1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thái tử phi tham ăn - Đẳng Đãi Quả Đa

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. keobong216

      keobong216 Member

      Bài viết:
      34
      Được thích:
      39
      Cảm ơn edit. Truyện rất hay và mình vừa đọc vừa cười suốt. Cố lên bạn. Mong chương mới mỗi ngày. :)

    2. Bạch Di

      Bạch Di Member

      Bài viết:
      17
      Được thích:
      192
      nhảy hố :th_81: cảm ơn editor nha, edit mượt lắm luôn
      Last edited: 16/11/15

    3. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 26

      Edit: Diệp Nhược Giai

      Tiểu hài tử luôn thích lễ Tết, mặc quần áo mới mang mũ nón mới. Năm ngoái tuy Thập Lang thích người nhà bắt phải mặc bộ đồ đỏ au, dễ nghe là giống như kim đồng hầu hạ bên cạnh Bồ Tát, còn khó nghe chút, chính là quả cầu thịt, lại còn là quả cầu thịt màu đỏ! Nhưng so ra Thập Lang vẫn còn ưa bộ đó hơn là bộ quần áo hồ ly toàn thân lửa đỏ như năm nay. Ha ha, náo nhiệt cũng có náo nhiệt, rực rỡ đúng là rực rỡ, nhưng còn mặt mũi của biết bỏ vào đâu! Gì chứ, hồ ly tinh nam sao! Thò tay mò mẫm đuôi hồ ly sau mông, nỗi niềm bi thương tự dưng dâng lên trong lòng Thập Lang.

      Thập Nhất Nương thở dài, tên ngốc này còn chưa phát chỗ hay của loại quần áo này đâu.

      “Thập Lang ca, chúng ta đến phòng bếp xem chút .”

      Phòng bếp? Lỗ tai hồ ly của Thập Lang lập tức dựng đứng lên, gật đầu liên tục, “Được được, huynh nghe thực đơn hôm nay có món nem rán.”

      Thập Nhất Nương cười tủm tỉm , “Vậy chúng ta đến phòng bấp xem nem rán họ làm có phải là nem rán chính thống hay .”

      “Ái chà, tiểu thư và Thập công tử đến rồi à.” Vừa nhìn thấy hai tiểu hồ ly đáng , nữ đầu bếp béo cười đến mức mắt híp lại thành đường thẳng, “Mau mau tới đây nếm thử xem nem rán này ngon hay .”

      Thập Lang ngây ngẩn cả người, Thập Nhất Nương nhét nem rán vào miệng trước, há miệng theo phản xạ rồi mới phản ứng lại kịp. Sao hôm nay nữ đầu bếp béo này lại dễ chịu như vậy, hồi trước mỗi lần chạy tới ăn vụng, đều phải vừa dụ vừa lừa bà ấy mới có thể chỉa được miếng đồ ăn.

      “Ăn ngon.” Mắt Thập Lang sáng rực, “Tuy chiên nhưng lại hề nhiều dầu, hơn nữa bên trong còn có củ cải xắt sợi. ngờ củ cải khó ăn như vậy mà bây giờ lại ngon đến thế, là quá khó tin .”

      Nữ đầu bếp béo mừng đến mức thịt toàn thân rung rung lên, “May mà có công thức của tiểu thư. Đúng rồi, đến đây ăn thử miếng thịt tô (1) , thịt tô này cũng do tiểu thư đưa công thức chế biến đó……”

      (1) Thịt tô: Là tên món ăn truyền thống của dân tộc Hán, xốp xốp, trơn mềm, ngon miệng, béo mà ngấy. Khi nấu phải chiên thịt ba chỉ nhúng bột trước, sau đó nấu lên với mộc nhĩ, đậu hũ, rau xanh (hình ở cuối chương) (nguồn: baike.baidu.com)

      Thập Lang làm tổ trong phòng bếp, mấy món ăn dù ngon hay dở cũng nếm thử qua lượt toàn bộ, cuối cùng mới mỹ mãn rời .

      Xoa xoa cái bụng tròn lẳn, lần đầu tiên tiểu trắng mập phát chỗ tốt của bộ đồ hồ ly này, ít nhất cái bụng có ăn nhiều hơn nữa cũng bị ai phát , bộ lông hồ ly dày cộm che mất cái bụng nhô lên của .

      “Ngốc, chỗ ưu việt chỉ có thế đâu.” Thập Nhất Nương , “Huynh phát hôm nay ăn vụng có gì khác với thường ngày sao?”

      Tiểu trắng mập nghĩ nghĩ , “Hôm nay béo thẩm đặc biệt hào phóng, hồi trước chỉ cần huynh ló mặt vào phòng bếp là bà ấy liền phòng huynh như phòng trộm.”

      Thập Nhất Nương cười tủm tỉm , “Đó là bởi vì hôm nay Thập Lang ca mặc đồ đặc biệt đáng đó.”

      Thập Lang có chút đăm chiêu, nếu mặc bộ đồ này mà có thể ăn được rất nhiều đồ ăn ngon, vậy cũng phải là thể chấp nhận được ha. Vì đồ ăn mà Thập Lang vô cùng vui sướng vứt sạch tiết tháo của mình.

      ******************

      Tây bắc tháng hai vẫn rét căm căm, mùa xuân nơi đây luôn tới trễ như vậy, đến tận tháng ba mới thấy được ít màu xanh. Chiến tranh ở Du thành vẫn trong tình thế giằng co, nam nhân An gia tiếp tục ở tiền phương sống mái với người Hồ.

      “Lạnh quá, quả nhiên tuyết tan lạnh hơn so với tuyết rơi.” Thập Nhất Nương nhìn làn khói trắng do mình phả ra, .

      Thập Lang gật đầu, ngơ ngác nhìn con thỏ tuyết dưới tàng cây mai bị tan chỉ còn hai chân. cũng có chút bất an, đến tháng ba rồi mà sao Tam Lang ca vẫn còn chưa về.

      Đến tháng tư, rốt cuộc xuân cũng về hoa cũng nở ở vùng Tây bắc. Ngoài cửa thành là bãi cỏ bao la xanh rì rì, hoa xuân nở rộ khắp nơi nơi, mấy con chim biết tên sung sướng hót véo von những cành non xanh ngát.

      Thập Nhất Nương đỡ tường thở hổn hển từng hơi to, ngẩng đầu nhìn cây ăn quả nở hoa rực rỡ, ong mật cần cù múa lượn xung quanh. Thập Lang thích ăn, cho nên trong An phủ đa số là cây ăn quả, xem tình hình sinh trưởng của mấy cây này, xem ra năm nay khẳng định sợ thiếu trái cây ăn.

      “Tốt lắm, Thập Nhất Nương, thêm hai vòng nữa .” Thập Lang ở đằng trước đưa hai tay ra làm động tác như ôm đỡ, phòng ngừa Thập Nhất Nương bị ngã sấp xuống.

      Thập Nhất Nương cắn răng đỡ tường bước thêm hai bước, cảm giác người bắt đầu đổ mồ hôi.

      Đúng vậy, Thập Nhất Nương có thể đường, vì mỗi ngày nàng đều cố gắng điều động dị năng trong người.

      Thời tận thế, sao băng mang đến virus, nhưng đồng thời cũng mang đến năng lượng. Zombie xuất , cơ thể loài người cũng tiến hóa cả bước dài, mà dị năng chính là trong số đó. Tuy rằng tại dị năng của Thập Nhất Nương chỉ bằng phần mười đời trước, nhưng cơ thể nàng trở nên ngày khỏe hơn. Thập Nhất Nương mơ hồ có cảm giác: Chắc bột thạch tín cũng độc chết nàng nổi.

      Phương thị và Tôn thị cực kỳ vui mừng, Hồ đại phu đúng là thần y, ông ấy Thập Nhất Nương chỉ cần tập thêm ba, bốn tháng nữa là có thể hoàn toàn giống như người bình thường vậy. Đây quả đúng là do Bồ Tát phù hộ, các bà cảm thấy cần phải thắp cho Bồ Tát nhiều nhang thêm chút.

      “Thập Nhất Nương, có tin của Tam Lang.” Mặt Phương thị ngập tràn ý cười tới.

      Thập Lang và Thập Nhất Nương kinh hỉ nhìn bà, Phương thị cười , “Tam ca của con bảo, phải chờ thêm khoảng thời gian nữa mới về được. Tư Đồ Tứ Lang bị bệnh, thể nhanh được.”

      Thập Nhất Nương thể tin được, vừa mừng vừa sợ: “Ca ca ngã bệnh chứ? Tư Đồ đại ca bị bệnh gì? Nghiêm trọng ạ?”

      Phương thị có chút sầu lo, “Thấy bảo là bị cảm phong hàn, Tam Lang mang theo tranh thủ về, đến lúc đó để Tư Đồ Tứ Lang dưỡng bệnh thời gian ở nhà chúng ta. Tam Lang , phải mất cả nửa cái mạng rồi.”

      Nửa cái mạng? Chỉ là cảm phong hàn thôi mà. Lòng Thập Nhất Nương xoắn lại, nàng quên mất, cảm phong hàn cũng là loại bệnh nặng ở cổ đại.

      Sau khi lại được, ngày nào Thập Nhất Nương cũng vịn tường tập , sau đó cần vịn tường nữa, chỉ là được quá xa, hơn nữa vẫn còn lắc lắc chập chững như con vịt bầu.

      Rốt cuộc sau đó An Tam Lang cũng về đến nhà, mặt hơi tiều tụy, đại khái là do cao lên nên nhìn thân hình có vẻ gầy , nhưng tinh thần rất tốt.

      Thập Nhất Nương nước mắt lưng tròng nhìn thương tổn do giá rét cùng với mấy vết xước người . Tay, lỗ tai, cằm, cổ, mấy địa phương này đều có thể thấy được ràng. Nàng dám nghĩ đến, dưới quần áo còn có bao nhiêu vết thương như vậy.

      Thấy ánh mắt muội muội vẫn luôn dán chặt tay mặt mình, đau lòng nhìn mấy vết thương đó, An Tam Lang an ủi nàng : “Huynh khỏe lắm, qua thời gian là hết thôi, ngay cả sẹo cũng có.”

      Đến khi Thập Nhất Nương nhìn thấy Tư Đồ Tứ Lang yếu đến mức chân bước nổi, cuối cùng nhịn được khóc lớn lên. Nàng quả thực thể tin được hai mắt của mình, Tư Đồ Tứ Lang có thể thản nhiên đổi sắc mặt xem người Hồ như dưa chuột mà chém, vậy mà bây giờ bệnh đến nỗi chỉ còn da bọc xương.

      “Đừng khóc.” Tư Đồ Tứ Lang nhịn lại cơn ho khan, cố gắng vươn tay ra sờ sờ đầu nàng, “Huynh chỉ bị phong hàn thôi, yên tâm, rất nhanh khỏe……”

      Thập Nhất Nương khăng khăng ngồi trong phòng, nhìn bọn người hầu bận rộn ra ra vào vào. Vết thương người Tư Đồ Tứ Lang nghiêm trọng như An Tam Lang, nhưng bệnh phong hàn của lại rất nặng, ho mãi dứt.

      “Tình trạng chưa đến nỗi quá xấu. May mà đống thuốc trước đó các ngươi cho uống coi như cũng có hiệu quả, chứ để bệnh thêm vài ngày nữa e là chuyển thành ho lao.” Chân mày Hồ đại phu cau lại, “Bây giờ nghỉ ngơi tốt trong vài tháng, bệnh tình nặng thêm, đến lúc đó chẳng còn ai cứu nổi......”

      Nhìn chén thuốc đắng chết người được bưng vào, Thập Nhất Nương cảm thấy khó khăn thay cho , đáng thương, thuốc Đông y là khó uống nhất.

      “Khụ khụ khụ......” Tư Đồ Tứ Lang vội vàng cầm lấy khăn tay che miệng lại, Thập Nhất Nương còn ở trong phòng, ho khan thế này rất dễ lây bệnh.

      “Thập Nhất Nương, khụ khụ...... Muội về trước được ?” Tư Đồ Tứ Lang mỉm cười với nàng, “Trước khi huynh khỏi bệnh vẫn nên tránh xa thôi, thân thể muội kém như vậy...... lỡ như bị lây bệnh nguy, khụ khụ......”

      Thập Nhất Nương bỗng nhiên nhớ tới bộ phim điện ảnh mà nàng xem hồi trước, trong đó có người bị mắc bệnh mà ho đến văng cả phổi ra, mặt nàng lộ ra vẻ rầu rĩ, thèm đếm xỉa tới, : “Ho khan lây bệnh......”

      Tư Đồ Tứ Lang đau đầu nhìn nàng, “Ai , phong hàn chính là bệnh truyền nhiễm......”

      “Bệnh phong hàn của huynh lúc này còn tốt, lây.” Thập Nhất Nương nghĩ nghĩ, chợt vỗ tay cái, “Muội nhớ ra rồi, đường phèn ngân nhĩ tuyết lê đều có thể trị ho khan, để muội bảo phòng bếp làm cho huynh, mỗi ngày ăn hai chén.”

      Mỹ nhân ánh trăng ốm yếu mỉm cười lắc đầu, “Huynh chưa từng nghe lê có thể chữa bệnh. Thập Nhất Nương, tại thân thể muội còn chưa khỏe đâu, đừng ép buộc quá. Tuổi huynh còn trẻ, căn cơ tốt, bình phục nhanh thôi.”

      **********************************

      Lê quả dễ tìm, nhưng Thập Nhất Nương vẫn tìm được. Loại hoa quả trái mùa này đúng là quý chết người, lượng bạc quả chưa chắc mua được.

      Thập Nhất Nương cầm quả lê đắt đỏ tay, chậm rãi phóng thích dị năng của mình. Đời trước, dị năng của nàng có thể tiêu trừ độc tố trong thức ăn, tăng thêm độ thơm ngon và chất lượng, hy vọng đời này cũng có công dụng tương tự.

      Đời trước dị năng của Thập Nhất Nương rất yếu, đời này tuy rằng cũng khả quan hơn được tí nào, nhưng mỗi ngày tinh lọc quả lê vẫn nằm trong khả năng của nàng. Nàng bảo người đưa lê được tinh lọc đến phòng bếp, nấu cùng với ngân nhĩ đường phèn và xuyên bối (1).

      (1) Xuyên bối: loại dược thảo quý, vị đắng, tính hơi hàn, có tác dụng nhận phổi trừ đàm, trị ho, thanh nhiệt mát hầu, được trồng nhiều ở Tứ Xuyên. (theo suckhoedoisong.vn)

      đúng là hiểu nổi tiểu thư.” Đông Mai khó hiểu , “Chúng ta đều biết lê này rất quý giá, nhưng chúng ta cũng ăn vụng a, vì sao tiểu thư nhất định phải để lê trong phòng của người chứ? Hơn nữa, trước khi đem nấu lê, người còn lưu luyến rời mà cầm tay xem qua xem lại. Lê này trân quý dữ vậy sao? Có quý hơn nữa Đại nãi nãi cũng cam lòng mua cho người mà.”

      Xuân Lan gõ gõ đầu nàng, “ giờ có bạc cũng mua nổi lê, đương nhiên tiểu thư nỡ ăn. Tư Đồ công tử là ân nhân cứu mạng của tiểu thư, tiểu thư muốn làm chút chuyện cho có gì lạ đâu.” Đứa ngốc, tiểu thư nhất định là muốn ăn lê nhưng lại nỡ ăn, bởi vì lê này quá hiếm, người muốn giữ lại cho Tư Đồ Tứ Lang, cho nên mới cất lê này trong phòng, sợ nó bị thiệt hại gì, hơn nữa trước khi ăn còn phải bịn rịn sờ sờ vài cái.

      Xuân Lan hoàn toàn hiểu lầm đối với Đông Mai thiếu tâm nhãn chỉ cảm thấy hận sắt thể rèn thành thép, tiểu thư dù sao cũng là nương, người muốn che giấu chuyện mình là tên tham ăn, vậy mà lại bị Đông Mai vạch trần. Aiz, đồ ngốc này biết đến khi nào mới có thể tự mình đứng vững đây.

      Đến tận lúc này Đông Mai mới bỗng nhiên tỉnh ngộ, tiểu thư ...... rất đáng thương. Chờ , tiểu thư, chờ lê vừa ra chợ cho dù Đông Mai có tiêu sạch tiền lương tháng cũng phải mua về cho người.

      Nữ đầu bếp béo cười tủm tỉm đến: “Xuân Lan, Đông Mai, hôm qua ta chợ tóm được con lợn sữa. Con lợn sữa này cũng quá khủng khiếp , chạy trốn nhanh như thỏ, khiến cả chợ gà bay chó sủa, làm hỏng biết bao nhiêu là đồ của mấy người họp chợ...... Hết sức vất vả mới túm được nó, người bán heo vội vã khoe, bảo đây là heo sữa hương cực kỳ hiếm thấy, ngon vô cùng, chất lượng thịt cũng phải là thứ mà lợn sữa bình thường có thể sánh với. Ngươi hỏi tiểu thư chút xem, người muốn ăn hấp hay là nướng.”

      “Sao lại hỏi ta.” Thập Lang ló đầu đến, thấy Đông Mai gọt vỏ lê, nhất thời nuốt nuốt nước miếng, “Mùa này mà cũng có lê à?”

      Đông Mai bày ra vẻ mặt phòng vệ nhìn Thập Lang:“Thập công tử, lê này thể ăn được, đây là dùng để làm thuốc cho Tư Đồ công tử, tiểu thư nó có thể trị ho khan.”

      Thập Lang chợt cảm thấy mất mặt, “Đừng ta như thể ta cướp thuốc của bệnh nhân như thế. Đúng rồi, ta vừa nghe thấy lợn sữa gì đó, lợn sữa bao nhiêu tuổi thế?”

      “Người bán là heo sữa hương ba tháng, mới 13 cân, thịt vô cùng non mềm, hơn nữa đặc biệt thơm.” Vẻ mặt nữ đầu bếp béo giống như vừa chiếm được món hời lớn, “Heo sữa hương phải lúc nào cũng có bán đâu, lần này đúng là quá may mắn.”

      13 cân? Ăn chưa được hai miếng là hết. Mặt Thập Lang nhăn như khỉ, “Nếu đây quả là heo sữa hương, vậy nuôi thêm chút , chứ thịt ít quá, ăn đủ.”

      “Nhưng trong phủ chúng ta làm gì có chỗ nào để nuôi lợn chứ?” Nữ đầu bếp béo đau khổ .

      “Heo bé xíu có 13 cân sao mà nuôi được. Ta thấy cứ dứt khoát nuôi ngay ngoài phòng bếp , vừa vặn phòng bếp có đồ gì còn thừa cho nó ăn. Mau mau nuôi cho nó béo chút rồi nướng lên ăn, ta nghe heo sữa hương ăn ngon lắm.” Tiểu trắng mập suýt nữa chảy nước miếng, thịt heo rất rẻ, nhưng heo sữa hương giống vậy, đây chính là món dùng để tiến cung, chỉ có hoàng tộc mới được ăn thôi.

      “Thập công tử cũng có lý. Đúng rồi, nô tỳ đem vỏ lê này cho nó ăn.” Đông Mai cũng hiếu kỳ, tìm ra cái cớ để đến đó. Heo sữa hương này phải là giống ở phương bắc, nghe chỉ bán ở phía nam thôi, nàng cũng muốn nhìn phát xem nó khác heo thường chỗ nào.

      Tác giả ra suy nghĩ của mình: Vở kịch nhỏ:

      Tôn thị: Ai lại nuôi heo ngay trước cửa phòng bếp vậy?

      Nữ đầu bếp béo: Thập công tử, cậu ấy thả trước cửa phòng bếp rất thích hợp, đồ ăn thừa này nọ liền đưa cho nó, tranh thủ thời gian nuôi béo béo chút.

      Tôn thị: Vậy béo chưa?

      Nữ đầu bếp béo: Aiz, vẫn chưa, con heo này thấy ngày nào bọn nô tỳ cũng giết gà giết vịt, sợ tới mức chả dám ăn gì, chỉ ngốn vài miếng vỏ lê, còn gầy hơn cả khi mới mua về.

      Chú thích:

      Thịt tô:

      [​IMG]

    4. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 27

      Edit: Diệp Nhược Giai

      Xuy diện bất hàn dương liễu phong (1), Tư Đồ Tứ Lang cầm quyển sách trong tay ngồi trước cửa sổ, nhưng rất ràng là tâm tư của hoàn toàn đặt vào cuốn sách, vì mắt nhìn về phía con đường trồng liễu ở đằng xa.

      (1): câu thơ trong bài ‘Tuyệt cú’ của Chí An thiền sư. (nguồn: thivien.net)

      Bản gốc:
      Cổ mộc trung hệ đoản bồng,
      Trượng lê phù ngã quá kiều đông.
      Triêm y dục thấp hạnh hoa vũ,
      Xuy diện bất hàn dương liễu phong.


      Dịch nghĩa:
      Buộc chiếc thuyền con dưới bóng cây cổ thụ,
      Chống gậy cỏ lê qua phía đông cầu.
      Áo dường như ướt vì mưa xuân,
      Gió xuân thổi vào mặt nhưng lạnh.


      “Chủ nhân.” Vẻ mặt Ám Nhất tán đồng, đóng cửa sổ lại, “Người còn chưa khỏi hẳn bệnh, sao lại mở cửa sổ ra, tốt cho cơ thể đâu.”

      “Trong phòng rất buồn.” Tư Đồ Tứ Lang ho hai tiếng, , “Tuy than này bị khói, nhưng mà vẫn quá thoải mái.”

      Ám Nhất lắc đầu , “Chủ nhân, người vẫn nên đợi khỏi bệnh hẳn rồi hẵng .”

      Ánh mắt Tư Đồ Tứ Lang đặt cửa sổ bị đóng chặt, “ giờ khỏe nhiều rối. vất vả cho Thập Nhất Nương, tuyết lê đường phèn mà nàng bảo người ta làm rất có hiệu quả.”

      Vì lê mùa này rất quý mà Thập Nhất Nương nỡ ăn, lần nào cũng sờ sờ soạng soạng lúc mới bảo người ta đem nấu, chuyện này cũng có nghe . Được người quý trọng...... mặt Tư Đồ Tứ Lang lộ ra nụ cười xinh đẹp ấm áp, khiến Ám Nhất nhìn mà suýt nữa ngây người. Mặt hơi nóng lên, vội vã quay đầu . Chủ nhân bình thường rất đẹp rồi, giờ lại cười như thế, nụ cười khuynh quốc khuynh thành chắc cũng chỉ đến mức này mà thôi. May mà bình thường chủ nhân hay cười.

      “Hôm nay trong phủ có chuyện gì à?” Tư Đồ Tứ Lang hỏi.

      Ám Nhất chợt hiểu , nhìn Tư Đồ Tứ Lang, hóa ra ngài vẫn luôn ngồi bên cửa sổ là vì muốn nhìn thấy Thập Nhất tiểu thư. Ừ, quả ngày nào vào giờ này Thập Nhất Nương cũng đến đây, nhưng biết sao hôm nay lại đến muộn.

      “Chủ nhân, đây là búp bê cùng với ngọc khắc mười hai con giáp mà người bảo thuộc hạ mua……” Ám Nhất bày ra vài thứ bàn.

      Ngọc khắc mười hai con giáp cực kỳ khéo léo đáng , cũng rất sống động, là đồ chơi thích hợp nhất dành cho tiểu nương. Ngón tay bạch ngọc của Tư Đồ Tứ Lang lướt qua loạt mấy khối ngọc, mặt ra tươi cười thản nhiên.

      “Chủ nhân, Thập Nhất Tiểu thư đến.”

      Trong đôi mắt vì bị bệnh mà càng thêm đen bóng của Tư Đồ Tứ Lang dâng lên ý cười, “Ta thấy.”

      thân quần áo thỏ con đáng , lỗ tai thỏ dài, và cả tướng bành bạch như vịt bầu kia, ngoại trừ Thập Nhất Nương ra còn ai vào đây nữa.

      “Vịt , lại đây.” Tư Đồ Tứ Lang cười, dùng giọng dụ dỗ trẻ em gọi Thập Nhất Nương.

      Thập Nhất Nương tức giận đến chết khiếp: “ cho phép gọi muội là vịt .” giờ nàng đường còn chưa được vững lắm, đợi đến khi chân nàng khỏi hẳn, nàng nhất định phải để cho mọi người được chiêm ngưỡng dáng tao nhã của nàng.

      “Khụ, vậy , thỏ .” Ánh mắt Tư Đồ Tứ Lang tràn ngập ý cười, biết tiếp thu mà sửa miệng.

      Thập Nhất Nương tức giận bừng bừng: “Cũng cho phép gọi muội là thỏ !”

      “Ai bảo muội mặc nguyên bộ đồ thỏ đến đây chứ.”

      Thập Nhất Nương đau khổ, “Muội cũng đâu còn biện pháp nào, ai mà biết mùa xuân mà vẫn lạnh dữ dội vậy đâu.” Mùa xuân và mùa thu Tây bắc còn lạnh hơn cả mùa đông ở Giang Nam, rốt cuộc Thập Nhất Nương cũng cảm nhận được điều đó.

      “Lông thỏ có đủ ấm , da chồn hình như ấm hơn.” Tư Đồ Tứ Lang nhìn thân đồ thỏ trắng bóc của nàng, , “Đặc biệt là áo khoác da chồn tím, đó là hiếm thấy nhất, chỉ giữ ấm mà còn rất đẹp nữa.” Ừ, phải nhớ bảo Ám Nhất hỏi thăm ở đâu có bán da chồn tím mới được.

      Thập Nhất Nương làm ra vẻ ‘xin miễn thứ cho kẻ bất tài’, “Lông thỏ là tốt rồi, tại cũng phải quá lạnh, hơn nữa bên trong còn có bông mà.” Tuy nàng phải là người theo chủ nghĩa bảo vệ môi trường, nhưng chỉ vì thích mặc đẹp mà khiến chồn tím tuyệt chủng quên . Thỏ giống vậy, thỏ có năng lực sinh sản cực khỏe, cho dù có mặc nhiều áo khoác lông thỏ hơn nữa cũng cần lo nó bị tuyệt chủng.

      Thích thỏ đến mức đó sao? Tư Đồ Tứ Lang hoàn toàn hiểu lầm, mặt lại lộ ra tươi cười, cũng thích thỏ nhất, im lặng, đáng , vô hại......

      “Vậy lần sau huynh bảo người ta may bộ đồ thỏ cho muội bằng da chồn tím, được ?” Ừ, thỏ tím tuy hiếm thấy, nhưng phải Thập Nhất Nương còn nghĩ đến chuyện nhuộm bộ đồ thỏ thành màu phấn hồng sao, vậy nàng mà mặc đồ thỏ tím nhất định hết sức đáng .

      Thập Nhất Nương mang vẻ mặt cổ quái nhìn , “May bộ đồ thỏ bằng da chồn tím? Vậy chồn tím khóc thét lên mất. Mà vì sao cứ phải nhất định dùng da chồn tím chứ, dùng lông thỏ cũng quá tốt rồi.”

      Tư Đồ Tứ Lang cười cười, “Dùng da chồn tím càng cao quý hơn. Mấy người có thân phận trong kinh thành đều mặc áo khoác da chồn cả.” Ngụ ý là, dùng lông thỏ được đẳng cấp lắm.

      “Hừ, người có thân phận cao quý chân chính cần da chồn tím cũng vẫn được người khác tôn kính.” Đôi mắt tròn xoe đen láy của Thập Nhất Nương trừng , “Còn nhà giàu mới nổi cho dù mặc đồ vàng đồ bạc người cũng chỉ khiến người ta cảm thấy toàn thân đầy mùi tiền. Muội thấy da thỏ là được rồi, cần biết người khác kê giá muội là bao nhiêu. Hơn nữa Đại bá mẫu và Nhị bá mẫu đều muội mặc như vậy là đáng nhất.” Thập Nhất Nương đắc ý dào dạt nghĩ, tổ phụ, nhóm bá phụ, cha và các ca ca đều bảo nàng như thế này là đáng nhất.

      Đứa này tuy còn ít tuổi, nhưng hết sức thông hiểu. So ra, vị tỷ tỷ sinh đôi Tư Đồ Tinh Huy có lá gan bé như chim cút của kém hơn nàng nhiều.

      “Huynh chưa từng đáng .” Tư Đồ Tứ Lang cười , “Thập Nhất Nương như vậy rất tốt.” Tuy rằng thông hiểu nhưng lại mất nét ngây thơ hồn nhiên của đứa trẻ con, Thập Nhất Nương như vậy thực rất tốt.

      Con thỏ thực ngây thơ thực hồn nhiên lập tức ra câu khiến Tư Đồ Tứ Lang thực chán ghét, “Tư Đồ đại ca, thuốc đến rồi.”

      Thập Nhất Nương nhìn đầu lông mày xinh đẹp của mĩ nam bệnh hơi chau lại, cố gắng giấu diếm vẻ vặn vẹo mặt. Cuối cùng nàng cũng cảm thấy mỹ mãn, hừ, mỗi ngày nàng bành bạch đường như con vịt chết dễ dàng lắm sao, nếu phải vì muốn nhìn thấy vẻ mặt thống khổ của khi uống thuốc nàng vất vả như vậy làm chi.

      Thập Nhất Nương ấy mà, có điều quái gở, , phải là An An đời trước có điều quái gở. Đời trước nàng học tiểu học ở trấn phía , lúc mấy nữ sinh trong lớp học xì xào bàn tán với nhau về “giáo sư” đẹp trai thế này thế kia, nàng nhìn chằm chằm bơ bánh ngọt; khi các nữ sinh thảo luận về các loại nam thần, nàng chảy nước miếng với vịt nướng; khi các nữ sinh thảo luận về thiên vương siêu sao, nàng nghĩ đến hôm nay nên uống trà sữa vị gì......

      Khi mấy cậu học trò đến tuổi bắt đầu chuyện đương, An An lại giống như mấy đứa con nít vẫn còn nhà trẻ, mỗi ngày chỉ thầm muốn được ăn ngon uống ngon. Ngoại trừ cậu nhóc nhà hàng xóm béo ục ịch hơn nàng 4 tuổi là cũng thích ăn uống giống nàng ra, nàng, kẻ có số tuổi tâm hồn siêu thấp, hầu như có bạn bè đồng lứa.

      thể cứ để mặc như vậy, An An cố gắng muốn chen chân vào trong nhóm nữ sinh để kết bạn, nếu có chủ đề chung để liền sáng tạo ra cái thôi: bánh ngọt chocolate trong tiệm bánh ngọt mới khai trương ăn đặc biệt ngon đấy, hôm nay Little Sheep (1) giảm giá 20% nè, có muốn cùng uống trà sữa hay , phần ăn thứ hai của McDonald được giảm nửa giá nha……

      (1) Little Sheep: Chuỗi cửa hàng thịt cừu lớn nhất Trung Quốc, được mở lần đầu tiên vào năm 1999 ở Mông Cổ, đến năm 2006 mở cửa hàng ở Trung Quốc và các nước khác như Ma Cao, Hồng Kông, Mỹ, Canada và Nhật Bản; có tổng cộng hơn 721 cửa hàng, là trong 500 thương hiệu có giá trị nhất của Trung Quốc (nguồn: zh.wikipedia.org)

      Nhưng đó là thời đại mà mọi người đều đua nhau giảm béo, có ai cùng hưởng thụ tuyệt vời của bánh ngọt chocolate vịt nướng kem lạnh với nàng…… Đáng thương An An mũm mĩm vẫn chỉ có cậu em trai béo nhà hàng xóm là tri kỷ.

      Ông nội cực kỳ lo lắng, hình như có ai chịu kết bạn với An An nhà mình nha, nhất định là vì toàn bộ tinh thần của con bé đều đặt đồ ăn rồi. Làm sao có thể để vậy được!

      Bị ông nội cầu phải hòa đồng tốt với bạn học, An An cố gắng nghiên cứu về mấy chủ đề chung mà bọn nữ sinh quan tâm --- các nam thần: phim điện ảnh, ca hát, khiêu vũ TV…… nhất định luôn luôn có nam thần thích hợp với bạn.

      May mà có ông nội. Tuy ông chỉ là thầy thuốc đông y, nhưng ông lại được mọi người tung hê thành thần y trong thời buổi đông y xuống dốc này, mà càng là những người có tiền có quyền càng sợ chết. Tóm lại, người ông có mối quan hệ cực rộng này tìm về vô số ảnh chụp của các nam thần cho cháu , cực kỳ vui sướng nhìn An An đem hình kết bạn với mọi người. Nhưng vô cùng bất hạnh là, mọi người chẳng có ai thích nam thần trong hình: Mẹ ơi, ai mà thích nổi mấy loại nam thần ngoáy mũi cậy móng chân gàu bay đầy trời lông chân lông ngực rậm rạp nước miếng chảy nước mũi được đây…… phải là kính thưa các loại hình ảnh bất nhã luôn nha.

      Vì thế, An An được xưng là “người đập tan ảo tưởng về các nam thần”, ông nội sáng nắng chiều mưa cảm thấy hết sức hài lòng, cháu mình tuổi này mà đuổi theo nam thần cái rắm ấy, hừ, lỡ sơ sảy phát khiến con bé sớm biết làm sao.

      Tóm lại, hậu quả của chuyện này chính là từ đó về sau, người nào càng hoàn mỹ An An càng thích nhìn thấy người đó bị xấu mặt, điều đó khiến cho lòng nàng đạt được loại cảm giác thỏa mãn biến thái.

      Người bình thường đều thể lý giải loại tâm lý kiểu này, giống như cá tươi ngon nghẻ thích, lại thích con cá muối; đậu hũ trắng nõn thích, nhất quyết phải là loại có mùi như đậu hũ thối mới chịu ăn. Chỉ câu thôi, An Thập Nhất Nương chính là loài hiếm có!

      Thấy uống xong thuốc, tiểu nha đầu hơi lộ ra dáng vẻ thất vọng. Khóe miệng Tư Đồ Tứ Lang giật giật, lúc đầu còn tưởng con thỏ này cũng giống như mấy tiểu thư khuê các ở kinh thành, thích kết giao với mấy nam nhân ưu tú, cứ thấy là dán mặt lại gần. Nhưng sau đó mới phát con thỏ này có niềm đam mê kỳ lạ, cư nhiên thích nhìn khuôn mặt vặn vẹo khốn khổ khi uống thuốc của . Đây là cái tật xấu gì vậy!

      May mà thỏ chưa hoàn toàn mất lương tâm, sau khi uống xong thuốc, thỏ đưa cho chén mứt tuyết lê xuyên bối, hương vị ngọt ngào hòa tan đắng chát trong miệng. Đây chính là thỏ vì để đảm bảo hiệu quả mà tự tay chọn lê và xuyên bối, còn quan sát xem phòng bếp nấu thế nào, mùi vị khá tốt, uống vào cũng bị ho quá nhiều nữa.

      “Sao hôm nay đến muộn vậy?” Tư Đồ Tứ Lang giả vờ như lơ đãng hỏi.

      “À, người bên phòng bếp đến hỏi muội có muốn ăn heo sữa quay bây giờ luôn . Đầu bếp khó khăn lắm mới tìm được con heo sữa hương, vốn định nuôi béo thêm chút nữa rồi mới giết thịt, nhưng càng nuôi càng gầy......” Thập Nhất Nương hơi uể oải, “Muội mà, heo sữa hương là giống ở phương nam, muốn nuôi béo ở Tây bắc khó lắm.”

      “Ồ? Heo sữa hương à?” Tư Đồ Tứ Lang : “ đáng ngạc nhiên, thịt heo này ngon cực, tiếc là số lượng rất ít.”

      “Đúng vậy, cho nên muội mới phiền não, như vậy ăn chả được mấy miếng, bằng nuôi cho tốt tốt tí, ít nhất cũng phải nuôi đến 30 cân.” Heo nặng 10 cân bỏ máu huyết và nội tạng ra chỉ còn khoảng 5 cân, mỗi người được miếng là hết sạch. Đây chính là heo sữa hương hiếm có đó, là heo sữa hương mà ngay cả hoàng đế cũng thể ăn hàng ngày đó.

      “Nuôi bao nhiêu ngày rồi?”

      “Hơn nửa tháng, cân cũng chưa tăng.” Thập Nhất Nương chán nản .

      “Nửa tháng? Nếu vẫn còn sống hẳn là có cách nuôi được mới đúng.”

      “Uh, Thập Lang heo sữa hương này được nuôi ngay trước cửa phòng bếp, chắc là ngày nào cũng giết gà mổ vịt nên bị dọa sợ rồi.”

      “Đây phải ràng là điển cố giết gà dọa khỉ sao? Nhưng mà heo cũng biết sợ à, nó có thông minh dữ vậy ?”

      Thập Nhất Nương lắc đầu, “Chỉ số thông minh của heo khác chó mấy đâu, nó là động vật rất thông minh.”

      Tư Đồ Tứ Lang bình luận gì, chưa từng nghe đến chuyện này.

      Thấy tin, Thập Nhất Nương cũng gì, chỉ là hơi buồn bực. Nhị bá mẫu tin thôi , sao ngay cả cũng tin chứ. Hừ, nàng muốn tìm bằng chứng chứng minh mấy lời nàng đều là cả.

      Tác giả ra suy nghĩ của mình: Vở kịch nhỏ:

      Dạo này Thập Nhất Nương thường hay ư ử hát, đủ loại bài.

      Tư Đồ Tứ Lang: Thấy dáng dấp của Thập Nhất Nương, ta muốn sáng tác ra bài hát cho nàng ấy.

      Thập Nhất Nương: Có nương, nàng có chút tùy hứng, cũng có ít kiêu ngạo ~~~ (DNG: bài ‘Có nương’ trong phim Hoàn châu công chúa đây mà =D )

      Tư Đồ Tứ Lang: đúng, phải là con vịt tới, kêu cạc cạc cạc...... (DNG: thấy mấy lời này lại nhớ đến bài ‘ con vịt xòe ra hai cái cánh ~’)
      Hale205, B.Cat, levuong33 others thích bài này.

    5. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 28

      Edit: Diệp Nhược Giai
      “Đúng rồi, cái này cho muội nè, Ám Nhất mua vài thứtrên phố, được tặng khuyến mãi.” Tư Đồ Tứ Lang đưa ngọc khắc mười hai con giáp cho nàng, bổ sung thêm, “ đáng bao tiền, nhưng mấy thứ này điêu khắc cũng tệ.”

      “Khuyến mãi? Thời này mà cũng có người biết đạo lý mua tặng sao?” Thập Nhất Nương thích buông tay vuốt ve khối ngọc xinh xắn tinh xảo, “Tặng cho muội à? Đáng quá , mấy thứ này đúng là đồ mỹ nghệ tinh xảo. Tư Đồ đại ca, muội có thể tặng con ngựa này cho Thập Lang ca ? Huynh ấy cầm tinh con ngựa, tuy mọi người đều cảm thấy Thập Lang ca cầm tinh con heo mới đúng. Mà ra huynh ấy lại cho rằng cầm tinh con heo có vẻ phúc khí hơn, hay là con heo này cũng đưa cho huynh ấy luôn .”

      “Khụ, đương nhiên có thể, huynh tặng cho muội chính là của muội. Nhưng mà, Thập Nhất Nương, muội gọi ta là Tinh La ca ca được ?” Tư Đồ Tứ Lang giống như quá để ý, nhưng trong mắt lại lên vẻ chờ mong, “Huynh cò người ca ca nữa, huynh ấy tên là Tư Đồ Nhật Diệu. Muội cứ gọi là Tư Đồ đại ca biết là kêu ai cả.”

      “Tinh La?” Lần đầu tiên nghe thấy tên của Tư Đồ Tứ Lang, Thập Nhất Nương cười tủm tỉm : “Tên của Tư Đồ đại ca nghe hay. Ừ, sau này muội gọi huynh là Tinh La ca ca. Trong nhà Tinh La ca ca có nhiều huynh đệ tỷ muội lắm à? Giống Thập Nhất Nương rồi.”

      “Ừ, cha mẹ huynh sinh được bốn người, đại tỷ huynh tên Tư Đồ Minh Nguyệt, sau đó là nhị ca Tư Đồ Nhật Diệu, huynh còn có tỷ tỷ sinh đôi tên là Tư Đồ Tinh Huy......” Bọn huynh đệ tỷ muội mà thừa nhận chỉ có vài người này, còn về phần đống họ hàng do mấy hoàng thúc sinh ra, đâu có quan hệ gì với .

      Thập Nhất Nương hâm mộ : “Cha mẹ huynh đặt tên con hay đấy, giống muội, tên gì mà kêu là Thù Sắc.” Thập Nhất Nương có chút chán nản : “Huynh xem, đặt tên gì đặt, sao lại đặt tên Sắc chứ?”

      Tư Đồ Tứ Lang nhịn được nở nụ cười, “Tên của Thập Nhất Nương rất dễ nghe, Thù Sắc có thể hiểu là đặc biệt xuất sắc, cũng có thể hiểu là đặc biệt xinh đẹp......”

      ......

      “Tên của Thập Nhất Nương là An Thù Sắc, là vì hy vọng khi Thập Nhất Nương lớn lên vừa xinh đẹp vừa đáng , ai ai cũng thích......” giọng nữ ôn nhu tràn đầy thương bất chợt vang lên.

      Ai vậy? Ngực Thập Nhất Nương đột nhiên tê rần.

      “Thập Nhất Nương, làm sao vậy?!” Tư Đồ Tứ Lang kinh hãi, vội vã tiến lên ôm lấy nàng.

      Sắc mặt Thập Nhất Nương tái nhợt, “ có gì, hình như vừa mới nhớ ra được cái gì đó......” Lòng nàng vừa hoảng loạn lại vừa đau đớn như bị xé rách, cứ mỗi lần nàng nhớ đến ký ức trước khi ba tuổi trái tim lại vô cùng đau đớn.

      “Nghĩ ra đừng nghĩ nữa.” Vẻ mặt Tư Đồ Tứ Lang lo lắng, đưa nước đến bên miệng nàng. cũng phải đứa ngốc, sao lại thấy được Thập Nhất Nương quên quãng ký ức trước ba tuổi, nghe người bị mắc chứng ly hồn thường hay bị mất ký ức trước kia. Sau khi biết được nguyên nhân vì sao Thập Nhất Nương bị mê man 3 năm, còn cảm thấy Thập Nhất Nương nhớ được gì là chuyện may mắn.

      “Ừ, được nghĩ nữa, muội cũng muốn bị mắc bệnh tim đâu.” Thập Nhất Nương lầm bầm lầu bầu, thấy bộ dáng lo lắng của Tư Đồ Tứ Lang, ngay cả chuyện phải đứng cách xa nàng để tránh lây bệnh cho nàng mà cũng quên béng mất, nàng vội vàng vỗ vỗ tay , “Tinh La ca ca, muội sao, chỉ tự dưng choáng đầu mà thôi. Nhất định là do sáng nay chưa ăn no.”

      Ánh mắt Tư Đồ Tứ Lang tối sầm, chưa ăn no khiến người ta lộ ra biểu cảm thống khổ bi thương như vậy sao?! mỉm cười , “Vậy lại đây ăn ít điểm tâm , mấy điểm tâm này huynh chưa đụng đến đâu.”

      Thập Nhất Nương trừng mắt : “Tinh La ca ca, muội bảo là bệnh của huynh lây, mỗi lần huynh chuyện với muội đều đứng cách xa cả dãy ngân hà thôi , làm gì đến độ miếng điểm tâm cũng ăn, sợ lây bệnh cho muội.”

      Tư Đồ Tứ Lang á khẩu trả lời được, có thể mấy điểm tâm này chỉ là mồi treo dụ thỏ thôi sao?

      “Huynh vốn thích ăn đồ ngọt lắm, hơn nữa dạo này thường hay ăn tuyết lê đường phèn, ăn nhiều quá nên cũng muốn ăn điểm tâm nữa.”

      Thập Nhất Nương bỗng nhiên hiểu ra, “Vậy Tinh La ca ca thích ăn điểm tâm mặn à?”

      Tư Đồ Tứ Lang gật đầu, “Điểm tâm mặn có vẻ hợp khẩu vị huynh hơn. ra cũng phải là ghét điểm tâm ngọt, chỉ là đừng quá ngọt thôi.” hiểu sao cuối cùng đề tài lại chuyển qua chủ đề ăn uống, lẽ ngày nào cũng ở cùng với kẻ tham ăn nên cũng bị lây bệnh tham ăn xừ nó rồi?

      “Vậy huynh nhất định thích bánh lưỡi trâu (1) và bánh tô thịt (2), bánh gà con (3) vừa ngọt vừa mặn, nhưng lại hơi nhiều dầu……” Thập Nhất Nương lẩm bẩm mình.

      (1) Bánh lưỡi trâu: loại bánh mì ngọt của Trung Quốc (hình cuối chương).

      (2) Bánh tô thịt: Bánh mì thịt chiên, ngoài giòn, trong mềm, có thể nhân heo, bò hoặc gà (hình cuối chương).

      (3) Bánh gà con: Nguyên liệu làm bánh giống bánh trung thu, nhân thịt lợn ướp đường muối tiêu, khi ăn vào có cảm giác thơm mềm, trong mặn có ngọt, hương vị độc đáo (hình cuối chương).

      Tư Đồ Tứ Lang mỉm cười nhìn Thập Nhất Nương vì mà suy xét về mấy món điểm tâm mặn, ra ham thích ăn uống của quá mạnh, nhưng khi ở cùng với Thập Nhất Nương, cảm giác như nếu vui vẻ ăn ngon dường như quá có lỗi với đồ ăn, khiến cũng bắt đầu ngày ngày chờ mong xem hôm nay ăn gì.

      ***********************************

      “Tư Đồ đại ca, mấy món này đều cho muội, vậy là muội có thể tự mình quyết định đúng .” Thập Nhất Nương cầm lấy con trâu, , “Cho ca ca con này, huynh ấy cầm tinh con trâu. Con này cho Nhị Lang ca, huynh ấy tuổi chuột. Ai da, hình như Đại Lang ca cũng tuổi chuột, làm sao bây giờ?”

      Tư Đồ Tứ Lang nhìn tay Thập Nhất Nương vô thức vuốt ve mấy con giáp bằng ngọc, gương mặt nhăn lại, ho tiếng, : “Nếu để huynh sai người tìm xem còn con chuột nào , mua thêm con nữa là được.” Ừ, để bảo Ám Nhất tìm người thợ điêu khắc ra bộ ngọc mười hai con giáp này, ra giá cao mua về.

      “Sao muội có thể biết xấu hổ như thế chứ.” Thập Nhất Nương liên tục xua tay.

      sao đâu, chắc là còn thôi, bảo là hàng khuyến mãi sao có thể chỉ có duy nhất bộ được.” Tư Đồ Tứ Lang trợn mắt dối, cho Thập Nhất Nương biết ‘hàng khuyến mãi’ này là do tiêu vài trăm lượng bạc mua mấy thứ chả để làm gì về, chưởng quầy mới đưa cho bộ ngọc này.

      Thập Nhất Nương nghe vậy mới thoáng an tâm, “Vậy hỏi chút xem có thể mua con lẻ được , cần đến cả bộ đâu. Mà Tinh La ca ca là con gì? Muội cũng đưa huynh con nhé?”

      Tư Đồ Tứ Lang cười , “Huynh tặng cho muội, muội lại tặng ngược lại huynh à?”

      Thập Nhất Nương chơi xấu: “Mặc kệ, đưa cho muội chính là của muội, muội muốn đưa cho ai kệ muội chứ. Tinh La ca ca còn chưa cho muội biết huynh tuổi con gì đâu?”

      Tư Đồ Tứ Lang ho cái, : “Huynh tưởng muội kém Thập Lang ca của muội hai tuổi, ngờ đến tận 3 tuổi.”

      Thập Nhất Nương trừng mắt : “Kém hai tuổi thôi, bọn muội người sinh đầu năm, người sinh cuối năm.”

      “Vậy Thập Nhất Nương là con gì?”

      Thập Nhất Nương lấy con khỉ ngọc ra, “Con này, muội chính là con khỉ thông minh lanh lợi, ha ha, Tề Thiên đại thánh chính là tổ tông của muội!”

      Tề Thiên đại thánh? Là ai vậy? Tư Đồ Tứ Lang khó hiểu hỏi, “Tổ tiên An gia có người gọi là Tề Thiên đại thánh sao?” Tên khí phách như vậy, ngay cả hoàng đế còn dám tự xưng nữa là.

      Thập Nhất Nương đắc ý dào dạt , “Ừ, Tề Thiên đại thánh là mĩ hầu vương, là nhân vật chính trong truyện thần thoại xưa.” Sau đó lại kể chuyện Tây Du kí phen.

      Quả nhiên ai có thể chống cự được mị lực của Tây Du kí, Tư Đồ Tứ Lang nghe đến mê mẩn, mỗi khi thấy Thập Nhất Nương hơi mệt là lại lập tức hỏi, “Tiếp , sau đó sao?” Thập Nhất Nương buộc lòng phải kể tiếp.

      Cuối cùng thấy Thập Nhất Nương đến nỗi miệng khô lưỡi đắng, Tư Đồ Tứ Lang cũng có chút áy náy, hình như hơi quá đáng quá rồi, cho dù muốn nghe chuyện như thế nào cũng nên bắt nàng kể liên tục như vậy.

      Đến lúc ăn cơm chiều, Thập Nhất Nương điên cuồng uống nước, Tôn thị có chút kỳ quái, “Thập Nhất Nương, hôm nay con khát dữ vậy sao?”

      Thập Nhất Nương gật đầu, “Hôm nay con kể chuyện xưa cho Tinh La ca ca nghe, quá nhiều nên miệng bị khô.”

      Thập Lang ngẩng đầu lên từ trong bát, mặt còn dính hạt cơm, ánh mắt mở to, “ quá đáng, Thập Nhất Nương vậy mà lại chỉ kể cho mình Tư Đồ đại ca nghe. Huynh cũng muốn nghe.”

      “Vậy ngày mai Thập Lang ca ca cùng thăm Tinh La ca ca với muội , huynh ấy suốt ngày ngồi ngây người trong phòng, rất đáng thương.”

      Tôn thị chẳng thấy Tư Đồ Tứ Lang đáng thương chỗ nào, mà bà bị chấn động bởi “Tinh La ca ca” đầy trong miệng Thập Nhất Nương.

      “Thập Nhất Nương, khụ, thân phận của Tư Đồ Tứ công tử rất cao quý, gọi là Tinh La ca ca có phải được thích hợp lắm hay ......” Tôn thị vắt sạch óc mình bóng gió. Thập Nhất Nương mới 7 tuổi, tính khí vẫn còn rất trẻ con, nhưng ở kinh thành có rất nhiều tiểu thư trưởng thành sớm, mới 10 tuổi cũng bắt đầu chú ý đến người khác phái. Nếu Thập Nhất Nương bị diện mạo của Tư Đồ Tứ Lang mê hoặc rồi đột nhiên trở thành mối tình đầu...... Tôn thị càng nghĩ càng bất an.

      Vẻ mặt Thập Nhất Nương mơ hồ, “Nhưng mà Tinh La ca ca , huynh ấy còn người ca ca nữa, nếu cứ gọi huynh ấy là Tư Đồ đại ca biết là kêu ai cả.”

      Tôn thị lại ho cái, “Chuyện xưng hô đó thôi bỏ qua , nhưng mà, Thập Nhất Nương à, thân thể của Tư Đồ công tử được tốt, con cứ qua quấy rầy hoài như vậy cũng được……”

      Thập Lang cũng chen vào, “Đúng vậy, Thập Nhất Nương, hồi trước ngày nào muội cũng theo huynh, giờ ngày nào cũng theo , quá đáng.”

      Thập Nhất Nương vội vàng dỗ ngọt tiểu trắng mập tức giận, “Thập Lang ca, muội chỉ sang xem huynh ấy uống thuốc mà thôi. Huynh biết đâu, ra Tinh La ca ca rất ghét uống thuốc đắng, mỗi lần như vậy, mặt huynh ấy đều vặn vẹo hết cả, cực kỳ buồn cười......”

      Tôn thị nghe mà trợn mắt há mồm, trời cao ơi, đất rộng ơi, vậy mà bà lại sinh ra mấy loại lo lắng như vậy đối với Thập Nhất Nương, đúng là quá ngốc mà.

      An Thập Lang trưng ra vẻ mặt đồng tình, tiện thể tò mò, biểu cảm khi uống thuốc của Tư Đồ Tứ Lang kỳ dị đến vậy sao? Ừ, ngày mai cũng muốn cùng muội muội đến đó xem chút.

      Ngày hôm sau, Tư Đồ Tứ Lang mặt xanh lè uống thuốc đông y, a a, hai huynh muội mắc dịch này, lại có thể bày ra vẻ mặt hả lòng hả dạ, vui sướng khi người gặp họa mà xem uống thuốc, chuyện gì xảy ra vậy! Có thể đuổi bọn họ cuốn xéo được ?

      Tiểu trắng mập cực kỳ thỏa mãn, bảo mà, mặt mũi có xinh đẹp hơn nữa vẫn phải có lúc thể xinh đẹp nổi. Trước đó thấy diện mạo Tư Đồ Tứ Lang còn có chút đố kỵ, nhưng tại cảm thấy mặt mình vẫn phúc khí hơn. Ha ha, khi uống thuốc đông y nhìn tuyệt đối đẹp hơn so với Tư Đồ Tứ Lang!

      Truyện Tây Du kí quả nhiên vô cùng hấp dẫn, tiểu trắng mập nghe mê mệt. Chẳng qua vô cùng bất mãn với chuyện của Trư Bát Giới: “Thập Nhất Nương, sao muội có thể tả Trư Bát Giới yếu kém đến thế...... Truyện này phải sửa, vẫn nên cho Trư Bát Giới làm nhân vật chính hơn, Trư Bát Giới đại náo Thiên cung đại náo Long cung thu phục Hằng Nga gì gì đó cũng tệ nha.”

      “Thập Lang ca, huynh hiểu rồi, tuy Trư Bát Giới phải nhân vật chính, nhưng trong truyện này chính là người thông minh nhất, câu ‘giả heo ăn thịt hổ’ chính là do mà ra. Huynh ngẫm lại xem, đường Tây Thiên, Trư Bát Giới chính là người được cấp thích nhất, ăn nhiều nhất, ngủ ngon nhất, làm việc ít nhất...... Tôn Ngộ xui hơn, làm việc nhiều nhất, lần nào cũng tất bật cứu người đến chết sống lại, mà lại là người được cấp ưa nhất.”

      Tiểu trắng mập cân nhắc hồi lâu, cuối cùng vỗ tay đồng ý: “Đúng vậy, rất có đạo lý, Trư Bát Giới là kẻ am hiểu nghệ thuật bợ đít người khác nhất, mặc kệ làm sai bao nhiêu chuyện cũng vẫn được tha thứ, bởi vì ngay từ đầu gây cho người ta cái cảm giác rằng chỉ là kẻ vô dụng tham ăn háo sắc...... Cho nên mỗi lần có được cái công lao rắm thối gì đó đều được người ta thổi phồng đấn vô cùng vô tận…… Quả nhiên đứa nào khóc nhiều có sữa uống.”

      Tiểu trắng mập quả nhiên thích nhất con heo có hình thể giống nhất, mỗi lần nghe thấy đoạn nào có Trư Bát Giới xuất lập tức hăng hái hẳn lên.

      Khóe miệng Tư Đồ Tứ Lang co rút dữ dội, bởi vì nghe tiểu trắng mập : “Bởi vậy mới , cấp cũng thích người hoặc vật quá hoàn mỹ, khiến bọn họ trở thành kẻ làm nền, cấp hẹp hòi nhất định phải giẫm bẹp cấp dưới xuất sắc để làm nổi lên vẻ cao lớn của mình, trước giờ mấy thần tử thanh danh quá tốt thể tự bôi nhọ mình cũng là vì cái lý lẽ này, mà mấy kẻ công cao hơn chủ cũng chả có kết cục gì hay ho……”

      Quả nhiên mọi người An gia có ai là ngọn đèn cạn dầu cả, Tư Đồ Tứ Lang nhìn tiểu trắng mập toàn thân thịt béo mà nghĩ thầm như vậy. càng ngày càng muốn biết An Tam gia được cho là xuất sắc nhất An gia rốt cuộc là loại người như thế nào, có thể tay dạy dỗ ra đám công tử nhà An gia rốt cuộc là người tài hoa tuyệt diễm đến đâu......

      An Thập Lang là kẻ cực kỳ thích tìm cảm giác tồn tại, đắc ý dào dạt viết lại câu chuyện mà Thập Nhất Nương kể, gửi cho mấy vị huynh trưởng. Hừ, muốn nghe sao? Muốn nghe tiếp lần sau săn thêm nhiều thứ về , rồi đệ mới cân nhắc xem có nên viết tiếp hay ......

      Tác giả ra suy nghĩ của mình:

      Vở kịch nhỏ 1:

      Nhiều năm sau, Tư Đồ Tứ Lang biến thành mặt than (tức là mặt bị tê liệt, cảm xúc).

      Mọi người khó hiểu: Năm đó ràng Thái tử phải mặt than, sao từ khi từ Tây bắc trở về lại biến thành mặt than, nhất định là xảy ra chuyện gì vô cùng thê thảm rồi......

      Tư Đồ Tứ Lang: Aiz, năm đó bị hai huynh muội trứng thối mang theo vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa vây quanh nhìn ta uống thuốc, ta phải tốn biết bao nhiêu là sức lực mới có thể khiến cho mặt bị nhăn nhúm như mặt khỉ nữa đó.

      Vở kịch nhỏ 2:

      Thập Nhất Nương: Hôm nay ta kể chuyện Tây Du kí, Đường Tăng Tây Thiên thỉnh kinh.

      Tôn thị: Hôm nay Thập Nhất Nương kể câu chuyện tình bi thương về đám nữ tinh van xin tình của hòa thượng điển trai mà thành.

      Phương thị: Hôm nay Thập Nhất Nương kể chuyện cổ tích về khỉ và heo.

      Tư Đồ Tứ Lang: Hôm nay Thập Nhất Nương kể câu chuyện về kẻ tạo phản cực kỳ có năng lực, cuối cùng bị người thống trị tối cao trấn áp thu phục.

      Thập Lang: Hôm nay Thập Nhất Nương kể câu chuyện thuộc kiểu sảng văn (1) về cách con heo cực kỳ phúc hắc giẫm đạp lên đồng nghiệp để thăng cấp như thế nào.

      (1) Sảng văn: Văn thoải mái vui sướng khúc mắc ngược.

      An Nhị Lang: Thập Nhất Nương kể câu chuyện có thể đem kiếm lời, ừ, quán rượu cũng dùng được, quán trà cũng tốt luôn, tiền thu được chắc chắn ít.

      Chú thích:

      (1) Bánh lưỡi trâu:

      [​IMG]
      [​IMG]

      (2) Bánh tô thịt:


      [​IMG]

      (3) Bánh gà con:

      [​IMG]
      Hale205, Lazzy Le, B.Cat31 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :