1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Bước vào lòng em - Tửu Tiểu Thất (Chương 30)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      BƯỚC VÀO LÒNG EM
      (Tên gốc: Nam Phong nhập ngã hoài)

      [​IMG]

      Tác giả: Tửu Tiểu Thất

      Edit: Búnn, Ốc Vui Vẻ

      Số chương: Updating.....

      Thể loại: Ngôn tình thể thao, nuôi dưỡng loli


      Giới thiệu:

      Nếu như con đường này thể , vậy hãy để em giúp —— Lục Sênh

      Strong is beautiful —— Nam Phong

      P/s: Truyện này tác giả sáng tác. Hình như có hơi hướm "sư đồ luyến"

      Mục lục
      Chương 1 * Chương 2
      Last edited by a moderator: 14/11/15

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 1: Cám ơn , Nam Phong.

      Editor: Búnn.

      Lục Sênh bị tiếng mắng đánh thức.

      Tiếng mắng này gần trong gang tấc: "Đồ vô dụng! trễ thế này rồi mà còn dậy! Cả ngày ngoại trừ ăn chính là ngủ, óc heo! Mày xem phiếu điểm học kỳ của mày xem, mày còn mặt mũi ngủ sao? Mày con mẹ nó mau đứng lên cho tao!"

      mơ mơ màng màng mở to mắt, nhìn đồng hồ báo thức bên giường, mới sáu giờ.

      Vừa qua kỳ nghỉ đông, trời lạnh đêm dài, bên trong chiếc đèn treo đơn sơ buông xuống dưới có lớp bụi dày đặc, tản ra ánh sáng màu trắng mãnh liệt. Ánh mắt bị ánh sáng trắng đâm vào có chút đau rát, nâng tay xoa xoa, sau đó ngồi dậy.

      Tiếng mắng vẫn còn tiếp tục: "Mày nhìn dáng vẻ của mình xem, suốt ngày bày vẻ mặt người chết, đọc sách được, làm việc cũng xong, tao còn có thể trông cậy gì vào mày? Tiểu Hi ở tầng , chỉ lớn hơn mày tuổi, hôm qua ở chợ kiếm được hai còn cá chép lớn! Mày sao? Cả ngày chỉ biết đòi tiền!"

      Lục Sênh hơi lạnh. cầm áo khoác phủ thêm người, nâng mắt đánh giá người phụ nữ đứng trước giường ngừng chửi mắng mình.

      Thẳng thắn mà , người phụ nữ này rất xinh đẹp, khuôn mặt khéo léo, ngũ quan tinh xảo, đáng tiếc, năm tháng buông tha người lại phác họa vẻ phong sương mặt bà, đó là những thứ mà đồ trang điểm thấp kém thể che giấu được. Nhiều năm buồn bực, khắc thêm vào giữa hai hàng lông mày của bà hai đường viền sâu, giống hệt lòng sông khô héo.

      Đây là mẹ , mẹ ruột.

      Mẹ ăn mặc chỉnh tề, có thể được là đánh mạt chược ở bên ngoài cả đêm, sáng sớm liền mắng chửi người, vậy hẳn là tối qua bà thua ít.

      Tầm mắt của Lục Sênh chậm rãi tản ra, thấy được đống sách cũ nằm ngổn ngang đất, đó là chồng sách mà hôm qua mới phân ra, muốn bán . Trong căn phòng nho chật hẹp bối này, hẳn là lúc trở về mẹ cẩn thận đá vào đống sách cũ, có đấy là liều dẫn mới khiến bà chửi ầm lên.

      Lúc bị mắng, Lục Sênh cãi lại.

      Cũng phải là dám...Chỉ là càng cãi, mẹ càng mắng hăng, vậy việc gì phải làm như vậy.

      Lục Sênh mặc quần áo xong xuống giường, ngồi mặt đất sửa sang lại đống sách cũ. Mẹ thấy dáng vẻ ngây thơ lợn chết sợ bỏng nước sôi của , đại khái là chán nản, cũng dừng lại, ngã xuống giường ngủ.

      Thời gian còn sớm. Lục Sênh nhặt quyển vở lên, tùy ý lật qua nhìn. Đây là vở làm văn viết ở học kỳ trước, mặt sau mỗi bài văn đều có lời phê bằng bút đỏ của giáo viên, ít hai chữ, nhiều câu , chỉ có bài có [Mẹ tôi]:

      Năm nay mẹ rồi 32 tuổi, thoạt nhìn có chút hung ác. Mẹ tôi thích hút thuốc, uống rượu, chơi mạt chược. Mẹ thích mắng chửi người khác, thường xuyên mắng tôi ngu xuẩn, óc heo, vô dụng....

      Buổi sáng khi ra khỏi cửa, Lục Sênh gặp Tiểu Hi tầng . Tên của Tiểu Hi là [Khang Hi], lấy cái tên nổi tiếng như vậy, đại khái là vì người lớn trong nhà cảm thấy đứa nhà mình có mệnh [Cửu Ngũ Chí Tôn]. Từ Tiểu Hi thích trộm vặt, vậy mà ba mẹ cậu ta vẫn lấy đó làm hăng, ví dụ như hôm qua ở chợ trộm của người khác hai con cá chép lớn, ngay cả mẹ Lục Sênh cũng thèm muốn.

      Năm nay Tiểu Hi chuyển cấp lần đầu, ba mẹ cậu ta nóng lòng hi vọng con trai hóa rồng, dùng phí vài vạn đồng chọn trường, để con trai trường trung học trọng điểm. Hiệu quả của việc học trường sơ trung trọng điểm rất ràng - người nhà họ Khang đều trở nên vênh váo tự đắc, chuyện cũng vô cùng khí khái.

      Nhưng khi đối mặt với Lục Sênh, Tiểu Hi lại ngạo mạn, cậu ta cười hì hì : "Tiểu lâu la, trai mang em ăn bánh bao kẹp thịt nhé?"

      Lục Sênh lắc lắc đầu.

      "Vậy em muốn ăn gì? Đậu xanh, bánh rán trái cây? Cơm cháy? Bánh ngọt, tào phớ?"

      Lục Sênh thầm nuốt nước miếng, khó khăn chậm rãi lắc đầu.

      Tiểu Hi lại hỏi: "Trong cặp của em là gì thế? Như túi trống vậy. Hôm nay mới là ngày khai khảng đầu tiên, còn chưa được phát sách mới mà?"

      Lục Sênh trả lời.

      Xe buýt đến, Tiểu Hi bất đắc dĩ bắn cho Lục Sênh đồng tiền, nghênh ngang rời .

      Lục Sênh tiếp tục chờ xe buýt, nhìn xung quanh có người quen, liền vác cặp sách quay đầu chạy về phía trường học.

      năm nay vẫn lại như vậy, mỗi ngày có thể giảm được bốn đồng tiền xe.

      Đến trường học, mua cái bánh bao, quả trứng gà, sau đó uống nước ấm, bữa sáng có thể giảm đồng năm.

      Ngày khai giảng đầu tiên, sách giáo khoa được phát xuống, có điều đa phần tinh thần chơi đùa của học sinh còn chưa biến mất, vì thế giáo viên cũng giảng bài, lớp để học sinh chút về những điều trải qua trong thời gian nghỉ. Trong thời gian này, Lục Sênh bị gọi tên, giống như giáo viên hề nhìn thấy vậy.

      cùng mừng rỡ, lén lút làm động tác ở dưới chỗ mình.

      tờ giấy có màu sắc rực rỡ dài hơn 10cm, nhanh chóng được lật qua lật lại trong tay , càng lúc càng ngắn, chỉ lát sau, biến thành ngôi sao cân đối. Cất kỹ sao , cầm tờ giấy khác, tiếp tục làm.

      Bạn ngồi cùng bàn giọng hỏi: "Cậu gấp được bao nhiêu rồi?"

      "Sắp được 1000 rồi."

      "Ôi!" Bạn ngồi cùng bàn cúi đầu cảm thán: "Cậu muốn đưa cho ai?"

      Lục Sênh mấp máy miệng, trả lời.

      Bạn cùng bàn lại cười : "Cậu mình cũng biết, đưa cho lớp trưởng đúng ?"

      Lục Sênh nghi ngờ nghiêng đầu liếc ấy cái: "Vì sao phải tặng cho lớp trưởng?"

      Bạn ngồi cùng bàn: "Haha haha haha..."

      Lục Sênh: "..."

      có cách nào khác để khai thông, đành phải cúi đầu tiếp tục gấp sao.

      Bốn giờ chiều, chuông tan học vừa vang lên, toàn bộ học sinh đều chạy rầm ầm, giống hệt như tổ chim bị chấn động, Lục Sênh đeo cặp sách mới, trong lòng ôm bình thủy tinh trong suốt lớn, trong bình có các ngôi sao đủ màu đủ kiểu giấy. thừa thiếu, đủ 1000 ngôi.

      Mẹ cũng có chỗ tốt, chính là chưa bao giờ ép học phụ đạo, có tiền nhàn rỗi cũng tình nguyện ném vào bài bạc...Bởi vậy, thời gian sau giờ học, Lục Sênh có thể tự do sử dụng.

      Từ trường học đến sân vận động thành phố mất 20 phút đường xe, cũng xa, đáng tiếc là dọc đường lại bị tắc đường.

      Lục Sênh có chút sốt ruột, cần có mặt ở Sân vận động trước 4 giờ 30, đó là hạn chót của hoạt động.

      4 giờ 45 phút, vội vội vàng vàng xuống xe, ôm lọ ngôi sao chạy đường, đến Sân vận động. Trước khi dòng chữ đỏ thẫm đập vào mắt:

      Nhiệt liệt chào mừng Nam Phong đến thành phố!

      Nhiệt liệt chúc mừng Nam Phong đạt huy chương bạc ở giải quần vợt Úc mở rộng!

      Lưng đội trời xanh, mang ước nguyện, theo gió vượt sóng, nhận lại huy hoàng!

      ...

      Đúng vậy, Nam Phong.

      Cho tới bây giờ chính là vận động viên tennis thiên phú nhất của Trung Quốc, năm ngoái ra ngoài đạt thành tích cao ngút trời, trong bốn giải Úc mở rộng, Wimbledon, Mỹ mở rộng, Pháp mở rộng có ba giải vào top 8 người mạnh nhất, mang lại thành tích tốt mới nhất cho tennis nam đơn của Trung Quốc, đáng tiếc là đầu năm nay trong trận đánh chung kết Úc mở rộng, lại vuột mất chiếc mũ quán quân bởi Laurence.

      Mặc dù đành phải đứng thứ hai, nhưng cũng là thành tích tốt nhất của Châu Á từ trước tới giờ, tạo nên lịch cũng quá chút nào. Huống chi, năm nay Nam Phong mới 20 tuổi, con đường chuyên nghiệp của còn rất dài, rất nhiều người cho rằng nhất địn về sau có thể lấy được chiếc cúp vô địch, ngay cả đối thủ của cũng đánh giá như thế.

      Tóm lại đây siêu sao mới dần được khẳng định.

      Xế chiều hôm nay, vị siêu sao này tham gia hoạt động tổ chức quảng cáo thương nghiệp. Lục Sênh ở cửa nhìn dòng chữ này, tâm trạng có chút tung tăng, lại có chút chờ mong mơ hồ.

      Nhưng sau khi vào, phát bên trong im lặng, tâm trạng bỗng giảm hẳn.

      Yên tĩnh như vậy, nhất định là kết thúc rồi.

      Quả nhiên, lúc vào hội trường, phát nhân viên công tác quét dọn trường.

      Lục Sênh có chút buồn bực, cam lòng hỏi người trong số họ: "Chú ơi, cho cháu hỏi, Nam Phong rồi sao?"

      "Chưa , cháu tìm cậu ấy có việc sao?"

      "Cháu...đúng là có chút việc."

      bé thoạt nhìn ngoan ngoãn như vậy, cả người lẫn vật đều vô hại, nhân viên công tác mềm lòng, liền để vào. Chú ấy : "Cậu ấy ở phía sau, mau lên, cháu tự mình tìm cậu ấy ."

      "Vâng! Cảm ơn chú!"

      Lục Sênh như trận gió chạy vèo về hướng người đàn ông chỉ, qua góc tường, thấy phía trước có bóng lưng cao lớn của người. Tóc ngắn gọn gàng, áo sơ mi màu tím đơn giản, bả vai cao ngất giống như cây bạch dương.

      "Nam Phong..." Lục Sênh lấy can đảm gọi tiếng, nhưng thanh lại hơi , nghe được.

      đành phải căng chân đuổi theo.

      Nam Phong vào phòng, cửa phòng đóng, Lục Sênh nghĩ nhiều liền theo vào, cắn răng cái, gọi lớn: "Nam Phong!"

      Cơ thể chấn động, dừng chân lại, xoay người nhìn .

      Bề ngoài của Nam Phong kém gì ngôi sao lớn, khuôn mặt dài tinh xảo, sóng mũi cao, môi mỏng vô cùng xinh đẹp, tự nhiên nhấp , khóe môi thẳng tắp, dáng vẻ thoạt nhìn vô cùng nghiêm túc. Có điều, lúc cười bờ môi ấy cong lên thành độ cong rất , khiến người nhìn vào ai cảm thấy rạo rực.

      Giờ phút này lại cười. kinh ngạc đánh giá bé trước mắt.

      Lục Sênh bị nhìn cái, bỗng nhiên ngượng ngùng, liều mạng cúi đầu, căng thẳng đến mức chuyện cũng khó khăn: "Em...cái kia..."

      Nam Phong mở miệng, giọng trầm trầm: "Em có biết đây là đâu ?"

      "A, ở đâu?"

      "Vệ - sinh - nam."

      "A!" Lục Sênh hét lên tiếng, xoay người chạy mất.

      Nam Phong nhìn bóng lưng mảnh khảnh bé của , bất đắc dĩ lắc đầu.

      Lúc từ nhà vệ sinh ra, Nam Phong phát , bé này vẫn còn ở đó. bé đứng dựa vào từng, cúi đầu, mặt vẫn chưa hết hồng, gắt gao ôm cái bình trong ngực. Nhìn ra ngoài, bé đó ngẩng đầu lên nhìn cái, giống như con nai bị hoảng sợ, lại nhanh chóng cúi đầu.

      Nam Phong muốn trêu . đến cạnh, kề vai với côm từ từ thở dài, : " như vậy học được giở trò lưu manh rồi sao?"

      Lục Sênh xấu hổ và giận dữ chịu nổi, hận thể tìm được cái hố để chui xuống: "...Xin...Xin lỗi!"

      Giọng của hơi run, giống như là sắp khóc, Nam Phong cũng nỡ trêu nữa. hỏi: "Em mấy tuổi rồi?"

      "Mười hai tuổi."

      "Lớp mấy rồi?"

      "Lớp sáu."

      "Nam Phong nhịn được khẽ nhíu mày: "Còn tuổi, học tập cho tốt, đuổi theo ngôi sao làm gì?"

      Lục Sênh dùng hai tay nâng lọ ngôi sao lên, đưa cho , giọng : "Đây là lời chúc của em, hi vọng có thể nhận."

      Nam Phong vừa nhận thấy, bên trong là ngôi sao may mắn đủ màu đủ kiểu giấy, quơ quơ bình, lạch cạch, lạch cạch: "Đây là do em tự làm?"

      "Vâng. Em, em chỉ muốn cảm ơn ."

      như vậy, cũng làm cho Nam Phong cảm thấy kỳ lạ, hỏi: "Cảm ơn ?"

      Lục Sênh đáp: "Năm ngoái, quỹ từ thiện của giúp trường học của em, giáo viên phát cho em 1850 đồng."

      Nam Phong có chút ngây người.

      Lục Sênh cúi đầu đợi, mãi thấy chuyện, có chút yên, ngẩng đầu cẩn thận nhìn .

      cúi đầu nhìn , bên môi treo nụ cười nhàn nhạt, ý cười rất ràng, như cảnh xuân di động.

      : " từng trợ giúp rất nhiều người, em là người duy nhất chạy tới [Cảm ơn] với ."
      Last edited: 28/11/15
      Nhi Huỳnh, Bờm xinh, KisaragiYue6 others thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 2: Tôi có giấc mơ

      Edit: Ốc

      Từ khi khai giảng đến nay, ngoại trừ tận mắt nhìn thấy Nam Phong, hơn nữa đưa ngôi sao may mắn mình gấp hơn nửa năm cho , Lục Sênh cũng có trải qua chuyện gì đáng . Thời gian nhanh chóng xẹt qua như gió lưu lại dấu vết. lớp, thầy giáo giảng số , giảng hình chóp, giảng ‘ngày tranh luận của hai đứa trẻ’, Lục Sênh vẫn ngồi đoan chính, nghe rất tập trung nhưng thành tích thấy khởi sắc.

      Trong trường học chói mắt nhất chính là học sinh khá giỏi, bắt mắt nhất chính là người ít hiểu biết, nhưng ra, học sinh như Lục Sênh mới chiếm đại đa số. Bọn họ trầm mặc, an phận, trong lòng mang hy vọng, cũng cố gắng ít, học chép bài rất chăm chỉ, sau giờ học rất chăm chỉ làm bài tập, nhưng mà thành tích lại như con bò bướng bỉnh, cho dù quật như thế nào cũng chịu bước lên phía trước bước.

      Có ít người trời sinh bất phàm, có ít người nhất định bình thường. Lục Sênh cảm thấy, hề nghi ngờ gì khi thuộc về vế sau.

      Tối, Lục Sênh làm bài tập mẹ trở lại.

      là kỳ quái, làm sao hôm nay mẹ lại về sớm như vậy, chẳng lẽ thua sạch tiền rồi hả? Lục Sênh có chút nghĩ ngợi.

      Mẹ vừa về đến nhà lục tung khắp nơi, tìm toàn bộ quần áo thử lần, rồi lại tìm cả đồ trang sức. Lục Sênh biết mẹ người khác như thế nào, nhưng mẹ của lại có chút hồ đồ, mẹ rất thích ném đồ loạn, lúc tìm lại như đại chiến thế giới, khiến cho gà bay chó chạy, cả phòng thành đống bừa bộn.

      Tìm đồ quá phiền toái khiến cho tâm tình bà nóng nảy hơn, Lục Sênh lại thành nơi trút giận, bị mắng lặp lặp lại.

      Đảo qua đảo lại, mẹ xách cái hộp sắt ra, run rẩy : “Đây là cái gì?”

      Lục Sênh vốn làm bài tập, nghe thấy tiếng rầm rầm rào rào bả vai cứng đờ lại, quay đầu lại làm bộ vô tình liếc mắt nhìn hộp sắt này, bình tĩnh đáp: “Của con.”

      “Cái gì của mày?” Mẹ xong tiện tay mở hộp ra.

      Lục Sênh mấp máy miệng, vẻ mặt có chút khẩn trương. Cũng may chú ý của mẹ đều ở cái hộp, cũng nhận thấy vẻ khác thường của .

      Trong hộp đều là đồ chơi trẻ con, đất dẻo, cao su, màu dán thủy tinh, hạt ngọc, bên dưới trải tờ giấy áp – phích hình ngôi sao. Bởi vì cái hộp quá , áp – phích gấp lại, ngôi sao cũng bị gấp, chỉ lộ nửa gương mặt.

      “Có cái gì tốt!” Mẹ khinh thường kéo khóe miệng, ném cái hộp .

      Lục Sênh đứng dậy cầm lấy cái hộp, thả vào bàn mình, sau đó tiếp tục bình tĩnh làm bài tập.

      Sau khi mẹ ăn mặc xong Lục Sênh làm từ bài tập số học tới bài tập ngữ văn. Trong khí thoảng mùi nước hoa chất lượng kém mùi gay mũi, Lục Sênh nhịn được hắt hơi cái.

      Mẹ : “Đêm nay tao có việc, mày tự ăn cơm.”

      “Vâng.” Lục Sênh vươn tay về phía bà: “Đưa tiền mua cơm.”

      Dường như tâm tình bà tệ, lấy trong ví tiền năm đồng cho Lục Sênh. Lục Sênh nhận tiền mẹ thấy được làm bài văn.

      Mẹ cười: “Tôi có giấc mơ?”

      Lục Sênh cất kỹ tiền, tiếp tục viết bài văn chưa làm xong. Mẹ lại hăng hái đọc lên: “Tôi có giấc mơ. Tôi muốn làm vận động viên tennis như Nam Phong, giành vinh quang về cho đất nước…” Đọc đến đây, bà lắc đầu, dường như gặp được chuyện cười lớn: “Ha ha, giành vinh quang cho đất nước, mày hả? Nam Phong lại là cái gì, tao còn phát tài đấy!”

      Lục Sênh có thể dễ dàng tha thứ việc mẹ vũ nhục , nhưng lại thể dễ dàng tha thứ cho việc bà vũ nhục Nam Phong, phụng phịu : “Nam Phong là người, người mà mẹ xứng đến tên ấy.”

      nhất thời xúc động chống đối, dẫn tới việc mẹ bắt đầu mắng nhiếc mười phút.

      Khi mẹ rồi, Lục Sênh dùng bút bi cẩn thận tô lại tên của Nam Phong, cái vẽ lại cái, lần viết lần.

      Người người đều lúc có bảy màu, Lục Sênh lại cảm thấy, lúc chỉ có mảng màu xám ảm đạm. Nam Phong là sắc màu ấm áp hiếm có trong cuộc sống màu xám mênh mông của . cho phép bất kỳ ai làm bẩn màu sắc trân quý đó.

      Sau khi làm xong bài tập, Lục Sênh lấy quyển nhật ký trong ngăn kéo ra rồi khóa lại, mở nhật ký, lấy tờ giấy từ bên trong. tỉ mỉ nhìn lại nội dung tờ giấy lần:

      Trường giáo dục thể thao nghiệp dư khu Thụ Thanh.

      Địa chỉ: Số XX đường XX khu Thụ Thanh thành phố T

      Chủ nhiệm tuyển sinh: Thầy giáo Đinh.

      Điện thoại: XXXXXXXX

      ***

      Trường giáo dục thể thao nghiệp dư khu Thụ Thanh được lập ra từ những năm năm mươi của thế kỷ trước, tên gọi nghe có chút giống trường học trái phép, nhưng thực tế là đơn vị chính quy thuộc bộ giáo dục. Các trường giáo dục thể thao nghiệp dư từng hưng thịnh vào những năm 70, 80, sau này vì các nguyên nhân mà dần dần xuống dốc. Bây giờ, trường giáo dục thể thao nghiệp dư khu Thụ Thanh dựa vào chút tài nguyên của bộ giáo dục, chỉ kéo dài hơi tàn, chật vật như chó nhà có tang. Sinh nguyên ít dần, nhân tài điêu linh. Việc mà hiệu trưởng Vệ lo lắng nhất mỗi ngày chính là buổi sáng nào đó tỉnh dậy nhận được thông báo của bộ giáo dục, trường này sắp bị đóng cửa.

      Nghiêm túc mà , hiệu trưởng Vệ mới tiếp quản trường giáo dục thể thao nghiệp dư được nửa năm, cảm tình cũng sâu, chính ông cũng nhiệt tình thương với nghiệp thể thao. Nguyên nhân ông hy vọng trường học bị đóng cửa là: Con mẹ nó, làm hiệu trưởng ở cái nơi này đủ keo kiệt rồi, chẳng lẽ còn muốn nơi này còn?

      Chạng vạng tối, hiệu trưởng Vệ gọi chủ nhiệm Đinh mảng tuyển sinh vào phòng làm việc của mình uống trà. Hai người nhìn cảnh mặt trời sắp lặn, vài đứa được huấn luyện sân thể dục. Đánh cầu lông, đẩy tạ, chạy bộ, nhảy cao… Hiệu trưởng Vệ nhìn chốc lát, nghi ngờ hỏi chủ nhiệm Đinh: “Vì sao hôm nay có người đánh tennis?”

      “Khụ.” Chủ nhiệm Đinh ngoài bốn mươi tuổi, đeo kính, thoạt nhìn hào hoa phong nhã. Ông nghe được câu hỏi của hiệu trưởng hổ thẹn sờ cằm, đáp: “Hiệu trưởng, tôi còn định với ngài, học sinh học tennis của chúng ta có bốn người, hôm nay rời ba người, chỉ còn người, có người đánh cùng nó, chắc là huấn luyện viên cho thằng bé luyện vung đập.”

      “Làm sao lại… ?” Hiệu trưởng Vệ nhất thời kịp phản ứng, vẻ mặt sững sờ.

      đến khu Điền Khánh.”

      “Tới khu Điền Khánh làm chi?”

      “Hiệu trưởng, ngài quên rồi sao? Nam Phong là từ trường giáo dục thể thao nghiệp dư khu Điền Khánh ra, phụ huynh học sinh cũng theo phong trào mà qua, họ cảm thấy phong thủy ở khu Điền Khánh tốt.”

      Đây phải là đục khoét nền tảng sao, góc tường nhà mình bị đào trộm. Hiệu trưởng Vệ cảm giác như bị đánh vào mặt, ông có chút mất hứng, “Điền Khánh có thể dạy được Nam Phong, chẳng lẽ có thể có thứ hai? Những phụ huynh này cũng động não, chỉ biết theo phong trào, lo lắng cho đứa trẻ! Huấn luyện viên của chúng ta có mà dạy bốn, huấn luyện viên của Điền Khánh có thể so sánh sao? huấn luyện viên mang mười mấy đứa , có thể mang được sao?!”

      “Đúng vậy.” Chủ nhiệm Đinh phụ họa .

      Hiệu trưởng Vệ vuốt mái tóc địa trung hải, thuận miệng tức, lại bất đắc dĩ nhìn chủ nhiệm Đinh: “Cậu cũng là, tôi nghe cậu là họ xa của Nam Phong? Sao chạy ở chỗ đó.”

      Cho dù tôi có là họ xa của cậu ta, cũng thể sửa lại trường học của cậu ta được? Hơn nữa họ cách ba nghìn dặm, giàu tại núi sâu có khách tìm. Họ Nam nhà cậu ta cách khá xa, là họ hàng xa cũng có thể cầm chén đến thăm muốn xin hai miếng cơm sao?

      Trong đầu chủ nhiệm Đinh tự châm chọc phen, bề ngoài vẫn bình tĩnh cười ha ha.

      Sau khi cười xong, chủ nhiệm Đinh an ủi hiệu trưởng Vệ từ góc độ khác: “ có học sinh có học sinh, ra tennis rất khó luyện, chúng ta còn đỡ phải phí sức lực.”

      Quả nhiên tinh thần hiệu trưởng Vệ lại tỉnh táo: “ sao? Tôi nghe tennis là môn thể thao có tính chuyên nghiệp hóa cao nhất thế giới, vì sao thể luyện được?”

      “Chính vì chuyên nghiệp hóa cao, cho nên giai đoạn đầu cần đầu tư vốn rất lớn, muốn luyện được, phải cam lòng đập tiền vào. huấn luyện viên học viên, bảo dưỡng thân thể, phí thi đấu hàng năm, vé máy bay bay tới bay lui thế giới, đặt khách sạn, những cái này cũng tốn rất nhiều tiền. Còn có lợi nhuận đâu, trước tiên đập vào số lớn, số tiền kia người thường chịu nổi. Có chút thiên phú vào đội tuyển tỉnh, lại có nhiều thiên phú tiến vào đội tuyển quốc gia, nhưng đội tuyển tỉnh và đội tuyển quốc gia cũng cung cấp tài nguyên lớn như vậy, lời lòng.”

      Hiệu trưởng Vệ: “Vậy Nam Phong….”

      Chủ nhiệm Đinh khoát tay: “Nam Phong khác, cậu ta có hiệp nghị với đội tuyển quốc gia, bị đội tuyển quốc gia quản chế. Cậu ta có nhóm huấn luyện viên riêng cao cấp nhất thế giới, có nhóm bồi luyện cố chấp nhất thế giới, Lao Luân Tư còn phô trương như cậu ta. Nam Phong rất có thiên phú, điểm đó tôi thừa nhận, nhưng đánh tennis chỉ dựa vào thiên phú tuyệt đối đủ. Phải có tiền để tiến hành đầu tư ban đầu. Nhà họ Nam có gia nghiệp lớn, kém chút tiền này, có thể tùy theo nhiệt tình của tiểu thiếu gia, chỉ cần cậu ta cao hứng.”

      Hiệu trưởng Vệ có cảm giác tam quan được đổi mới.

      Chủ nhiệm Đinh còn muốn tiếp tục bát quái về Nam Phong nhưng lúc này phòng bên cạnh, chuông điện thoại văn phòng ông vang lên. Ông đành phải dừng câu chuyện, trở lại văn phòng nghe.

      Điện thoại là bảo vệ cổng gọi tới, là ở cửa trường học có bé, muốn gặp chủ nhiệm Đinh, hỏi bé muốn gì muốn học tennis.

      Chủ nhiệm Đinh có chút kỳ quái hỏi: “Chỉ đứa ? có phụ huynh cùng?”

      có.”

      Nếu là trước kia, chủ nhiệm Đinh nhất định bảo vệ khuyên bé trở về, ít nhất trở về đưa phụ huynh tới. Thế nhưng lúc đó, chủ nhiệm Đinh có chút đói khát với ‘đứa muốn học tennis’… Vì vậy ông : “Vậy trước tiên ông để cho vào chút, à , để tôi xuống đón bé, đừng cho bé chạy loạn.”

      Lúc chủ nhiệm Đinh ra khỏi cửa gặp được hiệu trưởng Vệ trong hành lang.

      Hiệu trưởng Vệ cũng rảnh rỗi tới mức nhàm chán, đứng ngồi yên trong phòng làm việc của mình, ra xem chỗ chủ nhiệm Đinh xảy ra chuyện gì. Vừa nghe chuyện hiệu trưởng Vệ cũng hào hứng: “Tôi và cậu xem.”

      Chủ nhiệm Đinh nghĩ thầm, là lão đại, phải.

      Mẹ nó, theo lão đại có chỉ số thông minh kém như vậy, ông nhất định có kết cục tốt.

      Hai vị lãnh đạo quan trọng của trường xuống lầu tới đại sảnh TV tường phát tin khẩn: Tin ức, thời gian 19h30’, máy bay từ Pháp tới Dubai hiệu A330 rơi xuống Thổ Nhĩ Kỳ, theo tin mới nhất chúng tôi nhận được, có 109 người tử vong, 56 người bị thương, chính phủ địa phương triển khai cứu viện, nguyên nhân cố được điều tra làm ….”

      Chủ nhiệm Đinh liếc nhìn màn hình TV, vừa thấy người toàn máu được đưa lên máy bay, nhìn vô cùng thê thảm.

      Ông đột nhiên dừng bước lại.

      Hiệu trưởng Vệ hỏi: “Làm sao vậy?”

      “Nam Phong ở Paris, trong hai ngày nay muốn chuẩn bị bay sang Dubai để thi đấu.”

      Hiệu trưởng Vệ lắc đầu: “Làm sao lại trùng hợp như vậy, cậu quan tâm mù quáng rồi.”

      Chủ nhiệm Đinh cười tự giễu: “Cũng đúng, thôi.”
      Last edited: 28/11/15
      Nhi Huỳnh, Bờm xinh, dhtt4 others thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 3: Khoảng cách giữa chúng ta.

      Editor: Búnn.

      Lục Sênh được đưa đến văn phòng tuyển sinh.

      Hiệu trưởng Vệ và chủ nhiệm Đinh mỗi người bên, giống như hai đại hộ pháp bên cạnh , tạo cho chút cảm giác áp bức vô hình. có chút căng thẳng, cơ thể hơi căng cứng, ngay cả bước chân cũng dè dặt cẩn thận, còn kiến quyết như lúc từ xa đến.

      tới lui, bỗng nhiên Chủ nhiệm Đinh với Lục Sênh: "Em..."

      Lục Sênh lập tức phản ứng: "Dạ?"

      Chủ nhiệm Đinh lại bị làm cho phát hoảng: "Em cần căng thẳng quá, thậm chí còn ra mồ hôi rồi kìa..."

      Khuôn mặt của Lục Sênh nóng lên, tùy tiện vuốt trán cái, lòng bàn tay đều ướt cả.

      Sau khi tới văn phòng, ba người ngồi xuống, chủ nhiệm Đinh : "Thầy hỏi trước chuyện, tại sao em lại có người lớn cùng?"

      Lục Sênh đáp mà cần nghĩ ngợi: "Mẹ em có thời gian."

      "Ừ, em tên gì?"

      "Lục Sênh."

      "Em bao nhiêu tuổi rồi?"

      "Sắp tròn mười hai rồi ạ."

      Chủ nhiệm Đinh đẩy mắt kính chút: "Tuổi này mới học tennis hơi muộn, có điều vẫn còn có thể. Em ra đây, thầy đo chiều cao của em chút."

      Có rất nhiều hạng mục thi đấu thể dục thể thao mà chiều cao là nhân tố ảnh hưởng quan trọng đến thành tích. Trong tennis đối kháng, người có dáng người cao có lợi thế rất lớn. Cho nên khi lựa chọn hạt giống tennis, chủ nhiệm Đinh luôn xem chiều cao đầu tiên.

      vách trường màu trắng trong văn phòng có dán chiếc băng nhựa màu vàng, đó có khắc số đo. Chủ nhiệm Đinh để Lục Sênh đừng bên cạnh băng nhựa, đặt chiếc thước nhựa thẳng đầu đỉnh đầu .

      trường học sa cơ thất thế, lúc tuyển sinh trường Thụ Thanh luôn dùng phương thức truyền thống này để ước lượng chiều cao.

      "1m55, tệ, tệ." Chủ nhiệm Đinh rất vừa lòng với chiều cao này, ông ấy để Lục Sênh trở lại chỗ ngồi. Sau đó ông ấy mở bản kê khai ra, đó ghi lại tên, tuổi, chiều cao của Lục Sênh.

      Sau khi viết xong những điều đó, Chủ nhiệm Đinh lại hỏi: "Chiều cao của ba mẹ em theo thứ tự là bao nhiêu?"

      "Mẹ em khoảng 1m65."

      Chủ nhiệm Đinh gật gật đầu, viết vài chữ ở dòng [Chiều cao của mẹ], đợi lát, ông ấy ngẩng đầu lên nhìn : "Ba em sao?"

      Lục Sênh im lặng.

      Chủ nhiệm Đinh và mắt to trừng mắt lát. bé ở tuổi này, ánh mắt luôn sạch trong suốt, chủ nhiệm Đinh có chút đành lòng hỏi tiếp.

      Nhưng bên cạnh lại có đồ ngốc nhịn được mà hỏi Lục Sênh: "Em biết ba của mình là ai sao?"

      "Mẹ em ông ấy là tên khốn kiếp."

      Chủ nhiệm Đinh nhíu mày liếc hiệu trưởng Vệ cái, giờ phút này ông muốn che giấu cảm giác vừa lòng của bản thân.

      Lúc này chú ý của trưởng Vệ đều đặt ở thân thế của Lục Sênh, cho nên chú ý tới vẻ mặt của cấp dưới.

      Chủ nhiệm Đinh vội ho tiếng, ông viết dòng gì đó ở chỗ [Chiều cao của cha], sau đó an ủi : " có việc gì, chiều cao bây giờ của em tệ, chiều cao của mẹ em cũng thấp, nhất định về sau em rất cao."

      Lục Sênh có chút xấu hổ vì thể ra chiều cao của cha, nỗ lực vơ vét trong đầu tin tức khác về chiều cao của bản thân, bỗng nhiên : "Cái kia, hình như trong năm gần đây em cao lên rất nhanh."

      "Vậy sao?"

      "Vâng! Tiểu Hi ba ấy em trong năm này em giống như cây ngô trong tháng sáu."

      quái quỷ gì vậy, hiểu chữ nào.

      Mặc dù trong lòng Chủ nhiệm Đinh châm chọc câu như vậy, nhưng bên ngoài vẫn bình tĩnh gật đầu: "Ừ ừ, sao đột nhiên lại cao lên nhiều như vậy, có phải là ăn cái gì có chất dinh dưỡng cao ? Em uống sữa tươi sao?"

      " có.”

      Chủ nhiệm Đinh cũng tiếp tục tìm tòi nghiên cứu, ông lại hỏi thêm mấy vấn đề, Lục Sênh đáp từng câu .

      Cuối cùng, chủ nhiệm Đinh hỏi: "Lục Sênh, em có biết quy chế tuyển sinh của trường ?"

      "Biết ạ, phải nộp tiền ngay vào năm đầu."

      Câu tổng kết này là ổn, chuẩn và hung ác....

      Dưới tình hình chung, học sinh nhập học năm đầu cũng được coi là học sinh chính thức, chỉ là thử đào tạo, thử đào tạo mà lại muốn học phí của bản thân. Sau năm thử đào tạo, nếu các hạng mục kiểm tra đều đạt tiêu chuẩn trường học chính thức tuyển người này làm [Hạt giống], đến lúc này chỉ cần chút tiền ăn ở, còn học phí có nhà nước trợ cấp.

      Lục Sênh hơi do dự hỏi: "Em chỉ có nửa tiền, có thể đóng trước tiền học nửa năm ạ?"

      Chủ nhiệm Đinh thấy nắm chặt cặp sách của mình. Chiếc cặp này rất cũ, có vài chỗ sút chỉ, bọc trang trí phim hoạt hình bằng plastic ở bên ngoài bị tróc loang lổ, thoạt nhìn vải của chiếc cặp rất chắc chắn, ở góc cạnh bị mài tạo thành mấy lỗ , để lộ sách vở cùng vài thứ là cái gì ở bên trong...

      Ông nghĩ thầm, chiếc cặp sách này hẳn là được truyền lại rồi....

      Hiệu trưởng Vệ thấy Lục Sênh ngừng nắm cặp, đột nhiên chỉ số thông minh tăng vọt, hỏi Lục Sênh: "Em mang tiền đến rồi à?"

      "Vâng!" Lục Sênh kéo khóa cặp, lấy chiếc hòm hình chữ nhật từ bên trong ra.

      Hiệu trưởng Vệ và chủ nhiệm Đinh đều tò mò nhìn chiếc hộp này. Bọn họ nhìn mở nó, lấy ra cục chất dẻo, mấy tấm thiếp thiếu nữ xinh đẹp, năm sáu viên thủy tinh. Cạch cạch, đặt toàn bộ lên bàn, những thứ đó làm mọi người chói mắt.

      Mắt chủ nhiệm Định trợn trắng: " phải là em muốn dùng những bảo bối này để đổi học phí chứ?"

      " phải ạ." Lục Sênh đỏ mặt đáp, nhấc tấm áp phích được gấp lên, lấy ra mấy tấm bưu thiếp cũ kỹ, cuối cùng, thời khắc chứng kiến kỳ tích cũng đến, dưới tầng cuối cùng của chiếc hộp xuất nhân dân tệ được xếp gọn gàng.

      "Khụ." Chủ nhiệm Đinh cảm thấy suy nghĩ vừa rồi của bản thân rất đần độn, đáng sợ nhất là ông còn suy nghĩ đần độn này ra...Ông sờ sờ mũi, giọng có chút oán trách: "Sao em trực tiếp mang tiền đến?"

      "Sợ bị người khác phát ."

      Hiệu trưởng Vệ cười cười : " bé này còn rất giảo hoạt."

      Chủ nhiệm Đinh thấy cẩn thận đối xử với số tiền ấy như thế liền nhịn được hỏi: "Tiền này là phụ huynh của em cho, hay là em tự góp?"

      "Tự em góp."

      Quả nhiên.

      Hiệu trưởng Vệ: "Góp như thế nào? Tiền này cũng ít!"

      "Từ nhà đến trường và từ trường về nhà em đều chạy bộ, lúc ăn cơm cũng có thể tiết kiệm chút."

      dễ dàng. Bỗng nhiên chủ nhiệm Đinh cảm thấy có chút cảm động.

      Chủ nhiệm Đinh và hiệu trưởng Vệ nhìn nhau, đều thấy được vẻ tán đồng trong mắt đối phương. Dù sao chiều cao của bé này cũng rất tốt, học phí thành vấn đề, quan trọng nhất bây giờ là bọn họ thất rất thiếu học sinh rồi...

      Có điều, bọn họ là đơn vị chính quy, phải theo quy định, trẻ con nhập học, nhất định phải thông qua đồng ý của cha mẹ.

      Vì thế chủ nhiệm Đinh với Lục Sênh: "Khi nào mẹ em rảnh, bảo bà ấy đến trường học chuyến, làm thủ tục nhập học cần người lớn ký tên."

      Lục Sênh cúi đầu, im lặng .

      Chủ nhiệm Đinh là người biết quan sát vẻ mặt, bạn như vậy, ông cần phí tâm tư cũng có thể hiểu. Vì vậy lại hỏi: "Mẹ em đồng ý sao?"

      Lục Sênh biết trả lời vấn đề này như thế nào. dứt khoát quyết định, lấy toàn bộ tiền trong hòm đặt trước mặt chủ nhiệm Đinh: "Thầy, mong thầy nhận tiền trước ."

      Chủ nhiệm Đinh nghĩ chút, đột nhiên cười : "Được rồi, em tin tưởng thầy, trước hết, tiền này thầy bảo quản giúp em. Nếu thể nhập học, thấy trả lại cho em...Em yên tâm, thầy để mẹ em biết." tới đây ông dừng lại, nhìn thấy nhàng thở ra, ông tiếp tục : "Khi nào mẹ em ở nhà? Thầy tới nhà em chuyến, tranh thủ vài câu thuyết phục mẹ em."

      "Ngày mai được ?"

      "Được, buổi sáng ngày mai?"

      "Vâng!"

      Sau khi đưa Lục Sênh , hiệu trưởng Vệ và chủ nhiệm Đinh ngồi lại cầm bảng thảo luận vừa mới ghi lúc nãy.

      Chủ nhiệm Đinh: "Chiều cao rất có khả năng, chờ luyện thêm khoảng thời gian rồi xem thế nào."

      Hiệu trưởng Vệ: "Tôi cảm thấy bé này là người làm chuyện lớn."

      Chủ nhiệm Đinh ngờ hiệu trưởng có thể đưa ra đánh giá cao như vậy, ông có chút ngạc nhiên hỏi: "Làm sao thấy được?"

      Hiệu trưởng Vệ: " tuổi như vậy mà có thể góp được khoản tiền lớn như vậy, dễ hơn làm. Thoạt nhìn bé có rất nghèo, đoán chừng cũng là ăn ngon mặc tốt, lúc có nhiều tiền như vậy mà vẫn có thể nhịn dùng nó bây giờ khó tìm người như vậy."

      Về góc độ kia rất là...đặc biệt.

      Hiệu trưởng Vệ thở dài dằng dặc: "Con bé mới 12 tuổi. Bây giờ tôi 52, cũng làm được như con bé vậy."

      Chủ nhiệm Đinh nhịn được hỏi: "Hiệu trưởng, tôi mạo muội hỏi câu, tiền tiêu vặt mỗi tháng của ông là bao nhiêu?"

      Hiệu trưởng vệ đưa ra hai ngón tay.

      "Hai ngàn?"

      "Hai trăm."

      "..."

      Chủ nhiệm Đinh cảm thấy, so sánh với phu nhân hiệu trưởng vợ của ông đúng là thiên sứ.

      ***

      Hôm sau là thứ 7.

      Mặc dù cần học, Lục Sênh vẫn dậy sớm hơn chút. Hôm qua mẹ chơi rất khuya, bây giờ còn ngủ mê man, Lục Sênh dám đánh thức bà, rón rén mặc quần áo xuống giường.

      xuống tầng dưới ăn sáng rồi mua về cho mẹ phần. Sau đó an vị trước cửa sổ nhìn mọi người. Sáng sớm đầu mùa xuân vẫn còn rất lạnh, mọi người đều mặc rất kín, tập trung ở trước quán ăn sáng. Mẹ mập buộc tạp dề màu trắng chiên bánh tiêu, chú Tiểu Cá Tử chưng bánh bao, chú ấy giơ cao chiếc vỉ trúc to vẫn còn đầy hơi nước màu trắng vượt lên phía trước chạy ra ngoài, bụi nước giống như che phủ cả gian. Con hoạt bát của bọn họ xuyên qua trong đám bụi nước đó, dường như Lục Sênh còn nghe được tiếng cười của con bé.

      Lục Sênh biết mình ngồi bao lâu, lúc thầy Đinh tới mặt trời lên cao.

      vội vàng đánh thức mẹ: "Mẹ, có người tới tìm mẹ!"

      Mẹ bị người khác làm ầm ĩ, rời giường có chút tức giận.

      Thoạt nhìn chủ nhiệm Đinh hào hoa phong nhã, ôn hòa vô hại, bề ngoài như vậy dễ tạo cảm giác an toàn cho người quen biết. Thái độ sau khi vào cửa của ông rất khiêm nhường nên cuối cùng tức giận của mẹ Lục phát ra ngoài.

      Sau khi chủ nhiệm Đinh nhìn thấy mẹ Lục, có chút nghi ngờ biết Lục Sênh có phải con ruột của bà . Thứ nhất, làm gì có người mẹ nào đối xử với con của mình như vậy, đến kêu hét, đau lòng chút nào. Thứ hai, dáng dấp của mẹ Lục rất đẹp, Lục Sênh chỉ thanh thanh tú tú, hai người tuyệt đối giống nhau.

      Dĩ nhiên, theo lẽ thường, loại nghi ngờ này chỉ quanh quẩn trong nội tâm, phun ra miệng.

      Cuộc chuyện hôm nay lại rất thuận lợi. Nguyên nhân chủ yếu là chủ nhiệm Đinh che giấu 'phải đóng học phí' kia, chỉ thoạt nhìn Lục Sênh tệ, có thể thử đánh tennis, trường học dạy miễn phí, sau khi tan học để đứa của mình qua.

      cần bà tốn tiền, cần bà quan tâm, cho nên mẹ Lục liền đồng ý.

      Tuy nhiên bà còn giễu cợt thêm câu: "Lục Sênh có tiền đồ, mấy người nhìn nhầm rồi."

      Chuyện cứ như vậy mà quyết định, chủ nhiệm Đinh cầm phần thư thông báo cho người lớn, để cho bà ký, sau đó ông gọi Lục Sênh đến : "Hôm nay có thể nhập học, hay là em cùng với thầy?"

      Lục Sênh mong còn được: "Vâng!"

      Lúc , chủ nhiệm Đinh để cho Lục Sênh ra cửa trước, ông có chuyện muốn với mẹ Lục.

      Lục Sênh rất nghe lời ra ngoài, sau đó mẹ Lục cảnh giác nhìn chủ nhiệm Đinh: "Ông muốn làm gì?"

      " có gì." Chủ nhiệm Đinh đẩy mắt kính: "Bà có thể cho tôi biết ba của Lục Sênh cao bao nhiêu ?"

      "Cút."

      "Được 1m8 ?"

      "Cút!!!"

      Mặt chủ nhiệm Đinh đổi sắc cút ra ngoài. Lúc ông ra ngoài thấy bạn Lục Sênh mặt tươi như hoa, đôi mắt trong suốt thoáng ánh sáng, liền cười : "Em bộ này còn được, giầy được, , thầy dẫn em mua giày chơi bóng."

      "Vâng!"

      Hai người ra khỏi ngõ hẻm, ngang qua sạp báo đột nhiên Lục Sênh đứng lại: "Xem báo chút."

      tại, trong lòng tràn ngập vui mừng vì có thể học tennis, thể chờ đợi muốn nhìn tin tức của Nam Phong chút, muốn đo khoảng cách giữa bọn họ lần nữa. Khoảng cách này từng là rãnh trời cực lớn, có cách nào vượt qua được mà bây giờ, cuối cùng cũng có con đường nối liền hai bên rồi.

      Mặc dù con đường này rất dài, cách trở xa xôi.

      Nhưng, hy vọng, là chuyện tốt đẹp nhất thế giới. phải sao?

      cầm lên tờ [Sport Weekly], liếc nhìn trang đầu:

      Nam Phong rơi máy bay, sống chết!

      Thoáng chốc đầu óc Lục Sênh ong tiếng, cảm giác giống như bị chiếc búa buồn bực hung hăng đập cái.

      Chủ nhiệm Đinh thấy trong nháy mắt sắc mặt Lục Sênh trở nên trắng bệch, bàn tay cầm tờ báo run rẩy, thậm chí cả người cũng phát run. Ông có chút yên lòng: "Em làm sao vậy?"

      Lục Sênh đáp, chỉ nhìn tờ báo chằm chằm, đọc từng chữ từng chữ trong đống tin tức mới kia.

      Sau đó chủ nhiệm Đinh liền thấy luôn cứng cỏi trầm tĩnh kia đột nhiên mất khống chế, ôm tờ báo gào khóc, khóc đến tê tâm liệt phế, vô cùng bi thương.
      Last edited by a moderator: 28/11/15
      Nhi Huỳnh, Bờm xinh, KisaragiYue3 others thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 4: Khởi đầu của tôi

      Edit: Ốc

      Lần đầu Lục Sênh biết Nam Phong là vào ba năm trước.

      Hôm đó là ngày 29 tháng 3, là sinh nhật của . Ngày hôm đó mẹ của bị giáo viên gọi tới trường học chuyện, bởi vì phụ đạo viên mảng tâm lý trong trường cho rằng Lục Sênh mắc chứng trầm cảm. Nội dung chuyện cụ thể Lục Sênh biết, chỉ biết là ai nhớ sinh nhật .

      Sau khi tan học Lục Sênh muốn về nhà, mình dạo bên ngoài. lãng đãng vào siêu thị, nơi bán đồ điện bày rất nhiều TV, TV bật đài trung uowg.

      Trong TV, trai cười, cười lên rất đẹp, lượng từ từ thiếu thốn ít ỏi của thể nào hình dung nổi nét đẹp ấy. : “Chúc những bạn có sinh nhật hôm nay vui vẻ.”

      Trong nháy mắt đó, Lục Sênh chỉ cảm thấy ngực ê ẩm, biết là khổ sở hay cảm động.

      chị hướng dẫn mua hàng đứng bên cạnh : “Soái ca này rất đẹp trai!”

      Lục Sênh hỏi: “Chị, ấy là ai vậy?”

      Ánh mắt chị hướng dẫn mờ mịt: “ biết, ôi chao.”

      Nam Phong khi đó còn chưa nổi tiếng ở Trung Quốc.

      Về sau đọc báo ở sạp báo mới biết được là ai, mới biết được thế giới của . Người của thế giới ấy sống dưới ánh mặt trời, bọn họ có ước mơ, có chí tiến thủ, bọn họ trả giá bằng mồ hôi, thu hoạch bằng hi vọng, thế giới của họ nở đầy hoa tươi.

      người, sắp rơi vào vực sâu vô cọng, trong cơ hội nào đó, đột nhiên thấy được cọng rơm cứu mạng.

      lâu sau, khi thế giới Lục Sênh cũng nở đầu hoa tươi nhìn lại con đường này, phát điểm khởi đầu của chỉ là chút thể tưởng tượng nổi, là chấp niệm bé mà cứng rắn.

      Chấp niệm này hề phức tạp, nó chỉ là bản năng tự cứu trong lúc đứa trẻ gần như tuyệt vọng.

      ***

      Lục Sênh ngồi chồm hổm mặt đất khóc lớn trong chốc lát, dần dần biến thành giọng, nước mắt ròng ròng. Chủ nhiệm Đinh nâng dậy hỏi: “Nam Phong là gì của em sao?”

      ấy là thần tượng của em.”

      Chủ nhiệm Đinh nghĩ thầm, bạn cũng có thần tượng, nhất thời khó có thể tiếp nhận cũng là bình thường. Ông : “Đừng , chắc chắn Nam Phong gặp chuyện may, cậu ấy là vận động viên, tố chất sức khỏe tốt, nhất định còn sống. Em xem, tại kỹ thuật chữa bệnh tốt như vậy, chỉ cần dưỡng thương tốt lâu sau cậu ấy lại có thể hoạt động trở lại rồi.”

      Lục Sênh ngửa đầu nhìn ông: “ sao?”

      .”

      ra lời này, tối hôm qua chủ nhiệm Đinh qua lần.

      Lục Sênh tin tưởng, lau nước mắt, : “Em hi vọng ấy có thể nhanh tốt lên.”

      “Nhất định có thể, nếu như cậu ấy hồi phục nhanh có thể đánh giải năm nay! Bây giờ em phải học tennis tốt, nếu biểu tốt, thầy dần em xem trận đấu của cậu ấy.”

      Đôi mắt Lục Sênh sáng rực lên: “Ừ!”

      Rốt cuộc vẫn là đứa , dỗ rất nhanh, chủ nhiệm Đinh thở dài trong lòng.

      Chủ nhiệm Đinh đưa Lục Sênh mua đôi giày chơi bóng mới, sau đó hai người trở về trường giáo dục thể thao khu Thụ Thanh. Chủ nhiệm Đinh dẫn Lục Sênh thăm khắp trường lần, mắng vài cậu cố chấp, tới mức bé sững sờ, cuối cùng ông đưa bé tới sân tennis.

      sân chỉ có cậu bé cao khoảng Lục Sênh, cậu bé nắm vợt tennis đập cầu, trái tennis xanh ngừng nhảy lên, giống như con chấu chấu vui vẻ.

      Chủ nhiệm Đinh hỏi cậu bé: “Huấn luyện viên Lý đâu?”

      biết!”

      Chủ nhiệm Đinh với Lục Sênh: “Em ở đây chờ chút, tôi gọi huấn luyện viên tới.”

      Lục Sênh gật gật đầu, đưa mắt nhìn chủ nhiệm Đinh rời .

      Lúc này, cậu bé đánh bóng nữa, tay cậu vịn vợt tennis, cách nửa sân bóng, lớn tiếng hỏi Lục Sênh: “Cậu mới tới sao?”

      Lục Sênh khẽ gật đầu cái, giọng “Ừ” chút.

      “Cậu tên là gì?”

      “Tôi là Lục Sênh. Cậu sao?”

      “Lục Sinh? là khéo, tôi là Thủy Sinh!”

      “Ôi chao!”

      Cậu cầm vợt bóng bàn nghênh ngang tới, tới gần rồi hỏi: “Cậu học lớp mấy rồi hả?”

      “Năm nay lớp sáu.”

      “Tôi cũng vậy, cậu bao nhiêu tuổi rồi hả?”

      “12.”

      “Tôi 13 rồi, cậu phải gọi tôi là .”

      Lục Sênh cúi đầu, có chừng mừng gọi cậu là ‘’.

      Cậu lại cười : “Nhưng mà cậu tới chỗ này học tennis gọi tôi ‘sư huynh’ là được, có lớn có , hiểu , gọi tiếng .”

      Lục Sênh nín lúc mới đỏ mặt giọng : “Sư huynh.”

      “Gọi cùng với tên.”

      “Thủy Sinh sư huynh.”

      Cậu hài lòng gật đầu, mặt mày hớn hở: “Ôi, tệ tệ, trước kia cậu học chơi bóng chưa? Chưa học sao? Vậy hôm nay để sư huynh dạy cậu! Cầm lấy cây vợt.”

      Cậu chạy tới bên sân cầm cây vợt tennis nữa đưa cho Lục Sênh.

      Đây là lần đầu tiên Lục Sênh cầm vợt tennis. Vợt tennis hơi cũ, biết là làm bằng vật liệu gì, cầm tay vô cùng nặng, đuôi vợt quấn nhều băng dán, bởi vì dùng lâu nên vợt có vài vết bẩn. Hai tay nắm lấy vợt bóng bàn, tâm tình có chút kích động.

      “Đứng ở đối diện .” Thủy Sinh phân phó.

      Lục Sênh thành chạy tới đối diện, sân bóng rất rọng, biết nên đứng ở chỗ nào mới tốt, lúc này, đột nhiên Thủy Sinh lại phát bóng, phát bóng xong hô to: “Đón lấy đón lấy!”

      Lục Sênh cuống quít vung vợt tennis, đương nhiên là đón được bóng.

      Thủy Sinh lại phát quả nữa, đuổi theo bóng tennis, vung lên cái, sau đó nhận được, bóng trực tiếp bay lên trời.

      Sau đó cậu phát bóng liên tục, chạy ngược chạy xuôi đón bóng, chẳng bao lâu thở hồng hộc.

      Lúc này, người đàn ông mặt chữ quốc (国) tới, trong tay mang theo số vợt tennis , ông hô lên với hai người: “Đừng đánh.”

      Thủy Sinh liền dừng lại, quay đầu nhìn ông cái, gọi tiếng: “Huấn luyện viên.”

      Lục Sênh cũng ngoan ngoãn gọi: “Huấn luyện viên.”

      Huấn luyện viên trừng mắt nhìn Thủy Sinh: “Hồ đồ! bé chưa từng học tennis, nếu bị thương làm soa bây giờ? Còn có, vợt của thầy quá nặng, là của người đàn ông trưởng thành dùng, sao em có thể lấy cho bé dùng?!”

      Thủy Sinh lè lưỡi.

      Lục Sênh tới trả lại vợt cho huấn luyện viên và : “Huấn luyện viên, Thủy Sinh sư huynh dạy em chơi bóng.”

      Huấn luyện viên có chút kỳ quái hỏi: “Em gọi thằng nhóc này là cái gì?”

      “Thủy, Thủy Sinh sư huynh...” xong chữ cuối cùng gần như biến mất, bởi vì thấy sắc mặt huận luyện viên tốt lắm.

      Huấn luyện viên quơ vợt tennis đánh cái vào mông “Thủy Sinh”, tức giận mắng: “Từ Tri Diêu! Em đổi tên thành Thủy Sinh từ lúc nào hả? Tôi TM còn là Đản Sinh đây!”

      Từ Tri Diêu ôm lấy cái mông cười to: “Ha ha ha ha ha, rốt cuộc em cũng có thể cười, nhịn chết em... Lục Sênh, làm sao cậu lại ngốc vậy hả? Quá dễ lừa gạt! Ha ha ha ha ha...”

      Lục Sênh có chút quẫn bách, cúi đầu đỏ mặt, giọn oán trách: “Làm sao cậu có thể như vậy!”

      “Ha ha, đừng giận, lát nữa mời cậu ăn kẹo có được ?”

      Huấn luyện viên lại đánh cậu ta cái.

      Sau đó, huấn luyện viên đưa vợt tennis cho Lục Sênh, tự mình dạy cách nắm gậy và động tác, dạy trong lát đến giờ cơm trưa. Huấn luyện viên để Từ Tri Diêu đưa Lục Sênh ăn cơm.

      Trong lòng Lục Sênh còn có chút kỳ quặc nên muốn nhiều với Từ Tri Diêu. Từ Tri Diêu lại định ‘ nụ cười xóa thù hận’, mặt dày mày dạn ngừng trò chuyện với . Đến căn tin, Từ Tri Diêu cười : “Này, tôi mời cậu ăn đùi gà nhé?”

      Lục Sênh bị lay động giữa “Đùi gà” và “Khí tiết”, cuối cùng lựa chọn đùi gà.
      Last edited: 28/11/15
      Nhi Huỳnh, KisaragiYue, dhtt2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :