1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thái tử phi tham ăn - Đẳng Đãi Quả Đa

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 19

      Edit: Diệp Nhược Giai

      Lúc này nữ đầu bếp đẫy đà nhìn Thập Nhất Nương như nhìn vua đầu bếp, hai mắt bà sáng lấp lánh nhìn nàng, vô cùng nịnh bợ: “Tiểu thư, còn muốn làm gì thì xin cứ phân phó.”

      Đến khi làm tương ngọt, nữ đầu bếp đẫy đà hết sức phối hợp theo, phải chỉ làm có lệ như khi nãy, hơn nữa còn vô cùng tích cực đẩy mọi người trong phòng bếp ra ngoài. Hừ, tưởng nhìn trộm bí tịch nấu nướng của An gia miễn phí sao, tưởng cũng thật hay! Mấy thứ này đều là công thức bí truyền của An gia!

      Hiện giờ Thập Nhất Nương có hơi buồn bực. Thời này đường phải màu trắng, mà là màu vàng nhạt, cũng gọi là đường trắng, mà là đường sương. Còn có một loại khác gọi là đường mạch nha, thật ra cũng chính là kẹo mạch nha.

      Thập Nhất Nương chợt hiểu ra nguyên nhân vì sao thước cao mà mình ăn có màu ngả vàng, hóa ra là do đường đủ tinh khiết.

      “Được rồi, Thập Lang ca, chúng ta thôi.”

      Thập Lang chảy nước miếng ròng ròng nhìn thành phẩm của muội muội, “Chờ chút , Thập Nhất Nương, chờ mua được vịt nướng về thì chúng ta nếm thử trước một chút .”

      được. Thập Lang ca, tương vừng bơ đậu phọng tương hoa hẹ, huynh đều đã nếm qua cả, nếu còn ăn nữa thì sẽ ăn cơm chiều nổi.” Thập Nhất Nương quả thực là hết cách với độ tham ăn của ca ca mình. Lúc nãy khi nàng làm tương, Thập Lang lấy thịt luộc chấm ăn đến quên trời quên đất, đến bây giờ còn muốn đợi đám người kia mua vịt nướng trở về, biết đợi đến bao lâu.

      Thật ra Thập Nhất Nương cũng muốn ăn, nhưng mấy ngày trước nàng lại bị tiêu chảy. Do thấy nàng quá đáng thương, nên Thập Lang lén kêu người mua một con gà nướng về, hai huynh muội ăn vụng. Kết quả chính là Thập Nhất Nương lại tiêu chảy, khiến cho sắc mặt hồng nhuận vất vả dưỡng ra lại biến mất còn tí nào.

      Thập Lang đầu têu, ngày nào cũng bị Tôn thị chỉnh đến mức gào khóc. Thập Nhất Nương hết sức áy náy, mấy ngày gần đây đều nghĩ cách bù đắp lại một chút tổn thương về cả thể xác lẫn tinh thần của hắn, vì thế mới có chuyến dến phòng bếp ngày hôm nay.

      Tuy rằng đó là lỗi của Thập Lang, nhưng người trong phòng bếp ai cũng biết dạ dày Thập Nhất Nương được khỏe, nên các bà cũng bị mắng cho một trận, khiến mỗi lần phải làm đồ ăn cho Thập Nhất Nương là đều như lâm đại ̣ch. Nữ đầu bếp đẫy đà luôn ngại phiền hà, kể lại chuyện lúc trước Thập Nhất Nương ăn chân gà nướng bị tiêu chảy, sau đó người trong phòng bếp mỗi lần nấu cơm đều nghĩ đến chuyện này, cùng với chuyện ăn nửa con gà nướng liền nằm giường dậy nổi của nàng. Trong lòng khắc ghi mấy chuyện đó, nữ đầu bếp đẫy đà luôn dùng ánh mắt như nhìn kẻ trộm mà nhìn nàng. Mỗi khi nàng muốn vươn cái tay tội ác lén lút lấy một hai miếng thịt để ăn, là nữ đầu bếp đẫy đà lại lộ ra vẻ mặt vô cùng đau đớn, giống như thứ mà nàng ăn phải thịt mà là thuốc độc vậy. Thập Nhất Nương nâng tay vài lần, miếng thịt còn chưa kịp thuận lợi cho vào miệng thì nữ đầu bếp đẫy đà lại nhìn nàng bằng vẻ mặt như nàng sẽ chết là có chuyện gì xảy ra? Nàng cũng phải lấp đầy cái bụng mình chứ?

      Hừ, nếu như ta thể ăn, thì mọi người cũng đừng nghĩ có thể ăn được. Thập Nhất Nương bực bội cầm lấy vô-lăng, chính là lỗ tai Thập Lang, rời khỏi đó.

      Thập Lang lưu luyến rời cõng Thập Nhất Nương ra khỏi phòng bếp. Đại khái là vì vẫn còn mê luyến cách ăn vịt nướng mới mà chưa ăn được, nên hắn hoàn toàn quên sức nặng lưng mình, từ bỏ ý ̣nh mà nhắc mãi về chuyện ăn vịt nướng theo kiểu mới.

      Trong lúc người này thèm nhỏ dãi mấy món ăn ngon trong phòng bếp, thì người khác thu dọn chiến trường ở nơi trời băng đất tuyết vô cùng giá lạnh.

      Du Thành một vùng trắng xóa, đất, cây ́i, phòng ốc, nơi nào là trắng, như thể trong trời đất này chỉ có duy nhất một màu sắc tinh khôi đó. Nhưng chiến trường, màu đỏ au của máu cùng với những thi thể chưa được thu dọn nổi bật lên trong màu tuyết trắng tinh khiết, đâm vào mắt khiến người ta phải nhức nhối.

      Gió thổi ào ào, lạnh lẽo thấu xương, khiến nhiệt khí mỏng manh sót lại cơ thể những người còn sống nháy mắt đông lạnh khác gì những thi thể kia.

      Đây là bức tranh phong cảnh được vẽ nên từ tuyết trắng và máu đỏ, bi ai tới cực điểm, yên lặng đến rợn người. Tuy nhiên, cách đó xa, ở một nơi gần quân doanh, khói bếp thi thoảng bốc lên khiến bức tranh này thay đổi, mà một thân ảnh chạy băng băng đường lại khiến cho mọi thứ như có sức sống hơn.

      Thân ảnh tinh tế khiến người khác nghĩ rằng đó là một gái thanh tú xinh đẹp, nhưng tay lại cầm hai cái lang nha bổng thật to hề tương xứng với hình thể, hề để ý đến màu đỏ thẫm dính lang nha bổng, cũng như mấy thứ nhìn như là khối thịt gì đó dính mặt, chạy băng băng qua một đám binh lính. Có vài binh lính cẩn thận ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt đầy máu me này, mà thực tế màu đỏ thẫm lang nha bổng cũng chính là máu tươi, thì đều sợ run cả người, vội vàng tìm đường vòng mà .

      “Đại Lang ca, Nhị Lang ca, Thập Nhất Nương có viết thư cho đệ ?” Thanh trong veo của xinh đẹp, , phải nói là của mĩ thiếu niên vang lên. An Ngũ Lang mang vẻ mặt chờ đợi nhìn thiếu niên có diện mạo nhã nhặn.

      An Nhị Lang nhìn máu thịt lẫn lộn dính đầy lang nha bổng, khóe miệng co rút, “Ngũ Lang, chẳng lẽ đệ bao giờ tẩy rửa vũ khí của mình sao?”

      Thiếu niên mảnh khảnh đầy hào hùng quẳng lang nha bổng lên mặt đất, “Hôm nay rửa mai lại bẩn, lãng phí thời gian làm gì đâu.”

      Có đôi khi An Nhị Lang cảm thấy có một đệ đệ “ câu nệ tiểu tiết” như vậy thật sự rất buồn nôn: “Ha ha, huynh thấy tối nay đệ ăn cơm cũng cần rửa bát nữa, đằng nào hôm nay rửa xong mai ăn cơm lại dơ.”

      An Ngũ Lang gật gật đầu: “Có đạo lý, vậy rửa nữa. Thời tiết quá lạnh , bát lại có dầu mỡ, rửa rất phiền phức.”

      An Nhị Lang bị nghiện sạch sẽ thể nhịn được nữa, đấm một quyền qua, An Ngũ Lang cũng tránh né, chỉ cười tủm tỉm nhìn , “Nhị ca, đã 10 ngày rồi đệ tắm rửa cũng thay quần áo, huynh xác ̣nh vẫn muốn đánh đệ sao?”

      An Nhị Lang chỉ đành thu tay trở về, thầm thề mai mốt nhất định phải tìm cơ hội chỉnh chết tên trứng thối này.

      An Ngũ Lang đưa tay xoa xoa lên y phục bẩn thỉu, “Đại Lang ca, thư mà Thập Nhất Nương viết cho đệ đâu?”

      Nãy giờ vẫn đưa lưng về phía hai đệ đệ câu nào, Đại Lang nghe vậy liền vứt bức thư cho hắn. An Ngũ Lang cũng để ý, Đại Lang ca tiếc chữ như vàng, có thể chuyện thì tuyệt đối mở miệng, quen quá rồi.

      An Ngũ Lang vui tươi hớn hở nhìn hai trang thư: “Thập Nhất Nương tốt. Muội ấy nói thịt nai khô lần trước đệ gửi về vô cùng ngon. Muội ấy cũng bảo người gửi đệ một ít thịt bò ngũ vị hương và thịt khô mật ong mà muội ấy tự mình chế biến...... Đệ chỉ biết Thập Nhất Nương nhất định sẽ rất thích thịt khô đệ gửi, ân, Thập Lang cũng nói là ăn ngon, ăn ít? Hừ, chỉ cần là thịt thì Thập Lang thích ăn tất...... Nhưng mà thư này ít nội dung quá, sao chỉ viết có hai trang giấy. Đệ phải viết thư cho Thập Lang để hắn siêng năng thay Thập Nhất Nương viết nhiều hơn một chút...... Aiz, nếu muội muội viết chữ được thì tốt rồi, muội ấy nhất ̣nh sẽ vui sướng viết rất nhiều rất nhiều chuyện kể cho Ngũ Lang ca của muội ấy nghe. Chứ còn để cho Thập Lang viết giùm, chắc chắn hắn đã bỏ bớt rất nhiều chữ......”

      An Ngũ Lang còn lầm bầm lầu bầu, đột nhiên phát người bên cạnh mình tỏa ra khí lạnh còn lạnh hơn cả thời tiết tây bắc vào tháng 12, khiến An Ngũ Lang sợ run cả người, nhìn mặt An Đại Lang đều đã kết băng: “Đại Lang ca, đừng dọa người như vậy nha. phải là chúng ta đã thắng trận sao? Huynh nên cười mới đúng......”

      An Nhị Lang tức giận trừng , “Cười nổi, đệ xem thư mà Thập Nhất Nương gửi cho bọn huynh thì biết.”

      An Ngũ Lang khó hiểu, biết Thập Nhất Nương viết gì cho hai huynh trưởng mà khiến cho bọn họ tức giận dữ vậy. Hắn vội đoạt lấy hai phong thư đề tên của hai huynh trưởng.

      Trong thư của An Đại Lang có bốn chữ thật to nằm chình ình ngay giữa trang giấy: Hết thảy mạnh khỏe!

      Hai tròng mắt của An Ngũ Lang như muốn lồi ra. Mấu chốt phải là 4 chữ này, mà mấu chốt là ở góc dưới cùng của trang giấy còn thêm vào vài câu: Thư của Thập Nhất Nương đều là do đệ viết giùm, có quà cho đệ, đệ vui. Về sau dựa theo số lượng cũng như chất lượng quà tặng mà quyết ̣nh chiều dài của thư – ký tên: đệ đệ Thập Lang đáng .

      An Ngũ Lang lại đọc bức thư của An Nhị Lang, nội dung khác lắm, có thêm được hai chữ “Đừng nhớ”, ở góc thư cũng có một câu y chang như trong bức kia. Lúc này An Ngũ Lang mới giật mình hiểu rõ vì sao thư của hắn lại chỉ có hai trang giấy. Hắn vội vàng cầm lấy thư của mình, tìm ra lời nhắn của Thập Lang ở góc thư:

      Thịt khô lần trước tệ, lại gửi nhiều thêm một chút, tâm trạng người ta tốt thì thư cũng sẽ dài hơn nha – đệ đệ Thập Lang đáng !

      Nói vậy là Thập Lang vô cùng vừa lòng với thịt khô lần trước hắn gửi về. Đúng rồi, nghe nói Thập Nhất Nương vẫn chưa thể ăn bậy này nọ, nghĩ đến thịt khô này đều vào bụng Thập Lang tên tham ăn kia......

      Tên trứng thối tham ăn này! mặt An Ngũ Lang cũng tỏa ra nồng đậm sát khí như hai ca ca của mình. Chờ bọn họ về đến nhà, chắc chắn tên Thập Lang kia sẽ bị lột một tầng da!

      Gần đây tiểu trắng mập cực kỳ vui vẻ. Oa, cuối cùng các ca ca cũng nhớ phải tặng quà cáp cho hắn, thế mới đúng chứ. Nhưng mà bánh rán này cứng quá, thể ăn, ân, bị đánh giá kém, xem ra thư lần này gửi cho Nhị Lang ca cũng thể viết dài được.

      Sắp qua năm mới, ở nơi trời băng đất tuyết, mấy huynh đệ An gia đau khổ ngồi ăn cơm tập thể trong quân doanh, nhớ nhung thịt cá ở nhà, đã vậy lại còn phải tìm kiếm dâng tặng toàn bộ thức ăn ngon ở quân doanh cho cái tên béo núc trứng thối kia. Mấy huynh đệ An gia tỏ vẻ: Thập Lang, rửa ̉ chờ lão tử về!

      Tác giả ra suy nghĩ của mình: Vở kịch nhỏ 1:

      Phương thị: Thập Nhất Nương làm vịt nướng ăn đặc biệt ngon, nhất là ăn vào mùa đông cực kỳ có lợi.

      Thập Nhất Nương:?

      Phương thị: Rau dưa mùa đông còn quý hơn thịt, ăn như vậy sẽ khiến cho người ta cảm thấy quá đau lòng.

      Vở kịch nhỏ 2:

      Binh lính Giáp: Mùi gì vậy? là thối, giống như là mùi thịt hư thối vậy. Tên khốn kiếp nào lại trộm thịt, giấu đến hư thối cũng chịu lấy ra chia cho huynh đệ......

      Binh lính Ất: Tìm! Tìm được thịt thì sẽ tìm được tên giấu thịt. Chúng ta phải tẩn hắn một trận! Lại có thể lãng phí lương thực như vậy!

      Binh lính Bính: Tìm được rồi, mùi truyền tới từ đây.

      Mọi người đực mặt ra, ánh mắt si ngốc nhìn vũ khí của An Ngũ Lang – lang nha bổng, cùng với...... thịt thối dính đó.

      Tối hôm đó, đầu bếp cực kỳ hoài nghi: Quái, sao hôm nay mọi người lại chừa thịt lại nhiều như vậy?

    2. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 20

      Edit: Diệp Nhược Giai

      Rốt cuộc đợi được đến giờ cơm chiều, tiểu trắng mập vô cùng háo hức cõng Thập Nhất Nương nhằm thẳng về hướng nhà ăn. Tôn thị ở đằng sau nhìn, hơi đăm chiêu, chẳng lẽ là ảo giác của bà sao? Bà cảm thấy hôm nay sức chiến đấu của con mình tăng mạnh nha, bình thường bảo hắn luyện tập, hắn đều gào to mệt mỏi. Vậy mà hôm nay hắn cõng Thập Nhất Nương nửa vòng quanh phủ, đến giờ vẫn còn khỏe như vâm như thế. Quả nhiên là ca ca tốt...... Cõng tảng đá thì kêu mệt. Cõng muội muội nặng ngang tảng đá thì hề biết khổ......

      Tôn thị chợt sáng tỏ. Xem ra lần sau bà phải tìm cách thay tạ đá bằng Thập Nhất Nương để cho hắn nâng, hoặc là treo Thập Nhất Nương trước mặt hắn để hắn đuổi theo chạy......

      Lúc ăn vịt nướng, trước mắt mọi người đều sáng ngời, nhất là Phương thị cùng Tôn thị. Cách ăn vịt nướng này thật quá tuyệt vời, kẹp một ít hành lá và dưa chuột vào, lại chấm tương ngọt, một ngụm cắn xuống, trong miệng thơm ngát, lớp da béo mà ngấy, lớp thịt non mịn, cách ăn này quả thật mang một hương vị khác hẳn với chấm tương mơ ăn.

      “Thập Nhất Nương giỏi, ăn ngon cực kỳ.” Ra sức ăn một mạch mấy miếng rồi lưu luyến buông đũa, Phương thị có chút hâm mộ nhìn dáng người yểu điệu của Tôn thị, sao bà ấy ăn kiểu gì cũng béo thế nhỉ.

      Tôn thị gật mạnh đầu, “Đúng! Thập Nhất Nương thực thông minh. Ta còn biết vịt nướng có thể ăn như thế này đâu. Lần sau khách mà tới nhà, đây sẽ là món ăn mà An gia ta đem ra chiêu đãi khách quý,”

      “Thịt chấm tương vừng ăn ngon thật.” Phương thị gắp một miếng thịt trong canh ‘đồ ̉’ cho vào miệng tinh tế thưởng thức, “Ai có thể ngờ canh ‘đồ ̉’ chẳng qua cũng chỉ đổi nước tương thôi là đã có thể cho người ta một cảm giác khác đâu.”

      “Hông ệ......” Tiểu trắng mập ăn đầy một miệng thịt, nói rõ chữ, “Hỗn hợp tương vừng và tương hoa hẹ cũng tệ.”

      “Chỉ có hương vị của tương hoa hẹ thôi là đã đủ ngon rồi. Thật sự nghĩ tới hoa hẹ thể ăn đó đem làm thành tương lại ngon đến như vậy, ngon hơn nhiều do với tỏi giã, lại sợ miệng bị đầy mùi tỏi......” Tôn thị cũng khen dứt miệng: “Đều là công lao của Thập Nhất Nương cả. Tiệc mùa đông lần sau cần phải lo về chuyện thực đơn nữa rồi.”

      Nhìn hai vị bá mẫu ăn đến hớn hở, Thập Nhất Nương vô cùng chờ mong hỏi, “Vậy Thập Nhất Nương có được thưởng ạ?”

      Phương thị cùng Tôn thị đều gật đầu, “Đương nhiên, Thập Nhất Nương có công lớn mà. Nói một chút xem, Thập Nhất Nương muốn được thưởng gì? Thập Nhất Nương muốn quần áo mới hay là trang sức mới?”

      “Hay là tăng tiền tiêu vặt hàng tháng thêm cho con nhé?” Phương thị từ trước đến giờ luôn cho rằng con gái là phải nuôi lớn trong giàu sang khằng khái hỏi.

      “Lại tăng nữa sao?” Tiểu trắng mập phục, “Đại bá mẫu, người cũng tăng tăng tiền tiêu vặt hàng tháng cho con . Tiền tiêu vặt của muội muội đã là cao nhất nhà rồi, trong khi tiền tiêu vặt của con còn bằng một nửa của muội muội đâu?”

      Tôn thị hung hăng trừng mắt nhìn con mình, “Câm miệng. Con trai thì phải nuôi trong nghèo khổ. Mẹ cảm thấycần phải giảm giảm tiền tiêu vặt của con mới đúng, tránh cho con vừa có bạc là liền trốn mua đồ ăn, càng lớn càng béo...... Hừ, con mà muốn có tiền tiêu vặt nhiều thì cứ đầu thai thành nương . Con gái thì phải nuôi trong giàu sang, muội muội cần mua quần áo trang sức, lớn lên còn phải mua son phấn. Còn nhiều món phải tiêu tiều lắm......”

      Tiểu trắng mập nhanh chóng ngậm miệng. Đúng đúng đúng. An gia bọn họ sinh được nữ nhi, nữ nhi là quý nhất nhà, nhưng mà...... Chẳng qua hắn cũng chỉ nói một câu, sao mẹ hắn lại có thể nói như vậy.

      Thập Nhất Nương vội vàng kéo kéo quần áo của tiểu trắng mập, giọng , “Thập Lang ca, chờ muội nhận được tiền tiêu vặt rồi muội sẽ mua đồ ăn ngon cho huynh.”

      Phương thị cùng Tôn thị đều im lặng nói gì. Thập Nhất Nương dễ thương, khi nói chuyện thì nên nói nhỏ hơn chút nữa, con đã quên mấy người tập võ như bọn ta thì tai thính mắt tinh là điều cần phải có sao?

      “Khụ, vậy là Thập Nhất Nương muốn tăng tiền tiêu vặt sao?” Lòng Phương thị đã mềm nhũn ra, cười tủm tỉm hỏi.

      phải.” Thập Nhất Nương lắc đầu nguầy nguậy, vẻ mặt thèm dãi nhìn nồi năm món (nồi lẩu) bàn, “Đại bá mẫu, Thập Nhất Nương hôm nay cũng đã có thể ăn thịt rồi. Hơn nữa bây giờ mùa đông, rau xanh sang quý, hai vị bá mẫu đều luyến tiếc, đều nhường cho con ăn. Thập Nhất Nương cảm thấy chính mình bất hiếu, cho nên bằng bá mẫu ăn nhiều chút rau dưa , Thập Nhất Nương có thể ăn nhiều thịt......” Thập Nhất Nương mong mỏi nhìn hai vị bá mẫu. Sau khi ăn nửa con gà nướng bị tiêu chảy, Thập Nhất Nương lại quay trở về những tháng ngày đau khổ uống cháo ăn rau kia, khiến miệng nàng đều nhạt tuếch cả rồi. Nàng từ tận thế xuyên trở về đây phải để sống những ngày tháng uống thứ cháo mỡ thịt này.

      được!” Phương thị và Tôn thị trăm miệng lời, đồng thanh . Hồ đại phu Thập Nhất Nương vẫn thể ăn mấy thứ dầu mỡ, vì dạ dày của nàng quá yếu. Thập Nhất Nương biết một chén cháo nho nhỏ mà các bà cho nàng uống, bên trong đó là xương thịt hầm mấy canh giờ, sau đó lại còn phải tốn thời gian vớt bỏ hết lớp váng mỡ trong cháo . Bát cháo thuốc thoạt nhìn giống cháo trắng đó biết phải hao tốn bao nhiêu nhân lực vật lực mới nấu được.

      Thập Nhất Nương thất vọng nhìn các bà, đôi mắt ngập nước. A, chẳng lẽ các bà làm lỗi gì sao? Thấy nàng cực kỳ giống con cún con trước kia nuôi trong nhà, nàng bây giờ giống con cún khi thất vọng cũng nằm úp sấp xuống sàn, lỗ tai cụp xuống. Nếu đầu Thập Nhất Nương có lỗ tai dài như vậy thì nhất ̣nh cũng rũ xuống giống con cún con đó.

      “Ô ô, con muốn uống cháo thuốc gì đó nữa, con muốn được sống những ngày ăn thùng uống vại.” Thập Nhất Nương nước mắt lưng tròng nhìn nồi lẩu tỏa mùi thơm nức mũi kia.

      Phương thị vội vàng an ủi nàng: “Ai Thập Nhất Nương ăn thịt đâu. tại trong cháo phải đều có thịt băm sao?”

      Thập Nhất Nương càng thương tâm, “Như thế càng ác hơn, nếm được một chút vị thịt so với ăn càng khiến người ta khó nhịn hơn.” Khiến mọi bản năng ăn thịt của nàng đều bị mạnh mẽ gợi lên cả rồi!

      “Vậy hôm nay cho con ăn vài miếng thịt ngon, được ?” Phương thị mềm lòng. Hồ đại phu nếu Thập Nhất Nương muốn ăn thịt thì có thể ăn mấy món thịt được nấu thanh đạm. Các bà chỉ là lo lắng Thập Nhất Nương được ăn mặn thì lại càng muốn ăn thịt nên mới cấm cho nàng ăn.

      Thập Nhất Nương thành kính nhìn Phương thị giống như bà là Bồ Tát trong địa ngục, “Đại bá mẫu, người ta muốn ăn rất nhiều rất nhiều thịt, vài miếng căn bản đủ.”

      Phương thị cảm thấy có cách nào có thể nói với khuôn mặt nhắn đáng này, bà chỉ có thể độc ác quyết tâm dời tầm mắt. “Thập Nhất Nương, đợi qua một đoạn thời gia nữa, được ? Chờ thân thể con hoàn toàn khỏe mạnh rồi, con muốn ăn cái gì, bá mẫu cũng mua cho con.”

      Tôn thị cũng đau lòng nhịn được, gắp một miếng thịt dê vào trong bát nàng, “Thập Nhất Nương, ăn . Hôm nay có thể ăn nhiều hơn hôm qua 5 miếng thịt.”

      “Thật ?” Thập Nhất Nương lập tức cao hứng, “Có thể ăn thêm 5 miếng thịt?”

      “Đương nhiên.” Phương thị nhàng thở ra, bội phục nhìn Tôn thị. Nhị đệ muội, cũng là muội thông minh. Nếu như ngay từ đầu đã nói với nàng là nàng được ăn 5 miếng thịt thì khẳng ̣nh sẽ được tấc lại muốn tiến thước, đòi 10 miếng......

      Được ăn nhiều thêm 5 miếng thịt khiến Thập Nhất Nương kinh hỉ đến nỗi hoàn toàn quên khuấy nguyện vọng được ăn thùng uống vại kia, ́ gắng gắp lấy 5 miếng thịt lớn nhất trong dĩa thịt bàn......

      “Miếng nào to hơn đây, này hay kia......” Thập Nhất Nương cẩn thận quan sát từng miếng thịt trong dĩa. Sao tay nghề của nữ đầu bếp lại tốt như vậy chứ, cắt thịt miếng nào miếng nấy đều nhau tăm tắp.

      Thập Lang vô cùng đau lòng. Đối với hắn, được ăn thịt chính là thống khổ lớn nhất đời này, mà thậm chí còn thống khổ hơn nữa chính là có người vây quanh ngươi ăn thịt. Hiện tại hắn ăn đến sung sướng như vậy thật ra là đem niềm hạnh phúc của mình bù đắp cho nỗi thống khổ của Thập Nhất Nương......

      Cho nên...... Thập Lang ăn càng nhiều càng vui mừng. Ân, muốn thay muội muội ăn nhiều hơn một chút.

      Tác giả ra suy nghĩ của mình: Vở kịch nhỏ:

      Tôn thị: Vì để cho Thập Lang chịu khó tập luyện nhiều hơn, nên treo Thập Nhất Nương trước mặt để cho đuổi theo!

      Thập Nhất Nương: Thập Lang ca là lừa sao? Con là cà rốt sao?

      Tôn thị: Nếu thì Thập Lang ca của con từ lừa biến thành heo.

      PS: Trước văn viết rất vội vàng, khó tránh khỏi có chút loạn, tại có độc giả hỏi ta, ta rõ chút về mấy người đã xuất hiện.

      An nguyên soái ( có vợ) có 4 con trai:

      An Đại gia: Vợ là Phương thị, con trai An Đại Lang, An lục Lang (mấy người con khác chưa xuất hiện trong truyện)

      An Nhị gia: Vợ là Tôn thị, con trai An Nhị Lang, An Ngũ Lang, An Thập Lang (toàn bộ con xuất )

      An Tam gia: Vợ là Lâm Chỉ, con trai An Tam Lang, con gái Thập Nhất Nương

      An Tứ gia: (vật hi sinh) con trai An Tứ Lang (vì để cho dễ nhớ nên con và cha đứng thứ tự giống nhau), còn có hai người con sinh đôi (có thể sau này vì kịch tình mà sẽ để cho một người con còn sống, chưa xác ̣nh được)

      Tóm lại, đây là những người đã xuất hiện.
      Hale205, B.Cat, levuong31 others thích bài này.

    3. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      o chuong moi di ban.hay wa a

    4. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 21

      Edit: Diệp Nhược Giai

      Thập Nhất Nươngđăm chiêu nhìn bông tuyết to như lông ngỗng bay bay bên ngoài, cùng với hồng mai đỏ rực rỡ nổi bật trong tuyết. Trong phòng chậu than cháy hừng hực, nàng mặc áo khoác lông hồ ly màu trắng, cầm trong tay bình nước nóng ấm áp, hề cảm giác được chút hơi lạnh nào của mùa đông. Nhưng nàng biết, lúc này nàng còn có thể đứng đây ngắm cảnh tuyết rơi đẹp thế này là nhờ nam nhân An gia ra sức trấn thủ nơi biên cương, chịu đựng rét lạnh và có thể là cả đói khát……

      “Chỗ của Thập Nhất Nương vẫn là ấm nhất……” Tôn thị mỉm cười vào cửa, còn tiểu trắng mập chạy vào trước từ lâu.

      “Muội muội, muội nhìn , áo khoác của tụi mình cùng màu nè.” Cho dù trong thời tiết kiểu nào tiểu trắng mập vẫn hết sức vui vẻ hoạt bát.

      “Ân, Thập Lang ca mặc đồ đẹp.” Thập Nhất Nương cười tủm tỉm ,tiểu trắng mập tròn quay mặc thân áo lông trắng khác gì thỏ béo nha, quá đáng , thêm cái lỗ tai con thỏ dài nữa đúng là hết sảy……

      “Nhị bá mẫu, mau vào trong này cho ấm.” Tuy rằng chân chưa được, nhưng nửa người của Thập Nhất Nương vẫn làm tư thế hành lễ, “Đáng lẽ Thập Nhất Nương nên qua đó…… Thập Nhất Nương làphận con cháu......” Trước đó tiểu trắng mập thường hay cõng nàng sang sân viện của Nhị bá mẫu, nhưng gần đây trời tuyết lớn, thời tiết lại cực rét, đường trơn trợt nên Tôn thị để cho Thập Nhất Nương ra ngoài, ngược lại mỗi ngày đều dắt tiểu trắng mập đến đây.

      “Đừng nghĩ nhiều, trời rét nên bọn ta cũng muốn vận động nhiều chút, huống chi hoa mai trong sân Thập Nhất Nương nở đẹp hơn mấy chỗ khác, thuận tiện đến đây thưởng thức chút.” Tôn thị lơ đễnh, người An gia ai cũng to lớn, chỉ có thân thể Thập Nhất Nương là yếu ớt bé nhất, nếu bắt nàng phải ra ngoài mỗi ngày, lỡ như sinh bệnh biết làm sao.

      Quả nhiên có người ăn cùng, thức ăn cũng có vẻ ngon hơn, Thập Nhất Nương cười tủm tỉm ăn chén bác thác (1) lớn nóng hôi hổi, ra chính là phở, sợi phở to khoảng ngón cái, nước súp gà thơm ngào ngạt, đó còn điểm xuyến ít rau, mộc nhĩ vào nấm hương xắt sợi được xào qua trước khi nấu nên vừa giòn vừa dai.

      Tiểu trắng mập ăn cực nhiều, ngoại trừ bác thác còn ăn bánh hấp nữa. Thập Nhất Nương nhìn nhìn hai loại bánh hấp khác nhau mà rối rắm vô cùng, hức hức, nàng muốn ăn bánh bao bánh mì hấp mà còn phải nghĩ cách miêu tả nó ra nữa, ví dụ như khi muốn ăn bánh bao phải là bánh hấp hình tròn bên trong nhân thịt, còn hoa quyển (2) là bột mì cuộn tròn lại rồi đem hấp……

      “Bánh hấp này tuyệt vời , ngờ bánh hànhmà ăn cũng ngon thế……” Cái miệng nhắn đỏ sẫm của tiểu trắng mập hoạt động ngừng nghỉ, ăn vui đến quên trời quên đất.

      Mặt Thập Nhất Nương giật giật, “Gọi là hoa quyển nghe hay hơn”, bánh hành (3) món ăn báu vật khác, đừng có cướp đoạt tên người ta như thế.

      “Hoa quyển? Nhưng mà bên trong đâu có hoa hòe gì đâu?” Tôn thị khó hiểu hỏi, hiển nhiên là cũng hết sức vừa lòng với món hoa quyển này, ân, Thập Nhất Nương lợi hại, bánh hấp mà còn có thể làm ra nhiều chủng loại như vậy.

      “Huynh vẫn thấy gọi là bánh hành thích hợp hơn.” Tiểu trắng mập có chút rối rắm, muội muội cứ thích gọi mấy món mà muội ấy chế ra hoặc cải tiến bằng mấy cái tên mà hoàn toàn quen, nhưng thứ nào dùng bột để làm đều nên gọi là bánh, phải sao?

      “Bánh hành phải thế này, hôm khác muội làm cho huynh ăn thử.” Ca ca đáng à, bánh hành rất đáng thương, huynh buông tha cho nó được ?

      Mắt tiểu trắng mập sáng như đèn pha, “ ? Ăn ngon ?”

      “Ân, ăn ngon.” ít ra cũng ngon hơn bánh hấp này. Hoa quyển tại mềm mịn như kiếp trước mà lại thô ráp cực kỳ, vì lúa mạch tốt khiến cho bột xay ra cũng tốt, nếu muốn cải thiện đúng là vấn đề nan giải.

      Tôn thị thấy thú vị, cầm lên cái bánh bí đỏ hấp, “Vậy cái này gọi là gì?”

      “Bánh bao!” Thập Nhất Nương thốt ra, “Bánh bao bí đỏ.”

      ***********************

      mặt Tôn thị chứa ý cười nhìn hai đứa nghiêm túc đọc sáng, thi thoảng lại ngó xem bọn chúng đọc đến đâu rồi.

      “Nhị bá mẫu, chữ này đọc là gì?” Thập Nhất Nương hỏi. Tuy đời trước nàng đọc rất nhiều sách thuốc viết theo chữ phồn thể cho ông nội nghe, nhưng chữ phồn thể thông dụng như chữ giản thể, vì vậy vẫn có nhiều chữ nàng hiểu.

      Tôn thị vừa giải nghĩa vừa cho nàng biết khi nào dùng từ đó.

      Lúc ăn cơm cần phải , lại là canh đồ cổ. Từ sau khi Thập Nhất Nương chế biến ra mấy đồ chấm mới, canh đồ cổ liền trở thành món ăn hàng ngày phải có. Sau khi cẩn thận kiểm tra lượt thân thể của Thập Nhất Nương, rốt cuộc Hồ đại phu tuyên bố, nàng có thể được phép ăn thịt như người bình thường. có gì để so sánh biết được mình là người hạnh phúc, tuy rằng tạm thời lượng thịt được ăn vẫn chưa nhiều, nhưng so với được ăn tẹo nào vẫn sung sướng hơn ngàn lần. Thập Nhất Nương cố gắng tự biết chừng mực, tuy chưa được buông thả thoải mái, nhưng cũng thể được voi đòi tiên, ăn lèo cho béo núc được.

      “Phải pha bình trà đắng mới được.” Tôn thị nhíu mày, “ người bị nổi nhiệt mất……”

      Lông mày Thập Nhất Nương lập tức nhăn lại, nàng ghét nhất là mấy thứ vị đắng, vội vàng mở miệng , “Nhị bá mẫu, con thấy trà hoa cúc tốt hơn. Trà hoa cúc cho thêm ít đường uống vừa ngon vừa giải nhiệt……”

      Hoa cúc chậm rãi nở bung ra trong chén trà, hoa vàng tươi, nước trong vắt, thêm ít táo đỏ và cẩu kỷ, bắt mắt vô cùng, lại còn mát gan bổ phổi nữa chứ.

      Tôn thị nếm thử ngụm, thời đại này còn chưa có trà ướp hoa, hoa cúc vốn chỉ dùng làm thuốc bán, ngờ pha trà uống mùi vị cũng tệ, mà còn đẹp mắt nữa.

      Tiểu trắng mập ngủ, Tôn thị nhìn Thập Nhất Nương ngẩn người ngắm hoa mai vươn mình trong tuyết lạnh, “Sao vậy? ngủ chút à?”

      Ánh mắt Thập Nhất Nương sáng trong nhìn Tôn thị, có thể là do nàng bị hôn mê 3 năm, ánh mắt của nàng đen láy trong suốt hề nhiễm bụi trần, y hệt như mắt trẻ mới sinh: “Nhị bá mẫu, tổ phụ, bá phụ, phụ thân và các huynh trưởng có chuyện gì chứ? Tuyết rơi lớn như vậy…… Còn ca ca nữa, tuy rằng huynh ấy với con là muốn đâu làm gì, nhưng rét như cắt thế này……” Nhớ đến Tư Đồ Tứ Lang, Thập Nhất Nương nhịn được mà suy nghĩ miên man, có phải do cứu bọn họ ở Uyển Thành nên ca ca mới có cách nào cự tuyệt thỉnh cầu của ......

      “Đừng lo, tổ phụ đánh nhau nửa đời với người Hồ......” Do dự chút, Tôn thị lại gần an ủi Thập Nhất Nương, “Còn chuyện của Tư Đồ Tứ Lang, Tam Lang cùng phải chỉ vì ân tình, mà còn liên quan đến tương lai An gia……”

      Thập Nhất Nương bổ nhào vào trong lòng Tôn thị, “Con nhớ ca ca.”

      “Tam Lang về sớm thôi, cho nên Thập Nhất Nương phải cố gắng rèn luyện thân thể cho tốt, khi Tam Lang trở về mà thấy con có thể lại được nhất định cực kỳ vui mừng.” Tôn thị khích lệ Thập Nhất Nương, đại phu , Thập Nhất Nương cần rất nhiều nghị lực mới có thể lại được, nên cần phải thường xuyên cổ vũ nàng.

      “Vâng.” Thập Nhất Nương cố gắng mỉm cười, “Nếu ca ca về, biết được chân con cử động được rồi, nhất định bị dọa cho nhảy dựng.”

      “Đúng rồi......” Tôn thị chuyển đề tài, “Tổ phụ viết thư về, thịt khô Thập Nhất Nương làm ăn rất ngon, khiến ông ấy mỗi bữa đều ăn nhiều hơn chén cơm, cả Đại Lang, Nhị lang chúng nó cũng rất thích, đặc biệt là món thịt vụn kia. Bọn họ muốn thêm ít, vì lúc trộn vào cơm ăn đặc biệt thơm.”

      Mắt Thập Nhất Nương càng ngày càng sáng, “ ? Mọi người đều thích sao? Nhị bá mẫu, chúng ta lập tức chọn thịt , vài ngày nữa lại gửi đến Du Thành.”

      Quả nhiên đứa này phải có vài chuyện để làm mới ngồi suy nghĩ lung tung, Tôn thị lại cười , “Được, lát nữa bảo Thập Lang thái thịt cho chúng ta, biết thái thịt có thể ra được chút mồ hôi nào , thời tiết mùa đông bất lợi cho việc giảm béo……”

      Tác giả ra suy nghĩ của mình: Vở kịch nhỏ:

      Tôn thị: biết thái thịt có thể ra được chút mồ hôi nào , thời tiết mùa đông bất lợi cho việc giảm béo.

      Thập Nhất Nương: Đúng vậy, mùa đông rất dễ tăng cân.

      Tôn thị: Aiz, xem ra nếu muốn Thập Lang gầy chút chỉ có thể trực tiếp cắt thịt từ người xuống thôi.

      PS: Mọi người ca ca nhiều quá, ra ta cũng biết là nhiều, cho nên vẫn rối rắm biết phải viết bao nhiêu người mới được, ha ha......

      Lại tiếp, ta thích nhất cách mà người cổ đại xưng hô, cứ thứ hạng trong nhà rồi thêm đuôi công tử/tiểu thư vào mà phang thôi, đối với người bất tài như ta là thích hợp nhất. Cho nên cực kỳ bất hạnh là, mấy nam nhân An gia chưa có ai được đặt tên đâu, trước mắt mới chỉ có An Tam Lang là có cái tên hay ho là An Thù Cẩn thôi. Mấy người ca ca kia xin được trưng cầu ý kiến, tên nào đẹp đẹp vương giả tí, mong mọi người giúp đỡ.

      Chú thích:

      (1) Bác thác:

      [​IMG]

      (2) Hoa quyển:

      [​IMG]

      (3) Bánh hành:


      [​IMG]

      (Diệp Nhược Giai: Ban đêm ngồi edit chương này, mày mò hỏi bác gu gồ về tên mấy món ăn, hình ảnh lên hàng loạt nhìn lóa hết cả mắt, trời lạnh bụng đói, tủ lạnh chưa chợ nên thịt rau đồ ăn vặt… khổ ahhhhh ~~)

    5. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 22

      Edit: Diệp Nhược Giai

      Tay Thập Nhất Nương cực kỳ linh hoạt rồi, Thập Lang vô cùng phấn chấn, cảm thấy đây chính là nhờ công lao mấy ngày qua ngại phiền theo luyện tập cùng với Thập Nhất Nương, vì vậy muốn được nhận quà, “Muội muội, huynh muốn muội làm cho huynh cái hà bao, hừ, hồi trước đám trứng thối trong thư viện suốt ngày cứ khoe với huynh hà bao quần áo do tỷ muội bọn làm cho, giờ huynh cũng có muội muội làm cho huynh rồi……”

      Tiểu thư khuê các ở cổ đại nhất định phải học được vài kỹ năng, việc luyện chữ bị xem hơn thêu thùa, cho nên Tôn thị rất biết tiếp thu ý kiến, bắt đầu dạy Thập Nhất Nương thêu.

      Chỉ có điều là……

      Thập Nhất Nương rưng rưng nước mắt nhìn hà bao, ahhh, hoa sen mẫu đơn thêu hà bao này là gì vậy chứ? Cái này mà còn gọi là hà bao sao? Cái này phải gọi là tác phẩm nghệ thuật! Nhị bá mẫu lại còn thêu con hồ ly hà bao dành tặng cho Nhị bá phụ nữa chứ, đó phải là đồ để lại cho con cháu đấy chứ?

      “Đau......” Thập Nhất Nương mút vết thương, bị kim đâm lần thứ n rồi.

      Tôn thị đau lòng nhìn Thập Nhất Nương sắp đâm lủng tay mình, khỏi lại hạ tiêu chuẩn xuống lần nữa, “Quên , Thập Nhất Nương, thêu hoa cũng sao, chúng ta học kỹ thuật may vá là được rồi.”

      Thập Nhất Nương hâm mộ nhìn hồ ly mà Tôn thị thêu, nhìn rất sống động, y như vậy, “Nhị bá mẫu, con làm được, chúng ta thử lại .”

      “Tay con sắp bị đâm lủng rồi, Nhị bá mẫu đau lòng lắm.” Tôn thị bảo Xuân Lan lấy thuốc mỡ đến, cẩn thận thoa lên.

      đau tí nào.” Thập Nhất Nương lơ đễnh, sau khi trải qua tận thế nàng còn thấy đau vì mấy vết thương nhặt này nữa.

      “Thập Nhất Nương, chúng ta ném tuyết .” Bên kia tiểu trắng mập vui sướng đạp cửa vào: “Trước đó mẹ có thêu cho huynh cái hà bao rồi, muội cần gấp đâu, cứ từ từ làm cũng được.” Hiển nhiên tiểu trắng mập cũng biết tay muội muội bị thương.

      Ném tuyết? Tôn thị tức giận lại gần nhéo lỗ tai , “Tiểu tử thối, muội muội ngươi còn chưa đường được ném tuyết gì chứ? Ngươi muốn đem muội muội chưa nhúc nhích được của ngươi ra làm bia cho ngươi ném sao? Ta phải chỉnh ngươi trận mới được!”

      “Đau đau......” Tiểu trắng mập lớn tiếng kêu lên đau đớn, “Mẹ à, mẹ ruột của con à, tai con bị mẹ vặn sắp rớt ra luôn rồi, tai con còn bị nẻ đó……”

      Tôn thị cả kinh, vội vàng lật lỗ tai tiểu trắng mập lại kiểm tra, “Thôi chết rồi, đúng là bị nẻ rồi. May mà chưa đến nỗi quá nặng, mau mau, để mẹ đưa thuốc bôi nẻ cho con, chỉ cần ra khỏi cửa, dính nước lạnh, qua nửa tháng là tốt thôi. Đúng rồi, được gãi, có ngứa hơn nữa cũng thể đụng vào, càng gãi càng bị loét ra thêm.”

      “Mẹ à, ngứa quá gãi chịu được, hơn nữa mấy cái thuốc chống nẻ này tác dụng chậm quá, hiệu quả kém đó, con còn phải nhịn ngứa nửa tháng sao?” Tiểu trắng mập oán giận, biết tình trạng của còn chưa đến nỗi, vừa phát bị nẻ bôi thuốc lập tức, bình thường người ta bị nẻ da phải mấy tháng mới lành. Bảo thằng nhóc béo trốn trong phòng hết cả mùa đông khó, nhưng muốn bảo thằng nhóc béo xem chuyện ăn uống còn quan trọng hơn cả sinh mạng của mình được đến phòng bếp chôm ít điểm tâm ăn vụng vài miếng thịt, vậy tuyệt đối thể được! Đó là làm trái với bản năng của loài người!

      “Đáng đời, ai bảo con già đầu còn muốn chơi tuyết, lại còn thèm trùm mũ. Nửa tháng tồi, thuốc bôi chống nẻ mà chúng ta dùng là thuốc trong cung đấy.” Tôn thị bực bội, nhưng lại dám nhéo tai tiểu trắng mập như mọi khi nữa, “Mấy ngày này được chạy ra ngoài, chỉ lỗ tai mà cả tay chân của con đều bị nẻ, đừng quên bài học năm ngoái.”

      Thập Lang run bần bật, nhớ tới mùi vị ngứa phát điên mà được gãi hồi năm ngoái……

      Thập Nhất Nương quan tâm , “Thập Lang ca, cần đợi đến tận mười ngày nửa tháng đâu, muội bảo Xuân Lan tìm lá củ cải cho huynh, nấu lá củ cải lên rồi lấy nước cốt đó thoa lên chỗ bị nẻ, sau đó lấy củ cải nướng lăn lên, chỉ 3 ngày sau là khỏi.”

      Tôn thị hoài nghi nhìn Thập Nhất Nương, “ á? Thuốc chống nẻ tốt nhất mà còn phải mất nửa tháng, mà còn là trong tình trạng chưa nghiêm trọng lắm đấy.”

      Từ trước đến nay Thập Lang luôn tin tưởng muội muội, lập tức , “Mẹ, thử chút là biết ngay mà, nếu hiệu quả , vậy cần mua mấy thứ thuốc bôi này nữa. Hơn nữa dùng củ cải lại còn rất thuận tiện, quân đội có rất nhiều người bị nứt da, tiết kiệm được khối tiền đấy.”

      Thập Nhất Nương cười tủm tỉm nhìn tiểu trắng mập, tuy rằng Thập Lang ca nhà nàng bị mắng là tí thiên phú võ thuật nào, nhưng đầu óc rất nhanh nhạy, lại còn biết quan tâm đến kẻ dưới, chỉ tài giỏi mà còn đặc biệt đáng tốt bụng nữa.

      Biện pháp mà Thập Nhất Nương đưa ra tất nhiên là hữu hiệu, tuy rằng vẫn còn hơi ửng đỏ nhưng còn ngứa nữa, tiểu trắng mập lại bắt đầu bành bạch chạy loạn khắp nơi. ra cũng hẳn là loạn, chỉ thẳng hướng nhà bếp mà thôi.

      Phương thị mừng rỡ, viết biện pháp này vào thư gửi cho cha chồng.

      đau đứt ruột gan vì binh lính bị đông lạnh nứt nẻ khắp người, An nguyên soái đọc thư xong ha ha cười lớn, lập tức ra lệnh cho thuộc hạ tìm rễ củ cải và củ cải về. Chuyện này vô cùng thuận lợi, củ cải cần phải , mà lá củ cải đa số nông dân ở đây vẫn còn lưu giữ lại, nỡ vứt , thứ này trong mùa đông cũng có thể trở thành dĩa rau ngon, hơn nữa đem phơi nắng còn có thể làm dưa muối.

      hổ là bé cưng của ông nội, quá cừ!” Được gọi là mĩ tu công (1), An nguyên soái, người nếu mặc khôi gáp cực giống nhà nho, vuốt ve chòm râu hoa râm của mình, ánh mắt cười híp thành đường.

      (1) Mĩ tu công: Đại khái là ông lão có bộ râu đẹp

      “Đúng vậy, bé cưng rất giống con, quá sức thông minh.” An Đại Lang có khuôn mặt nam tính, thân thể cường tráng, phong thái nghiêm túc lạnh lùng như băng sơn, khác hẳn với cha ruột của mình. Ông nở nụ cười hiếm có, “Nhưng lần sau phải viết thư bảo con bé sửa lại mới được, phải gọi là Đại phụ thân, chứ gọi Đại bá nghe chả thân thiết tí nào.”

      An Tam Lang chỉ có thể “Ha ha”: Đó là khuê nữ của lão tử!

      ****************

      Mấy ngày sau, Thập Nhất Nương nhận được đống lông thú. Chắc là vì khi trốn khỏi Uyển Thành, nàng bị An Tam Lang dùng lông thỏ quấn lại cứng ngắc cột trước ngực, nên ai nấy đều nghĩ là nàng thích lông thỏ trắng, cũng cực kỳ tin tưởng rằng nàng vô cùng thích hợp với lông thỏ trắng, cho nên trong cả xe ngựa da thú da thỏ là nhiều nhất, đương nhiên cũng có vài tấm da chồn đắt đỏ, nhưng cực ít. Có lẽ do hoàn cảnh đánh giặc nơi tiền tuyến, thể thường xuyên săn thú, thỏ lại nhiều, dễ gặp nên thuận tay bắt lấy kiếm thêm ít đồ ăn, vì vậy da thỏ mới nhiều nhất.

      “Tổ phụ vui lắm, trong thư bảo là bây giờ trời giá rét nên có gì hay ho đưa cho Thập Nhất Nương cả, chờ đến lúc xuân về hoa nở, núi có nhiều thú hơn có rất nhiều thứ gửi về. Còn đây là thư của Tam thúc, bảo là hy vọng có thể nhận được thư do nữ nhi đích thân viết. Tam thúc cũng thiệt tình, chẳng lẽ chữ của huynh xấu lắm sao, chữ mà Thập Nhất Nương viết còn khó coi hơn…… Nhưng chắc là Tam thúc cũng để ý đâu, huynh cảm thấy cho dù chữ của muội muội có xấu như gà bới Tam thúc cũng vẫn thích. Ừ, hay là lát nữa Thập Nhất Nương đích thân viết thư trả lời mọi người .” Tiểu trắng mập vui tươi hớn hở đọc thư cho Thập Nhất Nương nghe.

      Tôn thị vui vặn lỗ tai con mình, bị nẻ tốt, lúc nào cũng có thể vặn, “Hồi trước tay Thập Nhất Nương động đậy gì được, nên chữ viết bây giờ khó coi là phải. Chờ đến khi thân thể của Thập Nhất Nương khỏe hẳn rồi, chữ viết nhất định cực kỳ đẹp.”

      Thập Nhất Nương hơi chột dạ, Nhị bá mẫu, xin lỗi, có thể là người phải thất vọng rồi, cho dù tay của con khỏi hẳn viết chữ cũng đẹp nổi đâu.

      Tiểu trắng mập vội vàng cứu cái lỗ tai đầy thịt của mình từ trong móng vuốt của mẹ, lỗ tai càng dày càng có phúc khí, cảm thấy mẹ mà cứ vặn lỗ tai như vậy, sớm muộn cũng có ngày tai bị bớt thịt , vậy phúc khí cũng theo đó mà biến mất.

      “Thập Nhất Nương, lần này muội lập được công lớn rồi. Thập Nhất Nương giỏi quá, bị nứt da rất khó chịu, ghét nhất làn năm nay mà bị qua sang năm có nhiều khả năng lại tái phát, rất khổ. Nếu công bố biện pháp của Thập Nhất Nương ra ngoài, biết có biết bao nhiêu người nghèo được lợi đâu.” Thập Lang ca ngợi .

      Tôn thị cười cong cả mắt, tiểu trắng mập nhàng thở ra, quả nhiên chỉ cần khen Thập Nhất Nương chút, mẹ liền cười còn vui vẻ hơn cả chính bản thân bà được khen. Thập Lang mày ủ mặt chau, gần như đoán ra được sau này mà có kẻ nào có mắt tròng, tí tẹo tèo teo gì đó tốt về Thập Nhất Nương thôi, mẹ nhất định roi đánh tới……

      nghiên cứu đường kim mũi chỉ, ánh mắt Thập Nhất Nương phút chốc sáng long lanh, nàng ngờ biện pháp chữa nẻ da này lại có thể giúp nhiều người đến thế. Sau đó lại có chút áy náy, sao nàng lại quên mất cơ chứ. Có thể là vì mấy năm tận thế kia khiến nàng có thói quen loài người sau tận thế vô cùng dũng mãnh, quên mất người thời đại này có sức kháng lạnh kháng nóng mạnh như vậy, hơn nữa lúc này cũng có bị hiệu ứng nhà kính khiến trái đất nóng lên như ở đại.

      Tác giả ra suy nghĩ của mình: Vở kịch nhỏ 1

      Tiểu trắng mập: Thập Nhất Nương, muội cứ từ từ làm hà bao thôi, huynh chưa cần dùng gấp đâu.

      Thập Nhất Nương: Từ từ là bao lâu?

      Tiểu trắng mập: Ặc, ba - năm tháng?

      Thập Nhất Nương xanh mặt.

      Tiểu trắng mập: Vậy, ba - năm năm?

      Thập Nhất Nương gật đầu.

      Vở kịch nhỏ 2

      Tôn thị: Con bị nẻ da, sau này chỉ có thể ngồi trong phòng, được ra ngoài.

      Thập Lang: Mẹ à, con mà cứ ngồi trong phòng mãi càng béo đấy.

      Tôn thị: Có lý, nhưng con vẫn nên nhẫn nại , bên ngoài lạnh lắm, béo chút cũng có cách nào, chờ qua mùa đông lại giảm béo.

      Sau đó Tôn thị cực kỳ ngạc nhiên phát ra tiểu trắng mập mỗi ngày ngồi ngốc trong phòng lại có thể gầy .

      Tôn thị: kỳ lạ, sao Thập Lang vận động mà lại có thể gầy ?

      Thập Lang: Ô ô, mấy ngày nay con có được đến phòng bếp ăn vụng gì đâu, điểm tâm của con, vịt nướng của con, thịt của con……

      PS: Cám ơn mọi người cung cấp tên cho ta, hehe, cần tự mình nghĩ tên, thực thoải mái

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :