bây giờ cái gì cũng trọng yếu.

      Liền ngay cả miệng vết thương đau đớn làm cho nhịn được tưởng muốn rơi lệ đều tại trong nháy mắt bị tràn đầy ấm áp thay thế. thậm chí cái gì cũng muốn hỏi,bởi vì lí do tại sao cũng trọng yếu….Thầm nghĩ xin lỗi, hiểu lầm tiểu thư như vậy,ngươi xem,tiểu thư vẫn là thực lời hứa,nàng dẫn cùng sống với nàng,thậm chí sau khi tìm niềm vui,nàng vẫn đối với tốt như vậy!Tốt đến dám tưởng tượng!

      cố gắng nhẫn nhịn cả người đau đớn,thầm nghĩ tiểu thư nhất định muốn lưu người phế vật.Vì thế khinh thủ khinh cước( chân tay) bước xuống giường,sau đó cẩn thận đem Lê Phong ôm lên giường, vốn trời sinh khí lực(sức lực) lớn,cộng thêm việc Lê Phong vốn có dáng người nhắn,ôm người nàng cố sức chút nào,hơn nữa Lê Phong đêm qua chờ sau khi hạ sốt mới dám ngủ,có thể gần như là suốt đêm chưa ngủ,nên khi Lê Thư bế đúng là chưa tỉnh lại.Lê Thư cầm cho cái chăn mới -- lo lắng xui xẻo của bản thân dính lên người ,cái chăn đắp lên người mình nhất định phải cố tẩy nhiều lần rồi phơi nắng mấy ngày mới được dùng lại -- sau đó chăm chú dịch góc chăn,bỗng nhiên tưởng, còn có cái gì so với tại càng hạnh phúc sao?

      Nhớ rằng tiểu thư mang mình đến là muốn làm việc,Lê thư dám chậm trễ,lại biết thế nào,thầm nghĩ trước thu dọn phòng ở này ,cho dù tiểu thư mất hứng,muốn phạt chính mình cũng sao,Lê Thư rất muốn nhân lúc trời còn sớm sửa sang tốt lại phòng ở này,sau đó khẩn cấp làm tốt điểm tâm(đồ ăn sáng) cho tiểu thư. tại còn biết rằng,mình đem nơi này trở thành nhà.

      Ngôi nhà chân chính trong suy nghĩ!

      Nghĩ như vậy, cẩn thận nhìn kĩ lại gian phòng ở.

      Diện tích tương đối,bởi vì nguyên nhân do có đoạn ngắn thời gian có người ở nên hơi dính chút bụi, tự tin rất nhanh có thể lau dọn sạch .Hơi giống gian tiểu viện,so với địa phương lúc trước ở hơn chút,nhưng ngoài ý muốn lại làm cho cảm thấy rất ấm áp.Thậm chí ở đây còn có sài phòng(nhà kho) sạch bị rột,Lê Thư nghĩ,tiểu thư là người tốt như vậy,nhất định cho ở tại sài phòng !Nơi này tốt như vậy,Lê Phong cảm thấy,chính mình có thể ở lại nơi này,nhất định là do kiếp trước tu nhân tích đức mấy đời,khiến trong mộng đều có thể cười ra tiếng!

      Lê thư cười đến hạnh phúc,cầm từ phòng bếp ra mấy khối khăn lau,đem cả căn phòng đều cận thận lau lần,nhưng cảm thấy mệt chút nào,chỉ biết chính mình chưa bao giờ làm việc mà vui vẻ như lúc này, lòng chỉ muốn đem căn phòng này lau dọn sạch lần từ trong ra ngoài.Bất đắc dĩ thời gian còn sớm, nghĩ mình nên xuống bếp,nhưng lại khó khăn di động bước chân.

      Tiểu thư nhất định là muốn tửu lâu ăn điểm tâm,nhưng là, rất muốn tiểu thư ăn cơm do chính tay mình làm, biết xuất phát từ tâm tư gì. biết vì sao mình biết tốt xấu như vậy,biết tiểu thư nhất định tức giận,tiểu thư mang về phải muốn ra ruộng làm việc sao? hạ quyết tâm nhất định khi tiểu thư thức dậy quỳ lạy trước mặt tiểu thư xin nàng trách phạt,chỉ cầu nàng cần giận ….

      Lê Thư khi dọn dẹp lại phòng bếp liền phát trong phòng có chút đồ ăn nào, người chính mình lại có tiền, dám trì hoãn,dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến ngọn núi sau thôn,hoàn toàn bất chấp miệng vết thương đau đớn người,tiểu thư tất nhiên là quan trọng hơn nhiều so với những vết thương này.đựa vào sức lực lớn,tốc độ cũng rất nhanh,chỉ chốc lát là bắt được hai con thỏ hoang,lại kiếm ít rau dại mà người trong thôn thường hái,vui rạo rực mang trở về phòng….

      Cho nên,thực tế Lê Phong tỉnh là bị mùi thức ăn đánh thức.Nhập nhèm mở mắt liếc cái nhìn thấy Lê Thư,Lê Phong sau giây dại ra,dường như thanh tỉnh ngay lập tức.“Ngươi,ngươi sao lại ở….”Lê Thư biết,đây là trách cứ ra ruộng làm việc,cuống quýt xin lỗi:“Đúng….Thực xin lỗi….Ta bây giờ ….”Ai ngờ dường như nghe cũng nghe,“Mau,nhanh giường nằm,ngươi làm cái gì a?

      Lê Thư mặc dù có nghi hoặc trong lòng,cũng dám làm trái, cẩn thận lên giường nằm,thầm nghĩ đệm giường nhất định cũng phải đổi.Giương mắt nhìn nổi giận đùng đùng,lại làm cho làm việc ngay lập tức,càng có phạt ,trong lòng nghi hoặc,đồng thời tang thêm vài phần sợ hãi.Chỉ biết nghe theo lời ngoan ngoãn nằm im giường,quan sát cẩn thận sắc mặt ,mong cần tức giận quá,bi quan nghiền ngẫm ý tứ .Mà hiển nhiên Lê Phong đồng học cũng cho có cơ hội miên man suy nghĩ,ngay ở lúc theo thói quen tưởng tượng hướng về điều bi quan nhất liền chỉ ra suy nghĩ của mình.

      “Ngươi có biết ngày hôm qua mình vừa bị đánh bằng roi hả?” thể át giận dữ,cứ việc Lê Thư để ý điều này,bởi vì thường mang theo thương tích làm việc,“Sức khỏe tốt lắm hay sao?Liền nghe lời ta chạy lung tung khắp nơi,còn làm cả điểm tâm nữa?Mấy cái này lấy ở đâu?Ân?Đây là thịt thỏ,ngươi còn chạy bắt thỏ?Ai nha,ta xem xem!Quả nhiên chảy máu!Ngươi chẳng lẽ ngại vết thương của mình đủ nặng có phải hay ?Ân?Ngươi muốn sống nữa có phải hay ?”Lê Thư sửng sốt.Đây là phải,có phải hay , phải là trách cứ làm việc?Tuy rằng giận ,nhưng là,đây là phải,có phải hay , ở quan tâm ? cũng biết vì sao, chính là có thể từ trong khuôn mặt nổi giận đùng đùng của tìm được hai chữ “Quan tâm”,thậm chí là “Lo lắng”….Theo bản năng vuốt ve trái tim mình,Lê Thư thề,đây là chủ nhân mà quyết tâm cả đời phải hầu hạ.

      Mà bên này sau khi phục hồi tinh thần lại,cũng cảm thấy hối hận.Làm sao có thể là cái dạng này!Bởi vì lo lắng và lỗ mãng khiến cho bị đánh nặng bằng roi là nàng,sau đó người mắng cũng là nàng….Nàng là hơi quá đáng!Lê Phong cúi đầu,cảm thấy trong lòng mình tràn đầy áy náy,giương mắt nhìn , thấy ôm trái tim,tình cảm trong mắt khiến cho tim nàng đập thình thịch….

      Lê Phong nhanh chóng lấy lại tinh thần,thầm mắng chính mình gần nhất làm sao vậy,gặp chút sắc đẹp là có những thứ khác thường,ổn ổn tâm thần,:“Thực xin lỗi”. thấy nam nhân đối diện vẻ mắt kinh hách cùng với bộ dáng khó hiểu,chẳng lã chưa bao giờ trách ta?Trong lòng thở dài,loại nam nhân như thế này bị bắt nạt còn ai bị bắt nạt a!Tiếp tục lời giải thích:“Ngày hôm bởi vì ta trước khi làm việc mà lo nghĩ chu đáo,hết cách,ngay lúc đấy liền nghĩ ra cớ là có thân thiết da thịt,biết rằng loại chuyện này tốt đối với ngươi,vẫn còn ra….Lại bởi vì tội danh này quá lớn,nhìn ngươi bị đánh….Thực xin lỗi….Đều là sai lầm của ta,khiến ngươi bị khổ sở lớn như vậy….Thực xin lỗi….”

      lòng tràn đầy áy náy,thậm chí căn bản còn biết gì cho tốt. nghĩ rằng Lê Thư cũng là nhìn nàng,biểu tình phức tạp khiến cho Lê Phong thể lý giải,chỉ biết nam nhân bộ dáng như là muốn khóc,hoàn toàn biết rằng nam tử sau khi biết nàng phải muốn tìm niềm vui từ việc bị đánh,mà là tình vì suy nghĩ,chính Lê Thư còn biết tâm tình của mình lúc này là gì,chỉ biết là,vị tiểu thư này,chính mình nghĩ rời ,vô luận xảy ra chuyện gì,cả đời,cũng tưởng rời …..

      Lê Phong thấy tâm tư của khó đoán,cũng muốn lãng phí tế bào não,bỗng nhiên cười nghịch ngợm như tiểu nữ sinh,như hiến vật quý :“Đúng rồi đúng rồi,ngươi cảm thấy cái tên “Lê Thư” này như thế nào?Thư trong thư cuốn(thư:sách)”“Rất êm tai….”Đâu chỉ là rất êm tai,tuy rằng dốt đặc cán mai,nam tử lại thích thư,cái thứ có khi mang theo mùi mặc hương chỉ có muội muội mới có quyền đụng chạm vào,nam tử thể chính mình có bao nhiêu thích tên này,thậm chí ảo tưởng có thể hay gọi bằng cái tên “Lê Thư” này.Nghĩ vậy,nam tử thầm cấu mình chút,tự cho bản thân lại được có vọng tưởng quá đáng như vậy,nếu tiểu thư biết được chắc chắn tức giận, nghĩ rằng vọng tưởng quá phận này lại trở thành .“Tên của ngươi nga~”Gặp nam tử vẻ mặt như chưa trở về , bổ sung,“Ta đặt, thích sao?”

      Thích,thích….Tự nhiên là thích….

      Là,của ta?

      Lê Thư cảm thấy chính mình như rơi đám mây vậy,bay lên thiên đường,với điều kiện biết thiên đường là cái gì….

      Hai tay vô thức đan vào nhau,Lê Thư giương mắt xem trước mặt,rốt cục hiểu được,nàng có lẽ là,đối đãi với mình như ngươi bình thường.

      “Ta gọi là….Lê Thư?”

      “Ân”. thực kiên nhẫn đáp,“Ngày mai ta triệt để đem việc này kết thúc,sau đó ngươi hãy cùng nhé!” phát những lời này có gì khác thường,“Ta có vẻ ngốc, biết nấu cơm, biết dọn dẹp,ngươi phải tha thứ cho ta nhiều hơn đâu!”

      Lê Thư nhìn trước mặt,sớm biết cái gì cho tốt.

      Ngày sau,liền có thể cùng ngươi,sinh hoạt cùng nhau sao?

      Ngươi biết,ta hạnh phúc cỡ nào…..

      Tiểu viện nhà của Lê Phong và Lê Thư nè!Ta bịa đó
      Last edited: 7/12/15
      Abby, xuxubungbu, PhongVy3 others thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 8:Rung động

      Lê Thư tâm trạng tốt lắm,chưa bao giờ tốt như lúc này,thế cho nên dù tay chân lanh lẹ dọn dẹp phòng ở lâu,như thế nào cũng cảm thấy mệt,thậm chí cảm thấy vết thương thân thế đau đớn,chính là….Luôn thích vụng nhìn tiểu thư nhà cười.

      Tiểu thư nhà sao có thể hoàn mỹ đến như vậy đâu?

      khuôn mặt còn tinh xảo hơn nam tử,tính tình đáng ,đối với ai đều cười,làm cho người ta thể chán ghét nổi, cảm thấy,tiểu thư nhà ,tiểu thư nhà chỉ cần tiếp xúc với người xung quanh chút,nhất định có thể làm cho mọi người đều thích nàng,những người khác có bộ dáng đẹp hơn nữa thế nào?

      Tiểu thư nhà là người hoàn mỹ nhất đời!

      ….Biết săn sóc như vậy….

      Mới vừa rồi thế nhưng muốn giúp quét tước,nhưng nữ tử sao có thể làm những việc như thế này!Giờ ngẫm lại, đều hạnh phúc muốn cười…. Có thể …. Có thể …. Vẫn vẫn….Ở bên người nàng…. Vẫn vẫn….

      Nghĩ vậy, đột nhiên hoảng hốt, nhớ hình như người nhà cũng ràng đáp ứng cho cùng với tiểu thư…. Thậm chí…. Thậm chí…. Hình như ngay cả việc cho mượn cũng ràng. lập tức cảm thấy hoảng loạn,tuy là nghĩ rằng việc tiểu thư bịa ra lý do kinh hái thế tục như vậy mà người nhà còn có thể buộc trở về,nhưng vẫn lo lắng, muốn đứng bên cạnh tiểu thư,nhất định phải! chút ít khả năng bị phản đối cũng muốn có.Nghĩ như vậy, nhìn về phía tiểu thư nhà xin giúp đỡ,cũng dám mặt dày khẩn cầu tiểu thư giúp thoát li khỏi nhà – nhiều việc đại nghịch bất đạo như vậy – sợ,sợ hãi tiểu thư nhìn với ánh mắt xem thường cho dù chỉ là ít.

      Lê Phong tương đương buồn bực,tương đương thực buồn bực.Tuy rằng nàng quen làm đại tiểu thư,nhưng cũng đến nỗi có ác thú vị nhìn người bị thương làm đống việc mà hỗ trợ,huống chi nguyên nhân người nọ bị thương….Nhưng vấn đề là người này có chết cũng cho nàng hỗ trợ đâu?

      Lê Phong thở dài….chính mình thề nhất định đem hết toàn lực giúp ,cố tình gặp được nam nhân này, là có thể dùng từ “Quật cường” đến để hình dung tích cách sao…. cái gì mà nữ tử làm sao có thể làm những chuyện như vậy,vẻ mặt sợ hãi đem nàng duổi ngồi bên,làm cho vô luận như thế nào muốn nhúng tay đều bị làn lần bỏ qua,hoàn toàn đem lòng tốt của nàng thành thứ gì đó phải e sợ tránh xa…. Càng trọng yếu hơn là nam nhân này người còn có thương tích đâu!Lê thực bất đắc dĩ,Lê Phong thực đau lòng,Lê Phong thực buồn bực ,Lê Phong thực rất tức giận!Vì thế ác thú vị liền xuất ….

      Lê Phong ngồi ở bên đợi lâu,rốt cuộc sau khi thấy mặt nam nhân mặt khắc trước tốt đẹp bỗng nhiên đầy mặt chuyển sang u sầu hoảng sợ bất an,nghĩ nhất định là nhớ tới chuyện của những người kia.Lê Phong cũng biết lấy tự tin ở đâu ra,nhận định nam tử nhất định cực kì muốn rời chính mình,nhận định nam tử nhất định xuất như bây giờ xuất ,vẻ mặt kích động khẩn cầu,bộ dáng cố tình lại dám ra.

      Lê Phong nghĩ đến chính mình nhất định hảo hảo thưởng thức chút bộ dáng quẫn bách của nam tử, chút trả thù nam tử đối với chính mình “Bài xích”.Vốn là mang theo ý tưởng tính nết của tiểu hài tử,nhưng khi chân chính nhìn thấy nam tử điềm đạm đáng ,về điểm kiên trì nho này liền quân lính tan rã,mà chút ảm đạm này cảm giác áy náy lại mãnh liệt hơn chút….nho than chút chính mình có phải hay hoàn toàn thua tại trong tay nam tử này,Lê Phong rốt cục vẫn cười chút khiến người này an tâm.

      “Yên tâm ~ ta lo lắng mọi việc chu toàn”. miệng cười tươi có lực lượngkhông hiểu khiến người ta cảm thấy an tâm.

      Lê Thư cảm thấy chính mình cuối cũng thở phào nhõm hơi,nháy mắt những gì phiền não a khủng hoảng a đều biến mất hết….Chỉ cảm thấy hạnh phúc.Nữ tử này,vô luận làm gì đều cảm thấy tư vị hạnh phúc trong đó….

      Lê Phong nhu nhu cái mũi,ngăn lại Lê Thư lo lắng muốn theo nàng: “Ngươi qua hội càng loạn”. xong lại làm nũng như tiểu hài tử,khiến cho Lê Thư hoài nghi cái văn nhã bình tĩnh lúc trước cùng cái co làm nũng trước mắt này có phải cùng người hay ?,“Phía dưới nệm giường có tiền,ta muốn khi về nhà được ăn thịt nướng”.Để lại nụ cười xinh đẹp,xoay người bước khỏi phòng.

      Nếu bảo khẩn trương, là giả.Mà thực tế,mỗi lần gặp được tình huống làm cho nàng khẩn trương,nàng đều phải ngoài ý muốn cảm kích giáo dục của Lê gia,rất giỏi về việc biểu vui buồn mặt làm cho nàng khi đối diện với những việc dù bản thân hoàn toàn chắc chắn nhưng chưa bao giờ thua về mặt khí thế bên ngoài.

      Cho nên tại,dù người nhà Lưu gia có giận dữ cỡ nào,nàng vẫn như trước bình tĩnh: “Vãn bối lần này tới đây là muốn thương lượng chút về thời kì mượn Tiểu Trư Tể”. “Lưu thị mặc dù sinh ở nơi thôn dã,nhưng cũng có vài phần thông minh sâu sắc,sau khi cơn thịnh nộ ngày hôm qua tiêu , cảm thấy có lẽ hai người Lê Phong cũng trải qua cái gì mà “thân cận da thịt”.Dù sao tên Tiểu Trư Tể kia sức lực vô cùng lớn,mà trước mặt lại là người nữ tử kiều như vậy,làm sao có thể có chuyện sau khi say rượu mà cưỡng bức được?Nếu có năng lực làm thực, biết cần tiết kiệm trước bao nhiêu sức lực nữa đây,cõ lẽ là đại khái là vì nữ tử này là người để ý danh tiết.Nhưng nữ tử này cố tình vừa nhìn là biết người đọc sách,khả năng này thực cao,tương phản,những người đọc sách đều có vài phần cổ hủ,vô cùng có khả năng vì chuyện này mà thú (cưới) cái xấu nam nhân kia cũng nên.

      Nông dân đối với người đọc sách luôn có loại kính sợ theo bản năng,khiến cho Lưu thị trong tiềm thức liền cảm thấy quá khả năng.Nhưng tổn hại cái lao động lớn như vậy,Lưu thị nếu bảo đau lòng tuyệt đối là dối,rốt cuộc nhịn được mở miệng: “Tiểu thư cùng Tiểu Trư Tể kia có thân cận da thịt,có thể có chứng cớ?Khí lực của tiểu thư…. lớn lắm đâu….”Lê Phong ra vẻ khó xử,lúc trước khi muốn dùng dược trừ bỏ thạch sùng sa (theo đất nước nữ tôn đó là cái để chứng minh tấm thân trong trắng của nam tử) phát vốn dĩ có,cũng lo lắng lắm: “Bá phụ nếu tin,có thể xem xét, thân thể có thạch sùng sa”. xong,lại giả bộ vẻ mặt xem thường, “Kia tiện nhân đúng là cái trời sinh xấu xí, chạm vào biết hai mươi tuổi rồi còn chưa chạm vào nữ nhân,cũng biết phản kháng,chọc vãn bối khi tỉnh rượu nhìn thấy cái khuôn mặt xấu xí của ….”

      Bầy ra bộ dáng được,hung hăng cau mày,lại tựa hồ cực tình nguyện phải giãn mở ra,làm cho trong đầu Lưu Phú Lưu thị phụ phu toát ra những ý nghĩ: “Bởi vì được dạy dỗ,nên hiểu chuyện ở phương diện kia” “ có cách chạy trốn”Nhiều loại suy đoán,liền tin tưởng lời dối của lê Phong.Lê Phong đoán đạt được hiêu quả,trong lòng đắc ý,sắc mặt lại như trước tốt,nghĩ rằng việc này thành.Quả nhiên,Lưu Phú bất đắc dĩ,rút từ trong người ra đem chứng từ của Lê Thư đưa cho Lê Phong.Lê phong tiếp nhận chứng từ như là tiếp nhận thứ gì đó quý giá nhất đời.Làm khi nàng về đến nhà,xa xa ngửi thấy hương thơm của thịt thời điểm, cái cảm giác khó hiểu này lại càng sâu.

      Lê Phong vừa vào nhà,đúng lúc lê Thư mang thịt bày ra bàn,vẻ mặt bất đắc dĩ gặp kịp cầm đũa mà dùng tay bốc miếng thịt bỏ vào miệng.Thấy vậy liền lập tức cầm lấy chiếc đũa,gắp miếng thịt thay nàng thổi thổi,đút cho nàng,”Cận thận nóng”.Vẻ mặt sủng nịch.

      Lê Phong cảm thấy,chính mình nhất định là bi bệnh,vì sao tim lại đập nhanh như vậy?Trấn an chút trái tim xao động bất an, cái đại soái ca săn sóc đút cho chính mình ăn cái gì đó,mặc dù là ai tim đều đập gia tốc .Tự giải thích với chính mình như vậy,Lê Phong cười khéo léo từ chối: “Cảm ơn,ta có thể tự ăn được”.Cố gắng bỏ qua ánh mắt bi thương của nam tử.

      Nàng biết,chính mình cái gì đều hiểu được.

      Nàng vì nhận thấy được nguy hiểm, nghĩ hãm sâu vào, bất quá là vì quá độ cảm kích do cảm nhận được những cử chỉ quan tâm mà nàng biểu ra với mà thôi.

      Hoặc là,liền ngay cả chính nàng đều bởi vì từ lúc nàng đến nơi dị thế này, là người đầu tiên săn sóc,dựa vào nàng mà khiến cho nàng ra cái gọi là rung độngnàng cùng bất quá nhận thức hai ngày mà thôi,nàng là có cái gọi là nhất kiến chung tình.

      Nàng muốn phải ra câu có lỗi.

      Lê Phong thở dài,nhìn bên ngoài thấy trời chiều ngả về tây,sờ sờ tóc,bày ra bộ dáng coi như cái gì cũng chưa xảy ra: “Trời cũng sắp tối,sau khi ăn xong dọn dẹp chút rồi ngủ .Ngươi mệt mỏi cả ngày”.Thấy nam nhân gật đầu,rồi lại mang theo vẻ mặt cận thận hướng nàng trưng cầu ý kiến: “Tiểu thư,hôm nay trời cũng hơi lạnh,Lê Thư,ân,Lê Thư có thể hay ,được ngủ ở sài phòng?”.Lê phong thấy rất kỳ quái: “Chẳng lẽ ngủ ở sài phòng ấm hơn so với trong phòng sao?”.Lời vữa ra khỏi miệng,cũng là bỗng nhiên suy nghĩ cận thận, ra, ra những người gọi là người nhà kia,nhưng lại bắt ngủ ở sài phòng,vẫn là chỉ cho ngủ khi trời lạnh?Trong lòng cảm thấy đau đớn,sau đó là tức giận,thầm nghĩ may mắn vì đem mang .

      Giương mắt gặp Lê Thư vẻ mặt sợ hãi,trong lòng lại mềm nhũn,thở dài,cũng khong nghe ý kiến của nam tử,ôn nhu : “Ngươi nên được ngủ ỏe trong phòng,ngươi cũng là người bình thường a!” thấy nam nhân mạnh ngẩng đầu,vẻ mặt kinh ngạc,rồi sau đó khuôn mặt,biết sao đây,tựa như là lâu ngày hạn hán gặp nước mát,lâu ngày bị bệnh gặp lương y.Nam nhân dùng sâu đậm cảm động mà Lê Phong xem hiểu cảm kích gật đầu.
      Last edited: 7/12/15
      Chris, xuxubungbulinhdiep17 thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 9.1:Hoảng sợ

      Lê Phong thề,chính mình chỉ muốn ra ngoài giải sầu chút,hoặc là ra cửa hang cầm vòng cổ xem mất chưa mà thôi,nhưng là,nhưng là vì sao,thái độ của mỗi người đối với nàng đều tốt như vậy,tốt đến mức quỷ dị a…. ràng ngày hôm kia vẫn còn là bộ mặt xem thường như đối với “gay” ….Đúng đúng,chính là vị đại thúc kia,vì sao nhìn nàng bằng ánh mắt sùng kính….Lê Phong thở dài,tóm lại thái độ của người khác đối với mình tốt vô luận như thế nào cũng xem như chuyện xấu,theo nguyên tắc “Chuyện gì nghĩ ra cần suy nghĩ”,liền xoay người về nhà.

      Có lẽ là thái độ của mọi người biến hóa,tâm trạng của Lê Phong tốt lắm,vô cùng tốt,thế cho nên thời điểm nàng nhìn thấy cái nam nhan vẻ mặt sợ hãi kia,đầu óc còn chưa kịp vận động.Nam nhân kia,hình như là chỉ muốn mua chút đồ ăn thôi ,vì sao lại có thái độ như vậy?

      “Nếu phải nể mặt tiểu thư nhà ngươi,ai bán cho ngươi”Là ý tứ gì?

      tuân thủ phu tắc”Là ý tứ gì?

      “Nếu phải Lê Phong tiểu thư tâm tính thiện lương,sớm phải đem ngươi trầm đường ( hình thức trừng phạt khi vi phạm lễ giáo thời phong kiến:cho người vào trong cái sọt,buộc chặt nắp thả xuống nước cho chết sặc)”Lại là ý tứ gì?

      Nàng muốn ,kia phải là lỗi của ,mà là nỗi của nàng.Nàng càng muốn ,cái loại vẻ mặt vừa sợ hãi vừa cẩn thận này thích hợp với người nam tử như .Càng muốn , phải được hưởng là cuoovj sống tiêu diêu tự tại (vui vẻ tự do).Nếu muốn rằng,khi nhìn thấy vẻ mặt của như vậy,nàng rất khó chịu.

      Được rồi,đúng là nàng nhìn thấy nam nhân nhà mình,à ,phải là nam nhân lẽ ra phải ở nhà,bị mọi người xung quanh đối xử ác liệt. thể ,bởi vì nguyên nhân bản thân thuộc thế giới này,Lê Phong đối với khắc nghiệt của thế giới này,hoặc hơn là khắc nghiệt với nam nhân,những luân lý đạo đức nghiêm khắc ấy nàng thể nào hiểu cũng như lý giải thấu triệt ( ràng).

      Cho nên Lê Phong ngu ngốc,cũng đương nhiên biết Lê Thư bị nhiều người dựa vào cái cớ sứt sẹo kia của nàng mà chịu chút xem thường,nhưng nàng nghĩ qua mấy ngày là tốt đẹp,dù sao mọi người thường nhanh lãng quên việc sau khi bàn tán đủ.Lê Phong cũng nhắc nhở với nam nhân,mấy ngày gần đây tốt nhất nên ra khỏi cửa.Thế nhưng Lê Phong nghĩ tới,này cường độ “Chịu chút xem thường”,hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của nàng.

      Lê Phong về nhà,nếu phải nam nhân nấu đồ ăn mà nàng thấy trong nhà lúc ra khỏi cửa, nàng cứ tưởng tất cả những việc hôm nay nàng nhìn thấy ngoài đường tất cả chỉ là ảo giác.Nam nhân ve mặt chăm chú nấu cơm,khi gặp nàng trở về còn gật đầu chào hỏi với nàng, khuôn mặt tuấn tú nhìn thấy chút ủy khuất nào.

      Lê Phong tựa vào cạnh của phòng bếp,nhớ tới tất cả những ủy khuất hôm nay phải chịu phải tất đều là do lỗi của mình hay sao? bởi vì hoang đường của nàng mà chịu biết bao ủy khuất,nhưng là ở nhà chưa bao giờ tỏ ra chút oán hận nào với nàng,thậm chí có thể làm được tới trình độ tìm thấy chút khác thường nào mặt,để nàng phát .

      Mới qua có hai ngày,thương thế người còn chưa có khỏi hẳn,nhưng mặc kệ nàng đồng ý, vẫn cứ mình đem phòng ở dọn dẹp sạch ,chuẩn bị cơm nước,còn nàng chẳng lẽ viện vào lí do cho mình làm việc mà bang quan đứng nhìn hay sao?

      Lê phong bỗng nhiên cảm thấy mình bị từng đợt áy náy ép tới thở nổi.Nhưng Lê Phong biết chính mình bị làm sao vậy,người bị chất vấn ràng phải là mình,vì sao chính mình muốn chất vấn Lê Thư trước tiên,Là vì cái cảm xúc khó chịu khi nhìn bị nghìn người chỉ trỏ ra vào hay sao?” phải ta bảo ngươi nên ra ngoài hay sao?”.Lê phong cũng biết vì sao chính mình lại dùng giọng điệu nghiêm khắc như vậy chuyện với ,vì sao biết ràng chuyện như vậy là đúng nhưng lại nghĩ đem giọng điệu dịu xuống,càng biết mình vì đau lòng nên mới tức giận, “ phải bảo ngươi nên ra ngoài hay sao?Bị người mắng chửi vui lắm à!”

      ràng tất cả sai lầm đều ở bản thân,Lê Phong nghĩ đến Lê Thư nhất định tức giận,lại nghĩ tới nam nhân kia cũng là vẻ mặt sợ hãi,ngay cả tay xếp đồ ăn cũng dừng lại, “Đúng,thực xin lỗi,ta phải ghe lời tiểu thư ,khiến dọa đến tiểu thư….”.Lê Phong muốn mình phải muốn ý này, “Chính là,trong nhà, có đồ ăn….”.Nam nhân cúi đầu,lại vụng trộm đánh giá sắc mặt của Lê Phong,thấp thỏm lo âu giống cái đứa phạm sai lầm, “Thực xin lỗi, dám,cũng dám làm trái ý tứ của ngài,cũng dám nữa….”.

      Lê Phong biết vì sao lại bất an như vậy,giống như cực sợ nàng,nàng đương nhiên biết Lê Thư chỉ sợ chọc nàng tức giận,càng sợ nàng mất kiên nhẫn đối với cần .Cho dù hiểu sao cảm thấy rằng tiểu thư vứt bỏ ,nhưng vẫn tự chủ lo lắng, thực nghĩ rời nàng.
      linhdiep17Chris thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 9.2
      Gặp thái độ của đối phương như vậy,Lê Phong còn bất an hơn so với Lê Thư,thầm nghĩ muốn chạy trốn,nhưng vẫn cố gắng trấn định lại,rốt cục nắm cổ tay nam nhân,kéo Lê Thư vào phòng ,trong lòng nghĩ “Dù sao thanh danh của đều bị mình làm bẩn khẳng định khôn gả ra ngoài được,lúc trước chăm sóc cũng phải chưa thấy qua,bây giờ lại nhìn chút cũng có vẫn đề gì ”,thuận tiện tự lừa mình dối người, được tự nhiên bỏ qua suy nghĩ khác trong lòng kia “Ngươi làm sao mà biết gả được,mà cho dù gả được chẳng lẽ theo luật lệ ở đất nước nữ tôn ngươi lại được xem thân thể nam nhân ngươi ta hay sao?Kỳ tất cả là xuất phát từ tư tâm !”.Ấn nam nhân ngồi xuống,mạnh mẽ tháo rớt vạt áo nam nhân.

      thực tế, ra ngoài đự kiến của Lê Phong là,chính mình chuẩn bị đống lí do thoái thác lại dùng tới,nam nhân trước mặt thậm chí còn phản kháng chút nào,chỉ là phát đỏ bừng lên,thân mình theo phản xạ run lên chút,iền thành cho bản thân đừa nghịch.

      Lê Phong cũng có chút sững sờ,tận lực đá những suy nghĩ loạn thất bát tao trong đầu,thực cố gắng chú tâm vào kiểm tra miệng vết thương của nam nhân.

      Lưu Phú dù sao chỉ là cái nông phụ, phải là những người võ laam trong truyền thuyết,cũng có nhiều khí lực,dùng cũng là loại roi bình thường,miệng vết cũng phải rất nghiêm trọng.Hơn nữa thể chất của Lê Thư hơn hẳn người bình thường,sau khi Lê Phong thức trắng đem dốc lòng chăm sóc,vết thương tuy rằng dữ tợn,nhưng nguy hiểm tính mạng.Lê Phong rốt cục mới cảm thấy tình cảm phức tạp khôn kể trong lòng mới hơi dịu chút.

      “Thực xin lỗi….”.Thanh yếu ớt như ruồi, đến nỗi thậm chí gần như nghe thấy,thế nhưng Lê Thư vẫn nghe thấy,mặc kệ quẫn bách xấu hổ vì nửa thân để trần,nghi hoặc nhìn về phía nàng,thuận tiện vất chiếc lá dính thái dương nàng,lại thấy sợ hãi lo lắng khi nghĩ đến ánh mắt tức giận ngày hôm qua của nàng,nhưng hình như nàng quên chuyện đó, “Ngươi có trách ta hay ?”Lê Thư , “Trách?Trách tiểu thư làm cái gì?Lê Thư dám”.Cảm kích còn kịp, còn kịp,làm sao có thể trách? “ phải chuyện có dám hay ,mà là vấn đề có trách hay ”. chăm chú nhìn thẳng vào mắt , “Ngươi trách ta sao?”

      Nhìn ra rất quan tâm vấn đề này,nam tử thậm chí còn sợ hãi lúc trước,chỉ cảm thấy hiểu thương tiếc, “ trách,vĩnh viễn trách”. phải chỉ là lời hứa hẹn suông,mà đó là suy nghĩ chân trong lòng của thôi.Cho nên cảm nhận được,đây là cảm giác ấm mà từ lúc đến nơi xa lạ này chưa từng được cảm nhận qua,cảm thấy toàn thân mình như bị cái gì ấm áp bao vây lấy, nhưng lại sinh ra xúc đọng muốn cuộn mình lao vào trong lòng nam nhân.

      xốc chăn lên, quân tâm bèn chui vào,chỉ cảm thấy ttreen giường đệm mà nam nhân ngủ qua đêm,hình như khắp nơi đều có hơi thở của nam tử.

      Mạc danh kỳ diệu (kỳ lạ)!Mạc danh kỳ diệu! bỗng nhiên tỉnh lại.Chính mình làm cái gì? nhìn nam tử phần kinh ngạc hai phần lung túng ba phần sủng nịch bốn phần hạnh phúc,cầm quần áo đắp lên người nam tử.

      Chạy trối chết.

      Chính mình,đây là bị sao vậy?Đây là bị sao vậy?Đây là bị sao vậy?

      Chỉ quen biết ba ngày mà thôi, nên tin tưởng chuyện nhất kiến chung tình phải sao?

      Ngã lần,Lê Phong ngươi bị thương chẳng lẽ còn chưa đủ?Chưa đủ để cho ngươi khắc sâu trí nhớ hay sao?

      Chưa bao giờ thể nghiệm qua rung động mánh liệt như vậy,Lê Phong bối rối thậm chí biết chính mình ở sợ hãi,đúng vậy,là sợ.

      sợ hãi cái gì đâu?
      Last edited: 7/12/15

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 10.1:Say rượu

      Lê Phong quỳ gối trước cửa chịu gió lạnh,Lê Phong biết

      Lê Thư thực sợ hãi, thực sợ hãi.Theo lúc trước sợ tiểu thư nhà tức giận,về sau lại sợ tiểu thư duổi ,cho tới bây giờ, chỉ sợ tiểu thư tức giận nhốt mình ngày đêm trong phòng ảnh hưởng đến sức khỏe.

      làm cho nàng rất tức giận ,vạy hãy đánh mắng ,thậm chí duổ ,đuổi ,đều có thể, cần,tự khiến cho bản thân chịu khổ a….

      Tối hôm qua nàng chưa ăn cơm,sáng nay chưa ăn cơm,mà bây giờ cũng qua giờ cơm trưa….Lê Thư chỉ hận chính mình làm chuyện sai lầm.Đúng vậy,đều là lỗi của !

      quên sao? đều quên sao?Chỉ vì tiểu thư đối xử với rất tốt,thế nhưng làm cho quên thân phận của mình!

      là cái người xui xẻo,thấy tiểu thư thân cận với ,điều phải làm là nhắc nhở tiểu thư phải sao?Thế nhưng làm gì? vậy mà cứ nhìn tiểu thư đắp cái chăn của mình….Khó trách khi tiểu thư tỉnh táo lại tức giận như vậy!

      Le Thư chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy áy náy,chỉ ngóng trông tiểu thư có thể bớt tức giận,dù ra ngoài đánh mắng đều có thể,chỉ cần có thể khiến cho tiểu thư hết tức giận dù bắt thế nào cũng chịu được.

      rất khổ sở.

      Khách quan mà ,Lê phong biết chính mình có thể ngủ lâu như vậy,chỉ biết khi tỉnh lại đầu rất đau.Nhìn qua cửa sổ, ra qua buổi trưa.

      thực tế,theo cảm nhận của bản thân,Lê Phong nghĩ bản thân chỉ ngủ đến buổi chiều.Nàng cứ nghĩ rằng chính ngủ năm năm rồi,bọn họ cũng quen biết nhau năm năm….

      Lê Phong nghĩ mình giấc mơ nhàm chán như vậy….

      Nàng chán ghét giấc mộng này.

      Hung hăng nhu nhu mạnh huyệt thái dương, thầm cảnh cáo chúng nó được tiếp tục đau nữa.

      Lại bỗng nhiên nghĩ đến chuyện rất quan trọng,nàng ngủ mạch đến tận buổi chiều,nam nhân kia lại có can đẩm kêu nàng, biết lo lắng thành bộ dáng như thế nào nữa?

      Nàng biết lấy đâu ra tự tin như vậy,chỉ biết khi nghĩ đến đây,trong lòng khỏi quýnh lên,suy nghĩ giãy dụa muốn đứng lên,ít nhất muốn trấn an chút,lại bỗng nhiên dừng lại.

      Tự nhiên nhớ tới,phải cách ,ít nhất,muốn cách ,xa chút.Nàng chỉ cảm thấy nguy hiểm.

      Nàng mơ giấc mộng dài như vậy,xem tất cả từng chút từng chút những kỉ nệm trải qua cùng nam tử kia.

      Lại ngờ tới,đối lập với cảm giác lúc trước, tại,thu hoạch duy nhất,đó là phát ,chính mình có lẽ nam nhân kia.Cái kia tự tị tuấn ngượng ngùng thành săn sóc ôn nhu nam nhân.

      Bỏ qua bên tất cả những tình cảm phức tạp khó hiểu,Lê phong chỉ cảm thấy phiền chán.

      A!Lê Phong,ngươi chẳng lẽ thể thoát khỏi cái cái vòng luẩn quẩn nhất kiến chunh tình hay sao?Với cũng thế? hiểu sao?Liền phải lòng.Quên?Khuôn mặt trào phúng kia của nam tử,nhất kiến chung tình,làm bạn năm năm,ngươi cũng chưa bao giờ hiểu .

      Bởi vì là nhất kiến chung tình,thậm chí qua qua việc theo đuổi hay tìm hiểu,nên chưa bao giờ thấy ràng,tình cảm ấy là lỗ mãng cỡ nào,là phiêu miểu (mờ mịt,hư vô,khó nắm bắt) ra sao?

      Lê Phong cho phép cái loại tình cảm lưu luyến như vậy lại phát sinh người mình.

      Lê Phong muốn chạy trốn,bản năng muốn chạy trốn xa.

      Vẫn là cứ đợi ngày,làm cho nam nhân ràng động tình kia bình tĩnh chút !

      Than tiếng,Lê Phong đè lại chút huyệt thái dương vẫn còn tại nhảy lên đau đớn,dù còn rối rắm,nhưng vẫn là lui vào trong chăn.

      Đương nhiên,tác giả có thể thề,nếu Lê Phong biết người vẫn làm cho nàng rối rắm thôi quỳ trước của phòng nàng từ tối hôm qua đến giờ,ngoại trừ nấu cơm chưa từng đứng dậy.Nàng nhất định đưa ra cái quyết định chết tiệt “Đợi ngày cho bình tĩnh”!

      Vấn đề là nàng biết…. Tác giả đối với việc này tỏ vẻ bất đắc dĩ….


      Chương 10.2

      Cho nên,Lê Thư lo lắng tiếp tục quỳ,suy nghĩ sớm theo từ “Sợ tiểu thư tức giận ảnh hưởng đến sức khỏe”,đơn giản hoá đến “Đói làm hại dạ dày,mau ra đây ăn cơm ….”.Sốt ruột như vậy, cẩn thận đến nước đêì rơi lúc nào biết.

      Lê Thư cắn môi,rốt cục nhịn được,thầm nghĩ cho tiểu thư chút hết tức giận ra ngoài – chẳng sợ quyết định này có thể khiến bản thân bị đánh – vì thế bình tâm lại,cố lấy dũng khí về phía trước,lại do dự chút,nhưng lại nghĩ đến tiểu thư nhà quả lâu chưa có ăn gì,nhất định rất khó chịu,mới rốt cuộc hạ quyết tâm,sợ hãi gõ cửa.

      “Rốt cuộc vẫn nhịn được a….”Lê Phong nhu nhu đầu,tận lực bỏ qua dạ dày co thắt,cùng với miệng khô khốc đến nỗi có nước bọt tồn tại.Cố gắng đứng lên,nhưng mở cửa ra,hỏi: “Có việc gì sao?”

      Đối với việc trong giọng của nàng hình như tức giận,Lê Phong hiển nhiên cảm thấy thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà kinh sợ),vốn là ý nghĩ có nhiều trấn tĩnh nay càng thêm mơ hồ,nhất thời biết đáp lại như thế nào cho tốt.

      Lê Phong cảm thấy,hình như mình có thể cảm nhận được bộ dáng của nam nhân tại quẫn bách xấu hổ.

      Thầm than chính mình tại sao sau khi quen biết nam tử này,như thế nào lại thêm cái tật xấu mềm lòng,rốt cuộc quyết định đứng dậy,ai biết….

      Lê Phong cắn răng,tận lực làm cho chính mình có thể ngồi dậy,nhưng hình như rất khó làm được….

      Cơ bắp cả người đau nhức,động tác của thân thể càng khiến cho đầu đau đớn hơn.

      Lê Phong thở dài,mình thế nhưng bị bệnh,đúng là khó giải thích,hình như có nguyên nhân khiến bản thân bị bệnh ,nếu tính tâm bệnh trong đó.

      Việc ngồi dậy bình thường cũng là duy trì được bao lâu liền tế nhào giường,phát ra tiếng vang lớn….

      Nam nhân đứng khẩn trương ngoài cửa,nghe thấy tiếng động này, ràng là bị dọa đến.

      Mầm mống lo lắng bắt đầu nảy mầm từ đêm qua,tích góp từng chút từng chút dinh dưỡng ,theo thời gian đến tận bây giờ,nay bỗng nhiên nghe thấy tiếng ngã của vật gì đó,như được hướng dẫn,lấy tốc độ nhanh chóng lan tràn trong lòng.

      Lê Thư chỉ cảm thấy chính mình có chút mất lý trí,chỉ sợ y=tiểu thư xảy ra chuyện.

      Trong lòng hoảng hốt,liền quan tâm nhiều,giãy dụa thầm nghĩ muốn mở cửa nhìn xem.Lại bỏ qua đôi chân đông cứng vì quỳ quá lâu,đột nhiên đứng dậy khiến chân đứng vững,khiến cả cơ thể đổ ập trong phòng.

      Dù ngã mặt đất lại quan tâm bản thân,vội vàng ngẩng đầu nhìn Lê Phong,lại phát đối phương hình như có việc gì.

      Trong lòng an tâm,bỗng nhiên hồi phục lại tinh thần.

      ,, làm cái gì vậy?

      dám,như vậy,tự tiện xông vào phòng tiểu thư?

      mang theo xui xẻo,bây giờ còn muốn mang thêm chán ghét….

      , chẳng nhẽ còn ngại tiểu thư chưa đủ chán ghét mình hay sao?

      Chán ghét,sao?Lê Phong cảm thấy,dường như máu trong cơ thể đều ngừng chảy.

      thực ra,Lê Phong là bị dọa đến,được rồi,đổi lại nếu ai tự nhiên thấy đại nam nhân xông vào khuê phòng (phòng riêng) của mình đều bị dọa đến ….

      Giây tiếp theo,Lê Phong mới dùng lí trí nhớ đây là đất nước nữ tôn,ngăn lại tiếng thét chói tai chuẩn bị vọt lên đến miệng,thuận tiện may mắn do tối hôm qua còn thất hồn lạc phách,nàng vẫn chưa kịp cởi quần áo,bởi vì bình thường nàng có thói quen ngủ khỏa thân ( mặc quần áo)….

      Lê Phong thở dài, biết cái gì, thế nào cho phải,chỉ biết bày ra chút tiểu thư uy nghiêm, “Ai cho ngươi vào!”Lời vừa ra khỏi miệng,thấy đối diện nam nhân tự nhiên khuôn mặt trắng bệch liền muốn thu hồi lại., làm sao vậy?

      Đối diện,nam nhân hung hăng cắn môi,như là cố gắng khiến cho mình khôi phục tỉnh táo,lời có chút lắp bắp: “Đúng,thực xin lỗi,thỉnh,thỉnh tiểu thư trách phạt….”

      Lê Phong thề chính mình có ý tứ như vậy,lại e ngại kiên quyết giữ lập trường lúc trước “Nhất định phải thoát ra”,nên cũng biết cái gì cho tốt,chỉ có thể đông cứng câu: “ ra ngoài, trách ngươi”.

      nghĩ rằng sắc mặt nam tử càng thêm dọa người,liếc nhìn nàng cái,nếu là kính sợ,chẳng bằng ,thất hồn lạc phách.Đúng vậy,đó là loại khiến cho người ta tim đập nhanh,thất hồn lạc phách.

      Lê Thư đại khái biết,chính mình ở trong lòng tiểu thư là cỡ nào chịu nổi.

      biết gây ra lỗi lớn như vậy,nhất định bị đánh nặng trận.Nếu đổi là trước kia ở trong nhà,tự tiện tiến vào trong phòng chừng đều phải bị bắt cởi hết quần áo quỳ trong sài phòng bị đánh trận nặng,đừng đến việc lỗ mãng xông vào như vậy.

      Nhưng là….Nhưng là tiểu thư nhà ,nhưng lại giọng điệu lạnh nhạt,hoàn toàn có ý trách phạt ., thế nhưng,đến cả đánh chửi cũng có tư cách sao?

      Lê Thư chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo,hoàn toàn biết, phải làm thế nào mới đúng.Rốt cục,vẫn là vào phòng bếp,đem cơm hâm nóng lại,sau đó bước chân phù phiếm (thẫn thờ, có lực) ra ngoài.
      Last edited: 10/12/15
      linhdiep17, Chrissanone2112 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :