1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nhà Có Ba Lang Quân-Thập Bát Kinh ( Hoàn)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      Tội lỗi.... tội lỗi...... thịt vụn mà cũng chóng hết cả mặt chứ chẳng chơi.:04(1):.... thêm 1 màn ý ý của 3 ca.......:th_12:
      myuyenTy~Ty thích bài này.

    2. ringring

      ringring New Member

      Bài viết:
      19
      Được thích:
      13
      Nàng trở lại rồi mừng rớt nước mắt
      Ty~Ty thích bài này.

    3. Nhiên Nhiên

      Nhiên Nhiên Well-Known Member

      Bài viết:
      538
      Được thích:
      626
      trời ơi, chưa gì mà kích thích thế này à, về sau làm sao chịu nổi đây, tks nàng nhiều lắm lắm í
      linhdiep17Ty~Ty thích bài này.

    4. Ty~Ty

      Ty~Ty Well-Known Member

      Bài viết:
      322
      Được thích:
      1,553
      Chương 23: Xuống núi

      Edit: Miho


      Chiêu này đúng là dùng được, mấy ngày gần đây, chỉ cần ba huynh đệ quấn quít lấy Cam Đường, nàng liền làm cho bọn họ tự động thủ, tuy ba người có chút oán niệm, nhưng cuối cùng có si mê quấn quýt, nàng coi như tạm thời thoát nạn.


      Đúng vậy, là tạm thời thoát nạn, ba huynh đệ cũng quên phải giúp nàng mua quần áo, mang nàng xuống núi chữa trị cái chân, chỉ là tạm thời mà thôi, ba người căn bản tính buông tha nàng.


      "Nương tử, nàng phải xem chút, chân chữa trị tốt, được."


      "Đúng vậy, nương tử, hôm nay phải ."


      "Nương tử, chân để lâu như vậy tốt, tìm thầy thuốc nhìn chút."


      "Lần trước nàng có quần áo, bây giờ mua mới cho nàng rồi, cần sợ dọa người."


      "Đúng vậy, tìm thầy thuốc, ta lại mua cái khác cho nàng, nàng có thể chọn cái nàng thích."


      Cam Đường nhìn ba huynh đệ vây quanh nàng, mới sáng tinh mơ, ba người lại nhớ việc này, hồi lâu, chính là muốn mang nàng xuống núi.


      chịu nổi oanh tạc, hơn nữa nghe tới có thể mua sắm, Cam Đường chịu nổi dụ hoặc, do dự hồi, đành gật đầu đồng ý, nội tâm suy nghĩ, tại bọn có thể tự mình động thủ, cho dù lấy cớ chân bị thương, cũng bức ép nàng.


      "Nương tử đáp ứng rồi, chúng ta liền , tam đệ, đệ ở lại giữ nhà." Nhị Lang thấy nàng gật đầu, hưng phấn nhảy dựng lên, chuyện .


      "Đệ cũng , có thể mang đệ hay ?" Tam Lang nhìn bọn họ đều cùng nương tử, nội tâm bất bình, mở miệng cầu muốn theo.


      "Đệ quên cha rồi sao, cho đệ xuống núi, đệ đợi , chúng ta rất nhanh trở về." Đại Lang lập tức cự tuyệt, quên chuyện cha phân phó qua.


      Tam Lang có cách gì, chỉ có thể cúi đầu, ôm Tiểu Khôi ở góc tường buồn bực . Đại Lang nhìn đơn độc liếc mắt cái, cũng cái gì, liền ngồi xổm xuống, : "Nương tử, leo lên, ta cõng nàng xuống núi."


      Cam Đường khách khí leo lên lưng của , chân của nàng mặc dù có vấn đề gì lớn, có thể xuống núi, vẫn là mặc kệ .


      Nhị Lang vào bếp lấy cái sọt làm bằng tre, tay khác còn mang theo cái sọt bằng mây, hai cái sọt đầy, mấy ngày gần đây bắt được rất nhiều con mồi, muốn mang xuống núi bán.


      "Huynh có mang theo da hươu hôm trước ?" Cam Đường nhìn Nhị Lang theo sau, vội hỏi tiếng, da hươu sao, hôm đó nàng bảo Đại Lang lột xuống, da này có thể bán được giá tốt.


      "A, xem trí nhớ của ta này, ta quay lại lấy, mọi người đợi ta với." Nhị Lang gõ đầu, nhớ lại, chạy quay về lấy xong liền đuổi theo.


      Ba người như vậy liền xuống núi, Cam Đường trầm mặc hồi: rời khỏi ngọn núi này, cảm giác mới mẻ, đường hỏi đông hỏi tây, Đại Lang đều đáp từng cái, Nhị Lang cũng vài câu, trải qua chuyện của nhà Đại Tường, còn cố ý chỉ cho nàng xem, nàng nhìn nhìn, thấy mấy gian phòng đơn sơ, xem ra cũng là nhà nghèo.


      Ở chân núi hồi lâu, mới nhìn thấy ít sân thưa thớt, liên tiếp là ruộng đồng, nơi nơi sóng vàng óng ánh tuôn ra, đều là lúa mạch, đứng bồi hồi ở bờ ruộng rất lâu, mới xuyên qua mảnh lúa mạch, đến thôn trang, hứng thú với thôn xá chằng chịt, tiếng trâu bò rống chó sủa hỗn độn, rốt cục đến gặp người.


      Đại Lang với nàng, thôn này gọi là Thượng Trần, qua thôn Thượng Trần, còn phải qua thôn Vạn Đình, thôn Trịnh, qua hai cái thôn lại vài dặm đường, mới đến trấn Nghĩa Giang.


      Cam Đường nghe thể bội phục người cổ đại, lộ trình nhanh có thể so với chạy Marathon, may mà mình có kiệu thịt ngồi, nếu bằng đôi chân này, có thể tới tàn phế.


      "Nàng ngồi lưng lâu như vậy, có mệt mỏi hay ?" Cam Đường tưởng niệm, ngồi kiệu thịt miễn phí, dù sao cũng phải quan tâm an ủi người ta chút, bằng có vẻ mình có lương tâm.


      " có việc gì, nàng còn bằng đầu hươu." Đại Lang có ý kiến, thân thể nàng so với , rất thoải mái.


      Cam Đường nghe câu, quay đầu nhìn về phía con mồi Nhị Lang cầm, chỉ thấy cõng theo hai cái đầu to mà mặt đỏ khí thở, như vậy xem ra, nàng yên tâm thoải mái mà sống.


      Khi bọn họ đến trấn Nghĩa Giang, Cam Đường có chút ngoài ý muốn, ngờ rằng, trấn này rất phồn vinh, cửa hàng tiệm cơm, tửu quán trà liêu cái gì cũng có, buôn bán, chọn hàng, người đến người , như trong phim truyền hình vậy, cùng phố phường dân gian rất giống nhau.


      Đại Lang cõng Cam Đường qua con phố, rất nhiều người ghé mắt nhìn, thứ nhất bọn gần như khỏa thân, thứ hai bọn đều rất cao lớn, nàng nhìn chung quanh chút, mọi người ở đây so với bọn kém rất xa, nghĩ nghĩ, chắc là do bọn ăn thịt rồi.


      Bọn họ đường rẽ ngã bảy ngã tám đến trước cửa y quán, mặt tiền cửa hàng nhìn lớn, cũng có vài người xếp hàng, nghĩ đến thầy thuốc y thuật chắc là sai.


      "Nhị đệ, đệ cùng nương tử xem thầy thuốc, ta cầm đồ chợ bán, hai người xem xong, ra chợ tìm ta." Đại Lang thả nàng xuống, phân phó xong, nhận hai cái sọt thân Nhị Lang, để lại ít bạc vụn cho Nhị Lang, liền hướng phía đông chợ.


      "Nương tử, có mệt , sang bên này ngồi chút." Nhị Lang kéo nàng đến bậc thang nhấn xuống, cho nàng ngồi, rồi xếp hàng.


      Cam Đường nhìn vào bên trong, chỉ thấy ngồi phía trước là lão đại phu tầm sáu mươi, bên là người trợ thủ trẻ tuổi, hẳn là học trò.


      Có lẽ là thầy thuốc tuổi tác lớn, hơn nữa cẩn thận, hơn phân nửa ngày mới đến phiên bọn họ, Nhị Lang nâng nàng ngồi ở chiếc ghế phía trước gần thầy thuốc.


      Trung y cũng ngoại có lẽ chính là vọng, văn, vấn, thiết, xem phen này, cũng mất ít thời gian, lão đại phu cuối cùng nhìn miệng vết thương đùi nàng, híp mắt vuốt râu bạc trắng : "Vết thương này còn trở ngại, chỉ cần nghỉ ngơi mấy ngày tốt, kiêng ăn đồ cay nóng, còn nữa chớ để bị thương tiếp."


      Lời của lão đại phu trong lòng nàng sớm biết, ừ vài tiếng ứng phó, thanh toán tiền khám liền ra khỏi y quán.


      "Nương tử, thầy thuốc thương thế của nàng có việc gì, tốt quá." Nhị Lang cao hứng, chuyện liền đem nàng lên lưng: ''Chúng ta chợ tìm đại ca."


      " phải huynh ta có thể mua thứ ta thích, ta muốn mua quần áo, huynh có thể mang ta hay ." Cam Đường sớm muốn mua sắm, liền hỏi khỏi miệng.


      ", đường ở chợ, có vài người thợ may, quần áo còn có bố trang, nàng đều có thể nhìn chút, thấy thích cái gì, chỉ cần bạc đủ liền mua, nếu đủ, tìm thấy đại ca, hỏi huynh ấy lấy chút bạc, rồi quay lại mua." Nhị Lang rất ngay thẳng, nàng muốn mua gì liền mua cái đó.


      " , vậy huynh nhanh mang ta ." Cam Đường hưng phấn đứng lên, thúc giục . Đường đến chợ giống vừa nãy rẽ ngã bảy ngã tám, rẽ hai cái rồi thẳng, tới ngã tư đường hai bên đều có các cửa hàng.


      Ngã tư đường rất náo nhiệt, hồi, Cam Đường nhìn thấy có trang sức Yên Chi, mặc dù nhìn có chút mới mẻ, nhưng Nhị Lang vào, vật này nàng hay dùng đến, vẫn là quần áo thực dụng hơn, cũng là cần nhất.


      "Nương tử, phía trước có nhà thợ may, cách vách là bố trang, muốn nhìn qua chút ." Nhị Lang nóng lòng, chưa tới liên tục.


      "Vậy thợ may trước." Thợ may hẳn là có quần áo nàng cần, trước nơi đó trước.


      Nhị Lang bước nhanh, vào cửa hiệu, ngồi xổm xuống đặt Cam Đường xuống dưới. Nhìn chung quanh, sạp hàng có vải dệt, nơi nơi cắt thành mảnh còn chưa may lại, cũng có quần áo làm sẵn rất tốt.


      Bọn họ vừa đứng xong, người học nghề chạy lại tiếp đón, Cam Đường trực tiếp muốn mua đồ có sẵn, liền đưa bọn họ xem qua, nhìn mấy bộ quá vừa ý, xem đến xem , rốt cục nàng nhìn thấy bộ quần áo hồng nhạt và cái váy hạnh sắc, hỏi giá là 80 văn tiền, nữ nhân luôn mặc cả, co kéo nửa ngày, lấy 65 văn tiền ra mua.


      Người học nghề gói lại quần áo, Cam Đường xem vải dệt, nội tâm suy nghĩ, ba huynh đệ đều có quần áo, cánh tay trống như vậy cũng chướng tai gai mắt, kéo quận vải dệt, mỗi người làm bộ, ai cũng có phần.


      Nội tâm suy nghĩ như vậy, thuận miệng liền hỏi quận vải dệt và tiền công làm quần áo, vừa hỏi mới biết được, tiền công làm quần áo nam tử tốt, chiếc là 50 văn tiền, quên tính, ba huynh đệ là 150 văn, nàng im hơi lặng tiếng tính giá tiền, so với hai bộ quần áo của nàng, cảm thấy có lời.


      "Nương tử, nàng muốn làm mấy bộ quần áo sao?" Nhị Lang có hứng thú, lắng nghe nàng hỏi gì, chỉ nghe hỏi tiền công, liền hỏi câu.


      Nội tâm Cam Đường tính toán nhặt, tỉ mỉ, chỉ đáp câu: ", hỏi chút thôi."


      Cuối cùng, Cam Đường cầm lấy đồ, thanh toán tiền, lại mua kim chỉ và kéo, tính toán chính mình làm, như thế nào nữa, trước kia nàng cũng làm qua vài cái áo ngực , tuy rằng làm áo ngủ, cũng coi như từng làm quần áo, cùng lắm , làm cho bọn ba chiếc áo, thoải mái mát mẻ, khỏi vải dệt, có thể che thân thể cũng được.


      mua ít vật đầy đủ, Nhị Lang mới cõng nàng chợ, tới khi tìm được Đại Lang, hai cái sọt rỗng tuếch, tất cả con mồi đều bán hết rồi.


      "Nương tử, hôm nay bán được ba lượng bạc, cộng với lúc đầu, chúng ta bán được 12 lượng bạc ." Đại Lang vừa nhìn thấy nàng, thuộc như lòng bàn tay, bán được tiền bạc liền đếm báo cho nàng nghe.


      Cam Đường cũng hiểu 12 lượng có tính là món lớn , bất quá, nghĩ đến mua chút đồ gia vị chắc thành vấn đề.


      " núi ta qua, muốn mua nước tương, rượu, dấm chua, hành, gừng, tỏi, hạt tiêu, quế bát giác, các huynh có biết chỗ nào bán , chúng ta mua chút mang lên núi ." Cam Đường thừa nhận chính mình tham ăn, chỉ nhớ đến đồ ăn.


      Đại Lang, Nhị Lang im hơi lặng tiếng, vì thế ở chợ hỏi thăm, sau đó tìm kiếm, đều mua được, linh linh tổng tổng mua bao to, cho bao vào sọt, mang đồ trở về núi.


      Trở lại núi, mặc dù Cam Đường cảm thấy mệt, nhưng rất hưng phấn, ồn ào lại muốn , ba huynh đệ chưa bao giờ gặp bộ dáng nàng vui vẻ như thế, tự nhiên miệng đáp ứng, chỉ cần nương tử cao hứng, cái gì cũng được.

    5. Ty~Ty

      Ty~Ty Well-Known Member

      Bài viết:
      322
      Được thích:
      1,553
      Chương 24: Ngực

      Edit: Miho


      Ngày thứ 2 Cam Đường bắt đầu lấy khối vải cùng kéo đến, nàng muốn bọn nhìn thấy, muốn lặng lẽ làm tốt để cho bọn kinh hỉ, nhưng mỗi ngày có việc gì làm cả ba liền dính vào bên người nàng, căn bản có lúc nào rảnh rỗi, nàng trốn tránh mấy ngày, vẫn là trốn được.


      "Nương tử, nàng làm gì với vải và kéo vậy?" Tam Lang nhất là hỏi người, thấy nương tử cổ quái, ném sách qua đỉnh đầu, liền hỏi.


      Hôm Nhị Lang cùng nương tử mua vải, kéo, biết ít, vội : "Hôm xuống núi lúc nương tử mua quần áo, ở chỗ thợ may mua vải, kéo, chắc là muốn tự mình làm."


      "Nương tử có thể làm quần áo? Nương tử biết nướng đồ ăn lại biết làm quần áo, cái gì cũng làm khó được, là rất lợi hại." Tam Lang vừa nghe nương tử tự mình làm quần áo, nội tâm rất bội phục, lập tức hai ánh mắt hướng tới người nàng.


      Cam Đường cảm thấy có gì đó đúng, ở đại nàng xem như là quan tâm giúp tay, có thể bị ném vào cổ đại, gặp sư phụ, các nương cổ đại vào nhà bếp, có thể chăn heo nuôi gà, tài ăn mặc, làm giầy, thêu hoa, trong ngoài nhà cuộc sống đều có thể làm. Nàng cũng chỉ có hai tay, nhưng trong mắt bọn chỉ có nàng, mặc kệ nàng làm gì, đều cảm thấy rất tốt.


      Cam Đường suy nghĩ cũng thấy nở nụ cười, người đơn thuần dễ dàng chịu thiệt, tùy tiện vài câu, bọn đều dễ bảo, nàng biết mình có gì đáng giá mà được bọn coi như bảo bối, mỗi ngày đều dính lấy nàng. Tam Lang lại di chuyển cọ cọ đến bên người nàng, hai tay duỗi ra muốn ôm lấy thắt lưng của nàng, nàng lấy tay đẩy ót của , để cho cách xa chút: "Huynh nhìn thấy trong tay ta có cây kéo sao, còn lại đây, đợi ta chọc cái lỗ ót huynh, huynh mới biết được cái gì là lợi hại."


      "Tốt lắm, tốt lắm, nương tử muốn tự mình làm quần áo, các đệ đừng quấn quít lấy nàng, nếu bị trì hoãn, nàng làm ra được quần áo liền mắng các đệ, ta cũng mặc kệ." Đại Lang ở bên nhìn bọn đệ đệ vây quanh nương tử, nàng nửa ngày động được cây kéo, liền cười giúp nàng đuổi người.


      Tam Lang vừa nghe, di chuyển cầm lại quyển sách bị bỏ lại, : "Nương tử, ta nghe lời nàng đọc sách, làm ồn nàng." Nhị Lang thấy Tam Lang rút lui, cảm thấy đại ca đúng, miễn cho nương tử tức giận, cũng tự giác tránh ra: "Đại ca, huynh vào trong rừng đào bẫy sao? Đệ theo huynh. Nương tử, ta cũng quấy nhiễu nàng, ta nghe lời ." Phút cuối cùng còn quên hướng nương tử nháy mắt.


      Cam Đường suy nghĩ lời của Đại Lang so với của nàng trọng lượng hơn, lại thấy bộ dáng Nhị Lang tranh công, hơi có chút buồn cười, vội : "Tốt lắm, mau , làm nhiều bẫy chút, đến lúc đó bắt được con mồi hiếm, chúng ta cũng có thể kiếm được nhiều bạc."


      Nhị Lang nghe nương tử như vậy, liền cười "Ai" tiếng, kéo Đại Lang vội vã ra cửa. Rốt cục trong phòng cũng an tĩnh lại, Cam Đường cầm cây kéo lần nữa vùi đầu vào vải dệt, tiếp tục chiến đấu.


      Kỳ , nàng cũng có kinh nghiệm, nhất thời biết nên xuống tay như thế nào, nghĩ nghĩ, hay là nên cắt chút, quay đầu nhìn lại, vừa vặn thấy Tam Lang bên cạnh. Nàng nhìn ra, thân thể ba huynh đệ lớn, đại khái đều là 1m8, thân hình Đại Lang khôi ngô nhất, Nhị Lang khỏe mạnh, bất quá bả vai và lưng dày rộng như Đại Lang, Tam Lang tuy rằng rắn chắc, lại thuộc loại thân hình tinh tế, cởi quần áo ra, nhìn ra rất nhiều cơ bắp.


      Nếu muốn làm quần áo giúp bọn , phải hiểu được thân hình bọn , chỉ thôi, mà đo từng cái được, trước mặt có người làm tiêu chuẩn này là được, suy nghĩ nàng liền kéo mấy đoạn cỏ khô, thử thử lấy mấy đoạn rắn chắc nhất, sau đó gọi Tam Lang lại đây.


      "Nương tử, có chuyện gì à?" Tam Lang vừa nghe nương tử gọi , lại quăng quyển sách , vui vẻ chạy đến bên người nàng.


      Cam Đường nhìn cái bản mặt , cầm lấy cỏ khô đo lên vai , ở đoạn cỏ đánh ký hiệu độ rộng, rồi lại lấy mấy đoạn cỏ khô khác đo chiều dài, thắt lưng, ngực, làm xong liền lui ra, suy nghĩ lấy cái này làm tiêu chuẩn, thời điểm làm giúp bọn Đại Lang, nhìn bả vai phóng khoáng, thắt lưng cùng ngực là được.


      Cam Đường ở thân Tam Lang đông đo đo, tây đo đo, làm cho toàn thân ngứa ngáy, xoay đến xoay ngừng, miệng liên thanh hỏi: "Nương tử, đây là làm gì? Đây là làm gì a?"


      "Huynh đừng quản ta làm gì, chỉ cần phối hợp cần lộn xộn là được." Cam Đường thể với , nếu biết, Đại Lang, Nhị Lang cũng biết, như vậy còn gì kinh hỉ nữa.


      Tam Lang bị Cam Đường vỗ vài cái, lại nghe nàng như vậy, dám lộn xộn, tay nàng cùng cỏ khô ở thân vạch tới vạch lui, rất ngứa ngáy, lại dám động đậy, biến thành ha ha cười ngừng.


      vất vả đo xong, chiều cao, thắt lưng, ngực đều đo tốt rồi, Cam Đường liền đẩy ra, ý bảo tiếp tục đọc sách. Tam Lang chậm rãi ngưng cười, nương tử lại đẩy ra, cũng thuận theo, quay cái thân liền cọ qua, ôm thắt lưng của nàng làm nũng : "Nương tử, nàng làm ta rất ngứa, lại giúp ta gãi gãi, liền đẩy người ta ra, giúp ta gãi , giúp ta gãi gãi ."


      Tam Lang ôm nàng lại trận rung động, Cam Đường chỉ cảm thấy buồn cười, dừng lại nhìn , tay rất có công phu làm nũng, chút đều đơn giản, đôi khi nàng cảm thấy cố ý gạt người, giả trư ăn cọp, bằng làm sao lại như vậy được.


      "Được rồi, được rồi, đừng động, gãi cho huynh là được." Tam Lang vừa nghe thấy lập tức ngừng lại, cúi đầu nhìn vào trong ngực nương tử, Cam Đường ngửa đầu : "Huynh buông tay ra , bằng ta nào có tay gãi."


      Tam Lang cọ đến cọ hồi mới buông tay ra, Cam Đường đẩy đưa lưng về phía mình, lấy tay gãi lưng cho , gãi gãi hồi liền buông tay ra, Tam Lang còn theo, quay thân lại, chỉa chỉa vào ngực mình: "Bên này cũng ngứa, cũng muốn gãi."


      Cam Đường trợn trắng mắt, nàng đo tới đo lui phía sau lưng có khả năng ngứa, căn bản chạm vào ngực, làm sao có thể ngứa, ràng là lấy cớ, Tam Lang có thể làm nũng lần nữa, nàng cũng đành gãi gãi, cào cào vài cái, liền dừng tay.


      "Nương tử, gãi bên này nữa ." Tam Lang lấy tay chỉ chỉ ở giữa, ngữ khí có mấy phần chột dạ.


      Cam Đường nhất thời hắc tuyến, muốn chiếm tiện nghi của nàng , liền vỗ ót cái, miệng sẵng giọng: "Ta cho huynh thời gian, , đến bên Tiểu Khôi đợi ."


      "Nương tử..." Tam Lang còn muốn làm nũng, lại bị Cam Đường chặn : "Huynh , ta liền tức giận." Tam Lang dám xằng bậy, nghẹn miệng nhìn về phía Tiểu Khôi ở góc tường, nghe thấy tên của mình, nó liền ngẩng đầu nhìn lại đây, thấy Tam Lang nhìn nó, liền dựng cái đuôi lên hướng ngoe nguẩy, tựa như : huynh đệ, hoan nghênh gia nhập.


      Tam Lang biết làm sao chỉ có thể phẫn nộ đến bên cạnh Tiểu Khôi ngồi xuống, ôm nó lại nhéo lỗ tai, rồi túm cái đuôi, cùng nó làm huynh đệ với nhau.


      Cam Đường thế này mới vừa lòng tiếp tục làm việc tay, tại có đoạn cỏ, nàng có thể động cây kéo, quét quét đường xuống, bao lâu liền đem miếng vải dệt cắt ra ba cái áo, xỏ chỉ vào kim khâu, lúc này mới tốn thời gian trình tự làm việc, Cam Đường mất hôm cắt tốt mới bắt đầu, dùng 7-8 phần sức lực mới làm xong ba cái áo.


      Trong lúc này, ba huynh đệ hỏi nhiều thứ, hỏi nàng làm hình thù kỳ quái gì, nàng gì mà cấp bọn nên mới lăn lộn như vậy, thẳng đến hôm nay nàng làm xong, mới sáng sớm hưng phấn đem ba huynh đệ tập hợp trước mặt, như hiến vật quý đem ba cái áo đưa cho bọn , cũng với bọn : "Đây là cho các huynh mặc, gọi là áo ngực, thoải mái lại mát mẻ."


      "Đây là cho chúng ta mặc? Mặc như thế nào?" Đại Lang nhìn cái gọi là áo ngực cầm tay, hơi có chút hiểu.


      "Nương tử làm cho chúng ta a, nàng tốt quá, chúng ta có nương tử làm quần áo, nga! Nga! Nga!" Nhị Lang hưng phấn mà gọi thẳng, bổ nhào lên ôm cổ nương tử, quay quay, chỉ cần hưng phấn, thế nào cũng phải như vậy chút, Cam Đường tập cho rằng bình thường, chỉ cười cười rồi làm cho buông tay.


      Tam Lang cũng vui vẻ, bất quá, tính khí hỏi vẫn thay đổi, lên liền hỏi: "Cái này gọi là áo ngực sao? Cho tới bây giờ ta chưa gặp bao giờ, nương tử là lợi hại."


      Cam Đường tưởng tượng, gặp qua chỉ sợ cũng nhiều, dù sao cũng mặc kệ như thế nào, nàng cũng rất vui vẻ, thúc giục bọn nhanh chóng mặc vào, bọn lại hiểu mặc như thế nào, còn tự mình chỉ cho bọn , thấy bọn mặc xong, nàng lại 囧 .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :