TIÊU DAO ( Cổ đại, incest cha con, cao H ) Full

Thảo luận trong 'Sắc Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      CHƯƠNG 1 ( TT )





      Hàn Thiên Bình tra thanh kiếm đầy máu vào vỏ, nghe thấy lời ta kinh ngạc vô cùng. “Tiêu Dao, phải ngươi rất chán ghét Diêm La điện của ta hay sao?”

      “Cái thứ ta chán là phương thức gọi tên chút sáng tạo nào của bọn ngươi.” Cái gì mà ma mới cả quỷ quái, nghe vào thấy dựng cả tóc gáy lên rồi.

      “Vậy tốt, chúng ta thôi.” cũng sảng khoái, thực tiếp đáp ứng.

      Long Hổ Tước Vũ vô cùng hưng phấn. Từ khi xuất cốc tới giờ, bọn họ cảm thấy hứng thú với mọi thứ, ngay cả việc giết người cũng vui vẻ áp dụng các loại thủ đoạn được học từ trước. Họ thấy cảm giác này khác hoàn toàn so với lúc luyện tập ở trong cốc.

      Xe ngựa chậm chạp di động. Ta nằm tấm đệm mềm mại trong xe, tâm tình vừa sa sút vừa phiền muộn.

      Từ sau khi mơ giấc mơ quái dị kia, ta rất khó ngủ tiếp. Mộng đẹp kia tất nhiên cũng quay lại, thành ra tâm tình ta cũng càng buồn bực thêm. Lười biếng nhắm mắt lại, ta bắt đầu suy nghĩ lung tung. Nếu như trong lần xuất cốc này, ta may mắn chết ở bên ngoài, phụ thân có phải rất vui vẻ hay ?

      Phụ thân có phải lập tức cưới vợ khác, sau đó lại vạn hạnh sinh được nam tử, từ đó vĩnh viễn vui vẻ. Còn ta – vết nhơ trong cuộc đời của ngươi vĩnh viễn bị ném ra khỏi đầu. Cái tên Dao nhi còn được nhắc lại nữa.

      Chậm rãi nhíu mày, ta vươn tay sờ lên băng vải quấn ngực, vẫn có thể cảm nhận được đường cong lồi lõm. Thở dài chuyển tầm mắt đến giữa hai chân. Cho dù cắt rời hai bộ ngực nơi đó cũng thể dài ra.

      Cười nhạo ý nghĩ hoang đường của mình, ta mặc kệ rung động kịch liệt của xe ngựa và tiếng chém giết quen thuộc lại vang lên, suy nghĩ tiếp tục bay nơi nào đó, cảm giác mình giống như u hồn vô cùng nực cười.

      cái bóng vọt vào xe ngựa, dùng lực kéo ta cái làm cho tâm hồn vốn bay lại nhập vào thể xác.

      Hàn Thiên Bình rống to: “Xe ngựa sắp lật rồi, ngươi còn ngẩn ra làm cái gì?” Tiếng rống còn chưa tiếp tục, Long Hổ Tước Vũ chạy tới. Bốn người lấy ta làm trung tâm, cố gắng thủ hộ.

      Kinh ngạc ngẩng đầu nhìn áng mây trôi nổi bầu trời, trong mắt của ta, chúng nó vĩnh viễn là tối tăm và mù mịt. Máu tươi bắn tung tóe, giết chóc tàn khốc cũng khiến cho ta chú ý. Cho dù ta cố gắng muốn cảm thụ bầu trời xanh thăm thẳm kia nhưng cũng thể nào làm được. Tất cả, tất cả chỉ màu màu xám tro tàn, chết chóc.

      Đột nhiên, ở nơi nào đó bay tới dải vải màu đen, quấn ta bay lên trời, tiếp đó, ta cảm thấy vòng eo mình được cánh tay rắn chắc ôm lấy.

      Mùi dược thảo chưa hề phai nhạt trong tâm trí ta lúc này lại tràn đầy quanh chóp mũi. Thần trí tán loạn nháy mắt trở về trong đầu. Ta khiếp sợ ngước mắt lên, ngưỡng mộ nhìn nam nhân ôm mình: “Phụ thân…” Đây là lần đầu tiên người chạm vào ta, lần đầu tiên ta được gần người như vậy. Tại sao cha lại tới đây, tại sao lại ôm ta, tại sao lại…

      Thân thể khỏe mạnh kia như căng lên, tản ra kháng cự nồng đậm. Cha thèm nhìn ta lấy cái, phi thân bay về phía sau, sau đó vung tay đẩy ta ra. Người đứng cách xa ta ba thước, khuôn mặt hoàn mỹ nhưng lạnh lùng tỏa ra nghiêm khắc.

      Ổn định trọng tâm cơ thể, ta nhàng rơi xuống đất. Ta cụp mi mắt, trong lòng cảm thấy phiền muộn. Mắt liếc nhìn nam nhân tuấn mỹ cao lớn kia rồi lại dời tầm mắt tới chỗ ta vừa mới đứng. Ở đó có mấy chục mũi tên ghim xuống.

      ra… chỉ có khi đối mặt với sinh tử, phụ thân mới bất đắc dĩ tới gần để cứu vớt dòng giống cuối cùng của người!

      mặt đất có mấy chục cỗ thi thể, Long Hổ Tước Vũ bước tới, cung kính hành lễ với phụ thân: “Chủ tử.”

      Còn bốn bóng đen đứng phía sau phụ thân cúi mình hành lễ với ta: “Thiếu chủ tử.”

      Ta từ từ phất tay, cụp mắt nhìn bọn Long Hổ Tước Vũ dường như khiếp đảm lùi về phía sau. Lòng ta vô cùng buồn bực.

      Với thân phận là người ngoài vẫn đứng yên từ nãy tới giờ, Hàn Thiên Bình lúc này mới tới, tò mò nhìn điệu bộ của chúng ta, sau đó mới tươi cười, ôm quyền : “Tại hạ Hàn Thiên Bình, đa tạ ơn cứu mạng.”

      cần nhìn cũng biết khuôn mặt phụ thân hẳn vẫn là bộ dạng lạnh lẽo như cũ, ta trông cậy phụ thân có thể chuyện gì với người ngoài. Ta nhắm mắt lại, : “Phụ thân, con trước.” Ta mình chậm rãi bước đến giữa đống thi thể ngã đầy đất, sau đó đột nhiên dừng lại.

      “Thiếu chủ tử!” Long Hổ Tước Vũ đồng thời kêu lên đầy lo lắng.

      Ta rất buồn bực, rất buồn bực cúi đầu, nhìn cái bàn tay vươn ra từ đống thi thể kéo vạt áo ta. Ngay cả người chết cũng níu kéo ta dừng bước, tại sao phụ thân lại vô tình thèm gọi lấy tiếng?

      Hàn Thiên Bình sải bước tới, lưu loát vung kiếm chặt đứt bàn tay kia. Sau đó, cúi đầu nhìn vạt áo của ta. “Ôi trời, bẩn mất rồi!” vạt áo màu tuyết trắng lúc này bị vết máu dây bẩn.

      Ta giương mắt nhìn nam nhân cao hơn ta cái đầu, thân mình cường tráng khỏe mạnh, khí chất dương cương tràn đầy. Ta quay đầu nhìn phụ thân lạnh lùng đứng ở phía xa, mỉm cười : “Phụ thân, người có muốn người con rể hay ?” Nếu có người con rể, liệu phụ thân có thể vui vẻ chút hay ?

      Cả người phụ thân toát ra khí tức cuồng bạo lãnh lệ, thèm để ý gì đến ta mà phi thân rời .

      Bốn người áo đen chính là Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước và Huyền Vũ nhanh chóng theo.

      Thoáng cái, ở bên ta chỉ còn lại Long Hổ Tước Vũ và Hàn Thiên Bình vẫn còn mang khuôn mặt khó hiểu.

      “Ngươi có tỷ muội phải lập gia đình à?” Hàn Thiên Bình cười hỏi.

      Ta quyét mắt nhìn cái, nhếch miệng : “ giờ có.” Xem ra, phụ thân hề hứng thú với chủ ý này. Có lẽ, người muốn nhi tử chân chính.

      Long Hổ Tước Vũ chạy tới bên ta, oán thán kêu: “Trời ạ, thiếu chủ tử, người dọa chết bọn ta.”

      thế à? Ta buồn bực nhìn bọn họ cái rồi thở dài, nhắm mắt lại. Trong đầu ta ra khuôn mặt lãnh khốc của phụ thân, tâm tình càng thêm phiền muộn.

      Chúng ta cứ dùng tốc độ từ từ về hướng Diêm La điện. Danh hiệu Lưu Ly Bặc Toán Tử của ta nhanh chóng lan tràn trong chốn giang hồ. Đơn giản là vì ta luôn buồn bực vô cùng, đường thường xem tướng mạo cho những người bên cạnh xe ngựa. Ai ngờ điều này lại thu hút rất nhiều người tới, cũng làm cho thanh danh của ta thuận lợi được truyền ra ngoài.

      Trời mới biết, nghề chính của ta là nghề y…
      MaiAnhSF, Dion, Béo khỏe béo đẹp5 others thích bài này.

    2. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      CHƯƠNG 1 ( TT )





      Cho nên, khi mà Hàn Thiên Bình vào Diêm La điện để diệt trừ phản đồ, ta vẫn nằm trong xe ngựa, buồn bực tiết lộ thiên cơ cho những người ngừng tiến tới. Cứ để ông trời giảm thọ của ta , như vậy phụ thân có cơ hội có được hài tử thứ hai.

      biết tiết lộ thiên cơ cho bao nhiêu người ta mới có thể quy hồn về Tây Thiên, rời khỏi cái thế giới phiền muộn này.

      Ta biết, ta bắt đầu cảm thấy chán ghét thế giới này rồi.

      Ta vốn tưởng rằng khi ở trong Xuất Vân cốc, ta đề nghị với phụ thân rằng mình muốn ra ngoài, thái độ của người có chút cải thiện đối với ta. Kết quả, người chỉ gật đầu đáp ứng, đơn giản phái ta tới nơi xa xôi, trong vòng nửa năm cần trở về.

      Sau đó, vào thời điểm ta nguy hiểm tới tính mạng, người mới vạn bất đắc dĩ xuất cứu cái mạng của ta, rồi lại coi ta như thứ kịch độc ghê tởm nào đó, phải ném bỏ, phải xa lánh.

      ra , ta có nên cảm tạ người nhỉ? Phụ thân dù sao cũng nể mặt ta là dòng giống duy nhất của người mà tự tay cứu ta chứ sai thuộc hạ.

      Nhưng vì sao ta càng nghĩ lại càng phiền muộn? Tâm tình càng ngày càng kém, nhìn cái gì cũng thấy nhàm chán, chán ghét. Thế giới cũ của ta tuy lúc nào cũng màu xám nhưng ít nhất ta cũng có thể phân biệt được màu sắc, hôm nay nó lại biến thành hai màu đen trắng và xám xịt, khí trầm lặng.

      Thuận lợi thanh trừ phản đồ, thu phục xong Diêm La điện, Hàn Thiên Bình làm đúng theo lời hứa, tiếp tục Bắc thượng với chúng ta. nghe giang hồ tuyên truyền về danh hiệu của ta liền cười to, sau đó chăm chú hỏi: “Hình như ngươi học y đúng ?”

      Miễn cưỡng quay đầu… nhìn khuôn mặt màu xám của , ta ứng tiếng: “Ừ!”

      nhướng đôi mày rậm, : “Người làm sao vậy? Có phải bị bệnh hay ?”

      Lắc đầu, ta cụp mi, tay chậm rãi khuấy đĩa thức ăn trước mặt. giờ trước, bốn người Long Hổ Tước Vũ ủy thác Hàn Thiên Bình chiếu cố ta rồi biến đâu thấy, để lại hai người bọn ta ở trong khách sạn ăn trưa.

      đột nhiên thò tay, nâng cằm ta lên. “Tiêu Dao, ngươi hãy nghe ta , cha ngươi để ý tới ngươi là vấn đề của ông ta, quan hệ gì với ngươi cả. Cuộc sống của bản thân là phải tự bước .”

      Im lặng nhìn hai mắt của , ta chậm rãi cong khóe môi. “Diêm La điện của ngươi mạnh đến cỡ nào?”

      khó hiểu nhưng vẫn trả lời: “Rất mạnh, là tổ chức sát thủ mạnh nhất trong chốn giang hồ.”

      Ta đẩy tay của ra, nâng cằm : “Biết Xuất Vân cốc ?”

      kinh ngạc nhướng mày. “Biết, nơi mà những loài dược thảo và độc dược quý hiếm nhất sinh sôi, địa bàn của Xuất Vân Thánh Quân, ai mà lại biết.”

      Ta khẽ chớp mắt, cười : “Ta cho ngươi biết phương thức vào cốc, ngươi giúp ta hủy diệt nơi đó nhé.”

      nhăn mày, sau đó nhìn chằm chằm ta lúc lâu rồi mới : “ cần cho ta biết bất cứ thứ gì, ta truyền tin ra ngoài, để cho người khác chịu chết.”

      “Ngươi rất thông minh.” Ta chơi đùa chiếc đũa trong tay, thu hồi nụ cười bên khóe môi rồi lại lười biếng cụp mi mắt. “Nếu như ta là ngươi tốt…” Khẽ thở dài, ta cúi đầu, tựa trán vào khuỷu tay. “Nếu như ta là ngươi tốt…” Nếu như ta là con trai tốt…

      đường tới Phượng Hoàng các, Hàn Thiên Bình vẫn luôn tìm kiếm lời trêu chọc ta nhưng chả lần nào thành công khiến mặt hai chữ thất bại. Long Hổ Tước Vũ rút cục cũng chịu nổi mà vụng trộm cho biết là tính tình của ta từ trước vậy, càng khuyên càng chẳng vui vẻ gì, đến cuối cùng còn biến thành tốt, làm cho mọi người xung quanh phiền muộn theo.

      Khi mà Hàn Thiên Bình chạy tới trực tiếp hỏi ta có phải như vậy , ta liền gật đầu. “Người thấy bọn họ luôn kiếm cớ cách xa ta hay sao?” Hơn nữa, họ còn vô lương tâm hãm hại người ngoài theo ta.

      Hàn Thiên Bình trợn mắt, vỗ vỗ vai ta. “Ngươi cứu ta mạng, cho dù thế nào ta để ngươi sa sút tinh thần như thế đâu. Ít nhất cũng phải như người bình thường chứ. Đừng lãng phí vẻ ngoài xinh đẹp của mình.”

      Ta theo bản năng sờ lên mặt rồi lại giương mắt nhìn khuôn mặt nam tính trước mặt. “Ta lớn lên trông hề giống nam tử đúng ?”

      cười ha hả. “Đúng là ta chưa từng thấy nam tử nào lớn lên lại dễ nhìn như ngươi cả.”

      Ta có chút căm tức lại có chút kinh ngạc cãi lại: “Cha ta còn dễ nhìn hơn ta.”


      vuốt vằm, cố gắng hồi tưởng. “Cha ngươi à? ra ta cảm thấy ông ấy giống đại ca của ngươi hơn.” Hàn Thiên Bình cười vô cùng sáng sủa: “Ông ta có thể coi là nam nhân tuấn nhưng mà căn bản cùng loại với ngươi. Ngươi có cái khí thế áp đảo người khác giống ông ta.”


      Ta biết, bực mình! Nhìn bầu trời màu xám, khóe miệng ta hơi chìm xuống. Nhớ lại lâu trước kia, ta từng lén nghe phụ thân chuyện cùng với người khác, người , tại sao ta phải là nhi tử.

      Khi đó ta mới hiểu được, vì sao mà khi còn bé, cho dù ta có khóc muốn phụ thân như thế nào cũng thấy người đâu cả.


      Sai, phải là do ta, càng phải là do phụ thân. Sai, là vì giới tính của ta là nữ.
      MaiAnhSF, Mikky_nqn, Halong-ngoc7 others thích bài này.

    3. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      CHƯƠNG 1 ( TT )







      Ta biết, bực mình! Nhìn bầu trời màu xám, khóe miệng ta hơi chìm xuống. Nhớ lại lâu trước kia, ta từng lén nghe phụ thân chuyện cùng với người khác, người , tại sao ta phải là nhi tử.

      Khi đó ta mới hiểu được, vì sao mà khi còn bé, cho dù ta có khóc muốn phụ thân như thế nào cũng thấy người đâu cả.

      Sai, phải là do ta, càng phải là do phụ thân. Sai, là vì giới tính của ta là nữ.


      Vào đêm khuya của ngày nào đó, ta xin Hàn Thiên Bình lặng lẽ mang ta trở về Diêm La điện. Ta cố ý phong bế tất cả tin tức của bản thân, làm cho tất cả mọi người cho là ta tan thành mây khói.

      Hàn Thiên Bình đổi vị trí của Diêm La điện vào trong dãy núi gần sông Trường Giang. Ta dạy cho bọn họ Ngũ Hành trận mà ta mới lĩnh ngộ, hoàn toàn dấu Diêm La điện . Phương thức bày trận pháp này này quá mới cho nên có vấn đề gì xảy ra, phải là vào được mà là vào được nhưng rồi ra được.

      Đoạn thời gian này, ở chỗ sâu nhất trong Diêm La điện, tại căn lầu đỉnh Tiêu Dao.

      Hàn Thiên Bình cứ rảnh rỗi có việc gì lại chạy tới đây, kể cho ta nghe tin tức về Xuất Vân cốc. Mỗi lần, tin tức đều thay đổi: “Nếu như phải nó quá mức bí là do mạng lưới của Diêm La điện chúng ta vô năng. Xuất Vân cốc thần bí hề có bất kỳ động tĩnh nào.”

      Ta co mình ở vách đá, nhìn biển mây màu xám phía ngoài. “Chắc là cha ta cưới thê tử, có người thừa kế mới rồi!” Ta nghĩ Hàn Thiên Bình đoán được thân phận của ta cho nên mới chuyện đầu đuôi.

      nghe hiểu. “Vậy chả phải tốt rồi sao, bản thân ngươi cũng tự do rồi.”

      Trái tim mơ hồ đau đớn, ra mùi vị của tự do lại khó chịu như vậy. Ta nghiêng đầu dựa vào cây cột bên cạnh. “Nếu như ban đầu ta cứu ngươi, ngươi còn có thể chăm sóc ta như vậy sao?”

      trầm mặc hồi rồi mới : “Có! Ngươi khiến cho ta cảm thấy thương xót.”

      “Ngươi có muốn kết hôn ?” Quay mặt sang, ta nhìn khuôn mặt mơ hồ trước mặt.

      dường như cau mày. “Tiêu Dao, ngươi thân phận của ngươi, ta đoán. Ngươi giới tính của ngươi, ta cũng để ý. Ngươi là nam hay nữ vẫn là bằng hữu của ta, ta thương xót ngươi chứ phải thương xót giới tính của ngươi.”

      dường như biết nguyên nhân mà ta phiền muộn rồi. Ta giơ tay lên, nhìn đường vân lòng bàn tay, khẽ cười : “Hàn Thiên Bình, quen biết ngươi là may mắn của ta.” đời này còn có ai có thể cho ta nghe những lời này?

      bỗng nhiên ghé sát mặt vào. “Ngươi cũng hiểu rồi, tại sao lại còn vui như vậy? Tiêu Dao, ta chưa từng thấy ngươi cười lòng bao giờ. Ba năm rồi, chưa lần nào…”

      Trong phút chốc, ta kinh ngạc, ra ba năm rồi. Nỗi đau bén nhọn khiến cho ta thể nào hô hấp nổi. Ba năm rồi, Hàn Thiên Bình vẫn luôn với ta rằng Xuất Vân cốc hề có động tĩnh nào hết. ra, trong ba năm này, phụ thân hoàn toàn quên ta!

      Nước mắt nóng hổi rơi xuống, ta kinh ngạc cười, tay vươn ra nắm lấy cánh tay của Hàn Thiên Bình. “Giết ta , Hàn Thiên Bình.” Ta còn ở nơi này chờ đợi cái gì nữa chứ? Mơ mơ màng màng mà qua ba năm. Ta quên cả khái niệm thời gian, những người khác cũng thế, thờ ơ để cho tời gian trôi sao?

      hoảng sợ: “Ngươi điên rồi?”

      Túm chặt vạt áo trước ngực, khổ sở, sau buồn bực chính là chán ghét, sau chán ghét chính là chết lặng, sau chết lặng chỉ còn lại tuyệt vọng. “Hàn Thiên Bình, ta nghĩ ta thực điên rồi.” Điên đến nỗi ta có thể cảm thụ ràng trái tim mình bị xé rách, cảm thụ ràng mạch máu trong cơ thể bắt đầu căng phồng.

      “Tiêu Dao, Tiêu Dao? Ngươi đừng làm ta sợ. Y thuật của ngươi tốt như vậy, đừng có làm cho bản thân bị tẩu hỏa nhập ma đấy. Cho dù là vì ai cũng đáng, sống mới là quan trọng!” nắm chặt vai ta, lo lắng rống to.

      Ta cho là vứt bỏ tất cả dễ dàng hơn nhiều nhưng vì sao lại đau lòng đến vậy? Chớp đôi mắt đẫm lệ, ta cười lắc đầu. “Ta sao, vừa rồi hơi thất thần thôi.” Ta khẽ đẩy, ý bảo buông tay ra. “Ngươi rất đúng, sống mới là quan trọng nhất.”

      Hô hấp của rối loạn, giọng điệu run rẩy. “Tiêu Dao, người đặt tên cho ngươi nhất định là muốn nguyền rủa ngươi.”

      Ta cười khanh khách, lặng lẽ cho biết: “Người đặt tên cho ta chính là cha ta.”

      Đêm đó, ta lặng yên rời khỏi Diêm La điện, tung người nhảy xuống từ vách núi cao.

      Tối om, tối om vô cùng! Lạnh lẽo, lạnh lẽo thấu xương. Ta cười đến vô lực, quả nhiên thể trông cậy rằng cái chết mang lại ấm áp cho ta.

      lần ấm áp duy nhất trong đời giờ lại xa xỉ đến thế. Mặc dù chỉ là thoáng qua thôi nhưng nó cũng là trí nhớ duy nhất còn lưu lại trong cuộc đời ta.
      MaiAnhSF, Mikky_nqn, Halong-ngoc9 others thích bài này.

    4. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      Chương 2





      Edit: Thiên Mạc

      Mở mắt ra, thế giới mông mông lung lung, bầu khí thanh tân, xung quanh văng vẳng tiếng hát dễ nghe.

      “Con tỉnh rồi!” thanh trầm thấp khàn khàn mà xa lạ kia mang theo vui mừng thể che dấu. Sau đó, bàn tay lạnh như băng đặt lên trán của ta.

      Ta nhíu mày, rất nhanh tỉnh lại, nghiêng đầu nhìn bóng người mơ hồ ở đầu giường. “Ngươi là ai?” Ta cong tay, chống người dậy, suy yếu thể giải thích đánh úp tới toàn thân. “Làm gì thế? Tiểu Tước!” Ta cất tiếng gọi.

      “Dao nhi?” Người bên giường thò tay ra, động tác thuần thục đỡ ta dậy, thanh tràn ngập nghi hoặc.

      Ta uể oải liếc mắt nhìn cái. “Ngươi là người mới tới cốc sao? Có hiểu quy củ hay ? Tiêu Dao cư của ta phải là nơi tùy ý ra vào, ngươi mau tìm Tiểu Tước tới, ta trách phạt ngươi nữa.”

      khí dường như càng lúc càng khó hít thở. lúc lâu sau, mới đứng thẳng người, ra cửa.

      Ta hơi buồn bực, đợi cho tới khi thân ảnh mờ ảo uyển chuyển vào, ta mới miễn cưỡng : “Tiểu Tước?” Thị lực dường như còn kém hơn cả lúc trước khi ngủ nhưng sao cả, sống hay chết chả làm sao hết.

      Tiếng thanh thúy của nữ tử vừa lạ lùng vừa cẩn thận vang lên: “Thiếu chủ tử, ngài tỉnh chưa?”

      Câu hỏi là lạ, ta hơi phiền não nhắm mắt. “Hầu hạ ta rửa mặt, ta đói rồi.”

      Nàng chần chờ chút rồi tới đỡ ta dậy thay y phục sau đó giúp ta buộc gọn mái tóc.

      Ta lẳng lặng cho nàng hầu hạ, rũ mắt xuống, bàn tay vô lực nắm lại. “Ta có phải bị bệnh ?” Toàn thân mềm nhũn có lực, chắc là ngủ trong lương đình rồi bị cảm!

      Nàng cẩn thận “vâng” tiếng.

      “Tới lương đình chuẩn bị cái chăn mỏng cho ta.” Mặc dù thích nhưng bệnh tật kéo tới chỉ có ta là cảm thấy khó chịu.

      Nàng hít sâu hơi. “Thiếu chủ tử, thân thể của ngài thể ra gió.”

      “Có nghiêm trọng đến vậy ? Chả phải là bị cảm mạo sao?” Ta vừa vừa tự bắt mạch cho bản thân rồi khẽ kinh ngạc: “Tại sao…” Ngũ tạng bị hao tổn, kinh mạch tổn thương, đầu bị thương nặng? “Ta bị ngã từ tàng cây xuống lúc ngủ sao?” Ta còn tưởng là ngủ ở đình nghỉ mát bị cảm lạnh cơ, trí nhớ trong đầu lúc này có chút hỗn loạn.

      Tiểu Tước khóc nức nở, : “Thiếu chủ tử nhớ sao? Lúc ngài được đưa trở lại đây cũng chỉ còn dư hơi thở, nếu phải chủ tử dùng toàn lực cứu ngài, chỉ sợ là…”

      Ta quay mặt sang, nhìn động tác giơ tay áo lau hai gò má của Tiểu Tước. Đôi mắt ta mờ ảo nhìn thấy nước mắt của nàng nhưng tiếng nghẹn ngào kia làm cho ta cười nhạt tiếng: “Vậy là cảm ơn phụ thân rồi.” Trái tim lặng lẽ run rẩy, phụ thân vẫn luôn mất hút lại tới cứu ta sao?

      “Thiếu chủ tử…” Nàng nức nở chút, giọng điệu lại bắt đầu trở nên cẩn thận. “Ngài cãi nhau với chủ tử sao?”

      Ta kinh ngạc nhếch môi. “Đâu có đâu? Ta cũng gần năm rồi gặp phụ thân mà. Nếu phải ngươi , ta còn biết người cứu ta là phụ thân nữa cơ, làm sao có thể cãi nhau được đây?” Cha ta có lúc nào chủ động để ý tới ta, lần này người lại ra tay cứu ta, ta vui mừng còn kịp.

      Nàng quay đầu.

      Theo tầm nhìn của nàng, ta nhìn thấy nam nhân xa lạ đứng ở trước cửa, chính là người vừa ngồi ở gần giường của ta. “ là ai vậy? Đại phu mời từ ngoài cốc vào sao?” buồn cười, y thuật khắp thiên hạ có ai so sánh được với phụ thân, làm sao lại còn mời người ngoài cốc tới chữa trị cho ta.

      Tiểu Tước đột nhiên quay đầu nhìn ta. “Thiếu chủ tử, ngài…”

      Nam nhân đứng ở cửa mở miệng, cắt đứt lời của nàng. “Con nhớ ta sao, Dao nhi?”

      Ta chậm rãi híp mắt lại. “Chỉ có phụ thân ta mới có thể gọi ta như vậy, người muốn chết mau câm miệng.” ai dám vô lễ với ta như vậy, cho là ai cơ chứ?

      Tiểu Tước hít hơi sâu, toàn thân cũng run rẩy.

      Nam nhân đứng ở cửa trầm mặc, chắp tay phía sau lưng rồi từ từ tiến tới.

      Thấy tới gần, ta chậm rãi ngẩng đầu lên, phát rất cao, cao hơn ta cái đầu. Vì thế ta phải ngẩng cổ lên mới nhìn thấy mặt , phí sức. “ ai cho ngươi biết ta là thiếu chủ tử của Xuất Vân cốc sao?” Ta cảm thấy có chút thú vị, người sợ chết này trả lời thế nào?

      cúi đầu, ngũ quan mơ hồ nhìn thấy . hồi lâu sau, thanh trầm thấp mới vang lên: “Con là Úy Trì Tiêu Dao?”


      Ta cười đến nghiền ngẫm. “Đúng vậy, còn ngươi là ai? Còn nữa, đừng gọi ta là con thân thiết như thế!”

      “Con ngã hỏng đầu rồi sao?” Tiếng của có vẻ nghẹt lại.
      MaiAnhSF, Mikky_nqn, Halong-ngoc8 others thích bài này.

    5. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      CHƯƠNG 2 ( TT )






      Tiểu Tước đột nhiên quay đầu nhìn ta. “Thiếu chủ tử, ngài…”

      Nam nhân đứng ở cửa mở miệng, cắt đứt lời của nàng. “Con nhớ ta sao, Dao nhi?”

      Ta chậm rãi híp mắt lại. “Chỉ có phụ thân ta mới có thể gọi ta như vậy, người muốn chết mau câm miệng.” ai dám vô lễ với ta như vậy, cho là ai cơ chứ?

      Tiểu Tước hít hơi sâu, toàn thân cũng run rẩy.

      Nam nhân đứng ở cửa trầm mặc, chắp tay phía sau lưng rồi từ từ tiến tới.

      Thấy tới gần, ta chậm rãi ngẩng đầu lên, phát rất cao, cao hơn ta cái đầu. Vì thế ta phải ngẩng cổ lên mới nhìn thấy mặt , phí sức. “ ai cho ngươi biết ta là thiếu chủ tử của Xuất Vân cốc sao?” Ta cảm thấy có chút thú vị, người sợ chết này trả lời thế nào?

      cúi đầu, ngũ quan mơ hồ nhìn thấy . hồi lâu sau, thanh trầm thấp mới vang lên: “Con là Úy Trì Tiêu Dao?”

      Ta cười đến nghiền ngẫm. “Đúng vậy, còn ngươi là ai? Còn nữa, đừng gọi ta là con thân thiết như thế!”

      “Con ngã hỏng đầu rồi sao?” Tiếng của có vẻ nghẹt lại.

      Ta cười giễu cợt. “Ngươi cái quái gì vậy?” Chẳng buồn để ý tới con người khó hiểu này nữa, ta chuyển bước tới bên Tiểu Tước, do dự chút mới cất tiếng hỏi: “Phụ thân ta đâu rồi? Phụ thân… vừa xuất cốc phải ?” Ngay cả khi ta bị bệnh mà người cũng thể ở bên cạnh ta nhiều chút sao?

      ra!” Nam nhân trước mặt đột nhiên hét lên.

      Tiểu Tước bối rối chạy ra cửa.

      Ta lại thong thả ngẩng đầu lên, tò mò cười: “Ngươi tại sao lại có thể ra lệnh cho người ở bên cạnh ta vậy?” Ai ban cho quyền lợi như vậy, hơn nữa tại sao Tiểu Tước lại phải nghe lời ?

      vươn tay túm lấy cằm ta, dùng sức khá lớn. Cả người cúi xuống, hơi thở phun má ta. “ nên đùa bỡn với ta. Dao nhi, con cho rằng ta là ai?”

      Ta cụp mắt, nhìn ngón tay dài lạnh như băng ở cằm mình rồi lại giương mắt nhìn khuôn mặt mông lung phía trước. Ta cười lạnh. “Muốn chết!” Ta giơ tay đánh tới.

      thèm trốn tránh, mặc cho bàn tay ta đánh lên eo .

      Ta nghi hoặc híp mắt lại. “Phụ thân ta cho ngươi giải dược sao?” thể nào có người bị ta đánh trúng mà chết, độc trong lòng bàn tay ta, trừ phụ thân ra ai có thể giải được.

      trầm mặc, cất tiếng lần nữa. thanh hùng hậu có thêm chút khủng hoảng. “Con quên ta rồi sao, con quên ta rồi có phải hay ? Dao nhi?”

      “Ta nhận ra ngươi.” Đáp án rất trực tiếp, ta đẩy ra rồi vòng qua về phía cửa nhưng lại bị túm chặt cổ tay. Ta bị ép phải xoay mặt đối diện với .

      Liếc mắt nhìn bàn tay đặt lên cổ tay ta, ta nhíu mày. “Nhiệt độ cơ thể ngươi rất thấp, có phải bị bệnh ?” đến đây, ta định tốt bụng bắt mạch cho nhưng lại nhanh chóng buông tay, lui về phía sau bước dài.

      Mắt ta hơi co lại, lòng chợt nhớ tới phụ thân mỗi khi tới gần ta cũng nhanh chóng lùi xa như vậy, trái tim khỏi đau đớn. Ta muốn tiếp tục hồi tưởng, dứt khoát xoay người rời . Lần này, ngăn cản ta.

      Ra khỏi sương phòng, thấy ngoài cửa tụ tập rất nhiều người, ta kinh ngạc nhìn bốn thân ảnh áo đen đứng đó. “Phụ thân ta đâu rồi?” Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ là thiếp thân thị vệ vẫn luôn như hình với bóng của phụ thân ta. Nếu bọn họ ở chỗ này phụ thân ta cũng phải ở đây.

      thể che hết vui sướng trong lòng, ta nhìn chung quanh nhưng làm sao tìm được thân ảnh cao ngất kia.

      Trong nháy mắt ta lên tiếng hỏi, mọi người đều yên lặng. Ta lờ mơ cảm thấy được tất cả bọn họ đều nhìn về phía ta.

      Có chút thất vọng, ta sớm nên biết phụ thân thích ở gần ta. Người chẳng qua là phái bọn người Thanh Long tới xem tình hình của ta mà thôi. Ta được người cứu mạng, cảm kích là đủ rồi, còn cầu xa vời cái gì nữa chứ. “Ta đói rồi, Tiểu Tước.”

      để ý tới những người này nữa, ta ra ngoài. “Đưa đồ ăn tới trong đình cho ta.”

      Bên ngoài Tiêu Dao cư có mặt hồ lớn, mặt hồ có xây cái cầu cao, cuối cầu là đình nghỉ mát rất tinh mỹ. Đây là nơi ta thích ngồi ngây ngẩn cả ngày. Mỗi lần tâm tình buồn bực, ta đều co mình ở đây, mặc cho tâm hồn của mình bay nhảy nơi phương xa.

      Đồ ăn được bưng lên, trong đình lúc này còn có thêm tên nam nhân cao lớn quái dị lúc trước.

      “Ta là bạn tốt của Úy Trì Giang Tử. Con… ngươi từng gặp.” ngồi ghế đá cách ta rất xa, giọng trầm trầm.

      Ta nở nụ cười, nghêng đầu ngả đầu vào cây cột. “ sao?” Người này láo mà cần chớp mắt, phụ thân ta từ trước đến giờ có bao giờ thèm để ý tới ta đâu, làm sao có thể giới thiệu bạn của mình cho ta. Phụ thân ta có bạn thế nào, ta cũng còn lắm.

      khí lúng túng vờn quanh, ta lười biếng nhắm mắt lại. “ cần cố gắng tới gần ta làm gì. Ta chẳng có gì cả, cũng có quan hệ gì tốt với cha ta đâu. Ta chỉ có mỗi cái danh hiệu danh nghĩa là thiếu chủ tử Xuất Vân cốc thôi.”

      Giọng của cứng ngắc: “Thực xin lỗi.”

      Híp mắt nhìn thế giới mông lung phía trước, ta phát mình thấy màu sắc gì, chỉ có hai màu đen trắng và màu xám tro đậm nhạt khác nhau. “ sao.”

      Thân hình cao lớn biết từ lúc nào tới bên cạnh ta. vươn tay, chần chờ chút rồi sờ lên trán ta.

      Nhiệt độ lạnh như băng khiến cho ta nhíu mày. “Ngươi rất lạnh, đừng có đụng vào ta nữa.” Nếu như sợ độc của ta tại với thể lực suy yếu của ta đây là thể nào giết nổi , chỉ đành phải uất ức tránh né.

      Bàn tay kia nắm lại thành quyền, lên tiếng , giọng điệu cứng như tảng đá lạnh. “Thực xin lỗi.”

      có hứng thú để ý tới , ta miễn cưỡng ngồi xuống, vô thần nhìn cảnh vật ngoài đình. Ta bỗng nhiên quay đầu lại. “Ngươi ngươi là bằng hữu của phụ thân ta sao?”

      ngồi cách ta khoảng rất xa, nhìn qua hình như là mặt đối mặt với ta. “Phải.”

      Ta hít sâu hơi, miễn cưỡng nhếch môi lên. “Phụ thân ta ở trong cốc à?” Nếu bạn người ở đây người sao có thể ra ngoài được?

      “Ừ.” Thanh vẫn chậm chạp khó khăn.
      MaiAnhSF, Mikky_nqn, Halong-ngoc8 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :