1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

A Hoàn - Dư Phương (Full - Chờ beta)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      [​IMG]
      Edit: Tiểu Đông Tà, Mục
      Beta: Tiểu Tây Độc - Tiểu Đông Tà
      Văn Án
      Thể Loại: Trọng sinh, báo thù
      Editor: votranh90

      Kiếp trước vì báo thù, nàng mất hết tất cả tôn nghiêm, táng tận lương tri tổn thương vô tội.

      Trọng sinh trở lại, nàng để cho bất cứ kẻ nào thay thế được mình;

      Bởi vì ta là Tề Hoàn, Tề Hoàn độc nhất vô nhị.

      Đời này, ta chỉ nguyện mang theo tử tay, hạnh phúc quãng đời cuối cùng.

      Lời dẫn truyện_ Quảng Hằng

      Bạn đọc Bình An Trọng sinh? Bạn thích mê với nam chính mạnh mẽ cương quyết, mặt lạnh vô tình như đầy ấm áp, bao dung chở che cho nữ chính?

      Thế bạn thể bỏ qua A Hoàn _ tác phẩm cùng tác giả với Bình An trọng sinh, cũng vẫn là tác phẩm trọng sinh, cũng vẫn là tác phẩm viết về sai lầm của đời trước, nhưng trong truyện này, hề hối hận ở kiếp trước, bởi nàng làm cho những kẻ hại nàng nhà tan cửa nát chịu chung nổi khổ với nàng.

      Nhưng.... Nàng vui sao? Nàng hạnh phúc sao? Nàng vui vì họ từng người từng người rơi đầu trước mắt nàng, những kẻ hại nàng giờ trả giá đắt nhưng trong tâm hồn nàng chẳng thanh thản chút nào?

      Nàng , mãi, mãi, đến khi nàng gục xuống giữa tuyết lạnh nhìn thấy mẹ, mẹ chẳng ôm nàng như ngày xưa, nàng hỏi mẹ có trách nàng , mẹ trả lời, chỉ bảo nàng hãy về ? Nàng khóc và gục xuống Tuyết lạnh giá.

      Và rồi, nàng trở về năm nàng mười hai tuổi, lúc đó, mọi chuyện chưa xảy ra chỉ là vừa mới bắt đầu.

      Nàng thề nàng sửa lai mọi thứ, dù phải trả bất cứ giá nào.

      Phụ nữ khi cố gắng làm việc gì, khó khăn hơn nam giới rất mười lần, nhưng may mà, có , giúp nàng. Ủng hộ nàng, để nàng còn đơn lẻ loi nữa.

      Vẫn với giọng văn cuốn hút, lối viết ngọt ngào trong tình , gay cấn trong ấm mưu đấu đá tạo nên A hoàn, Bạn đón xem nhé!


      Mục lục
      [​IMG]

      C1 ♥ C2 ♥ C3 ♥ C4 ♥ C5 ♥ C6 ♥ C7 ♥ C8 ♥ C9 ♥ C10

      C11 ♥ C12 ♥ C13 ♥ C14 ♥ C15 ♥ C16 ♥ C17 ♥ C18 ♥ C19 ♥ C20

      C21 ♥ C22 ♥ C23 ♥ C24 ♥ C25 ♥ C26 ♥ C27 ♥ C28 ♥ C29 ♥ C30

      C31 ♥ C32 ♥ C33 ♥ C34 ♥ C35 ♥ C36 ♥ C37 ♥ C38 ♥ C39 ♥ C40

      C41 ♥ C42 ♥ C43 ♥ C44 ♥ C45 ♥ C46 ♥ C47 ♥ C48 ♥ C49 ♥ C50

      [​IMG] [​IMG] [​IMG]
      C51 ♥ C52 ♥ C53 ♥ C54 ♥ C55 ♥ C56 ♥ C57 ♥ C58 ♥ C59 ♥ C60

      C61 ♥ C62 ♥ C63 ♥ C64 ♥ C65 ♥ C66 ♥ C67 ♥ C68 ♥ C69 ♥ C70

      C71 ♥ C72 ♥ C73 ♥ C74 ♥ C75 ♥ C76 ♥ C77 ♥ C78 ♥ C79 ♥ C80

      C81 ♥ C82 ♥ C83 ♥ C84 ♥ C85 ♥ C86 ♥ C87 ♥ C88 ♥ C89 ♥ C90

      C91 ♥ C92 ♥ C93 ♥ C94 ♥ C95 ♥ C96 ♥ C97 ♥ C98 ♥ C99 ♥ C100

      [​IMG]
      C101 ♥ C102 ♥ C103 ♥ C104 ♥ C105 ♥ C106 ♥ C107 ♥ C108 ♥ C109 ♥ C110

      C111 ♥ C112 ♥ C113 ♥ C114 ♥ C115 ♥ C116 ♥ C117 ♥ C118 ♥ C119 ♥ C120

      C121 ♥ C122 ♥ C123 ♥ C124 ♥ C125 ♥ C126 ♥ C127 ♥ C128 ♥ C129 ♥ C130

      C131 ♥ C132 ♥ C133 ♥ C134 ♥ C135 ♥ C136 ♥ C137 ♥ C138 ♥ C139 ♥ C140

      C141 ♥ C142 ♥ C143 ♥ C144 ♥ C145 ♥ C146 ♥ C147 ♥ C148 ♥ C149 ♥ C150

      [​IMG]
      C151 ♥ C152 ♥ C153 ♥ C154 ♥ C155 ♥ C156 ♥ C157 ♥ C158 ♥ C159 ♥ C160

      C161 ♥ C162 ♥ C163 ♥ C164 ♥ C165 ♥ C166 ♥ C167 ♥ C168 ♥ C169 ♥ C170

      C171 ♥ C172 ♥ C173 ♥ C174 ♥ C175 ♥ C176 ♥ C177 ♥ C178 ♥ C79 ♥ C180

      C181 ♥ C182 ♥ C183 ♥ C184 ♥ C185 ♥ C186 ♥ C187 ♥ C188 ♥ C189 ♥ C190

      C191 ♥ C192 ♥ C193 ♥ C194 ♥ C195 ♥ C196 ♥ C197 ♥ C198 ♥ C199 ♥ C200

      [​IMG]
      C201 ♥ C202 ♥ C203 ♥ C204 ♥ C205 ♥ C206 ♥ C207 ♥ C208 ♥ C209 ♥ C210

      C211 ♥ C212 ♥ C213 ♥ C214 ♥ C215 ♥ C216 ♥ C217 ♥ C218 ♥ C219 ♥ C220

      C221 ♥ C222 ♥ C223 ♥ C224 ♥ C225 ♥ C226 ♥ C227 ♥ C228 ♥ C229 ♥ C230

      C231 ♥ C232 ♥ C233 ♥ C234 ♥ C235 ♥ C236 ♥ C237 ♥ C238 ♥ C239 ♥ C240

      C241 ♥ C242 ♥ C243 ♥ C244 ♥ C245 ♥ C246 ♥ C247 ♥ C248 ♥ C249 ♥ C250

      [​IMG] [​IMG] [​IMG]
      C251 ♥ C252 ♥ C253 ♥ C254 ♥ C255 ♥ C256 ♥ C257 ♥ C258 ♥ C259 ♥ C260

      C261 ♥ C262 ♥ C263 ♥ C264 ♥ C265 ♥ C266 ♥ C267 ♥ C268 ♥ C269 ♥ C270

      C271 ♥ C272 ♥ C273 ♥ C274 ♥ C275 ♥ C276 ♥ C277 ♥ C278 ♥ C279 ♥ C280

      C281 ♥ C282 ♥ C283 ♥ C284 ♥ C285C286C287C288 ♥ C289 ♥ C290

      C291 ♥ C292C293C294C295C296C297C298C299C300

      [​IMG]

      C301C302C303C304C305C306C307C308C309C310

      C311C312C313C314C315C316C317C318C319C320

      C321C322C323C324C325C326C327C328C329C330

      C331C332C333C334C335C336C337C338C339C340

      C341C342C343C344C345C346C347C348C349C350

      C351C352C353C354C355C356C357C358C359C360

      C361C362C363C364C365C366C367C368C369C370

      C371C372C373C374C375C376C377C378C379C380

      C381C382C383C384C385C386C387C388C389C390

      C391C392C393C394C395C396C397C398C399C400

      C401C402C403C404C405C406C407C408C409C410

      C411C412C413C414

      PN1PN2Pn3PN4

      Last edited by a moderator: 17/11/16
      Kimiko, hikari2088, susu20 others thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 1: Chuyện lúc trước
      "Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết, Thượng thư Hộ bộ Tề Chính Khuông cấu kết loạn đảng, ý đồ soán vị mưu quyền, trời đất dung, đại nghịch bất…" Giọng nhu the thé phá vỡ buổi sáng yên tĩnh, vang vọng khắp nơi trong Tề trạch.

      Tề gia bị tịch thu gia sản, chém đầu cả nhà! Tề gia bị tịch thu gia sản, chém đầu cả nhà!

      Thánh chỉ này như hòn đá ném xuống giếng cổ ngàn năm, sóng lớn dữ dội, khiến cả kinh thành yên lặng nhiều năm phải khiếp sợ.

      Tề gia nhiều đời là công thần, luôn trung thành tận tâm với triều Đại Chu, tuy Thái tử mà Tề gia dốc lòng dốc sức nâng đỡ được lên ngôi, nhưng dù sao cũng làm chuyện gì sai trái với tân đế, sao triều đình mới ổn định được vài năm, Tề gia bị tịch thu gia sản, chém đầu cả nhà rồi?

      Còn là lập tức hành quyết nữa…

      Bầu trời u ám, từng đợt gió lạnh thổi ào ào, cả kinh thành nhợt nhạt thiếu sức sống, phố xá bình thường náo nhiệt nay lại im lặng yên ắng, bầu khí áp lực đè nén khắp nơi.

      Tuy là vậy, nhưng vẫn có ít dân chúng tụ tập bên ngoài pháp trường xem hành hình.

      Trong đám người, có nữ tử trẻ tuổi mặc váy lông trang nhã, bên ngoài khoác áo choàng lông chồn màu trắng, khác với ánh mắt hoảng sợ hay hờ hững của những người khác, ánh mắt của nàng tràn ngập thù hận, lạnh lẽo nhìn những người bị áp giải lên hình đài.

      Nhìn kẻ thù mà nàng hận nhất bị áp giải lên hình đài, nhưng sao nàng lại cảm thấy bi thương chua xót? Rốt cục nàng báo thù cho mẫu thân và mình, tại sao nàng lại có cảm giác vui mừng sau khi báo được thù?

      Những phạm nhân bị gông xiềng khóa chặt ngừng kêu oan.

      Nhìn gương mặt hung ác của đao phủ, Tề Hoàn có thể cảm nhận được sát khí khiến lòng người sợ hãi ở pháp trường.

      "Chém!"

      Tề Chính Khuông hình đài ngẩng đầu lên, mắt dừng lại người Tề Hoàn đội nón che mặt, khuôn mặt bỗng vặn vẹo dữ tợn, "Nghịch nữ, ngươi hãm hại thân phụ, phản bội gia tộc, ngươi được chết tử tế!"

      Tề Hoàn cười khẽ, nước mắt suýt nữa tràn ra.

      Đao phủ từ sau lưng Tề Chính Khuông đến bên phải, tay trái nhàng chém lên cổ , Tề Chính Khuông vẫn run run, nhưng đầu người rơi xuống đất…

      Tám mươi ba mạng người của Tề gia, chỉ trong ngày trở thành vong hồn.

      Đây là Tề gia nợ nàng, những năm qua nàng làm nhiều chuyện như vậy cũng chỉ vì ngày hôm nay, nàng nên vui mừng, nàng phải cảm thấy vui mừng!

      Máu đỏ tươi phun đầy lên tuyết, những đầu người chết nhắm mắt đập vào mắt khiến người ta thấy sợ hãi.

      Tề Hoàn xoay người rời , lên chiếc xe ngựa đứng ở ven đường, "Về thôi!"

      Về phủ, vừa vào cửa Thùy Hoa ở nội viện nghe thấy tiếng khóc tê tâm liệt phế từ chính viện truyền đến, nha hoàn thấy nàng, sợ hãi run rẩy, "Hoàn di nương, người… Người về rồi, phu nhân và Hầu gia chờ người ở đại sảnh."

      "Ta biết rồi." Tề Hoàn bình thản gật đầu, đến đại sảnh chính viện.

      Xem ra bọn họ biết việc Tề gia bị tịch thu gia sản, chém đầu cả nhà là do nàng.

      Chân bước từng bước từng bước, chuyện cũ lên trong đầu nàng như mới xảy ra ngày hôm qua, tim giống như bị bóp chặt, đau đến mức hô hấp càng lúc càng khó khăn.

      Nàng xuất thân danh quý, là đích trưởng nữ của Tề gia danh môn vọng tộc ở kinh thành, mẫu thân tính tình đôn hậu thuần lương, cũng là danh môn khuê tú, tuy có danh hiền huệ ôn thục nhưng từ sau khi sinh hạ nàng thân thể lại suy yếu, tiểu thiếp trong nhà tuy sinh được thứ tử nhưng lại ghi dưới danh của mẫu thân, dù là tiểu thiếp hay hạ nhân vẫn luôn cung kính mẫu thân, chưa bao giờ dám làm càn, Tề Hoàn vẫn cho là ngày hòa thuận như vậy duy trì rất lâu rất lâu.

      Tất cả mọi chuyện đều thay đổi kể từ khi nữ nhân kia xuất

      Nếu như mẫu thân cứu ả Dương Quân Nhu đó, Dương Quân Nhu có cơ hội đến gần phụ thân, mẫu thân cũng bị hại chết, Dương Quân Nhu lại càng thể trở thành mẹ kế của nàng, Tề Như càng thể nào thay thế nàng trở thành thê tử của thế tử An Viễn hầu, bây giờ cũng thể trở thành phu nhân, nàng vì báo thù mà cố ý câu dẫn thế tử, chịu uất ức trở thành thị thiếp, khiến ông ngoại tức giận mà cắt đứt quan hệ với nàng.

      Tề Chính Khuông bạc tình phụ bạc khiến mẫu thân thương tâm tuyệt vọng, Dương Quân Nhu vong ân phụ nghĩa hại chết mẫu thân, Tề Như thầm làm hại đứa con trong bụng nàng… Nàng nhẫn nhục sống đến hôm nay, chính là muốn nhìn thấy bọn họ từng người được chết tử tế.

      Nay thù lớn của nàng được báo, đáng ra phải cười lớn, vì sao lại cười nổi, vì sao?

      "Tề Hoàn!" Giọng căm hận sắc bén cắt ngang suy nghĩ của Tề Hoàn, nàng giương mắt lên nhìn, ra vô thức tới trước cửa đại sảnh chính viện.

      phụ nhân ăn mặc hoa lệ mặt đầy nước mắt, tóc hơi rối loạn vọt ra, hung hăng giơ tay định tát Tề Hoàn.

      "Ngươi đừng mơ tát được ta!" Tề Hoàn cầm tay người nọ, lạnh lùng nhìn nàng ta.

      Phụ nhân này chính là muội muội của Tề Hoàn, Nhị nương Tề Như được ghi dưới danh của Dương Quân Nhu làm đích nữ, tại là phu nhân An Viễn hầu, mặt mũi nàng ta dữ tợn nhìn chằm chằm Tề Hoàn, "Tề Hoàn, ngươi nhẫn tâm, ngươi quên chính ngươi cũng họ Tề sao? Đó là phụ thân ngươi, sao ngươi lại xuống tay được, rốt cuộc ngươi có phải là người hay ?"

      "Phụ thân? ra ta còn có phụ thân sao?" Lúc Tề Chính Khuông ngầm cho phép Dương Quân Nhu dối rằng nàng bệnh nặng thể thành thân vớithế tử An Viễn hầu, muốn để Tề Như thay thế, nàng biết gọi phụ thân là như thế nào nữa rồi, lúc đứa con của nàng chưa thành hình liền bị Tề Như hại chết, phụ thân lại mắng nàng hiểu quy củ, dám mang thai trước chủ mẫu, nàng có phụ thân nữa rồi.

      "Tề Hoàn, ngươi hại chết nhiều người của Tề gia như vậy, ngươi có kết quả tốt, dù ngươi có hận ta, hận mẫu thân, hận phụ thân, ngươi cũng nên để những người vô tội kia chịu chết cùng với bọn họ, ngươi… Lòng của ngươi còn đáng sợ hơn rắn độc bò cạp, ngươi phải là người!" Tề Như lớn tiếng mắng.

      Đúng, nàng phải là người, lúc nàng quyết định giao ra chứng cứ Tề Chính Khuông cấu kết với loạn đảng của tiền Thái tử, nàng khiến mình mất bản tính của con người, nàng chỉ muốn báo thù!

      "A Hoàn, đúng là nàng làm sao?" Đứng sau lưng Tề Như là nam tử tuấn mỹ như ngọc thụ chi lan, thất vọng đau lòng nhìn Tề Hoàn, khẽ hỏi.

      "Đúng vậy!" Tề Hoàn bĩnh thản gật đầu, trong lòng càng lúc càng đau đớn, nam tử trước mắt này… vốn nên là trượng phu của nàng, nếu như có Dương Quân Nhu, có Tề Như, nàng và chắc chắn là đôi vợ chồng hòa thuận ân ái, đáng tiếc.

      Nam nhân này rất tốt rất tốt với nàng, nhưng nàng thể người được nữa, cho nên chỉ có thể liên tiếp lợi dụng để trả thù mấy người Tề Như.

      "Nàng… khiến ta rất thất vọng." Trong đáy mắt của An Viễn hầu sâu thần sắc bi thương, xem quặn đau trong lòng.

      Tề Hoàn miễn cưỡng mỉm cười, "Người nào nợ ta, ta phải đòi lại."

      "Cũng vì oán hận tron lòng nàng, cho nên nàng khiến nhiều người chết như vậy, nàng cho là như vậy có thể báo thù sao?" An Viễn hầu đến trước mặt Tề Hoàn, giọng hỏi.

      Nàng cũng biết liên lụy đến nhiều người như vậy, nàng chỉ muốn Tề Chính Khuông vàDương Quân Nhu bị báo ứng mà thôi, ra nàng cũng nghĩ rằng bọn họ chết, càng nghĩ rằng bị tịch thu tài sản, giết hết cả nhà, nàng cho là dựa vào địa vị công thần nhiều đời của Tề gia, cùng lắm cũng chỉ là lưu đày mà thôi, nhưng nàng muốn giải thích gì cả, cười nhìn An Viễn hầu gật đầu cái, "Đúng!"

      An Viễn hầu giơ tay lên, bàn tay sắp rơi xuống mặt Tề Hoàn, nhưng chỉ cách chút, lại dừng lại, bàn tay hơi hơi run rẩy, đôi mắt đau thương nhìn nàng, "Cút! Từ nay về sau ngươi còn là nữ nhân của An Viễn hầu ta nữa, cút…"

      Tề Hoàn cắn chặt môi, nhìn cái sâu, xoay người rời , chút do dự, quyết tuyệt vô cùng.

      "A Hoàn, ngươi làm như thế, có khác gì với những người mà ngươi hận đâu?" Giọng của An Viễn hầu nhàng truyền vào tai nàng.

      Có gì khác sao? có, có gì khác cả, đều là vong ân phụ nghĩa, đều là lòng dạ ác độc, đều là… nữ nhân khiến người ta căm hận chán ghét.

      Tuyết từng bông từng bông bay xuống, bầu trời vốn u ám lại càng tối hơn, đường còn người đường, Tề Hoàn sau khi rời khỏi Ninh phủ đường cái dài trống vắng này, lúc sau vai phủ đầy tuyết rơi.

      Trong lúc hoảng hốt, nàng tới pháp trường, đất vẫn còn giữ lại máu tươi, nàng như nghe được tiếng phụ thân và Dương Quân Nhu chửi rủa, như nghe được bọn hạ nhân vô tội của Tề gia kêu khóc, tất cả mọi người nguyền rủa nàng, tất cả mọi người hận nàng…

      "Ha ha ha!" Tề Hoàn cất tiếng cười to, mắt đầy tia máu đỏ như lệ quỷ.

      Tề Chính Khuông và Dương Quân Nhu có lỗi với nàng và mẫu thân, hại chết mẫu thân, Tề Như đoạt lấy cuộc sống hạnh phúc nàng lẽ ra nên có, bọn họ nợ nàng, mà nàng vì báo thù, chỉ mất người thân luôn thương nàng, lợi dụng nam tử nàng sâu đậm, thậm chí khiến hơn chục mạng người vô tội chôn theo…

      Nàng có khác gì với những người mà nàng hận đâu?

      "Ọc!" Cười cười, ngụm máu tươi phun ra, áo khoác da chồn trắng noãn dính vết máu đỏ sẫm, giống như hồng mai trong tuyết, tuyệt đẹp khiến lòng người sợ hãi.

      "Mẫu thân… Mẫu thân…" Tề Hoàn yếu đuối nằm mặt tuyết, đôi tay ôm lấy bụng, khóe miệng ngừng tràn máu tươi, "Đứa bé. . . . . ."

      Máu đỏ tươi diễm lệ trong bão tuyết trắng xóa như vẽ ra bức tranh tuyệt mỹ, Tề Hoàn cảm thấy sinh mệnh của mình mất dần, giữa hai chân chảy xuống dòng nong nóng, nàng cắn môi giọng nức nở, "Nương, con đau quá, nương, con đau quá, nương, con lạnh… Nương…"

      Nếu như cho nàng cơ hội lựa chọn lần nữa, liệu nàng có lựa chọn vì báo thù mà buông tha tất cả nữa hay ?

      Đáp án này, nàng có cơ hội trả lời mình nữa.

      Nàng rơi vào trong bóng tối, nàng ngừng , rất lâu, toàn thân vừa lạnh lại vừa đau, nhưng con đường nhìn thấy gì sờ được gì này giống như có điểm cuối, lúc nàng sắp tuyệt vọng, rốt cuộc thấy bóng hình quen thuộc, nàng mừng rỡ chạy tới, "Mẫu thân, mẫu thân…"

      Nhưng mỗi khi nàng tiến lên phía trước bước, mẫu thân liền lui về phía sau bước.

      "Mẫu thân…" Nàng khóc, ngay cả mẫu thân cũng cần nàng nữa sao? Mẫu thân cũng cảm thấy nàng là người đáng sợ sao?

      "Quay lại , quay lại !" Giọng mờ ảo của mẫu thân truyền vào trong tai nàng, bóng hình bà từ từ .

      "Mẫu thân, người ở đâu?" Tề Hoàn khóc kêu lên, "Mẫu thân…"
      Last edited by a moderator: 24/4/17
      hikari2088, susu, Aliren15 others thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 2: Tỉnh lại
      "A Hoàn, A Hoàn, tỉnh tỉnh." Trong người cảm thấy lạnh như băng, nhưng Tề Hoàn lại cảm giác có đôi tay ấm áp vuốt ve mặt nàng, nàng từ từ mở mắt ra, thấy khuôn mặt trẻ tuổi rất quen thuộc.

      "Mẫu thân?" Nàng dè dặt hô tiếng, rất sợ rằng người trước mắt chỉ là ảo ảnh.

      Nữ tử ôn nhu dịu dàng cười tiếng, "Lại gặp ác mộng sao? Mẫu thân ở đây, ngoan, A Hoàn đừng sợ."

      Là nằm mơ…

      Tề Hoàn thở hổn hển hơi, giơ tay lau nước mắt mặt, lại mơ thấy chuyện kiếp trước, nửa tháng nay, gần như tối nào nàng cũng nằm mơ, những chuyện xảy ra trong kiếp trước vô cùng ràng trong đầu nàng, nỗi đau đớn hối hận trong tim vẫn chưa biến mất.

      Nhưng nàng vẫn chưa thể tin nổi rằng nàng có cơ hội sống lại lần nữa.

      "Mẫu thân…" Nàng nhàng hô tiếng, đôi môi hơi trắng bệch, ngón tay mảnh khảnh trắng nõn khẽ run, mẫu thân trong giấc mơ thể nào chạm vào được ở bên cạnh nàng, nàng vội vàng ngồi dậy, ôm chặt lấy Lục thị, nước mắt nhịn được sắp tràn mi.

      Lục thị dịu dàng giọng dỗ dành nữ nhi, tay vỗ sau lưng Tề Hoàn, "Nửa tháng nay sao lại cứ luôn gặp ác mộng thế, xem ra ngày mai phải miếu Bình An cầu phúc mới được."

      "Mẫu thân, con sao, chỉ là ngủ hơi sâu, nên mới có thể gặp ác mộng." Tề Hoàn vội vàng lắc đầu, nàng hơi sợ khi thấy Thần Phật, nàng ràng chết, nhưng bây giờ lại còn sống, thậm chí trở lại lúc mười hai tuổi, nàng sợ sau khi nhìn thấy Thần Phật, Thần Phật nhìn thấu linh hồn trong cơ thể nàng, chừng biến tất cả về như cũ.

      Nàng muốn chết đau đớn như vậy, nàng muốn sống tốt.

      " người ướt đẫm mồ hôi cả rồi." Lục thị sờ phía sau lưng ướt sũng của Tề Hoàn, quay đầu sai nha hoàn, "Nghênh Hà, lấy bộ xiêm y tới đây cho tiểu thư."

      Nghênh Hà là đại nha hoàn bên cạnh Lục thị, Tề Hoàn ngẩng đầu nhìn Nghênh Hà, khóe miệng nở nụ cười .

      Tốt quá rồi, tất cả người trong ký ức rời nàng đều ở bên cạnh nàng, trong lòng nàng ngập tràn cảm kích với ông trời.

      "Vâng, phu nhân." Nghênh Hà đáp, rất nhanh lấy ra bộ xiêm y sạch từ tủ gỗ Lê Hoa, tự mình hầu hạ Tề Hoàn thay váy áo ướt đẫm mồ hôi.

      tại Tề Hoàn cũng có nha hoàn hầu hạ, tên là Ngân Hạnh, lúc này cũng ở trong phòng, bị Lục thị sai đến phòng bếp lấy đồ ăn sáng cho Tề Hoàn rồi.

      Ngân Hạnh này… Tề Hoàn nghĩ đến nàng ta, đáy mắt thoáng qua tia thất vọng, sau khi Lục thị tạ thế, Ngân Hạnh liền bị Dương Quân Nhu mua chuộc, bỏ thuốc vào trong đồ ăn của nàng, làm nàng ngủ mê man mấy ngày, bên phía Ninh phủ cho rằng nàng bị bệnh nặng, kiên quyết muốn từ hôn, sau đó Tề Như được ghi dưới danh của Dương Quân Nhu thay nàng gả cho thế tử An Viễn hầu.

      Đó cũng là chuyện cũ trước đây, dù nàng từng oán hận bi thống thế nào, lúc nàng chết , cũng chôn theo sinh mạng của nàng ở kiếp trước rồi.

      có cơ hội sống lại, nàng nên quý trọng nó, cho dù trong lòng vẫn chưa hoàn toàn buông xuôi, nhưng nàng cũng muốn mang theo thù hận sống tiếp, chuyện xảy ra trong kiếp trước, chỉ cần nàng cẩn thận tránh tất cả oán hận cũng bắt đầu.

      Bây giờ nàng mới mười hai tuổi, bởi vì thân thể mẫu thân tốt, nên nửa tháng trước tới biệt viện ở thành Cẩm Châu khí hậu thoải mái dưỡng bệnh, định qua mùa đông sang năm mới về nhà ở kinh thành.

      Mẫu thân sau khi sinh nàng thể mang thai được nữa, dù di nương trong nhà sinh được thứ tử, nhưng phụ thân vẫn tôn trọng mẫu thân như cũ, đối xử tệ với đích nữ duy nhất là nàng, chuyện này với phụ thân trọng nam khinh nữ là rất khó có được rồi.

      Nhưng Tề Hoàn biết rằng, phụ thân vẫn hi vọng mẫu thân có thể sinh đích trưởng tử cho ông.

      Nàng biết mình có thể thay đổi vận mệnh vốn có hay , nhưng ít ra có thể cố gắng thử lần, giờ còn chưa gặp được Dương Quân Nhu, nàng vẫn chưa phải là tiểu thư bị quên lãng ở Tề gia, tất cả còn có cơ hội.

      "Tiểu thư hình như cao hơn chút." Nghênh Hà thay Tề Hoàn buộc đai lưng, mặt tươi cười , cắt ngang suy nghĩ của Tề Hoàn.

      Tề Hoàn hồi hồn, nhìn thiếu nữ có gương mặt như hoa lê, lúc này mới là dáng vẻ mới lớn trong gương, da mặt mềm nhẵn trắng nõn đến nỗi có thể véo ra nước, thân hình mảnh khảnh, trước ngực khẽ phồng lên… Bộ dạng mình còn trẻ con non nớt như vậy, chỉ còn là trí nhớ mơ hồ, hôm nay nhìn lại, lại có mấy phần chua xót.

      "Nữ mười tám thay đổi, con ta trưởng thành rồi." Lục thị đến bên cạnh Tề Hoàn, dịu dàng nhìn nữ nhi của mình, trong đáy mắt tràn đầy tự hào.

      "Mẫu thân là đại mỹ nhân, nữ nhi tất nhiên là tiểu mỹ nhân." Giọng Tề Hoàn ngọt ngào làm nũng, quyết định nhớ lại những đau khổ thể chịu nổi trong kiếp trước kia nữa, sống vui vẻ làm nữ nhi nhu thuận của mẫu thân, để mình sống trong thù hận nữa.

      Lục thị cười khẽ, cưng chiều điểm chóp mũi Tề Hoàn cái, " biết xấu hổ, có nương nào tự khen mình cơ chứ."

      "Nữ nhi đều là nha, Nghênh Hà, ngươi thấy đúng ?" Tề Hoàn cười hỏi Nghênh Hà.

      Nghênh Hà che miệng cười khẽ, "Tiểu thư rất đúng, phu nhân là đại mỹ nhân, tiểu thư là tiểu mỹ nhân."

      Tề Hoàn đưa ánh mắt con sai mà nhìn Lục thị, chọc Lục thị cười.

      "Phu nhân, tiểu thư, đồ ăn sáng đến rồi." Rèm len dạ đỏ thắm khẽ động, bóng dáng của Ngân Hạnh xuất trước mặt Tề Hoàn, giọng trong trẻo hành lễ.

      Nụ cười nơi khóe miệng Tề Hoàn khẽ ngưng lại, giương mắt nhìn sang, đập vào mắt chính là Ngân Hạnh bộ dạng xinh đẹp kiều hoa như nước, nha hoàn nhan sắc như vậy sao có thể cam tâm hầu hạ cả đời bên cạnh nàng chứ… Kiếp trước sao nàng lại khờ dại cho là Ngân Hạnh có dã tâm, có lòng riêng?

      "Tiểu thư, người sao vậy?" Ngân Hạnh thắc mắc nhìn Tề Hoàn, cúi đầu nhìn nhìn mình, cho là người mình dính thứ gì đó.

      " có gì, chẳng qua cảm thấy Ngân Hạnh ngươi ngày càng xinh đẹp thôi." Tề Hoàn mỉm cười, kéo Lục thị ngồi xuống ghế tròn.

      Lục thị cười , "Được rồi được rồi, đừng có thấy ai cũng đẹp, Ngân Hạnh, đem đồ ăn sáng cho tiểu thư ."

      Ngân Hạnh đáp tiếng, tay chân lanh lẹ đặt đồ ăn sáng lên bàn gỗ lim, "Tiểu thư mấy ngày nay ăn được nhiều, phòng bếp có quả dầm mới làm, nên nô tỳ mang ít tới đây, tiểu thư thử xem mùi vị có hợp hay ."

      Tề Hoàn uống ngụm cháo trắng, , "Mùi vị cũng được."

      Lục thị thấy nữ nhi hết bát cháo, khẩu vị xem ra khá hơn hôm qua nhiều, trong lòng thở phào nhõm, , "Ngày mai phải đến miếu Bình An, A Hoàn, con cũng với ta."

      "Có thể được ?" Tề Hoàn thầm giật mình, vội vàng lắc đầu, "Nữ nhi ."

      "Vậy được, từ sau khi tới thành Cẩm Châu thân thể của con liền tốt, chắc chắn là do khí hậu hợp, ta nghe , phàm là những người hợp khí hậu đến miếu Bình An cầu nước bình an uống, thân thể có gì thoải mái đều biến mất." Giọng điệu Lục thị kiên quyết, để Tề Hoàn từ chối.

      Đáy mắt Tề Hoàn thoáng qua chút lo lắng, trước kia nàng tin thần linh, bây giờ trong lòng lại hơi lo lắng.
      Last edited by a moderator: 24/4/17
      hikari2088, susu, duyenktn115 others thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 3: Thích ứng
      Kiếp trước, Tề Hoàn chưa bao giờ cầu thần bái phật, khi đó, nàng cho là nếu có thần minh, thiện lương như mẫu thân của nàng vì sao được thiện báo, ngược lại những người có lòng dạ ác độc kia, lại sống tiêu dao khoái hoạt?

      Cho đến khi nàng mở mắt tỉnh lại lần nữa, nàng mới tin tưởng cõi đời này có thần minh, nhưng nàng sống lại là ý của thần minh, hay là lúc luân hồi đầu thai có sai lầm, đưa linh hồn của nàng trở lại bên trong cơ thể khi còn bé lần nữa. . . . .

      Thôi! Đừng nghĩ nhiều nữa, thuyền tới cầu ắt thẳng, tránh được lần này tránh được lần sau, chừng tất cả đều là mình suy nghĩ lung tung.

      Sau khi Tề Hoàn tiễn Lục thị , liền tới gian Đông thứ mà nàng dùng để làm tiểu thư phòng, muốn làm chút gì cho lòng mình bình tĩnh lại, nàng tới phía sau án thư, từ giá sách lấy tờ giấy trắng, trải mặt bàn, bắt đầu mài mực.

      "Tiểu thư, hôm nay khí trời tốt, có ra ngoài dạo hay ?" Ngân Hạnh vừa nhóm bếp ở lò ba chân, vừa hỏi Tề Hoàn.

      Tề Hoàn liếc nàng ta cái, khóe miệng lên nụ cười nhàn nhạt, ", hôm nay ở đây là được rồi."

      Ngân Hạnh đặt ấm nước lên lò ba chân, thay Tề Hoàn mài mực.

      "Ngân Hạnh, trong nhà của ngươi còn có những ai?" Tề Hoàn cúi đầu sắp xếp bút vẽ, như là vô ý hỏi.

      "Tiểu thư quên rồi sao, gia đình nô tỳ là người hầu ở đây, trong nhà còn có huynh trưởng và muội muội, đều người hầu của bổn gia." Ngân Hạnh cười , động tác mài mực thành thạo.

      Tề Hoàn ngẩn ngơ suy nghĩ, mới nhớ ra gia đình Ngân Hạnh đích xác là người hầu trong nhà, cha mẹ đều là người trông coi cửa, trông coi cửa chính của tiền viện, trông coi cửa Thùy Hoa ở nội viện, ca ca là gã sai vặt của phụ thân, muội muội hình như là người hầu phòng may vá.

      Cả nhà bọn họ sau đó đầu phục Dương Quân Nhu. . . . . .

      "Huynh trưởng ngươi đính hôn chưa?" Tề Hoàn cầm bút vẽ, nhúng vào mực nước.

      Ngân Hạnh thắc mắc nhìn Tề Hoàn, nghĩ thầm tiểu thư quả rất kỳ quái, trước chỉ nghĩ là nàng bị bệnh nên mới lãnh đạm, hôm nay lại quan tâm cả nhà mình như vậy, "Huynh trưởng nô tỳ đính hôn rồi, là Hương Nhi tỷ trong phòng Cao di nương."

      Quả nhiên khác kiếp trước, Tề Hoàn thầm thở dài, tiếp tục hỏi nữa, chỉ chuyên tâm vẽ tranh.

      Ngân Hạnh thấy Tề Hoàn thêm gì nữa, cũng dám quấy rầy, chỉ an tĩnh đứng hầu bên.

      Ấm nước lò sôi trào, hơi nóng bốc lên nghi ngút, Ngân Hạnh vội tới, nấu ấm trà nóng cho Tề Hoàn, để lên án thư.

      Tề Hoàn thỉnh thoảng dừng lại uống hớp trà, ánh mắt vẫn rời khỏi bức tranh, Ngân Hạnh nhìn thoáng qua, nhìn ra đấy là vẽ cái gì, có màu sắc khác, chỉ có màu đen trắng, nhìn như là cái đài. . . . . .

      Ước chừng qua canh giờ, Tề Hoàn mới thả bút vẽ xuống, khép hờ mắt nhìn bức tranh chỉ có màu đen trắng.

      "Tiểu thư, đây là cái gì ạ?" Ngân Hạnh tò mò hỏi.

      "Cảnh tuyết." Tề Hoàn khẽ , "Cất nó ." nhìn thêm nữa, từ từ ra khỏi thư phòng.

      Trước khi chết ở kiếp trước, cảnh tuyết rơi rất nhiều kia in trong đầu nàng, giống như nhắc nhở nàng từng mất cái gì, làm sai điều gì, Tề Hoàn bước nhanh ra thư phòng, đứng ở đình viện ngửa đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, mắt đau xót vô cùng.

      Người từng phản bội nàng ở bên cạnh, hỏi trong lòng nàng rốt cuộc có hận hay , vẫn hận, nhưng muốn hoàn toàn buông tay. . . . . . còn cần chút thời gian, nàng muốn dùng thủ đoạn gì đối phó với Ngân Hạnh, nhưng lại muốn giữ nàng ta ở lại bên người nữa, phải tìm cách để nàng ta quay về bổn gia thôi.

      Tề Hoàn tới nơi ở của Lục thị.

      Nơi này tuy chỉ là biệt viện, nhưng bố cục vẫn dựa theo đại trạch ở kinh thành mà xây dựng, là đại trạch có ba khu, Lục thị ở chính phòng, cách chỗ của Tề Hoàn chỉ vườn hoa .

      Mới vừa đến chính phòng ngửi thấy mùi thuốc đông y đắng nghét nồng nặc, Lục thị nằm nghiêng giường chợp mắt, chiếc bàn gỗ lim bên cạnh để cái bát , Nghênh Hà cầm chăn mỏng đắp lên người Lục thị, nhìn thấy Tề Hoàn tới, vội vàng làm động tác đừng lên tiếng.

      Tề Hoàn nhàng gật đầu, khe khẽ rời khỏi phòng, ở bên ngoài thấy nha hoàn thân cận khác của Lục thị tới, là Hạ Trúc, cũng giống như Nghênh Hà, sau khi mẫu thân tạ thế liền bị Dương Quân Nhu tùy tiện gả ra ngoài, nàng cũng biết cuộc sống sau này của họ thế nào.

      "Tiểu thư, người cũng ở đây sao." Hạ Trúc cầm áo choàng của Lục thị trong tay, cười khom gối thi lễ với Tề Hoàn.

      "Hạ Trúc tỷ tỷ." Tề Hoàn cười với nàng.

      Nghênh Hà vén rèm ra, khẽ với Tề Hoàn, "Phu nhân uống thuốc xong vừa mới ngủ, tiểu thư tìm phu nhân có phải có chuyện gì quan trọng hay ?"

      Tề Hoàn lo lắng hỏi, "Bệnh của mẫu thân chẳng lẽ lại nặng thêm?"

      " tốt hơn lúc ở kinh thành, sau khi phu nhân tới thành Cẩm Châu số lần phát bệnh ít ." Nghênh Hà cười .

      "Vậy tốt rồi." Tề Hoàn cúi đầu, dường như suy nghĩ gì đó.

      Mặc dù thành Cẩm Châu thích hợp cho mẫu thân dưỡng bệnh, nhưng dù sao họ cũng thể ở chỗ này quá lâu, rốt cuộc vẫn phải trở lại kinh thành, nàng nhớ lúc mẫu thân mất chính là mùa đông.

      Phải nghĩ cách chữa khỏi bệnh cho mẫu thân mới được.

      "Nghênh Hà tỷ tỷ, ta nghe thành Cẩm Châu là nơi địa linh nhân kiệt, ngươi bảo quản ra ngoài tìm , nếu có đại phu y thuật cao minh có thể trị hết bệnh cũ cho mẫu thân, Tề gia chắc chắn trọng thưởng." Tề Hoàn dặn bảo Nghênh Hà.

      Nghênh Hà cúi người, "Vâng, để nô tỳ gọi Tề quản tìm danh y ở thành Cẩm Châu."

      Tề Hoàn tuy chỉ có mười hai tuổi, nhưng trước mười tuổi luôn ở bên cạnh Tề lão phu nhân, hai năm trước lão phu nhân mất mới có sân riêng của mình.

      Nàng là đích nữ Tề gia được lão phu nhân thích, thuở thông tuệ hơn người, đối xử với mọi người thân thiết ôn hòa, lại được lão phu nhân tự mình dạy dỗ, được hạ nhân ở nội viện Tề gia tôn kính, cũng dám coi thường nàng tuổi còn .

      Cho nên Nghênh Hà nghe dặn dò của nàng xong liền chần chờ chút nào, lập tức đồng ý.
      Last edited by a moderator: 24/4/17
      hikari2088, susu, duyenktn116 others thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 4: Miếu Bình An
      Ngày hôm sau, hơi lạnh, bầu trời sáng trong.

      Từ sáng sớm Lục thị sai người hầu chuẩn bị xe ngựa, mang theo Tề Hoàn và hai nha hoàn đến miếu Bình An ở ngoài thành.

      Xe ngựa từ cửa chính của biệt viện ra ngoài, đường cái phía Tây yên tĩnh thanh nhã, đây là đường cái náo nhiệt nhất thành Cẩm Châu, dọc đường là cửa hàng phồn vinh náo nhiệt, khắp nơi đều là người đường buôn bán, tạo nên thành Cẩm Châu - trong những thành trì phồn hoa nhất Đại Chu quốc, nơi đây có thể hàng quán san sát, vạn người buôn bán, kém kinh thành chút nào.

      Tề Hoàn nhìn cảnh người đến người qua màn xe, trong lòng cảm thán, ký ức về thành Cẩm Châu phai nhạt, hôm nay gặp lại cảnh tượng phồn hoa này, cảm giác quen thuộc mà xa lạ kia, chỉ cảm thấy giống như gặp qua, nhưng ấn tượng sâu, tựa như trong mộng.

      Xe ngựa qua mấy nương trẻ tuổi, những tiếng cười thanh thúy truyền vào.

      đường ngoại trừ những người buôn bán dạo phố, cũng có ít các tiểu thư trẻ tuổi đường, Đại Chu quốc khá cởi mở, người đời cũng khắt khe quá mức với nữ tử, trừ được làm quan, những cái khác cũng cầu quá hà khắc, điều này cũng khiến các nương ở Đại Chu quốc có vẻ tự do cởi mở hơn.

      "Các nương ở thành Cẩm Châu còn phóng khoáng hơn ở kinh thành nữa, xuất đầu lộ diện đường cái như vậy, ở kinh thành cũng là hiếm thấy." Lục thị cười tủm tỉm nhìn cảnh ngoài xe ngựa, thấy Tề Hoàn cảm thấy hứng thú, liền giọng với nàng.

      Kinh thành khác với thành Cẩm Châu, khắp nơi đều là quan lại thế gia hào môn đại tộc, cho dù cầu quá nghiêm khắc với nữ tử, nhưng vẫn cần chú ý tới thân phận hình tượng.

      Tề Hoàn khẽ gật đầu, hiểu ý của Lục thị, nhưng ra trong lòng nàng rất hâm mộ tư thái hào phóng sáng sủa như vậy.

      Xe ngựa ra khỏi đường cái, trong chốc lát đến cửa thành, chưa tới thời gian cấm lại vào ban đêm, thủ vệ ở cửa thành cũng bảo bọn họ dừng xe kiểm tra, cũng bởi vì bốn góc xe ngựa đều treo bảng gỗ ghi Tề gia, Tề gia là danh môn thế gia ở Đại Chu, thân phận rất tôn quý, binh lính bình thường dám mạo phạm.

      Sau khi ra khỏi cửa thành, bọn họ liền tiến về phía núi Bình An.

      Núi Bình An là Đại Chu quốc danh sơn, miếu Bình An lấy tên núi làm tên, vì Bồ Tát nơi này hết sức linh nghiệm, hương khói càng ngày càng nhiều, có rất nhiều người nghe danh mà đến.

      Qua nửa canh giờ, xe ngựa dừng lại ở mảnh đất trống, Nghênh Hà đỡ Lục thị xuống xe, Tề Hoàn theo sau Lục thị xuống xe ngựa.

      Bãi đất trống dưới chân núi này là để cho khách hành hương đỗ xe ngựa, ở ngay bên cạnh đường lên núi.

      Hai bên trái phải cửa miếu có gác chuông và lầu canh, miếu Bình An này xây giữa sườn núi, miếu thờ cao lớn trang nghiêm. Họ dọc theo bậc thang tới chính điện, đứng ở bậc thang có thể thu cả chính điện vào mắt, bốn phía mái hiên dựng thẳng có cột trụ mạ vàng, có chuông gió, chính giữa đỉnh là kim pháp luân, hai bên là thú hộ pháp.

      Hôm nay tiết trời đẹp, khách hành hương tới đây dâng hương cầu phúc cũng ít, còn chưa tới chính điện, thấy bóng người tầng tầng lớp lớp, trước sau cũng có ít người tiến đến.

      "Hôm nay nhiều người, con nhớ được rời ta, để tránh lạc đường." Lục thị dắt tay Tề Hoàn, giọng dặn dò nàng.

      Tề Hoàn gật đầu đáp dạ.

      Bọn họ tới chính điện, liền thấy tượng Phật cao mười tám mét đứng chính giữa đại điện, tạo cảm giác thần thánh trang nghiêm, nỗi lo lắng ở đáy lòng cũng trở nên yên tĩnh.

      Vốn trong lòng còn có chút lo lắng, sau khi Tề Hoàn bước vào bảo điện rộng lớn, khỏi thở phào nhõm, sợ hãi khẩn trương trước kia đều là mình suy nghĩ nhiều.

      Sau khi thắp hương, thêm dầu vừng, chủ trì lát nữa tụng kinh, nếu như muốn cầu bình an nghỉ ngơi trước , rồi sau đó đến kinh đường nghe tụng kinh.

      Lục thị khẽ đáp vâng, mang theo Tề Hoàn về phía sau chính điện.

      Ở phía sau điện đường có sương phòng cho khách hành hương nghỉ ngơi, phía trước sương phòng là vườn hoa , trong vườn hoa có đình nghỉ mát hình bát giác, trong đình có mấy phụ nhân trẻ tuổi mặc quần áo hoa lệ chuyện, Lục thị cũng phải là lần đầu tiên đến thành Cẩm Châu, từng lui tới với vài phu nhân thế gia thành Cẩm Châu, cho nên, khi bọn họ đến gần đình nghỉ mát, liền có người phát ra họ.

      "Ơ, đó phải là Tề phu nhân sao? Đến thành Cẩm Châu lúc nào vậy, sao chút tin tức cũng có." chuyện là phụ nhân mặc áo vải màu vàng nhạt, ống tay hơi bó, ước chừng khoảng ba mươi tuổi, nhìn thấy Lục thị xuất , lập tức đứng lên, vừa vừa đón.

      Lục thị khẽ mỉm cười, "Lưu phu nhân." Lại gật đầu với mấy người trong đình, mới tiếp, " ra mới tới thành Cẩm Châu bao lâu, chỉ là thân thể tiểu nữ bị bệnh , mới dám đưa thiệp mời cho mọi người."

      Lưu phu nhân vội vàng hỏi han thân thể Tề Hoàn, Tề Hoàn khẽ đáp mình có gì đáng ngại.

      Bọn họ theo Lưu phu nhân vào đình nghỉ mát, lập tức có người chủ động nhường hai vị trí cho Lục thị và Tề Hoàn, Tề Hoàn ở chỗ này chỉ là vãn bối, liền ngồi xuống, mà đứng ở sau lưng Lục thị.

      "Mới ở phía xa nghe được tiếng cười của các ngươi, có chuyện gì thú vị vậy?" Lục thị cười hỏi mọi người.

      Lưu phu nhân , "Chúng ta chúc mừng Ngô phu nhân, phu quân nàng ấy vừa thăng quan, mọi người muốn nàng ấy mời uống chén rượu đấy."

      Lục thị cười chúc mừng với Ngô phu nhân.

      "Mời rượu còn dễ sao, chỉ sợ các ngươi cho ta mặt mũi này." Ngô phu nhân nhìn Lưu phu nhân, mặt mày che giấu được vui mừng đắc ý.

      phụ nhân mặc áo màu hồng đào trao đổi ánh mắt với phụ nhân bên cạnh, thấp giọng hỏi Lục thị, "Tề phu nhân, ta nghe kinh thành nay khắp nơi lo sợ yên, có phải hoàng thượng định phế thái tử ?"

      Nữ tử trao đổi ánh mắt với phụ nhân này cũng vội vàng gật đầu phụ họa, "Đúng vậy, Tề phu nhân, ngươi mới từ kinh thành tới, chắc là nghe được tin gì đó chứ."

      Giọng lớn , đủ để người ngồi ở đó cũng nghe được, nhưng lời vừa ra, tất cả mọi người lại lên tiếng, mặt lên vẻ khẩn trương, rồi lại tò mò nhìn Lục thị, rất muốn biết được thế cục nay.

      Lục thị bình tĩnh, giọng cười , "Phận nữ tắc như ta sao hiểu được thế cục của triều đình, các ngươi hỏi ta cũng là vô ích."

      Hai phụ nhân kia thất vọng than tiếng.

      "Ta bận chuyện, xin được cáo lui trước, các ngươi tiếp tục tán gẫu." Lục thị đứng lên, cáo từ mấy người Lưu phu nhân, muốn tiếp tục nữa.

      Tề Hoàn đỡ Lục thị xuống, mới phát chẳng biết từ lúc nào bên cạnh đình nghỉ mát phụ nhân ăn mặc thanh nhã nhưng mất quý khí đứng ở đó, Lục thị dường như biết người nọ, chỉ là gật đầu cái, liền ra ngoài với Tề Hoàn.

      Bọn họ tới sương phòng phía sau nghỉ ngơi.

      Lục thị vốn thân thể suy yếu, từ cửa miếu tới chính điện chưa được nghỉ ngơi lại hàn huyên với Lưu phu nhân, lúc này vừa tới sương phòng ngồi xuống, khẽ thở dốc, sắc môi nhợt nhạt.

      Nghênh Hà vội vàng lấy bình sứ màu trắng hình quả lê từ trong lòng ra, đổ viên thuốc vào lòng bàn tay, Hạ Trúc rót chén nước ấm tới, chờ Lục thị uống thuốc viên xuống.

      "Mẫu thân, người có khỏe ?" Tề Hoàn lo âu nhìn Lục thị, nhíu chặt mày.

      "Bệnh cũ, nghỉ chút là tốt rồi." Lục thị sau khi uống thuốc xong hơi thở vững vàng hơn chút, Tề Hoàn thấy vậy cũng thở phào nhõm.

      Tề Hoàn giọng , "Nếu có thể tìm được danh y, hoàn toàn chữa hết bệnh cũ của mẫu thân tốt rồi."

      Sắc mặt Lục thị bình thản, thân thể của mình mình biết nhất, bà sớm thấy , "Con phải nhớ, thường ngày nếu như có tiểu thư nhà nào mời con qua phủ tụ họp, về thế cục triều đình, con chữ cũng thể nhiều lời, hiểu chưa?"

      "Dạ, mẫu thân." Tề Hoàn cười gật đầu, lúc này mặc dù thái tử thất sủng, nhưng hoàng thượng còn chưa muốn phế thái tử, nếu cẩn thận bậy, bất cứ lúc nào cũng có thể rước họa sát thân, " ra ai là thái tử, tương lai ai làm Hoàng đế, dân chúng cũng quan tâm."

      "Hả?" Lục thị cảm thấy hứng thú nhìn nữ nhi, "Lời này là thế nào?"

      Tề Hoàn nhìn ra ngoài cửa, đến đóng cửa sổ lại, giọng , "Hoàng thượng mặc dù thân thể có bệnh , nhưng vẫn chính trực tráng niên, vẫn có thể xử lý quốc , thái tử tính tình mềm mại, ôn nhuận có thừa mà khí thế chưa đủ, có vẻ quá quả quyết, Tứ hoàng tử cường thế bá đạo, mẹ hắn là quý phi mà hoàng thượng sủng ái nhất, nay thanh thế ở trong triều thắng được thái tử, nhưng, hoàng thượng cũng có ý phế thái tử, tin đồn ở thiên hạ, phần nhiều là có người cố ý lan truyền, chừng tương lai. . . . . ."

      "Tương lai thế nào?" Trong mắt Lục thị có hơi kinh ngạc, nữ nhi giải thích thấu đáo, nhịn được muốn nghe tiếp.

      "Tương lai nếu có người vì đế vị mà gây chiến, khiến cuộc sống dân chúng được an bình, dù có thể trở thành Hoàng đế sao? Muốn thu phục dân tâm sớm mất, tuyệt dễ dàng." Tề Hoàn đây là , Tứ hoàng tử thừa dịp thái tử và Lục hoàng tử xuất chinh chống ngoại địch bức vua thoái vị, thái tử vì trở lại tranh vị mà buông tha thủ thành, khiến ngoại địch xâm lấn, khiến nhiều dân chúng phải chịu tra tấn, sau đó vẫn là do Lục hoàng tử sau khi đánh thắng trận kịp thời phái binh tới đây ngăn cản ngoại địch tràn vào do thái tử bỏ phòng thủ, cứu dân chúng trong nước lửa.

      "Đạo lý như thế, chỉ là phải ai cũng có thể hiểu được." Lục thị đồng ý gật gật đầu, bà chưa bao giờ hạn chế nữ nhi chỉ được học nữ hồng thư họa, cho nên hôm nay Tề Hoàn có thể ra những lời như vậy, Lục thị mặc dù cảm thấy ngạc nhiên, cũng thầm thưởng thức, "Lời này của con chỉ nên ở trước mặt ta thôi, trước mặt người ngoài thể câu."

      "Nữ nhi nhớ rồi." Đôi mắt Tề Hoàn linh động, cười khanh khách gật đầu.

      Hai mẹ con ở trong sương phòng nghỉ ngơi lát, mắt thấy giờ lành tụng kinh đến, liền rời sương phòng, chưa từng phát sương phòng sát vách từ khi nào vị phụ nhân rất có khí phái, nhìn kỹ, ra là người lúc nãy gặp ở bên cạnh đình nghỉ mát kia.

      Lúc nãy Tề Hoàn cố ý giọng, nhưng phụ nhân này lại biết chút võ công, vẫn nghe được ràng lời Tề Hoàn , khỏi mỉm cười, khẽ câu, "Đúng là vị tiểu thư đáng ."
      Last edited by a moderator: 24/4/17
      tart_trung, susu, Aliren19 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :