1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Hy vọng của Nhan Họa - Vụ Thỉ Dực (Full + Đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 22
      Edit: Ngân Nhi

      Chín giờ tối, mọi người ra khỏi KTV, chào tạm biệt nhau rồi về nhà.

      Chín giờ tối là bắt đầu cuộc sống về đêm của thành phố, nhưng đối với những học sinh sang năm phải thi tốt nghiệp lúc này là quá muộn rồi, ngày mai còn phải dậy sớm học bài, nên thời gian vui chơi nhiều.Hơn nữa, nếu là học sinh Nhị Trung, bình thường có thể phá phách nghịch ngợm thoải mái, nhưng thành tích học tập tuyệt đối được xuống, vậy nên ai cũng đều có cân bằng giữa chơi và học.

      Đây cũng là điều rất thú vị ở Nhị Trung, đám học sinh tuy chơi đùa rất nhiệt tình, nhưng lại học hành rất chăm chỉ, kiên quyết để mất vị trí trường top đầu của mình.Điều này khiến cho các học sinh trường khác vừa khó hiểu lại vừa hâm mộ.

      Chu Dịch và Trình Dương vẫn còn muốn chơi, nhưng Tô Trọng Tuấn : “ được, mấy bạn nữ phải về nhà rồi, thể chơi quá muộn.”

      “Hi hi, có cần chúng mình đưa các cậu về nhà ?” Âu Dương Cảnh nhiệt tình với đám con , nhưng trong lòng ai cũng biết là cậu ta nhắm đến người nào.

      Đàm Minh Thiên vội vàng lui về sau bước, nắm tay Nhan Họa chặt, vẻ mặt rất miễn cưỡng.

      Nhan Họa im lặng nhìn trời, đột nhiên cảm thấy Đàm nương này rất khổ sở, rụt rè như vậy, căn bản có sức chống lại tên con trai mặt dày như Âu Dương Cảnh. nàng này còn thầm mến người, nhưng hết lần này đến lần khác đều chưa kịp hành động bị tên kia quấn lấy, đúng là khổ .

      biết tương lai hai người này như thế nào.

      “Thôi , để cậu đưa về càng nguy hiểm hơn cho các bạn ấy có.” Tô Trọng Tuấn trêu chọc , sau khi hỏi thăm địa chỉ nhà của mấy bạn nghĩ rằng nếu thuận đường đưa họ về nhà. “A Trạch nhà cũng ở khu Giang Nam giống Đàm Minh Thiên và Nhan Họa, vừa vặn có thể cùng đoạn xe bus.A Trạch đưa hai bạn ấy về nhé!” Tô Trọng Tuấn với Kỳ Trạch.

      Đàm Minh Thiên nắm tay Nhan Họa, theo bản năng liếc nhìn cậu con trai đứng bên cạnh đèn đường.

      Dưới ánh đèn, khuôn mặt đẹp trai của cậu trông càng thêm mờ ảo, cậu yên lặng đứng chỗ, đùa giỡn chuyện với mấy nam sinh đứng bên cạnh, thoạt nhìn có vẻ thờ ơ hờ hững.Giữa thành thị náo nhiệt, xe cộ tới lui, chẳng hiểu tại sao, dáng vẻ của cậu khiến cho người ta cảm thấy đơn.

      “Được thôi.” Kỳ Trạch thoải mái đáp.

      Tô Trọng Tuấn hổ danh là lớp trưởng, sắp xếp cho các bạn nữ đâu ra đấy cách rất nhanh chóng.

      đứng chờ xe bus, Âu Dương Cảnh chạy đến bên cạnh Kỳ Trạch, ôm vai cậu : “Kỳ soái ca, cậu nhớ bảo quản cho tốt ảnh trong máy, lát nữa về đến nhà gửi cho mình, đừng xóa đấy!”

      Kỳ Trạch liếc nhìn Âu Dương Cảnh, khẽ nhếch miệng : “Biết rồi, xóa mấy ảnh cậu chụp đâu, nhưng mà nếu số lượng nhiều quá mình buộc phải xóa bớt.”

      Âu Dương Cảnh cười khan vài tiếng, vỗ vai cậu : “Yên tâm yên tâm, ra mình còn chụp những người khác nữa, cậu có thể cho mọi người cùng xem.Nhưng riêng ảnh của Đàm Minh Thiên phải gửi riêng cho mình, được cho ai xem.”

      Kỳ Trạch dở khóc dở cười đồng ý.

      Đàn Tử Quỳnh cũng đứng chờ xe bus, quay sang đùa với Kỳ Trạch: “Kỳ soái ca, A Họa và em Minh Thiên nhà mình giao cho cậu đó, cậu nhất định phải giúp hai bạn ấy chặn đám háo sắc xe bus lại, phải bảo đảm an toàn đưa các bạn ấy về nhà, được để mất cọng lông nào!”

      Nhan Họa: “...”

      Âu Dương Cảnh lập tức : “Chỉ có mình Kỳ Trạch sao đối phó được, bằng mình cũng cùng, đưa hai người đẹp về nhà được ? Cậu nhìn xem, mình rất đáng tin đấy!” xong liền khoe khoang cơ bắp, chứng minh sức mạnh cường tráng của mình.

      “Thôi khỏi, cậu chỉ việc phụ trách đưa Đàn Tử về là được rồi.” Tô Trọng Tuấn : “Nhà cậu ở Giang Bắc, nhà họ ở Giang Nam cơ mà, ngược đường phiền toái lắm.”

      Âu Dương Cảnh đau khổ nhìn Tô Trọng Tuấn, cảm thấy cái tên này đúng là hiểu tâm lý người ta gì hết.Cậu lại quay sang nhìn Đàm Minh Thiên, mà kia lại cầm chặt tay Nhan Họa, lặng lẽ chuyển sang đứng chỗ khác, tỏ vẻ nhìn quanh để ý đến cậu.

      Chỉ lúc sau xe bus tới, Nhan Họa và Đàm Minh Thiên tạm biệt các bạn rồi lên xe trước.Kỳ Trạch cuối quẹt thẻ xe bus cho ba người.

      Có lẽ vì là thứ bảy nên người chơi rất nhiều, trong xe chật ních người, mặc dù có điều hòa nhưng mùi vẫn rất khó ngửi, còn bằng mở cửa sổ ra hóng gió trời.Đàm Minh Thiên nhíu mày, khó chịu với mùi trong xe, dựa vào lợi thế chân tay dài mà kéo Nhan Họa chen vào góc, như vậy có thể tránh được số người.

      Bởi vì đông nên ba người có chỗ ngồi, may là nhà cũng gần, qua mỗi chặng lại có số người xuống xe.

      “Kỳ Trạch, ra nhà cậu cũng ở khu Giang Nam, cậu ở chỗ nào vậy?” Đàm Minh Thiên tò mò hỏi.

      Kỳ Trạch nhìn ra cửa sổ, lạnh nhạt đáp: “Đường xx quận Lam Vịnh.”

      Đàm Minh Thiên mở to hai mắt nhìn, Nhan Họa cũng dời chú ý khỏi cửa xe để nhìn về phía Kỳ Trạch, trong lòng thầm nghĩ, khu dân cư quận Lam Vịnh là khu có đời sống cao, là khu nhà ở cao cấp được xây mười năm trước, nghe hoàn cảnh sống ở đó rất tốt.

      ra vị này là con nhà giàu à?

      “Mình có người bạn cũng ở quận Lam Vịnh, chỗ đó đẹp lắm, ngờ cậu lại sống ở đấy.” Đàm Minh Thiên cười , “Sau này rảnh rỗi chúng mình cùng đến đó chơi nhé, Kỳ Trạch cậu đừng từ chối nha.”

      Kỳ Trạch liếc cái rồi lạnh lùng ừ tiếng, sau đó thêm gì nữa.

      Đàm Minh Thiên bị thái độ của cậu làm cho lúng túng, vất vả mới có dũng khí để bắt chuyện với cậu, lúc này lại có dũng khí tiếp tục chuyện nữa, đành quay sang chuyện với Nhan Họa.

      Xe bus mau chóng tới bến gần nhà Đàm Minh Thiên, mỉm cười chào hai người rồi xuống xe.

      Nhan Họa dựa sát vào cửa sổ xe, vẫy tay chào Đàm Minh Thiên.Chờ xe bus tiếp, lại liếc mắt nhìn cậu con trai lạnh lùng đứng bên cạnh, thấy xe bus qua hai bến rồi mà cậu ấy vẫn có ý muốn xuống xe, cuối cùng cũng đoán ra là cậu muốn đưa về tận nhà, nếu bến vừa rồi cậu phải xuống xe rồi bắt chuyến khác về nhà mới đúng.

      Lại qua hơn mười bến nữa, Nhan Họa mới xuống xe, trước khi còn với Kỳ Trạch: “Tới nhà mình rồi, cảm ơn cậu tiễn, gặp lại sau nhé!”

      “Gặp lại sau!”

      Ánh sáng bên trong xe cũng sáng lắm, Nhan Họa cũng chỉ vội vàng liếc cậu cái rồi xuống xe luôn.

      Mặc dù đều ở khu Giang Nam, nhưng phạm vi của nó rất lớn, cho nên cũng thể coi là thuận đường, muốn quay lại quận Lam Vịnh phải chuyển bến nữa. tiếp hai bến, Kỳ Trạch xuống xe, lại đổi xe khác, ước chừng phải 40 phút mới về đến nhà.

      Sau khi xuống xe, bộ ba phút đường, thấy bên cạnh có tiệm ảnh, Kỳ Trạch liền bước vào.

      Vào tiệm ảnh, cậu lấy máy ảnh trong balo ra, chọn bức ảnh rồi giơ ra cho chủ quán: “Ông chủ, cháu muốn rửa tấm ảnh này.”

      Ảnh chụp nhanh chóng được rửa ra, thợ chụp ảnh trong quán là bác ăn mặc rất thời trang, khá quen với Kỳ Trạch, cười : “Xinh quá, là bạn của cháu à?”

      Kỳ Trạch dựa vào tủ kính, mắt nhìn vào bức ảnh, nghe thấy lời bác chỉ lạnh nhạt đáp: “Vẫn chưa phải ạ.”

      “Ái chà, ra là cháu thầm con nhà người ta à? Cháu đẹp trai như vậy, cứ thoải mái mà thể ra, chừng thành công rất nhanh đấy.Nếu tương lai các cháu thành cặp rồi, nếu muốn chụp ảnh kỷ niệm cứ đến đây, bác ưu đãi cho...” Bà chủ nhanh nhảu , tranh thủ tạo cơ hội làm ăn cho cửa hàng luôn.

      Kỳ Trạch có ý kiến gì với lời của bà chủ, sau khi nhận ảnh trả tiền chậm rãi rời .

      Về nhà, mở cửa ra, cậu phát đèn trước cửa vẫn bật sáng.

      Kỳ Trạch để balo lên tủ giày, đổi lại dép trong nhà, mở đèn phòng khách rồi tới gian phòng, gõ cửa cái rồi trực tiếp mở ra.

      “Ông nội, con về rồi.Đêm khuya, sao ông còn chưa ngủ?” Kỳ Trạch lên tiếng, lướt qua bên trong căn phòng có chứa đầy các loại đồ nghề và tượng gỗ, thấy ông mình ngồi tập trung vào tác phẩm điêu khắc.

      Ông nội Kỳ Trạch thấy cháu về, khuôn mặt nhiều nếp nhăn liền nở nụ cười hiền từ, “A Trạch về rồi à? Có đói bụng ? Ông có nấu nồi canh, chờ ông chút, ông đem cho con ăn.” xong, ông đặt bức tượng gỗ làm được nửa xuống, phủi phủi vụn gỗ rồi chầm chập đứng lên.

      Kỳ Trạch đáp: “Con cũng hơi đói bụng , ông ăn với con nhé.”

      Ông nội : “Ông ăn tối rồi, tuổi trẻ các con tuổi ăn tuổi lớn, ngày ngày đều bận rộn học hành, nên bổ sung nhiều dinh dưỡng.”

      Ông nội Kỳ Trạch khoảng hơn 60 tuổi, tóc màu hoa râm, song cơ thể thoạt nhìn vẫn cứng cáp khỏe mạnh.Sau khi rửa tay, ông vào phòng bếp cẩn thận bưng canh ra ngoài, múc cho cháu trai uống, thấy cháu ngoan ngoãn cầm bát lên uống, ánh mắt liền tràn ngập thương.

      “A Trạch, hôm nay chơi có vui ?” Ông hỏi.

      “Vui ạ, toàn là các bạn học trong trường với nhau.”

      Ông nội thấy cháu cười cũng cười theo, song lại nghĩ đến hai cuộc điện thoại ông nhận được hôm nay nụ cười lại bị thu lại.

      “A Trạch, bố mẹ con hồi tối có gọi điện là muốn gặp con.Bố con , tháng sau là sinh nhật của A Trạm em trai con, hy vọng con có thể tới dự.Bố con còn , nếu con đồng ý tới Biên Hòa sống cùng bố con bố con sắp xếp cho con học ở trường cấp ba tốt nhất ở đó, lấy thành tích của con mà chắc có vấn đề gì.Còn mẹ con vẫn như cũ hy vọng con qua sống cùng mẹ, chỉ cần con đồng ý, mẹ con nhờ bạn làm visa cho con qua đó.”

      Kỳ Trạch nghe xong nét mặt vẫn như cũ, có ý kiến gì.
      Last edited: 4/11/16

    2. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 23
      Edit: Ngân Nhi

      “Mẹ ~~”

      “...”

      Nhan Họa đột nhiên tỉnh giấc, cảm giác cơ thể bị cái gì đó đè lên, nhìn kỹ thấy em bé nũng nịu nằm người .Cậu nhóc rướn người lại gần mặt Nhan Họa, tay mập mạp bám vào vai , cái mông vểnh lên, đôi mắt to đen láy chớp chớp nhìn rời.

      Thấy tỉnh lại, cậu nhóc liền nhào đầu về phía trước, miệng cười toe toét, chảy cả nước dãi vào mặt .

      Nhan Họa: “...”

      Tiểu Duệ Duệ, con như vậy là mất vệ sinh lắm đấy!

      Thấy cậu nhóc lại nhào tới muốn cắn , nhớ tới vết tích đau đớn lần trước, Nhan Họa vội vàng xốc nách Duệ Duệ đặt sang bên cạnh, lấy yếm đeo ở cổ lau nước dãi cho nhóc.

      “Mẹ ~” Tiểu Duệ Duệ vừa cười vừa gọi, môi chu lên hôn mẹ cái, thấy mẹ hôn lại mình vui sướng cười khanh khách.

      Có thể là từng bay đến tương lai hai lần rồi, cho nên lần này Nhan Họa bình tĩnh hơn rất nhiều, bối rối như hai lần trước nữa, thậm chí vừa mở mắt ra nhìn thấy con trai tâm trạng còn rất vui.

      Đứa bé vừa xinh vừa đáng thế này ai gặp mà thích chứ, đặc biệt đây lại là con trai tương lai của , trong lòng tự nhiên nảy sinh tình mẫu tử.

      Chẳng qua có điều mà Nhan Họa vẫn chưa hiểu, đó là qua tuần lễ rồi, còn nghĩ rằng xuyên qua nữa, thế nhưng bây giờ lại đột nhiên bị bay tới đây? Hơn nữa, mới tối qua vừa gặp Kỳ Trạch 17 tuổi, bây giờ lại sắp phải đối mặt với Kỳ Trạch 27 tuổi, đúng là tự nhiên chút nào.

      cho cùng, cái tương lai này chưa được trải qua, cho nên biết nên làm thế nào, biết nên dùng thái độ gì để đối mặt, cho nên cũng kéo theo việc rất bối rối khi gặp Kỳ Trạch 17 tuổi, chẳng lẽ muốn phải đến trước mặt cậu ta rồi rằng tương lai bọn họ kết hôn và sinh con sao?

      Nhan Họa tin chắc nếu như vậy Kỳ Trạch nghĩ rằng bị điên, sau đó lại dùng cái miệng độc địa của cậu ta để trêu chọc cho mà xem.Nghĩ đến cậu ta là Nhan Họa lại thấy khó chịu, thể hiểu nổi tại sao mình lại kết hôn với cậu ta chứ? Đến bây giờ và cậu ta vẫn chỉ coi như hai người xa lạ mà thôi.

      “Mẹ ~~” Tiểu Duệ Duệ thấy mẹ ngẩn người lại cúi xuống hôn mẹ cái.

      Nhan Họa mỉm cười khi được cậu nhóc hôn, : “Duệ Duệ hôm nay dậy sớm nhỉ ~~”

      Nhan Họa ôm chặt cậu bé thơm nức vào lòng, thấy cậu nhóc cười vui vẻ đến vậy, cũng nhịn được dùng mặt cọ vào gò má ửng hồng của cậu, chọc cho Duệ Duệ hét to như sắp vỡ cả trần nhà vậy, bản thân cũng vô cùng vui vẻ, Duệ Duệ nhào vào lòng , cứ cười khanh khách dừng được.

      lúc hai “mẹ con” đùa vui cửa phòng bị đẩy ra.

      “Hai mẹ con đùa gì thế? Duệ Duệ, con lại ngoan rồi, sao lại quấy lúc mẹ ngủ hả!” Kỳ Trạch cười .

      “Ba ba ~~” Bánh bao vui vẻ gọi.

      Nhan Họa cũng quay đầu nhìn , lập tức phát nụ cười của trở nên cứng ngắc, hiển nhiên là phát ra bộ dạng của .

      Lần này rất bình tĩnh với : “Cách tuần lễ, em lại xuyên qua rồi.Mau rời giường , trong ngăn kéo thứ ba bên trái tủ có quần áo phù hợp với em, em cứ lấy ở đó mà thay.”

      Kỳ Trạch xong liền tới xách con trai dính chặt vào mẹ buông lên, nhéo vào mũi cậu nhóc : “Duệ Duệ, ra ngoài ăn sáng với ba ba nào, được bướng bỉnh.”

      “Ba ba?” Bánh bao chớp mắt nhìn, khẽ nghiêng đầu, giống như muốn con rất ngoan mà ba ba?

      Kỳ Trạch vỗ vào mông con cái rồi bế cậu nhóc ra ngoài.

      Chờ lúc Nhan Họa tiêu hóa hết lời của Kỳ Trạch bỗng sững sờ, lần này thái độ của tuy vẫn lạnh nhạt, nhưng còn bài xích giống như hai lần trước.Những ngày qua, cũng suy nghĩ rất nhiều, đặc biệt là phân tích tính cách của Kỳ Trạch 17 và 27 tuổi, cảm thấy Kỳ Trạch 27 tuổi lúc đầu có thái độ ác liệt như vậy, phải là vì ghét , mà vì chuyện này nằm ngoài quy luật mà nắm trong lòng bàn tay.

      Kỳ Trạch 27 tuổi, người cần là người vợ mà trải qua khoảng thời gian đương, chứ phải là Nhan Họa 17 tuổi xa lạ, tuy là cùng người, nhưng số phận lại khác nhau, khiến cho rất nhiều chuyện dường như giống với lúc trước, thậm chí bao gồm cả tình cảm của hai người.

      Chắc là như vậy rồi.

      Nhan Họa nghĩ xong liền giật mình nhảy xuống giường, mở tủ quần áo ra, nhớ đến lời vừa lại cúi xuống kéo ngăn thứ ba bên trái, thấy trong đó có bộ quần áo.Nhan Họa nhìn kỹ, sau đó đỏ bừng mặt, bộ này đúng là được chuẩn bị đầy đủ hết, từ trong ra ngoài, thậm chí áo lót cũng hơn rất nhiều, hiển nhiên là được chuẩn bị riêng cho .

      Điều này khiến khỏi suy đoán, cái này là do Nhan Họa tương lai chuẩn bị cho , hay là đích thân người đàn ông kia chuẩn bị?

      Rất nhanh, Nhan Họa có đáp án.

      Lúc mặc cái váy thu mang đậm hơi thở thanh xuân này, bỗng phát trong túi áo có con ếch được gấp bằng tờ giấy màu xanh bóng.Hồi học trung học các nữ sinh rất thích dùng giấy gấp con vật, vừa xinh xắn lại vừa đẹp, hơn nữa còn cần cả khéo léo nữa.

      Nhìn lưng con ếch có ghi hai chữ “Nhan Họa”, liền giật mình kinh ngạc.Đây là... chữ của , tuy rằng nét chữ có phần nắn nót hơn, nhưng vẫn có thể nhận ra đó là chữ của mình.

      Hít hơi sâu, Nhan Họa cẩn thận mở giấy ra, bên trong đúng là có thư:

      “Gửi tôi của tuổi 17

      Mặc dù khó tin nhưng hết thảy đều là , A Trạch cho mình biết rồi, hoan nghênh bạn đến tương lai ~

      Nếu A Trạch bắt nạt bạn bạn cứ viết vào đây cho mình, mình báo thù giúp bạn! Tuy nhiên bạn cũng đừng nên lo lắng quá, ấy chỉ được cái mạnh miệng thôi, lúc ấy biết mọi chuyện thể thay đổi được ấy phải chấp nhận nó, chỉ là ấy chưa quen lắm với dáng vẻ hồi trẻ của mình thôi mà.”

      Đoạn thư này cũng chiếm gần hết diện tích của tờ giấy rồi.Nhan Họa cẩn thận đọc lại mấy lần, trong lòng cảm thấy khó tin.

      chuyện với chính mình sao? Thế giới này có mấy người được như , có thể liên lạc với chính mình của tương lai chứ? Chuyện này càng ngày càng khiến cho ngạc nhiên.

      vuốt ve mẩu giấy trong tay, thở dài cái.

      Lần trước sau khi nghe Kỳ Trạch phân tích, biết, mặc dù tại cơ thể của là ở tuổi 17, nhưng vẫn có liên quan đến cơ thể của tương lai.Bây giờ có thể bình tĩnh đối mặt với việc bay đến tương lai, còn Nhan Họa 27 tuổi sau khi tỉnh dậy phát trí nhớ của mình bị đứt gãy cũng nghi ngờ, muốn tìm hiểu nguyên nhân.

      Cho nên, khi biết được chuyện này là , Nhan Họa 27 tuổi dùng cách này để liên lạc với sao?

      Nhan Họa lật lại mẩu giấy thấy dòng chữ rất ghi: A Trạch thích mấy cái đồ chơi con này đâu, cho nên bạn đừng lo bị ấy nhìn lén!

      Nhan Họa: =.=! Hóa ra là ấy trộm gửi thư cho hả?

      Nhan Họa suy nghĩ lát rồi cầm lấy cái bút đặt bàn, tìm chỗ trống tờ giấy rồi viết vào câu, sau đó lại gấp trở lại thành hình con ếch rồi cất vào túi áo.Ngẩng đầu nhìn sắc trời mùa thu vào buổi sáng, đột nhiên cảm thấy thoải mái vô cùng.

      Như vậy càng tốt, ít ra cũng còn cảm thấy xa lạ khi bay đến tương lai nữa.
      Last edited: 4/11/16

    3. Phương Lăng

      Phương Lăng Well-Known Member

      Bài viết:
      339
      Được thích:
      458
      Có cái vụ thư từ này nữa hả? Chắc tối về viết cái thư cho chính mình rồi nhét đâu đó, sau này tìm đc mở ra xem thế đổi thay thế nào :uong2::uong2:

    4. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158

    5. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 24
      Edit: Ngân Nhi

      Lề mề lúc, Nhan Họa mới rời khỏi phòng ngủ.

      Trước lúc ra cửa, có chú ý đến thời gian, hôm nay lại là chủ nhật, trùng với thời gian ở quá khứ mười năm trước.

      đến hai lần nên Nhan Họa còn xa lạ với nơi đây nữa, hơn nữa vì có mẩu tin nhắn nên trong lòng có thêm chút an ủi, còn cảm giác lo lắng sợ hãi, tinh thần ổn định hơn rất nhiều.

      Lúc đến phòng ăn thấy hai bố con ngồi ăn sáng, đúng hơn là đút bữa sáng cho con ăn, hôm nay bữa sáng của Duệ Duệ là cháo thịt băm, được bố đút nhưng cậu nhóc rất khách khí mà nhè ra hết, thế còn sợ bố tức giận, tay còn sờ vào chỗ cháo vừa nhè ra yếm rồi vung vẩy loạn xạ, làm cho hai bàn tay cực kỳ bẩn.

      “Duệ Duệ!”

      Kỳ Trạch cau mày , biết nên làm gì với bánh bao nghe lời này.Cho nên lúc thấy Nhan Họa xuất , tuy là Nhan Họa 17 tuổi nhưng vẫn khiến thở phào nhõm, lập tức đưa bát cho để đút cho con ăn, còn cầm giấy ăn lau sạch tay cho con.

      Nhan Họa lúc thăm ông bà cũng từng đút cho mấy đứa trẻ trong nhà ăn nhiều lần, mặc dù thuần thục nhưng ít ra rất thuận lợi, Duệ Duệ lại ngoan ngoãn há miệng chờ đút, nuốt xong thìa cháo lại gọi “Mẹ” hoặc “Ba ba” để chứng minh có mặt của mình, còn nhè cháo ra nữa.

      Đút cho bánh bao ăn xong, Nhan Họa mới giải quyết bữa sáng của mình.

      Nhan Họa vừa ăn nhìn vừa người đàn ông ngồi bên cạnh, muốn nhưng lại thôi.

      Kỳ Trạch vô cùng nhạy cảm, làm sao mà phát ra được tâm trạng khác thường của cơ chứ, bèn : “Em muốn hỏi gì hỏi .”

      Nhan Họa rất trấn định, chắc vì đọc được bức thư Nhan Họa tương lai gửi nên còn thấy sợ nữa, mặc dù đối với vẫn là người xa lạ, nhưng cố gắng để tiếp nhận chuyện này.

      “Em muốn hỏi mấy câu, giờ cha mẹ em thế nào, còn có Đàn Tử, Đàm Minh Thiên và các bạn khác, tại họ ra sao...” Phát mình hỏi hơi nhiều, Nhan Họa chột dạ cúi xuống nhìn bát ăn.

      Kỳ Trạch liếc cái, bình tĩnh đáp: “Bố mẹ vẫn khỏe, có gì đáng lo, giờ bố nghỉ hưu, nếu rảnh rỗi cùng mẹ đến quảng trường khiêu vũ mỗi tối.Đàn Tử Quỳnh có bạn trai nhưng chưa kết hôn, rằng muốn tiết kiệm thêm chút tiền để mua nhà, để hai năm sau kết hôn tốt hơn.Còn Đàm Minh Thiên, ấy là nữ vương của Âu Dương Cảnh rồi, tốt nghiệp đại học họ liền kết hôn rồi sinh con, nhóc nhà họ lớn đến mức có thể đánh nhau rồi...” đến Đàm Minh Thiên, lại nhìn cái, dường như biết suy nghĩ điều gì.

      Nhan Họa: “...”

      ra trong tương lai Đàm Minh Thiên kết hôn với Âu Dương Cảnh, kết quả này khiến vừa bất ngờ lại vừa bất ngờ.Vì mấy ngày nay, hai lần chơi, phát Đàm Minh Thiên thầm mến Kỳ Trạch, cho nên rất tò mò biết sau này thế nào.Tuy nhiên cách theo đuổi điên cuồng nhiệt tình của Âu Dương Cảnh dù sao cũng còn hơn với lạnh lùng độc miệng của Kỳ Trạch, Đàm Minh Thiên là hiền lành rụt rè, mặc dù thầm mến Kỳ Trạch nhưng lại xấu hổ dám tiến tới, sợ là đủ can đảm để theo đuổi.

      như Đàm Minh Thiên, chỉ phù hợp với việc để người ta theo đuổi thôi, chứ thể chủ động theo đuổi người ta được.Cho nên, chuyện Âu Dương Cảnh có thể thành công ôm người đẹp về nhà cũng là điều đương nhiên.Đàm Minh Thiên vừa xinh đẹp lại vừa học giỏi, quả chính là nữ thần trong mắt các nam sinh, bị con gấu như Âu Dương Cảnh bắt được, chắc khiến ít nam sinh ghen tỵ, thầm nghĩ tại sao mình lại mặt dày mà theo đuổi giống như Âu Dương Cảnh cơ chứ.

      Nghe tin người thân bạn bè đều khỏe mạnh, Nhan Họa rất vui, tuy cuộc sống có biến động, nhưng chỉ cần mọi người đều bình an bên nhau là tốt rồi.

      Song, ngay lập tức Nhan Họa lại mất vui rồi.

      Ăn xong bữa sáng, Nhan Họa hăng hái bừng bừng cùng con trai chơi xếp gỗ chuông điện thoại trong phòng vang lên.

      Kỳ Trạch nghe điện thoại, Nhan Họa nghe thấy gọi “Mẹ” lập tức dỏng tai lên nghe, biết “mẹ” mà gọi là mẹ hay mẹ nữa.Kỳ Trạch mấy câu đưa điện thoại cho , lúc này Nhan Họa mới biết người gọi tới là mẹ .

      “Mẹ tìm em.”

      Nhan Họa vô cùng lúng túng, tuy là mẹ của mình, nhưng sợ biết mẹ có phát ra điều gì kỳ lạ hay .Mẹ là người luôn quan tâm đến gia đình, từ đến lớn, và em trai dù chỉ bị cảm thôi là mẹ việc bé xé ra to rồi, bình thường lúc nào cũng nhắc nhở dặn dò rất nhiều, làm đôi khi cũng thấy phiền, nhưng dù sao cũng là mẹ của mình, dù cảm thấy phiền nhưng chưa bao giờ sinh ra cảm giác chán ghét, đấy chính là tình thân.

      Nhan Họa nhận điện thoại, cẩn thận : “Alo, mẹ...”

      “A Họa, hôm nay chủ nhật, con có bận gì ? Bản vẽ hoàn thành xong chưa? Đừng tối qua lại thức đêm làm việc, sáng nay lại muốn ngủ nướng để mình A Trạch đưa Duệ Duệ về đó! Nếu hôm nay con rảnh cùng A Trạch đưa Duệ Duệ về đây , em trai con hôm nay bảo dẫn bạn về ăn cơm, các con cũng nên gặp con bé , nếu được cho A Lãng kết hôn vào năm sau luôn...”

      Nghe mẹ , Nhan Họa khỏi kinh ngạc, ra em trai muốn dẫn bạn về ra mắt.Trong lòng có rất nhiều suy nghĩ, có cách nào để tiếp nhận chuyện này, hôm qua còn mới nhìn thấy em trai 14 tuổi, bây giờ đến đây nghe tin nó có bạn rồi, còn biết bạn nó là ai...

      Đúng rồi, bây giờ là mười năm sau, em trai cũng 24 tuổi.

      Lúc Nhan Họa còn bất ngờ, đầu bên kia mẹ Nhan Họa vẫn chưa phát ra điều gì bất thường ở con , tiếp tục càm ràm: “ lâu con đưa Duệ Duệ về nhà rồi, hai vợ chồng các con có chăm sóc tốt cho cháu ngoại của mẹ đấy? Có để nó đói bụng ? Lần trước Duệ Duệ bị cảm, thế mà các con cho mẹ biết, nếu phải A Lãng tình cờ biết được các con định giấu mẹ đến khi nào hả? Con đứa ngốc này, cẩn thận về nhà mẹ lại cho ăn cái cốc đầu bây giờ...”

      Nhan Họa có lời nào để , hề biết chuyện này mà, khỏi liếc nhìn Kỳ Trạch lúc này bị con trai lôi kéo chơi xếp gỗ cùng.

      “Mẹ biết các con mình chăm con rất mệt, nếu có chuyện gì cứ với mẹ, nhân lúc em trai con còn chưa kết hôn, bố mẹ giúp các con chăm sóc Duệ Duệ, tránh cho các con vừa phải thức đêm làm việc lại vừa phải chăm con, kiệt sức đó...”

      Tuy giọng điệu của mẹ có chút oán giận, nhưng vẫn chứa tình thương bao la của người mẹ, Nhan Họa trong lòng ấm áp, : “Con biết rồi ạ, mẹ đừng lo lắng.”

      “Hừ, mẹ có thể lo lắng sao? Lần trước Duệ Duệ bệnh thành như vậy, dọa chết người ta rồi...”

      Bà lại tiếp tục càm ràm, thậm chí còn trách cả ba ba của Duệ Duệ nữa, bà : “Mẹ chồng con cũng có con riêng của mình rồi, nửa năm thấy đến thăm.A Trạch chồng con tuy rất thông minh, nhưng thông minh có ích lợi gì chứ? Có thể chăm sóc tốt cho đứa ? Các con chưa có kinh nghiệm, sao cứ nghe lời người lớn hả? Mẹ ăn muối còn nhiều hơn các con ăn cơm đó, sau này đừng có tự mình quyết định nữa...” Nhan Họa cảm thấy mẹ mình giỏi đó, còn trách cả Kỳ Trạch nữa, biết đứng trước mặt mẹ, Kỳ Trạch có yếu thế mà cúi đầu hay ?

      Mẹ Nhan Họa chuyện lâu lâu, lúc đặt máy xuống, Nhan Họa khỏi xoa lỗ tai, qua cuộc điện thoại này Nhan Họa biết rất nhiều chuyện về cuộc sống của mình, bao gồm cả công việc.

      Tương lai là chuyên viên thiết kế của công ty quảng cáo bình thường, còn Kỳ Trạch cùng bạn bè gây dựng nghiệp, tự mở công ty riêng, tuy quy mô nhưng lợi nhuận tệ, căn nhà này cũng chính là tự dùng tiền của mình để mua.Mẹ Nhan Họa ban đầu gặp Kỳ Trạch, nghĩ rằng là người dựa dẫm vào gia đình, 25 tuổi có nhà có xe, cân nhắc thấy con mình mà gả cho cuộc sống quá cực khổ, cho nên rất vui vẻ đồng ý cho bọn họ kết hôn, nhưng sau khi con lập gia đình bà mới biết rằng mẹ chồng có ở bên cạnh để giúp chăm sóc Duệ Duệ...

      Trong suy nghĩ của thế hệ trước, mẹ chồng là người rất quan trọng.Nếu có cha mẹ chồng, hoặc là cha mẹ chồng thể giúp vợ chồng chăm sóc cháu chưa chắc người ta đồng ý gả con cho nhà bên đó.

      Nhan Họa: =.=!

      Mẹ quá nhiều thông tin nên Nhan Họa nhất thời thể tiêu hóa hết, hơn nữa còn có vài chuyện hiểu, nhưng sợ mẹ phát nên dám ngắt lời bà.

      Nhan Họa quay đầu nhìn hai bố con chơi đùa, bỗng nhớ ra chuyện rất quan trọng.

      “Mẹ em hình như mới là muốn chúng ta về bên đó phải?” bối rối , vì quá chăm chú nghe mẹ kể lể nên còn chưa kịp gì, tại mới nhớ là mẹ dặn cả nhà qua đó ăn cơm trưa.

      Kỳ Trạch vẫn bình tĩnh : “Đúng là mẹ vậy.” bổ sung thêm: “Thực ra , bọn tính nếu hôm nay rảnh rỗi về thăm họ.”

      “Vậy phải làm sao bây giờ?” Nhan Họa thốt lên, sau đó phản ứng lại, “Em ngủ ngay đây, cho em nửa tiếng, em ngủ được.” nhảy dựng lên, mặc dù rất muốn gặp người nhà trong tương lai, nhưng nếu họ nhìn thấy bộ dạng này của nhất định lo lắng.

      Kỳ Trạch ngăn cản, : “Được, em ngủ , trông Duệ Duệ, để nó quấy em.”

      Nhan Họa quá kinh ngạc khi nghe vậy, trải qua hai lần xuyên , chỉ cần ngủ giấc là quay trở về quá khứ, lần này chắc cũng như vậy.

      “Vậy ...em quấy rầy hai người nữa, em ngủ trước đây.” Nhan Họa xong liền lập tức quay trở về phòng ngủ.
      Last edited: 4/11/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :