1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ánh Lửa Mùa Đông - Công Tử Như Tuyết

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 58+59

      Lãnh Tiểu Dã cắn răng, giơ ngón tay ấn vào nòng súng.

      "Tôi đếm đến ba, nếu buông tôi ra, tôi giết chết !"

      nhìn , há mồm.

      "3!"

      Hai tay nắm chặt khẩu súng, Lãnh Tiểu Dã dời họng súng, nhắm vào cánh tay , giữ cò.

      Cạch!

      thanh vang lên, đạn chùy nhàng đánh vào thân súng, nhân hề có viên đạn nào được bắn ra.

      Lãnh Tiểu Dã nâng tay nhìn thoáng qua khẩu súng, lúc này, mới chú ý tới, thân súng vốn viên đạn, chẳng trách, lại cảm thấy trọng lượng khẩu súng này được hợp lý.

      Vừa rồi quá hoảng loạn, nên cũng biết lấy đạn ra từ lúc nào.

      "Em... Thực muốn giết tôi?"

      Hoàng Phủ Diệu Dương từ khẩu súng lục ngẩng đầu lên nhìn , con ngươi màu lam phức tạp nhìn .

      "Đúng vậy, tôi muốn giết chết , nhất định phải giết chết !"

      tức giận, cảm giác như mình bị đùa giỡn.

      May mắn, còn sợ chết , nên đem họng súng nhắm ngay tay , thế mà, tên hỗn đãn này, dám lấy đạn ra.

      Nâng khẩu súng trống rỗng lên, nhắm ngay vào mi tâm , dùng sức ấn cò.

      Cạch cạch cạch...

      Mỗi lần đạn chùy đán lần, trong lòng Hoàng Phủ Diệu Dương lại xoắn chặt theo.

      Đến khi, nổi giận đem khẩu súng đánh vào mặt , tim liền bị vo chặc thành nắm đấm.

      cảm giác mình sắp hít thở được nở, trong lòng có mội nỗi đau đớn, khó chịu nên lời.

      sắp điên rồi.

      Theo bản năng, nâng tay, bắt lấy tay hất ra.

      còn cách khác, buộc phải dùng sức va vào thân thể , đem môi lại gần, cắn .

      Nếu đổi thành người nào khác muốn giêt , hậu quả đều có , nhưng đây lại là ...

      Thậm chí nếu thực bắn chết , cũng nỡ, chỉ còn cách dùng phương thức này, để phát tiết loại cảm xúc đè nén.

      ...

      ...

      Mãi đến khắc cuối cùng.

      thở hổn hển, chôn mặt ở cần cổ .

      "Tiểu Dã, em là của tôi, vĩnh viễn đừng mong chạy thoát!"

      dường như muốn kiệt sức, cánh tay bị ánh cầm lấy vô lực cử động, nhìn người đàn ông nằm bả vai, dùng hết sức lực còn lại căn mạnh.

      Oành!

      Đột nhiên, chiếc trực thăng kịch liệt chấn động, sau đó nghiêng qua bên, thân thể hai người đồng thời hướng theo vòng sang bên kia.

      bàn lái, ánh sáng đỏ lóe ra, sau đo liền nổi lên.

      Lãnh Tiểu dã buông vai ra, dương môi cười lạnh.

      "Hoàng Phủ Diệu Dương, xem ra, chỉ mình tôi muốn giết !"

      thanh kia ràng cho thấy chiếc trực thăng bị trục trặc. Lúc trước khi tham quan, Hoàng Phủ Diệu Dương từng với , tất cả các trang bị hoàn toàn là đồ mới, bao gồm cả chiếc trực thăng này.

      Mới vừa rồi, ràng còn rất, đột nhiên xuất trục trăng, chỉ có khả năng - có người động tay động chân với chiếc máy bay này.

      Có người gian lận khi trực thăng, đương nhiên chắc chắn điều người đó muốn lấy mạng . Hoàng Phủ Diệu Dương ngẩng mặt nhíu mày, chiếc trực thăng mất thăng bằng, xoay tròn giữ trung như con ruồi đầu.

      Chiếc cửa bên cạnh từ từ mở ra.

      Thân thể hai người vòng quanh hướng về cánh cửa, tay Lãnh Tiểu Dã vươn ra muốn bắt lấy thứ gì đó, bàn tay bị thương của xẹt qua chân ghế, nắm lấy được bất cứ vật gì.

      May thay, Hoàng Phủ Diệu Dương cũng vươn tay tới, tay bắt lấy tay , tay còn lại ôm chặt , thân thể hai người bị treo ngược giữa trung.

      "Tôi đẩy em, em tìm cách chế máy bay... Vùng này có rất nhiều đá ngậm, nếu nhảy xuống, chúng ta đều mất mạng..."

      Lớn tiếng xong, dùng lực đem đẩy về phía trước.

      Sống chết trước mắt, Lãnh Tiểu Dã đành bất chấp, lấy cơ thể làm thang, nhận được giúp đỡ của , dùng sức đẩy về phía trước, rốt cục cũng bắt lấy được tay vịn, lần nữa tiến vào máy bay.

      quay mặt lại, nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương nắm lấy tay vịn, cố hết sức kéo chân ghế bên kia.

      Nếu lúc này từ phía sau cước, tên hỗn đản này, lập tức ngã xuống.

      Trong lòng nghĩ vậy, lập tức nhâc chân đá cái, nhưng đá vào tay , mà lại đá vào sợi dây an toàn.

      Dây an toàn lập tức rơi xuống trước mặt .

      Hoàng Phủ Diệu Dương nâng mặt lên nhìn, Lãnh Tiểu Dã xoay người, kéo chiếc quần bị xé rách ra, cẩn thận qua chỗ tay lái.

      Bắt lấy dây an toàn, Hoàng Phủ Diệu Dương dùng sức bò lên.

      Nỗ lực hồi, cuối cùng Lãnh Tiểu Dã cũng ngồi vào được ghế lái, nhanh chóng gõ lên bàn điều khiển, nhưng kết quả, có nhấn bao nhiêu lần cũng hề phản ững.

      "Thế nào?" Hoàng Phụ Diệu Dương bò đến bên cạnh .

      Lãnh Tiểu Dã dùng sức đánh vào bàn điều khiển, "Chết chắc rồi, hệ thống điều khiển còn hoạt động được."

      "Cần điều khiển còn dùng được ?" cau mày la lớn.

      Gió thổi vào máy bay, trong cabin, mọi thứ đều xoay tròn rồi rơi xuống, cần kêu lớn tiếng, cũng nghe được tiếng của nhau.

      Lãnh Tiểu Dã thủ kéo cần điều khiển, nhưng lại khộng hề động đậy, "Giống vậy, mau tìm dù để nhảy !"

      Giọng thở hổn hển, Hoàng Phủ Diệu Dương dùng sức bò đến cạnh , từ phía sau vòng hai tay lên, cùng giữ chặt cần điều khiển.

      " định tìm dù để nhảy sao?" Lãnh Tiểu Dã xoay mặt nhìn , tức giận gầm lên, "Máy bay phế liệu, thiếu tiền lắm sao? Tôi chưa sống đủ, muốn chết đâu!"

      Giọng Hoàng Phủ Diệu Dương thâm trầm, "Khi nãy, dù để nhảy đều rơi xuống cả rồi."

      "SHIT!" Lãnh Tiểu Dã tức giận rống, "Hoàng Phủ Diệu Dương, tôi cho biết, nếu tôi chết, có biến thành quỷ tôi nhất định cũng tha cho ."

      "Tôi để em chết!" xong, liền nhanh chóng nắm chặt bàn tay , "Chúng ta cùng nhau thử xem."

      Nhảy xuống biển thể, dù nhảy cũng bị rơi, tại chỉ còn có thể nghĩ cách chế chiếc trực thăng lại.

      Lãnh Tiểu Dã dù rất tức, những vẫn nắm chặt cần điều khiển với .

      "3!"

      vừa mở miệng, hai người đồng thời cùng nhau dùng sức, chiếc cần điều khiển từ từ bị hai người kéo lên.
      Huyềnpluss, AnAn, trangmai123410 others thích bài này.

    2. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 60+61

      Trực thăng hơi run lên, sau đó liền bay cao chút, chỉ vậy, nó còn cho thấy chiếc cần điều khiển có tác dụng.

      " tốt qua, nó còn hoạt động!" Lãnh Tiểu Dã vui vẻ. " giữ chặt cần điều khiển, để tôi xem có thể hạ cánh biển được ?"

      "Được." Hoàng Phủ Diệu Dương lập tức vươn tay còn lại tới, giữ chặt cần điều khiển.

      Lãnh Tiểu Dã tới bàn điều khiển, xem còn nút nào có thể hoạt động được nuawc ?

      Lúc này, chiếc trực thăng ngày càng rơi xuống, nhưng, tốc độ so với lúc nãy chậm hơn chút.

      mặt biển.

      Chiếc du thuyền cùng thuyền cứu sinh bị bỏ lại xa xa phía sau.

      Quản gia đứng du thuyền, nhìn ra khác thường của chiếc trực thăng, liền nhíu mày lại.

      Hạ thấp như vậy, ràng, rất bất thường.

      "Mau, tăng tốc độ, nhanh chóng tiến về phía trước!" Vị quản gia trẻ tuổi bên cạnh vội vàng chạy vào khoang điều khiển, lão quản gia nhanh chóng lấy chiếc bộ đàm cũ ra, hạ lệnh với bọn bảo vệ chiếc thuyền cứu sinh, "Nhanh lên, chiếc trực thăng hình như có vấn đề!"

      Du thuyền tăng đến tốc độ tối đa, bọn bảo vệ cũng nhanh chóng tiến về phía trước.

      Chiếc trực thăng giữ trung, lại nhanh chóng hạ xuống.

      Nhìn bàn điều khiển trước mặt, Lãnh Tiểu Dã cau mày thu ngón tay lại, bất kể làm thể nào, các nút đều thể hoạt động.

      "Hệ thống bị tê liệt." quay sang, cười như cười, nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương, "Cái này... hài long rồi chứ?"

      Hoàng Phủ Diệu Dương trả lời, chỉ ngẩng mặt lên, nhìn chiếc trực thăng ngày càng gần mặt biển.

      đột nhiên nâng tay, đem ôm vào lòng.

      " buông tôi ra!"

      Lúc nào rồi, mà vẫn còn tâm tình ôm ?!

      Lãnh Tiểu Dã dùng sức giãy giạu, nhưng Hoàng Phủ Diệu Dương lại hề để ý tới, dùng tay ôm chặt lấy , tay còn lại cầm lấy cần điều khiển.

      Máy bay ngày càng xuống thấp, tốc độ cũng ngày càng nhanh thêm, thậm chí còn có thể nghe được tiếng sóng biển.

      Biết giờ khắc cuối cùng đến, Lãnh Tiểu Dã nỗ lực co hai tay hai chân lên.

      "Ba mẹ, thực xin lỗi. phải con bất hiếu, mà là tại tên khốn kiếp nào đó hại con, nếu con chết, kiếp sau con báo đáp công ơn nuôi dưỡng của hai người vậy!"

      Khoảng cách hai người rất gần, tuy thanh rất thấp, nhưng Hoàng Phủ Diệu Dương vẫn nghe được lời của .

      Quay sang, nhìn thấy sắc mặt bình tĩnh của , nhíu chặc mi lại.

      May bay lao xuống, cuối cùng, đánh tiếng vào mặt biển, sau đó liền đẩy sóng biển trượt về phía trước.

      Nước bắn tung tóe, cát đá bay loạn, biết là may mắn hay bất hạnh, chiếc trực thăng vừa văn dừng ở phần lộ ra của hòn đảo .

      Trượt thẳng đường lên cát, đụng phải khối đá ngầm, mới dừng lại.

      Chiếc trực thăng kịch liệt chấn động, thân thể hai người dưới tác dụng quán tính, bay ra ngoài, va vào thiết bị chắn gió bằng thủy tinh.

      Lãnh Tiểu Dã theo bản năng nhắm mắt lại, chỉ cảm nhận được bóng đêm, thâm thể được đôi tay ấm áp ôm chăc, bên tai, mơ hồ vang lên tiếng kêu đau.

      Hai người rơi xuống, lăn vài vòng mặt đất mới dừng lại.

      Máy bay ghế, cần điều khiển, mảnh thép, thủy tinh, hòn đá... Đông thời rơi xuống bên cạnh.

      trận đinh đinh vang lên, mới coi như kết thúc.

      "Tiểu Dã?"

      Đỉnh đầu, giọng yếu ớt vang lên.

      Lãnh Tiểu Dã từ trong lòng Hoàng Phủ Diệu Dương ngẩng mặt lên, mượn ngọn lửa bừng sáng của chiếc trực thăng phía sau, nhìn thấy ràng lo lắng trong con ngươi màu lam của Hoàng Phủ Diệu Dương, "Em... Ổn ?"

      " chết được!" tức giận đáp.

      "Vậy... tốt rồi!" cố hết sức giơ khóe môi lên, đầu vô lực áp lên mặt .

      "Này!" Lãnh Tiểu Dã muốn đẩy ra, nhưng vừa vươn tay tới, lại chạm phải chất lỏng ấm ấm.

      Cái gì lên mặt vậy, ngửi được mùi tanh pha lẫn chút ngọt nhàn nhạt - đó là hương vị của máu.

      bị thương?

      Lãnh Tiểu Dã chấn động, cánh tay đỡ ngồi xuống.

      Dưới ánh lửa lập lóe, nhìn thấy mảnh thép tam giác, cằm vào vài , dòng máu loãng chảy ra, khiến cả chiếc áo choàng tắm trắng đều bị nhuộm đỏ.

      "Đáng chêt!"

      Chửi tiếng, nhanh chóng liếc nhìn bốn phía, ánh mắt đảo qua chiếc trực thăng cách đó xe kèm theo lửa màu lam nhạt, lại chửi tiếng, dùng sức giữ chặt cánh tay , đem thân thể đứng dậy, dùng sức về phía trước.

      vốn cao lớn, lại mất ý thức, khiến thân thể ngày càng nặng nề.

      mặc dù được bảo vệ, nhưng toàn thân đều đau xót, đầu óc choáng váng, liều mạng dùng sức đỡ về phía trước.

      Hai người lảo được khoảng hơn mười thước, Lãnh Tiểu Dã chịu nổi nữa, thoáng cái, ngã quỵ xuống đất.

      Nhìn thấy Hoàng Phủ Diệu Dương bên cạnh chuẩn bị gục đầu xuống đất, vội vàng bổ nhào qua, đỡ lấy thân thể .

      Sau lưng vang lên tiếng động lớn, chiếc trực bể thành trăm mản.

      luồng khí đánh vào bầu trước, làn ngước, hai người lập tức bị ảnh hưởng, mất khống chế, gục về phía trước.

      Sau trận nộ, bọt nước văng khắp , cột nước như sau trận mưa lớn hạ xuống, khiến hai người đều ướt đẫm.

      bờ cát xuất chiếc hố khổng lồ do trận nổ để lại, may mắn, chỗ hai người dừng bị ảnh hưởng.

      Lãnh Tiểu Dã kịp thởi mang Hoàng Phủ Diệu Dương rời , nếu , chỉ sợ hai người bọn cũng giống như trực thành bể nát.

      Lãnh Tiểu Dã chống đỡ đứng dạy, bất chấp cát bụi từ đầu rơi xuống, lập tức liếc nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương bên cạnh, đưa tay đặt lên cổ tay .

      Hoàn hảo, mạch vẫn còn đập.

      " cứu tôi lần, tôi cứu lần, chúng ta huề nhau vậy!'

      nhàng thở hơi, nhanh chóng liếc nhìn bốn phía cái.

      Vừa rồi lúc mới khởi động máy bay, nhìn thấy bản đồ, có lục địa rất gần quanh đây.

      Xa xa biển, có bức tranh rực rỡ cao hơn mực nước biển, dường như còn có ánh đèn lấp lóe, đó nhất định là nơi lúc nãy xác định.
      Huyềnpluss, Dunghyt97, linhdiep176 others thích bài này.

    3. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 62+63

      Lãnh Tiểu Dã vươn ngón tay ra, dùng phương pháp ba từng dạy cho , ước đoán khoảng cách chút.

      Hòn đảo này cách lục địa khoảng bảy tám km, chỉ cần tim được vật có thể nổi lên nước, chắc chắn có thể bơi đến.

      Vật có thể nối sao?

      Tầm mắt Lãnh Tiểu Dã dừng lại ở ván gỗ cách đó xa, ánh mắt ngay lập tức sáng ngời.

      Ván gỗ này, chắc hẳn là từ chiếc trực thăng, người này giàu , dùng loại gỗ lim đắt như vậy, nhưng, vừa khéo cho làm vật phiêu bạc.

      Đứng dậy về phía tấm gỗ, liếc nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương bên cạnh cái.

      vẫn còn hôn mê cái, sau vai bị tấm thép cắm vào, vừa rồi hề chú ý tới đùi cũng chảy máu.

      Cánh tay Lãnh Tiểu Dã đưa về phía tấm gỗ lập tức cứng đờ.

      Sửng sốt hai giây, cuối cùng, chạy tới nhìn đùi .

      Miệng vết thương đùi lớn, nhưng tốc độ chảy máu rất nhanh, xem ra, bị tổn thương tới động mạch.

      " ổn tí nào!"

      Lãnh Tiểu Dã quay sang nhìn về phía mặt biển xa xa, chiếc du thuyền xuất , nếu trốn nữa, còn cơ hội nào để trốn thoát.

      Nhưng, vết thương đùi Hoàng Phủ Diệu Dương ngừng xuất huyết, nếu máu ngừng chảy, chừng, tên hỗn đản này giữ được cái mạng bé.

      Lãnh Tiểu Dã cắn chặt răng, "Mẹ nó, chẳng lẽ kiếp trước tôi thiếu nợ gì sao!"

      Miệng mắng, nhưng nhanh chóng cởi đồ thể thao người, dùng răng xé, bó lên đùi , đem vết thương của chặn lại, giảm xuất huyết.

      Du thuyền tiến gần, quản gia cùng bảo vệ đồng loạt nhảy xuống.

      "Tiên sinh, bá tước tiên sinh..."

      "Các người mù sao?!" Lãnh Tiểu Dã ngẩng mặt lên, rống giận, "Nếu muốn ta chết, cứ việc từ từ!"

      Quản gia cùng bảo vệ chạy tới, nhìn bộ dáng Hoàng Phủ Diệu Dương, đều vội vàng, vươn tay muốn dìu .

      "Đừng lộn xông, các nguoi là heo sao, phân công nhau, người bế đầu, người bế chân, nâng lên tấm ván gỗ... Bác sĩ đâu... Giấy phép hành nghề là mua sao, cần cường áp, lập tức tiêm cho ta... Ngu ngốc, còn phải cầm máu nữa... thể nhanh chút sao..."
      chăm chú kìm vết thương đùi Hoàng Phủ Diệu Dương, vừa mắng, vừa phân công việc cho mọi người, đem Hoàng Phủ Diệu Dương đặt ván gỗ.

      vất vả mới trở lại du thuyền, Lãnh Tiểu Dã chi huy mấy người đặt lên sàn, liếc nhìn về phía quản gia.

      "Lập tức lái thuyền... Liên lạc với bệnh viện gần đây nhất, cho bọn họ phải trực thăng đến... ta thuộc nhóm máu nào, mau mau cho họ chuẩn bị máu... Nhanh chút, nhìn tôi làm gì... Chưa từng thấy con bao giờ sao..." cúi đầu xem bản thân, mới chú ý thấy lúc này người mình chỉ còn lại nội y, "Còn lấy thêm quần áo cho tôi..."

      Ai từng nhìn thấy Hoàng Phủ Diệu Dương bao giờ chưa?

      Bá tước đại nhân trong ấn tượng, sống chết của người khác chỉ là ngón tay , chưa từng yếu ớt như vậy, nhìn sắc mặt tái nhợt cùng cả người đầy máu, dương như có thể chết bất cứ lúc nào.

      đến bọn bảo vệ, ngay cả lão quản gia cũng vô hoảng sợ.

      Cũng may, còn có Lãnh Tiểu Dã.

      Cục diện tuy có chút hỗn loạn, nhưng dưới chỉ huy của Lãnh Tiểu Dã, vẫn còn có thể hướng dẫn, cấp cứu cho Hoàng Phủ Diệu Dương.

      người bảo vệ mang chiếc áo đến khoác lên người , lão quản gia lập tức gọi điện, bác sĩ lấy thuốc tiêm vào cho Hoàng Phủ Diệu Dương.

      Lúc này, Lãnh Tiểu Dã nửa quỳ bên người , trước sau dùng sức kìm miệng vết thương giúp .

      Du thuyền nhanh chóng lái về phía bờ biển, cuối cùng, trực thăng cấp cứu tới, bác sĩ cũng đến nơi, đem Hoàng Phủ Diệu Dương nâng lên máy bay, chiếc kim đâm ngược vào tĩnh mạch , từng giọt từng giọt hòa vào cơ thể .

      Các bác sĩ nhanh chóng bận rộn, Lãnh Tiểu Dã vẫn như trước giữ lây vết thương .

      Mãi đến khi, chiếc trực thăng hạ cánh xuống bệnh viện, Hoàng Phủ Diệu Dương được đưa vào phòng cấp cứu.

      "Tiểu thư, có thể bỏ tay ra được rồi!" Lão quản gia nhàng nhắc nhở.

      Lãnh Tiểu Dã buông tay, đứng đợi bên ngoài phòng cấp cứu, hai cánh tay vì quá sức mà run rẩy,tới mức thể cử động được.

      Hoàng Phủ Diệu Dương bị đẩy vào phòng cấp cứu, ngón tay Lãnh Tiểu Dã run lẩy bẩy, phồng đau lên, đem bàn tay bỏ vào trong áo, giấu vào tây trang.

      Lão quản gia lo lắng nhìn cửa phòng giải phẫu, cả săc mặt của bọn bảo vệ cùng bác sĩ ngưng trọng.

      Lãnh Tiểu Dã nhìn ánh đèn đỏ phòng mổ, nhíu mày lại.

      Hoàng Phủ Diệu Dương, tôi tận lực như vậy rồi, nếu mà chết, đừng trách tôi...

      Nghĩ vậy, trong lòng tủ chủ được nhắc tới .

      Sau thời gian dài chờ đợi, rốt cuộc, cửa phòng mổ cũng được đẩy ra.

      Bác sĩ ra, lão quản gia lập tức tiến tới, "Bác sĩ, tiên sinh thế nào rồi?"

      "Công tác cấp cưu rất thành công, chúng tôi lấy tấm thép người ra, ta quả là người may mắn, mũi tấm thép cách phổi chỉ hai cm, nguy hiểm đến tính mạng, nhưng tại cơ thể còn rất yếu, trong mấy giờ nữa tỉnh lại."

      Nghe xong lời bác sĩ, tất cả mọi người đều thở phào nhõm, bao gồm cả Lãnh Tiểu Dã.

      Y tá đem Hoàng Phủ Diệu Dương đẩy ra, vị quản gia trẻ tuổi cùng hai người bảo vệ lập tức tới phòng bệnh , ánh mắt Lãnh Tiểu Dã đảo qua, ngừng lại khuôn mặt có tí máu của Hoàng Phủ Diệu Dương.

      Lão quản gia bước tới, trịnh trọng cúi người trước mặt Lãnh Tiểu Dã.

      "Tiểu thư, cảm ơn cứu bá tước tiên sinh, ngài ấy nhất định rất mệt, trước hết để tôi đưa tới khách sạn nghỉ ngơi được ?"

      " cần." Lãnh Tiểu Dã xoay người ra ngoài.

      "Tiểu thư!" Lão quản gia vội vàng đuổi theo.

      Lãnh Tiểu Dã dừng bước, quay mặt lại, "Ông cho rằng, ông có thể ngăn cản tôi sao?"

      "Tôi có ý đó." Lão quản gia nhìn chăm chú vào mặt , "Nếu cần, tôi có thể giúp mua chiếc vé máy bay hoặc chuẩn bị vật cần, ví dụ như thu xếp cho tắm rửa chút, đổi bộ quần áo khác.
      Last edited: 13/11/15
      Huyềnpluss, trangmai1234, Dunghyt979 others thích bài này.

    4. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      Bị trùng chương rồi bạn Bánh Đậu ơi, post thêm 2 chương nữa

    5. phuongvutyty

      phuongvutyty Active Member

      Bài viết:
      96
      Được thích:
      246
      Truyện hay quá, tốc độ edit của nàng @Bánh Đậu lại nhanh nữa, quá sướng :050:
      Cố Huân Nhiên, Bánh ĐậuChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :