1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Hoàng phi sở đặc công số 11 - Tiêu Tương Đông Nhi (73/191)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. whitenavy

      whitenavy Well-Known Member

      Bài viết:
      90
      Được thích:
      336
      Chương 064: Kẻ ác cúi đầu

      Đêm rất khuya nhưng cung Thịnh Kim vẫn chìm trong tiếng đàn sáo réo rắt, vần trăng trong trẻo cao tỏa ra ánh sáng lạnh lùng thê lương. Thành Chân Hoàng có lệnh cấm đêm nhưng quảng trường Tử Vi chính là khu vực kề cận hoàng cung, luôn được canh phòng cẩn mật nên thường ngày vô cùng tĩnh mịch, rất ít người qua lại, đừng chi là vào canh giờ này. Người có thể lại ở đây vào lúc này tự nhiên phải người bình thường.


      Hơn trăm kỵ binh trước sau dàn thành trận hình thoi, con đường dài yên tĩnh chỉ nghe được tiếng vó ngựa lộp cộp, tiếng động giữa đêm khuya càng thêm ràng. Kỵ binh khoác áo giáp lạnh tanh được thời gian khoảng nửa nén hương nhưng dùng đường chính mà rẽ sang dọc theo tường thành.


      giữa đám kỵ binh đông đảo là hai vệ binh tay giương cao lá chắn, trước sau có đèn lồng chiếu sáng rực, bố trí như thế vừa nhìn liền biết đội ngũ bảo vệ nhân vật quan trọng.


      Hàng tiền phong vũ trang kỹ càng, chiến đao trường mâu cùng khiên sắt đầy đủ, công thủ đều tiện. Mỗi bên trái phải là khoảng hai mươi kỵ binh giống như hai bức tường bảo vệ đội ngũ trung tâm, ai cũng lăm lăm chiến đao trong tay, khôi giáp nặng nề dày cộm. Giáp sắt phản chiếu ánh trăng lóe lên ánh sáng màu bạc, vừa nhìn là biết được đúc bằng thép từ Tây Vực, chỉ cần phải là đại nỏ khổng lồ đao kiếm hay cung tên bình thường có thể làm nó suy suyển.


      Đề phòng nghiêm mật như vậy cơ hồ có thể gọi là giọt nước cũng lọt. Kể từ khi Mục Hợp Tây Phong của Mục Hợp thị chết cách thần bí, các quý tộc trong kinh đều luôn cảm thấy bất an sợ hãi. Sau khi Ngụy Thư Du vinh quang leo lên vị trí ngự tiền đái đao vệ binh, tựa hồ như càng thêm quý trọng cái mạng của mình.


      Gió lạnh sắc như đao, tuyết đọng mặt đất bay mịt mù khiến gian càng thêm xơ xác tiêu điều.


      “Công tử.” gã gia nô thục ngựa tiến lên, trầm giọng với Ngụy Thư Du: nữa về phía trước chính là phía Bắc của Nguyên An môn, chúng ta lặng lẽ vào bị gia chủ phát . Thái công công chờ sẵn tại trước cửa cung, chỉ cần đưa tấu chương lên, Yến thế tử và tiểu nương kia nhất định chạy thoát.”


      Ngụy Thư Du lạnh lùng gật đầu, ánh mắt hung ác như sói, tàn nhẫn khát máu, khóe miệng lộ nụ cười trầm cùng kiêu ngạo.


      Mây dần dần giăng kín bầu trời, che khuất trăng sao. nam tử toàn thân y phục dạ hành đứng lẫn trong bóng tối, khẽ nheo hai mắt lại. Gió lạnh quét qua thân ảnh thon dài đứng cao càng làm nổi bật vẻ cao ngạo sắc bén của . Hai bên nam tử là khoảng ba mươi thủ vệ áo đen, hoặc ngồi xổm hoặc núp trong bóng tối đen kịt, yên lặng chờ thời cơ.


      Đột nhiên, hướng hoàng cung trỗi lên tiếng nhạc trống vang rền, nam tử biết thời cơ đến. Các nhạc sư bắt đầu hành động yểm trợ, bọn họ chỉ có thời gian nén nhang.


      tiếng rít chói tai chợt phá vỡ tĩnh lặng trong đêm, chiến mã kinh hoàng cuống cuồng dậm vó. Binh tướng Ngụy phiệt nhất thời hoảng hốt, bối rối ngẩng đầu nhìn quanh hai bên đường tối đen. Ngay lúc đó, từ hai bên tường cao xuất ba mươi chiếc nỏ liên tục bắn ra những mũi tên sắc nhọn, chỉ bắn ngựa chứ bắn người.


      Chiến mã đồng loạt hí lên thảm thiết, lập tức ra sức tung vó hất ngã binh sĩ lưng. Ngụy Thư Du được vây ở chính giữa, trong lòng kinh sợ nhưng vẫn tức giận quá lên: “Người phương nào?”


      Nam tử trong bóng tối khẽ cười lạnh, giương trường cung hoàng kim trong tay lên, mũi tên *xẹt* tiếng rời dây cung. Song tên còn chưa bắn tới thân hình linh hoạt tựa báo của nhanh như chớp nhảy xuống khỏi tường cao, rơi được nửa chừng liền ném chiếc móc câu qua bờ tường giật lại, giây lát sau vững vàng đáp xuống mặt đất. Ngay sau đó, trường kiến của nam tử liền hung hăng đâm xuyên qua áo giáp của binh lính đối diện. gã binh sĩ giơ đao xông lên, nhưng vừa tiến được bước mũi tên hoàng kim từ phía sau cắm xuyên qua cổ họng .


      Tiếng kêu thảm thiết lập tức vang dội cả con phố dài quảng trường Tử Vi. Theo sau nam tử, những tử thần áo đen lần lượt nhảy xuống khỏi tường thành, ngang nhiên vung đao chém giết. Tùy tùng của Ngụy Thư Du lúc này ngã xuống hơn phân nửa, chiến mã gào thét thảm thiết, tung vó giẫm đạp lung tung, rất nhiều binh sĩ bị tên bắn bị thương nằm la liệt đất cũng bị vó ngựa giẫm chết. Trận hình sớm rối loạn, đoàn hộ vệ hơn trăm người trong nháy mắt tiền tan rã.


      “Gian tặc Ngụy phiệt! Hãm hại trung lương, lũng đoạn hoàng quyền, hôm nay Mục Hợp Tây Khắc ta thay trời hành đạo tới lấy mạng ngươi, chịu chết !”


      Từ xa đột nhiên truyền đến tiếng vó ngựa rầm rập, Ngụy Thư Du biết cấm quân hoàng thành khẳng định nghe thấy động tĩnh nên chạy tới, trong lòng liền tạm bình ổn lại, hung hăng quát lớn: “Cẩu tặc Mục Hợp còn giãy chết? Có bản lãnh tới đây!”


      Ngay lúc đó, tấm lưới trong nháy mắt đột nhiên phủ xuống quấn chặt lấy Ngụy Thư Du, bốn hắc y nhân lưu loát hoán đổi vị trí, thắt chặt đầu lưới, ném móc câu nhảy lên tường cao rồi ngang nhiên rời .


      tiếng kêu được truyền ra, các hắc y nhân còn lại nhận được tín hiệu, tuy ở thế thượng phong tuyệt đối nhưng chút ham chiến mà lập tức lùi lại. Hai hắc y nhân cuối cùng nhấc hai thùng gỗ đổ ào chất lỏng bên trong ra, sau đó ném lại ngọn đuốc, hề liếc mặt nhìn liền lập tức nhảy lên biến mất trong bóng đêm thâm trầm. Mọi hành động chỉ diễn trong phút chốc, tới vô ảnh di vô tung.


      Toàn bộ diễn biến xảy ra quá thời gian nửa nén hương, gian liền lại chìm trong tĩnh lặng, mà tiếng thanh nhạc réo rắt vang dội từ phía cung Thịnh Kim vẫn chưa hề ngừng lại.


      tiếng nổ tung vang lên, lúc cấm quân hoàng thành chạy tới chỉ thấy màn lửa và toàn bộ Ngụy binh giãy dụa trong vũng máu.


      Thống lĩnh cấm vệ quân hoàng thành là Lộ tướng quân lộ vẻ kinh hoàng, vội vàng : “Ngụy đại công tử bị bắt rồi! Nhanh, mau báo cho viện trưởng lão! Những khác theo ta ra khỏi thành truy kích hung thủ!”


      Trong lúc cấm quân hấp tấp ra khỏi thành truy kích thích khách đội hắc y nhân hề do dự chạy thẳng vào bên trong hoàng thành. vệ đường vắng người có hơn mười thị vệ áo xanh lẳng lặng hộ vệ bên cạnh cỗ xe ngựa. Toán hắc y nhân nhanh chóng chạy đến cạnh cỗ xe, hung hăng ném Ngụy Thư Du xuống mặt đất.


      “Các ngươi…” Ngụy Thư Dư vừa mở miệng bị cước đá vào miệng, răng cỏ đều vỡ vụn khiến nhất thời nên lời.


      Hai thị vệ áo xanh nhanh chóng tiến lên đem Ngụy Thư Du trói lại chặt, cũng bịt kỹ miệng , sau đó nhét vào dưới gầm xe ngựa. Nam tử cầm đầu toán áo đen lập tức cởi y phục dạ hành ra, lộ ra bạch y bên trong, mũ che mặt được kéo xuống để lộ mặt mũi tuấn tú cùng đôi mắt sắc bén như sao.


      “Thế tử.” hắc y nhân cũng đổi xong y thục thị vệ màu xanh cung kính ôm chậu than tiến đến, : “Xin hơ tay làm ấm người chút.”


      Yến Tuân nhàn nhạt gật đầu, nhận lấy chậu than, ném y phục dạ hành vào thiêu hủy rồi tiến vào trong xe, khẽ hất tay với người bên ngoài, cỗ xe ngựa liền lăn bánh chậm rãi chạy về phía cấm cung.


      Phía sau nhất thời vang lên tiếng vó ngựa rầm rập, gã hộ vệ lập tức tiến lên, lớn tiếng quát: “Kẻ nào? Giữa đêm khuya phi ngựa trong cung, muốn sống nữa?”


      Người nọ sửng sốt, nhìn thấy cỗ xe đằng sau lập tức hành lễ, : ra là Yến thế tử, Ngụy công tử bị tập kích ở quảng trường Tử Vi, thuộc hạ phụng mệnh chạy vào cung bẩm báo bệ hạ.”


      “Bị tập kích?” Rèm xe được vén lên, Yến Tuân khẽ chau mày: bắt được hung thủ? Ngụy công tử giờ ở đâu? Có bị thương?”


      “Hồi bẩm Thế tử, hung thủ trốn ra khỏi thành, Lộ tướng quân dẫn người truy đuổi. Ngụy công tử cũng bị bắt , sinh tử .”


      Yến Tuân gật đầu, trầm giọng : “Vậy nhanh thông báo .”


      “Dạ.”


      Chiến mã lập tức phóng , Yến Tuân quay vào trong xe, thấp giọng với bên ngoài: “Tiếp tục , đến Lữ Hoa điện.”


      Vừa mới xuống xe, đoàn người Yến Tuân nhìn thấy Ngụy Quang mang theo mấy quan viên cùng thuộc Ngụy phiệt vội vã rời khỏi Lữ Hoa điện, sau khi lên ngựa liền nhanh chóng rời khỏi hoàng cung. Yến Tuân thân áo lông trắng như tuyết khiến khuôn mặt tuấn lãng càng thêm nổi bật, đưa mắt nhìn đám người Ngụy phiệt khuất bóng rồi mới chậm rãi vào trong Lữ Hoa điện.


      Hạ hoàng rời khỏi hội trường, chỉ còn lại Triệu Tề có chút hoảng hốt vì Ngụy Thư Du bị bắt ở lại chủ trì đại cục. Cung nữ áo váy thướt tha qua lại dâng thức ăn lên, đoàn nhạc sĩ hoàng gia đông đảo ở bên điện ngừng tấu lên thanh đàn sáo du dương, khí tươi vui như hội xuân, vừa nghe là biết yến hội này dành cho người nào.


      Hoàng thái tử Lý Sách thân cẩm bào thêu bàn long tím sẫm vui vẻ trò chuyện cùng mọi người ở bốn phía, lượt rượu đưa đẩy chút qua loa, thỉnh thoảng còn bất chơi đưa tay trêu cợt vũ cơ, bộ dạng vô cùng phong lưu. Nếu phải mặt có chút thích hợp phong thái cùng cử chỉ của thực tiêu sái.


      khí yến hội vô cùng thân thiện, quan lại các cấp cũng uống ít, cao hứng cười ngừng. Trong đại sảnh là quang cảnh ăn uống linh đình, vô cùng náo nhiệt.


      Yến Tuân tiếng động ngồi vào vị trí, nhàn nhạt giương mắt nhìn mặt mũi sưng húp của Lý Sách cái, khóe miệng khẽ cong lên, mỉm cười nâng chén rượu lên uống ngụm.


      “Sao bây giờ huynh mới đến?”*


      Triệu Thuần thân áo lụa ngũ sắc cùng la quần tím nhạt, đầu đầy châu ngọc, mi tâm điểm hoa đỏ, môi son má phấn, diện mạo vô cùng rực rỡ.


      Yến Tuân ngẩng đầu lên nhìn thiếu nữ vui vẻ đến ngồi xuống bên cạnh mình, khẽ nhếch môi rồi thản nhiên : “Ngủ quên lát.”


      “Ta còn tưởng chàng đến.” Triệu Thuần đưa ánh mắt long lanh như nước liếc về phía Thái tử Biện Đường, bĩu môi: “Cái tên kia vừa mới hỏi khuê danh của ta, đúng là biết lễ nghĩa.”


      Yến Tuân bật cười lớn, ngửa đầu uống rượu, cũng trả lời.


      Triệu Thuần si ngốc nhìn Yến Tuân, màng việc lờ mình, hồi lâu sau mới đột nhiên nhận ra bản thân thất thố, khuôn mặt nhắn đỏ lên, chỉ chỉ y phục của mình, hỏi: “Chàng nhìn xem, đây là lụa vừa được Tắc Châu ở Tây Vực tiến cống, đẹp ?”


      Yến Tuân hơi sửng sờ, nhớ lại quang cảnh ven hồ Xích Thủy, thiếu nữ với ánh mắt sáng ngời vội vàng gọi tên , sau đó lại hơi có vẻ bối rối câu ‘ đường cẩn thận.’, nhớ đến đó vẻ mặt chợt trở nên ôn nhu, khen tự đáy lòng: “Rất đẹp.”


      Triệu Thuần cho là Yến Tuân mình nhất thời vui vẻ, hưng phấn ngồi ở bên cạnh rót rượu gắp thức ăn cho .


      Binh lính từ cửa hông ngừng lặng lẽ vào bẩm báo với Triệu Tề, càng nghe sắc mặt Triệu Tề càng khó coi. Người ở bốn phía tinh mắt chú ý nhìn thấy nên cũng dần thu liễm khiến thanh thế buổi tiệc giảm bớt. Chỉ có Thái tử Lý Sách say khướt là vẫn lôi kéo ống tay áo của Triệu Tề ngừng huyên thuyên, tay chân lảo đảo xém chút nữa đổ rượu lên người Triệu Tề.


      Tiệc tùng đến tận canh hai, Lý Sách say bét nhè nằm gục bàn rượu, thức ăn rơi vãi đầy người. Triệu Tề sai người đưa về Tà Phương điện, bản thân trở về mà trực tiếp rời khỏi đại điện, lên ngựa ra khỏi thành.


      Yến Tuân đứng quảng trường tối đen như mực, thần sắc nhẫn nhìn theo thân ảnh dần xa của Triệu Tề, khóe môi nhàn nhạt cong lên. trung mảnh thâm trầm, gió lạnh thổi qua để lại tiếng rít thê lương.


      “Tuân ca ca.” Triệu Thuần cẩn thận kéo ống tay áo của , thỏ thẻ : “Ở đây lạnh quá, huynh đưa Thuần Nhi về .”


      Yến Tuân lui lại kéo giãn khoảng cách, cung kính thi lễ cái, lễ độ trầm giọng : “Yến Tuân có hơi quá chén, dám quấy rầy công chúa. Công chúa nên tự trở về hơn.”


      Vừa dứt lời, liền lên xe ngựa của mình. Xe ngựa dần xa mà Triệu Thuần vẫn đứng ở tại chỗ. Cung nữ tiến lên khoác thêm áo lông cho nàng, nhưng cẩn thận làm rơi áo xuống mặt đất. Màu áo đỏ thẫm đối lập với mặt tuyết trắng tinh khôi, nhìn như bãi máu tươi.


      Triệu Thuần quật cường cắn môi, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt nhưng hề rơi xuống.


      “Công chúa.” Vương nhũ mẫu thở dài tiếng, tiến lên kéo cánh tay của tiểu công chúa, : “Trở về thôi.”


      Triệu Thuần mím chặt môi, gật đầu về phía xe ngựa. Gió lạnh thổi qua, giọt nước mắt xẹt qua bên má tái nhợt, rơi xuống mặt tuyết mất tăm.


      “Nhũ mẫu.” Tiểu công chúa thầm, giọng kìm được có chút nức nở: “Thuần Nhi làm sai cái gì sao?”


      Vương nhũ mẫu thở dài, chỉ có thể nhàng sờ sờ đầu Triệu Thuần, câu cũng nên lời.


      Nếu sai, cũng chỉ có thể trách công chúa lầm người mà thôi. Đứa trẻ đáng thương, tương lai phải làm sao đây?


      Xe ngựa chậm rãi về phía trước, dần biến mất trong ánh trong lạnh lùng trong trẻo.


      ……………………………………………………………………………………


      Mật thất bên trong Oanh Ca viện, A Tinh giật miếng vải đen che mắt nam nhân bị trói xuống. Ngụy Thư Du nhíu chặt mày, lúc lâu sau mới thích ứng với ánh nến chói chang trong phòng, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy khuôn mặt mang theo nụ cười lãnh đạm của nam tử ở đối diện.


      “Yến Tuân?” Ngụy Thư Du nhất thời mở to hai mắt, thể tin lớn tiếng kêu lên.


      Yến Tuân ngồi ở ghế thưởng thức trà, nghe vậy khẽ nhướng mắt, cười nhạt chào hỏi: “Ngụy công tử gần đây bận rộn, nhiều ngày thấy, vẫn khỏe chứ?”


      “Ngươi to gan!” Ngụy Thư Du lập tức giận dữ lớn tiếng .


      “Lá ga của ta từ trước đến giờ vẫn , Ngụy công tử hẳn sớm ngầm hiểu.”


      “Yến Tuân, Ngụy phiệt bỏ qua cho ngươi, ngươi chết chỗ chôn!”


      Yến Tuân ha hả cười lên như vừa nghe được truyện cười, chậm rãi : “Ta có chết chỗ chôn hay , nhưng ta dám khẳng định ngươi tuyệt đối chết có chỗ chôn.”


      “Còn nhớ ?” Yến Tuân nở nụ cười tà mị, từ tốn : “Lúc trước ta , nếu hôm đó ta chết ngày nào đó ngươi chết dưới đao của ta. Ngươi chém ta ngón tay, ta chém ngươi cái đầu.”


      “A!” tiếng kêu thảm thiết nhất thời vang lên, lưỡi đao vừa vung lên liền để lại cánh tay rơi xuống mặt đất, máu tươi bắn ra khắp nơi.


      Cổ tay Yến Tuân bị vài giọt máu bắn vào, khẽ nhíu lông mày, chán ghét cầm khăn lụa ra sức lau , sau đó lạnh lùng với thuộc hạ: “Kéo xuống chém!”


      Ngụy Thư Du vùng vẫy giãy chết, tức giận hét lớn: “Chó Bắc Yến! Thúc phụ ta bỏ qua cho ngươi!”


      “Ngụy Quang?” Yến Tuân cười lạnh tiếng, quá già rồi, đầu còn dùng được, chỉ có đám Ngụy gia các người mới cho rằng vẫn liệu việc như thần mà thôi. giờ có lẽ còn hoài nghi sục sạo ở góc nào đó.”


      “Ngụy Thư Du, có trách trách ngươi ngu xuẩn.” Yến Tuân đột nhiên xoay đầu lại, lạnh lùng nhìn Ngụy Thư Du, trầm giọng cách chán ghét: “Ngươi vốn có thể sống thêm thời gian nữa, đáng tiếc ngươi lại chọc giận ta, hơn nữa còn uy hiếp người ta quan tâm nhất. Ngươi cho rằng có thể đẩy ngã ta? Ngây thơ. Ngươi cho đến cùng chỉ là phế vật bất tài nên thân, trước kia là thế, bây giờ vẫn thế. Vốn sau này cũng vậy, có điều ngươi còn cơ hội đó nữa mà thôi.”


      Vứt chiếc khăn lụa nhuốm máu xuống đất, Yến Tuân đột nhiên xoay người sang chỗ khác, nhanh chân ra ngoài, vừa vừa lạnh giọng : “Kéo xuống!”


      tiếng mắng oán độc cùng sợ hãi nhất thời vang lên, nhưng Yến Tuân vẫn thẳng lưng, mắt nhìn tai nghe.


      sớm bước chân lên con đường báo thù này, những kẻ từng nhục nhã , thương tổn người của đều phải trả giá đắt. Từ nay về sau, để cho bất kỳ ai lại cướp những gì mến, tuyệt . Trăng bạc như sương, gió lạnh như băng, tối nay lại là đêm ngủ.


      ……………………………………………………………………………………


      Ngày hôm sau, toàn bộ thành Chân Hoàng đều bị kinh động, đại công tử Ngụy phiệt là Ngụy Thư Du tối qua bị người phục kích, trăm binh mã cùng đều bị giết chết. Ngụy Thư Du bị bắt , lúc cấm quân hoàng thành chạy đến cả cái bóng của hung thủ cũng nhìn thấy. Cấm quân lùng sục cả đêm mà thu hoạch được gì, tại e sớm dữ nhiều lành ít.


      Lúc ấy, cấm quân từ xa nghe được câu tặc nhân Mục Hợp thị gì đó, cho nên liền lập tức tiến hành trà soát tiêu trừ dư nghiệt của Mục Hợp thị với quy mô lớn. Song, tại trong phòng gia chỉ Ngụy phiệt, Ngụy Quang lại đưa phong thư cho người thân tín nhất của mình là Ngụy Nô, trầm giọng : “Nhất định phải với Diệp Nhi, Ngụy phiệt bờ sinh tử. Bệ hạ ra tay với người của chúng ta, nếu nó trở lại Ngụy phiệt chính là Mục Hợp thị thứ hai.”


      Năm kỵ sĩ cưỡi khoái mã nhanh chóng vọt ra khỏi cửa thành Chân Hoàng, trực chỉ nhắm hướng Bắc mà chạy.


      Thời điểm A Tinh tới thông báo chuyện này Yến Tuân nhàn nhạt thưởng trà, nghe vậy liền lạnh lùng cười tiếng, thản nhiên : “Càng náo nhiệt càng tốt.”


      Chỉ ngắn ngủi mấy chữ nhưng lại khiến A Tinh cảm thấy toàn thân lạnh như băng. theo Yến Tuân ba năm nhưng lại phát bản thân càng lúc càng hiểu vị chủ tử này.


      ……………………………………………………………………………………


      Trong sân tập thuộc doanh trại của kiêu kỵ binh truyền ra tiếng trầm trồ khen ngợi như sấm, thiếu nữ với nụ cười trong sáng đứng giữa sân, liên tục bắn ra bảy mũi tên, toàn bộ đều cắm vào hồng tâm.


      “Sở giáo đầu!” chiến mã từ xa chạy tới, viên binh sĩ trẻ tuổi mặc võ phục xám tung mình xuống ngựa, thở hổn hển : “Có người tìm nương.”


      “Tìm ta?” Sở Kiều sửng sốt, để cung xuống, nhảy khỏi đài, hỏi: “Là ai?”


      “Sở giáo đầu!” Đại hán cười hảo sảng, huơ cung lớn tiếng kêu lên: “Còn tiếp tục tỷ thí nữa ?”


      “Ngay cả áo choàng cũng thua cho ta còn biết hối cải, sớm muộn gì cũng thua còn quần.” Thiếu nữ quay đầu lại cất tiếng trong trẻo.


      Các binh sĩ lập tức lớn tiếng cười lên, rối rít trêu đùa đại hán vừa lên tiếng khi nãy. Binh sĩ đến báo tin cũng ha ha cười lộ hàm răng trắng bóc, : “Ta cũng , nhưng nhìn như là ti lễ giám, rất đông.”


      Sở Kiều khẽ nhíu mày. Là ai tới tìm nàng chứ? Yến Tuân phải kiện nàng đánh Thái tử Biện Đường qua rồi sao? Còn ai tới tìm giáo đầu vô danh tiểu tốt như nàng?


      “Ừm, xem chút.”


      Sở Kiều tung mình nhảy lên chiến mã khác, theo binh sĩ đưa tin đến trung tâm quân doanh. Hôm nay doanh trại kiêu kỵ binh phá lệ náo nhiệt, cờ phiến kim long, lễ quan mặc cẩm y cùng chúng cung nữ yểu điệu đứng xếp thành hàng, tổng quản ti lễ giám mặc hoa phục đại điển mới toanh cung kính đứng trước doanh trướng trang hoàng xanh vàng rực rỡ, nhìn bên trong là kỳ trân có hai gì.


      Triệu Tề cau mày, trầm giọng hỏi Trình phó tướng: “Thất điện hạ đâu? Vì sao còn chưa trở lại?”


      Trình phó tướng rịn mồ hôi lạnh đầy trán, đến giờ vẫn chưa hiểu rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, chỉ có thể thấp giọng đáp: “Sắp rồi, thuộc hạ cho người báo.”


      tệ, ra quân doanh là như thế này, cảnh trí này xem ra cũng có phong vị riêng.” thanh lười nhác vang lên.


      Triệu Tề nghe vậy chợt có chút đau đầu, quay lại cười khổ : “Thái tử điện hạ, biết lần này ngài tới chỗ của Thất đệ ta rốt cuộc là để làm gì?”


      “Lát nữa ngươi biết.” Lý Sách thân cẩm bào đỏ thẫm, vạt áo thêu loan phượng hí long, kim quang chói mắt, huân hương thơm nồng, bên ngoài áo choàng lông hồ đỏ như lửa, đôi mắt ánh lên vẻ tà mị như hoa đào. Trời rất lạnh nhưng vẫn ngừng phe phẩy chiết phiết cầm tay, bộ dáng ra vẻ thần bí khiến người khác nhìn mà ngứa răng.


      Triệu Tề thề, có chút nhịn nổi nữa rồi.


      Suốt hai ngày nay, chịu đủ hành hạ từ người trước mặt. Đầu tiên là ngại phòng ngủ trong cung Thịnh Kim thông gió, nửa đêm bận bịu dọn chỗ nhiều gió hơn cho lại kêu lạnh, sáng sớm dậy chịu ăn uống vì cung nữ hầu hạ nhìn đẹp mắt, vất vả tìm được người tư sắc cực phẩm lại chán ghét vì nàng biết ngâm thơ, trầy trật lắm mới hầu ăn xong bữa. lát sau lại chê trà phải là trà mới, hồi nữa đế giày của thị vệ gác cửa mềm, lại phát ra tiếng ồn ào khiến ngủ được. Tóm lại là vô cùng tận các loại cầu khó đỡ.


      Triệu Tề cơ hồ mất nửa cái mạng, cảm thấy nhiều năm tranh đấu với đông đảo các huynh đệ cũng cực khổ bằng theo vị này hai ngày. Tới giờ cũng hiểu vì sao vị quý nhân kia lại bật ra ý muốn chạy tới quân doanh. Trước đó còn hoài nghi người này là cao thủ chuyên giả trư ăn cọp, nhưng tại có thể khẳng định trăm phần ngàn, đây chính là tên biến thái thể lý.


      “Ai nha! Người tới rồi, tới rồi!”


      Hai mắt Lý Sách đột nhiên sáng lên, lập tức kéo Triệu Tề còn chưa kịp nhìn đến trước mặt, gập chiết phiến lại, cười hề hề khẩn trương hỏi: “Trang phục của ta hôm nay thế nào? Huân hương có thơm ? quá tục khí chứ? Ngươi nhìn giày của ta, là giày lông chồn cực phẩm do Mặc Hãn vương Tây Bắc tiến cống, hoa lệ chứ hả?”


      Triệu Tề bất đắc dĩ thở dài, liên tục gật đầu: “Đẹp, cực kỳ đẹp.”


      Vừa bước vào doanh trướng nhìn thấy binh mã lục doanh quân của Triệu Tề, Sở Kiều khẽ nhíu mày, trong lòng thầm dâng lên mấy phần cẩn trọng.


      Đến tột cùng là chuyện gì xảy ra? Vì sao Triệu Tề lại đích thân đến tìm nàng? Chẳng lẽ Yến Tuân gặp chuyện? Hay đây là cạm bẫy gì?


      Sở Kiều đến gần đám người, chỉ thấy các ti lễ giám cau mày nhìn nàng, tựa hồ cũng hiểu chuyện gì xảy ra. Ngẫm kỹ Sở Kiều cũng hơi an tâm trong bụng, nếu Yến Tuân thực xảy ra chuyện, Triệu Tề chỉ cần mang lục doanh quân đến là đủ, cần gì mang theo cả ti lễ giám? Nhất định phải là như nàng nghĩ.


      “Mạt tướng Sở Kiều tham kiến Tam điện hạ.”


      “Ha ha! Xem nàng có thể chạy hướng nào.”


      thân ảnh đỏ rực đột nhiên chui ra từ phía sau, giơ tay ôm chặt Sở Kiều vào trong ngực. Tất cả thoáng chốc đều trợn mắt há hốc, nhưng còn chưa phục hồi tinh thần thấy thiếu nữ kia bỗng nhiên giống như con thú bị tấn công, nhảy dựng lên như bị bỏng, cánh tay mảnh khảnh đẩy vòng tay ôm mình ra, thuận đà quay lưng vật người phía sau ra đằng trước, đổi khách thành chủ đè nghiến xuống đất.

      *Dùng lưng vật giống vậy nè:
      [​IMG]


      “Ai?” Sở Kiều trầm giọng quát lạnh tiếng.


      Sau đó chỉ thấy tâm can bảo bối của đại hoàng Biện Đường từ mặt đất gắng gượng ngẩng đầu lên, mặt vẫn duy trì nụ cười háo sắc thường ngày, giọng điệu lười nhác : thô lỗ, là ta, nàng nhận ra ta sao?”


      Đám quan viên Đại Hạ ngây ngẩn cả, nhìn Thái tử Biện Đường nằm mặt đất chút rồi quay đầu sang nhìn Tam hoàng tử Triệu Tề mặt đen lại, ngay sau đó liền liếc mắt về phía thiếu nữ há hốc mồm mà có chút ngu ngơ trong đầu, cũng biết nên cái gì cho phải.


      Song đám sứ giả Biện Đường ngược lại, người người đều mang bộ mặt ai oán, tựa hồ sớm biệt chuyện phát triển theo lẽ thường.


      Triệu Tề là người kịp phản ứng trước tiên, lập tức tiến lên bước, lớn tiếng quát Sở Kiều: “Lớn mật! Dám vô lễ với Lý Thái tử, đáng chịu tội!”


      Sở Kiều sửng sốt, vội vàng buông tay, định xin tội chợt thấy Lý Sách lưu loát tung mình bỏ dậy khỏi mặt đất, vô cùng khí thế lớn tiếng với Triệu Tề: “Ngươi mới lớn mật! Người bổn Thái tử muốn cưới chính là nàng, sính lễ cũng khiêng đến, người đâu, mang lên!”


      Mấy trăm chiếc hòm lớn đưa mang lên phía trước, nắp hòm được mở ra để lộ quang cảnh xanh vàng rực rỡ bên trong, vô cùng chói mắt. Tất cả người ở đó đều khỏi kinh hô thành tiếng.


      Sở Kiếng đứng tại chỗ, nhìn đám quan viên Đại Hạ choáng váng, nhìn Triệu Tề trợn tròn hai mắt, nhìn sang Thái tử Biện Đường dương dương đắc ý, cuối cùng chỉ có thể khóc ra nước mắt mà nhíu chặt mày liễu. Ai có thể tới cho nàng biết tại là tình huống gì ?


      ……………………………………………………………………………………


      Mùa đông giá rét qua, khí đầy hương vị mùa xuân. Tuyết đọng tan gần hết, băng mặt hồ cũng dần tan, từng đàn chim én lũ lượt trở về từ phương Nam, ngừng cất tiếng tiếng hót oanh vàng lảnh lót.


      Hôm nay Yến Tuân thực hăng hái, mấy ngày trước được tự tay đâm kẻ thù khiến trong lòng đại phóng. Mặc thân cẩm bào màu thiên thanh, đai lưng cùng màu, mặt như bạch ngọc, mắt sáng như sao, toàn thân lộ ra vẻ tiêu sái tuấn lãng, Yến Tuân ngồi thưởng trà trong ngôi đình giữa hồ, trung quanh quẩn huân hương nhàn nhạt từ trong lò hương bên cạnh. gian tĩnh lặng chút gió, từ Đông Hoa uyển xa xa truyền đến tiếng đàn du dương. Hồ xanh núi giả, quang cảnh trông như bức họa thần tiên, chút sương khói nhân gian.


      Hiếm khi rảnh rỗi được nửa ngày, rất lâu có thời gian an nhàn như vậy. Sau giờ Ngọ, con khoái mã chạy thẳng vào cung Thịnh Kim, trong thoáng chốc liền đánh vỡ vẻ thanh tĩnh khó có được này.


      “Thế tử!” A Tinh mang theo mấy thuộc hạ trong Oanh Ca viện mồ hôi đầm đìa chạy vào trong đình, hướng về phía Yến Tuân từ tốn ra khỏi đình lớn tiếng kêu lên: “Xảy ra chuyện lớn rồi!”


      Gió thổi nhè khiến vạt áo Yến Tuân bay bay, quay đầu lại nhàn nhạt nhìn A Tinh cái, tựa hồ có chút vui vì lỗ mãng này.


      “Có chuyện gì mà kinh hoảng như vậy?” Yến Tuân bình thản hỏi, thần thái Thái Sơn sụp cũng đổi.


      Nhưng A Tinh lại được nhàn tản như , gấp gáp : “Thái tử Biện Đường vừa đến doanh trại kiêu kỵ binh, chỉ đích danh cầu cưới Giáo đầu tiễn thuật trong doanh.”


      “Thái tử Biện Đường lấy vợ có liên quan gì tới ta?” Yến Tuân khẽ nhướng mày, thản nhiên câu rồi xoay người tiếp tục bước về phía trước.


      A Tinh nhất thời ngẩn ra, cùng mấy tên đồng bạn liếc mắt nhìn nhau, đáy lòng nhất thời dâng lên sùng kính cùng vui sướng cực đại.


      Chẳng lẽ Thế tử điện hạ rốt cuộc hiểu được nên lấy đại cục làm trọng, vướng bận tư tình nhi nữ nữa? Sở nương và Thế tử từ cùng nhau lớn lên, tình cảm phải tầm thường, tại Thế tử lại bình tĩnh như vậy, phải có tự chủ lớn đến cỡ nào mới thần động sắc đổi như vậy? Vì lý tưởng của Đại Đồng hành, Thế tử hy sinh nhiều.


      Song, nụ cười của bọn họ còn chưa kéo đến khóe miệng trước mặt như có ngọn gió ập đến. Nam tử vốn mang bộ dạng vân đạm phong kinh tím mặt nắm chặt hai vai , lớn tiếng hỏi: “Ngươi cái gì? Giáo đầu tiễn thuật nào? muốn cưới ai?”


      A Tinh bày ra vẻ mặt đưa đám, đáy lòng ai oán : “Giáo đầu tiễn thuật trong kiêu kỵ binh chỉ có mình nương là nữ a.”


      “Chết tiệt!”


      “Chết tiệt!”


      “Chết tiệt!”


      cơn cuồng phong chợt thổi qua bầu trời thành Chân Hoàng, thanh phẫn hận nhất thời cùng lúc vang lên ở ba nơi. Yến Tuân, Triệu Triệt cùng Triệu Tung ba người đồng thời lao ra khỏi vị trí đứng, tung người lên ngựa phóng như bay về phía doanh trại kiêu kỵ binh ở thành Đông.


      ……………………………………………………………………………………


      “Lý Sách, Thái tử Biện Đường?”


      Tại vườn mai bên trong phủ Gia Cát, nam tử áo đen như mực khẽ nhíu mày kiếm, trầm giọng : lại muốn phá rối gì đây?”


      Chu Thành cười híp mắt, khom người : “Thiếu gia, cũng phá rối để chơi. Lý thái tử giờ mang Tinh Nhi nương gặp Hoàng thượng rồi, có vẻ như thực quyết tâm tuyệt đổi ý.”


      Gia Cát Nguyệt nhíu chặt mi tâm, đột nhiên đứng phắt dậy, phủ thêm ngoại bào rồi ra ngoài.


      “A? Thiếu gia, ngài muốn làm gì?”


      xem chút.”


      Chỉ có tiếng đáp lời rất khẽ từ xa vang lại, Chu Thành cũng có nghe được câu kế tiếp thân ảnh của Gia Cát Nguyệt xa. Chốc lát sau bên ngoài vang lên tiếng tuấn mã hí dài phá vỡ thanh tịnh trong vườn mai, Chu Thành lắc đầu, khó hiểu thở dài : “Thiếu gia rốt cuộc nghĩ thế nào nhỉ?”


      ……………………………………………………………………………………


      Trong lúc đám người Yến Tuân ra sức quất roi thúc ngựa chạy tới kiêu kỵ binh xe ngựa của Thái tử Biện Đường rời khỏi doanh trại, vòng lớn chậm rãi tiến về phía cung Thịnh Kim.


      Lý Sác cười như con hồ ly, hai mắt bị đánh cách đây lâu vẫn còn xanh tím, làm cho phong thái tao nhã tuyệt đại cũng giảm mấy phần. Sở Kiều ngồi trong góc xe ngựa xa hoa, bị nhìn mà sợ run cả ngừi. Nàng nhíu chặt mi tâm, mặt tựa hồ đen thui, tuy trong bụng thầm hận nhưng lại thể ra vẻ cung kính chắp tay thi lễ, : “Thái tử điện hạ, ngày đó Sở Kiều biết thân phận của điện hạ nên mạo phạm. Kính xin ngài đại nhân chấp tiểu nhân, đừng trách tội.”


      Đuôi mắt Lý Sách nhảy lên, hớn hở cười tiếng, đáp lời của nàng mà hỏi: ra nàng tên Sở Kiều. Ta gọi nàng là Tiểu Kiều được ? Bằng gọi Kiều Nhi?”


      Sở Kiều nhất thời lạnh lẽo cả người, da gà rơi đầy đất, cau mày : “Sở Kiều thân phận hèn mọn, đáng để điện hạ nhớ tên.”

      P/S: Từ đây mỗi chương đều dài gấp đôi nên mình chỉ có thể mỗi tuần chương thôi nhé. cố gắng nhanh hơn nếu có thể. Cám ơn các bạn ủng hộ.
      phuonghoangden, Bé Bi, Winter4 others thích bài này.

    2. Mỹ Ngọc

      Mỹ Ngọc New Member

      Bài viết:
      10
      Được thích:
      4
      Bạn @whitenavy ơi hình như bạn chưa up chương mới lên danh sách truyện, mình vào Diễn đàn thay chương 62 ah. Ngày nào mình cũng vào hóng chương mới của bạn, truyện càng ngày càng hay. Cám ơn bạn nhìu nhìu hihi

    3. Winter

      Winter Well-Known Member

      Bài viết:
      378
      Được thích:
      534
      uầy, SK cũng lắm hoa đào đấy chứ ^^

    4. gemini01

      gemini01 New Member

      Bài viết:
      8
      Được thích:
      4
      Bấm like từ sáng nhưng giờ mới lặn lội lên đọc được. Hay quá là hay! :ex10::ex10: @whitenavy à, 1 tuần 1 chương cũng ok, miễn sao bạn cứ post đều đều là được. Có nhiều đọc nhiều, có ít đọc ít, có chương mới nhâm nhi chương cũ, hihi. Mình hóng truyện của bạn mỗi ngày :th_57:. Thank bạn nhiều. :yoyo45:

    5. whitenavy

      whitenavy Well-Known Member

      Bài viết:
      90
      Được thích:
      336
      Chương 065: Cường ngạnh cưỡng hôn

      “Kiều Kiều sao? Gọi vậy nghe tương đối thân thiết.”


      Thiếu nữ sắc mặt lạnh lùng, kiên nhẫn càng lúc càng giảm dần theo thời gian, rốt cuộc cau mày : “Nếu như bởi vì ngày đó Sở Kiều mạo phạm điện hạ mà khiến điện hạ có hành động như hôm nay Sở Kiều cam nguyện chịu trừng phạt, kính xin điện hạ ra chỉ thị.”


      Lý Sách mực mắt ngơ tai điếc, vẫn như cũ cười cười : “Trong nhà nàng có những ai? Cha mẹ vẫn còn?”


      “Điện hạ, người muốn gì xin cứ thẳng. Thảo dân Sở Kiều nhận nổi ưu ái như vậy.”


      “Sinh thần của nàng là ngày mấy? Năm nay bao nhiêu tuổi? Ta sinh tháng 7, năm nay 21 tuổi.”


      “Điện hạ, người rốt cuộc muốn làm gì? Chúng ta có thể chuyện cách bình thường được ?”


      “Gốc gác của nàng ở đâu? Nàng mi thanh mục tú như vậy nhìn giống như người phương Bắc mà ngược lại giống người phía Nam chúng ta hơn. Phụ thân nàng có từng qua ?”


      “Thái tử điện hạ!”


      “Tức giận cũng dễ coi như vậy. Ta quả rất có mắt nhìn!”


      Sau nửa canh giờ, Sở Kiều cố gắng bình ổn lửa giận trong lòng, lần nữa nỗ lực ra vẻ chân thành với Lý Sách: “Thái tử điện hạ, người rốt cuộc coi trọng ta chỗ nào?”


      Lý Sách ôn nhu cười tiếng, “Cái gì của nàng ta cũng thích.”


      Sở Kiều tự biết lỡ lời, đành lắc đầu: cách khác, người rốt cuộc muốn lợi dụng ta làm gì? Nếu ngươi muốn cưới công chúa Đại Hạ có rất nhiều biện pháp, cần thiết phải dùng ta làm bia đỡ đạn. Ta chỉ là thứ dân nho , có giá trị lơi dụng.”


      “Kiều Kiều.” Lý Sách nhăn mày lại, ra vẻ thương tâm : “Ta đối với nàng vừa gặp thương, nhưng nàng lại hiểu lầm ta như vậy, ta thực rất đau lòng.”


      Ngươi có thể đau lòng mới là lạ!


      Sở Kiều đột nhiên phát có thể chuyện với người bình thường thực ra là chuyện rất vui vẻ, bất luận người đó có là kẻ địch hay . giống như người trước mặt, địch ta khó phân, mà nàng căn bản lại cách nào thăm dò được thái độ của đối phương.


      Sở Kiều chậm rãi thở ra hơi, buông tha hy vọng xa vời muốn tìm hiểu ngọn nguồn từ trong miệng Lý Sách mà lẳng lặng tựa người vào thành xe ngựa, cũng nguyện ý mở mắt ra nữa.


      “Kiều Kiều.” Lý Sách mỉm cười rướn người sang, dùng ngữ điệu ngả ngớn khàn giọng cách tà mị: “Tay ta lạnh.”


      Sau nửa ngày yên lặng, Thái tử Lý Sách chợt văng ra khỏi xe ngựa như quả bóng cao su, bay ngang qua đỉnh đầu của đông đảo sứ giả Biện Đường cùng thị vệ Đại Hạ mà cắm đầu té xuống mặt đất.


      “Người nào?”


      “A! Thái tử điện hạ!”


      “Có thích khách! Bảo vệ điện hạ!”


      Tiếng la hét hỗn độn nhất thời vang lên, Triệu Tề nhíu mày, đưa tay lên trường kiếm bên hông. Ngụy Thư Du mất tích mấy ngày nay khiến luôn trong tình trạng căng thẳng tinh thần, tại càng thêm khẩn trương ra lệnh cho thị vệ bên người vây quanh cỗ xe của Lý Sách.”


      “Hiểu lầm! Chỉ là hiểu lầm mà thôi!”


      Lý Sách vừa suýt xoa vừa chật vật đứng dậy, lảo đảo về phía xe ngựa ngăn cản đao kiếm của đám người, vội vàng : “Do ta tự mình cẩn thận, ngồi vững mà thôi. có chuyện gì, có chuyện gì.”


      Tất cả mọi người đều nhíu chặt mày hai mặt nhìn nhau, nhìn cỗ xe ngựa to lớn vững chãi mà biết nên cái gì cho phải. Cỗ xe ngựa này chạy còn chậm hơn so với người bộ, làm gì có ai ngồi vững rồi bay thẳng từ trong ra ngoài?


      sao, mọi người cần khẩn trương.” Lý Sách vén vạt áo leo lên xe, liên tục cười cười khoát tay với tất cả.


      Triệu Tề sắc mặt lãnh đạm, trầm : “Xin Thái tử điện hạ ngồi vững vào, đường xá khó , cẩn thận hơn.”


      Rèm xe vừa được buông xuống, Lý Sách liền mếu miệng sờ sờ cách tay, ai oán nhìn Sở Kiều lạnh lùng ngồi ở góc, quyệt miệng : “Kiều Kiều lòng dạ cũng quá độc ác rồi, đối xử với vị hôn phu tương lai của nàng như vậy, gặp báo ứng đấy.”


      Sở Kiều nheo mắt lạnh lùng nhìn cái, trầm giọng : “Nam nữ khác biệt, kính xin điện hạ tự trọng.”


      “Kiều Kiều, bôi thuốc giúp ta .” Lý Sách cầm bình sứ bằng bạch ngọc, vẻ mặt tội nghiệp xán lại gần, chìa cánh tay rướm máu ra.”


      Sở Kiều nhíu mày, hề động đậy.


      “Ta muốn tốt cho nàng thôi.” Lý Sách : “Nếu người khác nhìn thấy ta bị thương, nàng khẳng định bị liên lụy.”


      Sở Kiều thở dài, đưa tay giật lấy bình sứ, thô lỗ kéo cánh tay qua rồi đổ thuốc lên.


      Tiếng kêu thảm thiết của Lý Sách nhất thời truyền ra khỏi xe ngựa. Đám người Triệu Tề ở bên ngoài nghe thấy nhíu mày càng chặt, sắc mặt xanh mét.


      Trời xanh mây trắng, khí tươi mát, ánh nắng sau giờ Ngọ vô cùng rực rỡ, vô số cánh chim tự tại chao liệng trung. Có rất nhiều thường dân kịp né đoàn xe nên đành quỳ ở hai bên đường, theo lẽ thường bọn họ phải cung kính cúi đầu, nhưng thời điểm nghe thấy kêu khóc thê thảm kia đều nhịn được len lén nhướng khóe mắt nhìn lên.


      ………....................................................................................................................


      Tối nay hoàng đế Đại Hạ - Triệu Chính Đức - tự mình chủ trì đại tiệc tẩy trần đón gió chào mừng Thái tử Biện Đường là Lý Sách. Đến lúc đó văn võ cả triều và hoàng thân quốc thích cũng đều có mặt, ngay cả đám phu nhân hoàng thất và các công chúa lá ngọc cành vàng vốn ít khi lộ diện cũng xuất . Tiếng là nghênh đón Thái tử Lý Sách, kỳ thực chính là cơ hội chuẩn bị cho việc hòa thân sắp tới.


      Thái tử Lý Sách phóng túng nhiều năm nhưng cho đến nay vẫn chưa kết hôn, người được chọn trúng chính là quốc mẫu Biện Đường tương lai. Ngoại lực cường đại này nghi ngờ gì là trợ lực thể so sánh được trong triều đình Đại Hạ. Chính vì thế cả đám công chúa hoàng thất vô cùng khẩn trương, tất cả đều trang điểm tỉ mỉ, y phục lụa là, cả người thơm nứt mùi hương phấn, vô cùng hoa lệ.


      Song các nàng người nào biết, có thiếu nữ vừa được bổ nhiệm làm quân nhân cùng nam nhân vô lại kia chậm rãi tiến về phía cung Thịnh Kim.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :