1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cuộc sống mỹ vị của tiểu nương tử - Ngư Mông (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 78.

      Editor: Linh

      Trong lòng Vân Hoan tiểu nhân che mặt thở dài, ngoài mặt lại chỉ có thể an ủi Dương di nương: "Di nương ngài cứ yên tâm bớt lo, nếu xảy ra chuyện gì, lúc này chúng ta lo lắng suông cũng chỉ vô ích thôi."

      Huống hồ chuyện này nàng cũng có chứng cứ, miệng bằng chứng, là di nương , ai tin đây! chừng còn có người cảm thấy nàng mang lòng riêng, cố ý phá hư nữa.

      Vân Hoan vô cùng lý giải tình cảnh của Dương di nương, lập tức cũng chỉ có thể tốt bụng khuyên hai câu, lại dặn dò: "Di nương, chuyện này ngươi chưa ra ngoài, sau này cũng đừng cho ai nữa."

      "Ta biết rồi." Dương di nương gật đầu, trong lòng cũng hiểu , nếu đứa này là của Thành Chương, vậy bà ra ngược lại khiến hai phu thê bọn họ bất hòa, kiếm thêm chuyện. Nếu phải của Thành Chương, vậy ngày đó sao bà mà để kéo dài đến hôm nay.

      Tóm lại trong ngoài đều được lòng người, bà coi như biết mới là thượng sách.

      Là ta hồ đồ, ngày ấy ta thấy gì hết, hôm nay cũng chưa gì với nãi nãi." Dương di nương liên tiếp gật đầu.

      Vân Hoan về nhà, ngồi xe ngựa, bên ngoài người lướt qua như chớp, mỗi người đều có vui buồn riêng, nhưng là nàng trải qua hai đời.

      Vốn cũng thấy nhiều đứng ngoài xem, nhưng là tình xảy ra người mình, nàng thể lạnh nhạt được - phải vì Hướng Vân Cẩm. Hướng Vân Cẩm quả đáng thương, nhưng là người đáng thương tất có chỗ đáng hận. Nàng thờ ơ được chính là cha, ngươi sao cha lại mang về bình thê như thế, tức chết nương nàng , còn sinh là ngược súc như Hướng Vân Cẩm!

      Nghĩ như vậy, nàng lại vì cái chết của nương cảm thấy đáng. Hạ đối thủ cửu lưu như vậy, quả là vũ nhục nương nàng.

      Nếu thời điểm sống lại xê dịch chút, chuyển đến lúc nương nàng vẫn chưa chết tốt biết bao!

      Vân Hoan thấp giọng lẩm bẩm, vội vàng lắc lắc đầu: dừng lại, làm người phải biết chừng.

      vất vả mới về đến nhà, nàng chỉ cảm thấy mệt mỏi, nhưng nàng càng cảm thấy thích hợp hơn. Lão Phạm xưa nay tuy rằng theo bên cạnh nàng như cho đến bây giờ đều giống như người tàng hình, đột nhiên hôm nay lại cứ theo nàng rời, chỉ theo còn nhìn nàng chằm chằm, muốn lại thôi.

      Vân Hoan bị nhìn dựng lông, rốt cục hỏi: "Lão Phạm, ngươi.... Có việc?"

      Lão Phạm sắc mặt ngăm đen lại thích cười, nhìn vô cùng nghiêm túc, bây giờ suy nghĩ mặt càng thêm nghiêm túc, khiến người ta nhìn liền cảm thấy kính nể. Thấy Vân Hoan hỏi mình, lúc này mới hỏi: "Đại nãi nãi, nữ nhân vừa rồi là ai vậy?"

      "Nữ nhân nào?" Vân Hoan nghi hoặc.

      "Chính là người bên cạnh cha ngươi đấy, hình như là Hướng gia chủ mẫu?" Lão Phạm khoa tay múa chân : "Ta thấy ngài với bà ta dường như rất vừa mắt nhau."

      Lúc này Vân Hoan mới bừng tỉnh đại ngộ, lại cảm thấy khó hiru: "Đó là bình thê cha ta mang từ bên ngoài về, theo lý ta cũng nên gọi tiếng mẫu thân."

      "Bình thê.... Chuyện này làm sao có thể..." Lão Phạm nhíu mày, tự mình lẩm bẩm.

      Vân Hoan biết xưa nay quen độc lại độc vãng, tính tình lại hơi kỳ quái nên dứt khoát cũng quản . Nào biết vừa mới ngồi xuống lại cầm ra bức tranh, Vân Hoan thấy nét mực tranh vẫn chưa khô, ràng là mới vẽ. Lão Phạm trải tranh ra bàn, hỏi: "Đại nãi nãi có biết người này?"

      Vân Hoan nhìn kỹ, mặc dù lão Phạm vẽ kém, nhưng mặt mày hình dáng người nọ vẫn có thể nhìn ra được tám phần, Vân Hoan kinh ngạc hỏi: "Ngươi quen ?"

      "Ai vậy?' Lão Phạm hỏi.

      " là cháu ngoại trai của vị phu nhân vừa rồi ngươi hỏi, ở tại nhà ta nhiều năm, hơn năm trước mới bị chúng ta đuổi ra khỏi cửa. Phu quân ta mời ngươi đến bảo vệ ta chính là bởi vì người này lại từ gia hương trở lại đây, phu quân sợ gây bất lợi cho ta." Vân Hoan trả lời, lại hỏi: "Ngươi biết người này?"

      Lão Phạm lúc này mới đứng ngồi yên, chắp tay sau lưng lại lại, đen mặt với Vân Hoan: "Đại nãi nãi, có số chuyện đợi Đại gia về rồi ta sau."

      Vân Hoan bị quấy trong lòng hoang mang rối loạn, lại xoay người rời . Tư Hoa cao giọng mắng: "Ngươi người này bị sao vậy, Đại nãi nãi hỏi ngươi , ngươi xụ mặt thôi, còn chỉ nửa, khiến ai nghe xong trong lòng cũng hốt hoảng. Này, ngươi đấy!"

      Vân Hoan vội vàng ngăn cản nàng: "Để ."

      Mãi mới chờ được Tống Trường Bình về, lão Phạm lại khoan thai đến chậm. Vân Hoan sơ qua tình huống buổi chiều cho , Trường Bình lại cũng như lọt vào sương mù, thẳng lão Phạm tính tình cổ quái, đừng để ý.

      Lại đợi hai canh giờ cuối cùng lão Phạm cũng trở lại, vừa vào cửa gọi Đại gia, Đại nãi nãi, trái lại tự rót trà uống nhuận hầu. Tống Trường Bình và Vân Hoan cũng coi như thấy, chỉ chờ mở miệng.

      "Ta vừa mới vào trong Thành lấy số vật." Lão Phạm rốt cuộc mở miệng, nới với Tống Trường Bình: "Đại gia hẳn là biết khi còn ở Thục Châu ta từng dẫn ít dân chúng khởi nghĩa."

      'Ừ." Tống Trường Bình gật gật đầu.

      Lão Phạm tiếp: "Khi đó ta dẫn dân chúng khởi nghĩa, ở trong dân chúng dần dần có chút danh vọng, cũng có số người tìm đến cửa, có số là tiêu tiền nhờ ta đánh người, cũng có số tiêu tiền nhờ ta giết người. Nếu để ta đánh người giàu có bất nhân ta chưa bao giờ từ chối, khởi nghĩa cũng cần tiền, ta để ý cướp của người giàu chia cho người nghèo. Cũng chính vào thời điểm đó ta nhận cái, là để ta giết chết khách thương từ Ung Châu đến."

      Trong lòng Hướng Vân Hoan dần dần nổi lên dự cảm xấu, chợt nghe lão Phạm : "Vì để giết nhầm người tốt, mỗi lần ta đều cho người thăm dò chi tiết về người cần giết, sau đó thuộc hạ báo cáo người nọ là ông chủ tiệm cơm ở Ung Châu, danh gọi Hướng Hằng Ninh."

      "Cha ta?" Vân Hoan cả kinh, bị Tống Trường Bình nắm tay đè lại, lão Phạm nâng mí mắt, : "Đúng, chính là Hướng Hằng Ninh cha ngươi. Khi đó ta từ chối án này, bởi vì cha ra cha ngươi chính là thương nhân thành bổn phận, chưa từng làm ra chuyện thương thiện hại lý nào. Nhưng bởi vì tiền thù lao đó quá mức phong phú, ta còn cố ý hỏi thuộc hạ liên hệ xem là ai muốn giết ống ấy, đáng tiếc thuộc hạ liên hệ cũng tra ra được, chỉ người muốn giết ông ấy từ Ung Châu đến, tìm đường lâu.... Sau này Thục Châu thế cục hỗn loạn, thuộc hạ liên hệ đó cũng chạy trốn tới Ung Châu, lúc ta quay lại tìm mới biết được thay ta nhận đơn hàng đó, vẫn giết cha ngươi."

      Lão Phạm cười khổ : "Ta nghĩ báo thù cho muội muội, tiền tài với cha giống như may bây. Thuộc hạ này thấy ta như vậy liền thay ta nhận.... Người thôi, dù sao có tiền mới có thể sống sót. Khi đó ta vừa vặn ở đó, vì kiêng kị ta tránh ở mặt sau bình phong, thấy Ôn Ngọc Lương mà Đại nãi nãi .

      Bởi vì quá mức khiếp sợ, Vân Hoan trái lại lạnh nhạt, lão Phạm vừa lòng gật gật đầu, tiếp tục : "Cái tên Ôn Ngọc Lương kia là ' ta mặc kệ dùng bao nhiêu tiền, chỉ muốn mua mạng của Hướng Hằng Ninh."

      Hai tay Vân Hoan xoắn vào nhau, trong lòng chỉ có suy nghĩ, giỏi cho Tô Thiên Lạc, giỏi cho cái Tô Thiên Lạc! Lúc dân loạn muốn giết chết cha nàng ở Thục Châu, cũng may nàng cầu Đại bá nhờ người hộ tống cha về, kết quả Tô Thiên Lạc kế thành lại sinh kế, lại muốn giết cha nàng sau khi nàng xuất giá.

      Đó là phu quân của bà ta đấy!

      Trong đầu Vân Hoan chỉ có suy nghĩ đây rốt cuộc là loại người nào, thà rằng làm quả phụ cũng muốn quyền quản gia nằm trong tay mình! Dùng lòng dạ rắn rết hình dung ả cũng là sỉ nhục rắn rết, ả đến rắn rết cũng bằng!

      Cha của nàng, cha ruột của nàng sao lại mang về bình thê như thế, tức chết nương nàng , còn sinh ngược súc như Hướng Vân Cẩm, đáng giận hơn chính là con tiện nhân đó còn thời thời khắc khắc nghĩ giết chết cha nàng thế nào!

      Bi thương mà! Thê thảm mà!

      Nàng đột nhiên nghĩ tới vẻ mặt cổ quái của Lâm Nguyên Tu khi nhìn thấy Tô Thiên Lạc ngày đó, hay là Lâm Nguyên Tu cũng biết Tô Thiên Lạc?

      Nàng giật nảy mình, nhìn về phía Tống Trường Bình: "Chúng ta tìm Lâm Nguyên Tu chuyến !"

      Gặp Lâm Nguyên Tu, Vân Hoan dứt khoát thẳng vào vấn đề đem trọng điểm của loạt vấn đề phát sinh từ sau khi Tô Thiên Lạc vào cửa nhà nàng cho Lâm Nguyên Tu biết. Trường Bình thấy nàng nôn nóng, để nàng dằn cảm xúc xuống, với Lâm Nguyên Tu: "Trước đây Lâm đị phu có quen biết nhạc mẫu ta hay ?"

      "Đừng gọi ả là nhạc mẫu, ả xứng!" Vân Hoan : "Nếu Lâm đại phu biết chuyện xưa của ả, ngại thẳng với ta. Gia phụ bị ả lừa hết lần này đến lần khác, coi phẩm hạnh của ả, biết còn từng làm qua chuyện xấu gì."

      Lâm Nguyên Tu nhìn Vân Hoan, lại nhìn Tống Trường Bình, vuốt râu liên tục lắc đầu: "Ban đầu ta còn buồn bực sao người này lại biến hóa nhanh chóng thành Hướng phủ phu nhân đây. Mười mấy năm gặp, nàng ta quả nhiên thay đổi chút nào, vẫn như trước kia vậy...."

      Lâm Nguyên Tu nghĩ cả nửa ngày cũng tìm ra từ ngữ thấp kém để hình dung ả, chỉ đành lắc đầu : "Thôi thôi thôi, để ta
      gặp, cho các ngươi chuyện xưa của ả cũng xem như làm việc thiện tích đức. Tô Thiên Lạc đó, mười mấy năm trước là quả phụ thôn An Bình ở Kiến Châu, do phu quân chết sớm, nàng ta xung quanh thông đồng người, năm đó Phạm thừa tướng và phu nhân ở lại An Bình, bị ăn ít tức giận. Nàng ta làm người biết kiểm điểm, cuối cùng còn vì thông dâm mà bị đuổi ra An Bình. Khi đó chuyện này ầm ĩ rất lớn, Đại gia Đại nãi nãi nhờ người tra chút, các lão nhân trong thôn hẳn là đều còn nhớ ."

      "Quả phụ.... Thông dâm...." Trong lúc nhất thời Vân Hoan chỉ cảm thấy vô lực và thần kỳ, quả phụ cùng người thông dâm bị đuổi ra khỏi thôn, trăn trở vào thanh lâu thành hoa khôi, lại có thể xóa sạch thân phận mình, theo lương thiện, biết thế nào lại lừa lên Hướng Hằng Ninh, nhảy thành bình thê, rồi sau đó tức chết chính thê thành công đỡ mình lên làm chính....

      người như vậy, người như vậy....

      Vân Hoan hơi nghẹn ở ngực, trách được ả trăm phương nghìn kế muốn giết chết tướng công mình, hóa ra từng làm quả phụ lần, quan tâm lại làm thêm lần nữa!

      "Ta từ Hướng phủ ra, cũng hỏi thăm tin tức về Tô Thiên Lạc, nghe nàng ta lấy thân phận lương thiếp trở thành Hướng lão gia bình thê. Nhưng là theo lý thân phận của nàng ta nhất định thể trở thành lương thiếp." Lâm Nguyên Tu nhắc nhở.

      "Đúng rồi," Trường Bình tiếp, "Ấn theo luật lệ triều đình, nếu trước đây Hướng lão gia biết thân phận của bà ta, dùng thân phận lương thiếp nâng bà ta vào cửa, vậy Hướng lão gia đó là lừa hôn, phải chịu trượng hình thêm tù ba năm."

      "Cha làm sao có thể biết!" Vân Hoan vội lắc đầu: "Phụ thân với ta, năm ấy cha ở Kiến Châu hành thương gặp kẻ trộm, suýt nữa mất mạng, là Tô Thiên Lạc cứu cha, năm đó ả vẫn còn cha nương...."

      "Làm sao có thể! Cha nương Tô Thiên Lạc mất từ sớm. Chỉ sợ cha nương này cũng là nàng ta tìm người đóng giả, nàng ta để mắt đến cha người từ sớm, tồn tâm tư muốn lừa mắc mưu!" Lâm Nguyên Tu câu vạch trần.

      "Trách được từ khi Tô Thiên Lạc vào trong phủ liền còn cùng người nhà qua lại..." Vân Hoan bừng tỉnh đại ngộ.

      Lâm Nguyên Tu lại : "Bây giờ Phạm thừa tướng cũng ở Ung Châu, nếu Tô Thiên Lạc thấy , chỉ sợ cần hỏi nửa câu nàng ta cũng hết ra."

      " cần làm phiền Phạm thừa tướng đâu!" Vân Hoan chặn lại , cáo từ Lâm Nguyên Tu, ra roi thúc ngựa trở về Hướng phủ. Dọc theo đường , trong đầu nàng chỉ có suy nghĩ: nàng muốn đánh chết Tô Thiên Lạc...."
      Last edited: 5/11/15

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 79.

      Editor: Linh

      Cửa phòng Tô thị bị đá văng ra, nha hoàn canh cửa miệng liên tục : " nãi nãi ngài chậm chút, phu nhân ngủ, ngài để ta vào thông báo trước tiếng được ."

      Đáng tiếc Hướng Vân Hoan hoàn toàn coi nàng vào mắt, tay đẩy nàng ra, nha hoàn còn muốn ngăn lại, Trường Bình giơ ngang cánh tay ngăn cản nàng, nhấc chân đá văng cửa.

      Tô thị chuẩn bị rửa mặt chải đầu ngủ vội cuống cuồng vơ lấy quần áo bên cạnh che khuất bản thân, Trường Bình lại lặng lẽ thối lui sang bên. Đây là chiến tranh giữa nữ nhân với nhau, nên ra mặt, nhưng nếu ai động đến nữ nhân của , cũng khách khí.

      Vân Hoan sải bước to tiến vào, Tô thị cao giọng mắng: "Phản rồi! Bây giờ lớn rồi trái lại biết cấp bậc lễ nghĩa, vào cửa biết thông báo cũng thôi, lại còn hùng hổ tới. Đây là muốn làm gì!"

      "Ta muốn làm gì?" Vân Hoan liếc mắt nhìn ả, vươn tay liền kéo quần áo ả xuống, quần áo ả rơi xuống đất, người chỉ còn cái áo lót.

      "Ngươi làm trò gì vậy?" Tô thị vươn tay muốn cào nàng, Vân Hoan lòng tràn đầy tức giận, thấy ả vươn tay liền trở tay khóa cổ tay ả lại, ngón tay cái chút khách khí véo xuống.

      Tống Trường Bình đứng bên xem trong lòng thầm khen câu 'khí phách', chiêu tiểu cầm nã thủ này Vân Hoan đúng là vô tự thông. Tô thị mắt thấy chịu thiệt, nhấc chân muốn đá nàng, Trường Bình vội nhắc nhở Vân Hoan: "Để ý chân bà ta! Dùng chân kẹp lấy, dùng sức quỳ xuống!"

      Vân Hoan hiểu ý, dùng sức kẹp lấy chân ả, Tô thị vừa rồi còn cùng nàng đánh nhau chết sống chịu được lực, trực tiếp quỳ gối xuống đất, cái gáy ngửa về đằng sau đập vào mép bàn.

      Nha hoàn ngoài cửa bị dọa choáng váng, chạy muốn kêu người, Trường Bình quát to: " được chạy!"

      Tô thị bị đập đầu hoa mắt choáng, trong lòng sinh sợ hãi, cảm thấy hôm nay có lẽ phải chết tay Vân Hoan. Cất cao cổ họng muốn kêu người, Vân Hoan giơ tay hung hăng tát ả cái, năm ngón tay xòe ra túm tóc ả, muốn kéo ả ngửa về đằng sau. Tô thị giãy dụa thoát, miệng hét to: "Hướng Vân Hoan ngươi đồ kỹ nữ này, lão nương để yên cho ngươi! Ngươi mau buông tay cho lão nương!"

      " đến lúc này rồi ngươi vẫn còn cố cãi." Tống Trường Bình chỉ đứng ở bên xem, vân đạm phong khinh thêm câu.

      Nếu phải hôm nay Vân Hoan tức giận đúng là khó thấy được dáng vẻ khi nương tử bùng nổ, thú vị, thú vị.

      "Tống Trường Bình ngươi phải nam nhân, cứ đứng đấy mà nhìn nữ nhân của ngươi đánh người à!" Tô thị lại mắng, Vân Hoan lại giơ tay tát thêm cái, liên tục tát đến khi trước mắt ả toàn sao, câu nào trực tiếp kéo ả ra ngoài cửa.

      Thềm đá lạnh , lưng Tô thị kề sát mặt đất rành bị tha qua mấy bậc thềm xuống, ả cuối cùng cũng quan tâm hình tượng khóc rống lên, thành công khiến bọn nha hoàn vây xem. Chỉ là hôm nay cả người Vân Hoan tràn ngập nhuệ khí gặp thần giết thần, gặp phật giết phật, bọn nha hoàn người nào dám tiến lên khuyên can, cứ như vậy đứng xem Vân Hoan kéo Tô thị tới trong sân.

      Vân Hoan cũng dần dần có khí lực, mới vừa rồi dựa vào cơn tức giận kéo Tô thị ra cửa phòng vượt qua tiêu chuẩn ngày xưa, đến nửa đường lại ra nữ tử thế yếu, nàng liếc mắt, "Phu quân, kéo ả đến trước mặt linh vị nương ta !"

      "Ngươi điên ư!" Hai cái tát giáng xuống khiến Tô thị có chút , sau lúc lâu mới lấy lại được tinh thần mắng: "Ta tốt xấu gì cũng là mẫu thân danh nghĩa của ngươi, ngươi đồ nghịch tử này! Muốn tạo phản rồi hả!"

      "Ngươi tốt nhất là nên ít , bằng ta cam đoan đánh chết ngươi!" Vân hoan cười lạnh , nhấc chân muốn đá. Tô thị chưa bao giờ gặp qua Vân Hoan ngang ngược ác độc như vậy, thấy nàng khí yếu lại giãy dụa muốn đứng lên, Vân Hoan vội cất giọng gọi: "Phu quân!"

      "Ta chưa bao giờ đánh nữ nhân mà!" Trường Bình gặp khó, Vân Hoan liếc xéo , : "Ả có phải người hay cũng khó , còn nữ nhân!"

      "Được!" Trường Bình lên tiếng, tiến lên xách Tô thị lên giống như xách gà con, theo Vân Hoan tiến về phía trước.

      đường mặc cho Tô thị khóc lóc om sòm cắn xé chửi bậy Trường Bình vẫn mặt đổi sắc, thẳng đến khi đến trước mặt linh vị của nhạc mẫu chính quy, Trường Bình mới hơi chút ghét bỏ quăng Tô thị xuống, phủi phủi tay.

      Khi Hướng Hằng Ninh nghe thấy động tĩnh khoan thai đến nơi Tô thị ngồi dưới đất khóc to, Hướng Hằng Ninh nhíu mày muốn đỡ ả đứng lên lại bị Vân Hoan ngăn lại : "Phụ thân, bây giờ ngài đỡ ả lên, chỉ sợ lát nữa hối hận!"

      "Dù có là chuyện lớn tày trời bà ấy cũng là mẫu thân con, tuy rằng con phải bà ấy sinh, nhưng bà ấy cũng chăm sóc con nhiều năm như vậy. Bà ấy rốt cục làm sai chuyện gì mà con đối bà ấy như vậy?" Hướng Hằng Ninh nghiêng người nhíu mày hỏi.

      "Mẫu thân?" Vân Hoan cười lạnh, "Mẫu thân của ta thờ cúng ở đây bao nhiêu năm cũng ủy khuất bấy nhiêu năm, chết nhắm mắt từng ấy năm!"

      Hướng Hằng Ninh nhăn mày, "Con có biết bây giờ mình làm cái gì ?"

      "Cha...." Vân Hoan hơi vọt lên miệng, biết thế nào hốc mắt liền ẩm, nàng muốn : cha, ngài có biết mười mấy năm trước mình làm sai cái gì, ngài có biết ngài vì nữ nhân như thế nào hại chết nương hay .... Nhưng lời đến miệng lại chỉ còn lại cảm giác vô lực.

      Có lẽ nhiều năm như vậy trôi qua, ông cũng biết bản thân mình sai lầm, trước đó mấy ngày suýt chết lần ông cũng khắc nào là biểu ra áy náy với nương, nhưng là lại để làm gì.

      Trái tim Vân Hoan dần cứng lên, ánh mắt nhìn về phía Tô thị chỉ còn lại hận và chán ghét.

      "Cha, ngài có biết chi tiết về ả nữ nhân này , ngài có biết ả nữ nhân này lừa người bao nhiêu năm rồi hay ? Mười mấy năm trước ả từng gả cho người ở thôn An Bình Kiến Châu, sau này người nọ chết, ả thành quả phụ, nhưng vẫn ở yên trong nhà, cùng người thông dâm bị đuổi ra khỏi thôn!"

      "Ngươi...." Tô thị miệng run rẩy, "Ngươi bậy!"

      " nay Phạm thừa tướng ở Ung Châu, nghe ông ấy và phu nhân đều là đồng ngươi với ngươi, năm đó hai người bọn họ chịu ít tức giận từ ngươi. Ngươi nếu như ta với hai người bọn họ ngươi ở Hướng phủ, bọn họ như thế nào?" Vân Hoan hung hăng trừng Tô thị, Hướng Hằng Ninh muốn đỡ Tô thị người sững sờ tại chỗ, nhất thời ngây ngẩn cả người.

      "Chuyện này.... Là ?" Hướng Hằng Ninh thấp giọng hỏi Tô thị.

      Vân Hoan lại : "Ả bị đuổi ra khỏi thôn An Bình, sau đó liền vào thanh lâu, còn là danh kỹ đứng đầu bảng! Khế ước bán thân của ả vẫn nằm trong tay ta đây!"

      Vân Hoan lấy khế ước bán thân ra đưa tới trong tay Hướng Hằng Ninh. Hướng Hằng Ninh vừa mở ra, sắc mặt lập tức trắng hơn phân nửa, thân mình lung lay, suýt đứng vững. Cũng may Dương di nương nhanh mắt tiến lên bước đỡ ông, lại khuyên ngủ: " nãi nãi, hôm nay đủ rồi, đứng nữa!"

      "Sao ta được ! Năm đó cha dẫn ả về, chọc nương tức đến bị bệnh! Người bên ngoài nương lòng dạ hẹp hòi, chấp nhận được cha lập thiếp, là nương đúng, ta thay bà ủy khuất!" Vân Hoan cất cao giọng : "Cha, ngài có biết khế ước bán thân này từ đâu mà có ? Năm đó nương phái người thăm dò chi tiết về ả, lấy đến được tờ giấy bán thân này. Năm đó nương giữ chặt miệng, chỉ giao nó cho Đại bá mẫu, nương hi vọng Đại bá mẫu giao cho ngài trước khi ngài lâm chung, cho ngài hối hận cả đời! Cha, nương là chết nhắm mắt, cam lòng a!"

      Thân mình Tô Thiên Lạc lại run lên, ngã ngồi mặt đất.

      Năm đó ả trúng hoa khôi, dùng hết phương pháp mới lừa được thư sinh thay ả chuộc thân, thư sinh này sau khi lấy được khế ước bán thân quay về cưới ả, nhưng là trở lại. Ả cho rằng được tự do, nhưng là tại sao lại xuất trong tay người chết, vì sao lại giữ lại đến hôm nay, ả nghĩ thế nào cũng .... Giất trắng mực đen, ả phải biện giải thế nào!

      "Lão gia, đây phải ta...." Ả vô lực giãy dụa.

      Vân Hoan cười lạnh : "Bên có dấu tay của ngươi, ngươi là chuyện ập lên đầu rồi còn biết hối cải, phải muốn ta dẫn ngươi đến quan phủ, hay là để ta dẫn ngươi đến thanh lâu ngươi từng nổi danh, để tú bà ở đó nhận ngươi hồi!"

      "Ngươi.... Ngươi thể khắc nghiệt như vậy được!" Tô Thiên Lạc chỉ cảm thấy lời của Vân Hoan giống như dao cắt mặt ả, sau lúc lâu trả về câu, "Ai cũng từng có lúc phạm sai lầm."

      "Đáng tiếc ngươi phạm sai quá nhiều!" Vân Hoan chút nể tình, "Chuyện đến mức này ngươi còn đóng giả bông hoa trắng cho ai xem? Tô Thiên Lạc, vốn khi lấy được tờ giấy bán thân này ta trái lo phải nghĩ mấy ngày, nghĩ ngươi mấy năm nay theo bên cạnh phụ thân hầu hạ, có công lao cũng có khổ lao, ta nghĩ hay là tha cho ngươi con đường sống. Nhưng là ta ngàn nghĩ vạn tưởng cũng ngờ tới, ngươi làm quả phụ lần liền nghiện, trăm phương ngàn kế muốn làm quả phụ lần hai! Khi phụ thân ở Thục Châu ngươi nghĩ cách mua hung thủ giết phụ thân chiếm lấy gia tài, phụ thân đại nạn chết trở về Ung Châu, vậy mà ngươi lại còn muốn lặp lại chiêu cũ muốn giết cha! Cũng may lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, để ta biết được! Ngươi hại chết nương ta đủ, còn muốn hại chết cha ta, bảo ta phải tha cho ngươi thế nào!"

      "Ngươi bậy... Ngươi bậy, ngươi bậy!!!" Tô Thiên Lạc giãy dụa muốn đứng lên, chẳng biết Hướng Hằng Ninh đứng bên bàn từ bao giờ, cầm lấy đồ bàn dùng ghết khí lực toàn thân ném lên đầu Tô Thiên Lạc, máu tươi từ đầu ả chảy xuống, nháy mắt đỏ nửa bên mặt.

      Tô Thiên Lạc 'oa' tiếng bụm mặt lui về phía sau, khóc : "Lão gia, Vân Hoan cái gì ta cũng nhận, năm đó ta vừa thấy ngài ái mộ, đúng là suy nghĩ chút biện pháp đến gần ngài gả cho ngài. Nhưng là nàng ta thuê người giết ngài là chuyện hoàn toàn có khả năng! Thử hỏi đời này có nữ nhân nào thương tướng công mình, nữ nhân nào muốn biến chính mình thành quả phụ đâu! Huống chi tướng công vẫn luôn đối ta rất tốt!"

      "Ngươi cũng được coi là con người!" Vân Hoan cắn răng, cúi đầu nhìn đồ vừa ném lên đầu Tô Thiên Lạc, nước mắt rốt cục tí tách rơi xuống: đó là linh vị của nương nàng, bên có dính máu của Tô Thiên Lạc, lòng vòng nhiều năm như vậy, ả nữ nhân này rốt cuộc quỳ gối trước mặt bà.

      "Sát thủ ngươi dùng tiền thuê vẫn ở Ung Châu, nếu ngươi còn dám chống chế nửa câu, ta dù có liều mạng cũng bắt đến đây cùng ngươi đối chất. Tô Thiên Lạc, nếu phải bởi vì ngươi ta như vậy có nương; nếu phải bởi vì ngươi, cuộc sống của ta trôi qua khổ như vậy; nếu phải bởi vì ngươi...

      Nếu phải bởi vì ngươi, ta lòng vòng dạo quanh sống hai đời.

      Có lẽ chính là mẫu thân trời có linh, để nàng sống hai đời, cuối cùng lột trần bộ mặt của Tô Thiên Lạc.

      Vân Hoan cúi sâu người xuống, ôm lấy linh vị nương nàng vào trong ngực, thấp giọng khóc rống lên.

      Khi hai mắt đẫm lệ mơ hồ, có người nhàng ôm nàng, kéo nàng vào trong ngực, câu nào, chỉ ôm nàng.

      Vân Hoan trở tay ôm lại , chợt nghe Trường Bình thấp giọng : "Hoan nhi, chúng ta thôi, ta mang nàng về nhà".

      "Ừ." Vân Hoan lúng búng trả lời.

      "Vân Hoan..." Hướng Hằng Ninh ở phía sau thấp giọng gọi nàng, Vân hoan dừng bước chân, thấp giọng : "Cha, ta muốn trách ngài. Nhưng là vừa nghĩ đến ngài vì loại nữ nhân này mà ruồng bỏ nương ta liền thay nương cảm thấy đáng giá.... xin lỗi!"

      Nàng như vậy trở lại, đằng sau là thanh Hướng Hằng Ninh tức nóng giận quét hết đồ xuống đất. Lại vài bước chợt nghe Dương di nương sốt ruột : "Lão gia, như vậy được đâu! gậy này xuống lấy mạng người đấy! Thân mình ngài vừa nới tốt, thể tức giận!"

      Vân Hoan kéo kéo tay Trường Bình, : "Trường Bình, ."
      Last edited by a moderator: 11/11/15
      sanone2112, KisaragiYue, Trâu3 others thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 80.

      Editor: Linh

      Đến cùng là bùng nổ quá độ, ngồi vào xe ngựa Vân Hoan liền cảm thấy mệt mỏi, gối đầu lên chân Trường Bình muốn nhúc nhích.

      Trường Bình duỗi tay, lực đạo như có như vỗ về sau lưng nàng, động tác có tiết tấu lại nhàng như vậy ngược lại có hiệu quả, Vân Hoan chỉ cảm thấy thoải mái, mơ mơ màng màng chỉ muốn ngủ.

      - muốn xem cha nàng xử lý Tô thị thế nào sao?

      Trường Bình vén lọn tóc rơi trán Vân Hoan ra, thấp giọng hỏi.

      - muốn.

      Vân Hoan từ từ nhắm hai mắt lại,

      - Trước đây nghĩ biện pháp giết chết ả, ngày hôm nay ta muốn tự tay bóp chết bà ta. Nhưng khi nhìn đến vẻ mặt của cha ta lại muốn làm gì hết. có tinh thần.

      - Cha nàng hình như rất tức giận, rất ảo não.

      Trường Bình lại .

      - Đâu chỉ là ảo não chứ....

      Vân Hoan nghĩ tới vẻ mặt vừa rồi của cha lại cảm thấy nản lòng. Lần trước bệnh nặng hồi, trong đêm ông già ít. Vừa rồi nàng quan tâm hết quá khứ của Tô thị ra, cha nàng ở bên tức đến run rẩy, đứng cũng đứng vững. Người bên gối ngày đêm ở chung hơn mười năm thời thời khắc khắc nghĩ biện pháp giết chết ông, chỉ điều này đủ chưng sminh ông thất bại, huống hồ còn bị lừa gạt mười mấy năm.

      Người đáng thương tất có chỗ đáng hận, cha nàng mười mấy năm trước vì ý niệm sai lầm mà tạo nên cục diện hôm nay, nghĩ đến là bao nhiêu đả kích.

      - Trường Bình, nếu chàng muốn nạp thiếp ta ngăn cản chàng....

      - ?

      Tay Trường Bình dừng lại, có chút dám tin.

      - Ừ, . Ta cản chàng, nhưng nếu chàng muốn nạp thiếp, chỉ có hai kết quả. , ta tịnh thân xuất hộ, hai chúng ta còn liên quan.

      - A....

      Trường Bình kéo dài giọng, cảm thấy hứng thú hỏi,

      - Vậy hai sao?

      - Hai?

      Vân Hoan nhếch miệng, nhìn về bên dưới tay làm thành hình cái kéo,

      - Chàng tịnh thân. Ta xuất hộ.

      - Nương tử nhà ta quả là hào phóng.

      Trường Bình nhịn được rùng mình.

      - Vì an toàn của bản thân, ta nghĩ đời này chỉ nhận định nương tử là nàng, nữ nhân khác, ta ngay cả nhìn cũng muốn.

      - ngoan.

      Vân Hoan xoa xoa đầu Trường Bình. Trường Bình biết hôm nay nàng mệt mỏi nên dứt khoát vươn tay ôm nàng ngồi lên đùi mình, vỗ vỗ lưng nàng, ôn nhu :

      - Ngủ , về nhà ta gọi.

      - Ừ, được!

      Vân Hoan đồng ý, nàng nhắm mắt, xe ngựa lắc lư, Trường Bịnh hát:

      con trâu cày nửa miếng đất, thu cũng dựa vào trời, hoang cũng dựa vào trời;

      Cơm rau dưa no ba bữa, sớm cũng thơm ngọt, trễ cũng thơm ngọt;

      Áo vải ấm thắng bông tơ, dài cũng có thể mặc, ngắn cũng có thể mặc;

      Nhà tranh lợp cỏ có mấy gian, cũng bình yên, đợi cũng bình yên;

      Đêm trở về nhi nữ trước đèn, nay cũng có lời, cổ cũng có lời;

      Mặt trời lên cao chỉ mình ta ngủ, ai là thần tiên, ta là thần tiên....

      Đó là bài hát thiếu nhi trước đây nương hay hát cho nàng nghe, có lần nàng chuyện này với Tống Trường Bình, chẳng biết Trường Bình học từ lúc nào, hôm nay đặc biệt hát cho nàng nghe, nàng nghe, chẳng biết nước mắt rơi xuống từ lúc nào. Rồi sau đó sắc mặt chậm rãi hoãn lại, trái tim an ổn, bên tai chỉ vọng lại tiếng trầm thấp của Trường Bình.

      - Mặt trời lên cao chỉ mình ta ngủ, ai là thần tiên, ta là thần tiên....

      đường lắc lư trở về, đến trước cửa nhà, Trường Bình cúi đầu thấy người trong lòng mình ngủ say, thầm cười, bàn tay huơ huơ trước mặt nàng. Cuối cùng vẫn nhẫn tâm đánh thức nàng, chỉ bế nàng lên, đường ôm về phòng ngủ, thẳng đến khi Trường Bình đặt nàng lên giường nàng vẫn ngủ say. Chỉ là biết vì sao Trường Bình vừa rời khỏi nàng liền giãy dụa, Trường Bình dứt khoát giữ nguyên áo nằm xuống bên cạnh nàng, dám cửa động, mơ mơ màng màng lại ngủ mất.

      Mấy ngày sau, trái lại là Dương di nương tìm đến cửa, là cha nàng bị bệnh nặng. Có lẽ là bệnh nặng mới khỏi lại bị chuyện của Tô di nương chọc giận, bệnh cũ tái phát, nằm giường chỉ lặp lặp lại mấy câu.

      - Ta xin lỗi nương Hoan nhi....

      Ý của Dương di nương rất ràng, chính là muốn Vân Hoan trở về chuyến, khuyên nhủ cha nàng. Vân Hoan chần chờ mấy ngày nữa về, chờ nàng cởi bỏ nút thắt trong lòng rồi . Vừa kéo chính là mấy ngày, Dương di nương đến, ngược lại là Đại bá mẫu Trương thị dẫn theo Vân Yến đến cửa.

      - Nhị tỷ tỷ, sao tỷ lại vui!

      Vân Yến lớn, tính cách sáng sủa hơn ít, lúc này chuyện tránh nặng , cười tươi rói, hai chiếc năng nanh rất là đáng .

      Vân Hoan vui vẻ, vỗ tay nàng :

      - Nhị tỷ tỷ vui, Nhị tỷ tỷ và bá mẫu có chuyện cần , Vân Yến tự chơi mình lát được .

      - Dạ, được.

      Vân Yến gật đầu, ở trong lòng Trương thị nũng nịu hồi mới nắm tay Tư Hoa ngoan ngoãn ra cửa.

      - Mấy ngày trước ta gặp cha ngươi, thương lượng cho Vân Yến làm con thừa tự của chúng ta.

      Trương thị ,

      - Ta và Đại bá phụ ngươi lòng thích Vân Yến.

      - Yến Nhi cũng thích Đại bá phu Đại bá mẫu!

      Vân Hoan ,

      - Ngài xem nha đầu kia nếu lại ăn nữa sợ là phải đổi thành tiểu heo mập.

      - "Nào có ai như ngươi vậy!" Trương thị sang sảng cười vỗ vỗ tay, :

      - Ngược lại là ngươi, dạo này gầy hơn rồi. Chuyện Tô thị ta cũng nghe Dương di nương ... Nếu nương ngươi trời có linh cũng nên an tâm rồi!

      - Đúng vậy a!

      Vân Hoan đáp. Mấy ngày trước Dương di nương đến đây , ngày ấy sau khi nàng rời khỏi, cha nàng hung hăng đánh Tô Thiên Lạc trận, Tô Thiên Lạc tránh cẩn thận mặt đụng vào mép bàn, chảy ít máu, khuôn mặt cũng bị hủy, sau này chỉ sợ lưu lại sẹo. Vào ban đêm Hướng Hằng Ninh liền viết hưu thư, trực tiếp đưa Tô thiên Lạc đến quan phủ. Do ả dùng tiền thuê người giết người tìm thấy nhân chứng vật chứng cho nên cũng với quan phủ. Chỉ là Tô Thiên Lạc giả mạo lương thiếp lừa hôn là , e rằng quan phủ phán tù giam ba năm.

      - Tất cả đều do ả gieo gió gặt bão! Chỉ giam ba năm ta còn ngại tiện nghi ả!" Vân Hoan căm giận .

      - Ba năm sau nàng ta ra ngoài chính là hoa tàn ít bướm, lại có chỗ dựa vững chắc, chỉ sợ nửa bước khó .

      Trương thị cười , "Vân Cẩm lại là đứa biết mình, bây giờ xuất giá lại có thai, chỉ sợ quan tâm người nương này."

      Trương thị lại : "Mấy ngày trước ta thăm cha ngươi, quả là già ít, tóc bạc. Ngươi quay về xem sao?"

      "....." Vân Hoan chần chờ hồi mới : "Mấy ngày nữa , mấy ngày nữa ta thăm ông."

      Bắt đầu vào đông gió mang theo hơi lạnh thấu xương, nha dịch trông cửa nhà giam phủ nha Ung Châu chà chà chân, mắng: "Ông trời muốn giết người mà, mới vào đông lạnh như vậy, đông chết lão tử rồi!"

      chiếc xe ngựa chạy như bay, đến trước nhà giam lại thả chậm tốc độ, chậm rãi dừng lại, từ xe phụ nhân trẻ tuổi đội mũ che mặt bước xuống. Nha dịch mắng, trước mắt đột nhiên tối đen, ngẩng đầu lên nhìn thấy nam nhân mặt đen đứng trước mặt mình, câu thô tục lập tức dừng bên miệng, nam nhân mặt đen này vừa giơ tay chính là thỏi bạc.

      Mặt nha dịch nháy mắt nở hoa, lại nhìn nhìn phụ nhân đứng bên cạnh, trong lòng suy nghĩ phụ nhân này nhất định giàu cũng quý. Trông nhà giam lâu, gặp nhiều trường hợp như vậy, nghĩ nhất định là muốn gặp ai đó, vội cúi người hỏi: "Đại gia đây là muốn gặp phạm nhân nào? Cần tiểu nhân hỗ trợ gì?"

      "Ta muốn hỏi ngươi về người." Phụ nhân này đến gần, làn hương thơm ngát bay vào mũi, nha dịch cúi đầu dám nhìn thẳng nàng, nhưng trong lòng lại mắng thầm: "Mẹ, quả nhiên là phu nhân nhà giàu, ngửi cũng thơm. Nào có giống mấy nữ nhân lẳng lơ trong này, đám có dạng người, nhìn mất khẩu vị. Mấy ngày trước ngược lại có tốt đến đây, đáng tiếc mặt bị phá!"

      Trong lòng nghĩ vậy nhưng cũng dám lỗ mãng, thu tiền người ta, phải cung cấp chút phục vụ, vội vàng cẩn thận đáp: " biết phu nhân muốn hỏi ai?"

      "Mấy ngày trước có phải có nữ nhân lừa hôn bị đưa đến đây, người đó ở đâu?" Phụ nhân trẻ tuổi giọng hỏi.

      "Đúng là ở đây." Nha dịch đáp, "Vào đây mấy ngày, phu nhân muốn gặp nàng ta sao? Vậy tiểu nhân dẫn ngài..."

      "Người đó ở đây có tốt ?" Phụ nhân lại hỏi.

      Nha dịch cân nhắc ra nữ nhân đó và phụ nhân có quan hệ gì, nhất thời biết nên trả lời theo hướng tốt hay nên trả lời theo hướng xấu. Chân nhắc lát, nghĩ chắc là sai, vậy nên thành trả lời: "Mấy ngày trước bị đưa vào đây vết thương mặt nàng sinh mủ, mời đại phu xem cũng thấy tốt, nàng luôn hùng hùng hổ hổ, đập đầu vào vách tường nhà giam! Sau này hình như là còn sức nên thành hơn, chỉ là miệng cứ luôn muốn gặp nữ nhi, gặp được nữ nhi nàng được cứu...."

      "Còn nghĩ ai có thể cứu bà ta à?" Phụ nhân này lạnh lùng , lắc lắc đầu, "Có số người sợ là tự thân cũng khó bảo toàn, làm sao có thể bận tâm ả."

      "Phu nhân có muốn gặp nàng ?" Nha dịch lại hỏi.

      Phụ nhân lắc lắc đầu, xoay người liền , nam nhân mặt đen tiến lên lại cho nha dịch thỏi bạc, cười như cười : "Các huynh đệ ngày đêm canh giữ phạm nhân quá mức vất vả, chỗ bạc này là cho các huynh đệ mua rượu uống. Thuận tiện cũng cầu các vị huynh đệ chiếu cố tốt nữ nhân kia, đừng để ả ta chết là được. Nếu như miệng vết thương sinh mủ, ha ha, vậy kệ , dù sao cũng thể chỉ vì mình ả mà cả ngày làm phiền các huynh đệ mời đại phu vô dụng đúng !"

      Nha dịch chỉ cảm thấy cả người nam nhân đều là khí phách, nhìn lại gương mặt , lại càng thể là hắc đạo hay bạch đạo, tóm lại phải người tốt gì. Thỏi bạc nằm trong tay cũng cảm thấy nóng bỏng tay, nghe xong lời liền hiểu , nữ nhân kia biết đắc tội vị thần tiên nào, đây là muốn khiến nàng ta sống bằng chết.

      Nha dịch cũng là người gặp nhiều, con ngươi xoay vòng rồi gọi nam nhân kia, : "Vị đại gia này kiếm chỗ chuyện !"

      Nam nhân mặt đen dừng bước chân, nha dịch kéo sang bên, từ trong lồng ngực lấy ra phong thư, : "Đại gia biết nữ nhân này, vậy phong thư này liền nhờ đại gia thay chuyển cho... Nữ nhân này ngàn cầu vạn cầu, nàng ta là oan uổng, con rể nàng ta là đại nhân vật trong Kinh, nhờ chúng ta chuyển phong thư này cho con rể nàng để con rể đến cứu. Biển người mờ mịt, chúng ta đâu tìm con rể nàng ta đây! Đại gia ngài xem, thư này...."

      Nam nhân mặt đen cười nhạo tiếng rồi nhận lấy phong thư, lại lấy số bạc nhiều hơn thỏi bạc vừa nãy đua cho nha dịch, thấp giọng : "Làm phiền huynh đệ rồi!" xong xoay người liền .

      Nha dịch cười tủm tỉm sờ sờ bạc trong tay, lại sờ sờ cây trâm cài cuối cùng hôm qua Tô thị đưa, trong lòng vui đến nở hoa. Thủ hạ bên cạnh thấy, lên hỏi: "Đại đầu, phải chúng ta thay nữ nhân này tìm con rể, sau đó đổi khoản lớn sao?"

      Nha dịch vỗ đầu , mắng: "Ngươi ngu à! Nữ nhân này tội lừa hôn vô cùng xác thực, người con rể nào phí sức cứu nhạc mẫu như vậy! Trước mắt có khoản tiền lớn có thể lấy, vì sao lấy!"

      "Vậy giao đãi với nữ nhân đó thế nào..." Thủ hạ lại hỏi.

      Nha dịch lườm : "Nàng ta nhờ ta tìm người, ta có thể tìm, cũng có thể tìm thấy! là ngồi tù lao ba năm, nhưng là ngươi gặp được mấy phụ nhân có thể từ trong này ra?"

      Xe ngựa càng lúc càng xa, nha dịch phi ngụm: "Mẹ nó, kẻ có tiền đúng là tốt, tìm nữ nhân cũng cau người hơn bên ngoài!"
      Last edited by a moderator: 18/11/15
      Nga Nhi, sanone2112, KisaragiYue6 others thích bài này.

    4. cô gái bạch dương

      cô gái bạch dương Well-Known Member

      Bài viết:
      439
      Được thích:
      375
      Tô thiên lạc bị trừng phạt còn quá
      :die::die::die:tội nghiệp mẹ chị vân hoan wá
      :tungtung::tungtung::tungtung::038::038::038:truyện hay lắm gần hết rồi cố lên bạn nha

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,950
      Chương 81.

      Editor: Linh

      "Đại nãi nãi ngài xem!" Lão Phạm đưa bức thư trong tay cho Vân Hoan, Vân Hoan nhận lấy thư chỉ nhìn cái, cười : " ra ngươi cần mua phong thư này, đám nha dịch đó chưa hẳn để bụng thay bà ta tìm người."

      "Ta biết." Lão Phạm thấp giọng đáp, "Ta chỉ phòng trước, chặt đứt đường lui của bà ta thôi."

      ra hễ là nam nhân qua giang hồ, gặp qua chút mặt mũi đều biết, bất luận khi nào, nữ nhân tuyệt đối thể sa vào tù nhân, thành nữ tù, trinh tiết cũng còn. chút, ở đường bị cởi hết quần áo đánh đòn, bên ngoài gọi là đánh mông, tục chút, chính là cởi hết quần áo đánh đòn. Nặng hơn, chính là bị cởi quần áo diễu phố thị chúng, đám nam nhân canh giữ bên đường xem, xoi mói, có đôi khi cũng có nữ nhân xem, dù sao cũng là tù phạm, còn tôn nghiêm. Loại hình phạt này được gọi là 'bán thịt', còn bằng kỹ nữ, kỹ nữ còn có thể có áo trong.

      Mà vào đại lao càng thêm thảm thiếp - chỉ nghe qua nha dịch dâm ngoạn tù nhân cũng có người quản.

      người nam nhân biết được chuyện này cũng thôi, nhưng là hình như vị Tống đại nãi nãi này cũng biết chuyện này, vô cùng kinh ngạc.

      Lão Phạm khỏi nhìn Hướng Vân Hoan nhiều hơn hai lần, Hướng Vân Hoan lâm vào trầm tư.

      Nàng nhớ được mang máng, đời trước trong đại lao Ung Châu xảy ra chuyện lớn, nhưng cụ thể là chuyện gì nàng cũng nhớ . Lúc đó nàng cũng chỉ nghe người ta nhắc đến, nàng nghĩ chuyện này cách cuộc sống của mình quá xa, nên cũng để ở trong lòng.

      "Rốt cuộc là chuyện gì nhỉ...." Vân Hoan trầm ngâm , nghĩ mãi cũng nhớ được là xảy ra chuyện gì, dứt khoát nghĩ nữa. Đến lối rẽ, quẹo trái là đến chỗ Miêu Ngọc Tủy ở, quẹo phải chính là Hướng phủ. Vân Hoan chần chờ mãi, cuối cùng : "Lão phạm, đến chỗ Miêu Ngọc Tủy."

      Từ sau khi Vân Hoan chuyển ra khỏi Tống phủ, Miêu Ngọc Tủy cũng chuyển theo ra ngoài, tuy rằng Vân Hoan cũng từng mời nhưng Miêu Ngọc Tủy vẫn kiên trì muốn ở mình, sau này ngay cả nơi ở cũng là Triệu Du Hoán giúp nàng tìm. Tuy ngoài miệng Miêu Ngọc Tủy có vẻ rất ghét bỏ, nhưng dáng vẻ lại là rất hài lòng về nơi ở mới, còn đặc biệt mời Vân Hoan mấy lần.

      Vân Hoan mệt, nghĩ tìm Miêu Ngọc Tủy chuyện, nào biết mới đến cửa nhà Miêu Ngọc Tủy thấy Miêu Ngọc Tủy giơ chân đá Triệu Du Hoán ra xa. Triệu Du Hoán vậy mà tức giận, phủi phủi bụi ở mông, cười hì hì chào Vân Hoan, quay đầu lại với Miêu Ngọc Tủy: "Ngọc nhi, sáng mai ta quay lại thăm nàng!"

      "Ngọc..... Ngọc Nhi...." Vân Hoan bị kinh hãi, quay đầu thấy Miêu Ngọc Tủy xanh mặt lại muốn tiến lên đá Triệu Du Hoán, Triệu Du Hoán vừa cười vừa lùi về phía cửa, nháy mắt liền thấy bóng người.

      "A, Ngọc Nhi!" Vân Hoan nhanh chóng gọi tên mới này của Miêu Ngọc Tủy, Miêu Ngọc Tủy đen mặt, xoay người để ý nàng. Vân Hoan dỗ dành hồi Miêu Ngọc Tủy mới để ý đến nàng, Vân Hoan nghĩ "ngạo kiều ngạo kiều rồi;, trong lòng cười nở hoa, ngay cả khói mù Tô Thiên Lạc mang đến cũng hóa thành hư .

      Miêu Ngọc Tủy lại cố ý chọn đề tài khiến nàng khổ sở, mở miệng chính là: "Nghe vị di nương đặc biệt khiến người chán ghét của nhà ngươi bị nhốt vào trong lao? Nhốt hay lắm! Nữ nhân trong nhà giam người hung hãn hơn người, chừng ngày nào đó do khuôn mặt chiêu người chán ghét đó mà bị nhóm nữ tù cực kỳ hung ác đánh chết! Cho dù chết, cũng tiện nghi đám nha dịch
      sắc đảm che trời kia."

      "Cũng thể vậy, biết chừng ngày nào đó nhóm nữ tù này phấn khởi phản kháng đấy...." Vân Hoan híp híp mắt , đột nhiên con ngươi Vân Hoan sáng lên, nghĩ đến: đúng rồi, vượt ngục!"

      Chuyện này sở dĩ nàng hơi có ấn tượng chính là bởi vì tạo thành trận vượt ngục này chính là nhóm nữ nhân!

      Trước kia nàng nuôi ở khuê phòng nên có rất nhiều chuyện hiểu , sau này bị đuổi ra Tống phủ, nàng chạy khắp nơi mới nghe được rất nhiều chuyện thú vị, ví dụ như nha dịch trông coi lao ngục đối đãi những nữ tù này như thế nào.

      Hình như chính là đầu năm nay, trong đại lao Ung Châu xảy ra chuyện phạm nhân đánh chết nha dihcj, tập thể vượt ngục. Thánh thượng phái Vĩnh Bình vương và vị quan viên khác xuống dưới tra, lại tra ra chuyện làm cả nước ồ lên, đó chính là, đánh chết nha dịch thả phạm nhân chạy vậy mà lại là nhóm nữ tù phạm!

      Nguyên nhân cụ thể nàng cũng hỏi , sau này nhớ tới, chỉ phỏng đoán là nha dịch dâm ngoạn nữ tù, khiến nhiều người tức giận.

      Năm đó tấm tắc lấy làm kỳ, bây giờ Vân Hoan lại lo lắng: thời gian cụ thể phát sinh chuyện này nàng nhớ , nhưng nếu xảy ra, vậy phải là Tô Thiên Lạc thành công chạy trốn ư!

      Nàng mở miệng muốn hỏi lão Phạm, cân nhắc lts hỏi: "Lão Phạm, Đại Tề chúng ta từng phát sinh chuyện tù phạm vượt ngục chưa?"

      "Hàng năm đều phải phát sinh mấy lần!" Lão Phạm đáp, " loại là xảy ra đường áp giải tù nhân. Có đôi khi còn phải chết mấy tên nha dịch."

      Thấy Vân Hoan có chút lo lắng, cười : "Đại nãi nãi cứ việc yên tâm, Ung Châu chúng ta chưa bao giờ xảy ra loại chuyện này."

      Vân Hoan kêu rên tiếng, sợ là sợ chưa từng xảy ra đấy.

      Nhưng là phải làm sao bây giờ, nàng thế nào cũng thể chạy đến nha môn sắp có phạm nhân vượt ngục, mau mau canh giữ cẩn thận đúng ?

      Chỉ sợ nàng ra ai tin, có khi còn cho nàng là đồ điên đuổi đấy chứ!

      Vân Hoan chần chờ, nghĩ nghĩ là phiền lòng, đứng dậy với lão Phạm: "Chúng ta hồi phủ thôi."

      Miêu Ngọc Tủy còn muốn giữ lại, Vân Hoan như cười như nhìn bộ váy áo mới nàng mặc, tuy rằng mặc ở người nàng hơi có chút quỷ dị, nhưng xưa nay Miêu Ngọc Tủy chỉ mặc nam trang vậy mà hôm nay lại mặc nữ trang, xem ra cũng động tâm với người nào đó.

      "Ngọc Nhi, nàng mặc bộ váy này là đẹp!"

      Nàng xong, đợi Miêu Ngọc Tủy tức giận, nhanh chóng bước .

      Đáng tiếc xe ngựa chưa lăn bánh được mấy vòng đột nhiên dừng lại đường, nàng ở trong xe ngựa nghe thấy lão Phạm tức giận mắng: "Mẹ nó, đây là thế nào vậy!"

      Vân Hoan vén rèm lên thấy ở đầu đường có đám dân chúng chạy, vừa chạy vừa hô: " mau lên, giết người rồi!!"

      Đám người nhanh chóng chạy , đầu đường vốn náo nhiệt trong giây lát trở lên hỗn loạn, xe ngựa của nàng bị bao vây trong đám người, tiến lùi được.

      Lão Phạm tiến được lùi cũng xong, chung quanh đều là người, càng thể trực tiếp đá người ra để ngựa chạy, chỉ có thể dùng sức mạnh túm lấy người!" Đây là sao vậy?"

      "Ta con mẹ nó - đại gia ngài mau buông ta ra!" Người trẻ tuổi sợ đến mức mất hồn mất vía, mắng: "Đại lao đằng trước biết xảy ra chuyện gì, thả ra mấy tù nhân khát máu, thấy người là chém, có mấy người bị thương! Chúng ta lại chạy, chỉ sợ gặp tai! Ta con mẹ nó - đại gia ngươi mau buông ta ra !"

      Người trẻ tuổi luôn quay đầu lại nhìn, miệng lặp lặp lại câu kia, lại vừa quay đầu lại, chỗ cao nhìn tới đầu phố bên kia, chặn lại : "Ta thao chúng ta chạy nhanh , người đến rồi!"

      Lão Phạm theo tầm mắt nhìn qua, quả có thấy mấy người cầm đao gặp người là chém. Những người đó mặc dù phải lưng hùm vai gấu, nhưng mặt đều là sát khí, mấy người dân bị chém trúng, cả người đầy máu tươi, thậm chí còn có người cả người đầy máu nhưng vì sống sót mà vẫn tiếp tục chạy.

      "Mẹ nó, đám súc sinh này."

      Lão Phạm dòng máu nóng xông lên đầu, nhảy xuống xe ngựa liền bay về phía đám người, Vân Hoan há miệng muốn 'đừng ' cũng kịp, bóng dáng lão Phạm xa.

      Người trẻ tuổi vừa rồi thấy thế, 'ai nha' vỗ xuống đầu, : "Gia đinh nhà ngươi đầu óc có phải bị bệnh vậy! Phu nhân ngài mau chạy theo ta !"

      Vân Hoan vội vàng nhảy xuống xe ngựa, trái phải đều là người chạy, nàng cúi đầu nhìn váy mình, cũng sắp đến nơi, chạy cũng chạy được xa mà. Vừa mới cúi đầu người trẻ tuổi chạy ra, Vân Hoan vội xách váy chạy, sau lưng là hồi thanh chém giết, phía trước là đám người ra sức chạy trốn, trái tim nàng đập như trống: là sợ cái gì gặp cái đó! Vừa rồi còn nghĩ sắp xảy ra chuyện lớn, đảo mắt xảy ra trước mặt!

      Dưới tình thế cấp bách trí nhớ lại đặc biệt tốt, đời trước người thuyết thư còn mặt mày hớn hở : " là tiếc cho những dân chúng vô tội, trọn vẹn chết mười mấy người, chưa tính những người bị thương!"

      được trở thành 'dân chúng vô tội' đó đâu! Vân Hoan nghĩ, nào biết dưới chân bị vấp. Vân Hoan kêu rên tiếng: hôm nay là muốn nộp mạng ở đây rồi!

      Mắt thấy người sắp chạm đất, phía sau đột nhiên có đôi bàn tay ôm nàng lên ôm vào trong ngực. Vân Hoan 'a' tiếng, ngẩng đầu lên thấy đôi mắt tràn đầy lo lắng, lòng nàng rốt cuộc an định lại.

      "Trường Bình...."

      "Nàng ở đây đừng nhúc nhích, Triệu Nhị ngươi ở đây bảo vệ nàng!" Trường Bình trực tiếp tống nàng lên xe ngựa, cầm theo thanh kiếm liền về phía tù nhân.

      Vân Hoan nhìn lại, Triệu Du Hoán ngồi đằng sau, cười tủm tỉm nhìn nàng, thấy nàng cười : "Bộ váy áo mới hôm nay Ngọc Nhi mặc ngươi thấy sao. Ta đưa, đẹp ?"

      "Bây giờ đều khi nào rồi..." Vân Hoan nhịn được oán giận, lòng nóng như lửa đốt nhìn về phía Trường Bình.

      Triệu Du Hoán cười : "Ngươi đừng gấp. Chỉ là mấy tên du côn từ trong lao chạy ra, cha ta phái người đến đuổi, Sở Giang và Khinh Nam cũng đến, muốn chế phục bọn họ rất dễ dàng. Tống Trường Bình nhà ngươi.... Hừ, ta cũng đến gần được người , mấy phế vật này có thể làm gì được ?"

      Vân Hoan thế này mới yên lòng, lại nghe Triệu Du Hoán oán giận: "Lão tử hôm nay tâm trạng tốt đều bị phá hỏng. Đám nha dịch này đám thùng cơm, mấy phạm nhân cũng coi được. À đúng rồi, vị Tô di nương kia nhà ngươi hình như cũng chạy....."

      " phái người đuổi theo sao?" Vân Hoan mở miệng hỏi.

      "Lúc này tất cả mọi người đều đuổi theo phạm nhân nam, nữ tù dù sao cũng chạy nhanh, chậm rãi đuổi, có việc gì." Triệu Du Hoán đáp.

      "Vậy sao được!" Vân Hoan muốn chất vấn, Triệu Du Hoán 'ơ' tiếng, Vân Hoan vội vàng nhìn về phía Trường Bình. Lập tức cũng cả kinh: mấy kẻ điên này mình đấu lại Trường Bình, lúc này bao vây lấy .

      "Từ xưa cường sợ ngang, ngang sợ muốn mạng! Mấy người này quả nhiên muốn sống nữa!" Triệu Du Hoán mắng tiếng, lúc này rốt cuộc ngồi yên, vội vàng xuống xe ngựa chạy về phía Trường Bình.

      Vân Hoan lòng bàn tay đều là mồ hôi, xiết chặt khăn nhìn về phía Trường Bình: trong đầu chỉ nghĩ được: a di đà Phật, tuyệt đối thể lại xảy ra chuyện nữa.
      Last edited: 23/11/15
      Nga Nhi, Trâu, KisaragiYue3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :