TIÊU DAO ( Cổ đại, incest cha con, cao H ) Full

Thảo luận trong 'Sắc Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      • TIÊU DAO
      • TÁC GIẢ: ACOME
      • Thể loại: Cổ đại, incest cha con, phải đam mỹ, mất máu nặng
      • Số chương: 13
      • Truyện ban đầu là màu xám bi thương nhưng khi mọi khúc mắc được hóa giải nó lại trở thành màu đỏ rực rỡ.
      • Note: Truyện này chủ yếu là thịt, toàn thịt là thịt… Nội dung có gì nhiều, xin nhắc trước cho các bạn
      nguồn: truyyenfull.vn
      Edit: Thiên Mạc

      saoxoay, hiuhiu1810, 251XYZ5 others thích bài này.

    2. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      CHƯƠNG 1




      Tiết tử




      Ta cũng biết vì sao vẻ ngoài của phụ thân ta lại còn đẹp mắt hơn cả nữ nhân.

      Cụp mắt xuống, bộ dáng uể oải kia in vào trong làn nước. Khuôn mặt tinh xảo vô song, mặt mày xinh đẹp, mũi thẳng, môi mặc dù hơi đỏ quá mức nhưng lại nhắn mê người. Ngũ quan tinh mỹ kia cho dù hề trang điểm gì nhưng lại vẫn vô cùng xinh đẹp.

      Bàn tay chống cằm cảm giác được da thịt trơn mềm, hai mắt cũng có thể nhìn thấy làn da non mịn đến mức trong suốt. Thân hình lại hết sức nhắn, trông thế nào cũng ra bóng dáng của nam hài tử.

      Điều này làm cho ta vô cùng buồn bực.

      Ta muốn làm nam nhân, rất muốn rất muốn…

      Ta rất muốn mình giống như phụ thân, thân hình cao ráo to lớn, màu da cổ đồng nam tính, khuôn mặt cương nghị tuấn mang theo mị lực thâm trầm.

      Vì sao ta lại phải là nam nhân? Chẳng những có chút khí phách của cha mà tướng mạo cũng xinh đẹp bằng người. Chả nhẽ lời đồn đại ta có bộ dáng giống mẫu thân chết là đúng sao, vậy cho nên mới có chút hương vị nam nhân nào? Những người gặp ta rồi đều bộ dạng của ta như hoa mẫu đơn vậy.

      Nghe người ta , ta cảm thấy mình được hình dung như nữ nhân. Ta làm sao mới có thể có được khí khái của nam tử hán đây? Aiz, là phiền…

      “Dao nhi.” giọng nam trầm thấp hùng hậu mà lãnh đạm truyền đến.

      Ta thở dài, miễn cường dời tầm mắt vào trong đình, nhìn nam nhân trưởng thành tới kia.

      Người kia thực rất xuất sắc. Thân hình cao lớn, rắn chắc, mạnh mẽ. Khuôn mặt tuấn tú, mày kiếm, mũi cao, môi mỏng, đôi mắt thâm thúy sắc bén như mắt báo. Toàn thân tản ra cuồng vọng và bá đạo ai bằng. Hơi thở lãnh mạc sâm nhiên mênh mông tới kinh người.

      Bất cứ kẻ nào nhìn thấy người đều tự chủ được run lên, chân mềm nhũn ra, đáy lòng tự chủ được sinh ra sợ hãi.

      Tiếp tục thở dài, ta hạ mắt xuống, buồn bực : “Phụ thân.” Đúng vậy, nam nhân có khí thế bức quỷ thần, sống cùng ta suốt 18 năm nhưng đến góc áo cũng chạm tới được chính là cha ta.

      “Sao vậy?” Tuấn dung lãnh mạc hề có bất cứ tia dao động nào. Phụ thân tới gần đây, chỉ chắp tay sau lưng, đứng ngoài đình, cả người tản ra khí thế lạnh lùng và bài xích.

      Co mình ở trong lương đình này mấy ngày rồi, vậy nên khi gặp mặt phụ thân mấy ngày thấy này, ta ngạo mạn chớp mắt mấy cái, cực kỳ buồn bực : “Phụ thân, con muốn xuất cốc.”

      Xuất Vân cốc là nơi ta sinh ra và lớn lên. Ngoài cốc và trong cốc đều được thiết trí tầng tầng Bát Quái Tuyền Ki trận, trừ phi là những người đặc biệt cho phép căn bản thể ra ngoài, càng đừng gì đến người bên ngoài có thể dễ dàng vào được cốc. Dựa theo miêu tả trong sách vở, Xuất Vân cốc tựa như đào nguyên tiên cảnh nhưng mà ngẩn người ở đây trong 18 năm, ta cũng chán rồi.

      Người lên tiếng, chỉ trầm mặc, khí lạnh quanh thân bắt đầu trở nên trầm và áp bách.

      Biết rằng cầu của ta làm người vui nhưng ta thấy rất buồn bực. Chỉ cần ai biết ta đều , khi ta buồn bực, ta tuyệt đối làm cho tất cả mọi người xung quanh ta buồn bực theo. Cho nên mỗi khi tâm tình ta tốt, mọi người đều chạy trốn tứ tán, trong vòng ba mươi trượng, ngay cả cái bóng cũng thấy.



      “Phụ thân, con muốn xuất cốc.” để ý đến khí thế bức người kia, ta từ từ tiếp. Phụ thân là cốc chủ, nếu muốn xuất cốc phải có lệnh bài do người ban cho, ngay cả người thừa kế duy nhất như ta đây cũng chưa có quyền tự do ra ngoài.

      Mãi nhận được câu trả lời, áp lực bên trong đình ngày càng nặng. Ta thở dài, tựa đầu vào cây cột lạnh lẽo phía sau lưng. Đôi mắt ở ngoài đình kia thong thả nhắm lại, ừ, hình như có chút mệt nhọc.

      Đột nhiên, thanh nam tử thuần chất như rượu vang lên trong bầu khí yên tĩnh: “Con .”

      chiếc thẻ bài tinh xảo bay vào trong lòng ta. Con người có khí phách bức quỷ thần kia quay người rất xa.

      Ta hơi hé mắt ra, nhìn bầu trời xám xịt qua đường mi cong . Tại sao mục đích đạt được nhưng trong lòng ta vẫn còn buồn bực như vậy?
      MaiAnhSF, Mikky_nqn, Halong-ngoc10 others thích bài này.

    3. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      Chương 1

      Edit: Thiên Mạc

      Úy Trì Tiêu Dao là tên đầy đủ của ta. Thiếu chủ Xuất Vân cốc là thân phận của ta. Lưu Ly Bặc Toán Tử là danh hiệu giang hồ cấp cho ta. Dao nhi là tên gọi thân mật phụ thân dành cho ta. Tiêu Dao công tử là tôn xưng người ngoài gọi ta. Tiêu Dao là tên mà bằng hữu hay xưng hô với ta.

      Mới chỉ xuất cốc trong thời gian đến nửa tháng, danh xưng của ta từ cái tên đơn giản liền biến thành đống tên phức tạp như vậy. Nhưng mà thế cũng tốt, nếu có người dám gọi ta tiếng tiểu thư ta cho tên đó ăn cước vào mặt.

      Giang hồ ra cũng biết đến tồn tại của Xuất Vân cốc. Xuất Vân cốc hề cách biệt hẳn với bên ngoài như ta tưởng mà có liên lạc rất nhiều. Bởi vì hoa cỏ sinh trưởng trong cốc đều là những trân phẩm thảo dược thưa thớt hiếm thấy đời, lại còn cộng thêm tồn tại của cha ta, cốc chủ Xuất Vân cốc trong lời đồn nữa. Phụ thân được người đời tôn xưng là Xuất Vân Thánh Quân, có thân võ công và y thuật tuyệt thế khiến cho người người ngưỡng vọng. Nghe phụ thân có thể cứu người chết sống lại, tất nhiên cũng có thể vô thanh vô thức giết chết người sống. Thánh danh của người vang dội, e rằng người nào biết.

      Hàng năm đều có rất nhiều người tới Xuất Vân cốc cầu y. Nhưng ngoài cốc có Bát Quái Tuyền Ki trận, số người bị vây chết trong trận còn nhiều hơn số người có bệnh cần chữa… Chỉ là, vẫn có số ít người có thể vào được đến nơi, được phụ thân ra tay chưa trị sau đó họ lại ra bên ngoài tuyên truyền cốc chủ Xuất Vân cốc lợi hại biết bao nhiêu. Vì thế, càng có thêm nhiều người mộ danh mà đến và cũng càng có thêm nhiều người chết mục xương trong Bát Quái trận.

      Trong mắt ta, bản lãnh hại người của phụ thân ta còn hơn xa bản lãnh cứu người.

      Nhưng bất kể thế nào phụ thân trong mắt ta vẫn là nam nhân tài giỏi, cường hãn nhất, là mục tiêu mà cuộc đời này ta theo đuổi.

      Nhiều thế hệ Xuất Vân cốc đều đơn truyền. Bất kể là nhi tử hay nữ nhi cũng đều kế thừa họ Úy Trì.

      Ta nghĩ, cha ta ra muốn đứa con trai vậy cho nên từ cha ta vô cùng hờ hững với ta. Mọi người đều rằng cha ta hề có chút hứng thú với mẹ ta. Mẫu thân ta chưa kết hôn nhưng có con với phụ thân cho nên người mới được cưới về nhà. Khi ta chào đời, mẹ ta bị khó sinh, kết quả là về cõi tiên, lưu ta lại mình, coi như là cho phụ thân ta có người kế thừa.

      Bời vì phụ thân căn bản muốn gặp ta cho nên từ tới lớn cho dù ở cùng trong cung điện lớn này cũng tám mười ngày thấy mặt phụ thân đâu, vậy cho nên ta rất được mọi người thương. Trừ cha ta ra, tất cả người trong cốc đều cưng chiều ta nhưng kỳ lạ là ta lại muốn ai ngoài phụ thân.

      Chẳng lẽ đây chính là ác nghiệt do huyết thống tạo ra? Đối phương ràng là giơ mông lạnh ra nhưng ta lại sống chết lấy mặt nóng dán vào!

      biết là do giận dỗi hay là tâm lý trả thù, chẳng từ khi nào, cảm tình của ta ngày càng nhạt mỏng, hề khóc lóc đòi cha suốt ngày nữa. Ta thích ứng với mọi chuyện, có cái gì cũng được mà có cũng chả sao.

      Từ khi ta hình thành nên tính cách như vậy, cha càng xuất quỷ nhập thần, thời gian dài nhất gặp cha trong trí nhớ của ta là năm. Cha thường chỉ tới Tết mới xuất , đưa cho ta bao tiền lì xì mà thôi. Ta có cảm giác, việc cha tới gặp ta tại như nghĩa vụ miễn cưỡng phải làm vậy.

      Ta nghĩ, có người cha như vậy chắc hẳn phải lỗi của ta. Có người nữ nhi phải nhi tử như vậy cũng càng phải lỗi của ta.

      Nhưng… sao ta vẫn thấy buồn bực. Tại sao ta lại là nữ nhân? Nếu như ta là nam tử hán, phụ thân có thể liếc mắt nhìn ta nhiều hơn chút hay ? Khi ta được mọi người tấm tắc khen ngợi là thiên tài, cha có thể sờ đầu ta, khen ta câu thông minh hay ?

      Aiz, cho dù ta là nữ nhi nhưng nếu lớn lên giống nam nhân, phụ thân có phải ít để ý tới , giả bộ như ta chính là người con trai mà cha muốn? Nhưng, kẻ mà lớn lên có nửa điểm nào giống nam nhân, và cũng cách nào trở thành nam nhân như ta có phải đáng được nhận lạnh lùng và vô cảm của phụ thân như thế hay ?

      Uể oải nằm dưới bóng cây ngủ, ta buồn bực thở dài. Cái vấn đề này vẫn khốn nhiễu ta trong suốt 18 năm cuộc đời. Chuyện cách nào giải quyết càng làm ta thêm lo lắng.

      Bầu trời u bỗng xẹt qua ít bóng người, tuyệt đối phải là đám Tiểu Long, Tiểu Hổ, Tiểu Tước và Tiểu Vũ theo ta xuất cốc. Bởi vì ta buồn bực cho nên bốn người bọn họ biết trốn nơi nào từ hai canh giờ trước rồi.

      Hé nửa con mắt, cho dù trung có người bay tới bay lui, ta vẫn nhúc nhích. Đám người vừa tụ tập lại tản , rất nhanh trả lại cho ta gian yên tĩnh. Sau đó, ngay khi ta buồn ngủ, thân hình đầy máu tươi rơi xuống từ tán cây rậm rạp, trực tiếp nằm ngã sấp ngay bên cạnh ta. Ta còn cảm nhận được chút máu ấm đỏ tươi bắn lên mặt.

      Chậm rãi nâng tay áo lau vết máu, ta miễn cưỡng mở mắt ra xem. Đập vào mắt ta là đôi mắt mở trừng trừng khuôn mặt đầy máu. Ta đưa mắt nhìn thân hình máu kia lâu rồi mới cam lòng bĩu môi: “Ngươi chưa chết à?” đời này, người có thể để ta chủ động mở miệng đúng là có mấy người.

      Người nọ há miệng, thanh khàn khàn khó khăn thoát ra khỏi cổ họng: “Ngươi phải là định thấy chết mà cứu sao?”

      Đôi mắt vô thần nhìn người kia chăm chú, ta : “Nếu chết ta cứu kiểu gì?” Mặc dù cha ta có thể cứu người chết thành người sống nhưng ta lại có được bản lĩnh của người. Ma đạo tà môn, học rất phí sức, hơn nữa ta rất sợ quỷ cho nên có chết ta cũng dính vào loại học vấn này.

      “Vậy ngươi đợi cái gì?” Người kia bị thương chỉ còn dư lại hơi thở, vậy mà vẫn còn lải nhải chuyện phiếm với ta.

      Ta chớp chớp cặp mắt ngái ngủ, chậm rãi : “Ta đợi ngươi van xin ta cứu ngươi.” Kết quả là ta lại ra điều kiện trước. đáng buồn, có phải ta quá thiện lương ?

      ho ra búng máu trong cổ họng, khuôn mặt đỏ tươi vặn vẹo đau đớn. dứt khoát đáp: “Cứu với, van xin ngươi cứu ta với.”

      Tại sao ta nghe trong giọng của tên này chút thành khẩn nào, ngược lại còn mang theo ý cười? Nghi hoặc nhìn bầu trời, ta cam lòng lấy viên thuốc màu trắng lớn bằng đầu ngón tay cái ra khỏi túi, nhét vào trong miệng . “Thứ này có thể bảo vệ tính mạng của ngươi ngày. Đợi ngươi có thể tẩy sạch cơ thể rồi ta xem xét thương thế cho ngươi.” Thu ngón tay lại, ta chùi chùi mấy cái lên y phục rồi tiếp tục buồn bực nằm xuống gốc cây.

      Cổ họng chuyển động cái, đoán chừng nuốt viên dược hoàn kia rồi. Hồi lâu sau, mở miệng chuyện, lúc này còn cố sức như trước. “Gần đây có con sông nào ? Ta muốn tắm rửa cái rồi mời người chữa trị thương thế cho ta.”

      Miễn cưỡng liếc nhìn cái, ta : “Ngươi rất sợ chết có phải ? Kiên nhẫn chờ hết ngày có sao. Nếu như có ai tới ta lại cho ngươi thêm viên thuốc là xong?”

      trầm mặc, sau đó là ho khan cười: “Ta là Hàn Thiên Bình, kết giao bằng hữu được ?”
      MaiAnhSF, Mikky_nqn, noair6 others thích bài này.

    4. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      CHƯƠNG 1 ( TT)





      Nhắm mắt lại, ta che miệng ngáp cái. “ quen biết ngươi.” Ta xuất cốc là để giải sầu, thuận tiện đưa phong thư tới Phượng Hoàng các ở Bắc Vực, có tâm tình kết giao bằng hữu với ai hết.

      cười cười, phun ra ngụm máu, lại tiếp: “Ta là điện chủ Diêm La điện trong chốn giang hồ. Kết giao bằng hữu với ta, ngươi biết bất cứ chuyện gì trong chốn giang hồ.”

      Ta hơi hé mắt nhìn người kia. “Tại sao ta phải tin ngươi? Người sắp chết cái gì chả được. Xin đừng có mà tin tưởng những người sống luôn giả bộ tốt bụng, dù sao chờ ngươi vừa chết biết người mà ngươi tín nghiệm là con người như thế nào?”

      cười . “ phải ngươi cứu ta sao? Ta chết.”

      Giọng điệu tự đại kia khiến ta phải nhìn nhiều thêm vài lần. Ta bắt đầu suy tư, ta cứu ta vào lúc nào nhỉ? “Ê, ta ta chỉ xem qua thương thế của ngươi chút thôi chứ có chắc chắn rằng cứu ngươi đâu?”

      càng thêm dứt khoát: “Van xin ngươi nhất định phải cứu ta.”

      biết có phải ảo giác hay , đôi mắt kia ràng là mang theo ý cười. Ta nhíu mày. “ nên cười nhạo ta.”

      Ánh mắt nhu hòa xuống. “Ta cười nhạo ngươi mà, chẳng qua ta rất thích cá tính của ngươi.”

      ? Ta hoài nghi nhìn , khẽ thở dài. “Cá tính của ta nếu để cho người ta thích tốt.” Nếu , người mà ta quý nhất đời này – cha ta cũng thể để ý đến ta, đến gần ta. phải là con trai, phải là lỗi của ta; kế thừa minh thần võ của phụ thân cũng phải lỗi của ta. Tại sao người lại có thể để ý tới ta. Hiếm có khi gặp mặt ta lúc nào người cũng lạnh như băng.

      “Có ai làm ngươi đau lòng sao?” Người kia hỏi.

      “Đúng vậy. Cha ta đó, ngươi có thể thay ta đánh ông ấy ?” Ta rất hào phóng cho biết đáp án.

      Khuôn mặt kia có chút méo mó. “Ngươi cãi nhau với cha mình rồi rời nhà trốn sao?”

      Nhớ lại thời gian ở chung với phụ thân từ tới giờ. “Ta cảm thấy chắc là cha ghét ta. Cha rất muốn ném ta ra khỏi nhà, hơn nữa còn rất vui mừng khi thấy ta.” Xuất Vân cốc ở Nam Vực, Phượng Hoàng các ở Bắc Vực. Quá trình cả cả về phải mất ít nhất nửa năm. Tâm tư của phụ thân quá ràng, cần đoán cũng biết.

      lại trầm mặc tiếp, biết có phải hôn mê hay .

      Ta buồn bực nhắm mắt lại, có ý định phải ứng lại lời nữa.

      lúc lâu sau, bốn người Long Hổ Tước Vũ trở về. Nhìn thấy bên cạnh ta có huyết nhân, bốn người nhất thời ngây ra, cuối cùng mới xin chỉ thị của ta đưa người kia tẩy rửa rồi mang tới cho ta xem xét vết thương.

      Thương thế của ta rất nặng, chẳng những trúng kịch độc mà cả người cũng chi chít toàn là vết đao kiếm chém. Nhưng thế này vẫn làm khó được ta.

      Ta bỏ ra chút sức giúp chữa trị mấy vết thương cho tốt còn nội thương để bọn Tiểu Long chịu trách nhiệm. Sau đó, ta lại tiếp tục buồn bực nằm phơi nắng dưới gốc cây.

      Lại qua mấy ngày, cái người tên gọi Hàn Thiên Bình kia cuối cùng cũng có thể ngồi dậy.

      Hơi hé mắt ra, trước mặt ta là nam tử trẻ tuổi cao lớn tuấn lãng, nhìn lớn được hơn ta mấy tuổi. Ta có chút hâm mộ . Nếu như ta cũng có thể có được bộ dạng như người này phụ thân chắc là bỏ mặc ta.

      đứng trước ta, khuôn mặt tuấn rất có khí khái nam nhi. Hai mắt nhìn ta, cười : “Ngươi tên là gì?”

      “Tiêu Dao, ta gọi là Tiêu Dao.” Ta buồn bực cụp mắt xuống, muốn nhìn tư thế oai hùng rạng rỡ của .

      cười : “Được, Tiêu Dao, sau này tất cả quỷ quái ma của Diêm La điện đều nghe theo chỉ thị của ngươi.

      cần.” Rất ràng, ta còn muốn sống, muốn dính dáng gì đến mấy thứ tử vong u hồn kia.

      hề kinh ngạc, chỉ nhìn ta cười: “Vậy xin cho ta theo ngươi tới nơi ngươi cần đến. Ngươi cứu ta, ta cần phải báo đáp.”

      Nhìn khuôn mặt rất có tinh thần trước mặt này, tâm tình ta trở nên buồn bực. “Tùy ngươi.” Miễn cưỡng cúi đầu xuống, có lẽ chung với nam nhân như thế này, lâu ngày ta cũng có thể dính được chút khí thế nam tử, bớt phần nhu của nữ nhân.

      biết có phải là Hàn Thiên Bình có nhiều kẻ thù quá hay , dọc theo đường rất là náo nhiệt. Bất kể là ban ngày hay ban đêm, có rất nhiều người tới đây chịu chết.

      , thủ hạ của phản bội , mua chuộc sát thủ khắp các nơi tới lấy mạng . Lần trước bị thương nặng như vậy là do phòng bị thủ hạ nên bị kẻ đó hạ độc. Lần này, đợi đưa ta tới nơi rồi trở về thanh lý môn hộ.

      Dù sao ta cũng quan tâm lắm, có Hàn Thiên Bình và Long Hổ Tước Vũ, tên nào tới cửa mà qua được bọn họ để đến quấy nhiễu ta cả. Mặc kệ thế giới có ồn ào náo động đến mức nào, ta vẫn ủ rũ ở trong bầu trời bình yên của riêng mình, tiếp tục trầm tư, tiếp tục phiền muộn.

      Đêm khuya, ta tỉnh dậy vì có người nhích tới gần ta.
      MaiAnhSF, noair, Halong-ngoc6 others thích bài này.

    5. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      CHƯƠNG 1 ( TT)





      Lười biếng nằm ở giường, mắt cũng mở ra. Bên ngoài có Long Hổ Tước Vũ thủ vệ cho nên người ngoài thể nào tiến vào, người này hẳn là trong số bốn người.

      Chắc là tới xem ta ngủ có lăn ra ngoài chăn hay ? Đầu óc quay cuồng ngừng hoạt động, ta nằm đường nhúc nhích đợi người nọ rời khỏi đây, trả lại yên tĩnh cho ta.

      Người kia tới trước giường, yên lặng nhìn ta lâu.

      Mùi vị thảo dược đặc thù ở Xuất Vân cốc vờn quanh chóp mũi, dễ chịu! Ta chỉ ngửi qua mùi này mấy lần nhưng tiềm thức của ta bị ta ép buộc phải nhớ kỹ, vì nó là mùi vị chỉ có người phụ thân ta.

      Tâm tình lập tức buồn bực, ta nhíu nhíu mày.

      bàn tay ấm áp gồ ghề đột nhiên chùm lên mắt ta. Ta chưa kịp hiểu có chuyện gì xảy ra liền cảm thấy môi mình có cái gì đó mềm mại ấm áp.

      Kinh ngạc mở mắt ra, ta nhìn thấy bất cứ thứ gì, chỉ cảm giác lông mi mình quyệt qua bàn tay kia.

      Hơi thở nóng rực phun lên gò má, áp lực môi càng tăng thêm, bắt đầu vuốt vuốt nhè , giống như là biết ta tỉnh vậy. Cái gì đó trơn trượt tách môi của ta ra, thăm dò vào bên trong.

      Người này làm cái gì thế? Ta bị động khẽ há mồm ra, mặc cho cái vật ẩm ướt mềm mại nhưng kiên nghị kia di động trong miệng ta, lâu . lúc sau, ta mới phát ra cái vật ẩm ướt kia hình như là đầu lưỡi, đầu lưỡi rất linh hoạt. Như vậy thứ dán chặt môi ta chính là môi của người khác. Hành động ta làm có thể hình dung là hôn môi.

      Tại sao ta lại muốn tiếp nhận nụ hôn của người thấy mặt này? Mới vừa giơ tay lên, hai cổ tay bị bàn tay lớn khác kẹp chặt rồi đặt lên đỉnh đầu. Miệng lưỡi dây dưa chỗ vô cùng nóng bỏng, nước miếng thuộc về ta thậm chí có chút ngọt.

      Giam cầm rốt cục giải trừ. Khi cấp tốc thở dốc, ta nghe được thanh khàn khàn, trầm thấp và hùng hậu: “Dao nhi…”

      Là phụ thân?

      Đột nhiên mở mắt ra, bên trong phòng bóng người.

      Kinh ngạc vuốt vuốt cánh môi sưng tấy tê dại của mình, đầu lưỡi cũng vẫn hơi đau đớn, trong miệng còn lưu lại hương vị thuộc về mình. Vừa rồi ta phải nằm mơ, giọng thuần hậu gọi tên ta kia cho dù ta nghe nhiều nhưng cũng biết chỉ có phụ thân mới có thể gọi ta như thế…

      Nhưng phụ thân ở Xuất Vân cốc, làm sao có thể ở đây mà hôn ta được?

      Đó có phải vị phụ thân mà chỉ nhìn cũng muốn nhìn ta lấy cái hay ?

      Nghi hoặc nhắm mắt lại, từ sau khi xuất cốc, ta thường xuyên mất ngủ. Sống trong cốc, ta có thể ngủ mạch tới sáng mà bị tỉnh dậy lúc nửa đêm nhưng từ khi ra khỏi cốc tới giờ, chỉ thanh thôi cũng có thể kiến ta giật mình tỉnh giấc. Vậy cho nên vừa rồi ta mới có thể phát ra có người tiến tới gần ta khi ta ngủ?

      Có thể là phụ thân ?

      Trái tim đập kịch liệt, là phụ thân sao…

      Tim dần bình ổn lại nhịp đập, nếu quả là phụ thân có phải rằng, thực ra cha cũng chán ghét ta? Người vẫn luôn đối đãi ta như con mình? Trước hết cần biết vì sao người lại có dục vọng thân mật với con mình nhưng vừa nghĩ tới chuyện người chán ghét ta, ta liền cảm thấy vui mừng vô cùng.

      Bật ngồi dậy, để ý là lúc đêm khuya, ta vội vàng mặc tạm cái áo lên, giầy vào rồi chạy ra khỏi phòng.

      Tiểu Long và Tiểu Tước trong phòng ngủ còn Tiểu Hổ và Tiểu Vũ đứng canh ngoài cửa. Nhìn thấy ta chạy ra, bọn họ đều kinh ngạc nhìn. “Thiếu chủ tử?”

      “Cha ta ở chỗ này có phải ?” Vội vàng nhìn xung quanh, sân viện mới thuê này khá cho nên vừa nhìn thấy mọi thứ ngay. Tên Hàn Thiên Bình kia hề có chút ấm ức nào mà lựa chọn phòng chứa củi làm phòng ngủ. Còn lại chỉ là mảnh đen nhánh chả còn bất cứ ai khác.

      Tiểu Long và Tiểu Tước bước ra từ trong phòng, quần áo ngoài cũng vừa mới mặc vội, kinh ngạc nhìn ta: “Chủ tử sao lại đứng đây?”

      Tiểu Hổ và Tiểu Vũ lắc đầu, buồn bực nhìn ta rồi trả lời câu hỏi vừa nãy: “ có mà, chủ nhân có tới đây đâu?”

      Ta nhíu mày. “Ngay cả thích khách cũng có à?” Sao lại thế, vì theo Hàn Thiên Bình đâm ra đêm nào mà có sát thủ tới ghé thăm. Bây giờ là canh ba nửa đêm, thời điểm tốt như vậy sao lại có ai tới.

      Tiểu Hổ và Tiểu Vũ lắc đầu: “ có ai! Tối nay rất an tĩnh, tên thích khách nào tới cửa cả.”

      “Vậy chắc chắn là do phụ thân tới.” có sát thủ tìm tới cửa, nhất định là bởi có phụ thân. Đẩy bọn họ ra, ta mở cửa chạy ra ngoài nhưng bên ngoài chỉ có bóng đêm vô tận, người nào cả.

      “Thiếu chủ tử?” Bốn người Long Hổ Tước Vũ chạy theo đằng sau.

      Trái tim khó có được khi nào đập rộn ràng vui mừng thoáng cái trầm xuống đáy vực! Bởi vì trong lòng quá khát vọng phụ thân cho nên mới nằm mơ giấc mơ hoang đường vậy sao? Đau khổ cùng cực, ta cụp mắt xuống, tự giễu cợt mình, ra ta tu thân dưỡng tính vẫn chưa đủ. Vậy cho nên, ta vẫn còn lo được lo mất, biết rằng điều đó vĩnh viễn bao giờ có thể xảy ra nhưng nhịn được tự lừa gạt mình.

      Đưa tay sờ lên môi, nhiệt độ phía biến mất rồi, trở nên lạnh băng.

      “Thiếu chủ tử?” Long Hổ Tước Vũ lo lắng vây chung quanh ta.

      sao.” Ta nhàng nở nụ cười rồi lại xoay người vào trong điện, bước vào phòng mình. Sau khi cánh cửa khép lại, dòng lệ nóng rực rốt cục cũng thể nào khắc chế nổi nữa, tràn xuống hai gò má.

      Giơ tay lên che mặt, ta cười mình là kẻ ngu ngốc.

      Đại Đường thịnh thế, quốc thái dân an, quan phủ và nhân dân đều có cuộc sống giàu có. Trong chốn giang hồ vẫn tinh phong huyết vũ như cũ, ít nhất là ở bên cạnh ta luôn như vậy.

      Nhàm chán nhìn Hàn Thiên Bình đá cái đầu lâu vừa mới chặt xuống qua bên, ta mở miệng ngáp cái. “Chúng ta Phượng Hoàng các nữa, xem Diêm La điện của ngươi chút .” Mùi màu tươi nồng nặc lan tỏa trong gió. Ta để ý đến chuyện mạng người gì cả nhưng nếu bị quan phủ theo dõi phiền toái.
      MaiAnhSF, Mikky_nqn, Halong-ngoc6 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :