1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trùng Sinh Chi Sủng - DẠ NHƯỢC LY (Chương 30) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,950
      Chương 21


      "Công tác? Ở đâu? " Bạch Lộ ngạc nhiên hỏi.

      "B Thị, bước đầu thành công nghĩ đến lúc mở rộng thị trường, sẵn diệp có vài chuyện cần giải quyết ở B Thị nên muốn em cùng " Dạ Tiếu Thiên giải thích.

      "Khi nào mình ? "

      "Ngày mai 9h sáng đặt xong vé máy bay rồi "

      "Vậy còn hỏi ý em làm gì? Đây là thông báo " Bạch Lộ cáu

      "Hihi đây là chuẩn bị trước thôi mà, nếu em đồng ý hồi vé máy bay, nghĩ em mình tiện sẵn công tác dẫn em theo công đôi việc "

      " mấy ngày? Để em chuẩn bị đồ "

      "Nếu có chuyện phát sinh 1 tuần, nhưng em mang ít đồ thôi đến B Thị cũng có công ty đến đó mua thêm "

      "Cũng được, em trước mai gặp " Bạch Lộ mở cửa xe muốn bước xuống tay bên kia bị giữ lại

      "Còn chuyện gì sao?" Bạch Lộ nghi hoặc hỏi

      "Em có phải quên gì ? " Dạ Tiếu Thiên ai oán nhìn Bạch Lộ chăm chú, quên gì sao? Nhìn nhìn túi xách, điện thoại, ví đều đủ mà,

      "Đâu có.... ... " nhìn người bình thường lúc nào cũng chuẩn trạc giờ như oán phụ nhìn trượng phu bỏ rơi mình nuốt lời sắp vào luôn.

      Rốt cuộc nàng biết quên cái gì, đỏ mặt nghiên người qua Chụt cái lên má của người nào đó rồi chạy chối chết lên nhà.

      Dạ Tiếu Thiên nhìn nàng chạy loạn càng vui vẻ, Ha ha Tiểu Lộ ngượng ngùng đáng quá , lại nghĩ đến ngày mai hahaha phải giống như hưởng tuần trăng mật sao?

      Hắc hắc, vì ngày mai lên kế hoạch lâu nha, tốt nhất là chuyến này về kết hôn luôn, ai nha được nếu đợi đến lúc Tiểu Lộ đồng ý mới chuẩn bị kịp. Phải chuẩn bị lễ cưới từ bây giờ thôi.

      Người nào đó cảm xúc thăng hoa tươi cười ngốc nghếch chuẩn bị cho lễ cưới linh đình trong khi dâu còn chưa biết chút gì, đâu có chuyện dễ dàng như vậy ah!

      Tội nghiệp Dạ tổng bị ảo tưởng tình làm mờ mắt rồi đâu có nhận ra , đúng là càng tội nghiệp cho lão nam nhân mơ ước hạnh phúc tình lắp lánh, tội nghiệp quá!

      Những chuyện này đều rơi vào mắt Tâm Tâm đứng lầu, móng tay đâm vào lòng bàn tay, con ngốc đó có gì hơn nàng phải lẳng lơ quyến rũ đàn ông sao, còn làm ra vẻ chính chuyên

      Phi! Đồ đê tiện đó có gì hơn nàng lại câu được Dạ tổng của Thiên Tuyệt, còn mở công ty quy mô cho ả ta. Đồ đê tiện, tiện nhân! tao làm cho ấy thấy bản chất đê tiện lẳng lơ của mày, để xem mày có bộ dạng chật như thế nào.

      Bạch Lộ giờ có tinh thần và thời gian để ý chuyện của Tâm Tâm nữa, nghĩ lại quả nên cảm ơn nàng ta

      Nếu có nàng ta ban tặng sao nàng có được cơ hội tìm thấy người thân quý trọng của mình, sao nàng lại có cuộc sống hạnh phúc như nay, nàng nghĩ rồi nếu nàng ta an phận nàng cũng làm khó nàng ta.

      "cốc cốc "

      "Tiểu Lộ mình vào có được ? "

      Tâm Tâm? Mới vừa nhắc đến liền đến linh .

      "Vào , cửa khóa "

      Tâm Tâm mở cửa bước vào rồi đóng lại đến bên nàng ngồi xuống, nhìn thấy nàng xếp đồ mới hỏi

      "Cậu chuẩn bị đâu sao?" "

      Mình công tác "

      "Vậy sao? lâu mình có ra ngoài chung, mình định rủ cậu tối dạo phố sẵn tiện mua ít đồ, nếu cậu bận thôi vậy, ai!! chuẩn bị xong rồi.. "

      "Mấy giờ? Sáng mai mình mới tối nay hẳn là còn rảnh "

      "Nếu cậu tiện để mình mình vậy, có việc gì đâu, dù sao mình mình cũng quen rồi.. Ah, mình có ý gì khác, cậu đừng hiểu lầm "

      Muốn nàng đến thế còn làm ra vẻ, tội nàng ta còn làm giống như vậy. Nhưng mà nàng muốn xem rốt cuộc trong hồ lô nàng ta bán thuốc gì? Ý đồ gì đây? chờ mong quá.

      "Có gì đâu chứ, mình cũng muốn mua ít đồ, cậu đừng nghĩ nhiều chỉ buổi tối thôi mà lẻ cậu định làm chuyện gì xấu với mình sao?"

      Thành công làm cho người nàng ta cứng lại chút, có tật giật mình sao? để nàng ta suy nghĩ Bạch Lộ cười

      "Mình đùa thôi mà, cậu sao có thể làm gì chứ, 6h30 nhé, dạo mua sắm chắc khoảng 9h về nhà là được"

      "Vậy chút nữa mình gọi cậu, tiếc Tuyết Tuyên và Mễ Quyên ở nhà, nếu rủ hai cậu ấy cùng vui hơn"

      Chậc! Hẳn là vui vẻ muốn chết còn Làm bộ làm tịch, biết ngày này trong tuần hai người đó đều ở lại ký túc xá trường còn ra vẻ, sao đời trước nàng lại nhận ra ah, đúng là đầu bị lừa đá rồi.

      "Ukm tiếc , nhưng để lần sau là được mà "

      "Cũng đành vậy, mình về phòng trước " vừa bước ra khỏi phòng vẻ tiếc nuối thay bằng nụ cười đắc ý, tao cho con tiện nhân mày món quà đặc biệt. Lấy điện thoại ra gửi tin nhắn. Là thời gian địa điểm nàng ta đến. Phải về chuẩn bị cho tiết mục tối nay thôi.

      6h30 tối. Bạch Lộ và Tâm Tâm ra khỏi nhà đến trung tâm thương mại.

      "Trước dạo vòng hảy mua đồ "

      "Sao cũng được" Tâm Tâm dẫn Bạch Lộ dạo hết nơi này đến nơi khác rồi dùng ở chỗ bán đĩa CD chọn lựa, chỗ này tương đối đông người, nhưng nàng để ý thấy có hai người theo dõi nàng từ lúc ở cửa trung tâm thương mại đến giờ.

      Muốn giở trò gì đây? Nàng làm như vô ý mà cũng xem đĩa người nhân lúc người đông đến phía sau muốn lấy ví tiền của nàng

      Bạch Lộ vẫn làm như thấy lúc này người thứ hai động, bước đến chụp lên cánh tay tên kia.

      "Dám ở đây trộm cắp sao? Có ai ? mau báo cảnh sát" Giọng này, thanh này là !. Lý Hiên Vương!.

      Bạch Lộ hít sâu hơi làm ra vẻ mặt hoảng sợ mà cảm kích quay lại đối diện với gương mặt kia.

      "Hiên Vương, sao cậu lại ở đây? Cũng đến mua đồ sao?" Tâm Tâm nhìn người phía sau kinh ngạc thốt lên.

      "Mình đến mua số thứ, sau đó nhìn thấy giống cậu nên mới theo rồi gặp tên móc túi này, các cậu kiểm tra xem có mất thứ gì ? "

      "Trời ạh! May mắn gặp cậu nếu cũng biết sao nữa. Cảm ơn nha, hay tớ mời cậu bữa xem như cảm ơn cậu có được ? "

      Oh, hai người các ngươi đúng là giỏi diễn trò, người khác nhìn vào thấy cậu thanh Niên gan dạ dũng cảm bắt trộm, bạn muốn cảm ơn, diễn đúng là kẻ hở, nhưng nàng còn là con nhóc ngây thơ kiếp trước. Muốn tính kế nàng đơn giản như vậy.

      "Đúng vậy! đừng từ chối, xem như là ăn mừng gặp nhau " Bạch Lộ cũng hùa theo.

      "Nếu vậy mình từ chối nữa, Tâm Tâm cậu vẫn chưa giới thiệu với mình "

      "Ai nha mình quên mất, đây là bạn thân của mình Bạch Lộ cậu gọi tiểu Lộ là được, còn vị này là Lý Hiên Vương học cùng khoa với mình "

      "Chào cậu, mình nghe Tâm Tâm nhắc đến cậu rất nhiều lần, Bây giờ gặp mặt mới biết ra cậu còn xinh hơn lời Tâm Tâm " Đây đúng là mấy chiêu tán cũ rít..

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,950
      Chương 22


      "Tiểu Lộ, Hiên Vương là chàng trai tốt, bạn biết đâu trong lớp biết có biết bao nhiêu thích Hiên Vương đâu" Tâm Tâm hết lời khen ngợi, nếu là chắc hẳn xiêu lòng.

      "vậy sao?" Bạch Lộ lạnh nhạt trả lời mắt cũng nâng lên cái.

      "Này Tiểu Lộ, cậu nghĩ gì về Chuyện này sao?"

      "Chuyện gì ?"

      "Là bạ trai lý tưởng nhu Lý Hiên Vương. Mình thấy cậu ấy có ý với cậu ah"

      "Vậy sao? Mình nhìn thấy, mình nghĩ hẳn là cậu ta để ý là người xinh đẹp như cậu mới đúng " Bạch Lộ cười cười trả lời.

      "Làm sao có chuyện đó chứ! Cậu mới là người xinh đẹp nhất" Bạch Lộ nhìn chăm chú vào Tâm Tâm mà lời nào. Bị Bạch Lộ nhìn như vậy thoải mái làm Tâm Tâm chột dạ hồi.

      "Sao lại nhìn mình như vậy chứ?"

      " gì, chỉ là muốn nhìn cậu" lúc hai người chuyện Lý Hiên Vương bước tới

      "Hai cậu chuyện rất vui ah, có bàn rồi mình vào thôi"

      "Được, thôi" hai người gật đầu bước theo sau Lý Hiên Vương.

      "Bạch Lộ?" Nhưng vừa mới vào giọng vang lên . Bạch Lộ quay đầu nhìn lại

      "Lâm Ngôn! Là cậu ah "

      "Đúng vậy là mình, xin lỗi đến thăm cậu, nhưng lâu rồi vẫn đến tìm cậu, dạo này cậu có tốt ?" Lâm Ngôn trầm ổn hơn xưa rất nhiều, nhìn như là người khác vậy.

      "Cậu khác rồi, nếu như phải chính mình thấy hẳn tin đây là cậu" Bạch Lộ nhìn Lâm Ngôn rồi cười cười .

      "ah, vậy sao?" Lâm Ngôn xấu hổ gãi đầu.

      " lâu gặp, Lâm Ngôn" Tâm Tâm chen vào hai người.

      " lâu gặp" Lâm Ngôn lạnh nhạt trả lời cho có lệ, khác hoàn toàn thái độ khi chuyện với Bạch Lộ.

      "Mọi ngưới rất nhớ cậu cứ tưởng cậu đến tìm bọn mình nữa." Tâm Tâm bước đến kéo góc áo Lâm Ngôn giọng hờn giận như với người . Lâm Ngôn nhíu mày khẽ tránh .

      Chứ phải là là mình rất nhớ cậu sao? Cho xin ở đây đèu là người trưởng thành phải em bé 3 tuổi đâu

      "Mình đặt phòng rồi, cùng ăn "

      "Được, vừa ăn vừa " Bạch Lộ gật đầu, rồi cùng Lâm Ngôn lên lầu, Nhà hàng này có tầng dành cho khách vip thường chỉ có rất ít người đặt được. Lý Hiên Vương cũng theo vẽ mặt trầm.

      "Lâm Thiếu, đây là thực đơn hôm nay mời ngài xem" quản lý nhà hàng đích thân đứng phục vụ,

      Tâm Tâm vui vẻ trong lòng, nàng ta biết Lâm Ngôn phải người bình thường, hôm nay nhìn thấy cảnh tượng này nàng càng thể buông tha cho con rùa vàng này rồi. Dạ Tiếu Thiên và Lâm Ngôn đều là nhân trung long phượng, phải người thường, chỉ cần nàng có trong hai người con đường sao này địa vị ,danh vọng và tiền tài nàng đều có. (bó tay bà này luôn, bị bệnh hoang tưởng nặng quá rồi)

      " Ông cứ chọn vài món ngon mang lên là được"

      "Dạ, Lâm thiếu xin đợi trong chốc lát"

      "vị này là?"

      "Đây là Lý Hiên Vương, bạn cùng khóa vời mình, hôm nay tình cờ gặp được, cũng may gặp được cậu ấy nếu Bạch Lộ bị tên móc túi lấy mất ví tiền rồi"

      "Đúng vậy, nên mình mới định mời cậu ấy bữa cơm để cảm ơn"

      "Lâm Ngôn, bạn học cấp 3 của Tiểu Lộ" "Lý Hiên Vương, rất vui được gặp cậu"

      "Tiểu Lộ, bây giờ cậu sống tốt ?" "Mình rất hảo, mình còn mở công ty" "Công ty? Công ty gì mình có giúp đươc gì ?"

      "Bây giờ vào quỷ đạo rồi, là công ty thời trang phụ kiện, Tên là white "

      " white , rất nổi tiếng mình thấy rất nhiều tivi và báo, ngờ là của cậu, rất giỏi ah"

      "Haha, có gì chứ, là Mễ Quyên và Tuyết Tuyên giúp đỡ mình rất nhiều"

      " xin lỗi Tiểu Lộ, lúc đó mình ôn thi nên giúp gì cho cậu, xin lỗi" Tâm Tâm yếu đuối đáng , hai mắt rưng rưng, rất là tội nghiệp nếu người khác nhìn vào tưởng là nàng bắt nạt nàng ta ah.

      "Mình hề trách cậu"

      "Là tại mình cả, lúc đó nếu mình tranh thủ chút giúp được cậu ít nhiều, là tại mình cả" đến đây nước mắt rơi xuống làm người ta thương xót. Đương nhiên Làm cho người ta thương , Lý Hiên Vương cầm lòng được rất muốn ôm nàng vào lòng mà an ủi thương.

      "Chẳng phải Bạch Lộ trách cậu sao? Đừng khóc" Tâm Tâm muốn người lời này là Lý Hiên Vương ah, cái nàng muốn là Lâm Ngôn ôn nhu an ủi nàng.

      Bạch Lộ nhịn được rất muốn đưa ngón tay cái lên với Tâm Tâm, đúng là diễn đến xuất thần nhập hóa ah, bộ dạng kia muốn bao nhiêu yếu đuối cố bấy nhiêu ah, nếu ở cổ đại có câu hoa lê đẫm mưa ah. Nhìn xem nhìn xem, nước mắt thành chuỗi chảy xuống mà hề nhăn mặt lấy lần.

      Lâm Ngôn suy nghĩ có nên quay phim lại gửi đến đài truyền hình ? Ah , nên gửi đến giải Oscar đảm bảo đạt giải nhất. Tâm Tâm khóc hồi cũng nghe Lâm Ngôn an ủi dỗ dành nên nén giận thu nước mắt, lúc này thức ăn được mang lên, Bạch Lộ và Lâm Ngôn trò chuyện vui vẻ để ý đến hai người kia.

      Tâm Tâm tức giận đén muốn nội thương, tại sao con tiện nhân kia cứ được người khác xum xuê, hai người nàng muốn đều vây quanh nó. Ah, khoang mục đích hôm nay nàng muốn phải là như vậy sao? Tiện nhân đúng là tiện nhân, lẳng lơ quyến rũ nam nhân. Tao muốn thấy mày giải thích với Dạ tổng thế nào?.

      Lặng lẽ lấy điện thoại chỉnh chế độ im lặng chụp hình hai người chuyện kia. Ở góc ngồi của nàng Chụp hình nhìn thấy Bạch Lộ và Lâm Ngôn ngồi rất gần nhau còn vui vẻ cười nữa chứ, nhưng như vậy vẫn đủ , vẫn là tìm người potoshop vài tấm đặc sắc hơn, dù sao tiện nhân lấy sắc đẹp và thân thể hầu người, có lén lúc lên giường với người khác cũng là chuyện thường tình phải sao?.

      Lâm Ngôn lái xe đưa Bạch Lộ và Tâm Tâm về nhà cũng trao đổi số điện thoại để tiện liên lạc.Tâm Tâm còn lưu luyến tiễn bước như người vợ nở xa chồng. Bạch Lộ chỉ nhìn cười mà thôi. Về đến phòng ánh mắt Bạch Lộ thay đổi lấy laptop ra soạn tin nhắn gửi vào địa chỉ. Lát sau nhận được tin nhắn trả lời.

      Đọc xong tin nhắn Bạch Lộ xóa rồi tắt máy. Nàng vốn dĩ tha thứ muốn hại người, nhưng lại có những người hề biết an phận. Nếu muốn tính toán nàng tốt nhất nên chuẩn bị tinh thần nhận lại trả đũa của nàng . Nghĩ nghĩ lại lấy điện thoại gọi cho Dạ Tiếu Thiên nhưng chưa bấm xong chuông điện thoại vang lên

      "Vẫn chưa ngủ sao?" Dạ Tiếu Thiên giọng hỏi.

      "Vẫn chưa, chẳng phải cũng vậy sao?"

      " chỉ là nhớ em nên ngủ được thôi"

      " chuyện ngọt xớt tin được" Bạch Lộ mỉm cười, cảm thấy rất ngọt ngào, bao nhiêu chuyện vui điều bị tống ra khỏi đầu

      "Sao lại tin chứ rất nhớ em, rất muốn được nhìn thấy em"

      "Chẳng phải sàng mai liền thấy sao?"

      "Nhưng biết làm sao đây rất muốn thấy em, đến mức chịu nổi"

      "Muốn gặp em như thế sao? Vậy đến đây "

      "Nhưng đến gặp xong vẫn phải về ngủ có lợi tức gì khác sao?"

      "Là muốn gặp em đó"

      "Vậy đến có thể hôn em ? " Dạ tổng lại giở trò vô lại.

      "Ukm"

      "Vậy là em đồng ý ?"

      "Uh, nhưng chung cư 10h đóng cửa chỉ có 35p nữa thôi" " cần đâu, em nhìn ra cửa sổ " Bạch Lộ bước ra cửa sổ nhìn xuống thấy Dạ Tiếu Thiên dựa vào cửa xe hướng nàng tươi cười

      "xì, dám lừa em"

      "hihi, sao lại lừa em chứ, bởi vì quá nhớ em, nên mới đến để gặp người , muốn nhìn thấy người đó, muốn cho người đó nghe, em nghe nhé. Em Bạch Lộ! " Dạ Tiếu Thiên to, làm mặt Bạch Lộ nhất thời đỏ đến muốn máu. Tên điên này tự dưng cái gì vậy chứ, còn cho mọi người nghe nữa chứ. Ngốc mà!

      " có thể hôn em ? Tiểu Lộ" giọng vang lên bên tai làm tim nàng loạn nhịp, cũng biết nàng xuống lúc nào khi tỉnh táo lại nắm tay cùng dạo với tên ngốc nào đó rồi. Nhìn vẻ mặt thỏa mãn của ai đó Bạch Lộ muốn tìm cái lỗ chui xuống. Vậy mà nàng cư nhiên xuống nhà trước bao nhiêu người ôm hôn say đắm ah.

      mắc cỡ chết người rồi. Dạ Tiếu Thiên xấu xa, làm hại nàng mất mặt trước bao nhiêu người như vậy. tuần cho hôn nàng.

      Nhưng mà Dạ tổng là người cực kỳ thông minh học biết mười, có thể tự thông, với bản tính hồ ly ah là phúc hắc trời phú của mình ra bản kế hoạch truy thê hoàn mỹ vô khuyết làm sao người mới biết như Tiểu Lộ đấu lại ah. Cho nên với quyết định trong tuần cấm hôn nàng là chuyện rất là khó trước ah.
      Last edited by a moderator: 15/11/15

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,950
      Chương 23


      Vốn mọi chuyện diễn ra tốt đẹp theo ý Dạ Tiếu Thiên, nhưng chỉ đến lúc người nào đó xuất , vậy phải trở về hai ngày trước đây. Lúc Bạch Lộ và Dạ Tiếu Thiên ăn tối có vài vị khách mời mà đến.

      "thiếu gia, ông chủ muốn gặp cậu"

      Dạ Tiếu Thiên nhìn cũng nhìn cái lạnh nhạt trả lời

      "Trở về , tôi còn là thiếu gia nhà đó nữa, cũng thiếu bất kỳ thứ gì nhà họ Lý"

      "Thiếu gia, ông chủ hề giận cậu, cậu trở về " Lâm Tĩnh khuyên giải.

      "Tôi còn là người họ Lý tôi họ Dạ"

      "Mày vẫn là cái giọng bất trị này sao?" Lý Mạc Nhiên tức giận bước tới.

      "Chào Lý tổng, lâu gặp" Dạ Tiếu Thiên cười nhạt đứng dậy

      "Mày còn định hồ nháo đến khi nào? Còn trở về nhà "

      " xin lỗi làm ngài thất vọng, tôi họ Dạ phải là họ Lý, nếu ngài muốn quản nên quản tốt con trai ngài, phải là tôi, về thôi, ở đây có mấy con ruồi khó chịu"Dạ Tiếu Thiên cầm tay Bạch Lộ muốn bước .

      "Đứng lại, mày đừng quên hai ngày nữa là ngày dỗ mẹ mày, mày định biết mộ mẹ mày ở đâu sao?" Lý Mạc Nhiên nhếch mép.

      Bạch Lộ cảm thấy Người Dạ Tiếu Thiên run lên, tay nắm tay nàng thêm vài phần sức lực, nàng chưa từng thấy Dạ Tiếu Thiên mất kiểm soát như vậy, im lặng siết tay tiếng động trấn an .

      Dạ Tiếu Thiên quay lại nhìn thấy Bạch Lộ yên lặng cười trấn an mình, cảm giác đau đớn phẫn nộ thoáng cái tiêu , đúng vậy, mình còn có Tiểu Lộ, chỉ cần em ấy chỉ cần mình em ấy là dơn nữa. Bàn tay siết chặc dần buông lỏng mười ngón tay đan xen vào nhau, im lặng mà hoà huyện. Trong tâm có cảm giác được lấp đầy, ấm áp chưa từng có.

      "Ông chỉ có thể dùng chuyện này để uy hiếp tôi sao?, rất mừng là tôi phải họ Lý đê tiện giống ông"

      "Ta muốn dự án Đông Nam, nếu đừng mong gặp lại mẹ mày"

      "Tốt thôi, như ý ông muốn, nhưng ông đừng quên là ông van xin tôi, van xin tốt nhất dùng giọng điệu van xin" Dạ Tiếu Thiên trào phúng lên tiếng rồi cùng Bạch Lộ bước .

      Lý Mạc Nhiên nhìn theo bóng lưng Dạ Tiếu Thiên và Bạch Lộ vẻ mặt trầm.

      "Điều tra người phụ nữ cùng nó, cho Mai Tú Dạ Tiếu Thiên về rồi."

      Lên xe đến lúc về khách sạn Hai người đều giữ im lặng, nhưng tay Dạ Tiếu Thiên vẫn buông. Bạch Lộ cũng gì dẫn vào phòng của nàng đóng cửa lại lôi vào phong tắm, nàng biết giờ rất là khổ sở, nhưng người này cái gì cũng giữ trong lòng, đè nén tốt.

      Dạ Tiếu Thiên im lặng theo Bạch Lộ, đến lúc có dòng nước chảy ướt người mình mới hoàn hồn trở lại ngơ ngác nhìn Bạch Lộ đối diện. Bạch Lộ mở vòi hoa sen nước ướt luôn cả người nàng và khẽ đưa tay lên xoa gương mặt thẫn thờ ngạc nhiên của

      Lòng rất đau , nhìn vào đôi mắt kia nàng cảm nhận được nổi thống khổ dằn vặt trong lòng . Trái tim nàng cũng nhói lên, cảm giác này dễ chịu, nàng muốn nhìn thấy vẻ khổ sở của người này. muốn chút nào. Tựa đầu vào vai Dạ Tiếu Thiên, vòng tay ôm chặt lấy giọng

      "Khóc , đừng đè nén trong lòng nữa, cứ xem như nước làm cay mắt, khóc
      Lên khổ sở nữa. "

      Vòng tay run rẩy ôm lấy nàng, siết chặt lấy nàng, đôi vai run run tiếng động, nhưng nàng biết người này khóc, trút nỗi đau khổ giấu sâu trong lòng. Nổi khổ sở mà muốn ai nhìn thấy ! đơn và phẫn hận suốt mười mấy năm qua, Vòng tay ôm lấy chặt hơn như với vẫn còn có nàng, nàng luôn ở bên cạnh .

      lúc lâu sau, Dạ Tiếu Thiên bình tĩnh lại, khổ sở kiềm nén vơi rất nhiều, bao lâu rồi thấy nhàng và thoải mái như vậy. Nhìn người trong lòng mình tâm mảnh mềm mại ngọt ngào. Đây là người , là người thân của , kiếp này bao giờ làm nàng khổ sở hảo hảo thương nàng chỉ có nàng mới làm tâm ấm áp. Chỉ có nàng mới có thể xoá u ám nơi trái tim mà thôi.

      "Ngốc, sao lại có thể để mình ướt như vậy chứ?" Giọng khàn khàn thương hôn lên mái tóc người trong lòng, biết nàng cũng khóc lúc nãy ngực cảm thấy ấm nóng là nước mắt nàng, nàng vì khổ sở mà khóc, chưa từng có ai quan tâm như vậy. Đây là ông trời bù đắp cho , mới có thể gặp nàng

      "Muốn tắm thôi mà, trời nóng quá" Bạch Lộ giọng mũi trả lời, nàng cũng hiểu tại sao tim nàng lại đau như vậy. Kêu người ta khóc mình cũng khó theo, mất mặt quá.

      "Mau thay đồ thôi, nếu bị cảm đó. Ngày mai chẳng phải muốn chơi sao? Nếu cảm rồi được đâu"

      Bạch Lộ bỉu môi rầm rì lùi về cũng dám ngước mắt nhìn Dạ Tiếu Thiên, mắt nàng giờ đỏ hoe, còn phải tự nhận lúc nãy khóc sao. Mất mặt mà. Dạ Tiếu Thiên biết nàng mắc cở cũng làm khó nàng về phòng thay quần áo ướt ra. Bên môi vẫn treo nụ cười hạnh phúc

      Lúc Bạch Lộ thay đồ xong , Dạ Tiếu Thiên qua đến.

      "Có chuyện gì sao?" Tuy hỏi nhưng nàng vẫn mở cửa cho Dạ Tiếu Thiên.

      "Ngủ được, muốn ôm em, có ý gì đâu chỉ muốn ôm em ngủ mà thôi"

      Bạch Lộ chỉ im lặng gì, lúc sau vỗ vỗ chỗ bên cạnh mình Dạ Tiếu Thiên vui vẻ trèo lên giường ôm lấy Bạch Lộ môi vẫn là nụ cười sáng rực kia.

      "Em có muốn nghe quá khứ của ?" Dạ Tiếu Thiên giọng hỏi. Bạch Lộ tìm chỗ thoải mái trong lòng dựa vào rồi gật đầu.

      "Mẹ người rất dịu dàng cũng rất đẹp, có lẽ vì bà tranh cầu chỉ muốn sống bình an nên tình của bà dành hết cho , lúc 5 tuổi mẹ và người đàn ông đó ly hôn, theo mẹ dọn ra khỏi nhà đó, đến sống ở khu bình dân. Cuộc sống rất bình lặng mà trôi qua , năm năm đến lúc 10t người đàn ông đó lại xuất lúc đó rất ngốc tưởng rằng ông ta có lương tâm nên đón mẹ con về nhà, nhưng phải vậy.

      Ông ta muốn mẹ hiến giác mạc cho con trai ông ta cùng người phụ nữ kia mới ép buộc mang mẹ về nhà. Vì để mẹ thể phản kháng nên tách riêng mẹ và . Dùng để uy hiếp mẹ. chút cũng biết chỉ tin lời ông ta là mẹ bệnh, nên thể gặp mặt cũng để ý vì sao vẫn là họ Dạ mà phải Họ Lý. Hai năm sau mới vô tình phát hoá ra mẹ bị bệnh mà vẫn luôn ở ngôi nhà kho phía sau. Lúc tìm thấy mẹ mắt bà nhìn thấy, ốm đến mức chỉ còn bộ xương.

      hiểu vì sao ông ta phải lừa phải đối xử với mẹ như vậy. muốn bỏ trốn nhưng thể đứa con nít mười hai tuổi sao có thể dẫn người ra khỏi căn nhà đó mà ai hay biết. Bị ông ta bắt lại. giả vờ ngoan ngoản nghe lời, mẹ sống tốt chút. Đến 3 năm sau mới biết. Hoá ra ông ta cưới mẹ vì gia sản của Dạ gia. Ông ngoại và bà Ngoại chỉ có duy nhất mình mẹ. Nhưng bất hạnh lại qua đời vì tai nạn xe cộ. Để lại tài sản khổng lồ cho mẹ kế thừa.

      Ông cưới mẹ sau đó mòn rút tài sản Dạ gia . Mẹ bị ông ta lừa gạt ký tên chuyển nhượng tài sản cho ông ta. Sau đó ly hôn rồi bị đuổi . Nhưng ông ta ngờ. Trước khi ông bà ngoại chết cùng luật sư nổi tiếng bên mỹ uỷ thác bản di chúc. Kê khai toàn bộ tài sản của Dạ gia. Bao gồm bất động sản và tiền trong ngân hàng thuỵ sĩ để lại toàn bộ cho cháu ngoại là Dạ Tiếu Thiên. Trước khi 18t do vị luật sư kia tiếp quản. Số tài sản kia rất lớn, gấp mấy lần của mẹ lúc trứớc. Đó là lý do vì sao ông ta muốn trở về. đê tiện đúng ?.

      Nhưng lúc này ông ta lại đưa mẹ . thầm liên lạc với vị luật sư kia, nhờ ông ta sắp xếp trốn sang Mỹ. ở Mỹ 3 năm nhưng vẫn luôn cho người tìm kiếm mẹ. 18t trở về nước lập công ty vì muốn đánh bại Ông ta. Đến lúc cuối cùng ông ta đe tiện đến mức dùng mẹ uy hiếp . dùng mọi cách vẫn tìm được mẹ. Đành buông tha ông ta. Đến ngày người phái có tin tức, 3 năm trước người phụ nữ này nhập viện điều trị. vội đến bệnh viện đó nhưng mà em có biết mẹ mất , mất vào tháng sau khi nhập viện."

      Dạ Tiếu Thiên khống chế được cả người run rẩy . Bạch Lộ vội ôm chặt lấy . Hít sâu hơi cho mình bình tĩnh lại. Dạ Tiếu Thiên kể tiếp

      "Lúc đó rất phẫn nộ muốn giết chết ông ta, đến ngôi nhà đó quậy tung trận nhưng ông ta xuất . điên cuồng thâu tóm công ty ông ta, bất kỳ hạng mục nào đều chèn ép ông ta. rất muốn giết chết ông ta, đó nếu lúc đó gặp ông ta do dự mà giết . bắt cóc người phụ nữ kia và con trai ông ta, muốn ông ta ra mặt nhưng em biết ông ta làm gì ? Ông ta lấy mộ mẹ uy hiếp . Nếu đụng đến họ ông ta moi xương cốt mẹ lên. Cho mẹ chết toàn thây."

      Dạ Tiếu Thiên cả người ngừng run rẩy, đôi mắt đỏ ngầu giăng kín tơ máu. Bạch Lộ đành long để phải đau khổ như vậy. Đôi môi nhàng hôn lên mắt , rất như xoa dịu đau khổ trong lòng .

      "Chẳng phải còn có em sao? Em luôn luôn ở bên cạnh . Nên đừng khổ sở nữa, có được ?" Bạch Lộ nhìn thẳng vào mắt chân thành .

      "Được, chỉ cần em thôi" Dạ Tiếu Thiên ôm chặt lấy Bạch Lộ, hôn lên mái tóc nàng tâm trạng thoáng cái nhàng hơn.

      Tuy Dạ Tiếu Thiên tiếp nhưng nàng biết đành lòng nên chấp nhận nhân nhượng với ông ta. Đến hôm nay ông ta vẫn còn lấy lý do này uy hiếp . Đúng là đốn mạt đê tiện đến cầm thú cũng bằng mà.

      Nàng chỉ muốn cuộc sống bình an, nhưng nàng cũng phải quả hồng mềm tuỳ người xoa dẹp. Bất kỳ ai, tổn thương người thân của nàng hay muốn phá hoại hạnh phúc của nàng đừng trách nàng độc ác. Nàng tha thứ cho người làm tổn thương người của nàng, bất kể là ai!

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 24

      " ấy là ai?" Bạch Lộ nheo mắt hỏi

      " quen biết" Dạ Tiếu Thiên chân chó trả lời.

      "Vậy ta nhìn em với như vậy làm gì?"

      "Nhận nhầm người thôi, liên quan" Tiếp tục chân chó lấy lòng Bach Lộ

      "... sao có thể, em là vị hôn thê của sao có thể đối xử với em như vậy?" Mai Tú rưng rưng lệ uỷ khuất mà nghẹn ngào lên tiếng

      "Oh..." Bạch Lộ chỉ cười tươi nhìn Dạ Tiếu Thiên, nhìn thấy nụ cười của Bạch lộ Dạ Tiếu Thiên thoáng cái rùng mình run rẩy. Vội vàng giẢi thích

      "Đó chỉ là chuyện rất lâu trước đây mà thôi, lúc mới từ Mỹ về vì muốn thâu tóm thế lực nên qua lại với ấy thời gian, chỉ là qua , từ lúc đến thành phố S cắt đứt quan hệ với Mai gia tuyệt đối còn liên quan gì, em phải tin ngay cả hôn cũng chưa từng hôn ta, ách! "

      Càng sắc mặt Bạch Lộ càng đen. Đến cuối cùng thức thời ngậm miệng lại. Bạch Lộ hiểu nổi cảm giác khó chịu nơi ngực ỉ mà bứt bối. Nhưng nụ cười môi giảm mà càng lúc càng rực rỡ ( ghen rồi)

      Dạ Tiếu Thiên nhìn thấy mà sợ hết hồn. Luống cuống biết làm sao xem ra giận rồi, sao lại nhiều như vậy chứ. Làm sao bây giờ , làm sao bây giờ.

      "Chúng ta đáng lẽ kết hôn, tại bỏ , nhưng em hề trách , em vẫn luôn chờ đợi , sao lại có thể...có thể....hức .....hức"

      "Tự giải quyết " Bạch Lộ chịu nổi vẻ uất ức kia, lửa giận biết từ đâu tới cứ trực trào ra, nếu còn ở lại nàng thể kiềm chế nổi chính mình. Đứng dậy bước ra khỏi quán caffe . Hít thở sâu mấy hơi để mình bình tỉnh lại.

      Bước con phố nhộn nhịp Bạch Lộ suy nghĩ rất nhiều chuyện qua. Thời gian trôi qua rất nhanh, mới đây mấy năm rồi, kiếp trước nàng u mê còn bây giờ xem như trải qua cuộc sống mỹ mãn hạnh phúc.

      "Tinn.....tinnn" tiếng xe vang lên đánh thức nàng từ trong thất thần tỉnh lại, quay đầu nhìn lại. Thấy chiếc xe chạy theo nàng, cửa xe hạ xuống ngờ lại là ông cụ mà nàng lúc trước nàng gặp ở cánh đồng hoa.

      "Chào ông! Ông dạo này có khoẻ ?" Bạch Lộ bước đến tươi cười chào hỏi.

      "Ta tốt lắm, sao con lại đến đây? Muốn đâu ta đưa con " Bạch lão gia tử cũng rất vui lại gặp nàng.

      ", con cũng biết đâu" nhắc lại Bạch Lộ lại thấy khó chịu. Nhìn vẻ mặt nàng vui, mà hơi buồn bã, Bạch Lão gia tử nở nhìn , mở cửa xe cho Bạch Lộ

      "Con lên , đến lúc ta làm gia chủ , ta mang con vui chơi ngày, con có nể mặt ta ?"

      Bạch Lộ nhìn thấy vẻ từ ái của ông trong lòng cũng ấm áp, cảm giác này rất kỳ diệu. muốn nghĩ nhiều nàng cũng muốn gặp Dạ Tiếu Thiên lúc này. Nên bước lên xe cùng với ông cụ.

      Dạ Tiếu Thiên tìm Bạch Lộ nhưng tìm được lo lắng bồn chồn, hối hận bản thân mình ra những chuyện làm nàng đau lòng. Vì sao chứ ? đối đãi tốt với nàng nhưng mới qua hôm sau lại làm nàng tức giận. đáng giận.

      Lo lắng suốt ngày, tìm kiếm nhưng thấy bóng dáng nàng đâu, thất vọng lái xe về khách sạn, nhưng chuyện trước mắt khiến tin nổi Bạch Lộ từ chiếc Audi sang trọng bước xuống , còn hướng người trong xe tươi cười mới vào.

      Lửa giận làm thể kiềm chế nổi chính mình, nàng cư nhiên vui vẻ ngày với người khác. Tuy chỉ nhìn được bóng dáng nhưng đó là đàn ông, nàng vui vẻ với người đàn ông khác. Nắm Tay siết chặt đấm cái mạnh lên kính xe, nhưng đau đớn làm vơi tức giận trong lòng .

      Hôm nay nàng thông suốt số chuyện, Bạch gia gia lại làm nàng sáng tỏ rất nhiều chuyện, còn đưa nàng chơi nữa, Bạch gia gia rất từ ái , nàng có cảm giác như chuyện với người thân cảm giác rất thân thiết .

      Nàng vừa định đống cửa bàn tay chen vào chặn cửa lại. Ngước nhìn người tới mới giật mình, đôi mắt đỏ ngầu đầy tơ máu che lắp cơn tức giận. Mới giật mình nhớ tới điện thoại nàng hết pin hề liên lạc cho thảo nào làm lo lắng đến như vậy.

      Nhưng nhìn tới bàn tay đầy máu của nàng mới hoảng sợ. Vội kéo người vào phòng xoay vòng xem có bị vết thương khác , xem xong mới thở phào nhõm chỉ có tay phải là bị thương.

      "Sao lại để mình bị thương như vậy chứ, mau ngồi xuống em lấy đồ xử lý vết thương....ah!!" Bạch Lộ vừa định quay người tìm thùng y tế tay bị nắm kéo mạnh, vì mới xoay nguời nên mất trọng tâm ngã nhào vào lòng Dạ Tiếu Thiên.

      "Sao vậy em chỉ lấy thùng y tế thôi...ukmm...ukmm m" Bạch Lộ chưa hết câu bị người kia nuốt luôn vào bụng, nụ hôn này ôn nhu mà bá đạo, như muốn trừng phạt nàng mà đoạt lấy môi nàng gặm cắn

      Bạch Lộ cảm thấy môi nhói đau, lưỡi nàng nếm vị tanh mặn của máu. Tên ngốc này cắn nàng. Đưa tay muốn đẩy người nào đó ra nhưng sức lực của nàng chẳng xê dịch được tí xíu, đối với kháng cự của nàng Dạ Tiếu Thiên càng tức giận.

      Kiên quyết buông tha nàng, đầu lưỡi thâm nhập vào trong miệng nàng mà càng quấy, như muốn đoạt hết khí của nàng mới thôi. Bạch Lộ lúc đầu vì đau mới muốn đẩy ra, nhưng cuối cùng bị cuốn hút bởi nụ hôn bá đạo nhưng đôi lúc ôn nhu này, dần dần đáp lại , tuy trút trắc nhưng làm Dạ Tiếu Thiên trầm mê. Từ trừng phạt đến trầm mê, rồi dần ôn nhu hôn nàng.

      Đến lúc cảm thấy nàng hít thở thông mới lưu luyến buông nàng ra, nhìn đôi môi bị hôn đến sưng đỏ còn vương chút máu gương mặt ửng hồng ánh mắt mê mang mà thở dốc từng ngụm, máu nóng trong người bốc lên kịp suy nghĩ đoạt lấy đôi môi nàng nhưng nụ hôn này bá đạo mà đầy ôn nhu

      ngậm lấy môi nàng, lưỡi vẽ như phát hoạ lại đôi môi nàng nhàng như trân bảo mà nâng niu. ( ai nha mọi người tự suy nghĩ nha, viết đoạn này làm ta căng thẳng quá đúng là làm hư tâm hồn thuần khiết của ta mà)

      Đến lúc cả hai buông nhau ra, Dạ Tiếu Thiên nhuộm màu dục vọng, ánh mắt sâu lắng mà nóng bỏng nhìn nàng, muốn cứ như vậy mà ăn luôn nàng, nàng có biết bản thân bây giờ có bao nhiêu hấp dẫn làm cho muốn hung hăng mà thương nàng, làm nàng phải khóc lóc van xin . Nhưng mà bây giờ được, muốn đợi đến ngày hai thành hôn.

      Suy nghĩ bình tĩnh hơn rất nhiều tức giận cũng vơi , Bạch Lộ là ai chứ ? Sao có thể làm chuyện có lỗi với được, chỉ là lúc nãy vì nóng giận quá mới có suy nghĩ như vậy thôi. Sao có thể tin tưởng nàng như vậy chứ, bạn Dạ Tiếu Thiên ủ rủ suy sụp, vì biết mình làm sai, rất là bức bối biết phải giải thích thế nào, tội nghiệp biết mấy.

      "Giải thích " Bạch Lộ tức giận trừng mắt nhìn ai đó vẽ vòng tròn ăn năn trong góc.

      "Em mất tích, lại gọi được nên chạy tìm em khắp nơi" Dạ Tiếu Thiên lúc này mới nhớ mình là nguyên nhân làm nang tức giận bỏ càng chột dạ hơn mà ăn cực kỳ khép nép.

      "Lý do?"

      "Đến lúc về lại thấy em bước xuống xe còn tươi cười tiễn người đàn ông đó nên ... Nên ... ghen" thà thừa nhận, nếu nhìn kỹ thấy lỗ tai người nào đó đỏ rực, hận tìm được cái lỗ chui xuống.

      Bạch Lộ nghĩ nghe được câu trả lời này, cũng ngẩn người , cư nhiên thừa nhận là vì ghen nên mới tức giận mà hôn nàng, Hoá ra chỉ mình nang cảm thấy khó chịu , cũng ghen. ngốc mà , chưa biết đầu đuôi cắn nàng làm hại môi nàng vừa sưng vừa đau.

      "Máy hết pin, người xe lúc nãy là người lần trước em với gặp ở cánh đồng hoa" nhìn người nào đó càng áy náy mà gục đầu xuống dám ngẩn lên, nhìn thấy nàng lại nhớ những đứa trẻ trong nhi viện, khi làm sai lúc sợ mẹ phạt có bộ dạng giống như vậy ah.

      "Ngốc nghếch!" Vừa tức vừa buồn cười lẽ nàng có thể phạt úp mặt vào tường kiểm điểm sao? Còn bộ dạng này nữa chứ. Ai nhìn thấy chắc sốt 3 ngày mất vì thể tin nổi.

      "Khụ, chỉ lần này" Bạch Lộ vừa dứt lời lập tức nhìn thấy ánh mắt toả sáng của ai đó nên tiếp tục dội gáo nước lạnh lên

      "Nhưng hình như vẫn còn chuyện chưa với em. Ví dụ như người nào đó chẳng hạn"

      "Ách, chưa từng làm gì ta cả, đó có thể thề, lúc đó chỉ muốn trả thù nên mới gây ra sai lầm, nhưng cam đoan , từ bây giờ nhìn đến bất kỳ người con nào ngoài em" thấy Bạch Lộ vẫn chuyện lòng quýnh lên

      " tiếp xúc với bất kỳ nào cái liếc mắt cũng , cũng hề nghi ngờ em nữa, chỉ cần lời em tuyệt đối làm theo. trong lòng duy nhất chỉ có , em đừng tức giận có được ?"

      "Xem như thức thời, lần sao còn làm em tức giận dễ dàng như vậy đâu"

      " , bao giờ có lần sau đâu. " Dạ Tiếu Thiên mừng rở cam đoan . Giỡn sao? Vẫn chưa lừa bà xã đến tay nếu còn làm bà xã tức giận chỉ có nghẹn mà thôi, lấy tiêu chỉ vợ là lớn nhất, lời vợ luôn luôn đúng, bao giờ làm vợ tức giận làm mục tiêu . Dạ tổng của chúng ta quyết tâm phấn đấu theo đuổi vợ . Nhưng mà đường hãy còn rất dài....
      Last edited: 15/11/15
      linhdiep17sanone2112 thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 25

      Vốn dĩ muốn chuyến này bồi đắp tình cảm nhưng lại nhảy ra Lý gia, và Mai Tú cản chính giữa làm Dạ tổng sắp điên rồi. định chuyện của mẹ cho Bạch Lộ biết, muốn nàng lo lắng, chờ đến ngày dỗ mẹ chuyến đến Lý gia nhưng ngờ ông ta mặt dầy đến mức tìm đến cửa ra điều kiện. Làm mọi chuyện lệch ra quỷ đạo khống chế.

      Đến ngày giỗ như trước kia đến Lý gia uống ly trà, trà ra là thuốc ngủ . Tỉnh dậy đến mộ mẹ đây là cách duy nhất, thử rất nhiều cách nhưng thể tìm ra nơi đó. Gắn GPS cũng bị ông ta tìm được, thuê người theo dõi bị cắt đuôi. Ông ta tốn rất nhiều công phu nên dễ dàng tìm được.

      Trộm quan sát địa hình chút nhưng xung quanh so với năm trước khác rất nhiều. Chỉ biết là ở khu rừng nhưng tính ra cả nước có hàng ngàn khu rừng như vậy biết tìm ở đâu? Chỉ B thị có hơn 300 nơi như vậy tìm những nơi giống nhưng vẫn phải.

      "Đứa con kia hợp với con , thời gian lâu như vậy Mai Tú vẫn chờ con trở về " Mai gia này có thể gió chìu nào thuận theo chìu ấy, lúc đầu vì lợi ích mới hợp tác Dạ Tiếu Thiên thâu tóm Lý gia sau này Dạ Tiếu Thiên buông tay trả lại họ Lý quay sang cùng phe với Lý gia.

      Mai Tú cũng vì như vậy mà qua lại với đứa con trai kia của ông ta. Nhưng ông nào muốn buông Dạ Tiếu Thiên ra, là con ông tài sản của cũng là của ông, nhưng đứa con này bất trị càng ngày cánh càng cứng. Ông chỉ có thể dùng mẹ nó uy hiếp nó mà thôi. Nhưng muốn lần lấy toàn bộ tài sản kia lại là thể.

      Chẳng phải Mai Tú là bạn con trai ông sao? Nếu như cho nó kết hôn với Dạ Tiếu Thiên rồi lấy lại số tài sản kia sau đó ly hôn với Dạ Tiếu Thiên rồi kết hôn với con trai ông tài sản đó lại của Lý gia mà thôi.( ổng nằm mơ)

      Nhưng mấy năm nay vẫn chưa được. Mai Tú có thể động được nó mà nó lại có bạn như vậy nếu nó kết hôn tài sản kia còn là của ông nữa. Tuyệt thể để nó kết hôn, nếu có kết hôn cũng phải là người của ông.

      "Ông có tư cách đến ấy! Chuyện của tôi cũng phiền Lý tổng ngài quan tâm, thứ ông muốn tôi cho ông, đừng dùng giọng điệu đó chuyện với tôi, tôi nhận nổi" Dạ Tiếu Thiên lạnh lùng nhìn ông ta trào phúng.

      "Ta là cha con sao có thể quan tâm con? ta chỉ vì tiền mà đến với con loại phụ nữ này muốn bao nhiêu đê tiện có bấy nhiêu, hôm nay ta có thể xum xêu con ngày mai có thể lên giường với người đàn ông khác. Con đừng mù quán như vậy!"

      Sắc mặt Dạ Tiếu Thiên cang lúc càng khó coi, sao đó lại nhìn chầm chầm vào Lý Mạc Nhiên. Mở miệng

      "Ông mình sao? bản thân ông tiện dụ dỗ mẹ tôi, hay người đàn bà kia của ông có thể dễ dàng lên giường với thằng đàn ông khác trước mặt ông? Tiện như nhau ! Nhưng mà đừng có dùng suy nghĩ đê tiện của ông với bà ta ra nhục mạ ấy. Ông suy nghĩ gì chẳng phải ông nhất sao? Đừng ở đây trưng ra cái bộ mặt đê tiện ghê tởm kia trước mặt tôi"

      "Cha chỉ quan tâm con, ta chỉ muốn tiền mà thôi, ngày nào đó con hiểu được bộ mặt của ta. Mai Tú luôn chờ đợi con, nó là tốt, con..."

      "Ngừng ! Ông muốn gì chính ông nhất đừng để quỵt tẹt ra hay với lại tôi muốn nghe. Bẩn tai!" Dạ Tiếu Thiên xong lấy vài viên thuốc ngủ nuốt vào rồi ngồi lên xe, cũng chẳng quan tâm ông ta vẫn đứng nơi đó.

      Mai Tú xem ra được rồi, nhưng ông chỉ có mình ta làm con cờ. Tao tin đứa con kia hơn được người tao đưa đến. ( chưa thấy thằng cha nào tiện như thằng này ah! Tiện đến hết chỗ luôn rồi )

      Bạch Lộ cũng hẹn hò, đương nhiên với Bạch lão gia tử rồi. Chẳng hiểu sao hai người rất là hợp nhau. chuyện rất hợp. Hôm nay hai người ra bến cảng vừa bộ vừ trò chuyện say sưa. Đột nhiên ông cụ bỗng ôm ngực ngã xuống tài xế xe vội lấy thuốc cho ông uống rồi vội vàng lái xe đến bệnh viện.

      Bác sĩ cần phải phẫu thuật để thông mạch máu đến tim nhưng ngân hàng máu đủ nhóm máu O này. Bạch Lộ lập tức cho máu. Nàng cũng là nhóm máu O.

      Chưa đợi phẫu thuật xong Bạch Lộ nhận được cuộc gọi, mẹ Lưu bị tai nạn xe còn ở bệnh viện. Có thể qua được, nàng biết mình chạy ra bệnh viện lúc nào. Đến khi hồi thần bản thân máy bay.

      Đời trước mẹ Lưu cả đời bình an, an an ổn ổn mà sống tại sao bây giờ lại có tai nạn ? Là nàng thay đổi tương lai, là vì nàng nên tương lai mới thay đổi! Là vì nàng sao? Dạ Tiếu Thiên nhìn nàng lo lắng mà mất hồn còn sợ hãi như vậy đành lòng đua tay ôm Bạch Lộ vào lòng, vuốt tóc nàng giọng

      "Đừng lo lắng dì Lưu sao, gọi cho Mễ Quyên đến thị trấn chuyển dì lên thành phố S. Cũng liên lạc bệnh viện chờ sẵn có gì đâu, dì ấy chắc chắn tốt" ôn nhu mà trấn an nàng. Cảm giác người nàng khẽ run rồi dần buông lỏng.

      Lúc họ về đến mẹ Lưu cấp cứu.

      "Tình trạng mẹ Lưu thế nào? vào bao lâu?"

      "Dì ấy bị xe quẹt phải ngã đập đầu xuống thềm nên giờ phẫu thuật lấy máu bằm ra. Chỉ mới vào thôi" Mễ Quyên thần sắc lo lắng .

      "Cậu đừng lo lắng quá dì ấy sao! Lúc nãy vẫn còn hỏi cậu nên vấn đề gì đâu" Tuyết Tuyên cũng an ủi.

      "ukm. sao mẹ Lưu rất thiện lương có chuyện gì" Bạch Lộ cũng tự trấn an mình. Nhưng tất cả vì nàng nên mới thay đổi, là tại nàng. Nếu mẹ Lưu có chuyện nàng thể tha thứ cho bản thân.

      Ngồi chờ hơn 4 tiếng rốt cuộc đèn phòng phẫu thuật úng tắt . Bạch Lộ vội đứng dậy nhìn vào cửa. có chuyện gì. Nhất định có chuyện gì. Cánh cửa cuối cùng cũng mở ra. Tâm mọi người đều dồn vào trước cửa, hai người từ phòng phẫu thuật bước ra.

      "Ca phẫu thuật rất thành công! Bệnh nhân chỉ cần ở lại quan sát thêm thời gian là có thể xuất viện" vị bác sĩ trẻ kia cười cười . Tâm mọi người cuối xùng cũng rơi xuống, Bạch Lộ là người vui mừng nhất. Mẹ Lưu có chuyện gì sao rồi. sao rồi!

      "Cảm ơn bác sĩ. Là nhờ có ngài mẹ mới sao, cảm ơn ngài"

      " có gì đây là chức trách của tôi, đợi bênh nhân hết thuốc mê y tá đẩy bệnh nhân đến phòng hồi sức, mọi người hẳn nên chuẩn bị ột ít vật dụng cho bệnh nhân" nhìn xinh xắn trước mắt Hạ Diệp quên nhắc nhỡ. bé hiếu thảo.

      "Dạ! Cảm ơn chút nữa là quên mất chuyện này, vẫn là nhờ bác sĩ nhắc nhỡ. Tôi chuẩn bị " Bạch Lộ bây giờ mới nhớ đến hình như mang theo vật dụng gì cho mẹ Lưu. Sau khi tiễn bác sĩ xong mới siêu thị gần đó mua thêm ít đồ dùng cho mẹ Lưu.

      Đến lúc nàng trở lại mẹ Lưu vừa được đưa ra phòng hồi sức nhưng vẫn chưa tỉnh lại. Nàng đăng ký phòng bệnh vip trong bệnh viện để chút nữa chuyển mẹ Lưu qua. Làm xong mọi thứ mẹ Lưu vẫn chưa tỉnh nhưng bác sĩ tình trạng ổn định nên chuyển qua phòng bệnh. Nhìn mẹ Lưu gương mặt có lẽ bị va quẹt nên sưng lên còn tái nhợt chút máu đầu quấn băng nằm im lặng.

      Tâm nàng thắt lại, mẹ bình thường cứ luôn cười tươi hoà ái nhìn nàng, chưa bao giờ lại mỏng manh như bây giờ. Đưa tay nắm chặt lấy tay mẹ Lưu có như vậy nàng mới an tâm vì tay bà vẫn còn nhiệt độ. Dạ Tiếu Thiên cũng khuyên nổi nàng cũng thể ở lại phòng bệnh nên đành phải trở về nhà nấu đồ ăn mang đến cho nàng.

      Trưa hôm sau mẹ Lưu cũng tỉnh dậy, Bạch Lộ đêm ngủ cứ nắm chặt tay bà trò chuyện, sáng chỉ ăn chút đồ ăn Dạ Tiếu Thiên mang đến rồi tiếp tục ngồi bên cạnh bà. Mẹ lưu mở mắt nhìn thấy đầu tiên là gương mặt vui mừng hốc hác của Bạch Lộ. Còn tay nắm chặt tay bà cả đêm tuy bà tỉnh nhưng bà cảm nhận được. Đứa bé này cứ như vậy ngồi chuyện với bà đêm cứ sợ bà ngủ dậy được. Có đứa con như vậy còn cầu gì hơn. Kiếp này bà thoải mãn.

      "Cực khổ con rồi, mẹ sao" bà cười hoà ái vuốt lên đuôi mắt thâm quầng của Bạch Lộ.

      " có, chỉ cần mẹ có chuyện gì là tốt rồi" Bạch Lộ kiềm được nước mắt, nhìn bà tỉnh dậy cười với nàng nàng mới biết đây phải mơ, bà sao. Nàng dám ngủ vì sợ bà biến mất, sợ cái chợp mắt bà rời xa nàng. tốt bà vẫn bình an. tốt quá.





      Chương 26



      Bạch lão gia tử tỉnh lại mới biết mình sém tí nữa ngủm rồi, may nhờ Bạch Lộ hiến máu mới cứu được tính mạng trở về. Nghĩ cũng thấy đây hẳn là vận số . Ông gặp Bạch Lộ cứ thấy vui vẻ thoải mái, như là cháu ông vậy. Rất ngoan ngoản mà lại rất tài giỏi chỉ là học đại học năm nhất là chủ công ty quy mô lớn.

      Vừa học vừa làm nhưng con người lại hề xảo trá lương lẹo như những người trong thương trường mà là trầm tĩnh nhìn thấu hết thảy. Có đôi lúc ông cảm thấy Bạch Lộ hợp với tuổi tác của mình, nhưng đứa trẻ chỉ mười mấy hai mươi tuổi đầu trầm ổn mà thấu hiểu lòng người như thế phải có hoàn cảnh như thế nào ah.

      Trong đó hẳn có bao nhiêu điều cay đắng, còn tuổi như thế thành thục như vậy rất đáng khen cũng rất đáng thương. Ông hiểu sao mình rất quý bé này, tuy chỉ mới gặp đến 10 lần nhưng cảm giác thân thiết ấy còn hơn mấy đứa cháu ông ở nhà.

      Tên cũng là Bạch Lộ nếu đứa bé kia mất tích hẳn cũng lớn như vậy, nhưng biết có thông minh như vậy ? May mà lần này có nó nếu sao ông có thể nhắm mắt khi chưa tìm được cháu ông đây? Mà cũng lạ tên trùng nhưng nhóm máu cũng giống hệt cả số tuổi cũng giống nhau là trùng hợp lạ kỳ.

      Mà khoan ! Nếu phải là trùng hợp sao? Suy nghĩ này làm lão gia tử sửng sốt. Đúng vậy sao ông chưa từng nghĩ đến nó là cháu mà ông tìm kiếm mười mấy năm qua, là vì gặp quá dễ dàng nên ông ngay từ đầu phủ nhận.

      Ông luôn cho rằng tìm mười mấy năm nhưng có tung tích sao lại đơn giản mà tìm được chứ nên ông ngay từ đầu nghĩ chỉ là trùng tên. Số tuổi bằng nhau, nhóm máu giống nhau, tên cũng giống còn có cảm giác thân thiết đó. Sao tới giờ ông mới nghĩ ra chứ!

      Bạch lão gia tử hồi hợp mà kêu người kiểm tra ADN nôm nốp lo sợ, sợ mình hy vọng rồi lại thất vọng nhưng mà vẫn chờ mong đứa bé kia là người mà ông luôn tìm kiếm tâm trạng mâu thuẩn rối bời đến lúc cầm tay bản xét nghiệm ADN vẫn còn lo lắng vừa muốn biết kết quả vừa muốn xát nhận suy nghĩ của mình.

      lúc lâu sau ông mới hít sâu hơi mở tờ giấy ra xem. Tâm lão gia tử run lên, nước mắt nén được trào ra. Ông cuối cùng tìm được rồi, tìm được đứa cháu ruột duy nhất của ông.

      Thành phố S, phòng bệnh.

      "Tiểu Lộ ah, con nghỉ ngơi , mẹ đáng lo để cho Mễ Quyên chăm sóc mẹ là được con về nghĩ , nếu tối con lại đến thay cho Mễ Quyên" mẹ Lưu lo lắng mà khuyên Bạch Lộ. Mấy ngày nay Bạch Lộ tất rời ở bên cạnh chăm sóc bà, gương mặt hốc hác tiều tuỵ rất nhiều nhìn thấy mà đau lòng. Tiếu Thiên có khuyên cớ nào nó cũng nhất quyết ở lại. Cứ như vậy lâu nó ngã bệnh mất.

      "Con sao, con muốn ở lại" Bạch Lộ lắc đầu. Nàng biết mọi người lo lắng nhưng nàng an tâm. Nàng sợ vừa quay lưng thấy mẹ nữa.

      "Tiểu Lộ ah, mình chăm sóc dì Lưu tốt cậu về nghỉ ngơi chút . Tối đến lại đổi ca cho mình" Mễ Quyên nhìn cũng được nữa, nhưng khuyên đều nghe, công ty giờ toàn giao cho họ Bạch Lộ chỉ muốn ở bên dì Lưu,nhưng mà cứ như vậy hoài được, Bạch Lộ sao có thể hịu đựng nổi như vậy hoài chứ nênnangf với Tuyết Tuyên chia nhau mỗi ngày đến chăm sóc dì để cho Tiểu Lộ nghĩ nhưng cho dù đến Tiểu Lộ vẫn chịu về nhà nghĩ.

      "Em về nhà ngủ giấc rồi đưa em về bệnh viện chăm sóc dì dù sao nhà cũng gần đây chỉ mất vài phút, lẽ em để cho dì Lưu lo lắng cho em, dù sao dì là người bệnh được để dì lo lắng thêm" Dạ Tiếu Thiên cũng vừa dỗ vừa dụ Bạch Lộ, mấy ngày nay nhìn nàng mà xót thôi nhưng cứ khuyên mãi vẫn được, hôm nay đến cả dì Lưu cũng lên tiếng rồi phải ép mang về thôi.

      "Nhưng mà"

      "Tiếu Thiên đúng đó lẽ con muốn mẹ lại lo lắng cho con thêm sao, cứ nhìn con như vậy mẹ sao có thể an tâm " mẹ Lưu cũng khuyên

      "Vậy được rồi, con về nhà Mễ Quyên phiền cậu chăm sóc mẹ giúp mình. Tối mình lại đến thay cho cậu" Bạch Lộ cuối cùng cũng thoả hiệp mà về. Dạ Tiếu Thiên khó khăn lắm mới đưa được người về sao lại cho nàng lúc nữa đến bệnh viện. thầm bỏ thêm viên thuốc ngủ vào thức ăn. Bạch Lộ do mệt mỏi mấy ngày cộng thêm thuốc ngủ liền ngủ giấc tới sáng hôm sau mới tỉnh.

      Lúc tỉnh dậy mới hốt hoảng chạy tới bệnh viện mở cửa thấy mẹ Lưu cười với Mễ Quyên và Tuyết Tuyên mới thở phào an tâm. Nàng cũng dần bình tỉnh trở lại. Mẹ Lưu ở quá xa nên nàng thể thường xuyên gặp mặt chăm sóc mẹ được trải qua lần này nàng muốn mẹ ở xa như vậy nữa. Ý quyết Bạch Lộ tìm nhà mới. Nàng muốn mua ngôi nhà lớn để mẹ có thể trồng hoa như vậy phải có vườn rộng.

      Dạ Tiếu Thiên biết nàng muốn tìm nhà cũng giúp đỡ, tìm được ngôi biệt thự gần khu chung cư của . Nhà đó di dân sang cannada nên muốn sang lại. Diện tích sân vườn cộng lại cũng hơn 1000m. Cũng gần công ty có thể đón Tuyết Tuyên và Mễ Quyên ở cùng. Cũng chần chừ nàng liền chuyển tiền , sang tên đến lúc mẹ Lưu xuất viện cũng xong xuôi hết.

      Mẹ Lưu lúc đầu nghe Bạch Lộ muốn ở lại cũng ngạc nhiên nhưng nghĩ lại sau chuyện lần này Bạch Lộ muốn xa bà, bà cũng nở xa Bạch Lộ nên đồng ý ở lại, nhưng còn nhin viện kia bà đành lòng bỏ, nếu bà bỏ rồi ai chăm sóc những đúa trẻ kia.

      Bạch Lộ biết suy nghĩ của bà nên dứt khoác mua luôn mảnh đất rộng ở khu kế bên xây nhi viện lớn cho bà mang bọn trẻ đến cũng nhận nuôi thêm những đứa trẻ đáng thương ở nơi này, nhưng với điều kiện bà được tự làm mình, nàng muốn thuê người làm việc. Bà chỉ đến xem và làm chút ít việc vặt.

      Mẹ Lưu đương nhiên vui vẻ đồng ý, nuôi mấy đứa hơn nửa đời rồi. Bây giờ bà bỏ lại tụi nó sao đành lòng. Giờ chỉ thay đổi môi trường sống vẫn có thể chăm sóc bọn vui lòng.

      Nên lúc Bạch lão gia tử và con trai đến thành phố S Bạch Lộ về quê để thu xếp nhà cửa và đưa bọn lên. Dạ Tiếu Thiên sao nở lòng để bà xã cực khổ cũng thu xếp công việc theo. Vì dự án ở B thị nên Tuyết Tuyên bay qua đó. Mễ Quyên lo việc công ty. Bạch lão gia tử tìm được Bạch Lộ, điều tra chút biết Bạch Lộ về quê nên cũng chạy theo. Bạch Lộ lần này xe mà máy bay vòng qua trấn đến Thẩm An rồi ngồi xe 30p về lại trấn. Nhanh hơn gần 3 tiếng đồng hồ.

      Thu xếp chuyển học bạ cho mấy đứa nhóc cấp I Cấp 2. Còn cấp 3 cứ ở lại tiếp tục học, nàng gửi tiền về mỗi tháng. Vẫn ở nhà như cũ, nàng thuê người đến nấu cơm. Vườn hoa cứ trồng và thu hoạch như thường tiền đó cho bọn họ tiêu vặt.

      Cửa hàng hoa giao lại cho vợ chồng kết hôn của nhi viện trông coi. Cũng giúp đỡ chăm sóc mọi người. Sau khi xong xuôi hết lại về thành phố S. Nàng chỉ thu xếp trong 3 ngày nên lần nữa Bạch lão gia tử đuổi đến Bạch Lộ lại về thành phố S.
      linhdiep17, Tôm Thỏsanone2112 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :