Vọng Tộc Độc Nữ - Minh Hạ Khinh Ca (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tường Vân

      Tường Vân Active Member

      Bài viết:
      332
      Được thích:
      138
      VỌNG TỘC ĐỘC NỮ

      [​IMG]

      Tác giả: Minh Hạ Khinh Ca


      Thể loại: Cổ đại, nữ cường


      Độ dài: ~630 chương


      Tình trạng bản gốc: Hoàn


      Editor: Tường Vân


      Nguồn convert: Tàng thư viện




      VĂN ÁN


      (Vọng tộc: họ lớn, nhà có danh vọng trong xã hội phong kiến)

      Làm người lương thiện để bị người khác bắt nạt, nàng mới cần! Những người kia hại chết mẹ của nàng, còn muốn nàng ngoan ngoãn tiếp nhận số mệnh Dương Châu ngựa gầy ốm, vì gia tộc mà hi sinh, quả là hoang tưởng!

      Tổ mẫu ác độc, nàng làm cho bà trở thành người vô dụng, mẹ kế ngoài mặt hiền lành nhưng trong lòng lại nham hiểm, nàng muốn bộ mặt của bà bộc lộ hoàn toàn; em kế hiểm, nàng dùng gậy ông đập lưng ông. . . . .

      Chẳng qua là, nàng gả cho , ràng là chỉ muốn thoát khỏi gia tộc đáng ghét kia, đóng kín cửa, sống cuộc sống an lành, yên ổn. Thế nhưng sao bỗng dưng lại ngồi lên ngôi vị hoàng đế người người cạnh tranh rồi hả? Hừ, cưới nàng, tiểu thiếp thông phòng đều là mây bay, chứ đừng gì là hậu cung ba nghìn giai lệ!


      P/s: Kinh nghiệm edit của mình rất ít, cho nên có gì mong mọi người góp ý nhiệt tình :yoyo40:


      Last edited by a moderator: 23/11/15

    2. Tường Vân

      Tường Vân Active Member

      Bài viết:
      332
      Được thích:
      138
      Chương 1: Thu xếp (1)
      Editor: Tường Vân



      Mùa đông ở kinh thành, trời tối vô cùng sớm. Tiếng mõ báo giờ Tuất (từ 19h-21h) vừa mới gõ qua, Tĩnh Tây hầu Cố phủ thắp sáng toàn bộ đèn lồng.


      Diện tích của Tĩnh Tây hầu Cố phủ vô cùng lớn, phòng ở Đông viện chính là nơi ở của Hầu phủ Thái phu nhân Quản thị, là lão thái thái (cụ bà) cực kỳ phú quý. Lúc này, hàng lông mày như dáng hình ngọn núi của bà nhíu chặt lại, trong tay là chuỗi hạt Bồ Đề mắt phượng, tràng hạt liên tục chuyển động. Khắp phòng, nha hoàn cùng bà tử lặng yên lời, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim. Quy củ Cố gia vô cùng nghiêm khắc, mà Thái phu nhân cùng Hầu gia, Hầu gia Phu nhân bàn bạc vấn đề khó giải quyết, các nàng có thể có chỗ để mà lên tiếng sao? Chỉ đành phải cúi đầu im lặng nghe rồi chờ được phân phó thôi!


      " ra lão Tam cũng tốt đấy, có thể giúp con giúp tay, đáng tiếc..." Quản thị đến đứa con của chính mình, mặt ra tia đau khổ. Đứa con trai này từ thông thạo thi thư, là tài tử nổi danh. Từ cũng được bảo bọc như châu như ngọc mà lớn lên, chỉ tiếc lúc mới hai mươi ba tuổi mang bệnh nguy kịch rồi, đáng thương dưới gối lại có con cái. Nàng có ba nhi tử, theo thứ tự là lão đại, lão Tam và lão Ngũ.


      "Về phần lão Ngũ, ài --" đến con út, Quản thị chỉ có tiếng thở dài.


      Tĩnh Tây Hầu cũng thở dài theo: "Là nữ nhi, bằng cũng là tính vẹn toàn đôi bên."


      Hầu gia phu nhân Lâm thị thầm nghĩ: Đúng vậy, nếu có chất nhi, nhận làm con thừa tự cho Tam đệ là được. Trở về chỉ cần là con cái của người họ hàng xa là xong rồi.


      Thái phu nhân đấm quyền bàn , "Quả là thua kém người ta!"


      Tĩnh Tây hầu cùng phu nhân vội vàng khuyên nhủ: "Là con trai/con dâu dạy dỗ tốt Ngũ đệ, mẫu thân nên tức giận. Việc cấp bách bây giờ là thu xếp thích đáng hai mẹ con kia kìa."


      Hôm nay sau giờ ngọ (11h-13h), có người phụ nữ chưa đầy hai mươi lăm tuổi ôm ba tuổi bệnh tật, tại cửa lớn Hầu phủ xin được gặp Ngũ gia, tự xưng là vợ của . Tên là Cố gia Ngũ gia, sai, lấy ra ngọc bội cũng là ngọc bội lúc trước đeo, chẳng qua là thân phận chính là Cố phủ bàng chi (nhánh bên, cùng họ nhưng khác chi). Người làm thấy bé kia có đôi mắt phượng của riêng người Cố gia, quả nhiên cùng Ngũ gia trong phủ cực kỳ giống nhau, liền bẩm báo cho đương gia chủ mẫu Hầu phu nhân Lâm thị.


      Lâm thị nghe sau trong lòng thẳng mắng chú em (em trai của chồng) tiến bộ, sau khi kết hôn và Phục Linh Huyện chủ vì trong nhà bên ngoài lén ăn vụng, bảy mồm tám mỏ chõ vào cũng thôi, lại còn trêu chọc được ngoại thất đến tận cửa.


      Chẳng qua là bên ngoài phòng tốt rồi. Cái gọi là bên ngoài phòng là có danh phận, coi như dễ đuổi . Thế nhưng, khi người ta đưa mẹ con kia từ cửa nách dẫn vào, Lâm thị mới biết tình phải đơn giản như vậy. Người phụ nữ kia lại cùng chú em cưới hỏi đàng hoàng có hôn thư (giống giấy đăng ký kết hôn ở đại).


      Lâm thị dám chậm trễ, cầm hôn thư Ngũ phu nhân, thời điểm hôn thư còn ở phía trước. Phục Linh Huyện chủ tính là gì, là thiếp hay là bình thê?


      Vừa sai người báo cho Thái phu nhân Quản thị, vừa sai người cho vị hôn phu vẫn đứng ở nha môn kia vào. Việc này còn là chuyện nội trạch. nghiêm trọng hơn, tội khi quân đều có thể bị dính dáng rồi. Phục Linh Huyện chủ tuy rằng phải là Huyện chủ Hoàng gia, nhưng lại được quý nhân trong cung che chở. Bằng cũng dùng thân phận con Tướng quân được phong làm Huyện chủ. Lại có thân là Hoàng phi, hôn này tuy rằng phải chỉ hôn, nhưng tính chất cũng sai lệch gì nhiều.


      Quản thị nghe vậy lập tức gọi tiểu nhi tử Cố Tuân tới hỏi. Vẻ mặt mờ mịt, đem người bốn năm trước bị thấy mới mẻ nên đùa giỡn rồi sinh ra đứa con rượu ném ra sau đầu rồi. Đại tẩu (chị dâu, ở đây chỉ Lâm thị) liên tục cho nghe dung mạo,họ tên, quê quán của người phụ nữ kia, cuối cùng cũng nhớ ra được.


      "Mẹ, cũng chỉ là trêu đùa trong chốc lát mà thôi." Trong khẩu khí tràn ngập thờ ơ.


      Quản thị giận dữ: "Trêu đùa? Trêu đùa mà có thể ký hôn thư sao?"


      Cố Tuân giọng : "Toàn bộ đều là diễn trò, thú vị nha. Lúc đó con trai còn , nàng muốn hôn thư, ta cho người nha môn làm. Lúc ta còn để lại hai trăm lượng bạc cho nàng. Làm sao nàng tới tận cửa rồi? Ta chỉ là cho nàng biết ta là nhánh bên của Tĩnh Tây Hầu phủ thôi đấy."


      Lâm thị vô cùng tức giận, oán giận : "Người ta mặc kệ ngươi là dòng chính hay vẫn là nhánh bên. Ba năm ngươi về, nàng có bạc đủ dùng, phải tìm đến Thượng kinh. Bé kia bị bệnh đường , ta an bài người thu xếp cho nó ở tiểu viện (sân ) hẻo lánh, cho mời đại phu. Bé kia cùng Thất đệ ngươi hiển nhiên là được đúc khắc từ cái khuôn mẫu đấy, nếu hạ nhân làm sao thông báo thay nàng? Ta chỉ cho là những năm trước đây, ngươi học việc buôn bán ở dưới bên ngoài, nghĩ chuyện ở cửa phủ động tĩnh quá lớn, bằng gọi vào sau đó cho chút ít tiền bạc đuổi xa xa chút rồi. Đứa bé nếu là cốt nhục của ngươi, sau này từ từ với Huyện chủ. Ai biết đúng là có hôn thư! Bé kia sinh vào đầu tháng bảy ba năm trước đây, ba tuổi bốn tháng rồi. Ngươi tính tính toán toán thời gian ."


      Cố Tuân tính toán lát, sau đó gật đầu với mẹ cùng cả chị dâu gật đầu, "Tính thời gian hẳn là đứa bé của ta."


      Quản thị cầm chiếc đệm dựa trong tay đập vào con trai, mặc dù nhìn hùng hổ, nhưng dù sao cũng là cái đệm dựa mềm, đập vào người cũng đau. Lúc này Cố Tuân cũng kịp phản ứng được tình phiền toái, tránh để cho mẹ đập cái, sau đó quỳ rạp xuống đất: "Mẹ, làm sao bây giờ? Phục Linh mà biết chắc chắn làm ầm lên đấy, nàng bây giờ mai thai, ngộ nhỡ..." Cha vợ tuyệt đối tha cho mình.


      "Làm sao bây giờ? Ta biết làm sao bây giơ? Ngươi dám làm dám chịu, tự mình đảm đương !"


      Cố Tuân lại với Cố Thành cùng Lâm thị: " trai, chị dâu, xin giúp đỡ em trai." Năm nay, cộng cả tuổi mụ là hai mươi mốt, nguyên nhân là do hơn bốn năm, văn thành võ được, lại còn chọc phải cái sọt lớn nên được thu xếp học việc buôn bán ở Kinh thành, tương lai cũng có thể quản lí tốt việc vặt. Đồng thời cũng là để tránh tai họa. Tại thị trấn ở Giang Nam, nhìn thấy nữ tử, nhất thời giật nảy mình, ngay sau đó liền để ý cám dỗ.


      Lúc đó, trong phủ, có mấy nha hoàn thông phòng, nhưng lúc ấy lại mê muội nữ tử kia, đối phương cũng đồng ý. Vì vậy mua căn nhà để cưới hỏi đàng hoàng.


      Lúc ấy, trong phủ phái lão quản gia theo, coi như là người giám sát, có việc gì có thể khuyên nhủ vài lời. Nhưng lão quản gia mới tới bị bệnh bởi vì khí hậu thích ứng. Cố Tuân để gã sai vặt theo bên người làm xong tất cả các công việc cưới hỏi đàng hoàng. Đối với lão quản gia mà , chỉ là thiếp thất, xưng tiếng 'Ngũ phu nhân' cho êm tai mà thôi. Vì vậy, lão quản gia cũng cho là như thế, có hôn thư hay bái đường gì cả, cũng hề giữ lời. Ngũ gia nhà mình gặp dịp chơi, về sau trở về cũng thấy nhắc tới, cũng hề đề cập tới, cho nên tạo thành cục diện hoang đường như hôm nay.


      "Mẹ đừng buồn, hôm nay, bên ngoài cửa phủ cũng có người ngoài, mặc dù có cũng chỉ biết là tới tìm Cố Ngũ gia nhánh bên. Huynh đệ ở nhánh bên cũng, bên ngoài biết được. Hạ nhân trong nhà, con dâu cũng đều răn dạy, cái gì hết. Phục Linh an thai tại biệt viện ở núi Tây chắc chắn biết được. tại, vẫn là tranh thủ thời gian thương lượng biện pháp thích đáng." Lâm thị thở dài trong lòng, cho dù chú em (em trai của chồng) phải là con trai của nàng, nhưng đời này, vợ chồng mình đều thay chỉnh đốn cục diện rối rắm.

      Cố Huân Nhiên, Trâu, Betty2 others thích bài này.

    3. Tường Vân

      Tường Vân Active Member

      Bài viết:
      332
      Được thích:
      138
      Chương 2: Thu xếp (2)
      Editor: Tường Vân


      Cố Thành vô cùng kinh sợ, Tĩnh Tây hầu phủ rất cần Tôn gia - nhà mẹ đẻ của Phục Linh Huyện chủ giúp đỡ ở triều. Nếu như Tôn gia biết chuyện này, tình vô cùng phiền toái. Hơn nữa, bốn năm trước Phục Linh Huyện chủ được gả tới đây, năm sau sinh ra đứa con . Bây giờ lại là phụ nữ có thai chờ sinh đẻ, nghe tin tức ấy ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, quan hệ với Tôn gia từ thông gia biến thành kẻ thù. Cố gia giờ đây bằng Cố gia lúc trước, nhận được tất cả tin tưởng và trọng dụng như xưa. Con cháu Cố gia có triển vọng rất ít, khó khăn lắm mới có được người như Tam đệ, nhưng tại còn bệnh hấp hối.

      Vốn Cố Tuân còn muốn lợi dụng đứa em trai này, mặc dù là đồ ăn hại, thế nhưng dù sao cũng được tô vàng nạm ngọc ở bên ngoài, hơn nữa còn có quan hệ thông gia hữu ích. Ai dè chuyện này do đem tới có thể làm hỏng mọi việc. tại, phải nhanh chóng giải quyết trừ bỏ mối tai họa ngầm này!

      Lúc Lâm thị nghe người phụ nữ kia rằng có hôn thư, nàng biết đại ổn. Vì vậy, nàng cũng Cố Tuân là em trai ruột của Hầu gia, là con trai trưởng (con trai do vợ cả sinh ra) của dòng chính Cố gia, chỉ là bàng chi (cùng họ nhưng khác dòng) của Cố phủ. Cho nên, đến bây giờ Nhan thị vẫn chẳng hay biết gì, vô cùng cảm kích Lâm thị: Chẳng những Lâm thị sai người dẫn mẹ con bọn họ đến nội viện của Cố ngũ, còn mời cả đại phu tới xem bệnh, lại có cả người làm giúp đỡ thu xếp việc nấu thuốc.

      Lâm thị liếc mắt nhìn chú em, thầm nghĩ: "Cũng khó trách Phục Linh Huyện chủ, kia quả là xinh đẹp động lòng người, dung mạo thanh tú, khí chất thanh nhã toát ra từ xương tủy, phong thái xuất sắc... Còn cái danh hiệu 'Kinh thành đệ nhất mỹ nam' cũng có thể đoạt vào tay Cố Tuân. Nếu như có thể có chút tài năng học vấn, có thể làm cả Phò mã (con rể của vua)."

      Lớn lên tuấn tú, gia thế càng thể chê. Tổ tiên Cố gia có công lao đánh trận hiển hách nên được phong Hầu, lúc dựng nước, Hoàng đế phong thưởng vô cùng hậu hĩnh, truyền tước vị cho tới bây giờ là đời thứ năm. và Phục Linh Huyện chủ cũng được coi là môn đăng hộ đối.

      Về phần nữ tử kia, nghe nàng chú em (*em trai của chồng) mua căn nhà và để lại bạc chi tiêu, tuy có gia thế kinh người, nhưng cũng là nhân vật ra tay hào phóng, tiếc tay vung bạc, cũng coi như kết duyên với người lương thiện. Căn nhà kia trong thị trấn đấy được coi là khu nhà cao cấp rồi, hai trăm lượng bạc cũng đủ cho gia đình người bình thường chi tiêu sáu bảy năm.

      Vừa nãy phu quân của mình nghe Ngũ đệ , bỗng cầm lấy tờ hôn thư, biết ngay là hậu quả nghiêm trọng... cho rằng Phục Linh Huyện chủ chỉ đơn giản là làm ầm ĩ trận, quả sợ hãi! Bố chồng Phục Linh Huyện chủ qua đời từ khi nàng còn chưa được gả vào Cố phủ, vào lúc nàng mới chỉ là đứa bé tám tuổi, mẹ chồng lại vô cùng quý, cưng chiều, liền biến thành người như vậy. Hai mẹ con kia sợ là rất thảm dưới tay Phục Linh Huyện chủ đây! Vô cùng thương cảm cho bọn họ, với tư cách con dâu trưởng Cố gia, Lâm thị chỉ có thể làm những việc có ích cho gia tộc. Hơn nữa, nếu nàng muốn để cho bọn họ con đường sống cũng có năng lực, làm vậy nàng bị chán ghét rồi vứt bỏ mà thôi.

      Cố Thành : "Hôn thư nhất định phải lấy được, về phần người..." liếc mắt nhìn tiểu huynh đệ, đúng là tiểu huynh đệ, bởi vì so với là con trai trưởng còn lớn hơn hai tuổi.

      Thái phu nhân liền : "Người lớn thể giữ lại, lấy được hôn thư lập tức đưa đến từ đường . Còn đứa bé nếu là máu mủ Cố gia, vậy ở lại Cố gia. Chẳng qua là thể ở trong phủ khiến Phục Linh Huyện chủ vừa mắt, vậy đưa đến ở thôn trang . là con của Thất đệ ngươi rơi rớt ở bên ngoài, tên được ghi trong gia phả. Chuyện này cần huyên náo ai ai cũng biết rồi. Còn về sau sau này hãy . Lão đại, quê quán của người phụ nữ kia, cũng phải thu xếp ràng, thể để lại dù chỉ là chút tai họa về sau."

      Cố Thành và Lâm thị cùng đáp tiếng "Vâng", Lâm thị liền hỏi Cố Tuân, "Ngũ đệ, ngươi có muốn gặp bọn họ cùng đại tẩu?" Tuy rằng mẹ chồng là đưa đến từ đường, nhưng về sau muốn giải quyết người chén canh thuốc dễ dàng hơn rất nhiều rồi. chút dấu vết cũng có, so với giữ lại trong phủ thuận lợi hơn. Lão Ngũ cũng biết có phải là nghĩ tới, hay là cơ bản muốn để ý tới.

      "Phiền đại tẩu an bài!" Cố Tuân nhớ tới dung nhan xinh đẹp tuyệt trần động lòng người của Nhan thị, sắc mặt lên hồi phân vân, sau đó cúi đầu giọng .

      Lâm thị khinh miệt trong lòng, sau đó mang người thu xếp cho mẹ con Nhan thị vào ở trong tiểu viện. Thời điểm nàng tới, Cố Diễm sốt cao, còn mệt mỏi muốn ngủ. Nhan thị rất cảm kích ra nghênh đón: "Bái kiến phu nhân!"

      "Đứa bé khá hơn chút nào chưa?" Lâm thị nhìn chút, lão mụ tử (người hầu già, có ý miệt thị), nha hoàn nhị đẳng, đều là tâm phúc của nàng. Lúc này phải đem cho Nhan thị dùng, cũng được ổn định, tin tức tuyệt đối thể tiết lộ ra bên ngoài.

      " tốt hơn nhiều rồi, nhờ có phu nhân mời đại phu, lại gọi người hầu đến giúp đỡ. biết vị hôn phu của ta bao lâu có thể đến đây đón ta về?"

      "Chúng ta vào rồi ."

      vào ngồi xuống, Lâm thị lời ít mà ý nhiều thân phận của Cố ngũ, còn người vợ cả thân phận cao quý, đứa con hơn hai tuổi, sắp có thêm đứa bé nữa. Nàng vừa , Nhan thị liền thay đổi sắc mặt, cũng thoáng xấu hổ về thân phận của mình. Nếu sớm biết như vậy, nàng nhất định tới đây. Người ta quyền quý như vậy, nàng chỉ là người phụ nữ yếu ớt nơi nương tựa, chắc chắn thể trêu chọc được vị vợ cả kia rồi.

      Nàng liếc mắt nhìn đứa con nằm giường, đây là đứa bé mà nàng mười tháng mang thai mới sinh hạ được. Lúc ở nhà bị bệnh nặng trận, tiêu hết bạc, thậm chí cả căn nhà đều bán sạch. Bằng , nữ nhân như nàng tuyệt đối dám mình đến Kinh thành xa xôi. May mắn có người đồng hương đưa mẹ con nàng đoạn đường, nếu thể có khả năng đến đây bình an như vậy.

      "Đứa bé này, về sau xin nhờ phu nhân nhật có thể trông nom chút." Khóe mắt Nhan thị đỏ lên, quỳ sụp xuống dưới chân Lâm thị.
      Lâm thị than thở trong lòng, nhanh như vậy suy nghĩ ràng rồi, vừa là mỹ nhân lại còn là người phụ nữ thông minh, đáng tiếc gặp được người tốt!

      "Hôn thư ở đâu?" Thứ này tiêu hủy, trước sau là cái họa lớn trong lòng. khi kẻ thù chính trị của Cố gia biết được, đến trước mặt hoàng thượng vạch trần, Cố gia nguy to. Cậu ấm Ngũ gia Tĩnh Tây hầu Cố phủ là thể có người vợ cả xuất thân thấp kém. Cho nên, Nhan thị có lẽ cũng phải biến mất như vậy, e là chính Nhan thị cũng biết được.

      "Con của ta..." Hai mắt Nhan thị đỏ bừng, ôm lấy đứa con toàn thân nóng rực giường, yên lặng rơi lệ.

      "Thái phu nhân dùng thân phận con cháu rơi rớt ở bên ngoài của Cố gia để nuôi dưỡng tại thôn trang. Ta thay ngươi thu xếp cho nó ở nơi nào tốt chút." Nàng cũng thể đồng ý lung tung, dù sao tuy nàng quản lí việc nhà, nhưng đầu còn có Thái phu nhân, còn có Cố Thành, tương lai đứa bé này mình nàng thể thu xếp ổn thỏa được.

      Nhan thị ôm đứa trẻ nhìn hồi lâu, cuối cùng hôn cái lên má, sau đó thả lại giường. Đứng dậy dập đầu với Lâm thị cái, nàng quay người lấy hôn thư ra.

      Lâm thị xem xét qua, thấy sai chút nào, liền cất vào tay áo chuẩn bị cầm lấy để cho Thái phu nhân cùng Hầu gia nhìn.

      Nhan thị bị người ta đưa ra ngoài, tới cửa nhịn được đành quay đầu lại nhìn qua. Con của nàng còn như vậy, vẫn chưa đầy ba tuổi, bé chỉ có thể ở lại mình đau khổ vùng vẫy đời. Mà người nàng lòng cho là chồng mình từ đầu tới cuối ngay cả mặt mũi đều có lộ qua.

      Đêm hôm đó, Nhan thị bị đưa tới từ đường, về sau liền mất tích. Mà tiểu Cố Diễm bị "đóng gói" tiễn lên xe ngựa, đưa đến thôn trang cách Kinh thành hơn trăm dặm (1 dặm = 500m).
      nguho649, Nguyễn^_^An, quỳnhpinky3 others thích bài này.

    4. Tường Vân

      Tường Vân Active Member

      Bài viết:
      332
      Được thích:
      138
      Chương 3: Thu xếp (3)
      Editor: Tường Vân


      Cố Diễm nhanh chóng tỉnh lại, trợn mắt nhìn bốn phía đen như mực, hoảng hốt mở miệng gọi: "Mẹ ơi…" Nàng sựđã phải là tiểu Cố Diễm do Nhan thị sinh ra rồi. vì trận bệnh nặng kia rồi, đổi thành nàng: người từ thế kỉ 21 đến ngân hàng làm việc, may rơi vào tay bọn cướp làm bia đỡ đạn, sau đó chẳng biết tại sao lại đến nơi đây.


      Mấy tháng này, Nhan thị tỉ mỉ chăm sóc nàng, làm nàng vượt qua nỗi kinh hoàng sau khi tới nơi lạ lẫm này, trong lòng nhận Nhan thị là mẹ. Mẹ mang nàng tìm đến cha, về sau sống tốt hơn.


      Cố Diễm kêu vài tiếng cũng có ai trả lời, liền hoảng hốt đứng lên, lớn tiếng la khóc, sau đó xuống giường muốn tìm người.


      Nghe thấy tiếng động, có người cố chấp tiến đến cạnh ngọn nến, đầu chính là người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi có khuôn mặt nghiêm nghị. "Diễm nương tỉnh."


      Cố Diễm ngồi ở mé giường nhìn trái nhìn phải, bé tầm năm, sáu tuổi tiến lên đây giúp nàng giày rồi tự giới thiệu: " nương, nô tì là Tiểu Cúc, Liên mụ mụ sau này nô tìđi theo nương rồi."


      "Mẹ ta đâu?" Cố Diễm hỏi, mặt còn vương những giọt nước mắt trong suốt.


      Người phụ nữ trung niên kia, cũng chính là Liên mụ mụ tiến lên , "Mẹ của nương bịđưa từđường rồi, nương nếu như khóc được gặp mẹ. Nô tài là nghe theo lời Đại phu nhân tiễn nương tới đây, đây là thôn trang của Cố phủ, nương dưỡng bệnh ởđây . Tiểu Cúc sau này là thiếp thân nha hoàn của nương, phụ trách chiếu cố nương, nương muốn cái gì hãy tìm ta."


      Cố Diễm khá hợp với động tác biểu tình cùng tâm tính của trẻ con rồi, bộ dạng sững sờ, hồi lâu sau mới : "Ta muốn mẹ --" Miệng mếu máo như muốn khóc.


      "Nô tì , nương khóc được gặp được mẹ rồi. nương đói bụng , Tiểu Cúc gọi Lưu mụ mụđưa chút thức ăn đến."


      Sáng sớm ngày hôm sau, Liên mụ mụ liền rời khỏi thôn trang, quay về Tĩnh Tây Hầu phủ phục mệnh. Tiểu Cố Diễm được Tĩnh Tây Hầu phu nhân chúý, tuy nhất định thể giống như những tiểu thư cành vàng lá ngọc sống xa hoa sung sướng, nhưng cũng bịđối xử quá mức khắt khe. Huống hồ, thân phận thứ nữ nàng còn có, chỉ là đứa con rơi bên ngoài được thừa nhận, Lâm thị cho nàng sống trong thôn trang khá giả thế này cũng coi như là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi.


      Thái phu nhân có năm người con trai, cháu lớn có hơn mười người. Thực tế thời điểm Tiểu Diễm đến quả thích hợp, vừa lúc Tam gia bệnh nặng. Nhưng đứa cháu này Lâm thị hận thểđể nó cứ như bệnh nặng màđi, chấm dứt hậu hoạn. Lâm thị chỉ là là thương cảm cho cảnh ngộ của hai mẹ con này mới an bài như vậy, nhưng việc lớn hơn thế làm.


      Liên mụ mụđi rồi, Cố Diễm vừa khóc mấy trận, mắt sưng đỏđến tận mấy ngày sau. Trong lòng Cố Diễm biết nàng hơn nửa là gặp lại được Nhan thị rồi, làm sao có thể khóc?


      Tiểu Cúc là nha đầu rất trung thực, năm nay bảy tuổi, làđầy tớ của Cố phủ. Đáng tiếc cha mẹđều quá nịnh nọt dựa dẫm vào người khác, cho nên cả gia đình đều được tốt gì. Lúc này nàng theo Cố Diễm, xem nhưlà nha đầu tam đẳng, tháng có thể có ba trăm văn tiền tiêu hàng tháng.


      Liên mụ mụ là nhịđẳng mụ mụ bên người Lâm thị, là của hồi môn từ Lâm gia tới, cũng là rất được tin cậy cùng coi trọng. Nàng trở về liền bẩm báo với Lâm thị, chuyện này coi như là thuyền qua nước để lại dấu vết. Trẻ con ba tuổi rất nhanh quên mất người mẹ lâu gặp mặt.


      Lâm thị cũng khá hiểu vị Phục Linh huyện chủđệ muội hơi ngang ngược này, biết mẹ chồng thích người con dâu xuất thân cao quý nhưng bị quản thúc tốt này nhưng thể làm gì được. Vì vậy đành cười : "Ngũ đệ muội là con trong nhà, cha và khó tránh khỏi cưng chiều mộtít. Thế nhưng hiếu thảo với mẹ chồng, ngoan ngoãn nghe lời chồng vẫn khá biết điều đấy."


      Quản thị cũng hỏi đến tình huống của tiểu Cố Diễm, lòng bà tại chỉ quan tâm chú ý đến bệnh tình của Tam gia.


      Ps: xin lỗi các nàng vì chậm trễ này :yoyo44: Thế nhưng tại Vân rất bận, lại chuẩn bị thi học kì, cái lap bị hỏng nên toàn phải mượn lap ông :031: Thành thực xin lỗi các nàng :018:

      À mà nếu nàng nào có hứng thú với Vọng tộc độc nữ và muốn đọc truyện được nhanh hơn, kiếm ruby để vào Vip hay down ebook có thể đăng kí làm editor cho bộ này qua mail [email protected] nhá :yoyo14::yoyo14::yoyo14: Cảm ơn các nàng nhiều :th_57:
      quỳnhpinky thích bài này.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :