1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tận Thế Ca - Thích nhất người khác khen ta vẽ tranh đẹp mắt (63) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 47

      Lộ Khả là cảnh sát, cũng là người rất chính nghĩa, mười ngày nay mỗi khi gặp được người bị thương, kẻ yếu cùng lão nhân, nàng đều chìa tay giúp đỡ, mấy người xe kia đều được nàng cứu về, Lí Tuấn Nghĩa đồng dạng cũng được nàng cứu trợ qua sở dĩ đối địch với Tiêu Dương chính là bởi vì Tiêu Dương phản đối Lộ Khả tùy tiện cứu người, hai ngày trước thời điểm gặp phải nguy hiểm Tiêu Dương lại bỏ rơi vài người sống sót tự mình chạy trốn, việc này đối với Lí Tuấn Nghĩa hoàn toàn là tội ác thể tha thứ.

      lại biết, Tiêu Dương tuy rằng lạnh bạc, nhưng cũng có nguyên tác làm người.

      Trời tối đen.

      Tiêu Dương quay lại đường cũ, lúc tiếp cận công trường phế tích, nàng nhìn thấy phía trước có người nghiêng ngả chao đảo chạy tới, đúng là Lộ Khả.

      "Chạy mau! Chạy mau!" Lộ Khả nhìn thấy Tiêu Dương liền hô to, bàn tay nàng bị thương, phía sau mấy trăm thước xa có con tang thi khuyển thể tích khổng lồ đuổi theo, xem hình dạng hẳn là con Alaska hoặc là Husky, bất quá con chó này sớm bị tróc mất nửa da lông, hắc hồng niêm dịch che kín thân thể, càng nhìn càng giống cụ huyết thi.

      Nó khàn giọng gào thét bật nhảy lên.

      Tiêu Dương theo bản năng quay người chạy trốn, sau khi chạy ra mấy trăm thước, cảm giác Lộ Khả theo kịp, nàng quay đầu lại, nhìn thấy Lộ Khả vừa chạy vừa ngừng thở dốc, bước chân trầm trọng, ràng thể lực thể chống đỡ nổi, tang thi khuyển cách nàng tới trăm mét.

      Tiêu Dương cắn chặt răng, quay người lại, từ mặt đất nhặt lên khối đá ném về phía con tang thi khuyển, con tang thi khuyển này là ngửi được mùi máu mà truy đến, giờ phút này nó bởi vì nhìn thấy huyết nhục tươi mới mà hưng phấn dị thường, tảng đá nện xuống cái đầu cứng ngắc của nó, vừa vặn đánh bị thương con mắt của nó. Tiêu Dương lấy tay lau miệng vết thương của Lộ Khả, tay nàng dính đầy máu, nàng vươn bàn tay dính máu về phía con tang thi khuyển, tang thi khuyển mạnh mẽ huy động tứ chi, hung hăng bổ nhào đến Tiêu Dương.

      "Ta dụ nó, ngươi tìm cơ hội giết chết nó." Tiêu Dương vừa kêu vừa ném thanh thép dài trong tay xuống chân Lộ Khả.

      Tang thi khuyển lăng xoay người, suýt nữa cắn được Tiêu Dương.

      "Cẩn thận chút! Ngươi đừng để nó đến quá gần, lui về phía sau chút, dụ nó qua phía ta!"

      Tiêu Dương dẫn tang thi khuyển chạy mấy chục thước, quay đầu thoáng nhìn Lộ Khả hai tay nắm thanh thép đứng ở phía sau, nàng mạnh mẽ xoay người, chạy sang ngang, tang thi khuyển theo quán tính đuổi theo nàng, mặt bên thân thể của nó bại lộ trước mắt Lộ Khả. Lộ Khả nắm chặt thời cơ nhảy lên cao, mạnh mẽ đâm thanh thép xuống, thanh thép dài to bằng ngón tay cái đâm trúng bụng của con tang thi khuyển, đem nó xuyên xuống mặt đất. Tang thi khuyển hề có cảm giác đau đớn, nó giãy dụa muốn đứng lên, đầu cùng đuôi giống như bị rút gân, ngừng vung động, miệng điên cuồng cắn về phía chân Lộ Khả, hai hàm răng của nó chạm vào nhau phát ra tiếng vang, bùn đất bị nó đạp văng tung tóe, miệng vết thương bụng nó bị xé rách ngày càng lớn, Lộ Khả gắt gao ấn thanh thép: "Đập nó, đập đầu của nó! !"

      Tiêu Dương ôm lấy khối đá lớn nằm đất, chút khách khí nện xuống đầu tang thi khuyển, mỗi lần tảng đá nện xuống đều phát ra thanh bang bang, đầu lâu của tang thi khuyển rốt cục xuất khe hở, cuối cùng theo hốc mắt bắt đầu vỡ ra, bị đập nát nhừ.

      Hỗn hợp óc và máu chảy đầy mặt đất, tang thi khuyển bất động, Lộ Khả có chút hư thoát té ngã: " huyền diệu... Ta vừa rồi đều cho rằng bản thân sắp xong, may mà ngươi đến kịp."

      Tiêu Dương lấy ra con dao trong túi, đâm xuống miệng vết thương đầu con tang thi khuyển, phút sau nàng đào ra được viên tinh hạch màu trắng.

      "Khỏa tinh hạch thứ năm!"

      Khi trở lại xe, bầu trời tối mịt, Tiêu Dương ngoài ý muốn nhìn thấy bên trong xe mở đèn, mở cửa xe, trong xe cư nhiên xuất hơn ba nam nhân bộ dáng dân công, bọn họ ăn xúc xích mà nàng cướp được từ trong thành.

      "Các ngươi từ đâu tới đây? Ai cho các ngươi lên xe!" Lộ Khả trừng mắt, đất ném đống bịch xốp, mấy người này cư nhiên đem phân lượng thức ăn trong ba ngày của bảy người ăn hết hơn nửa!

      "Này! Này! bé đừng như vậy chứ, mọi người đều là người sống sót, hẳn là phải giúp đỡ cho nhau thôi!" dân công trẻ tuổi, diện mạo hào phóng hô lớn, khi ánh mắt bắt gặp Tiêu Dương, lập tức lóe ra đạo dâm quang, nở nụ cười có chút vặn vẹo với Tiêu Dương: "Chúng ta mới từ trong công trường chạy ra, vất vả mới gặp được người sống, mỹ nữ, các ngươi cũng muốn chạy ra ngoài phải ? Chúng ta cùng nhau , vừa vặn có thể chiếu ứng lẫn nhau."

      "Ai muốn cùng với các ngươi!" Lộ Khả phẫn nộ dùng chân đá bay túi thực phẩm đất, bỗng nhiên nhìn thấy dưới chỗ ngồi phía đuôi xe lộ ra đôi chân, cặp giày da màu đen kia đúng là của Lí Tuấn Nghĩa. Lộ Khả chạy tới, nhìn thấy Lí Tuấn Nghĩa lấy tay ôm đầu, bộ mặt trầy xước té mặt đất, nàng sờ mũi , phát còn có hơi thở, mới nhõm thở phào hơi!

      "Này! Mỹ nữ, vừa rồi là động thủ trước, cũng nên trách chúng ta đánh !" Thanh niên diện mạo hào phóng lại hô, xong lại xé cây xúc xích hung hăng cắn ngụm, vừa nhấm nuốt vừa dùng mắt đảo quanh gò má cùng trước ngực Tiêu Dương.

      "Các ngươi hẳn phải biết đường ra ngoài, chúng ta cùng nhau thôi!" Dân công trung niên trọng đại .

      "Chúng ta cùng nhóm các ngươi! Nơi này chào đón các ngươi! Để đồ ăn xuống! Cút !" Lộ Khả phẫn nộ kêu to, nàng giơ lên thanh thép trong tay, mặt thanh thép vẫn còn dính máu đen của tang thi.

      "Mẹ tiểu nương da, lão tử cứ ăn đồ của các ngươi như thế nào! Ngươi dám bảo ai cút! Lại vô nghĩa lão tử liền thu thập ngươi! !" tên dân công mạnh mẽ đứng lên, vẻ mặt dữ tợn rút ra cây búa đeo lưng, dùng phương ngôn xen lẫn tiếng phổ thông mà mắng, theo mắng, hai tên dân công khác cũng đứng lên, vài cái lão nhân, tiểu hài tử ngồi ở đuôi xe lập tức bị dọa lui thành đoàn.

      Dân công lớn tuổi bỗng nhiên vỗ vỗ bả vai thanh niên cầm búa: "Được rồi, được rồi, đừng dọa hỏng tiểu nương! Về sau chúng ta cùng nhau ! tại thế đạo biến thành như vậy, chúng ta đoàn kết hữu ái, giúp đỡ cho nhau, hai tiểu nương này xinh đẹp như vậy, ngươi biết thương hương tiếc ngọc sao!" xong liền nở nụ cười đáng khinh với Tiêu Dương.

      Lộ Khả giơ thanh thép định tiến về phía trước, Tiêu Dương giữ chặt cánh tay nàng: "Quên , bọn họ muốn cùng cứ để họ , ngươi bị thương, ta trước giúp ngươi băng bó chút." Nàng xong lại ghé vào bên tai Lộ Khả khẽ : "Trước nhẫn nhịn, sau lại nghĩ biện pháp."

      Lộ Khả biết bản thân phải là đối thủ của mấy tên nam nhân trước mặt, bên cạnh nàng cũng chỉ có bảy người, lão nhân, hai đứa choai choai, còn có ba nữ nhân, nam nhân duy nhất là Lí Tuấn Nghĩa vẫn còn hôn mê bất tỉnh, nếu thực đánh, khẳng định chịu thiệt.

      Nàng buông thanh thép, tùy ý để Tiêu Dương xem qua cánh tay của nàng.

      "Bị tang thi cào sao? Là cao cấp tang thi?" Tiêu Dương lôi kéo Lộ Khả đến chỗ ngồi trước, xé góc áo sơ mi trắng, chà lau vết máu cánh tay nàng.

      " phải, là phổ thông tang thi." Lộ Khả đáp.

      Dân công cầm búa kia tới: "Ngươi xuống xe!" chỉ vào Lộ Khả.

      "Ngươi có ý tứ gì?" Lộ Khả lại trừng mắt.

      "Ngươi bị quái vật cào thương, nếu bị biến dị làm sao bây giờ! Ngươi nhanh xuống xe! Bằng lão tử tại chém bay ngươi!"

      Lộ Khả cắn răng muốn đứng lên, Tiêu Dương vội đè nàng lại, quay đầu : "Sức miễn dịch của nàng rất mạnh, bị biến dị!"

      Thời điểm nàng những lời này có vẻ rất nắm chắc, thực tế cũng là như thế, theo tin tức về phương pháp phán đoán cấp bậc kháng thể mà Tiêu Diệu nhắn tới, Lộ Khả hẳn là có kháng thể màu tím cấp bốn, chỉ cần cấp bậc bệnh độc của con tang thi cào nàng thấp hơn màu tím, Lộ Khả bị biến dị. Tang thi màu tím cùng tang thi màu đỏ có tỉ lệ xuất cực thấp, tiến hóa cũng nhanh hơn so với những con tang thi khác, cào Lộ Khả bị thương là con tang thi phổ thông, khẳng định tạo thành biến dị.

      "Ngươi biến dị liền biến dị sao? Nhanh chút lăn xuống !" Dân công cầm búa tiến lên lôi kéo Lộ Khả.

      Tiêu Dương bỗng nhiên kêu: "Các ngươi biết lái xe sao?"

      "Cái gì?" Dân công cầm búa bị hỏi ngây ngẩn cả người.

      Tiêu Dương chỉ vào Lộ Khả : "Ở đây, trừ bỏ nàng còn ai biết lái xe, đuổi nàng rồi, các ngươi lái xe sao?"

      "Tên này biết lái xe sao?" Dân công lớn tuổi đứng phía sau chỉ vào Lí Tuấn Nghĩa nằm mặt đất, .

      " đùi có thương tích, lái được."

      Dân công lớn tuổi nghe đến đó, nhìn nhìn bốn phía, xe đều là lão nhân, đứa , nữ nhân, đích xác giống bộ dáng biết lái xe, : "Được rồi, trước cứ giữ nàng lại , ngươi cẩn thận trông chừng nàng, trước để nàng lái xe, chờ sau khi tìm được những người khác lại !"

      Dân công cầm búa chỉ có thể thỏa hiệp, cúi đầu, bỗng nhiên nhìn đến sườn mặt trắng nõn của Tiêu Dương, nửa người dưới của trận xúc động, đũng quần nổi cộm lên, quay đầu lại nháy mắt ra dấu với hai tên dân công khác, dân công lớn tuổi lên phía trước với Tiêu Dương: " nương, ngươi ra ngoài với chúng ta chuyến, ta có chuyện muốn hỏi ngươi."

      Tiêu Dương sớm nhìn thấy ánh mắt tốt của mấy tên nam nhân đối diện, nàng lấy tay nắm chặt con dao trong túi, : "Muốn cứ tại đây."

      Lộ Khả cũng sớm nhìn ra manh mối, nàng bỗng nhiên giữ chặt Tiêu Dương đem nàng che ở phía sau: "Các ngươi nếu muốn ta lưu lại lái xe cũng đừng nghĩ đánh chủ ý xấu xa khác, các ngươi dám chạm vào người xe của ta, ta liền lái xe chạy vào trong thi đàn, đến lúc đó các ngươi ai cũng đừng nghĩ sống! !"

      "Ngươi dám!" Dân công cầm búa táo bạo đứng lên, dân công lớn tuổi kia giảo hoạt hơn, hi hi ha ha : "Được, được, được! Nghe lời ngươi , nhóm chúng ta có thể có chủ ý xấu xa gì chứ, được rồi, được rồi, chúng ta ăn chút gì trước , nhanh ăn no chút, cũng biết tại bên ngoài thế nào, ta cũng muốn chết tại cái địa phương quỷ quái này."

      xong lại tiến lên chọn lựa đồ ăn nằm mặt đất, đem sữa cùng xúc xích còn thừa đều nhét vào túi của bản thân, hai tên dân công khác cũng học bộ dáng của , đem đồ ăn ngon đều thu hồi túi riêng.

      Lộ Khả kêu: "Bọn cũng chưa được ăn! Sao các ngươi lại có thể làm như vậy!"

      ai để ý nàng.

      Trong xe nhất thời lâm vào yên lặng, dân công lớn tuổi bỗng nhiên : "Hôm nay quá muộn, thể tiếp được, chúng ta trước ngủ, Tiểu Lưu ngươi canh giữ nửa đêm trước, ta canh giữ nửa đêm sau, mấy ngày nay đều dám ngủ, ai." xong kéo dài thắt lưng, đánh ánh mắt đối với tên dân công gọi là Tiểu Lưu kia, ý bảo phòng bị mấy người Lộ Khả.

      Chìa khóa xe sớm bị mấy tên dân công thu lấy, bọn họ nằm ngang chỗ ngồi phía trước, Lộ Khả, Tiêu Dương cùng với đứa , lão nhân ngủ phía sau, may mắn xe cũng đủ lớn, mỗi người đều có thể nằm xuống.

      Ban đêm, bụng Lộ Khả bị đói phát ra tiếng kêu, Tiêu Dương lấy ra hộp sữa từ trong túi bên người, đây là thực phẩm nàng dự trữ cho bản thân.

      "Ta đói bụng, ngươi giữ lại uống ." Lộ Khả khẽ bên tai Tiêu Dương.

      Tiêu Dương đâm ra lỗ thủng hộp: "Uống , lão nhân, tiểu hài tử trong xe hoàn toàn trông cậy vào ngươi."
      Tôm Thỏ, ThiênMinh, Tiểu Lý Tử2 others thích bài này.

    2. người qua đường

      người qua đường Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      549
      thế này giết hết cho nhanh

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 48

      "Chị ơi... Em muốn tiểu..."

      Lộ Khả vừa đưa sữa tới bên miệng, nữ hài Tinh Tinh ngủ ở phía sau liền đứng lên, nàng xoa ánh mắt sợ sệt nhìn Lộ Khả cùng Tiêu Dương.

      "Chị với em." Lộ Khả vội ngồi dậy.

      Tiêu Dương : "Ta cũng !"

      "Mỹ nữ, ta cũng muốn tiểu, ngươi cũng theo giúp ta ." Tiểu Lưu ngồi gác đêm bên cạnh cửa xe nghe được các nàng chuyện, dùng điệu đáng khinh với Tiêu Dương, Tiêu Dương quay đầu, nhìn thấy Tiểu Lưu đôi mắt hí híp lại, nhìn ngắm cơ thể mình từ phần eo trở xuống.

      Tiêu Dương mím môi, cầm lấy thanh thép dài tại chỗ ngồi bên cạnh, mặt bỗng nhiên lộ ra chút tươi cười: "Được, cùng ."

      Tiểu Lưu thấy khuôn mặt tươi cười của Tiêu Dương nhịn được hai mắt tỏa sáng, hì hì cười : "Ta trước , hay là mình ngươi theo giúp ta thôi..." vừa vừa dùng tay phải sờ sờ thân dưới của mình.

      Động tác này đáng khinh đến cực điểm, Lộ Khả kìm được cơn giận mắng to câu: "Cút!"

      Người xe đều bị nàng hét cho bừng tỉnh, hai tên dân công nằm ngủ ở phía trước than thở mắng vài câu, Tiểu Lưu vẫn như cũ cợt nhả, cũng tin tưởng Lộ Khả cùng Tiêu Dương hai nữ hài tử nũng nịu như vậy có thể làm gì được . làm bộ ngáp cái tựa vào bên cửa xe, Lộ Khả cắn răng đến bên cạnh đẩy ra khỏi vị trí cửa xe, Tiêu Dương mang theo Tinh Tinh xuống xe, gió lạnh bên ngoài táp vào mặt các nàng, Tiêu Dương lập tức ôm lấy bả vai.

      "Ở đây ... Nhanh chút, trời rất lạnh, rất dễ bị cảm." Lộ Khả đứng lại tại khu đất cách xe xa, chỉ vào khoảng trống phía sau .

      Tinh Tinh nhìn nhìn xung quanh, cởi quần ngồi xổm mặt đất, lại ngẩng đầu nhìn Tiêu Dương cùng Lộ Khả, tuy rằng mấy ngày nay mọi người đều dùng cách như vậy để giải quyết vấn đề sinh lý, nhưng có người đứng ở bên cạnh nàng vẫn là cảm thấy ngượng ngùng, nàng thấp giọng : "Chị ơi... Các chị sang bên kia chút , em tiểu được."

      Tiêu Dương lôi kéo Lộ Khả bước ra xa vài bước, hạ giọng : "Thể lực của ngươi khôi phục thế nào? Miệng vết thương có còn đau ?"

      Lộ Khả lắc đầu: "Ban ngày chạy quá nhiều, bây giờ chỉ còn lại có hai ba thành khí lực, miệng vết thương cũng đau, bất quá hai ngày tới tay trái sợ là còn chút sức ..."

      Tiêu Dương cắn môi, suy nghĩ hồi lâu mới : "Ngươi phải mau chóng khôi phục thể lực, thêm ngày nữa tới địa giới tỉnh S, đến lúc đó tang thi nhất định ngày càng nhiều, hơn nữa trước đó chúng ta phải đem bọn họ đuổi xuống xe."

      Lộ Khả hỏi: "Ngươi có biện pháp gì tốt sao?"

      "Bọn họ có ba người, người lớn tuổi kia có năng lực mạnh nhất, hai người còn lại tuy rằng thể trạng sai, nhưng chỉ cần ngươi khôi phục thể lực, bọn họ liền cũng phải là đối thủ của ngươi, ngươi hôm nay hảo hảo nghỉ ngơi, ngày mai chúng ta tìm cơ hội đem bọn họ tách ra... Ta đánh lén lão già kia, ngươi tận lực đem hai tên tuổi trẻ đánh cho tàn phế, đừng để bọn họ có cơ hội phản kháng."

      "Đánh cho tàn phế? !" Lộ Khả tự chủ phóng đại thanh .

      Tiêu Dương nhìn biểu cảm của Lộ Khả, biết chính nghĩa trong nàng lại quấy phá, đối với điểm này Tiêu Dương cũng lý giải được, hai mươi mấy ngày trước chính nàng cũng chỉ là tiểu trí thức mảnh mai, căn bản nghĩ tới bản thân có ngày giơ đao, lòng tràn đầy tính kế nên đánh giết người khác thế nào. Nhưng trước mắt thế giới này thay đổi, mấy tên kia ràng chính là dựa vào thể lực mà khi dễ người khác, nhìn thái độ biết sợ cùng ánh mắt hạ lưu của bọn họ hôm nay, nếu nhẫn tâm xuống tay trước, bản thân có thể trước bị bọn họ hại chết, Lộ Khả tuy rằng thiện lương chính trực, nhưng cũng có nhiều chuyện thể như ý nguyện của bản thân, nàng thở dài hơi : "Dưới tình huống có thể đả thương người tận lực đả thương người, bất quá bọn họ cũng là từ trong thi đàn chạy đến, thực lực hẳn là cũng kém, lưu chút máu, sợ là thể áp chế, trong xe đều là nữ nhân, lão nhân, tiểu hài tử, vạn nhất thời điểm xung đột khống chế được, có người bị thương nặng liền nguy rồi, chúng ta tại chút dược phẩm cũng có, hơn nữa nếu giảm thấp sức chiến đấu của bọn họ, ta sợ bọn họ về sau lại đuổi theo trả thù."

      Lộ Khả nhíu mày nghĩ nghĩ: "Được rồi... Cứ làm theo lời ngươi ."

      Tiêu Dương gật gật đầu, Tinh Tinh lúc này tiểu xong, mặc quần vào.

      Ba người quay trở lại xe bảy chỗ, dân công gọi là Tiểu Lưu kia vẫn luôn ngủ, dân công lớn tuổi vừa vặn cũng tỉnh lại, Tiêu Dương vốn muốn thừa dịp bọn họ còn ngủ thử đánh lén, thời chút cơ hội cũng có, nàng đành phải lui về góc tối bên trái chỗ ngồi phía trước mà ngủ.

      Sau nửa đêm, Tiêu Dương bỗng nhiên cảm giác được có người tới gần bản thân, nàng mở to mắt, nhìn thấy đèn trong xe biết bị tắt từ lúc nào, bóng người phía trước hướng tới bản thân nàng đè xuống, Tiêu Dương lùi về sau, đá trúng đùi phải của cái bóng nọ!

      "Ai nha! !" Người đối diện bị đá trúng, phát ra tiếng kêu.

      Là tên dân công lớn tuổi kia, Tiêu Dương sau khi đá trúng người liền lập tức lấy dao trong túi ra.

      "Tiểu nương tử lại dám đá ta, xem ta thu thập ngươi!" Lão dân công bị đá trúng sau khi đứng vững lại mạnh mẽ nhào tới Tiêu Dương, tay phải ấn bả vai của nàng, tay trái giơ lên chuẩn bị cho Tiêu Dương bạt tai.

      Dị năng tốc độ của Tiêu Dương ở trong gian hẹp vô pháp phát huy tác dụng, bàn tay to của lão dân công ngừng rơi xuống người nàng, Tiêu Dương bị lực lượng cường đại ép xuống chỗ ngồi trong xe, nàng lấy tay bảo vệ đầu, đem dao giấu dưới tay, cánh tay cùng đầu bị đánh rất đau, tim cũng kích động đập loạn nhịp, vốn định ngày mai mới động thủ, nghĩ tới những người này ngay cả ngày cơ hội cũng cấp.

      Lộ Khả cũng bị chuyện này làm bừng tỉnh, bởi vì ban ngày mỏi mệt cùng bị thương, nàng ngủ tương đối sâu, lúc này tỉnh lại cũng mang theo điểm mơ hồ, nhìn thấy tình huống bên cạnh, nàng liền bật dậy lấy tay mò mẫm thanh thép xe.

      "Tiểu Lưu! Cường Tử! Đứng lên, bọn họ muốn tạo phản!" Lão dân công vừa công kích Tiêu Dương vừa hô to với hai tên đồng lõa.

      Hai tên dân công khác nghe được tiếng la đều sợ hãi từ chỗ ngồi bắn dậy, mang theo vũ khí chạy tới sau xe, Lộ Khả lúc này vừa vặn túm được thanh thép, nàng hô to tiếng chế trụ hai tên dân công này.

      Trong xe tối đen ngừng truyền ra tiếng thở dốc cùng thanh chiến đấu.

      Vài người trong xe cũng đều tỉnh lại, nam hài choai choai kia xông lên trước kéo cánh tay của lão dân công, bị lão hung hăng hất ra, lão dân công uy hiếp hô to với vài người còn lại trong xe: "Ai còn dám lộn xộn, ta liền lập tức giết chết!" xong lại cúi đầu đối phó Tiêu Dương, tuy rằng có tâm tư thương hương tiếc ngọc, chỉ sử dụng nửa lực đạo, nhưng nửa lực đạo này cũng khiến Tiêu Dương thống khổ chịu nổi.

      Tiêu Dương bắt buộc bản thân bình tĩnh lại, trong lúc bị đánh dùng ánh mắt nhanh chóng nhìn chằm chằm người đối diện, lão dân công lại giơ tay lên, Tiêu Dương bỗng nhiên xoay ngược chuyển động cầm dao trong tay chém ngang phát, lúc này tay của lão dân công vừa vặn hạ xuống, đao phong cùng cốt nhục tiếp xúc, theo quán tính lực lượng, cổ tay của lão dân công bị dao cắt đứt đường dài chừng năm cm, sâu khoảng ba cm, động mạch cổ tay bị cắt đứt, máu tươi trong nháy mắt chảy ra, lão dân công bỗng chốc phản ứng kịp, kinh hô lấy tay đè chặt miệng vết thương, Tiêu Dương thấy được cơ hội phản công, liền giơ dao hung hăng chém lên mặt đối phương, lão dân công phẫn nộ quát to tiếng, rốt cuộc bất chấp miệng vết thương cổ tay, mở hai tay ra bóp cổ Tiêu Dương, trong lòng chỉ nghĩ đem nàng bóp chết.

      Lộ Khả lúc này cũng cực kỳ nguy hiểm, khí lực của hai nam nhân trước mắt lớn hơn so với nàng tưởng tượng, Tiểu Lưu bỗng nhiên dùng tay bắt trúng thanh thép đoạt lấy, có vũ khí, thể lực chống đỡ hết nổi, mắt thấy có hi vọng, Lộ Khả bỗng nhiên xoay người, từ phía sau ôm lấy cánh tay của lão dân công, hô to với Tiêu Dương: "Tiêu Dương! Ta được rồi! ! Ngươi chạy mau! Chạy mau!"

      Dao trong tay Tiêu Dương hung hăng chém xuống, lão dân công trốn tránh về phía sau, Tiêu Dương thừa lúc này quay người nắm lấy tay vịn xe mở cửa sổ bên cạnh nhảy ra ngoài.

      "Lộ Khả! Chờ ta trở về cứu ngươi!" Tiêu Dương sau khi rơi xuống đất quay đầu hô to, xong nàng liền đón gió lạnh chạy về phía xa.

      Hai tên dân công vội vàng mở cửa xe đuổi theo, Tiêu Dương là dị năng giả tốc độ, hai tên dân công đều là dị năng giả lực lượng mang kháng thể màu trắng, bọn họ đuổi theo nửa ngày cũng đuổi kịp, đành phải vừa mắng vừa phản hồi đường cũ.

      Tiêu Dương chạy chừng hai mươi phút, thấy phía sau có người mới dừng lại, hai tay chống đầu gối, miệng thở phì phò, lát sau nàng dùng sức xoa xoa gò má lạnh như băng, ý nghĩ lại tỉnh táo, tuy rằng thân thể rất đau, trong lòng cũng sợ hãi như vậy.

      Đứng mặt đất nhìn về phía xe bảy chỗ đằng xa, Tiêu Dương cắn chặt môi, mấy người kia muốn lưu lại Lộ Khả lái xe, tạm thời hẳn là hại nàng, bằng sức chiến đấu của bản thân mình, muốn cứu người chỉ có thể theo phía sau mai phục đánh lén.

      cổ truyền đến cảm giác dính dính, Tiêu Dương lấy tay sờ cái, nương theo ánh trăng nhìn thấy tay có vết máu khô cạn, là của lão dân công kia lúc bóp cổ nàng lưu lại .

      trận gió tây bắc thổi đến, Tiêu Dương toàn thân rét run, nàng ôm bả vai bật nhảy vài cái mặt đất, ánh mắt nhìn xung quanh, trước mắt lại là mảnh đất trống, trong vùng núi chỉ có con đường cái kéo dài, bốn phía có nhà dân, cho nên cũng có tang thi, chà xát hai tay vài cái, Tiêu Dương nhặt ít nhánh cây khô gần đó, núp sau tảng đá lớn định nhóm lửa, đáng tiếc nàng là lần đầu làm việc này, vất vả hơn nửa ngày mới miễn cưỡng nhóm được lửa.

      Thân thể ấm áp hơn chút, Tiêu Dương đem nhánh cây vùi vào trong đống lửa, trong lòng tính toán nên làm thế nào để cứu Lộ Khả, nghĩ nghĩ lại tự giác nhớ tới Tiêu Diệu, trước sau phóng xạ Tiêu Diệu gọi điện thoại tới đều có vẻ rất quái dị, dặn dò kỳ quái, cấp bậc kháng thể kỳ quái, phân loại dị năng kỳ quái, còn có loại giọng điệu quạnh quẽ đông cứng của nàng, nghe thế nào cũng giống tiểu muội muội thẹn thùng, đáng kia...

      Tiêu Dương thở dài, so với chú, nàng càng thích Tiêu Diệu, thượng đế phù hộ bọn họ nhất định phải còn sống, người theo thuyết vô thần như Tiêu Dương thành kính cầu nguyện.

      Giờ phút này Tiêu Diệu bị Tiêu Dương nhắc tới vô cớ từ trong mộng bừng tỉnh, nàng xoa xoa cái trán, mở cửa xe đứng ngẩng đầu nhìn trời đêm. Rạng sáng ba giờ, khí ấm áp hơn rất nhiều so với khi còn ở phương Bắc, quay đầu lại, nàng nhìn thấy xe của Trịnh Khôn đậu cách đó xa, ngay lúc ánh mắt nàng dừng lại xe Jeep, Trịnh Khôn bỗng nhiên đẩy cửa xe ra: "Tiêu Diệu, sao lại ngủ?"

      Tiêu Diệu trầm mặc hai giây : "Ta mơ thấy chị của ta, mơ thấy nàng bị tang thi đuổi theo, rất nguy hiểm..."

      Trịnh Khôn nhìn khuôn mặt Tiêu Diệu dưới bầu trời đêm có chút bất đồng so với ngày thường, non nớt, lại mang theo ưu thương. nhíu mày : "Ta mấy ngày hôm trước vừa mới biết được, Tây Bộ bị luân hãm ... Chuyện này có biết ?"

      Tiêu Diệu : "Biết."

      Trịnh Khôn đến gần hai bước, : "Ông nội cùng nhà chú của ta cũng đến Tây Bộ, ta tin bọn họ dễ dàng chết như vậy."

      Tiêu Diệu cũng muốn những lời này, nàng cũng tin Tiêu Dương lại chết dễ dàng như vậy, nhưng là...

      " thêm nửa ngày nữa đến tỉnh S, chuẩn bị vòng qua sao?" Trịnh Khôn đột nhiên hỏi, Tiêu Diệu cũng trước lộ tuyến với , chỉ có thể căn cứ theo tình hình giao thông mà đoán.

      "Ân." Tiêu Diệu gật gật đầu."Ngươi cũng gặp qua tảng đá màu đỏ tại thành phố K đúng ?"

      " gặp qua."

      "Ta có được tin tức chuẩn xác, tỉnh S cũng có tảng đá màu đỏ, sau lần phóng xạ thứ hai lại cùng Tây Bộ đại quy mô biến dị, tuy rằng qua đó đến Tây Nam càng gần, nhưng khi rơi vào khu vực tang thi tụ tập, rất có khả năng lãng phí thêm càng nhiều thời gian, thậm chí nguy hiểm đến tính mạng." Tiêu Diệu , có lẽ là ban đêm nhớ tới người nhà mà ưu thương, có lẽ là đồng dạng đối mặt với thống khổ mất thân nhân, nàng khó được cùng Trịnh Khôn nhiều hơn mấy câu.
      Trâu, Tôm Thỏngười qua đường thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 49

      ngày sau.

      Xe bảy chỗ thong thả chạy đường, mặt đường dần dần xuất tang thi rải rác, xe bảy chỗ dừng lại cách tang thi khoảng mấy trăm thước.

      Lộ Khả vẻ mặt mỏi mệt ngồi ở vị trí điều khiển, nàng quay đầu với lão dân công: "Phía trước chính là thôn Tiểu Khang, qua thôn này chính là tỉnh S, càng tiếp cận nội thành tang thi ngày càng nhiều, các ngươi xuống thu thập đồ ăn cùng xăng, xe sắp hết xăng, bọn cũng đói bụng!"

      "Đứa đói bụng liên quan gì đến chúng ta đánh rắm! Muốn thu thập đồ vật tự ngươi !" Tên dân công hung hãn nhất hô.

      "Các ngươi chẳng lẽ ăn gì sao?"

      Tên dân công hung hãn hừ tiếng.

      Lộ Khả quay đầu nhìn Lí Tuấn Nghĩa bị thương ngồi sau xe cùng hai đứa choai choai, ngồi phía sau Lí Tuấn Nghĩa là lão Vương hơn sáu mươi tuổi cùng đứa con tinh thần có chút bình thường của , Lộ Khả bất đắc dĩ thở dài: "Được rồi, ta , bất quá các ngươi phải có người theo ta, mình ta ứng phó nổi." Mấy ngày hôm trước thu thập vật tư đều do nàng cùng Tiêu Dương, Tiêu Dương chạy nhanh, phụ trách dẫn quái lấy đồ vật, nàng phụ trách đánh quái cùng yểm trợ, sau khi Tiêu Dương đào tẩu, trong lòng nàng nhàng, nhưng vẫn có chút khó chịu, nàng hai ngày nay luôn luôn suy nghĩ Tiêu Dương tại thế nào, có phải trở về cứu nàng hay , nàng hi vọng Tiêu Dương trở về, lại có chút sợ nàng trở về cứu được người ngược lại lâm vào nguy hiểm.

      cổ tay lão dân công cột băng vải trắng, tuy rằng chảy chút máu, nhưng cũng làm giảm thấp sức chiến đấu của , với tên dân công gọi là Tiểu Lưu kia: "Ngươi với nàng ."

      Tiểu Lưu gật gật đầu.

      Theo lão dân công quan sát được Lộ Khả là người trọng tình nghĩa, cảm thấy xe này có đứa với lão nhân ràng buộc, Lộ Khả mình tự chạy trốn, bất quá phòng hoạn từ khi chưa xảy ra, vẫn dặn dò Tiểu Lưu phải coi chừng nàng.

      Lộ Khả cầm thanh thép dài xuống xe, hai ngày nay nhóm dân công chỉ cho nàng ăn chút đồ ăn, khiến cho thể lực nàng ngày càng kém.

      ra mấy chục thước, mấy con tang thi rải rác phía trước vọt tới."Ngươi tới dẫn quái hay là ta?" Lộ Khả hỏi Tiểu Lưu.

      Tiểu Lưu đương nhiên đồng ý làm chuyện nguy hiểm, : "Ngươi dẫn quái!"

      "Được!" Lộ Khả gật gật đầu, nàng mang theo thanh thép chạy lên trước đánh về phía mấy con tang thi rải rác mặt đường, sau đó liền chạy tới thôn làng phía trước, Tiểu Lưu sợ nàng chạy trốn, cách ba bước theo nàng.

      xe, lão dân công thấy Lộ Khả chạy xa, bỗng nhiên cười nhạo : "Nữ nhân này ngu ngốc..."

      Dân công hung hãn tiến đến bên cạnh , : "Thúc, ngày hôm qua ta cùng Tiểu Lưu muốn cường nàng, ngươi ngăn lại làm chi... Kháo, từ khi nữ nhân trong công trường kia chết , ta liền mỗi ngày đều muốn ôm nữ nhân, nằm mơ cũng muốn."

      "Tiểu Lưu ngốc, ngươi cũng ngốc, ngươi thấy tính tình nàng cứng rắn ra sao ư, vạn nhất cường nàng, nàng lái xe cho ta làm sao bây giờ? Nếu ngươi thực thích nữ nhân, trong xe này phải là còn có sao?" Lão dân công xong dùng ánh mắt ngắm nghía con của lão Vương ngồi sau xe, con lão Vương thoạt nhìn hơn ba mươi tuổi, gầy ngăm đen, mũi thấp môi dày, nhìn vài lần, lão dân công liền cảm thấy chán ngán. lại đem tầm mắt chuyển tới lui người Tinh Tinh ngồi trong góc, thân thể mềm mại của Tinh Tinh bước đầu trưởng thành, tuy rằng thoạt nhìn còn non nớt, nhưng lại trong veo như nước, càng hấp dẫn người. Lão dân công đánh ánh mắt với Cường Tử bên cạnh, Cường Tử ngầm hiểu, lên phía trước muốn kéo cánh tay Tinh Tinh.

      "Các ngươi muốn làm gì! !" Nam hài ngồi bên cạnh Tinh Tinh tức giận che trước mặt nàng, dùng sức đẩy cánh tay của Cường Tử ra.

      "Mau tránh ra!" Cường Tử kiên nhẫn hất nam hài sang bên, nam hài rống giận xông vào Cường Tử, lão dân công từ đằng sau xông lên hung hăng đánh lên đầu nam hài, đầu nam hài đập vào cửa kính xe, chảy ra máu tươi, thân thể cũng ngã xuống bên cạnh. Lí Tuấn Nghĩa ngày hôm qua phải chịu rất nhiều đòn hiểm, thời thần chí vẫn còn có chút mơ hồ, lão Vương bản thân là nhân viên kỹ thuật, lá gan cũng lớn, ôm con trơ mắt ở bên cạnh xem, Cường Tử kéo cánh tay kêu: "Các ngươi trước ra ngoài! Đều cút !"

      Lão Vương bất động, Cường Tử đạp cước lên lưng , lão Vương đành phải đỡ con quay đầu từng bước xuống xe, con biểu cảm chết lặng, tựa hồ còn linh hồn, Lí Tuấn Nghĩa và nam hài đầu bị đả thương bị lão dân công cùng Cường Tử nâng lên ném khỏi xe.

      Trong xe chỉ còn lại Tinh Tinh, nữ hài năm nay mười hai tuổi này run rẩy lui về đuôi xe, nàng dự cảm sắp có tai nạn phát sinh người mình, nàng dùng thanh run run : "Các ngươi buông tha ta , cha của ta có rất nhiều tiền... Về sau ta bảo cha ta cho các ngươi tiền, cho các ngươi rất nhiều tiền..."

      Cường Tử cười hắc hắc: "Chúng ta cần tiền, đến đây để ca ca thương ngươi..." xong lời này liền dùng bàn tay dơ bẩn tối đen sờ soạng ngực Tinh Tinh, Tinh Tinh thét chói tai giãy dụa, lão dân công tiến lên đè đùi nàng lại, hai tay cởi quần nàng, Cường Tử đỏ hồng mắt quay đầu lại: "Thúc! Ngươi đến trước!"

      Lão dân công khuôn mặt vặn vẹo cởi quần, được Cường Tử phối hợp ép xuống người Tinh Tinh...

      Bên ngoài bầu trời ảm đạm, gió tây bắc gào thét thổi tới mấy người ngoài xe, bọn họ nghe được tiếng thét chói tai tuyệt vọng cùng thanh cầu xin tha thứ của Tinh Tinh từ trong toa xe vọng lại, chỉ chốc lát sau tiếng thét chói tai lại biến thành nỉ non, cuối cùng ngay cả tiếng khóc cũng dần dần biến mất...

      Lộ Khả ở xa cũng biết chuyện phát sinh xe, toàn bộ tinh thần của nàng đều đề phòng chạy đến thôn Tiểu Khang, thôn chỉ có chấm bản đồ này cuộc sống kỳ thực cũng tiểu khang, ngược lại, nó rất nghèo, dân cư cũng nhiều, Lộ Khả có chút kinh ngạc phát trừ bỏ cửa thôn còn lưu lại vài con tang thi trong thôn trống rỗng, con tang thi cũng có.

      Nàng có chút buồn bực về phía trước, hộ nhà dân đầu tiên ở phía trước cửa lớn rộng mở, trong sân trống trơn, Tiểu Lưu bỗng nhiên : "Ngươi xem, đó có phải là thịt khô hay ?"

      Lộ Khả theo ngón tay của Tiểu Lưu nhìn qua, thấy mái hiên của nhà dân bên trái có treo hai miếng thịt, là thịt khô, nàng bước nhanh chạy tới, đá văng cửa lớn bên ngoài, trong sân của hộ gia đình này cũng trống rỗng.

      "Kháo! Vận khí tốt, ngay cả con quái vật cũng có!" Tiểu Lưu hưng phấn chạy lên phía trước chuyển qua cái ghế tròn cạnh, đem thịt khô lấy xuống.

      Lộ Khả lại cảm thấy có chút thích hợp, theo lý thuyết thôn này tuy rằng lớn, nhưng ít nhất cũng phải có năm trăm dân cư, làm sao có thể ngay cả con tang thi cũng gặp... Hơn nữa thịt khô này thoạt nhìn cũng rất sạch ...

      "Di? Nơi này còn có thịt! Kháo! Bẩn quá !" Tiểu Lưu vào buồng trong lại phát hai khối thịt bẩn, Lộ Khả vừa xem xét chung quanh vừa : " tìm chung quanh xem, xem có cái gì ăn được đều cầm về."

      Tìm hơn mười phút, Tiểu Lưu cùng Lộ Khả lại tìm được nửa túi gạo, hộp củ cải khô, còn có ít thực phẩm mốc meo, Tiểu Lưu vác lương thực lưng ra khỏi sân.

      "Lại những nhà khác tìm xem, còn cần nhiên liệu, tìm xem nhà ai có xe máy hoặc xe nông dùng xăng." Lộ Khả .

      "Được." Tiểu Lưu lên tiếng, Lộ Khả đề nghị phân công nhau tìm, Tiểu Lưu lại chịu, theo bên cạnh Lộ Khả, hai người lại tìm nửa giờ, chậm rãi góp nhặt được túi gạo, mấy chục cân lương thực phụ, ít rau khô. Phía trước rốt cục cũng xuất tang thi, mấy chục con tang thi tụ tập cùng nhau, giống như từng có người tận lực hấp dẫn qua, chúng nó thấy Lộ Khả cùng Tiểu Lưu liền khàn giọng gào thét xông lên, Tiểu Lưu hô to: "Thế quái nào tang thi đều chạy đến nơi này! Chạy mau!" Kêu xong liền mang theo lương thực chạy trở về
      .
      Lộ Khả có chút do dự, nhiên liệu còn chưa có tìm được, nếu Tiêu Dương ở đây, nhất định dụ đám tang thi này rời , tiếp tục tiến về phía trước tìm tòi... Nhưng Tiểu Lưu chạy, thể lực bản thân lại được, nàng khẽ cắn môi, cũng chạy theo Tiểu Lưu ra ngoài thôn.

      "Các ngươi làm sao vậy? Tại sao đều ở ngoài?"

      Lộ Khả thở hổn hển trở lại xe bảy chỗ, lại nhìn thấy lão Vương ủ rũ ngồi xổm bên ngoài xe, con tựa vào người , bên cạnh là Lí Tuấn Nghĩa cùng nam hài Lí Lượng nằm mặt đất, đầu Lí Lượng đều là máu, hai mắt nhắm nghiền.

      Lão Vương tràn đầy tuyệt vọng chỉ vào xe: "Tinh Tinh... Tinh Tinh..."

      Lộ Khả lập tức minh bạch chuyện gì phát sinh, nàng ném túi lương thực xuống đất, đỏ hồng mắt xông lên trước đạp cửa xe: "Khốn khiếp! ! Súc sinh! ! Mở cửa! ! Mau mở cửa ra! !"

      Cửa xe bị người từ bên trong mở ra, Cường Tử mở miệng vẻ mặt thích ý nhìn Lộ Khả: "Chuyện gì! Kêu la cái gì chứ! Cứ như quỷ rống quỷ kêu !"

      Lộ Khả đẩy ra xông lên xe, nhìn thấy Tinh Tinh cúi đầu nằm ghế sau xe, nàng xông lên trước, Tinh Tinh lõa hạ. thân, đùi cùng chỗ ngồi đều có chất lỏng trắng hồng xen lẫn, mặt nàng trắng bệch, môi tái nhợt, người có nhiều vết bầm xanh. Lộ Khả chỉ cảm thấy đầu óc giống như muốn nổ mạnh, nàng quay đầu hô to: "Nàng mới mười hai tuổi, các ngươi vẫn còn là con người sao?"

      Lão dân công ngồi chỗ ngồi phía trước bĩu môi : "Có người mười hai tuổi cũng cưới vợ rồi, hơn nữa cũng phải là cường ngươi, ngươi kêu cái gì!"

      Lộ Khả trong ánh mắt đều là tơ máu, nàng hung tợn trừng mắt nhìn lão dân công, mắt thấy sắp liều mạng.

      Lão dân công nguyên bản tưởng trước khi Lộ Khả trở về liền xong việc, nhưng sắc đảm che trời, nhịn được tiểu nương dụ hoặc, hơn nữa tâm lý may mắn, cảm thấy cường bạo tiểu nương cũng tính là đại gì, Lộ Khả hẳn là thế nào, tại xem ra Lộ Khả rất tức giận, sợ Lộ Khả chịu lái xe, giọng cả giận : " tại thế đạo đều như vậy, theo ta thấy cùng cổ đại cũng sai biệt lắm, được làm vua thua làm giặc, ta vừa ngủ với nàng, cùng lắm về sau ta cưới nàng, chiếu cố nàng, ngươi xem ngươi nữ nhân chiếu cố nhiều người già yếu tốn nhiều sức lực như vậy, về sau có nhóm chúng ta giúp ngươi, đánh quái vật tìm lương thực nhóm chúng ta đều , ngươi đừng nóng giận, về sau ta cũng chiếu cố ngươi."

      "Phi!" Lộ Khả phun ngụm nước miếng với lão dân công, mang theo vũ khí hướng về phía trước.

      Cường Tử vừa vặn ở đằng sau bỗng nhiên hai tay ôm lấy vai nàng, đem nàng áp xuống chỗ ngồi trước, Lộ Khả lúc này cơ hồ còn lý trí, nàng liều mạng giãy dụa, cuối cùng vẫn bị lão dân công cùng Cường Tử hợp lực chế phục. Cường Tử sau khi cưỡng gian tiểu nương trong lòng thoải mái, chỉ vào Lộ Khả : "Ngươi đừng ngang ngược, về sau hảo hảo lái xe, bằng chúng ta liền cùng nhau cường ngươi !"

      Lộ Khả kêu: " lát ta liền lái xe chạy vào trong bầy tang thi! Các ngươi cứ chờ xem! !"

      Lão dân công : "Ngươi làm như vậy, trong xe nhiều người như thế, ngươi nhẫn tâm để bọn họ cùng chết với ngươi sao, vừa rồi cho dù nhóm chúng ta chạm vào tiểu nương kia, sau này nàng sớm muộn gì cũng phải lập gia đình, có lẽ còn chưa đợi được lập gia đình chết, tại thế đạo thay đổi... Có nam nhân chiếu cố các ngươi phải là rất tốt sao? Cứ như vậy , về sau nhóm chúng ta cam đoan chạm vào ngươi, ngươi hảo hảo lái xe, đưa chúng ta đến địa phương an toàn, đến lúc đó ta cưới nương kia, còn phụ trách chiếu cố các ngươi, nếu ngươi lái xe chạy vào bầy tang thi, ngươi phải chết, nương kia cũng phải chết, chết tử tế dù sao cũng bằng còn sống... Ngươi tội tình gì phải làm vậy?"

      Lộ Khả như cũ hung tợn trừng mắt nhìn lão dân công.

      Lão dân công thấy Lộ Khả tạm thời thể kéo lên chút gợn sóng gì, trong lòng cân nhắc nghĩ chỉ chốc lát nữa nàng liền hết cáu kỉnh, quay đầu hỏi Tiểu Lưu xem có tìm được đồ ăn gì , Tiểu Lưu luôn đứng ở sau xe mê đắm nhìn Tinh Tinh, nghe được lời của lão dân công, đáp: "Tìm được, có gạo có thịt."

      "Tốt, ăn cơm trước, chuyện khác sau lại ." Lão dân công tiếp nhận thịt khô Tiểu Lưu đưa qua, mặt lộ ra vẻ vui mừng, lại quay đầu nhìn Lộ Khả: "Kỳ thực chúng ta cũng sợ ngươi lái xe chạy vào trong thi đàn, ba người đàn ông chúng ta cùng lắm ngồi xe của ngươi, bộ cùng nhau cũng an toàn, đến lúc đó thừa lại các ngươi đám người già yếu, vậy liền thảm rồi, ngươi nếu có chút thông minh đừng náo loạn...Chọc tức nhóm chúng ta, các ngươi cũng có gì tốt."

      Lộ Khả nghe như thế trong lòng càng thêm tuyệt vọng, nàng bị trói chỗ ngồi trước, nhìn mấy tên dân công đến con sông gần đó lấy nước, nhóm lửa, nấu cơm, lão Vương lên xe cởi quần áo đắp lên người Tinh Tinh, Tinh Tinh hai mắt dại ra, vẫn nhúc nhích.

      "Thịt chúng ta ăn, cho bọn chút củ cải khô ." Lão dân công ra vẻ hiền lành .

      Sau khi nấu chín cơm, vài tên dân công đun nước nấu thịt khô, chia làm mấy khối, to mồm ăn.

      Thời gian thong thả trôi , Tinh Tinh thủy chung vẫn nằm ghế sau xe, nếu phải trước ngực vẫn còn phập phồng, mọi người nhất định cho rằng nàng chết, Lí Tuấn Nghĩa cùng Lí Lượng nằm ngoài xe, lão Vương đem cho bọn chút đồ ăn, Lộ Khả kiên trì chịu ăn cái gì.

      Ngay lúc Lộ Khả lòng tràn đầy tuyệt vọng nhắm mắt lại, nàng bỗng nhiên nghe được tiếng kêu thống khổ của tên dân công phát ra, ôm bụng lăn lộn mặt đất: "Ai da... Đau quá... Đau bụng quá..."

      Lão dân công có cấp bậc kháng thể cao nhất lúc này cũng cảm giác bụng rất đau, ôm bụng kêu: "Tiểu Lưu, thịt này ngươi lấy ở đâu về? Hình như còn tươi!"

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 50

      "... Ta biết..." Tiểu Lưu thống khổ đáp lại, cấp bậc kháng thể của bằng lão dân công, tố chất thân thể tự nhiên cũng kém ít, đau bụng đến muốn đòi mạng, nghiêng ngả chao đảo chạy xuống xe, muốn tìm chút nước uống ở bên ngoài, ngay trong nháy mắt té xuống xe, bóng người cấp tốc chạy đến bên người , đầu dao hung hăng chĩa lưng , đem đè xuống mặt đất.

      Tiểu Lưu trở mình, nhìn thấy bóng dáng mảnh khảnh trước mắt.

      "Tiêu Dương!" Lộ Khả nhìn thấy người vừa vọt vào cửa xe, kinh hỉ kêu to.

      Tiêu Dương dùng ánh mắt tiếp đón nàng, nâng chân lên đá mạnh vào Cường Tử ghé vào cửa nôn mửa, Cường Tử bị đá hét thảm tiếng, phun đầy nước bẩn lên chỗ ngồi bên cạnh.

      "Cởi trói cho Lộ Khả!" Tiêu Dương sau khi đá trúng Cường Tử lập tức tiến tới lão dân công ngồi cạnh ghế lái, lão dân công thoạt nhìn trúng độc nhất, cũng là người khó đối phó nhất. đem cơm cùng thịt khô đặt xe ném về phía Tiêu Dương, Tiêu Dương vừa trốn tránh vừa gọi lão Vương ngồi đối diện ở sau xe mau cởi bỏ dây thừng cho Lộ Khả!

      Lão Vương phản ứng cũng coi như mau, vọt tới bên cạnh Lộ Khả, tay và răng cùng lúc sử dụng, rốt cục cũng giải khai được đống dây thừng người Lộ Khả.

      Tiêu Dương trước khi lên xe đem chuyện trước mắt phải làm ở trong lòng tính toán vô số lần, đả thương người, chém người, đá người, hủy bỏ sức chiến đấu của kẻ địch. Tuy rằng trong lòng nghĩ tốt lắm, nhưng chân chính làm lại giống, xúc cảm khi dao chém vào người sống hết sức ghê tởm, đầu dao dính máu tươi ấm áp phun tung tóe làm cho người ta cơ hồ muốn mất lý trí, Tiêu Dương cắn răng cố nén ghê tởm cùng kích động, huơ dao quyết đoán chém lên người lão dân công!

      Máu tươi văng khắp nơi trong toa xe, lão dân công chịu đựng bụng đau đớn nỗ lực lấy tay bảo vệ đầu, thấy Tiêu Dương khắc cũng chịu thả lỏng công kích, bỗng nhiên ôm đầu lao về phía Tiêu Dương.

      Tiêu Dương lắc mình trốn ra sau.

      "A! ! !" Lộ Khả lúc này vừa vặn khôi phục tự do, nàng tay trần lao về phía lão dân công."Ta giết ngươi! ! Giết ngươi! ! Súc sinh! Súc sinh! !"

      Lão dân công ôm chặt đầu lại xông tới chỗ Lộ Khả, Lộ Khả bắt lấy cánh tay của , ở bờ vai hung hăng cắn ngụm, miếng thịt bị cắn đứt, lão dân công cũng để ý tới, liều lĩnh chạy ra cửa, bỏ lại Tiểu Lưu và Cường Tử nằm mặt đất rên rỉ, điên cuồng chạy về phía xa.

      "Tiêu Dương! Tiêu Dương! Tinh Tinh bị bọn họ cường bạo ..." Lộ Khả bỗng nhiên ôm lấy bả vai Tiêu Dương hô lớn.

      Tiêu Dương quay đầu nhìn Tinh Tinh nằm ghế sau ô tô, nàng khẽ cắn môi đuổi theo hướng lão dân công chạy trốn.

      Lão dân công là dị năng giả lực lượng, tốc độ chạy trốn xa xa địch lại Tiêu Dương, nhưng Tiêu Dương vì chạy theo trước khi xe bảy chỗ tới thôn Tiểu Khang thiết lập bố cục, cơ hồ hai ngày ngủ nghỉ, sáng sớm hôm nay nàng lại dùng đại lượng tinh lực dẫn dụ tang thi, tại cơ bản trong trạng thái thể lực cạn kiệt, nàng đuổi theo nửa dặm, có chút lực bất tòng tâm, bất đắc dĩ kéo thân thể mỏi mệt quay trở về xe.

      Cường Tử cùng Tiểu Lưu nằm ngoài xe ôm bụng rên rỉ, bên miệng Cường Tử ngừng phun bọt mép, Tiêu Dương tìm được dây thừng trói bọn họ lại.

      Lên xe, nàng nhìn thấy Lộ Khả ánh mắt hồng hồng ôm Tinh Tinh ngồi ghế sau, Lộ Khả muốn giúp Tinh Tinh mặc quần áo, Tinh Tinh bỗng nhiên hô to : "Bẩn! Bẩn quá! ! Đừng đụng vào ta! ! Đừng đụng vào ta! ! A! ! ! !" Nàng dường như điên rồi tránh thoát ôm ấp của Lộ Khả lao tới đập đầu vào cửa kính xe bên cạnh, Tiêu Dương tiến lên bắt lấy cánh tay Tinh Tinh ấn nàng ngồi xuống.

      "Bẩn quá, đau quá! Đau quá! Đừng đụng vào ta! Đừng đụng vào ta! !" Tinh Tinh vừa giãy dụa vừa tru lên thất thanh, Lộ Khả tiến lên ôm lấy bả vai Tinh Tinh, bỗng nhiên nhìn đến vết máu cùng vết bầm xanh người Tinh Tinh, nàng nhịn được cũng theo đó ô ô ô khóc lên.

      Tiếng khóc giằng co lâu sau, Tiêu Dương cảm giác được tinh thần có chút hoảng hốt, nàng hai ngày hai đêm ngủ, nàng xuống xe, hỗ trợ lão Vương đỡ Lí Tuấn Nghĩa cùng Lí Lượng lên xe, Tinh Tinh vẫn còn khóc, Lộ Khả thoạt nhìn cũng tiều tụy, Tiêu Dương kiên trì được, nàng tựa đầu vào chỗ ngồi trước ngủ mê man, ước chừng mười phút sau nàng lại tỉnh lại, nhìn thấy Tinh Tinh vẫn còn khóc...

      "Ta muốn giết ! !" Đứa choai choai tên là Lí Lượng kia rốt cục cũng tỉnh lại, nhìn thấy Tinh Tinh nỉ non, lại nhìn thấy Cường Tử nằm phun bọt mép đường, rống giận lao xuống xe dùng tảng đá đánh Cường Tử. Đầu Cường Tử bị đánh đổ máu, ô ô kêu cầu xin tha thứ. Tiêu Dương lại bị đánh thức, nàng tựa đầu vào cửa sổ xe nhìn Cường Tử bị đánh, thế đạo thay đổi, thời điểm Lí Lượng đánh người hoàn toàn giống đứa trẻ, tuy rằng còn bị thương, khí lực gặp trở ngại, nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy Cường Tử nhất định bị đánh chết... Tiêu Dương lại nhắm mắt lại, vừa rồi thời điểm những người này cường bạo Tinh Tinh nàng còn ở trong thôn Tiểu Khang quan sát Lộ Khả, tuy rằng có tận mắt nhìn thấy, nhưng cũng có thể biết được Tinh Tinh rốt cuộc phải chịu bao nhiêu đau khổ, nếu loại tình này xảy ra người bản thân, nàng nhất định cũng chịu nổi...

      đến cùng những người này bị trừng phạt là đúng tội, bị đánh chết cũng xứng đáng...

      "Tiêu Dương..." Lộ Khả xoa mắt đến bên cạnh Tiêu Dương."Hai ngày nay ngươi ở đâu? Sao có thể đuổi kịp chúng ta nhanh như vậy?"

      Tiêu Dương xoa xoa gò má, : "Sau khi các ngươi rời ta cứ luôn chạy về phía thôn Tiểu Khang, ta đoán các ngươi nội trong hai ngày có thể đến đây, cho nên ở phía trước các ngươi làm mai phục, may mắn ngươi lái xe chậm, tranh thủ cho ta ít thời gian..."

      Lộ Khả gật gật đầu: "Uh, ta sợ ngươi đuổi kịp chúng ta, với bọn họ xe hỏng rồi, chạy nhanh được."

      "Ha ha..." Tiêu Dương cười hai tiếng.

      Lộ Khả hỏi: "Bọn họ bỗng nhiên đau bụng là do ngươi giở trò quỷ? Ngươi hạ độc trong thịt?"

      "Đúng vậy, thả nông dược, ta vốn muốn trốn ở trong thôn đánh lén, nghĩ tới ở trong hộ gia đình tìm được rất nhiều nông dược... Ta đoán bọn họ nhất định chia thịt cho các ngươi, nên hạ độc ngay tại trong thịt, vì để phòng ngừa vạn nhất, ta còn chuẩn bị thêm hai khối thịt bẩn hạ dược, vốn muốn tìm cơ hội thông tri cho ngươi, đáng tiếc bên cạnh ngươi vẫn luôn luôn có người, các ngươi có ăn thịt chứ?"

      Lộ Khả lắc đầu: " có... Bọn họ làm sao có thể đưa thịt cho chúng ta ăn, lần này ít nhiều cũng nhờ ngươi có biện pháp, đáng tiếc vẫn chậm chút, Tinh Tinh..."

      Tiêu Dương thở dài chuyện, Lộ Khả bỗng nhiên tựa đầu vào cửa sổ xe, trong giọng của nàng tràn ngập oán giận: "Ta cho tới bây giờ vẫn chưa từng nghĩ tới con người có thể hung ác đến nước này... Đứa bé như vậy bọn họ cũng có thể hạ thủ được... Ngươi thế đạo có phải thay đổi rồi hay , trở thành có nhân tính?"

      Tiêu Dương gật gật đầu lại lắc đầu: "Ta cũng biết, có lẽ cũng có quan hệ cùng thế đạo, có lẽ bọn họ vốn chính là người xấu, chỉ là trước kia có cơ hội làm chuyện xấu mà thôi."

      "Đúng vậy..." Lộ Khả .

      Tiêu Dương nhắm mắt lại, tiếp tục mờ mịt ngủ.

      biết ngủ bao lâu, khi Tiêu Dương tỉnh lại liền phát trời lờ mờ tối, Lộ Khả lại xe, lão Vương cùng con dùng nước tẩy trừ chất bẩn và vết máu xe.

      "Lộ Khả đâu?" Tiêu Dương hỏi.

      "Tinh Tinh người rất bẩn, muốn tắm rửa, Lộ Khả bồi nàng bờ sông ." Lão Vương vừa chà lau vết máu sàn xe vừa trả lời, tinh thần của thoạt nhìn cũng quá tốt, mấy ngày nay lo lắng hãi hùng, lại đói bụng, ngắn ngủn hai ngày thời gian khiến thoạt nhìn như già thêm vài tuổi.

      Tiêu Dương xoa xoa bả vai, cảm thấy tinh thần khôi phục rất nhiều, nàng nhảy xuống xe về phía thôn Tiểu Khang, buổi sáng nàng góp nhặt được chút xăng giấu ở cửa thôn.

      về phía trước mấy trăm thước, Tiêu Dương bỗng nhiên nghe được phía trước truyền đến tiếng tru hoảng sợ của hai nam nhân, nàng cấp tốc chạy tới, phát Lí Lượng đứng trước cửa thôn Tiểu Khang, cầm dao trong tay, cách đó xa có mấy con tang thi tụ tập cùng nhau, thanh tru lên chính là từ nơi đó truyền đến, Tiêu Dương lập tức minh bạch chuyện gì phát sinh, nàng đến bên người Lí Lượng hỏi: "Em làm gì vậy?"

      Lí Lượng quay đầu, mặt mang theo chút phấn khởi: "Chị! Bọn họ hôm nay đối xử với Tinh Tinh như vậy, em giáo huấn bọn họ chút!"

      Trong bầy tang thi phía trước lộ ra chân của nam nhân, cái chân kia ngừng lay động, chân tràn đầy máu tươi, dường như là bị dao cắt, con tang thi cúi đầu hung hăng cắn xuống miệng vết thương chân.

      Bên tai truyền đến tiếng quát to thê lương: "Cứu mạng! ! Cứu ta với! Thằng nhóc khốn khiếp ~ ngươi giết ta , giết ta !"

      Lí Lượng nhìn ánh mắt Tiêu Dương, có chút đắc ý : "Chị, vừa rồi em thẩm vấn bọn họ, chị đoán bọn họ trước kia từng làm qua chuyện xấu gì?"

      "Chuyện xấu gì?"

      "Bọn họ mười ngày trước trốn trong ký túc xá công trường, nơi đó có dì nấu cơm, bọn họ luân phiên cưỡng gian dì ấy, cuối cùng còn giết chết nàng, sau này bọn họ dùng thi thể của dì ấy để dẫn dụ tang thi mới có thể thoát ra, ta cảm thấy bọn họ rất xấu rồi, nên đánh gãy chân bọn họ, đem bọn họ cho tang thi ăn, báo thù cho Tinh Tinh."

      Tiêu Dương từ chối cho ý kiến nhìn người phía trước bị tang thi cắn xé.

      Lộ Khả đỡ Tinh Tinh chậm rãi tới, thân thể Tinh Tinh vẫn còn run nhè , Lí Lượng tiến lên đỡ lấy Tinh Tinh: "Tinh Tinh cậu có việc gì chứ? Tớ vừa rồi đánh gãy chân mấy tên hại cậu, ném chúng cho tang thi ăn, cậu có thấy vui vẻ ?"

      Tinh Tinh ánh mắt chết lặng cúi đầu, phảng phất như nghe thấy lời của Lí Lượng.

      Tiêu Dương nhìn trạng thái của Tinh Tinh, đáy lòng khỏi phát sầu, tại xe tổng cộng có bảy người, người bị trọng thương, lão nhân, hai người tinh thần được tốt lắm... Còn có đứa tâm ngoan thủ lạt...

      Tuy rằng miễn cưỡng tránh được kiếp, nhưng con đường phía trước thoạt nhìn thập phần xa vời, nàng lại nhìn nhìn Lộ Khả, phát mặt Lộ Khả cũng đầy vẻ mờ mịt.

      Ánh mắt Lộ Khả cứ lát lại nhìn Tinh Tinh ở bên cạnh, hồi lại nhìn người kêu rên trong bầy tang thi, vẻ mặt trở nên thập phần phức tạp.

      Cùng lúc đó Tiêu Diệu lại bởi vì gặp phải biến cố lâm thời ngoài ý muốn mà cải biến lộ tuyến trước kia, xe của nàng tại chạy quốc lộ tỉnh S, xa xa ở phía trước có mấy chiếc xe thiết giáp, đỉnh xe thiết giáp có gắn trọng hình súng máy, bên trong xe ngồi rất nhiều binh lính.

      Buổi sáng hôm nay, Tiêu Diệu cùng Trịnh Khôn gặp đội xe thiết giáp này, căn cứ vào giới thiệu của tiểu binh trong đoàn xe, đoàn xe này là do thủ đô phân đến phụ trách cứu viện người sống sốt cùng thanh lý tang thi tại tỉnh S, Tiêu Diệu lại đoán được mục đích chân chính của bọn họ hẳn là cướp tảng đá màu đỏ.

      Bằng trong nước tại loạn thành như vậy, quân đội căn bản là cố ý chỉ đến thanh lý cái tỉnh S.

      Tiêu Diệu nhân cơ hội theo sau đoàn xe thiết giáp, liên trưởng phụ trách lần hành động này nhìn thấy Tiêu Diệu, cuối cùng vì nể mặt mũi của cha Trịnh Khôn mà để Tiêu Diệu theo, đoàn xe vừa vừa đánh, vất vả cả ngày, rốt cục cũng tới trung tâm tỉnh S, Tiêu Diệu lại biết, giờ phút này Tiêu Dương chỉ cách nàng tới năm mươi km.

      Tiêu Dương lái xe, nàng sợ hãi lão dân công chạy trốn ban ngày quay trở lại trả thù, cho nên sau khi mọi người tập họp khởi động xe, xăng cùng lương thực cũng đủ dùng trong mười ngày, nàng có gì phải lo lắng, nhiệm vụ duy nhất còn thừa lại chính là đánh tang thi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :