[Xuyên không] Sủng Phi – Nguyệt Phi Nhiêu (Update C71) DROP

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. AnhXuan

      AnhXuan New Member

      Bài viết:
      9
      Được thích:
      3
      sao mà thích câu của Hoàng thượng quá "còn chuyện gì Trẵm dám"... ôi ngưỡng rùi đó :yoyo45:
      cám ơn nàng nhiều, nàng làm truyện mượt quá
      linhdiep17 thích bài này.

    2. chennie

      chennie Member

      Bài viết:
      57
      Được thích:
      63
      :yoyo25::yoyo44:hôm nay có truyện nàng

    3. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      13 ngày rồi mới biết có chương mới.đau khổ wa jo mới đc đọc.cố lên bạn ơi

    4. chennie

      chennie Member

      Bài viết:
      57
      Được thích:
      63
      :yoyo44::yoyo49:bao giờ mới có chương mới bạn ơi

    5. Byn.Small

      Byn.Small Well-Known Member

      Bài viết:
      137
      Được thích:
      2,532
      Sr các nàng pữa h ta hk post tr đc. Hic...ta vừa xuất viện chiều wa, sốt suýt chút nữa ta tưởng phải gặp ông bà un oy, hôm nay ms bắt đầu ed lại. Tối nay t post 2c tr này, còn tr bên kia chắc nợ các nàng tuần sau. Hic...mong các nàng thông cảm, chứ h t hết sức oy..
      Chương 50

      Cửa phòng "Két" tiếng, nhàng mở ra.

      Nhũ nương và Thược Dược ngồi cạnh chân giường canh chừng Như Ý lập tức tỉnh giấc, mắt nhìn mắt, đợi đến khi nhìn ra người tới, mặt hai người liền xuất thần sắc giật mình, vội vàng hoảng hốt quỳ xuống, chuẩn bị hành lễ.

      Người tới lại khoát tay, ý bảo các nàng miễn lễ.

      Thược Dược do dự nhìn Như Ý và A Mãn về còn ngủ say giường, trong lòng do dự có nên gọi dậy hay , nhũ nương lại lôi kéo góc áo Thược Dược, kéo Thược Dược lui xuống.

      Chiêu Võ đế Triệu Thanh Trạch mới nhậm chức bước nhàng, chậm rãi tới giường, người ngủ giường là nữ nhân của .

      Tuy rằng thời tiết bắt đầu ấm áp, nhưng trong phòng vẫn đốt lò sưởi như cũ, hôm qua Như Ý bị tin tức Đặng Tiên mang đến làm cho trắng đêm ngủ, lúc rạng sáng, mới ngủ thiếp , bây giờ vẫn ngủ say sưa, giống như là vì nhiệt độ trong phòng cao, nàng cảm thấy nóng, chăn cũng đắp hết người, khó khăn lắm mới che bụng lại, tay chân đều lộ hết ra ngoài, khuôn mặt trắng nõn phúng phính, lúc này lại hồng hồng.

      mặt Chiêu Võ đế khỏi lộ ra tươi cười, tay mơn trớn khuôn mặt Như Ý. Dường như Như Ý lại có cảm giác gì, nặng nề ngủ như cũ. nhịn được cười chút, cầm lấy chăn bị đá sang bên, nhàng kéo lên thay nàng, ai biết, vừa chăn kéo lên, nhìn đến gì đó dưới chăn, tươi cười mặt liền cứng ngắc.

      Ngủ cạnh Như Ý là cục thịt gì vậy...

      Vừa rồi bị chăn che chắn, nhìn thấy, đến giờ rốt cục thấy được, hơn nữa thấy vô cùng ràng. Lúc này tiểu gia hỏa mở to hai mắt to, chớp chớp nhìn . Thế nhưng lại giống như phải nhìn , hai tay bé áp lên tai, nắm lại thành hai nắm đấm , miệng "Phốc phốc phốc" thổi bong bóng, nước miếng chảy đầy cằm, nó còn cảm thấy rất vui vẻ, lộ ra lợi hồng hồng, há to miệng cười thanh.

      quá bẩn!

      Chiêu Võ đế ghét bỏ bĩu môi, nét mặt lại nhịn được ôn nhu nở nụ cười, thân thủ muốn ôm đứa lên, tay vừa chạm tới cục thịt, tay ngắn ngủn mềm mềm của cục thịt vang lên tiếng, đánh vào tay Chiêu Võ đế. Trẻ sơ sinh có sức lực, lúc này, còn đủ gãi ngứa, nhưng lại khiến Chiêu Võ đế trầm mặt, cuối cùng vẫn khôi phục lại khuôn mặt tươi cười, nét mặt mang theo vài phần bất đắc dĩ: " như vậy, liền dám đánh cha ngươi!"

      mang theo vài phần ý tứ trừng phạt, thân thủ nhéo nhéo mũi vật , động tác nhàng gần như dùng chút sức lực, ai biết, vật này thế nhưng nín nghẹn, miệng lập tức rũ xuống.

      phải là muốn khóc nha!

      Trong lòng Chiêu Võ đế dự cảm tốt, liếc mắt nhìn Như Ý còn ngủ say, dứt khoát ôm lấy A Mãn, hai lời bế ra ngoài cửa, nhét vào tay nhũ nương im lặng chờ đợi.

      Cũng đợi nhũ nương chuyện, lạnh giọng phân phó: "Ngươi mang A Mãn phòng khác, đừng quấy rầy phu nhân nghỉ ngơi."

      "Dạ..."

      Đột nhiên A Mãn bị nhét vào trong tay nhũ nương, nhũ nương cũng hoảng sợ, vội vàng nhận lời Chiêu Võ đế, cúi đầu nhìn về phía A Mãn trong lòng, lại thấy A Mãn nghẹn cái miệng , giống như bị ủy khuất gì đó, vội vàng bắt đầu dụ dỗ dỗ dành đứa . Trong lòng thầm than: tiểu tổ tông, người đừng khóc nha!

      Cũng may A Mãn phải đứa trẻ thích khóc, đổi đến trong ngực thoải mái, bé rầm rì rầm rì hừ hừ vài tiếng, liền thoải mái nhắm hai mắt lại.

      Mắt Chiêu Võ đế nhìn thấy nhũ nương dỗ A Mãn xong, trong lòng vụng trộm thở dài nhõm hơi, tiểu gia hỏa này, người tính tình cũng , giày vò người quá đáng!

      Như Ý mơ mơ màng màng tỉnh lại, mắt còn gắt gao nhắm chặt, tay theo thói quen sờ soạng vị trí ngày thường A Mãn ngủ.

      Sờ, lại sờ cũng thấy. Nàng lập tức giật mình tỉnh lại.

      Nhũ nương bế ăn sữa?

      Trong lòng nàng phỏng đoán, muốn ngồi dậy, lại phát bên hông có đôi tay ôm nàng.

      Nàng lần nữa bị kinh ngạc, quay đầu nhìn về phía chủ nhân của đôi tay kia, trong lòng vừa mừng vừa sợ, lại biết là tư vị gì.

      "Điện hạ..."

      Nàng nhàng lẩm bẩm.

      Chiêu Võ đế cũng ngủ, cảm nhận được động tĩnh bên cạnh, liền mở mắt. Như Ý có gì trở ngại nhìn thẳng ánh mắt cười của , mặt ngẩn ra.

      "Điện hạ..." Như Ý gọi ra miệng, bất giác xấu hổ cười cười: "Là Hoàng Thượng, nên xưng hô Bệ Hạ!"

      như vậy, vẻ mặt nàng lại có chút thất vọng, vì sao, đột nhiên nàng cảm thấy xưng hô này vừa ra, lại có khoảng cách.

      Lúc vẫn là Thái tử, kỳ có khoảng cách như vậy, chỉ mấy ngày quyển cấm, làm cho bọn họ càng chạy càng gần, khiến nàng thiếu chút nữa đối đãi với như nam nhân bình thường.

      Nhưng mà, đột nhiên, thành Hoàng Thượng.

      Vẻ mặt Như Ý có chút ảm đạm, đúng, là Hoàng Thượng, có tam cung lục viện, nam nhân tôn quý nhất thiên hạ.

      Mà nàng... sau này ở vị trí nào?

      "Hoàng Thượng, người tới đón Như Ý và A Mãn!"

      Như Ý như vậy, trong lòng đột nhiên lại rất khó chịu, nàng hề muốn hồi cung.

      "Đây là thế nào?"

      Chiêu Võ đế nâng mặt Như Ý lên, ôn nhu hỏi, "Sao lại khổ sở?"

      "Như Ý khổ sở."

      Như Ý cố gắng tươi cười, mở miệng : "Chỉ là trong lòng Như Ý khó tránh khỏi hơi chút tính tình mà thôi!"

      Cho dù nàng đùa giỡn, tiến cung vốn là chuyện đương nhiên, Thái Tử thành Hoàng Thượng, A Mãn cũng thay đổi thành Hoàng tử, làm sao có khả năng ở bên ngoài.

      Chẳng qua... nghĩ tới nơi này, Như Ý lại nhịn được bắt đầu suy nghĩ miên man. Nay A Mãn là hài tử duy nhất của Hoàng Thượng, mà nàng, người mẹ đẻ này lại xuất thân cung nữ hèn mọn, nàng có bị cướp tư cách nuôi nấng A Mãn hay .

      Tuy rằng nàng rất muốn đánh bay cái ý nghĩ trong đầu này , chung quy đoạn thời gian này tình cảm Hoàng Thượng và nàng, cũng phải là giả, Hoàng Thượng đối xử tốt với nàng cũng phải giả...

      Nhưng ở thời đại này, nếu đưa A Mãn đến cho nữ nhân thân phận cao quý nuôi nấng, mới là muốn tốt cho đứa , mà nàng cũng có thể vì vậy đạt được vị trí tốt. Nay Thái Tử thành Hoàng Thượng, cũng có thể cho là như vậy.

      "Nàng a!" Chiêu Võ đế đột nhiên nhéo nhéo mũi Như Ý, mở miệng , "Lại suy nghĩ lung tung!"

      Như Ý che mũi ngẩng đầu, nhìn Chiêu Võ đế.

      Lại nghe Chiêu Võ đế cười hỏi: "Nàng tin ta?"

      "Như Ý có..."

      Như Ý vội vàng biện giải, lại thấy Chiêu Võ đế cười cười, cam đoan với nàng: "Lúc là Thái Tử, ta có thể bảo vệ nàng, nay thành Hoàng Thượng, ta càng có thể bảo vệ nàng và A Mãn."

      "A Mãn bị người khác cướp , nó chỉ biết có nàng là nương, mà nàng và A Mãn, sau khi tiến cung, điều kiện tốt hơn nơi này."

      "Bệ..."

      Trong lòng Như Ý xúc động, vừa xấu hổ do bị trúng tâm , thêm nữa là vì Chiêu Võ đế cam đoan mà cảm động.

      "Như Ý, nàng tin tưởng ta sao?"

      "Tin." Như Ý gật gật đầu, đột nhiên thoải mái cười, mặc kệ tương lai phát sinh chuyện gì, ít nhất vào lúc này, nàng tin tưởng. Ít nhất lúc này nguyện ý tin cam đoan lúc làm Thái Tử, nàng xem trở thành trượng phu của mình mà đối đãi.

      "Vậy sau này nên gọi ta là Hoàng Thượng, cũng cần gọi ta là Bệ Hạ, ta từng qua, muốn cùng Như Ý làm đôi phu thê bình thường, khi tiến cung, cũng giống như vậy, về sau, nàng liền gọi ta là Thanh Trạch."

      "Thanh..." Như Ý cảm thấy trong cổ họng có chút tắc lại, nhất thời gọi ra miệng được, "Bệ Hạ, Như Ý..."

      "Thanh Trạch." Chiêu Võ đế kiên trì,

      Như Ý hít sâu hơi, nhìn thẳng mắt , thanh tinh tế: "Thanh... Trạch."

      Chiêu Võ đế cũng biết chuyện gì cũng có mức độ, phải từ từ, bức Như Ý quá mức tốt, cười sờ sờ đầu Như Ý, đột nhiên có chút trêu chọc mở miệng hỏi: "Chuyện này, trước so đo với nàng, nhưng mà, lúc nãy lúc ta vào phòng, A Mãn ngủ giường với nàng, chuyện này là như thế nào?"

      Như Ý chớp mắt hai lần, đột nhiên nghĩ đến hơn tháng trước Thái Tử rời với nàng: được đặt A Mãn trong phòng nàng ngủ. tại, nàng lại ôm A Mãn lên giường...

      "Thanh Trạch..."

      Như Ý cúi đầu lôi kéo tay Chiêu Võ đế làm nũng, tiếng gọi tên này, gọi hết sức tự nhiên.

      Mặt Chiêu Võ đế vẫn như cũ, giống như vẫn chưa lay động.

      Như Ý cẩn thận liếc mắt đánh giá, chống lại ánh mắt Chiêu Võ đế, nhịn được rụt cổ, thanh càng thêm ôn nhu, giống như mang theo đường mật ngọt lịm: "Thanh Trạch..."

      tiếng này gọi ra, đừng là Chiêu Võ đế, ngay cả Như Ý cũng nhịn được nổi da gà.

      Nàng làm nũng a!

      Như Ý có chút ủ rũ, nhắm mắt : "Lúc trước chàng làm đại , trong lòng ta lo lắng, buổi tối luôn ngủ được, còn hay gặp ác mộng, ôm A Mãn mới an tâm ngủ."

      Chiêu Võ đế nghe vậy trong lòng khẽ động, thở dài hơi, nhéo nhéo tay Như Ý, mở miệng : "Xem như lý do, chuyện này phạt nàng, bất quá về sau đừng để ta thấy nàng ôm A Mãn ngủ cùng giường."

      "Được." Như Ý nhu thuận gật đầu nhận lời.

      "Về sau, cũng khiến nàng phải lo lắng sợ hãi!"

      Chiêu Võ đế ôm Như Ý vào lòng, giọng than thở.

      Lần này Như Ý hồi cung, cũng tính phải cúi đầu, cũng tính là phô trương.

      Lại càng giống như gia đình phú quý bình thường xuất hành, chỉ là bên cạnh xe ngựa, là người cưỡi ngựa cao to, khuôn mặt nghiêm túc, mắt lộ ra tinh quang, chứng tỏ đoàn người này tầm thường.

      Xe ngựa chạy lộc cộc lộc cộc, Như Ý ôm A Mãn ngồi bên cạnh Chiêu Võ đế, liếc mắt nhìn trộm vẻ mặt buồn rầu của Chiêu Võ đế lúc này, nhịn được bật cười.

      Chiêu Võ đế bưng mặt, ghét bỏ nhìn thoáng qua A Mãn chỉ có lợi cười trong lòng Như Ý, ngữ khí tốt : "Nhũ nương tiến vào bế vật này ."

      "Thanh Trạch..."

      Như Ý nghe vậy vội vàng khoát tay với nhũ nương ở bên ngoài, sau đó nhìn Chiêu Võ đế cầu khẩn : "Chàng xem A Mãn rất đáng , nếu để nó biết cha ghét bỏ nó, thương tâm."

      Dứt lời, ôm A Mãn để sát vào Chiêu Võ đế.

      Chiêu Võ đế trưng ra vẻ mặt nghiêm túc, nhéo nhéo tay của A Mãn, miệng vẫn ghét bỏ : "Vật yếu ớt suốt ngày chỉ biết nằm, nàng đừng ôm tới, miễn cho lại tè ra người ta."

      Như Ý cười trộm chút, lúc trước sau khi nàng và Chiêu Võ đế rời giường, vừa lúc nhũ nương bế A Mãn vừa ăn sữa xong lại, Chiêu Võ đế liền bế, ai biết A Mãn lập tức tặng - phụ thân lâu gặp thân nước tiểu đồng tử.

      Như Ý nghĩ nghĩ, bế A Mãn đặt vào lòng Chiêu Võ đế, mở miệng : "Tuyệt đối , lúc trước là do A Mãn vừa mới ăn sữa nên mới thế."

      "Phải ?"

      Tuy rằng mặt Chiêu Võ đế vẫn ghét bỏ, nhưng tay chân lại phối hợp ôm A Mãn vào lòng, đối với A Mãn trắng trắng mềm mềm giống hệt nắm gạo nếp hé gương mặt nhắn há miệng cười với , khống chế được nhéo chút.

      Động tác của hơi dùng sức, A Mãn xẹp xẹp cái miệng nhắn, ngược lại khóc, chẳng qua lắc lắc tay của mình, dường như bất mãn kháng nghị, miệng a a hai tiếng, tay hướng về phía Như Ý bên này, giống như muốn Như Ý đến ôm.

      "Tiểu tử, im lặng ngây ngô."

      Chiêu Võ đế để Như Ý ôm , tay ôm chặt như cũ, ngoài miệng vẫn ghét bỏ, thế nhưng tuyệt đối nghĩ đến, lúc này biểu tình mặt , có bao nhiêu nhu hòa.

      Như Ý cũng tranh, chỉ mỉm cười nhìn đôi cha con này.

      Vì thế, lúc xe ngựa rẽ vào trong cung, dừng lại phía trước Chiêu Dương điện Chiêu Võ đế cố ý tu sửa, lập tức, cung nữ thái giám thủ ở hai bên đều cố nén kinh hách, trợn mắt há hốc mồm, xem ra lâu nữa trong cung lại dậy hồi tinh phong huyết vũ, Chiêu Võ đế dựa vào thủ đoạn ngồi lên ngôi vị hoàng đế, tay ôm đứa trẻ mền mại, trắng nõn, bên cạnh là nữ tử xinh đẹp, cùng theo xuống xe ngựa, sau đó vào Chiêu Dương điện.

      Chẳng lẽ là nằm mơ!

      Như Ý chậm rãi theo Chiêu Võ đế vào Chiêu Dương điện, mắt nàng đánh giá, càng vào bên trong, trong lòng lại càng nhịn được rung động.

      Rốt cuộc, nàng nhịn được kéo Chiêu Võ đế lại, mở miệng : "Thanh Trạch, hình như nơi này..." Giống như phải hậu cung, cũng giống nơi nàng có thể ở, ngay cả Tiêu phòng cung của Hoàng Hậu, cũng phải như vậy.

      Trước tới toàn bộ kiến trúc thiên về phong cách to lớn hoa lệ, hơn nữa khắp nơi trong cung điện đều khắc rồng quấn quanh các cột và mái hiên, đứng trước đại điện là từng nhóm thị vệ kim khôi thiết giáp, còn có từng nhóm thị vệ qua lại tuần tra cũng đủ biết nơi này tầm thường...

      "Ngày sau, chỗ triều thần vào triều, liền sửa thành Tiền điện Chiêu Dương điện, còn hậu điện, là nhà của chúng ta."

      Chiêu Võ đế sớm có ý này, riêng kiến trúc trong cung, liền chọn cung điện lớn nhất, sai người ngày đêm đẩy nhanh tiến độ tu sửa, về phần Triêu Dương điện ban đầu, để nó chậm rãi hoang phế là được.

      "Nhà chúng ta?"

      Như Ý ngẩng đầu nhìn Chiêu Võ đế, chớp mắt.

      " sai, nàng, ta còn có A Mãn, sau này ở tại nơi này."

      Chiêu Võ đế nắm lấy tay Như Ý, dùng chính tay mình gắt gao vây lấy, giống như cho phép Như Ý lui bước.

      Như Ý ngẩng đầu, cố nén cảm xúc khó hiểu trong lòng, nàng nhìn xung quanh, lại nhìn Chiêu Võ đế và A Mãn đứng trước mặt nàng, nàng nhịn được đặt tay còn lại vào tay Chiêu Võ đế nắm lấy tay nàng, gật đầu giọng : "Đúng...nhà của chúng ta."
      Last edited: 14/11/15
      Layla06, amandatruc, heartheart78836 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :