1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Sau Ánh Hào Quang - Phù Quang Cẩm (Tuyển thêm editor)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. A fang

      A fang Well-Known Member

      Bài viết:
      566
      Được thích:
      560
      Tội y nhân quá.
      Đọc chương này mà nước mắt cứ rơi:yoyo25::yoyo25::yoyo25::yoyo25:

    2. Hungdtk

      Hungdtk Well-Known Member

      Bài viết:
      143
      Được thích:
      3,564
      Chương 73.2: (Tiếp)

      Edit: Nhi Nguyen

      Beta: Hoanghado

      “Chị Y Nhân, Chị Y Nhân!” phía sau lưng Thiệu Chính Trạch mấy chiếc xe chạy tới, xe vừa dừng lại, bé trai khoảng năm sáu tuổi toàn thân dơ bẩn, mặt mày sưng đỏ vừa mới mở cửa xe chạy như bay đến, vừa cuống cuồng chạy vừa khóc gọi tên .

      Vương Tuấn theo sát xuống, thể nào bắt được đữa bé.

      “Chị Y Nhân ! Chị…”Cục Đá đến gần nhìn thấy nhúc nhích nằm trong lòng Thiệu Chính Trạch, có chút kinh ngạc đứng tại chỗ, dám lên tiếng.

      Vương Tuấn bước nhanh đến kéo thằng bé lại, Từ Y Nhân trong ngực Thiệu Chính Trạch lại đột nhiên mơ màng mở mắt ra, thấy mắt nhìn về hướng phát ra thanh của đứa bé, bước chân khẽ dừng lại.

      “Chị Y nhân!” Cục đá nhìn thấy tỉnh lại, vội vàng vùng ra khỏi tay Vương Tuấn, chạy tới kéo tay , cánh tay của vốn bị Thiệu Chính Trạch để trong áo lại bị động tác của thằng bé làm cho buông thỏng xuống, dưới ánh đèn của bệnh viện, cánh tay ra đầy những vết thương loang lỗ, còn rướm máu, thằng bé giật mình kinh ngạc lùi về sau mấy bước.

      “Chị Y nhân ...”tiếng la khóc nức nở của thằng bé làm cho cả đám người bên cạnh ngăn được nước mắt, mà ngay cả các phóng viên trường cũng có chút nhịn được mà xoa xoa mắt.

      Khi tất cả người hâm mộ đều trầm mặt khóc thút thít, khi tất cả các máy quay đều phát sóng trực tiếp, khẽ mở mắt, ánh mắt nhìn về hướng của đứa bé, nở nụ cười trấn an yếu ớt.

      Sau đó, khóe môi còn dính máu của nhàng khẽ động, giọng khàn đến nỗi thể nghe được : “Em đừng khóc, chị sao đâu”.

      (Bức xúc chút, bị thương đến vậy lo vô cấp cứu mà còn đứng đó trình diễn, bà tác giả hay thiệt, ở đâu cũng diễn được.)(Tớ để nguyên bình luận của bạn editor nha!)

      Chị sao...

      Vết thương chồng chất ở phần da bị lộ ra bên ngoài, sắc mặt khi trắng khi đỏ, mà ngay cả gò má trước giờ luôn trắng noãn bây giờ cũng sưng đỏ lên, cánh môi bị rách nát chảy máu, lại như người chị an ủi em trai sợ hãi của mình, khẽ cười , chị sao….

      Những người hâm mộ có mặt tại đó cũng nhịn được mà nước mắt tràn ra. Chàng trai đứng cách đó xa vẻ mặt kinh ngạc nhìn , mở miệng :

      “Từ Y Nhân, cố lên!”

      “Chị Y nhân, cố lên!” đứng bên cạnh ta theo, từ từ, chỉ năm chữ ngắn ngũi như có ma lực bay tới bên tai mỗi người.

      Tất cả người hâm mộ ở đó đều lần lần chảy nước mắt lập lại: “Từ Y Nhân, cố lên!”

      Phóng viên trực tiếp ở trường, cũng theo phía sau “Từ Y Nhân, cố lên!”

      Tất cả người xem truyền hình trực tiếp cũng thầm lặp lại câu đó.

      Thượng Quan Diệp, Mạc Dịch, Trịnh Thu, Tần phong, Tiếu duệ, Thanh Uẩn, Đường Tâm...

      Những hình ảnh kia những người hâm mộ chính là những người biết trước tiên, tại Blog toàn thể phát ra cùng lúc, năm chữ ngắn ngủi, nhưng lại mang theo ma lực, ý nghĩ khích lệ của người hâm mộ tới .

      Cho nên về sau, năm chữ “Từ Y Nhân, cố lên!”Thể hết tấm lòng của mọi người.

      Tại thời điểm tất cả huy hoàng hay cơn sóng của , khi vui vẻ hay buồn đau, trong suốt quãng đời mà còn sống đời này, năm chữ như vậy, mang theo ý nghĩa đặc biệt, liên tục bên cạnh, khích lệ, chống đỡ khi xuống dốc, sát cánh cùng khi đứng đỉnh của vinh quang, làm cho trở thành truyền kỳ của thời đại.

      ...

      Trong nhà lớn của Mạnh gia, Thiệu Chính Trạch thân hình cao gầy hoàn toàn biến mất khỏi màn hình TV, khi tỉnh táo lại mọi người đều lâm vào trầm mặc nặng nề.

      Phòng khách xa hoa tránh lệ như rơi vào im lặng quỷ dị chết người.

      Mạnh An Ninh quỳ trong phòng khách, nhìn Mạnh Nhất Thu ngồi đó sắc mặt trầm cùng với Mạnh Ca sau khi trở về liền trầm mặt lạnh lòng, ta nhịn được run lẩy bẩy.

      “Chuyện này, chuyện này cũng do An Ninh nhất thời xúc động thôi! Con bé … con bé cũng phải cố ý, trước giờ tính tình đều như thế này, nên giờ tha cho …”Mạnh An Ninh là con mà nhị phu nhân Mạnh gia nâng niu trong lòng bàn tay, lúc này cảm nhận được khí nặng nề trong phòng khách, nhị phu nhân chuyện có chút khó khăn.

      “Phanh” tiếng, Mạnh Nhất Thu ném ly trà nóng tay tới trúng ngay trán Mạnh An Ninh, chiếc ly đập trúng trán làm máu chảy ròng gương mặt ta.

      “Con biết! Cái này thể trách con được! Con làm sao biết được ta, ta …” so với đau đớn trán giờ phút này ta càng lo lắng trừng phạt chuẩn bị ập xuống đầu, giọng gấp gáp lớn tiếng cãi lại.

      Sống trong gia đình như vậy, từ muốn điều gì đều là tự mình liều lĩnh tranh đoạt.

      Lúc học, nhất thời cao hứng vừa ý chàng trai liền kiêu ngạo tỏ tình, cũng phải bị cự tuyệt, chỉ là số ít chàng trai ta thích người hoàn toàn khác.

      Nhưng khi ở trước mặt ta đùa bỡn, lăng nhục nhìn yên tĩnh nho nhã kia, chàng trai lúc ấy chỉ đứng bên cạnh, sắc mặt bị hù dọa đến trắng bệch, ngay cả rắm cũng dám đánh cái.

      Cuối cùng còn phải là ngoan ngoãn cởi sạch quần áo bò lên giường của hay sao.

      Nhưng như vậy có thú vị gì, đợi ta hôn , bị đạp cái văng xuống giường.

      Người của Mạnh gia đều có bản tính điên cuồng chiếm đoạt, từ trong xương máu cái gì càng có được, càng muốn chiếm lấy, nếu như chiếm được, cũng bất chấp hậu quả từ thủ đoạn này để hủy diệt.

      có lỗi gì?!

      Từ lúc đến lớn, chính là sống như vậy, thích làm gì làm, thích cướp đoạt cướp đoạt, thích đùa bỡn đùa bỡn, muốn vứt bỏ vứt bỏ.

      Sau trưởng thành, gặp nhiều người như vậy, trai có, có, khoái cảm khi chiếm đoạt, vứt bỏ, bắt nạt càng lúc càng mạnh, khiến càng ngày càng kiêu ngạo, càng kiêng nể gì cả.

      là ai chứ?

      là con duy nhất của Mạnh gia, danh tiếng tiểu thư Mạnh gia chỉ cần ra cũng đủ để những chàng trai kia cúi đầu phục tùng, những đứa con kia run lẩy bẩy.

      Các gái đó cho dù khóc lóc cũng dám chống đối , tình nguyện chia tay với người con trai mà các rất .

      Nhiều năm như vậy, muốn làm gì làm, chưa bao giờ biết , còn có người đàn ông có thể dùng thái độ lạnh lùng, xa cách, khinh thường như vậy khi chuyện với mình với vẻ mặt kiêu ngạo lại lãnh đạm như ở xa cả ngàn dặm.

      khi đứng bên cạnh ta lại khẽ mỉm cười, bộ dáng điềm đạm nho nhã,vẻ mặt bớt phần lạnh nhạt.

      Trong sáng yếu đuối như vậy, nụ cười của ta chút bụi bặm, tựa như đóa hoa bách hợp tươi mát nở rộ trong khe núi sâu yên tĩnh.

      Lúc đặc biệt đến xem ta diễn, ta vừa vặn ngẩng đầu chuyện với bạn học, cũng chính là nụ cười mềm mại, dịu dàng đó.

      cực kỳ chán ghét, càng về sau ta nghĩ chỉ khi nhìn thấy gái đó bị đè nằm dưới thân người khác la lớn van xin, thoi thóp bị lôi ra ngoài, ta mới thực cảm thấy cao hứng mới xua tan được nội tâm nổi lên ghen ghét và tức giận của mình.

      cho rằng tiểu minh tinh đó nhiều lắm chỉ là đồ chơi của Thiệu Chính Trạch, mặc dù có nghe gái đó là người phụ nữ của Thiệu Chính Trạch, nhưng người đàn ông đối với phụ nữ thì có bao nhiêu tình chứ ?

      cũng tin vào thứ tình cảm mong manh ấy, chờ tới khi trông thấy gái đó như tấm vải rách bị ném ở trước mặt mọi người, còn có thể so đo tính toán ta là người phụ nữ của sao.

      Nhưng tại sao lại có thể như vậy…..

      đến vài tiếng bị tìm được, tất cả truyền thông cùng người xem đều giúp , đều thích , đều đồng tình với ta.

      như trong tưởng tượng của , bọn họ dùng lời thô tục để thêm dầu vào lửa, cũng viết những thứ làm cho lòng người sôi sục, những người đó hùa vào vu oan hay xem náo nhiệt. Thậm chí, ta dơ bẩn như vậy, mặt sưng đỏ lên, da vết máu loang lổ, người đàn ông kia còn có thể ngần ngại ôm vào lòng.

      Vô cùng cẩn thận, giống như ôm trong tay vật trân quý nhất đời.

      Trong lòng nổi lên lửa giận ghen ghét, thế cho nên khuôn mặt vốn xinh đẹp của Manh An ninh bây giờ đều vặn vẹo, máu đỏ tươi nổi bậc trán, càng dữ tợn đáng sợ hơn.

      nghe thấy Mạnh Ca trước giờ khinh thường cùng phụ nữ tranh đấu, giọng trầm: “Con đồng ý, đưa ta tới Thiệu gia”.

      Chỉ câu đã đem thần trí kéo trở về.

      . Đừng đưa em đến đó” la lớn khàn cả giọng, dám tin nhìn về phía mẹ mình.

      Mặc dù vừa rồi có cầu xin cho , nhưng bây giờ cũng muốn bo bo giữ thân mình hay sao?

      Cũng bởi vì chọc giận Thiệu gia, trở thành đứa con bị vứt bỏ rồi sao?

      được, tại sao lại có thể như thế được!

      “Con đến đó!”Giọng gấp gáp lặp lại lần nữa, từng đợt khủng hoảng đập vào đầu , Mạnh An Ninh lắc đầu bổ nhào qua quỳ dưới chân Mạnh Nhất Thu, khóc lóc van xin : “Đừng làm như vậy! Cha, đừng làm như vậy mà! Cha đừng đối xử với con như vậy! Là cha với con, con cái của Mạnh gia muốn cái gì liền tự mình đoạt lấy, tự mình tranh giành! Con bất quá cũng chỉ nghe lời cha thôi! Nhiều năm qua con đều làm như vậy! Tại sao chứ! Cha thể giao con cho bọn họ”.

      “Hừ”Mạnh Nhất Thu lạnh giọng hừ khẽ, đá cái văng xuống đất, thanh lãnh khốc : “Đúng là như vậy. thể giành phần thắng phải tự mình chịu trách nhiệm! Mạnh gia chúng ta, chưa bao giờ chấp nhận người thua cuộc, càng cần người giống như ngươi vậy, ngu như heo”.

      . phải như thế, ta …" Manh An Ninh đưa ngón tay chỉ vào Mạnh Ca, giọng và vẻ mặt đều nghiêm khắc : “ ta cũng chọc vào Thiệu gia! phải chỉ có mình con! Vì sao ta có thể vênh váo đứng ở Mạnh gia, còn con phải chịu trách nhiệm, con đồng ý, con đồng ý!”

      Mạnh Nhất Thu cười lạnh tiếng, gì.

      Ngoài cửa người đàn ông trung niên bước nhanh tới, thấp giọng : “Người của Thiệu gia đến”.

      “Có bao nhiêu người?” Mạnh Ca chợt nhíu mày, người đàn ông trung niên kia vẻ mặt sửng sốt chút, tiếp tục mở miệng : “ có nhiều người, nhưng mà dẫn đầu là Tống Chinh thân tín bên cạnh của Thiệu lão gia!”

      Tuy trước mặt mọi người Mạnh Nhất Thu ngầm tự xưng là một trong tứ gia trong thành phố, nhưng thực tế, Mạnh gia vẫn là hậu sinh, Mạnh gia ở nơi này, cũng chỉ là đời thứ hai mà thôi.

      Nếu phải vì Mạnh Nhất Thu trò giỏi hơn thầy, làm sao có thể đánh đồng với ba nhà khác như vậy.

      Nhưng Thiệu gia giống vậy, trăm năm trước khi bắt đầu dựng chính quyền họ là danh môn vọng tộc, trải qua trăm năm cũng suy yếu, ngược lại càng phát triển ngừng.

      Mỗi thế hệ đều xuất nhân tài, mối quan hệ lại rộng rãi khắp nơi, khó có thể lay chuyển được.

      Trước mắt đương gia của Thiệu gia cùng ông ta ngang hàng, phải là trong tay có quyền lực, mà chính là có vị trí quan trọng trong chính phủ. Mà ngay cả mẹ của Thiệu Chính Trạch, người đàn bà đó cũng có tiếng tăm lừng lẫy quen biết toàn các quan lớn.

      Càng cần tới Thiệu lão gia, tuy lui về ở , cả ngày yên tĩnh ở trong nhà lớn ngắm hoa, nuôi chim.

      Nhưng chỉ cần tùy tiện giẫm chân, thành phố này ít nhất cũng phải chấn động ba lượt.

      Về Tống Chinh thân tín nhiều năm của Thiệu lão gia, trước kia cũng là nhân vật uy chấn bốn phương trong quân đội, nhưng vài năm trước nghe người ta là thường hay đến Thiệu gia chơi cờ, dùng cơm với Thiệu lão gia.

      Ông cho rằng người sẽ đến là Vương Tuấn bên cạnh Thiệu Chính Trạch, nhưng giờ phút này, đột nhiên ý thức được sự tức giận của Thiệu gia so với tưởng tượng của ông nghiêm trọng hơn nhiều.

      Nếu như lúc ban đầu ông còn muốn vài lời tốt cố gắng làm cho Thiệu gia tha cho đứa con duy nhất của mình một lần thì giờ phút này, ông ta hoàn toàn bỏ ý nghĩ đó.

      Chỉ cần có thể làm cho Thiệu lão gia nguôi giận, đứa con nên thân này thiếu đứa cũng chẳng sao.
      Last edited: 22/11/15
      Yoolirm Park, Traxy, emilia21 others thích bài này.

    3. Hungdtk

      Hungdtk Well-Known Member

      Bài viết:
      143
      Được thích:
      3,564
      Chương 73.3: (Tiếp)

      Edit: Nhi Nguyen

      Beta: Hoanghado

      Tống Chinh năm nay gần năm mươi tuổi, nhìn ông ta lúc này giống với Thiệu lão gia vẫn luôn mặctrang phục nhàng của người già, mà ông mặc người thân âu phục màu đen lạnh lùng, nghiêm túc.

      Bước chân vẫn trầm ổn mạnh mẽ, giống như ông lão, cũng có nụ cười ôn hòa như ngày thường.

      Nhớ tới bé mấy ngày trước còn vào bếp nụ cười ngọt ngào giúp ông rửa rau, bây giờ lại bị hành hạ bởi vết thương chồng chất khắp cả người như vậy, ngay cả hơi thở cũng yếu ớt.

      Bước thẳng vào phòng khách, ánh mắt nhìn vẻ mặt nhếch nhác của Mạnh An Ninh, trầm giọng mở miệng : “Chính là ta?”

      Mạnh Nhất Thu vẻ mặt có chút xấu hổ, giọng trầm trầm : “Đứa con ngu ngốc của tôi đã chọc giận Thiệu lão gia, Mạnh mỗ cảm thấy rất xấu hổ! Nhưng mà ở Mạnh gia cho dù là con trai hay con người nào làm người đó tự gánh chịu, kính xin Thiệu lão gia, tha cho con đường sống”.

      “Nha đầu kia, ngay cả chén súp mà con bé làm Thiệu lão gia cũng nỡ bỏ, con của ngươi đúng là được dạy dỗ rất tốt”. Tống Chinh vừa dứt lời, vung tay lên, hai người từ sau bước nhanh đến, người bịt miệng Mạnh An Ninh lại, trực tiếp lôi người ra ngoài.

      ...

      Trong bệnh viện Thiên Luân, Cận Doãn Hạo mắt thấy Từ Y Nhân bị đẩy vào phòng cấp cứu kiểm tra, nhìn thấy quần áo dính đầy máu và các vết bẩn người Thiệu Chính Trạch, suy nghĩ chút rồi mở miệng đề nghị : “Chỗ này có tớ rồi, hay là cậu thay đồ trước ?”

      Thiệu Chính Trạch ánh mắt bình tĩnh nhìn vào cửa kính, trả lời.

      mặt chút biểu tình, rất ràng là cậu ấy nghe thấy câu hỏi của .

      Người này trước giờ đều thích sạch , nhiều năm qua, chưa bao giờ thấy người cậu ấy có một vết bẩn nào. Cậu ấy rất giống với em trai , đều là bộ dạng lạnh lùng cẩn thận, cũng là người ít . Tóm lại từ đã rất thích yên tĩnh.

      Đồng thời, cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ thấy được Thiệu Chính Trạch thất thố như vậy.

      Cận Doãn Hạo ở bên cạnh than tiếng, vị bác sĩ nữ bước ra từ phòng phẫu thuật có chút khó xử nhìn Thiệu Chính Trạch, trong lòng thở dài hơi, rồi : “Bụng bị đánh quá nặng, cánh tay, bắp chân đều có vết roi và vật sắc nhọn làm bị thương, môi, cánh tay, lòng bàn chân đều bị thương như ở mức độ khác nhau. Ước chừng phải nghỉ ngơi ít nhất là từ mười ngày đến nửa tháng. người cũng có các vết nhéo ở các chỗ khác nhau, mức độ máu bầm sưng đỏ cũng khác nhau, muốn tan bầm cũng cần vài ngày”.

      Mắt thấy Thiệu Chính Trạch chỉ là trầm mặt im lặng lắng nghe, nữ bác sĩ lớn tuổi sắc mặt tốt lắm nhìn thoáng qua Cận Doãn Hạo, tiếp tục nặng nề : “Điều quan trọng nhất vẫn là ấy bị tiêm thuốc lớn, ma túy cùng thuốc kích dục đều có. Từ tiểu thư thân thể yếu ớt, có khả năng chịu nổi dược tính, sau này, có lẽ cần phải phối hợp cai nghiện”.

      “Cái gì?” Cận Doãn Hạo hiển nhiên nghĩ đến tình trạng của lại nghiêm trọng như vậy, lúc này nhìn vể mặt trầm của Thiệu Chính Trạch, đôi mắt đông lại đau khổ và lạnh như băng, ta có chút biết phỉa nói như thế nào.

      Đưa tay ra hiệu bác sĩ xuống, Cận Doãn Hạo có chút lo lắng an ủi: “Dù sao người cũng bình an. Cậu cần quá lo lắng, trước mắt tình hình này thể đưa ấy về nhà, tớ phái thêm vài người đến để chú ý đến động tĩnh bên ngoài. Những phóng viên bên ngoài cũng để cho bất cứ ai đến quấy rầy”.

      Thiệu Chính Trạch gật gật đầu đồng ý.

      Đẩy cửa phòng bệnh, bước chậm chậm rãi đến bên giường tới bên cạnh người vừa được kiểm tra, trong phòng vắng vẻ im lặng, chỉ có thanh giọt của nước biển, chút, chút giống như vào lòng .

      Từ Y Nhân sắc mặt đỏ bừng nằm ở giường, trong đầu mảnh hỗn độn, giống như đứng ở nơi ồn ào nhất thế giới cho dù trốn như thế nào cũng thoát.

      nhíu chặt mi mắt lại, thấy theo bản năng định cắn lên đôi môi rách nát vừa được rửa sạch và bôi thuốc cẩn thận, Thiệu Chính Trạch cảm thấy đau xót, vội vàng là ngồi đến bên giường, đưa một ngón tay của mình tới miệng .

      bàn tay khác vuốt ve trán của , nhìn bộ dạng lúc này giống như chịu đủ hành hạ, biết , bị lượng thuốc kích dục giày vò thần kinh của mình.

      Bình thường đàn ông đều chịu đựng nổi lượng thuốc như vậy, nhưng lại dựa vào ý chí của mình liên tục khắc chế .

      ngón tay bị hàm răng nho của cắn sâu vào tận trong thịt. chút đau này, so với đau đớn trong lòng thể so sánh, chính vì vậy cảm giác đau đớn nhỏ này có tâm trạng mà quan tâm.

      , đừng dừng lại. Cục đá chạy mau." Người nhíu chặt mày đột nhiên thất thanh hô câu, hai cánh tay duỗi lên trung khua lung tung, Thiệu Chính Trạch tay mắt lanh lẹ đem bàn tay khua loạn của giữ lại, đôi môi hôn vầng trán còn lành lặn của , đôi mắt đỏ hồng vừa giọng an ủi.

      Bên ngoài bệnh viện, biết được tiếp nhận trị liệu nhưng rất nhiều người hâm mộ lại muốn rời , những ký giả liên tục trông ngóng chăm chú theo dõi những động thái mới nhất.

      Từ phía xa có vài người chạy tới, Thượng Quan Diệp, Tống Dục, Mạc Dịch, Tô Khả Nhi, cùng tổ biên kịch của “thanh mai trúc mã”mọi người đều đến đông đủ, ở phía khác phóng viên cũng phát Trịnh Thu và Thang Uẩn vẫn luôn im lặng ít khi xuất hiện lại người trước kẻ sau chạy tới. Thậm chí cả Đặng Phỉ Phỉ là chị cả của Tập đoàn truyền thông Châu Á cũng đã tới.

      Người nào cũng là nhân vật nổi tiếng cả, những ký giả liên tục chăm chú theo dõi động thái tất nhiên ngay lập tức hành động.

      Có chút hăng hái, họ từ trong khí bi thương vừa rồi tỉnh lại, vội vàng chạy đến, mồm năm miệng mười đặt câu hỏi.

      “Đạo diễn Mạc, trước mắt Từ Y Nhân bị thương nặng như vậy, có ảnh hưởng đến tiến độ quay phim “Thanh mai trúc mã ” hay ?”

      “Nghe các cảnh quay đến phần hậu kỳ, kế tiếp tổ biên kịch định tạm thời nghỉ để chỉnh lại hay sẽ nghĩ biện pháp khác?”

      “Thượng Quan Diệp ở cùng Từ Y Nhân diễn vai người trong phim, giờ phút này nghe tin liền chạy đến? Đạo diễn và mọi người trong phim “Thanh mai trúc mã” đều xuất ở đây, mọi người bàn bạc xong rồi sao?”

      “Nghe Từ Y Nhân lúc ở studio quay phim bị bắt cóc, mọi người lúc ấy cũng ai phát ra sao? Chà, mọi người vài câu !”

      Ba người đàn ông ở bên cạnh đều hấp tấp vội vàng, Thượng Quan Diệp trước giờ có thói quên ôn toàn tao nhã bây giờ mặt cũng có nụ cười, liếc mắt nhìn, vẻ mặt của làm cho các phóng viên vây quanh sững sờ chút.

      “Cùng làm việc chung với nhau thời gian dài như vậy, Từ Y Nhân bị thương nặng như vậy, chúng tôi cũng vô cùng lo lắng, mặc dù bây giờ trời tối, nhưng vì lo lắng muốn đảm bảo ấy được an toàn, ít nhất chúng tôi phải nhìn thấy ấy chút”.

      Nhìn thấy ba người đàn ông đều phản ứng, Tô Khả Nhi vẻ mặt đau lòng, hướng về phía phóng viên giải thích.

      “Theo như đồn đại hai người khi đóng phim “Thanh mai trúc mã” vốn hợp nhau, hơn nữa trong phim lại là tình địch, có phải trong trường quay hay người xung khắc như nước với lửa hay ?”Phóng viên theo sát bên cạnh, vừa vừa hỏi.

      Tô Khả Nhi lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, vuốt vuốt tóc nói : “ có chuyện đó, tin tức web đều là tin vịt mà thôi. Chúng tôi vốn cùng người đại diện, phía sau chúng tôi cũng là bạn thân”. xong câu, Mạc Dịch bên cạnh liếc nhìn một cái, Tô Khả Nhi vội vàng chạy theo mọi người.

      Mà bên kia, Đặng Phỉ Phỉ vừa xuống xe bị vài phóng viên vây quanh : “Nghe gần đây Từ Y Nhân đóng chung bộ phim với , bây giờ lập tức chạy tới, có phải quan hệ của hai người rất tốt phải ?”

      “Hai chúng tôi có cơ hội gặp nhau thường xuyên, nhưng Y Nhân là người có năng lực và chí tiến thủ, luôn cố gắng hết mình. Trong lòng tôi rất cảm động, cho nên tôi muốn đến đây xem ấy thế nào”Đặng Phỉ Phỉ xong, khẽ gật đầu, cũng cố ý nhấn mạnh cái gì, so với Tô Khả Nhi vừa rồi năng chuẩn xác thì khiến người ta tin tưởng hơn nhiều.

      “Từ Y Nhân bị thương nhập viện, có ảnh hưởng đến tiến độ quay của “Lá cờ nhuộm máu”, nghe ở trong phim Y Nhân chỉ đóng vai phụ, cảm thấy tổ quay có thể xem xét đổi người ?” micro đưa đến, tất cả phóng viên trong mắt đều là khẩn thiết chờ đợi câu trả lời.

      Đặng Phỉ Phỉ khẽ mỉm cười, đưa ngón tay chỉ về bên kia: “Đạo diễn Thang hình như cũng đã tới. Vấn đề này tôi lắm”.

      “Xin hỏi Đạo diễn Thang, ông có ý ̣nh thay thế Từ Y Nhân ?”

      Mắt thấy phóng viên tiến đến gần, Trịnh Thu đứng bên cạnh Thang Uẩn có chút lo lắng.

      Trước mắt bé kia vẫn còn số cảnh quay nữa, đoạn kế tiếp chính là tập chung vào phần diễn của , bị thương nặng như vậy, ít nhất cũng phải cần mười ngày nửa tháng mới khỏi được, ngày trước cũng thiếu tiền lệ đổi người trong quá trình quay.

      “Từ Y Nhân chính là Bạch Lộ ở trong lòng tôi. Các phần diễn của ấy bị cắt bỏ, cũng tìm người thay thế ấy. Chúng tôi điều chỉnh thời gian, chờ đến khi ấy bình phục lại sẽ tiếp tục”. Giọng của Thang Uẩn trước sau như , từng câu từ chữ chắc chắn như đinh đóng cột, làm cho phóng viên càng có cơ hội đặt thêm câu hỏi.

      “Từ Y Nhân và Bạch Lộ có chỗ nào giống nhau? là nam chính số , ảnh đế Trịnh Thu có tán thành cách của đạo diễn Thang ? Chà, mọi người thêm vài câu ?”

      Nhìn thấy cả hai người ai cũng chịu lên tiếng liền trực tiếp đến bệnh viện khiến hai ký giả theo trong lòng như lửa đốt.

      Cận Doãn Hạo đến cửa bệnh viện đã nhìn thấy màn hỗn loạn như vậy.

      Những người hâm mộ còn bi thương, phóng viên lấy lại tinh thần bắt đầu liều mạng tìm tin tức nóng hổi.

      Nhìn thấy những người tới hỏi thăm….

      Ánh mắt nhìn lướt qua những người kia, cũng khó phân biệt được người nào là chân tình, người nào là giả ý.

      Ho tiếng, Cận Doãn Hạo lớn tiếng : “Từ Y Nhân bị thương, bác sĩ kiểm tra và điều trị cho ấy, trước mắt mọi người nên về nhà nghỉ ngơi. Tập đoàn truyền thông cử chuyên gia đến chăm sóc cho ấy, xin mọi người yên tâm, bệnh viện trả lại cho mọi người thần tượng hoàn hảo chút hao tổn gì. Bây giờ trời cũng muộn rồi, mọi người mau trở về nhà nghỉ ngơi !”

      ấy có chuyện gì sao?”

      “Đúng vậy, ấy có sao , có nguy hiểm đến tính mạng ?”

      Những người hâm mộ quan tâm đến , những phóng viên có mặt vừa thấy bác sỹ đến liền thay đổi sắc mặt, bắt đầu chụp ảnh, vừa tức vừa vội.

      “Xin mọi người yên tâm, có nguy hiểm gì đến tính mạng. Trời tối rồi, mọi người mau chóng về nhà ”. Cận Doãn Hạo hết lần này đến lần khác lời bảo đảm, người hâm mộ vây quanh từ từ lui về sau rời .

      Hơn phân nửa người hâm mộ đều là học sinh, ngày mai lại phải là ngày nghỉ, dần dần các học sinh rời cũng ít.

      “Cố Phàm. Chúng ta thôi” nghẹn ngào lau nước mắt, nhìn các bạn học từ từ rời khỏi, Hàm Tử Vận kéo chàng trai vẻ mặt vẫn kinh ngạc đứng bên cạnh .

      “Tớ...” ánh mắt nhìn về phía bệnh viện có chút muốn rời , Cố Phàm từ từ chuyển động bước chân, cúi đầu chậm chạp rời khỏi.

      “Xin lỗi mọi người, bây giờ quá trễ, cũng thích hợp vào thăm”Sau khi khuyên bảo học sinh, nhìn lại trong đại sảnh bệnh viện đám người toàn là ngôi sao nổi tiếng, đạo diễn có tiếng tăm cùng đám người tai to mặt lớn, Cận Doãn Hạo có chút đau đầu.

      Ông chủ Thiệu Chính Trạch giờ phút này hoàn toàn có chỉ thị nào, cũng e dè gì canh giữ ở đó, làm sao có thể để cho mấy người này vào thăm được.

      Tô Khả Nhi cùng Tống dục vốn là cũng có chút tâm tư, Đặng Phỉ Phỉ trong lòng cảm thấy nghi hoặc, vì sao Thiệu Chính Trạch lại đích thân tìm kiếm khắp nơi để cứu người, đường đều ôm lấy ấy, đến bây giờ còn chưa trở ra.

      Nhìn thấy người đàn ông thân hình cao gầy biến mất ti vi, cuối cùng cũng nhịn được mà đến đây xem thử.

      Mà vài người khác ngược lại là vì lo lắng.

      Tuy Trịnh Thu, Thang Uẩn, Thượng Quan Diệp bọn họ người nào cũng có chút danh tiếng, vào lúc này cần phải vật lộn để lên trang đầu của các tờ báo, nhưng trong lòng bọn họ lo lắng cách nào yên tâm được.

      Nhìn thấy trong tấm hình vì đứa bé lôi kéo mà cánh tay rủ xuống, cánh tay sưng như vậy, bắp chân và lòng bàn chân đều đầy máu, làm sao họ có thể yên tâm ngồi chờ? Chỉ muốn nhìn thấy nhanh nhất thôi, chỉ cần nhìn thôi cũng được.

      “Tôi muốn nhìn ấy chút. Ít nhất phải tận mắt nhìn thấy ấy tôi mới có thể yên tâm”. Thượng Quan Diệp trầm mặc chút, nhìn Cận Doãn Hạo, lo lắng trong mắt là chút nào giả dối.

      “Đúng vậy. Chúng tôi chỉ đến nhìn nha đầu kia chút, nếu chúng tôi rất lo lắng” Trịnh Thu cũng mở miệng thêm.

      Cận Doãn Hạo rơi vào đường cùng, chỉ đành phải gọi điện thoại cho Thiệu Chính Trạch, đầu dây bên kia người đàn ông dường như trầm mặc lâu, giọng thấp đáp tiếng.

      Từ ngoài cửa nhìn vào, nhắm mắt ngủ say, chăn mềm mại che kín vết thương, còn giống như lúc đầu nhìn thấy mà giật mình.

      Trong lòng mọi người đều thở phào nhóm, mặc dù Thiệu Chính Trạch vẻ mặt im lặng ngồi bên cạnh, trong lúc nhất thời có gì khác thường.

      Khi Thượng Quan Diệp biết quan hệ hai người bất giác nắm chặt tay khi nhìn thấy vẻ mặt người đàn ông ở bên trong chuyên chú nhìn Từ Y Nhân, Tống Dục chỉ cho là ta bảo vệ cho em gái này.

      Mấy người xoay người ra ngoài, ngón tay Tô Khả Nhi cắm chặt vào lòng bàn tay, quay đầu nhìn Đặng Phỉ Phỉ có chút nghi hoặc, lại nhìn đến người đàn ông bên giường đột ngột đứng dậy, vẻ mặt mang theo chút lo lắng hôn lên cái trán của Từ Y Nhân.


      Đặng Phỉ Phỉ ở tập đoàn truyền thông Châu Á nhiều năm, nhưng cũng chưa bao giờ thấy Thiệu Chính Trạch như vậy …
      Last edited: 20/11/15

    4. thích su su

      thích su su Well-Known Member

      Bài viết:
      265
      Được thích:
      737
      oa mấy chương này thương Y Nhân quá mất.

    5. Hươg

      Hươg New Member

      Bài viết:
      20
      Được thích:
      12
      Thương Y Nhân nhưng mà phải công nhận là cái đoạn cấp cứu ấy, cấp cứu lo cấp cứu lại còn đứng lại để quay phim, chụp hình, chẳng hiểu tác giả nghĩ gì nữa. Chỉ mỗi đoạn ấy thôi còn đâu đọc liền lúc mấy chương liền đấy. Cám ơn bạn edit.
      olphuit, Cố Huân NhiênPhương Lăng thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :