1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ánh Lửa Mùa Đông - Công Tử Như Tuyết

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 80+81

      Chiếc đồng hồ này phải được khảm từ kim cương bình thường, mà là loại kim cương quý hiếm của Nam Phi, chỉ vậy, nó còn được cắt ra từ mảnh vỡ vương miệng của quốc vương.

      Mặc dù là mảnh vỡ, nhưng ý nghĩa lại tầm thường, chiếc đồng hồ như vậy, toàn thế giới chỉ có cái, thể có khả năng xuất cái thứ hai.

      "Chiếc đồng hồ này nằm trong tay của nhân viên công tác, tên nhân viên kia , khi nãy, có chàng trai muốn vận chuyển thú cưng, nhưng lại có giấy chứng nhận kiểm dịch, đành đem chiếc đồng hồ này để quầy..."

      Cận vệ nhún vai cái, "Đương nhiên, tuy ta như vậy, nhưng tôi cho rằng, đây chính là vật hối lộ, chỉ là ta chịu nhận mà thôi..."

      Hoàng Phủ Diệu Dương đánh gãy lời phán đoán của cận vệ, "Thú cưng gì?"

      Cận vệ nghĩ nghĩ, "Hình như... Là con mèo..."

      Mèo?!

      Hoàng Phủ Diệu Dương xoay mặt lại, nhìn hướng Lãnh Tiểu Dã rời , trước mặt lên nụ cười cùng ánh mắt của chàng trai vừa rồi, chợt tỉnh ngộ.

      "Đáng chết, bắt ấy lại..."

      Bọn cẩn vệ đều hiểu gì.

      "Người thanh niên kia, người thanh niên tóc vàng ôm con mèo vừa rời !" Hoàng Phủ Diệu Dương chống hai tay vào xe, nhanh chóng đứng dậy, "Nhanh lên!"

      phen làm rớt kim tay xuống, nhanh về phía Lãnh Tiểu Dã rời .

      "Bá tước tiên sinh!"

      Quản gia cùng bọn cận vệ vội vàng đuổi theo, bác sĩ cũng chạy tới, nhưng chạy được hai bước liền lùi lại, đẩy chiếc xe lăn theo.

      để ý đến vết thương lưng, Hoàng Phủ Diệu Dương nhanh chóng về nơi đăng ký, lão quản gia vội đỡ lấy cánh tay , nhưng lại bị hất ra.

      Nha đầu kia, dám trốn trước mặt sao?

      ... Tuyệt đối cho phép!
      ...

      ...

      Lãnh Tiểu Dã chầm chậm qua cánh cửa đăng ký bình thướng, nhưng rất nhanh tới cánh cửa đặc biệt "lối nội bộ, phận miễn vào".

      Có khả năng cầu gửi vận chuyển của Tiểu Tuyết thành công, nên chỉ có thể từ cánh cửa đặc biệt, đem mèo con lên máy báy.

      Nhân viên bảo vệ chắp hai tay sau lưng đứng trước cửa, khuôn mặt biểu bất khả xâm phạm.

      Nhìn thấy Lãnh Tiểu Dã tới gần, lập tức quay mặt lại, chỉ cánh cửa nơi đăng ký ở phía xa.

      "Đó là nơi đăng ký."

      "Vậy ngài xem vé máy bay giúp tôi, chuyến này đợi sao?" Lãnh Tiểu dã lấy chiếc vé máy bay ra, đưa đến mặt .

      Người bảo vệ cúi người xuống, nhìn chiếc vé trong tay , "Phải, chính là..."

      "A!" Lãnh Tiểu Dã đột nhiên đau đớn ôm lấy bụng minhg, "Đau quá... A, đau chết mất... Cứu mạng..."

      xong, khuôn mặt đầy khổ sở ngồi xổm xuống.

      Nhân viên bảo vệ vừa thấy hành khách như vậy, lập tức cúi người xuống đỡ , "Cậu thế nào rồi?"

      Lãnh Tiểu Dã ôm bụng, tiếp tục diễn.

      "Bụng tôi, a... Tôi đoán chắc đường ruột lại bị co rút rồi... Phiền giúp tôi kêu chiếc xe cấp cứu... A... Đau quá..."

      Mèo con bị nhét vào trong túi, chẳng biết lý do gì, mà lại muốn chui đầu ra ngoài, Lãnh Tiểu Dã vội vàng đem nó ấn trở về.

      Nhân cơ hội, Lãnh Tiểu Dã phi người lên, tay khiến bảo vệ ngất xỉu.

      Nhìn xung quanh, thấy ai chú ý tới, nhanh chóng kéo ta ngồi xuống, rồi xoay người bước vào cánh cửa.

      vội vàng chạy vào sân bay, tìm được máy báy, nhìn thấy tiếp viên hàng đóng cửa lại, vội vàng bước lên bậc thang, "Đợi tôi với!"

      Lãnh Tiểu Dã bước lên bậc thang, vội vàng tới cửa máy bay.

      Phía sau, bỗng vang lên tiếng rống giận.

      "Tiếu Dã, em đứng lại cho tôi!"

      Lãnh Tiểu Dã quay người lại, chỉ nhìn thấy người đứng bậc thang cuối cùng bên dưới.

      Hoàng Phủ Diệu Dương cúi người, ngực phập phồng kịch liệt, con ngươi màu lam tức giận nhìn , vai, vết máu lớn thấm ra cả bộ đồ bệnh nhân.

      Vừa rồi, do chạy quá vội, vết thương lưng bị rách ra, máu tràn ra bên ngoài.

      "Lập tức bước xuống!"

      Đỡ lấy tay vịn, Hoàng Phủ Diệu Dương thở hổn hển, tức giận rống.

      Lãnh Tiểu Dã xoay người đặt chân còn lại lên máy bay, muốn nhanh chóng đóng cửa lại.

      "Meo!"

      Động tác của quá nhanh, chú ý tới, Tiểu Tuyết chui ra ngoài từ lúc nào.

      cử động người, khiến cơ thể tiểu tử kia trực tiếp rơi ra khỏi túi , dừng lại ở bậc thang.

      Trượt chân cái, kịp bắt lấy lan lan, mèo con thét tiếng rồi rơi xuống.

      "Tiểu Tuyết!"

      Lãnh Tiểu Dã chạy tới cánh cửa, nhìn về nơi đăng ký, chỉ thấy tiểu tư kia đứng dậy, dường như hề bị thương.

      Lúc này, lão quản gia cùng cận vệ chạy tới nơi, khiến Tiểu Tuyết sợ hãi, thân ảnh nho rất nhanh nhảy ra năm, sáu thước.

      Đứng ở nơi đăng ký, nhìn thân ảnh Tiểu Tuyết xa dần, Lãnh Tiểu Dã nhíu mày lo lắng.

      Nếu là lúc nãy, có thể xuống, nhưng bây giờ được.

      Tiếp viên hàng sau lưng nhìn thấy cục diện này, liền nghi hoặc hỏi, "Xin chào quý khách, chuyến bay lập tức khởi hành, ngài có muốn đăng ký ?"

      Lãnh Tiểu Dã thấy Tiểu Tuyết xa dần, cắn chặt răng.

      "Bắt lại."

      Hoàng Phủ Diệu Dương đột nhiên mở miệng.

      Vài người cận vệ lập tức xông lên nơi đăng ký.

      Giữ người cầm đầu lại, Hoàng Phủ Diệu Dương hất tay ra, "Tôi là con mèo!"

      Người cận vệ suýt nữa ngã xuống đất, phục hồi lại tinh thần, vội vàng cùng mấy người đồng nghiệp đuổi theo con mèo.

      Lãnh Tiểu Dã cắn răng, chạy vào khoang thuyền, vươn tay đóng cửa lại.

      Tiểu Tuyết, thực xin lỗi, chị cũng muốn vứt em lại, hi vọng em có thể tìm được người chủ tốt, nhưng ngàn vạn lần được để tên hỗn đản này bắt được.

      "Bá tước tiên sinh." Lão quản gia lên phía trước, đỡ lấy cánh tay Hoàng Phủ Diệu Dương, "Ngài muốn ngăn cản chuyến bay sao?"

      Nhìn thấy cánh cửa đóng lại, Hoàng Phủ Diệu Dương chậm rãi buông lỏng nắm tay, nhàng lắc đầu.

      Bác sĩ đẩy xe lăn tới, lão quản gia vội vàng đỡ Hoàng Phủ Diệu Dương ngồi xuống xe lăn.

      Mọi người lui ra, tất cả các nhân viên công tác bắt đầu lên máy bay.

      Lãnh Tiểu Dã đứng trong khoang, cách cửa sổ nhìn thấy Hoàng Phủ Diệu Dương lui lại, có chút ngạc nhiên.

      Vừa nãy, còn suy nghĩ, nếu người này dám ngăn cản chuyến bay, liền liều mạng với ạnh.

      Người này, trả lại tự do cho sao?!

      Tiếp viên hàng ở sau lưng vỗ vào cánh tay , "Ngài nên trở về chỗ ngồi!"

      Lãnh Tiểu Dã nhìn chằm chằm vào Hoàng Phủ Diệu Dương, thấy nâng tay, nhàng vẫy tay với .

      thể nghe được thanh của , như lại thấy được khẩu gì.

      "Tạm biệt!"

      Lãnh Tiểu Dã nhàng thở hơi, tuy biết thần kinh người này có vấn đề gì , nhưng xem ra, thực cho rời .

      Thả lỏng tâm trạng, ngẩng mặt nhìn bọn cận vệ đuổi theo Tiểu Tuyết, rồi xoay người vào chỗ ngồi.

      Lúc lão quản gia đẩy Hoàng Phủ Diệu Dương ra xa, máy bay cũng chậm rãi khởi đông, chạy đường băng, rồi vút bay lên bầu trời.

      "Bá tước tiên sinh!" Bọn cận về thở hồng hộc chạy đến, trong đó, có người ôm lấy chú mèo trắng nho , màu mắt bất đồng, đúng là Tiểu Tuyết vừa rồi chạy trốn.
      Huyềnpluss, trangmai1234, Dunghyt976 others thích bài này.

    2. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 82+83

      Bởi vì quá sợ hãi, mèo con dùng sức giãy giụa, còn phát ra tiếng kêu lanh lảnh.

      Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn mèo con trong tay cận vệ bên cạnh, liền đưa tay qua.

      Cận vệ hiểu được ý của , cẩn thận đưa mèo còn đặt lên tay , còn quên nhắc nhở, "Ngài cẩn thận chút, móng vuốt của nó rất lợi hại."

      Mèo con bị đưa tới tay Hoàng Phủ Diệu Dương, có chút sợ hãi muốn chạy trốn, Hoàng Phủ Diệu Dương lập tức bóp chặt ngón tay, tiểu tử bị đau dùng sức giãy giụa, cào vào tay đến nỗi máu tràn ra.

      "Bá tước tiên sinh, ngài thả lỏng chút, có thể lấy tay sờ nó." Lão quản gia bên nhắc nhở.

      Hoàng Phủ Diệu Dương nhíu mày nhìn vết thương tay bị vật cào ra, hơi thả lỏng tay, đưa bàn tay to nhàng vuốt ve lông mao lưng Tiểu Tuyết.

      Đông tác của có vẻ cứng nhắc, khiến Tiểu Tuyết cảm thấy thoải mái, an phận xoay người, muốn chạy trốn.

      lập tức năm chặt lại, tiểu tử kia lại kêu ầm lên.

      "Nên chút." Lão quản gia khom người xuống, giống như làm mẫu, nhàng sờ lưng tiểu tử kia.

      Hoàng Phủ Diệu Dương học theo bộ dạng lão, thả lỏng ngón tay, nhàng nâng nó, rồi vươn tay lên sờ.

      Mèo con sợ hãi, bỗng cảm thấy được đầu ngón tay dịu dàng, từ từ ngồi yên xuống, để cái đuôi vào trong lòng bàn tay , nheo mắt lại hưởng thụ.

      Cuối cùng, còn vươn đầu lưỡi, liếm lấy bàn tay , đem cái đầu nho gối lên tay .

      " tới nơi gửi vận chuyển, tôi muốn tra chút vật này được chuyển , tôi phải biết đucợ, ấy muốn nơi nào." Lấy tay nhàng vỗ về vật tỏng ngực, Hoàng Phủ Diệu Dương ngẩng mặt nhìn chiếc máy bay trở thành chấm đen, hơi dương môi, "Tiểu Tuyết? Cher?! Ta thích tên tiếng Pháp của mi hơn."

      ...

      ...

      ngày sau.

      Nửa đêm tại New York.

      Đây là căn trọ dành cho học sinh, và người bạn tốt - Tống An Nhã ở chung căn, hai phòng ngủ, mỗi người gian, ở phòng bên trái, bên phải là của Tống An Nhã.

      Liếc mắt nhìn ánh đèn mập mờ trong phòng của Tống An Nhã, Lãnh Tiểu Dã xoay người, vào phòng bếp, mở tủ lạnh ra.

      Tử bên trong lấy ra chiếc bánh mì, lục hồi, lại tìm được hộp sốt cà chua.

      Chỉ ăn máy món ăn máy bay, mà tiền mặt cũng đều hết sạch, sớm đói bụng lắm rồi.

      Vừa mới đem ổ bánh mì ra, chợt nghe thấy thanh khác thường từ phòng khách vang lên.

      Lãnh Tiểu Dã nhìn qua bên cạnh, chỉ thấy hai bóng người dính chặt láy nhau vào cửa, vừa vừa hôn, còn cởi cả quần áo của nhau.

      Dưới đèn yếu ớt, Lãnh Tiểu Dã nhận ra đó chính là Tống An Nhã, còn người con trai tóc vàng là ai, biết.

      Nha đầu kia, có lầm vậy?

      "Nhã, phải em còn có người bạn ở cùng sao?"

      Tống An Nhã cởi bỏ chiếc áo thun người ra, rồi lại ôm láy người tóc vàng kia, ngẩng mặt, để đối phương hôn vào lồng ngực mình, "Yên tâm , nha đầu kia trở lại, có ai tới quấy rầy chúng ta đâu."

      Trong phòng bếp, Lãnh Tiểu Dã nhíu chặc mày lại.

      Trước khi mất tich, khi đó, lần cuối cùng ở bên cạnh Tống An Nhã, bản thân bị mất tích vào ngày, mà người bạn tốt luôn ở bên cạnh lại những lo lắng, ngược lại còn mang người con trai về nha phóng đãng?!

      Ở Mĩ hai năm, cùng Tống An Nhã giống như người, sử dụng xe của , mua đồ cho ăn, mặc quần áo của , cho mượn vở chép bài...

      Nhưng, hành động này là của người sau khi bạn thân bị mất tích sao?

      Chẳng lẽ, chuyện mình bị mất tích có liên quan đến ấy?!

      Trong lòng dâng lên cỗ tức giận, Lãnh Tiểu Dã xoay người lao tới, nhưng suy nghĩ hồi lại dừng bước.

      Đem ổ bánh mì ăn được nửa bỏ vào tủ lanh, tiện tay cầm sốt cà chua bôi đầy mặt, sau đó làm mái tóc mình bị loạn lên.

      Lấy chiếc đèn pin trong ngăn kéo, lập tức kéo cửa phòng bếp ra.

      Cặp nam nữ vô cùng hưng phấn trong phòng khách, đồng thời hoảng sợ, quay mặt lại nhìn.

      Chỉ thấy ở cửa phòng bếp, ánh sáng lập lòe chiếu ra người tóc bay rối tung, khuôn mặt tràn đầy 'máu tươi'.

      "A!"

      Hai người đồng thời kêu lên, 'bé trai' rốt cuộc cũng là người dũng cảm hơn, liền thả Tống An Nhã ra rồi chạy .

      Tống An Nhã chưa kịp phản ứng, cũng muốn chạy , nhưng bất đắc dĩ chiếc quần lót lại trượt đến chân, mất thăng bằng, ta trực tiếp ngã xuống đât.

      "Tống... An... Nhã..." Lãnh Tiểu Dã giả vờ phát ra thanh thê thảm, run rẩy kêu tên ta, " còn nhận ra... Tôi... Sao..."

      "Tiểu... Tiểu Dã!" Tống An Nhã sợ tới mức hoảng loạn bò về bên cạnh, "Cậu... Cậu nên tới..."

      Cúi người xuống, Lãnh Tiểu Dã bắt lấy chân ta, kéo lại.

      Tống An Nhã sợ đến mức kêu lên nổi, cơ thể khỏa thân bắt đầu run rẩy, "Tiểu Dã, ... phải là tớ làm, tớ... Tớ bị ép buộc, An Nhạc phát tớ làm bậy, ta ép tớ, thuốc cũng là do ta đưa cho... Nếu tớ làm, ta đem mọi chuyện ra... Tiểu Dã, tớ cũng còn cách nào khác..."

      An Nhạc?!

      Là An Nhạc theo đuổi nửa năm sao?!

      Lãnh Tiểu Dã cúi người xuống, " cho tôi biết, tại sao lại thế này?"

      "Tớ... Tớ cũng biết, An Nhạc cho tớ gói thuốc, bảo ta bỏ vào ly rượu của cậu trong bữa tiệc lần trước... Tớ hỏi ta muốn làm gì, ta chỉ làm tổn thương cậu, ngược lại mang đến cho cậu ngạc nhiên..."

      "Ngạc nhiên?!" Lãnh Tiểu Dã cười lạnh, " cho thực là như vậy sao?"

      Toàn thân Tống An Nhã run rẩy, "Tớ... Tớ cũng thấy kỳ lạ, nhưng... ta , nếu tớ làm, ta liền vạch trần mọi chuyện của tớ... Tiểu Dã... Cậu biết mà, ba mẹ tớ chỉ có mình tớ là con , tớ... Nếu tớ bị đuổi học, bọn họ nhất định rất đau lòng..."

      "Bọn họ đau lòng, vậy còn ba mẹ tôi sao?" Lãnh Tiểu Dã bắt tay ta lại, đem mặt kề sát vào, " có biết tôi gặp chuyện gì , tôi phải do ba mẹ tôi sinh ra sao?!"

      Nhìn khuôn mặt tràn đầy 'máu tươi' kia, sức chịu đựng của Tống An Nhã tới cực hạn.

      mùi hương kỳ lạ dâng lên.

      Tống An Nhã bị dọa sợ đến nỗi tiểu ra ngoài...

      "Ghê tởm!" Lãnh Tiểu Dã hất tay ta ra, "Cút!"

      Tống An Nhã bất chấp tất cả, dùng hết sức bò dậy, rồi chạy ra ngoài.

      "Có quỷ... Cứu tôi..."

      thét chói tai, khiến toàn bộ nhà trọ đều tỉnh giấc, mọi người giật mình vội ra ngoài xem.

      Chỉ thấy người Tống An Nhã mảnh nội y, trần truồng chạy hành lang.
      Huyềnpluss, trangmai1234, Dunghyt974 others thích bài này.

    3. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      A thả dây dài câu cá bự mà, đập nát con bạn khốn kíp....... :die:...........cũng. phải cảm ơn, nhờ vậy mà chị "xui xẻo " gặp a......:013::fromabove:
      Bánh Đậu thích bài này.

    4. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 84+85

      "Có quỷ... Đừng tới đây..."

      Tống An Nhã thét đường rồi vọt vào thang máy, cả người như bệnh nhân tâm thần phát bệnh, hàng xóm chân tướng liền gọi điện báo cảnh sát.

      Toàn bộ nhà trọ trở nên hỗn loạn, nhưng Lãnh Tiểu Dã lại để ý tới, lấy khăn mặt lau sốt cà chua mặt, tìm chìa khóa xe, Lãnh Tiểu Dã cầm lấy chiếc chìa khóa ra ngoài, xuống lầu đến bãi đỗ xe, tìm xe của minh khởi động, đạp mạnh vào chân ga.

      Chiếc xe màu đỏ hơi cũ, ầm ầm chạy khỏi bãi đỗ.

      Xe lao ra hai con đường, quẹo vào chỗ khác dưới nhà trọ, vọt vào bãi đỗ xe, rồi thắng lại.

      Nhìn chiếc xe màu trắng cách đó xa, Lãnh Tiểu Dã lùi xe, quay đầu lại, rồi thêm nhiên liệu, nặng nề đụng vào chiếc màu trắng kia.

      'Ầm' tiếng, chiếc xe kia lập tức bị trầy sơn, nhìn qua như hàng dùng lần hai, chiếc xe thể thao của lập tức đâm thêm lần nữa, khiến chiếc xe kia dần biến dạn.

      Nhảy xuống xe, nhìn chiếc xe biến thành màu đen, Lãnh Tiểu Dã phun bãi nước miếng.

      "Ngạc nhiên, mẹ nó, hoàn toàn đáng!"

      Chiếc xe này mua, đúng hơn là, mua cho An Nhạc.

      Tuy nhà gia đình có điều kiện, Lãnh Tiểu Dã lại là người khiêm tốn, nên cũng ai biết thân phận của , cả Tống An Nhã cũng chỉ biết là du học sinh bình thường như bao người mà thôi.

      An Nhac là học trưởng của bọn họ, rất có tiếng trong những du học sinh tại đây, sinh ra trong hoàn cảnh nghèo khó, lại là người lúc nào cũng cố gắng hết sức.

      Lãnh Tiểu Dã rất thích ta, lúc vừa tới Mỹ, An Nhạc lúc nào cũng cố chăm sóc cho .

      Tính cách Lãnh Tiểu Dã là ai luôn đối tốt với điểm, lại đối tốt với họ gấp mười, rất tự nhiên, An Nhạc liền trở thành người bạn của Lãnh Tiểu Dã, bình thường vô cùng thân thiết.

      Nửa năm nay, An Nhạc bắt đầu có tình cảm với , thậm chí còn theo đuổi .

      Lãnh Tiểu Dã 'phát điện' với , chẳng qua nể mặt bạn bè, nên chỉ khéo léo mình còn , cần có bạn trai.

      An Nhạc cũng nhắc lại, An Nhạc tốt nghiệp, gần đây ta tìm việc, nhìn ta mỗi ngày đều ngồi xe điện nửa vòng thành phố nộp hồ sơ, Lãnh Tiểu Dã cũng đau lòng cho người này.

      Chiếc xe này là Lãnh Tiểu Dã dùng tiền của mình mua từ chợ hàng dùng lần hai, tự mình sửa đổi lại, mấy ngày trước còn phun nước sơn, xong, cố ý lái chiếc xe đến dưới nhà trọ ta.

      Thứ nhất là muốn cho ta làm quà tốt nghiệp, thứ hai coi như là lời cảm ơn trong hai năm vừa qua, ta như người lớn rất biết cách chăm sóc .

      Nghĩ lại, chưa kịp mang ngạc nhiên này đến cho , An Nhạc lại mang cho ngạc nhiên khác lớn như vậy.

      Nhìn mảnh thủy tinh vỡ, chiếc xe biến dạng nghiêm trong, Lãnh Tiểu Dã nở nụ cười dương dương tự đắc.

      "Bây giờ, nên tính sổ với rồi."

      Xoay người, vào thang máy, đến thẳng tầng 13 nơi An Nhạc ở.

      Cửa thang máy mở ra, lập tức lao tới, đứng ngoài của nhà An Nhạc, gõ cửa mạnh.

      "An Nhạc, tối nay, Lãnh Tiểu Dã tôi hủy , phải là người của Lãnh gia!"

      Vừa dứt lời, cánh cửa phát ra tiếng động, tự mở ra.

      Nhìn ánh đèn mờ tối trong phòng, Lãnh Tiểu Dã nghi ngờ nhíu mày.

      Kỳ lạ, sao người này chịu khóa cửa?

      "Cứu... Cứu mạng..."

      thanh yếu ớt từ phòng ngủ truyền ra.

      Lãnh Tiểu Dã nghe được thanh, vội vàng vào, nhờ vào ánh sáng từ bên ngoài cửa sổ truyền đên, nhìn , sàn phòng ngủ, sắc mặt An Nhạc tái nhợt quỳ rạp mặt đất, yếu ớt cầu cứu.

      "An Nhạc?!" Lãnh Tiểu Dã vội vàng tiến lên, thấy ta nhổ tảng lớn bọt mép, lập tức cau mày đứng dậy, chạy tới phông khách, cầm điện thoại, "Chỗ này có người hôn mê, cần giúp đỡ, địa chỉ là..."

      Gọi điện xong, nhanh về phòng ngủ, nâng An Nhạc đất dậy, "Này, An Nhạc, An Nhạc..."

      An Nhac mở to mắt, cố hết sức nhìn cái, "Tiểu... Tiểu Dã?"

      Giọng của ta vô cùng suy yếu, lại lộ ra vể kinh ngạc, dường như khi nhìn thấy , ta rất vui vẻ.

      Lãnh Tiểu Dã cắn răng gầm , "Đúng vậy, là tôi, tôi còn sống chắc thất vọng lắm, tên hỗn đãn này... là sao?"

      Giận giận, tức tức, An Nhạc trước măt cỏ vẻ như sắp chết , khống chế được có chút lo lắng.

      "Tiểu... Tiểu Dã!" An Nhạc cố gắng đưa tay qua, đỡ lấy tay , "Đối... đúng... Từ đầu, ... nên làm vậy... Với em... Kia... Chuyện này... Tiểu... Tiểu Dã, em... Em sao... Thực... Thực tốt..."

      tới đây, An Nhạc dùng sức cầm tay , dường như còn muốn thêm điều gì nữa, phun mảng nước bọt màu trắng lớn từ trong miệng ra.

      Nghe được tiếng bước chân ngoài cửa, Lãnh Tiểu Dã nhíu mày buông ta ra, thân hình đến cửa, thuận tay cầm lấy gậy bóng chày.

      Tiếng bước chân, qua phòng khách , rồi đến phòng ngủ.

      Nhìn thấy bóng dáng đối phương tới gần, Lãnh Tiểu Dã tiến lên từng bước, ra cửa, giương tay lên đánh.

      Hai tiếng kêu đau đớn vang lên, hai vị đến trước cửa phòng ngủ, lập tức bị đánh bay, đau đớn rơi đất.

      Nghe được động tĩnh bên này, tất cả các khẩu súng đều nhắm vào người .

      " được nổ súng!"

      Khong chờ bọn họ nhắm vào Lãnh Tiểu Dã, giọng đàn ông mang đầy vẻ tức giận vang lên bên cạnh cửa phòng khách,

      Nghe được giọng này, Lãnh Tiểu Dã lập tức xoay mặt nhìn về phía cánh cửa nơi thanh truyền tới.

      Quả nhiên, đúng như đoán.

      Cạnh cửa, người đàn ông cao lớn bước tới, thân trắng mướt, vì bả vai bị quấn băng gạc, nên tiện mặc âu phục, ở ngoài, chỉ khoác chiếc áo long xám rộng.

      Có người mở đèn lên, trong nháy mắt cả căn phòng sáng bừng, cơ thể người đàn ông được ngọn đèn chiếu vào, như ngôi sao biểu diễn sân khấu.

      Chói mắt, lóa mắt.

      bá tước đại nhân đuổi theo từ Jamaica tới tận đây —— Hoàng Phủ Diệu Dương.

      Lãnh Tiểu Dã nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương, tầm mắt Hoàng Phủ Diệu Dương dừng người , sau đó theo hai chân của tách ra, nhìn An Nhac nằm sàn phía sau.

      " làm?!"

      "Em làm?!"

      Hai người đồng thời lên tiếng.

      Nghe được giọng đối phương cả hai đều ngẩn người, sau đó nhíu mày nhìn đối phương, trăm miệng lời câu thứ hai.

      " phải là ?"

      " phải là em?"

      Nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương nháy mắt, theo bản năng, Lãnh Tiểu Dã cứ tưởng là làm.

      Nhưng bây giờ nghe hỏi vậy, liền nhận ra, chàng này cũng vừa mới đến.

      Cơ mà, tại sao lại ở mặt ở đây, tại sao phải ở chỗ này, mục đích của là gì...

      Trong trường hợp này, Lãnh Tiểu Dã kịp nghĩ gì, mạng người quan trọng, nên đương nhiên phải cứu An Nhạc trước.

      xoay ngườu chạy về phía An Nhạc, nhìn mọi người con đứng chỗ, liền mắng ra tiếng, "Nhìn cái gì, tới đây giúp, đưa ta bệnh viện!"

      Bọn cận vệ đều nhìn về Hoàng Phủ Diệu Dương, Hoàng Phủ Diệu Dương nhíu mày, khẽ giơ cằm lên, bọn cần vệ lập tức xông tới, nâng An Nhạc lên, bước nhanh ra khỏi phòn.

      Lãnh Tiểu Dã đuổi theo, nhưng vừa chạy tới cửa, bị bàn tay bắt lại.
      Huyềnpluss, AnAn, trangmai12345 others thích bài này.

    5. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 86+87

      Lẽ nào, còn muốn bắt ?!

      Lãnh Tiểu dã tức giận xoay người lại, " có tính..."

      Mắng được nửa câu, miệng cứng đờ.

      Trong nháy mắt, Hoàng Phủ Dương nâng cánh tay bị thương len, kéo chiếc áo lông xuống, khoác lên người .

      Từ Jamaica trở về, vẫn còn mặc bộ đồ thể thao Dạ Phong Dương đưa cho, thời Jamaica vô cùng ấm áo, còn tại New York, nhiệt độ bây giờ là cuối thu.

      người chỉ mặc mỗi bộ đồ thể thao, hề ấm áp, chẳng qua vì quá tức giận, nên để ý tới.

      Áo khoác lông vô cùng nặng, đè lên người , còn mang theo cả nhiệt độ của , cả người như được vòng tay ấm áp ôm lấy.

      "Duỗi tay ra." Giọng Hoàng Phủ Diệu Dương bình tĩnh lộ ra phần trách cứ, "Em là heo sao, thời tiết lạnh như vậy, cũng biết mặc thêm quần áo?"

      Nhìn bình tĩnh giúp mặc áo khoác, người luôn nhanh mồm nhanh miệng như Lãnh Tiểu Dã lại sửng sốt ba giây mới phản ứng lại.

      " mới là heo, cả nhà đều là heo!"

      Hoàng Phủ Diệu Dương lấy mái tóc dài của ra, "Vừa khéo, như vậy mới xứng đôi với em."

      Lãnh Tiểu Dã bị phản kháng lại, ngẩn ra, "Tôi... Tôi mặc kệ !"

      Đưa tay bỏ vào trong áo lông, xoay người ra thang máy.

      Bọn cận vệ chuyến thang máy khác, nhìn chiếc thang máy mở cửa, Lãnh Tiểu Dã nhanh chóng chạy vào, ấn nút đóng cửa.

      Cánh cửa thang máy dần dần đóng lại, Hoàng Phủ Diệu Dương cùng quản gia và bọn cận vệ khập khiễng tới, liếc mắt cái, rốt cuộc, vẫn nhấn nút mở cửa ra.

      "Nhanh nào, rùa ơi!"

      Rùa?!

      Từng chút thay đổi công phu, bá tước đại nhân nhà mình thay đổi đến thuộc tính N lần, mỗi lần càng thêm tồi tệ.

      Lòng quản gia cùng bọn cận vệ trồi lên tận cổ họng.

      Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn cánh cửa mở ra, trợn mắt nhìn Lãnh Tiểu dã, rồi rảo bước vào thang máy, khuôn mặt hề thay đổi.

      Lão quản gia cùng bọn cận vệ cũng theo vào thang máy, nhìn thấy có ý định nổi giận, lòng trong cổ họng mới trở về chỗ cũ.

      Đoàn người xuống lầu, cận vệ đem An Nhạc đặt vào trong xe, mặt khác còn kéo cửa chiếc xe dài hơn ra, Lãnh Tiểu Dã nhấc chân muốn đến chiếc xe của An Nhạc, nhưng bàn tay lại đưa đến, bắt lấy .

      "Ngồi chiếc này!"

      Lãnh Tiểu Dã lười phải tranh cãi cùng , ngồi vào chiếc Cadillac, tiện tay kéo vào, lập tức ra lệnh với tài xế, " mở phần đầu ra, nghe tôi chỉ huy."

      "Nghe ấy." Ngay sau đó, giọng Hoàng Phủ Diệu Dương vang lên.

      Cứ như vậy, bọn cận vệ vọt tới đầu xe, dưới hướng dẫn của Lãnh Tiểu Dã phóng tới bệnh viện.

      " thẳng... Quẹo trái..." Ngồi ở tước, Lãnh Tiểu Dã căng thẳng nhìn đường , ra lệnh đường cho tài xế, ngang cột đèn đỏ, chút do dự ra lệnh, "Tăng tốc, lên... Quẹo phải..."

      Hoàng Phủ Diệu Dương ngồi canh , cau mày.

      vui vè gì, nhìn thấy ràng lo lắng trong ánh mắt , Lãnh Tiểu Dã rất quan tâm đến người đàn ông ngồi xe sau, điều này khiến cảm thấy thoải mái.

      "Em thích An Nhạc sao?" đột nhiên hỏi.

      "Tôi còn hận thể xé rách ta ra!" Lãnh Tiểu Dã thuận miệng đáp, "Quẹo phải, có thấy bệnh viện phía trước , trực tiếp đưa vào phòng cấp cứu."

      Cơn thịnh nộ trong lòng Hoàng Phủ Diệu Dương tan biến vài phần, nhưng lại có chút nghi hoặc, "Vậy sao em còn cứu ?"

      Ở thế giới Hoàng Phủ Diệu Dương, tất cả đều trở nên đơn giản.

      Thích, liền vì bản thân mình mà bỏ qua.

      Ghét, liền giết ngay lập tức.

      giải thích, Lãnh Tiểu Dã cũng hiểu.

      Trong vòng hơn hai mươi giờ đồng hồ tách Lãnh Tiểu Dã ra, làm được rất nhiều việc.

      Thí dụ như: Lợi dụng mèo con gửi vận chuyển tra được tin tức cửa Lãnh Tiểu Da, sau đó lời dụng tiến thêm bước xác định thông tin của , tra ra các mối quan hệ của .

      Đương nhiên, trong này, bao gồm cả địu chỉ, người đan ông Lãnh Tiểu Dã tiếp xúc thân thiết nhất —— An Nhạc.

      Chuyện thứ nhất sau khi Hoàng Phủ Diệu Dương đến New York, chính là tìm Lãnh Tiểu Dã, chỉ vì Lãnh Tiểu Dã ngồi nhiều chuyến máy bay, cho nên, đến New York trước bước.

      tìm được , mới đến tìm An Nhạc.

      Mục đích của là trực tiếp giết người.

      Nguyên nhân cũng rất đơn giản, bởi vì thích An Nhạc tồn tại cõi đời này.

      Ngay cả Hoàng Phủ Diệu Dương cũng ngời, đuổi tới nhà An Nhạc, người đầu tiên nhìn thấy lại là Lãnh Tiểu Dã.

      "Tôi muốn cứu sông ta, sau đó mới xé nát ta ra!" Lãnh Tiểu Dã mở cửa, nhảy xuống xe, lập tức vào phòng cấp cứu, "Cứu người, bác sĩ đâu, cứu người..."

      Cứu sống trước, sau đó lại tiêu diệt?

      Hoàng Phủ Diệu Dương xuống xe sau , nghĩ nghĩ, rồi gật đầu, hổ là người con của , quả nhiên, rất thú vị.

      Bác sĩ cùng y tá lao tới, giúp đẩy giường ra, An Nhạc bị đẩy vào phòng cấp cứu, Lãnh Tiểu Dã đuổi tới cửa, liền bị y tá ngăn lại.

      Lúc này, người có đầy thương tích Hoàng Phủ Diệu Dương cũng tới.

      Cửa phòng cấp cứu mở ra, bác sĩ tới, "Vị nào là người nhà của bệnh nhân?"

      Lãnh Tiểu Dã vội vàng chạy đến, "Tôi là bạn bè của ta, ta thế nào rồi?"

      "Hít quá nhiều khí độc, quá muôn rồi..." Bác sĩ lắc đầu, " mau vào , hình như ta có lời muốn ."

      Hít khí độc?!

      Lãnh Tiểu Dã cau mày vọt vào, đến bên giường bện, chỉ thấy mặt An Nhạc trắng bệch như tờ giấy, nhìn thấy , dùng sức nâng tay lên, "Tiểu... Tiểu Dã..."

      "An Nhạc!" Lãnh Tiểu dã bắt lấy tay ta, "Rốt cuộc, tại sao lại như vậy?"

      An Nhạc ngay cả đánh lộn cũng , tuyệt đối hết hit ma túy quá liều được, chuyện này vô cùng kỳ lạ.

      "Tiểu... Tiểu Dã..." An Nhạc nắm chặt tay , thở hổn hển, "Thực... Thực xin lỗi, em... Em có thể... Tha thứ cho sao?"

      Lãnh Tiểu Dã cau mày .

      Tha thứ, sao có thể dễ dàng như vậy được?

      Nếu phải là ta sắp chết, đem xé trăm mảnh rồi.

      " biêt... Đó... Đó là hy vọng xa vời, ... sai rồi, ... có tư cách..." Ngực An Nhạc kịch liệt phập phòng, "Tiểu Dã... Mau... Chạy mau, bọn họ... Bọn họ đến... Đến!" Miễn cưỡng xong mấy chữ cuối cùng, ta vô lực trở về gối, mở to mắt, rồi chết.

      Cảm giác bàn tay cổ tay xuống, trong lòng Lãnh Tiểu Dã cũng trầm xuống theo.

      hận ta muốn chết, nhưng dù thế nào, cũng là bạn tốt hai nắm.

      Trong lòng, luôn coi ta như người trai, chết như vậy, khiến thực cảm thấy khó chịu.

      bàn tay từ phía sau đưa đến, dùng hai ngón tay bắt lấy tay An Nhạc, kéo tay ra, tùy tiện đặt giường.

      Hành động kia, như là An Nhạc có bệnh truyền nhiễm vậy.

      Lãnh Tiểu Dã quay sang, người vô cùng căng thẳng, trước mắt tối sầm, sau đó ngã vào lòng ngực thoang thoảng mùi đàn hương.
      Huyềnpluss, AnAn, trangmai12348 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :