1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Kiều nương y kinh - Hi Hành (C64) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,953
      23. Chương 16: Tiêu đầu
      (Tên chương ta hỏi GG dịch là khăn cột tóc, nhưng thấy liên hệ gì với nội dung nên để nguyên, bạn nào biết chỉ giáo dùm ạ)

      Trình đại phu nhân ưu sầu giảm, càng ngày càng sứt đầu mẻ trán.

      Bệnh Trình Tứ Lang ngày nặng hơn, đại phu mời đến ra vào như nước chảy, đến cuối cùng vú già nhắc nhở vẫn sớm chuẩn bị hậu .

      So với việc chi thứ hai chỉ có đứa con trai, đại phòng bốn con trai cũng ngại nhiều, gia sản nhất định có người mới có thể truyền thừa, mặc kệ con vợ cả hay thứ xuất chỉ cần họ Trình, liền đều là bảo bối của Trình Đại lão gia.

      Huống chi đứa con trai này là con vợ cả, nhi tử của Trình đại phu nhân, con bà luôn được sủng ái nhất.

      Trình Đại lão gia thở dài, Trình đại phu nhân lo âu sầu khóc, làm cho Trình gia dưới vẻ buồn rầu.

      Ngay cả Trình Lục Nương cùng Trình Thất Nương luôn luôn tranh cãi ầm ĩ mấy ngày nay cũng an ổn rất nhiều, tỷ muội tụ cùng chỗ hề cãi nhau, mà là lo lắng cho bệnh tình ca ca.

      Trong nhà huynh trưởng nhiều, các nàng dù là nữ tử tài hoa, nhưng gả các ca ca đều là chỗ dựa vững chắc của các nàng trong tương lai.

      " là ở ao sen gặp phải khách." Trình Lục Nương thấp giọng .

      Trình Thất Nương sợ tới mức ôm lấy Trình Ngũ Nương.

      "Là bệnh chứ, Lục Nương đừng hù dọa người khác." Trình Tứ Nương .

      " tốt như thế, đột nhiên bệnh thành như vậy?" Trình Lục Nương , "Tam ca , Tứ Lang là ở ao sen thấy mỹ nhân, mới biến thành như vậy."

      tới đây nàng hạ giọng.

      "Ao sen sao đột nhiên xuất mỹ nhân?" Nàng , "Trừ bỏ quỷ còn có thể là cái gì?"

      "Ta muốn ở tại ao sen!" Trình Thất Nương sợ tới mức hét lên tiếng, hô vú em khóc chạy .

      Trong phòng tỷ muội đều bị nàng làm hoảng sợ, Trình Thất Nương bị dọa chạy, trong phòng nhất thời im lặng, khí có chút quỷ dị.

      "Lá gan ." Trình Lục Nương , khoát tay, "Ta tìm mẫu thân."

      Nàng cũng đứng dậy rồi.

      Trình Tứ Nương cùng Trình Ngũ Nương liếc nhau.

      "Tỷ tỷ, chúng ta cùng nhau , hợp lực đẩy nhanh tốc độ, để giúp mẫu thân thêu bức trướng nhanh hơn ít." Trình Ngũ Nương .

      Trình Tứ Nương vội gật đầu.

      Nơi Trình Thất Nương ở nằm ở đường từ ao sen phòng mẫu thân nàng, Trình Lục Nương cũng lấy cớ giúp mẫu thân để ý việc nhà để qua nơi Trình đại phu nhân ở, Trình Tứ Nương Ngũ Nương hai tỷ muội ở cùng chỗ đến lúc sân đèn đuốc sáng trưng.

      Lơi đồn ao sen có quỷ càng đồn càng có nhiều người tin, nhóm tiểu nha đầu đều dám đến gần, khiến ao sen càng thêm vắng vẻ.

      Trình Đại lão gia cùng trình Nhị lão gia khó chịu thôi, đem những hạ nhân đồn đãi trách phạt đám, nhưng thể ngăn chặn, bọn họ cũng biết ngăn chặn cũng rất đơn giản, là bắt những nữ nhân trở về các viện cạnh ao sen ở, hai là Trình Tứ Lang khỏe lại.

      Với biện pháp thứ nhất, các lão gia mạnh mẽ ép buộc, nhưng các nữ nhân khóc thuận theo, thứ hai lại vô lực, trừ bỏ tìm kiếm đại phu tốt có biện pháp nào khác.

      "Tiểu thư, mọi người đều nơi này có chuyện ma quái."

      Bán Cần cẩn thận giúp đỡ Trình Kiều Nương ở ao sen, nhìn trái nhìn phải, là giúp đỡ Trình Kiều Nương, bằng là trốn sau lưng nàng.

      "Chúng ta từng đến câu cá rồi." Nàng , "Tiểu thư sợ sao?"

      "Sợ cái gì?" Trình Kiều Nương hỏi, "Quỷ sợ người tài mà."

      "Ai? Vì cái gì?" Bán Cần hỏi.

      Trình Kiều Nương im lặng khắc.

      Bán Cần biết đây là tiểu thư ở chuẩn bị chuyện, mang theo vài phần chờ đợi.

      " nữa, rất phiền toái rồi." Trình Kiều Nương cuối cùng .

      Bán Cần quyệt miệng.

      "Tiểu thư là ghét bỏ ta nên cho ta." Nàng .

      Chỉ hai câu này rốt cuộc làm nàng hoà dịu, khẩn trương như thế, sảng khoái vài bước, cao hứng chỉ vào núi đá.

      "Tiểu thư, cần câu của chúng ta còn ở nơi này!" Nàng kêu, cao hứng chạy tới trước.

      Trình Kiều Nương chậm rãi về phía trước, nhìn Bán Cần nhảy nhót.

      "Cũng phải." Nàng chậm rãi , " tại ta cảm thấy, lời nào, cũng rất tốt."

      cũng vậy, cũng vậy, cho nên, hay kỳ khác nhau.

      Trình Kiều Nương cầm cần câu ngồi xuống ở núi đá , nhìn mặt nước gợn sóng khôi phục phẳng lặng.

      Trong trí nhớ lập loè, dường như nàng thực chuyện cũng thực có thể , chỉ có vẻ như cũng khoái hoạt, miễn cưỡng tìm kiếm trong khối trí nhớ này trong lòng nổi lên chính là chua xót.

      "Tiểu thư, ánh nắng chiếu tới." Bán Cần vừa đùa nghịch hoa cỏ nhánh cây vừa , lấy tay che ánh nắng chói mắt.

      Trình Kiều Nương lúc này mới phát da thịt cực nóng sinh đau, nàng khỏi cũng nâng tay hơi hơi tránh né.

      Mọi người đều là quỷ sợ ánh nắng, nàng như vậy có phải hay chính là quỷ?

      Ánh nắng rồi đột nhiên biến mắt.

      "Tiểu thư, mang áo choàng vào ." Bán Cần , lấy ra áo choàng cho nàng đội, "Chờ lát nữa tắt nắng, chúng ta hãy trở về."

      Tuy sợ hãi ánh nắng như trước, nhưng thời gian nàng hoạt động bên ngoài càng ngày càng dài.

      Đây là tượng tốt, chứng minh thân thể của nàng càng ngày càng chuyển biến tốt.

      Trình Kiều Nương ừ tiếng, tiếp tục câu cá.

      Ao sen quả nhiên im lặng rất nhiều so với trước, nhưng cũng phải ai qua.

      Đó là nha đầu chừng mười bốn mười lăm tuổi, đến phía trước khúc ngoặt cũng dám nữa, để mâm lễ nặng trong tay xuống, mình cũng quỳ xuống.

      "Van cầu. . Buông tha. . Công tử. . ."

      Nha đầu run rẩy đốt vàng mã, tuy nhiên do sợ hãi tới cực điểm, càng muốn nhanh lên càng thấy lâu, càng ở lâu nha đầu lại càng cảm thấy nơi này lãnh cổ quái, cứ như thế tuần hoàn, nha đầu sắp bị dọa khóc lên.

      "Ngươi sao vậy?"

      đỉnh đầu truyền đến thanh.

      Tiểu nha đầu theo bản năng ngẩng đầu nhìn lại, đầu tiên lọt vào trong tầm mắt là bóng người đen tuyền, trong tay còn nắm cây gậy.

      "Quỷ….!" Tiểu nha đầu sợ tới mức hét lên tiếng, muốn chạy cũng chạy được, ngã ngồi dưới đất lạnh run.

      Bán Cần cũng bị dọa hét lên tiếng, ôm lấy Trình Kiều Nương.

      "Quỷ a!" Nàng cũng la, cũng thèm nhìn bốn phía xung quanh.

      Trình Kiều Nương đưa tay vỗ vỗ nàng, chỉ chỉ mình.

      Bán Cần lúc này mới giật mình.

      Hóa ra tiểu nha đầu là bị tiểu thư trùm áo choàng dọa tới.

      "Ngươi dọa chết chúng ta!" Nàng nhảy dựng lên hô, "Sao lá gan như vậy!"

      Chút quên mới vừa rồi mình cũng sợ tới mức ôm lấy Trình Kiều Nương.

      Tiểu nha đầu lúc này mới đánh bạo ngẩng đầu, thấy được tiểu nha đầu bình thường giống mình, còn sống.

      Nàng nhất thời thở phào, chăm chú nhìn lại, phát bóng người đen tuyền kia là đội áo choàng.

      "Các ngươi là ai vậy! Sao cố ý chạy tới dọa người!" Nàng cũng kêu lên, vừa sợ lại vừa ủy khuất.

      "Ta cùng tiểu thư ở trong này câu cá, ngươi đột nhiên chạy đến mới dọa người đấy." Bán Cần .

      Tiểu thư?

      Trong nhà các tiểu thư đều dám tới nơi này chơi, như vậy tiểu thư này là. . .

      "A là ngốc tử kia!" Nha đầu giật kêu.

      "Ngươi mới là ngốc tử!" Bán Cần lập tức phản bác .

      Nếu là ngày xưa nàng vốn là nha đầu bên người Tứ công tử, nàng tuyệt đối chút khách khí giáo huấn nha đầu quy củ này, nhưng lúc này nghĩ đến mệnh Tứ công tử được bao lâu, bệnh sắp chết, còn bằng ngốc tử đâu.

      Nhất là nghĩ đến mình, theo Tứ công tử nhiều năm như vậy, đột nhiên người còn, các nàng biết bị phái nơi nào, nhàn hạ mười ngón tay dính nước xuân thủy, ai còn có thể chịu được làm thô sứ nha đầu.

      Nha đầu trước mắt này, cho dù theo ngốc tử, nhưng ngốc tử ít nhất còn sống tốt, cũng cần lo lắng bị đuổi .

      Nha đầu ô ô khóc lên.

      Bán Cần có chút ngạc nhiên, mình mắng nàng khóc rồi?

      "Ngươi khóc cái gì? ngươi đừng khóc nữa." Nàng vội ,

      Nha đầu kia sau tiếng khóc là kìm chế nữa, càng khóc càng lớn tiếng.

      Bán Cần có chút lúng túng, quay đầu nhìn Trình Kiều Nương, Trình Kiều Nương đưa tay nhấc mũ trùm lên, nhìn nha đầu khóc.

      "Vấn đề thiếu cái ăn của chúng ta có biện pháp giải quyết rồi." Nàng nhìn về phía Bán Cần, thấp giọng .

    2. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      cang ngay cang hap dan nha.co len ban

    3. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      cang ngay cang hap dan nha.co len ban

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      24. Chương 17: Có cách

      Bán Cần đưa cái khăn cho nha đầu kia.

      " khỏe lại được?" Nàng hỏi.

      Nha đầu kia tiếp nhận khăn tay lau nước mắt, lau vài cái mới lấy lại tinh thần.

      Đây là khăn tay của nha đầu nhà ngốc tử, mình dùng liệu có biến ngốc?

      Chỉ là ý tốt của người khác cũng thể ném trước mặt, nha đầu nắm khăn trong tay, dùng sức nuốt lệ.

      "Cũng phải là được." Nàng , "tuy rằng lão gia cho , còn thỉnh các đại phu đến, nhưng các đại phu đến đây ngay cả thuốc thang cũng kê, phu nhân khóc đến chết sống lại rồi."

      Bán Cần ừ tiếng.

      "Tứ công tử là xảy ra chuyện gì? tốt sao chỉ sau ngày liền bị?" Nàng tinh tế hỏi.

      Đối mặt với người lạ, nha đầu ngược lại buông lỏng, nhất nhất trả lời.

      "Sắc mặt lúc ban đầu là hồng sau lại biến thành trắng?" Bán Cần dẫn dắt nàng xác nhận.

      "Đúng vậy, vốn tưởng rằng là nóng lên, tưởng bị gió lạnh nên cho thuốc thoát mồ hôi, kết quả sau khi đổ mồ hôi, lại dừng lại được, quần áo như bị nhúng ướt, phải đổi liên tục." Nha đầu .

      Nàng tới chỗ này, ngừng lại, nhìn người ngồi ở núi đá còn mang theo áo choàng, im lặng giống như tượng đá bình thường.

      "Nàng. ."Nàng đưa tay chỉ chỉ, hỏi Bán Cần , "Ngồi như vậy việc gì à? ngươi đưa nàng trở về sao?"

      Đưa nàng trở về, tiểu thư sao còn giúp cho Tứ công tử của các ngươi chữa bệnh?

      Trong lòng Bán Cần thầm, ở trong phúc mà biết.

      " sao, tiểu thư nhà ta thích ngồi như vậy." Nàng , thúc giục nha đầu kia, "Sau đó sao? Còn có bệnh trạng gì?"

      Ngốc tử cũng phải chính là ngu si ngồi ăn ăn ngủ ngủ, nha đầu cũng mặc kệ rồi.

      "Sau đó người liền hồ đồ, lúc nóng lúc lạnh, miệng mê sảng." Nàng tiếp, tới đây lại nhịn được rơi lệ, "Tứ công tử của chúng ta là mỹ thiếu gia, đảo mắt liền giống bình thường. . ."

      Có đẹp hay đều bằng ăn ngon, Bán Cần cũng ra, vội cắt ngang lời nàng.

      "Đại phu xem lại sao?" Nàng hỏi.

      Nha đầu kia muốn mình kể lại?

      Nha đầu của Tứ công tử có chút nghi hoặc nhìn Bán Cần.

      "Nếu là bệnh, dù sao các đại phu cũng phải là bệnh gì chứ+?" Bán Cần vội , "Sao có thể chút phương pháp cũng chưa đưa ra, chắc là đại phu y thuật kém?"

      "Nhiều đại phu, cũng thể y thuật đều kém." Nha đầu phản bác, gắng nhớ lại, tiếp, " là ưu tư quá độ, thương não, tổn hại tâm. . . Còn, còn, bị thương cái gì can tỳ . . . Tóm lại nội tạng đều bị thương, nhưng làm gì sao lại bị thương nội tạng được?"

      Trình Kiều Nương nghe đến đó đứng dậy.

      Nha đầu kia hoảng sợ.

      "Nàng cử động rồi!" Nàng bật thốt lên.

      "Tiểu thư nhà ta là người, đương nhiên phải cử động rồi!" Bán Cần mất hứng .

      Nha đầu có chút ngượng ngùng.

      "Tiểu thư muốn về rồi sao?" Bán Cần hỏi, mang theo vài phần ý vị thâm trường.

      "Ừ." Trình Kiều Nương .

      "Nàng chuyện rồi!" Nha đầu kia lại cả kinh kêu lên, chỉ vào Trình Kiều Nương, vẻ mặt thể tin.

      "Này, tiểu thư nhà ta cũng phải câm điếc!" Bán Cần thực mất hứng, những người này sao sau lưng xem thường tiểu thư!

      Nha đầu tò mò đánh giá Trình Kiều Nương, chỉ tiếc bị che bởi áo choàng nhìn thấy mặt.

      Nghe ngốc tử đều là bộ dạng miệng méo mắt lé.

      Bán Cần hiểu ám chỉ của Trình Kiều Nương, chịu đựng mất hứng giữ chặt nha đầu kia.

      "Tỷ tỷ, ta có câu biết có nên ." Nàng .

      " cái gì?" Nha đầu hỏi.

      Bán Cần nhìn nhìn bốn phía, lôi kéo nha đầu kia tránh ra vài bước.

      "Ta có phương pháp, có thể cứu mệnh Tứ công tử." Nàng thấp giọng .

      "Cái gì?" Nha đầu kinh ngạc kêu lên.

      Bán Cần vội bảo nàng giọng.

      "Ngươi đừng kêu." Nàng .

      "Ngươi đúng hay sai vậy?" Nha đầu tỉnh táo lại, hỏi, "Ngươi, ngươi. .. Ngươi biết xem bệnh à?"

      Khi đó tiểu thư thể ra cửa, thể tự mình khám cho người bệnh, đường , toàn bộ nhờ nghe bệnh.

      Nàng ở đường hỏi thăm nghi nan tạp chứng sau đó trở về lại với tiểu thư, tiểu thư dựa vào đó quyết định có thể trị hoặc là thể, sau đó nàng gặp ra mặt, ở đường ngẫu nhiên gặp người nhà bệnh nhân, dựa vào miệng lưỡi của mình để đem người bệnh về đến nhà chữa trị.

      Đối với những hoài nghi này, Bán Cần thực thông thạo rồi.

      "Sao ta biết xem bệnh được." Nàng cười , "Ngươi có biết, ta lớn lên trong đạo quán."

      Ngốc tử bị dưỡng ở trong đạo quán, người trong nhà ai cũng biết, nha đầu kia gật gật đầu.

      "Các đạo trưởng trong đạo quán y thuật đều cao siêu, ta thấy các nàng trị bệnh giống thế, rất linh nghiệm, tin ngươi cứ Tịnh Châu hỏi chút." Bán Cần còn .

      Cách xa vạn dặm ai đến hỏi được a.

      Nha đầu nửa tin nửa ngờ.

      "Ta về viết phương thuốc cho ngươi, ngươi có thể thử lần." Bán Cần .

      Nha đầu chuyện.

      "Ngươi có phương thuốc, sao cho lão gia phu nhân?" Nàng hỏi.

      "Ta phải đại phu, lại là. . . nha đầu." Bán Cần , mắt nhìn Trình Kiều Nương còn đứng bên núi đá, mang theo vài phần ý cười , "Lão gia phu nhân sao tin ta, ngươi giống với họ, ngươi là người hầu hạ bên Tứ công tử từ , tình cảm thể so người khác, bằng , ngươi cũng trộm chạy đến nơi đây để van cầu thần rồi."

      Nha đầu bị nàng nội tâm rầu rĩ, chủ động nắm tay Bán Cần lắc lắc, đôi mắt đỏ lên.

      "Tỷ tỷ ngươi cứ cầm dùng, nếu Tứ công tử dùng tốt được, ngươi cứ việc chỉ ra ta nhận tội." Bán Cần , cầm tay nha đầu kia, "Nếu Tứ công tử may mắn khỏe lại rồi, tỷ tỷ, đây là lòng của ngươi thành phúc báo, quan hệ gì với ta."

      Nàng tới đây nắm tay nha đầu kia, thâm ý gật đầu.

      Trị khỏi cho Tứ công tử có nghĩa là gì, trong lòng nha đầu kia so với ai khác đều ràng, ánh mắt nàng khỏi sáng lên.

      Với thân phận của nàng kết quả tốt nhất là được Tứ công tử thu phòng, dù nửa vận khí còn còn phụ thuộc vào tính tình Tứ phu nhân tương, nhưng nếu mình có ân cứu mạng đối với Tứ công tử , chuyện đó quan trọng nữa rồi!

      Nha đầu thở dồn dập đứng lên, tay nắm Bán Cần cũng bất tri bất giác dùng sức.

      "Tốt lắm, ta liền tạm thời thử lần." Nàng .

      Bán Cần gật gật đầu.

      "Ngươi ở chỗ này chờ ta, ta trở về viết liền đưa tới cho ngươi." Nàng .

      "Ngươi nhanh lên." Nha đầu thúc giục .

      Bán Cần theo tiếng ừ, vội vàng xoay người, xoay người liền hướng Trình Kiều Nương le lưỡi đắc ý làm mặt quỷ.

      Trình Kiều Nương ở dưới áo choàng khóe miệng hơi hơi lên độ cung.

      Thẳng đến khi rảo bước tiến về sân, Bán Cần mới dám chuyện.

      "Tiểu thư, có thể trị sao?" Nàng hỏi.

      Trình Kiều Nương liếc nhìn nàng cái.

      Bán Cần liền hắc hắc le lưỡi cười.

      "Nên đánh, tiểu thư có thể trị nhất định có thể trị." Chính nàng cười .

      Trình Kiều Nương ngồi xuống, Bán Cần lấy mài mực, cầm giấy bút, chuẩn bị ghi chép phương thuốc.

      "Nhưng mà, tiểu thư." Bán Cần vẫn là nhịn được , "Việc tốt như vậy, cấp cho nha đầu kia? chúng ta tự với lão gia, phu nhân, làm cho lão gia phu nhân tin ta, phải rất tốt ư?"

      " phải." Trình Kiều Nương .

      "Vì cái gì?" Bán Cần hỏi, nàng biết nếu mình hỏi, tiểu thư nhất định chuyện.

      "Bởi vì có số việc làm so với dễ dàng hơn." Trình Kiều Nương .

      Đúng là như thế , Bán Cần nhìn tiểu thư bật cười, tiểu thư đều là lời .

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,953
      25. Chương 18: Đút thuốc

      Ban ngày, người tới viện Trình Tứ Lang nhiều như buổi tối.

      Trình đại phu nhân khóc mệt lả, cũng phải cho thuốc uống, bị Trình Đại lão gia ép về nghỉ ngơi.

      Đại phu ở phụ cận đều mời đến, các đại phu ở xa còn đường, phương pháp có thể sử dụng đều dùng, giờ chỉ đành nghe theo mệnh trời thôi.

      Ở cửa nách, phụ nhân đưa bọc giấy cho nha đầu.

      "Xuân Lan, ngươi muốn làm như vậy à?" Phụ nhân lại giữ chặt tay nàng thấp giọng hỏi, khuôn mặt khẩn trương.

      Xuân Lan gật gật đầu.

      "Vạn nhất. . ." Phụ nhân run giọng , "Dù các nàng nhận tội, nhưng tội danh mê hoặc hại chủ ngươi cũng trốn thoát."

      "Nương, đừng lo lắng, lúc con đút thuốc, nha đầu kia cũng đến, đến lúc đó xảy ra chuyện, người khác có hỏi đến, chỉ là nàng thừa dịp chúng ta chú ý hạ thuốc, quan hệ gì với chúng ta." Xuân Lan thấp giọng , "Phương thuốc nương bốc chưa?"

      "Bốc rồi." Phụ nhân gật đầu , "Ta hỏi qua người ở hiệu thuốc bắc, phương thuốc này từng dùng, gì lạ."

      "Nàng là cái gì liền là cái đó ." Xuân Lan .

      Phụ nhân sắc mặt do dự.

      "Nàng vì cái gì giúp ngươi?" Nàng thấp giọng hỏi, "Đối với nàng chút ưu đãi nào?"

      Xuân Lan nhếch miệng.

      "Sao ưu đãi? Chẳng qua nàng ta cũng muốn có đường lui." Nha đầu thấp giọng , " theo ngốc kia tử có thể có cái tiền đồ gì, lần này giúp con, vạn nhất thành, đời này con đều nhớ ân tình của nàng, ngoài ra cha mẹ cũng lén chăm sóc nàng nhiều hơn, tâm tư này của nàng con nắm ."

      Phụ nhân gật gật đầu.

      "Nương, con phải rồi." Xuân Lan .

      "Còn có mặt nạ này. . ." Phụ nhân vội thấp giọng , lấy trong tay áo rộng thùng thình ra cái bọc. "Mua rồi ở cửa hàng đường có cái." Nàng .

      Xuân Lan đưa tay tiếp nhận,

      Phụ nhân dùng sức nắm tay nữ nhân cái, mới luyến tiếc buông ra, sắc mặt lo lắng nhìn nữ nhân vào.

      Xuân Lan ngồi ở bên trong căn phòng nhìn ấm thuốc sôi ùng ục ùng ục, nghe trong viện có chút náo nhiệt, tim đập dồn dập, đứng lên qua xem, quả nhiên thấy nha đầu thăm dò trong viện .

      "Ngươi làm sao?" Có nha đầu thấy được hỏi.

      "Tiểu thư nhà ta để cho ta tới thăm Tứ công tử." Bán Cần .

      Từ lúc Tứ công tử bệnh người tới thăm rất nhiều, huynh đệ bọn tỷ muội mặc dù thể ngày ngày đều đến, nhưng đều phái nha đầu lại đây.

      Đây là nha đầu của tiểu thư nào.

      "Sao trước kia chưa thấy qua?" Nha đầu kia hỏi.

      Bán Cần chưa trả lời, Xuân Lan bưng thuốc từ trong phòng ra rồi.

      "Hạ Cúc, giúp ta xem bếp lò chút." Nàng .

      Nha đầu kia liền theo tiếng vâng, ném Bán Cần ở đó hỏi nữa.

      "Ta đến giúp tỷ tỷ." Bán Cần vội vài bước cười .

      Xuân Lan ừ tiếng, hai người trước sau vào phòng.

      "À, đúng rồi, ngươi giúp ta xem chút, ta lấy chén." Xuân Lan vừa mới tiến còn thêm, xoay người ra, đến phòng bếp dạo qua vòng, cùng nha đầu xem bếp lò hai câu.

      Nhìn thấy dáng vẻ Xuân Lan khẩn trương cẩn thận, ở trong phòng Bán Cần bĩu môi.

      Có cái gì khẩn trương, đơn thuốc tiểu thư kê người chết cũng có thể cứu sống, cái bệnh tương tư tính cái gì.

      Nàng mang theo vài phần thoải mái đánh giá phòng ở.

      Trình gia cũng phải chỉ có tiền thôi đâu, phòng ở này liền tuyệt bủn xỉn, tầm mắt nàng chuyển tới giường, nhịn được a tiếng.

      Xuân Lan cùng hai nha đầu khác rảo bước tiến đến, bị nàng dọa hoảng sợ.

      " giọng đó." Bọn nha đầu trách mắng .

      Bán Cần đưa tay che, nhìn thấy người giường.

      Là vị công tử này a!

      Đồng thời vừa vui sướng.

      Tiểu thư quả nhiên đúng, là công tử bên đại phòng Trình gia .

      Trong phòng tình cảnh bi thảm, nha đầu này lại vui vẻ ra mặt, mấy nha đầu thực mất hứng.

      "Ngươi trở về , đại phu , công tử chúng ta phải nghỉ ngơi." Các nàng .

      Bán Cần vâng rồi quay .

      "Là nha đầu của tiểu thư nào, sao quy củ như vậy." Bọn nha đầu thấp giọng nghị luận mang theo bất mãn.

      Lần này, đối với nha đầu này khẳng định ấn tượng khắc sâu rồi.

      Xuân Lan cho rằng phản ứng mới vừa rồi của Bán Cần là cố ý làm, như thế có thành ý, trong lòng nàng đối với phương thuốc này càng thêm chắc chắc vài phần.

      "Đỡ công tử ngồi lên đút thuốc ." Nàng .

      Trình Tứ Lang bị nâng dậy, người lả thể mở mắt, miễn cưỡng có thể đút thuốc vào.

      Bóng đêm dần dần buông xuống, Trình Tứ Lang giống như người chết bình thường nằm ở giường.

      Bởi vì nghe đồn chuyện ma quái, tới buổi tối nha đầu trong phòng đều thực sợ hãi, có thể trốn ra ngoài liền trốn ra ngoài, thanh càng phát ra có vẻ u u.

      Xuân Lan đứng ở bên giường, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi, thân mình cũng nhịn được phát run.

      Thuốc muốn uống xong rồi, có được hay , liền xem buổi tối này biết.

      Thành hay bại cả đời này đều ở trong tối nay.

      "Công tử, công tử." Xuân Lan thấp giọng kêu, "Công tử, ta đến thăm người."

      Trình Tứ Lang vẫn cảm thấy mệt chết , mệt đến đứt hơi, nhưng làm được, chỉ lâu bị đút chén thuốc, cảm giác mệt mỏi giảm bớt rất nhiều, lại mà tứ chi lại vô lực, cả người đều giống như phải của mình.

      Bên tai tiếng kêu càng ngày càng ràng.

      "Công tử. . Ta đến thăm người."

      Đến thăm ta? Là ai đến thăm ta?

      Trình Tứ Lang dùng sức muốn mở mắt, giống như ngày xưa muốn làm như vậy, chỉ lúc này đây, thế nhưng mở ra.

      Đèn đêm mơ màng, tầm mắt mơ hồ.

      "Công tử!"

      thanh này rồi đột nhiên tăng lớn, cũng làm cho mắt Trình Tứ Lang tập trung nhìn chỗ, cái mặt quỷ xanh lè tiến gần sát lại.

      Trình Tứ Lang bị dọa kêu to tiếng, trợn trắng mắt ngất .

      Biết được bên Trình Tứ Lang ổn, Trình nhị phu nhân vội qua, Trình Thất Nương ôm cánh tay của nàng cho .

      "Mẫu thân, có quỷ a có quỷ a, người cần ." Nàng khóc hô.

      Trình nhị phu nhân vừa bực vừa bất đắc dĩ, cũng còn sức làm yên lòng nữ nhi, chỉ đành cho nhóm vú già trong nhà có thể tới được đều ở lại đây cùng Trình Thất Nương.

      Quýnh lên tới ngoại viện Trình Tứ Lang, chợt nghe thấy tiếng khóc bên trong.

      " được?" Nàng tự nhủ, trong lòng lộp bộp.

      Giờ đây con cái khó nuôi, lại là đứa con lớn như vậy nếu qua được, trong lòng toàn gia thực như mất miếng thịt rồi.

      Trình nhị phu nhân rảo bước tiến lên phòng ở, Xuân Lan quỳ mặt đất khóc lạnh run.

      "Ngươi đến cùng sao lại thế này? Thứ này từ nơi nào đến! ngươi muốn làm cái gì!" Trình Đại lão gia quát, đưa tay ném vật xuống đất.

      Mặt nạ rơi mặt đất nứt toác ra, mặt Xuân Lan phát đau.

      Xuân Lan khóc dập đầu.

      Tiếng khóc nháo của Trình đại phu nhân truyền đến bên ngoài. Đây là làm sao vậy? Trình nhị phu nhân có chút khó hiểu

      "Sao lại liên can đến Đại phu nhân?" Trình Đại lão gia cả giận.

      Bên này đứa con còn chưa biết tốt xấu, thê tử lại nháo, trong nhà liền chịu nổi nữa!

      "Chẳng lẽ phải chờ con ta chết ngay cả gặp mặt lần cuối cũng thể gặp ngươi mới an tâm sao?" Trình đại phu nhân khóc bị vú già nâng tiến vào, hữu khí vô lực kêu.

      Trình nhị phu nhân vội qua khuyên giải an ủi, Trình đại phu nhân khóc bị nâng đến bên giường Trình Tứ Lang.

      " việc gì việc gì, ngươi đừng nghĩ lung tung." Trình Đại lão gia .

      Trình đại phu nhân nhìn thấy đứa con giường vẫn nhúc nhích mặt như giấy vàng.

      "Con a, ngươi đừng dọa ta. . ." Nàng cuống lên khóc hô.

      còn chưa dứt lời, Trình Tứ Lang ai u tiếng.

      "Làm ta sợ muốn chết!" la lớn, bị Trình đại phu nhân nhất đè, tức bật dậy.

      Trình nhị phu nhân cùng với vú già gần đó đều kinh ngạc kêu tiếng, ngã về phía sau.

      Dọa chết người!

      Biến cố này đột nhiên làm cho người trong phòng đều dại ra.

      Trình đại phu nhân ngơ ngác nhìn đứa con ngồi.

      "Con a, ngươi.. Ngươi. . ." Nàng run giọng ra lời.

      Trình Tứ Lang tuy rằng sắc mặt trắng bệch, nhưng ánh mắt còn vô thần nữa, chẳng qua chịu được mẫu thân đè nên hét tiếng lại ngã xuống.

      Xuân Lan vẫn quỳ mặt đất đứng bật dậy.

      Ông trời ơi! Ông trời ơi !

      tốt lắm! tỉnh!

      Phương thuốc này là !

      Nàng đụng phải đại vận rồi!

      "Công tử, công tử, " Xuân Lan vội chạy qua, quỳ gối bên giường lên tiếng khóc lớn, "Người quả nhiên tỉnh! Nô tì chết cũng cam tâm!"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :