1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ánh Lửa Mùa Đông - Công Tử Như Tuyết

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 88+89

      "Khốn kiếp, mau buông tôi ra..."

      Lãnh Tiểu Dã giãy giụa, Hoàng Phủ Diệu Dương lại thèm chú ý tới, chỉ ôm chặt lấy , "Bờ vai của tôi cũng là của em."

      Nghe được câu ơày, Lãnh Tiểu Dã bình tĩnh lại, ngẩng mặt lên, nhíu mày nhìn , " cái gì?"

      Hoàng Phủ Diệu Dương ấn đầu xuống vai mình, "Bờ vai của tôi cũng là cửa em, nhưng... Em được khóc cho ."

      Vừa , dường như dỗ như mèo con, lấy tay đặt lưng , nhàng vỗ về.

      mùi đàn hương khiến người ta cảm thấy vô cùng bình yên, cái ôm rắn chắc lại ấm áp, bàn tay lưng vô cùng dịu dàng, tư thế như vậy có chút kỳ quái, nhưng Lãnh Tiểu Dã vẫn giãy giụa.

      Đem mặt dựa vào vai , cắn răng nghiến lời , "Tôi có khóc cho ta, ta đáng chết,... Dù gì, tôi cũng coi ta như người thân, nhưng ta lại dám làm chuyện này với tôi, cho dù ta chết, tôi cũng phải xé ta thành trăm mảnh."

      Trong lòng vô cùng khó chịu, Tống An Nhã và An Nhạc đều phản bội , nhưng An Nhạc lại tử vong...

      Đối với , những chuyện này đều đả kích , nhưng khi ở trong lòng , chút nào che giấu, muốn tâm mói chuyện với .

      "Tôi thương tâm đâu... tại tôi còn muốn ăn mừng vì ta chết... Đúng, ngay bây giờ, tôi ăn mừng..." Lãnh Tiểu Dã ngồi thẳng lên trong lòng .

      Nhìn thoáng qua xác An Nhạc, giơ ngón tay lên trước mặt ta, "... Khốn kiếp, ... đáng đời!"

      Xoay người, nhanh chóng ra khỏi phòng cấp cứu.

      "Xử lý nơi này chút, còn nữa, tra xem chuyện gì xảy ra."

      Phân phó với quản gia tiếng, Hoàng Phủ Diệu Dương lập tức đuổi theo Lãnh Tiểu Dã.

      Nhìn thấy Lãnh Tiểu Dã ra ngoài bệnh viện, cũng liền khỏi.

      Phía xa, bọn cận vệ theo sau lưng, tài xế đem xe tới, chậm rãi theo.

      tới phía trước đoạn, nhìn thấy quán rượu, Lãnh Tiểu Dã chút suy nghĩ liền vào, thẳng đến quán bar.

      "Vodka."

      Bồi bàn nhìn thấy khuôn mặt non nớt của, khỏi hoài nghi, chắc chắn chưa đến tuổi uống rượu, "Thực xin lỗi, ngài có thể đưa chứng minh thư cho tôi ?"

      vị khách da đen ngồi cách đó xa, liền bưng ly rượu đến gần, chủ động, "Em , tâm trạng em có vẻ được tốt lắm nhỉ? Có muốn dẫn em đến nơi cần chứng minh thư, uống ly ngon... A..."

      Người da đen chư kịp hết lời, gào to ra tiếng.

      Chớp mắt, Hoàng Phủ Diệu Dương bắt lấy cố áo phía sau ta, ngay cả ly rượu cũng quăng ra ngoài chung.

      "Mẹ..."

      ta mắng tiếng, đứng dậy nhằm phía Hoàng Phủ Diệu Dương, ngay lập tức liền nhận lấy hai cú đấm của cận vệ, miệng bị chặn lại, sau đó hai người cận vệ kéo ta ra ngoài.

      Hoàng Phủ Diệu Dương ngồi vào cạnh Lãnh Tiểu Dã, "Lấy cho ấy, ấy muốn uống."

      Khách hàng trong quán bar nhìn thấy cục diện này, ai dám uống nữa, vội đứng lên, trốn ra khỏi cửa.

      Bồi bàn sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, còn dám nhắc tới chúng minh thư, vội vàng cầm lấy chai rượu Vodka, đặt hai cái ly trước mặt hai người, ngón tay run rẩy đổ rượu vào,

      Lãnh Tiểu Dã cầm lấy cái ly, uống hơi cạn sạch, rượu cay chạy vào yết hậu, khiến khống chế được ho khan vài tiếng.

      Hoàng Phủ Diệu Dương khẽ nhíu mày, rất nhanh ngừng ho khan, đem cái ly đặt lên quầy, tự mình rót thêm rượu vào.

      "Cụng ly, vì tên hỗn đản nào đó... chết rồi!"

      Hoàng Phủ Diệu Dương cầm lấy ly của mình lên, chạm cốc với .

      "Bá tước tiên sinh!" Bác sĩ cẩn thận lại gần, "Ngài... người còn có vết thương..."

      được nửa, Hoàng Phủ Diệu Dương quay sang nhìn ông, đón nhận ánh mắt của mặt ông liền tái , ngậm miệng, chủ động rời .

      Hoàng Phủ Diệu Dương quay sang, nhìn Lãnh Tiểu Dã dương dương tự đắc cầm ly, "Cụng ly."

      Khóe môi Lãnh Tiểu Dã cười như cười, nâng tay uống sạch ly rươu, sau đó đem ly đặt lại bàn.

      "Tiếp ."

      Đảo mắt.

      Tám ly VodKa vào bụn, Lãnh Tiểu Dã lần nữa đem ly đặt lại bàn.

      "Rót."

      Hoàng Phủ Diệu Dương cầm lấy cái ly đặt đến trước mặt , rót đầy vào ly , Lãnh Tiểu Dã vẫn thèm chú ý tới, chỉ uống hơi cạn sạch, nhăn mày nuốt vào bụng, vươn đầu lưỡi liếm giọt nước còn đọng lại môi.

      Vừa chua vừa ngọt, hình như là nước chanh?

      "Cái gì vậy?"

      "Nước chanh." Hoàng Phủ Diệu Dương đáp.

      Lãnh Tiểu Dã dùng móng tay gõ vào ly, "Tiếp!"

      Hoàng Phủ Diệu Dương nâng tay, đem nước trái cây đưa qua, lập tức dùng tay che miệng ly lại, "Tôi cần nước trái cây, tôi muốn uống rượu."

      " được, em đau dạ dày mất." Hoàng Phủ Diệu Dương đem nước trái cây đưa đến trước mặt , "Hoặc là uống nước trái cây, hoặc dừng lại."

      " xem tôi, bản thân tôi lúc mười ba tuổi, có thể uống được rượu xái (rượu xái có hàm lượng cồn từ 60-70%)." Lãnh Tiểu Dã vui đem ly rượu đặt quấy bar, "Hoặc là giúp tôi uống, hoặc tôi tự uống.

      "Rượu xái?!" Hoàng Phủ Diệu Dương nhiú mày, "Đó là cái gì?"

      Lãnh Tiểu Dã nở nụ cười, híp mắt lại gần Hoàng Phủ Diệu Dương, duỗi tay ra, giữ chặt cổ áo , theo đó, mặt cùng kề mặt .

      "Hoàng Phủ Diệu Dương, có dám uống với tôi ?"

      Nhìn chăm chú khuôn mặt phiếm hông của , Hoàng Phủ Diệu Dương nghiêm mặt hỏi, "Liều đến vậy?"

      "Tôi uống gì, uống đó, ai ngã xuống trước thua!"

      "Tiền đánh cuộc là gì?"

      Lãnh Tiểu Dã đưa tay đẩy ra, "Tôi thắng, phải cút về, từ giờ về sau được xuất trước mặt tôi nữa."

      híp mắt, "Nếu tôi thắng sao?"

      " thắng?" Lãnh Tiểu Dã nâng tay vân vê mái tóc dài của mình, dùng ngón tay chỉ vào bản thân, " phải thích tôi sao, được, nếu thắng, tôi cho cơ hội, để theo đuổi tôi!"

      Hoàng Phủ Diệu Dương nghiêm túc nhìn mặt , "Được, tôi cá!"

      Bác sĩ lại gần, "Bá tước tiên sinh, vết thương của ngài..."

      "Cút!" Hoàng Phủ Diệu Dương nhíu mày quát ông, ông liền lui ra, nhìn thẳng mặt Lãnh Tiểu Dã, , "Nhớ kỹ, phải giữ lời."

      Lãnh Tiểu Dã nhún vai cái, " cũng vậy."

      "Được." Hoàng Phủ Diệu Dương ngồi thẳng dậy, "Uống cái gì?"

      Lãnh Tiểu Dã nâng tay chỉ, "Vodka."

      Bồi bàn vội rót rượu cho hai người.

      Lãnh Tiểu Dã cầm ly uống sạch, đưa ly rượu ra trước mặt .

      Hoàng Phủ Diệu Dương cũng cầm ly, uống hơi cạn sạch, cũng đưa ly ra trước mặt .

      ...

      Rất nhanh, chai Vodka hết sạch.

      "Tequila ——Tequila!"

      Lãnh Tiểu Dã lại gọi thêm loại rượu manh khách, bồi bàn vội vàng mở ra.

      Vì thế, ly, tôi lỳ,

      Rất nhanh, chai rượu cũng hết sạch

      "IrishWhiskey!"

      ...

      Từ Vodka đến whiskey cả rượu Rum, từ ly đến ly lớn, từ ly đến cả chai...

      Hai người đều bưng toàn bộ lên, đưa đến bên miệng, uống cạn sạch.
      Last edited: 19/11/15
      Huyềnpluss, trangmai1234, Dunghyt975 others thích bài này.

    2. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 90+91

      Rất nhanh, bàn bày đầy bình lớn nhor, làm bồi bàn kinh ngạc đến líu lưỡi, chưa tùng thấy ai như hai người này.

      "Hai vị, còn muốn sao?"

      Mắt thấy Lãnh Tiểu Dã lần nữa đem chai rươu đặt lên bàn, bồi bàn cẩn thận hỏi.

      Lãnh Tiểu Dã liếc nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương bên cạnh, con ngươi màu lam vô cùng yên tĩnh, dường như hề có chút men say.

      đương nhiên biết tửu lượng mình tới, ở trình độ này, còn thể giữ được tỉnh táo, nhưng uống vào liền muốn say.

      Tửu lượng người kia tốt hơn , quá đáng.

      để ly xuống, đứng dậy, "Chờ chút, tôi muốn ... Toi... Toilet..."

      xong, thoáng cái, ngã xuống đất.

      Hoàng Phủ Diệu Dương kịp thời đứng dậy, đỡ đứng lên.

      Lãnh Tiểu Dã nâng khuôn mặt nhắn phiếm hồng lên, miễn cưỡng mở mắt nhìn , bắt lấy cánh tay , "Hoàng Phủ Diệu Dương, ... đừng đắc ý, tôi còn chưa say, ván bài... ... Còn chưa xong, chờ tôi trờ lại... Tiếp tục!"

      xong, chống tay đứng dậy, đong đưa tới toilet, nhìn giống như tùy thời có thể ngã xuống.

      Hoàng Phủ Diệu Dương đúng lên, cùng .

      Liếc mắt nhìn cái, Lãnh Tiểu Dã đẩy cửa vào toilet nữ, nhanh chóng đóng cửa, còn quên khóa luôn, kết quả, vừa dùng lực chút, liền ngã xuống.

      "Shit!"

      Lãnh Tiểu Dã mắng ra tiếng, mới vừa rồi còn say rượu, nháy mắt, đôi mắt to tròn lại trợn to, đôi mắt 'say lờ đờ' cũng theo trạng mơ mơ màng màng khôi phục lại.

      đến bồn rửa tay, mở nước lạnh ra rửa mặt, Lãnh Tiểu Dã xoay người, đẩy cửa mỗi phòng ra xem.

      Nhìn cánh cửa sổ, lập tức vào, đạp lên bồn câu, kéo cửa sổ ra.

      Cưa sổ hồi lâu vẫn mở được, cố hết sức, nhưng cửa kính lớn, mới kéo ra được chừng bàn tay.

      Hôm nay uống hơi nhiều, dạ dày vốn an gì nhiều, nên bây giờ có chút thoải mái, người cũng vô lực.

      "Muốn tôi giúp ?"

      Phía sau, thanh Hoàng Phủ Diệu Dương lộ ra vài phần tức giận, vài phần trêu tức.

      Này nghiệt, thấy say sao?

      Lãnh Tiểu Dã cắn môi nhìn ra cửa sổ, lúc quay mặt lại, khôi phục 'vẻ say rượu', chuyện cũng , "... cần, tôi chỉ muốn hô hấp... chút... ... khí..."

      Hoàng Phủ Diệu Dương vịn cửa, híp mắt nhìn , "Tôi mang em đến chỗ khác, tiếp tục uống."

      "Được!" Lãnh Tiểu Dã lảo đảo tới, đánh lên bả vai bị thương của , " dẫn tôi !"

      Cho đau chết !

      Hoàng Phủ Diệu Dương đứng sau lưng , bị đánh cái như vậy, khó tránh ảnh hưởng đến miệng vết thương, có chút đau.

      lại để ý tới, thuận tay ôm chiếc eo thon của , gắt gao chế trụ, cho cơ hội rời .

      Lãnh Tiểu Dã giãy giụa vài cái trốn thoát được, lại càng bị ôm chặt hơn.

      "Em say rồi, cẩn thận chút!"

      bên tai , tư thế như cặp tình nhân nỉ non cùng nhau.

      này, thành , nhanh như vậy lại muốn trốn sao?

      Lúc này, hai người khỏi toilet, nhìn cận vệ bốn phía, Lãnh Tiểu Dã biết tránh được, dứt khoát, dùng toàn sức nặng cơ thể đè lên .

      Hỗn đản, cho mệt chết luôn!

      "Tiểu Dã?"

      Cảm giác vai nặng xuống, Hoàng Phủ Diệu Dương lo lắng nhìn Lãnh Tiểu Dã trong lòng, chỉ thấy con ngươi rũ xuống, hoàn toàn thả lỏng, như gấu koala bám người .

      Say sao?!

      nhíu mày, khom thân xuống, đỡ cánh tay, đem bế ngang.

      Bị ôm trong lòng, Lãnh Tiểu Dã muốn giãy giụa nhưng lại nhịn xuống.

      Bây giờ giả say, quằn quại để lộ.

      Quên , dù sao cũng chẳng trốn được, liền bất đắc dĩ, nghĩ ngơi chút, lấy lại sức lực rồi tìm cơ hội.

      Cái chết của An Nhạc rât kỳ quái, ta 'bọn họ' nhưng đó là ai, có liên quan gì với , việc này phải biết , bất quá, lúc này Hoàng Phủ Diệu Dương mới là phiền toái lớn nhât.

      Cố ý cụng ly với , cố ý cá cược với , nhưng chỉ nghĩ kế hoạch trốn khỏi , muốn uống rượu với , xem ra kế hoạch chẳng tốt đẹp gì, chỉ có thể nghĩ đến cách khác.

      Bị ôm ra ngoài, cái đầu của nhanh chóng tìm cách đào thoát.

      Hoàng Phủ Diệu Dương ôm ra khỏi quán bar, tài xế sớm đến , cận vệ liền chạy qua mở cửa xe, cẩn thận ôm đặt vào trong.

      "Về khách sạn."

      Xe khởi động, lái về khu nội thành.

      Hoàng Phủ Diệu Dương cúi đầu, nhìn Lãnh Tiểu Dã ngủ say trong lòng .

      Bên trong xe, ngọn đèn mập mờ, khiến khuôn mặt càng thêm tinh xảo, lông mi dài hơi động đậy, giống như con bướm đen.

      Tầm mắt dừng môi , tự chủ được, miệng phát khô,

      Nhìn luốn động đậy hàng mi, Hoàng Phủ Diệu Dương ngừng thở, chậm rãi sát vào , thẳng đến khuôn mặt , mới nhàng vươn đầu lưỡi, liềm mỗi .

      Lãnh Tiểu Dã suy nghĩ kế hoách, cảm giác được tới gần, chỉ cảm nhận được đầu lưỡi của lướt qua cánh môi, kinh ngạc mở to mắt, "Hỗn..."

      Còn cưa mắng xong, bá đạo hôn , đem lời chặn lại.

      Đầu lưỡi nhân cơ hội há miệng, liền thần tốc tiến vào, dây dưa lưỡi , dùng sức hút vào.

      "Ô —— "

      Lãnh Tiểu Dã dùng sức giãy giụa, nhưng lại bị ôm chặt buông.

      Muốn cắn, nhưng đầu lưỡi lại dây dưa cùng , nên thể hạ miệng xuống được.

      Nhanh chóng nghĩ, bàn tay dùng sức chế trụ gáy , khiến căn bản thoát được.

      vất vả, mới thoát khỏi nụ hôn của , đứng dậy, nhưng lại bị ôm lấy từ phía sau.

      Xe đột nhiên nảy len, mất thăng bằng, ngã lên đùi .

      Cánh tay Hoàng Phủ Diệu Dương đưa qua, ôm chặt eo .

      "... Buông tôi ra..."

      tức giận giẫm chân , khuôn mặt Hoàng Phủ Diệu Dương đến gần tai .

      " giả say nữa sao?"

      Chất cồn trong người khiến tim đập rộn, làn da nóng bừng, tất cả mọi giác quan đều trở nên mẫn cảm.

      Lúc chuyện, cố ý cúi sát vào , ma sát vào tai , thở ra khi nóng, lập tức truyền thẳng đến lỗ tai .

      Kích thích như vậy, đủ khiến cho làn da căng lên.

      "Ai giả bộ, tôi chỉ muốn nghỉ ngơi chút thôi."

      Tâm trạng rối bời, vội vàng phản bác, che dấu khác thường của bản thân.

      "Được." vẫn như cũ bên tai , " xe tôi có rượu, chúng ta uống tiếp chứ?"

      Còn uống nữa, phải say sao?

      Lãnh Tiểu Dã dùng sức giãy giụa, "Tôi muốn uống bây giờ."

      Hoàng Phủ Diệu Dương đem khuôn mặt đến gần , dùng chóp mũi nhàng cọ vào gáy , đặt nụ hôn lên đó, " vậy, em nhận thua sao?"
      Huyềnpluss, trangmai1234, Dunghyt976 others thích bài này.

    3. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 92+93

      Lãnh Tiểu Dã để ý tới lời khích của , "Tôi , đêm nay nhất định phải phân thắng bại, ngày khác chúng ta lại thi tiếp, đưa tôi về nhà , tôi mệt quá, muốn nghỉ ngơi chút, địa chỉ của tôi là..."

      Nếu tra được chỗ ở của An Nhạc, chắc cũng biết được nơi ở của , Lãnh Tiểu Dã ngại địa chỉ của mình cho biết, biểu vô cùng 'chân thành'.

      "Tôi biết."

      Bên tai, thanh vang lên.

      Cảm giác hàm răng cắn vào gáy , nháy mắt, cả người Lãnh Tiểu Dã nổi lên lớp da gà, tóc tai toàn thân dựng đứng.

      nỗ lực ngồi thẳng lưng, muốn cùng va chạm, nhưng lại ôm chặc như, vốn có khả năng trốn thoát.

      Cách lớp áo mỏng, ngực người đàn ông rắn chắc, mạnh mẽ, tự chủ được, nhớ đến buổi tối đêm kia...

      Ý thức được suy nghĩ của mình càng nguy hiểm, Lãnh Tiểu Dã cắn mạnh môi mình, nhắc nhở bản thân phải giữ tỉnh táo.

      "Tôi lặp lại lần nữa, đưa tôi về nhà!"

      Ngửi mùi hương thoang thoảng cần cổ trắng ngần của , Hoàng Phủ Diệu Dương nhàng dùng chóp mũi chạm vào da thịt , "Em muốn nhìn thấy Tiểu Tuyết sao?"

      Tiểu Tuyết?

      Lãnh Tiểu Dã lập tức nhíu mày, " bắt nó?"

      "Rương giữ đồ di động, có ảnh chụp." tiếp tục hôn gáy , chịu buông, khó có thể được gần gũi với như vậy, tại, chỉ muốn tiếp tục thân mật với hơn nữa.

      "Tôi lấy được."

      "Tôi giúp em."

      Nắm cổ tay , cơ thể tiếp tục giam cầm , Hoàng Phủ Diệu Dương tiếp tục hôn lên gáy , vươn tay đưa cho chiếc rương bên cạnh.

      Lãnh Tiểu Dã ấn chốt mở, chiếc rương mở ra, để lộ vài chai rượu, còn có chiếc điện thoại di động.

      Dùng răng kéo cổ áo ra, Hoàng Phủ Diệu Dương hôn lên bờ vai , "Em biết mật khẩu sao?"

      Lãnh Tiểu Dã cầm di động, nhấn vào 6 số 9, quả nhiên, cũng thuận lợi mở được.

      Nhấn vào album, hình thứ nhất chính là ảnh chụp của mèo con, thậm chí còn có cả đoạn video clip.

      Tiểu tử kia toàn thân trắng muốt, cổ còn được đeo cái vòng đẹp đẽ được nạm đá quý, nằm trong ổ như tòa cung điện, quả thực, nhìn rất giống công chú mèo .

      nhìn từng tấm ảnh, phía trước đều là ảnh chụp mèo con, còn lại đều là .

      trần truồng nằm giường, người tràn đầy dấu hôn, mặc dù là khỏa thân, nhưng vì cánh tay và góc độ chụp, cho nên chút ** nào.

      Nhưng, bị người đàn ông chụp ảnh mình khỏa thân như vậy, này là môt kích thích lớn.

      Nhất thời, mắng ra tiếng, "Hoàng Phủ Diệu Dương, ai bảo chụp tôi?"

      " phải chụp, mà là quang minh chính đại chụp." Hoàng Phủ Diệu Dương từ bờ vai ngẩng mặt lên, khẽ đặt cằm lên vai , nhìn về phí màn hình, "Em biết là rất đẹp sao?"

      Lúc ấy, vừa giúp tắm xong, nhìn thấy bộ dạng nằm dường, đẹp như giấc mơ, kìm lòng được chụp tấm ảnh này.

      Lãnh Tiểu Dã nhìn bản thân mình trong màn hình.

      Ảnh chụp bé, làn da trắng như ngọc, mái tóc dài hơi xoăn rối tung trải giường màu trắng, như đóa hoa sen nở rộ...

      Ảnh chụp như vậy, có vẻ, thuần khiết như thiên sứ, lại người giống tinh.

      Chỉ cần tấm hình như vậy, cũng đủ khiến phụ nữ đố kỵ, đàn ông điên cuồng.

      Ngay cả , cũng khỏi có chút kinh ngạc, chưa từng thấy qua bản thân mình như vậy.

      Tuy đồng ý thừa nhận, nhưng cũng phải thừa nhận, người đàn ông này thành công khai quật cơ thể , cả chính cũng thể phát được vẻ đẹp của mình.

      Lãnh Tiểu Dã xuất thần giây, rồi nhanh chóng ấn xuống nút xóa, do dựa trả di động lại, bức ảnh ngây thơ và mê hoặc bị xóa bỏ.

      Hoàng Phủ Diệu Dương hề tức giận, cũng chẳng ngăn cản, chỉ giọng vai , "Ảnh đẹp như vậy, xóa bỏ thấy tiếc sao?"

      "Có đẹp cũng phải để xem. " Lãnh Tiểu Dã căm giận .

      Dùng hằm răng kéo dây áo ngực ra, Hoàng Phủ Diệu Dương ngẩng lên từ vai , "Sai! Chỉ có mỗi tôi được xem thôi!"

      Mặt lại cúi xuống, nhìn mình bị hôn đến nỗi lên mảng ẩm ướt, Lãnh Tiểu Dã nổi trận lôi đình, "Hoàng Phủ Diệu Dương!"

      Tên khốn kiếp này, đúng là người am hiểu về quần áo, hề dùng tay nhưng lại có thể cởi được nửa người ?

      Hoàng Phủ Diệu Dương ngẩng mặt lên, "Hả?"

      Giọng điệu như vậy là có ý gì, biểu như vậy là sao, cởi quần áo của , ăn luôn cả đậu hủ của , còn giả vờ vô tội?

      Lãnh Tiểu Dã cắn chặc răng, nâng tay phải lên, húc mạnh khuỷu tay vào khuôn mặt tuấn tú của .

      Hoàng Phủ Diệu dương nghiêng đầu qua bên, đánh vào khí, khuỷu tay đụng vào băng ghế, mắng tiếng.

      Bởi vì dung lực chắc, vừa rồi chiếc áo bị kéo đến bên vai, lập tức rơi xuống.

      vốn chỉ là để lộ chỉ nửa bờ vai thôi, mà giờ đây toàn bộ đều lộ ra, dây áo bị kéo suống, thế này, phần ba bộ ngực cũng bị lộ ra.

      Nhìn mảnh dấu hôn, Hoàng Phủ Diệu Dương vốn khô ráp, càng lúc càng nóng lên.

      Bất chấp tất cả, cái trúng, Lãnh Tiểu Dã mạnh vặn người, mượn phần thân của Hoàng Phủ Diệu Dương, chớp mắt đem cánh tay trái của ra chỗ khác, nhanh chóng trở tay đánh quyền.

      Bên hông bỗng trượt mạnh xuống lến ghế ngồi, Hoàng Phủ Diệu Dương nhanh chóng né quyền.

      Lãnh Tiểu Dã mượn cơ hội bổ nhào qua, áp lên người , vươn tay vắt ngang mặt , tay trái cầm lấy dụng cụ mở chai, đem cái vít sắc bén để ở cổ họng .

      "Hoàng Phủ Diệu Dương, ..."

      Trong lòng, đột nhiên truyền đến trận tê dại.

      Lãnh Tiểu Dã dời ánh mắt, vừa cúi xuống, liền vô cùng xấu hổ.

      Vừa rồi đè cái, con thỏ bên phải liền nhanh nhẹn nhảy ra khỏi quần áo, lúc nhìn xuống, thấy Hoàng Phủ Diệu Dương khách sáo dùng răng, ngặm quả nho béo mập.

      theo bản năng muốn né tránh, nhưng hai tay sớm bị cầm lại, ôm lấy , cơ hội để trốn.

      "... buống tôi ra, nếu ... Bây giờ, tôi liền... Giết !"

      để ý tới uy hiếp mình, chỉ tiếp tục khách khí hôn cắn.

      Bị hôn đến toàn thân đều tê dại, Lãnh Tiểu Dã cảm thấy có vô số con kiến bò người , dường như cả dòng máu trong người cũng bị cấy đuốc đánh vào... Dụng cụ mở chai trong tay cơ hồ thể cầm được nữa.

      Hon nữa, cảm nhận được, thân thể bên dưới vô cùng ký lạ.

      "Tôi đếm đến ba!"

      "3!"

      thanh ràng, từ trong lòng truyền đến.

      " chết !"
      Lãnh Tiểu Dã nắm chặt dụng cụ mở chai, nâng tay... Đâm...

      Mắt thấy dụng cụ mở chai đập vào mặt Hoàng Phủ Diệu Dương.

      Oành!

      Thân xe đột nhiên khác lạ, bánh xe đằng trước lập tức bể ra, trong chớp mắt chiếc xe mất khống chế, trượt về phía trước.

      Dưới tác dụng quán tính, Hoàng Phủ Diệu Dương cùng Lãnh Tiểu Dã ngồi phía sau đồng thời bị ném xuống, ngã nhào xuống tấm thảm lông trắng.

      "Sao lại thé này?"

      Lãnh Tiểu Dã kinh hãi hỏi.
      Huyềnpluss, AnAn, trangmai12344 others thích bài này.

    4. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 94+95

      "Ôm chặt tôi!"

      Giọng Hoàng Phủ Diệu Dương vang lên bên tai.

      Lúc nào chuyện, dùng sưc ôm vào lòng.

      Chiếc xe khống chế được chỗ ngồi cuối, chạy xéo về phía trước, vang lên tiếng thắng xe chói tai.

      Tài xế gặp nguy hiểm gì, cố gắng cầm tay lái, chế phướng hướng của xe, chạy thẳng đến nơi trú .

      Oành! Oành!

      thanh ngột ngạt vang lên, những viên đạn cũng lần lượt bay đến, viên trúng thân xe, hai viên đánh vào cửa sổ, cũng may, ô tô cũng được cải tiến chóng đạn, thủy tinh lưu lại dấu vết , nhưng vỡ ra.

      Oanh!

      Lại thêm thanh trầm đục, bên lốp Cadillac bị đánh trúng, rốt cuộc cũng ổn định lại.

      "Bá tước tiên sinh, ngài thế nào rồi?"

      Tài xế cùng cận vệ ngồi phía trước cách tấm thủy tinh khẽ hỏi.

      "Tôi sao." Hoàng Phủ Dương nâng tay đẩy đầu ra, nâng dậy, "Có bị thương ở đâu ?"

      Lãnh Tiểu dã nhìn lướt qua cửa sổ xe, liếc mắt cái liền nhận ra đó là vết đạn, chửi tiếng, "Xúi quẩy !"

      Ngồi trực thăng, trực thăng liền xảy ra trục trực, bây giờ xe, lại bị tay súng tập kích.

      Người kia chẳng lẽ bị mưu sát sao?

      Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn từ đầu đến chân, trừ bỏ miệng vết thương chưa lành tay, cũng thấy thêm bất kỳ vết thương nào, lúc này, mới thở phào nhõm.

      "Yên tâm , em sao đâu."

      Sắc mặt của vô cùng bình tĩnh, tựa hồ như chẳng có chuyện gì xảy ra.

      Ngoài xe, bọn cận vệ sớm nhảy xuống, nâng súng bắn về phía phát đạn.

      Bọn cận vệ ngồi trước cẩn thận xuống xe, mở cửa xe, Hoàng Phủ Diệu Dương cúi người, nâng Lãnh Tiểu Dã ra, dùng thân thể bảo vệ , cúi người ôm vội chạy tới quốc lộ cách ly.

      Oanh!

      Hai người vừa mới trốn , bên địch bắn ra viên đạn, ô tô trong biển lửa.

      Tài xế phía sau lập tức bị sóng xung kích đánh bay, dường như cùng lúc đó, hai trước xe bảo vệ cũng nổ tung.

      thanh trầm đục, vừa mới thò đầu ra ngoài xem tình hình, bọn cận vệ ngồi xuống, vô lực nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương.

      "Bá tước tiên sinh, chạy mau!"

      Hỏa lực đối phương vô cùng tốt, tất cả đều núp trong bóng tối, nhưng nhanh như vạy cận vệ Hoàng Phủ Diệu Dương chết nửa.

      Đủ để nhìn thấy, tay súng ở đây hề ít.

      Người ta nơi bí mật nào đó, còn bọn họ lại ở ngoài sáng, như vậy chẳng khác nào làm mục tiêu sống.

      Giữ chặt cánh tay Lãnh Tểu Dã, Hoàng Phủ Diệu Dương nâng tay đỡ lấy mặt , con người màu lam híp lại nhìn vào tầm mắt .

      " theo tôi, đừng sợ, ..."

      " vô nghĩa!"

      Lanh Tiểu Dã câu, đứng dậy lôi ra bên ngoài.

      Bọn cận vệ còn sót lại cố gắng che chở hai người, rất nhanh bọn họ ra tới đường lớn, chạy về phía ngõ đối diện.

      Dọc đường, Hoàng Phủ Diệu Dương vẫn chung thủy sau lung .

      Phía sau, viên đạn như hình với bóng, gào thét đuổi theo hai người.

      vất vả mới chạy vào được con ngõ , Lãnh Tiểu Dã vừa muốn thở cái, đột nhiên, Hoàng Phủ Diệu Dương phi người lên đẩy ngã nhào xuống đất.

      Viên đạn xẹt qua sát tóc , đốt trọi phía đuôi, bắn đến trước mặt, mảnh hoa lửa xuất .

      có thời gian chuyện, hai người đành nhanh chóng bò dạy, nắm tay chạy sau vào trong ngõ.

      Chạy đến đoạn quẹo, Lãnh Tiểu Dã nghe tiếng súng dày đặc phía sau, bước chân càng ngày càng gần, khỏi nhíu chặc mày.

      Lãnh Tiểu Dã dừng bước, Hoàng Phủ Diệu Dương bên cạnh cũng đông thời ngừng lại.

      Hai người liếc nhau, sau đó vẫn nhìn xem bên tường ngõ .

      Hoàng Phủ Diệu Dương lập tức nghiêng người ngồi xổm xuống, " lên."

      có thời gian khách sáo, Lãnh Tiểu Dã lùi về phía sau, chân giẫm lên vai , dứt khoát bay lên chiếc tường cao.

      Hoàng Phủ Diệu Dương lui về phía sau vài bước, lấy lực, sau đó nhảy lên.

      Vết thương đùi vẫn chưa lành, hành động như vậy khó tránh bị ảnh hướng đên, chân xuống chân còn lại trượt xuống tường.

      Lãnh Tiểu Dã theo bản năng dìu lại, kết quả vì quá nóng vội cả hai đều mất thăng bằng, hai người đong đưa ở đầu tường, sau đó ngã xuống bên tường.

      Theo bản năng, Hoàng Phủ Diệu Dương ôm vào lòng, dùng thân thể mình bao bọc lại, đồng thời dùng sức lật người lại, đem bản thân xoay tới mặt đât.

      Thân thể rời xuống đất, viên gạch ngay ngắn bức tường, chạm vào miệng vết thương , tầng mồ hôi lạnh xuất trán .

      Ngoài tường, tiếng bước chân đuổi đến đây.

      Hai người ăn ý cử động, vẫn duy trì tư thế khi ngã xuống.

      "Các ngươi bên trai, còn chúng ta bên phải, tối hôm nay, nhất định phải thành công!"

      giọng lạnh như băng cua người đàn ông truyền đến, sau đó là tiếng bước chân chia thành hai bên, chạy theo hai hướng chỉ đạo, càng ngày càng xa.

      Từ , Lãnh Tiểu Dã theo ba mình là bộ đội đặc chủng huấn luyện, nên cũng đoán ra được đối phương có ít nhất sáu người, hơn nữa có thể nghe được tiếng bước chân mạnh yếu, đều là do huấn luyện nghiêm túc.

      Nghe thấy tiếng bước chân xa dần, thở phào nhõm, từ người Hoàng Phủ Diệu Dương ngồi thẳng dậy.

      "Được rồi, mọi người đều rồi."

      Hoàng Phủ Diệu Dương có phản ứng.

      lần nữa cúi người xuống, cẩn thận nhìn , ngọn đèn tường u ám, mắt nhắm lại chặc.

      Bàn tay cảm thấy nóng ẩm, Lãnh Tiểu Dã nhìn bờ xai , chỉ thấy dưới tay mình có vết máu.

      chàng này, trúng đạn rồi sao?

      "Này? Hoàng Phủ Diệu Dương!" lay lay người , "Này, có tỉnh ? Này...""

      Hoàng Phủ Diệu Dương bị lắc như vậy, nhưng vẫn có phản ứng.

      Trong lòng Lãnh Tiểu Dã tự nhiên vô cùng lo lắng, vươn ngón tay ra, cẩn thận đưa lên chóp mũi .

      có hô hấp.

      chết rồi sao?!

      Lãnh Tiểu Dã cảm thấy trong lòng mình chợt xoắn lại, đưa tay đặt lên động mạnh của .

      Ngón tay vừa chạm tới, Hoàng Phủ Diệu Dương mở mắt ra, nhìn thấy gần kề mình, khẽ cười.

      "Em rất sợ tôi chết sao?"

      Lãnh Tiểu Dã sợ run hai giấy, sau đó giương con dao trong tay, trực tiếp khiến choáng vang.

      Từ người ngồi thẳng dậy, nghiếng răng nghiến lời.

      "Tôi rất sơ, tôi sợ lỡ như tôi cũng phải chết, tôi sợ chết, có bệnh tôi mới sơ chết, xứng đáng chết..."

      xong, căm giận đá hai chân , sau đó xoay người rời .

      vào bước, dừng lại, lật người lại kiểm tra chút.

      người Hoàng Phủ Diệu Dương trúng đạn, chẳng qua vết thương vai chưa khỏi, vừa rồi vì bị va chạm mà vỡ ra thôi.

      "Vết thương này, giết chết người đâu, về sau đứng tới tìm tôi nữa!"

      tiếng, Lãnh Tiểu Dã xoay người lần nữa.

      Lần này, được mười thước mới quay lại.

      thanh vừa rồi, bên ngoài đều là sát thủ, chẳng lẽ toàn bộ người của bị tiêu diệt?
      Huyềnpluss, AnAn, Dunghyt977 others thích bài này.

    5. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 96+97

      Để ta ở lại đât, những sát thủ kia quay lại phát ta làm sao đây?

      Lãnh Tiểu Dã, lo lắng cho ta làm gì, đây chính là cơ hội trốn thoát.

      Lãnh Tiểu Dã, vừa rồi ta mới cứu mang , thể lấy oán trả ơn được.

      ...

      Trong đầu, hai kẻ bỉ ổi năng lời lẽ hùng hồn.

      Lãnh Tiểu Dã nhân tâm xoay mặt, khoảng chục bước, cuối cùng vẫn chửi tiếng rồi dừng lại, xoay người tới bên cạnh Hoàng Phủ Diệu Dương.

      " xúi quẩy, chẳng biết lại gặp được , tên khốn kiếp!" Miệng mắng, nhưng vẫn dùng sức kéo lên, "Nặng như lợn chết, sao chết luôn ?"

      Dù châm chọc, nhưng vẫn đưa ra khỏi xưởng hoang.

      Nhìn xung quanh, quan sát tình hình chút, Lãnh Tiểu Dã nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương vẫn còn hôn mê, liền xoay người vào công viên đối diện hơi xéo.

      trở về nhà trọ, lập tức mang đến căn biệt thự gần nhất, điền mật mã, sau đó đem Hoàng Phủ Diệu Dương lên phòng dành cho khách.

      Ném Hoàng Phủ Diệu Dương lên giường, Lãnh Tiểu Dã thở hổn hển, rồi lập tức xoay người chạy xuống lầu.

      lát sau, lại trở về, ôm theo chiếc túi cấp cứu, cùng sợi dây thừng và cái kéo.

      Sau đó lại chạy , mang về chiếc khăn sạch.

      Bò đến giường, cắt áo sơ mi của Hoàng Phủ Diệu Dương ra, quả nhiên, băng gạc người bị nhuộm đỏ.

      Dùng kéo cẩn thận cắt ra, dùng khăn lau sạch miệng vết thương, Lãnh Tiểu Dã lại cẩn thận nhìn vết thương của .

      Đó là vết thương sâu khoảng bảy tám cm, vết thương cũng lớn, đường khâu lại vô cùng hoàn chỉnh, chỉ có miệng vết thương bị vớ ra, máu loãng tràn ra.

      "Bị thương như vậy, chịu ở bệnh viện dưỡng tốt, nhất định phải đuổi theo tôi, đáng đời !" Lãnh Tiểu Dã độc ác , nhanh chóng cầm khăn tới, lau sạch vết máu của , lại cẩn thận dùng bông sát trùng, rồi dùng băng gạc sạch cẩn thân bó lại.

      Băng kỹ vết thương vai , duỗi tay tới hông , cởi nửa liền nhíu mày dừng lại.

      Cầm lấy cây kéo trực tiếp cắt quần ra, đem vết thương đùi băng lại.

      Dọn dẹp hết dụng cụ đât, Lãnh Tiểu Dã trở lại, đem hai tay hai chân Hoàng Phủ Diệu Dương cột lại.

      Lúc làm xong, cả người đều đầy mồ hồi.

      Ngồi vào cạnh giường, thở hổn hển, nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương bên cạnh, chỉ thấy tên kia nhắm, giống như ngủ say.

      mệt chết được, còn lại nằm đấy ngủ say sưa.

      Lãnh Tiểu Dã bĩu môi, khách khí đưa tay qua, dùng sức nhéo mặt .

      Ngón tay vừa chạm vào, làn da người đàn ông rất mềm mại, đàn hồi, nhưng chỉ có nhiệt độ là được bình thường.

      Sờ mặt , rồi lại sờ mặt mình, đưa bàn tay sờ vào trán , dưới bàn tay trán nón rực như lửa.

      Chả trách, vừa nãy khi ôm thấy người nóng bừng.

      Tiểu tử này vốn bị sốt!

      "Có lầm vậy?" tức giận đứng lên, "Cứu về, còn muốn tôi phải hầu hạ , phải kiếp trước tôi thiếu nợ chứ?"

      Hoàng Phủ Diệu Dương nhắm mắt, có phản ứng.

      Chửi tiếng, Lãnh Tiểu Dã xoay người vào toilet, lát sau lại quay lại, cầm chiếc khăn mặt đặt lên trán .

      Xong lại chạy xuống, vào gara, Lãnh Tiểu Dã trực tiếp lái xe ra ngoài, rồi nhanh như chớp trở về, vội vàng chạy lên lầu.

      Đem túi chườm đặt lên trán , lấy ống tiêm ra, bỏ thuốc hạ sốt vào.

      Bị hành hạ như thế, Hoàng Phủ Diệu Dương hôn mê bỗng tỉnh lại, hơi mở mắt, nhìn thấy Lãnh Tiểu Dã nhìn chằm chằm vào mông .
      Loại thuốc hạ sốt này tương đối mạnh, cần tiêm vào thit.

      Cơ mông sao?

      Vậy phải cởi quần .

      Thế còn cơ đùi?!

      đùi có vết thương.

      Lãnh Tiểu Dã dời mắt, vươn tay đỡ bả vai .

      "Em muốn làm gì?" Hoàng Phủ Diệu Dương thấp giọng hỏi.

      Lãnh Tiểu Dã xấu xa cười, "Tôi làm cho biết đương mùi vị tiêm ma túy."

      Kim trong tay hạ xuống, khách khí tiêm vào cánh tay , chậm rãi đẩy thuốc vào.

      Tầm mắt Hoàng Phủ Diệu Dương đảo qua hộp thuốc bàn, lập tức đoán ra được tiêm cho thuốc hạ sốt, "Chuyện của An Nhạc liên quan tới tôi."

      chứ bao giờ giải thích với bất kỳ ai, bởi vi bao giờ để ý người khác nhìn như thế nào, nhưng lúc này, lại hy vọng Lãnh Tiểu Dã hiểu lầm.

      Lãnh Tiểu Dã bĩu môi, "Đúng vậy, là ông già Noel, nên ưu tiên cho ta quà giáng sinh trước phải sao?"

      Hoàng Phủ Diệu Dương giấu diếm gì, "Đúng là tôi định giết ta, nhưng, ta lại có được vinh dự này."

      tự ra mặt giết người, An Nhạc hẳn cảm thấy vô cùng vinh hạnh.

      "Đúng là tự kỷ!" Lãnh Tiểu Dã liếc cái, cố ý tiêm trong khi bắp thịt rung lên, đưa kim tiêm rút ra, quăng vào thùng rác.

      Vươn tay ra, lấy băng keo dán vào miệng , " muốn tôi vứt trần truồng ngoài đường, lập tức câm miệng cho tôi!"

      nâng tay lấy nhiệt kế dưới nách ra, nhìn thoáng qua nhiệt độ, hạ xuống 38,5 độ, Lãnh Tiểu Dã thở hơi.

      Xuống lầu ôm bình nước ấm lên, đem ông hút cắm vào trực tiếp đưa đến miệng, "Tự dùng răng cắn, rớt tôi lo cho , muốn bị thiêu đốt uống nhiều chút."

      Hoàng Phủ Diệu Dương ngoan ngoãn cắn ông hút, khóe môi liền hơi giơ lên, "Tiểu Dã, thừa nhận , em thích tôi!"

      "Tôi thừa nhận, tôi thích đến chết!" Lãnh Tiểu Dã cười như cười cầm lấy băng keo dán lại miệng , nâng tay xoa đôi mắt hơi cay, vươn người cái, " muốn bị tôi ném ra đường, đừng lên tiếng ảnh hưởng đến giấc ngủ của tôi, còn nữa, dây thừng này nút thắt, càng giãy dụa càng chặt, cho nên đừng tốn công vô ích."

      Ngáp cái, xoay người ra cửa.

      "Đợi chút!" Hoàng Phủ Diệu Dương vội vàng mở miệng.

      Lãnh Tiểu Dã quay sang, đôi mắt hơi hí nhìn , "Có chuyện gì?"

      Hoàng Phủ Diệu Dương cọ trảu giường, miếng băng keo bị bung ra, "Em thả tôi ra, tôi chạy."

      Lãnh Tiểu Dã liếc cái, " cho rằng tôi sợ chạy sao? Yên tâm, ngày mai tỉnh dậy tôi cho tự do."

      "Nhưng..." Hoàng Phủ Diệu Dương hơi dừng lại, "Tôi muốn toilet làm sao?"

      Ách?!

      Vấn đề này, Lãnh Tiểu Dã nghĩ tới.

      Nhưng, biểu của chàng này... Là xấu hổ sao?!

      Cố xấu xa giơ khóe miệng lên, "Tôi mặc kệ, tóm lại, được làm bẩn giường tôi, nếu ... Tôi liền thiến ! Ngủ ngon, bá tước đại nhân."

      vẫy tay với , rồi xoay người ra cửa.
      Huyềnpluss, AnAn, Dunghyt974 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :