TIÊU DAO ( Cổ đại, incest cha con, cao H ) Full

Thảo luận trong 'Sắc Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      CHƯƠNG 2 ( TT)





      Tâm tình trong nháy mắt vui vẻ lên, ta nâng cằm, dời tầm mắt chỗ khác. Ta thực muốn tới Giang Tử điện của phụ thân để nhìn người chút. lâu rồi thấy người.

      “Ngươi muốn gặp phụ thân mình sao?”

      Ta hề di chuyển, chỉ cười : “Người thèm gặp ta đâu.” Cho dù ta có đuổi theo phụ thân thế nào người vẫn luôn chỉ bố thí cho ta bóng lưng mà thôi. Ngay cả mùi thuốc đặc thù tỏa ra người phụ thân cũng là do Tiểu Hổ cho ta biết. Những điều về phụ thân, ta biết được rất ít, hầu hết là do người khác kể lại cho.

      con chim màu đen bay qua. Ta ngơ ngác nhìn con chim nho kia, giọng cực kỳ hâm mộ. “Tự do thực tốt…” Bay lượn tự do vướng bận điều gì, vô câu vô thúc! Nó giống kẻ ngốc như ta đây, sợ rằng là bị giam cầm suốt đời trong cốc.

      Giọng trầm thấp lại cất tiếng hỏi: “Ngươi muốn xuất cốc sao?”

      Hơi sợ hãi, ta muốn xuất cốc sao? Ở trong cốc là khó gặp được mặt phụ thân rồi, nếu như ta ra khỏi cốc… sợ là ngay cả quan hệ huyết thống cũng bị cắt đứt luôn. Ta khẽ cười tiếng. “Ra ngoài à, sợ là thể trở về.”

      “Tại sao?”

      Còn hiểu à? “Phụ thân để cho ta trở về.” Nếu như ta chủ động buông tay phụ thân nhất định danh chính ngôn thuận quan tâm đến ta nữa. Nếu như ngay cả phụ thân cũng muốn ta thế giới này còn có ai muốn ta đây? Có thứ gì đó ươn ướt nóng nóng rơi xuống má. Ta hơi nghiêng đầu, giơ tay lên lau mặt rồi ngẩn người kinh ngạc vì tâm tình của mình giờ lại hiểu lộ trước mặt người ngoài.

      “Thực xin lỗi.” Giọng kia lại vang lên, nghe khàn khàn.

      Ta đưa mắt nhìn , bỗng nhiên tò mò . “Ngươi lớn lên trông như thế nào vậy?” Bạn của phụ thân biết có bộ dáng như thế nào nhỉ?

      khó nén được kinh ngạc. “Ngươi nhìn thấy ta?”

      “Thấy .” Ta hề giấu, đưa tay chỉ mắt mình. “Có lẽ thực là bị ngã hỏng đầu rồi. Ta nhìn bất kỳ vật gì, phân biệt được màu sắc.”

      đột nhiên đứng dậy, tới bên cạnh ta. “Đưa tay cho ta.”

      Ta bật cười. “Phụ thân ta cũng chẩn ra, ngươi làm sao có thể tìm nổi nguyên nhân?” Ta liếc mắt nhìn bàn tay to của . “Nhiệt độ cơ thể ngươi dường như có chút vấn đề đấy, tốt nhất nên bảo phụ thân ta xem cho .” Làm gì có người nào lại có nhiệt độ lạnh như băng giống .

      hơi ngừng lại. “Nhiệt độ cơ thể ta rất bình thường, chỉ có ngươi mới cảm thấy lạnh.”

      Cách kỳ lạ! Ta nhún vai. “Có lẽ vậy, chắc cũng vì đầu ta bị hỏng.” Dù sao bị bệnh là , cho dù là dị thường gì cũng có thể phát sinh.

      “Đưa tay ngươi đây.” cầu.

      Ta buồn bực. “Ngươi tự xưng là bạn của phụ thân ta mà lại bá đạo như vậy?” cho là ai cơ chứ?

      Bàn tay to kia lại nắm thành quyền lần nữa. yên lặng đứng lúc rồi bỗng nhiên quay người rời .

      Ta thờ ơ dựa mình vào cây cột, tiếp tục giấc mộng ban ngày của ta.

      Ngày thứ hai, khi Tiểu Tước và Tiểu Long tới đình nghỉ mát, nam nhân quái dị kia lại xuất . Ta nghiêng đầu qua bên, lười biếng ngồi ở chỗ cũ, còn hứng thú nhìn nữa.

      Tiểu Tước bưng đồ ăn sáng tới rồi yên tĩnh ngồi xuống cái ghế bên cạnh ta. lúc lâu sau, khi ta chậm rãi húp cháo, nàng mới giọng : “Thiểu chủ tử, mấy ngày nữa là sinh nhật ngài rồi. Chủ tử ra lệnh mở thịnh yến để xung hỉ cho ngài.”

      Ta nở nụ cười chế giễu. Sinh nhật của ta, phụ thân ta ra mặt, chỉ để cho bọn Bạch Hổ đưa lễ vật tới mà thôi… Ta ngẩng đầu, nghi hoặc hỏi Tiểu Tước. “Đợi chút, tháng trước mới làm sinh nhật 18 tuổi của ta mà? Sao lại có sinh nhật nữa nhanh vậy?” Ta hơi buồn bực, phụ thân chẳng lẽ quên cả thời gian ta chào đời sao?

      Tiểu Tước nhất thời á khẩu, trả lời được. Nàng chuyển mắt nhìn nam nhân an tĩnh ngồi ở bên trong đình.

      Ta miễn cưỡng nhướng mày. “Nhìn làm cái gì? rốt cục là ai vậy?”

      Tiểu Long đứng ở bên mở miệng : “Ngài ấy… là bạn của chủ tử, là người chủ tử phân phó tới bên thiếu chủ tử.”

      Ta chán ghét cười tiếng. “Ta cần bất luận kẻ nào.” Ta quay đầu, lấy ta chống cằm. Trong thế giới của mình, ta chỉ hy vọng người duy nhất ra trong cuộc sống của ta là phụ thân ta, trừ phụ thân ra, ta muốn người nào nữa.

      Tiểu Tước đón lấy cái chén trong tay ta, lặng lẽ lui ra ngoài cùng Tiểu Long.

      Ta biết nam nhân kia vẫn còn ngồi trong đình nhưng mà cũng chẳng liên quan gì tới ta cả. Ta để cho suy nghĩ của mình trầm xuống, mắt nhắm lại, từ từ chìm vào trong trạng thái minh tưởng.

      Khi mà hồn phách dường như rời khỏi thân thể, bàn tay lớn đột nhiên trùm lên mắt ta. Sau đó, trong khi ta chưa kịp ngưng thần suy tư cảm xúc mềm mại liền dán lên môi ta.

      Cánh môi nhàng bị kéo dãn ra, ấm áp, tình cảm. Lòng bàn tay mí mắt cũng tỏa ra sức nóng làm cho tham luyến, làm cho ta muốn mãi chìm đắm trong cảm giác này.

      ấm áp bờ môi chợt tán , có tiếng thở dài ngay bên khóe miệng. “Dao nhi…”

      Thân trí mê mẩn bỗng nhiên sực tỉnh, quanh chóp mũi là mùi hương thảo dược đặc thù ta từng ngửi thấy ở Giang Tử điện. Tiểu Hổ cho ta biết, đó là mùi chỉ có người phụ thân! Là phụ thân sao?

      Ta vui mừng mở mắt. “Phụ thân…” Lương đình trống rỗng, trừ ta ra chỉ còn nam nhân quái dị ở phía xa kia thôi.

      Mất mác nồng đậm khiến cho trái tim ta co rút đau đớn. Ta đưa mắt nhìn nam nhân kia, miễn cưỡng nhếch miệng cười, cảm thấy bản thân mình thực chật vật.

      ra là mơ! Chỉ có trong mơ phụ thân mới có thể ở gần ta tới vậy, gần đến độ ta có thể cảm nhận được nhiệt độ của người… Cơ thể phụ thân ấm áp? Ta chưa từng được biết đến điều này.

      Ta đơn nghiêng đầu, tâm tình vô cùng buồn bực.

      Nam nhân kia bỗng nhiên mở miệng: “Ta đưa phụ thân ngươi tới đây.”

      Ta híp mắt nhìn thế giới xám trắng xung quanh mình, nhếch miệng : “Si tâm vọng tưởng là chuyện rất chi là ngu xuẩn.” Sống hết 18 năm cuộc đời, ta sớm biết địa vị của mình trong lòng phụ thân. Ta tuyệt ước nguyện quá xa vời gì cả.

      nhất định tới.” Nam nhân kia kiên định , sau đó đứng dậy rời .

      Ta cười ha hả, vươn tay bắt cơn gió vô hình vừa thổi qua nhưng gió làm sao có thể bị ta bắt cho được? Nó lạnh lùng vô tình giống như phụ thân vậy, làm sao có thể nghe lời của ai đó rồi tới ở bên ta?
      Dion, Béo khỏe béo đẹp, Winter4 others thích bài này.

    2. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      CHƯƠNG 2 ( TT )






      Bị bệnh, phụ thân chữa. Từ sau khi tỉnh dậy tới giờ, phụ thân chưa từng tới thăm hỏi ta lấy lần, ta còn đau khổ chờ đợi cái gì chứ? Ta phải là người ngu ngốc.

      Có người lặng yên bước tới gần đình nghỉ mát.

      Trái tim của ta chịu khống chế, bắt đầu gia tăng nhịp đập. Do dự, lại do dự, ngừng tự nhủ với bản thân nên ngu xuẩn tin vào vận may của mình nhưng khi có người bước vào trong đình nghỉ mát, ta vẫn vội vàng thẳng người, nghiêng đầu ra nhìn.

      Trong đình chỉ có nam nhân quái dị kia và bốn người Thanh Long mặc áo đen.

      Ta cười ha hả, yếu đuối dựa vào cột đình. Tiếng cười thể ức chế vang vọng xa. Cho tới khi cười nổi nữa, ta mới rũ hàng lông mi dài của mình xuống, rất , rất : “Xin đừng để cho ta nảy sinh kỳ vọng nực cười như vậy nữa. Ta tin là đấy.” Miễn cưỡng chống người dậy, ta từ từ ra khỏi đình nghỉ mát. Khi ngang qua người bọn họ, ta thể nào đè nén được căm hận mãnh liệt dâng lên trong lòng. “Ta thực rất ghét các ngươi!”

      Mặt trời mọc mặt trời lặn, sáng sớm rồi tới hoàng hôn, thân thể của ta khôi phục rất nhanh và tâm tình cũng càng thêm buồn bực.

      Năm mới tới, bữa cơm tất niên có thân ảnh của phụ thân. Ta phát trái tim vốn chết lặng nay lại nhói đau.

      Bọc mình trong chiếc áo lông chồn ấm áp, ta đứng dưới bầu trời xám tro rộng lớn, cảm thấy linh hồn mình chết rồi.

      Nam nhân quái dị kia vẫn ở bên cạnh ta, mỗi ngày đều rời , ngay cả giao thừa cũng tới ăn bữa cơm.

      Chẳng lẽ ta thực chính là bạn thân của phụ thân sao? Ta cười mờ mịt. “Xin hãy cho phụ thân ta biết, ta muốn xuất cốc.” Quên , quên , ta tự cho mình là đúng cái gì chứ? Cứ để ta tự động vứt bỏ tất cả , đỡ cho phụ thân lãng phí lương thực nuôi nữ nhi thùng rỗng kêu to như ta.

      Nam nhân quái dị ngồi ở cách ta khá xa. Ta vừa ra tâm nguyện của mình, lại gầm tiếng: “Ta cho phép!”

      Ta khẽ cười: “Ngươi phải là phụ thân ta!” Nếu như phụ thân nghe được nguyện vọng của ta sao, người đáp ứng hay là cự tuyệt? Nếu cự tuyệt, như vậy có phải cũng có nghĩa là ta có chút quan trọng hay ? Cho dù ta chỉ là con cờ để truyền thừa huyết mạch cho người cũng đáng giá lắm rồi, ít ra trong mắt phụ thân còn có ta.

      Nhưng nếu phụ thân đáp ứng… nếu người đáp ứng…

      Sống mũi bỗng thấy cay cay, lệ tràn đầy hai mắt. Nếu như người đáp ứng nhất định là quan tâm tới ta rồi. Vậy thế giới này còn nơi nào để cho ta đây? Ta có thể làm cái gì, sống vì cái gì?

      “Phụ thân ngươi cho ngươi xuất cốc.” Chẳng biết từ lúc nào nam nhân kia đứng ở trước mặt ta, giọng của mang theo tức giận.

      Tim co lại, ta biết mình tại cười rất khó coi. “Đừng có giúp ta tự lừa gạt chính mình.”

      Phụ thân… nhất định để ta rời … nhất định…

      Đêm khuya, ta đột nhiên tỉnh giấc.

      thứ mềm mại ấm áp nào đó đặt lên môi ta. Thanh hùng hậu đầy bất đắc dĩ than thở bên tai. “Dao nhi, Dao nhi, phụ thân rốt cuộc phải làm thế nào bây giờ…”

      Lại là nằm mơ sao?

      Ta chuyện tuyệt đối bao giờ có thể phát sinh? Trong lúc nhất thời, ta hoảng hốt mở mắt ra. Mắt bị bàn tay lớn bao trùm, chỉ thấy màu tối đen. “Phụ… phụ thân…” Ta thầm , đồng thời lại nhắm hai mắt lại. Cứ coi như là mơ sao chứ, ta muốn tỉnh lại. Ta muốn lại thưởng thức mùi vị tan nát trái tim lần nữa.

      Mùi dược thảo phảng phất trong khí, giọng trầm thấp tràn đầy giận giữ lẩm bẩm bên môi ta. “Phụ thân để cho xuất cốc, tuyệt đối !”

      Ta thở dốc vì kinh ngạc, thể tin được vào những gì mình nghe thấy. Khó tin, khiếp sợ nhưng… ngọt ngào, hạnh phúc. Ta vui mừng như điên!

      “Dao nhi, phụ thân để con rời xa mình đâu.”

      Lời như lời thề khiến ta vui đến phát khóc. Chất lỏng ẩm ướt trượt ra khỏi khóe mắt, dính vào bàn tay kia. Ta túm chặt lấy cái chăn đắp người, nghẹn ngào cười. “Giấc mộng này… thực là đẹp.” Đẹp đến nỗi khiến ta dám tin.

      Tiếng hít thở dường như có chút trầm trọng hơn. “Thực xin lỗi, Dao nhi, thực xin lỗi.”

      Nụ hôn ám áp rơi vào chóp mũi, hai gò má, cằm rồi đến môi. Khi đó, ta nghe thấy tiếng đập ràng trong dòng huyết mạch: rất kịch liệt! Ta có chút mê mẩn. “Phụ thân, người muốn con ?” Ta sợ hãi bật thốt nguyện vọng chôn dấu trong lòng 18 năm.

      (Edit: Biết là hợp cảnh nhưng nhịn được mà xen vào. -_-! Em này ngay từ khi còn bé nghĩ xa vậy à?)

      Người thở dài, trầm giọng : “Ta con.”

      Tâm tình của ta rất tốt, vô cùng tốt.

      Vậy nên hôm nay, mỗi người thấy ta đều tự chủ được mà ngây người ra. Nhưng mà ta thèm để ý tới bọn họ, tâm tình phiêu hốt nơi nào đó.

      Hôm nay, ta bước vào cái thư phòng mà lâu tới, để cho Tiểu Tước đọc sách cho ta nghe.

      Có lẽ vì tâm tình tồi cho nên tới nửa canh giờ, ta nghe xong hơn nửa quyển, lĩnh ngộ thêm trận thế mới. Ta bưng chén trà, nhàng cười.

      Khi mà Tiểu Vũ đem thuốc tới, nàng ngây ngốc nhìn ta lâu rồi mới nhàng : “Thiếu chủ tử cười rồi.”

      Ta vươn tay sờ sờ khuôn mặt non nớt của mình. “ sao?” Ta uống hết thuốc, phát ra cảnh vật vốn mông lung nay dường như hơn chút.

      Nam nhân quái dị kia lại xuất ở cửa thư phòng. nhìn ta đến ngơ ngẩn.

      Ta cười, nâng cằm nhìn Tiểu Tước và Tiểu Vũ hành lễ với rồi lui khỏi phòng. “Bọn họ sao lại hành lễ với ngươi vậy?” Bọn Tiểu Tước là người thừa kế của đám Thanh Long. Người có thể khiến cho họ khom lưng trừ ta và phụ thân ra chỉ còn mỗi bốn người Thanh Long mà thôi.

      Ta dường như để ý tới mọi thứ xung quanh từ lâu lắm rồi. số vấn đề ra khiến ta khó hiểu. “Tại sao ngươi vẫn ở cạnh ta ? Tại sao phụ thân lại nhờ ngươi tới làm bạn với ta?”
      MaiAnhSF, Mikky_nqn, Halong-ngoc8 others thích bài này.

    3. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      CHƯƠNG 2 ( TT )






      Thân hình cao lớn của hơi khựng lại chút, sau đó chắp hai tay sau lưng, chân rảo bước vào trong nhà. Động tác rất là tao nhã. “Ta chưa từng thấy ngươi cười bao giờ.”

      Hỏi đằng đáp nẻo! Ta nghiêng đầu nhìn vẩy vạt áo dài ra phía sau rồi chậm rãi ngồi xuống ghế. “Ta còn chưa biết tên của ngươi.”

      im lặng nhìn ta, bỗng nhiên trầm giọng : “Ngươi cười lên trông rất đẹp, đẹp đến lóa mắt.”

      Ta cảm thấy thú vị. “Nghe thanh của ngươi chắc cũng xấp xỉ với tuổi của phụ thân, chắc là phải có nhà của mình mới phải chứ. Tại sao ngươi lại tốn thời gian ở bên cạnh ta làm gì, chẳng lẽ phụ thân muốn gả ta cho ngươi.” đợi hẳn trả lời, ta cười bướng bỉnh. “Ngươi là người ngoài cốc đầu tiên có thể ở gần ta lâu như vậy, chắc là phụ thân rất vừa lòng với ngươi.”

      dường như có chút tức giận, cúi đầu . “Đừng có mà bậy bạ.”

      Ta cười dài thoải mái.

      lúc lâu sau, mới : “Ngươi mơ được giấc mơ đẹp sao?”

      Ta híp mắt, cười đến co cả người lại. “Đúng thế.” Chưa bao giờ mơ giấc mơ đẹp đến vậy, ta rất vui. Vừa mở mắt thấy ánh bình minh, ta mong trời mau tối để ta được vào giấc mộng lần nữa.

      “Mơ… chỉ là giả.” trầm giọng .

      Ta cười, uể oải ngẩng đầu. “ sao chứ, nếu như có thể lấy được thứ ta muốn ở trong đó ta cần gì phải cưỡng cầu bản thân về với thực thế? Vĩnh viễn sống trong mơ phải rất tốt sao?” Giấc mộng đôi lứa, có cha thương ta, ta còn van xin cái gì nữa đây?

      trầm mặc.

      Từ sau đêm đó, ta còn mơ thấy phụ thân nữa. Trái tim vốn nhảy nhót như chim sẻ từ từ bình tĩnh trở lại. Những mỗi khi nhớ lại lúc đó, ta cười rất vui, chỉ sợ rằng bản thân hiểu ra thực tế và giấc mơ cách nhau rất xa. Ta muốn hiểu!

      Cho nên ta phát ra mình biết cách tự lừa dối bản thân.

      Khi mà Tiểu Long cho ta biết, phụ thân tuyển thân (kén rể) cho ta. Ta sửng sốt hồi lâu rồi mới ứng tiếng cái, sau đó đứng dậy, lững thững về phía lương đình.

      Trong lòng có chút ê ẩm rầu rĩ, biết là tại sao nữa. Ta suy nghĩ lâu cũng hiểu, chẳng qua cảm xúc phiền muộn thực lâu cảm thấy nay lại chạy loạn trong lòng. Lần này, phiền muộn tới lý do.

      Nữ nhi luôn phải lập gia đình sao? Tại sao ta lại vui, thậm chí là chán ghét quyết định của phụ thân?

      Hoang mang và buồn bực khiến cho ta cau mày suy tư mất mấy ngày. Đợi cho tới khi bọn Tiểu Tước tới mời ta tới thính đường (phòng khách) gặp mặt những người được đề cử là trượng phu tương lai của ta, thấy nam nhân quái dị ở đây, ta mới phát ra mấy ngày rồi thấy . Ta quyét mắt nhìn cái, thèm để ý vì sao lại ngổi ở vị trí chủ vị, vì sao phụ thân lại vắng mặt tới. Ta tới ngồi xuống chỗ của mình, đưa đôi mắt mơ hồ nhìn mấy người đứng ở đây.

      Trong thính đường rất yên tĩnh, có ai lên tiếng chuyện cả.

      Ta trầm tư, trong lòng thấy phiền muộn. Chưa từng nếm qua mùi vị đó thể nào biết được nguyên nhân, cũng thể nào làm cho bản thân bước ra từ trong bóng tối.

      Trong bầu khí yên tĩnh như vậy, ta miễn cưỡng lấy tinh thần, phát ra tất cả mọi người đều mình ta, chưa hề câu nào. Ta híp mắt, bọn họ nhìn ta làm gì?

      Nam nhân quái dị trầm giọng : “Bọn họ đều là những người được đề cử làm vị hôn phu của ngươi, ngươi thích người nào?”

      Ngẩng đầu, ta trừng mắt nhìn. “Ta nghe năm đó mẫu thân ta phụ thân cho nên mới gả cho người. Vậy ít nhất phải có người ta trước, ta mới tái giá chứ?” Đây là điều kiện cơ bản của hôn nhân, ta phải lấy trượng phu mà ta , bởi vì phụ thân cũng mẫu thân.

      Hả, nếu như dựa theo nhân tố kế thừa có phải đợi đến khi tương lai có hài tử, ta cũng thích hài tử của mình ? vòng tuần hoàn ác tính đầy thú vị. Quên , ta cong môi, chậm rãi : “Đùa thôi, những người phụ thân chọn cho ta đều là rồng trong loài người, vị nào vị nấy chắc cũng siêu quần bạt tụy. Mấy người cứ tự chọn cho ta người , ai mà chả được!”

      lúc sau, trong thính đường lại yên tĩnh trở lại. Ta ném lại vấn đề này cho bọn họ, tiếp tục chìm trong suy tư phiền não và nghi hoặc của mình. Rốt cục tại sao ta lại mất hứng nhỉ?

      Rất nhanh, trượng phu của ta cũng được tuyển cử xong. Hôn lễ được ấn định cử hành vào cuối năm.

      “Dao nhi.” Nam nhân trẻ tuổi gọi tên ta.

      Ta ngẩng đầu nhìn thân hình cao gầy trước mặt, thấy khuôn mặt đâm ra cũng cảm giác bản thân là như thế nào.

      cúi đầu nhìn ta lúc lâu sau sau mới đặt nụ hôn lên khóe môi ta.

      Ta chớp mắt, cảm nhận tư vị này quá chát đắng nên ta đẩy ra. “Chờ !” Hương vị này đúng.

      kinh ngạc khi bị ta đẩy ra khoảng cách lớn. “Dao nhi?”

      Thanh vô cùng trẻ trung khiến ta cảm thấy đúng, phải là hương vị ta muốn. Nhưng… ta muốn cái gì nhỉ? Ta nhăn mày, suy tư hồi mà ra.

      đột nhiên gập mình xuống.

      Ta kinh ngạc nhìn động tác của rồi mới phát ra mình trong lúc để ý phóng chất độc trong tay ra ngoài… Vậy có tính là mưu sát thân phu ? Ta vội vàng đưa giải dược cho , xấu hổ cười: “À, xin lỗi, ta quên mất.”

      nuốt viên thuốc, vịn ghế ngồi xuống xong mới suy yếu nở nụ cười. “Nàng thích ta có phải hay ?”

      Hô hấp đột nhiên dồn dập, cả người ta cứng lại. cái gì?

      “Trong lòng nàng có người khác đúng ?” Giọng điệu của rất bình tĩnh. “Cốc chủ hi vọng gả nàng cho kẻ đó cho nên mới chọn ta làm vị hôn phu của nàng, đúng ?”

      Từ từ đưa tay lên sờ môi mình, nhớ lại nụ hôn ôn nhu trong mộng, chóp mũi ta giống như ngửi được mùi hương dược thảo đặc thù kia, còn có tiếng thở dài ấm áp, hùng hậu… Ông trời ơi, tại sao ta lại thích phụ thân của mình?

      Trái tim đập loạn nhịp. Ta kinh ngạc chợt hiểu ra, xong rồi lại lắc đầu liên tục. Làm sao có thể như vậy? Trước kia cảm thấy mất mác là do phụ thân bỏ mặc thèm quan tâm tới ta. Sau đó, ta tự mình chìm trong giấc mơ có phụ thân hư ảo của mình nhưng rồi giấc mơ đó vỡ tan tành vì phụ thân quyết định gả ta cho người khác.

      Cuộc sống của ta dường như vĩnh viễn thể rời khỏi phụ thân.

      Ta cười cười, nhấc mắt nhìn. “ sao, chỉ là ta quen thôi.”
      MaiAnhSF, Mikky_nqn, Dion6 others thích bài này.

    4. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      CHƯƠNG 2 ( TT )





      đột nhiên gập mình xuống.

      Ta kinh ngạc nhìn động tác của rồi mới phát ra mình trong lúc để ý phóng chất độc trong tay ra ngoài… Vậy có tính là mưu sát thân phu ? Ta vội vàng đưa giải dược cho , xấu hổ cười: “À, xin lỗi, ta quên mất.”

      nuốt viên thuốc, vịn ghế ngồi xuống xong mới suy yếu nở nụ cười. “Nàng thích ta có phải hay ?”

      Hô hấp đột nhiên dồn dập, cả người ta cứng lại. cái gì?

      “Trong lòng nàng có người khác đúng ?” Giọng điệu của rất bình tĩnh. “Cốc chủ hi vọng gả nàng cho kẻ đó cho nên mới chọn ta làm vị hôn phu của nàng, đúng ?”

      Từ từ đưa tay lên sờ môi mình, nhớ lại nụ hôn ôn nhu trong mộng, chóp mũi ta giống như ngửi được mùi hương dược thảo đặc thù kia, còn có tiếng thở dài ấm áp, hùng hậu… Ông trời ơi, tại sao ta lại thích phụ thân của mình?

      Trái tim đập loạn nhịp. Ta kinh ngạc chợt hiểu ra, xong rồi lại lắc đầu liên tục. Làm sao có thể như vậy? Trước kia cảm thấy mất mác là do phụ thân bỏ mặc thèm quan tâm tới ta. Sau đó, ta tự mình chìm trong giấc mơ có phụ thân hư ảo của mình nhưng rồi giấc mơ đó vỡ tan tành vì phụ thân quyết định gả ta cho người khác.

      Cuộc sống của ta dường như vĩnh viễn thể rời khỏi phụ thân.

      Ta cười cười, nhấc mắt nhìn. “ sao, chỉ là ta quen thôi.”



      ngược lại rất tỉnh táo. “Nàng biết , nàng rất đẹp. Ta nhớ khi lần đầu tiên nhìn nàng cười, thực là kinh diễm, giống như bé mới bước vào lưới tình vậy.”

      làm sao?” Ta cười đầy châm chọc. “Ta vẫn là thê tử của ngươi.”

      Ta cảm thấy mệt mỏi và nực cười. Phụ thân, phụ thân… con dây dưa cả đời đều thể giải thoát, con cam tâm tình nguyện bị trói buộc, người thấy chán ngán nhưng con cảm thấy mình là ngu. Khát vọng tình thương của cha tại sao biến thành thích, tại sao lại thế?

      Tâm tư biến hóa từ lúc nào?

      Tình thương của cha, ta chiếm được, thích lại càng là thứ xa vời, ta quyết định buông ta cho tất cả.

      Vậy nên ta an phận làm bạn bên trượng phu tương lai, mặc dù thần trí nghe theo sai bảo nhưng cuối cùng cũng cưỡng chế được thôi.

      Ít nhất, tóc của ta mà búi lên (phụ nữ ngày xưa sau khi lấy chồng qua đêm tân hôn búi tóc), cơ thể của ta cũng ở bên cạnh .

      Nhưng mà mỗi khi thất thần, ta phát ra tâm tư của mình bị giam cầm trong thống khổ.

      Thích người nên thích, người nên , là do ta xui xẻo hay là do trời cao đùa bỡn? Thứ tiếc nuối duy nhất là giấc mơ hoang đường kia. Nụ hôn của phụ thân, bàn tay của phụ thân, hơi thở của phụ thân, tiếng của phụ thân, tất cả làm ta muốn say trong hạnh phúc.

      Mơ… quả nhiên là giả!

      Thị lực ngày kém . Trong lòng ta rất nguyên nhân, bởi vì cái thế giới này khiến tiềm thức của ta chán ghét muốn nhìn. Cho nên, ta thấy bất kỳ khuôn mặt của người nào, thấy bảy sắc màu rực rỡ của thế giới, thấy tất cả chân tướng của thực.

      Ta trở nên đờ đẫn, trở nên chết lặng, ngay cả nhiệt độ của nước trà, ta cũng còn cảm nhận được nữa.

      Cảm thấy có chút buồn cười, cứ tiếp tục như vậy, ta chắc là biết đến các mùa trong năm nữa. Cảm giác của cơ thể hoàn toàn hoại tử, ta cũng từ từ trở thành phế nhân chân chính.

      “Hồ đồ.” tiếng quát truyền đến. bàn tay lớn cướp chén trà nghi ngút khói khỏi tay ta.

      Ta giương mắt lên nhìn, ra là người bạn tốt của phụ thân ta, kẻ xuất từ ngày tuyển vị hôn phu. Ta cong môi cười tiếng. “Ta còn tưởng rằng người gả cho ta là ngươi cơ.” Nếu có thể gả cho bạn tốt của phụ thân, có phải là ta cũng có cơ hội ở gần người hơn chút? Chỉ tiếc, ta có vận khí kia.

      lau rồi lại lau.

      Nhìn ngón tay bị chà đến đỏ ửng kia, ta cười chút để ý. “Lạ , tại sao ta lại cảm thấy lạnh nhỉ?” Ngay cả nhiệt độ của nước trà ta cũng cảm nhận được, tại sao khi bị đụng vào ta lại cảm thấy lạnh?

      “Có ý gì?” trầm giọng hỏi.

      Giương mắt nhìn sang, ta phát trong lương đình chỉ có ta với còn vị hôn phu tương lai biết chạy đâu rồi. Chắc là trong khi ta mơ mộng thả hồn, nhàm chán rời . cho biết tình huống của ta, có thể cho phụ thân nhỉ? Phụ thân biết rồi liệu có nghĩ đến ta nhiều hơn ? Là nghĩ tới hay là quyên ?

      Phải gả rồi, ta còn chơi trò dò xét ngây thơ được ăn cả ngã về này làm gì? Mím môi cười, ta rũ mắt xuống. “Ta cảm giác được.” Nhìn làn khói trắng bốc lên từ chén trà, ta . “Chắc là rất nóng.”

      Người kia vội vàng tiến tới bắt lấy mạch tay của ta.

      Nhiệt độ lạnh băng kia khiến ta nhíu mày. “Tâm bệnh, cho dù là phụ thân ta cũng chữa được.” Là ta quá cố chấp, vô tình lại muốn chơi trò loạn luân, tự làm tự chịu.

      Sau khi người kia rời , phụ thân quả thực cũng bỏ mặc để ý tới ta. sao, ta cũng sắp lập gia đình rồi, còn muốn cái gì nữa chứ.

      Ngày tân hôn, hôn lễ vô cùng náo nhiệt.

      Đêm khuya, ta bị đưa vào động phòng. Hỉ khăn bị nhấc lên, uống rượu giao bôi, ta cười nhìn vị hôn phu bái thiên địa với mình. Tất cả kết thúc.

      Hai mắt nhắm lại, mặc cho hôn lên gương mặt ta. Cho dù hai tay bắt đầu cởi quần áo của ta, ta vẫn chỉ mềm nhũn nằm giường, cảm thụ dục vọng nóng rực khác thường dâng lên từ sâu trong cơ thể. Thân thể gần như mất tri giác của ta phút chốc trở nên nhạy cảm, nhạy cảm đến nỗi mỗi khi bàn tay kia lướt qua da thịt ta, ta cũng nhịn được cơn run rẩy.

      Ta kinh ngạc cười ra tiếng. Rượu giao bôi thậm chí còn có mị dược.

      Thân thể của ta vốn là bách độc bất xâm nhưng còn mị dược … Là tên khốn nào quy kết mị dược nằm ngoài độc dược? Ta cười giễu cợt, ức chế được tiếng thở dốc phát ra từ miệng mình. Dục vọng xa lạ khiến cho ta phát ra tiếng kêu, khiến cho ta muốn…

      Ta khẽ mở mắt. Trong thế giới màu xám có bóng người mơ hồ, là kẻ mà ta muốn đấy sao?

      Dĩ nhiên phải.

      Ta đây có thể như thế nào được, bỏ rồi, còn muốn thế nào nữa? Ta cười khẽ, giơ cánh tay lên, ôm cổ . Ta nghe thanh nặng trĩu của trái tim nứt vỡ. “Ngươi có nghe thấy ?” Ta cười hỏi.

      Nam nhân người bỗng dừng động tác. “Cái gì?”

      Rắc rắc, cõi lòng tan nát rồi.
      MaiAnhSF, Halong-ngoc, Dion6 others thích bài này.

    5. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      Chương 3





      Edit: Thiên Mạc

      Dược hiệu còn mãnh mẽ hơn ta tưởng rất nhiều. Ngọn lửa trong cơ thể cứ lớn dần lớn dần khiến ta nóng đến khó chịu, chỉ có thể tiến tới cọ cọ vào người nam nhân kia. Nhưng mà ta đột nhiên lại bị đẩy ra.

      Thần trí mơ mơ hồ hồ, ta thống khổ rên rỉ tiếng, cả cơ thể co thành cụm.

      bàn tay ấm áp che lên mi mắt ta. Sau đó, ta được trường bào tơ lụa chùm lên, cả cơ thể được người ôm lấy, mang .

      biết và cũng muốn biết xảy ra chuyện gì, ta chỉ muốn giải phóng. Da thịt nhạy cảm tiếp xúc với lớp vải bóng loáng khiến ta khó chịu đến phát khóc. Cánh tay muốn giãy dụa bị khóa chặt, toàn thân nóng rực khiến ta tuyệt vọng muốn té xỉu nhưng lại được như ý nguyện.

      Nước mắt chảy xuống bị làn môi mỏng hút hết.

      Đau đớn thể xác kia dường như hơi giảm bớt. Ta theo bản năng tiến sát về phía đôi môi mỏng kia, cọ cọ lung tung, thè lưỡi liếm cắn.

      Tiếng cười hùng hậu vang lên bên tai.

      Sau đó, thân thể được người ta đặt xuống chiếc giường, người được đắp lên cái gì đó, ngay cả mắt cũng bị che lại. Ta nhướng mày, còn chưa kịp xé bỏ thứ cản trở người thân thể khỏe mạnh trần truồng đè lên ta. Mùi hương thảo dược quyện với mùi rượu theo tiếng thở dài tới vờn quanh ta. Bàn tay ta vươn lên đặt bờ vai rắn chắc, cảm nhận nhiệt độ nóng hổi truyền tới từ tay, ta cất tiếng rên : “Phụ thân…”

      Bàn tay to kia trùm lên mắt ta.

      Hôn, hung mãnh và kịch liệt! Môi lưỡi dây dưa với nhau đến đau đớn, mùi vị nước bọt ngọt như mật làm cho ta thấy khao khát, muốn truy tìm mùi vị kia nhiều nhiều. Bờ môi lần xuống dưới phủ lên bầu ngực ta. Ta cong người lên, thở hổn hển. vui thích quá mức bén nhọn thiêu đốt ngọn lửa dục vọng cháy trong lòng. Cảm giác cơ thể trống rỗng làm ta muốn có người tới an ủi, có người đến dùng sức làm ta vui thích.

      Ta giãy dụa, phải là muốn thoát khỏi mà là lựa ý hùa theo. Cái miệng nhắn phát ra tiếng rên rỉ đầy thỉnh cầu: “Phụ thân… Phụ thân…” thống khổ cũng thoải mái! Hai loại cảm giác mâu thuẫn cực điểm này cứ dấy lên trong lòng, ta cảm giác mình sắp điên lên rồi.

      Chân bị người ta dùng lực mở ra ở mức tối đa, bộ ngực bị tàn phá đến mức đau đớn. Đôi môi kia quyến luyến , bàn tay linh hoạt trượt dần xuống dưới, chạm vào chỗ tư mật khiến ta ngượng ngùng. Khi ngón tay thon dài bắt đầu khuấy động, vui thích cực độ ập tới. Toàn thân ta đột nhiên trở nên căng thẳng, run rẩy kịch liệt, gần như thể nào hô hấp.

      Bàn tay mắt bịt quá kín, hô hấp nóng rực phun ở bên tai ta. Răng nanh cắn cắn lên vành tai tinh xảo của ta, tiếng khàn khàn trầm thấp lẩm bẩm bên tai: “Dao nhi, Dao nhi của ta, bảo bối của ta…”

      Thân thể giống như bị rút trống rỗng. Ta xụi lơ nằm giường, cảm thụ thân thể cường kiện đè lên mình, cảm thấy đầy đủ nhưng biết là thiếu ở chỗ nào. ràng là vui vẻ khổng lồ vậy rồi, ta còn muốn cái gì nữa chứ? “Phụ thân, con còn muốn…”

      Tiếng thở dài trầm thấp vang lên: “Dao nhi, ta con, ta con, con có biết ?”

      Trái tim vui mừng nhảy loại, ta muốn khóc quá. Cơ thể nhúc nhích cọ vào thân thể cường kiện của . Cảm giác khó chịu lại dâng lên lần nữa. Ta nhíu lông này, bất lực vươn tay chạm vào bàn tay che mắt của ta. “Phụ thân, con khó chịu quá, cho con…” Cảm thấy bụng mình trống rỗng khó chịu, cho dù bàn tay kia vẫn ôn nhu ve vuốt ở u mật ướt ái khiến ta rất ngượng ngùng nhưng ta thể nào để ý nhiều đến vậy. Ta chỉ muốn được thỏa mãn, được chiều lòng.

      “Dao nhi, bảo bối bé bỏng của ta…” Ngón tay kia bắt đầu linh hoạt di động.

      Ta thóp bụng lại, kiều lắc lắc cái eo . “Phụ thân, phụ thân…” Hai tay ôm lên cổ phụ thân. Toàn bộ tâm thần đều tập trung lên ngón tay nhấn lên hạt châu của ta. “A a a, thích quá, phụ thân…” Niềm vui thích này như ăn mòn thần trí của ta.

      Tiếng hừ nặng nề giống như dã thú gầm thét. vật cứng bóng loáng, nóng hổi lại to lớn đặt ở cửa vào ướt át. Nó nhàng cọ xát qua lại để lạ cho ta cảm giác vui thích quái dị. “Phụ thân, cái gì vậy? là lạ, a ư…” Ta muốn khép hai chân lại nhưng lại chỉ kẹp được ngang eo phụ thân.

      Tiếng cường hùng hậu vang lên đầy gợi cảm: “Đó là ta.”

      Tâm thần mơ hồ có cách nào suy tư, khi ngón tay phụ thân lại tiếp tục cuốn tới, ta cong eo lên, khóe miệng run rẩy rất muốn phát tiết cái cảm giác cực khoái này ra ngoài. Phụ thân thân bỗng nhiên tiếp tục vuốt ve nữa, ngón tay dài lần mò tới cửa mình nóng ướt rồi chậm rãi xâm nhập vào bên trong.

      chiếm được an ủi, ta hoang mang trừng mắt, cảm nhận được lông mi mình chà lên lòng bàn tay tỏa nhiệt dính mồ hôi của phụ thân. “Phụ thân, con thích cái này.” Dị vật xa lạ xâm nhập mang đến đau đớn nho , hoàn toàn khác với vui thích mãnh liệt lúc trước.

      Thanh trầm thấp có vẻ bất ổn. “Nhịn chút ! Dao nhi, con quá, bị thương mất.”

      Nghe hiểu phụ thân gì nhưng trực giác cho ta biết ta thích cái cảm giác bị xâm nhập này. Theo bản năng, lớp da mềm bên trong người ta co lại, ý muốn đẩy vật kia ra ngoài.

      Ta nghe thấy tiếng rên rỉ khàn khàn của phụ thân. Sau đó, ngón cái thô ráp lại nhàng xoay tròn viên trân châu, giảm bớt khó chịu của ta. Ta than tiếng, nhênh đón tư vị tuyệt trần kia, gần như quên ngón tay trong cơ thể. Khi ngón tay bắt đầu chuyển động trong cơ thể, ta hơi nhíu lông mày nhưng bị khoái cảm ở ngoài hấp dẫn nên ta oán trách gì.

      Số ngón tay cũng theo đường khoái cảm của ta càng cao mà tăng lên hai ngón, chẳng những rút ra rút vào mà còn làm mấy động tác uốn lượn. Ta hơi cau mũi lại. “Phụ thân, con …” Lời còn chưa hết, điểm mẫn cảm đột nhiên bị kích thích kịch liệt, ngón tay trong cơ thể bị rút ra, đổi thành vật thể khổng lồ thăm dò vào khe hẹp của ta.

      Mặc dù hơi nghi hoặc nhưng ta lại thể nào kháng cự được khoái cảm mạnh mẽ vừa ập tới kia. Trừ việc cong người run rẩy, ta căn bản cách nào suy tư hay phát ra thanh nào.

      Trong nháy mắt mất hồn kia, lực lượng đáng sợ trực tiếp xuyên vào thân thể ta. Đau đớn xé rách khiến ta hét lên tiếng, toàn thân lập tức cứng đờ lại. Tri giác dần phục hồi, ta liền cảm thấy sâu trong cơ thể mình có con rồng lớn, vừa nóng vừa cứng, khiến cho ta như cảm thụ được ràng kinh mạch căng phồng đụng chạm vào vách thịt của mình.

      “Phụ thân…” Ta khóc. thể tin được người lại có thể tàn nhẫn khiến cho ta đau đến thế. “Đau…”

      “Hư, bảo bối, tốt ngay thôi.” Phụ thân khàn giọng dụ dỗ, thanh nghe ra có vẻ rất khắc chế. Thân thể của người dán chặt người ta. Phụ thân cúi xuống hôn ta, vuốt ve hai bộ ngực no trướng của ta. Người ngừng giọng lẩm bẩm: “ chặt, phải nếm chút khổ sở rồi, Dao nhi ngoan.”

      Lời dỗ dành của phụ thân để ta có chút cảm giác sủng ái, khẽ dễ chịu hơn chút ít. Lúc này, ta mới phát ra cái cảm giác đau đớn kia lúc này bị nhu cầu muốn lấp đầy thay thế. “Phụ thân, khó chịu, ư…” Ta cắn môi dưới, giọng rên tiếng, biết mình muốn cái gì nữa.
      MaiAnhSF, Halong-ngoc, Dion3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :