1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cuộc sống mỹ vị của tiểu nương tử - Ngư Mông (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. cô gái bạch dương

      cô gái bạch dương Well-Known Member

      Bài viết:
      439
      Được thích:
      375
      vân hoan có 1 mình có chiỵên j k đây

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,950
      Chương 82.

      Editor: Linh

      Xa xa biết là ai hô tiếng, quan binh đến đây!

      Vân Hoan vội vã quay đầu nhìn, người giơ roi giục ngựa vô cùng uy phong phải là Lâm Khinh Nam sao! Đằng sau là đội quan binh bảo vệ thành chạy về hướng Tống Trường Bình.

      "Cuối cùng người cũng đến rồi!"

      Vân Hoan thào , lại vội vã nhìn Tống Trường Bình, vừa nhìn liền lập tức cả kinh: vừa rồi vẫn chỉ là mấy tù phạm vây đánh bọn họ, có số người vẫn chạy đuổi theo dân chúng. Lúc này nghe thấy có người trợ giúp đến, lập tức giống như ôm quyết tâm phải chết, gắt gao vây quanh Trường Bình, liên tục chém lung tung.

      Vân Hoan dựa vào mắt thường nhìn qua, bên áo trắng của Trường Bình loang lổ vết máu, cũng biết là của hay là của nhóm tù phạm.

      "Yên tâm , hai người bọn họ đều là cao thủ, có chuyện gì." Bên cạnh đột nhiên xuất người, Vân Hoan chỉ nghe giọng liền biết là Miêu Ngọc Tủy.

      Thấy Vân Hoan khẩn trương, Miêu Ngọc Tủy tiến lên cầm tay nàng, chỉ cảm thấy lạnh lẽo. Miêu Ngọc Tủy dứt khoát cũng chuyện, nghiêng người đứng, : "Nhóm tù phạm này tuy là tử tù tội ác tày trời, đối phó dân chúng bình thường thừa sức, nhưng Tống Trường Bình và Triệu Du Hoán lại phải dân chúng bình thường, ngươi cứ việc yên tâm ."

      "Ừ...." Vân Hoan thấp giọng đáp lời, Lâm Khinh Nam vừa tới quả nhiên tình thế lập tức thay đổi. Đám tù phạm này vốn muốn ra sức đánh trận, phải cái bị nhốt lâu, lại bị Tống Trường Bình và Triệu Du Hoán ra sức đánh, lúc này là nỏ mạnh hết đà, đến lát liền bị hàng phục.

      Trường Bình thế này mới cầm kiếm trở về, thấy Vân Hoan sắc mặt trắng bệch, cảm thấy đau lòng, chặn lại : "Đây đều là máu của bọn họ, ta sao." Người đến cùng vẫn là được, chỉ chau mày lại kiểu mất hứng.

      Vân Hoan biết Trường Bình thích máu, lúc này bất chấp người khác, tiến lên liền ôm , cũng động đậy, sau lúc lâu : " là làm ta sợ muốn chết."

      "Ngươi đây là chưa thấy qua dáng vẻ giết thổ phỉ trước đay, nếu nhìn thấy rồi liền lo lắng vậy nữa." Triệu Du Hoán vẫn cười hì hì như cũ .

      Lần này do nhiều người vượt ngục, dân chúng chết hơn mười người, trừ rất nhiều tù phạm bị mất mạng đường ra, phần lớn đều bị bắt về trong lao. Đương nhiên, cũng có số phần vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Sau này Triệu Du Hoán , Triệu Tri phủ vì chuyện này mà phải gánh vác áp lực rất lớn.

      Khi biết được, Vân Hoan cũng cảm thấy ngoài ý muốn, chỉ là hơi cảm thấy thất vọng. Đời trước, nàng đối chuyện này cũng thương tâm, hơn phân nửa là bởi vì có ý nghĩ 'chuyện liên quan đến mình', mà lần này, nàng lại chú ý người - Tô Thiên Lạc.

      Đúng theo như lời Triệu Du Hoán , nữ tù phạm trời sinh thế yếu, chạy cũng nhanh, huống chi lần vượt ngục này rất nhiều động tĩnh, quan phủ phản ứng cũng nhanh, vậy nên rất nhiều người chưa chạy được ra khỏi thành bị bắt. Nhưng Tô Thiên Lạc lại là noài ý muốn duy nhất.

      Quan phủ điều tra trong thành ngoài thành mười dặm xung quanh nhiều ngày, bắt lại được rất nhiều tù phạm may mắn chạy ra ngoài, nhưng chỉ có Tô Thiên Lạc là thấy bóng dáng.

      "Quả là tà môn mà!" Vân Hoan .

      "Ta phái người canh chừng lối Kinh thành cả đường thủy và đường bộ. Trừ khi bà ta muốn gặp Hướng Vân Cẩm, bằng bà ta nhất định chạy thoát được, nàng đừng lo lắng." Trường Bình thấy nàng tinh thần hoảng hốt, vỗ vỗ bả vai nàng .

      "Ta chỉ cảm thán thôi, đúng là có dạng nương nào có dạng nữ nhi đó!" Vân Hoan lắc lắc đầu, "Ngày hôm qua cha mới nhận được phong thư nhà của Hướng Vân Cẩm gửi, chàng đoán trong thư nàng ta viết gì?"

      "Hả?"

      "Ha ha, nàng ta nàng ta tìm vị thần y bắt mạch, trong bụng nàng ta chín phần là con trai!" Vân Hoan thở dài, "Nếu phải cha sợ nàng ta bị động thai cho ta chuyện Tô Thiên Lạc, bằng ta sớm viết phong thư tức chết nàng! Có con trai giỏi lắm à! Cả ngày khoe, sợ người khác biết chắc!"

      Chỉ sợ sinh ra giống Thành Chương, vậy bi kịch luôn! Vân Hoan khó tránh khỏi độc ác nghĩ.

      "Để nàng ta đắc ý ." Trường Bình cười , "Dù sao cũng đắc ý được bao lâu. Chúng ta thêm chút sức, lần sinh mười đứa tám đứa, nam nữ đều được, số lượng phải chiến thắng!"

      "...." Vân Hoan im lặng lát, rốt cuộc nhịn được : "Trường Bình, tuy rằng ta cầm tinh con heo, nhưng là, ta phải heo."

      Trường Bình xoa xoa đầu Vân Hoan, làm như có : "Yên tâm, ta tuyệt đối có thể nuôi nàng thành heo."

      "...." Vân Hoan hoàn toàn còn gì để , quay lưng lại thèm để ý đến , tâm tư lại càng trầm: ngươi tô Thiên Lạc này có thể được đâu?

      Ung Châu ngoại ô thành Tây, miếu Thành hoàng cũ.

      Tô Thiên Lạc giũ giũ bộ quần áo cũ đến còn hình dáng người, bộ quần áo rách rưới mua từ người nữ khất cái biết có bao nhiêu là rận, nhưng là bà ta đành phải vậy.

      Tô Thiên Lạc cảm thấy bản thân vẫn còn rất may mắn, khó gặp được lần tập thể đại đào vong, bị bà ta vượt được. Bà ta cũng thông minh, mấy ngày nay trong miếu Thành hoàng nhóm khất cái liên tục thảo luận, tù phạm người chết, người bị bắt trở lại, còn lại mấy người chạy ở bên ngoài, mà bà ta cũng là trong số đó.

      Tô Thiên Lạc nàng có sóng to gió lớn gì mà chưa thấy qua, chỉ cần có thể gặp được Hướng Vân Cẩm nữ nhi của bà ta, bà ta nhất định có ngày có thể xoay người - cho dù là vụng trộm đưa bà ta đến trấn nơi biên cương, thậm chí là Lưu cầu, bà ta cũng có thể sống sót.

      Tô Thiên Lạc co thành cuộn, mấy ngày chưa ăn cơm, nhóm khất cái cũ trong miếu Thành hoàng cơ bản đều là tay xin cơm lão luyện, luôn có thể được mấy đồng tiền hoặc bánh bao. Lúc này bà bà ở cửa đối diện cắn bánh bao, nhìn qua đặc biệt ngon.

      "Ta ngươi...." Bà bà mở miệng chuyện, Tô Thiên Lạc thế này mới nhận ra là mình, vội vàng nâng đầu, "Ta ngươi phụ nhân nay, xem tuổi cũng nhiều, sao cũng muốn xin cơm. Xin cơm cũng thôi, chỉ ngồi làm được gì!"

      "Đúng vậy, đúng vậy." Bên cạnh mấy bà bà khác phụ họa , "Chỉ ngồi chỗ có người cho ngươi cơm ăn đâu. Nhìn ngươi mặt mũi như hoa, làm cái gì chả được! Ngươi đụng vào đâu, sao lại ra nông nỗi như vậy đây!"

      Các nữ nhân hỏi thăm tình huống của người khác luôn đủ, Tô Thiên Lạc có gương mặt đẹp, mặc dù là bị bôi đen nhưng vẫn xuất chúng. Nữ nhân xuất chúng luôn khiến những nữ nhân khác ghen tỵ, phân biệt tuổi tác.

      Nhóm bà bà mắt thấy nữ nhân trẻ tuổi xinh đẹp trà trộn vào trong đám khất cái, nhất thời oán giận, bắt đầu bảy miệng tám lời lên. Tô Thiên Lạc trả lời qua loa, cuối cùng phải tông cửa xông ra: nếu lại tiếp tục hỏi, chỉ sợ thân phận của bà ta bị lộ.

      Tô Thiên Lạc cúi đầu ra ngoài, những ngày quần áo rách mỏng manh, bụng ăn no biết còn phải chịu bao lâu, mấy ngày nữa bà ta phải nghĩ biện pháp tìm Hướng Vân Cẩm mới được. Tô Thiên Lạc nghĩ như vậy, bước chân khỏi vội vàng thêm, lại lên phía trước thêm vài bước, trước mắt đột nhiên nhiều hơn hai cái chân, cũng quan tâm là ai, cứ vậy đâm vào bà ta. Nàng ta kịp dừng bước, chợt nghe đầu người nam nhân bất mãn mắng: "Lão khất bà ở đâu đến đây! có mắt hay sao, đụng cái gì mà đụng!"

      "Xin lỗi...." Tô Thiên Lạc vội vàng đáp. Đổi lại ngày thường, bà ta sớm mắng lại, nhưng là nam nhân trước mắt này người đầy mùi rượu, nếu bà ta lại lý luận, chỉ sợ nam nhân này làm ra chuyện gì khác người.

      Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, Tô Thiên Lạc tự an ủi.

      "Mắt chó bị mù à!" Người đầu lại chửi, "Chậm trễ lão tử phát tài!"

      Người nọ xong liền nghênh ngang rời , Tô Thiên Lạc chỉ nghĩ người này phân phải trái. Đợi rồi bà ta mới phát đất chẳng biết lúc nào nhiều hơn túi tiền, Tô Thiên Lạc cảm thấy vui vẻ, nghĩ cuối cùng nhặt được món hời lớn. Chỉ là khi mở ra vừa nhìn liền thất vọng, bên trong rỗng tuếch, chỉ có tờ giấy gấp lớp.

      "Còn tưởng rằng có tiền cơm..." Tô Thiên Lạc thào , dứt khoát mở tờ giấy này ra nhìn, lập tức con ngươi trợn trò: đây đúng là chữ của Hướng Vân Cẩm, tờ giấy nợ giấy trắng mực đen!

      Tô Thiên Lạc trong lòng quýnh lên, quay đầu lại nhìn bóng lưng nam nhân kia, quả là càng xem càng cảm thấy quen mắt, trong lòng vòng qua vô số loại khả năng, trong nháy mắt liền nhớ tới ngày Hướng Vân Cẩm thành thân, nàng thất hồn lạc phác. Chỉ là bây giờ, bà ta biết là thất vọng hay là nên tuyệt vọng.

      Đây là nữ nhi tự tay bà ta dạy dỗ, ở trong mắt bà ta, nữ nhi của mình dịu dàng hào phóng, có tri thức hiểu lễ nghĩa, còn có thông minh. Nhưng chính là nữ nhi đó, trước khi gả , lại cắn ngược cha ruột của mình miếng.

      Chỉ cần có thể gả ra ngoài, Vân Cẩm cũng là dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào - sợ là nàng ta chưa bao giờ nghĩ đến, nếu phải hôm nay mẫu thân mình rơi xuống tình cảnh này, tờ giấy nợ này rơi vào tay Hướng Hằng Ninh, mẫu thân nàng ta, mẫu thân ruột từ nàng sủng nàng coi nàng như trân bảo, sau này ở nhà chỉ sợ bước nửa bước tiếp nối gian nan.

      "Ta đây là tạo ra cái nghiệt gì chứ...." Tô Thiên Lạc cảm thấy suy sụp, ngồi dưới đất hồi lâu, bà ta rốt cuộc hạ quyết tâm, cầm tờ giấy này đuổi theo hướng của Ôn Ngọc Lương.

      Ôn Ngọc Lương say rượu hoàn toàn biết lúc này món đồ quan trọng nhất của dừng tay người khác. Từ khi cầm lấy tờ giấy nợ này, ở trong mắt kỹ nữ Tình Lại lại tràn ngập ánh sáng, lúc này Tình Lâu thấy trở về, nhào lên chính là cái hôn sâu. Ôn Ngọc Lương cười ôm lấy nàng ta liền muốn cởi quần áo nàng ta, Tình Lâu khẽ cười tiếng né tránh, làm nũng : "Ngọc Lang, khi nào chúng ta đến cửa đòi khoản tiền này vậy.... Ta chờ kịp rồi."

      "Ta xem ngày rồi, ngày mai chúng ta ." Ôn Ngọc Lương cười gian sờ mông Tình Lâu, " sớm với nàng, theo ta có ngày tốt."

      "Người ta đây phải là theo chàng à...." Tình Lâu lại nũng nịu, cao thấp sờ sờ thân thể , : "Mau mau cho ta xem cái bảo bối đó , thấy được nó trong lòng ta liền hốt hoảng. Mau để ta hôn nó!"

      "Bảo bối của ta phải là ở...." Ôn Ngọc Lương cười, cầm lấy tay nàng ta liền ấn xuống nơi nào đó, Tình Lâu 'phi' tiếng, : "Ai nha, chàng biết ta muốn phải cái này mà! Mau cho ta xem giấy nợ, đại bảo bối ấy!"

      "Được được được...." Ôn Ngọc Lương xong liền sờ túi tiền, chính là móc móc, rượu liền tỉnh hơn phân nửa, rồi sau đó lại mắng: "Cái lão tặc rách kia!"

      mắng rồi liền lao ra cửa, chưa được hai bước liền thấy lão khất bà vừa rồi, chưa nhìn liền mắng: "Lão tặc rách kia, đưa túi tiền cho ta!"

      "Ngươi gọi ai là lão tặc bà!" Tô Thiên Lạc mắng, "Mở to mắt chó của ngươi ra xem ta là ai!"
      Last edited by a moderator: 8/12/15
      Nga Nhi, KisaragiYue, Phương Lăng3 others thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,950
      Chương 83.

      Editor: Linh

      "Ngươi...." Ôn Ngọc Lương cúi đầu xuống nhìn, lập tức càng nhìn càng giật mình: "Ngươi ngươi ngươi.... phải ngươi bị nhốt vào nhà giam à, sao lại ở đây!"

      "Nếu ngươi còn muốn lấy lại tờ giấy nợ này, chúng ta hãy đổi chỗ khác chuyện." Tô Thiên Lạc vô cùng bình tĩnh.

      Ôn Ngọc Lương há miệng còn muốn gì đó, phải cái túi tiền ở trong tay người ta, cũng chỉ có thể nhận mệnh. Dẫn theo bà ta vào nhà, đuổi Tình Lâu , thế này mới cung kính : ", ngài đây là thế nào vậy?"

      "Ta thèm nhiều lời với ngươi." Tô Thiên Lạc nhanh chóng : "Ôn Ngọc Lương, tiền tờ giấy nợ này, ta muốn nửa!"

      "Dựa vào cái gì!" Ôn Ngọc Lương lập tức đứng lên, nề hà Tô thị quét ánh mắt tới, chỉ câu liền khiến thấp đoạn: "Ngày đó ta thuê người giết Hướng Hằng Ninh, ra mặt đều là ngươi, nếu ta khai ra với quan phủ, ngươi cảm thấy ngươi còn có thể tốt hơn?"

      "Ngươi giờ là tội phạm bị truy nã, bên ngoài rất nhanh treo cáo thị tìm ngươi, lời ngươi ai có thể tin!" Ôn Ngọc Lương khinh thường .

      "Ta tại chính là tội phạm bị truy nã, bắt ta trở về ta cũng thể chết già, bị rận cắn nhiều rồi ngứa, ngươi lời ta , quan phủ có tin hay ?" Tô Thiên Lạc cong cong khóe miệng, 'Hôm nay ta đến đây là để với ngươi tiếng, chứ phải đến đây cò kè mặc cả với ngươi. Ôn Ngọc Lương, ngươi ta đều biết về nhau, ta cũng chẳng ngại với ngươi, hôm nay ngươi cầm theo tờ giấy nợ này đến cửa đòi nợ, Hướng Hằng Ninh cũng nhất định cho ngươi. Nhưng nếu ngươi dựa theo lí do của ta đến, nhất định đưa đủ tiền cho ngươi, hơn nữa, còn nhiều hơn chứ ít hơn! Mà ta muốn, chỉ là nửa trong đó mà thôi! Đương nhiên, nếu ngươi có thể thành công mang ta ra khỏi Ung Châu, ta đây muốn tự nhiên ít....."

      "Cho càng nhiều?" Con ngươi Ôn Ngọc Lương sáng lên, rốt cuộc thành công bị hấp dẫn, "Lão gia hỏa kia trong tay vẫn còn tiền?!"

      "Trụ cột nhiều năm góp lại, làm sao có thể có tiền." Tô Thiên Lạc hừ lạnh, : "Lão gia hỏa kia cả đời cần nhất thể diện, thời hai nữ nhi đều xuất giá, Hướng Vân Hoan tự nhiên cần phải . Tống Trường Bình kia cũng phải đồ tốt lành gì, nhưng Tống gia dù sao cũng là hộ nhà giàu, nếu như Hướng phủ xảy ra chuyện gì mất mặt, cuộc sống của Hướng Vân Hoan dễ chịu, Tống phủ cũng mất mặt. Lão gia thương nhất chính là Hướng Vân Hoan, chuyện ảnh hưởng đến tiền đồ của nàng lão gia nhất định làm. Huống chi, trong nhà còn Hướng Vân Yến, nàng tuy rằng còn , nhưng sau này cũng phải xuất giá. Nếu lúc này ngươi đến với lão gia, ngươi và Cẩm nhi sớm cấu kết, nếu như đồng ý đưa tiền, ngươi chuyện này ra bên ngoài, ngươi như thế nào?"

      "Ngươi hay lắm, nếu đương trường đánh chết ta sao?" Ôn Ngọc Lương hừ lạnh .

      "Vậy để đánh chết cho xong chuyện! phải là ngươi còn nhân tình à, vừa vặn thay ngươi kêu oan, ngươi bị người giết người diệt khẩu! Hừ, đến lúc đó mọi người đều biết, Cẩm nhi trong bụng lại có đứa , chỉ Thành Chương, lão gia cũng ứng phó nổi!" Trong mắt Tô Thiên Lạc xẹt qua tia lạnh lùng.

      Ôn Ngọc Lương đột nhiên rùng mình cái, khó có thể tin hỏi: "Ngươi bị điên rồi.... Hướng Vân Cẩm dù thế nào cũng là nữ nhi của ngươi...."

      " sao?" Tô Thiên Lạc rất muốn câu 'người vì mình, trời tru đất diệt". Đáng tiếc đến bên miệng hóa thành thở dài, "Yên tâm , ta hiểu Hướng Hằng Ninh, tức giận, nhưng phàm là chuyện liên lụy đến tiền đồ của nữ nhi, cũng chỉ có thể nhận mệnh nuốt mật đắng này vào miệng..... Vân Cẩm có việc gì."

      Ánh mắt Tô Thiên Lạc dừng bên ngoài cửa sổ, biết chim từ đâu bay đến, bị thương, chỉ có thể mái hiên cong, giãy dụa, bước sai bước ngã xuống đất.

      Giống như bà ta, cũng giống như Hướng Hằng Ninh, chung quy là bay nổi nữa rồi.

      Lâm Nguyên Tu lại bị mời đến Hướng phủ, cùng ông vào hướng phủ còn có Hướng Vân Hoan. Chỉ là khác với lần trước, lần này ở cửa nghênh đón bọn họ vậy mà lại là Hướng Vân Yến.

      "Cha sao đột nhiên lại bị bệnh nữa!?" Hướng Vân Hoan vẻ mặt u sầu, bước chân cấp tốc vào trong. Hướng Vân Yến nghẹn ngào, chỉ 'Lâm đại phu mau vào', còn lại lại nửa câu , Hướng Vân Hoan nhận thấy mắt Hướng Vân Yến hơi có nước, chưa kịp nghĩ nhiều, người vào trong phòng Hướng Hằng Ninh. Hướng Vân Hoan liếc thấy bậc thang vào phòng ràng là bãi máu tươi, cũng biết là ở đâu có. Đợi đến gần trong phòng, Hướng Hằng Ninh mặt mày xanh xao, nằm giường nhúc nhích.

      Lâm Nguyên Tu bước nhanh tiến lên vọng, văn, vấn thiết, chỉ lát sau quay đầu với Hướng Vân Hoan: "Hướng lão gia đây là tức giận công tâm, hơn nữa bệnh trước đây còn chưa khỏi hẳn, hai bên gặp nhau sợ là tốt..."

      Vân Hoan cũng thấy lần này sợ là có vận khí tốt như lần trước, nhưng rốt cuộc tốt đến mức nào lại biết được. Cha nàng cứ im hơi lặng tiếng như vậy nằm giường, nàng lại mờ mịt.

      "Lâm đại phu, lão gia nhà ta ..." Dương di nương hỏi.

      "Mạng còn ở, chỉ là sau khi tỉnh lại như thế nào, ai cũng thể chính xác - Hướng lão gia đây là trúng gió."

      Dương di nương lảo đảo, ưu sầu : "Chỉ cần người còn ở là được rồi, Lâm đại phu, làm phiền ngài."

      Bên kia Hướng Vân Hoan lẫn Dương di nương, Vân Yến lui ra, có người ngoài là Lâm Nguyệt Tu, Vân Hoan thẳng vào vấn đề hỏi: "Đây rốt cuộc là sao?"

      Dương di nương khóc, : "Cái tên Ôn Ngọc Lương sát ngàn đao, biết lấy ở đâu ra tờ giấy nợ, 50 vạn lạng bạc, kí tên lại là Hướng Vân Cẩm. Lão gia nghi ngờ đó là giả, vốn muốn lấy chổi đuổi ra ngoài, kết quả hỏi lão gia có biết tờ giấy nợ này lấy được từ khi nào , lại còn kéo lão gia chuyện riêng... giận là khi đó ta theo vào, bọn họ cái gì ta cũng biết, chỉ là lão gia lúc ra sắc mặt rất kém, còn bảo ta mở nhà kho, gần như đem toàn bộ nữ trang đồ cổ trong nhà kho ra, tính cả 50 vạn ngân phiếu trước đây lão gia muốn mang Thục Châu làm ăn, toàn bộ cho Ôn Ngọc Lương... giận tên súc sinh đó, được tiện nghi còn khoe mẽ, trước khi ra cửa còn thêm câu 'tiện nghi nhạc phụ', dẫn người chở hết đồ rồi. Ta thấy lão gia phun ra ngụm máu, ngã xuống bất tỉnh..."

      Hướng Vân Hoan nghe xong, cả người đều phát run, hận thể lôi Ôn Ngọc Lương ra đánh chết mới thôi. Chỉ là biết Hướng Vân Cẩm tờ giấy nợ này cụ thể là chuyện gì, hai người bọn họ đóng cửa cái gì, trừ cha nàng và Ôn Ngọc Lương ra, ai cũng biết.

      50 vạn lượng, gần như là vét sạch Hướng gia... Hướng Vân Hoan phải là đau lòng, cơ nghiệp cha nàng vất vả nhiều năm mới dựng được, đảo mắt liền còn, ai có thể đau lòng. Nhưng là trước mắt cha nàng nửa sống nửa chết, nàng hơi đâu quản mấy chuyện đó.

      Hướng Vân Hoan xoay người vào nhà, thấy Lâm Nguyên Tu châm cứu cho cha nàng, người Hướng Hằng Ninh chi chít ma trận, Lâm Nguyên Tu cũng người mồ hôi, tập trung cao độ lực chú ý.

      Mất tròn hai canh giờ, Lâm Nguyên Tu uống ngụm nước, hạ xuống châm cuối cùng, Hướng Hằng Ninh bật dậy phun búng máu. Lâm Nguyên Tu thế này mới thở phào nhõm: "Sợ là Hướng lão gia ngày mai mới có thể tỉnh, đến lúc đó ta lại đến xem tình huống."

      "Làm phiền Lâm đại phu." Hướng Vân Hoan thấp giọng tạ ơn, Dương di nương dẫn Lâm Nguyên Tu ra cửa.

      Hướng Vân Yến nhu thuận đứng bên cạnh Vân Hoan, sau lúc do dự : "Nhị tỷ, hôm nay Đại bá mẫu để ta về thăm cha, lúc đó ta cũng biết Ôn Ngọc Lương đến đây, ta nghĩ muốn dọa phụ thân giật mình, kết quả trốn dưới mái hiên trước phòng phụ thân nghe thấy chút... Nhị tỷ, đứa trong bụng Đại tỷ, là của Đại tỷ phu à..."

      Tim Vân Hoan nhảy lên, lập tức liền hiểu : chuyện Hướng Vân Cẩm mang thai chỉ có người Hướng gia mới biết, Ôn Ngọc Lương sao lại biết được?

      Vân Hoan bật dậy, dặn dò câu: "Trông cha tốt!"

      xong nàng liền lao ra cửa.

      Trong Tống phủ, Tống Trường Bình và Triệu Du Hoán cũng phát sầu.

      "Lần này chết nhiều dân chúng như vậy, thánh thượng giận dữ, cha ta cũng sượng mặt. Nếu là bắt được hết người về trị cũng thôi, đằng này lại có mấy người biết chạy đâu. Nam cũng thôi, nhạc mẫu này của ngươi... Bây giờ ta đây dầu gì cũng là Hiệu úy, việc ngày chưa xong cuộc sống của ta cũng dễ chịu."

      Triệu Du Hoán thở dài, ngẩng đầu thấy Hướng Vân Hoan sắc mặt xanh mét chạy vào, "Tô Thiên Lạc hẳn là cùng chỗ với Ôn Ngọc Lương."

      Tống Trường Bình muốn hỏi vì sao, Vân Hoan đem chuyện hôm nay ra, Triệu Du Hoán vỗ đùi đầu tiên: "Ta đây lập tức phái người tìm bọn họ! Cõng nhiều vàng bạc châu báu như vậy, ta đoán cũng được bao xa!"

      Tống Trường Bình ấn ngồi xuống, ý vị sâu xa : "Tìm được người rồi với ta tiếng, đừng bắt vội."

      "Được!" Triệu Du Hoán con ngươi xoay vòng liền biết Tống Trường Bình có chủ ý gì, lập tức sảng khoái đồng ý.

      Thấy Hướng Vân Hoan nắm tay, Tống Trường Bình trong lòng biết nàng tối nay sợ là ngủ được, vỗ vỗ tay nàng: "Ta cùng nàng về Hướng phủ, trông cha."

      Tống Trường Bình và Hướng Vân Hoan trông coi Hướng Hằng Ninh đêm, cho đến trưa ngày hôm sau Hướng Hằng Ninh mới từ từ tỉnh lại, Vân Hoan vội vàng đứng dậy kêu Lâm Nguyên Tu, Tống Trường Bình lại ấn nàng xuống : "Cha hình như có chuyện muốn ."

      Bệnh nhân trúng gió đầu lưỡi đều thẳng, chuyện rất khó khăn, Hướng Hằng Ninh xong lúc lâu Hướng Vân Hoan mới nghe ra, " mời bá phụ con đến... Còn có Chu lão thái gia ở phố Đông và Vương bà bà ở chợ Tây. !"

      Vân Hoan chỉ cảm thấy như lọt vào sương mù, muốn khuyên Hướng Hằng Ninh nghỉ ngơi, chờ Lâm Nguyên Tu đến lại , kết quả Hướng Hằng Ninh liếc mắt cái, ràng như tính tình vẫn còn, "!"

      Chu lão thái gia 80 tuổi, là người có danh vọng khắp thành Ung Châu, Vương bà bà bối phận cực cao, cũng là người hai trong thành Ung Châu. Nhà ai xảy ra chuyện gì đều mời bọn họ đến chứng kiến, ai dám chất vấn.

      Mấu chốt chính là Hướng Hằng Ninh mời bọn họ đến biết là gì chuyện gì.

      Vân Hoan và Trường Bình nhìn nhau cái, vội vàng phái người mời. Hướng Hằng Thái đến nhanh, thấy Hướng Hằng Ninh liền liên tục lắc đầu: ngươi năm nay là năm hạn bất lợi, sao lại...

      câu lại hết.

      Hai vị lão nhân gia lớn tuổi, đến chậm, Hướng Hằng Ninh kiên trì Vân Hoan nâng ông đứng lên gặp khách. Hướng Hằng Ninh vừa đặt chân xuống đất, giống như là dẫm lên vải bông, động cũng thể động, ông thở dài tiếng, cuối cùng lại kiên trì, chỉ có thể nghiêng đầu dựa vào thành giường, trong miệng mơ hồ . Vân Hoan ghé sát tai vào miệng ông nghe, rồi sau đó thuật lại với mọi người: "Hôm nay cha ta mời hai vị đến, là muốn mời hai vị chứng kiến. Cha ta, muốn cùng Đại nữ nhi Hướng Vân Cẩm của ông, từ nay về sau, cắt đứt quan hệ cha con."

      Lời vừa ra, mọi người ồ lên.

      Mà lúc này, lòng Vân Hoan lại như gương sáng.
      Last edited: 25/11/15

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 84.

      Editor: Linh

      Hoặc, đây là kết quả mà Vân Hoan chờ rất lâu - lại cùng Hướng Vân Cẩm có bất kỳ quan hệ.

      Đại Tề lấy hiếu trị thiên hạ, nếu là cha nương cố ý cắt đứt quan hệ cha con với nhi nữ, vậy phải là nhi nữ đó bất hiếu cỡ nào mới có thể đến bước này. Tất cả những đứa con như vậy, đến đâu đều bị người đâm cột sống, cả đời đều ngẩng đầu lên được.

      Huống chi, Hướng Vân Cẩm gả cho người. Thành Chương lại là quan viên, bản thân tái giá bị nương gia cắt đứt quan hệ, Thành Chương cũng ngẩng đầu lên được. Dưới tình huống như vậy, Hướng Vân Cẩm nhất định bị hưu, bằng sĩ đồ của Thành Chương bị ảnh hưởng đến.

      Cố tình lúc này trong bụng Hướng Vân Cẩm có bùa hộ mệnh - phù hộ nàng ta sinh con trai, bằng nửa đời sau của nàng ta chỉ có thể trôi qua trong thê thảm.

      Điều kiện tiên quyết là, nhi tử này còn phải là huyết mạch thân sinh của Thành Chương.

      Vân Hoan ác độc phỏng đoán kết cục của Hướng Vân Cẩm, bên kia hai vị lão nhân gia khuyên Hướng Hằng Ninh hồi, tiếc rằng Hướng Hằng Ninh kiên trì. Hai vị lão nhân gia cũng nghe qua chuyện của Hướng gia, chỉ cho rằng Hướng Hằng Ninh là vì Tô Thiên Lạc nên mới hạ quyết tâm này nên cũng lại khuyên nữa, lập tức liền kí tên lên tờ giấy cắt đứt quan hệ Tống Trường Bình ghi sẵn. Hướng Hằng Ninh lại ngựa dừng vó bảo Trường Bình viết thư gửi cho Thành Chương, đến tận đây, Hướng Vân Cẩm xem như triệt để còn quan hệ gì với Hướng gia.

      đến Hướng gia như thế nào, lúc Thành Chương nhận được thư quả rất tức giận, tính tình trầm ổn, lập tức phái người trở về tìm hiểu tin tức, thế mới biết nhạc mẫu mình chỉ có vào ngục giam mà còn vượt ngục, nhạc phụ càng biết vì sao lại bị trúng gió, nằm giường thể động đậy. Khắp thành Ung Châu đều đồn đãi phỏng đoán nguyên nhân Hướng Hằng Ninh cắt đứt quan hệ cha con với Hướng Vân Cẩm. Còn càng truyền càng thái quá, nhưng cơ bản, trong lời đồn mắng chính là Tô Thiên Lạc, tiếc hận chính là Thành Chương.

      Mà Hướng Vân Cẩm, tất cả những vẻ vang lúc trước cũng biến mất theo tờ giấy cắt đứt quan hệ của Hướng Hằng Ninh, hoàn toàn biến mất trong lời đồn đãi, đây là tình huống mà Hướng Vân Cẩm chưa bao giờ nghĩ đến. Nàng ta cho rằng Hướng Hằng Ninh dù có có tức giận, thất vọng, thậm chí quở trách nàng ta, nhưng tuyệt đối đến mức này - dù có kém hơn nữa cũng vẫn còn có nương. Đây là ý nghĩ đầu tiên của nàng ta lúc đó. Nhưng nàng ta tuyệt đối ngờ tới, mẫu thân ruột của nàng ta lúc này sớm trở thành tù phạm, còn là tù phạm vượt ngục. việc biến hóa quá nhanh, nàng ta cũng bất ngờ kịp phòng ngự, hay là muốn cứu mẫu thân nàng ta?

      Hướng Vân Cẩm ảm đạm quỳ gối trước mặt Thành Chương: "Phu quân, chuyện của nương ta nửa phần biết! Cha sợ là tức giận nên mới làm vậy. Ta.... Ta cũng là bị oan uổng mà! Sao lại gặp phải mẫu thân như vậy đây!"

      Thành Chương quay đầu xem Hướng Vân Cẩm bụng hơi gồ lên, khuôn mặt dần tròn, thân hình dần dần biến dạng, có bao nhiêu nữa vào giây phút này cũng tan thành mây khói.

      Nữ nhân thôi, từ xưa đến nay chính là thứ đồ chơi dệt hoa gấm, nhưng nếu trở thành gánh nặng ảnh hưởng sĩ đồ của , vậy phải cẩn thận suy nghĩ xem có nên đổi đóa hoa khác hay .

      Thành Chương nhìn nhìn lại bụng Hướng Vân Cẩm, ánh mắt khỏi xẹt qua tia sắc bén: lúc trước đối Hướng Vân Cẩm vừa gặp , có phải cũng là kết quả Tô Thiên Lạc lừa gạt hay ? Hướng Vân Cẩm có phải đơn thuần như thấy?

      "Ngươi đừng giả vờ nữa!"

      Mười ngày sau, trong thành Kiến Châu.

      Ôn Ngọc Lương nhếch khóe miệng nhìn về phía Tô Thiên Lạc: "Chúng ta ra khỏi thành Ung Châu được mấy ngày, nếu như bọn họ muốn đuổi theo sớm đuổi theo rồi, còn cần phải đợi đến ngày hôm nay. Ngươi xem ngươi cả người cái áo rách, đừng người khác, ngay cả ta đây cũng chịu nổi."

      Hai người ngày ấy từ Hướng phủ ra, theo Tô Thiên Lạc phân phó, nữ trang sớm nhờ người trong tiêu cục chuyển . Ngân phiếu sau khi đưa ít cho Tình Lâu, hai người đều tự đổi chút bạc vụn, có tiền bọn họ ra ngoài vô cùng thuận lợi, đường ra khỏi Ung Châu cũng có người ngăn trở.

      Đáng tiếc Tô Thiên Lạc làm người quá mức cẩn thận. Đoạn đường này chính mình mặc quần áo khất cái , còn bắt Ôn Ngọc Lương cũng ngụy trang, đường đều là đường rừng núi. Hai người thối cả đường, Ôn Ngọc Lương đến Kiến Châu xong bắt đầu nổi bão: "Ngươi là đào phạm nhưng ta phải, vì sao bắt ta phải theo ngươi trốn đông trốn tây! Ta bây giờ có tiền, ta muốn bước lên trời!"

      "Ngươi quên chúng ta còn có chút vàng bạc châu báu chưa chia à!" Tô Thiên Lạc cười lạnh tiếng, "Nếu phải ta hiến mưu kế cho ngươi, ngươi có thể thuận lợi lấy được nhiều tiền như vậy?"

      "Nếu phải ta đến cửa tức chết lão bất tử đó, ngươi cũng lấy được tiền!" Ôn Ngọc Lương mắng, "Ngươi tại người ra người quỷ ra quỷ, đứng ở trước mặt quan binh người ta cũng nhận ra được ngươi. Huống chi tranh vẽ lệnh truy nã giống như vẽ quỷ, ngay cả ta cũng biết đó là ngươi, ai còn có thể nhận ra ngươi nữa!"

      Tô Thiên Lạc cẩn thận nghĩ lại cũng thấy khó hiểu, biết quan phủ mời họa sĩ ở đâu đến, vẽ bà ta đến ngay cả bà ta cũng nhận ra được mình. Huống chi mười ngày này bôn ba, bà ta xác thực tiều tụy hơn rất nhiều, nhìn qua bà ta khác thôn phụ bình thường tí nào, thậm chí còn lôi thôi hơn cả thôn phụ bình thường.

      Hơn mười ngày bôn ba Tô Thiên Lạc cũng mệt mỏi, bà ta buông miệng : "Cũng được, chúng ta đổi quần áo, ăn bữa cơm no rồi . Trước liên hệ với nhà thuyền năm ngày sau từ Kiến Châu xuất phát, chúng ta thể trì hoãn nữa."

      "Vậy mới được chứ!" Ôn Ngọc Lương vỗ tay, xoay người vào khách điếm tốt nhất Kiến Châu, chưởng quầy còn chưa kịp đuổi người, Ôn Ngọc Lương ném thỏi bạc qua, hô câu: "Mua cho chúng ta hai bộ quần áo, còn thừa làm tiền thưởng!"

      Chưởng quầy mặt từ giận chuyển sang vui, vội vàng dẫn lên phòng hạng sang.

      "Rêu rao như vậy!" Tô Thiên Lạc bất đắc dĩ lắc đầu, cũng theo lên. Tắm rửa, thay mấy thùng nước, Tô Thiên Lạc đứng trước gương mới cảm thấy sống lại làm người. Nhìn chính mình trong gương, nơi nào còn có phong thái ngày xưa?

      Bà ta khỏi thở dài, Ôn Ngọc Lương đến gọi, hai người ăn bữa no nê, thẳng đến khi thể ăn được nữa mới đứng dậy.

      Ý của Tô Thiên Lạc là hai người ở khách điếm nghỉ ngơi đêm rồi ngay, nào biết Ôn Ngọc Lương nghẹn nhiều ngày, muốn ra bên ngoài dạo chút. Tô Thiên Lạc lay chuyển được , lại sợ làm ra chuyện gì. Trước mắt bà ta nữ nhân hành tẩu tiện, cùng Ôn Ngọc Lương giả làm mẫu tử, Ôn Ngọc Lương rồi, bà ta cũng chỉ có thể đuổi theo.

      Hai người đường dạo quanh thành Kiến Châu vòng, Ôn Ngọc Lương dần mất hứng thú, nào biết đến chợ Tây phồn hoa lại bị sòng bạc ở đầu đường hấp dẫn.

      nhìn nơi đó lát rồi quay đầu với Tô Thiên Lạc: "Nhìn thấy , đây là cái bẫy lừa gạt thường xuyên gặp được nhất! Mấy người đó đều là người, người kia nhất định thua!"

      Vừa dứt lời, con bạc vừa cược nặng quả nhiên thua sạch. Ôn Ngọc Lương đắc ý nhíu mày: "Cái mánh lới này hồi ta mới chơi có thể phá. Ngươi xem ta vừa chọc liền vỡ rồi!"

      "Đừng gây chuyện, chúng ta nhanh thôi!" Tô Thiên Lạc cảm thấy sốt ruột, nào biết Ôn Ngọc Lương thèm để ý : "Sợ cái gì, ta chỉ xuống hai lượng bạc, thua dậy!"

      Khi chuyện đến nơi, ván xuống quả đúng thắng về được năm lượng bạc, lấy đạt mười, tiền này đến cũng quá nhanh chút.

      "Nhìn thấy chưa, đây là bản !" Ôn Ngọc Lương đắc ý.

      Tô Thiên Lạc trợn mắt lại muốn kéo , Ôn Ngọc Lương giơ tay : "Lại ván, chỉ ván thôi!" xong lại tiến lên phía trước, ván lại ván, ba ván trôi qua, đúng là lại thắng được về hơn mười lượng bạc.

      Người thiết cục thế này mới bắt đầu lại lạnh nhạt, doanh thu ngày cũng chỉ bằng số tiền Ôn Ngọc Lương vừa kiếm được, cũng may Ôn Ngọc Lương thức thời, lại trả tiền thắng về, : "Ta thiếu số tiền này, đổi cho các ngươi là được."

      Mọi người lại ồ lên, đây là hơn mười lượng bạc đấy, cần liền cần luôn!?

      Ôn Ngọc Lương xoay người muốn , đằng sau lại xuất người, cung kính vái chào , xong rồi mới : "Huynh đài, xin dừng bước!"

      Ôn Ngọc Lương liếc mắt cái liền nhận ra người này chính là con mọt sách vừa thua người thiết cục gần trăm lượng. Mặc áo dài màu xanh, dáng vẻ đoan chính, chỉ là nhìn có chút ngốc. Trong lòng nghĩ người này sợ là đến lấy kinh nghiệm, người nọ quả nhiên xông tới, : "Tại hạ Chu Tử An, vừa rồi thấy huynh đệ kỹ thuật tốt, có thể dạy ta hai chiêu !"

      " có lỗi, ta có chút bận!" Ôn Ngọc Lương thấy Tô Thiên Lạc trừng mắt, vội vàng xua tay, người nọ lại lôi kéo : "Huynh đài đừng , đằng trước chính là Bách Phương các nổi tiếng nhất Kiến Châu, các nương đều rất xinh đẹp! Chúng ta ngồi xuống uống trà nghe khúc từ từ !"

      xong ngược lại tự kéo Ôn Ngọc Lương đến Bách Phương các, vừa vừa : "Xem huynh đài giống như là người bên ngoài, ngại cho huynh, Bách Phương các này đấy, bên trong có mỹ nhân Tây Vực, vòng èo đó, chậc chậc!"

      Ôn Ngọc Lương chưa gặp qua người nào tự quen thuộc như vậy, vốn muốn rời nhưng lại chịu nổi hai chữ mỹ nữ, quay đầu với Tô Thiên Lạc: "Mẫu thân ngài về trước , ta tí rồi về!"

      Tô Thiên Lạc còn muốn cản người, lúc này cũng chỉ có thể trợn mắt.

      Ôn Ngọc Lương chuyến này chính là cả đêm, sáng hôm sau cả người đầy mùi rượu trở về, trái lại tinh thần sảng khoái, với Tô Thiên Lạc: "Hôm qua ngốc tử kia là đủ vượng ta! Chính thua năm trăm lượng, ta lại thắng gần ngàn lượng! Giống như nhặt vậy. Còn có mỹ nữ Tây Vực kia, chậc chậc, dáng vẻ đó, là dâm!"

      "Ngươi sòng bạc hả?" Tô Thiên Lạc cảm thấy cả kinh, lập tức lại mang theo khinh bỉ: "Nghe toàn bộ gia sản của ngươi đều thua ở sòng bạc, ngươi còn dám !"

      "Đó là ta thời vận tốt, thời vận thế của ta vượng, thua gia sản sao, phải là kiếm lại được rồi à!" Ôn Ngọc Lương hừ lạnh tiếng, để ý Tô Thiên Lạc.

      Tô Thiên Lạc giục xem thuyền đến chưa, lại kêu mệt, nằm lười giường muốn động. Tô Thiên Lạc vừa tức vừa lo, nhưng cũng còn cách nào, chỉ có thể tự mình chuyến, sao biết lúc trở về lại thấy Ôn Ngọc Lương đâu.

      Hôm sau trở về, Ôn Ngọc Lương vẫn là vẻ mặt vui vẻ, lần này kiếm được vạn lượng.

      "Ta ta đỏ mà! Ngươi xem đây đều là cái gì!" Ôn Ngọc Lương huơ huơ tập ngân phiếu trong tay, "Con mọt sách kia hôm qua tin ta, hôm nay theo ta còn phải là kiếm lại được!"

      Tô Thiên Lạc cảm thấy đúng lắm, muốn khuyên Ôn Ngọc Lương, lại lấy cớ né tránh, ngã xuống giường ngủ.

      "Người này chung quy đáng tin." Tô Thiên Lạc trong lòng nghĩ. Thầm nghĩ tiêu cục mau chuyển hàng đến, con thuyền Lưu Cầu cập bờ, giúp bà ta rời khỏi Đại Tề.

      Nào biết bà ta còn chưa chờ được thuyền, hôm sau ban đêm đám người tìm đến cửa, Tô Thiên Lạc cảm thấy kinh ngạc, đám người này lại mở miệng : "Vị này chính là người nhà của Ôn Ngọc Lương Ôn công tử? ở sòng bạc Bình An thua mười vạn lượng bạc, bảo ngài tìm cách đưa đến cho . tiền của ở ngay trong phòng, ngài biết ở chỗ nào!"

      Tô Thiên Lạc trong đầu oanh tiếng, bảo mọi người xuống dưới lầu, chính mình vào phòng Ôn Ngọc Lương, quả đúng ở trong áo dài thường mặc tìm được xấp ngân phiếu, chính là vừa tìm được bà ta lại sinh tư tâm: Ôn Ngọc Lương này là đồ ngu, mang theo có ưu việt gì. Mắt thấy sắp có thể Lưu Cầu, cần gì mang theo đồ sinh chuyện như ?

      Trong lòng vừa chuyển, Tô Thiên Lạc lòng có tư tâm mang theo áo dài của trở về phòng mình, lấy đồ, hoàn toàn thần biết quỷ hay chạy đến cửa sau khách điếm, nghênh ngang rời .

      Ôn Ngọc Lương ở trong sòng bạc đau khổ chờ đợi Tô Thiên Lạc đột nhiên bị ăn gậy, người chia bài vừa rồi sắc mặt còn tốt lúc này thay đổi bộ dáng, dán vào bên tai hung tợn : "Ôn công tử, người nhà ngươi chạy. Ngươi nợ chúng ta hai mươi vạn lượng, trả thế nào? Là lấy tay ngươi trả, hay là lấy chân trả?"
      Nga Nhi, Trâu, Tôm Thỏ2 others thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 85.

      Editor: Linh

      Giờ phút này trong lòng Ôn Ngọc Lương trừ sốt ruột ra, nhiều hơn chính là hối hận. Vừa rồi ràng chỉ xuống mười vạn lượng, nghĩ rằng bất luận thế nào mình cũng còn mấy chục vạn lượng, tuyệt xảy ra đường rẽ gì. Vậy nên lại mượn của đổ phường mười vạn lượng, nghỉ tới trong nháy mắt lại thua hết sạch.

      "Ngươi chờ chút nữa, mẫu thân ta nhất định mang tiền đến chuộc ta, ta có tiền, ta có!" Ôn Ngọc Lương vội vàng cầu xin.

      Hà Quan trợn mắt lên, lại đánh Ôn Ngọc Lương cái, cười : "Mẫu thân ngươi? Mẫu thân ngươi thu dọn hành lý chạy mất người rồi, còn chuộc ngươi cái gì! Ôn công tử, ngươi phải con ruột của bà ta hả!"

      Ôn Ngọc Lương ăn đau, có ngốc cũng hiểu xảy ra chuyện gì - Tô Thiên Lạc sợ là cuốn gói chạy trốn rồi!

      Trước mắt tính mạng gặp nguy, kịp oán hận Tô Thiên Lạc, chỉ phải cầu xin : "Đại ca ngài tin ta. Mẫu thân ta là bến tàu chờ thuyền Lưu Cầu, ngài đến bến tàu tìm người nhất định tìm được. Đừng 20 vạn lượng, dù là 30 vạn chúng ta cũng có! Van cầu huynh phái người xem !"

      "Muộn rồi! Chúng ta có thời gian chơi đùa với ngươi!" Hà Quan thèm nghe , gọi người khênh ra ngoài, hành động này Ôn Ngọc Lương nhìn thấy nhiều ở sòng bạc, là quá mức quen mắt. Thiếu nợ trả tiền, có tiền để thịt lại, nếu bị tha ra ngoài, chết cũng tàn, vội vàng xoay người đặt hi vọng cuối cùng lên người con mọt sách Chu Tử An.

      nhiều ngày theo Chu Tử An ăn chơi đàng điếm, quan hệ của hai người nghiễm nhiên trở nên thân mật như huynh đệ ruột. Ôn Ngọc Lương biết người này có chút của cải, hôm nay cũng thiếu 10 vạn lượng bạc, nhưng người trong sòng bạc vẫn đối khách khí có thừa, rượu tốt trà ngon chiêu đãi .

      Ôn Ngọc Lương vội ngẩng đầu cầu xin: "Chu huynh đệ, Chu huynh đệ, ngươi có thể cho ta mượn 20 vạn lượng , chỉ cần ta tìm được mẫu thân ta, ta nhất định trả lại!"

      Chu Tử An lúc này cũng là vẻ mặt mờ mịt: "Nhưng chúng ta cũng quen lắm mà, ta làm sao dám cho ngươi mượn nhiều tiền như vậy? Chúng ta mới chỉ biết nhau ba ngày mà thôi."

      "...." Trái tim Ôn Ngọc Lương lại trùng xuống, chặn lại : "Tử An hiền đệ, nếu ngươi có thể giúp ta qua cửa này, mười vạn lượng của ngươi ta cũng trả thay ngươi. Nếu tuân theo lời thề lại, ta nhất định bị trời tru đất diệt!"

      Nào biết Chu Tử An lại cười, tiện tay cầm xúc xắc lên, đứng ở trước mặt Ôn Ngọc Lương lắc lắc, tay vung lên, xúc xắc vừa chuyển, mở cốc, sáu con xúc sắc đồng loạt chụm vào chung chỗ đúng là tiểu báo nhất phi trùng thiên.

      đợi Ôn Ngọc Lương phản ứng, Chu Tử An lại thu xúc xắc lại, nhanh chóng xoay tròn cốc xúc xắc, dừng lại, là đồng loạt hai điểm, rồi sau đó lại theo đó lắc thêm mấy lần, dù là nhóm dân cờ bạc nhìn thấy đều cùng kêu lên ủng hộ.

      Chu Tử An vui vẻ nhận người ủng hộ, ngồi xuống hỏi Ôn Ngọc Lương: "Nếu ta muốn thắng lại 10 vạn lượng, cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt, cần gì chờ ngươi trả?"

      Lúc này Ôn Ngọc Lương mới cảm thấy có chỗ nào đúng, tỉ mỉ suy nghĩ lại chuyện trong mấy ngày qua, bừng tỉnh đại ngộ, đây phải là 'mỹ nhân cục' nổi tiếng giang hồ hay sao! Dường như là từ ván bạc đường kia bắt đầu, từ đầu đến cuối hình tượng con mọt sách của Chu Tử An chút sơ hở, đến tận bây giờ mới lộ bộ mặt .

      Đây là đánh Ôn Ngọc Lương đòn đau, mở to hai mắt nhìn Chu Tử An, Chu Tử An cũng lạnh nhạt nhìn , Hà Quan ở bên cạnh cũng cười: "Chu công tử từ cầm xúc xắc làm đồ chơi, sáu tuổi có thể tự nhiên khống chế điểm xúc xắc, tất cả các sòng bạc ở Kiến Châu thấy đều phải nhường đường. Còn nữa, của cải của Chu công tử, đừng là 10 vạn lượng, dù có mua hết nửa thành Kiến Châu này cũng hết!"

      Chu Tử An cười chút khiêm tốn, cầm xúc xắc tay thưởng thức, ý cười bên môi càng thêm ý vị thâm trường. Ôn Ngọc Lương muốn 'là ngươi lừa ta vào cục', tiếc rằng chưa ra khỏi miệng, Chu Tử An ngẩng đầu với người chia bài: "Còn chờ cái gì. Thiếu nợ trả tiền là thiên kinh địa nghĩa, có tiền trở nợ lấy chân tay , đây chính là sinh tử kế chính kí! Các ngươi thành Bồ tát từ khi nào vậy hả?"

      Hà Quan lên tiếng, có tay dưới đến, trước mặt nhóm dân cờ bạc, trực tiếp cởi quần áo Ôn Ngọc Lương, trận đòn hiểm.

      Tiếng kêu thảm thiết của Ôn Ngọc Lương trong sòng bạc vang đủ nửa canh giờ, đến cuối cùng ngay cả tiếng cũng mất, người liền trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

      Mơ mơ màng màng bị ném ra sòng bạc, đầu đường người đến người , dần dần có người xông tới nhìn , chậu nước lạnh dội xuống, Ôn Ngọc Lương hoảng hốt có chút ý thức mở mắt ra, hai mắt bị sương mù che mờ nhìn thấy chính là hai người quen thuộc - cặp mắt linh động ngày xưa bây giờ tràn đầy thù hận
      [​IMG]
      Nga Nhi, Trâu, Tôm Thỏ2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :