1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thái tử phi tham ăn - Đẳng Đãi Quả Đa

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 23

      Edit: Diệp Nhược Giai

      Tuy tiểu trắng mập giục Thập Nhất Nương, nhưng Thập Nhất Nương vẫn thấy được vô cùng mong đợi, lần nào đến thăm nàng cũng đều ngó vào giỏ đồ thêu của nàng, thấy có thứ gì giống hà bao ánh mắt khỏi lộ vẻ thất vọng.

      Tuy biết vì sao tiểu trắng mập lại chấp nhất chuyện tỷ muội đích thân làm hào bao quần áo cho mình như vậy, nhưng Thập Nhất Nương quyết định thỏa mãn cho nguyện vọng của . Hừ, phải chỉ là vài đường kim mũi chỉ thôi sao, chắc thể nào khó hơn chuyện chém zombie chứ đúng ?

      Thập Nhất Nương bĩu môi lẩm bẩm mút đầu ngón tay lại bị kim đâm chảy máu của mình, nha hoàn kinh ngạc giữ lại tay nàng, lấy ra lọ thuốc mỡ nghe đồn là bôi lên để lại sẹo như lấy vật quý. Thập Nhất Nương nhíu mày, tuy rằng tiêu độc bằng nước miếng hơi bẩn , nhưng thuốc mỡ này dùng lần nào Xuân Lan đau lòng lần ấy, chắc chắn rẻ, Thập Nhất Nương hết sức nhớ nhung rượu cồn vừa tiện lợi vừa hiệu quả ở đại.

      Chém zombie ra chỉ cần vung từng nhát từng nhát dao trắng xuống (Vì sao phải là dao hồng? Chém zombie phải chém đầu, xin dừng lại vài giây ngẫm nghĩ xem não có màu gì.) Thập Nhất Nương sầu não nhìn hà bao của mình, thể thừa nhận chuyện này còn khó hơn cả chém zombie, ràng nàng chọn hình hoa hướng dương đơn giản nhất để thêu, nhưng có ai có thể cho nàng biết, cái đống vàng vàng giống thứ mà người ta đại tiện ra này là gì ?

      “Cái này……” Xuân Lan cũng biết gì, nàng chỉ có thể an ủi tiểu thư nhà mình, “ ra may quần áo chỉ cần cắt rồi khâu lại thôi, thêu khó lắm, chúng ta luyện may vá trước .”

      Thập Nhất Nương hăm hở trở lại, ân, Xuân Lan đúng, bé cổ đại biết thêu hoa cũng có rất nhiều, đặc biệt là mấy nương nông thôn, họ chỉ biết may vá mà thôi. Chuyện thêu thùa này cần phải có thầy dạy, nhóm thôn thứ nhất là phải làm nông nên tay thô ráp khéo, thứ hai là có tú nương (1) hướng dẫn, cho nên chỉ có thể may vá. Thập Nhất Nương cố gắng tự an ủi mình, cũng xin lỗi Thập Lang vì có hà bao cho , nhưng nàng quyết định may cho bộ quần áo có hai toàn Đại Hạ này, cam đoan mặc bộ quần áo này vào có bò lên đỉnh núi tuyết cũng bị nẻ da.

      (1) Tú nương: Các bác các chuyên may vá thêu thùa trong mấy cửa hàng may mặc.

      Thập Lang mừng quýnh, hề để ý đến chuyện hà bao bị đổi thành quần áo. cũng phải đứa ngốc, hà bao xíu như vậy, muốn khoe cũng rất bất tiện, ai mà đặc biệt chú ý đến hà bao của ngươi đâu, nhưng quần áo giống vậy, mặc người ai cũng thấy được!

      Vì ánh mắt chờ mong của tiểu trắng mập mà Thập Nhất Nương hừng hực nhiệt huyết. Hừ, nàng làm được hà bao là vì biết thêu hoa, chứ còn may may vá vá là sở trường của nàng! Kinh nghiệm tuyệt đối phong phú!

      Thập Nhất Nương cẩn thận may bông vào bên trong lớp da thỏ, sau đó lại may thêm tầng vải dệt mềm mại. Thời đại này có vải bông, chỉ là sản lượng cao. bao lâu sau, nàng làm xong bộ quần áo cho Thập Lang, Thập Nhất Nương vô cùng cảm động, ô ô, hai đời rồi, rốt cuộc nàng cũng kiếm được ít kỹ năng của hiền thê lương mẫu để mà lận lưng.

      Xuân Lan cũng hết sức kích động, oa, quả nhiên tiểu thư nhà nàng có kỹ thuật may vá tồi, ít ra bị kim đâm lỗ chỗ giống cái sàng nữa, mà quần áo này cũng được may rất nhanh.

      “Đây là quần áo á?” Khóe miệng tiểu trắng mập hết co co lại giật giật, đánh giá khoảng cách từ chỗ mình đứng đến cửa.

      Phương thị và Tôn thị ngồi bên cười đến gập cả người lại, lại vô cùng khéo léo chặn đường trốn của Thập Lang, “Thập Lang, muội muội con hiếm khi làm quần áo cho con, con mau mặc thử .”

      Mặt tiểu trắng mập nhăn như khỉ, đau khổ , “Nhưng cái này…… giống quần áo mà.” Ngươi có gặp qua con thỏ nào xài chiêu kim thiền thoát xác chưa (1)? Nếu cái này là quần áo, bằng là bộ da của con thỏ khổng lồ bị lột ra . Đúng vậy, đây là bộ quần áo con thỏ, lông thỏ mềm mại ấm áp, Thập Lang là có thể đoán được quần áo này ấm đến cỡ nào, chỉ có điều......

      (1) Kim thiền thoát xác: Nghĩa bóng là lặng lẽ chuồn mất, ví với việc dùng mưu trí trốn thoát mà người khác kịp phát ra. Ở đây bạn Thập Lang muốn theo nghĩa đen, mọi người đều biết khi con ve thoát xác còn lại cái vỏ rỗng nguyên vẹn, thử tưởng tượng điều đó với con thỏ ~

      Ta muốn làm con thỏ! Làm thỏ cha cũng muốn! Thỏ tướng công lại càng miễn bàn! Trong đầu thoáng vô số những thứ có quan hệ với con thỏ, Thập Lang rất muốn cự tuyệt, nhưng khi nhìn đến bàn tay của Thập Nhất Nương lại do dự. Hai tay Thập Nhất Nương bị kim đâm lỗ chỗ, bị Xuân Lan lấy vải quấn kín lại để chống lạnh chống nước.

      Thập Lang cầm lấy đống da lông kia, dùng tư thế ‘tráng sĩ trở lại’ vọt vào phòng trong.

      “Thập Nhất Nương lợi hại.” Tôn thị khen ngợi, chỉ cần nhìn độ dày của bộ quần áo thỏ kia là biết Thập Nhất Nương đứa này hao tâm tổn trí thế nào, còn có những đường may tinh tế tỉ mỉ để lọt tí gió nào, kiểu dáng lại có thể đạt đến trình độ giữ ấm tốt nhất. Nếu phải đứa này tình nghĩ đến chuyện Thập Lang khổ sở vì bị nẻ da làm sao có thể nghĩ ra bộ trang phục như thế.

      Phương thị cũng mỉm cười, “Bộ quần áo này vừa nhìn là biết rất ấm rồi, lại còn cực kỳ đáng nữa. Thập Nhất Nương vất vả rồi.”

      Thập Nhất Nương được khen ngượng chín mặt, lúc này, tiểu trắng mập mặc quần áo bước ra, ánh mắt Phương thị và Tôn thị đều sáng ngời, oa, thỏ béo đến rồi, quá dễ thương quá đáng .

      Thập Nhất Nương kích động, tay nghề của nàng quả thực là quá tốt, có thể biến tiểu trắng mập thành con thỏ lớn đáng kinh khủng! Xem lỗ tai thỏ rũ xuống kia kìa, xem thân lông thỏ mềm mềm kia kìa, lại xem cái đuôi thỏ tròn tròn cục kia kìa……

      Mắt tiểu trắng mập ngập nước, ủy khuất nhìn đám nữ nhân xem như thỏ mà xoa nắn từ đầu đến chân.

      “Bộ này tệ.” Phương thị thấy tiểu trắng mập chu cái miệng hồng hồng nhắn lại càng giống tiểu kim đồng hầu hạ bên cạnh Bồ Tát, trong lòng mềm thành bãi nước, Nhị đệ muội cứ ghét bỏ Thập Lang béo, ra béo đáng biết bao, “Thập Lang, con xem, bộ quần áo này kín mít hề có kẽ hở nào, ấm áp cực kỳ nha.”

      Nhịn được mà ngắm nghía cục đuôi tròn xoe sau mông con trai mình, Tôn thị cũng nhịn cười an ủi con, “Thập Lang, áo khoác vẫn có thể bị lọt gió đằng trước, áo lông lại che được lỗ tai. Con xem, mặc bộ này con lo lỗ tai bị nẻ da nữa.”

      Thập Nhất Nương cũng gật đầu mạnh, “Đúng vậy, Thập Lang ca, về sau cho dù tuyết rơi cũng sợ, y phục này cực ấm...... Nhưng sao vẫn cảm thấy có chỗ nào đó đúng lắm, hình như là vẫn thiếu gì đó……”

      Thập Nhất Nương bảo Thập Lang dạo vòng, mới vỗ tay, “Quên bao tay.” Lại cầm lấy ít da thỏ lên làm bao tay, vài nữ nhân hai mắt tỏa sáng hứng thú vọt qua trợ giúp, bao lâu sau, đôi bao tay da thỏ mềm mềm ra đời.

      Thập Nhất Nương vừa lòng nhìn thành phẩm của mình, “Quá dễ thương, Thập Lang ca là rất dễ thương.”

      đám nữ nhân cũng kích động đến muốn xỉu, “Thập Lang, vẫy tay xem ~~”

      Thập Lang mặc đồ giống thỏ chu miệng hồng hồng, tình nguyện giơ lên ‘móng’ thỏ đầy lông vẫy vẫy, cũng cố gắng giấu chân vào dưới cái bàn, hức, nếu Thập Nhất Nương nhớ tới chuyện phải cải biến đôi giày của thảm rồi. Chỉ cần nghĩ đến chuyện chân mình cũng bọc trong đống lông, Thập Lang liền mơ màng, ha ha, đó căn bản chính là ác mộng.

      Mấy nha hoàn cũng khen tiểu trắng mập mặc đồ thỏ đến mức hoa nở đầy trời, tiểu trắng mập biết quần áo này chắc chắn thể mặc, chỉ có thể cắn răng , “Đại bá mẫu, mẹ, nếu bộ quần áo này ấm áp như vậy, bằng muội muội cũng mặc chung .” Hừ, nếu có người chê cười ít ra cũng có bạn.

      “Đúng là ý kiến hay.” Phương thị đồng ý: “Nào, Nhị đệ muội, chúng ta cũng làm cho Thập Nhất Nương vài bộ như thế.”

      “Con muốn màu phấn hồng!” Thập Nhất Nương vội .

      Nàng biết vì sao phải ngượng, đời trước vừa đến mùa đông nàng liền cosplay thành kính thưa các loại động vật, thỏ tính là gì chứ, gấu trúc, gấu Bắc Cực, khỉ lông vàng thậm chí cả khủng long nàng đều từng cosplay qua, ân, dựa theo kinh nghiệm của nàng, lễ mừng năm mới mà cosplay thành động vật sang nhà hàng xóm, được cho đặc biệt nhiều kẹo.

      “Đại bá mẫu, Nhị bá mẫu, Thập Nhất Nương muốn bộ hồ ly, với cả làm mấy bộ đồ gấu, hổ cho ca ca cũng tệ.” Thập Nhất Nương cười tủm tỉm , trong xe lông thú mà tổ phụ đưa đến còn có da gấu hiếm có đó nha.

      Phương thị và Tôn thị đều cảm thấy như vừa phát ra được lục địa mới, mắt sáng ngời ngời, chủ ý này là quá tốt! Trước kia các bà cũng chỉ nghĩ đến chuyện làm áo khoác dài, áo choàng có nón, áo lông, chưa bao giờ nghĩ đến chuyện làm bộ quần áo giống động vật.

      Thập Lang vươn ngón tay ra, đây là đôi bao tay có thể để người đeo cử động được như bình thường, khi nào muốn làm việc có thể tách ngón tay ra. Thập Lang đăm chiêu thử viết chữ vẽ hình chút, tuy rằng đủ thoải mái để làm những thứ tinh tế, nhưng nếu cầm đao bắn cung bị ảnh hưởng gì lớn, nhất là dưới tình hình bị đông cứng vào ngày đông, đôi tay múa đao vung thương mà có gì bảo hộ rất đau khổ……

      Tác giả ra suy nghĩ của mình: Vở kịch nhỏ 1

      Thập Lang (vẻ mặt đau khổ): Vì sao Thập Nhất Nương lại nghĩ đến chuyện làm bộ đồ thỏ cho huynh? Quần áo bình thường được sao?

      Thập Nhất Nương: Đương nhiên là muốn tránh việc phải thêu hoa, người bình thường đều có thói quen thêu hoa quần áo, mà quần áo thỏ cần. Huynh xem có con thỏ nhà nào thêu hoa thân ?

      Vở kịch nhỏ 2

      Xuân Lan: Nô tỳ tiểu thư của chúng nô tỳ có thiên phú mà, xem đường may này kín như thế nào , lại còn cực kỳ ngay ngắn nữa. Vì vậy tiểu thư à, chúng ta thêu hoa !

      Thập Nhất Nương lại thêu ra đống màu vàng bự chà bá.

      Xuân Lan: Ô ô, vì sao, ràng tiểu thư may vá đến nỗi mà.

      Thập Nhất Nương: Hắc hắc, chẳng lẽ lại với em là ta toàn dùng thân thể để luyện may vá sao? Còn về chuyện thêu hoa, có việc gì ai mà thêu hoa người đâu cơ chứ.

    2. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 24

      Edit: Diệp Nhược Giai

      Ngày hôm sau, Phương thị cùng Tôn thị bắt đầu sáng tạo ra các loại kiểu dáng quần áo cho hai đứa , mở ra trào lưu trang phụcđộng vật, cố gắng làm sao cho dễ thương nhất.

      Nhờ vào gợi ý của bao tay, Thập Nhất Nương nhớ tới bộ chụp tai giữ ấm và dép lê bằng lông.

      Thập Lang nhìn thân lông thỏ của mình, sau đó lại nhìn nhìn móng vuốt thỏ của mình, cuối cùng tầm mắt dời đến dép lê thỏ chân, đó có may đôi mắt bằng hồng bảo thạch cùng với lỗ tai dựng thẳng lên……

      Thập Lang bi thương, vẫn tránh được......

      Thập Nhất Nương chỉ cho hai vị bá mẫu làm đồ chụp tai, cuối cùng làm ra được bộ chụp tai bằng lông hồ ly đỏ, lớp lông mềm mềm cực kỳ xinh đẹp. Hai vị bá mẫu cười khanh khách đeo lên, quả cầu lông màu đỏ nổi bật tươi đẹp hoạt bát trong ngày đông giá rét, tôn lên khuôn mặt vốn xinh đẹp tuyệt trần của các bà, khiến cho vô số nha hoàn cũng động tâm. đến hai ngày, ở khắp nơi trong An phủ đều có thể thấy được những nha hoàn mang theo bao tay cùng đồ chụp tai đáng , hơn nữa ngoài phủ cũng nối gót bắt chước theo.

      Sau chuyện củ cải trị nứt da, bao tay Thập Nhất Nương làm khiến cho Phương thị chú ý lần nữa.

      chỉ có mình Thập Lang nhìn ra công năng của đôi bao tay này, mà Phương thị cũng nhìn ra. Bà là điển hình của đương gia chủ mẫu, đối với những thứ có thể sử dụng trong chiến tranh đều đặc biệt nhạy cảm, lập tức lệnh cho toàn bộ nha hoàn trong phủ tập trung làm bao tay da, cũng mời tú nương bên ngoài về làm chung, ngoài ra còn sai người thu mua da lông và vải bông ở khắp nơi. May mà bao tay này quá hao phí vật liệu để làm ra, cách may cũng khó, vì vậy quá mấy ngày, trong phủ có hàng ngàn đôi bao tay, Phương thị chuẩn bị cho người đưa ra biên cương.

      Đương nhiên tốc độ và tay nghề của Phương thị và Tôn thị hơn Thập Nhất Nương rất nhiều, làm ra nhiều bao tay như vậy nhưng cũng ảnh hưởng gì đến chuyện may quần áo, chẳng bao lâu nữa bộ quần áo thỏ trắng của Thập Nhất Nương được làm xong, còn về phần hồng nhạt phải chờ thêm vài ngày nữa, Tôn thịđang bảo người ta cầm nhuộm màu rồi.

      Thập Nhất Nương hớn hở mặc mộ bộ đồ thỏ giống Thập Lang, khác gì đôi huynh muội thỏ thương lẫu nhau.

      Thập Nhất Nương vẫn chưa được, ngồi dưới tàng cây hồng mai, cầm bình nước nóng có đôi mắt thỏ đỏ cùng với lỗ tai thỏ dài tay, miệng phả khói trắng, chỉ huy Thập Lang đắp người tuyết.

      Thời này có máy ảnh, nhưng điều này cũng ngăn được hứng thú muốn vẽ tranh lưu niệm của Tôn thị. Bà lấy giấy bút, vẽ ra hình ảnh hai con thỏ đắp người tuyết dưới những bông mai đỏ rực. , là ba con thỏ, thừ mà bọn Thập Lang đắp ra phải người tuyết mà là con thỏ còn trắng mập hơn so với bọn họ, dùng vải đỏ làm tròng mắt, rất sống động, vô cùng khả ái.

      Khuôn mặt Thập Nhất Nương ửng hồng trong tuyết trắng, ánh mắt đen bóng như ngọc trai đen, cười lên trông đáng cực kỳ.

      Tôn thị tỉ mỉ vẽ ra, thể nào dừng bút lại được. Bà muốn vẽ đủ loại hình thái của Thập Nhất Nương...... Sau đó đốt tranh cho A Chỉ tỷ tỷ xem.

      Thập Nhất Nương cười sung sướng, giống như đóa hồng mai nở rộ trong tuyết trắng.

      A Chỉ tỷ tỷ nhất định rất vui, điều mà bà luyến tiếc nhất trước khi qua đời chắc hẳn là Thập Nhất Nương...... Khi đó bọn họ mất bao nhiêu sức lực cũng vẫn thể khép lại hai mắt chảy huyết lệ của người mẹ đáng thương kia……

      “Tiếc là có củ cải đỏ……” Tiếng cười của Thập Nhất Nương lanh lảnh như chuông bạc, giống như có thể đem vui vẻ lây nhiễm cho những người xung quanh, “Con thỏ nên cầm củ cải đỏ mới giống.”

      “Thập Nhất Nương, củ cải trắng được sao?” con thỏ béo khác hỏi, “Hay là lấy cải trắng ?”

      ràng là hình ảnh vui vẻ như vậy, Tôn thị lau nước mắt, mỉm cười chấm ít mực màu đỏ tô lên đóa hoa mai, sau đó là đôi mắt thỏ, liền hoàn thành bức tranh vẽ hai đứa tràn ngập sức sống, hoàn toàn trái ngược với vẻ tịch của tuyết trắng mùa đông.

      ***************************

      nam nhân cực kỳ tuấn mỹ khiến người ta cảm giác ấm áp như gió xuân cầm lấy đôi bao tay bằng da hồ ly màu trắng có viết hai chữ “phụ thân”, ngón tay vuốt ve hai chữ “phụ thân” đó, trong mắt lộ ra ý cười ấm áp.

      Nam nhân mở thư ra, phong thư căng phồng, mở ra mới phát bức họa, nam nhân sửng sốt, sau đó nhịn được cười ha hả.

      An lão nguyên soái kỳ quái, đoạt lấy bức tranh trong tay con trai mình, sau đó cũng nhịn được nở nụ cười, “Tranh này chắc là do Nhị tức phụ vẽ rồi, bộ quần áo này hiếm lạ, đám cháu cháu trai của ta đều biến thành con thỏ......”

      Trình độ vẽ của Tôn thị đương nhiên thể bằng An Tam gia từng thi đậu Trạng Nguyên được, nhưng bức tranh này lại vô cùng thu hút người khác. Trước khi nhập quân, An lão nguyên soái là thư sinh, đương nhiên ông nhìn ra được người vẽ tranh này dụng tâm thế nào, nếu phải quý hai đứa kia thể nào vẽ ra bức tranh ấm áp lại mang máng chứa đựng nỗi buồn như vậy, có thể là linh khí trong tranh và tình cảm của người họa sĩ bù lại những thiếu sót trong kỹ thuật vẽ, khiến cho bức họa này trở nên trân quý hiếm có.

      “Bé cưng gầy quá, ràng là kém Thập Lang bao nhiêu tuổi, nhưng cơ thể nhìn qua lại chỉ bằng nửa Thập Lang. Bé cưng đáng thương của ta, chờ ông nội về nhà, mỗi ngày đều bảo người ta nấu cho cháu nhiều món ngon……” An lão nguyên soái xót xa .

      An Tam gia cũng để ý tới lão nhân vừa lải nhải vừa ngắm mãi bức tranh vẽ cháu trai cháu nhà mình biết chán, ông mở ra bức thư do nữ nhi viết, giật bắn mình vì chữ viết của nữ nhi mình. Ha ha, nữ nhi biết là ở quân doanh thiếu thịt, nên đặc biệt nhắc cho ông nhớ lại mùi vị móng gà đây phỏng? (chú thích: ý là viết chữ như gà bới đấy ạ)

      Tuy rằng vô cùng ghét bỏ, nhưng động tác của An Tam gia lại hoàn toàn trái ngược, cẩn thận gấp thư lại, dùng giấy dầu chống sâu bọ bọc lại cẩn thận, hàm chứa ý cười cất xuống đáy hòm.

      An nguyên soái lưu luyến rời buông tranh xuống, cầm lấy đôi bao tay da gấu có thêu hai chữ “tổ phụ”, thấy bao tay có thể tách mở ở các đầu ngón tay, gây ảnh hưởng gì đến chuyện cầm đao cưỡi ngựa, có thể thấy người chế tạo ra rất cẩn thận. An lão nguyên soái đeo bao tay vào, vuốt ve lớp lông mảnh tay hơi hơi thở dài: “Chỉ riêng chuyện bao tay này thôi, ta phải báo chiến công cho bé cưng rồi. Có thứ đồ này, còn có biện pháp trị nẻ da bằng củ cải nữa, chắc là mấy mùa đông sau này còn sợ da bị khô nẻ nữa, tay mấy binh lính cầm vũ khí đều khá hơn rất nhiều.”

      An Tam gia chậm rãi đeo bao tay vào, nhớ đến mấy lời mà nữ nhi viết trong thư, nhịn được lại mỉm cười: “Phụ thân, chiến công cần, tiểu nha đầu muốn được thưởng.”

      An nguyên soái hưng trí bừng bừng hỏi: “Ái chà, tiểu nha đầu lại còn muốn thưởng nữa cơ à, nghe xem con bé muốn được thưởng gì?”

      “Tiểu nha đầu muốn ăn đồ ăn ngon, chờ đến mùa xuân, muốn chúng ta gửi cho nàng các loại món ăn thôn quê ở đây……” Đôi mắt xinh đẹp của An Tam gia tràn ngập ý cười, nhất định là đứa này chơi lâu với Thập Lang nên đầu óc cũng chỉ toàn nghĩ đến chuyện ăn thôi.

      “Điều đó có gì là khó.” An nguyên soái cười ha ha, “Đúng rồi, gửi thêm da lông về cho bé cưng , viết thư bảo Đại tức phụ, Nhị tức phụ đem toàn bộ mấy thứ da lông đó may thành mấy bộ quần áo giống trong tranh này. Lão Tam, con xem xem có da hổ , Thập Lang muốn làm thỏ......”

      An Tam gia cũng bật cười, nhịn được mà nhìn bức tranh kia, biết là do Thập Lang quá béo, hay là nữ nhi của ông gầy đến đáng thương đây nữa. Aiz, từ khi nữ nhi tỉnh lại, ông còn chưa được gặp nàng lần nào đâu. Người Hồ chết tiệt, sớm nên diệt sạch bọn họ , toàn gây trở ngại cho nhà người ta đoàn viên với nhau, xuống địa ngục hết !

      “Khoan, lão Tam, giao bức tranh ra đây.” An nguyên soái hầm hè nhìn thằng con trai muốn lén lút chôm bức tranh , “Đây là tranh do chị dâu con vẽ, con làm em chồng mà cũng muốn chôm sao?”

      An Tam gia buồn bực giao tranh ra, vẻ mặt khó chịu nhìn lão đầu ngắm bức tranh cười ngây ngô cả buổi trời, sau đó độc chiếm mình!

      An Nhị gia cũng đến đây náo loạn nửa ngày, lão đầu chỉ cho bọn họ xem chứ cho lấy. An Nhị gia thanh tú hiếm khi tức giận đến mức thể ra mặt đàn ông của mình, chỉ tiếc là sức chiến đấu kém hơn lão cha bưu hãn lại biết xấu hổ của mình, cuối cùng chỉ có thể rưng rưng ngồi vẽ vòng tròn trong góc tường: Lão cha quá đáng mà, đó chính là tranh do nương tử thân nhà người ta vẽ!

      An Tam gia hừ tiếng, vậy còn nữ nhi của ông sao, đó chính là nữ nhi thân của ông! Nhưng ít ra An Tam gia còn thu được bức thư do nữ nhi của ông đích thân viết, ha ha, hàng này chíng là hàng độc quyền!

      Tác giả ra suy nghĩ của mình: Vở kịch nhỏ:

      Thập Lang (mặt chút thay đổi nhìn tạo hình con thỏ của mình): Thập Nhất Nương, quần áo thỏ trắng rất mau bẩn, nhất là dép lê con thỏ là dễ bị bẩn nhất, chúng ta vẫn nên đổi sang quần áo bình thường .

      Thập Nhất Nương (bừng tỉnh hiểu ra): Sao muội lại có thể nghĩ đến điều đó chứ. Nào, đây là ếch, màu xanh biếc sợ bị bẩn.

      Thập Lang (Mặt nổi đầy gân xanh): Thập Nhất Nương, đây chính là mũ ếch màu xanh biếc!
      (Diệp Nhược Giai: Theo như mình hiểu chắc ý bảo là mặt xanh lét như ếch rồi đấy ạ)

    3. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 25

      Edit: Diệp Nhược Giai

      Tư Đồ Tứ Lang hoảng hốt nhìn con nai nhảy bắn xa, hoa tươi nở rộ cùng với đàn bướm lượn lập lờ hợp với thời tiết nay.

      là khó tin, ràng bên ngoài là tháng mười hai rét mướt.” Nơi này lại có ánh nắng ấm áp như mùa xuân, ngay cả mấy con gà rừng cũng dường như sợ người, cục cục kêu lớn nhảy qua nhảy lại.

      An Tam Lang cười cười, đến gần hồ nước lớn bốc khói mù mịt, “Hai năm trước huynh đến đây lần, chắc nơi này vốn dĩ là miệng núi lửa lớn, sau đó tuyết đọng lại, bị tan ra thành hồ nước nóng, có lẽ là vì hồ nước nóng mà nơi này bốn mùa đều như mùa xuân, thu hút ít động vật đến định cư.”

      Lâm Nhị nhìn các loại động vậtchạy tới chạy lui, liếm liếm miệng, “Cứ tưởng là năm nay phải ăn lương khô đón năm mới, xem ra cần phải vậy nữa, thịt dự trữ rất dồi dào nha.”

      Tư Đồ Tứ Lang nhìn dược liệutrân quý tay, cười cười : “Huyết tham cũng chỉ có thể mọc lên ở nơi nóng lạnh giao thoa này, nhưng mấy ai có thể chịu mạo hiểm đối đầu với mưa rền gió dữ và giá rét cắt da bò lên dãy núi cao mấy ngàn thước để tìm nó chứ.” Lần này còn tìm được cả vài đóa tuyết liên trân quý nữa, vừa vặn có thể đưa cho nương và tỷ tỷ dùng, ánh mắt Tư Đồ Tứ Lang tràn đầy cảm kích nhìn An Tam Lang, nhưng cũng ra lời cảm ơn nào, tại còn chưa có năng lực gì, phải thời điểm để báo ân.

      An Tam Lang thản nhiên cười cười, ánh mắt lên vẻ rầu rĩ, tuy Tư Đồ Tứ Lang , cũng cố gắng giấu diếm, nhưng sao lại thấy được thi thoảng Tư Đồ Tứ Lang lại xoa xoa ngực, cả tiếng hít thở càng lúc càng nặng nữa. Thời tiết khắc nghiệt này còn phải kéo dài thêm ít nhất hai tháng, băng đỉnh tuyết sơn quanh năm tan, hai tháng sau làm thế nào để rời cũng là vấn đề lớn, hy vọng nơi bồng lai tiên cảnh này có thể điều trị cho Tư Đồ Tứ Lang khôi phục lại trạng thái tốt nhất.

      biết những người quen sống ở vùng đồng bằng khi lên cao nguyên buồn ói, nghiêm trọng hơn là có thể bị ù tai chảy máu mũi. Tư Đồ Tứ Lang có ý chí mạnh mẽ, công phu cũng tệ, nhưng vẫn còn quá , hơn nữa bệnh nơi cao nguyên cũng liên quan gì đến chuyện công phu có cao hay , hy vọng hai tháng này thuận lợi.

      **********************************

      “Cũng sắp đến lễ mừng năm mới rồi, sao ca ca vẫn còn chưa về chứ.” Thập Nhất Nương nhìn gió tuyết bên ngoài, thầm.

      “Bọn họ phải đợi tuyết tan rồi mới về được.” Thập Lang biết những chuyện mà An Tam Lang trải qua khi tìm huyết tham hai năm trước, , “Tuyết lớn như vậy, bây giờ bọn họ mà về cũng an toàn.”

      “Ca ca và Tư Đồ đại ca đáng thương, biết năm nay bọn họ phải đón năm mới ở nơi hang hốc nào nữa, cả mấy người ông nội và cha nữa, cuộc sống ở quân doanh nhất định được tốt, lần trước Ngũ Lang ca viết thư bảo bánh trong quân doanh cứng đến mức có thể làm đá chọi người.” Thập Nhất Nương thở dài .

      Thập Lang vừa nghe lập tức đồng tình: “Hay là, Thập Nhất Nương, chúng ta lại làm thêm ít thịt khô đưa đến đó .” Thịt khô mà Thập Nhất Nương làm có cứng như đá giống người khác làm, thịt khô ngũ vị hương nàng làm rất mềm, càng ăn càng thơm, cho dù là người già cũng có thể ăn được. Lúc làm lợi dụng ăn qua ít, cả thịt vụn nữa, trộn với cơm cũng ngon làm bánh cũng ngon, đều là mỹ vị cả.

      Thập Nhất Nương cười cong mắt, liên tục gật đầu: “Đúng vậy, làm cả thịt khô nữa, Thập Lang ca cũng đến giúp .”

      Có lẽ là do sắp đến lễ mừng năm mới mà trong nhà tích trữ rất nhiều đồ ăn, thịt thà gì đó hề thiếu thốn. Mọi người trong nhà đều bắt tay vào làm thịt khô thịt vụn, dù như vậy, thịt khô thịt vụn làm theo phương pháp bí mật của Thập Nhất Nương vẫn là cung đủ cầu, vì An nguyên soái dứt khoát đem nó ra làm phần thưởng, nên đám binh lính chảy nước miếng tí tách vô cùng dũng mãnh đuổi đánh kẻ địch. Xông lên! Vì thịt khô thịt vụn!

      Ngoài ra, bánh dày Thập Nhất Nương làm cũng rất tuyệt, bánh dày trắng tinh vốn dĩ cứng ngắc, nhưng ngâm qua nước ấm xong đặt lên lửa than nướng, cả chiếc bánh dày liền phồng lên, vừa mềm vừa dẻo, ăn bao nhiêu cũng thấy ngán, ăn cùng với nước đường lại càng ngon nghẻ, hề thua kém bánh trôi. Mấy huynh trưởng và trưởng bối khen dứt miệng, An nguyên soái lại cảm thấy nên xin chiến công cho cháu của mình, bánh dày này vừa thuận tiện mang theo mà phương pháp nấu nướng lại còn đơn giản, mùi vị thơm ngon, làm quân lương rất tốt nha.

      *****************************

      Năm mới tết đến, cúng bái ở từ đường là chuyện thể thiếu, tiểu trắng mập là nam nhân duy nhất ở nhà của An gia, liền dẫn đầu tế bái tổ tiên.

      Tiểu trắng mập làm người đứng đầu nhà tay tổ phụ, bỗng nhiên cảm thấy mình như trở nên cao lớn hơn, vì vậy cố gắng tạo ra khí trang nghiêm, nhưng khi thấy Tôn thị con cháu đời sau là quả cầu thịt béo ú như vậy, bà cảm thấy vô cùng có lỗi với tổ tiên An gia.

      “Heo béo!” Thập Nhất Nương cảm thán nhìn heo nướng vàng óng đặt bàn cúng, heo này béo cách quá đáng rồi, đúng là hiếm thấy.

      Tiểu trắng mập mặc thân đồ cát phục giọng , “Muội muội, cho dù muội có đói bụng cũng thể cắn đâu đấy, đây chính là đồ cúng cho tổ tiên.“

      Thập Nhất Nương trề môi, “Muội cũng phải là huynh, hơn nữa con heo này béo như vậy, nhiều mỡ lắm. Nếu làm heo nướng tốt nhất vẫn là nướng heo sữa, ăn cực thơm, chứ mấy con già thế này vị ăn ngon nữa.”

      Tiểu trắng mập cũng đồng ý, “Đúng vậy, cho nên heo này nướng lên chủ yếu là để tế bái tổ tiên và làm quà biếu, chúng ta chỉ ăn tượng trưng vài miếng thôi, còn lại hoặc là chia cho hạ nhân hoặc là phát cho người nghèo.”

      Thập Nhất Nương tỏ vẻ hiểu, cái này cũng giống như chuyện phát đồ tết vào năm mới vậy.

      “Vậy mấy người nuôi heo có thể được lợi rồi. Đúng rồi, muội nghe bình thường người ta bày mâm cúng tổ tiên chỉ có mỗi cái đầu heo mà thôi, do thịt heo rất quý nên chỉ dùng đầu heo thôi sao? Chỉ có mỗi cái đầu heo đón năm mới phải là cung đủ cầu sao?”

      “Cũng hẳn.” Thập Lang , “Chúng ta tế bái tổ tông vẫn có thói quen cúng nguyên con, giống người khác chỉ cúng mỗi cái đầu heo, để bữa nào huynh lật gia phả ra xem thử xem có tìm ra nguyên nhân . Đầu heo quẳng ra ngoài trời tuyết muốn để bao nhiêu ngày cũng được, cho nên có rất nhiều người mua đầu heo từ năm trước trữ sẵn vì sợ đến tết mua được, nhưng người nuôi heo ít, cho dù đến tết heo quý hơn so với bình thường chút nhưng vẫn đến nỗi nào.”

      Thập Nhất Nương sờ sờ cằm, có chút khó hiểu, thịt heo cao quý giống như thịt dê, vậy vì sao tế bái cúng dê mà lại cúng heo chứ.

      “Chắc là do heo rất bự, nhìn đập vào mắt hơn. Nghe người xưa rất sùng bái sức mạnh của lợn rừng trâu rừng, cho nên hồi xa xưa khi mới bắt đầu, người ta hay cúng đầu heo hoặc đầu trâu. Nhưng trâu rừng rất hiếm, hơn nữa trâu phải để lại để cày ruộng được phép tùy ý bắt giết, chắc vì thế nên mới chỉ có thể dùng đầu heo .” Thập Lang được chắc chắn cho lắm.

      Phương thị khụ tiếng, Thập Lang vội vàng đứng thẳng người lại chờ nghi thức bắt đầu.

      Tôn thị ôm lấy Thập Nhất Nương ngồi ghế theo phía sau Thập Lang. Ừ, nặng hơn rồi, Tôn thị vô cùng vừa lòng, da mặt của nàng cũng mịn màng hơn trước rồi, thịt mềm mềm non nớt, giống như quả táo chắc nịch mọng nước. Phương thị Tôn thịyêu thích buông tay, thường xuyên nhịn được mà xoa nắn.

      Tóm lại Thập Nhất Nương có thể tỉnh lại đều nhờ tổ tiên phù hộ cả, lát nữa nhất định phải bảo nàng dâng hương cho tổ tiên An gia.

      Thập Nhất Nương nằm trong lòng Tôn thị, dáng vẻ nghiêm túc nhìn rừng bài vị trước mắt. Tổ tiên An gia sinh sống ở tây bắc hơn hai trăm năm, những thế hệ cha ông trước thời An nguyên soái đều theo nghiệp văn là chính, cho đến khi An gia bị người Hồ giết hại đến mức gần như bị diệt tộc, chỉ còn lạiAn nguyên soái cùng vị tộc thúc, thù hận khắc vào trong máu thịt của An nguyên soái, vì vậy ông bỏ văn theo võ quyết sống mái phen với bọn người Hồ.

      Nhìn gia phả thấm đẫm máu tươi, hai trăm người An gia bị tàn sát, trong đó có cả đứa chưa được đầy tháng……

      Thập Nhất Nương sờ sờ ngực, cảm thấy máu mình nóng lên, là vì nàng cũng là người An gia sao, nàng cảm giác được phẫn nộ cùng oán hận như khắc vào xương mình……

      Đồ ăn đón tết chắc chắn là vô cùng phong phú, lắm thịt lắm cá, mỗi ngày béo thêm ba cân phải là chuyện thể, vì thế Thập Lang tham ăn lại béo núc ních thêm vài vòng, cả người giống quả cầu thịt tròn lẳn.

      Thập Nhất Nương hớn hở nhìn từng mâmthức ăn ngon được bê lên, thịt heo ướp tỏi hấp, tệ, chỉ là hơi béo chút thôi. Thịt dê hoàng kỳ (1)? ra chính là canh thịt dê hoàng kỳ thôi, mùa đông ăn thịt dê là hợp nhất, canh nóng hôi hổi uống rất sướng.

      (1) Hoàng kỳ: là rễ phơi hay sấy khô của cây hoàng kỳ, là vị thuốc đông y.

      Khiến Thập Nhất Nương phải sợ hãi than lên chính là món ăn gọi là ‘hồn dê chợt mất’, sau khi làm sạch ngỗng và dê, làm lông moi nội tạng, rồi nhét gạo nếp và thịt được nêm nếm gia vị vào trong bụng ngỗng, sau đó lại nhét ngỗng vào trong bụng dê, đem nguyên con dê nướng, cuối cùng lấy con ngỗng ra ăn. Nhưng đây là cách ăn của mấy người thích khoe khoang trong kinh thành, còn người An gia thịt dê này nọ cũng ăn tuốt luốt, nếu chỉ ăn con ngỗng thôi quá xa xỉ . Người bên nhị phòng An gia ai nấy đều thích ăn ngon, những món ăn của bọn họ khá là tinh xảo, nhưng điều đó có nghĩa là lãng phí thức ăn, đó là lý do vì sao An Nhị gia và Thập Lang tham ăn cải biến chút, cho nên thịt dê nướng bên ngoài ăn cũng vô cùng ngon.

      Tết đến chỉ có ăn ăn và ăn, Thập Nhất Nương cười tủm tỉm chờ. Tuy bây giờ mấy món nàng ăn vẫn phải ít dầu ít muối, nhưng Hồ đại phu dạ dày nàng có vấn đề gì nữa, ăn nhiều chút cũng sao. Phương thị chia cho nàng vài miếng thịt dê, đương nhiên thể thiếu phần thịt ngỗng ngon nhất, ngoài ra còn có nửa chén xôi trong bụng ngỗng. là nửa chén nhưng ra cũng chỉ có vài miếng, bởi vì chén của nàng được chế tạo đặc biệt, cực kỳ luôn!

      Thập Nhất Nương oán thầm, ai bảo con nít phải ăn chén chứ, điều này công bằng chút nào!

      An Tam Lang an ủimuội muội, “Thập Nhất Nương, chờ khi nào muội khỏe hẳn được ăn, hơn nữa xôi tuy ăn ngon nhưng dễ tiêu, ăn bột la được ?”

      Bột la? Thập Nhất Nương tò mò, đến khi cơm được bê lên mới hiểu, đây phải là cơm nắm hoa quả sao? ‘Hồn dê chợt mất’ tuy ăn ngon , nhưng giống với thịt dê nướng, thịt heo và canh thịt dê, đều vô cùng béo, còn cơm nắm hoa quả có vị thanh đạm chua chua, hơn nữa còn có rau quỳ trộn trong đó, rất tốt cho tiêu hóa. Thập Nhất Nương khỏi cảm khái về năng lực của An nguyên soái, ngày tết mà vẫn có hoa quả làm cơm nắm, lại còn có rau tươi mà ăn, rất hiếm có.

      Ngoại trừ mấy món chính này, bàn còn bày quýt, hồng, mấy loại hoa quả được lưu trữ tốt từ mùa thu, cùng với món điểm tâm gọi là cự thắng nô, ra chính là bánh rán, bột mì với mật và mỡ dê, mặt rắc thêm ít hạt mè. Thập Nhất Nương ăn thử khối , cũng khá được nhưng vẫn bằng bánh rán,lại còn hơi bị ngấy quá. Thập Nhất Nương ăn quen mấy món điểm tâm ở đại, cảm thấy sơn dược cao ăn buổi sáng vẫn ngon hơn. Vì thế nàng dồn hết tinh lực tập trung ăn món cơm nắm hoa quả, tuy gọi là cơm nắm, nhưng vẫn dùng thìa để ăn, chung quy mọi người vẫn cảm thấy dùng tay bốc có vẻ hơi thô bỉ.

      Thập Nhất Nương cầm thìa ăn từng miếng từng miếng cơm nắm ngon lành, đôi mắt bắt đầu cong lên như trăng rằm. Thập Lang lại càng cần phải , chỉ thiếu nước chưa cắm luôn đầu vào trong mâm thôi. Phương thị cùng Tôn thị tuy thấy đồ ăn ngon nhưng dám ăn tùy ý, chỉ sợ ăn xong lại hối hận, chứ nếu mà ăn lung tung thả cửa như hai tên tiểu tham ăn kia, sau đó chắc chắn phải càng thêm cực khổ mà tập thể dục.

      Tác giả ra suy nghĩ của mình: Vở kịch nhỏ:

      Thập Lang: Thập Nhất Nương, huynh tìm ra được vì sao tết nhà mình cúng nguyên con heo rồi……

      Thập Nhất Nương: Vì sao? Vì nhà chúng ta rất vĩ đại, rất lợi hại, được rất nhiều người tôn kính……

      Thập Lang: phải, bởi vì tổ tiên của chúng ta cực kỳ tham ăn, bảo là chỉ có mỗi cái đầu heo đủ chia.

      Chú thích:

      Hoàng kỳ:

      [​IMG]

      Canh thịt dê hoàng kỳ:

      [​IMG]

    4. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      ha ha truyen hay wa ban oi

    5. Aliren

      Aliren Active Member

      Bài viết:
      100
      Được thích:
      81
      đọc truyện này nhớ truyện có bạn Cố di nương, toàn thức ăn ngon ko à? haizzz kích thích quá

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :