1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ác nhân thành đôi - Quỷ Quỷ mộng du (Điền Văn, Nữ Cường, Sạch, Cực Sủng) (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhã Tịnh

      Nhã Tịnh New Member

      Bài viết:
      1
      Được thích:
      2
      Bạn tìm được người beta chưa, nếu chưa mình rất vui được góp chút sức, mình có thể beta nhưng mù công nghệ bạn chỉ mình cách làm mình mới giúp được. Truyện ấm áp, cảm động, cám ơn bạn nhiều.
      lananhtran51Tiểu Huân thích bài này.

    2. Tiểu Bảo

      Tiểu Bảo New Member

      Bài viết:
      10
      Được thích:
      7
      Hay qúa.editor cố lên
      lananhtran51Tiểu Huân thích bài này.

    3. Tiểu Huân

      Tiểu Huân Well-Known Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      17,688
      Chương 66: Quan đến, người

      Saukhi ăn xong quả trứng gà Bạch Chiêm đưa,Trang Thư Tình nhìn Thanh Dương Tử, "Nơi của ta có điều kiện tốt như ở Bạch phủ, ngươi thực nguyện ý đến?"

      "Toàn bộ Đại Chu cũng chỉ có Bạch phủ, dùta điều chế ra bao nhiêu dược, dù cho những dược liệu đó sử dụng đến, công tử cũng chưa bao giờ ngừng cung cấp nguyên liệu cho ta.” Thanh Dương Tử cảm thán câu, "đời này của ta làm được hai chuyện ta thấy đúng đắn nhất, là bái sư phụ của ta làm thầy, còn chuyện thứ hai chính là có thể theo công tử, ta tin tưởng quyết định tại của ta chính là quyết định chính xác thứ ba trong đời này."

      Trang Thư Tình uống trà, xuabớt vị của lòng đỏ trứng trong miệng, nhìn về phía nam nhân bên cạnh, tuy ăn trứng gà nhưng thái độ vẫn ưu nhã như trước, "Ta tất nhiên là cầu còn được, nhưng biết công tử có nguyện ý thành toàn hay ."

      Ăn xong hai muỗng cháo cuối cùng, Bạch Chiêm lau miệng, đứng dậy : "Thanh Dương Tử theo ta mấy năm, nhưng chỉ có câu duy nhất của hợp lòng ta nhất."

      cần nghĩ nhiều, câu vừa rồi vẫn in trong đầu , haizz, có biện pháp, là ấn tượng quá sâu khắc.

      "Dù sớm hay muộn chúng ta cũng trở thành người nhà, theo ta với theo nàng có khác nhau." Chắp tay sau lưng nhìn về phía Thanh Dương Tử cố gắng kìm nén nụ cười vui sướng, Bạch Chiêm khó có khi ôn hòa như vậy, "Vẫn giống như trước, ngươi cần làm loại thuốc gì cứ với Trần Nguyên là được, dám ăn bớt của ngươi, dụng tâm mà làm cho được loại thuốc nàng muốn, toàn bộđược liệu ngươi đều có thể sử dụng."

      Thanh Dương Tử nhếch miệng, "Công tử chuyện cho tới bây giờ đều giữ lời, điểm ấy ta chưa từng hoài nghi."

      liếc cái, Bạch Chiêm ra cửa, nghe thấy động tĩnh bên ngoài.

      Lâu như vậy, người nên đến cũng phải đến.

      Trang Thư Tình cúi đầu cười cười. Rất thuận lợi như dự kiến, trong lòng nàng giống như sớm nhận định, chỉ cần là thứ nàng muốn. nhất định cho nàng.

      Thời gian ngắn vậy, thế nhưng lại khiến nàng sinh ra loại nhận thức này, là cuộc sống của nàng quá tịch mịch hay thủ đoạn của đối phương quá cao?

      Nam nhân này, là người luôn được làm được.

      Mỗi việc đều ấm đến tận lòng nàng.

      Nàng là có thói quen dựa vào người khác, nhưng bậy giờ nàng lại nguyện ý khiến cho nó trở thành thói quen, cho dù chỉ có được trong đoạn thời gian, cũng tốt rồi.

      "Chờ khi ta trở vế Lãnh Sơn huyện. ngươi liền chuyển qua đây , Thanh Dương Tử."

      " . Trang tiểu thư, công tử sớm tòa nhà kia chỉ có công tử và nữ tử mới có thể vào, còn những người khác, cửa lớncũng được mở."

      "..." Mân mân tóc. Trang Thư Tình cảm thấy quy củ như vậy cũng đúng, "Vậy ngươi tiếp tục ở Bạch phủ? So với lúc trước có gì khác nhau?"

      "Trang tiểu thư ngươi yên tâm, công tử có an bày ." Công tử còn hận thể đem toàn bộ Bạch phủ tự mình dâng lên cho ngài, chút việc ấy còn phải thuận tay liền có thể giải quyết sao.

      Ngắm nhìn bên ngoài, Thanh Dương Tử nhíu mày, "Có người ồn ào ở bên ngoài, ta xem."

      Bên ngoài lúc này quả rất náo nhiệt, công sai vây quanh namnhân mặc quan phục, hùng hổ từ cửa thôn tiến vào, nhìn thấy hổ đực và hổ cái chẳng những lùi. Ngược lại chỉ huy người phía sau nhanh chóng tiến lên phía trước đem hai con hổ bao vây lại.

      hôm nay đến đây phải đến tìm hổ.

      Động vật tuy đối với con người có ác cảm nhưng lúc nàychúng mệt, hổ cái vất vả mới tìm về được đứa của nó nên tận lực che chở, hổ đực đứng lên gầm rú thị uy liên tục. Thong thả bước quanhvòng vây bao lấy nó.

      tới chỗ nào, người nơi đó liền lui về phía sau,tuy là nhiều người, nhưng cũng dám tiền về phíachúng nó.

      Nam nhân mặc quan phục nam hừ tiếng, thẳng hướng đến chỗ Bạch Chiêm.

      biết mình tìm lầm người, có số người. Vừa nhìn liền biết là người ở cao.

      Nhưng nơi này, là Đan Dương huyện!

      Là địa bàn của Hạ Lập Dương !

      Ngươi nếu hoàng thân quốc thích. Là người có liên quan trong thế gia đại tộc trăm năm, tất nhiên dám chọc đến, nhưng nơi nghèo nàn như vậy đến làm Huyện lệnh cũng mấy quan tân lắm, như thế nào lại có người như vậy xuất !

      muốn nhìn, là loại người nào lại có thể đến đây phách lối!

      Nghĩ đến nhi tử vẫn còn nằm ở giường kêu rên, cơn tức của càng đè nén được!

      "Ngươi là người rảnh rỗi việc gì làm nên chõ mõm vào việc người khác đó sao?" Cách đối phương vài bước, đứng lại nghiện đầu ngẩng cằm hỏi.

      Trần Nguyên nghĩ thầm, loại người như công tử, nhìn thôi cũng muốn trốn đí xa nhưng đằng này lại muốn chọc vào, người có nhãn lực như vậy lại có thể làm đến chức huyện quan phụ mẫu! Thấy nghêu ngaonhư vậy, ràng nghiễm nhiên coi nơi này thành địa bàn của mình, nên muốn đến xưng vương!

      Nhưng người trước mắt đây mới thực là đại vương!

      Bạch Chiêm phủi phủi áo choàng, chút để ý ra lờirất nhàng, "Còn có thể tới nơi này phát tác uy phong, xem ra con trai của ngươi chưa có chết."

      Trần Nguyên thế này mới nhớ tới việc mà hôm qua mình còn chưa báo, liền tiền lên phía trước, cúi người báo lại: " đêm qua Tam Tử trở về , người kia bị bỏng lưng và mặt, tuy rằng bị thương nặng, nhưng khẳng định lưu lại dấu."

      "Các ngươi..." Hạ Đứng Dương nhất thời cảm thấy mất mặt, "Người tới, người tới!"

      Bộ khoái phía sau mặc công phục đỏ sậm, dắt ấn đao ở thắt lưng tiến lên, còn chưa có đem người vây lại bị lực lớn, lấy tốc độ cực nhanh tiến đến, đánh bay ra ngoài.

      "Lớn mật! Lớn mật! Ngay cả công sai triều đình mà các ngươi cũng dám động thủ, bản quan có thể đem bọn ngươi các ngươixử quyết ngay lập tức!" Hạ Đứng Dương lui ra phía sau bước, "Đánh, bất luận sống chết!"

      Bạch Chiêm xoay người rời .

      Hạ Đứng Dương còn tưởng rằng sợ, muốn lời châm chọc, lại đột nhiên ngây người, những tên thuộc hạ của bình thường giúp được rất nhiều việc nhưng hôm nay là bị người ta coi thànhnh bao cát, đánh cho ra hình người, cước lại cước, từng người lại từng người bị đánh.

      Cuối cùng, những người kia đều đồng loạt bị đá vềphíahắn!

      Muốn tránh chậm, bị người thứ nhất đè lên chỉ đau chút, đến người thứ hai cảm thấy hô hấp hơi gấp, sau đóthì thở thôi cũng khó khăn, người thứ tư, thứ năm,thứ...

      Cả quá trình cũng chỉ còn lại tiếng kêu thảm thiết của !

      Sau đó, còn tiếng động.

      "Đại nhân! Đại nhân!"

      Trần Nguyên vỗ vỗ bả vai Tam Tử chỉ tay khen ngợi, "Nhân lúc tâm tình công tử nhà ta rất tốt, nhanh chóng lăn hết ."

      Chúng bộ khoái nhìn về phía bọn họ.

      Bộ đầu nhanh chóng lau máu còn chảy mũi, rống to : "Rút."

      Người nhanh chóng rời , trong nháy mắt trong thôn lại an tĩnh lại.

      Bình thường ở Đan Dương huyện này, bọn họ muốn như thế nào liền như thế nấy, hôm nay lại chạm phải gốc cây cứng rắn như vậy, dù cho bọ họđã đem toàn bộ mấy trăm công sai của nha môn đến , nhưng nghĩ tới là chút tiện nghi cũng chiếm được.

      Đám người trong thôn từ khe cửa nhìn lén ra rồi lại đóng kỹ cửa lại, vốn có chút ý kiến để kiếu nại những người đến làm phiền nơi ở của bọn họ nhưng...

      Ngay cả quan lão gia cũng bị đánh chạy, bọn họ thể trêu vào.

      Trang Thư Tình chỉ đứng ở cửa nhìn màn vừa rồi kia, đợi Bạch Chiêm đến gần liền hỏi, "Huyện lão gia?"

      "Đại khái là vậy." Bạch Chiêm nhìn nhìn phòng trong, "Tình huống như thế nào?"

      "Đứa sao? Còn chưa tỉnh." Xoay người vào nhà, Trang Thư Tình cũng hỏi thêm chuyện bên ngoài, "Ta muốn mang đứa này ."

      "Vậy mang ." bị vứt bỏ, ở tại chỗ này cũng dư thừa, " tại liền ?"

      "Ta quả thích ở này, trời vốn lạnh, nơi này lại càng khiếntâm ta cảm thấy lạnh lẽo, chỉ là đứa bé bị thương thể cưỡi ngựa."

      "Ta người chuẩn bị xe ngựa."

      Nghĩ có thể rời khỏi nơi này, Trang Thư Tình lập tức có chút vui vẻ, tuy rằng tại Thư Hàn xuất phát, nhưng ở nơi này nàng thực thoải mái.

      Bất quá, "Thanh Dương Tử, ngươi xem tình huống vài người bị thương ngày hôm qua kia như thế nào, có xuất những phản ứng khác hay , nếu có người miệng vết thương bị cảm nhiễm, đem phương pháp này cho gia đình bọn họ biết."

      Thanh Dương Tử ngồi xổm quan sát cái hộp gỗ đựng thuốc và dụng cụ trước mặt nàng, nghe thấy nàng như vậy vội đứng lên, tới cửa lại lui về sau, "Trang tiểu thư, có thể giúp ta làm cái hộp như vậy được ? Dùng để đựng thuốc của ta, như vậy nhìn gọn hơn so với việc gói lại như thế này."

      Thanh Dương Tử nhìn cái gói to mang theo người kia có chút ghét bỏ khẩy khẩy, bên trong có mười loại túi khác, nhưng so được với cái hộp gỗ này.

      Trang Thư Tình sảng khoái gật đầu.

      Thanh Dương Tử vui vẻ quay người , đến lúc về so với dự đoán có chút chậm.

      "Làm sao vậy?"

      "Ân?"

      Trang Thư Tình đứng dậy, "Ngươi thấy có họ có giống như bình thường ."

      Thanh Dương Tử chà xát mặt, "Ta tự nhận mình phải là người lương thiện gì mấy, mặc dù sư phụ phải thân thích của ta nhưng ta rất kính trọngngười, khi người bị bệnh ta cam tâm tình nguyện chay trước chạy sau hầu hạ người, lúc người ra ta khổ sở muốn cùng theo người cho rồi, tránh cho người sang thế giới bên kia cảm thấy quen, hay làlúc tiếp xúc với những người xa lạ ta cũng có thể chiếu cố ít nhiều, ngay cả người như ta mà cũng có thể như vậy, thế nhưng sao những người này lại có thể mất nhân tính như vậy, vì sợ người thân liên lụy đến bản thân mà giết chết họ?"

      Mắt Trang Thư Tình theo bản năng nhìn về phía Bạch Chiêm, mặt toàn là mờ mịt.

      Ngay từ đầu có phải nàng nên cứu những người này hay ? Ngay cả khi chết dưới móng hổ còn tốt hơn chết ở trong tay chính người thân của mình!

      Bạch Chiêm đứng ở phía sau nàng để nàng dựa vào, " tức giận sao?"

      "Thân thể đều lạnh, sợ là hôm qua trở về bao lâu ..." Là kiên trì đưa người trở về để cho gia đình chiếu cố, Thanh Dương Tử biết là mình sai, hay là ngờ tới tâm của bọn họ có thể ngoan độc được như vậy.

      Đó là cha , là người cho nửa sinh mệnh! phảinhững người cùng huyết thống! Cũng phải người ngoài!

      "Ba người khác như thế nào?"

      "Còn sống, ăn cơm lạnh uống trà lạnh đắp chăn lạnh, tinh thần còn có tốt như hôm qua."

      "Chúng ta thôi, rời khỏi nơi này." Trang Thư Tình đột nhiên mở miệng, bình tĩnh lộ ra chút sắc bén, đến hộp dụng cụ của mình lấy ra mảnh vải, đem tay đứa lại buộc lại ở trước ngực, " chậm chút hẳn là sao."

      Thanh Dương Tử nhìn thấy công tử gật đầu liền lập tức ra ngoài truyền lời, cũng muốnở lại nơi này.

      Bạch Chiêm đè tay Thư Tình lại, ý bảo Nam Châu giúp đứa thu thập tốt, lôi kéo người ra khỏi phòng, " phải tất cả mọi người đều giống nhưnơi này chứ, còn chỉ có nơi này xảy ra vấn đề."

      "Ta biết." Trang Thư Tình nhìn cái khí trầm lặng ở nơi này, "Nếu như toàn bộ người đời đều trở nên như vậy, có lẽ ta cũng có khả năng rời khỏi Trang gia, chỉ là, tâm lạnh, sống ở nơi này lâu như vậy, ta sợ ta bị ảnh hưởng,cũng trở thành loại người như bọn họ."

      "Nàng ." Bạch Chiêm nắm chặt áo choàng của nàng, " thích nơi này, vậy rời , cũng giống như khi rời Trang gia vậy."

      chờ bọn họ thu thập xong lều trại, Bạch Chiêm mang theo số người ly khai trước, lúc về nhiều hơn hài tử, cùng với ba con hổ lớn .

      theo đường lúc trước.

      Dọc theo đường , Trang Thư Tình đem bản thân dựa vào cơ thể ấm áp phía sau,chuyện gì cũng nghĩ.

      Nàng muốn bản thân làm chuyện dư thừa, như vậy cũng giống như đangphủ quyết hoàn toàn chính mình, cho nên cái gì cũng cần nghĩ.

      phải tất cả mọi người đều như vậy, chỉ là người ở nơi này có vấn đề, đúng, chính là như vậy.
      Hale205, hargane187, lananhtran5147 others thích bài này.

    4. Tiểu Huân

      Tiểu Huân Well-Known Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      17,688
      Chương 67: Ta là đại phu, như vậy là đủ rồi.

      Trở lại căn nhà quen thuộc của mình, tay cầm chén trà, hương trà hương nức mũi, uống vào ngụm, Trang Thư Tình hít sâu rồi thở ra hơi.

      Bạch Chiêm tiếp nhận lò sưởi tay Nam Châu đưa tới đưa tới, kẹp vào giữa hai tay cầm lấy ấm trà, "Thêm giúp ta."

      "Vẫn là trong nhà thoải mái." Trang Thư Tình đem lò sưởi tay nho dán vào ngực, " có gì là tốt, ta có năng lực có thể cứu chữa người khác, nhưng có nghĩa vụ nhất định là phải cứu, ai ta muốn cứu tất nhiên liều mạng dốc toàn lực, nếu như bản thân bệnh nhân đó muốn sống, ta cần gì phải xen vào việc của người khác, lúc đó còn bằng cân nhắc cân làm thế nào để nâng cao y thuật của mình."

      "Ta còn tưởng rằng nàng nghĩ nhiều."

      "Ta nguyên bản cũng cho là như vậy." Trang Thư Tình cười, "Nhưng mà lúc này so với bất kỳ thời điểm nào ta đều cảm thấy thoải mái, cũng cần phải nghĩ nhiều những chuyện cần nghĩ, ta chính là đại phu, như vậy là đủ rồi."

      Mặt Bạch Chiêm cũng nhiễm lên ý cười yếu ớt, "Chỉ bằng vài người nàythì có thể làm được cái gì? chuyện cùng ta còn có chút hữu dụng hơn."

      "Ta cũng cảm thấy như vậy, về sau ta khách khí." Trang Thư Tình nháy mắt mấy cái, chủ động lấy lòng châm thêm trà cho Bạch Chiêm, nàng chiếm biết bao nhiêu tiện nghi của người ta, vậy phải chiếm nhiều chút, nhưng chỉ có người duy nhất này, mới có thể dung túng nàng làm vậy.

      Nàng vốn là phải linh hồn của thân thể này, cần gì đem bản thân mình rập vào khuôn khổ.

      "Thư Hàn xuất phát, ta muốn chậm trễ thêm nữa, chờ đứa tốt chút liền đuổi theo, chỉ là con hổ con kia..." Trang Thư Tình có chút buồn rầu nhíu mày, "Để ở nhà có người chiếu cố, nếu lại nhiều sợ là vết thương bị nhiễm trùng. Mang theo người cũng thích hợp, làm sao bây giờ?"

      "Vết thương nặng lắm sao?"

      "Ân, bị bỏng vốn nhiều phiền toái. Huống chi tiểu gia hỏa kia cơ hồ toàn thân đều bị bỏng, cũng may là thời tiết như vậy, nếu như là mùa hè, ta sợ chỉ đành thúc thủ vô sách."

      Cũng may mắn nó là hổ, về sau lông mọc ra che được hết , sau khi lớn lên vẫn là bách thú chi vương uy phong lẫm liệt, nếu là người, đốt thành như vậy là sống bằng chết.

      "Nếu như nàng lo lắng mang nó theo , dù sao hai con hổ kia cũng tin nàng." thấy động vật đa nghinhư loài hổ nhưnglại chủ động giao ra đứa cho mình. Bản thân còn theo, loại tín nhiệm này là yên tâm từ trong đáy lòng.

      Cũng trách được trong lòng Thư Tình thoải mái, tân tân khổ khổ cứu ngườinhưng lại người đến cảm tạ cũng liền thôi, còn kém chút chỉ vào nàng mà mắng nàng xen vào việc của người khác.

      Còn dã thú lại nguyện ý đem đứa phó thác cho nàng, người ở phương diện này thế nhưng còn bằng súc sinh.

      "Đừng vì chút việc mà hao tổn tinh thần, đáng giá." Bạch Chiêm giống như an ủi đứa sờ sờ cái ót nàng, "Ta mua tòa nhà bên cạnh, khoảng thời gian chúng ta ở đây cho người đến dọn dẹp lượt, ở toà nhà đó mở đạo quán, về sau lui tới cũng tiện hơn. "

      Trang Thư Tình liếc mắt nhìn , "Là tiện cho ai?"

      "Tiện cho ta."

      "Hừ."

      Bạch Chiêm nâng cằm lên cười, "Yên tâm. Chỉ có ta dám đến đó, đương nhiên, nàng tùy thời cũng có thể qua."

      "Đem Bạch phủ chuyển qua đây?"

      " ít thôi. Những người đó rất ầm ĩ, ép bọn họ ở lại trong phủ là được, hiệu thuốc của Thanh Dương Tử chuyển qua đây, có nàng chỉ hướng cho cũng tốt, hàng tháng chỉ cần bỏ ra chút dược liệu cho là được."

      Nghĩ đến tính tình Thanh Dương Tử, Trang Thư Tình nhịn được cười." làm cho ta loại thuốc gì? Làm sao có thể bán ra bên ngoài?"

      "Hiệu thuốc của bình thường có người vào, làm sao có thể ra ngoài bán." Lại , có số thuốc cũng phải ai cũng dám mua. Thuốc tráng dương này hình như là loại có thể dùng được nhất, toàn cầm đến hối lộ người trong phủ , nhất là Trần Nguyên.

      "Dược liệu cung cấp đủ, để tựlàm, cũng cầu tạo ra lợi ích, cũng trách được Thanh Dương Tử theo ngươi là việc thứ hai mà cả đời cảm thấy đúngđắn."

      "Người khác thiếu nhưng ta thiếu,nàng cũng có thể cầu như vậy, ta cũng phải làm được."

      Khí phách nam nhân này rất soái a! mắt Trang Thư Tình sáng lên, " buông tay nửa đường?"

      " ."

      " bởi vì ta muốn thứ gì đó quá mức quái dị mà cự tuyệt?"

      " ."

      "Vỗ tay giữ lời."

      Bạch Chiêm chút do dự giơ tay phải lên, lòng bàn tay hướng về phía nàng.

      "Chát!"

      "Ta muốn cây kim rỗng ruột, muốn ống tiêm có thể chứa nước, còn có bộ dụng cụ này nữa, để ta vẽ cho ngươi xem." Trang Thư Tình đem giấy bút cầm đến, căn bản cần nghĩ, cũng chưa hề lời miêu tả đặt bút xuống vẽ, giống như mỗi dạng đều rất quen thuộc với nàng.

      Bạch Chiêm nhìn những thứ có hình thù kỳ quái này có hỏi nhiều chữ, cũng biết những thứ này có gì đúng, thiên hạ rộng lớn,trí tưởng tượng của con người là vô hạn, dù có chút đặc thù nhưng trải qua nhiều, cũng tính ngạc nhiên.

      So với cái này, càng nguyện ý đem tâm tư dùng ở nơi khác, tỷ như, làm thế nào để xích lại nàng gần hơn chút, thế nào khiến nàng có thể theo bản năng mà dựa vào mình, làm thế nào để đem những thứ nàng muốn đưa đến trước mặt nàng.

      cần giống như mẫu thân, im lặng chịu đựng đến khi chết, cũng cần giống như phụ thân, có hậu cung ba ngàn giai lệ, lại có thể ở trước mặt bất kì người phụ nữ nào ngài vừa mắt vài lời tri tâm.

      Người muốn , chỉ có , muốn thời thời khắc khắc đều có thể nhìn thấy người, có thể sờ được, khóc là khóc cười là cười, bất kỳ cảm xúc đều hết ở gương mặt, cùng ngủ giường, ăn cùng mâm, đến khi chết cũng có thể nắm tay nhau bước vào quan tài cùng yên nghỉ, chỉ như thế mà thôi.

      có thể có được, cũng chắc chắn có thể làm được.

      Vẽ tranh xong, Trang Thư Tình ở mỗi bức hoạ viết lên cầu của nàng, : "Chỉ cần có thể làm được theo cầu bên dưới, những bộ phận khác cũng có thể cái biến chút, chừng làm ra được càng tốt hơn nữa, nhưng nếu thể làm cũng cần bắt buộc."

      "Bọn họ làm được." Bạch Chiêm cầm lấy bức lên nhìn kỹ, trong lòng sinh ra vài phần chờ mong, nếu như có thể đem mấy thứ này đưa đến trước mặt Thư Tình, nàng nhất định cười đến vui vẻ.

      Nam Châu điểm chân tiến vào bẩm báo, "Tiểu thư, đứa tỉnh dậy, muốn gặp ngài."

      thực tế là vừa mở mắt liền tìm người, nếu phải nàng ngăn lại, đáp ứng dẫn người đến trước mặt , chắc đứa này chạy tìm khắp phòng .

      "Rốt cục tỉnh dậy." Gia tăng tốc độ để vẽ xong bức cuối cùng, Trang Thư Tình buông bút trong tay đến căn phóng phía tây.

      Bạch Chiêm đem nét mực hong khô, cầm từng bức trong tay, cũng vội vàng theo.

      Vừa vào phòng chợt nghe thấy Thư Tình giọng chuyện."Còn có chút sốt , miệng vết thương bị nhiệm trùng nhưng ổn rồi, Nam Châu. Em Dụ nương tử nhưng lúc rảnh rỗi làm nhiều muối chút, càng tinh tế càng tốt, đúng rồi, lúc mua muối hỏi chút có muối biển hay , là muối biển càng thích hợp."

      "Vâng."

      ánh mắt Đứa theo bước của Trang Thư Tình, khi tỉnh lại trong nơi hoàn toàn xa lạ, cảm thấy rất hoảng hốt. Cho rằng mình bị ném , nhưng cho đến khi nhìn thấy vị tỷ tỷ xinh đẹp này mới cảm thấy an tâm.

      đánh giá phòng ở. liền cảm thấy bản thân mình là rất ngốc, trong nhà nghèo chung quanh gió lùa lạnh ngắt, nơi nào có thể tốt như vậy.

      "Thích ?" Theo Nam Châu chuyển đến ghế tròn ngồi xuống, Trang Thư Tình chờ nhìn vòng mới cười tủm tỉm hỏi.

      Đứa rất thành gật đầu.

      "Vậy về sau đệ liền ở nơi này được ?"

      Tiếp tục gật đầu.

      "Chỉ có người thân của tỷmới được ở nơi này. Đệ nguyện ý ?"

      Lần này đứa thành gật đầu giống như gà mổ thóc, vừa nhanh vừa vội.

      Mũi Trang Thư Tình có chút xót, tươi cười càng thêm ôn nhu, "Tỷ tỷ cũng để ý tên trước kia của đệ là gì, bây giờ đặt cho đệ cái tên khác được ?"

      "Được." Tên trước kia cũng muốn dùng, bọn họ bỏ rơi , cũng cần có quan hệ cùng bọn họ.

      Trang Thư Tình quay đầu, nhìn về phía nam nhân dựa ở cửa, "Ta nghĩ ra tên nào tốt. Ngươi đặt thử xem."

      Bạch Chiêm tới đứng sau lưng nàng, giống như chỗ tựa có thể tuỳ thời cho àng dựa vào, "Cùng họ với nàng sao?"

      " đệ đệ ta đương nhiên theo họ ta."

      "Vậy thìtên làThư Hàng ?"

      Trang Thư Tình quay đầu nhìn về phía đứa . Trấn an cười với dứa "Tỹ để ý đến những chuyện trước kia, đứa rất hiểu chuyện, về sau nhất định giống như ta và Thư Hàn, vậy Thư Hàng ."

      Đưa tay khoát lên vai Thư Tình, Bạch Chiêm nhàng nắm lại, "Như vậy đổi lại, gọi là Trang Thư Cố ."

      Cố. có ý là chiếu cố, cũng có nghĩ là bỏ qua mọi chuyện cũ. Rất tốt, Trang Thư Tình quyết định, "Vậy quyết định là tên này , lúc trở về thuận tiện đem tên của nhập vào gia phả."

      "Trang gia có thể đồng ý ?"

      "Ta và Thư Hàn được đưa lên làm con thừa tự vào mộtnhánh tuyệt hậu , bọn họ tuy là tôn, nhưng cũng thể đứng ở đầu chúng ta vung tay múa chân thuyết giảng đạo lý quyết định mọi chuyện, còn nữa, bây giờ Thư Hàn mới mười tuổi cóthểđi dự thi, nếu có kết quả, bọn họ cũng cố kị hai, đạo lý khi già khi trẻnày chắc bọn họ hiểu."

      Trang Thư Tình có tin tưởng này, Bạch Chiêm tất nhiên lại càng đem bọn người kia để vào mắt, "Khi nào ?"

      "Qua ba ngày nữa , tình trạng này của Thư Cố…"

      "Nếu như nguyên nhân là cũng cần quá lo lắng, đường ngồi thuyền, sau đó xe ngựa, bị thương."

      Trang Thư Tình nghĩ nghĩ, "Vậy lại trì hoãn lại ngày, ngày sau xuất phát.."

      Ngày kế, Trang Thư Tình tới nơi của hổ con, hổ đực và hổ cái cách đó xa, sau khi Bạch Chiêm huýt tiếng rất nhanh sau đó liền bước ra từ rừng rậm.

      Trang Thư Tình ôm hổ con ra trước, hổ đực và hổ cái đồng loạt ngồi xuống trước mặt nàng, "Ta muốn xa nhà chuyến, có khả năng tháng sau mới có thể trở về, nếu các ngươi yên tâm, ta mang nó theo, nếu như đồng ý, các ngươi có thể giữ nó bên người, ta an bài người đến đây thay thuốc cho nó mỗi ngày, tuyệt đối bỏ mặc để nó thương."

      Hổ đực và hổ cái cọ cọ đầu hổ con, dùng hành động biểu đạt tình thương của nó.

      Lúc mọi người đều cho rằng chúng muốn lưu đứa lại, hổ mẹ mang đứa đẩy vào lòng Trang Thư Tình, cúi đầu gào thét.

      Trang Thư Tình ôm lấycon hổ, bộ dáng bây giờ của nó khác gì chú mèo con, "Các ngươi yên tâm, ta nhất định bảo vệ nó tốt, đến lúc về trả lại đứa hoạt bát cho các ngươi."

      "Rống."

      "Ta nỗ lực khiến các ngươi thất vọng vì tín nhiệm chúng ta." Đứng dậy, Trang Thư Tình thử thăm dò sờ sờ đầu hai con hổ, chúng nó đều có ý né tránh.

      Lúc rời , toàn thân bị quấn vải bông, hổ con mệt mỏi hừ hừ gọi hai tiếng, như là lời từ biệt.

      Sáng sớm ngày kế, đoàn người xuất phát đến Khê Thuỷ Trấn chậm hơn hai ngày so với Trang Thư Hàn.

      Bạch Chiêm ít khi dẫn theo nhiều người ra ngoài như vậy.

      Việc này cũng là nhờ Trần đại tổng quản với , vì đến nhà mẹ đẻ của Trang tiểu thư, tình cảnh trước kia của Trang tiểu thư lại mấy tốt, tuy rằng tộc nhân có bài xích tỷ đệ bọn họ, nhưng cũng nhất định đối đãi quá tốt, cái này là để phô trương thanh thế, mặc kệ những người đó có tâm tư gì, đối với tỷ đệ hai ngườicũng phải xem trọng hai phần.

      trừng ở Trang gia cũng có thể giúp cho Trang Thư Cố phen, cũng khiến cho Trang tiểu thư tốn nhiều tâm tư.

      Nghĩ đến những chủ ý gần đây của Trần Nguyên đều dùng rất tốt, Bạch Chiêm thoải mái đồng ý.
      phương1311, Hale205, hargane18751 others thích bài này.

    5. Phương Lăng

      Phương Lăng Well-Known Member

      Bài viết:
      339
      Được thích:
      458
      Đọc 2 chương thật đã :yoyo14::yoyo14:
      Tiểu Huân thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :