1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nhật ký báo thù của nữ phụ - Ái Tiểu Mễ Giáp [63/63]Hoàn - Đã Có eBook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 33

      "Chị quên cho em chuyện." Nguyệt Ly vừa mới nằm xuống bao lâu chợt nhớ tới chuyện này, đáng lẽ ra nên cho ta biết rằng Hạ Thần muốn cầu xin tha thứ sau đó mới dội cho ta gáo nước lạnh, khiến cho ta tuyệt vọng.

      Nhưng mà, bây giờ mới cũng có kế hoạch khác, đây chính là gieo hy vọng cho ta, đợi đến khi ta phát ra thực, nhất định càng thú vị, biết lúc đó vẻ mặt của ta như thế nào đây?

      "Chị họ, chị ." Thanh của Cố Phương Phương vẫn suy như trước.

      "Em họ, em phải chăm sóc thân thể tốt, nếu sao có thể đấu cùng với Tôn Thiến kia?" tại, phải để cho Cố Phương Phương đấu với những người con khác của Hạ Thần đến chết sống lại, ở bên cạnh xem chuyện vui, tiêu diêu tự tại biết bao.

      "Chị họ, em..." Cố Phương Phương ngập ngừng, muốn lại thôi.

      "Được rồi, em họ, thiếu chút nữa lạc đề, chị muốn cho em tin tốt đây, Hạ Thần gửi ở chỗ chị cái đồng hồ rất quý giá, muốn chị đưa cho em làm quà tạ lỗi đó."

      "Có ?" Vừa vui vừa sợ lại có chút hoài nghi. Cũng trách được Cố Phương Phương lại cảm thấy như vậy, ai bảo Hạ Thần phong lưu như thế, ta cho rằng Hạ Thần hẳn là quên ta tìm những người con khác, ngờ Hạ Thần vẫn nhớ đến .

      Nguyệt Ly nghe thấy thanh kích động của Cố Phương Phương, rất muốn mắng ta tiếng "Đồ đê tiện". Hai ngày trước còn phản bội ta, lên giường với người con khác, tại chỉ cần tặng cái đồng hồ, còn nhờ người khác đưa hộ, chút thành ý cũng có, nhưng mà lại có hiệu quả. Kì bản chất của Cố Phương Phương là người cực kì hám tiền.

      "Phải rồi, chị họ, chiếc đồng hồ hồ đó bề ngoài có đắt tiền hay ?" Cố Phương Phương cẩn thận hỏi.

      Qủa nhiên là vậy, Nguyệt Ly nhếch miệng tạo ra nụ cười trào phúng: "Tất nhiên là đắt tiền rồi, là do Hạ Thần mua đó, sao có thể đắt tiền chứ?"

      "Cũng đúng." Cố Phương Phương khẽ gật đầu: "Chị họ, bao giờ chị về nhà?"

      "Có lẽ muộn chút."

      "Được, em đợi chị."

      " còn việc gì nữa, em nhớ nghỉ ngơi tốt đó, chị cúp máy đây."

      "Được."

      Nguyệt Ly ngáp cái, trở về giường ngủ giấc.

      Trong lúc mơ mơ màng màng, chuông điện thoại ngừng vang lên, nhìn màn hình, mấy cuộc điện thoại đều là của Minh Minh gọi tới, còn có cả tin nhắn. Nguyệt Ly vội vàng nghe điện thoại: "Minh Minh, mình tới ngay đây."

      "Nhanh lên chút." Thanh của Minh Minh có chút vui, xong liền cúp máy.

      Nguyệt Ly dám chậm trễ, dùng tốc độ nhanh nhất để thay quần áo, chạy ra ngoài.

      May mắn, vừa kịp lúc, chính là người được đọc tên.

      Đợi lãnh đạo phát biểu xong, tặng hết phần thưởng, hiệu trưởng lại lên vài câu tổng kết, cuối cùng đại hội thể thao của trường cũng kết thúc.

      Trở về kí túc xá, Nguyệt Ly thu dọn đồ đạc về nhà.

      Minh Minh : "Chỉ có ngày nghỉ mà cậu cũng về sao? về về thấy phiền toái?"

      " ngày cũng phải về, ngày có thể làm được rất nhiều chuyện."

      Minh Minh khẽ gật đầu: "Vậy cũng đúng, cậu về ." Sau đó lại cười mờ ám, bổ sung : "Làm được chuyện gì, khi trở lại nhất định phải kể cho mình đó."

      Nguyệt Ly bật cười, : "Đương nhiên rồi."

      Vừa rồi nới câu kia chẳng qua là thuận miệng mà thôi, cố ý khiến cho Minh Minh suy nghĩ lung tung.

      "Vậy nhanh về nhanh, thuận buồn xuôi gió nha." Minh Minh vẫy tay chào.

      "Được rồi, tạm biệt."

      Khi Nguyệt Ly râ đến cổng trường vừa vặn gặp phải Hạ Thần vừa bước xuống xe.

      Nguyệt Ly vốn muốn tránh mặt ta nhưng ta lại gọi lại: " Liễu Nguyệt Ly, em vội vã chạy đâu?"

      " có gì, tôi chỉ muốn đuổi theo xe bus." Nguyệt Ly thản nhiên , muốn gặp Hạ Thần, khắc cũng muốn "Rảnh rỗi chúng ta chuyện sau, giờ tôi trước."

      "Đợi chút." Hạ Thần tiến lên bước, ngăn lại " nhờ em đưa đồng hồ cho Phương Phương, em đưa chưa?"

      "Còn chưa đưa, chuẩn bị trở về đưa."

      "Vậy tốt, em ."

      Nguyệt Ly hề do dự quay người rời .

      Cố Phương Phương nhận được điện thoại của Nguyệt Ly, biết rằng sắp về liền rời giường, rửa mặt, thay quần áo phen. Thương tâm cũng đủ rồi, có cái đồng hồ giá trị xa xỉ kia, cũng là thời điểm nên bớt giận rồi.

      Dì Trương nhìn Cố Phương Phương ăn mặc và trang điểm xinh đẹp, buồn bực : "Phương Phương, cháu giúp gì làm việc nhà, ăn mặc như vậy là muốn đâu vậy?"

      " phải, gần đây cháu được khỏe, tâm trạng cũng tốt cho nên mới thay quẩn áo, là muốn thay đổi tâm trạng mà thôi." Từ trong đáy lòng Cố Phương Phương vẫn sợ dì Trương. Nhớ tới dạy bảo lần trước, dường như mới chỉ xảy ra ngày hôm qua, ít gây chuyện chút tốt hơn "Đợi ăn cơm xong cháu rửa bát."

      "Ngoài rửa bát ra còn phải quét dọn lượt đó, cháu đừng có lười biếng." Dì Trương cảnh cáo xong liền đến phòng bếp nấu ăn.

      Còn có chút thời gian, Cố Phương Phương trở về phòng lựa chọn đồ trang sức. Con luôn thích mình xinh đẹp đặc biệt là gần đây cầu rất cao với bản thân, đương nhiên là muốn cẩn thận tỉ mỉ trang điểm, mỗi chỗ đều phải xinh đẹp mới được.

      Tinh tế chỉnh trang lại lần cũng tốn ít tâm tư, tất cả đều chuẩn bị xong, chỉ còn thiếu chiếc đồng hồ vàng, những đồ trang sức này cũng đều để phối với đồng hồ vàng nên mới đeo chúng.

      đường về bị tắc đường nên Nguyệt Ly về đến nhà hơi muộn chút. Trước khi về còn cố ý đên siêu thị mua số đồ ăn vặt chính là vì muốn buổi tối cùng ăn với Liễu Dật.

      "Dì Trương, cháu về rồi." Bước vào nhà, Nguyệt Ly chào hỏi với dì Trương.

      "Được rồi, tiểu thư Nguyệt Ly nghỉ lát , cơm cũng sắp được ăn rồi." Dì Trương trả lời.

      "Dạ."

      Nguyệt Ly mang đồng đồ ăn vặt về phòng mình, được lát, tiếng gõ cửa vang lên: "Chị họ, em là Phương Phương, có thể vào hay ?"

      "Đương nhiên là có thể." Nguyệt Ly cười .

      Vào phòng, Cố Phương Phương trực tiếp thẳng vào vấn đề: "Chị họ, cái đồng hồ mà chị Hạ Thần tặng cho em ở đây vậy?"

      Nguyệt Ly : "Để chị lấy cho em."

      vừa trở về ta đến đòi đồng hồ vàng, dù sao cứ cầm cũng phiền toái, nếu như xảy ra điều gì ngoài ý muốn cũng đền được, lúc này đúng lúc vật về với chủ. Nguyệt Ly lấy từ trong cặp ra hộp quả tinh xảo, đưa cho Cố Phương Phương: "Của em đây, em cầm ."

      Cầm hộp quà, Cố Phương Phương cảm kích : "Cảm ơn chị, chị họ."

      Nguyệt Ly ngoài cười nhưng trong cười, mắt lên tia xem thường: " có gì."

      Nhưng lúc này Cố Phương Phương làm sao có thể chú ý tới những biểu đó của Nguyệt Ly, tại ta chỉ chú ý đến hộp quà trong tay mà thôi.

      "Phải rồi, Hạ Thần có ?" Cố Phương Phương đột nhiên nhớ ra, hỏi.

      "Có, chính là hy vọng em tha thứ cho ta, ta cũng cam đoan tái phạm nữa, em tha thứ cho ta ." Nguyệt Ly cười, những lời của Hạ Thần ra, tuy nhiên vẫn có chỉnh sửa chút.

      " ấy thực như vậy sao?" Biết Hạ Thần có lòng hối cải, cũng có thể tha thứ cho ấy, nhưng mà, còn phải quan sát thời gian mới có thể đưa ra quyết định cuối cùng.

      "Đương nhiên rồi, ta còn tặng món quà quý giá như thế này làm quà tạ lỗi, em tha thứ cho ta ."

      "Em..." Cố Phương Phương hơi do dự "Tuy rằng trong lòng em tha thứ rồi nhưng mà vẫn muốn xem biểu của ấy thế nào ."

      Nguyệt Ly thể bội phục Hạ Thần, chỉ cần cái đồng hồ là có thể thu phục trái tim người đẹp, còn cần tự mình đến tặng, mà Cố Phương Phương dường như hề để ý đến điều đó.

      ta như vậy rồi, Nguyệt Ly cũng rất thức thời : "Giữa bạn trai và bạn khó tránh được những lúc có hiểu lầm, cần phải biết thông cảm cho nhau."

      "Cảm ơn chị, chị họ, sau này em thành công nhất định quên chị."

      "Chị cũng nhất định quên em." quên những việc mà trước kia gây ra cho tôi.

      Lúc ăn tối, mẹ Liễu có bữa tiệc xã giao cho nên trở về, ba Liễu lại công tác, Cố Phương Phương bận ngắm nghía đồng hồ vàng, Liễu Dật lúc này vốn nên trở về rồi nhưng lại chưa thấy bóng dáng đâu.

      Nguyệt Ly hỏi dì Trương: "Dì Trương, đáng lẽ ra Liễu Dật phải về rồi chứ, sao còn chưa thấy đây?"

      Dì Trương : "Thiếu gia gọi điện thoại về, trận đấu bóng rổ cho nên về muộn chút."

      Nguyệt Ly hiểu , bắt đầu động đũa ăn cơm.

      Ăn cơm xong Liễu Dật còn chưa trở về, lúc này trời tối rồi, Nguyệt Ly khỏi có chút lo lắng.

      Thấy vẻ mặt lo lắng của Nguyệt Ly, dì Trương an ủi: "Tiểu thư, cháu đừng lo lắng quá, thiếu gia phải là trẻ con, xảy ra chuyện gì đâu, thả lỏng tâm tình chút ."

      "Aizz..." Nguyệt Ly thở dài "Dì cũng đúng nhưng mà trong lòng kìm được lo lắng."

      " có chuyện gì đâu." Dì Trương hiền lành cười.

      Chỉ chốc lát sau truyền đến tiếng của Liễu Dật, Nguyệt Ly mừng rỡ chạy ra ngoài. Liễu Dật thấy được người mà mình ngày nhớ đêm mong cũng rất vui vẻ, khẽ nhếch khóe miệng "Nguyệt Ly, em ăn cơm chưa vậy?"

      Nguyệt Ly vui vẻ : "Ăn rồi, còn đó, hôm nay vừa thi xong lại đấu bóng rổ, em bảo dì Trương giữ ấm đồ ăn cho , nhanh về ăn ."

      " biết rồi." Liễu Dật gật gật đầu.

      Bước vào phòng khách, Liễu Dật lớn tiếng chào hỏi dì Trương rồi mới buông cặp sách rồi rửa tay ăn cơm.

      Mặc dù chỉ có mấy ngày gặp nhưng Nguyệt Ly lại cảm thấy như qua rất nhiều năm, ngồi đối diện với Liễu Dật, ngắm nhìn cậu ăn cơm.

      Cậu ăn uống rất tao nhã, từ từ nhai, chậm rãi nuốt, cẩn thận tỉ mỉ.

      Mày kiếm nghiêng nghiên, đôi mi dài mượt, khóe mắt mỉm cười, khuôn mặt tuấn dật, có thứ gì hấp dẫn ánh mắt của Nguyệt Ly.

      Đối mặt với ánh mắt nóng bỏng của Nguyệt Ly, Liễu Dật vẫn bình tĩnh ăn cơm như cũ, nhanh chậm.

      Cơm nước xong xuôi, Liễu Dật cảm thấy cả người đều là mồ hôi rất khó chịu liền tắm rửa trước.

      Nguyệt Ly nhân lúc này nhìn Cố Phương Phương chút.

      Nghe thấy tiếng gõ cửa, Cố Phương Phương vui vẻ ra mở cửa "Chị họ, chị mau vào ."

      Sau khi vào, Cố Phương Phương nhiệt tình mời Nguyệt Ly ngồi, bưng trà rót nước, so với trước kia khác nhau trời vực. Trước kia, ngoại trừ số việc nhà mà dì Trương bắt làm ra bình thường phải cứ ở trong phòng chính là ra ngoài hẹn hò với Hạ Thần. nay, hai người cãi nhau nhưng ta lại có đồng hồ vàng, mọi chú ý đều dồn lên chiếc đồng hồ vàng đó.

      "Em họ, em ăn cơm sao?" Nguyệt Ly quan tâm hỏi.

      "Cảm ơn chị họ quan tâm, em vẫn chưa đói." Cố Phương Phương cười .

      Nguyệt Ly thở dài, lại : "Em cứ tiếp tục như vậy cũng phải cách hay, tương lai có ý định gì ?"

      Cố Phương Phương lạnh lùng cười: "Con đường tương lai em nghĩ kĩ rồi, cho dù em thể ngăn cản ấy có tình nhân bên ngoài nhưng mà, nhất định phải đạt được nửa gia sản của ấy."

      "Em muốn gia sản của ta, điều kiên tiên quyết là kết hôn với ta." Nguyệt Ly "Nếu như có thể gả vào nhà giàu em chính là chim sẻ biến thành phượng hoàng rồi, về sau có vô số tài phú đó."

      "Cho nên, ấy tặng em đồng hồ vàng rồi em cho ấy bậc thang để xuống." Mặc dù người đàn ông mình có nhân tình cũng rất thương tâm nhưng thương tâm xong vẫn phải sống cuộc sống của mình. Nếu như ấy tiếp tục tổn thương , liền đem tất cả tình dành cho ấy chuyển qua cho tiền của ấy. Bất kì ai cũng có thể phản bội mình, chỉ có tiền là thể.

      Đây chính là cái gọi là thế giới trọng vật chất, gần hai tháng từ huyện chuyển đến sống trong thành phố lớn này, Cố Phương Phương còn là ngây thơ trước kia rồi.
      Last edited: 20/11/15
      Snow, honglak, cô gái bạch dương4 others thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 34

      "Vậy em cần phải tốt nắm chắc, sớm ngày gả cho ta." Nguyệt Ly cười , đương nhiên là ước gì Cố Phương Phương sớm gả, giống như loại này cậu ấm nhà giàu có, sau khi gả, chỉ có vô số khổ sở.

      "Dĩ nhiên." Cố Phương Phương cười trả lời.

      Nụ cười vui mừng nở rộ mặt: "Đúng rồi, lúc chị chưa về, em lại nhận được 99 đóa hoa hồng ấy tặng."

      "Vậy sao, xem ra vì để cho em vui vẻ, là hạ lớn công phu, em tha thứ cho ta ." Nguyệt Ly khuyên .

      "Em còn muốn chờ them chút." Cố Phương Phương chậm rãi , "Nhìn xem ấy quan tâm em bao nhiêu? Em chịu thiệt thòi lớn như vậy, lại bị tổn thương. Cũng thể dễ dàng bỏ qua cho ấy."

      Nguyệt Ly "Tốt bụng" nhắc nhở: "Chỉ là, em họ, em cũng thể làm quá mức, phải có chừng mực, nếu , ta thấy phiền, thấy chán ghét, vậy em xong rồi."

      "Em biết mà." Cố Phương Phương trả lời, "Em làm cho ấy càng ngày càng em."

      "Em họ, có tâm trí mạnh mẽ như vậy, nhất định thành công ." Nguyệt Ly mặt ngoài chúc mừng, trong lòng lại rất châm chọc.

      "Cám ơn, chị họ, chờ em thành công, nhất định cảm ơn( biết ơn, hồi báo) chị."

      "Nhưng đến lúc đó đừng có ( chơi xấu )xấu lắm, thừa nhận (giữ lời hứa)." Nguyệt Ly chỉ về phía nàng, chất vấn chút.

      "Yên tâm, nhất định ." Cố Phương Phương thề thốt cam đoan.

      "Vậy chị quấy rầy em, nghỉ ngơi tốt."

      "Ừ."

      Ra khỏi phòng, đúng lúc thấy Liễu Dật lên lầu, Nguyệt Ly đứng ở cầu thang chờ cậu ấy.

      Hai người cùng nhau đến phòng của Nguyệt Ly.

      Đưa tới cửa, Nguyệt Ly chủ động ôm lấy Liễu Dật, tựa đầu vào vai của cậu ấy, nhàng , "Dật, em phát , mới vài ngày, em liền nhịn được rất nhớ ."

      " cũng thế." Giọng nam trầm thấp đầy từ tính vang lên ở bên tai.

      " hy vọng, chúng ta nhanh chút lớn lên, sớm ngày kết hôn." Sống lại đời, tin tưởng, nhất định có thể có hạnh phúc mỹ mãn, là và Dật cùng nhau xây dựng.

      " bé ngốc." Liễu Dật cúi đầu cười , "Thời gian, cũng theo ý niệm của chúng ta nhanh chóng trôi qua."

      Nguyệt Ly nghe vậy, nhàng đánh vào ngực cậu chút.

      "Tốt lắm, cái này, ngày mai muốn dẫn em đâu chơi?" Liễu Dật hỏi.

      Nguyệt Ly suy nghĩ chút, : "Vậy leo núi."

      "Leo núi, rất mệt, sợ em chịu được." Liễu Dật lông mày nhíu lại, quá đồng ý.

      "Cũng đúng, vậy chúng ta bể bơi bơi lội." Nguyệt Ly thay đổi đề nghị.

      " tại gần đến cuối thu rồi, thân thể của em, sợ sau khi bơi về, em bị cảm mất." Liễu Dật vẫn đồng ý.

      Giọng Nguyệt Ly có chút bất mãn: " lo lắng như vậy, thế, chúng ta có thể đâu được.’"

      "Theo chúng mình ở nhà ." Liễu Dật : " buổi sáng cùng nhau dạo, sau đó cùng nhau ăn sáng, xem ti vi, hưởng thụ thế giới tốt đẹp của hai người. Còn nữa, ngày mai là thứ hai, còn phải học, nên làm cho mình quá mệt mỏi."

      "Được, nghe lời ." Nguyệt Ly hưởng thụ ấm áp ở trong ngực cậu ấy, vẫn luôn thích.

      Yên tĩnh ở trong phòng, lúc này Liễu Dật cũng rất hưởng thụ cảm giác ôn hương nhuyễn ngọc tốt đẹp trong ngực.

      có những người khác quấy rầy, chỉ có cậu và ấy.

      Vừa đến chuông sau, Nguyệt Ly từ trong ngực cậu ấy ra ngoài, hai người cùng nhau nằm ở giường, hả hê : "Dật, gần đây Phương Phương sống tốt, chắc hẳn cũng nhìn thấy."

      Liễu Dật gật đầu: "Đúng vậy, cả ngày người buồn bực ở trong phòng."

      "Hạ Thần, tính cách người kia em cũng biết, cho dù ta biết ta lừa dối, công khai bên ngoài, nhưng vẫn muốn gả cho ta." Nguyệt Ly chậm rãi , "Em cũng hi vọng ta nhanh chút gả , trong nhà đỡ phải nuôi ta."

      "Chỉ là, cho dù có nhanh, cũng phải đợi đến lúc ta tốt nghiệp xong." Liễu Dật .

      "Đúng vậy." Nguyệt Ly rất buồn bực, suy nghĩ chút, tiếp, " , Nếu ta và Hạ Thần sớm phát sinh quan hệ, còn có thai, bọn họ có thể sớm kết hôn."

      "Nguyệt Ly, phải đả kích em." Suy nghĩ chút Liễu Dật lạnh nhạt , "Cố Phương Phương còn chưa từng thấy ba mẹ của Hạ Thần, cha mẹ ta đồng ý, cho dù có thai, cũng được kết hôn, hơn nữa, Cố Phương Phương sinh ra trong gia đình nghèo, công tử nhà giàu làm sao có thể cùng loại người như thế kết hôn được ’"

      Nguyệt Ly đồng ý: " đúng, muốn đem Cố Phương Phương gả cho Hạ Thần, con đường phía trước còn rất xa."

      Liễu Dật sang chuyện khác: "Được rồi, bọn họ, chút tương lai của chúng ta, có được ?"

      "Được, chút, có tính toán gì cho tương lai ?" Đôi mắt Nguyệt Ly nhìn thẳng vào Liễu Dật.

      Liễu Dật khẽ cười : "Tương lai của chính là tốt nghiệp đại học, chính mình gây dựng nghiệp."

      Nguyệt Ly kinh ngạc : "Vậy có ý định làm việc ở công ty của ba mẹ sao?"

      "Nếu như có thể tự mình gây dựng nghiệp, lớn mạnh hơn công ty của ba mẹ." Liễu Dật đối với tương lai tràn đầy ước mơ, "Em phải tin tưởng ."

      " phải em tin , mà lo lắng gây dựng nghiệp rất bận rộn, thời gian chúng ta ở cùng nhau ít mà xa cách nhiều, tình cảm tan vỡ." tới chỗ này, giọng Nguyệt Ly run lên, "Đây phải là điều em muốn thấy."

      Liễu Dật cảm nhận được sợ hãi của ấy, nhàng trấn an : "Nguyệt Ly, em yên tâm, tình cảm của dành cho em thay đổi, hy vọng có thể dùng thực lực của mình để nuôi em, mà phải cả đời đều sống dưới che chở của ba mẹ em."

      "Nhưng, tự mình gây dựng nghiệp rất khổ, có rất nhiều khó khăn." Trong lòng Nguyệt Ly tình nguyện cho cậu ấy tự mình gây dựng nghiệp, bởi vì trong nhà có công ty, hy vọng và cậu ấy tách ra. cố gắng khuyên cậu ấy từ bỏ ý nghĩ này.

      " hiểu." Liễu Dật khẽ vuốt ve khuôn mặt mịn màng của ấy, cười , "Những thứ này, phải là cân nhắc qua, cuộc sống có khiêu chiến, mới có động lực cùng kích thích."

      "Nhưng, loại khó khăn này, phải là em có thể tưởng tượng được, thực tế tàn khốc làm em, cảm xúc tiêu tan hầu như còn." Nguyệt Ly cố gắng giữ vững lý trí, phân tích con đường gây dựng nghiệp tương lai của cậu ấy, " còn tuổi còn rất trẻ, xã hội rất thực tế, tự mình trải qua, thể hiểu được? Sân trường còn là chốn thiên đường, bây giờ nên cố gắng cho tốt, chờ thi lên đại học, hãy quyết định, có được ?" Dù sao con đường gây dựng nghiệp còn xa, vẫn còn rất nhiều năm, nếu cậu ấy vẫn kiên trì, trước hết kéo dài .

      Liễu Dật gật đầu cái, nếu tiếp tục thảo luận, chỉ biết tan rã trong vui. Cậu biết, Nguyệt Ly lên đại học biết nhiều hơn so với cậu, nhưng, làm người đàn ông, nên dựa vào hai tay của mình xây dựng mảnh nghiệp, nuôi sống gia đình.

      tại thảo luận có chút sớm, cậu chỉ hy vọng có thể hiểu ý nghĩ của cậu, đến lúc đó có thể giúp cậu thuyết phục ba mẹ. tại mặc dù thành công, nhưng, cậu cố gắng thuyết phục .

      "Thời gian còn sớm, em tắm, hôm nay vừa tham gia thi cử, lại thi đấu, sớm về nghỉ ngơi ." Dặn dò xong, Nguyệt Ly đứng dậy rời .

      Nhìn bóng dáng xa, Liễu Dật thở dài, cậu bởi vì phía trước khó khăn mà buông tha giấc mơ của mình. Cậu dùng thực lực của mình để chứng minh, là cậu đúng.

      Mặc dù bàn bạc buổi tối tính là hòa hài, nhưng ảnh hưởng đến tâm tình hôm nay của Nguyệt Ly, hai người khó được thời gian ở cùng nhau, những việc phiền long kia, trước vẫn là gác lại.

      Liễu Dật trong long vui mừng, nhưng vẫn lo lắng ấy giận cậu, tại nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ của , cũng yên lòng.

      Ăn xong bữa sáng, Nguyệt Ly kéo Liễu Dật, đến bãi cỏ gần đây tản bộ.

      Ánh nắng buổi sáng, ôn hòa ấm áp, đứng ở dưới ánh mặt trời, rất thoải mái.

      Hai người vừa , vừa ồn ào trò chuyện, vài vòng, liền trở về. Đến cửa nhà, chiếc xe hơi màu đen sang trọng chạy về phía nhà bọn họ, chỉ liếc mắt cái, Nguyệt Ly liền nhận ra là xe của Hạ Thần.

      Chắc hẳn, là tới xin lỗi với Cố Phương Phương.

      Hạ Thần thấy bộ dáng của Liễu Nguyệt Ly thân mật với Dật, lại nghĩ tới ban đầu ta còn thích mình, chưa được hai ngày, thái độ lại thay đổi, khiến tương đối chán ghét Nguyệt Ly. Định tìm cơ hội dạy dỗ ta chút, chỉ tiếc gần đây bận rộn cùng em họ của ta chuyện đương, lại muốn bồi Tôn Thiến, thể phân thân, liền quên mất, tại thấy, qua lại nghĩ đến. Nghĩ đến, nhưng mục đích hôm nay phải ta, mà là tới tìm Cố Phương Phương, tới, này biết lại suy nghĩ vớ vẩn.

      Xuống xe, kiêu căng lên tiếng chào hỏi với bọn họ, rồi trực tiếp vào.

      Đáng tiếc, nhấn chuông cửa lúc lâu, cũng có người mở.

      Ngay từ lúc nhìn thấy ta, Nguyệt Ly liền gọi điện thoại cho dì Trương cho mở cửa, thái độ kém như vậy, tại sao cho ta sắc mặt tốt.

      Đợi lúc lâu, ai mở cửa, Hạ Thần lập tức xoay người, tới trước mặt Nguyệt Ly, nổi giận với : "Liễu Nguyệt Ly, chẳng lẽ nhà có người giúp việc?"

      "Có , vệ sinh." Nguyệt Ly chút để ý , khóe miệng lên nụ cười nhàng.

      Vẻ mặt này càng làm cho Hạ Thần nổi giận: " là chủ nhà, thấy có ai ra mở, tự mình mở ra sao?"

      Nhìn bạn của mình bị tên con trai khác mắng, trong lòng cậu cũng rất tức giận, Liễu Dật mím chặt môi, lạnh lùng : " cũng tôn trọng chúng tôi, chúng tôi sao phải coi là khách tiếp đãi chứ?"

      "Liễu Dật, hảo tiểu tử, tôi cho các ngươi biết, các ngươi tốt nhất ít chọc tôi, làm tôi cáu lên, nhất định để cho các ngươi đẹp mặt." Lúc Hạ Thần câu này, ngang ngược vô cùng, oai phong sắc bén, vẻ mặt này, làm cho Nguyệt Ly nghĩ đến trước kia xem qua tiểu thuyết ngôn tình tổng giám đốc đài loan, nhất định chính là dáng vẻ này.

      cười rất khó chịu.

      "Liễu Nguyệt Ly, coi lời của tôi như gió thoảng bên tai có phải ?" Hạ Thần lạnh giọng chất vấn.

      " có." Nguyệt Ly thở dài, bây giờ là địch mạnh ta yếu, vẫn là nhịn chút, tại dám cùng ta khiêu chiến, hoàn toàn là mượn tình cảm của ta dành cho Cố Phương Phương mà lên mặt, tại cũng xê xích gì nhiều, làm quá mức, khiến ta chịu nổi, ngày nào đó, làm cho ta thành hai bàn tay trắng, có tư cách kiêu ngạo.

      Liễu Dật nhìn ta hô to gọi với Nguyệt Ly, định tới phản bác, Nguyệt Ly kéo cậu ấy lại, nhìn cậu ấy lắc đầu cái, cậu rất nhanh hiểu được, liền chắn ở trước mặt Nguyệt Ly, làm ấy phải đối mặt với ta.

      " có là tốt rồi, còn mở cửa." Hạ Thần dùng giọng ra lệnh bảo Liễu Nguyệt Ly.

      " bắt nạt em họ tôi, ít nhất cũng phải biểu chút." Nguyệt Ly tính thừa dịp cháy nhà mà hôi của. để cho ta khi dễ vô ích.

      " , muốn cái gì?" Hạ Thần sắp hết kiên nhẫn, giọng điệu rất tốt.

      " khối ngọc tốt."

      " là lường gạt hay là ăn cướp?" Hạ Thần tức giận trợn mắt nhìn Liễu Nguyệt Ly, ta luôn an phận, ngăn cản cho gặp Phương Phương.

      " xem rồi làm ." Nguyệt Ly ngáp cái.

      "Thôi, mặc kệ , tôi gọi điện thoại cho Phương Phương, gọi ấy ra mở." Hạ Thần lấy điện thoại di động ra định bấm số, tiếng hờ hững của Nguyệt Ly truyền tới, "Khi và Tôn Thiến ở cùng nhau, ta đem số điện thoại di động của Phương Phương xóa rồi, còn chưa lấy lại." ,

      " ~~" Hạ Thần rất tức giận, trán gân xanh đều , "Liễu Nguyệt Ly, đừng lừa tôi, lại ngăn cản tôi...tôi nhất định bỏ qua cho ."

      Liễu Dật kiềm chế được, muốn lại, Nguyệt Ly chú ý tới nét mặt Liễu Dật thay đổi, lập tức giữ lấy cậu ấy, ánh mắt ra hiệu cho cậu kiềm chế.

      "Tại sao?" Giọng rất , chỉ có Nguyệt Ly mới nghe được.

      "Lát nữa, em giải thích với ." Nguyệt Ly nhàng câu.

      Hạ Thần thấy bọn họ thầm, thúc giục: " mở cửa nhanh lên."

      Vừa xong, cửa tự động mở ra, ngay sau đó thân hình tiều tụy ánh mắt thâm quầng, Cố Phương Phương còn mặc đồ ngủ, sắc mặt tái nhợt, Hạ Thần nhìn thấy, rất đau lòng, vội vàng chạy tới, dịu dàng hỏi thăm.

      Nguyệt Ly và dật liếc nhau cái,, hai người đều biết , tối qua ta còn rất tốt, hết sức vui vẻ, rất ràng, đây là cố ý làm cho Hạ Thần nhìn, nhưng, mấy ngày trước, bộ dáng của ta đúng là như thế.

      Hạ Thần cẩn thận đỡ Cố Phương Phương lên lầu. Ngắn ngủn vài bước đường, ánh mắt của Cố Phương Phương dừng lại ở mặt ta, cũng mở miệng chuyện.

      Khi vừa đến cửa phòng liền đóng lại, tất cả tức giận uất ức của Cố Phương Phương, bộc phát: "Hạ Thần, còn tới tìm em làm gì, tìm Tôn Thiến ?"

      " tìm ta làm gì?" Hạ Thần cố ý giả ngu, lừa gạt con , là sở trường của rồi, tại chuyện của Tôn Thiến giống như quả bom nổ chậm, thể giẫm lên. " với em rồi, cái này là quá khứ rồi."
      Last edited: 29/11/15

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 35:

      " là quá khứ?" Cố Phương Phương cười lạnh "Tối hôm qua còn có người nhìn thấy thuê phòng với ta đấy."

      "Đó tuyệt đối và vu khống, từ khi bắt đầu ở bên em hề lui tới với những bạn cũ nưa." Hạ Thần nhìn Cố Phương Phương, thâm tình chân thành " lòng muốn qua lại nghiêm túc với em mà."

      " lòng?" Cố Phương Phương lạnh giọng chất vấn " lòng của ở chỗ nào chứ?"

      Hạ Thần nâng môi cười tà mị: " tặng em đồng hồ vàng, còn có 999 đóa hồng ở xe nữa. Em có thích ?"

      "Em nhận được đồng hồ." Cố Phương Phương nhìn chung quanh vòng, thấy hoa hồng đâu, ngẩng đầu lên nhìn ta "Vậy còn hoa hồng đâu?"

      "Còn ở trong xe, xuống lấy cho em." Hạ Thần biết trong lòng dao động, bao lâu nữa tha thứ cho ta. ta nhân lúc phòng bị, lén hôn lướt qua đôi môi của . Hương vị thực ngọt ngào, so với mật ong còn ngọt hơn. Mang theo tâm tình tràn ngập vui vẻ, ta bước ra ngoài lấy hoa hồng.

      Nguyệt Ly và Liễu Dật xem ti vi ở phòng khách nhưng thực ra lỗ tai lại dựng thẳng lên để nghe ngóng động tĩnh bên trong phòng của Cố Phương Phương. Lúc đầu là Cố Phương Phương tức giận, thanh rất lớn, hề liên quan gì đến thân thể suy yếu của ta, còn Hạ Thần lại giả vờ thành thực, đáng thương. Nghĩ tới cảnh đó, Liễu Dật và Nguyệt Ly vừa thảo luận, vừa buồn cười, hai người thấy Hạ Thần bước ra mới giả vờ nghiêm túc xem ti vi.

      Đợi đến khi Hạ Thần trở lại còn đem theo bó hoa hồng lớn, Nguyệt Ly đoán rằng họ là hòa với nhau, biết chừng còn bàn đến chuyện hôn nhân rồi, thực hy vọng là như vậy.

      "Hạ thiếu gia, đối xử với em họ tôi tốt, hôm qua là đồng hồ vàng, hôm nay lại có thêm đóa hoa lớn như vậy." Thời điểm Hạ Thần bước lên lầu, Nguyệt Ly ra câu như vậy.

      "Đó là đương nhiên, ấy là bạn của , đối xử tốt với ấy là chuyện nên làm, nhưng mà, đáng tiếc, Liễu Nguyệt Ly em có số hưởng thụ những quà tặng của ." Hạ Thần cảm thấy vô cùng hài lòng, cuối cùng còn quên chế giễu Nguyệt Ly câu vì lúc trước đá ta.

      Nguyệt Ly làm như nghe hiểu ý bên trong lời của ta, khóe miệng khẽ nhếch, cười : " sao, phải nhìn trúng em họ của tôi sao? Tình cảm của tôi và em ấy rất tốt." ta có gì tốt chứ, ngày nào cũng gây chuyện bên ngoài, nếu như thực ta mỗi ngày đều phải lo lắng xem ta có tìm tình nhân ở bên ngoài hay . Cho dù ta có tìm cũng chẳng làm gì được ta. Cuối cùng, người bị thương tổn chỉ có chính bản thân mình mà thôi. tại tuy là Cố Phương Phương thích ta nhưng dường như lại càng thích tiền của ta. ta gả tới nhà họ Hạ, vừa vặn có thể lợi dụng ta, khiến cho nhà của ta trời long đất lở, gà chó yên.

      "Muốn ra tay từ người của em họ em? Chỉ sợ em có cơ hội đâu." xong, Hạ Thần trực tiếp lên lầu.

      "Nguyệt Ly, em xem, Hạ Thần còn có thể ngông nghênh như vậy bao lâu nữa?" Liễu Dật đột nhiên hỏi như vậy.

      Nguyệt Ly ngẫm nghĩ rồi trả lời: "Ít nhất là 7 năm nữa." Căn cứ vào kiếp trước, 7 năm sau ta kế thừa vị trí của cha, trở thành tổng giám đốc của công ty. Công việc phát triển ngừng, nhưng mà, cho ta có cơ hội đó. tại Cố Phương Phương chính là công cụ tốt nhất để làm điều đó.

      "Nguyệt Ly, sao em lại biết điều này?" Liễu Dật tiếp tục hỏi.

      "Em đoán thôi." Nguyệt Ly cười : " xem cha ta nay vẫn vô cùng tài giỏi, Hạ Thần cũng phải là kẻ ngốc, ta hẳn là có thể ngông nghênh thêm 7 năm nữa.

      xong, nghi hoặc nhìn Liễu Dật: "Tại sao đột nhiên lại hỏi điều này?"

      "Tùy tiện hỏi mà thôi." Liễu Dật cười , trong mắt lóe ra tia thâm trầm mà Nguyệt Ly thể hiểu được.

      Nhưng mà, Nguyệt Ly cũng nghĩ nhiều, chỉ cần cậu là được, đợi đến lúc tốt nghiệp, bọn họ kết hôn, sau đó cùng nhau gây dựng nghiệp, cùng nhau đối mặt với kinh tế suy thoái.

      "Được rồi, chuyện này nữa, thời gian vẫn còn sớm, chúng ta ra ngoài dạo chơi , có được ?" Nguyệt Ly đứng dậy, đề nghị.

      Liễu Dật cong mi cười: "Nghe lời em, em muốn đâu, chúng ta tới đó."

      Trong phòng, Cố Phương Phương nhận được hoa hồng mà Hạ Thần đưa tới, trong lòng vô cùng vui sướng nhưng mặt vẫn giả vờ thản nhiên, từ chối.

      "Phương Phương, xem em như thế này, có cần đưa em đến bệnh viện kiểm tra ?" Hạ Thần săn sóc quan tâm.

      Cố Phương Phương lắc đầu: " cần đâu, em hơi sợ bệnh viện."

      "Vậy mời bác sĩ gia đình tới khám cho em?" muốn bệnh viện, Hạ Thần nghĩ ra cách khác.

      " cần đâu, em nghỉ ngơi nhiều chút là được rồi." Nếu thực gặp bác sĩ liền nguyên hình rồi, dù thế nào cũng thể gặp bác sĩ.

      "Được rồi, như vậy, ở lại với em." Hạ Thần ôm thân hình mảnh khảnh của vào lòng, ôn nhu .

      "Thần, đối xử với em tốt." Trong lòng Cố Phương Phương rất vui vẻ, bị bệnh, ấy lại nguyện ý ở lại với .

      "Em phải tin , đối xử tốt với em cả đời." Hạ Thần bắn ra viên đạn bọc đường khiến cho cả lòng của cảm thấy ngọt ngào.

      Cố Phương Phương dựa vào lồng ngực của ta, thấp giọng : "Em tin ."

      " tốt của ." Hạ Thần nở nụ cười hạnh húc. Trải qua mấy ngày để ý đến , ngay cả lúc ngủ cũng mơ thấy , có thể thấy được biết từ lúc nào vào lòng . vẫn vô cùng thích nhưng thói quen nhiều năm thể thay đổi vì người được. Tính tình của vốn phóng khoáng, đàn ông con trai xã giao, ăn chơi ở bên ngoài là loại lạc thú. Cho dù trong lòng rất thích Cố Phương Phương nhưng ta vẫn tìm những khác chơi đùa bên ngoài. chỉ là người mà thích nhất trong số những người phụ nữ của .

      Thời tiết dần dần chuyển lạnh, Liễu Dật và Nguyệt Ly tới cửa hàng quần áo mua đồ mùa đông.

      dạo mấy cửa hàng cuối cùng Nguyệt Ly cũng chọn được cho Liễu Dật cái áo khoác ưng ý mà quần áo mùa đông của giao toàn quyền cho Liễu Dật chọn lựa.

      Trong số vô vàn váy áo rực rỡ muôn màu, Liễu Dật để ý tìm kiếm, cuối cùng chọn được cái áo khoác màu tím. Loại vải chất lượng tốt, sờ vào cảm thấy rất mềm mại, màu sắc cũng rất nổi bật. Khi Nguyệt Ly mặc chiếc áo này ra từ phòng thay đồ, trong mắt của Liễu Dật lên tia kinh diễm, khóe môi vẽ lên nụ cười ấm áp.

      "Thực rất đẹp." Liễu Dật cười khen ngợi.

      Nguyệt Ly cảm thấy chiếc áo này nhàng nhưng lại giữ ấm vô cùng tốt, cũng rất vừa vặn với , mặc lên cảm thấy rất thoải mái, cho nên quyết định mua chiếc áo này.

      Mua quần áo xong sắc trời cũng hơi muộn, hai người đều cảm thấy còn sớm nữa. Liễu Dật đề nghị ăn lẩu, Nguyệt Ly cũng nghĩ như vậy.

      Hai người vui vẻ cùng nhau ăn lẩu nóng hổi, vô cùng tình cảm, ấm áp.

      Bữa ăn này, ăn rất vui vẻ.

      Về đến nhà trời tối đen.

      Ngày mai còn phải học nên hai người đều quý trọng từng phút giây ở bên nhau.

      Hai người bọn họ chuyện cũng sến sẩm gì nhưng ấm áp, nhìn bọn họ ân ái như vậy, trong lòng Cố Phương Phương rất hâm mộ. bình thường, cũng có khát vọng về tình hoàn mỹ nhưng mà lại gặp phải Hạ Thần, thể tự kiềm chế được mình mà . Vui vẻ ban ngày cũng chỉ là giả vờ giả vịt mà thôi, sao có thể tha thứ cách dễ dàng như vậy. Chị họ cũng rồi, nếu còn tiếp tục gây gổ với , chừng đá , đó phải là kết cục mà mong muốn. nhận lỗi rồi cũng cho bậc thang để bước xuống.

      "Chị họ, hai người ân ái." Ngữ điệu toát ra ngưỡng mộ vô hạn.

      Liễu Dật cười : "Chị họ Phương Phương, chị và Hạ Thần cũng như vậy."

      Nguyệt Ly phụ họa: "Hạ Thần có vẻ ngoài phong độ, có tiền có thế, em lại xinh đẹp động lòng người, hai người là cặp trời sinh, cuối cùng hai người hạnh phúc."

      "Thực hạnh phúc sao?" Cố Phương Phương thầm , con đường trước mặt vẫn là mảnh mơ hồ.

      Nguyệt Ly : "Chỉ cần em chịu trả giá, chịu cố gắng theo đuổi hạnh phúc của mình, em nhất định có được hạnh phúc."

      Cố Phương Phương suy nghĩ chút, : "Cho nên em muốn nhanh chóng gia tăng tình cảm với Hạ Thần, để cho ấy sớm ngày cưới em."

      "Đúng vậy." Nguyệt Ly cười gật gật đầu: "Chị tin tưởng ta thích em như vậy, chuyện tốt của hai người đến rất nhanh."

      "Cảm ơn lời chúc của chị họ, em nhất định sớm thực ước mơ của mình."

      "Chị họ tin em có thể làm được, cố gắng lên."

      "Em biết rồi."

      Liễu Dật theo Nguyệt Ly tới phòng của , cậu tò mò hỏi: "Nguyệt Ly, em chán ghét Cố Phương Phương như vậy, tại sao trước mặt vẫn đối xử tốt với ta như vậy, hiểu."

      "Em biết thắc mắc chuyện này lâu, tại cho biết." Nguyệt Ly nghiêm túc : "Em rất hận Hạ Thần, còn Cố Phương Phương là quân cờ của em, em muốn phá hủy bọn họ, khiến cho bọn họ đau khổ. Nếu như ngoài mặt em đối xử tốt với ta, ta làm sao có thể hoàn toàn tin tưởng em?"

      "Thế như mà bây giờ bọn họ làm lành rồi." Liễu Dật cau mày .

      Khóe miệng Nguyệt Ly vẽ ra nụ cười lạnh: " tin em , bao lâu nữa khẳng định nghiêm trọng hơn thế này, và em chỉ cần xem chuyện vui mà thôi. Nhìn bọn họ đau khổ em liền thấy vui vẻ."

      Đôi mắt của Liễu Dật tràn đầy ôn nhu hỏi: "Tại sao em lại hận Hạ Thần như vậy?" Còn có, tại sao lại thay đổi lớn như vậy, lúc đầu thích Hạ Thần như thế, bây giờ lại hận đến mức độ này? Đây là vấn đề cậu vẫn giữ trong lòng, dám hỏi ra. Hơn nữa, từ thái độ và hành động của , cậu biết còn là ngây thơ lúc trước. Có đôi khi, lúc mình, ánh mắt của giống như từng trải qua tang thương của cuộc đời. Chỉ có khi ở cùng cậu mới hoàn toàn thả lỏng. Có phải xảy ra chuyện gì mà cậu biết hay ?

      Nguyệt Ly thở dài, : "Tất cả những thắc mắc của , em cho biết nhưng phải bây giờ." Ở bên nhau lâu như vậy, sao lại biết cậu nghĩ gì. Cậu hỏi có nghĩa là hiểu. Có số chuyện thực là quá quỷ dị, nhất thời khó có thể .

      "Được, lúc nào em muốn hãy ."

      " còn sớm nữa, tắm trước , nghỉ ngơi sớm chút." Nguyệt Ly nhàng dặn dò.

      "Em cũng vậy."

      Liễu Dật thở dài hôn lên trán của rồi mới xoay người rời . Trong khoảnh khắc đó, cậu quyết định, chuyện của chính là chuyện của cậu, cậu dùng hết sức để giúp .

      Ngày hôm sau, Liễu Dật vẫn giống như trước, dậy sớm làm đồ ăn sáng, hai người cùng nhau ăn sau đó mới bắt xe bus tới trường.

      Từ khi Cố Phương Phương tha thứ cho Hạ Thần, ta cảm thấy khiến cho đau khổ cho nên hôm nay đặc biệt tới đón học.

      Nhận được điện thoại, Cố Phương Phương lập tức xuống lầu chờ đợi, thấy chiếc xe hạng sang kia càng ngày càng tới gần, trong lòng cũng càng lúc càng vui vẻ. Nếu , vậy lựa chọn tin tưởng .

      Hạ Thần đưa Cố Phương Phương ăn sáng sau đó mới lái xe đến trường. Đến trường rồi, vào lớp học, Cố Phương Phương chú ý tới các nữ sinh trong lớp nhìn mình bằng ánh mắt vừa hâm mộ vừa đồng tình, trong lòng cảm thấy rất khó hiểu, các ấy làm sao vậy?
      Last edited: 29/11/15

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 36

      người nữ sinh bên cạnh giọng hỏi : "Phương Phương, có phải Hạ thiếu tới đón cậu học ?"

      Cố Phương Phương gật đầu cái, hỏi,"Có gì ?"

      ", liền tùy tiện hỏi chút thôi." Dừng chút, cậu ấy hỏi tiếp, "Cậu và ấy có sảy ra chuyện kia ?"

      "Chuyện gì?" Cố Phương Phương hiểu nhìn về phía nữ sinh kia.

      " biết?" Nữ sinh kia kinh ngạc .

      Cố Phương Phương thành gật đầu cái, cậu ấy muốn hỏi cái gì?

      Nữ sinh trong lòng trận mồ hôi, tới gần tai hỏi: "Tối hôm qua cậu và Hạ thiếu thuê phòng rồi sao?"

      Như vậy hẳn là ràng , vừa rồi khi tới, trong lớp liền nhìn thấy Hạ Thần lái xe đưa cậu ấy tới trường, vì vậy 38 nữ sinh trong lớp, liền suy đoán tối hôm qua bọn họ có xảy ra chuyện kia , ngồi ở bên cạnh Cố Phương Phương, cho nên, nhiệm vụ này liền giao cho , và Cố Phương Phương thân, chỉ có thể cố gắng thôi. ngờ, cậu ấy thế nhưng biết "Cái đó" là có ý gì, biết là thuần khiết, hay là giả bộ?

      Sắc mặt Cố Phương Phương đột nhiên đỏ lên, lắp bắp : "Cậu. . . Sao lại hỏi cái này ?”

      "Cậu cứ trả lời có hay có?"

      Cố Phương Phương lắc đầu.

      Mọi người liền than thở hồi, bọn họ đều đoán là có, nghĩ đến, Hạ Thần có thể cầm giữ được, xinh đẹp như vậy, phải là hàng đêm đêm xuân sao?

      Cố Phương Phương hiểu, thừa dịp còn chưa vào học, vội vàng chạy ra ngoài. Dù sao, và những người khác quen, ở cùng chỗ, cảm thấy có chút được tự nhiên.

      "Cậu chút có phải cậu ấy tìm Hạ Thiếu chuyện này ?" giọng nữ chói tai vang lên trong lớp học.

      Vì vậy, lại xảy ra trận tranh cãi.

      Cố Phương Phương trong lòng uất ức, trực tiếp gọi điện thoại cho Hạ Thần tới đây.

      Lúc Hạ Thần chạy tới, nhìn thấy vẻ mặt ấy đúng, hỏi "Sao vậy, có người bắt nạt em sao ?"

      Hốc mắt Cố Phương Phương đỏ lên, khẽ gật đầu.

      Hạ Thần nâng gương mặt xinh đẹp của ấy lên, dịu dàng vuốt ve da thịt mịn màng của . " sợ, cho biết xảy ra chuyện gì?"

      "Trong lớp lớp trưởng cũng giễu cợt em." Vẻ mặt Cố Phương Phương uất ức, hết cho Hạ Thần biết, "Em biết có chỗ nào phải với mọi người."

      Thực ra, hoàn toàn là tự làm tự chịu, lúc đầu, có nữ sinh dủ cùng chơi đùa, chuyện, lạnh lùng từ chối, hoặc là bộ lạnh nhạt xa cách, bởi vì hỏi thăm được, trong lớp là người có thành tích cao nhất, hơn nữa họ đều thích học tập, cảm thấy thích cùng các cậu ấy kết thân, Từ lâu rồi, bị lập, mọi người cảm thấy dáng vẻ thanh cao của đặc biệt làm người ta khó chịu, vì vậy, nữ sinh trong lớp đều thích , xấu sau lưng , trêu chọc , chỉ là trước kia đều là vụng trộm, tại là lần thứ nhất công khai trêu đùa .

      "Ngoan, có chuyện gì, tìm bọn họ tính sổ cho em." Hạ Thần mới vừa xong, tiếng chuông vào lớp vang lên, lại dặn dò yên tâm học tập, trước tạm thời để ý tới bọn họ, chờ trừng trị bọn họ.

      Buổi trưa, Nguyệt Ly cùng Minh Minh tới nhà ăn ăn cơm, nghe đám nữ sinh lớn tiếng thảo luận người, nghĩ tới, lại là Cố Phương Phương, mang theo tò mò, Nguyệt Ly và Minh Minh ngồi ở bên cạnh đám nữ sinh đó.

      Nghe giọng của bọn họ, cũng biết Cố Phương Phương có xích mích với bọn họ, chắc là nghĩ thế nào dạy dỗ ta, giương lên khóe miệng, Nguyệt Ly kiên nhẫn nghe. Minh Minh cũng cảm thấy rất hứng thú, biết em họ Nguyệt Ly lại làm ra chuyện gì.

      nữ sinh tiếp lời của hai nữ sinh trước, tức giận : "Cố Phương Phương kia tưởng ta là ai, có tên bạn trai có tiền có thế rất giỏi à, cho là có ta giúp đỡ, dám làm gì ta, lại ngang nhiên tìm Hạ Thần đến cảnh cáo chúng ta, là khó có thể nuốt xuống cơn tức này.”

      Nữ sinh khác tiếp, trong mắt tràn ngập khinh thường: “ chính là người tự cho là đúng lúc nào cũng là ra vẻ thanh cao, mình tin, Hạ Thần sớm muộn gì cũng bỏ ta.”

      nữ sinh khác đồng ý, "Cho dù Hạ Thần thích ta, ba mẹ ta tuyệt đối chấp nhận con dâu nghèo như vậy. Lớn lên trương lẳng lơ gương mặt, chỉ có thể làm tình nhân."

      Kế tiếp, từng người đều bày tỏ bất mãn của mình, bọn họ mặc dù ưa Cố Phương Phương, cũng chỉ là ngoài miệng ầm ĩ chút, chút, lại làm gì được ta, thế nào cũng là mâu thuẫn nội bộ trong lớp, ta tìm Hạ Thần, còn hung hăng cảnh cáo bọn họ, như vậy chỉ biết hoàn toàn ngược lại, người trong lớp lại càng thêm ghét ta.

      Nguyệt Ly và Minh Minh nghe xong, đều chịu đựng, dám cười to ra ngoài, nghĩ đến, Hạ Thần đến mức liền Cố Phương Phương ở trong lớp có mâu thuẫn gì đều muốn quản, lần này tốt lắm, trở thành kẻ thù chung, cuộc sống sau này của ta càng thêm thoải mái, cho dù có tâm, thể lúc nào cũng ở bên cạnh ta, Cố Phương Phương là biết giày vò bản thân.

      Nghe xong, hai người rất vui vẻ trở về ký túc xá .

      Mà Cố Phương Phương và Hạ Thần ngồi uống cà phê, ăn sáng trong quán cà phê .

      " Hương vị thế nào ?" Hạ Thần nhếch môi cười, " Nếu như hài lòng, cứ ."

      Chân mày Cố Phương Phương cong lên, cười gật đầu :" Mùi vị cà phê này rất tốt ."

      " Em thích là tốt rồi ."

      Hai người trải qua buổi chiều lãng mạn, mãi đến khi học, mới lưu luyến tách ra, từng người trở về lớp học .

      vào lớp, tất cả mọi người dùng ánh mắt quái dị nhìn , khinh bỉ, coi thường, trào phúng, dạng gì đều có, bọn họ làm sao vậy ?

      Cố Phương Phương dám thở mạnh, cẩn thận đến chỗ ngồi của mình .

      Trong giờ học, Cố Phương Phương vệ sinh, ta vừa mới tiến vào, nữ sinh trong lớp rối rít theo vào .

      " Cố Phương Phương, cậu rất lợi hại ." Lời trào phúng, từ miệng nữ sinh cao gầy ra.

      Thấy bọn họ vây quay mình, ánh mắt giống như muốn đem ăn, trong lòng rất sợ, rất sợ, lắp bắp ;" Cậu . . . Các cậu . . . Định làm gì ?"

      " Cậu làm cái gì, đều quên rồi hả ?" Giọng từ phía sau truyền đến, Cố Phương Phương bởi vì sợ, trong đầu trống rỗng, chỉ có thể ra sức lắc đầu .

      " Mình liền cho cậu biết, là Hạ Thần ." Giọng lạnh lùng, làm Cố Phương Phương run lên . Nhắc tới Hạ Thần, mới nhớ tới, buổi sáng ấy hung hăng cảnh cáo bọn họ . Chắc là vì chuyện này nên tìm phiền toái thôi .

      Nhưng cũng có biện pháp đối phó, hít hơi sâu, khẽ cười mở miệng :" Các cậu cũng biết thân phận và quyền thế của Hạ Thần, cho nên, nể tình là bạn cùng lớp, chỉ cần các cậi gây chuyện, mình cho Thần biết ."

      " Bây giờ cậu còn dám kiêu ngạo ?" Nữ sinh kia hung ác , " đúng là thấy quan tài vẫn đổ lệ ."

      Thấy bọn họ từ từ tới gần, trong lòng càng gấp, Cố Phương Phương vội :" Các cậu đừng xằng bậy, Mình lập tức gọi điện thoại cho Thần tới đây ."

      Đáng tiếc bọn họ cũng để ý tới Cố Phương Phương, Cố Phương Phương lấy điện thoại ra, liền bị người đoạt .

      Cố Phương Phương kinh hãi, nóng nảy hô lên :" Trả điện thoại cho mình ."

      Nữ sinh cầm điện thoại di động, cười hì hì :" trả ." xong, lập tức tắt điện thoại .

      Lần này, Cố Phương Phương tâm tư nguội lạnh, bây giờ có cách nào báo cho Hạ Thần rồi, làm thế nào ?

      Những nữ sinh đến nhà vệ sinh, đều giải quyết xong liền , hoặc là đứng xem trò vui, ai muốn giúp .

      " tại, biết sợ chưa ?" Giọng nham hiểm quẩn quanh ở bên tai, Cố Phương Phương mắt thấy bị bao vây ( vây quanh ), biết lấy đâu ra dũng khí, ánh mắt đỏ lên cầu xin, " Các cậu bỏ qua cho mình , mình hứa cho Thần nữa ."

      " Cậu nghĩ bọn mình bị ngu à, vừa tha cho cậu, cậu lập tức cho Hạ Thần biết ."

      " , mình , , các cậu bỏ qua cho mình ." Cố Phương Phương giả vờ khóc lên, nhưng, ai có ý định bỏ qua cho ta . Họ cũng sợ quậy lớn chuyện, động tĩnh quá lớn, đối với Cố Phương Phương có hại mà có lợi.

      Biết mình chạy thoát rồi, Cố Phương Phương cũng cần biết nhiều như vậy, ngã xuống đất ngất .

      đất ẩm ướt, thấm ướt quần áo của , còn xen lẫn mùi khai, làm người ta nôn mửa, nhưng vì trốn tránh bọn họ, chỉ có thể giả vờ ngất , hi vọng của bọn họ có thể bỏ qua cho .

      Nhóm nữ sinh này chỉ vì tức giận, bọn họ dám tìm Hạ Thần tính sổ, chỉ có thể tìm Cố Phương Phương tính sổ, bọn họ cũng định làm gì, chính là muốn hăm dọa chút, tiếc là chưa dọa được, ngất , mọi người cười to, lần lượt rời . Bởi vì diễn cũng giống, giả vờ ngất lập tức bị người nhận ra, ta muốn giả vờ bao lâu, tùy ta .

      Chờ khi mọi người hết, mới dám đứng dậy, cả người ẩm ướt, còn có mùi hôi ghê tởm, dám vào lớp, đành phải trốn học về . Nhưng, cặp của vẫn còn ở trong lớp, người chỉ còn ít tiền, quan tâm được nhiều như vậy, liền gọi điện thoại cho Hạ Thần .

      Hạ Thần học, điện thoại vang lên, nhìn thấy là số lạ, trực tiếp tắt máy, cũng lập tức tắt nguồn, đành chịu vì giáo viên điểm danh, phải chú ý nghe .

      Cố Phương Phương nghĩ, Nếu Hạ Thần vẫn nghe điện thoại, gọi tiếp, nhưng đối phương tắt máy, hôm nay rất đen đủi .

      Làm sao bây giờ ? Ai có thể giúp đây ?

      Ở trường học trừ Hạ Thần, chị họ, biết còn có thể nhờ ai nữa . Bọn họ đều học, nếu với bộ dạng này, nhất định bị người khác cười, thể .

      thể về nhà, Hạ Thần lại nghe điện thoại, cũng về lớp được, tới gốc cây, buồn bã ngồi xuống .

      Giờ phút này, nước mắt Cố Phương Phương giống như vỡ đê, ầm ầm rơi xuống, khóc rất nhiều .

      Có nam sinh ngang qua, thấy người đẹp khóc thút thít, đành lòng, lúc đến gần, ngửi thấy mùi ghê tởm kia, liền ngần ngại .

      Cuối cùng tan học, Cố Phương Phương lập tức về phía căn tin, gọi điện thoại . Hạ Thần thấy số vừa nãy, còn gọi lâu như vậy, mang theo thắc mắc, nghe điện thoại :" Này -------"

      Nghe được giọng của ấy, Cố Phương Phương kích động lại muốn rơi lệ, tự với mình phải nhịn xuống, giọng khàn khàn :" Là em, Thần ."

      Cẩn thận nghe, là Cố Phương Phương, Hạ Thần nghe ra giọng của ấy thích hợp, vội hỏi :" Em làm sao vậy ?"

      " Em ở cửa căn tin chờ , lập tức tới đây, được ?" Giọng Cố Phương Phương tràn đầy cầu xin, Hạ Thần nghe xong thấy kinh ngạc, trả lời tiếng, lập tức chạy .

      Chờ lúc, cuối cùng Cố Phương Phương cũng gặp được Hạ Thần, thèm để ý mình ở đâu, trực tiếp nhào tới, Hạ Thần ôm lấy ấy, ngửi thấy mùi ghê tởm, làm cho lập tức buông ấy ra .
      Last edited: 18/11/15

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 37:

      Khi bị đẩy ra, Cố Phương Phương khó hiểu nhìn Hạ Thần, ánh mắt có chút bi thương, khóe môi giật giật: "Thần, tại sao lại đẩy em ra?"

      thể và bởi vì mùi hôi người , Hạ Thần giọng : "Đây là nơi công cộng, chúng ta vẫn cần chú ý chút, chúng ta chỗ khác được ?"

      "Thần, có đem theo tiền ? Em muốn về nhà."

      "Em muốn về?" Hạ Thần thấy sắc mặt của đúng lắm, đôi mắt sưng đỏ như mắt thỏ, để mình trở về ta an tâm " đưa em về."

      "Nhưng mà như vậy khiến muộn học?" Cố Phương Phương muốn làm ảnh hưởng đến việc học của .

      " có gì, bỏ hai tiết mà thôi, có gì đáng ngại, đưa em về." ta muốn biết cả ra chuyện gì, rốt cuộc bị làm sao?

      Vốn dĩ Cố Phương Phương muốn ngồi ở ghế lái phụ nhưng Hạ Thần kiếm cớ để ngồi xuống phía sau.

      Thực ra Cố Phương Phương cũng biết mùi người cho dù bất kì ai tới gần cũng chịu nổi, cho dù người đó có là Hạ Thần nữa.

      Xe chạy bon bon đường, cuối cùng cũng về đến nhà. Lấy chìa khóa dự phòng để mở cửa, vừa vào đến phòng Cố Phương Phương lập tức tìm quần áo sau đó dùng tốc độ nhanh nhất chạy vào phòng tắm.

      Hạ Thần nhàm chán ngồi xem ti vi.

      Đợi khoảng nửa tiếng, rốt cục Cố Phương Phương cũng ra.

      Nước sạch rửa trôi hết những bụi bẩn người, Cố Phương Phương cảm thấy cả người thoải mái dễ chịu.

      Đến ngồi xuống bên cạnh Hạ Thần, ta lập tức hỏi: "Phương Phương, cho biết xảy ra chuyện gì?"

      "Em..." Nhớ lại màn kia, thân thể Cố Phương Phương hơi cứng ngắc chút, nước mắt lại muốn rơi xuống "Em sao, chỉ là cẩn thân bị ngã trong nhà vệ sinh thôi."

      Đôi môi mỏng của Hạ Thần giật giật: " là như vậy?"

      Đối mặt với ánh mắt quan tâm dịu dàng của , chỉ hận thể hết những ấm ức trong lòng ra, nhưng mà, người còn dễ đối phó, nhiều người như vậy cho dù có bản lĩnh cũng thể đòi lại công bằng cho . Nếu như đắc tội bọn họ sau này càng khó sống hơn, đây là kết luận suy nghĩ khi ngồi mình dưới gốc cây.

      Để tránh chuyện này, chỉ có thể chuyển lớp nhưng mà làm sao có thể cho điều đó đây?

      Thấy ánh mắt sợ hãi né tránh của , khóc thành ra như vậy còn có gì. Hạ Thần biết , ta bèn ôm vào lòng, : " cho biết, là ai ức hiếp em, có phải là những nữ sinh trong lớp em hay ?"

      Cố Phương Phương hề suy nghĩ vội vàng đáp: " phải, phải bọn họ."

      Hạ Thần nghe xong lập tưc hiểu là bạn của mình bị bắt nạt, trong lòng tất nhiên là vui vẻ gì "Phương Phương, em phải tin , bảo vệ em."

      "Bảo vệ? Bảo vệ như thế nào? cũng thể lúc nào cũng ở bên cạnh em." Cố Phương Phương nức nở .

      "..." Điều này thực khiến cho Hạ Thần khó phản bác được, ngẫm nghĩ, ta có cách, : " giúp em chuyển lớp."

      "Có được ?" Cố Phương Phương kì vọng nhìn ta.

      nhàng vuốt ve mái tóc , cười : "Đương nhiên là được." ta nghĩ mãi mà ra, tại sao lại kém trongg việc hòa đồng như vậy, khiến cho toàn bộ nữ sinh trong lớp đều bắt nạt ? Ít nhất cũng phải có người bạn thân để phòng khi có những lúc thể báo cho giáo viên hoặc là gọi cho ta chứ.

      ta cũng biết, người bị mọi người xa lánh phải do mọi người sai mà là do người đõ làm gì đó khiến cho mọi người thích .

      Nghĩ như vậy sau khi chuyển lớp xong lại xảy ra những chuyện tương tự như thế này phải làm sao?

      muốn , cũng bắt buộc, tìm người điều tra ràng chuyện này.

      Sau khi trấn an tốt, hai người lại đến trường học.

      Buổi trưa, tin đồn lại được lan truyền trong trường. Minh Minh nghe người ta xong lập tức trở về kí túc xá kể cho Nguyệt Ly.

      Nguyệt Ly về kí túc xá trước cho nên nghe được lời đồn này.

      Nhìn thấy Minh Minh cười hì hì, Nguyệt Ly nghi ngờ hỏi: "Có chuyện gì mà lại cười vui vẻ như vậy?"

      " phải là chuyện của em họ cậu sao." Minh Minh đến ngồi bên cạnh , chậm rãi .

      " ta làm sao vậy?" Nguyệt Ly cảm thấy hứng thú, vội vàng hỏi.

      " ta nha, ở trong nhà vệ sinh, bị toàn bộ nữ sinh trong lớp vây đánh." Minh Minh cười ha ha : "Có phải rất buồn cười ?"

      "Đương nhiên." Khóe mắt cong cong, khóe miệng mỉm cười, Nguyệt Ly nghe được tin này, trong lòng cảm thấy vô cùng vui vẻ thoải mái.

      "Cậu cũng biết, nữ sinh lại bị toàn bộ nữ sinh khác trong lớp bắt nạt, điều này chứng minh ta khiến cho rất nhiều người tức giận." Minh Minh phân tích: "Mình nghe người ta , bình thường ra luôn giả vờ thanh cao, ỷ vào mình có vẻ ngoài xinh đẹp liền để người khác vào trong mắt. Hơn nữa lời cảnh cáo của Hạ Thần khiến toàn bộ nữ sinh trong lớp bạo phát, cho nên, Cố Phương Phương thê thảm rồi."

      "Vậy cuối cùng ta như thế nào?"

      "Thực ra ra cũng bị làm sao, chỉ là ngất xỉu trong nhà vệ sinh khiến cho toàn thân là mùi hôi, bị người ta chế nhạo."

      Điều này so với đánh ta
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :