1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ánh Lửa Mùa Đông - Công Tử Như Tuyết

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 72+73

      Lãnh Tiểu Dã thoáng nhìn bản thân mình trong gương, nâng tay lấy chiếc hoa tai ruby tháo xuống, bỏ vào túi, nếu mà có đứng trước mặt, chắc chắn cũng thể nhận ra , xong xuôi, mới chịu rời khỏi phòng tắm.

      Bên cạnh bàn, Dạ Phong Dương sửa bức ảnh lại như cũ, thấy ra, liền lập tức đứng lên, đưa chiếc túi cho .

      " thôi."

      Lãnh Tiểu Dã tiếng nào nhận lấy chiếc túi, theo ta ra ngoài.

      ràng đói muôn chết, nhưng cũng liếc mắt đến bữa sáng bàn.

      Luc hai người đến cánh cửa, chú ý tới chiếc vòng chìa khóa màu bạc treo cạnh cửa, dừng bước, vươn tay giữ chặt tay áo ta, chỉ chỉ vào chiếc vòng đó, ánh mắt mang theo ý hỏi.

      ta vẫn chuyện cùng, đành phải dùng ngôn ngữ câm.

      Dạ Phong Dương nhìn cái, rồi gật đầu.

      Cái vòng chìa khóa kia hề có chìa khóa, lúc trước, khi dọn dẹp phòng ta bỗng nhiên tìm thấy, tiện tay đặt đâu đó, dùng tới.

      Cầm lấy chiếc vòng chìa khóa, hai người lên xe, Lãnh Tiểu Dã liền nhìn vào kính xe, lập tức đem chiếc vòng chìa khóa đeo vào lỗ taii.

      Sau đó, lời nào, bỏ tay vào trong túi, vuốt ve mèo con Tiểu Tuyết.

      Tiểu Tuyết vừa được sinh ra nhưng mèo vẫn hoàn mèo, vô cùng hưởng thụ, nằm trong chiếc túi, để mặc vuốt ve, rên tiếng nào.

      Xe khởi động, đường tới sân bay, cả người và mèo phát ra bất kỳ thanh nào.

      Trong lòng Dạ Phong Dương vô cùng tức giận nhưng cũng từ từ bỏ xuống, mắng như vậy, hơi quá đáng.

      "Vừa rồi... xin lỗi."

      " sao." Lãnh Tiểu Dã mở miệng, "Tôi mới là người sai, tôi nên ngủ giường annh, động vào vật của , thực xin lỗi, mắng tôi cũng đúng, về sau, tôi chú ý hơn."

      đột nhiên biết điều như vậy, khiến Dạ Phong Dương biết nên đáp lại thế nào.

      Lúc này, Lãnh Tiểu Dã nghiêng mặt sang bên, lắc lắc chiếc vòng chìa khóa tai trước mặt , "Hoa tai kim loại mới của tôi đấy, hợp ?"

      Dạ Phong Dương quay qua nhìn , lúc này ta mới chú ý tới chiếc vòng chìa khóa vàng tai .

      Vừa khéo chiếc vòng chìa khóa cùng với đôi mắt to chớp chớp, giống như lỗ tai đeo toàn là đá quý, rất buồn cười.

      Dạ Phong Dương tự chủ giơ khóe môi lên, "Rất hơp, tôi khẳng định với , nhìn nó rất đáng giá."

      "Ha..." Lãnh Tiểu Dã lập tức cười rộ lên, "Tôi còn tưởng rằng, trời sinh có tính hài hước!"

      xong, đem chiếc túi đựng mèo con kéo qua, nắm chiếc chân mèo quơ quơ trước mặt .

      "HOLLE, em là Tiểu Tuyết!"

      Dạ Phong Dương nhíu mày, "Ở đâu ra vậy?"

      "Dưới giường ." Lãnh Tiểu dã đem mèo con ôm trong tay, "Hẳn là chú mèo hoang nhảu từ cửa sổ vào, tôi chuẩn bị mang nó về Mỹ."

      Dạ Phong Dương nhìn mèo con trong tay , đột nhiên phục hồi tinh thần lại, lúc nãy, đống bừa bộn trong phong ngủ kia, tám phần là kiệt tác của vật này.

      Lãnh Tiểu Dã tuy bướng bỉnh, nhưng có khả năng vứt giấy khắp nơi, thực tức giận quá mà choáng váng, mới hiểu lầm , "Lãnh Tiểu Dã, vừa rồi tôi..."

      Lãnh Tiểu Dã cười , chặn lời ta, "Vừa rồi... À, chuyện vừa nãy tôi xóa bỏ hết rồi, giờ đầu óc tôi vô cùng trống rỗng, nhớ gì cả."

      Dạ Phong Dương ngẩn ra, ánh mắt tự chủ nhìn về phía Lãnh Tiểu Dã xoay mặt ra cửa sổ.

      Ánh mặt trời soi vào của sô, khiến bên khuôn mặt lên tầng ánh sáng, khóe môi giơ lên dường như nở nụ cười với mặt trời.

      Trong con đen, ánh mắt trời chiếu vào, khiến đôi mắt trở nên trong sạch, chút khói mù.

      nhớ được, lúc gọi điện cho , giọng ngập tràn ý cười.

      Lúc thấy cũng vậy, ràng vô cùng chật vật, nhưng khóe môi vẫn giơ lên.

      Bộ dạng như vậy, giống như, trong mắt những việc đó có gì lớn lao.

      "Dường như... lúc nào cũng vui vẻ như vậy."

      "Dĩ nhiên." Lãnh Tiểu Dã hơi híp con ngươi lại, tiếp tục nhìn ra cửa sổ ngắm phong cảnh, "Cuộc sống cuối cùng rồi cũng qua , thế tại sao hưởng thụ đời người của mình, khổ cực cũng được, hạnh phúc cũng tốt, thống khổ cũng chẳng sao..."

      tới đây, quay sang nhìn ta.

      "Mọi chuyện rồi cũng qua , phải sao?"

      Nhìn cái nháy mắt kia, Dạ Phong Dương đột nhiên nhận thấy, dường như đôi mắt sáng bừng của , có thể nhìn thấu tâm của ta.

      hiểu sao, đột nhiên ta muốn hết mọi tâm .

      " ấy là chị tôi... Ý tôi là..."

      Lãnh Tiểu Dã cười tiếp lời, "Người bức ảnh sao? ấy rất đẹp."

      " ấy qua đời rồi."

      Dạ Phon Dương thấp giọng .

      Lãnh Tiểu Dã ngẩn ra, "A... Thực xin lỗi."

      " ấy bị mấy tên côn đồ ức hiếp, bị đuổi đến đường cùng, rồi nhảy xuống sông..." Dạ Phong Dương hít hơi sâu, "Cho nên, tôi mới sửa lại, muốn thi vào trường cánh sát."

      Lãnh Tiểu Dã gật đầu, vươn tay qua nhàng vô về ta, " nhất định là niềm tự hào của ấy, đúng Tiểu Tuyết?"

      "Meo!"

      Mèo con bé vô cùng phối hợp kêu tiếng.

      "Nghe !" Lãnh Tiểu Dã cười rộ lên, "Ngay cả Tiểu Tuyết cũng cho là như vậy, cho nên, nên buông chuyện này xuống !"

      cầm Tiểu Tuyết tay cười cười, tâm tình Dạ Phong Dương cũng tự chủ được vô cùng vui vẻ.

      Đúng vậy, dù sao cũng trải qua nhiều năm như vậy, hẳn là nên bỏ xuống được rồi.

      Trong túi, chiếc điện thoại bỗng vang lên, Dạ Phong Dương nhận điện thoại nghe vài câu.

      "Được, tôi lập tức tới ngay đây." Cúp điện thoại, áy này nhìn Lãnh Tiểu Dã, "Tôi chỉ có thể đưa đến đây thôi."

      Lãnh Tiểu Dã hiểu gật đầu, "Tôi biết, là công việc sao, để tôi xuống ở phía trước, tôi xe buýt đến sân bay được rồi.

      Lái xe tới phía trước đoạn, tới trạm xe buýt dừng lại, Lãnh Tiểu Da mở cửa bước xuống xe, sau đó vẫy tay với .

      "Dạ Phong Dương, cảm ơn , về sau, khi nào tới New York, nhớ tới tìm tôi, tôi mời ăn cơm, số điện thoại của tôi cứ hỏi chú Kiều là được rồi."

      Dạ Phong Dương gật đầu, nhìn đóng cửa lại, ta mở cửa bước xuống xe, lấy ví tiền ra, đưa vài tờ tiền mặt cùng chiếc thẻ đến trước mặt .

      "Ở phi trường mua ít đồ ăn, đây là danh thiếp của tôi, có việc gì cứ gọi cho tôi."

      "Cảm ơn." Lãnh Tiểu Dã tiếp nhận, nhưng hề lấy tiền, "Tôi chỉ nhận lấy danh thiếp này thôi, còn tiền cần, tôi có rồi."

      Lần trước lấy tiền của bảo vệ Hoàng Phủ Diệu Dương, còn dư ít, nhưng mua bữa sáng với số tiền này cũng đủ rồi.

      "Vậy được rồi."

      Dạ Phong Dương ép buộc , tạm biệt , rồi xoay người vào xe,

      ta vừa ngồi lên xe, Lãnh Tiểu Dã gõ cửa sổ bên ghế phó lái.
      Huyềnpluss, trangmai1234, Dunghyt978 others thích bài này.

    2. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 74+75

      Dạ Phong Dương hạ cửa sổ xe xuống, chỉ thấy Lãnh Tiểu Dã bên ngoài, vươn tay kéo khóe môi như cười lên.

      "Dạ Phong Dương, về sau, nhớ cười nhiều vào, lúc cười lên trông đẹp trai hơn nhiều."

      Dạ Phong Dương cười tiếng, "Được."

      "Vậy... Hẹn gặp lại!" Vẫy tay tạm biệt với , Lãnh Tiểu Dã ôm Tiểu Tuyết về phía tuyến xe buýt tới sân bay.

      Nhìn lên xe, Dạ Phong Dương ngẩng mặt, nhìn khuôn mặt mình trong chiếc kính chiếu hậu, giơ khóe môi lên cười, sau đó sắc mặt lại trầm xuống, quay ngược đầu xe, chạy về phía trước.

      Lập tức bắt đầu công việc, tại, ta cũng có tâm trạng để cười.

      Dù vậy, nhưng ta vẫn tự chủ được thoáng nhìn qua chiếc kính chiếu hậu, xe buýt khởi động, càng lúc càng xa.

      ...

      ...

      Bệnh viện.

      Lão quan gi vội vàng vào phòng chăm sóc đặc biệt, y tá và bác sĩ khuyên can .

      "Tiên sinh, ngài thực thể xuống giường được."

      "Tiên sinh, tại, ngài thể cử động được!

      ...

      Đương nhiên, khuyên khuyên, nhưng y tá cùng bác sĩ cũng chỉ đứng từ xa, dám tiến lên.

      Vừa rồi, nhìn thấy người bảo vệ bị đá ra, bọn họ còn ai dám lại gần cơ chứ.

      Hoàng Phủ Diệu Dương làm ngơ lời mọ người, vẫn theo ý mình chậm rãi đứng dậy, bác sĩ riêng cùng bảo vệ lập tức đứng bên cạnh, muốn ngăn nhưng lại dám, muốn đỡ nhưng lại sợ tức giận, đành đứng bên do dự.

      "Bá tước tiên sinh!" Lão quản gia vội tới, giữ lấy cánh tay , "Ngài..."

      thanh Hoàng Phủ Diệu Dương có chút yếu ớt, nhưng vẫn vô cùng cố chấp, "Chuẩn bị máy bay, tôi muốn tới sân bay."

      Tìm cả đêm, nhưng hề có chút tin tức Lãnh Tiểu Dã, cảm thấy vô cùng khó chịu.

      Nếu lúc này tìm thấy , biết nha đầu kia đâu rồi, khiến việc tìm như mò kim đáy bể.

      "Nhưng, ngài..." Lão quản gia muốn khuyên , nhưng nhìn thấy ánh mắt , giọng lại mềm nhũn, " người ngài có vết thương, có thể... Ngồi xe lăn..." Nhìn động đậy, lão vội vàng thêm, "Mạng của ngài là được tiểu thư cứu về, nếu tiểu thư biết ngài vô tình với bản thân như vậy, chắc chăn vui."

      Hoàng Phủ Diệu dương liếc mắt nhìn lão cái, "Lấy xe lăn đến."

      Lão quản gia lúc này mới thở phào, "Mau đem xe lăn đến."

      Quản gia cùng trợ lý và bọn bảo vệ lại bận rộn phen, lát sau, Hoàng Phủ Diệu Dương cùng bác sĩ và bảo vệ theo sau bước lên trực thăng, bay thẳng tơi sân bay.

      Ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào, thẳng đến khuôn mặt có giọt máu của Hoàng Phủ Diệu Dương, cổ áo đồ bênh nhân được tách ra, khiến hai xương quai xanh cũng lỗ ra ngoài, sợi dây màu đen chiếc nhẫn kim cương vàng lấp lánh rũ xuống.

      Bác sĩ ngồi bên cạnh , cẩn thận cầm lọ thuốc.

      Lão quản gia và bọn bảo vệ thận trọng ngồi bên, sợ bá tước tiên sinh nhà mình đột nhiên xuất ý muốn gì đó.

      Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, thấy càng ngày càng đến gần sân bay, con ngươi hơi nheo lại, "Chuyến bay Mỹ sớm nhất là bao giờ?"

      Lão quản gia nhìn sân bay cách đó xa, "Tiểu thư muốn Mỹ sao?"

      Hoàng Phủ Diệu Dương thở dài hơi, "Tôi chỉ đoán thôi."

      Tướng mạo Lãnh Tiểu Dã ràng là người châu Á, tiếng trung, khẩu giọng Bắc Kinh, từng là du học sinh, lúc tiếng còn giọng Mỹ.

      Hệ thống lại những thông tin này, Hoàng Phủ Diệu Dương có thể đoán ra, Lãnh Tiểu Dã rất có thể là du học sinh Trung Quốc tại Mỹ.

      Sân bay Jamaica có chuyến bay quá cảnh, nếu là học sinh, tại phải là ngày nghỉ, vì thế, Hoàng Phủ Diệu Dương có thể đoán ngồi máy bay trở về Mỹ.

      "Nhưng, tiểu thư có hộ chiếu cũng có tiền, làm sao có thể mua được vé máy bay." người bảo vệ nhắc nhở.

      " ấy lấy mấy chục đôla của tôi." người bảo vệ xoa cổ giọng .

      Người này, chính là người bị Lãnh Tiểu Dã đánh ngất, lấy hết tiền trong ví.

      "Máy chục đôla cũng đủ để ây mua chiếc vé máy bay." người bảo vệ khác tiếp lời.

      Hoàng Phủ Diệu Dương đánh gãy lời của mấy người, "Có người giúp ấy."

      Bình thường mà , nếu biết sợ, Lãnh Tiểu Dã chắc lấy hết ví tiền, dù sao nhiều tiền vẫn dễ làm việc hơn.

      Nhưng, lại làm vậy, chỉ cầm ít tiền lẻ, điều này lên, rất tin tưởng mình có thể trốn thoát chỗ này.

      Vài người bảo vệ nghĩ phán đoán của bá tước tiên sinh nhà mình có căn cứ, nhưng ai lại dám lên tiếng phản bác, hơn nữa mặt lại vô cùng tự tin, khiến cho người khác thể hoài nghi được.

      Mỗi người bọn họ phải ở bên người đàn ông này hai ngày, nên ràng biết, người đàn ông này vô cùng thông mình, cơ bản, đưa ra quyết định sai lầm.

      Trực thăng dần dần hạ xuống, chậm rãi dừng lại phi trường.

      Bọn bảo vệ nâng Hoàng Phủ Diệu Dương xe lăn xuống máy bay, vị quản lý mặc tây trang trắng tiến lên đón.

      "Bá tước tiên sinh, hoan nghênh ngài đến Jamaica." Nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương ngồi xe lăn đầy băng gạc, bộ dạng lạnh lão, vị quản lý vô cùng hoảng sợ, "Ngài..."

      Hoàng Phủ Diệu Dương nhàng giật ngón tay, lão quản gia lập tức đem tấm hình đến tay quản lý kia, "Bá tước tiên sinh muốn tìm người này."

      ảnh là , là ảnh chụp Lãnh Tiểu Dã lấy được từ màn hình theo dõi du thuyền.

      "Tôi lập tức tra cho ngài!"

      Chỉ với tấm hình như vậy, mà ở phi trường rộng lớn thế này tìm người, khác mò kim đáy biển, vị quản lý biết việc này rất khó khăn.

      Nhưng, ta lại dám cự tuyệt.

      Vị trước mắt này là cổ đông lớn nhất của sân bay, đừng Hoàng Phủ Diệu Dương chỉ muốn tìm người, nếu khiến cho sân bay ngừng bay, cũng dám hé nửa lời.

      Hoàng Phủ Diệu Dương ngước mặt nhìn cái, "Đưng phí thời gian của tôi."

      "Được!" Sắc mặt quản lý trắng bệch, cúi đầu chào cái, rồi lập tức chạy , lấy điện thoại ra bắt đầu gọi điện.

      "Đến phòng điều khiển." Hoàng Phủ Diệu Dương nhíu mày ra lệnh.

      Lão quản gia đẩy tới phòng điều khiển, bảo vệ cùng bác sĩ bên, nhìn cây kim ghim ở cổ tay, chút cũng dám buông lỏng.

      Bon bảo vệ cần , cách xa hai người chút, đứng che chở hai bên, lúc nào cũng có thể ứng phó bất kỳ tình huống nào.

      Hoàn Phủ Diệu Dương tới phòng điều khiển lâu, bọn bảo vệ cũng lần lượt đuổi tới.

      vẫy tay, cần phân phó, lập tức tản ra tìm Lãnh Tiểu Dã, chỉ có lão quản gia cùng bác sĩ và hai người bảo vệ đáng tin ở lại bên cạnh Hoàng Phủ Diệu Dương bảo vệ .
      Huyềnpluss, AnAn, trangmai123410 others thích bài này.

    3. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 76+77

      Ngồi xe lăn, Hoàng Phủ Diệu Dương lấy tay đỡ trán, con ngươi màu lam lộ ra khỏi chụp mắt, quan sát từng hành khách trong sân bay.

      Bởi vì bị thương lưng, gắng ngồi như vậy, hề thoải mái tí nào, nhưng vẫn cố chấp.

      Nâng tay trái lên, nhàng sờ vào chiếc nhẫn cổ, rồi thu tay về.

      "Đẩy tôi mọi nơi lát."

      ...

      ...

      Tuyến xe buýt dừng trước cổng, Lãnh Tiểu Dã lập tức ôm tức ôm Tiểu Tuyết xuống xe theo những hành khách khác.

      "Chúng ta mua chút đồ ăn trước, sau đó gửi vận chuyển."

      tay nâng tiểu tử kia, Lãnh Tiểu Dã vừa vừa vào sân bay, rồi lập tức bước vào siêu thị.

      Mua cho mình hamburger cho đỡ đói, Lãnh Tiểu Dã lại túi thức ăn mèo, hộp sữa và bình sữa dành cho trẻ em.

      Tiểu tử kia biết lớn bao nhiêu rồi, có ăn được thức ăn mèo hay là cả vấn đề, cho nên, đành chuẩn bị cả hai thứ.

      Nhìn chiếc khẩu trang giá, thuận tay cầm cái bỏ vào giỏ mua sắm.

      ra siêu thị, nhìn chiếc đồng hồ của Hoàng Phủ Diệu Dương cổ tay, thấy còn dư thời gian, Lãnh Tiểu Dã lập tức đến góc, đem sữa rót vào bình, giống như người mẹ và trẻ sơ sinh, nhét bình sữa vào miệng Tiểu Tuyết.

      Lúc đầu, tiểu tử kia có chút thích, nhưng sau đó được nếm thấy mùi sữa, lập tức theo bản năng uống vào.

      tay nắm lấy bình sữa, Lãnh Tiểu Dã đem hamburger đưa đến bên miệng, đôi mắt nhanh chóng quan sát bốn phía.

      Trong sân bay, người đến người , nhìn qua rất bình thường.

      Nhưng, nhanh chóng phát được người áo đen vô cùng quen mắt, nhận ra đó chính là bảo vệ của Hoàng Phủ Diệu Dương, Lãnh Tiểu Dã liền nâng môi cười cái.

      Ăn xong hamburger, liền nhanh chóng đeo khẩu trang che mặt lại.

      Trùng hợp, Tiểu Tuyết uống cạn hơn nửa bình sữa, dường như ăn no, di chuyển cái miệng chỗ khác.

      "Được, tại, chúng ta đều được no bụng rồi, nên gửi vận chuyển thôi."

      Ôm tiểu tử kia, cùng hai cái túi ngổn ngang, Lãnh Tiểu Dã lười biếng bước , trực tiếp lướt qua tên bảo vệ kia.

      Bảo vệ chỉ liếc mắt nhìn cái, rồi dời mắt.

      Ngụy trang thành công!
      Trong lòng Lãnh Tiểu Dã cười thầm, lúc này mới yên tâm tới nơi gửi vận chuyển.

      Người đó thể nhận ra , nên chắc chắn cả tên Hoàng Phủ Diệu Dương ngu ngốc kia cũng vậy.

      tới nơi vận chuyển, Lãnh Tiểu Dã tình huống cho nhân viên phục vụ, sau đó đặt mèo con lên quầy.

      "Xin hỏi, vật cưng của có được kiểm dịch chưa?" Nhân viên công tác khách sáo hỏi.

      "Đương nhiên..." Lãnh Tiểu Dã mỉm cười to, " có!"

      Nhân viên công tác áy náy vười, "Vậy... Rất xin lỗi, chúng tôi thể giúp tiến hành gửi vận chuyển."

      "Ngài sắp xêp giúp tôi, con mèo này, là do thú cưng tôi vừa mới sinh ra, ngài xem, nó còn như vậy, làm sao có thể được miễn dịch..." Lãnh Tiểu Dã liếc như , lập tức đem chiếc đồng hồ của Hoàng Phủ Diệu Dương cổ tay xuống, đưa tới cho nhân viên công tác kia, "Chị xinh đẹp, lần này làm phiền chị rồi!"

      Nhân viên công tác nhìn chiếc đồng hồ nổi tiếng trong tay , đôi mắt liền tỏa sáng.

      đương nhiên biết nhãn hàng này, dừng đến nhãn hiệu, chỉ nhìn những viên kim cương mặt biết là có giá trị xa xỉ rồi.

      "Chị cứ yên tâm , ở góc độ này, quản lý thấy được đâu..." Thấy đối phương bắt đầu động lòng, Lãnh Tiểu Dã nhàng quơ quơ chiếc đồng hồ trong tay, màu sắc chiếc đồng hồ lập tức tản ra, phản xạ ra đôi mắt xinh đẹp, "Này, đó là kim cương đấy nha!"

      Nhìn nhân viên công tác càng lúc càng đông tâm, Lãnh Tiểu Dã tiếp tục dùng giọng ngọt ngào vuốt mông ngựa, "Ngài xin đẹp như vậy, chắc chắn tính cách cũng rất hiền lành. Ngài xem, con mèo đáng như vậy, bắt tôi bỏ nó lại đây, chẳng phải nó trở thành mèo hoàng, rồi bị con mèo khác bắt nạt, chừng còn bị mấy tên biến thái lột da giết sạch hay sao... Nghĩ nghĩ lại, ngài chắc chắn là tín đồ tôn giáo, ngài dám nhẫn tâm để con mèo đáng như vậy, gặp phải chuyện xấu sao..."

      Nữ nhân viên công tác diện mạo thông thường, nhưng lại được 'tiểu soái ca' vỗ mông ngực như vậy cảm thấy rất dễ chịu, nhưng vẻ mặt lại đau buồn, "Thượng đế phù hộ, tất nhiên là tôi thể chấp nhận chuyện như vậy được."

      Nhìn thấy đối phương mắc câu, Lãnh Tiểu Dã lập tức đem đồng hồ qua, "Vậy ngài nhanh chóng giúp tôi chút, tôi tin, thượng đế phù hộ cho ngài, tương lại tìm được bạch mã hoàng tử nhiều tiền..."

      Nhân viên công tác tiếp nhận chiếc đồng hồ, lấy tờ giấy để điền thông tin.

      Lãnh Tiểu Dã nhanh chóng điền xong, người nhân viên lập tức lấy chiếc lồng, cầu bỏ Tiểu Tuyết vào.

      Đẩy cái lòng qua bên, Lãnh Tiểu Dã cẩn thận đem con nhóc kia bỏ vào, lại giúp nó rót sữa, cùng các loại thức ăn mèo.

      Lúc này, tên nhân viên công tác kia lấy chiếc đồng hồ ra, nhìn trái nhìn phải.

      nữ đồng nghiệp khác trực cùng ca với lập tức chạy tới, nhìn chiếc đồng hồ hàng hiệu, liền kinh ngạc hỏi, "Ở đâu ra vậy?"

      Bọn họ sao có thể giống người có tiền mua chiếc đồng hồ kim cương như vậy, huống chi đây còn là đồng hồ nam.

      "A, có gì." Nữ nhân viên công tác vội cất đồng hồ vào.

      Người đồng nghiệp cảm thấy hành động có chút kỳ lạ, liền cười lạnh.

      Hừ, người này nhất định là trộm được.

      Nhìn nữ nhân viên công tác bỏ chiếc đồng hồ vào túi quần, người đồng nghiệp lập tức quay sang bên, dùng điện thoại lập tức gọi đến ban quản lý, chút lưu tình bán đứng bạn mình.

      tại khảo sát cuối năm, vì muốn năm sau được thăng chức, mà ta hề ngại ngùng bán đứng người này, người lúc nào cũng so đo với đồng nghiệp.

      Phía xa xa, Lãnh Tiểu Dã hề biết chuyện xảy ra.

      Đem mèo con sửa sang lại, rồi cẩn thận đóng kín cửa lồng.

      "Được rồi, Tiểu Tuyết, chúng ta tạm thời rời xa nhau, xuống máy bay chị lại đến đón em."

      Nhấc cái lồng lên, xoay người tới nơi vận chuyển.

      chưa được bao xa, liền nhìn thấy tên quản lý, còn mang theo vài người bảo vệ tới hướng này.

      Đáng chết, phải bọn kia phát ra mình rồi chứ?

      Trong lòng Lãnh Tiểu Dã vô cùng lo lắng, xoay người dẫn Tiểu Tuyết , nhanh chóng hướng về đám người.

      Nghiêng mình vào đám đông, Lãnh Tiểu dã kéo cái khẩu trang, lúc này, radio bỗng thông báo, chuyến bay bắt đầu lên máy báy.

      Làm sao bây giờ?

      Nhìn Tiểu Tuyết trong tay, Lãnh Tiểu Dã bắt đầu cảm thấy khó xử.

      Chẳng lẽ, phải bỏ nó lại sao?

      "Meo!"

      Tiểu Tuyết đem cái đầu tiến đến cạnh cửa, đôi mắt bất đồng màu sắc, ngây thơ nhìn .

      Nhìn thấy ánh mắt như vậy, Lãnh Tiểu Dã chỉ có thể khẽ thở dài.

      "Tiểu Tuyết, phải chị cần em, mà là vì tên Hoàng Phủ Diệu Dương kia..."

      được nữa, hành khách vội vã kéo vali chạy bên cạnh, cẩn thận đụng vào cánh tay , Lãnh Tiểu dã giơ tay phải, chiếc lồng rơi xuống, Tiểu Tuyết lập tức chạy ra ngoài.

      "Tiểu Tuyết!"

      Lãnh Tiểu Dã sợ hãi kêu lên.
      Huyềnpluss, AnAn, trangmai12347 others thích bài này.

    4. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 78+79

      Ba!

      Lồng thú cưng nặng nề rơi xuống đất, sữa cùng thức ăn cho mèo đều rớt ra, cánh cửa cũng bị mở ra, cái đầu Tiểu Tuyết bị kẹp lại.

      Hành khách bốn phía vô cùng sợ hãi, hoảng loạn trốn tránh, mèo con sợ hãi kêu lên tiếng rồi bay ra ngoài, nhảy vào trong đám người.

      "Này! Tiểu Tuyết..."

      Lãnh Tiểu Dã vội vàng đuổi theo.

      Vật này, khiến toàn bộ đại sảnh trở nên hoảng loạn, trận gà bay chó sủa, tiếng thét chói tai liên tục vang lên.

      "Cẩn thận... Nhấc chân lên... Đừng nhúc nhích... Giữ nó lại giúp tôi, cảm ơn..."

      Lãnh Tiểu Dã đuổi theo đường, còn vừa dùng tiếng la lớn nhắc hành khách, chú ý coi chừng dẫm phải Tiểu Tuyết.

      Tiểu tử kia bỗng nhiên gập người lại, phóng lên phía bên kia.

      "Tiểu Tuyết!"

      Lãnh Tiểu Dã xoay người theo, vòng qua cấy cột lớn, chỉ thấy ngực mèo còn kịch liệt phập phòng, núp ở dưới tấm biển quảng cáo.

      vội vàng chậm lại, rón rén bước qua, nhắm thời cơ, bổ nhào về phía trước.

      Mắt thấy ngón tay chuẩn bị bắt được nó, tên tiểu tử kia lại đột nhiên nhảy dựng lên, trốn trong khe hở.

      Sau đó.

      "Meo!"

      Mèo con chạm phải bàn tay to nắm chặt, lập tức kêu thành tiếng.

      "Đừng làm tổn thương nó!"

      Lãnh Tiểu Dã dùng tiếng gào lên, chui ra khỏi tấm biển quảng cáo, nâng mặt nhìn mèo con, ánh mắt nhìn vào thân thể phía sau tiểu tử đầy lông, khuon mặt tuấn tú kia vô cùng quen thuộc, trong nháy mắt, Lãnh Tiểu Dã liền hóa đá.

      Khuôn mặt tái nhợt , môt chiếc chụp mắt thủ công màu đen được làm bằng, con ngươi màu xanh lộ ra bên ngoài...

      Người ngồi xe lăng mặc bộ đồ bệnh nhân, khoác thêm tây trang bên ngoài, như vị vua, người người đàn ông kia phải ai khác chính là Hoàng Phủ Diệu Dương!

      là oan gia ngõ hẹp!

      Cái vật này, chạy nơi nào, mà lại chạy thẳng vào người Hoàng Phủ Diệu Dương.

      "Meo —— "

      Tiểu Tuyết bị người bảo vệ của Hoàng Phủ Diệu Dương bắt lấy thể cử động được, thảm thiết kêu tiếng.

      Tiếng kêu này, nhanh chóng đem linh hồn bé bị đánh mất của Lãnh Tiểu Dã kéo về.

      "Cảm ơn, làm ơn trả mèo lại cho tôi."

      Vừa cười vừa bước lên phía trước, Lãnh Tiểu Dã lời cảm ơn chân thành tới người bảo vệ, rồi vươn tay tới, muốn lấy lại mèo con của mình.

      Người bảo vệ co tay lại, đề phòng nhìn .

      Đúng lúc, lão quản gia tiến lên, bảo vệ trước mặt Hoàng Phủ Diệu Dương, hai người bảo vệ lập tức tập trung vào Lãnh Tiểu Dã.

      Lúc trước, có lần, có người dùng vật cưng để tiếp cận với tiên sinh nhà mình, lại có ý đồ ám sát , từng có vết xe đổ, nên bọn bảo vệ tự nhiên cũng cẩn thận hơn.

      "Các vị, có thể đem mèo trả lại cho tôi ?" Lãnh Tiểu Dã dùng tiếng Pháp hỏi lại lần nữa, sau đó liền đổi tiếng mang khẩu , "Tôi , xin trả mèo lại cho tôi, được ?"

      Tuy tại ngụy trang, nhưng chỉ cần để lộ ánh mắt và giọng ra, hoàn toàn thể nhận ra ..

      Trong lòng an ủi bản thân, Lãnh Tiểu Dã nỗ lực kìm chế, nhìn Hoàng Phủ Diệu DƯơng, tuy rất muôn biết biểu bây giờ của thế nào, có chú ý tới hay .

      "Meo!"

      Mèo con lại kêu tiếng.

      Hoàng Phủ Diệu Dương vốn để ý tới chuyện này, ánh mắt của luôn nhìn bốn phía, tìm kiếm giọng quen thuộc.

      Nghe được tiếng mèo con kêu lên, vui quay snag.

      Kết quả, lại đón nhận được ánh mắt của mèo con.

      Nhìn thấy con vật lông trắng như tuyết, lại thêm đôi mắt hai màu, Hoàng Phủ Diệu Dương hơi ngẩn ra.

      Sau đó, ngước mắt nhìn Lãnh Tiểu Dã.

      "Đây là mèo của cậu sao?" Hoàng Phủ Diệu Dương dùng cùng ngôn ngữ hỏi.

      "Đúng vậy, tiên sinh, đây là mèo của tôi." Lãnh Tiểu Dã thay bằng tiếng Pháp, "Bây giờ, có thể đem mèo trả lại cho tôi được ?"

      Thấy Hoàng Phủ Diệu Dương lên tiếng, hai người bảo vệ hơi xoay người.

      Hoàng Phủ Diệu Dương hơi vung tay lên, bảo vệ dùng tay sờ soạng cả người mèo con, thấy có bất cứ thứ gì bất thường, liền cẩn thận đem mèo con cho Hoàng Phủ Diệu Dương.

      Nhìn chăm chú vào ánh mắt của mèo con, Hoàng Phủ Diệu Dương hỏi, "Đây là giống mèo gì?"

      hề nghĩ tới chàng này vậy mà lại cảm thấy hứng thú với con vật như vậy?

      Trong lòng Lãnh Tiểu Dã gièm pha, nhưng ngoài miệng lại cười, "Là mèo Ba Tư, xem, ánh mắt của nó vô cùng xinh đẹp, phải sao?"

      Nghe được Lãnh Tiểu Dã khen ánh mắt của con mèo này, Hoàng Phủ Diệu Dương ngẩng mặt lên nhìn .

      Đúng lúc, Lãnh Tiểu Dã cũng lặng lẽ quan sát , tầm mắt hai người hẹn mà gặp nhau giữa tủng.

      Lãnh Tiểu Dã hơi ngẩn người, nhưng sau đó lại đón nhận tầm mắt , cười cười.

      tại, đội tóc giả, trang điểm như con trai, lại them chiếc mặt nạ to như vậy, đồng tử xinh đẹp, trừ khi chàng này có thể nhìn thấu mới đoán ra được .

      Chiếc mặt nạ nửa khuôn mặt lại, Hoàng Phủ diệu Dương chỉ thấy ánh mắt hơi cong lên.

      Nhìn thấy ánh mắt đầy ý cười như vậy, híp con người màu xanh lại.

      Ánh mắt này, nụ cười này... quen thuộc!
      nhìn về tai trái .

      Chỉ thấy vành tai trái mượt mà của đeo chiếc khuyên bạc vừa to vừa xấu, ở dưới mái tóc màu ráng nắng, thoáng lay động, nhìn qua như chiêc khoen chìa khóa.

      Hoàng Phủ Diệu Dương nhíu mày.

      Thực có phong cách, nhưng đáng tiếc ánh mắt này lại vô cùng giống với ánh mắt của nha đầu kia!

      mất hứng nhìn Lãnh Tiểu Dã trước mặt, "Trả lại cho cậu!"

      Bảo vệ lập tức đem mèo trả lai cho Lãnh Tiểu Dã, trong lòng thở hơi, Lãnh Tiểu Dã tiếp nhận mèo con, ôm vào trong ngực, vươn tay vỗ cái đầu cái, giọng mắng, "Vật , em dám chạy loạn lung tung!"

      Nhìn bóng lưng , Hoàng Phủ Diệu Dương nheo mắt lại.

      "Đợi chút!"

      Vừa mới bỏ được tảng tỏng lòng, nháy mắt lại nghẹn họng, nuốt ngụm nước miếng, xoay người lại.

      "Tiên sinh, ngài có viêc gì sao?"

      "Tuyết..." Lãnh Tiểu Dã chút nữa tiếng Trung, nhưng may mắn, kịp thời phát sai lầm của của mình, liền sửa lại giọng Pháp, "OH, ý tôi là, Cher (: Tuyết Nhi, trong tiếng Pháp có nghĩ là 'Thân ái'.)"

      Xa xa, tiếng bước chân vội vàng vang lên, người bảo vệ áo đen chạy tới, "Bá tước tiên sinh!"

      Lãnh Tiểu Dã lập tức nhận ra, đầy là người vừa xuất ở nơi đài vận chuyển, nhìn chiếc đồng hồ kim cương lấp lanh trong tay ta, trong lòng nhất thời cảm thấy căng thẳng.

      Người nhân viên kia vậy mà lại bán đứng .

      lý do? Bị hối lộ, hẳn là che giấy, con bé ngớ ngẩn đó còn đưa tờ giấy cho nữa mà?!

      Nhìn thấy Hoàng Phủ Diệu Dương xoay mặt nhìn người bảo vệ kia, lập tức nảy ra ý định - đó là chạy .

      "Bá tước tiên sinh, ngài xem, đây có phải là đồng hồ của ngài ?" Người bảo vệ thở hổn hển đưa chiếc đồng hô kim cương ra trước mặt Hoàng Phủ Diệu Dương.

      Hoàng Phủ Diệu Dương cầm lấy chiếc đồng hồ, nhìn lướt qua chiếc đồng hồ tình xảo, kim cương màu đỏ hợp thành đóa tường bi đỏ rực trong tay, "Ở đâu ra?"

      Cái đồng hồ này là ông nọi tặng nhân dịp sinh nhật mười tám tuổi, thường đeo tay.

      Lúc nãy, vì vội vàng, để ý thấy chiếc đồng hồ này bị mất, bây giờ nhìn thấy bảo vệ mang đồng hồ đến, lập tức nghĩ, chắc chắn lúc Lãnh Tiểu Dã mang theo chiếc đồng hồ này.
      Huyềnpluss, AnAn, trangmai12348 others thích bài này.

    5. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      Bắt được ko...





      Bắt được ko.
      ...






      ...oa.......oa........oa.......hồi. hộp chít :th_52:
      HuyềnplussBánh Đậu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :