1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tiểu Ngọc Nhi trọng sinh - Bạch Ngọc Vi Hà (Thanh Xuyên, Sủng, Sạch) (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu Huân

      Tiểu Huân Well-Known Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      17,688
      Chương 18


      Thấy tươi cười Đa Đạc phát ra từ nội tâm, khiến Tiểu Ngọc Nhi cũng nhịn được thoáng nhấc lên khóe miệng.


      Cuối cùng Đa Đạc lại từ trong ngực lấy ra thêm túi khác, nhưng lần này phải thuốc, bởi vì bên trong tản ra hương thơm còn có chút nóng hổi


      Ngửi được hương vị quen thuộc này, Tiểu Ngọc Nhi lập tức liền biết bên trong là cái gì, nàng kinh ngạc nhìn Đa Đạc, phản ứng đầu tiên là muốn hỏi Đa Đạc là làm sao biết nàng thích ăn thứ này, nhưng kịp phản ứng lại, Đa Đạc đến tại cũng biết nàng là ai, lại làm sao biết nàng thích ăn cái gì, vì thế Tiểu Ngọc Nhi sửa lại câu hỏi: " đậu hũ này từ đâu tới?"


      Thây trong mắt nàng có vui thích, trong lòng Đa Đạc trong cảm thấy có chút vui vẻ, sau đó giải thích: "Là ta vô tình phát trong kinh thành có bán đồ ăn vặt của Mông Cổ, ta nhớcô nương cũng tới từ Mông Cổ, chắc chắn từng ăn qua những thức này, ta thấy tò mò với mùi vị của nó cho nên cũngmua thử, sau đó cảm thấy thứ này tệ, cho nên thường xuyên mua, hôm nay vừa lúc gặp nương, vẫn còn nóng, đây là chút tâm ý của ta, nương nhận ."


      Nghe vậy, trong lòng Tiểu Ngọc Nhi có dòng nước ấm xẹt qua, đồng thời cũng có tia kinh ngạc, thể nghĩ rằng Đa Đạc có thể chu đáo được như vậy, ấn tượng xấu ban đầu của nàng với giờ biến mất còn mảnh.


      Đối mặt với ý tối của Đa Đạc, nhất là với đồ ăn mình cầm tay, Tiểu Ngọc Nhi tất nhiên cự tuyệt, cũng luyến tiếc cự tuyệt. Vì thế nàng liền vui vẻ tiếp nhận, nhìn đậu hũ trắng sữa bên, ngửi được hương vị thơm ngọt, Tiểu Ngọc Nhi cười đến ánh mắt đều híp lại.


      Thấy nàng bởi vì chút đồ ăn vặt liền có thể vui vẻ như vậy, Đa Đạc cũng biết đồ mình mua tới rất hợp ý nàng, nụ cười cũng càng thêm sáng lạn.


      "Cám ơn ngươi đưa cho ta cái này." Cầm cái túi quơ quơ tayvề phía Đa Đạc, Tiểu Ngọc Nhi cười đến vô cùng vui vẻ.


      Lần đầu tiên nhìn thấy Tiểu Ngọc Nhi cười với mình, Đa Đạc có chút đỏ mặt, nhưng là làn da màu tiểu mạch của thể khiến người khác nhìn ra mặt của đỏ lên.


      " nương thích là tốt rồi." Đa Đạc có chút ngượngngùng .


      Tiểu Ngọc Nhi cười cười, liền xoay người muốn cùng Cao Oa tiến vào Phổ Tể Tự. Đa Đạc ở phía sau thấy nàng phải , vội gọi nàng lại.


      "Làm sao vậy? Còn có việc gì sao?"


      lời đến bên miệng Đa Đạc lập tức bị chặn lạiở yết hầu, mặt càng ngày càng đỏ, thậm chí còn lan đến tận tai, cuối cùng vẫn là quyết định : " nương, ta thấy bên cạnhngười nương chỉ mang theo nha hoàn, mình ở núi cũng thuận tiện, nếu nương chê, về sau Đa Đạc ta hộ tống nương về nhà, tuyệt để cho nương có chút bất trắc nào."


      Tiểu Ngọc Nhi sửng sốt, lập tức cười : " sao, ngày mai xe phu của ta tới đón."


      Nghe vậy, Đa Đạc nhếch môi, sau đó nhớ đến lời lúc trước Hách Triếttừng với , vẫn kiên trì : " xa phu cũng an toàn, quyết định như vậy , ngày mai ta chờ ở đây, sau đó đưa nương an toàn về nhà ."


      Tiểu Ngọc Nhi sững sờ, muốn việc này cần, nhưng Đa Đạc cưỡi ngựa mất.


      Nhìn bóng lưng của , Tiểu Ngọc Nhi ngơ ngác nghĩ, nàng, có thị vệ xuất thân từ bối lặc sao?


      Cao Oa ở bên cười trộm : "Cách Cách, xem ra vị công tử này coi trọng ngài."


      Tiểu Ngọc Nhi hung ác trừng mắt nhìn Cao Oamộtcái: "Ngươi đừng hưu vượn", nhưng mà hai má trắng nõn lại tự chủ được phiếm hồng mảng.


      "Vâng vâng vâng." Cao Oa vội làm như khiếp sợ cúi đầu, nhưng mà trong mắt cười cười đầy mờ ám như thế nào cũng chưa tán .


      Bị Cao Oa dùng loại ánh mắt này nhìn,nàng thực thoải mái, Tiểu Ngọc Nhi buồn bực cầm lấy khối đậu hũ bỏ vào miệng tức giận nhai nhai.


      Ân ~ Tiểu Ngọc Nhi nheo mắt lại, tâm tình phiền toái giảm ít, vẫn là đậu hũ sữa khiến cho tâm tình của nàng tốt đẹp a.


      Ở bên kia, Đa Đạc sau khi trở về từ Phổ Tể Tự, liền lăng lăng đứng ở ngoài cửa quân doanh, cũng xuống ngựa, cả buổi cũng chưa phục hồi lại tinh thần.


      Hách Triết bên nhìn ngẩn người, cuối cùng nhịn đượclấy chân đạp Đa Đạc cước.


      Ra chân cũng , thiếu chút nữa liền đem Đa Đạc đá xuống ngựa. Đa Đạc lấy lại tinh thần, liền nhìn Hách Triết rống giận: "Ngươi điên sao?!"


      "Ta điên cũng tốt hơn so với ngài." Hách Triết chút khách khí bĩu môi, "Thế nào? Rốt cục gặp được vị nương kia rồi?"


      Nhắc tới cái này, Đa Đạc tự chủ sờ sờ ót, nhưng mà lại đột nhiên nghĩ tới điều gì, nghi hoặc nhìn Hách Triết: "Hách Triết, ngươi tử triền lạn đánh có thể thành công ?"

      (*) Tử triền lạn đánh: tấn công theo kiểu chai mặt đeo bám bằng được


      Hách Triết trừng mắt nhìn cái, như là bất mãn Đa Đạc nghi ngờ chủ ý của : "Đó là đương nhiên, ngài làm hại chân nương người ta bị gãy, lại chật vật ở bên ngoài nguyên đêm, mặt của ngài nếu dày chút, nương người ta chịu cho ngài ánh mắt mới là lạ."


      Đa Đạc sờ sờ hai má, nghĩ nghĩ : "Nhưng mà tử triền lạn đánh có chút quá kỳ ."


      "Này có là cái gì, nếu ngài làm như thế, nương nhà người ta xuất sắc như vậy,bị người khác nhanh chân đến trước, lúc đó ngài phải làm sao?" Hách Triết thần tình như quan tâm, sau đó liền cười xấu xa nhìn Đa Đạc: "Đến lúc đó, cũng biết ngài tìm chỗ nào mà khóc.”


      "Nam nhi đổ máu đổ lệ, còn lâu mới có chuyện đó xảy ra!"


      " sao?" Hách Triết có ý tốt cười : "Vậy ta đây cũng theo đuổi nương kia, đến lúc đó nhìn xem có như lời ngài , nam nhi đổ máu đổ lệ!"


      "Ngươi dám!" Đa Đạc nhất thời rống lên: "Tiểu tử ngươi nếu dám hoành đao đoạt ái, ta liền đánh ngươi thành đầu heo, nhìn ngươi về sau như thế nào ra ngoài gặp nương nhà người ta."


      Nhìn nghiêm túc như vậy, Hách Triết cũng tùy tiện giỡn, sau đó dò hỏi: "Hôm nay thế nào, có hỏi nương kia tên gì ?"


      Đa Đạc sửng sờ ở tại chỗ, lúc lâu mới truyền đến thanh ảo não của : "Ta lại quên hỏi!"


      Hách Triết cho ánh mắt khinh bỉ.


      Lúc này, Đa Nhĩ Cổn đột nhiên xuất , đứng ở phía sau Đa Đạc hiểu : "Ngươi lại quên hỏi cái gì ?"


      Đa Đạc bất giác giật mình, sau đó cười với Đa Nhĩ Cổn: " có gì, có gì."


      Nhưng là nụ cười kia nhìn như thế nào cũng lộ ra tia chột dạ, Đa Nhĩ Cổn là ca ca , tất nhiên có thể xem thấu tâm tư Đa Đạc: "Thực có gì? Nếu thực có gì sao ta lại nghe binh lính ngươi gần đây thường đến ngôi chùa ở phía đông như vậy?"


      Đa Đạc nhất thời á khẩu trả lời được.


      Đa Nhĩ Cổn vỗ vỗ bả vai Đa Đạc, cười : "Ngươi có chuyện gì? Nhanh chóng thành khai ra."


      Đa Đạc còn muốn dấu diếm: "Thực có việc gì."


      "Thôi , ta còn biết ngươi." Đa Nhĩ Cổn thuận tiện đem ánh mắt đưa đến chỗ Hách Triết, "Đa Đạc chịu , vậy Hách Triết, ngươi xem."


      "A, Thập ngũ gia ..." Hách Triết vừa định mở miệng, bị Đa Đạc ngoan độc trừng mắt nhìn cái, sau đó ngượng ngùng cúi đầu.


      Đa Nhĩ Cổn nhìn về phía Đa Đạc lần thứ hai, trong mắt như muốn nếu ngươi đem việc ràng cho ta biết, cũng đừng nghĩmuốn cho qua việc này cách thoải mái.


      Cuối cùng, Đa Đạc vẫn là cúi đầu thừa nhận : "Chính là, chính là... Đệ thích nương."


      Nghe vậy, Đa Nhĩ Cổn kinh hỉ mở to hai mắt: " sao? !"


      Đa Đạc gật gật đầu.


      "Hảo tiểu tử! Rốt cục trưởng thành, cũng biết thích nương nhà người ta!" Đa Nhĩ Cổn cười ha ha, "Đúng rồi, là nương nhà ai? Ca ca có biết ? Hai người các ngươi nhận thức khi nào?"


      "Cũng hơn tháng trước."


      "Tiểu tử thúi! Thích lâu như vậy cũng cho ca biết, có phải muốn cùng ca ca ta bất hòa hay ?" Đa Nhĩ Cổn có chút bất mãn .


      "Tuyệt đối chuyện này!" Đa Đạc vội vàng lắc đầu, sau đó thần sắc có chút lúng túng : "Kỳ , đến tại ta cũng biết tên nàng là gì, cũng người nha nàng là ai, chỉ biết là người Mông Cổ, đến kinh đô thăm người thân. Đúng rồi, ca, ngươi có biết gần đây nhà ai có thân thích từ Mông Cổ đến thăm người thân ?"


      " tại quan hệ Đại Kim Chúng ta và Mông Cổ tồi, nhưng mà dám cưới hỏi tuyệt đối là quý tộc bát kỳ." Đa Nhĩ Cổn nghĩ nghĩ, hỏi: "Vậy ngươi có biết nàng từ thảo nguyên Mông Cổ nào tới ?"


      "Khoa Nhĩ Thấm." Thấy ca ca có khả năng biết chút đầu mối gì, Đa Đạc lập tức đáp.


      "Khoa Nhĩ Thấm." Đa Nhĩ Cổn buông xuống suy tư chút, sau đó hiểu cười, " nương Mông Cổ gần đây đến kinh đô thăm người thân, lại đến từ Khoa Nhĩ Thấm , trừ Ngọc tỷ tỷ của ngươi ra, cũng chỉ còn lạimột người ."


      "Ai a?" Đa Đạc vội vàng hỏi, tò mò đến ánh mắt đều nới rộng ra.


      "Chính là..." Đa Nhĩ Cổn gõ gõ ngón thay lên bả vai , tạm dừng hồi lâu, mới chậm rì rì : "đệ tự mình hỏi ", sau đó cười lớn rời .


      Đa Đạc há hốc mồm, hơn nửa ngày mới lấy lại tinh thần , vội vàng đuổi theo Đa Nhĩ Cổn, miệng còn tức giận hô: "Ca, cần phải trêu đệ như vậy a! mau cho đệ biết ! Ca!"

    2. Tiểu Huân

      Tiểu Huân Well-Known Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      17,688
      Chương 19:

      Ngày tiếp theo, khi trời sáng lâu, Đa Đạc mới vừa hạ triều liền vội vàng tiến đến Phổ Tể Tự. Lúc này, đại khái bởi vì thời gian còn sớm, đại môn Phổ Tể Tự lúc này còn chưa mở, vì thế Đa Đạc liền đợi ở trước cửa chùa, trong tay còn cầm theo túi giấy dầu, bên trong vẫn còn toả ra hơi nóng, khó để người khác đoán ra bên trong là cái gì.

      Đêm qua mưa to hồi, khiến cho thời tiết tại u, nhưng vừa nghĩ tới bộ dáng Tiểu Ngọc Nhi cười rộ lên khi nhìn thấy thứ này, Đa Đạc tự giác nhấc lên khóe miệng, tâm tình rất tốt.

      Đại khái đợi lúc lâu, vẫn có thấy Tiểu Ngọc Nhi từ chùa ra, Đa Đạc có chút sốt ruột, chẳng lẽ là tối hôm qua rồi?

      Nhưng là chưa tới phút sau, chiếc xe ngựa lắc lư đến, Đa Đạc nhận ra được, đó là xe ngựa của Tiểu Ngọc Nhi.

      Lúc này, tâm tình lo lắng của Đa Đạc mới giảm xuống, lúc này xe ngựa mới đến, vậy Tiểu Ngọc Nhi vẫn còn chưa .

      Quả nhiên, chỉ chốc lát, Tiểu Ngọc Nhi được Cao Oa nâng ra, từ từ ra khỏi chùa, nhưng mà Tiểu Ngọc Nhi lại chú ý tới Đa Đạc, thản nhiên tới trước xe ngựa, ánh mắt còn có chút mơ hồ, đại khái là còn chưa có tỉnh ngủ.

      Đa Đạc đến trước mặt, gọi lại Tiểu Ngọc Nhi chuẩn bị lên xe ngựa: " nương!"

      Tiểu Ngọc Nhi quay đầu lại , liền thấy Đa Đạc cưỡi ngựa, sửng sốt: "Ngươi sao lại ở đây?"

      Nhìn bộ dạng kinh ngạc của Tiểu Ngọc Nhi, Đa Đạc liền biết nàng cũng cho rằng lời của mình ngày hôm qua là , liền lặp lại: "Hôm qua ta , về sau nương nếu tới đây dâng hương lễ Phật, Đa Đạc nhất định hộ tống nương an toàn trở về, Đa Đạc ta được làm được."

      "Ngươi cũng cần phải làm như vậy..." Tiểu Ngọc Nhi còn muốn khuyên nhủ, nhưng là Đa Đạc cưỡi ngựa đến phía sau xe ngựa các nàng, bộ dáng bất động như muốn , nếu nàng đáp ứng trở về.

      Tiểu Ngọc Nhi thở dài, thích như thế nào liền như thế đấy , dù sao có bối lặc gia bảo hộ, nàng cũng chịu thiệt.

      Thấy Tiểu Ngọc Nhi thêm gì nữa,Đa Đạc lúc này mới đột nhiên nhớ tới trong tay mình còn cầm túi giấy dầu. cưỡi ngựa đến chỗ cửa sổ, sau đó gõ lên vách tường xe. Tiểu Ngọc Nhi nghe thấy tiếng, xốc màn xe lên, hiểu nhìn Đa Đạc: "Làm sao vậy?"

      "Cầm." Đa Đạc trực tiếp đem giấy dầu túi đưa tới tay Tiểu Ngọc Nhi, sau đó quay ngựa ra sau.

      Xe ngựa chậm rãi về phía trước.

      Tiểu Ngọc Nhi nhìn túi giấy dầu trong ngực có chút xuất thần, Cao Oa ở bên ngược lại chủ động đem túi giấy dầu mở ra, sau đó cảm thán : "Oa, là bánh bao, thơm quá a, Cách Cách."

      Tiểu Ngọc Nhi nhìn thoáng qua, bên trong đích là bánh bao. Tiểu Ngọc Nhi cầm lấy cái, tuy rằng bánh bao còn nóng, nhưng sờ lên vẫn có chút ấm áp, đó có thể thấy được, sáng sớm Đa Đạc liền mua thứ này, hơn nữa còn đợi đến khi nàng xuất .

      Trong lòng Tiểu Ngọc Nhi cảm thấy ấm áp, sau đó cắn miếng bánh bao, lại phát bánh bao này cũng phải bánh bao thị heo của Trung Nguyên, mà là bánh bao thịt dê người Mông Cổ thích ăn. Tiểu Ngọc Nhi sửng sốt chút.

      Cao Oa thấy Tiểu Ngọc Nhi sửng sốt, liền hiểu hỏi: "Cách Cách, làm sao vậy? Là bánh bao này rất khó ăn sao?"

      "A, ." Tiểu Ngọc Nhi quay đầu lại cười cười, "Ăn ngon , Cao Oa, ngươi thử xem."

      "Ân! Cám ơn Cách Cách." Cao Oa cao hứng nheo mắt lại, sau đó cầm lấy cái trực tiếp nhét vào miệng, cuối cùng thỏa mãn phát ra cảm thán: "Cách Cách, cái này ăn ngon a, so với những cái lúc trước chúng ta ăn ở thảo nguyên còn ngon hơn."

      "Vậy ngươi ăn nhiều chút." Tiểu Ngọc Nhi cười cười, sau đó cũng bắt đầu ăn tiếp.

      Ăn đến no nhưng bánh bao vẫn còn lại rất nhiều, Tiểu Ngọc Nhi liền ngăn Cao Oa còn muốn tiếp tục chiến đấu thêm mấy cái bánh nữa.

      Cao Oa hiểu nhìn nàng.

      Nhưng Tiểu Ngọc Nhi để ý nàng, mà là trực tiếp đem mành xốc lên, ra hiệu với Đa Đạc vẫn luôn ở phía sau.

      " nương, có chuyện gì?" Đa Đạc tiến lại, hỏi.

      Tiểu Ngọc Nhi trực tiếp đem gói to đưa cho .

      Đa Đạc ngẩn người, sau đó giải thích: " nương, đây là thức ăn ta đặc biệt mua cho ngươi..."

      Còn chưa xong, liền bị Tiểu Ngọc Nhi chặn lại: "Ta biết!"

      "Vậy ngươi?" Đa Đạc kinh ngạc nhìn nàng.

      "Những thứ này ta ăn vô, cho nên ngươi cầm về ." Tiểu Ngọc Nhi có chút kiên nhẫn , nhưng thần sắc tự nhiên trong mắt bán đứng nàng. Sau đó đợi Đa Đạc kịp phản ứng, liền trực tiếp đem giấy dầu túi nhét vào trong tay Đa Đạc, sau đó buông mành xuống.

      Mới đầu Đa Đạc có chút mất mát, nhưng lập tức tươi cười, mở túi ra cầm bánh bao bên trong, cắn miếng to hơn phân nửa cái bánh, tuy rằng bánh bao nguội, nhưng Đa Đạc lại cảm thấy bánh bao này quả thực còn ấm đến khảm vào tim của .

      Tiểu Ngọc Nhi ngồi trong xe ngựa mặt còn là có chút xấu hổ, nàng muốn thừa nhận bản thân mình đột nhiên quan tâm đến tình huống của Đa Đạc, có ăn hay có quan hệ gì với nàng a.

      Cao Oa ở bên cười cười mờ ám : "Cách Cách, tên công tử kia đối với ngài tốt, tuy rằng hại ngài bị trật chân, nhưng vẫn có thể xem là nam tử hán có khả năng đảm đương."

      Ngẫm lại biểu sau khi Đa Đạc khiến nàng bị thương, Tiểu Ngọc Nhi tán thành mà gật gật đầu, tuy rằng Đa Đạc có thể là người tùy tiện chút, ít chút, nhưng làm người quả thực chính trực, cũng từ chối trách nhiệm.

      Thấy Tiểu Ngọc Nhi gật đầu, trong lòng Cao Oa trộm nở nụ cười, tiếp tục : "Nhưng mà a, sao lại tốt quá như vậy, dù sao hôm qua chỉ cần đưa thuốc cũng đủ rồi, nhưng là hôm nay chỉ muốn hộ tống Cách Cách hồi cung, còn đặc biệt vì Cách Cách mà mua đồ ăn Mông Cổ đến để dỗ Cách Cách vui vẻ, ta thấy, vị công tử kia nhất định là thích Cách Cách ngài ."

      "Ngươi đừng hưu vượn!" Sau khi xong, Tiểu Ngọc Nhi có chút sững sờ, chưa tính đến lời nghiêm nghị phản bác Cao Oa, chỉ cần bộ dáng nghiêm túc bây giờ của nàng dọa cho Cao Oa giật mình, ngốc lăng.

      Tức giận xong, Tiểu Ngọc Nhi có chút xấu hổ nghiêng đầu.

      hồi sau, Cao Oa mới nhè hỏi: "Cách Cách, ngài... tức giận sao?"

      " có." Tiểu Ngọc Nhi có chút ngượng ngùng, cuối cùng chậm rãi : "Chính mà, mấy lời như vậy về sau chỉ có thể giỡn với mình ta thôi, nếu truyền ra ngoài, thanh danh của ai cũng dễ nghe."

      "Vâng." Cao Oa thấp giọng đồng ý.

      Sau đó hai người gì nữa, trong xe ngựa yên lặng hồi lâu, đột nhiên xe ngựa dừng lại, dọa Tiểu Ngọc Nhi và Cao Oa giật mình.

      "Làm sao vậy?" Tiểu Ngọc Nhi ổn định thân mình, vội giương giọng dò hỏi.

      Xa phu lập tức trả lời, : "Cách Cách, đêm qua mưa to hồi, đường đều trở nên lầy lội dễ , tại bánh xe bị kẹt ở vũng bùn, di chuyển được nữa."

      "Vậy phải làm sao bây giờ?" Tiểu Ngọc Nhi nhíu mày.

      "Cách Cách yên tâm, nô tài lập tức đẩy xe, đem xe đẩy ra ngoài."

      Bất quá hồi sau, Tiểu Ngọc Nhi cũng chỉ cảm giác được xe trước sau qua lại, sau đó lại nghe thấy Đa Đạc giương giọng cùng giúp đỡ, kết quả là biên độ rung lắc càng lúc càng lớn, nhưng xe chút cũng được đẩy ra.

      Tiểu Ngọc Nhi ở bên trong bị lắc lư đến độ muốn nôn ra, mới nghe được xa phu : "Cách Cách, mời ngài trước xuống xe, nô tài và thập ngũ gia tiếp tục đẩy xe."

      Tiểu Ngọc Nhi vội nhờ Cao Oa nâng xuống xe ngựa, lần này xuống mới nhìn thấy, xe ngựa chính xác là bị kẹt lại rất sâu, cả xe ngựa đều nghiêng về phía, hơn nữa này xe ngựa lớn lớn , chỉ bằng hai người đúng là khó khăn đẩy ra.

      Cao Oa bên đột nhiên ghé vào tai Tiểu Ngọc Nhi nhàng hỏi: "Cách Cách, vừa mới rồi xe phu này kêu vị công tử kia là thập ngũ gia, chẳng lẽ là?"

      "Ân, là hoàng đệ của Đại Hãn, thập ngũ bối lặc, Đa Đạc." Tiểu Ngọc Nhi gật đầu thừa nhận, bởi vì xa phu này cũng là tiểu thái giám hậu cận trong hoàng cung, nhận ra Đa Đạc cũng phải việc ngạc nhiên gì.

      "A?" Cao Oa hút hơi lãnh khí, "Lúc trước nô tỳ mắng như vậy..."

      Nghĩ đến bộ dáng ngày đó Cao Oa với Đa Đạc, Tiểu Ngọc Nhi liền nhịn được xì cười tiếng, nha đầu kia dám hung hăng trừng Đa Đạc như vậy, chút cũng là biết thân phận Đa Đạc, nhưng là tại biết, tất nhiên nghĩ đến mà sợ.

      Tiểu Ngọc Nhi nhịn được đùa nàng: "Đúng vậy, ngươi còn mắng thân đệ đệ của Đại Hãn, cũng coi như lớn mật ."

      Vẻ mặt Cao Oa cầu xin, đáng thương nhìn Tiểu Ngọc Nhi.

      Tiểu Ngọc Nhi bỡn cợt nhìn Cao Oa cái, nhưng là trong lòng cũng hiểu được, tuy rằng ngày đó Cao Oa mắng Đa Đạc đích xác là lớn mật, nhưng lúc ấy Đa Đạc cùng nàng so đo, tại lại càng để ý . Tiểu Ngọc Nhi giương mắt nhìn thoáng qua Đa Đạc vẫn còn đẩy xe ngựa.

      Lúc này, cho dù thời tiết vẫn râm mát như cũ, nhưng Đa Đạc đầu đầy mồ hôi, nhưng vẫn là thực chăm chú phối hợp cùng xa phu, cố gắng đem xe ngựa đẩy ra. Tựa hồ là cảm giác đến tầm mắt Tiểu Ngọc Nhi, Đa Đạc cũng xoay đầu lại, nhìn Tiểu Ngọc Nhi cái. Thấy Tiểu Ngọc Nhi theo dõi , lập tức lộ ra tươi cười, tay càng thêm dùng sức.

      Nhìn thấy nụ cười của , Tiểu Ngọc Nhi vội vàng nghiêng đầu.

      Ước chừng thời gian qua nén nhang, xa phu sớm mệt lả, thể tiếp tục gắng sức đành đứng ở bên thở dốc, chính là lúc này Đa Đạc đột nhiên mãnh liệt phát lực, đem xe ngựa kia đẩy ra. Tiểu Ngọc Nhi và Cao Oa ở bên nhìn đến trợn mắt há mồm, xa phu kia cũng rất bội phục, ngừng vuốt mông ngựa , hổ là thập ngũ gia, sức lực như vậy, quả phải của người thường a.

      Đa Đạc quá mức để ý tới xa phu, tùy tiện lau mồ hôi, bước đến trước mặt Tiểu Ngọc Nhi: " nương, xe ngựa được đẩy ra, ngươi lên xe ."

      Tiểu Ngọc Nhi gật gật đầu, được nửa, lại ngừng lại, sau đó lại tiến đến trước mặt Đa Đạc.

      "Làm sao vậy?" Đa Đạc hiểu hỏi.

      Tiểu Ngọc Nhi như trước chuyện, mà là lấy ra cái khăn tay, sau đó lại trở lên xe ngựa.

      Ngồi lưng ngựa, Đa Đạc vẫn luôn cúi đầu nhìn khăn tay kia, khăn tay thực mộc mạc, trừ bỏ bên phải thêu hai đóa hoa , cũng còn gì khác, hơn nữa hoa thêu lên vụng về, có thể thấy đây phải là người thường xuyên chạm vào kim chỉ, nhưng Đa Đạc lại càng nhìn càng vui mừng, đây là lần đầu tiên nhận được lễ vật từ Tiểu Ngọc Nhi, tuy rằng cũng tính là lễ vật, nhưng là Đa Đạc cũng rất thoải mái. Thẳng đến khi trời bắt đầu đổ mưa phùn, Đa Đạc chút cũng nỡ để khăn bị mưa làm ướt, lúc này mới lưu luyến rời đem khăn tay cất vào trong ngực, cất giữ tốt.

      Xe ngựa chậm rãi vào ngã tư đường náo nhiệt của kinh đô, sau đó lại chậm rãi trở nên yên ắng, nhìn con dường lớn ngày thường mình rất quen thuộc này, Đa Đạc nghi hoặc nhíu mày, đây phải là đường tới hoàng cung sao? Xe ngựa này đến đây đến để làm gì? Đa Đạc hiểu hỏi xa phu: "Ai, ngươi có phải lầm đường hay , đây là đường tới hoàng cung mà?"

      Kia xa phu đảo kinh ngạc nhìn Đa Đạc, "Bẩm thập ngũ gia, đây đích là đường tới hoàng cung."

      "Các ngươi muốn hoàng cung?" Đa Đạc mở to hai mắt nhìn.

      Vẫn luôn nghe cuộc đối thoại của bọn họ, Tiểu Ngọc Nhi vén mành lên, sửa lại cho đúng:" phải hoàng cung, mà là hồi hoàng cung."

      "Hồi, hoàng, cung." Đa Đạc lặp lại ba chữ kia, cuối cùng mới phản ứng kịp: "Người thân thích của nương ở trong hoàng cung?"

      Thấy phản ứng chậm chạp, Tiểu Ngọc Nhi nhịn được cười, sau đó gật gật đầu: "Đúng vậy, thập ngũ bối lặc."

      "Vậy ngươi là..." Đa Đạc như cũ vẫn kịp phản ứng, thân phận Tiểu Ngọc Nhi rốt cuộc là gì.

      "Ân, ta là đại phúc tấn, biểu tỷ ta là người trong lòng ca ca ngươi." Tiểu Ngọc Nhi hảo tâm nhắc nhở .

      Đa Đạc nghĩ nghĩ, trong thoáng chốc, hình như nghe người ta đề cập qua có hai vị cách cách từ Khoa Nhĩ Thấm thường đến kinh đô thăm Đại Phúc Tấn, nhưng mà ca ca chỉ thường nhắc tới Ngọc tỷ tỷ, khiến cho tưởng rằng chỉ có , thể tưởng được người kia dĩ nhiên là nàng.

      Đa Đạc sửng sốt, hồi lâu lại hiểu hỏi: "Vậy tại sao nương lại nương biết Ngọc tỷ tỷ."

      "Đùa ngươi chút được sao?" Tiểu Ngọc Nhi tức giận , câu hỏi đó, nàng lẽ ra trả lời , nhưng mà trực giác nếu nàng trả lời nàng là biểu muội Đại Ngọc Nhi, Đa Đạc này khẳng định cho nàng thêm câu, quả nhiên bộ dạng giống như Ngọc tỷ tỷ, cho nên nàng trả lời , ai biết Đa Đạc có phải ra thêm lời nào khiến cho nàng càng thêm tức giận chứ.

      Đa Đạc nghẹn lời.

      Xe ngựa dường thẳng đến cửa tây của hoàng cung rồi dừng lại, Tiểu Ngọc Nhi xuống xe ngựa, Đa Đạc lúc này mới mở miệng hỏi: "Cái kia, tên của nương là gì?"

      Tiểu Ngọc Nhi dừng lại, sau đó xoay người cười : "Bác Nhĩ Tề Cát Đặc Bảo , đương nhiên ngươi cũng có thể giống như mọi người gọi ta là Tiểu Ngọc Nhi."

      "Bác Nhĩ Tề Cát Đặc Bảo ..." Đa Đạc thấp giọng nhắc lại.

      Tiểu Ngọc Nhi để ý nhiều như vậy, đường tiến vào hoàng cung, Cao Oa bên người hiểu : "Cách Cách, sao đột nhiên ngài lại ra tên của ngài?"

      "Tên ta vốn là như vậy, phải sao?" Tiểu Ngọc Nhi thấp giọng , Bác Nhĩ Tề Cát Đặc Bảo mới là tên của nàng, nhưng mà tên này gọi lâu, năm tháng qua , người khác cũng dần dần quên mất, chỉ thủ nhi đại chi (*) đặt tên giống giống với Đại Ngọc Nhi là Tiểu Ngọc Nhi. Bất quá, nàng cũng biết xảy ra chuyện gì, lại cho người kia biết tên của nàng.
      (*) thủ nhi đại chi: người hoặc vật nào đó thay cho người hoặc vật khác.
      ... ... ...

      Vừa mới trở lại chỗ ở của mình, Tiểu Ngọc Nhi liền thấy bàn đặt đống lễ vật, Tiểu Ngọc Nhi hiểu hỏi cung nhân hầu hạ: "Những lễ vật này từ đâu tới?"

      "Hồi Cách Cách, là Trại Tang bối lặc mang đến đây, những thứ này là lễ vật bối lặc tặng ngài."

      "Dượng đến đây?" Tiểu Ngọc Nhi sửng sốt, lập tức nghĩ tới có thể Trại Tang tới thăm Triết Triết, nhân tiện : "Ngươi có biết tại dượng ở đâu ?"

      "Dạ, Trại Tang bối lặc đến chỗ của đại phúc tấn, tại thăm Đại Ngọc Cách Cách ."

      "Phải ?" Tiểu Ngọc Nhi cúi đầu suy nghĩ, vẫn là lập tức đến chỗ của Đại Ngọc Nhi.

      Tuy rằng nới ở của Đại Ngọc Nhi và Tiểu Ngọc Nhi cách nhau cũng xa, nhưng Tiểu Ngọc Nhi vẫn là tương đối nhanh, trung có vài hạt mưa , Tiểu Ngọc Nhi trong lúc bước xuống bậc thang, có chút cẩn thận, chân vấp phải chậu hoa, mắt thấy té ngã đất, may mắn đôi bàn tay đúng lúc đỡ được hông của nàng, giúp cho nàng may mắn thoát khỏi.

      Tiểu Ngọc Nhi kinh hồn vỗ vỗ ngực, nhưng khi vừa nhìn thấy người đỡ lấy nàng là ai, lại lập tức bị kinh hách, vội vàng rời khỏi ôm ấp của Hoàng Thái Cực, Tiểu Ngọc Nhi có chút quẫn bách, nhưng vẫn lập tức hành lễ : "Tham kiến Đại Hãn, lúc nãy là Tiểu Ngọc Nhi lỗ mãng, mong Đại Hãn thứ tội."

      " sao." Hoàng Thái Cực cười cười, sau đó đưa tay muốn nâng nàng dậy, nhưng lại bị Tiểu Ngọc Nhi né tránh, mặt nhất thời có chút xấu hổ, nhưng là rất nhanh dời đề tài : "Con vội vã như vậy là muốn đâu?"

      "Hồi Đại Hãn, dượng đến kinh đô, nên Tiểu Ngọc Nhi liền muốn gặp người." Tiểu Ngọc Nhi cung kính hồi đáp.

      "Ân, cũng đúng, các ngươi chưa gặp mặt lâu." Hoàng Thái Cực gật gật đầu, "Vậy con trước , lát nữa ta lại tìm con." Dứt lời, Hoàng Thái Cực ly khai.

      Tiểu Ngọc Nhi vội gọi lại: "Đại Hãn có việc gì tại cứ với Tiểu Ngọc Nhi, cần phải đợi đến sau khi Tiểu Ngọc Nhi gặp dượng trở về."

      Hoàng Thái Cực nhìn nàng cái, sau đó gật gật đầu : "Cũng được." Hoàng Thái Cực nhìn thoáng qua phía sau, nhóm tiểu thái giám theo Hoàng Thái Cực lập tức tiến lên, trong tay còn cầm theo khay, mâm.

      "Nghe con thường xuất cung lễ Phật, cho nên ta đặc biệt tìm chút kinh Phật cho con. Còn có chút điểm tâm của Khoa Nhĩ Thấm, nếu con thấy nhớ nhà, ăn nhiều chút ." Hoàng Thái Cực ôn nhu , sau đó còn chờ Tiểu Ngọc Nhi đáp lại, trực tiếp phân phó những tiểu thái giám đem đồ vật kia đưa đến chỗ ở của nàng.

      Tiểu Ngọc Nhi chỉ biết kiên trì tạ ơn, Hoàng Thái Cực vừa lòng rời , nhưng nghĩ đến, Hoàng Thái Cực vừa mới cất bước, Trại Tang lại tới.

      Lúc Tiểu Ngọc Nhi thấy Trại Tang, Trại Tang đứng ở đình nghĩ mát cách nàng xa, cũng biết đứng ở nơi đó bao lâu chưa, nhưng thần sắc nhìn Tiểu Ngọc Nhi có chút lạnh nhạt.

      Tiểu Ngọc Nhi áp chế bất an trong lòng, từ từ đến chỗ Trại Tang, "Dượng."

      Đối với hành lễ của Tiểu Ngọc Nhi, Trại Tang lạnh nhạt lên tiếng, sau đó trực tiếp vào đình nghỉ mát, sau đó lại gọi Tiểu Ngọc Nhi ngồi xuống, thuận tiện còn sai Cao Oa mất.

      Trầm mặc cả buổi, Trại Tang mới chậm rãi mở miệng : "Tiểu Ngọc Nhi a, ngươi tới kinh đô bao lâu?"

      nghĩ tới đột nhiên hỏi như vậy, Tiểu Ngọc Nhi tuy rằng cảm thấy kinh ngạc, nhưng vẫn là đáp rất nhanh: "Hơn nửa năm ."

      "Hơn nửa năm a." thanh Trại Tang có chút trôi nổi, nghe ra là vui là giận: "Vậy ngươi đến kinh đô có vui ?"

      chắc tâm tư của , Tiểu Ngọc Nhi đáp: "Rất vui, mỗi ngày đều có thể làm bạn với và Ngọc tỷ tỷ, Tiểu Ngọc Nhi rất vui vẻ."

      "Phải ?" Trại Tang câu môi, "Ta còn tưởng rằng ngươi vì có thể thân cận với Đại Hãn mà vui vẻ như vậy."

      " có loại chuyện này, dượng, ngài đừng hiểu lầm." Tiểu Ngọc Nhi vội vàng giải thích.

      "Hiểu lầm?" Trại Tang cười lạnh: "Ngươi cho rằng ta mù sao? Chuyện vừa nãy ta đều nhìn nhìn thấy nhất thanh nhị sở (*), ! Ngươi từ khi nào có loại tâm tư này!"
      (*) Nhất thanh nhị sở: bỏ sót gì
      "Dượng! Tiểu Ngọc Nhi tuyệt có ý nghĩ gì đối với Đại Hãn, vừa rồi con chỉ bị trượt chân chút, Đại Hãn vừa vặn đỡ ta mà thôi." Tiểu Ngọc Nhi rành mạch, phi thường đường hoàng.

      "Vừa vặn đỡ ngươi?" Trại Tang hừ lạnh, "Vậy đưa cho ngươi nhiều đồ vật như vậy là vì cái gì?"

      Tiểu Ngọc Nhi ánh mắt lóe ra chút, nhưng vẫn là lập tức đáp: "Có thể là bởi vì con từng giúp Đại Hãn chắn đao, Đại Hãn mới có thể tặng đồ cho con."

      Ánh mắt Trại Tang lạnh lùng quét mắt nhìn Tiểu Ngọc Nhi lần, "Ngươi đối với Đại Hãn có ý gì khác?"

      " có!" Tiểu Ngọc Nhi trảm đinh trặt sắt .

      "Vậy là tốt rồi." Trại Tang thu hồi lãnh ý của mình, sau đó tiếp tục : "Tin tưởng ngươi cũng biết tâm tư của ta và dì ngươi, lúc này dượng cũng phải nhắc nhở ngươi, làm việc của ngươi, phải đồ của ngươi, ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ."

      Tiểu Ngọc Nhi trầm mặc lúc lâu, mới chậm rãi mở miệng, thanh có chút khàn khàn: "Tiểu Ngọc Nhi hiểu được."

      Trại Tang vừa lòng gật đầu, "Hôm nay ta đề cập với Triết Triết ý muốn đưa Ngọc Nhi vào cung, thừa dịp khoảng thời gian này, ngươi cũng giúp đỡ Triết Triết, để Ngọc Nhi có thể lưu lại ấn tượng tốt trong lòng Hoàng Thái Cực, sau khi chuyện này thành công, dượng và dì ngươi tuyệt đối bạc đãi ngươi ."

      "Tiểu Ngọc Nhi biết, Tiểu Ngọc Nhi nhất định hết sức giúp dì dượng đạt thành tâm nguyện." Tiểu Ngọc Nhi cúi đầu .

      Lúc này Trại Tang mới lộ ra tươi cười, "Hảo hài tử! Lời lúc nãy của dượng có chút nặng nề, ngươi cũng đừng để trong lòng, phải biết, dượng cũng thương ngươi ."

      "Vâng, Tiểu Ngọc Nhi hiểu được." Tiểu Ngọc Nhi cúi đầu thấp hơn .

      Trấn an vỗ vỗ bả vai Tiểu Ngọc Nhi, Trại Tang lúc này mới chậm rãi rời .

      Mà Tiểu Ngọc Nhi vẫn luôn ngồi trong đình nghỉ mát, lâu, lâu sau, mặc cho hốc mắt phiếm hồng, nước mắt đảo quanh nhưng Tiểu Ngọc Nhi cũng có rơi giọt nước mắt...
      Last edited: 13/12/15

    3. Tiểu Huân

      Tiểu Huân Well-Known Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      17,688
      Chương 20:


      Tiểu Ngọc Nhi ở đ ình nghỉ mát kia ngây người lâu mới rời , sau khi trở lại chỗ của mình ban đêm liền ngã bệnh, đầu đầy mồ hôi, mặt đỏ phừng phừng như quan công (*),tay còn rất lạnh lẽo.

      (*) quan công hay còn gọi là Quan Vũ nhân vật trong Tam Quốc chí, em kết nghĩa với Lưu Bị

      "Cao Oa, đây là có chuyện gì? Tiểu Ngọc Nhi êm đẹp như thế tại sao lại ngã bệnh?" Đại Ngọc Nhi sốt ruột nhìn Tiểu Ngọc Nhi bị bệnh, hỏi.


      Cao Oa cũng là bộ dạng thực sợ hãi, "Nô tỳ cũng lắm, có thể là lúc hôm nay trở về, ở đường bị gió thổi lạnh."


      " tại là tháng tám, khí trời chuyển lạnh, sao cho nàng mặc thêm áo?" Triết Triết nhăn lại mày, "Ngươi chiếu cốchú tử nhà ngươi như thế nào!"


      Cao Oa vội vàng quỳ xuống thỉnh tội, "Nô tỳ đáng chết, thỉnh đại phúc tấn thứ tội."


      Triết Triết cũng chỉ muốn phải chút, nhưng lại bị Tiểu Ngọc Nhi kéo lại.


      Mặt Tiểu Ngọc Nhi đỏ bừng, kéo cổ tay áo Triết Triết, thanhkhàn khàn : " , chuyện liên quan đến nàng, là con thích lạnh, nên mở cửa sổ lâu như vậy, nghĩ tới liền ngã bệnh."


      Nghe thanh khàn khàn của nàng, Triết Triết vội hỏi: "Con cũng đừng mở miệng chuyện, cổ họng đau ."


      "Vậy đừng phạt Cao Oa." Tiểu Ngọc Nhi mắt to ướt át đáng thương hề hề nhìn Triết Triết.


      "Được." Triết Triết bất đắc dĩ ật đầu đồng ý, sau đó dặn Cao Oa: " trong khoảng thời gian này ngươi nhất định phải hảo hảo chiếu cố chủ tử nhà ngươi, đừng lại để nàng bị lạnh."


      "Vâng, nô tỳ tuân mệnh." Cao Oa vội lên tiếng trả lời.


      Triết Triết lại tự mình lấy khăn mát xoa xoa mặt cho Tiểu Ngọc Nhi, lại dò xét nhiệt độ cơ thể nàng, mày nhăn càng chặt: "Như thế nào lại nặng như vậy? A Dâng Nhật, truyền thái y."


      " cần đâu , thái y , ta chỉ cần hảo hảo nghỉ ngơi, ngủ giấc, ra mồ hôi tốt hơn nhiều." Tiểu Ngọc Nhi vội lắc đầu.


      Vừa vặn, tiểu cung nữ ởThanh Ninh cung vội vàng đến bẩm báo tiểu Cách Cách đột nhiên khóc nháo ngừng, giống như cũng có chút phát sốt, thái y tiến đến Thanh Ninh cung .


      Mày Triết Triết càng nhăn chặt, cuối cùng vẫn trở về Thanh Ninh cung. Để Đại Ngọc Nhi và Hải Lan Châu lại với Tiểu Ngọc Nhi.


      Đại Ngọc Nhi tiếp nhận thuốc Cao Oa bưng lên, cẩn thận múc chút, rồi thổi thổi đưa tới trước mặt Tiểu Ngọc Nhi, nhưng mà Tiểu Ngọc Nhi lại cực kì phối hợp xoay đầu.


      "Ngọc tỷ tỷ, tỷnhìn thuốc này nóng như vậy, vẫn nên để lát nữa muội uống." khuôn mặt Tiểu Ngọc Nhi có chút vặn vẹo nhìn cái bát đựng thứ nước đen tuyền đangtản ra nhiệt khí kia.


      " được, thuốc phải uống nóng mới có thể phát huy dược tính tốt nhất, nếu để nguội tốt, còn có tỷ tỷ thổi rồi, nóng ." Đại Ngọc Nhi vừa , vừa đem thìa đến bên miệng Tiểu Ngọc Nhi.


      Tiểu Ngọc Nhi do dự mãi, vẫn là mở miệng, thuốc vào trong miệng,cả khuôn mặt Tiểu Ngọc Nhi đều đau khổ, đánh chết cũng chịu uống lần thứ hai.


      Nhưng mà thái độ của Đại Ngọc Nhi thực kiên quyết: "Sinh bệnh phải uống thuốc, uống thuốc sao có thể mau khoẻ được."


      "Muội đây tình nguyện bệnh lâu hơn cũng uống thứ thuốc kia." Tiểu Ngọc Nhi nhìn chén thuốc đen tuyền nhíu mày.


      " bậy!" Đại Ngọc Nhi trừng mắt nhìn nàng, "Việc thân thể sao có thể lung tung, muội nhất định phải uống."


      "Nhưng mà rất đắng..." Tiểu Ngọc Nhi khó chịu mở miệng, vẫn còn cảm thấy cỗ hương vị khó uống kia còn lưu lại trong miệng.


      "Có ai bắt muội thích lạnh đâu, tại sinh bệnh, còn phải uống thuốc nữa." Đại Ngọc Nhi chút khách khí thẳng, sau đó lại đem thìa dút cho Tiểu Ngọc Nhi.


      Nhìn Đại Ngọc Nhi là vô luận như thế nào cũng phải bắt mình uống thuốc, Tiểu Ngọc Nhi gục đầu xuống, nhìn kia bát thuốc kia, bộ đáng hạ quyết tâm, đem bát thuốc kia đoạt lại sau đó uống hơi cạn sạch. sau khi uống thuốc xong, cái loại hương vị đắng ngắt từ trong miệng tản ra này, khuôn mặt nhắn của Tiểu Ngọc Nhi đều nhíu lại.


      Nhìn bộ dáng này của nàng giống như chịu khổ hình, Đại Ngọc Nhi dở khóc dở cười, liền cầm chén thuốc cùng thìa đưa cho Tô Mã, trêu ghẹo : "Nhìn muội như vậy, về sau còn có mở cửa sổ đón gió nữa hay ."


      " dám ... dám nữa." Tiểu Ngọc Nhi vô lực , sau đó phân phó Cao Oa lấy chút mứt hoa quả.


      Tô Mã cũng nhịn được cười : "Tiểu Ngọc Nhi Cách Cách lúc uống thuốc vĩnh viễn giống như tiểu hài tử."


      "Cũng phải a." Đại Ngọc Nhi cười : "Ta còn nhớ lúc trước kia muội bị bệnh, Ngạch Cát dỗmuội uống thuốc đều tốn nhiều công phu ."


      Tiểu Ngọc Nhi cầm lấy vài mứt hoa quả trực tiếp bỏ vào trong miệng, trong miệng cái gì cơ hồ cũng : "Vẫn là dì có kiên nhẫn, dáng vẻ giống như tỷ,dỗ cũng dỗ, trực tiếp bắt muội uống."


      "Ta cũng phải là Ngạch Cát, cho nên Tiểu Ngọc Nhi muội trong khoảng thời gian này ở kinh đô ngàn vạn lần đừng có sinh bệnh, nếu nha, tỷ tỷ ta mỗi ngày đều đến bức muội uống thuốc, mãi cho đến khi muội khỏe lại mới thôi." Đại Ngọc Nhi vừa vừa cù cù bên hông Tiểu Ngọc Nhi.


      Tiểu Ngọc Nhi tránh kịp, bên hông lại là nơi nàng nhột nhất, cù cù vài cái Tiểu Ngọc Nhi liền cười đến chảy nước mắt, còn kém chút nuốt phải mứt quả xuống họng.


      "Được rồi,được rồi, dám, về sau muội tuyệt đối dám bị bệnh nữa a." Tiểu Ngọc Nhi vội cầu xin tha thứ.


      Đại Ngọc Nhi lúc này mới thu hồi tay lại, sau đó cười ngừng.


      Lúc này, Hải Lan Châu đột nhiên mở miệng : "Ngọc Nhi, tại sắc trời tối, ta về trước ."


      Thần sắc Hải Lan Châu có chút lạnh nhạt, nhưng Đại Ngọc Nhi căn bản phát , : "Ai nha, tỷ tỷ, còn sớm lắm, tỷ cũng ở lại bồi Tiểu Ngọc Nhi ."


      Nghe vậy, sắc mặt Hải Lan Châu càng cứng đờ, sau đó cười nhạt : "Ta xem Tiểu Ngọc Cách Cách có muội chơi cùng rất vui vẻ, ta cũng nỡi làm mọi người mất hứng."


      Đại Ngọc Nhi nhìn, nhưng lời này Đại Ngọc Nhi vẫn hiểu được, nàng vội đứng lên, giữ chặt Hải Lan Châu : "Ai nha, tỷ tỷ ở trong này sao có thể mất hứng được, hơn nữa Tiểu Ngọc Nhi cũng thực hy vọng tỷ tỷ có thể lưu lại bồi nàng a."


      "Tiểu Ngọc Nhi, ngươi đúng ?" Vừa , Đại Ngọc Nhi vừa chờ mong mà đem tầm mắt chuyển tới chỗ Tiểu Ngọc Nhi.


      Cho dù Tiểu Ngọc Nhi trong lòng phải nghĩ như vậy, nhưng vẫn cười : "Đúng vậy, Hải Lan Châu tỷ tỷ liền lưu lại bồi ta ."


      Tầm mắt Hải Lan Châu lập tức hướng Tiểu Ngọc Nhi lạnh hơn nhiều, ngay cả tươi cười cũng có : "Tiểu Ngọc Nhi Cách Cách khách khí , Hải Lan Châu chẳng qua là nô tỳ, như thế nào cũng được tốt được như người bên cạnh cách cách."


      Nghe vậy, sắc mặt Tiểu Ngọc Nhi nhất thời lạnh xuống, sau đó tựa đầu nhìn sang bên, mà Hải Lan Châu mặt cũng đổi sắc .


      Đại Ngọc Nhi vừa thấy khí hai người đối, vội vàng giảng hòa: "Ai nha, tất cả mọi người đều là hảo tỷ muội, nào có phân chia cao thấp cái gì, cho dù xuất thân tỷ tỷ cao, nhưng Tiểu Ngọc Nhi khẳng định cũng đem tỷ tỷ thành thân nhân đối đãi, tựa như Tiểu Ngọc Nhi đối đãi với ta như vậy."


      Nghe vậy, mặt Hải Lan Châu lên tia uất giận.


      Tiểu Ngọc Nhi ở bên liếc mắt đều nhìn thấy hết thảy, càng hừ lạnh tiếng: "Coi như xong, Ngọc tỷ tỷ, Hải Lan Châu muốn nghĩ bản thân mình như vậy, chúng ta có khả năng cũng có biện pháp, thể làm khó người ta."


      Muốn chuyện như thế này, Tiểu Ngọc Nhi cũng có thể đến nhất tuyệt .


      Hải Lan Châu cúi đầu, cắn môi dưới, là giận hay bi thương, nhưng mà khi ngẩng đầu, vẫn là mang theo tia cười nhạt: "Đúng vậy, gọi tỷ tỷ với người cùng huyết thống với mình đúng là tương xứng, Hải Lan Châu cũng cảm thấy được tự nhiên." Sau đó quay đầu với Đại Ngọc Nhi: "Ngọc Nhi, ta có chút hơi mệt, ta về trước ."


      Đại Ngọc Nhi thấy khí xấu hổ như vậy, cũng cố gắng lưu lại, "Vậy tỷ tỷ mau trở về nghỉ ngơi ."


      Hải Lan Châu gật gật đầu, sau đó ly khai, khi bước ra cửa còn liếc mắt nhìn Tiểu Ngọc Nhi cái, hàn ý tràn ngập vô hạn, nhưng Tiểu Ngọc Nhi lựa chọn coi như nhìn thấy.


      Hải Lan Châu vừa , Đại Ngọc Nhi ngồi ở trước mặt Tiểu Ngọc Nhi, hiểu hỏi: "Tiểu Ngọc Nhi, muộivà tỷ tỷ làm sao vậy? Trước kia lúc ở Khoa Nhĩ Thấm phải rất tốt sao?"


      "Muội làm sao biết được?" Nhớ tới trong Hải Lan Châu khoảng thời gian này như có hận ý gì với nàng, cả người Tiểu Ngọc Nhi liền thoải mái: "Vừa tới kinh đô, nàng ta cả ngày đều dương quái khí, giống như ta thiếu nợ nàng ta cái gì."


      Đại Ngọc Nhi nhíu mày, có chút lo lắng: "Vậy có phải hai người các ngươi có cái gì hiểu lầm hay , ta ngày mai tìm tỷ tỷ hỏi chút, cũng thể vì chút chuyện mà phá hủy tình nghĩa của chúng ta trước kia."


      " cần." Tiểu Ngọc Nhi lắc lắc đầu: "Cho dù là hiểu lầm, tại là như vậy, có khả năng hòa hảo như lúc ban đầu ." Tỷ muội tình sâu dậy nổi cái sóng gió gì, khi có ngăn cách, cho dù gương vỡ lại lành, cũng có khả năng như tiếp tục thành khẩn đối đãi với nhau như lúc ban đầu, Tiểu Ngọc Nhi sâu hiểu được điểm này.


      "Nhưng mà..." Đại Ngọc Nhi còn muốn gì, nhưng là lại bị Tiểu Ngọc Nhi chặn lại.


      "Được rồi, Ngọc tỷ tỷ, muội mệt mỏi, tỷ tỷ cũng mau trở về nghỉ ngơi ." Tiểu Ngọc Nhi cười .


      Đại Ngọc Nhi vốn định tiếp tục bồi nàng, nhưng nhìn Tiểu Ngọc Nhi như vậy, còn tình vừa mới xảy ra hồi nảy, chung vẫn gật đầu.


      Ly khai nơi ở của Tiểu Ngọc Nhi, Đại Ngọc Nhi chậm rãi hành lang, giữa mày tất cả đều là vẻ u sầu: "Tô Mã, ngươi hôm nay Tiểu Ngọc Nhi và tỷ tỷ là xảy ra chuyện gì a?"


      Tô Mã do dự nửa ngày, vẫn chậm rãi : "Cách Cách, kỳ ta cũng chú ý lâu rồi, Hải Lan Châu mỗi lần nhìn thấy Tiểu Ngọc Nhi Cách Cách đều là lạnh lùng , nhưng mà ngài cũng phát giác, nô tỳ cũng dám lung tung. Nhưng giờ, theo như nô tỳ thấy, quan hệ Tiểu Ngọc Nhi Cách Cách và Hải Lan Châu là thể tốt như lúc ban đầu."


      "Nhưng mà khi các nàng ở Khoa Nhĩ Thấm, ràng đều là thân như tỷ muội." Đại Ngọc Nhi có chút buồn rầu, nàng thủy chung , chuyện lại làm giao tình vốn rất tốt của hai người lại biến thành như bây giờ?


      "Thế khó liệu a, Cách Cách, hết thảy tùy duyên ." Tô Mã cũng cảm thán .


      "Ân." Đại Ngọc Nhi nhàng gật đầu, nhưng là trong lòng vẫn là tràn ngập nghi hoặc, rốt cuộc là vì cái gì a?

    4. Lãnh Phương

      Lãnh Phương New Member

      Bài viết:
      6
      Được thích:
      12
      ĐỌc 1 lèo rồi mới vào comment cho chủ nhà :) mong bạn thông cảm vì cái độ lười
      Có vẻ như bạn Tiểu Ngọc Nhi bị hành đủ kiểu đây, tại mình thích Hoàng Thái Cực vì ổng cưới của Tiểu Ngọc Nhi rồi mà còn tơ tưởng tới cháu dái của phúc tấn nhà mình nữa. Mà Tiểu Ngọc Nhi có gian tình với bạn Thập Ngũ Đa Đạc còn gì, vẫn là thấy bạn Đa Đạc ngờ nghệch đáng nhất
      Hải Lan Châu lại càng thích vì nàng ta đúng là khổ đấy, nhưng mà lại đem cái khổ của mình đổ tại Tiểu Ngọc Nhi là sao?
      Đại Ngọc Nhi cũng thích nốt, sao lại vẫn còn tơ tưởng tới chồng của mình chứ =.= đại khái là mình thích nổi cái kiểu cháu cùng chung chồng đâu
      Túm cái quần là có vẻ như ngoài Tiểu Ngọc Nhi với Đa Đạc nhân vật nào mình cũng thích nổi phải
      stella2412, midnight, Dion2 others thích bài này.

    5. Tiểu Huân

      Tiểu Huân Well-Known Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      17,688
      Chương 21:


      Tiểu Ngọc Nhi bị bệnh nhiều ngày, tuy còn sốt cao như trước, nhưng là cả người mỗi ngày đều có tinh thần, bệnh nằm ở giường.


      Trại Tang trước khi cũng đến cửa xem Tiểu Ngọc Nhi lần, nhưng lúc này Tiểu Ngọc Nhi thực thoải mái, có cách nào tiễn , tuy rằng trong lòng Trại Tang có chút bất mãn, nhưng nhìn Tiểu Ngọc Nhi bệnh thành như vậy cũng gì thêm.


      Chỉ là, chờ khi Trại Tang vừa , tính huống của Tiểu Ngọc Nhi lập tức chuyển từ vừa mới khỏi bệnh trở nên thập phần có tinh thần, hai gò má còn phiến hồng khỏe mạnh.


      Tiểu Ngọc Nhi vừa lấy đồ ăn vặttừ chăn trong ra, vừa cảm thán, rốt cục rồi a!


      Đúng, Tiểu Ngọc Nhi là giả bộ bệnh, hơn nữa còn giả bộ giống như . Trừ thái y và Cao Oa giúp nàng giả bệnh, toàn bộ hoàng cung ai có thể nhìn ra nàng giảbệnh. Đương nhiên, trừ người ngoài cung kia.


      Ngày đó, sau khi bị Trại Tang cảnh cáo, nàng ngồi ở đình nghỉ mát trong lòng vô cùng tức giận cũng cũng thập phần bi thương, dù sao trước kia còn chưa từng có người uy hiếp nàng như vậy, hơn nữa trước kia tuy bất hạnh về mặt tình , nhưng mà ít nhất nàng có thân nhân thương, giống như giờ. Nhưng Tiểu Ngọc Nhi cũng phải người dễ dàng thỏa hiệp như vậy, tình giữa Đại Ngọc Nhi và Hoàng Thái Cực nàng nghĩ muốn nhảy vào, dù sao việc này cũng là việc cả đời người, đối với Tái Kỳ Nhã và Trại Tang, nàng cũng chỉ có thể giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo.


      Trại Tang ngay từ đầu là hoài nghi Tiểu Ngọc Nhi giả bộ, dù sao buổi chiều nàng mới vừa chuyện với xong, buổi tối lập tức liền ngã bệnh, nhưng khi nhìn thấy tình trạng của Tiểu Ngọc Nhi và thái độ chắc chắn của ngự y, cuối cùng vẫn tin tưởng .


      Tiểu Ngọc Nhi đối với người này chỉ hừ lạnh mội cái, nếu dễ dàng bị ngươi phát như vậy, nàng phải xin lỗi bản thân mấy ngày nay chịu nhiều cực khổ.


      lúc Tiểu Ngọc Nhi ăn đến vui vẻ, cửa đột nhiên mở ra, dọa Tiểu Ngọc Nhi nhảy dựng, phản xạ liền đem đồ ăn vặt giấu ở chăn trong, sau đó nằm xuống giả bộ ngủ.


      Ai ngờ, truyền đến chính là thanh quen thuộc: "Cách Cách, Trại Tang bối lặc gia trở về Khoa Nhĩ Thấm."


      Tiểu Ngọc Nhi lập tức mở mắt, oán giận nhìn Cao Oa, "Ai nha, ngươi lúc tiến vào cũng câu, làm ta sợ muốn chết, ta còn tưởng rằng là người khác vào a."


      Cao Oa thấy khóe miệng Tiểu Ngọc Nhi còn sót lại chút đồ ăn vặt, cố nén cười gật gật đầu, sau đó đem cửa lớn đóng lại, lúc quay đầu lại liền thấy Tiểu Ngọc Nhi tiếp tục lấy đồ từ trong chăn ra ăn.


      Nhìn chút vụn rớt ở giường, Cao Oa vội hỏi: "Cách Cách, chút tâm tư này của ngài, ngàn vạn đừng để cho người khác phát , nếu , việc người giả bộ bệnh bị bại lộ." Có khẩu vị của người bệnh nàolại tốt như vậy?


      " biết, biết." Tiểu Ngọc Nhi chẳng hề để ý khoát tay, nàng tại cũng sợ có người đột nhiên đến, Triết Triết và Đại Ngọc Nhi tiễn Trại Tang, phỏng chừng tại cũng phải mất thời gian mới trở về, nàng còn có nhiều thời gian để thỏa mãn khẩu vị của mình chút.


      Nhìn Tiểu Ngọc Nhi ăn ngon như vậy, Cao Oa cũng chịu nổi hấp dẫn, nghĩ nghĩ lá gan cũng lớn hơn, lập tức lấy đồ ăn vặt cùng ăn với Tiểu Ngọc Nhi.


      Đột nhiên, cửa lớn mãnh liệt bị đẩy ra, sau đó là tiếng trung khí mười phần: "Bảo ! Ta đến thăm nàng, đồ ăn ngon cũng mang đến đây."


      Nguyên bản tính toán vừa nằm xuống giả bộ bệnh Tiểu Ngọc Nhi thiếu chút nữa bị điểm tâm trong miệng làm nghẹn, lúc nghe thấy tiếng người nọ, liền lập tức bĩu môi xem thường. Trong lòng Cao Oa cũng sợ hãi vỗ vỗ ngực, bước lên phía trước đón người vừa tới, "Thập ngũ gia, lần sau lúc ngài tới ngàn vạn đừng lớn tiếng như vậy ."


      Người có thể gọi Tiểu Ngọc Nhi là Bảo , lại tùy tiện lớn giọng như vậy, trừ Đa Đạc ra còn có thể là ai, Đa Đạc lơ đễnh nhún nhún vai: "Sợ cái gì, bây giờ cũng cần ngại ai, hơn nữa tại ở bên ngoài trừ vài cái tiểu cung nữ và thái giám cũng còn ai ."


      Cao Oa gì lại đem cửa đóng kỹ lần nữa.

      Tiểu Ngọc Nhi cũng tức giận trừng mắt nhìn Đa Đạc cái, "Đúng là ngại ai, nhưng mà ngươi đột nhiên xông tới như vậy, hại ta nghẹn." Tiểu Ngọc Nhi ho khan hai tiếng, sau đó cầm lấy chén trà ở bên, uống ngụm để thuận khí.


      "Ngươi muốn ta đến, ta đây liền ." Đa Đạc dứt lời xoay người muốn , nhưng lại bị Tiểu Ngọc Nhi gọi lại.


      "Ai, ngươi trở lại cho ta!"


      Đa Đạc cười hì hì xoay người, lại bởi vì câu của Tiểu Ngọc Nhi mà sụ mặt.


      "Phải cũng nên đem đồ ăn lưu lại." Tiểu Ngọc Nhi ngoắc ngoắc tay nhìn chằm chằm túi giấy dầu trong tay Đa Đạc.


      Nghe vậy, Đa Đạc tức giận đem đồ ăn đưa cho Tiểu Ngọc Nhi, "Ngươi như thế nào chỉ nghĩ đến ăn a, cũng suy nghĩ chút cảm thụ của ta."


      "Ăn có thể khiến cho ta vui vẻ, lo lắng cảm thụ của ngươi khiến ta vui vẻ sao?" Tiểu Ngọc Nhi trực tiếp trả lời, sau đó bắt đầu lật túi ra xem Đa Đạc mang thứ gì đến cho nàng.


      thể trách Tiểu Ngọc Nhi tham ăn như vậy, hoàn toàn là bởi vì trong khoảng thời gian nàng giả bộ bệnh, mỗi ngày đều phải ăn thức ăn lỏng, hơn nữa hương vị nhạt nhẽo, trừ ăn những thứ vô vị kia ra, mỗi ngày còn bị buộc uống thuốc, may mắn có Đa Đạc, mới có người mỗi ngày mang đồ ăn đến cho nàng.


      Lại tiếp, Tiểu Ngọc Nhi giả bộ bệnh vốn là vô cùng hoàn mỹ, nhưng nhược điểm lớn nhất của Tiểu Ngọc Nhi chính là thích uống thuốc, hơn nữa thuốc trị phong hàn rất khó uống, Tiểu Ngọc Nhi mỗi lần uống thuốc đều giống như chịu cực hình, thời điểm có ai nàng lén đem thuốc đổ, thời điểm có người tới, lúc mới bắt đầu nàng còn kiên trì uống, đến cuối cùng đơn giản giả bộ ngủ hoặc là hôn mê, tránh né uống thuốc.


      Những người mang thuốc đến cho nàng cũng thức thời đem chén đặt ở bên, chờ Tiểu Ngọc Nhi tỉnh ngủ để nàng tự mình uống, nhưng mà nàng cố tình gặp phải cái người gọi là Đa Đạc này.


      Ngày ấy, cũng là lần đầu tiên Đa Đạc đến thăm Tiểu Ngọc Nhi, vừa vặn là ngày hôm sau khi Tiểu Ngọc Nhi 'Sinh bệnh', Tiểu Ngọc Nhi giả bộ mê man, Đại Ngọc Nhi trước khi đem thuốc đặt ở trước giường, sau đó kêu Cao Oa chờ Tiểu Ngọc Nhi tỉnh lại nhất định phải bắt nàng uống thuốc. Mà sau khi Đa Đạc nhìn thấy, liền nhanh tay tranh giành vị trí cho Tiểu Ngọc Nhi uống thuốc.


      Cao Oa ở bên vội ngăn cản, chờ Tiểu Ngọc Nhi tỉnh lại uống, cần làm phiền .


      Nhưng Đa Đạc lại , uống thuốc phải uống đúng hạn, nếu thân thể mau khỏi, nhưng mà phát nàng tại mê man bất tỉnh sao? Sau đó liền cầm thìa đút thuốc cho Tiểu Ngọc Nhi.


      Tiểu Ngọc Nhi lúc ấy cố nén tức giận, nghĩ thầm rằng thể bị phát là nàng giả bộ, đành thầm mím chặt môi, chết sống cũng để thuốc chảy vào trong miệng.


      Đa Đạc thấy thuốc chảy xuống vài lần cũng cảm thấy nóng nảy. tay trực tiếp cầm thìa, tay mở miệng Tiểu Ngọc Nhi ra, sau đó đem thuốcđút vào.


      Đa Đạc là người luyện võ, lực tay biết nặng , Tiểu Ngọc Nhi bị ấn đến đau vô thường, nhưng Tiểu Ngọc Nhi vẫn là lựa chọn nhịn xuống, trong long vừa nghĩ về sau tuyệt đối đội trời chung với Đa Đạc, vừa giả bộ nghiêng đầu qua bên vô cùng tự nhiên, sau đó thuốc chậm rãi chảy ra.


      Đa Đạc càng gấp đến độ vò đầu bứt tai, cẩn thận lau khô chỗ thuốc bị chảy ra, thầm nghĩ, Tiểu Ngọc Nhi bị bệnh thành cái dạng này, như thế nào cũng đút hết thuốc cho nàng được Cuối cùng, nhìn nhìn bát thuốc kia, linh cơ vừa động, nhưng là lại có chút do dự nhìn Tiểu Ngọc Nhi cái.


      Chỉ thấy Tiểu Ngọc Nhi nhíu hai hàng lông mày lại, hiển nhiên là bộ dáng khổ sở mê man (Tác giả: kỳ là bị ngươi gây sức ép), hơn nữa hai mácàng đỏ ửng hơn ( Tác giả: kỳ là bị ngươi nắm), Đa Đạc vẫn là cúi đầu, uống hớp thuốc lớn, sau đó nhắm hai mắt lại, đem môi đưa đến môi của Tiểu Ngọc Nhi .


      Cao Oa ở bên nhìn đến choáng váng, ngay cả kinh hô cũng quên.


      Tiểu Ngọc Nhi biết gì, sau khi cảm thấy được môi truyền đến cảm giác ấm áp, nàng kinh ngạc mở to hai mắt, ngay cả thuốc đắng bị đổ vào miệng cũng chưa khiến nàng phục hồi lại tinh thần.


      Sau khi Đa Đạc uy thuốc xong, định tiếp tục đút tiếp, liền thấy Tiểu Ngọc Nhi trợn lớn hai mắt, bộ dáng bất khả tư nghịnhìn . lúc ấy còn chưa kịp phản ứng, còn thầm khen câu, thuốc này hiệu quả tốt, đút chút tỉnh lại. Kết quả nghênh đón chính là bạt tai vang dội của Tiểu Ngọc Nhi.


      Đa Đạc cũng bị đánh cho ngốc lăng, còn chưa kịp phản ứng, lại bị Tiểu Ngọc Nhi ném gối tới, chăn bông, có cái gì ném được đều ném.


      Tiểu Ngọc Nhi tức đỏ mắt, vừa ném vừa mắng: "Ngươi, đăng đồ tử này! Hỗn đản! Ta tuyệt đối tha cho ngươi!"


      Đa Đạc vừa tránh vừa hiểu hỏi: "Bảo , nàng phải sinh bệnh sao? Hơn nữa, ta đây là vì tốt cho nàng a!"


      "Câm mồm! Bảo là tên để ngươi gọi sao?" Tiểu Ngọc Nhi khó thở, lúc trước tại sao nàng lại đem tên của mình cho người ta chứ? Ngay cả Đa Nhĩ Cổn cũng chưa từng gọi nàng như vậy a! Còn có, vừa rồi hai môi dán lại chỗ, ngay cả Đa Nhĩ Cổn cũng chưa chạm qua môi nàng, lại cứ như vậy để chiếm mất!


      Cuối cùng Tiểu Ngọc Nhi ngay cả bình hoa cũng muốn ném, nhưng mà bị Cao Oa tay mắt lanh lẹ kéo lại: "Cách Cách, ném được a, nếu ném thứ này thế nào cũng phải nháo ra động tĩnh lớn, thể a."


      Tiểu Ngọc Nhi thoáng từ trong cơn thịnh nộ tìm về tia lý trí, ngừng lại, để Đa Đạc thoáng nhàng thở ra. Nhưng mà kế tiếp Tiểu Ngọc Nhi lại tiếp tục ném , khiến mở to hai mắt nhìn.


      Tất cả đều là châu sai mã não hoa tai, những thứ tốt hơn nữa cũng ném, Tiểu Ngọc Nhi dung toàn lực ném qua chỗ Đa Đạc, nếu phải thân thủ Đa Đạc mạnh mẽ, đúng là có khả năng bị mấy cây trâm này đâm đến nhìn ra hình dạng.


      Cuối cùng, Đa Đạc bị Tiểu Ngọc Nhi đuổi đánh ra ngoài.


      cả đêm Tiểu Ngọc Nhi đều tức giận đến ngủ được.


      Mà Đa Đạc cũng hiểu tại sao liền đến chỗ bạn tốt Hách Triết của lãnh giáo, đến tột cùng là mình lại làmsai việc gì, chọc cho Tiểu Ngọc Nhi tức giận, Hách Triết vừa nghe liền hiểu được tiền căn hậu quả, sau đó giải thích cho Đa Đạc nghe, Đa Đạc bừng tỉnh đại ngộ. Cuối cùng Hách Triết tổng kết muốn nương người ta tha thứ, phải tặngđồ mà nương người ta thích, mặt dày tìm đến mong người tha thứ, nếu Đa Đạc ngươi cả đời này nghĩ cũng đừng nghĩ muốn người ta lưu cho ngươi ấn tượng tốt.


      Kết quả là, ngày hôm sau Đa Đạc liền mang theo túi lớn đựng điểm tâm Mông Cổ còn có cả đồ ăn vặt trong dân gian làm lễ vật chuộc tội. Nhưng mà hôm đó Tiểu Ngọc Nhi lại muốn nhìn thấy , nhưng mà ngày thừ hai, ngày thứ ba, Đa Đạc đều đúng giờ báo danh, rốt cục đến ngày thứ tư, Tiểu Ngọc Nhi cũng đồng ý chịu gặp , tuy rằng mặt vẫn chưa chịu tươi cười với Đa Đạc, nhưng vẫn đem đồ ăn Đa Đạc mang đến ăn hết còn mảnh. Cho nên tại Đa Đạc mỗi ngày đều làm việc, đó là phải mua đồ ăn đến cho Tiểu Ngọc Nhi.


      Nghĩ đến ngày đó mang tới hiểu lầm lớn như vậy, Đa Đạc cảm thấy mình thực quá đường đột. Bất quá, hoàn hảo từ nay về sau Tiểu Ngọc Nhi có cự tuyệt nữa.


      Còn có nụ hôn vô tình ngày đó, Đa Đạc tại nhớ tới mặt cũng nhịn được nóng lên, sờ sờ cánh môi, Đa Đạc nở nụ cười, vẻ mặt hạnh phúc.
      Last edited: 13/12/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :