Chương 15: câu Nguyên Bảo Edit: Skye Xe ngựa rời khỏi hoàng cung, tuy nhìn thấy bên ngoài, nhưng nghe thanh liền đoán ra được. Khi ở trong cung, xe ngựa chạy đều có tiếng vọng lại. Mà sau khi rời khỏi hoàng cung, những nghe thấy tiếng vọng mà tiếng ồn ào cũng truyền vào lỗ tai, cảm giác trở lại nhân gian thoáng chốc đánh úp lại, trong lòng đột nhiên thư sướng . "Này, thái hậu nương nương quả nhiên phải nữ nhân bình thường , có thể mặt đổi sắc cùng Nhiếp Chính vương đại nhân đối chọi gay gắt. Vương gia đại nhân, thái hậu nương nương là đại địch sao?" Nhấc chân, khuỷu tay gối đệm lót đầu, sau đó dùng tay nâng má, Nguyên Sơ Hàn cười híp mắt , giống như đóa hoa. " nữ nhân có thể quấy nhiễu mưa gió gì, thế lực phủ Quốc trượng rắc rối khó gỡ, kia mới đúng là đại địch." Phong Ly lãnh đạm trả lời, nghe qua nhặt, nhưng cũng nhìn ra được, phủ Quốc trượng kia đích là địch nhân của . Mở to hai mắt, Nguyên Sơ Hàn nhìn về phía Phong Ly, " Phủ Quốc trượng? Chưa từng nghe qua." Nàng cho tới bây giờ tận lực hỏi thăm qua nhân vật lớn ở triều đại này, ngay cả Phong Ly, cũng là khi đó ở Sâm Châu vô ý nghe Trịnh Vương nhắc tới mới biết được, nguyên lai đời này còn có Nhiếp Chính vương. Phong Ly nhìn nàng cái, "Chưa từng nghe qua phủ Quốc trượng, tiểu thần tiên đúng là hỏi thế ." "Nhiếp Chính vương đại nhân, người đừng nữa ba chữ tiểu thần tiên kia được ? Từ trong miệng người khác ra đều mang theo kính ngưỡng , nhưng từ trong miệng Vương gia đại nhân ngài ra, nghe qua như châm chọc vậy." Nhíu mày, Nguyên Sơ Hàn rất thích giọng điệu của . Bí mật của nàng bị vạch trần cũng quá mức , luôn dùng loại giọng điệu này gọi tiểu thần tiên, nghe qua cứ như khoe khoang mọi thứ đều chạy khỏi mắt của . " Mỗi câu Nhiếp Chính vương đại nhân, Vương gia đại nhân của ngươi, chẳng lẽ châm chọc sao?" Nhìn nàng, sắc mặt lạnh nhạt, đôi mắt sâu thẳm bốn bề sóng dậy, người nhìn vào có vài phần khiếp sợ, dồn ép người khó thở. " ? Trong lòng ta tuyệt đối là kính trọng. Nhiếp Chính vương đại nhân thiên hạ vô song, kiếp này có thể được gặp Vương gia đại nhân, là tiểu nữ tử tam sinh hữu hạnh." Trợn tròn mắt lời bịa đặt, cực kỳ lưu loát. Lạnh nhạt nhìn nàng, sau lúc lâu Phong Ly thu hồi tầm mắt, " Khi láo cần nghiến răng nghiến lợi." Nguyên Sơ Hàn giơ tay nhéo hai xương gò má, "Đa tạ Nhiếp Chính vương đại nhân chỉ giáo." Phong Ly để ý nàng, khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng , có thể thấy được là muốn quan tâm nàng giả mù sa mưa . Nguyên Sơ Hàn cũng thèm để ý, dù sao từ lần đầu tiên nhìn thấy Phong Ly, vẫn mặt nghiêm lạnh thế này .Khí lạnh nghiêm nghị toàn thân, tựa hồ có thể dọa người chết. Lúc bắt đầu, nàng có chút kiêng kị , bất quá nàng tại là con tin trọng yếu, biết chính mình tạm thời có tác dụng, cho nên cũng sợ. Dù sao, Phong Ly cũng động đến nàng. "Thái hậu muốn ta, cách khác, phủ Quốc trượng cũng muốn ta rồi. Nhiếp Chính vương đại nhân cùng phủ Quốc trượng, rốt cuộc thế lực hai phe thay đổi thế nào đây? Bản chất con người của ta ấy mà, phải quan sát trông ngóng mới được." Mặt mày cong cong giống như trăng sáng, Nguyên Sơ Hàn cố ý đùa cợt. "Xem ra ngươi vẫn muốn gả cho hoàng thượng?" Phong Ly nhìn nàng, ngồi ở chỗ kia ổn định như núi. "Chẳng lẽ, Nhiếp Chính vương đại nhân có biện pháp có thể giúp ta gả cho hoàng thượng sao? Vương gia đại nhân giúp ta chứ?" Thu hoạch ngoài ý muốn nha, nếu Phong Ly có thể gật đầu đáp ứng, vấn đề khó nan giải nhất của nàng được giải quyết rồi. Phong Ly nhìn nàng cái, trả lời, bất quá trong đôi mắt kia dường như có thâm ý khác. Nguyên Sơ Hàn cân nhắc , bỗng dưng cười, "Vì thể gả làm vợ cho đứa , xem ra ta cũng chỉ có thể làm con tin của Nhiếp Chính vương đại nhân thôi. Vương gia đại nhân có thể bảo vệ tiểu nữ tử ta xuôi gió xuôi nước, tiểu nữ tử cũng phải bày xuất chút thành ý mới được. Giống chuyện tình ‘ vẽ đường cho hươu chạy ’ mấy ngày hôm trước, ta giúp Vương gia đại nhân làm vài lần." Sắc mặt Phong ly khẽ biến lạnh, liếc nàng cái, ánh mắt kia rất có áp lực. Nguyên Sơ Hàn để ý, vẫn như cũ cười tít mắt , mặt mày nở hoa. "Tiểu hoàng thượng nha, là đứa bé, vóc dáng còn cao bằng ta. Đứa lớn như vậy phải cưới vợ, quả thực là phá hoại cây non. Khi đó ta nghe lão nhân gia , tiểu hoàng thượng sớm định ta làm hoàng phi, ngay cả chọn hoàng hậu cũng định xong." Nhìn Phong Ly, việc này tất nhiên là hiểu biết nhất . "Hoàng hậu quả sớm định ra rồi, ngoại tôn nữ Mai gia, cũng là biểu tỷ của hoàng thượng ." Phong Ly giải thích nghi hoặc cho nàng, sắc mặt kia vẫn lãnh đạm như cũ. "Mai gia? Là người phủ Quốc trượng đó! Hoàng hậu tương lai là người trong nhà bọn họ, đây là nước phù sa chảy ra ruộng ngoài." Cho nên, cho dù nàng làm hoàng phi, cũng là người ngoài. Chết rồi, thái hậu, hoàng hậu, nữ nhân giữa hậu cung cực kỳ có quyền thế đều là người Mai gia , nếu nàng tiến cung, vậy thảm rồi. Nhìn về phía Phong Ly, Nguyên Sơ Hàn ánh mắt lấp lánh, "Nhiếp Chính vương đại nhân, nếu ngài cùng phủ Quốc trượng sống mái với nhau, ngài có chiếm được phần thắng ?" "Ngươi lại có chủ ý gì? Hỏi vòng vèo ra người nào có phần thắng lớn, là muốn lập tức trở mặt sao." Phong Ly có vài phần kiên nhẫn, nếu nàng ta tính toán như vậy, cũng có khả năng hỏi quang minh chính đại như vậy . Khả năng duy nhất là, nàng ta rảnh rỗi có chuyện gì, tốn hơi thừa lời hỏi chơi. "Cũng có thể nha." tay nâng má, Nguyên Sơ Hàn hưng trí dạt dào. Phong Ly ràng nhắm mắt lại, nghe nàng lải nhải. Hơi thở trong lúc đó mang theo mùi máu vạt áo, khiến cực kì mất kiên nhẫn. Nguyên Sơ Hàn thấy để ý tới mình, bĩu môi, sau đó tựa vào vách xe tháo cây trâm vàng đầu. Cây trâm vàng nặng, cực kì phổ thông, được đánh bóng, bên trong rỗng . Vặn mở đỉnh trân châu, bên trong là mấy chục gốc ngân châm dài , đây là nghiên cứu gần đây của nàng. Bởi vì bao cuốn hẳn lúc nào cũng có thể mang người, mà trâm cài này, tới chỗ nào đều có thể mang theo. Sau này nàng muốn làm ra nhiều hơn thứ khác biệt hơn, quả thực quá thuận tiện. Xe ngựa chạy con đường rộng, rất nhanh tiến vào đại môn vương phủ, hôm nay hồi diễn trò hoàn thành viên mãn. Xe ngựa chậm rãi dừng lại, Nguyên Sơ Hàn cũng nhìn Phong Ly, trực tiếp đứng dậy ra ngoài. Theo càng xe nhảy xuống, nàng cũng quay đầu lại, hướng tiểu viện mình tới, ở trong vương phủ, nàng ở nơi nào đều rất ràng. Vừa được hai bước, từ phía sau truyền đến giọng Phong Ly , thành công ngăn nàng dừng bước. "Nguyên Bảo." Nguyên Bảo? cư nhiên gọi nàng là Nguyên Bảo? Tên này chỉ có Trịnh Vương gọi, lão nhân gọi nàng như vậy, là vì cực kỳ sủng ái nàng. Cảm thấy gọi tên đủ để biểu ra thích của lão, cho nên liền gọi Nguyên Bảo à. Dừng tại chỗ hai giây, trong khoảnh khắc tim Nguyên Sơ Hàn ngừng đập. Từ từ xoay người, chưa nhìn thấy người gọi nàng bị kiện y phục nện vào đầu, rơi đầu nàng, chặn tầm mắt. “Giặt sạch vết máu ngươi phun quần áo .” Giọng lạnh lùng tuyệt vang lên khiến trái tim Nguyên Sơ Hàn thoáng chốc ngừng đập khôi phục lại. Kéo y phục đầu xuống, giữa tầm mắt, bóng dáng cao ngất lộ hàn khí xa. Cầm lên ngoại bào hoa lệ, Nguyên Sơ Hàn nhíu mày nhìn, vạt áo là mảng lớn vết máu khô, nàng quả ói ra rất nhiều sao!
016 vẽ đường cho hươu chạy Edit: Skye Nhìn Nguyên Sơ Hàn hoàn hảo tổn hao gì trở về, Hương Phụ thở dài nhõm hơi. Từ khi Nguyên Sơ Hàn rời khỏi, nàng liền lo sợ, sợ sau cùng trở về chỉ còn mình Phong Ly, mà Nguyên Sơ Hàn lại bị vây hãm ở trong cung. "Tiểu thư, trong tay người…hình như là y phục của Vương gia." theo Nguyên Sơ Hàn trở về phòng, Hương Phụ nhìn chằm chằm y phục trong tay nàng, là ngoại bào ám sắc Phong Ly mặc, là vải dệt thượng thừa, cổn viền vàng, ngay lập tức biết chủ nhân y phục là ai. "Ừm, là của vị đại nhân Nhiếp Chính vương kia. Hương Phụ, cầm lấy giặt , mặt đều là máu, vị Vương gia đại nhân kia ghét bỏ ghê gớm." vào phòng, ném tới ghế tựa rồi phủi tay, Nguyên Sơ Hàn xoay người đặt mông ngồi giường bên cửa sổ, cảm giác có chút mệt mỏi. Hương Phụ cầm lấy y phục lật lật lại, quả nhiên thấy vạt áo có máu. Suy xét lúc lâu, sau đó nhìn về phía Nguyên Sơ Hàn, "Tiểu thư, tình huống cực kỳ nguy cấp sao? Khiến người phải dùng đại chiêu thổ huyết cuối cùng này." "Đúng vậy a, thái hậu nghĩ muốn giữ ta ở trong cung làm con tin. Tuy ở nơi này cũng là con tin, nhưng ta tin tưởng, ở chỗ này làm con tin so với ở trong cung làm con tin khẳng định hạnh phúc hơn. Tiểu hoàng thượng kia nha, vóc dáng cao bằng ta, trẻ con chưa thoát. Còn thái hậu à, chậc chậc, phải nữ nhân tầm thường, dám cùng Phong Ly đối chọi gay gắt. Dù sao đó cũng là nơi vào thể ra, tránh xa là tốt nhất nên ta tình nguyện ở chỗ này làm con tin." Ngón tay thon dài trắng nõn gõ tay vịn giường, Nguyên Sơ Hàn nhắm mắt kể. " giờ tiểu thư cảm thấy chỗ Vương gia là an toàn nhất sao?" Trái lại Hương Phụ cảm thấy tựa như Nguyên Sơ Hàn có chút thay đổi đánh giá với Phong Ly. "Đương nhiên phải , chỉ là trái ngược với hoàng cung mà , nguy hiểm ở chỗ khá thấp." Mở to mắt, Nguyên Sơ Hàn lập tức phủ nhận, hơn nữa trong lòng quả cũng nghĩ như vậy . Hương Phụ gật gật đầu, sau đó cầm lên ngoại bào của Phong Ly, tính toán giặt sạch . "À, Hương Phụ, cầm y phục ra ngoài, cần giặt sạch." giặt sạch, nàng liền giặt sạch sao? Đường đường Nhiếp Chính vương, y phục vô số, cũng phải chỉ có kiện này. " giặt sạch ạ?" Hương Phụ lại hỏi. " cần giặt sạch." Nguyên Sơ Hàn đứng dậy qua túm lấy y phục, y phục có mùi thơm nhàn nhạt , mùi thơm gì, nhưng có thể ngửi thấy ràng. Ban đêm, chủ tớ hai người dùng xong bữa tối, sau khi rửa mặt xong liền ngồi giường trò chuyện. Hương Phụ vẫn lo lắng, đây phải địa bàn của mình, lại lấy thân phận con tin bị ‘ giam giữ ’ ở trong này, nên luôn luôn yên lòng. "Từ khi tới đây, chúng ta có bất kỳ liên hệ nào với bên ngoài, thậm chí có người đến gặp. Lão gia cực kỳ lo lắng tiểu thư, nhưng lại có biện pháp phái người đến xem, vương phủ này là cái lồng giam a." Hương phụ ôm chăn, giọng . Nguyên Sơ Hàn dựa vào gối đầu, tóc dài tán đầu vai, gương mặt xinh đẹp tinh xảo trắng nõn như ngà voi, "Cũng thể như vậy, có lẽ là ông lão tận lực phái người qua đây. Đế đô thể sánh bằng Sâm Châu, nơi nơi đều có ánh mắt. Ông vốn là tận lực khiêm tốn, khiêm tốn cả đời, chưa đến điểm mấu chốt thể quá lộ liễu." Hương Phụ khó hiểu, nhưng vẫn cũ lựa chọn tin tưởng Nguyên Sơ Hàn, "Có lẽ tiểu thư đúng, nô tỳ quá lo lắng." "Được rồi, nhà đầu nhà ngươi, ta đảm bảo để ngươi xảy ra chuyện gì.” Nàng cười rộ lên, khiến khuôn mặt nhắn như trăm hoa bừng tỉnh. Hương Phụ lè lưỡi, cuộn sợi tóc mình, "Nô tỳ tin tưởng tiểu thư." "Nhanh ngủ , ta cũng cần phải ngủ. Hôm nay diễn trò nhiều quá, ta nôn ra máu đến mức đau cả yết hầu, ta cần phải nghỉ ngơi rồi." Nàng nhéo nhéo yết hầu, quả có chút đau. Hương Phụ gật đầu, xỏ giày muốn rời , thuận tiền tắt ánh nến trong phòng. Trở về phủ Nhiếp Chính vương, thân phận lại trở về là con tin, bất quá Nguyên Sơ Hàn thích loại yên lặng này. Từ khi tiến cung qua bốn ngày, bốn ngày này, nàng chưa thấy qua Phong Ly, càng ai tới truyền lời Phong Ly, có thể thấy được tạm thời cần nàng phải làm gì. Nàng cũng cần phải giúp ’nối giáo cho giặc’, cũng càng cần phải nàng lên sân khấu diễn trò. Bên trong tiểu viện của nàng, gạch đá trơn nhẵn sạch là thảo dược nàng đào ra từ trong rừng trúc bên cạnh được phơi nắng. Cho dù là thảo dược tầm thường nhưng cũng xem như là loại lạc thú. Trực tiếp ngồi chiếu, Nguyên Sơ Hàn lựa nửa dược liệu khô, lấy ra có vẻ sai, sau đó đặt cùng nhau tiếp tục phơi nắng. Loại nào chất lượng tốt liền ném qua bên, rồi cứ như vậy lăn qua lăn lại, thuần thục cho đến hết thời gian. Bỗng dưng, tiếng bước chân vội vàng truyền đến, nhanh chóng tiếp cận tiểu viện của nàng, hơn nữa chỉ người. Ngẩng đầu nhìn ra cửa viện, ngay sau đó bốn hộ vệ nâng hắc y nhân vào tiểu viện. "Quận chúa, bị trọng thương, thỉnh người trị liệu." Bốn hộ vệ nâng hắc y nhân kia đặt mặt đất sạch , mắt người nọ nhắm chặt, hắc y đều là máu. Nguyên Sơ Hàn đứng lên, nhăn mi, xa cách nhìn bốn người, "Nhiếp Chính vương đại nhân muốn các ngươi đưa tới?" "Bẩm quận chúa, quả là Vương gia lệnh chúng ta đưa tới. Thỉnh quận chúa mau chóng trị liệu, Tề Dương được." Nhìn Nguyên Sơ Hàn, cho dù lời thỉnh nhưng ánh mắt vẫn khí thế bức người. "Coi ta là đại phu công cộng trong phủ các ngươi à, có thương tích liền tới gặp ta, lời ta , có nhớ ." Khi đó nàng nếu giúp nàng lấy tiểu hoàng thượng, nàng liền cống hiến chút gì đó thích hợp . Kết quả, còn chưa đảm bảo sử dụng nàng trước rồi. "Thỉnh quận chúa trị liệu." Hộ vệ kia sắp thể nhịn được nữa, dường như nếu Nguyên Sơ Hàn động thủ, chính động thủ. Hai tay ôm ngực, Nguyên Sơ Hàn cười lạnh nheo mắt nhìn sắc mặt tái xanh của bốn hộ vệ, ngay khi bọn họ gần đến mức sắp nổi giận mới từ từ ngồi xuống. Từ trong lồng ngực bày ra bao cuốn, thần tốc tay trải rộng ra, thủ pháp lanh lợi thi châm, nhanh chóng đánh vào các vị trí ngực hắc y nhân, ngực ngừng chảy máu. Sau khi ngừng máu, Nguyên Sơ Hàn cầm tay , bắt mạch. Ba ngón tay đè lên mạch chủ, con ngươi Nguyên Sơ Hàn lạnh lùng khẽ chuyển, sau đó nhìn mặt người kia. "Chảy máu quá nhiều, mạch tượng mỏng." Thả tay xuống, nâng tay theo bờ vai bắt đầu ấn mạnh xuống, khi ấn xuống chân, hắc y nhân hôn mê phát tiếng kêu đau yết ớt. "Gãy xương đùi, trước ngực có vết thương trí mạng, có thể giữ được hơi thở đến bây giờ quả là nghị lực ngoan cường." xong, động thủ thu hồi ngân châm, sau đó trực tiếp mở quần áo của . ngực quả có miệng vết thương rất lớn, là vết thương do kiếm gây ra, may mà thương tổn sâu nên mới sống được đến tận giờ. hồi, Nguyên Sơ Hàn đem toàn bộ y phục hắc y nhân mặc cắt sạch, thân thể nam nhân trần truồng nằm tê liệt ở trong viện, khiến cho bốn hộ vệ bên cạnh cực kỳ thoải mái. Nguyên Sơ Hàn xem như thấy, hạ châm tại mi tâm, ngực, bụng và chỗ đùi của người bị thương, sau đó đứng dậy trở về phòng. Cửa viện, bóng dáng cao ngất đứng ở nơi đó lâu, tiến vào sân viện khi bóng lưng khác biến mất, đôi mắt sâu thẳm phảng phất tựa hàn đàm rơi người mảnh vải trong viện. "Phủ phần dưới bụng cho ." Mở miệng, giọng trầm thấp lãnh đạm dị thường. Hộ vệ tuân lệnh, từ đống quần áo bẩn lấy miếng vải thô, che phần dưới cho người hôn mê. Quả nhiên, như vậy xem ra thoải mái hơn.
017 Bản sắc thầy thuốc Edit: Skye Chỉ là trong khoảnh khắc, Nguyên Sơ Hàn lại từ trong phòng ra ngoài, Hương Phụ cũng theo, trong tay ôm hòm thuốc lớn. Nguyên Sơ Hàn vén cao ống tay áo, hai tay được rửa qua bằng rượu để trừ độc. Liếc mắt cái liền nhìn thấy phần dưới của người kia bị che lại, Nguyên Sơ Hàn khỏi cười rộ lên, "Nam nhân các ngươi cũng hiểu thế nào là xấu hổ à? Mặc kệ là nam nhân hay nữ nhân, ở trong mắt ta đều là gà trắng luộc hết." Bốn hộ vệ đứng ở bên, nghe lời này cùng liếc mắt nhìn nhau cái, bọn họ hiểu như vậy khá là quái dị, dù sao Nguyên Sơ Hàn cũng là thầy thuốc chuyên nghiệp. Nhưng mệnh lệnh của Vương gia, làm sao có thể nghe được đây. Ngoài cửa, Phong Ly khoanh tay sau lưng tiêu sái tiến vào, "Mau chóng trị liệu." Nữ nhân này lời vô nghĩa rất nhiều. Liếc mắt nhìn Phong Ly cái, Nguyên Sơ Hàn ngồi xổm xuống, cười sáng lạn như ánh mặt trời, "Nhiếp Chính vương đại nhân, cái này tương đương với việc đảm bảo cho tiểu nữ tử ta à?" Phong ly sắc mặt đổi, "Mau ra tay." Nghiêng đầu nhìn vài giây, sau đó cười cười, cùng tranh luận. Có lẽ bảo đảm cho nàng rồi. Hương Phụ ngồi xổm bên cạnh Nguyên Sơ Hàn, lưu loát đem hòm thuốc mở ra. Hòm thuốc này giống với hòm thuốc của các đại phu khác, mặt kéo ra hai ngăn, ngăn cùng cư nhiên còn có ngăn gấp khúc, tổng cộng có ba tầng. Bên trong chứa đầy dụng cụ ngay ngắn chỉnh tề, lập tức hấp dẫn tầm mắt mọi người. Phong Ly nhìn hòm thuốc kia, khỏi thừa nhận Nguyên Sơ Hàn, mặc dù tuổi còn , nhưng y thuật có lẽ thực phải giả . Cầm kẹp mang theo bông tẩm qua rượu mạnh lau lên ngực đầy máu người còn hôn mê, động tác thành thạo. "Kìm cầm máu." Đầu chuyển, đưa cái kẹp dùng qua về hướng Hương Phụ. Hương Phụ tay lấy kẹp, tay chuyển tới cái kìm tinh xảo. Dùng kìm kẹp lấy mạch máu chính chảy máu dữ dội. "Viên thuốc cầm máu." Lại đưa tay ra, Hương Phụ vạn phần phối hợp từ bình đổ ra viên thuốc màu trắng, đặt ở tay Nguyên Sơ Hàn. Bóp miệng người nọ, đem viên thuốc nhét vào trong miệng . Phong Ly đứng ở khoảng cách xa, nhìn Nguyên Sơ Hàn thủ pháp thành thạo, đôi mắt sâu thẳm lên tia tán thưởng. Xử lý tốt vết thương, sau đó khâu lại, Hương Phụ thông thạo dụng châm, làm trợ thủ cho Nguyên Sơ Hàn, tuổi còn nhưng lại trấn tĩnh khác thường. Dùng ngân châm đâm mấy chỗ ngực, sau đó khâu lại, thủ pháp rất nhanh. Hơn nữa, có thể là bởi vì liên quan đến mấy cây ngân châm, người hôn mê vẫn hôn mê như cũ, làm như có cảm giác đau đớn. Ở da thịt xe chỉ luồn kim, nhắc đến thoải mái người động thủ cảm thấy thoải mái, nhưng người nhìn lại dễ chịu như vậy. Hình ảnh quả thực tàn nhẫn, làm cho người ta khỏi có vài phần cảm động, da thịt tựa hồ bị đau theo. "Ngoại thương này khâu lại, lúc ấy do ta cẩn thận học tử tế nên phải sở trường của ta. Về sau vết khâu này rất khó nhìn, mong vị huynh đệ ta thứ." Nguyên Sơ Hàn vừa khâu vừa chuyện, ngữ khí thoải mái, giống như nàng thêu hoa. Hương Phụ bên nhìn, bên lắc đầu, "So với trước kia tốt hơn nhiều, vết khâu của người trước mới đúng là xấu, da thịt hợp lại nhìn y như con rết.” "Đúng đấy, ngươi cũng cần phải luyện tập nhiều, thể chỉ nhìn là được. Thực tiễn mới có thể tiến bộ, ngươi thực cho rằng đời này có thiên tài sao?" Nguyên Sơ Hàn nhân cơ hội giáo dục Hương Phụ. Hương Phụ gật gật đầu, đối với y thuật nàng cực kỳ nghiêm túc. "Cây kéo." Khâu lại xong, Nguyên Sơ Hàn đưa tay, bàn tay đầy máu. Hương Phụ đưa kéo cắt chỉ, vết thương lớn khép miệng hoàn tất. Rải thuốc bột, dùng băng gạc băng lại miệng vết thương. Đứng dậy, Hương Phụ đứng bên cầm bông tẩm rượu lau máu tay Nguyên Sơ Hàn, nhìn ra được nàng làm trợ thủ từ lâu, toàn bộ đều thuận lợi, ăn ý phối hợp. Lau sạch xong chuyện, Nguyên Sơ Hàn đến chỗ gãy xương của người bị thương, ngồi xổm xuống rồi quay đầu nhìn lướt qua Phong Ly, nghĩ tới người này biết khi nào xoay người . "Nhiếp Chính vương đại nhân, người cảm thấy kỹ thuật khâu miệng vết thương của ta như thế nào? Vết khâu nhìn có tốt ?" Tay nắm phần đùi gãy của người bị thương, bên cười tít mắt hỏi. "Còn có thể thêu hoa da thịt sao?" Phong Ly hỏi lại nàng, khi nàng vừa mới khâu miệng vết thương, quay lưng . "Đương nhiên là có thể nha." Thoải mái đáp lời, tay ngừng động. Nàng lập tức cầm xuống, người hôn mê lập tức vì đau đớn mà tỉnh dậy vùng vẫy. "Vài vị các ngươi tới đè lại, ta muốn nối xương. nhích tới nhích lui, chân này bị phế." Nàng chỉ huy, bốn vị hôn vệ nhìn thoáng qua Phong Ly, sau đó tới hỗ trợ. Mỗi người đè chặt người bị thương, Nguyên Sơ Hàn bên này nối xương. "Ta phải đại phu chuyên chỉnh hình chuyên nghiệp, cho nên khả năng tốn chút công phu, cố gắng nhịn." Nhìn thoáng qua người giãy giụa bị đè chặt, Nguyên Sơ Hàn cảnh cáo . Động tác tay vẫn tiếp tục, người bị giữ chặt đau đớn kiệt sức bắt đầu kêu gào. "Gãy xương này phải cực kỳ nghiêm trọng, nhẫn nại phen, chốc lát là tốt rồi." Với tiếng kêu gào gần như muốn ngất đối với Nguyên Sơ Hàn mà có ảnh hướng lớn gì, nàng cười tít mắt khuyên giải an ủi, động tác tay vẫn giảm. Hương Phụ từ trong gian phòng lấy ra miếng gỗ trúc được đánh bóng, thời đại này có thạch cao, chỉ có thể dùng cái này để cố định. “Tốt rồi." Sau cùng tiếp cận, cẩn thận sờ sờ có sai lầm, Nguyên Sơ Hàn tuyên bố đại công cáo thành. Hương phụ tới hỗ trợ, chủ tớ hai người phối hợp ăn ý đem trúc bản cố định, dùng băng gạc quấn chặt. Hai nơi có vết thương nghiêm trọng được xử lý tốt, xong xuôi Nguyên Sơ Hàn vào phòng rửa tay. Còn lại vết thương Hương Phụ bắt đầu xử lý, đối với việc bôi thuốc vào vết thương, nàng cực kỳ thuần thục. Sau khi nghe được hai chữ ‘tốt rồi’ của Nguyên Sơ Hàn, Phong Ly rốt cuộc cũng xoay người qua, nhìn hộ vệ bị ‘xử lý’ hoàn tất, lạnh giọng hỏi: " còn nguy hiểm tánh mạng chứ?." Hương Phụ dừng động tác bôi thuốc, sau đó cúi đầu : "Bẩm vương gia, còn nguy hiểm tánh mạng. Có điều, chảy máu quá nhiều, hơn nữa xương bắp đùi bị gãy, phải dưỡng thương rất lâu mới khỏi.” "Ừ, nâng đem ." Nhìn ra Phong Ly có vừa lòng hay , chỉ là người của mình nguy hiểm đến tính mạng, vậy cũng là an tâm rồi. Bốn hộ vệ động thủ, nâng người bị thương đầy mồ hôi rời . Hương Phụ thu lại hòm thuốc, cách ly những dụng cụ qua sử dụng, hồi xử lý tiêu độc. Lúc này Nguyên Sơ Hàn rửa tay xong ra bên ngoài, bên hạ ống tay áo, bên cười mặt mày nở hoa. "Nhiếp Chính vương đại nhân, ngài có biện pháp giúp ta gả cho hoàng thượng sao? Khi trước ngài còn cái gì ý chỉ tiên hoàng mà." đến trước mặt , ánh mặt trời chiếu lại, hơi ngửa đầu nhìn , xem ra so với lúc trước thêm phần ấm áp. hạ tầm mắt nhìn nàng, nhìn gương mặt trắng nõn cười sáng lạn hơn cả ánh mặt trời, khiến cho bốn phía xung quanh sáng thêm vài phần. "Trong phủ có hiệu thuốc, về sau ngươi có thể tùy ý ra ngoài." Vẫn như khi trước, hỏi , đều trả lời. Có điều với chuyện này, Nguyên Sơ Hàn hơi chút kinh ngạc. "Nhiếp Chính vương đại nhân đại lượng như vậy, vậy tiểu nữ tử liền cung kính bằng tuân mệnh." Con tin nàng càng ngày càng được tự do rồi.
Chương 18: Tài năng Edit: Skye Hiệu thuốc trong vương phủ lớn hơn nhiều so với trong tưởng tượng, sân độc lập thanh u mà sạch . Trong phòng ba mặt vách tường đều là tủ thuốc, hai mặt tủ đều là các loại dược liệu, tên dược liệu được khắc tất cả ngăn kéo, quy cách hơn so với hiệu thuốc bên ngoài. Phong Ly cấp nơi này cho Nguyên Sơ Hàn, nàng lại thấy tự do hơn, mỗi ngày đều ở lại đây. Hơn nữa, người bị thương được nàng trị liệu lại là hộ vệ của Phong Ly, hộ vệ nhất đẳng. Nguyên Sơ Hàn biết người này vì sao lại bị thương, cũng chưa từng hỏi qua, dù thế nào cũng chẳng liên quan đến nàng. Miệng vết thương của hộ vệ kia cực kỳ nghiêm trọng, Nguyên Sơ Hàn trợ giúp bằng ngân châm khiến vết thương khôi phục rất nhanh. Chỉ là gãy xương đùi vẫn cần tĩnh dưỡng, trong khoảng thời gian dài, thể rời khỏi phòng. Buổi trưa qua , Nguyên Sơ Hàn cùng Hương Phụ rời khỏi hiệu thuốc, đến giờ châm cứu. “Ngày mai là sinh thần của hoàng thượng, tiểu thư, đến lúc đó cần nô tỳ theo ?” Hương Phụ kỳ muốn , nơi đó vừa nghĩ tới liền cảm thấy khủng bố. “ muốn theo ở lại phủ, châm cứu cho Tề Dương trước.” Toàn thân váy dài sắc xanh nhạt ôm lấy dáng người cao gầy cân xứng. Tóc dài tùy ý cột sau gáy, theo bước vung , phảng phất như thác nước đen nháy. Hương Phụ gật đầu, “Nô tỳ tuân mệnh.” Tề Dương ở viện phía đông vương phủ, là nơi ở của hộ vệ, vào nơi này có thể cảm thấy khí xơ xác tiêu điều, hộ vệ Phong Ly cũng đơn giản. Nàng thuận đường tiêu sáu tiến vào căn phòng bên trái, gõ cửa phòng, đợi bên trong đáp lại, Nguyên Sơ Hàn liền đẩy cửa tiến vào. “Tề Dương, hôm nay thế nào?” Phòng đơn giản, bàn bốn ghế giường, Tề Dương nằm giường, sắc mặt tái nhợt, đệm lót dưới chân gãy, vẫn như cũ dùng trúc bản cùng băng vải cố định. “Quận chúa, thuộc hạ cảm thấy tốt hơn nhiều, vừa rồi còn tự mình xuống giường rót chén nước uống.” Tề Dương hay , bất đồng với nhưng hộ vệ lạnh như băng khác. “Lá gan lớn nhỉ, ý chí cũng tầm thường.” Nguyên Sơ Hàn tán thưởng, hộ vệ khác người, cho dù gan dạ sáng suốt hay nghị lực, cũng thể so sánh cùng người bình thường. “ tại chỉ muốn mau chóng dưỡng vết thương cho lành, ở trong gian phòng này khó chịu quá.” Tề Dương ngồi dậy, tuy vết thương ngực khá nghiêm trọng, vừa vặn mất hai ngày thời gian, liền khôi phục tương đối tốt, thuật châm cứu của Nguyên Sơ Hàn cũng phải phét. “Thương tổn chân khôi phục chậm, ngân châm của ta cũng giúp lành nhanh được, xương cốt thể sánh bằng da thịt, cần mất thời gian dài.” Ngồi xuống bên giường, Nguyên Sơ Hàn cười nheo mắt khuyên giải an ủi. Hương Phụ bên mở bao châm, ngân châm lớn xuất trước mặt. Tề Dương động tay cởi bỏ quần áo trong, lộ nửa người . Bắp thịt rắn chắc, chỉ là băng gạc che mất làm ảnh hưởng đến mỹ cảm. Tay châm lên huyệt vị, thủ pháp Nguyên Sơ Hàn thập phần nhanh, Tề Dương cúi đầu nhìn, căn bản có cảm giác gì, ngân châm chui vào da thịt. Ngân châm đánh vào huyệt, ngón tay tinh xảo gảy , ngân châm phía da thịt lắc lư. Tề Dương hô hấp thông thuận, khó chịu trong ngực nhất thời biến mất. Chín châm bạc mỗi huyệt cái, Nguyên Sơ Hàn gỡ băng gạc miệng vết thương, chưa thể cắt chỉ nhưng da thịt từ từ khép lại, khôi phục vô cùng tốt. Hương Phụ bên hỗ trợ, đưa qua thước ngọc, mặt bôi đầy lượng lớn thuốc mỡ. “Ba ngày sau là có thể cắt chỉ, cần vội.” Vừa bôi thuốc, Nguyên Sơ Hàn vừa nhắc nhở. Tề Dương gật đầu, “Đa tạ quận chúa.” “Đừng khách khí, ta cứu ngươi, Vương gia các ngươi cứu ta.” Xem như hai bên cùng có lợi. Tề Dương thêm nữa, dù sao cũng dám hỏi giữa Vương gia và Nguyên Sơ Hàn có thỏa thuận gì, đây là chuyện của chủ tử. “Nhìn dáng vẻ ngươi rất nhàm chán, làm chút việc thích mà giết thời gian .” Người dưỡng bệnh quả rất khó chịu đựng, Nguyên Sơ Hàn tràn đầy thông cảm. Tề Dương nhìn thoáng qua Nguyên Sơ Hàn gần trong gang tấc, sau đó lắc đầu. “ thích duy nhất của thuộc hạ chính là tập võ.” “Vậy thảm rồi, ngươi chỉ có thể nằm bốc mùi ở đây thôi.” Nguyên Sơ Hàn cười , người ở thời này quả quá thiếu thốn. Tề Dương thể gật đầu, xem ra chỉ có thể như vậy thôi. Hương Phụ đứng bên, gấp băng gạc, giọng : “Tiểu thư, bằng ngài đem trò tiền đồng bắc cầu dạy cho Tề hộ vệ, đó là trò giết thời gian tốt nhất.” Nhíu mày, Nguyên Sơ Hàn nhìn thoáng qua Hương Phụ, sau đó cười : “ phải chỉ chốc là có thể học được.” Đó là trò ở thế giới kia, chỉ là thế giới kia dùng tiền xu, vận dụng cơ học, tiền xu nho cũng có thể sáng tạo kỳ tích. tới thế giới này, thời điểm ban đầu nàng thích ứng nổi, có công nghệ cao, toàn bộ đều vô cùng nhàm chán. Sau đó liền dùng tiền đồng thay thế tiền xu giết thời gian, tuy tiền đồng có lỗ hổng ở giữa, nhưng sau đó nàng vẫn có thể tìm được đường ngắn, thành công dựng thành ruộng bậc thang rồi từ từ tạo thành những kiến trúc ‘to lớn’. Trịnh Vương nghiên cứu lâu mới có thể học dựng được chút, sau cùng bỏ dở nửa chừng, bởi vì quá tốn đầu óc mà tuổi tác lại cao nên cảm thấy mệt mỏi. “Tiền đồng bắc cầu? Đó là cái gì?” Tề Dương khó hiểu, cho tới bây giờ chưa từng nghe qua. “Là trò độc môn của tiểu thư, dùng tiền đồng dựng cây cầu lớn. Phía dưới thiếu, mặt nhiều, nhưng lại có thể vững vàng chống đỡ.” Ánh mắt Hương Phụ bừng sáng, nàng thử dựng qua, bất quá thành công. “ ? biết thuộc hạ có thể được mở mang kiến thức hay ?” Vừa nghe qua tựa hồ rất khó. Đối với nhưng chuyện khó khăn, Tề Dương có hứng thú. Nguyên Sơ Hàn hứng thú nhìn Tề Dương, tay nhổ ngân châm người , “Mở mang kiến thức đương nhiên có thể, nếu muốn học đừng hối hận…” Tiền đồng trong vương phủ rất ít, Tề Dương phát động huynh đệ nghỉ ngơi cách vách, cướp đoạt hết tất cả tiền đồng của mọi người trong vương phủ mới được hơn ba trăm cái. Ngồi cạnh bàn, Nguyên Sơ Hàn bắt đầu dựng. Cầm từng đồng tiền, từng bước từng bước, mỗi tiền đồng đều xem nặng từng vị trí, dùng hết lực chống đỡ tầng phía . Dần dần, tòa cung điện hình chữ T cũng thành hính, bộ phận trụ phía dưới bất quá chưa tới trăm cái, mặt khác hơn hai trăm tiền đồng ở phía mặt . Ngiêng về bốn phía rồi từ từ kéo dài ra ngoài, nhìn tưởng như muốn sập đến nơi. Nhưng nó cứ chắc chắn như vậy, vững vàng tại chỗ. “ thấy chưa? Tề Dương, từ từ nghiên cứu , đợi đến khi ngươi dựng thành công, dự tính chân của ngươi liền tốt lên rồi.” Vỗ vỗ tay đứng dậy, Nguyên Sơ Hàn khoanh tay , bóng lưng yểu điệu tràn ngập khoái trá. Trong phòng, mấy hộ vệ trực ban vây quanh bàn nghiên cứu, bọn họ ở ngay tại đây khi Nguyên Sơ Hàn bắt đầu dựng cung điện. nghĩ tới, tiền đồng nho cư nhiên còn có thể chơi tốt như vậy. Đêm đó, khi Tề Dương đàn kéo cái chân gẫy ngồi bên cạnh bàn tập trung nghiên cứu, mấy hộ vệ tiến vào, khiêng trọn cả cái bàn ra ngoài. Cẩn thận vận chuyển vào trong thư phòng vương phủ, người nào đó bắt đầu nghiên cứu.