1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Sau Ánh Hào Quang - Phù Quang Cẩm (Tuyển thêm editor)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. olphuit

      olphuit Active Member

      Bài viết:
      169
      Được thích:
      139
      đọc được cmt của @Hungdtk mà mình thấy hạnh phúc quá à :yoyo45::yoyo45::yoyo45::yoyo45::yoyo45:

    2. Nhược Vân

      Nhược Vân Well-Known Member

      Bài viết:
      933
      Được thích:
      1,403
      Đọc chương sau đỡ trách tác giả hơn, ko phải ko lo cấp cứu mà là a Trạch thuận theo y y dừng lại để chuyện an ủi với cậu bé kia. Chỉ dừng lại lúc đó thoi.
      Hươg thích bài này.

    3. Hungdtk

      Hungdtk Well-Known Member

      Bài viết:
      143
      Được thích:
      3,564
      Chương 74.2: (Tiếp)

      Edit: Nhi Nguyen

      Beta: Hoanghado

      chưa từng trải qua chuyện như thế này, chỉ có thể nhớ tới lời của Đá ngày hôm qua, trong lòng cảm thấy tuyệt vọng cùng thống khổ.

      như vậy, chật vật như vậy, còn có thể tiếp tục vô tư ở bên cạnh sao….

      Trong lòng vừa đau vừa sợ, đùi đau đớn còn cảm giác nữa, quỳ gối bên cạnh bồn cầu, lại sợ nghe thấy, chỉ có thể đưa tay ấn vào ngực đem thức ăn trong dạ dày ói ra.

      "Y Nhân, Y Nhân?" Ngoài cửa Thiệu Chính Trạch dường như cảm thấy có gì đó ổn, đứng ở ngoài vội vàng lên tiếng gọi.

      bối rối lau khô nước mắt, ngón tay lại bị đau đớn, giọng run rẩy: “Em đây, em sao”.

      Tuy cố sức khống chế, thực tế là thần trí của có chút ràng, thanh run rẩy lại có chút nức nở làm sao có thể phát được, chút chần chờ, đẩy mạnh cửa phòng ra.

      Nhìn thấy tóc tai bù xù quỳ dưới đất, nước mắt lại giàn dụa, cả người co quắp lại, nhìn thấy bước vào liền có bộ dáng hoảng hốt lo sợ, trong lòng Thiệu Chính Trạch cảm thấy đau nhói.

      Đem ngồi chồm hổm ôm vào lòng, bé con khóc nức nở kháng cự: “ nên vào đây! nên đụng vào em! ra ngoài , mau ra ngoài! nên nhìn thấy em lúc này, em rất dơ bẩn, dơ bẩn, dơ bẩn….”

      Tâm tình của sụp đổ hoàn toàn, vừa khóc vừa , tay cứ đẩy ra. vừa lo lắng vết thương của , lại đành lòng nhìn khóc, Thiệu Chính Trạch khó xử, giọng thấp trấn an sao, sao rồi, có ở đây từ nay về sao cho dù là ai cũng thể làm tổn thương em được. Nhóc ngoan, đừng lộn xộn, coi chừng làm chính mình bị đau”

      ", cần! còn kịp rồi, em…em” Từ Y Nhân khóc đứt quáng, cả người giống như con thú bị thương muốn mình trốn đến chỗ người để tự mình liếm láp vết thương, ôm đầu gối rụt vào trong góc.

      " phải, phải vậy. có gì là kịp cả” Đưa tay nắm bả vai của , ánh mắt đau lòng chăm chú nhìn , giọng êm dịu giống như dỗ một đứa bé: “ ở chỗ này, ở mãi bên cạnh em. Cho dù em biến thành thế nào nữa, em cũng phải là của , ghét bỏ em, cũng bỏ rơi em. Em có nghe thấy , bất kể là em biến thành bộ dạng nào nữa, em vĩnh viễn là người phụ nữ của

      "! phải em! phải em, đó phải là em!” Hai tay ôm lấy đầu, thần trí hỗn độn, tâm tình suy sụp nghe lọt bất kỳ lời nào.

      "Phải! Chính là em!" Tay dùng sức nắm bả vai , vẻ mặt chăm chú nhìn thẳng vào mắt , Thiệu Chính Trạch thanh cất cao “Là em, vĩnh viễn là em! Là người phụ nữ duy nhất của Thiệu Chính Trạch. Em có nghe thấy , Y Y?

      "!" nghe giọng của , Từ Y Nhân có chút sững sở dám tin mở mắt nhìn : “…. gọi em là gì?

      "Y Y. Lưu Y Y." Thiệu Chính Trạch thanh nhàng, giống như trong giấc mơ của , ánh mắt lưu luyến chăm chú quấn quanh : “ biết là em! sớm biết em là ai, người phụ nữ của là em, sau này vẫn là em. Em cần lo lắng, cũng cần sợ hãi, bảo vệ em, cho dù chuyện đau lòng thế nào cũng phải ra, cho nghe, cho dù là chuyện gì cũng có thể với . Em có nghe ?”

      “Em...” Từ Y Nhân ngây người, nhìn biết nên phản ứng thế nào, chỉ có nước mắt ngừng tuôn ra, có lẽ do nước mắt nên đôi mắt càng nhìn hơn, biểu từ từ tỉnh táo lại.

      Thiệu Chính Trạch dè dặt đưa tay ra, đem cả người ôm trở về giường bệnh, nhìn thấy chỉ biết ngẩn ngơ có phản ứng, chỉ có đôi mắt là liên tục chuyển theo động tác của , thần trí vẫn còn mơ màng.

      lấy miếng khăn giấy, dè dặt lau nước mắt mặt , động tác dịu dàng giúp lau khóe môi và ngón tay.

      Cuối cùng, đỡ cả người ngồi dậy, dùng muỗng đút nước cho súc miệng.

      loạt động tác này khiến sợ đến choáng váng, ngu ngơ, giống như đứa bé mới sinh, ánh mắt đơn thuần trong suốt chớp mắt nhìn từng động tác của , nhìn từng nét khuôn mặt .

      lau mặt cho , liền ngoan ngoãn ngồi yên, đút nước cho uống, ngoan ngoãn uống, nhìn liền ngoan ngoãn nhổ ra.

      Vừa rồi ánh mắt nghiêm túc như vậy, giọng cương quyết như vậy, trong mắt là ánh sáng mà chưa bao giờ thấy qua.

      Đây là điều khiến dám tin, nhưng câu nói lại lần, lần vang vọng trong đầu .

      ấy gọi mình là Y Y, mình vĩnh viễn là người phụ nữ của . Còn vĩnh viễn bảo vệ cho , bỏ rơi , cho dù biến thành bộ dáng như thế nào nữa.

      Im lặng làm xong mọi việc, thấy ánh mắt vẫn chăm chú cùng sững sờ nhìn , đưa tay nhéo nhéo chiếc mũi xinh xắn của , rồi cất giọng ôn hòa "Như thế nào? Sao lại nhìn như vậy?”, lúc này cũng còn bộ dạng vô cùng đau đớn như lúc nãy.

      "..." giọng có chút chần chừ, dám nhìn thẳng mắt , cúi đầu : “ biết rồi?”

      Thiệu Chính Trạch nhìn trầm mặc chút, nghiêm túc gật đầu.

      "Vậy còn..." biết phải thế nào cho phải, nhớ tới khi hai người ở chung với nhau, biết mình sai khi nào, lại càng biết rốt cuộc làm sao biết được.

      nghĩ mãi vẫn hiểu, vì sao đã biết mà những kinh ngạc, lại còn im lặng thầm còn ngầm đồng ý giúp , còn luôn bao dung dịu dàng với như vậy.

      Nghĩ đến câu của lúc nãy: “Vĩnh viễn, là người phụ nữ duy nhất của Thiệu Chính Trạch” trong lòng vì giọng đó của mà rung động mãnh liệt.

      "Sau này có chuyện gì cũng có thể với tay sờ gò mới bớt sưng của , ánh mắt của mang theo thương cưng chiều thể diễn tả được, trong lòng như trút được gánh nặng.

      "Cho nên, đối tốt như vậy đều là vì em sao? Chúng ta… khi chúng ta phát sinh quan hệ, cũng biết? Biết đó là em sao?

      "Ừ." Đưa thay sờ mái tóc mềm mại của , người đàn ông mỉm cười ôn hòa: “Bây giờ em bệnh, cần gấp gáp, ở bên cạnh em, cho đến khi em hết bệnh mới thôi”.

      "Trạch..." giọng nghẹn ngào kêu tên , mềm mại dựa sát vào trong ngực , lẩm bẩm : “Kỳ lúc bị bọn họ bắt, em rất sợ, lúc đó người em nghĩ đến đầu tiên là , nên em đành lòng làm tổn thương mình. Em biết chắc chắn tới cứu em. Em liền chờ đợi, chờ tới cứu em, em cho biết, em . Em phải tổ chức sinh nhật cho , sau này còn sinh con cho , nghĩ tới những chuyện đó, em liền có động lực và dũng khí, cái gì em cũng sợ, chờ đến”.

      Giọng nho dường như mang theo ngọt ngào thổ lộ tình cảm làm cho Thiệu Chính Trạch xúc động, nhóc trong ngực lấy tay sờ soạng cầm tay , ngẩng đầu lên, đôi mắt tràn ngập mong đợi nhìn , dường như chờ đợi nụ hôn của .

      hôn lên trán của , ánh mắt nhìn qua đôi môi bôi thuốc của , lắc đầu nhìn , trấn an : “ được, đụng trúng vết thương của em”.

      Cận Doãn Hạo từ xa bước tới, từ ngoài cửa nhìn thấy hai người thân mật ôm nhau dường như muốn hôn nhau, trong lòng vô cùng sốt ruột.

      Ngoài của cả đám bị cản trở cho vào, người hâm mộ và phóng viên đều lo lắng qua lại.

      Cái tên Thiệu Chính Trạch này hay rồi, dường như mặc kệ hoàn toàn các phóng viên muốn viết thế nào viết, ầm ĩ thế nào cũng được, đứng ở bệnh viện tấc cũng rời, ngay cả cửa phòng cũng muốn ra.

      Cũng may là hôm qua kêu Vương Tuấn đem xe của cậu ta về, mặc dù là tập đoàn truyền thông Châu Á mời người chăm sóc đặc biệt tới nhưng nếu tiếp tục như vậy, chỉ sợ giấy thể gói được lửa.

      Mà phóng viên nhiều lần muốn vào phỏng vấn đều bị cản trở, đám truyền thông cũng có cách nào để khai thác được thông tin.

      Vào ngày thứ ba, tập đoàn truyền thông cho phép “Tuần báo giải trí”, “Tin tức trong ngày” đại diện giới truyền thông vào gặp Từ Y Nhân, lúc này mặt bớt sưng.

      Trần Viện Viện trong lòng lo lắng đến phòng bệnh, nhìn thấy Từ Y Nhân ngồi giường bệnh cười với , mới thở phào nhõm.

      Trần Viện Viện chưa hoàn hồn : "Cậu làm tớ sợ muốn chết!", vừa nói xong thẳng đến giường bệnh của Từ Y Nhân, vẻ mặt áy náy : “Hôm đó khi tớ nhận được tin tức liền chạy đến, nhưng lại chậm bước, hại cậu bị thương nhiều như vậy, tớ đáng chết”.

      Hôm đó sau khi nhận được điện thoại, lấy lại tinh thần trước tiên gọi điện thoại về nhà, từ chỗ ba tìm được mười người lái xe thẳng đến chỗ đó.

      nghĩ đến, khi đến nơi đã xuất nhiều ký giả như vậy, mà Từ Y Nhân được Tổng giám đốc của tập đoàn truyền thông ôm ra ngoài.

      Lúc này mặc dù nhìn tinh thần khá hơn nhiều, nhưng trong lòng Trần Viện Viện vẫn có chút áy náy.

      "Cậu đừng để trong lòng, làm sao có thể đổ trách nhiệm cho cậu được, bây giờ phải tớ rất tốt sao?” Y Nhân vỗ tay trấn an , nhìn mỉm cười ngọt ngào.

      Phía sau phóng viên tờ “Tin tức trong ngày” dùng máy quay quay lại cảnh này.

      "Từ tiểu thư bị thương nặng vậy, bây giờ xem ra hồi phục rất tốt, người hâm mộ cũng có thể yên tâm rồi. Từ tiểu thư có muốn gì với người hâm mộ ?”.

      "Cảm ơn mọi người quan tâm. Hiện tại tôi đã ổn rồi, mấy ngày nay làm mọi người lo lắng. Trong lòng tôi rất áy náy, cảm ơn khích lệ của mọi người dành cho tôi”. đối diện máy quay, gương mặt mộc mạc trang điểm mỉm cười, người mặc quần áo bệnh nhân, càng tăng thêm vẻ yếu đuối.

      "Mọi người đều biết, là Tổng giám đốc Thiệu kịp thời chạy tới để cứu , như vậy đối với ân nhân cứu mạng của mình, Từ tiểu thư có lời gì muốn ?” Hỏi lúc mấy vấn đề, phóng viên trẻ tuổi có chút nhiều chuyện, cười hỏi.

      Trong màn hình ràng đã sững sờ, dường như nghĩ tới bị hỏi vấn đề này.

      Bộ dáng ngây ngốc làm cho vài ký giả trong phòng bật cười, thấy khẽ nghiêng đầu, nghiêm túc suy nghĩ: “Ân tình lớn như vậy, tôi phải suy nghĩ kỹ mới được, nếu như tôi lấy thân báo đáp, biết Tổng giám đốc Thiệu có đồng ý hay ?”

      "Ha ha. Từ tiểu thư những lời này giống như thổ lộ với Tổng giám đốc Thiệu phải ? hùng cứu mỹ nhân sau đó trở thành người nhà, nghĩ tới khiến người ta cảm động!” phóng viên chuyện càng lúc càng hưng phấn.

      "Trong lòng tôi rất cảm kích” Từ Y Nhân ngừng chút: “Cảm kích từng quan tâm bảo vệ của mọi người đối với tôi, tôi cũng cảm ơn đạo diễn Mạc và đạo diễn Thang giữ lại vai diễn giúp tôi, tôi dưỡng bệnh tốt, mau chóng hồi phục, dùng hết sức mình quay những bộ phim hay nhất để báo đáp mọi người:.

      "Xem ra Từ tiểu thư chỉ xem chuyện vừa rồi như vai diễn thôi. Trải qua chuyện này càng làm cho mọi người biết kiên cường, dũng cảm thế nào, vậy Từ tiểu thư có thể cho mọi người biết về người đàn ông mà muốn sống trọn đời là người như thế nào ?”

      Phóng viên đặt câu hỏi càng ngày càng phong phú, Đường Tâm đứng bên cạnh có chút nhịn được định bước lên ngăn lại, ống kính quay được hình ảnh Từ Y Nhân suy tư, : “Duy nhất! Ước mơ của tôi về người đàn ông mà tôi muốn sống trọn đời, ấy xem tôi là duy nhất, cả đời chỉ duy nhất mình tôi thôi”.

      "Cái này? Từ tiểu thư có thể hơn chút ?”

      "Trong tim tôi, tình là tình cảm lãng mạn nhất, là phải được. cần là Triệu Tiền, Tôn Ly Á (chắc mấy nhân vật nổi tiếng hay giàu có gì đó), phải tình cảm có thể thay đổi bằng Giáp Ất Bính hay bất cứ ai khác, mà là chỉ mình tôi, tình đó bao giờ thay đổi, làm tôi cảm thấy được an toàn”. Giọng của có chút thấp, phóng viên dường như thấy được manh mối gì đấy, muốn hỏi tiếng, Đường Tâm cười lên tiếng: “Y Nhân đến giờ tiêm thuốc rồi, hôm nay mọi người chỉ nên hỏi tới đây thôi”.

      Ký giả còn muốn hỏi nữa nên có chút tiếc nuối, nhưng nghĩ đến những điều cần hỏi hỏi xong, đành có chút buồn bực rời .

      giường bệnh, Từ Y Nhân nhìn bọn họ rời có chút sợ sệt, nếu vừa rồi phóng viên tiếp tục hỏi tới nữa có lẽ nhịn được mà ra tên Thiệu Chính Trạch mất.

      nghĩ đến đứng trước mặt mọi người, cả toàn thế giới, tuyến bố mình ấy.

      “Tổng giám đốc?” Đường Tâm lên tiếng làm nghĩ ngợi lung tung ngừng lại, Thiệu Chính Trạch đến trước giường bệnh, nhìn thấy khuôn mặt có chút ửng đỏ, nở nụ cười cưng chiều, cất tiếng thăm hỏi ân cần đem đầu óc nghĩ ngợi lung tung của dừng lại.

      Đường Tâm đứng bên cạnh có cảm giác con mắt mình sắp rớt ra ngoài, càng kết luận chắc chắn hơn hai người này tuyệt đối bình thường.

      Bất quá, chuyện này đối với , thể nghi ngờ là tin tức cực tốt.

    4. Hươg

      Hươg New Member

      Bài viết:
      20
      Được thích:
      12
      Truyện càng ngày càng hay nha.

    5. Hungdtk

      Hungdtk Well-Known Member

      Bài viết:
      143
      Được thích:
      3,564
      Chương 74.3: (Tiếp)

      Edit: Nhi Nguyen

      Beta: Hoanghado

      Từ những thông tin của “Tuần báo giải trí” cùng “Tin tức trong ngày” là hai tờ báo có lực ảnh hưởng trong giới truyền thông, những người hâm mộ thở phào nhõm.

      Nhưng tình trạng của ngày càng tốt hơn nên người hâm mộ lại có thêm chuyện để quan tâm hơn.

      Nguyên nhân gây ra chuyện này là do đám người hâm mộ xem cuộc phỏng vấn ngày hôm ấy, theo thói quen xếp hàng ở Blog của để viết bình luận "Từ Y Nhân, cố lên!" lúc nhìn thấy năm chữ này, blog người hâm mộ tên là “Ta phải là con mèo” đột nhiên chen vào câu: “ lẽ chỉ có mình tôi cảm thấy Y Nhân nhà chúng ta cùng với Tổng giám đốc Thiệu rất xứng đôi hay sao”.

      Đằng sau câu xứng đôi đó mọi người biết nên gì.

      Người hâm mộ yên lặng phút sau đó hoàn toàn bùng nổ.

      Thu thủy Y Nhân: " phải vậy, phải vậy! Tôi cũng cảm thấy giống cậu đó, tôi cảm thấy như vậy từ lâu rồi, giấu ở trong lòng lâu khó chịu, mọi người có cảm giác giống tôi ?”

      Người mà thời, ở ở vùng nước biếc cách vời phương (tên nix của người hâm mộ các bạn nhé): " phải chỉ mình bạn có cảm giác thế đâu! Bạn chúng tôi có cảm giác như vậy là sao? tôi cũng cảm thấy giống như vậy, hình ảnh Tổng giám đốc Thiệu ôm Y Nhân nhà chúng ta là rất đẹp trai đó! Tuyệt đối là tin tức HOT nhất mạng internet năm nay, thật là“ hùng cứu mỹ nhân” mà”.

      Ta là mẹ ruột xinh đẹp: "Đúng vậy, gì mà Thượng Quan Diệp, gì mà Tống Dục tất cả đều là trẻ con! Giám đốc Thiệu cùng với bảo bối Y Nhân của chúng ta mới là trời sinh đôi! Nên ở cùng chỗ! Hai người họ nên ở cùng chỗ!”

      Đập bình nước tương: "Đồng ý với câu nói ! Nên ở cùng chỗ, +1!"

      "+1!"

      "+10086!"

      "+1008611!"

      ...

      Vài phút sau, bị người hâm mộ của Thượng Quan Diệp và Tống Dục nghe tin lập tức hành động.

      Trong gió có con rết: "Cái gì! Mặc dù giám đốc Thiệu thực rất đẹp trai, cũng nên thần tượng Diệp của chúng tôi như thế chứ!”

      Tiểu Tống xinh đẹp: "Đúng vậy! Cũng cần phải xấu tiểu Dục Dục, ấy phải trẻ con!”

      Y nhân cố lên: "Đúng là, mẹ nó chứ, Tổng giám đốc Thiệu rất đẹp trai, rất đáng được ! Các người nhìn hình ảnh ấy ôm Y Nhân ra ngoài, nháy mắt đã giết toàn thể mọi người có phải ! Cầu xin tha thứ!”

      Sau phen sóng gió, làm cho mọi người kinh sợ là người hâm mộ ngừng tìm kiếm hình ảnh hai người ở chung chỗ.

      Bị giới truyền thông chụp ảnh khi tham gia vào bữa tiệc của Giang gia, người đàn ông cao gầy, như chim non nép vào người đàn ông, tuy là bộ dáng mấy thân mật, nhưng nhìn họ rất xứng đôi….

      Lúc Y Nhân bị người hâm mộ bao vây tại quảng trường, người đàn ông đột nhiên xuất , gương mặt lạnh lùng trong trẻo giương mắt nhìn sang, đỏ mặt xấu hổ…..

      Cùng với bức ảnh cuối cùng, Thiệu Chính Trạch ôm đến bệnh viện, ảnh chụp nhiều góc độ khác nhau.

      Người hâm mộ vùng lên hoan hô vang dội.

      Ta là mẹ ruột xinh đẹp: "Bằng kinh nghiệm lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm của tôi, đây tuyệt đối là có gian tình đó!”

      Luân hay xấu hổ: "Mẹ nó, đây ngày nào đó ở quảng trường, chà, lúc ấy đây cảm thấy Tổng giám đốc làm việc như vậy cũng hợp lý lắm, bây giờ nghĩ lại, ra đây là bảo vệ nha! Gào khóc! Tổng giám đốc sao lại phúc hắc như vậy, quá biến thái mà!"

      Thu thủy y nhân: "Đúng vậy, mọi người nhìn ánh mắt ấy khi nhìn Y Nhân , thương đều lộ ra ngoài thèm che dấu! Gào khóc!”

      Đập bình nước tương: "Gào khóc, Ta ngửi được mùi vị của gian tình nha!”

      ...

      "Phốc..." Từ Y Nhân vừa uống nước vừa xem bình luận, đọc câu sau cùng kia, sau khi đọc câu cuối đó còn đắc ý cười, phì tiếng phun toàn bộ nước lên giường.

      "Em làm sao vậy?” Thiệu Chính Trạch ngồi kế bên kịp tránh bị phun trúng tay, vội vàng lấy giấy lau cho cả hai người, sau đó nhìn vào di động của .

      Thiệu Chính Trạch cầm điện thoại lên đọc, sắc mặt khẽ biến, nhìn vẻ mặt ngượng ngùng của Từ Y Nhân, có chút buồn cười, cong cong khóe môi: “Nếu , chúng ta công khai mọi chuyện ?”

      Khi ôm từ trong nhà kho ra, luôn nghĩ tới vấn đề này.

      Nếu như thích giới giải trí, có thế tạo ra thế giới giải trí trong suốt cho , nếu như thích làm diễn viên, cũng có nhiêu kịch bản cùng tổ biên kịch tốt nhất cho lựa chọn. Chỉ với thân phận là cháu dâu của Thiệu gia cũng đủ để cho được mọi người ngưỡng mộ.

      Cho nên muốn công khai mọi chuyện. Nhưng bởi vì còn băn khoăn biết nghĩ gì, nên mới hỏi ý kiến của trước.

      Bây giờ lại trong thấy người hâm mộ bừng bừng bình luận, cảm thấy cơ hội tới.

      "Sao ạ?" có chút sợ hãi ngẩng đầu lên, Từ Y Nhân mím môi lắc đầu: “ cần phải công khai đâu”.

      Vừa dứt câu, cảm thấy lời vừa rồi của phải thuận miệng thôi, khỏi có chút bối rối, nhìn vào mắt , vẻ mặt thành thỉnh cầu: “ cho em tự mình nỗ lực được ? Em có thể, có thể dùng thực lực của mình để chứng minh bản thân. Đối với sự nghiệp sau này cũng tốt hơn, cũng sẽ bảo vệ chính mình bị tổn thương”.

      Thiệu Chính Trạch trầm mặc lời nào, nhìn vẻ mặt khẩn cầu: “Cho em thời gian ba năm được ? Trong vòng ba năm em cố gắng nhiều, ở trong giới giải trí tạo cho mình chỗ đứng.”

      còn với chính mình, phải trở thành người ưu tú, làm sao chỉ vì chuyện này mà bỏ cuộc được.

      hy vọng có thể chứng minh mình, có thể thẹn với lương tâm để trở thành người phụ nữ đứng bên cạnh .

      Dù là thể đứng cao như , nhưng ít nhất, có thể gần chút, lại gần hơn chút nữa….

      "Được!” Nhìn vẻ mặt khẩn cầu của , Thiệu Chính Trạch đành phải bất đắc dĩ đồng ý, tiếng vừa dứt thấy cả người run rẩy.

      "Em thấy khó chịu ở đâu sao?” Bây giờ lên cơn nghiện càng ngày càng ít, cơ bản mỗi lần đều có thể chịu đựng được.

      Lúc này thấy mím môi lắc đầu, nhưng vẻ mặt có lúc lại giãy giụa, biết hơn phân nửa là dối.

      Lúc mới lên cơn nghiện, luôn cầu vào toilet hoặc giả bộ ngủ để giấu giếm, hung hăn cắn cổ tay mình, cho đến khi có lần chịu nổi đau đớn té xỉu trong toilet mới bị phát .

      Ống tay áo rộng thùng thình, cánh tay là hàng dấu răng, còn bị nứt ra, cánh môi khi xức thuốc tốt hơn chút bây giờ lại bị nứt ra.

      Nghĩ đến đây lại cảm thấy đau lòng, ngồi lên giường ôm cả người vào lòng, ôm , hôn lên môi, gò má, và trán để trấn an , hận thể thay chịu những đau đớn này.

      Chờ đến khi ngủ say, mồ hôi đổ đầm đìa, Thiệu Chính Trạch lau mồ hôi cho , sau đó giao cho Lý thẩm và Hứa Nhạc ở sẵn trong bệnh viện từ mấy ngày naytrông chừng rồi mới yên tâm rời .

      ...

      " ta ở đâu?"

      "Nhà ngục 168." Người đàn ông lạnh lùng vừa lên xe lạnh nhạt hỏi, Vương Tuấn nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, ngay cả đầu cũng dám quay lại, trực tiếp trả lời.

      Từ khi phu nhân vào bệnh viện thời gian rồi, ông chủ chưa bao giờ mở miệng hỏi ta bị đưa đến chỗ nào, thậm chí ngay cả Thiệu lão gia cũng hỏi tới, Chú Tống trực tiếp đem người ném tới nhà giam.

      Ở quốc gia này có hình phạt tử hình, hình phạt cao nhất chỉ là tù chung thân. trăm năm trước ở ngoại ô của thủ đô Bắc Kinh có tiểu khu vắng vẻ, nhà tù số 168 chính là nơi đặc biệt giam giữ những tên phạm nhân hung ác bị kết án tù chung thân, người bình thường khi nhắc tới nhà giam 168 trong lòng cảm thấy sợ hãi.

      Mấy năm trước, phạm nhân vượt ngục là chuyện thường xảy ra. Bất quá bây giờ…..

      Nhớ tới nơi đó có gì có thể công phá nổi lại là nơi tối tăm dơ bẩn, trong lòng Vương Tuấn thổn thức thôi.

      Thiệu lão gia khinh thường động tới thứ người dơ bẩn kia, Chú Tống trước giờ làm việc thủ đoạn vốn hung ác, trước lúc ném vào nhà tù còn trực tiếp tiêm thuốc cho ta, lúc cơn nghiện phát tác cũng đủ làm cho ta sống dở chết dở.

      Nhất là, sau đó chú Tống lại ném ta vào nhà tù nam.

      Cả trăm tên tù giam chung chỗ, biết bao lâu chưa thấy qua phụ nữ, lại nhìn thấy hình dáng và tướng mạo của ta, tại biết ta có thời gian để thở .

      Xuyên qua hàng rào sắt tối tăm, thấy cảnh tượng làm cho hai người đàn ông xưa nay mặt đổi sắc lại có chút bất ngờ.

      Trong góc, người tóc tai bù xù nằm sấp ở thân người đàn ông phải là Mạnh An Ninh là ai, vừa lớn tiếng hô lại vừa bổ nhào lên thân thể của người đàn ông đó hôn hít.

      Mà bên cạnh lại có nhóm người đem hai người vây ở giữa, nụ cười kiêng nể gì truyền đến bên tai, tiếng rên rỉ của ta vừa bén nhọn như thống khổ lại giống như vui thích.

      Hiển nhiên, đưa ta vào chỗ này thực là khiến ta phấn khích cực độ, để ta ở đây biết là tốt hay xấu nữa?

      Hiện tại giống như là ta cùng đám đàn ông đói khát này vui sướng hưởng thụ

      Bộ dạng dơ bẩn như vậy, nơi đó dơ bẩn thô sơ như vậy mà ta hề cố kỵ há miệng ngậm vào.

      Vương Tuấn thực biết gì, nhìn thoáng qua Thiệu Chính Trạch xoay người sang chỗ khác, giọng nhàn nhạt phân phó: “Đem ta ra ngoài, cho người cai nghiện cho ta”.

      "Thiệu tổng, ngài đây là đùa sao?" Người đàn ông cúi đầu khom lưng bên cạnh có chút tin, cười : “Tôi với bọn họ, làm ta tới chết mới thôi”

      Thiệu Chính Trạch lành lạnh nhìn cái, gì, người đàn ông có chút sợ hãi ánh mắt của , vội vàng trả lời: “Vâng, tôi biết rồi”

      "Cai nghiện. sau khi cai nghiện đưa ta vào bệnh viện tâm thần” Thiệu Chính Trạch giọng lạnh lùng, nhìn người đàn ông kia ngừng gật đầu, nghênh ngang rời .

      Vương Tuấn kịp phản ứng lại sau đó tự nhiên theo.

      Muốn trừng trị người khác có rất nhiều cách, đối với Mạnh An Ninh mà , luôn luôn bỡn cợt người khác, nay lại bị người khác bỡn cợt lại thể nghi ngờ đối với ta là biệt pháp trừng phạt tốt nhất. Hơn nữa bây giờ đầu óc của ta tỉnh táo lại càng có ý nghĩa hơn.

      Cũng khó trách ông chủ lại bảo đám người kia cai nghiện cho ta, quá trình cai nghiện đau khổ dằn vặt như vậy, cùng với đầu óc sau khi tỉnh táo lại, ta sống trong bệnh viên tâm thần ngày bằng năm, chỉ sợ đến lúc ấy ta cảm thấy chết còn sướng hơn sống trong cảnh này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :