1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ánh Lửa Mùa Đông - Công Tử Như Tuyết

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 64+65

      Lãnh Tiểu Dã giơ khóe môi lên, "Tấm lòng của ông rất tốt, nhưng, tôi nhận."

      Để lão giúp chuẩn bị vé máy bay, phải trực tiếp cho đối phương biết đâu sao?

      Xoay người, nhanh chóng ra cửa, lão quản gia đứng tại chỗ, nhíu mày nhìn bóng lưng .

      được vài bước, Lãnh Tiểu Dã dừng lại, xoay người đến trước mặt lão.

      Trong mắt lão quản gia dâng lên niềm vui sướng, "?"

      Vươn tay, đem chiếc nhẫ kim cương đặt vào tay lão, tay Lãnh Tiểu khép tây trang, "Giúp tôi chuyển lời tới Hoàng Phủ Diệu Dường, lần này, tôi cứu ta mạng, nếu ta quên ân tình, đừng đến tìm tôi nữa!"

      Xoay người, bước xa.

      Lão quản gia nhìn bóng dáng rời , dơ dự chút, nhưng, rốt cuộc, ông hướng bọn bảo vệ phía sau vẫy tay, " theo bé kia, xem xem có thể , đừng để ấy phát , và được làm tổn thương ấy."

      Lãnh Tiểu Dã tủy tiện vòng trong bệnh viện, lúc ra, biết từ đâu xuất , người chiếc áo thun y tá.

      Sau khi rời khỏi bệnh viện, thẳng tới nơi yên tĩnh gần đây.

      Bảo vệ cẩn thận theo vào con phố , vừa vào, liền trúng kế .

      Lãnh Tiểu Dã nghiêng đầu nhìn bảo vệ té mặt đất, vươn tay nhanh chóng lấy tờ tiền từ trong bóp da của , rồi đem bóp lần nữa trả lại.

      "Cảm ơn cho tôi lộ phí."

      Nhìn bảo vệ cười mệ hoặc cái, xoay người rời .

      Bước lên chiếc xe buýt đêm, thay đổi vài chuyến, xuống xe, bước tới chiếc điện thoại công cộng ven đường, bấm dãy số.

      "Chú Kiều, giúp con việc..."

      "Tiểu Dã?" Trong điện thoại, thanh ông Kiều lộ ra kinh ngạc, "Đây là điện thoại ở đâu vậy?"

      "Hình như là... Jamaica."

      "Thế nào mà con lại được đến đó?"

      " sai thuyền." Lãnh Tiểu Dã nhún vai cái, "Con có mang theo bất cứ giấy tờ nào cả, chú có thể nghĩ cách giúp con ?"

      " xảy ra chuyện gì?" Đầu kia điện thoại, giọng ông Kiều có chút lo lắng.

      Lãnh Tiểu Dã thở dài hơi, " hai câu thể ràng được, khi nào trở về New York, chúng ta chuyện."

      "Được rồi. Con tìm giấy với bút , chú cho con số điện thoại của người, ta giúp được con."

      "Chú cứ , con nhớ được." Lãnh Tiểu Dã .

      Ông Kiều ra dãy số, "Cứ tên chú với ta, ta phải người đến đón con."

      Lãnh Tiểu Dã lập lại số điện thoại lần nữa, khẳng định là đúng, quên nhắc nhở ông Kiều, "Chú Kiều, chú có thể giúp con giữ bí mật chuyện này được ?"

      "Chú chỉ có thể giúp con tạm thời giữ bí mật thôi, còn cụ thể về Mỹ lại tính tiếp."

      "Gặp lại ở New York."

      Cúp điện thoại, Lãnh Tiểu Dã nhanh chóng gọi cho số điện thoại kia, đối phương rất nhanh nhận được.

      "Xin chào." Bên trong điện thoại, giọng nam thoải mái dễ nghe, dường như còn rất trẻ.

      Lãnh Tiểu Dã liền tên chú Kiều ra, "Chú ấy , ngài giúp được cho tôi."

      Đầu bên kia điện thoại, người đàn ông dứt khoát đồng ý, "Được, ở nơi nào, tôi lập tức tới ngay."

      "Vậy... Ám hiệu là gì?" Lãnh Tiểu Dã hỏi ống nghe.

      "Ám hiệu?" Đối phương có chút kinh ngạc.

      Lãnh Tiểu Dã nhún vai cái, "Tôi làm sao mà biết được như thể nào, lỡ như nhận lầm người thế nào?"

      Đối phương ngẩn ra chút, rồi lập tức trả lời, "Chiều cao 186.5 cm, cân nặng 76 kg, tóc đen, mắt đen, người châu Á, mặc chiếc áo thun màu xám, quần jeans xanh, mang giày màu nâu, kính mát thường, xe màu xám xanh, bảng số xe XXXXXX, tôi cách khoảng 12,4km, tại, tôi đường, 11 phút nữa tới."

      Đối phương xong liền cúp điện thoại, gọn gàng dây dưa dài dòng.

      Lãnh Tiểu Dã nghe được thanh trong điện thoại, đem ống nghe treo lên lại, khóe môi nâng lên.

      Người khá cao lớn, biết hình hài như thế nào.

      Nghĩ vậy, liền giơ chiếc đồng hồ cổ tay lên nhìn, cái này là của Hoàng Phủ Diệu Dương, tùy tiện lấy để xem giờ mà thôi.

      Nhìn chiếc đồng hồ tay, Lãnh Tiểu Dã lại nghĩ đến người đàn ông bá đạo kia, khẽ nhíu mày cái.

      Với tính cách của tên kia, chắc chắn chịu để yên như vậy chứ?

      lâu sau, chiếc xe màu xám xanh dừng lại bên đường, Lãnh Tiểu Dã nhìn lướt qua đồng hồ.

      10 phút ba mươi giây.

      Cửa xe mở ra, thân hình cao lớn của người đàn ông xuống xe, mái tóc đen ngắn gọn gàng, người mặc chiếc áo thun, dáng mạnh mẽ như báo.

      Đèn đường mờ mờ chiếc vào khuôn mặt , đó lò vẻ đẹp châu Á rất tinh xả, tuổi chừng hai mươi ba hai mươi bốn, kính mắt bình thường màu xám nằm sóng mũi cao cao.

      Dù sao, con ngươi sau kính mắt, lộ ra tia sắc bén.

      Lãnh Tiểu Dã từ con phố qua, người đàn ông liếc mắt nhìn tôi cái.

      Ánh mắt đảo mái tóc bị gió thổi bay của , chiếc quần thể thao bẩn thỉu... Cuối cùng, dừng lại hai giây chiếc đồng hồ nam tính ở cổ tay .

      " là người gọi cho tôi?"

      Lãnh Tiểu Dã hỏi đáp lại, " là Dạ Phong Dương sao?!"

      sao lại biết tên của ?

      Đôi mắt sau cặp kính lên vẻ kinh ngạc, "Kiều cho biết?"

      Lãnh Tiểu Dã nhún vai cái, "Học sinh giỏi học viện đặc công, khu quốc tế châu Á ** quán quân trận đấu bắn súng, năm ngoái còn phá vỡ kế hoạch buôn lậu của người châu Á mới đến, tôi đoán, chắc hẳn cũng là số ít thuộc hạ của chú Kiều, đúng chứ?"

      Vừa rồi, khi gọi điện, nghe ông , trong đội, vừa điều tới người châu Á.

      tại nhìn thấy ta, Lãnh Tiểu Dã lập tức đoán được, vị này chính là Dạ Phong Dương người châu Á mà chú kiều đề cập tới.

      xong, đưa tay phải qua, "Rất vui được gặp ."

      "Rất vui được gặp !" Dạ Phong Dương cũng vươn tay ra, bắt lấy tay , mạnh yếu cầm hai giây, rồi lập tức buông ra, "Lên xe ."
      Huyềnpluss, Dunghyt97, linhdiep174 others thích bài này.

    2. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 66+67

      Hai người ngồi vào xe, Dạ Phong Dương bắt đầu khởi động xe, vừa lái vừa , "Cần tôi giúp cái gì?"

      "Làm hộ chiếu giả, vé máy bay trở New York, cần tốc hành, còn nữa... tôi muốn có quần áo sạch, tắm nước ấm, rồi ngủ giấc, tốt nhất phải là khách sạn."

      Dựa vào tính cách Hoàng Phủ Diệu Dương, khi tỉnh lại, nhất định tìm , nên khách sạn phải là lựa chọn tốt nhất.

      Dạ Phong Dương bên cạnh liếc nhìn cái.

      này. ràng người đầy mùi biển, cát dính đầy vào tóc, nhưng dáng vẻ kia, giống như mới vừa từ chiến trường về.

      cổ tay còn là chiếc đồng hồ nam lỗ thời, lúc hé miệng bảo muốn làm hộ chiếu giả, Dạ Phong Dương rất tò mò về thận phận của .

      Nhìn qua vẫn còn rất trẻ, phỏng chừng còn chưa học xong đại học, tuổi như vậy cũng phải là người trong đội mới, nghẹ ngữ khí của , ta đoán chắc quan hệ giữa và BOSS Kiều Cảnh Ty nhà mình tệ.

      Tất nhiên, chỉ tò mò thôi, chứ hỏi cái gì.

      Thứ nhất là do thói quen nghề nghiệp, biết tốt nhất nên hỏi nhiều, thứ hai cũng là do tính cách mà ra, quan tâm đến việc của người khác như thế nào.

      "Tên?"

      "Lãnh Tiểu Dã."

      Dạ Phong Dương nhíu mày, quá tin rằng đây phải là tên của .

      , tên Tiểu Dã?!

      Lãnh Tiểu Dã ngáp cái, "Đây là tên , còn hộ chiếu tùy, chỉ cần dùng tên này."

      Dạ Phong Dương gật đầu, đem xe tăng tốc.

      Rất nhanh, chiếc xe lái tới nội thành, nhìn qua rất giống bãi đậu xe của các khu dân cư, Dạ Phong Dường lấy chiếc mũ từ ghế sau đưa cho .

      "Đội."

      Lãnh Tiểu Dã nghe lời đội mũ vài, cùng ta xuống xe, vào chiếc thang máy cũ kỹ.

      Dựa vào vách thang máy, lười biếng hỏi, "Nhà ?"

      Ngữ khí Dạ Phong Dương bình tĩnh mà ngắn gọn, "Chỗ ở tạm thời."

      Thang máy dừng lại ở lầu 15, Dạ Phong Dương ra ngoài trước, đưa đến trước cánh cửa, trực tiếp vào, mà lại nhìn lướt qua khóa cửa, thấy khóa cửa có gì khác thường mới lấy chìa khóa ra mở, đúng là người vô cùng cẩn thận.

      "Nếu và bạn ở chung, có thể tôi là em họ, đến đây du lịch, cẩn thận bị cướp." Lãnh Tiểu Dã đứng sau lưng lên tiếng.

      Nha đầu kia, nghĩ chu đáo .

      Dạ Phong Dương đẩy cửa ra, " cần thiết."

      Căn phong này chỉ là nhà cũ, nhưng lại được dọn dẹp rất sạch , rất bình thường, nhưng lại nhìn qua vô cùng tri thức.

      Bất quá, Lãnh Tiểu Dã đều hiểu , đây chỉ là bề ngoài mà thôi.

      tân binh hàng đầu mà lại ở nơi này, chắc hẳn theo dõi vụ lớn đây.

      "Xem ra, nơi này có vụ án lớn, buôn lậu hay giao dịch ma túy?" tò mò hỏi.

      Dạ Phong Dương trả lời , vào phòng ngủ, lúc ra, tay cầm bộ đồ thể thao nam, "Tôi có quần áo cho con , nếu muốn tránh bị mọi người , tốt nhất nên giả trang thành đàn ông."

      xong, giơ tay phải lên, lấy ra chiếc kéo.

      Lãnh Tiểu Dã nhận lấy y phục trong tay , "Tôi đoán, chắc hẳn có bạn ."

      Mái tóc này nuôi dưỡng rất nhiều năm, bị cắt bỏ như vậy vô cùng tiếc nuối, nhưng người kia lại dùng kéo vội vàng cắt, ràng, ta hề biết, đối với con , mái tóc rất quan trong sao?

      Dạ Phong Dương hơi nhíu mày, trong tim dâng lên nỗi đau nhè .

      " có tóc giả sao?" Lãnh Tiểu Dã nhanh chóng hỏi lại.

      " có." Giọng Dạ Phong Dương hơi lạnh lẽo.

      Lãnh Tiểu Dã nhíu mày nhìn ta cái, "Phòng tắm ở đâu?"

      Giơ bàn tay lên, Dạ Phong Dương chỉ cánh cửa cách đó xa.

      Ôm quần áo vào phòng tắm, Lãnh Tiểu Dã kéo cửa rồi quay sang , "Xin lỗi, lúc nãy tôi chỉ đùa thôi, đừng để bụng. Thực ra, hơi bảo thủ, những vẫn... Rất thú vị!"

      Vừa rồi ta có bạn , ngữ khí người này liền thấp xuống vài độ, điều này cho thấy chạm vào nỗi đau của .

      nghĩ cũng biết, chàng này phải là vừa thất tình, mà là sau khi thất tình thể nào thoát ra được.

      xong, Lãnh Tiểu Dã liền bước vào phòng tắm.

      Dạ Phong Dương đứng ở phòng khách, nhìn cửa phòng tắm đóng lại, giơ bàn tay lên sờ cằm.

      Thú vị?

      Những từ như 'có tài', 'thông minh', ' có tình cảm'... ta đều nghe qua vô số lần.

      ta sống hai mươi bốn năm, nhưng chưa bào giờ nghe thấy có người dùng từ 'thú vị' để miêu tả .

      Tiểu nha đầu, dường như cũng rất thú vị!

      ...

      ...

      Tại bênh viện, phòng chăm sóc đặc biệt.

      Hôn mê mấy canh giờ, rốt cục, Hoàng Phủ Diệu Dương cũng tĩnh lại.

      Mở to mắt, nhìn trần nhà xa lạ, nhìn qua bên cạnh, liền thấy khuôn mặt vui vẻ của lão quản gia, ánh mắt nhanh chóng lướt qua phòng bệnh, nhưng cũng tìm thấy bóng dáng Lãnh Tiểu Dã đâu.

      " ấy đâu rồi?"

      Lão quản gia mím môi cái, "Bá tước tiên sinh..."

      thanh Hoàng Phủ Diệu Dương lập tức cao lên, " ấy ở đâu?"

      Bởi vì dùng quá sức mà đong tới vết thương, vừa xong, nhịn được ho khan vài tiếng.

      "Ngài đừng lo, tiểu thư hề bị thương gì cả, nhưng ấy... rồi..." Nhìn thấy Hoàng Phủ Diệu Dương kích động, lão quản gia vội vàng đỡ lấy bả vai , "Trước hết, ngài hãy bớt giận, là ấy cứu ngài, đưa ngàu đến bệnh viện rồi mới rời ."

      ... Cứu ?!

      Nghe vậy, con ngươi màu lam của Hoàng Phủ Diệu Dương lộ ra vài phần nghi hoặc, "Mọi chuyện... Khụ... Thế nào?"

      Lão quản gia dám chậm trễ, vội vàng đem mọi chuyện kể cho nghe, "Lúc chúng tôi đuổi kịp đến hòn đảo , liền nhìn thấy tiểu thư ở bên cạnh ngài, ấy giúp ngài kìm vết thương miệng lại, trong lúc mọi người vô cùng hoảng loạn, ấy lại chỉ huy chúng tôi tiến hành cấp cứu cách tốt nhất... đường đến bệnh viện, ấy vẫn rời ngài, luôn luôn giúp ngài giữ chặt vết thương. Bác sĩ , phần được tiểu thư cấp cứu kịp thời, ngài mới giữ lại được tính mạng."
      Huyềnpluss, trangmai1234, Dunghyt974 others thích bài này.

    3. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      @Chris cảm ơn bạn nhé, m sửa lại thành 62-63 :3
      Chris thích bài này.

    4. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 68+69

      Nhìn thoáng qua biểu của tiên sinh nhà mình, lão quản gia lại tiếp câu," Tiểu thư... ấy luôn đợi bên ngoài phòng mổ, đợi đến khi bác sĩ ra, ngài qua khỏi con nguy kịch, ấy mới rời ."

      Hoàng Phủ Diệu Dương hít hơi sâu, giọng nhàng on khi nãy rất nhiều, " ấy còn gì nữa ?"
      Lão quản gia cẩn thận đưa chiếc nhẫn cho , "Tiểu thư , nhờ tôi trả lại cái này cho ngài..."

      Giờ chiếc nhẫn kim cương vàng trong tay, Hoàng Phủ Diệu Dương dùng ngón tay nhàng ma sát, "Còn gì nữa ?"

      Lão quản gia do dự chút, có chút lo lắng, nếu lão ra lời Lãnh Tiểu Dã để lại, phản ứng như thế nào.

      Bên cạnh, Hoàng Phủ Diệu Dương liếc lão cái.

      Lão quản gia bất đắc dĩ, đành phải đem lời Lãnh Tiểu Dã ra, "Tiểu thư ... Lần này ấy cứu ngài mạng, nếu ngài giữ gìn ân tình này, đừng quấy rầy ấy nữa!"

      Ngón tay Hoàng Phủ Diệu Dưng nắm chặt lại, ghim truyền dịch bàn tay chạy lệch lại, lập tức khiến máu chảy ngược lên ống.

      "Bá tước tiên sinh." Lão quản gia vội vàng đỡ lấy tay , "Ngài đừng giận, thực ra tiểu thư... ấy cũng quan tâm đến ngài, nếu , ấy đưa ngài đến bện viện... Cái hòn đảo nơi ngài rơi xuống, chỉ cách nơi này bảy tam km, nếu muôn trốn, ấy hoàn toàn có thể từ nơi đó chạy ..."

      Ngón tay Hoàng Phủ Diệu Dương chậm rãi buông lỏng, "Ông có phái người theo ấy ?"

      Giọng lão quản gia có chút bất đắc dĩ, "Có phái, nhưng... Chưa kịp theo tiếp, bị bỏ lại."

      "Cử người sân bay, trạm xe lửa, khách sạn... Rất có khả năng, ấy xuất tại những nơi đó, bằng bất cứ giá nào, phải tìm được ấy về."

      "Tôi sắp xếp người cả rồi, nhất định sớm có tin tức cho ngài."

      Hoàng Phủ Diệu Dương trầm mặc lát, " ấy có bị thương ?

      "Chỉ bị trầy da chút thôi, có nguy hiểm gì cả."

      Hoàng Phủ Diệu Dương ngẩng mặt lên, nhìn lão quản gia, "Ông vừa , ấy cởi đồ thể thao giúp tôi cầm máu, vì thế... Các người đều thấy cơ thể ấy?"

      Lão quản gia cảm nhận được trong mắt tràn đầy sát y, vội vàng giải thích, "Tình huống lúc đó rất hỗn loạn, tôi chú tới, tôi nghĩ... Cả người khác cũng vậy."

      Lão là người nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương lớn lên, nên đương nhiên hiểu tính cách , nếu để để ý vật gì đó, tính chiếm hữu của rất mạnh.

      Lão quản gia theo hai mươi mấy năm, đây là lần đầu tiên, lão nhìn thấy, để cho người cùng thế giới ra oai với , còn nghi ngờ gì nữa, chắc chăn vô cùng để ý tới Lãnh Tiểu Dã.

      Nếu bị biết bọn bảo vệ thấy được bộ dạng chỉ mặc đồ lót của Lãnh Tiểu Dã, tức đến mức giết người mới lạ.

      Hoàng Phủ Diệu Dương hít sâu cái, "Đem lời của tôi chuyển tới mọi người, nhanh chóng tìm tin tức của ấy, khi đó, tôi mới có thể tha thứ cho các ngươi, còn ... Trừ ông ra, tất cả những người còn lại cần trở về cùng tôi!"

      Quản gia biết, Hoàng Phủ Diệu Dương làm vậy là ban ơn ngoài vòng pháp luật, tuy trong lòng có chút đắc dĩ, nhưng cũng chỉ có thể đáp ứng, "Được, thưa tiên sinh."

      "Nhưng..." Con người màu lam nguy hiểm nheo lại, "Tôi muốn biết, ai động tay động chân với chiếc trực thăng."

      cố trực thăng lúc trước, lão quản gia cho rằng đó cố ngoài ý muốn, nhưng khi nghe được câu của Hoàng Phủ Diệu Dương, vẻ mặt lão lạnh xuống.

      "Tôi lập tức tra."

      Có người dám động chạm vào chiếc trực thăng của tiên sinh, chuyện như vậy thể bỏ qua được.

      Hoàng Phủ Diệu Dương nhàng vung tay, lão quản gia lui ra khỏi cửa.

      Chỉ để lại mình trong phòng bệnh.

      Nâng tay phải lên, nhìn chiếc nhẫn kim cương tay, khuôn mặt nhắn tinh xảo ra trước mặt, khóe môi Hoàng Phủ Diệu Dương chậm rãi giơ lên.

      "Tiểu Dã, tôi nhất định tìm được em."

      ...

      ...

      "Hắt xì!"

      Từ phòng tắm ra, Lãnh Tiểu Dã nhảy mũi vài cái.

      "Được." Dạ Phong Dương ngắt điện thoại, cầm lấy chiếc điều khiển bàn, mở điều hòa, "Tôi cần hình của ."

      Dùng khăn lau tóc, Lãnh Tiểu Dã nhìn vòng, đến bức tường trắng để đồ, tiếp tục lau tóc.

      " nhất định phải dùng giới tính nữ sao?" Dạ Phong Dương hỏi.

      "NO!" Lãnh Tiểu Dã tới lấy chiếc điện thoại trong tay , rồi trở về cạnh tường, tự chụp bức hình, sau đó chơi đùa điện thoại chút, lát sau, nâng tay đưa điện thoại trả lại cho , "Còn có thể sao?"

      Dạ Phong Dương nhận lấy chiếc điện thoại, liếc nhìn màn hình.

      màn hình, ảnh chụp Lãnh Tiểu Dã có vẻ qua xử lý, mái tóc dài ngắn lại, còn có màu rám nắng, đôi mắt màu xạnh nhạt, nhìn qua rất giống người con trai mười sáu mười bảy tuổi.

      Dạ Phong Dương nhíu mày.

      " di động có rất nhiều tính năng tương tự APP, ngài nên học lại ." Lãnh Tiểu Dã nhún vai cái, "Phiền giúp tôi chuẩn bị bộ tóc giả giống vậy."

      "Sáng sớm ngày mai, tôi mang hộ chiếu cùng vé đến đón tới sân bay." Dạ Phong Dương bỏ điện thoại vào túi, rồi xoay người ra cửa, "Đêm nay ngủ sofa."

      "Chỗ này có giường sao?" Lãnh Tiểu dã đứng sau hỏi.

      "Tôi thích người khác ngủ giường tôi." Dạ Phong Dương quay đầu, đáp lại.

      Lãnh Tiểu Dã đứng sau liếc cái, "Tôi thích ngủ ở sofa."

      " cũng có thể ngủ dưới đât, trong ngăn tủ ở góc phòng khách phía tây bắc có túi ngủ." quay đầu lại, ta tiếp tục trả lời, sau đó, Dạ Phong Dương lập tức mở cửa ra ngoài.

      "Lắm chuyện!"

      Lãnh Tiểu Dã nhìn cánh cửa thè lưỡi làm mặt quỷ, rồi xoay người tham quan vòng.

      Mặc dù là phòng cũ, nhưng lại hết sức sạch , trông giống như là ký túc xá của sinh viên, bàn học, báo cùng tạp chí đều được sắp xếp ngay ngắn, tất cả đều được xếp theo hướng.

      Lãnh Tiểu Dã nhún vai cái, " chàng này, biết ta có bị mắc chúng rối loạn cưỡng chế nữa?"

      Khóa cửa sổ cẩn thận, nhìn con đường dưới lầu chút, để biết được mình đào tẩu như thế nào, rồi lại đến phòng khách, kéo ngăn tủ phía tây bắc ra, quả nhiên, bên trong có chiếc túi ngủ to đùng.

      Túi ngủ treo ngược lên, lại còn rất mới, chắc chắn ta dùng tới.
      Huyềnpluss, trangmai1234, Dunghyt975 others thích bài này.

    5. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 70+71

      Đem túi ngủ đặt sàn, Lãnh Tiểu Dã thử độ thoải mái chút, nhíu mày lại, cuối cùng, ôm lấy chiếc túi ngủ đến phòng , leo lên giường.

      bò vào chiếc túi ngủ, hài lòng gật đầu.

      "Ngủ vậy mới thoải mái!"

      Nhìn ánh đèn đỉnh đầu, tùy tiện lấy quyển sách, ném qua.

      Quyển sách đập vào công tắc, ánh đèn liền tắt lịm.

      Quyển sách rơi đất, tấm hình cũng theo đó mà rơi ra, thay đổi vài tư thế, nhưng vẫn thể ngủ được, trước mặt còn lên khuôn mặt Hoàng Phủ Diệu Dương vô số lần.

      Còn có, giọng dịu dàng của .

      "Theo tôi trả về được ?"

      "Trở về cái đầu quỷ !"

      Lãnh Tiểu Dã tức giận, nắm lấy chiếc gối, ném ra ngoài.

      Đêm nay, Lãnh Tiểu Dã thể ngủ ngon được.

      thanh cùng khuôn mặt Hoàng Phủ Diệu Dương như hồn bất tán, thể tiêu tan được mà ngược lại còn lần lượt xuất trong đầu , thậm chí, lúc ngủ, còn bá đạo tiến vào giấc mơ của .

      Trong mộng, cả người Hoàng Phủ Diệu Dương toàn là máu, nhưng lại đưa chiếc nhẫn kim cương vàng.

      "Tiểu Dã, gả cho tôi, nếu , tôi chết... tin, tôi cho em xem trái tim của tôi!"

      xong, đem bàn tay tiến vào lồng ngực mình, lấy ra trái tim còn đập, bề mặt còn viết cái tên - Lãnh Tiểu Dã.

      Dạ Phong Dương nhàng đẩy cửa phòng ngủ, nhìn thấy giữ chiếc giường rộng lớn của mình là chiếc túi ngủ màu xanh, mà Lãnh Tiểu Dã lại nghiêng người nằm bên trong.

      Cạnh giường, gối ôm, gối đầu, sách, tạp chí bị ném loạn lên.

      dọn dẹp phòng ngủ nhưng lại bị khiến cho lộn xộn thế này, cảm thấy dưới chân có điều gì đó khác thường, nhìn thoáng qua chiếc hình bị đạp phải, liền vội vàng bỏ chân ra. Nhặt tấm hình đó lên, trong bức ảnh là gương mặt của bé mà thương, bàn tay Dạ Phong Dương cuộn thành nắm đấm.

      đến phía trước, bắt lấy cánh tay Lãnh Tiểu Dã.

      "Lãnh Tiểu Dã..."

      vừa mơi gọi tên , Lãnh Tiểu Dã trong chiếc túi ngủ bật dậy, hất cánh tay ra, nhấc chân phải ra, đá vào mặt .

      Dạ Phong Dương lui vê fphias sau, bắt lấy chân và cổ tay , thuận thế, Lãnh Tiểu Dã lập tức nhấc chân lên ngã ngồi giương, liền vươn tay còn lại nhắm đến mặt .

      Dạ Phong Dương theo bản năng nâng tay.

      Phốc!

      Quá đấm Lãnh Tiểu Dã đấm trúng vào tấm hình, bức ảnh lập túc bị gãy goc, quả đấm tiếp tục đưa về phía trước, dừng lại trước mũi .

      "Sorry!" Lãnh Tiểu Dã áy náy thu hồi tay lại, "Tôi biết là , còn tưởng là tên hỗn đản nào..."

      Trong ngực Dạ Phong Dương kịch liệt đập, bỏ tay chân ra.

      Nhìn bức trong tay, khuôn mặt nhìn được, cuối cùng, nhịn được nổi giận.

      "Lập tức bước khỏi giường tôi, ... Đem tất cả đặt lại chỗ cũ... Tôi cho năm phút, năm phút sau, tôi muốn nó lại như cũ!"

      Nhìn Dạ Phong Dương nặng nề ra khỏi cửa, Lãnh Tiểu Dã thở dài cái, rồi nhún vai.

      Nhìn thoáng qua mớ hỗn độn bên cạnh, cả còn thấy hoáng sợ.

      Trời?!

      Sao lại thành như vậy?

      nhớ mình chỉ ném quyển sách với cái gối thôi mà... Sao lại như chiến trường thế này?!

      Trừ quyển sách với tạp chí ra, còn có rất nhiều khăn giấy.

      Nhanh chóng rời giường, Lãnh Tiểu dã khom người nhặt tạp chí lên, nhìn kỹ, liền phát dấu vết cào.

      Dưới giường, tiếng kêu 'meo' vang lên.

      Lãnh Tiểu Dã cúi xuống gầm giường, gặp đôi mắt lóe sáng trong bóng đêm.

      " ra là vật này làm!"

      Chui vào giường, Lãnh Tiểu Dã cẩn thận vươn tay tới, bắt lấy vật kia, bị nó cào mảnh.

      Trong bàn tay, là chú mèo lớn hơn lòng bàn tay bao nhiêu, cả người đều trắng như tuyết.

      Hai con mắt, còn màu lam, con còn lại là màu nâu vàng, chắc chắn đây là mèo Ba Tư.

      Vật đêm qua cũng vào phòng, nhưng luôn trốn dưới giường, đợi đến khi ngủ bắt đầu hành động.

      Trách được, lúc trời sáng liền nghe tiếng động khác thường, nhưng lúc đó khó khăn lắm mới vào giấc ngủ được, còn tưởng là nằm mơ, ra là do vật này đến quấy rối.

      nâng tay đem phủi lớp bụi lứng tiểu tử kia, rồi ôm lấy chạy ra khỏi phòng ngủ.

      "Dạ Phong Dương, đừng hiểu lầm..."

      "Câm miệng!"

      Chưa hết câu, bị Dạ Phong Dương chắn ngang.

      Lãnh Tiểu Dã bị mắng liền giật mình, chú mèo cũng sợ hãi nép vào lòng .

      Liếc nhìn bức ảnh chiếc bàn bên cạnh Dạ Phong Dương, Lãnh Tiểu Dã nhún vai cái, gì, ôm mèo vào phòng ngủ.

      Đem tiểu tử kia nhét vào túi đồ thể thao, giống như chủ sở hữu, vuốt ve mặt của mèo con, đem sách, tạp chí, các thứ đặt vào chỗ cũ.

      lần nữa vào phòng khách, Lãnh Tiểu Dã gì, chỉ chạy tới lấy chiếc túi giấy Dạ Phong Dương đặt bàn.

      Trong túi giấy chính là hộ chiếu cùng vé máy bay cần, thậm chí còn có bộ tóc màu sắc rực rỡ và cặp kính sát tròng.

      Trừ những thứ này ra, bàn còn có bữa sáng.

      Đêm qua, cả ngày ăn gì, trong tủ lạnh nhà ta lại trống rỗng như bị cướp, có thức ăn, nhịn đói đến bay giờ, bụng sớm dán vào lưng rồi.

      Ngửi mùi thơm trong khí, Lãnh Tiểu Dã tự chủ được nuốt ngụm nước miếng, lập tức ép bược bản thân thu hồi ánh măt, đem túi giấy bước vào phòng tắm,

      vào phòng tắm, rửa mặt đơn giản, Lãnh Tiểu Dã nhanh chóng đem mèo con tắm sạch chút, rửa trôi vết bẩn người, sấy khô bộ lông, tiểu tử kia liền trắng tinh như mới, vừa đẹp vừa đáng .

      "Nhìn em đáng thế này, giống như quả cầu tuyết, bằng... Chị kêu em là Tiểu Tuyết vậy."

      Đem tiểu tử kia nhét lại vào túi, Lãnh Tiểu Dã bắt đầu dọn dẹp, đem mái tóc dài chải lại chút, dùng bao tóc bao lại, đội mái tóc giả lên, lấy chiếc mũ hip hop trong túi ra đội lên.

      Bộ đồ này, mặc người Dạ Phong Dương vô cùng vừa văn như mặc người , có vẻ rộng chút, nhìn qua như người con trai thích phong cách hip-hop.
      Huyềnpluss, trangmai1234, Dunghyt976 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :