1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Độc hậu trùng sinh, nàng thê hung hãn của lãnh vương phúc hắc - Thu Thủy Linh Nhi (117/162)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Độc hậu trùng sinh, nàng thê hung hãn của lãnh vương phúc hắc

      Tác giả: Thu Thủy Linh Nhi

      Editor: Saly85

      Độ dài: 162 chương

      Loại: Sủng, hài, HE

      Nguồn: sưu tầm


      Giới thiệu:


      " nương, lần này lại là trùng hợp sao?"

      Phá hủy đàn của , đoạt của ngọc, trộm sủng vật của , bây giờ còn dửng dưng ngâm mình ở trong nhà của , hành vi khiêu khích năm lần bảy lượt như thế, ước chừng cũng chỉ có đệ nhất thế gia công tử, Cơ Hoa mới có thể bình tĩnh như thế.

      Hạ Lan Tuyết lau mặt, bày ra tư thái kiều kiều tiếu tiếu đến, "Nếu như ta là trùng hợp, ngươi tin sao? A..."

      A tiếng, cả người nàng bay lên trời, bị diêm vương mặt lạnh này quăng ra ngoài.

      Sau đó, Hạ Lan Tuyết rất bực mình, đồ nam nhân keo kiệt!

      Thế nhưng, sống hai đời, nàng cũng tin trị được diêm vương mặt lạnh này.

      - -

      Đúng vậy, Hạ Lan Tuyết trùng sinh rồi.

      Kiếp trước, nàng là nữ nhân cực độ cường thế.

      Thiếu niên tang mẫu, mình nàng chống đỡ gia nghiệp to lớn mà mẫu thân để lại, bằng sức mình, phụ trợ tên nam nhân nhát gan nhu nhược kia, leo lên ngôi vị hoàng đế chí tôn, nàng là hoàng hậu.

      Ai ngờ bệnh nặng giờ phút hấp hối, ngoài ý muốn phát hoàng thượng và thứ muội ở cùng phòng.

      Hoàng thượng chó cùng rứt giậu đâm chết nàng.

      Du hồn bồng bềnh, nhìn thấu lòng người dễ thay đổi, nhân tính dối trá.

      Trùng sinh trở về, nàng thu lại sắc sảo, tình nguyện bình thản.

      Kệ nó là gia đấu, cung đấu, hay gà đấu cẩu đấu, ai đấu ai!

      Nàng chỉ lòng sống vì chính mình!

      Nhàn rỗi dưỡng dưỡng hoa trêu chọc chim, thưởng thức mỹ thực, ui, thuận tiện ngắm mỹ nam, có lợi cả người.

      Chỉ là, Cơ Hoa , ngươi nên như vậy già mồm? Kiếp trước đánh gẫy chân, ngươi còn muốn đổ thừa kẻ ăn xin đuổi theo sau mông bổn tiểu thư, đời này, bổn tiểu thư đánh ngươi mắng ngươi, lòng đối với ngươi tốt, ngươi còn muốn chạy?

      Ngươi thích cứng thích mềm, kia bổn tiểu thư cũng liền khách khí!
      AELITA, song ngư, tú cầu8 others thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 01: Cầu phúc

      Đêm khuya, trong nội cung Phúc Ninh tiếng mõ báo canh lại vang lên, hòa cùng tiếng niệm kinh, chỉ giống từng đạo ma chú, chui thẳng vào não người.

      Lúc này, Hạ Lan Tuyết cố hết sức mở mắt.

      Ánh nến mờ nhạt chiếu lên gương mặt tái nhợt của nàng.

      Cung điện rộng lớn như vậy, chỉ có mình nàng.

      "Đàn hương." Nàng cố ngồi dậy, nhưng toàn thân còn chút hơi sức.

      Cũng may, đúng lúc Đàn Hương quay lại, nghe thấy thanh rất giống như là ảo giác, gấp rút đến cạnh giường, "Nương nương, ngài tỉnh?"

      "Ừm." Hạ Lan Tuyết suy yếu nhìn nàng, hỏi, " tại giờ gì? Hoàng thượng đâu?"

      " giờ sửu khắc rồi, nương nương, ngài cảm thấy như thế nào? Có muốn nô tỳ gọi thái y đến hay ?" Đàn hương xem sắc mặt nàng cực xấu, căng thẳng .

      " cần." Hạ Lan Tuyết nhàng lắc đầu.

      Thân thể này của nàng nàng biết rất ràng, chỉ sợ đại nạn đến.

      Nàng sợ chết, cả đời này mặc dù ngắn ngủi, lại hưởng hết vinh hoa, có được tình , có nữ nhân nào may mắn hơn so với nàng.

      Chỉ là, thời gian vui vẻ lúc nào cũng quá ngắn ngủi, ngắn đến nỗi nàng chưa kịp sinh con cho .

      "Hoàng thượng ở đâu?" Vừa nghĩ tới nam nhân mình sâu sắc kia, Hạ Lan Tuyết ánh mắt tro tàn lại khôi phục chút tức giận, thậm chí phi thường sáng trong.

      Đàn hương nhìn nhưng trong lòng tim đập thình thịch, có cảm giác điềm xấu lan khắp toàn thân, làm cho nàng thanh đều phát run, "Nô tỳ tìm hoàng thượng ngay."

      "Đừng." Nghĩ đến mấy ngày này mình bệnh nặng, Nam Cung Khế cơ hồ cực nhọc ngày đêm, yên ổn nghỉ ngơi luôn chiếu cố nàng, Hạ Lan Tuyết ngoài cảm động, lại rất đau lòng.

      "Bản cung tại cảm thấy thân thể lanh lẹ ít, ngươi đỡ Bản cung ngồi dậy." Nàng nghĩ tự mình tìm Nam Cung Khế, muốn cho kinh hỉ.

      "Nương nương thể." Đàn hương hề nghĩ ngợi liền cự tuyệt.

      Hạ Lan Tuyết thần sắc lạnh lẽo, "Đỡ Bản cung đến."

      Thanh mặc dù yếu, nhưng uy nghiêm khí thế vẫn như trước.

      "Vâng." Đàn hương tim run lên, vội vàng khom người đến đỡ.

      Rời giường, mặc quần áo, rửa mặt, Hạ Lan Tuyết lại ngoài ý muốn chút cảm thấy khó chịu, nhất là nhìn mỹ nhân trong gương đồng, nàng có loại ảo giác, nàng phải sắp chết, mà là lành bệnh.

      Vịn Đàn Hương, từ từ ra cửa, thanh giống như ma chú kia lại vang lên, nàng khỏi nhíu mày, hỏi, "Bên ngoài là thanh của cái gì?"

      "Đây là?" Đàn hương chần chờ cái chớp mắt, mới chi tiết , "Nhị tiểu thư mời tăng nhân của chùa Thiên Lộc, niệm kinh cầu phúc cho nương nương."

      "Chi Nhi đến đây?" Hạ Lan Tuyết thần sắc dừng chút, khẽ gật đầu.

      "Vâng." Đàn hương rũ xuống rèm mắt, khẽ hừ .

      Hạ Lan Tuyết có chút dừng lại, thở dài , "Làm khó nàng có lòng, những năm này Bản cung sơ sẩy nàng, đến bây giờ cũng chưa thể tìm được cho nàng ấy cửa hôn tốt."

      "Nương nương." Đàn hương nghe vậy cảm thấy đau xót, lại nghẹn ngào khó tả.

      Có mấy lời, còn là chôn chặt ở trong lòng cả đời.

      " thôi, Hoàng thượng ước chừng ở ngự thư phòng phê duyệt tấu chương, những ngày này, bởi vì bản cung bệnh, cũng rảnh xử lý chính vụ." Hạ Lan Tuyết phối hợp , ở trong mắt nàng, Nam Cung Khế trong thế giới ngoại trừ nàng liền là quốc rồi.

      Nhưng mà, phí sức đến ngự thư phòng, lại tìm được Nam Cung Khế.

      Hạ Lan Tuyết rất là thất vọng, vịn Đàn Hương trở về, đột nhiên nghĩ đến muội muội Hạ Lan Chi, liền hỏi, "Chi Nhi tại ở nơi nào?"

      "Nhị tiểu thư theo các tăng nhân vì nương nương niệm kinh cầu phúc." Đàn hương trả lời.

      Hạ Lan Tuyết chóp mũi đau xót, "Vậy, mang Bản cung tìm nàng."

      đời này, ngoại trừ Nam Cung Khế, người nàng thương nhất chính là muội muội này rồi.

      Lần nữa trở lại Phúc Ninh cung, biết được Hạ Lan Chi ở thiên điện mình vì nàng niệm kinh cầu phúc, cũng cho người thông truyền, Hạ Lan Tuyết liền vịn Đàn Hương trực tiếp .

      Khói hương lượn lờ, tụng kinh thành kính, nhưng mà, trong đại sảnh thiên điện chỉ có hai nha hoàn thiếp thân của Hạ Lan Chi, cũng thấy bóng dáng Hạ Lan Chi.

      Mà hai nha đầu này, sau khi nhìn thấy Hạ Lan Tuyết, vẻ mặt như nhìn thấy quỷ, song song ngồi bệt mặt đất.

      Hạ Lan Tuyết ngưng mi vui, "Nhị tiểu thư của các ngươi đâu?"

      "Nhị tiểu thư nàng..." Xạ Nguyệt ánh mắt tránh né, nơm nớp lo sợ trả lời ra.

      Ấp Nguyệt cơ trí , lập tức ổn tâm tình, quỳ trả lời, "Nhị tiểu thư mới ra ngoài , bảo là muốn xem nương nương ngài. Nương nương, lúc ngài tới có gặp sao?"

      "A, có lẽ là bỏ lỡ." Hạ Lan Tuyết nghĩ tới mình là theo ngự thư phòng bên kia đến, nên cùng với muội muội kém, liền vịn Đàn Hương định rời .

      Tuy nhiên, xoay người trong chớp mắt, đột nhiên nghe thấy giọng bén nhọn pha lẫn hoan dục của nữ tử từ trong điện truyền ra.


      Chương 2: Đánh vỡ.

      Thanh kia đúng là Hạ Lan Chi , nhưng hiển nhiên, bên trong chỉ có mình nàng ta.

      Hạ Lan Tuyết là người từng trải, dựa vào đạo thanh vừa rồi cũng đoán được bên trong có chuyện gì phát sinh.

      Nếu là Hạ Lan Chi tuổi , phát sinh chuyện như vậy cũng ở trong tình lý, như ở dĩ vãng, Hạ Lan Tuyết tất nhiên truy cứu, chừng còn có thể thành toàn.

      Nhưng nay, tỷ tỷ bệnh nặng, mà nàng làm muội muội lại dựa vào danh nghĩa cầu phúc cho tỷ tỷ, lại vụng trộm ở trong cung của tỷ tỷ.

      Hạ Lan Tuyết cảm thấy rất đâm tâm.

      "Bên trong là ai?" Nàng nghiêm nghị chất vấn.

      Xạ Nguyệt, Ấp Nguyệt đều ngốc rồi, môi rung động lại nên lời.

      Hoàng hậu tàn nhẫn, các nàng đều biết , nếu như chuyện này bị vạch trần, các nàng ai có thể sống được.

      "Là, là - -" Ấp Nguyệt chính vắt hết óc nghĩ vơ vét lý do lừa dối cho qua, tuy nhiên, bên trong lại truyền tới thanh vui sướng, có nữ, cũng có nam.

      Nữ tự nhiên là Hạ Lan Chi, còn thanh nam nhân kia...

      Hạ Lan Tuyết cả người như bị sét đánh, đầu óc trong nháy mắt trống rỗng, cũng biết ở đâu ra khí lực, theo bản năng đẩy Đàn Hương ra, lảo đảo vọt vào trong phòng.

      "Nương nương." Ấp Nguyệt ngăn cản lại, liền hô to, để bên người bên trong có thể nghe thấy.

      Nhưng mà, sau màn mặt giường lớn, đôi nam nữ quấn quýt si mê, lại hồn nhiên hay có người xông vào.

      Hạ Lan Chi thậm chí vui nhăn hạ đôi mi thanh tú, trong miệng lẩm bẩm, "Nha đầu Ấp Nguyệt chết tiệt kia hô loạn cái gì biết, tí nữa ta xử lý nàng."

      "Để ý nàng làm chi?" Nam Cung Khế bàn tay khẽ vuốt vuốt sống lưng bóng loáng của nàng, khóe môi mỉm cười, "Chi Nhi, vừa rồi có thoải mái ?"

      "Ưm, Hoàng thượng, người xấu, Chi Nhi để ý tới người." Hạ Lan Chi thẹn thùng vùi mặt trong ngực , chỉ rầu rĩ cười.

      Loại tư thái tiểu nữ nhi thẹn thùng này, chọc trong lòng Nam Cung Khế ngứa chút, nhịn được nghiêng người lại đè Hạ Lan Chi xuống.

      Lại nghĩ, lơ đãng nhìn lên, sau màn che có người đứng, sợ run , lại lăn từ người Hạ Lan Chi xuống.

      "Hoàng thượng, làm sao vậy?" Hạ Lan Chi nghi hoặc hỏi.

      Nam Cung Khế lại núp ở phía sau nàng, ngón tay chỉ màn che, nơm nớp lo sợ lên câu hoàn chỉnh, "Hoàng, hoàng hậu, sau..."

      "Cái gì hoàng hậu?" Hạ Lan Chi theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy Hạ Lan Tuyết mạnh mẽ vén màn che lên, lãnh đến gần, khuôn mặt nhắn trong khoảnh khắc sợ còn huyết sắc.

      Còn đợi nàng ta phản ứng, Nam Cung Khế cước đạp nàng ta xuống giường, để ý nàng ta té có bị thương , liền quỳ mép giường, đáng thương mà vô tội giải thích với Hạ Lan Tuyết.

      "Hoàng hậu, là tiện nhân kia dụ dỗ, mê hoặc trẫm, trẫm vốn là muốn tìm hoàng hậu , là nàng muốn thương lượng cùng trẫm chuyện hoàng hậu bệnh nặng..."

      "Sau đó sao? Liền thương lượng đến giường?" Nhìn giường, dưới giường đôi cẩu nam nữ này, Hạ Lan Tuyết biết là nên khóc hay nên cười, suy nghĩ trong lòng giống như dấy lên ngọn lửa hừng hực, đốt lục phủ ngũ tạng nàng đều đau nhức.

      Nhưng mà, cũng phải đau lòng.

      Nhìn Hạ Lan Tuyết trầm thấy đáy mắt, Nam Cung Khế đáy mắt lóe qua thoáng cái tối tăm, mạnh mẽ nhào tới trước, ôm lấy Hạ Lan Tuyết.

      "Hoàng hậu, trẫm sai rồi, trẫm cũng dám nữa..."

      Theo thanh ân hận xin lỗi, cái trâm bạch ngọc vươn tới hung hăng đâm vào cổ Hạ Lan Tuyết, trong nháy mắt máu đỏ tươi chảy ra, nhiễm đỏ quần áo nàng tỉ mỉ mặc vào.

      Chương 03: Hoàng thượng oai hùng

      Hạ Lan Tuyết chết rồi, cũng cảm thấy thống khổ.

      Ngay tại lúc Nam Cung Khế đâm cây trâm vào cổ của nàng, nhát kia làm linh hồn của nàng li khai thân thể, lẳng lặng đứng ở bên, đờ đẫn nhìn xem hết thảy.

      Vì là lần đầu tiên giết người, ngoài việc căng thẳng còn có hưng phấn nên lời, khuôn mặt trước kia ôn nhuận như ngọc nay vặn vẹo, rất đáng sợ.

      "Hạ Lan Tuyết, đây là ngươi bức trẫm . Những năm này, khắp nơi ngươi áp chế trẫm, này cũng cho, kia cũng cho phép, ngay cả các đại thần cũng nghe theo ngươi hết, trong mắt họ căn bản cũng có trẫm, ngươi biết sau lưng bọn họ đều mắng trẫm là cái gì ? Bọn họ mắng trẫm là ngu ngốc vô năng sống ăn hại."

      Toàn thân nữ nhân nhuốm máu ngã xuống đất, nam nhân vẫn buông tha, tay cầm cây trâm, từng phát từng phát đâm vào ngực nữ nhân, mang theo vô tận hận ý, mang theo thổ lộ mạnh mẽ ngoan độc.

      bên, Hạ Lan Chi sợ choáng váng, đến lúc tỉnh lại, toàn bộ Nam Cung Khế cũng thành huyết nhân.

      "Hoàng thượng." Nàng ta sợ hãi hô.

      Nam Cung Khế cả kinh, kinh ngạc ngước mắt nhìn nàng, ánh mắt kia tựa như tới từ địa ngục vậy làm người ta sợ hãi.

      Thế nhưng chỉ như vậy trong chớp mắt, vội ném cây trâm , sợ hãi hướng góc rụt lại, " Chuyện liên quan đến trẫm, trẫm muốn giết nàng, các ngươi đừng phế trẫm..."

      Biết hoàng thượng trời sinh tính nhát gan mềm yếu, sau khi xác định Hạ Lan Tuyết chết rồi, ngược lại Hạ Lan Chi sợ, tùy ý cầm áo choàng khoác lên người, nàng ta đến trước mặt Nam Cung Khế, hai tay nâng mặt lên, thâm tình .

      "Hoàng thượng, người làm rất tốt, nên để cho những kẻ xấu sau lưng hoàng thượng đến nhìn , hoàng thượng chính tay đâm ác phụ bỉ ổi này, hoàng thượng oai hùng."

      "Chi, Chi Nhi, hoàng hậu chết rồi, những đại thần kia tha trẫm , làm sao bây giờ?" Nam Cung Khế ghé vào trong ngực nàng ta, khóc lóc nức nở.

      Bàn tay Hạ Lan Chi nhàng an ủi , đáy mắt toát lên khinh miệt cười lạnh, "Chết chết, còn có thể làm sao? Những lão thần kia nếu muốn tận trung, vậy xuống địa ngục tận trung ."

      "Ngươi là ?" Nam Cung Khế chỉ là nhát gan, đầu óc cũng ngốc, lập tức hiểu cái gì, trong ánh mắt lóe lên sát khí.

      Người chính là như vậy, khi giết người, muốn dừng lại cũng được.

      Thế cho nên, khi thấy bên trong có động tĩnh lạ Đàn Hương cùng ba cung nữ khác vào, Nam Cung Khế quyết đoán biết phải làm sao.

      Lập tức gọi thị vệ tới, bắt ba tỳ nữ lại, ngay cả cơ hội mở miệng kêu oan cũng được, định luôn ra tội danh.

      Tội danh là: Hành thích Hoàng thượng, mà Hoàng hậu nương nương vì hộ giá, bất hạnh hương tan ngọc nát.

      Ba người bị đánh chết ngay tại chỗ, nhất là Xạ Nguyệt và Ấp Nguyệt, đều là nha hoàn thân tín của Hạ Lan Chi cũng thoát khỏi.

      Nhưng mà Hạ Lan Chi lại khen Nam Cung Khế làm tốt, làm việc là phải nhổ cỏ tận gốc, lưu lại chút dấu vết.

      thời, người biết được chuyện phát sinh trong phòng như thế nào đều chết rồi.

      Hạ Lan Chi và Nam Cung Khế nhìn nhau cười, sau này, thiên hạ chính là của bọn họ rồi.

      Thiên hạ là của bọn họ ? Nghĩ tốt.

      Làm luồng oan hồn khóe môi Hạ Lan Tuyết quyến rũ ra độ cong trào phúng, nàng rất muốn nhìn xem, nàng chết rồi, Đại Chu quốc loạn thành cái dạng gì, Nam Cung Khế đối mặt với triều thần như thế nào, đối mặt với thiên hạ dân chúng ra sao.

      Chỉ là, nàng khi còn sống, tồn tại giống như là thần của Đại Chu quốc, bị triều thần dân chúng cúng bái.

      Khi nàng chết rồi, nàng uy nghiêm nàng tôn vinh tất cả đều cùng theo lúc chết rồi.
      song ngư, tú cầu, honglak2 others thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 04: Phản ứng ở khắp nơi

      Hoàng hậu tử, cả nước khiếp sợ, nhưng mà, nhưng cũng là trong dự liệu, hoàng hậu vốn là bệnh nặng, chỉ là, ai cũng có ngờ tới cuối cùng chết ở trong tay thích khách.

      Mà đối mặt triều thần, Hoàng thượng Nam Cung Khế khóc lóc nức nở, khóc tựa như đứa bé, còn mấy lần muốn tìm chết, muốn tiếp tục làm bạn với hoàng hậu, đều bị bọn thái giám đau khổ ngăn cản lại.

      Hành động này của , làm cảm động ít người.

      Lũ triều thần lén lút nghị luận, mặc dù hoàng thượng có chút vô năng, nhưng là người có lương tâm, có quân như thế, cũng là phúc khí của Đại Chu, từ đó về sau, bọn họ tự nhiên cạn kiệt tâm sức phụ trợ hoàng thượng, muốn làm cho Đại Chu quốc trở thành quốc gia cường đại nhất trong sáu nước.

      Mà nhà mẹ đẻ hoàng hậu, gia tộc Hạ Lan, sau khi biết được tin này, ngoại trừ dựa theo quốc lễ cử hành đại tang, bên ngoài cũng có biểu ra quá nhiều ưu thương.

      Thậm chí, trắng ra, có người trong lòng còn cảm thấy vui mừng.

      Hạ gia lão phu nhân lấy lí do bi thương quá độ bệnh dậy nổi, tham gia bất cứ hoạt động tang lễ gì, mình trốn ở trong phòng, bên hưởng thụ dưa và trái cây Tây Vực tiến cống, bên cùng thở dài với lão ma ma tâm phúc: "Ta thường ngày người thể hiếu thắng, quá mạnh mẽ là dễ dàng gãy, nha đầu kia chính là nhìn thấu, giờ hay rồi, bị đột tử, ta thấy, có xuống điện của Diêm Vương cũng dễ dàng được đầu thai."

      "Lão phu nhân đúng lắm, chỉ trách hoàng hậu nương nương có phúc, thường ngày làm việc quá nghiêm khắc, thế mới đắc tội người ta. Cũng may giờ nhị tiểu thư được tiến cung, theo như người về , hoàng thượng rất thương nhị tiểu thư, so với hoàng hậu biết tốt hơn bao nhiêu, chỉ cần thời gian chịu tang qua , phong nhị tiểu thư làm hoàng hậu."

      "Lập hậu hay , tạm đến, Chi Nhi là cái có hiểu biết, cũng là có phúc ." Hạ lão phu nhân cười .

      Gương mặt lão ma ma vui vẻ lại tiếp, "Nếu là nhị tiểu thư làm hoàng hậu, Hạ Lan gia chúng ta càng tăng thêm tầng, chỉ sợ thiên hạ đệ nhất thế gia Cơ gia cũng đứng sau."

      Hạ lão phu nhân nghe rất hợp ý, lập tức đem dưa và trái cây ngọt ngào thưởng cho hạ nhân.

      Lại đệ đệ ruột thịt của Hạ Lan Tuyết, khi biết tin tức tỷ tỷ qua đời, thế nhưng còn khoái hoạt cùng với hai mỹ nhân ở trong phòng.

      Khoái hoạt xong rồi, mới thay thân quần áo tang, chán đến chết đại sảnh xã giao.

      Còn những người khác ở Hạ Lan gia như dì chú bác…, thường ngày rất cung kính đối với Hạ Lan Tuyết, nịnh nọt nịnh nọt, bộ coi nàng như con ruột đối đãi.

      nay, tang còn chưa xong, bọn họ còn tâm nào để lo nữa rồi, lại rối rít đút lót đại phu nhân Trầm thị.

      Trầm thị này là thân nương của Hạ Lan Chi, ban đầu là thị thiếp của Hạ Lan Phong, về sau, do Hạ Lan Tuyết đề nghị, phụ thân mới cất nhắc nàng ta lên chính phòng.

      Giờ phút này, bên ngoài còn tiếng tụng kinh và khóc lóc thảm thiết, Trầm thị lại ở trong phòng mình, nhìn xem trong phòng bày tràn đầy vật phẩm quý giá, vốn là vì hoàng hậu qua đời mà bày ra bộ dáng thương tâm, giờ phút này phai ít, khóe mắt đuôi mày tràn đầy đắc ý.

      "Lão gia, ngài nhìn, nhị phòng tam phòng vừa nghe Chi Nhi ở trong cung được sủng ái, tất cả đều đến đây nịnh bợ chúng ta."

      "Ừ." Hạ Lan Phong để ý lời của nàng ta lắm, giờ phút này, cầm bộ tranh chữ tỉ mỉ đánh giá và thưởng thức, lúc lâu sau, sâu kín cười , "Lão Nhị bỉ ổi, năm đó trong thư phòng của cha bị mất bộ Ngô Đường họa, ta cảm thấy là dấu rồi, nhận, thời, lại ngoan ngoãn đưa đến cho ta, hừ."

      "Đó là." Trầm thị đứng ở bên, cũng đắc ý cười theo, "Lúc này giống ngày xưa, hoàng hậu có ở đây, có ai làm chỗ dựa cho bọn họ, còn phải là vì Chi Nhi của chúng ta sao ."

      Vừa , thân thể mềm mại của nàng khẽ dựa vào người , kéo thư họa trong tay ra, nũng nịu cười , " thời mẹ con tiện nhân kia mất mạng, cũng là báo ứng. Lão gia, vui vẻ sao?"

      Hạ Lan Phong trực tiếp trả lời, nhưng ấn nàng ngã bàn, dùng hành động lửa nóng giải thích hết thảy.


      Chương 05: An tâm

      Con mắt Hạ Lan Tuyết như bị đâm nhói lên, tiết mục gian, phu dâm, phụ, thấy nhiều thực tại thương con mắt.

      Nàng lựa chọn rời , nhưng là u hồn phiêu phiêu đãng đãng, lại biết đâu.

      Theo như đồn đãi, sau khi người chết có hắc bạch vô thường đến đón linh hồn .

      Nhưng nàng phiêu đãng vài ngày, ngay cả cái quỷ ảnh tử cũng chưa từng thấy qua.

      Tựa như tồn tại của nàng bị lãng quên, hai giới thiên địa dương, chỉ có mình nàng.

      Ôi, đây coi như là trừng phạt đối với nàng sao?

      Cả đời nàng vẫn luôn kiêu ngạo, đến lúc sinh mạng mất , triệt để thành truyện cười, cái bi kịch.

      Này còn chưa đủ.

      Còn phải để cho tận mắt nàng chứng kiến, nàng từng thương sâu sắc , thân nhân giày xéo nàng như thế nào?

      Lão thiên gia, ngài đủ rồi nha!

      Hạ Lan Tuyết ngẩng đầu, chất vấn lão Thiên, đột nhiên, món đồ đỏ tươi, từ trời giáng xuống bay là là xuống ngực nàng, cúi đầu nhìn xuống, cái hà bao bên thêu hoa sen tịnh đế hết sức quen thuộc.

      Còn chưa kịp nghĩ xem là chuyện gì xảy ra, luồng bạch quang chói mắt phóng đại ở trước mắt nàng, trong nháy mắt đập xuống đầu nàng.

      Nàng sợ vội vàng lùi sang bên, chỉ thấy vài thoi vàng rơi xuống bên chân nàng.

      Nàng sợ ngây người, có người đốt vàng mã cho nàng hay sao?

      Ý niệm vừa lên trong đầu, trước mắt quả nhiên xuất hình ảnh.

      Bầu trời trăng sáng, góc vườn hoa, nam tử áo đen, ngồi mình ở xe lăn, trước người là chậu than, ít tro bụi.

      Nam tử như cũ ném đồ vào trong chậu than.

      Hạ Lan Tuyết nhìn là vật gì, nhưng chỉ cần thành tro bụi trong chậu than, rất nhanh rơi vào trong tay nàng.

      Nàng vừa nhìn xuống, có chữ của nàng, có tranh nàng vẽ, thậm chí có thư nàng ân đoạn nghĩa tuyệt cùng , còn có đưa nàng, lại bị nàng ném gẫy nửa đoạn lược.

      Nhìn chằm chằm ngọn lửa dần trong chậu than, nam tử che giấu vẻ đau khổ trong đáy mắt, nhếch môi cười lạnh, "Hạ Lan Tuyết, lần này ngươi hài lòng? Giữa ngươi và ta còn tiếp xúc dây dưa."

      Tiếng cười kia bi thương, tràn trề u buồn, giống như ngân châm, châm tim Hạ Lan Tuyết đau nhức.

      Đây là lần đầu tiên nàng đau lòng sau khi chết.

      Cơ Hoa !

      Hạ Lan Tuyết nhìn chằm chằm nam nhân đôi mắt nhiễm ướt kia, trong cổ họng lăn qua ba chữ này, nhưng như thế nào cũng thể gọi được

      Tại sao lại là ?

      Cả đời Hạ Lan Tuyết nàng, tự nhận là phụ lòng mọi người bên cạnh, nhưng những người này lại hận nàng thấu xương.

      Mà nàng cho rằng, người duy nhất có tư cách hận nàng thấu xương, lại trong đêm lạnh lùng trong trẻo này yên lặng rơi lệ vì nàng.

      Nhìn thấy khóe mắt lăn xuống từng giọt trong suốt, Hạ Lan Tuyết xoay người , nhìn hà bao đỏ trong tay, đây chính là nàng tự thêu , phía là hoa sen tịnh đế từng bị chê là cỏ đuôi chó.

      Còn có bức thư mắng là đồ ngu ngốc, bộ vẽ con rùa đen, đề là Cơ Hoa .

      Những thứ này lại giữ lại toàn bộ?

      Thậm chí là sau khi nàng làm hại cách nào lại được?

      Cơ Hoa , ngươi là cố ý sao?

      Ngươi hỗn đản này, ngươi là muốn cho ta chết cũng thể yên lòng sao?

      Hạ Lan Tuyết chỉ muốn đem những đồ chơi này đốt trở lại cho , ngờ, lúc này lại có đồ nện vào đầu nàng, nhặt lên vừa nhìn, mắt nàng trợn trắng rồi, đúng là quyển “ Đông cung ba mươi hai thức” (Đông cung đồ ba mươi hai thế).

      Quay đầu lại, nhìn thấy nam tử xe lăn khóe miệng cong lên tà tứ, Hạ Lan Tuyết lớn tiếng chửi bới: Cơ Hoa , cha mẹ ngươi !
      song ngư, duyenktn1, Dion3 others thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,950
      Chương 06: Tỉnh lại

      "Tiểu thư, ngài tỉnh."

      Bên tai ngừng vang lên tiếng gọi om sòm, Hạ Lan Tuyết dùng hết sức mở mắt, chỉ thấy khuôn mặt nhắn trắng nõn lắc lư ở trước mặt mình.

      Thấy nàng mở mắt, Thu Văn thở phào nhõm, vừa dùng khăn lau chán cho nàng, vừa hỏi, "Tiểu thư, ngài vừa gặp ác mộng sao? Vừa rồi vừa khóc vừa mắng , là dọa người."

      "Tiểu thư tỉnh chưa?" Lúc này, nha đầu khác Thu Hương, bưng chậu nước rửa mặt tiến vào.

      Đem chậu để xuống, đến bên giường, nhìn về phía Hạ Lan Tuyết, cả kinh , "Sắc mặt sao lại khó coi như vậy? Thu Văn, ta nghĩ hay là mời đại phu đến bắt mạch cho tiểu thư."

      Thu Văn cũng nhìn Hạ Lan Tuyết, thấy ánh mắt của nàng đăm đăm, cũng gấp, "Tiểu thư, ngài cảm thấy khó chịu phải ? Nô tỳ gọi đại phu ngay đây."

      xong, nàng xoay người rời , vừa ra khỏi cửa, gặp Đàn Hương vội vã đến.

      "Thu Văn tỷ tỷ, tiểu thư tỉnh chưa?" Đàn Hương vội vã hỏi.

      "Chuyện gì?" Thu Văn ở cửa hỏi.

      Đàn Hương bĩu môi cái, hừ , "Còn có thể có chuyện gì? Sáng sớm biết nhị phu nhân trúng phải tà gì, cứ khẳng định nhị tiểu thư trộm trâm của nàng ta, giờ này náo loạn ở chỗ Trầm di nương đấy."

      "Nháo liền nháo , đánh chết có quan phủ quản rồi." Thu Văn mặt trầm xuống, vui .

      Đàn Hương cảm thấy có chút kỳ lạ, giọng hỏi, "Làm sao vậy?"

      "Tối hôm qua có lẽ tiểu thư bị nhiễm lạnh rồi, thân thể khó chịu, ta tìm đại phu." Thu Văn .

      "Vậy sao." Đàn Hương thêm nữa.

      Trong phòng, Thu Hương dùng nước nóng giúp Hạ Lan Tuyết lau mặt, lau tay.

      Tất cả mọi việc diễn ra, Hạ Lan Tuyết đều có phản ứng, như tượng gỗ mặc cho người khác định đoạt, chỉ có đôi mắt là nhìn Thu Hương chằm chằm.

      Trong lòng Thu Hương kinh ngạc, nghĩ, khi Đàn Hương tiến vào, Hạ Lan Tuyết ngồi bật dậy.

      "Đàn Hương, ngươi chết?"

      Đàn Hương bị câu hỏi của nàng làm cho sặc, hỏi vậy nàng biết trả lời thế nào đây, "Tiểu thư, nô tỳ còn sống."

      "Phì." Thu Hương nhịn được, bật cười.

      Hạ Lan Tuyết giương mắt nhìn nàng, con mắt lại sáng vài phần, "Thu Hương, là ngươi?"

      "Khụ?" Lần này bị sặc chính là Thu Hương, nương xinh đẹp nhất trong Tuyết Uyển.

      "Tiểu thư, có phải ngài bị sốt ?" Sau khi bị kinh ngạc, Thu Hương vội vàng vươn tay xoa lên chán Hạ Lan Tuyết.

      Hạ Lan Tuyết cũng cự tuyệt, để cho tay nàng đụng chạm vào chính mình, cảm giác rất ràng, làm cho nàng rơi lệ vui mừng, đột nhiên giang hai cánh tay, ôm chặt lấy Thu Hương.

      "Thu Hương, là ngươi? tốt quá."

      Đúng vậy, tốt quá, nghĩ tới, Hạ Lan Tuyết nàng còn sống, trùng sinh lại thời điểm nàng còn thiếu niên.

      Lúc này, tứ đại nha hoàn ở Tuyết Uyển vẫn còn đây.

      giống về sau, Thu Hương bệnh qua đời, Thu Văn lấy chồng ở xa, Bích Văn xuất gia, chỉ còn mình Đàn Hương, liên tục theo mình, đến cuối cùng lại thể chết già.

      Kịp thời tiếp nhận được những chuyện phát sinh, mũi Hạ Lan Tuyết cay xè , dứt khoát nhào vào trong lòng Thu Hương, khóc toáng lên, nhìn cực kỳ giống tiểu hài tử.

      "Tiểu thư?" Đàn Hương bối rối, muốn hỏi làm sao vậy.

      Thu Hương nhìn nàng nháy mắt, ý bảo nàng đừng chuyện, mặt dùng tay vỗ nhàng Hạ Lan Tuyết lưng, ôn nhu , "Tiểu thư, muốn khóc liền thoải mái khóc hồi , nơi này chỉ có nô tỳ và Đàn Hương thôi, có người ngoài."
      song ngư, Ngọc Bình, honglak2 others thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,950
      Chương 07: Trị liệu

      Kể từ khi đại phu nhân về cõi tiên, hơn nửa năm, từ đó đến nay, đại tiểu thư cũng rơi giọt nước mắt.

      Thế nhân đều đại tiểu thư lãnh tình có tim phổi, chỉ có các nàng từ theo bên người đại tiểu thư, là biết ràng, đại tiểu thư phải là thương tâm khổ sở, mà là nàng tiếp nhận được thực tế nương qua đời, cảm xúc bi thương đó nàng đặt ở dưới đáy lòng.

      Trong hơn nửa năm này, đại tiểu thư thay đổi như thành người khác, đột nhiên từ tiểu nương ham chơi, biến đổi thành nữ nhân độc lập, hiếu thắng, giống như đại phu nhân lúc trước.

      Loại chuyển biến đột ngột này, làm cho các nàng rất lo lắng.

      Chỉ sợ tâm tình bị đè nén trong thời gian dài được bộc lộ, làm cho Hạ Lan Tuyết còn tuổi bị đè ngã.

      Mà những người Hạ Lan gia này, người người đều có tâm , đều đem tất cả gánh nặng đổ lên người Hạ Lan Tuyết.

      Nếu , làm sao có chuyện tối hôm qua Hạ Lan Tuyết mải lo chuyện cửa hàng mới, mãi cho đến nửa đêm mới từ bên ngoài trở lại.

      Trở lại cả người sắc mặt liền tái nhợt, Thu Văn các nàng cũng dám hỏi.

      Lần này, Hạ Lan Tuyết có thể chủ động ở trong lòng mình khóc, ngược lại Thu Hương cảm thấy đây là chuyện tốt.

      Thế nhưng, dù sao cũng sống hai đời, cũng phải tiểu hài tử, sau khi khóc xong, ngược lại Hạ Lan Tuyết chính mình có chút xin lỗi.

      Trong trí nhớ, tựa hồ như phải hơi tý là nàng khóc.

      Ngoại trừ có lần, cùng mặt lạnh Diêm vương Cơ gia Cơ Hoa kia, cùng nhau rớt vào trong sơn động.

      Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh, chuyện sau khi chết, những thứ Cơ Hoa đốt cho nàng kia, lại cực kỳ trong ký ức của nàng, nhất là bản ( xuân, cung ba mươi hai thức ) kia, làm cho chuyện kia vốn theo thời gian mờ nhạt dần, ở trong đầu nàng sắp tan thành mây khói qua đêm điên cuồng, lại từ từ ràng, từng ly từng tý cũng nhắc nhở, cho dù nàng leo lên hậu vị, dưới người vạn người, nhưng vẫn là bi thống bị tên diêm vương kia hung hăng sửa chữa.

      Nhớ tới cái này, Hạ Lan Tuyết trong lòng liền bốc hỏa.

      Ban đầu còn tưởng rằng diêm vương này nhớ đến mình, cảm động thôi.

      Cuối cùng mới biết, căn bản là diêm vương này muốn cho nàng chết nhắm mắt.

      Thế nhưng, đến lúc chết cũng nghĩ tới, hành vi của lại làm cho nàng người đáng lẽ chết mà tức giận phải sống lại?

      Cơ Hoa ! Ngươi chờ đó cho ta.

      "Tiểu thư, Lý đại phu đến đây." Lúc này, Thu Văn dẫn theo người trung niên tới.

      Đây là nữ y phu duy nhất trong hoàng cung, y thuật rất tốt.

      Hạ Lan Tuyết gấp rút sửa sang lại tình hình bên dưới, phối hợp làm để cho Lý đại phu bắt mạch cho mình.

      Lý đại phu là nữ nhân hiền hòa, ôn nhu chẩn bệnh cho Hạ Lan Tuyết xong, mới kêu đám người Thu Văn lên, , "Đại tiểu thư chính là quá vất vả rồi, nghỉ ngơi nhiều là tốt rồi, mấy người các ngươi cũng chú ý chút, đại tiểu thư tuổi ăn tuổi lớn, ăn uống trọng yếu, nghỉ ngơi quan trọng hơn, nghỉ ngơi tốt, khí huyết suy giảm, sau này càng khó chữa."

      "Vậy, Lý đại phu ngài bốc ít thuốc ." Thu Văn căng thẳng .

      Lý đại phu lắc đầu, "Là dược ba phần độc, tình huống của đại tiểu thư, thích hợp tĩnh dưỡng, đừng vất vả là được rồi."

      "Vâng, biết rồi ạ." Thu Văn gật đầu liên tục.

      Đại hộ chuyện của người ta vốn nhiều, năm đó đại phu nhân là người khôn khéo, quản lý còn phải cố hết sức, huống chi, đại tiểu thư còn chưa cập kê?

      Tiễn Lý đại phu, Thu Văn trở lại, liền oán giận cùng Hạ Lan Tuyết, "Tiểu thư, vừa rồi Lý đại phu , bệnh của ngài chính là mệt mỏi ."

      "Ừm." Hạ Lan Tuyết giống như quan tâm hừ , nhưng mà, đáy lòng lại bởi vì lời này chua xót thôi.

      Kiếp trước, nếu phải cây trâm của Nam Cung Khế kia, mạng của nàng cũng dài được, nhiều năm vất vả lâu ngày thành bệnh tật, sợ là từ lúc này, gieo xuống mầm bệnh tật.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :