1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Công chúa thành Vương Phi - Tiếu Dương (118/166) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 85: Vườn rau , hai người lộ ấm áp. Trữ Bình bị răn dạy ở Cần Chính điện (2)

      Editor: Búnn.


      Bọn họ ở bên ngày chơi vô cùng vui vẻ, cũng biết Đại công chúa Trữ Bình vì chuyện của Trương Tiểu Hầu gia mà bị Thuận Khải Đế khiển trách.

      Hôm đó Đại Công chúa Trữ Bình kích động, dẫn đám người ở Mực bảo trai vào cung cầu kiến Thuận Khải Đế.

      Giận dữ, há miệng kể lại: "Minh gia ỷ thế hiếp người, lời liền cho người áp giải người khác, hôm nay sống thấy người, chết thấy xác. ràng là muốn tự lập công đường, coi mạng người như cỏ rác!"

      Thuận Khải Đế nghe xong, mày cau chặt, trầm giọng hỏi: "Thế nào là ỷ thế hiếp người, tự lập công đường, coi mạng người như cỏ rác? Ngươi có biết vì sao lại có chuyện này ?"

      "Nhi thần có nhân chứng ở đây!" Đại công chúa Trữ Bình đắc chí .

      " được truyền tự đưa người từ bên ngoài vào cung? Những quy củ từ ngươi học nơi nào rồi?" Rồi sau đó tức giận với Cát An: "Đánh những người kia mỗi người năm đại bản rồi cho ra khỏi cung !"

      "Tuân chỉ!" Cát An nhận lệnh xuống, thầm nghĩ trong lòng: Đây cũng là Thần tiên đánh nhau, tiểu quỷ gặp nạn, đáng thương có mấy người ở Mực bảo trai, đúng là tai bay vạ gió.

      Nhắc tới Cát An, cũng là người có suy nghĩ lương thiện, trong lòng cũng hiểu Hoàng thượng đánh đại bản mấy người này là để cho Đại công chúa nhìn, nên cũng lệnh cho Thái giám cầm gậy, nâng cao đại bản, hạ xuống , chớ nặng tay. Rồi sau đó lại cho mấy người họ hai hộp Kim sang dược thượng hạng mới đưa bọn họ ra khỏi cung.

      đến Cát An ở nơi này làm việc tỉ mỉ như thế nào nữa, lại đến phụ tử hai người trong Cần Chính điện.

      Thuận Khải Đế giận dữ mắng mỏ Trữ Bình: "Ngươi nguyên do tới trước điện gây chuyện, tại sao làm việc càng ngày càng giống ai thế! Ngươi nguyên nhân xảy ra chuyện này chưa? hỏi xem cháu của ngươi năng lỗ mãng với người nào chưa? Lại hỏi xem là người ở đâu ra tay xử trí chưa?"

      "Chuyện này..." Đại công chúa Trữ Bình bị Phụ Hoàng hỏi đến á khẩu trả lời được.

      Thuận Khải Đế cũng cho nàng ta cơ hội nhiều lời, phất tay áo : "Trong đầu ngươi còn có mớ hỗn loạn liền tới trước điện của ta, đây là đạo lý gì? Còn mau lui xuống, tra được ràng lại tiếp!"

      "Phụ hoàng..."

      "Còn lui xuống!" Thuận Khải Đế cúi đầu nhìn tấu chương, muốn nữa.

      Mà Đại công chúa sau khi bị dạy dỗ mặt xám mày tro rời cung, quay về nhà. Sau khi tra lại lần nữa mới hiểu được vừa rồi mình nhất thời xúc động, lỗ mãng. Nhưng cuối cùng lại hận Lung Nguyệt thêm vài phần. Nếu phải vì vị được gọi là muội muội kia ngàn sủng tập trung tại thân nàng ta cũng đến mức này.

      Đến lúc mấy huynh muội Lung Nguyệt chơi thoải thích, quay về cung Vương Lý Long Tá liền bị Thuận Khải Đế triệu vào Ngự thư phòng.

      "Con út của Phủ trữ hầu Trương gia, con xử trí như thế nào rồi?"

      Phủ Trữ hầu Trương gia? Lý Long Tá suy nghĩ lát mới nhớ ra, là tên hoàn khố biết trời cao đất động, năng bôi nhọ muội muội bảo bối nhà mình.

      "Nhi thần sai người ném tới Nam Sơn rồi." Lý Long Tá cung kính hồi bẩm.

      "Nam Sơn?" Thuận Khải Đế nghe vậy lập tức cười lớn lên.

      Nam Sơn này chính là nơi chuyên than củi đốt cho Hoàng gia. Thuận Khải Đế vốn nghĩ theo tính tình của Ngũ nhi tử, ít nhất là đánh 50 đại bản, sau đó vứt vào trong đại lao đếm chuột. Ai ngờ....

      Thuận Khải Đế cười cười: "Sao tiểu tử nhà con lại thay đổi tính tình rồi?" Có điều, cái này xử lý rất tốt, mặc dù phủ Trữ hầu Trương gia suy tàn, nhưng cũng rất an phận. Tiểu nhi tử nhà là tên hoàn khố, cũng từng ra ngoài tranh nam giành nữ, nhưng Trương lão hầu gia cũng tốt, mỗi lần có người xông tới hầu phủ đều chiêu đãi ăn uống tử tế, cho thêm chút bạc liền cho về. Cũng để tên Hoàn khố kia gây ra mạng người. phố từng có chuyện cười, nếu nhà ai đói mà có nữ nhi xinh đẹp, đến trước mặt Trương tiểu hầu gia lắc cái, sau đó vào hầu phủ lượn vòng cả gia đình năm miệng ăn liền cần phải lo nữa rồi.

      Nhưng dù sao Trương gia cũng được coi là nhà trai của nữ nhi, nếu nhi tử đánh xuống 50 đại bản, sau đó chẳng may tên hoàn khố đời nhà ma lại ổn.

      Hôm nay đưa tới chỗ đó cũng là rất ổn.

      Sau đó lại nghe Lý Long Tá : "Đây là chủ ý của Cửu Nhi, nàng với tên hoàn khố như thế này, thay vì đánh chửi, chẳng bằng vứt đến nơi đất nghèo khó, cho nếm trải chút đau khổ thực , để cho hiểu được tuyết là trắng, than là đen." Dứt lời, cười ngốc tiếng rồi lại : "Vì vậy, nhi thần liền ném tới Nam Sơn đốt than rồi."

      Thuận Khải Đế cười mắng: "Đúng là con khỉ! đưa rồi để cho đợi thêm chút thời gian, để biết cái...Cửu Nhi như thế nào nhỉ? Ừ...Tuyết là trắng, than là đen, đúng nhỉ? Haha..."

      "Nhi thần tuân chỉ!"

      Cứ như vậy, xem ra kim tôn ngọc quý Tiểu hầu gia liền ở lại núi Nam Sơn, trải qua những này chặt cây đốt than, khổ ải vô biên.

      Bùi Nguyên Tu chung sống mấy ngày ở điền trang với Lung Nguyệt, tâm trạng vô cùng tốt. Lúc trở về tiểu viện ở phố Biển Đam Tà, vạch kế hoạch cho tương lai cũng trở nên vô cùng thoải mái.

      Từ trong cung truyền ra tin tức về Bắc Cương, mấy tháng trước Hoàng thượng phái Đại tướng biên cương tiếp quản Bắc Cương, hôm nay vẫn chưa làm xong việc lớn, bị dư nghiệt phản quân cùng bọn cường hào ác bá ép tới sứt đầu mẻ trán, khó có thể nghỉ xả hơi. Bùi Nguyên Tu cân nhắc có nên để Ba Sơn cùng Đức Lãng khẽ động chút, thêm chút củi vào hay ?

      Sau đó có tiểu thái giám tới truyền chỉ, tuyên ngày mai vào cung.

      Hết chương 85.
      Last edited: 25/11/15
      AnAn, Nguyên Nguyễn, B.Cat2 others thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 86: Ở Cần Chính điện quân thần bàn luận chuyện Bắc Cương. Ở Quốc tử giám, Lung Nguyệt xem so tài(1).

      Editor: Búnn.

      Hôm sau, Bùi Nguyên Tu nhận lệnh vào cung, lúc tiểu thái giám dẫn từ Cần Chính điện tới Ngự thư phòng Thái tử và vương cũng ở đó rồi.

      Tới gần hành đại lễ.

      Thuận Khải Đế vẫy tay, để tới trước Long thư án, chỉ vào địa đồ mà dùng làm lễ vật mừng thọ: "Cái này tệ, nghe là khanh tự tay vẽ?"

      "Thần rêu rao rồi!" Bùi Nguyên Tu cúi đầu, vái chào: "Ban đầu chinh chiến ở Bắc Cương, phát đại đồ trước đó có rất nhiều nơi tường tận, sau đó lại dựa theo những nơi từng qua, sai người cẩn thận thăm dò, sau đó sửa lại ít."

      "Ừ! Tốt! Tốt! Khanh có lòng! Nghĩ tới non sông bát ngát của Đại Chiêu ta chính là thiếu những địa đồ tường tận như thế này!" Thuận khải Đế dứt lời, ngón trỏ khẽ cong lại, xẹt qua địa đổ, sau đó dừng lại chút, gõ .

      "Gần đây Nhận Chi cũng thấy công báo ở Bắc Cương phải ?" Thái Tử Lý Long Hựu tiếp lời.

      "Thần có xem!"

      "Nơi này ổn định, trẫm khó an lòng!" Thuận Khải Đế dứt lời, sau đó đẩy tấu chương thư án về phía Bùi Nguyên Tu, : "Khanh xem chút !"

      Bùi Nguyên Tu thầm cả kinh, nghĩ: Chẳng lẽ hành động lén lút của mình bị...

      Lại nhìn sắc mặt của Hoàng thượng, cũng phải là tức giận. Nhưng theo tính tình của Vương Lý Long Tá, nếu biết được...chắc chắn dùng ánh mắt bình tĩnh như thế nhìn mình, mà nhất định ngừng giận dữ.

      Bình tĩnh lại, Bùi Nguyên Tu cầm tấu chương lên, đọc cẩn thận.

      "Nhận Chi giành thắng lợi từ Bắc Cương trở về, hy vọng hiểu tường tận thế cục ở nơi này." Lý Long Hựu hỏi: "Hôm nay huynh thấy thế nào?"

      "Chuyện này..." Bùi Nguyên Tu trầm ngâm.

      " sao! Thấy thế nào thế ấy!" Thuận Khải Đế cho thẳng thắn trả lời.

      "Như vậy, thần liền cả gan trả lời!" Bùi Nguyên Tu ưỡn thẳng ngực : "Mặc dù thần bất tài, mãng phu bé, nhưng cũng biết lúc loạn nên dùng biện pháp mạnh! nay mặc dù Vương của Bắc Cương bị bắt, quân phản bội bị dẹp. Nhưng nghiệp kinh doanh ở Bắc Cương trải qua bốn đời, rễ cắm khá sâu, nếu muốn trừ tận gốc phải chỉ ngày mà được. Huống chi Man Tộc ở biên cảnh Bắc Cương cường hãn, nếu bị bọn họ chui vào chỗ trống, thông đồng với bên ngoài ổn. Nên giải quyết dứt khoát là thượng sách. Thủ đoạn của Lỗ đại nhân quá mức mềm yếu rồi..."

      Bùi Nguyên Tu thẳng thắn , những điều vừa bên cũng là điều tâm đắc lúc thống trị Bắc Cương trong kiếp trước, cũng dám biết mà , chỉ nhặt vài điểm quan trọng tấu chương, ràng ý kiến của mình, lúc sử dụng lời cũng cố ý ràng, chỉ là hình như, sợ Hoàng thượng cảm thấy quá mức hiểu Bắc Cương mà nảy sinh nghi ngờ.

      Thuận Khải Đế nghe được liên tiếp gật đầu, chỉ cảm thấy người này năng có đầu có đuôi, suy nghĩ cũng ràng, có thể là có dũng có mưu, xử hợp tình hợp lý, lại mất vẻ quyết tuyệt. Nhưng số chi tiết còn hơi non nớt, vốn dĩ ở tuổi của , kinh nghiệm như vậy là khó có được. Nếu có thể lòng với Hựu Nhi, cũng có thể xem là cánh tay đắc lực.

      Nhưng, làm thế nào để có thể lôi kéo đến bên cạnh Hựu Nhi? Nghĩ đến Bùi Nguyên Tu hơn 20 tuổi mà vẫn chưa thành gia, Thuận Khải Đế cảm thấy đám hỏi vẫn có thể xem là kế hay. Nhưng chọn ai...

      Tuổi hợp nhất chỉ có Cẩm Loan, nhưng cưới Công chúa lại cản tương lai của , tổ chế của Đại Chiêu có viết: Phò mã thể làm trọng thần, làm loạn nước.

      Với cả xưa nay Cẩm Loan và Cửu Nhi bất hòa, Hựu Nhi và Tá Nhi cũng rất lạnh nhạt với nàng ta. Nữ nhi của đại thần huân quý? Trong đầu Thuận Khải Đế nhanh chóng suy xét, có nữ nhi của nhà huân quý nào thanh cao, hiền thục thích hợp.

      "Nhận Chi à, hôm nay khanh qua 20, đến lúc phải suy tính chuyện thành gia, Thái tử và Vương tuổi xấp xỉ khanh, hôm nay dưới gối cũng có hài tử. Khanh có tính toán gì ?"

      Nghe Thuận Khải Đế hỏi câu này, lòng Bùi Nguyên Tu kinh hãi, mười phần có chín phần e là Thuận Khải Đế muốn se duyên, suy nghĩ vòng vo mấy vòng, giọng có chút bất đắc dĩ: "Chuyện này thần vẫn dám suy tính, dám lừa gạt Hoàng thượng, thần vô căn vô cơ, tình huống trong nhà lại như vậy..." xong, lại lắc đầu giống như vô cùng khổ não, lại : "Nghĩ đến thần là võ tướng, hẳn là thiếu được việc phải trấn thủ biên cương, chính chiến..." Lại im lặng, rồi sau đó : "Thần chỉ sợ làm lại nữ nhi trong sạch."

      Câu này có chút bất lực, nhưng cũng khiến Thuận Khải Đế nhớ tới tình nghĩa thời niên thiếu với phụ thân Bùi Chiến của năm đó, trong giây lát vô cùng áy náy. Bùi gia ba đời trung lương, tổ phụ, phụ thân của Bùi Nguyên Tu đều chiến trường mới khiến Bùi Nguyên Tu rơi vào tình cảnh như thế. Nếu mình còn dùng phương pháp đám hỏi...

      Làm như vậy đúng là nể nhân tình. Thôi được! Dựa vào tình thế tại, tình nghĩa giữa , Hựu Nhi và Tá Nhi nhiều năm, cũng được cho là tình nghĩa thiếu niên, nếu thời gian nữa tình cảm giống như mình và Bùi Chiến năm đó. Như vậy tùy ý ngươi tìm người vừa ý sống qua ngày thôi!

      Sau khi cân nhắc suy nghĩ, Thuận Khải Đế : "Khanh cũng cần nghĩ nhiều, nếu sau này có người vừa ý, trẫm làm chủ cho khanh!"

      Chỉ là nếu Thuận Khải Đế biết, người trước mắt mưu tính cưới khuê nữ tâm can bảo bối của ông về nhà làm vợ có thể lửa giận ngút trời, rút kiếm rồng ra tự tay chém hay .

      Bùi Nguyên Tu thấy kế sách bi ai của mình được như ý, trong lòng vui vẻ, nhưng mặt vô cùng biết ơn, vội vàng lễ bái.

      Bỗng nhiên nghe Thuận Khải Đế : "Ba ngày sau quốc học có so tài, nghĩ đến khanh cũng có chuyện gì quan trọng, cùng trẫm !"

      Bùi Nguyên Tu tạ ơn.

      Rồi sau đó Thuận Khải Đế khoát tay áo cái, lệnh cho Thái tử, vương, Bùi Nguyên Tu cùng nhau xuống.

      Bùi Nguyên Tu đáp ứng lời mời của Thái tử, cùng Vương về Đông cung ôn chuyện, đến gần chạng vạng mới về nhà.
      Last edited by a moderator: 13/1/16
      Phong nguyet, sanone2112, AnAn3 others thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 86: Ở Cần Chính điện quân thần bàn luận chuyện Bắc Cương. Ở Quốc tử giám, Lung Nguyệt xem so tài(2).

      Editor: Búnn.


      Đảo mắt cái qua ba ngày.

      Sáng sớm Bùi Nguyên Tu ăn mặc chỉnh tề, hướng về phía Hoàng cung bồi Long tiễn của Hoàng thượng. Sau đó lại vui mừng phát , sau Long tiễn của Thuận Khải Đế có Loan giá của Công chúa theo. mui của thất bảo hương xa có thêu phượng hoàng cửu vĩ khảm ngọc xanh biếc, vừa thấy biết là nghi thức của công chúa. Trong lòng Bùi Nguyên Tu mừng thầm, từ lúc chia tay ở điền trang, mấy ngày rồi nhìn thấy Cửu Nhi.

      Từ khi trọng sinh tới nay, lâu ngày, Cửu Nhi chỉ là suy nghĩ trong đầu, nhớ nhung trong lòng, mà từ việc cỏn con trong vườn hôm đó, mặc dù chẳng qua chỉ là tùy cơ ứng biến, nhưng cũng ôm Cửu Nhi vào trong lòng.

      Vậy mà, chính cái ôm này, nhớ nhung về Cửu Nhi lại như dây leo nhanh chóng sinh trưởng ở trong lòng.

      Thân thể mềm mại ở trước ngực, khiến Bùi Nguyên Tu - người có cảm giác xa cách lâu ngày như ăn phải Ngũ thạch tán, cảm giác mê luyến ném hết, quên được, giống như bị nghiện.

      Đội xe Hoàng gia thẳng đến quốc tử giám.

      Bùi Nguyên Tu cưỡi ngựa Ô chuy theo bên phải Long tiễn, chỉ xoay người cái là có thể thấy bóng dáng nhắn kiều thấp thoáng sau màn xe lụa vàng.

      Bởi vì Hoàng thượng xuất hành, cho nên từ sáng sớm Thuận Thiên phủ và Cửu môn Đề đốc làm kinh thành vắng người, giới nghiêm.

      Đội xe Hoàng gia chỉ mất nửa canh giờ tới trước Quốc tử giám.

      Trước cửa chính của Quốc tử giám có rất nhiền quan viên lớn , học sinh đứng ở đó, đồng thanh: "Vạn tuế!"

      Hôm nay Thuận Khải Đế mặc triều phục, chỉ mặc thường phục minh hoàng thêu long, đỡ cánh tay Cát An ở dưới Long tiễn.

      Lung Nguyệt cũng theo xuống từ thất bảo hương xa của nàng, ngước mắt đỡ cánh tay vừa đưa ra của Hoán Ngọc, vừa vặn chạm vào ánh mắt của Bùi Nguyên Tu. Lung Nguyệt nhàng gật đầu, môi đào khẽ giương lên, dí dỏm lén nháy mắt với .

      Bùi Nguyên Tu cười đáp lại, trong lòng càng thêm vô cùng dễ chịu, đây là chỗ tốt khi quen biết Cửu Nhi. Nếu nàng tâm coi ngươi là bằng hữu, nàng loại bỏ vẻ tôn quý cao ngạo người .

      Xuyên qua con đường mà nhóm học sinh ở cửa tạo thành, Lung Nguyệt sau lưng Thuận Khải Đế, tới võ đài ở Quốc tử giám.

      Trong võ đài được sắp xếp cẩn thận từ sớm.

      Thuận Khải Đế ngồi giữa chủ vị, sau đó vẫy tay để Lung Nguyệt ngồi bên cạnh mình. Còn lại mọi người lấy tôn ti trưởng ấu ngồi xuống hai bên.

      Dĩ nhiên là Lung Nguyệt lại thể thiếu được hai cái liếc mắt mà Cẩm Loan thầm trao cho nàng.

      Cuộc tỉ thí hôm nay có chút giống với kỳ thi cuối cùng ở đại. đơn giản chỉ là mang chút thơ, sách, vẽ, nhạc, cưỡi ngựa, bắn tên ngày thường học ra để đấu chút.

      Mấy hạng mục đầu tiên Lung Nguyệt thấy thú vị, mãi đến lúc tỉ thí số học, cửu cung cách (1)này mới gợi lên hứng thú của nàng.

      (1) Cái này chính là Sudoku. Nó chia làm 3 cấp.
      Dễ: 4 cột 4 hàng. Các con số từ 1 đến 4, sắp xếp sao cho hàng dọc, hàng ngang, đường chéo các con số trong 1 hàng được giống nhau.
      Bình thường: 6 cột 6 hàng. Các con số từ 1 đến 6.
      Khó: 9 cột 9 hàng. Các con số từ 1 đến 9.
      Ngoài bảng thông thường còn nhiều bảng với nhiều hình khác nhau ( tính hình vuông kể ).

      Thuận Khải Đế thấy nàng cảm thấy thú vị, buồn ngủ giống lúc trước, vẫy tay cho hạ nhân lấy phần cửu cung cách cho nàng.

      Lung Nguyệt vừa thấy, trong giây lát tinh thần cũng tỉnh táo hơn.

      Cửu cung cách này ở kiếp trước của Lung Nguyệt gọi là tự mình đếm. Lúc học đại học nàng cũng từng mê muội nó thời gian dài.

      Thấy có người trình bút mực, bàn tính lên, nàng nhìn về phía Thuận Khải Đế cười tiếng kiểu gặp may còn khoe mẽ, sau đó cúi đầu bắt đầu làm. Những cái này ở kiếp trước rất khó, sát thủ tự mình đếm còn có thể đếm cả đường chéo, lúc Lung Nguyệt lấy nó làm trò chơi cũng làm ít. Hôm nay nhìn thấy Cửu cung cách này lại thấy đơn giản quá, nàng nhớ lại công thức tự mình đếm, nhanh chóng hoàn thành cửu cung cách kia.

      Thấy nàng ngừng bút, Vương Lý Long Tá len lén liếc mắt cái, trong lòng thầm cả kinh, nha đầu này lại có thể điền nhanh như vậy, ngay cả bàn tính cũng dùng, chỉ viết gì đó lên tờ giấy tuyên thành ở bên cạnh.

      Tâm tránh được lại nghĩ, phải là mất kiên nhẫn rồi điền linh tinh chứ?

      Nghĩ như vậy, cũng lẩm bẩm bên tai Lung Nguyệt: "Điền linh tinh sao?"

      Lung Nguyệt nghe vậy liếc cái, sau đó cung kính chuyển Cửu cung cách đến trước mặt Thuận Khải Đế. Sau đó quay đầu giọng với Lý Long Tá: "Tiểu ca chỉ nhìn như vậy mà muội muội được? Cũng muốn để tiểu ca nhìn xem muội có điền linh tinh hay !"

      Hành động của hai người tránh được mắt của Thuận Khải Đế. Ông triệu tế tửu Quốc tử giám ở gần, đưa bài thi của Lung Nguyệt cho mình.

      Tề tế tửu này vội vàng lấy đáp an từ tay áo ra ngoài, trong lòng cũng giật mình. là ngoại tổ phụ của Minh Hiên và Minh Triệu, cũng từng nghe bọn họ khen ngợi vị Cửu Công chúa này vô cùng thông tuệ. Trong lòng cũng chỉ nghĩ, có thể là Cửu công chúa này có thông tuệ, nhưng cũng là vì mấy người kia sủng ái tiểu biểu muội cho nên hơi quá .

      Nhưng hôm nay cùng phần Cửu cung cách này, cháu ngoại Minh Triệt còn đau khổ tính toán Cửu Công chúa này lại hoàn thành nhanh như vậy, còn cùng với đáp án duy nhất.

      Tề tế tửu xem qua, cung kính trình bài thi lên cho Thuận Khải Đế, : "Thần từng nghe Cửu công chúa vô cùng thông tuệ, hôm nay nhìn thấy đúng là danh bất hư truyền!"

      Thuận Khải Đế vuốt râu gật đầu, cũng che giấu vẻ đắc ý mặt, chỉ thầm nghĩ trong lòng: Bảo bối khuê nữ của trẫm tất nhiên là người nào có thể vượt qua được!

      Lung Nguyệt chưa kịp suy nghĩ, ngờ ham chơi nhất thời ngờ lại được danh tiếng. Sau hồi suy nghĩ, chuyện đứng đầu ngọn gió như vậy cũng phải lần đầu tiên, thôi ai thích làm gì kệ người đó thôi!

      Ánh mắt quét về phía học sinh còn cực khổ giải toán trong võ đài, ánh mắt lại chạm mắt Bùi Nguyên Tu lần nữa. Lung Nguyệt cười với cái, sau đó nâng mắt ngó mặt trời, sau đó bĩu bĩu miệng nhắn. Khiến Bùi Nguyên Tu cưng chiều cười tiếng.

      Mặc dù hôm nay vào tháng tám, vì lập thu muộn, cho nên vẫn rất nóng. võ đài trụi lủi, cái cây nào, mặc dù chỗ ngồi có mái che nắng, bên người cũng thả khối băng, nhưng vẫn nóng ran khó chịu như cũ.

      Lung Nguyệt uống ngụm nước mơ ướp lạnh, nghiêng người thầm vài câu vài tai Thuận Khải Đế, đứng dậy, tìm chỗ mát ngồi. Trước khi cũng quên kéo theo Bát tỷ tỷ nhà nàng.

      Hết chương 86.
      Last edited by a moderator: 13/1/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 87: Vì nhân duyên Cẩm Loan động tâm tư, Bùi Nhị gia xúc cảnh sinh bất bình.

      Editor: Búnn.

      Lúc này Hóa Diên cũng bị ánh nắng chói chang đỉnh đầu chiếu đến khó nhịn. Ngày thường thi thư nàng cũng tinh, ngồi ở đây giống hệt như chịu cực hình, thấy Lung Nguyệt tới kéo nàng, tự nhiên nàng mừng rỡ theo.

      Lúc này Cẩm Loan có tinh lực để ý tới Lung Nguyệt, lòng dạ đặt lên người Minh Triệt làm bài ở dưới đài.

      Mình Triệt mặc y phục màu xanh nhạt, buộc tóc bằng bạch ngọc quan, dáng vẻ công tử dịu dàng, trước mắt Cẩm Loan chỉ cần có người này, ngay cả dưới ánh nắng chói chang cũng cảm thấy tinh thần sảng khoái.

      Nàng ta chịu nổi mẫu phi suốt ngày hoảng sợ, sợ tiếp tục làm chuyện ngu xuẩn, trong lòng nàng ta càng thêm khẳng định nên sớm cột Minh Triệt vào cùng chiếc thuyền, vì quyền thế, cũng là vì tâm của bản thân.

      chuyện này cũng buồn cười, nàng ta đường đường là Thất công chúa cao quý của nước Đại Chiêu, mà phải khổ tâm suy tính vì tương lai. thấy mấy vị tỷ tỷ sau khi xuất giá, còn dáng vẻ cao quý của công chúa, lại còn nửa điểm quyền lực. Đấy phải những điều mà Lý Cẩm Loan nàng ta muốn, nàng ta chỉ có tôn quý của Công chúa mà phải có phu gia vinh quang.

      Suy nghĩ chút, Cẩm Loan quyết định phải nhanh chóng bắt tay vào làm, trước đó truyền tin tức cho biểu ca, hôm nay có chút giao tình với Minh Triệt. Bất luận là mặt mũi, hay là chân tâm ý, tóm lại chỉ cần có thể xuất cùng chỗ với nàng ta đủ rồi.

      Về phần cái khác, nàng ta cũng bố trí nhân thủ, chỉ cần chọn ngày là được!

      Cẩm Loan ở bên này mưu tính khắp nơi, chư vị học sinh ở dưới đài dừng bút, cung kính dâng Cửu cung cách lên cho tiên sinh.

      Trong học đường của Quốc tử giám dựa vào gia thế học thức phân làm bốn cấp: Thiên, Địa, Huyền, Hoàng. Mỗi cấp lại phân bốn lớp: Giáp, Ất, Bính, Đinh. Những học sinh ở chữ Thiên tự nhiên là những người nổi bật trong quốc học.

      Cuộc so tài võ đài hôm nay chính là học sinh của bốn lớp chữ Thiên. Những học sinh còn lại đều dự thi trong học đường của mình.

      Sau khi thi văn xong, nghỉ ngơi nửa canh giờ thi võ, bao gồm hai hạng mục là cưỡi ngựa và bắn cung.

      Lúc Thuận Khải Đế bị mọi người vây quanh cũng sớm chuẩn bị xong chỗ ở tạm thời, sau đó phân phó đám người Lý Long Hựu cần theo chân phục vụ, đuổi bọn họ ra ngoài.

      Lúc này Lung Nguyệt kéo Hóa Diên tìm chỗ ngồi hóng mát cạnh rừng trúc. Gió mùa thu mang theo hơi nóng thổi qua rừng trúc bị lọc lại ít khí nóng, sau đó nhàng thoảng qua người, mát mẻ.

      "Bát tỷ tỷ, dù chỉ ở trong chốc lát, tay tỷ cũng chịu nhàn rỗi, tỷ muội chúng ta trò chuyện, tâm chút, mà tỷ lại lấy châm chỉ ra!" Lung Nguyệt nhìn khung thêu hoa mà bất luận tới chỗ nào Hóa Diên cũng có thể mang theo, biết nên gì mới tốt, bỗng nhiên nàng nghiêng đầu, với đại nha hoàn Sương Nhi bên cạnh Hóa Diên: "Sau này công chúa nhà các ngươi ra ngoài, được để tỷ ấy mang những đồ này theo!"

      "Muội đừng trách bọn họ, là tỷ muốn mang ra ngoài thôi." Hóa Diên nhìn khuôn mặt nhắn xị ra của Lung Nguyệt: "Muội quen dùng túi hương tỷ thêu, chỉ thích mang hoa tươi theo mùa bên người, lại thích dung huân hương nồng nặc. Tỷ thấy vào thu, hoa đan quế sắp nở rồi, chừng mấy ngày nữa làm cho muội!"

      Lung Nguyệt nháy mắt mấy cái nhìn Hóa Diên, toàn người nàng, dù là khăn, hà bao, hay là quạt tròn trước mặt cũng là Bát tỷ tỷ tự tay thêu, trong lòng lập tức tràn đầy cảm giác ấm áp: "Những thứ này đều rất tốt! Nhưng từ đầu tới chân muội đều được Bát tỷ tỷ bao hết, vậy chẳng phải những người bên cạnh này đều là vô dụng sao?"

      "Đúng vậy, lúc nào nhóm nô tỳ cũng muốn khấu tạ Bát công chúa đó!" Bốn người Hoán Ngọc cười phúc thân hành lễ với Hóa Diên.

      "Mấy người các em..." Lung Nguyệt có lời muốn , đột nhiên bị tiếng hô "Người nào!" của Kim Ngô Vệ theo bảo vệ nàng cắt ngang.

      Tìm theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy cửa phía đông nguyệt lượng, có mấy vị mặc y phục gấm thẳng xuyết, cầm chiết phiến trong tay, dáng vẻ học sinh bị Chu thống lĩnh ngăn lại, chỉ : "Công chúa nghỉ ngơi ở phía trước, xin mấy vị tránh !"

      Mấy vị công tử này chính là nhóm người lấy Bùi Viễn đứng đầu. Sau khi nộp bài thi xong, trong khoảng thời gian chờ thi võ liền phân tán ra ngoài. Ngày hôm nay Hoàng thượng tới xem tỷ thí, bọn họ cũng là đám người đứng rất xa cung nghênh trước cửa Quốc tử giám. Nhưng vì học lớp chữ Huyền, nên có cơ hội ló mặt trước mặt Hoàng thượng.

      Lúc này nghe có công chúa ở đây liền tự chủ được nghiêng đầu nhìn quanh, lại bị Kim Ngô Vệ nghiêng đầu ngăn trở.

      Bùi Viễn còn thấy cách đó xa có hai bóng dáng xinh xắn lanh lợi.

      Chỉ là bóng dáng mặc váy hoa đỏ thẫm thêu trăm điệp của thiếu nữ chừng mười tuổi làm ánh mắt của căng thẳng.

      Dung mạo của người này giống như bước ra từ trong tranh vẽ, từ đầu đến cuối rất giống tiểu công tử ngày đó như thế, giống như cùng...như cùng là người!

      Chẳng lẽ...Chẳng lẽ là...

      Lúc Bùi Viễn giật mình, lại thấy bên đường mòn rừng trúc đối diện có bốn người tới, dễ thấy nhất chính là vị huynh trưởng Bùi Nguyên Tu kia. trong ba người khác là người có tiếng tăm lừng lẫy nhất trong quốc học, Tứ công tử Minh gia Minh Triệt, bên cạnh là vị tiểu công tử khác ở Mực bảo trai hôm đó. Còn có người, nhìn bước chân tự nhiên sinh gió, mặc mày cùng có vài phần tương tự với vị tiểu công tử kia và Minh Triệt, cũng biết là người phương nào.

      Thấy mấy người tới, Chu thống lĩnh liền chắp tay hành lễ, : "Bái kiến Bùi tướng quân, Minh tướng quân, Minh tứ công tử, Minh ngũ công tử."

      "Cửu công chúa ở phía trước sao?" Minh Hiên trả lễ, hỏi.

      "Bát công chúa và Cửu công chúa đều ở đó!"

      "Đúng lúc như vậy! Bọn ta tới chính là tìm muội ấy! Tứ ca nhà ta muốn lãnh giáo xem muội ấy có diệu pháp gì mà có thể làm Cửu cung cách nhanh như vậy!"

      Minh Hiên dứt lời, liền thấy Địch Thúy tới gần phúc thân: "Công chúa nhà nô tỳ mời mấy vị gia!"

      Bùi Viễn thấy Bùi Nguyên Tu theo cung nữ này tới gần công chúa, trong lòng biết có cảm giác gì. Lại thấy thế giới của ta và của Cửu Công chúa hoàn toàn giống nhau, điều này lại khiến trong lòng Bùi Viễn dâng lên cảm giác căm tức thể .

      Nếu Cửu công chúa thân cận với mấy vị công tử Minh gia cũng là lẽ thường, vì Minh gia là bên ngoại của Cửu công chúa. Nhưng nếu quan hệ giữa Cửu công chúa với huynh trưởng lại cũng có điểm xa cách như thế, làm lòng ta giận dữ khó nhịn.

      "Viễn huynh? Viễn huynh?"

      Trong lòng Bùi Viễn cảm thấy bất bình, lại nghe thấy có người gọi, : "Lưu huynh có chuyện gì?"

      Lưu công tử : "Vị kia là huynh trưởng của Viễn huynh, Bùi tướng quân? Mấy vị kia là công tử Minh gia?"

      "Đúng vậy!"

      "Bọn ta ngưỡng mộ công tử Minh gia lâu nhưng vẫn chưa được gặp mặt, hôm nay thấy giao tình giữ huynh trưởng Bùi gia và Minh gia rất sâu, có thể làm phiến Viễn huynh giới thiệu hay ?"

      "Việc này..." Bùi Viễn đè cảm giác ghen tuông sôi trào trong lòng lên, : "Ngày khác nhất định nhờ huynh trưởng giới thiệu giúp chư vị, chỉ là hôm nay được, công chúa ở phía trước, chúng ta là nam nhân nên tránh mới đúng!"

      "Viễn huynh có lý! Vậy mong huynh đài nhớ kỹ!" Mấy người gật đầu, chọn đường ra.

      Trước khi rời , Bùi Viễn lại liếc mắt cái, chỉ thấy Cửu công chúa xinh đẹp linh động đối diện Bùi Nguyên Tu cười đến nhàng, mà mặt mũi của huynh trưởng nhà ta cũng mang theo vẻ dịu dàng ấm áp.

      Việc này khiến Bùi Viễn như nghẹn ở cổ họng, trong lòng sinh cảm giác bực mình nhiều đến nỗi muốn đè nén cũng đè nén được.

      Sau nửa canh giờ, bốn cấp học sinh Thiên Địa Huyền Hoàng đều tụ họp ở võ đài của quốc tử giám.

      Lung Nguyệt và Hóa Diên cũng về chỗ ngồi. Hai hạng mục cưỡi ngựa bắn cung này, Lung Nguyệt vẫn có hứng thứ xem chút.

      Theo thường lệ, trước khi cưỡi ngựa bắn cung đều có nghi thức bắn tua mở màn, nhưng năm trước đều là Thái tử hoặc vương trước bắn cung. Còn lần này Thuận Khải Đế lại chỉ Bùi Nguyên Tu.

      Bùi Nguyên Tu cũng từ chối, chỉ thấy thân thể mạnh mẽ của đứng võ đài, hai chân để trước sau, chân trước hơi cong, nghiêng người rút mũi tên ra, sau đó giương lên ngắm hồng đầu gậy tre cách đó trăm thước. [Vèo] cái, hồng treo đó liền bay xuống, sau đó lại nghe tiếng vỗ tay của cả sảnh đường.

      Sau đó, Bùi Nguyên Tu quay về phía Thuận Khải Đế khom người vái chào, lúc mắt ưng quét qua Lung Nguyệt, khóe môi khe cong lên.

      Lung Nguyệt thầm giật mình. Nghĩ lại động tác nước chảy mây trôi, dáng người mạnh mẽ có lực, ánh mắt nghiêm túc chuyên chú của vừa này, chữ đẹp trai sao có thể miêu tả hết?

      Trong ánh mắt Lung Nguyệt nhịn được toát ra vẻ mừng rỡ, trong lòng cũng có góc bị lặng lẽ phá vỡ.

      Tâm tình hôm nay của Thuận Khải Đế tệ, kết thúc tỷ thí, chỉ điểm vài người cưỡi ngựa bắn tên, lệnh cho mấy người đó đến giữa thu bồi giá săn. Có thể vào mắt của Hoàng thượng, đối với nhóm học sinh mà chính là vô cùng vinh dự, cho nên trong giây lát thực rất vui mừng.

      Sau ngày xem tỷ thí ở Quốc tử giám, Lung Nguyệt yên tĩnh ở trong cung, an tâm chuẩn bị thọ lễ cho mẫu thân nhà nàng.

      Sinh thần của Cẩn Hoàng hậu cùng ngày với ngày hội trọng thu. Mặc dù làm long trọng như vạn thọ yến, nhưng cũng khiến bên trong phủ nội vụ và bên trong nội giam suy nghĩ ít.

      ngày, Lung Nguyệt sai Đào Châu cùng Tiển Bích lấy túi vải bố lớn, đứng dưới gốc cây đan quế. Còn Tiểu Lộc Tử cầm cây gậy trúc trèo cây cành cây gõ gõ.

      Dưới hành lang của Hận Thiếu Trai của Lung Nguyệt có trồng vài gốc cây đan quế này, tuổi thọ của cây cũng đến ba mươi mấy tuổi, hàng năm vừa vào tháng tám, điện Kinh Chập của Lung Nguyệt tràn ngập mùi hương đan quế.

      Hôm nay đột nhiên Lung Nguyệt có ý tưởng dùng hoa quế này trộn với gạo nếp, ngó sen, nên mới đánh chủ ý lên cây đan quế này.

      như vậy, chẳng lẽ trong Hoàng cung thiếu chút hương liệu vị hoa quế này sao? Chỉ là Lung Nguyệt , muốn từ đầu đến cuối đều do mình làm, mùi vị của gạo nếp ngó sen này mới tầm thường.

      Hóa Diên cười nàng: "Nếu như vậy, chẳng phải muội còn phải tự mình ủ mật ong sao?"

      Lung Nguyệt hạ quyết tâm, cực kỳ nghiêm túc : "Năm nay kịp, đợi năm sau muội tìm ra cách, thử nuôi tổ ong mật xem sao!"

      Vừa những lời này ra lại khiến Vương Lý Long Tá cả kinh, thẳng: "Muội muội bỏ qua cho bọn ta ! Nếu trong vườn có ong mật phải là ngắt đóa hoa cũng bị ong chích thành cái bánh bao sao?"

      Lung Nguyệt nâng mắt khẽ cười với tiểu ca nhà mình, nụ cười khiến sau lưng Lý Long Tá lạnh toát, chỉ sợ nàng cho là , muốn nuôi ong mật, vội : "Tiểu ca cũng vì tốt cho muội muội, kim của ong mật mang độc, nếu muội muội bị nó chích, chẳng phải tiểu ca đau lòng muốn chết sao? Phụ hoàng, mẫu hậu, hoàng tổ mẫu cũng được yên ổn."

      Dứt lời, Lý Long Tá cười khẽ.

      Lung Nguyệt nở nụ cười xinh đẹp: "Muội chỉ cười cái, tiểu ca cần gì phải xem là ?"

      Lý Long Tá thầm : Tại sao có thể làm , chỉ cần muội câu, e là Thái tử ca ca của chúng ta sai người tìm cho muội.

      Suy nghĩ nhịn được lắc đầu, Thái tử ca ca chỗ nào cũng tốt, chỉ là cưng chiều Lung Nguyệt đến mất cả nguyên tắc. Nhưng cũng phải lại, chính với Thái tử cũng là người tám lạng kẻ nửa cân.
      Last edited by a moderator: 13/1/16
      Phong nguyet, sanone2112, Trâu3 others thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 88: Trọng thu yến, Lung Nguyệt gặp cố nhân. Vì hôn , Cẩm Loan ra hạ sách(1).

      Editor: Búnn.

      Nhắc tới những ngày sau này trôi qua cực nhanh, chỉ đảo mắt cái đến đêm Trọng thu.

      Đêm này vừa là tiệc đoàn viên, vừa là thọ yến của Hoàng hậu, đương nhiên là vô cùng long trọng.

      Bữa tiệc được bố trí tại Lục Thu viên.

      Tên như nghĩa, [Lục thu] tức là lấy hoa quế, hồng phong, cây bạch quả, thu cúc làm chủ cảnh viên tử, mặc dù lớn nhưng cũng hơn hẳn ở chỗ khác biệt. Lúc Trọng thu, cả vườn đan quế thoang thoảng hương, vào cuối mùa thu, cây bạch quả càng thêm rực rỡ, tầng tầng hồng phong, lớp lớp cúc hương. Có thể là tập hợp cảnh đẹp mùa thu vào trong viên tử.

      Mở tiệc, chúc thọ, ăn uống.

      Tâm trạng chiều nay của Thuận Khải Đế vô cùng tốt, tiệc xong, cũng kiêng kị, khăng khăng cầm tay Cẩn Hoàng hậu, cùng các phu nhân và các quan lớn, gia đình huân quý, dạo chơi viên tử dưới ánh trăng.

      Cẩn Hoàng hậu da mặt mỏng dưới ánh mắt kinh ngạc của chúng phu nhân đỏ mặt, mấy lần muốn rút tay ra, lại bị Thuận Khải Đế thầm trợn mắt, sau đó nắm chặt hơn chút nữa. Ánh mắt khác ngày thường nhìn khuê nữ, khiến Cẩn Hoàng hậu nhìn thấy trong lúc nhất thời cũng biết phải làm như thế nào cho phải, chỉ đành nhắm mắt giả bộ như có chuyện gì.

      Mà dáng vẻ luống cuống này lại khiến Thuận Khải Đế thầm cười trong lòng. Làm phu thê hai mươi mấy năm, ông sớm phát ra, những thứ đoan trang trầm ổn của Hoàng hậu nhà mình chẳng qua là mặt nạ biểu trước mặt người ngoài, chứ bên trong có rất nhiều tình cảm, xinh đẹp, dí dỏm giống như tiểu nữ nhi. Bảo bối khuê nữ nhà ông kế tục mười phần mười tính tình của Cẩn Hoàng hậu.

      Từ lúc Thuận Khải Đế đại hôn với Cẩn Hoàng hậu, đam mê lớn nhất chính là xé toạc mặt nạ của Hoàng hậu nhà ông, nhìn bà đỏ mặt luống cuống. ra tính tính bên trong của Cẩn Hoàng hậu cũng đáng kém Cửu Nhi. Cho nên, mỗi ngày Thuận Khải Đế đến Khôn Thái cung đều cho cung nhân thông truyền. Lung Nguyệt lại cho rằng đam mê này của phụ thân nhà nàng là đam mê xấu.

      Các đại thần, các phu nhân cùng , ánh mắt tất nhiên là cần phải . Bồi vua, công việc quan trọng nhất chính là quan sát sắc mặt. Hôm nay cũng nhìn thấy hành động này giữa Đế hậu, qua thời gian dài, tuy biết Đế hậu tình thâm, Cẩn Hoàng hậu càng thêm độc phòng chuyên sủng, nhưng, hôm nay được nhận mắt nhìn thấy trong lòng còn là cả kinh.

      tránh ánh mắt của mọi người, Đế hậu cầm tay, điều này từ lúc Đại Chiêu khai quốc đến nay có thể là độc nhất rồi, khiến bọn họ thể bội phục khả năng của Cẩn Hoàng hậu. Mặc dù là nhà quan lại, số người ít ỏi, phu nhân chính phòng có thể được trượng phu chuyên sủng cũng là chuyện khó gặp, huống chi là hậu cung tranh đoạt quyền lợi này.

      chỗ Đế hậu, chúng huân quý suy xét như thế nào.

      Lại đến Lung Nguyệt.

      Lúc này nàng bị chúng nương nhà huân quý xem như sao quanh trăng sáng, lấy nàng làm trung tâm chuyện phiếm. Chợt phát biết là tiểu nương nhà ai, nhìn qua dáng vẻ, xấu hổ dùng đôi mắt long lanh như nước nhìn mình, làm Lung Nguyệt có cảm giác quen cuộc, rồi nhất thời lại nghĩ ra.

      Tiểu nương kia thấy Lung Nguyệt nhìn mình, vội vàng phúc thân hành lễ, thanh có chút nhút nhát : "Cháu Trang Nhã Như thỉnh an Cửu Hoàng di!"

      "Con là Như Nhi mà?" Lung Nguyệt nghe vậy chớp chớp mắt phượng mâu tròn, trong mắt nhớ lại tiểu nương năm đó luôn đuổi sau lưng mình, như chiếc đuôi , chợt thở dài : "Con cũng lớn như vậy, thành đại nương rồi!"

      Sau đó lại nghe tứ biểu tỷ Minh Loan : "Hôm nay muội cũng trổ mã thành dáng vẻ giai nhân yểu điệu, sau, người ta thể trưởng thành được hay sao?"

      Lung Nguyệt giận dỗi : "Tứ biểu tỷ toàn trêu muội!" Liếc Minh Loan cái, cười : "Chẳng qua là tiểu nha đầu này trong trí nhớ của muội năm đó là dáng vẻ hai, ba tuổi. Ai ngờ từ biệt năm năm, lại khiến muội nhận ra được, nên mới sinh lòng cảm thán!"

      Dứt lời, lại nhìn về phía Trang Nhã Như, vẫy vẫy tay: "Lại đây, để ta nhìn chút!"

      Trang Nhã Như nghe lời thong thả bước lên phía trước hai bước , tiểu nương sáu bảy tuổi bên cạnh nàng cũng bước lên theo. Lung Nguyệt nhìn thoáng qua, nghĩ đến hẳn là tiểu nương Trang gia, cũng để trong lòng, nắm tay Trang Nhã Như, cười : "Ta còn nhớ dáng vẻ bé nước mắt lưng tròng bỏ được ta trước lúc rời cung năm đó của con, ta còn từng đáp ứng thường xuyên tìm chơi, ai ngờ con lại theo phu nhân Cẩm Y Hầu về phía nam, hôm nay nhìn lại là đại nương rồi. Chỉ là con về kinh khi nào?"

      Trang Nhã Như giọng trả lời: "Hai tháng trước, trước Vạn thọ lễ phụng bồi tổ mẫu về kinh."

      "À? Nếu như thế, vì sao trong vạn thọ yến lại chưa từng thấy? Cũng chưa từng thấy con vào cung?" Lung Nguyệt hỏi.

      "Vốn là lúc trở lại muốn vào cung thỉnh an, nhưng..." Trang Nhã Nhu nửa lại do dự, giống như biết giải thích như thế nào, lại bị tiểu nương ở bên cạnh kia tiếp lời.

      "Vì Nhị tỷ tỷ dọc đường tàu xe mệt nhọc, thân thể vốn suy nhược, lúc vào kinh lại bị bệnh nặng hồi, vài ngày trước mới chuyển biến tốt hơn chút..."

      Nghe vậy, Lung Nguyệt quét mắt nhìn tiểu nương kia, vừa rồi chưa nhìn kỹ, bây giờ nhìn lại, lại phát mặc dù tiểu nương này mới sáu bảy tuổi, nhưng lại lộ ra phong tư, khuôn mặt nhắn lớn cỡ bàn tay, cằm hơi nhọn, mắt xếch, sáng, vừa nhìn biết là người có chủ ý.

      Lông mày của Lung Nguyệt khẽ cau lại, lại hỏi Trang Nhã Như: "Sinh bệnh gì mà kéo dài tận hai tháng mới khỏi? mời thái y chẩn bệnh chưa?"

      "Là đại phu của phủ." đợi Trang Nhã Như mở miệng, tiểu nương kia lại cướp lời.

      Lung Nguyệt nghe xong lòng vui, cau mày nhìn nàng chằm chằm trong chốc lát. Lạc ở bên cạnh trầm giọng hỏi: " nương nhà ai? Trước khi vào cung trưởng bối dạy quy củ chưa? Có biết lúc công chúa hỏi người khác được chen miệng vào ?"

      Ít nhiều tiểu nương kia cũng có chút ánh mắt, nhìn Lạc cũng hiểu đây là người có thể diện bên người công chúa, thầm lùi về phía sau nửa bước , vào sau lưng Trang Nhã Như, khẽ kéo y phục của nàng.

      Trang Nhã Như che giấu giúp nàng: "Cửu Hoàng di, đây là tiểu nữ nhi của mẫu thân ta, Ngũ muội muội."

      "Mẫu thân?" Lung Nguyệt nghe vậy lại nhìn tiểu nương kia, thấy ánh mắt rời rạc của nàng ta, trong bụng thầm đoán hẳn là lần bị bệnh này của Như Nhi cũng có đoạn chuyện xưa, mà lần lấp liếm này của nàng ta giống như Như Nhi chỉ lỡ miệng, nhất định là thoát khỏi việc liên quan đến nàng ta. Lung Nguyệt là người bao che, năm đó Trang Nhã Như vào cung liền được nàng nhét vào dưới cánh chim của mình, lúc này trong lòng vui, : "Tại sao ta biết năm đó Nhị tỷ tỷ còn để lại cho Như Nhi muội muội?"

      Trang Nhã Như thấy giọng của Lung Nguyệt vui, cho là tức giận với mình, vội : "Là nữ nhi của kế mẫu và phụ thân, cũng là muội muội của Như Nhi!"

      Lung Nguyệt nghĩ tới năm đó, lúc Trang Nhã Nhu vào cung, mặc dù nhát gan, nhưng cũng là ngây thơ hồn nhiên, có chút tính tình tiểu nữ nhi nhà người ta. Nhưng hôm nay, lời của nàng lại trở nên khúm núm, sợ là thoát khỏi liên quan tới việc dạy dỗ của kế thị. Ban đầu nàng nghe trước khi Nhị tỷ tỷ ra tìm kế mẫu cho nha đầu này, nghĩ cũng biết là hồ đồ, hôm nay xem ra để nàng đoán đúng, mười kế mẫu có chín người gian.

      Nhìn lại Ngũ nương Trang gia kia, ánh mắt lại sắc bén thêm vài phần: "Như Nhi phải biết, con là huyết mạch Hoànggia, phải người ở đâu cũng có thể làm mẫu thân của con, cũng phải người nào cũng có thể nhận được tiếng [Muội muội] từ con!"

      Chỉ lời này, chúng nữ nhi huân quý cũng nghe ra được Cửu Công chúa tức giận, lời cũng trở nên vô cùng nghiêm túc, ai muốn chạm vào nàng để rước lấy rủi ro. Chuyện khuê học trong cung năm đó, ký ức của mọi người vẫn còn mới nguyên, Tống gia này là ngoại gia của Thận Vương gia và Thất công chúa, cũng được coi là Hoàng thân quốc thích, lại bởi vì chuyện đó mà bị giáng chức, đưa ra ngoài, đến nay vẫn được hồi kinh.

      Có vết xe đổ, dù là gia đình huân quý nào cũng lấy Cửu công chúa làm trung tâm, làm tổ tông, chỉ có thể nghe theo mà thể đắc tội.

      Trang Ngũ nương này lén vặn vặn khăn trong tay, gần như biến thành sợi vải.

      Lung Nguyệt thấy lời của mình khiến chung quý nữ bắt đầu cẩn thận, nàng thầm buồn cười, nên giọng cũng hòa hoãn , chỉ : "Vừa bị bệnh hai tháng, có thể thấy được là rất nặng, làm sao có thể tin tưởng đại phu của phủ được? Trở về ta với phụ hoàng mẫu hậu, để Trương viện phải qua Hầu phủ chẩn bệnh cho Như Nhi chút, nữ nhi gia mà chữa tận gốc cũng hay mà."

      Tam nương Minh gia Minh Hảo cười nàng: "Được rồi, được rồi! Trong nhóm huynh đệ tỷ muội muội là người nhất, khó lắm nay mới tìm được người hơn, muội lại có thể làm trưởng bối!"

      "Sao có thể như vậy được!" Minh Loan cũng cười.

      Lung Nguyệt kéo tay Hóa Diên, tay dắt Trang Nhã Như, sẵng giọng: "Muội tìm cữu mẫu tố cáo!"

      Mãi đến khi Minh Hảo, Minh Loan xin tha mới thôi.

      Thấy vẻ mặt Lung Nguyệt hòa hoãn, nhóm quý nữ mới yên tâm, lại tiếp tục cười . Đối với Trang Nhã Như cũng vô cùng thân thiện, giống như quen biết như vừa rồi.

      Chương 88: Trọng thu yến, Lung Nguyệt gặp cố nhân. Vì hôn , Cẩm Loan ra hạ sách(2).


      Editor: Búnn.

      Bên chỗ nam tử, Thái tử Lý Long Hựu phụng bồi Thuận Khải Đế dạo chơi hoa viên, Lý Long Tá lại được rảnh rỗi, lôi kéo huynh đệ Minh gia cũng Bùi Nguyên Tu ngồi đình giữa hồ ngắm trăng chuyện phiếm.

      Bỗng nhiên chợt nhớ ra cái gì đó, vẫy tay phân phó bên tại Thái giám Tiểu phúc tử. đến lát sau, liền có cung nhân bưng hai đĩa điểm tâm lên.

      Lý Long Tá cười : "Các ngươi cần phải nếm thử hoa quế nấu với gạo nếp này chút!"

      Minh Thức cười hỏi: "Món này có gì đáng ?"

      "Món này là do tiểu nha đầu Cửu Nhi kia tự tay làm, qua tay người khác chút nào." Dứt lời, giống như nhớ tới chuyện gì vô cùng thú vị, chợt cười to ngừng.

      Hành động đó của khiến mấy người ngồi ở đấy hiểu có chuyện gì.

      Lý Long Tá cười giải thích: "Mọi người biết, tiểu nha đầu Cửu Nhi kia vì món ăn này mà gõ cây đan quế trước hành lang Hận Thiếu trai của nàng thành thằng ngốc."

      Mấy người nghe vậy cười rộ lên, Minh Hiên cầm đũa ăn miếng : "Nàng ấy có thể làm chuyện đó."

      Bùi Nguyên Tu lại được lời nào, chỉ thưởng thức mùi vị quen thuộc này từng miếng từng miếng , kiếp trước mỗi lần vào thu, Cửu Nhi cũng làm chút, rồi : "Trời thu khí hanh, ăn chút ngó sen thanh lọc khí nóng."

      Trong lòng muốn rời xa, liền nhịn được ăn nhiều thêm vài miếng.

      Mấy người trò chuyện, bỗng thấy Tống Minh Sinh cùng hai vị công tử thế gia bước về phía này.

      Gặp mặt tất nhiên phải hàn huyên mấy câu.

      Sau đó, Tống Minh Sinh và mấy vị đồng học ước hẹn dạo rừng phong ngắm trăng đối thơ, muốn mời Minh Triệt cùng. Là đồng học, Minh Triệt cũng tiện từ chối, liền cùng với Tống Minh Sinh.

      Lúc này, nhóm người Lung Nguyệt ở bên kia lại gặp Đại công chúa Ninh Bình và mấy vị nàn dâu trẻ tuổi của gia đình huân quý.

      Hôm nay, Đại công chúa Ninh Bình mang theo tức giận, lúc chuyện luôn muốn tìm cách bắt lỗi Lung Nguyệt, để nàng chết thoải mái, tiếc rằng Lung Nguyệt chuyện giọt nước cũng lọt. Dù có lỗi cũng được hai vị nương Minh gia chu toàn trở lại.

      khiến lửa nóng trong lòng nàng ta bùng cháy.

      Nhìn Lung Nguyệt lôi kéo tay Trang Nhã Như, vừa vừa cười, vô cùng săn sóc lại khiến nàng ta nhớ tới nữ nhi của mình. Đáng ra hôm nay nữ nhi của mình cũng giống như Trang Nhã Như, xinh đẹp tỏa sáng, cùng dạo chơi với nhóm quý nữ, tiếp nhận ánh mắt hâm mộ của các nàng, nhưng...

      Tất cả đều là do xú nha đầu Lung Nguyệt này ban tặng.

      Đại công chúa Ninh Bình thầm nắm chặt tay, móng tay mượt mà xinh đẹp hung hăng đâm vào thịt. Gây hấn có kết quả, muốn tiếp tục ở nơi này chuốc thêm bực dọc nữa, định rời với mấy người kia lại thấy Thuận Khải Đế cùng Cẩn Hoàng hậu được chúng huân quý vòng quanh, chậm rãi tiến về phía này.

      Mọi người tiến lên phúc thân hành lễ.

      Thuận Khải Đế cười vẫy tay, để Lung Nguyệt đến gần.

      Cẩn thận hỏi, nàng làm những việc gì, chuyện với nhóm quý nữ như thế nào.

      Lung Nguyệt cười híp híp mắt đáp từng câu .

      Khiến cuối cùng Đại công chúa Ninh Bình cũng chộp được sai lầm.

      Lời ra mang ý dạy dỗ: "Hôm nay Cửu muội muội là đại nương, nên như lúc còn bé, luôn miệng gọi "Phụ thân, mẫu thân" được, như vậy hợp với quy củ của hoàng gia, vẫn nên đổi cách xưng hô !"

      Ý ở ngoài lời là trách cứ Lung Nguyệt mặc dù lớn nhưng vẫn muốn như lúc còn , gọi [phụ thân, mẫu thân], ràng là chú ý tuổi tác, cố ý khoe mẽ rằng mình được nuông chiều.

      Lung Nguyệt im lặng , chỉ nhìn đại tỷ tỷ của mình cười khẽ. Từ năm nữ nhi của đại tỷ tỷ là Trương Ngọc nhu đẩy mình xuống nước, bị biếm làm thứ dân, đại tỷ tỷ liền ngừng gây với mình, hôm nay là quá mức rồi. Vốn chọc khiến lòng mình vui, mấy lần phải nhẫn nhịn vì hôm nay là Trọng thu, còn là sinh thần của mẫu thân, muốn sinh khiến mọi người đều vui. Nhưng ngờ vị đại tỷ tỷ này cắn chặt buông, còn mốn gây ra chút chuyện, lần này lại còn rầy rà trước mặt phụ thân.

      Nếu phụ thân cảm thấy mình gọi thế ổn trước đó dặn mình đổi cách xưng hô. biết trong đầu đại tỷ tỷ này nhét cái gì mà có thể dại dột như thế. Chẳng lẽ là do câu: [Tâm loạn sinh ngu]?

      Lung Nguyệt , nhóm huân quý cũng dám , đợi xem Thuận Khải Đế giải quyết chuyện này như thế nào. Dù vậy, trong lòng cũng cảm thấy Cửu công chúa gọi như vậy có chút hợp với quy củ.

      Chỉ cần là nữ nhi của gia đình huân quý, sau năm năm tuổi liền đổi từ "Cha nương" thành "Phụ mẫu", chỉ có nữ nhi được sủng ái nhất thỉnh thoảng làm nũng mới có thể gọi tiếng: "Cha, nương"

      Còn nữ nhi thứ xuất ngay từ khi biết cũng chỉ có thể gọi là: "Phụ thân, mẫu thân."

      Lúc mọi người chìm trong suy nghĩ của mình nghe thanh trầm thấp của Thuận Khải Đế: "Trẫm chính là quy củ, xưng hô này của Cửu Nhi trẫm và Hoàng hậu nghe quen, đột nhiên thay đổi cảm thấy khó chịu, để như vậy cũng được!"

      Lời vừa dứt, trong lòng mọi người thầm vang lên: Hoàng thượng cưng chiều Cửu công chúa có giới hạn.

      Lung Nguyệt khẽ nheo mắt phượng lại, nhìn thẳng về phía Đại công chúa Ninh Bình. Khóe môi khẽ cong lên, nụ cười càng lúc càng lớn, cuối cùng giống như đóa hoa mùa xuân rực rỡ xinh đẹp nở rộ khuôn mặt nhắn.

      Như thế nào gọi là mượn đao giết người? Cái gì gọi là chiến mà khiến người ta bại?

      Lung Nguyệt tự lấy phụ thân nhà nàng làm vũ khí của bản thân, nàng dày công tôi luyện, người nào có thể so được với nàng nữa rồi.

      Nếu Thuận Khải Đế biết được suy nghĩ của khuê nữ bảo bối, biết có đánh cái mông của nàng hay .

      Nụ cười của Lung Nguyệt dành có Đại công chúa Ninh Bình có thể là đủ mười phần khiêu khích, mãi cho đến khi nàng ta giận đến suýt nhịn được nữa, mắt đẹp hận phun ra được lửa, đốt Lung Nguyệt cháy đen mới thôi.

      Nụ cười thắng lợi của Lung Nguyệt giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, chói lọi trong mắt mọi người. Vào mắt nhóm huân quý lại có chút ỷ sủng sinh kiêu, để ý đến tình cảm tỷ muội.

      Dù là vậy cũng chỉ nhận được câu của Thuận Khải Đế: "Chơi đùa chút thôi, đừng bướng bỉnh!"

      Lung Nguyệt đáp tiếng phúc thân, cùng mấy vị quý nữ xưa nay có tình cảm tốt tìm chuyện vui đùa.

      Ngày hội Trọng thu phải có đèn lồng, phủ nội vụ cũng treo trong Lục Thu viên chút đèn hoa đăng, cái nào cũng vô cùng tinh xảo, dưới mỗi đèn đều có câu đố, người nào đoán trúng có quyền được mang đèn .

      Mỗi người Lung Nguyệt đoán trúng câu đố, trong tay ai cũng có chiếc đèn lồng. Cảm thấy hơi chán liền muốn tìm cái khác chơi. Lại nghe cung nữ cầm đèn bên cạnh , trong rừng phong có trò ném thẻ vào bình rượu.

      Mấy người hào hứng, cùng về hướng đó.

      Vậy mà đến đến gần rừng phong, lại phát nơi này vô cùng yên tĩnh, bãi bình rượu cách đó xa có người nào ném thẻ, thầm nghĩ: Đúng lúc yên tĩnh.

      Chỉ là lại phát trong rừng có bóng người, nam nữ, hai người đó như chuyện gì, còn lôi lôi kéo kéo.

      Trong cung yến, kiêng kị nhất chính là chuyện nam nữ tư tình. Lạc theo Cẩn Hoàng hậu lâu ngày, gặp chuyện này tất nhiên thể bỏ qua, lập tức hét lớn tiếng: "Người nào?"

      Hai người trong rừng phong nhất thời kinh sợ, vội vàng muốn tìm đường bỏ chạy.

      Nhưng mà Lạc vừa quát tiếng, gọi Kim Ngô Vệ theo Lung Nguyệt xa tới đây. Vừa vặn chặn hai người kia lại!

      Nhóm gia quyến gia đình huân quý ở gần nghe tiếng cũng đến đây. Thấy Kim Ngô Vệ khom người chắp tay với nữ tử trong rừng mọi người đều vô cùng kinh ngạc.

      Đợi đến lúc hai người đến gần, mọi người ở đây đều bừng tỉnh đại ngộ.

      Người này...hẳn là Thất công chúa Cẩm Loan!

      Lung Nguyệt thầm nghĩ trong lòng: Khó trách cả ngày hôm nay Thất tỷ tỷ vô cùng im ắng, có ở bên cạnh mình đưa mắt dao găm. ra là có đại kế này.

      Nhìn lại người phía sau người nàng, Lung Nguyệt nhướn mày, sao lại là ?

      Thất công chúa ở chỗ này cùng nam tử chuyện riêng tư, đây chính là chuyện xấu hoàng gia.

      Mà nam tử trẻ tuổi này, mọi người chỉ cảm thấy quen mắt, nhất thời lại nhớ nổi người nào.

      Chuyện này tất nhiên kinh động đến hai người Đế hậu.

      Chuyện xấu Hoàng gia, thấy nhiên làm Thuận Khải Đế vô cùng tức giận, cũng còn tâm tình du ngoạn nữa.

      Giải tán mọi người, Thuận Khải Đế và Cẩn Hoàng hậu giận dữ trở về hành cung Lục Thu viên, cũng nghỉ ngơi mà cho người dẫn Thất công chúa vào.

      Hết chương 88.
      Last edited by a moderator: 13/1/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :