1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Người Láng Giềng Của Ánh Trăng - Đinh Mặc

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuyvy2711

      thuyvy2711 Active Member

      Bài viết:
      401
      Được thích:
      206
      hay quá!!! cố lên editor ơi
      amylee thích bài này.

    2. amylee

      amylee Well-Known Member

      Bài viết:
      389
      Được thích:
      867
      truyện này 30 chương và 7 ngoại truyện nhé @nam
      lylyTrâu thích bài này.

    3. amylee

      amylee Well-Known Member

      Bài viết:
      389
      Được thích:
      867
      chơi mà hok muốn về luôn ấy @lyly :yoyo38::yoyo38::yoyo38:
      lyly thích bài này.

    4. amylee

      amylee Well-Known Member

      Bài viết:
      389
      Được thích:
      867
      Chương 17-1

      Giờ là nửa đêm nhưng trước cửa quán bar vẫn đông đúc xe cộ, loang loáng ánh sáng. Cẩn Tri : “Chúng ta vào trong !”.

      Trang Xung lấy lại bình tĩnh: “ thể nào! Chẳng phải với Nhiễm Dư là thấy cảnh sống chung với Ứng Hàn Thời hay sao?”.

      “Tôi cũng biết. Trước kia chưa từng xảy ra tình trạng hình ảnh tương lai mâu thuẫn như vậy. Tôi nghĩ, liệu có phải vì chúng ta sang gian khác nên tương lai thay đổi hay ?”.

      “Bây giờ định thế nào?”.

      Cẩn Tri im lặng vài giây mới trả lời: “Tôi chấp nhận số phận, cam lòng. Tôi cố gắng tìm cách thay đổi vận mệnh của mình”.

      Biết lòng quyết, Trang Xung tỏ ra xúc động: “Được, chúng ta cùng tìm cách thay đổi vận mệnh của . Nhưng tại sao với Ứng Hàn Thời?”.

      ấy muốn tôi hứa trọn đời trọn kiếp ở bên ấy. Tôi phải hứa thế nào đây? ấy là người tốt, nếu biết trước tôi chết mà đến cùng vẫn cứu được tôi, chắc ấy ân hận cả đời. Tôi sợ ấy chịu cảnh đơn đến già. Bây giờ, tôi xa lánh ấy, ngày nào đó, nếu tôi qua đời, ấy buồn nhưng ít nhất cũng ảnh hưởng đến quãng đời còn lại”.

      Trang Xung chẳng biết gì cả, cuối cùng gật đầu: “ đúng, đây mới là tình đích thực. Tôi ủng hộ ”.

      Trong quán bar, Ứng Hàn Thời mình ngồi bên chiếc bàn lớn, thu hút chú ý của mọi người xung quanh. Tuy nhiên, hề để ý mà cúi mặt từ đầu đến cuối.

      Lâm Tiệp quay về, đến bên , ngồi cách ghế trống: “Ngài sao thế? Xảy ra chuyện gì à?”.

      “Thượng tá Lâm hãy để tôi yên tĩnh lát”.

      Lâm Tiệp cảm thấy tức ngực. ta châm điếu thuốc, hút hơi dài, nhìn đăm đăm gương mặt . ta biết , những lúc có tinh thần, đều nổi nóng hay thất lễ mà càng trở nên yên tĩnh hơn.

      lúc sau, Cẩn Tri và Trang Xung quay trở vào. Ứng Hàn Thời nhướng mày nhìn bọn họ. Cẩn Tri ngồi xuống vị trí gần xa, Trang Xung ngồi bên cạnh . Bốn người đều trầm mặc.

      Tiếng nhạc vẫn hết sức ầm ĩ. Trang Xung đột nhiên cảm thấy bi thương, liền cầm chai bia hỏi Cẩn Tri: “ có uống ?”.

      chẳng chẳng rằng cầm lấy. Đúng lúc này, giọng dịu dàng vang lên: “Em đừng uống”.

      Cẩn Tri liền thu tay về. Trang Xung thở dài hơi, mở nắp chai, tự rót cốc đầy rồi đưa lên miệng.

      “Nhóm của Thẩm Gia Minh vừa xuất thêm người, có vẻ thân thiết với ta.” Lâm Tiệp chuyển đề tài, mọi người đều nhìn qua bên đó. Thẩm Gia Minh đứng chuyện cùng người đàn ông tầm ba mươi tuổi, thân hình cao gầy, đeo cặp kính trắng, trông có vẻ tri thức và nho nhã. Sau đó, ta giới thiệu đối phương với bạn bè.

      “Người đó tên Phó Tông Tư, bạn thân của Thẩm Gia Minh, là nhà khoa học được bố ta rất trọng dụng.” Ứng Hàn Thời .

      Thẩm Gia Minh kéo Phó Tông Tư gia nhập hội bạn mà hai người lên tầng hai, vào căn phòng riêng. Ứng Hàn Thời đứng lên: “Tôi nghe xem họ chuyện gì”.

      Lúc qua Cẩn Tri, khẽ thầm: “ hãy cẩn thận!”.

      dừng bước, trả lời mà quay đầu: “ biết”.

      Ứng Hàn Thời nhanh chóng khuất dạng.

      Lâm Tiệp rót ly rượu, đột nhiên mở miệng: “Việc gì phải giày vò ngài ấy như vậy”.

      Cẩn Tri còn chưa trả lời, Trang Xung xen ngang: “ hiểu đâu”. Lâm Tiệp lạnh lùng liếc chỗ khác, Trang Xung quay sang Cẩn Tri: “ uống sao? Say rượu cũng có tác dụng giải sầu đấy, để tôi uống cùng ”.

      Cẩn Tri nhìn chằm chằm cốc bia, trong đầu chợt vang lên câu của Ứng Hàn Thời: “Tiểu Tri, có phải chưa làm tốt điều gì nên em mới muốn ở bên ? Chúng ta từ từ cũng được… “ Có chút hối hận mình quá nặng lời, uống ngụm lớn. Bia vừa cay vừa nồng, khó uống chết được nhưng vẫn tu hơi cạn sạch. Trang Xung lại rót đầy cốc, hai người trầm mặc uống hết. Cuối cùng, cả Lâm Tiệp cũng nhập hội.

      Ứng Hàn Thời đứng ở góc hành lang, nghe thấy cuộc trò chuyện trong phòng.

      Thẩm Gia Minh cười : “ Phó, gần đây, công việc nghiên cứu đến đâu rồi? Ông già nhà em khen hết lời”.

      Phó Tông Tư từ tốn đáp: “Thẩm thiếu, mọi việc đều thuận lợi. Chủ tịch toàn quá lên thôi, cậu đừng trêu chọc tôi nữa”.

      Thẩm Gia Minh cười ha hả: “Em biết sống mình ở thành phố Giang, có gì cần cứ báo với em tiếng. có cần em cứ người chăm sóc hai bác ở quê nhà hay ? Bố em coi như con trai, chúng ta là người nhà, đừng khách sáo với em”.

      “Thẩm thiếu chu đáo quá! Có điều bố mẹ tôi là nông dân, tự do tự tại quen rồi, cần người chăm sóc. Làm tốt công việc Chủ tịch giao phó là trách nhiệm của tôi, Thẩm thiếu đừng đề cao tôi nữa, tôi thấy bất an đó.”

      “Con người cũng thà quá ! Chuyện lần trước em với , suy nghĩ đến đâu rồi?”.

      Phó Tông Tư ngập ngừng: “Chuyện đó… quả thực khó…”.

      Thấy đối phương định từ chối, Thẩm Gia Minh lập tức ngắt lời: “Tông Tư, ra chuyện này rất đơn giản. Bố em lớn tuổi, cũng chỉ có mình em. Sau này mọi thứ của ông già đều thuộc về em cả. Ông già cứ giữ khư khư con chip, muốn tìm cách tận dụng và phát huy nguồn năng lượng của nó cũng vì công ty của ông, vì lợi ích kinh tế mà thôi. Ông lúc nào cũng muốn trở thành doanh nghiệp số cả nước, thậm chí toàn cầu. Em khác, em cảm thấy con người còn quan trọng hơn lợi ích kinh tế. Đây cũng chính là nguyên nhân em và bố luôn mâu thuẫn trong quan điểm kinh doanh. Nếu giúp em đánh cắp con chip đó và nghiên cứu ra phương pháp để em tự do sử dụng năng lượng của nó em có thể giúp đỡ nhiều người hơn. Ai gặp khó khăn, gặp bất hạnh, em giúp họ. Việc làm này chẳng phải rất có ý nghĩa hay sao?”

      Thấy đối phương im lặng, ta tiếp: “Em từng nghe , là thiên tài, là chuyên gia của Viện khoa học. cũng là người chính trực, có hoài bão, có nguyên tắc, bao giờ xem trọng lợi ích kinh tế. Sao bây giờ lại lòng dạ giúp ông già thế?”.

      Phó Tông Tu lập tức mở miệng: “Thẩm thiếu đừng vậy. Tôi chỉ có hứng thú với con chip mà thôi. Vì nó vô cùng quý hiếm, tôi chưa nghe bao giờ, đúng dịp Chủ tịch cho tôi cơ hội…”.

      Hai người lại trao đổi lúc, Thẩm Gia Minh ngừng thuyết phục, còn Phó Tông Tu vẫn khéo léo từ chối. Có thể nghe ra, ta cảm thấy khó xử khi bị đứng giữa hai bố con nhà họ thẩm, nhưng kiên quyết chịu đánh cắp con chip.

      Ứng Hàn Thời hiểu ra vấn đề, trong lòng cũng có dự tính. Vừa định xuống, liền thấy Cẩn Tri ở bên dưới. Hai người cách nhau sàn nhảy đèn đóm nhấp nháy và đám đông hỗn loạn. ngồi bất động, tay cầm cốc bia, nhấp từ từ. Vẻ mặt lạnh nhạt và xa cách. Sau đó, đặt cốc xuống bàn, ngẩng đầu về phía . Ánh mắt hai người giao nhau hồi.

      Có lẽ vừa uống rượu nên má đỏ hây hây, đôi mắt sáng ngời. Giây tiếp theo nở nụ cười dịu dàng với . Tựa như có quyết tâm nào đó, mới cười thoải mái như vậy.

      Ứng Hàn Thời bám chặt lan can nhìn đăm đăm. biết bao lâu sau, Thẩm Gia Minh và Phó Tông Tư rời khỏi phòng riêng. Ứng hàn Thời cũng quay gót xuống đại sảnh tầng .

      Khi về chỗ ngồi, ba người uống rất nhiều bia. Tửu lượng của Lâm Tiệp tương đối khá nên vẫn hoàn toàn tỉnh táo. ta hỏi: “Ngài có phát ?”.

      Ứng Hàn Thời kể lại nội dung câu chuyện mà mình vừa nghe lỏm được. Mọ người đều tỏ ra phấn khởi. Trang Xung reo lên: “Tốt quá! Bao giờ chúng ta ra tay?”.

      Ứng Hàn Thời lắc đầu: “ Tôi rồi, chúng ta đến đây phải để cướp đoạt. Hôm nay, mọi người về nghỉ ngơi , mai tính sau. Tôi hy vọng vó thể trao đổi thẳng thắn với chủ nhân của con chip”.

      Cẩn Tri nhìn chằm chằm cốc bia, nghĩ thầm, lúc nào cũng lương thiện và chính trực như thế!

      Mọi người đứng lên. Cẩn Tri chân nam đá chân chiêu, Trang Xung vừa định giơ tay đỡ, Ứng Hàn Thời phản ứng nhanh hơn, túm lấy cổ tay .

      Cẩn Tri phản đối, Trang Xung cũng tự giác tránh sang bên. được vài bước, bàn tay Ứng Hàn Thời nhàng trượt xuống, nắm lấy bàn tay . Toàn thân Cẩn Tri gần mất hết sức lực, đành để mặc muốn làm gì làm.

      Bốn người rời khỏi quán bar, Trang Xung loạng choạng ra đường vẫy taxi. Cẩn Tri vừa định rút tay về, Ứng Hàn Thời lên tiếng: “Hai người ngồi xe , tôi đưa ấy về sau”.

      Rượu bốc lên đầu, Cẩn Tri nhướng mí mắt nặng trĩu nhìn : “Đầu em choáng váng quá, nổi nữa, nên để em ngồi xe mới đúng”.

      cõng em”.

      Cẩn Tri “ừ” tiếng, mơ mơ màng màng leo lên lưng Ứng Hàn Thời. gục đầu xuống vai , thiếp lúc nào hay. Vào thời khắc nào đó, Cẩn Tri nghe thấy tiếng gió thổi ù ù. mở mắt, phát hai người di chuyển với tốc độ cực nhanh. Cây cối dường như lao vun vút dưới chân họ. định đưa đâu thế? Cẩn Tri bình ổn hơi thở, giả vờ ngủ say.
      lyly, Nhi Đặnghoai90 thích bài này.

    5. amylee

      amylee Well-Known Member

      Bài viết:
      389
      Được thích:
      867
      Chương 17-2

      Ứng Hàn Thời nhanh chóng dừng bước. Cẩn Tri hé mắt, phát hai người đứng ở bậc thang sườn núi. Đây là ngôi chùa Bảo An của gian này?

      cõng , từng bước lên . Lưng ướt đẫm mồ hôi nhưng nhịp tim vẫn bình ổn như thường lệ. Cẩn Tri lặng thinh, bắt đầu đếm nhẩm các bậc thang.

      Xung quanh tối đen như mực, ếch nhái và côn trùng kêu rả rích. Ứng Hàn Thời bước rất chậm, cũng chẳng lời. Cẩn Tri đếm đến con số 1229, hai người mới lên đến cổng chùa. Bây giờ là đêm khuya, ngôi chùa vắng lặng như tờ. Cẩn Tri mục đích đưa đến đây là gì, nhưng biết điều, ở thế giới bên kia, chùa Bảo An là nơi lần đầu tiên hai người gặp nhau.

      Ứng Hàn Thời cẩn thận thả xuống đất, Cẩn Tri liền nhắm mắt lại. Giây tiếp theo, ngồi xuống, đỡ ngồi lên đùi mình, nhàng ôm vào lòng, để tựa đầu vào vai .

      Trong lòng đột nhiên len lỏi nỗi buồn khó tả, Cẩn Tri ngước lên nhìn thấy cằm người đàn ông. Cuối cùng, cùng lặng lẽ dõi mắt lên bầu trời. Sau đó, lại thiếp trong lòng .

      Khi Cẩn Tri tỉnh dậy là sáng ngày hôm sau. nằm giường ở nhà nghỉ, ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi vào trong phòng.

      Tầng của nhà nghỉ có phòng ăn . Lúc Cẩn Tri xuống, bên trong chật kín người. Ứng Hàn Thời, Trang Xung và Lâm Tiệp ngồi ở bàn trong cùng. tới, ngồi xuống. Trang Xung liến múc bát cháo đưa cho . Ứng Hàn Thời cũng buông đũa, bóc quả trứng gà luộc rồi bỏ vào chiếc đĩa trước mặt .

      “Cảm ơn !” Cẩn Tri .

      “Đừng khách sáo. Em còn đau đầu ?”.

      “Đỡ rồi ạ!”.

      “Em nhớ uống nhiều nước chút”.

      “Vâng”.

      Hai người im lặng.

      lúc sau, Lâm Tiệp hỏi: “Hôm nay, chúng ta tiếp tục theo dõi Thẩm Gia Minh phải ?”.

      Ứng Hàn Thời gật đầu.

      Trang Xung lên tiếng: “Tôi thuê chiếc ô tô”.

      “Hôm nay tôi ở nhà, chắc có vấn đề gì chứ?” Cẩn Tri đột ngột mở miệng.

      Ứng Hàn Thời đáp: “Được!”.

      Ăn xong bữa sáng, Cẩn Tri mình về phòng. lúc sau, Trang Xung gõ cửa. ta xông thẳng vào nhà vệ sinh, vặn vòi nước chảy xối xả mới cất giọng thầm: “Tôi và Lâm Tiệp bây giờ. Tôi đến để báo cho biết tin”.

      “Tin gì?”.

      “Chắc chắn Ứng Hàn Thời đoán ra điều gì đó. Hồi nãy, vừa lên gác, ấy bảo tôi và Lâm Tiệp làm nhiệm vụ, còn ấy ở lại nhà nghỉ. Lâm Tiệp hỏi tại sao, ấy liếc tôi cái, ánh mắt mang hàm ý sâu xa. Sau đó, ấy , hôm nay phiền bọn tôi vất vả chút, ấy phải ở bên cạnh hai mươi tư tiếng đồng hồ”.

      Cẩn Tri giật mình.

      Trang Xung cười cười: “Như vậy cũng tốt. Có ấy ở đây, chắc xảy ra chuyện gì đâu. Tôi đây!”.

      Sau khi Trang Xung rời , Cẩn Tri ngồi xuống giường, trong đầu lên hình ảnh Ứng Hàn Thời ôm ngồi bậc thang trước cổng chùa. ra, nơi xa bảo vệ .

      Cẩn Tri đứng dậy, đến bên bức tường, từ từ ngồi xuống. Hôm nay, theo mọi người ra ngoài là muốn tĩnh tâm để sắp xếp lại mạch suy nghĩ. Cẩn Tri hồi tưởng lại cảnh tượng trong mơ. Chi tiết đầu tiên nhớ tới là áo sơ mi trắng và chiếc váy dài màu xanh nhạt. Sáng nay, thay bộ đồ này ra, bỏ ở đầu giường. Cẩn Tri liền đứng lên, ném chúng vào thùng rác rồi lại ngồi nghĩ tiếp.

      thấy nơi đó, chỉ nhớ xung quanh mênh mông, trống trải và tối đen, chẳng có bất cứ tiếng động nào, ngay cả hơi thở cũng yếu ớt nhất. hiểu nơi nào mới hoàn toàn tĩnh lặng đến thế?

      Cẩn Tri cố gắng hồi tưởng thêm những chi tiết khác nữa và dáng vẻ của người đàn ông trong mơ. Tuy nhiên chỉ nhìn thấy bóng lưng mơ hồ của .

      Buổi trưa, Ứng Hàn Thời đến gõ cửa phòng Cẩn Tri. : “Chúng ta ăn cơm thôi!”.

      “Vâng!” Cẩn Tri đáp lời rồi theo xuống dưới.

      Hai người lặng lẽ bộ hè phố. Tới quán ăn, Ứng Hàn Thời dừng bước: “Nhân viên phòng nghỉ quán sủi cảo này khá ngon. Mấy hôm nay, em ăn rất ít, chúng ta nếm thử !”.

      Quán tương đối đông người, ồn ào và náo nhiệt. Ứng Hàn Thời chọn vị trí bên cửa sổ rồi bảo nhân viên phục vụ lấy bình nước nóng tráng lượt bát đũa cho hai người. Cẩn Tri yên lặng theo dõi động tác của , bỗng dưng có cảm giác đúng là người đàn ông Trái đất bình thường chứ phải người ngoài hành tinh tài giỏi nữa.

      Gọi món xong, hai người yên lặng chờ đợi. Cẩn Tri thích bầu khí gượng gạo này nên tìm đề tài để chuyện: “Lần đầu tiên em gặp ở chùa Bảo An, nghiên cứu diện mạo của Phật tổ xem có gì khác biệt. Câu này có nghĩa là gì thế?”.

      Ứng hàn Thời mỉm cười: “ từng đọc số sách của người Trái đất, đưa ra nghi vấn “Thần” và “Phật” ra là người ngoài hành tinh đến Trái đất từ thời xa xưa. Chính họ tạo ra nền văn mình ban đầu của Trái đất. Các bức bích học và truyền thuyết Ai Cập cũng nhắc tới câu: Thần hứa trở về từ các vì sao”.

      Cẩn Tri cảm thấy rất mới mẻ: “Vì vậy tập trung quan sát, mục đích xem có phải là đồng loại của mình? có phát ra điều gì ?”.

      Ứng Hàn Thời hơi ngượng ngùng: “ chẳng tìm thấy manh mối gì cả”.

      Cẩn Tri nhoẻn miệng cười. Nhớ tới nhiệm vụ lần này, lại hỏi: “Hôm qua , bức xạ năng lượng quét ra dấu vết người ngoài hành tinh, nhiều khả năng bởi vì đối phương có sức chiến đấu mạnh. Theo , họ là giống loài nào?” Sở dĩ hỏi câu hỏi này là vì hồi ở núi Y Lam, Tiêu Khung Diễn cho biết, ngọn cây hay con cá cũng có thể là người ngoài hành tinh.

      Ứng Hàn Thời cất giọng ôn hòa: “ Cẩn Tri, đừng dùng từ “giống loài” để về bọn . Vũ trụ bao la rộng lớn nên thế nào cũng tồn tại nền văn minh cao hơn Diệu Nhật. thầy giáo ở trường quân kể từng gặp chủng tộc thoắt thoắt như cái bóng. Chủng tộc đó tiến hóa đến mức có thể sinh tồn với trạng thái lượng tử. Cũng có người kể từng xuyên qua thời , bất lão bất tử. Cũng có người kể, từng gặp người Silic, tức là toàn bộ cơ thể do silic tạo thành, trông rất giống tượng đá… Tóm lại, chúng ta thể tùy tiện đưa ra suy đoán lần này gặp đối tượng thế nào?”.
      (Silic là tên nguyên tố hóa học trong bảng tuần hoàn nguyên tố có ký hiệu Si và nguyên tử khối bằng 14. Nó là nguyên tố phổ biến sau oxi trong vỏ Trái đất (25,7%), cứng, có màu xám sẫm – ánh xanh kim loại, là á kim có hóa trị +4.)

      Cẩn Tri giật mình: “Vậy hãy chú ý an toàn”.

      “Ừ!” Ứng Hàn Thời nhìn chăm chú khiến mất tự nhiên, vô thức cúi đầu.

      Nhân viên phục vụ bê hai bát sủi cảo bốc khói tới. để ý, cứ thế xúc miếng đưa lên miệng. Kết quả, nước canh nóng khiến đầu lưỡi bị bỏng, liền há miếng sủi cảo xuống bát theo phản ứng, giơ tay ôm miệng.

      Ứng Hàn Thời lập tức nắm cổ tay : “Em bị bỏng à?”.

      Cẩn Tri gật đầu, cầm cốc nước nguội bên cạnh uống ngụm, nhưng đầu lưỡi vẫn đau rát.

      “Để xem nào!” Ứng Hàn Thời bóp tay . Cẩn Tri vô thức lè lưỡi cho xem.

      Nhân viên phục vụ cười : “Chị ăn vội quá ấy mà. Nồi canh sôi sùng sục nên phải từ từ thôi. Để tôi rót cốc nước lạnh. Hay là chị bảo bạn trai thổi cho”.

      Người vô tâm, người nghe lại hiểu theo nghĩa khác. Ý của chàng nhân viên là bảo Ứng Hàn Thời thổi bát sủi cảo cho . Tuy nhiên, Ứng Hàn Thời đỏ mặt tía tai, Cẩn Tri ngượng ngùng cúi đầu: “ cần đâu”.

      Vì lưỡi bị bỏng nên Cẩn Tri đổi sang món mì lạnh. Ăn xong, hai người lại bộ về nhà nghỉ. Trời nắng chói chang, đường phố vắng vẻ, hàng cây ven đường vang lên tiếng ve rả rích. Ứng Hàn Thời trước, Cẩn Tri lặng lẽ dõi theo . chợt có cảm giác bóng lưng đặc biệt độc và trầm mặc.
      Dương Trà Giang, lyly, Trâu2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :