1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tân nương mới gả - Dạ Tử Vũ (Hoàn - đã có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      TÂN NƯƠNG MỚI GẢ
      [​IMG]


      Tác giả: Dạ Tử Vũ
      Thể loại: xuyên , điền văn, nhàng
      Nhân vật chính: Thẩm Tử An phối hợp diễn Tuân Hạo (Tiếu thư đồng), Tuân Vũ, Thẩm Nguyệt Đan​
      Độ dài: 53 chương
      Convert: ngocquynh520 aka Quỳnh thú
      Edit: tan_hye



      Nguồn edit: Sưu Tầm

      Nguồn eBook: cungquanghang.com

      Tác giả có lời:

      Thứ nhất, xin mọi người tin tưởng ta o(╯□╰)o

      Bắt đầu rất cẩu huyết

      Kết thúc rất hài hước

      Thứ hai, xin mọi người BS (bình chọn) ta o(╯□╰)o

      Tác giả vô năng viết được văn án, đằng sau tỉnh lược 30 chữ!

      Bất quá, cảm các vị, xin chú ý tác phẩm nhiều hơn (*^__^*) . . . . . .

      Khác: tác phẩm xác định V (V: drop, có lẽ thế, editor cũng o(╯□╰)o ), tận tình nhảy hố mọi người (*^__^*)​

      Các file đính kèm:

      Last edited by a moderator: 1/3/16
      chon_dang_yeu, cucdai, DDuu6 others thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 1: Thiên kiếp chính là thiên kiếp

      Lưu Giai Giai 21 tuổi, là sinh viên năm nhất trường quân đội, nhập học được ba tháng, hết thảy cũng coi như thuận lợi.

      Lúc thi vào trường quân đội cả nhà đều cực kỳ vui mừng, thậm chí tổ chức bữa tiệc để ủng hộ, khích lệ. Chỉ có mình Lưu Giai là người buồn bực, ràng là người cuối cùng đăng ký vào trường quân đội, nhưng bởi vì phần sai xót, ma xui quỷ khiến làm bị nhét vào trong trường quân đội.

      Lưu Giai Giai sinh ra ở gia đình quân đội, từ khi chiến tranh với Nhật Bản cho tới bây giờ, toàn gia từ già đến trẻ tất cả đều là quân nhân. Từ khi tan học cho tới khi về đến cửa nhà vẫn là màu xanh quân trang!

      chỉ là muốn học tại trường học bình thường, giả bộ mềm mại chút, nũng nịu chút để kết giao bạn trai, kết quả đây, tất cả tan vỡ hoàn toàn.

      Thanh xuân a! Chính là khắc họa bi kịch.

      Khi Lưu Giai Giai vất vả vượt qua ba tháng ở trong trường học, trường quân đội quyết định tổ chức cuộc huấn luyện thông tin chiến đấu.

      Theo Lão Sư , thể năng của Lưu Giai Giai có thể so với nam sinh, cho nên bố trí cứ điểm thông tin cho mình . Lưu Giai Giai phải cõng lưng mười mấy cân thiết bị từ điểm xuất phát đến đỉnh núi, sau đó xuống chân núi báo cáo tình hình đỉnh núi. Đoạn đường này cũng dễ , quan trọng là phải che giấu thân thể chính mình, nếu như bại lộ liền bị loại bỏ.

      Mặc dù thích làm quân nhân, nhưng trời sinh có tinh thần chịu nhận thua.

      Cho nên Lưu Giai Giai cố gắng hết sức bị bất luận kẻ nào phát , còn chút xíu đến gần mục tiêu. Rốt cuộc tới địa điểm bản đồ chỉ định, vừa định để thiết bị xuống, nhưng trong rừng cây đột nhiên nhảy ra vật đen thùi lùi dọa giật mình.

      Vật này có xu hướng xẹt qua thân thể rơi xuống bên cạnh, Lưu Giai Giai sợ nó đụng phải thiết bị nên nhảy sang bên cạnh chút. Nhưng thiết bị sau lưng quá nặng, trực tiếp làm cho ngã ra đằng sau.

      Hỏng rồi! Bộ này thiết bị là tân tiến nhất toàn quân, nếu đập xuống như vậy còn bị giam lại a! Lưu Giai Giai dùng hết toàn lực thay đổi thân thể, từ nằm trở thành bò. Nhưng tối hôm qua trời vừa mới mưa xong, trực tiếp nằm lên vũng nước trong.

      Đây là gặp cái gì xui xẻo vậy, rốt cuộc là cái đồ quỷ gì đột nhiên xông tới, chờ bắt được nó đem nhốt vào trong lồng tre tháng là thể.

      nhìn ngay lập tức xem là vật gì đụng , nhưng là, đó là con báo toàn thân xanh đen!

      Chỉ là ánh mắt của nó có chút kỳ quái, tại sao lại nhìn từ xuống thấp?

      Lưu Giai Giai lấy làm kinh hãi, nhìn con báo này : "Ngươi vội tìm chết sao, có việc gì chạy loạn làm cái gì, thiết bị của ta sao chứ?" quay đầu lại nhìn sau lưng, nhưng lại thấy thiết bị, là bị ném rồi sao? suy nghĩ thế nhưng con báo lại mở miệng chuyện: "Ta phải vội vàng đầu thai, là vội vàng tránh thiên kiếp."

      Con báo. . . . . . Con báo chuyện, hơn nữa thanh còn hết sức dễ nghe! Lưu Giai Giai tự an ủi mình: "Ta nhất định là ngủ mê, bởi vì quá mệt mỏi ngủ thiếp cho nên nằm mơ." Đúng rồi, cái này nhất định là giấc mộng.

      Con báo rất bất đắc dĩ than thở, : "Ngươi có nằm mơ, ngươi vì thay ta cản thiên kiếp nên chết."

      "Ngươi mới chết rồi, cả nhà ngươi mới chết rồi." Lưu Giai Giai nghe nó nguyền rủa mình chết bình tĩnh được, mặc kệ đối phương là mèo hay là người liền phản bác.

      từ trước đến giờ luôn hi vọng mình sửa tính khí nóng như lửa này, bất đắc dĩ có thể là do gia tộc di truyền. Cha là sĩ quan, từ trước đến giờ đều dính lửa. Mẹ tốt hơn chút, chỉ là bác sĩ trong bệnh viện quân y nhưng cũng cực kỳ nghiêm khắc. trai mặt ngoài hiền hòa, chỉ là nếu như chọc tới ấy, vậy ngày thứ hai ngươi có thể bò dậy khỏi giường coi như là vô cùng may mắn.

      Con báo dùng móng vuốt gãi gãi đầu mèo của mình, : "Ngươi, nhìn phía dưới. . . . . ."

      Lưu Giai Giai nhìn theo móng vuốt mèo, phía dưới có người nằm trong vũng nước, người này nhìn thế nào cũng là mình. Lưu Giai Giai hung hăng bóp mặt mình, muốn tỉnh lại từ trong mộng.

      " đau, là mộng. . . . . ."

      "Dĩ nhiên đau, ngươi chết."

      "Rơi vũng nước cũng có thể ngã chết, ngươi cho là ta ngu ngốc sao." Lưu Giai Giai nhảy về phía con báo, phát mình lại có thể trực tiếp bay tới trước mặt con báo.

      Con báo đưa móng vuốt ra đặt lên đầu của nàng, : "Bởi vì. . . . . . Bởi vì vốn là thiên kiếp nên bổ vào người ta, nhưng là lại bổ vào người của ngươi, cho nên. . . . . ."

      "Đùa cái gì thế. . . . . ." Lưu Giai Giai bắt được da lông con báo ngừng lắc lư, con báo vung móng vuốt lên liền cảm nhận cỗ lực lượng đánh tới mình, liền lùi về phía sau mấy bước mới dừng lại.

      Con báo : "Đây là lần Thiên kiếp cuối cùng, qua lần này ta liền có thể phi thăng thành tiên, sao ngươi có thể vô lễ với ta như thế?"

      "Tiên? Vậy ngươi có thể giúp ta sống lại sao?" Lưu Giai Giai vừa rồi mới bị kích kia hiểu con báo này quả phải mèo bình thường, cho nên có thể có tia hi vọng, .

      "Ngươi cho là người bị Thiên kiếp đánh còn có thể sống tới bây giờ sao?" Con báo lời này có chút chột dạ, quay đầu sang bên cạnh, dù sao nếu như phải là mình nhảy ra cũng bị Thiên kiếp đánh trúng.

      "Cái gì? Ngươi hại chết ta nhưng lại có biện pháp giúp ta sống lại? Ta dù sống được, vậy cũng phải giết chết ngươi trước ." Lưu Giai Giai vươn tay chụp vào con báo, mặc dù muốn làm quân nhân nhưng cũng muốn chết ah, hơn nữa còn là lý do chết hồ đồ như vậy.

      Con báo bởi vì lỗi tại mình nên cũng tiện ra tay với người ta lần nữa, vì vậy lui lại mấy bước, : "Cùng lắm , ta đền ngươi cái mạng."

      Lưu Giai Giai bắt mấy lần vẫn chưa bắt được, dừng lại : "Đền thế nào."

      Con báo : "Mèo có chín cái mạng, ta cho ngươi cái, chỉ là. . . . . ."

      "Chỉ là làm sao?"

      "Chẳng qua ta biết ngươi sống lại ở nơi nào, bởi vì nếu ta đưa ra cái mạng ta cách nào tập trung tinh lực."

      "Hả? Ngươi. . . . . ." Lưu Giai Giai vốn định phản đối, nhưng con báo mở miệng ra, con mèo màu tím nhạt từ trong miệng của nó nhảy ra ngoài, hơn nữa nhào thẳng tới chỗ Lưu Giai Giai.

      Lưu Giai Giai muốn tránh, nhưng mèo kia quấn ở người của . Lưu Giai Giai chỉ cảm thấy toàn thân rất đau, vô cùng đau! Quát to tiếng, liền cảm giác cảnh vật chung quanh đột nhiên trở nên vặn vẹo, thân thể của cũng từ từ vặn vẹo theo mà thay đổi, lúc bị hút vào cảnh vật bên trong cũng thay đổi.

      Trong tiểu thuyết phải đều vào thời điểm này đều mất ý thức sao? Nhưng Lưu Giai Giai nhưng có, vẫn hết sức tỉnh táo, từ trong cảnh vật phức tạp ra ngoài, cảm giác mắt mình nhắm lại, người còn đau đến chịu được, nhất là tay và đầu.

      Hình như mình ngã bị thương đầu , tại sao tay cũng đau. muốn giơ tay ấn ấn đầu đau, thế nhưng thân thể lại cứng ngắc, động chút cũng được. lúc sầu khổ, nghe bên tai có thanh khóc rống hơn nữa càng ngày càng có thể nghe ràng.

      (Từ đoạn này là cổ đại rồi nên mình chuyển hết về ngôn ngữ cổ đại nhé ^_^)

      Nghe thấy hình như là hai nữ tử, khóc lớn : "An nhi , ta sống ở đời thế nào, bằng cứ theo nàng như vậy , đường đến hoàng tuyền hai mẹ con chúng ta cũng có thể chiếu cố lẫn nhau."

      người khác vội vàng khuyên nhủ: " nương ngươi đừng nghĩ quẩn như vậy, lúc này người chết xong hết mọi chuyện, nhưng nhị tiểu thư phải làm thế nào? Những thứ ăn tươi nuốt sống kia, còn trực tiếp ném tiểu thư vào trong miệng quan tài mai táng ở địa phương biết tên, ngay cả gia phả cũng được vào, chẳng phải để cho nàng thành hồn vô chủ có nhà cũng có tộc sao."

      Vốn đau đầu, hai nữ nhân này vừa khóc rống vừa đối thoại ( chuyện) giống như châm vào tim Lưu Giai Giai. Nàng từ từ mở mắt ra, loáng thoáng thấy hai cái bóng dáng, đứng ở bên cạnh tiểu đăng (cột đèn đá thường được dùng ở thời cổ đại, dùng để chiếu sáng đường hoặc các đình, đài - từ đoạn sau mình giải thích từ này nữa nhé ^^), người khác quỳ gối bên dưới giống như khẩn cầu người nọ.

      "Ừ. . . . . ." phải ở trong rừng sao? Tại sao phải xuất nữ nhân muốn tự sát đây!

      Hai nữ nhân hình như toàn thân chấn động đồng thời ngừng động tác, họ nhìn lại giường, thấy người vốn là tiếng động nằm ở nơi đó bây giờ mở ra cặp mắt mê ly, tay muốn nâng lên lại nâng nổi.
      Last edited: 22/11/15

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 2: Tại sao ư!


      "Ôi, tiểu thư. . . . . . Nhị tiểu thư tỉnh lại." Tề mụ chỉ vào giường kinh hô.

      Tứ nương từ khi sinh ra được thương, muốn tìm cái chết, đột nhiên nghe được thanh của Tề mụ, nhìn lên giường. Đúng vậy, khuê nữ của mình nguyên bản trút hơi thở cuối cùng bây giờ mở hai mắt ra, tay còn vừa động động cái. Nàng lập tức nhảy xuống tiểu đăng, chạy về phía giường, trái tim đập thịch thịch.

      Đầu óc Lưu Giai Giai choáng váng, đột nhiên bị nữ nhân điên cuồng ôm lấy, suýt nữa ngạt chết. Nàng ho mấy tiếng, sau đó dùng hết hơi sức toàn thân : "Khó thở. . . . . ."

      Tứ nương vội vã buông tay ra, khóc ròng : "Đúng đúng, là nương hồ đồ, mau hít khí. . . . . . Tề mụ nhanh nhanh lấy quạt quạt chút gió cho An ca nhi."

      "Ôi!" Tề mụ đáp ứng rồi cuống quít tìm quạt tới, đứng ở trước giường dùng sức quạt.

      Bên này Tề Giai Giai cuối cùng có thể hít được chút khí mới mẻ, đầu óc cũng tỉnh táo rất nhiều. Cảnh vật trong mắt cũng từ từ ràng! Nàng nhìn nữ nhân ôm mình khóc thút thít ước chừng chỉ mới hơn 20 tuổi, lông mày mắt hạnh, ngày thường ngược lại hết sức xinh đẹp. Mà nữ nhân bên cạnh phụ nhân trung niên, nhưng là nữ sinh nam tướng (sinh ra là con nhưng ngoại hình giống con trai), mắt to mày rậm, mặt vuông hình chữ điền. mặt các nàng đều mang lệ, vẻ mặt vui mừng khác thường.

      Những thứ này cũng tính là cái gì, quan trọng là y phục của các nàng mặc người giống như y phục của các trong kịch cổ trang. Hơn nữa nhìn gian phòng kia, bên trong cũng là tràn đầy sắc thái cổ xưa mà chút đại nào.

      Tứ nương nhìn nữ nhi lời chỉ dùng đôi mắt đen to như quả nho nhìn chung quanh, khóe miệng còn thỉnh thoảng co quắp, cho là vết thương người vẫn còn đau, vì vậy khóc ra tiếng: "Ta thương con a, bị thương còn đau ?"

      Nàng đáng thương vậy? Lưu Giai Giai buồn bực, chính mình là cái nữ nhân hai mươi mốt tuổi thế nào lại thành nữ nhi của nữ nhân chỉ lớn hơn mình mấy tuổi rồi. Vươn tay muốn đẩy nàng ra, bị nữ nhân ôm chặt như vậy, cảm giác là hết sức được tự nhiên. Nhưng khi nhìn thấy tay mình, Lưu Giai Giai sợ ngây người.

      Cái tay này , bàn tay trước kia chỉ cần tay cũng có thể cầm được bóng rổ còn đâu. Nàng tin, đưa cái tay chuyển qua trước mắt mình lắc lắc mấy cái. Vẫn tin, lại lấy tay bấm lên khuôn mặt của mình.

      "Đau. . . . . ."

      "Con a, ngươi bấm lên chính mình tất nhiên đau, ngươi làm sao. . . . . . Mau buông tay xuống. . . . . ." Tâm thần tứ nương loạn thành đoàn, cử chỉ của nữ nhi sau khi tỉnh lại làm cho người ta hiểu, chẳng lẽ là té thương tổn đến đầu óc? Nàng càng nghĩ càng sợ, nước mắt lại nhịn được rơi xuống.

      Tề mụ vội vàng : " nương đừng nóng vội, xem nô tỳ chỉ lo cao hứng, thế nhưng quên mời đại phu, nô tỳ đại phu đến nhìn cho nhị tiểu thư ngay đây." xong nâng váy muốn ra ngoài.

      Mắt Lưu Giai Giai nhìn bóng lưng Tề mụ, tay áo kia dài, giày thêu lộ ra lúc nhấc chân cũng chứng minh chút.

      Nàng im lặng rồi!

      Tứ nương nhìn trong mắt nữ nhi lát lên kinh hoảng, lát mất mác, lát lại thoáng phẫn hận. Trong lòng cũng khỏi nhớ tới chuyện cũ trước kia, rơi lệ : "Con a, là nương xin lỗi ngươi, nếu phải do nương vô dụng làm sao ngươi bị người khi dễ, dẫn đến thân thương tổn, thiếu chút nữa . . . . . ."

      Đúng rồi, nếu như phải là con của ngươi có chết nàng lại xuyên qua như thế nào? Vậy? Chẳng lẽ giới tính cũng bị đổi. Lưu Giai Giai vạn lần ngờ chuyện tình chỉ có ở trong sách, TV lại xảy ra người mình, đây hết thảy đều phải trách nó.

      "Ngươi, cái con mèo khốn kiếp này. . . . . ." Lưu Giai Giai hét lớn tiếng, nhưng bởi vì thân thể này vừa khôi phục lại nên vẫn còn rất yếu ớt, nàng lại liều lĩnh la to như vậy lập tức làm cho não bộ thiếu dưỡng, ngẹo đầu hôn mê.

      Tứ nương nghe nữ nhi đột nhiên kêu to khỏi sợ hết hồn, lại thấy nàng đột nhiên còn tiếng động hoảng sợ, linh hồn cũng bay nửa. Nàng vốn xuất thân là nha hoàn có kiến thức gì, hồi này hù dọa nàng nhất thời có chủ ý gì, nàng vội vàng hốt hoảng chạy ra ngoài cửa, hét lớn: "Có ai , có ai . . . . . . An nhi hôn mê, mau tìm đại phu tới. . . . . ." Nhưng kêu hồi lâu cũng thấy có ai trả lời, lúc này mới nghĩ đến chỗ ở của mình vắng vẻ, làm gì có ai nghe được nàng gào thét.

      Tứ nương càng thêm nản lòng thoái chí, lại loạng choạng trở về đến trước giường, ôm lấy thân thể nữ nhi vẫn còn chưa trưởng thành khóc thút thít . Đời này nàng mệnh khổ coi như xong, nghĩ đến lại làm liên lụy tới nữ nhi của mình, biết kiếp trước tạo cái nghiệt gì a!

      trong bi thương Tề mụ trở lại, vừa vừa lau lệ, nhìn thấy Tứ nương bịch tiếng, quỳ gối xuống cạnh chân nàng : " nương, Tề mụ thực xin lỗi người chuyện tìm đại phu kia, người lưu lại là hai cái người mơ hồ, nô tỳ kêu tìm đại phu cái gì Tam thiếu gia bên Nhị phu nhân phát sốt, chờ xem xong bên kia mới đến nhìn nhị tiểu thư."

      "Thôi! Toàn bộ là những cái mắt nhìn cao, chỉ có thể thương con của ta còn tuổi lại phải chịu khổ với nương ta đây." Tứ nương lại bắt đầu lau lệ, Tề mụ cũng khóc thút thít.

      Ngược lại Tề mụ từng trải, nàng khóc xong giặt khăn tới lau mặt cho nhị tiểu thư, lại đổi y phục sạch : " nương vẫn là nên khóc, nhị tiểu thư có thể tỉnh lại chứng minh là người có đại phúc, người phải giữ vững tinh thần."

      Tứ nương nhìn gương mặt nữ nhi tái nhợt, xoa xoa nước mắt : "Tề mụ đúng lắm, vì nữ nhi ta cũng phải cố gắng ưỡn thẳng lưng."

      Tề mụ gật đầu cái, nàng biết Tứ nương vốn là người tính tình cực kỳ hèn yếu, nhưng có nữ nhi ngược lại là kiên cường ít. Nàng nhìn nàng từ khi mới vào cái nhà này, sau lại lại phụ trách chăm sóc ăn uống cuộc sống thường ngày của nàng. Suy nghĩ chút cũng có vài chục năm thời gian rồi, nàng hoàn toàn lấy cái gì thái độ chủ tử, cũng hô tới quát lui với người hầu! Tề mụ vốn là người số khổ, hai người sống nương tựa lẫn nhau, cũng coi nhau như mẹ con ruột thịt.

      Hai người, người vào phòng bếp nấu cháo, người ở trong phòng chăm sóc An nhi, cho đến buổi trưa, lúc này Lưu Giai Giai nằm ở giường nhúc nhích từ từ mở hai mắt ra.

      "Nhị tiểu thư người tỉnh, có đói , Tề mu bưng cháo ngay tới cho người ăn." Tề mụ thấy tiểu thư tỉnh, lúc này nước mắt lại nhịn được chảy xuống.

      Lại tới, trong mộng nghe được tiếng khóc của hai người, tỉnh nhìn cũng là mắt đầy lệ. Tính cả đời trước cũng chưa nhìn thấy có người chảy nhiều nước mắt như vậy, trong lòng Lưu Giai Giai vô cùng buồn bực! Tỉnh lại lần nữa, nàng tiếp nhận thực mình xuyên qua rồi. Nhưng vẫn tiếp nhận được hai nữ nhân khóc cả ngày nay này, quá ầm ĩ rồi !

      "Ừm!" Trong bụng quả có chút đói, nên gật đầu đồng ý ăn cơm.

      Sống cũng sống lại, chỉ chờ thân thể tốt hơn gọi con báo tới tính sổ. Quyết định chủ ý, nàng từng ngụm từng ngụm nuốt lấy nửa chén cháo. ăn, nghe Tề mụ lại khóc ra tiếng: "Tứ nương mau đến xem, nhị tiểu thư tốt rồi, ăn nửa bát cháo."

      "Là sao?" Tứ nương từ phòng ngoài vào, thấy nữ nhi quả nhiên ăn ít cũng vui mừng rơi lệ : "Bình thường chỉ ăn vài miếng, té xuống cũng ăn nhiều hơn."

      Tại sao ư! phải chỉ vừa ăn nửa bát cháo mà cũng phải vui tới phát khóc sao!?

      Chỉ là thân thể này rốt cuộc vẫn còn yếu, nửa chén cháo no rồi. Nàng lắc đầu cái, nhưng lại nghĩ là muốn. Tề mụ cũng rất nghe lời cầm chén , sau đó dùng khăn lụa vì nàng chùi sạch khóe miệng.

      Tứ nương ngồi ở bên giường, hỏi "Con a, người còn có chỗ nào còn đau hay ?"

      Lưu Giai Giai giựt giựt khóe miệng , hai chữ ‘ con a ’ này làm cho nàng thể nào tiếp thu được.
      Last edited: 22/11/15
      cô gái bạch dương, thuytsanone2112 thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 3: Tứ nương


      Nàng lúc này mới nhớ tới bây giờ mình vẫn chưa biết giới tính tại, nàng cũng để ý bên cạnh có người hay , đem tay vươn vào trong chăn sờ mó***. Sờ tới chỗ ấy, lại cẩn thận trái phải toàn bộ đều mò tới, lúc này mới thở phào nhõm. Bằng phẳng, có đổi tính! Lại sờ lên trước ngực, mặc dù nhưng là hai bao đất mềm nhũn, vẫn đủ ràng.

      Tứ nương thấy động tác này của nữ nhi hết sức kỳ quái, : " người nhột sao?"

      Lưu Giai Giai lắc đầu cái, xem ra nữ nhân này hết sức quan tâm mình, chỉ là gọi nàng là mẹ, cửa này trong lòng nàng cách nào làm được.

      Tứ nương đỡ nàng nằm xuống, muốn hỏi nàng cái gì nghe bên ngoài có người : "Tứ nương có đó ?"

      Tề mụ vội vàng ra ngoài, chỉ chốc lát sau dẫn theo vị nữ y quan vào. Tứ nương thấy nàng chỉ có mười lăm mười sáu tuổi, nhíu nhíu mày : "Thế nào phải là y quan?"

      Người nữ y quan kia trả lời: "Tứ nương, Vu y quan ở chỗ Nhị phu nhân xem bệnh cho Tam thiếu gia thể phân thân ra được, cho nên để cho Xuân Nhi tới bên này nhìn chút."

      Trong lòng Tứ nương tuy vui, nhưng lo lắng cho thương thế của nữ nhi, liền : "Trước xem bệnh cho An nhi . . . . . ."

      Nữ y quan Xuân Nhi lên trước, lấy tay Lưu Giai Giai tỉ mỉ tìm kiếm hồi lâu, y thuật của nàng chỉ hiểu biết sơ sơ nên cũng tìm ra nguyên nhân, liền trực tiếp mở ra băng vải đầu nhìn nhìn : "Thương thế của Nhị tiểu thư có nghiêm trọng, chỉ là chứng khí hư thể yếu, nghỉ ngơi chút là được rồi."

      " bậy, vừa rồi thiếu chút nữa , ngay cả hơi thở cũng. . . . . ." Tề mụ xem bệnh được, thế nhưng lại ràng nữ y quan này hồ ngôn loạn ngữ ( xằng bậy), ràng người từng chết , nàng lại vẫn có việc gì, điều này sao có thể?

      Nữ y quan đều là người làm trong phủ lựa chọn ra những người có chút khôn khéo đưa theo vị danh y học tập y thuật, chuyên xem bệnh cho các nữ quyến hậu viện, cũng đều là hạ nhân. Vốn là viện tử này là do Vu y quan phụ trách, nhưng là do bị Nhị phu nhân tranh chấp, hai là do Tứ nương xuất thân là nha hoàn, lại có ai để dựa vào, bị đưa đến viện vắng vẻ nhất trong hậu viện để ở, cho nên cũng hầu trong viện! Nhưng dù sao người ta còn là chủ tử, cho nên mới để cho tân đồ đệ Xuân Nhi qua nhìn xem, coi như giải quyết xong chuyện này.

      Xuân Nhi cũng là cái mặt mỏng sợ trách móc, hừ tiếng vừa viết phương thuốc vừa : "Có thể tới nhìn cũng tệ rồi, Tứ nương là người hiểu chuyện, sư phụ ta để ta ở bên kia của Nhị phu nhân chuyên tâm phục vụ mà đến xem tiểu thư, nếu là người khác còn chưa có tới đâu, đây cũng là do sư phụ ta thiện tâm. Nếu đổi thành người khác, cũng biết. . . . . ." Nàng câu cũng biết so với kia còn phải là đả thương người.

      Tề mụ là người nhanh miệng, vừa nghe nàng như thế liền tức giận, : "Ngươi cũng chỉ là cái tiểu đệ tử, như vậy là sao? Tứ nương và tiểu thư dù sao cũng là chủ tử, các ngươi là người làm muốn đến nhìn tới nhìn, muốn đến nhìn cũng tới sao?"

      "Ai ô, lời này như thế nào. Ta là người làm, bất quá người làm này cũng bề bộn nhiều việc. Nhị phu nhân bên kia cũng có nhiều chuyện đấy!" Xuân Nhi đập toa thuốc tiếng rơi bàn : "Thuốc ta khai (ý là kê đơn), có theo lấy hay tùy ngươi." xong hừ tiếng rồi xoay người rời .

      "Ngươi đập cái gì mà đập, làm phản rồi, nơi này là nơi ngươi có thể đập đông đập tây sao . . . . . ." Tề mụ muốn kéo Xuân Nhi mắng cho chút, Tứ nương liền vội vàng kéo nàng : "Thôi, chớ cùng các nàng ầm ĩ, tránh cho chọc cơn giận đâu. lấy thuốc cho tiểu thư, lấy thêm chút băng nữa, miễn cho lại nóng nảy."

      " nương chỉ người có thể nhịn." Tề mụ than thở, lấy phương thuốc, mà Tứ nương ngồi xuống lại bắt đầu gạt lệ.

      Lưu Giai Giai khỏi nghĩ đến câu : nữ nhân a, ngươi rốt cuộc có thể chảy bao nhiêu nước mắt!

      Muốn khuyên giải, lại biết gì. khuyên giải, lỗ tay này cũng khó có thể yên tĩnh được.

      "Đau. . . . . ." Lưu Giai Giai cố gắng nặn ra chữ, Tứ nương quả nhiên dừng lại, : "Con a, đau ở đâu?"

      Lưu Giai Giai , mặc cho mẫu thân được gọi là Tứ nương từ từ kiểm tra thân thể nàng.

      Vốn cho là mình trầm mặc như vậy khiến người hoài nghi, ngờ Tứ nương và Tề mụ đều lộ vẻ có gì ngoài ý muốn, ngược lại cảm thấy nàng ngược lại rất bình thường.

      Sau lại mới biết, nhị tiểu thư này trời sinh chính là cái hũ nút gậy cũng đánh ra tiếng vang, trách được nàng vẫn phun từng chữ từng chữ, họ cũng hoài nghi!

      Mấy ngày nay Lưu Giai Giai tương đối nghe lời, để cho nàng ăn cơm liền ăn cơm, để cho nàng uống thuốc liền uống thuốc! Dựa vào nguyên tắc dưỡng tốt thân thể mới có hơi sức tính sổ với con báo này. Đồng thời, thông qua vào đối thoại giữa Tứ nương và Tề mụ nàng có chút hiểu biết về thân thể này.

      Thân thể này nhũ danh gọi Thẩm Tử An, năm nay mới vừa mười bốn tuổi. Mẹ đẻ chính là Tứ nương này, vốn là nha đầu hồi môn của Tam phu nhân Thẩm phủ, họ Tôn gọi Hỉ nhi. Năm mười lăm tuổi, Thẩm lão gia (tên tuổi, tướng mạo biết) bởi vì say rượu □ nàng. Sau đó nàng liền mang bầu nữ nhi Thẩm Tử An. Nhưng bởi vì Tam phu nhân vốn là thiếp hơn nữa lại thường hay bất hòa với Đại phu nhân và Nhị phu nhân, sao họ có thể chứa thêm được nàng, nha đầu phía dưới câu lão gia . Vì vậy ngay cả thân phận thiếp thất cũng cho nàng, treo lên thân phâm nương rồi bị đày đến địa phương vắng vẻ nhất trong hậu viện. Liên tiếp mấy năm cũng cách nào nhìn thấy Thẩm lão gia, kể cả gia yến cũng được hoan nghênh.

      Thẩm Tử An này đại khái bởi vì thân phận hèn mọn của mình bình thường cũng rất ít chuyện với người khác, hôm đó bởi vì mẫu thân làm rơi chốt cửa ngoài viện, nàng chạy nhặt. Ai ngờ chạy quá nhanh nên đụng vào nữ nhi của đại phu nhân, cũng chính là đại tiểu thư trong phủ, Thẩm Nguyệt Đan. Nàng vốn là Nhị phu nhân sinh ra, sau bị đưa đến chỗ đại phu nhân. Khi còn bé lại đính hôn với nhà cao cửa (ý đính hôn với nhà giàu hơn, hoặc có quyền thế hơn), chỉ chờ tới lễ thành niên mười lăm liền qua cửa làm trưởng tức (con dâu cả). Cho nên, từ quen được nuông chiều, trong nhà dưới ai dám trêu chọc .

      Lại , Đại tiểu thư Thẩm Nguyệt Đan này cũng thích cái muội muội trầm lặng này, lại ghét vật kia bẩn liền đá chốt cửa vào trong ao sen, sau đó châm chọc Thẩm Tử An mấy câu mới . Thẩm Tử An này chớ nhìn nàng bình thường im lặng nhưng tính tình lại vô cùng bướng bỉnh, cũng gọi người lớn liền nhảy vào trong ao sen tự mình tìm.

      Phía dưới ao hoa sen này tất cả đều là cỏ dại rễ cây, nàng bị ngã ở trong ao. Mà trong ao lại có núi giả, đầu của nàng vừa khéo lại đụng vào, thời điểm ngã xuống còn bị gãy tay, chờ được người cứu lên thoi thóp. Vu y quan tới cũng chỉ là nhìn sơ qua, liền khai phương thuốc rồi .

      ngờ, ngày thứ hai Thẩm Tử An tiếng động liền , mà Lưu Giai Giai lại đúng lúc này tới đây.

      Đối với tin tức ở thế giới này tạm thời chỉ thu được như vậy, niên đại , phụ thân là quan lại hay là thương nhân cũng . Chỉ là tranh đấu đại gia tộc gay gắt, điểm này lại làm cho nàng nhức đầu, nếu như có thể chọn, nàng tình nguyện xuyên tới thế giới võ hiệp, cuộc chiến tranh đoạt trong giang hồ dù sao cũng thoải mái hơn tranh đấu giữa các nữ nhân.

      Lại qua khoảng mười ngày, thân thể Lưu Giai Giai tốt hơn có thể xuống giường bộ. Chỉ là nàng quen với thế giới này, cho nên có thể ít liền ít. Bởi vì trước kia Thẩm Tử An tính tình như hũ nút, cho nên tất cả đều thuận lợi. Nàng bắt đầu nghĩ tới gọi con báo như thế nào, đầu tiên phải tìm chỗ có người mới được.

      Nữ nhân trong đại trạch viện này đều là ra cổng trước vào cổng trong, cộng thêm thân thể nàng yếu đuối, cho nên Tứ nương và Tề mụ cũng thay phiên chăm sóc nàng. Tối nay, Tứ nương lại đưa nàng đến giường, cũng đắp chăn cho nàng.

      Vì có thể có được gian riêng của mình, Lưu Giai Giai câu dài nhất kể từ khi tới nơi này: "Tự ta có thể. . . . . ."

      Năm chữ, trong lòng Tứ nương tính toán chút. Liền cười : " có thể ?"

      "Ừ." Gật đầu mãnh liệt.

      "Tốt lắm tốt lắm, nương biết, cần gật đầu thêm nữa, cẩn thận nhức đầu." Tứ nương thổi đèn trong phòng sau đó lại xác định chăn người nữ nhi đắp rất chặt rồi, cho nên liền ra phòng ngoài.

      Gian phòng nơi này chia làm gian trong và gian ngoài, nếu như chủ nhân của gian phòng kia là nữ tử, phòng trong là nơi chỉ có các nương và các tiểu thư được đến, có thể là mật thất trong khuê phòng, cũng là nơi cấm nam nhân vào. Mà phòng ngoài là bày cái tháp (giường ), để tiện gọi người, cũng có thể dùng để nghỉ ngơi buổi chiều.

      Giữa phòng trong và phòng ngoài chỉ có màn cửa thêu hoa, có tính cách .

      Vốn là Tứ nương vẫn ngủ cùng Thẩm Tử An ở gian phòng này, mà Tề mụ là ngủ ở phòng bên cạnh.

      Lưu Giai Giai cũng chính là Thẩm Tử An bây giờ, nàng nghe được phòng ngoài có động tĩnh gì, liền nằm ở giường kêu: "Con báo ngươi ở đâu, ra ngoài chút. . . . . ." có thanh , cũng có phản ứng gì.

      "Con báo thối, ngươi ra cho ta. . . . . ." Thẩm Tử An dám lớn tiếng, chỉ dám giống như niệm chú. Thế nhưng niệm chú giống như là niệm chú thôi miên, đọc được mười mấy lần nàng lại nhịn được chìm vào giấc ngủ say.
      Last edited: 22/11/15
      cô gái bạch dương, thuytsanone2112 thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 4: Bắt con chuột


      Người ngủ cũng có thể bộ sao? Hơn nữa còn uyển chuyển nhàng như bay, cho đến khi đứng ở địa phương đất đầy lá phong mới dừng lại.

      Kỳ quái là, nơi này trông cây phong thế nào lại có lá phong đây?

      vài bước, phía trước có cái lương đình (chòi nghỉ mát).

      Nhìn xung quanh trừ lương đình ra cũng có chỗ nào khác có thể , cho nên liền vào. Cho đến khi đứng ở trong lương đình nàng mới phát thiếu nữ quyến rũ ngồi bên trong, trong tay nàng còn bưng ly trà, nhìn thấy Thẩm Tử An đến gần liền khẽ mỉm cười.

      Thẩm Tử An nhìn thiếu nữ tuyệt thế dung mạo trước mặt làm cho nàng có chút say mê, chỉ gương mặt, chính là dáng người yểu điệu tư thái mê người khiến cho người ta phải suy nghĩ miên man, nghĩ nghĩ nếu như mình là nam nhân khẳng định trực tiếp đụng ngã nàng.

      "Ngươi gọi ta?" Thiếu nữ khẽ mỉm cười, Thẩm Tử An cảm giác như mình bị sét đánh hung hăng, hồi lâu mới phục hồi tinh thần lại. Đại não bị chập mạch nửa ngày mới khôi phục lại chức năng, sau đó cảm thấy đúng : "Ta gọi tên chính là con báo. . . . . . Chẳng lẽ ngươi chính là. . . . . ." Nghĩ tới đây nàng ngược lại thở phào nhõm, rốt cuộc là quái, nhân loại thể nào có bộ dáng gieo họa như thế được.

      Thiếu nữ gật đầu cái, : "Đúng vậy, ngươi có thể gọi ta là Miêu nhi."

      "Miêu nhi, mèo cái đầu ngươi. Tại sao ngươi lại đưa ta tới chỗ này, nhanh đưa ta trở về." Thẩm Tử An tức giận, dù sao chuyện trở về mới là quan trọng, cũng kịp thưởng thức khuôn mặt xinh đẹp của con báo này rồi.

      Miêu nhi nghịch nghịch tóc của mình, quyến rũ mười phần : " thể nào, lúc đầu ta qua, dùng mạng đổi mạng cho ngươi. Cái khác phải xem duyên phận, ta cũng cách nào nắm chắc."

      "Như vậy ta. . . . . ."

      " trở về được, trừ phi ta khôi phục lực lượng."

      "Làm thế nào để khôi phục lực lượng?"

      "Máu. . . . . ."

      Thẩm Tử An ôm cổ : "Ngươi uống máu người?"

      Miêu nhi bất đắc dĩ lắc đầu : "Ngươi xem quá nhiều phim cương thi rồi, là máu loại chuột. Mèo và chuột là thiên địch, cái này ngươi cũng biết sao?"

      Thẩm Tử An gật đầu liên tục : "Vậy mau bắt. . . . . ."

      Miêu nhi : "Ta theo ngươi đến nơi này dùng hết tất cả lực lượng, lại cho ngươi cái mạng nên cách nào ra chân thân, dùng cái gì bắt chuột được."

      "Vậy làm sao bây giờ?" Thẩm Tử An nóng nảy, : "Mặc dù tuổi bị thiệt thòi, nhưng nơi này là cổ đại. Nơi này mười lăm tuổi tính là trưởng thành liền muốn tìm nam nhân xứng đáng để gả rồi. Coi như Thẩm Tử An này là tiểu thư, nhưng lại có mẹ là nha hoàn, ngay cả là thiếp thất cũng phải, hơn nữa còn là tiểu thư thứ xuất bị khinh bỉ. Lại danh tự (tên) này, Tử An quá tầm thường, ném ra gạch cũng có thể đập chết năm sáu cái cùng tên ."

      "Ngươi bất mãn như vậy, vậy bắt chuột thay ta . Chỉ cần buổi tối để con chuột dưới lá phong này là được rồi." lá phong bay về phía Thẩm Tử An, nàng co quắp khóe miệng : " có biện pháp khác?"

      " có." Miêu nhi cũng than thở.

      "Nhưng mà mình ta, đâu tìm chuột."

      "Ngươi có mạng của ta, có lực lượng suy đoán giống ta. Thời gian nhiều lắm, ngươi trở về , nhớ lời ta . Uống xong máu của trăm con chuột, có lẽ ta có thể ra chân thân. Nhưng muốn có được lực lượng, ta cũng biết phải mất bao lâu. . . . . ." còn chưa dứt lời, đầu Miêu nhi đột nhiên xuất hai cái tai mèo, nàng cau mày : "Ta còn lực lượng để chuyện với ngươi, trở về . . . . . ."

      Thẩm Tử An sợ hết hồn, cảm thấy thân thể như rơi xuống.

      Mở mắt tỉnh lại, phát mình người còn giường, mà trời vẫn tối, khỏi thở ra hơi. Vốn tưởng rằng chuyện vừa rồi chỉ là mộng, nhưng trong tay vẫn còn cầm lá Phong.

      Lá Phong này rất lớn, hơn nữa hết sức vững chắc. Thẩm Tử An thở dài, nhìn xem, xuyên qua nữ nhân này xui xẻo như vậy, lại còn phải bắt chuột thay con mèo, cái này muốn nàng bắt thế nào a! Mặc dù nàng giống những nữ nhân khác sợ chuột muốn chết, nhưng muốn nàng đưa tay bắt điều này cũng cần phải có dũng khí nhất định mới được.

      Cái mẹ nó Miêu Nhi, làm cho người ta được lời nào.

      Rối rắm đêm, ngày thứ hai thức dậy chính mình mặc y phục xong rồi ra khỏi phòng trong. Tứ nương thấy tinh thần nữ nhi tốt hơn nhiều trong lòng rất vui mừng, rửa mặt cho nàng xong lại chải búi tóc song kê, : "Có phải buồn bực hay , có muốn nương dẫn ngươi ra ngoài vườn chút hay ."

      "." Thẩm Tử An vẫn có thói quen, bởi vì gọi nữ nhân chỉ lớn hơn mình vài tuổi là nương điều này cũng cần phải có dũng khí!

      "Được, ." Tứ nương cho là nàng sợ gặp người ngoài, chỉ thở dài trong nội tâm cũng ép buộc nữ nhi.

      Thẩm Tử An thấy trình độ cưng chiều nữ nhi của Tứ nương, nếu như mình , chẳng phải nàng rất tịch mịch sao? Chỉ là, tại cũng cần nghĩ đến người khác, vẫn là nghĩ cách bắt chuột thế nào !

      Ăn điểm tâm xong, Tề mụ dọn dẹp bàn, Tứ nương cầm đế giày ngồi cái tháp (cái giường , từ sau mình giải thích nữa nhé ^^) làm việc. Thẩm Tử An tự mình tới viện (sân, sân trong), tiểu viện này cũng lớn, ở trung tâm để hai ghế cái bàn gỗ quét màu hồng. Lại trồng chút hoa hoa thảo thảo (cây hoa để trang trí), nhưng bởi vì sắp đến mùa đông, cho nên màu sắc hơi vàng, có loại cảm giác vắng vẻ.

      Bên cạnh bồn hoa này chính là phòng chứa củi, bởi vì viện này cách người trong phủ rất xa, cho nên phòng bếp cũng chuẩn bị đầy đủ hết củi nước. Trong phòng củi chắc là có chuột , Thẩm Tử An xắn tay áo dài lên liền vào.

      Trong phòng củi cũng nhiều củi, chất đống cũng ngay ngắn. vào Thẩm Tử An liền tức giận, cái này bảo nàng làm thế nào tìm chuột.

      Nhưng là, trong tai lại nghe được thanh chi chi, mặc dù rất nhưng nàng vẫn có thể nghe được.

      Nhất định là con chuột, theo bản năng Thẩm Tử An nhàng đến từ từ, lúc ngay cả chút thanh cũng có. Chính nàng cũng cảm thấy kỳ quái, ràng qua mấy cây củi khô, tuy nhiên lại tiếng động nào phát ra. Tiếp nàng làm động tác mà ngay cả chính mình cũng kinh hãi, thế nhưng trực tiếp đứng trước mặt đống củi, ánh mắt gắt gao nhìn cái cửa động ngẩn người.

      Vì sao? Nàng vì sao phải làm như vậy?

      Muốn , nhưng nhưng thân thể nghe điều khiển của bộ não mà tiếp tục ngồi cạnh. Cũng biết trải qua bao lâu, bóng dáng màu xám từ bên trong thận trọng ra.

      Thân thể này liền cần phản ứng, trực tiếp nhào tới.

      Chờ Thẩm Tử An tỉnh táo lại, trong tay nàng nắm con chuột! Mọi người đều chuột thấy mèo đều sợ hãi, động chút cũng dám động.

      "Tiểu thư. . . . . . Nhị tiểu thư. . . . . ." Ngoài cửa vang lên tiếng Tề mụ, Thẩm Tử An chút nghĩ ngợi đem con chuột đặt ở bên trong ông tay rộng lớn của y phục. Sau đó ra, : "Ở đây. . . . . ."

      "Ai (tiếng kinh hô, tỏ ý kinh ngạc), tiểu tổ tông của ta làm sao người lại chạy tới nơi đó chơi, phòng chứa củi lộn xộn ngộ nhỡ lại ngã làm thế nào. Mau ra đây, mau ra đây. . . . . ." Tề mụ khẩn trương kéo Thẩm Tử An qua xem xét từ xuống dưới chút, thấy có gì khác khác thường mới thả lỏng tâm.

      "Trở về phòng!" Thẩm Tử An về phía trong phòng, cười tiếng với Tứ nương vẫn ngồi ở chỗ đó thêu thùa, sau đó liền chạy vào phòng trong.

      Tứ nương vá đế giày, đột nhiên thấy nữ nhi cười sợ hết hồn, kim đâm vào tay. Nàng vừa hút ngón tay của mình vừa cười, Tề mụ vào liền ồn ào : " nương, người bị kim đâm vào tay còn cười được."

      Tứ nương giọng : "Tề mụ, tiểu thư vừa mới cười với ta, nhiều năm cũng thấy nàng cười tiếng. . . . . ."

      Tề mụ vui vẻ : " sao?"

      Tứ nương dùng sức gật đầu cái, : " tiếng chút, đừng để nàng nghe thấy, nếu xấu hổ về sau lại cười nữa."

      " nương đúng lắm, đúng lắm. . . . . . Hôm nay cao hứng như thế, ta liền đem nửa con gà lần trước Tam phu nhân làm tiệc trăng tròn đưa tới luộc rồi ăn."

      "Này rất tốt, nhớ để lại chút nước nấu cháo gà, mỗi ngày cho tiểu thư uống chút bồi dưỡng thân thể." Tứ nương phân phó rồi tiếp tục vá đế giày.

      Thế nhưng phòng ngoài vốn có cách , cho nên bên ngoài gì Thẩm Tử An ở bên trong đều nghe rất ràng. Nghĩ tới Tứ nương ràng cũng là chủ tử, thế nào muốn ăn gà cũng khó khăn như vậy. Chẳng lẽ cuộc sống Thẩm gia này vô cùng túng thiếu? Vậy sao còn cưới nhiều lão bà như vậy, nam nhân cổ đại a, đúng là nghĩ ra!

      Nàng lấy lá Phong đậy con chuột kia, cũng quái dị, con chuột kia bị lá Phong đắp liền thể động đậy. Thẩm Tử An cũng biết Miêu nhi uống máu như thế nào, nhìn chằm chằm lá Phong, sợ bị Tứ nương, các nàng phát liền để lá Phong vào góc khuất sau đó ra phòng ngoài.

      Tứ nương vá đế giày cho nữ nhi, bởi vì dù sao còn chưa trưởng thành, đế cũng hơn rất nhiều. Thế nhưng đế giày cũng có nhiều hình dạng như vậy sao? Thế nhưng vá thành hình cánh hoa, trông rất sống động rất xinh đẹp. Thẩm Tử An cảm thấy kinh ngạc, giày của nàng trước kia đa số đều là là giày vận động hoặc giày da, làm gì có giày xinh đẹp hơn nữa lại là đế giày xinh đẹp như vậy.

      Nàng đến gần nhìn, vẻ hiếu kỳ của nàng làm Tứ nương cảm thấy vô cùng đau lòng.

      "Muốn học ?"

      "Tốt!" Chưa từng học qua thêu thùa, trước kia liền ngay cả vá cái quần đều là mời người làm cho.

      "Con ta, trước kia học qua thêu hoa, cái này và những thứ kia cũng có gì khác nhau. Bởi vì là việc nặng, nương sợ làm tay ngươi bị thương nên cũng dạy, chỉ là chẳng mấy nữa xuất giá rồi, cái này học cũng phải là chuyện tốt. ra rất dễ dàng, chính là đế giày cứng rắn chút, trước phải dùng cái dùi chọc vài lỗ, sau đó lấy kim chỉ xuyên qua, được bộ dáng như như vậy. . . . . ." Tứ nương rất có kiên nhẫn dạy, nhưng tâm Thẩm Tử An bay mất, này vừa mới 14 muốn lập gia đình, cái thời đại là cái gì a! Bởi vì phân tâm, nàng cũng nhìn thấy nhưng hiểu lắm. Lại nhìn những cái khác, mới đưa tay ra, : "Thử chút. . . . . ."

      Tứ nương đưa đế giày cho nàng, : "Cẩn thận tay. . . . . ."

      "Ừm!" Trước tiên, Thẩm Tử An cầm dùi lên theo lời Tứ nương ban đầu đâm lỗ xuống, đế quá cứng, dùng sức lực nửa ngày mới đâm được. Tiếp đó lại cầm kim chỉ lên xuyên qua lỗ, lần này ngược lại nhõm, ở mặt dưới nàng bắt đầu cầm kim lôi chỉ qua.

      cái kim nho xuất , chỉ là dùng sức kéo quá , kéo được chặt chẽ lắm.

      Tứ nương cười : "Rất tốt, xuống kim ở chỗ này."

      Thẩm Tử An theo lời của nàng mà làm, bất tri bất giác thế nhưng đến giờ ăn cơm trưa.
      Last edited: 24/11/15
      cô gái bạch dươngthuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :