1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trùng sinh sủng phi thượng vị ký - Mạch Thượng Phù Tô (33/156)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Trùng sinh sủng phi thượng vị ký

      Tác giả: Mạch Thượng Phù Tô

      Nguồn: Củ Lạc@tangthuvien

      Edit: An

      Số chương: 156 chương

      Thể loại: Cung đấu, nữ cường, HE…​



      Giới thiệu:

      Kiếp trước Cố Vân Yên lòng dạ thuần thiện, tranh đố kỵ, lòng vấn vương Tiêu Dục, nhưng lại rơi vào kết cục mất con , ôm hận mà chết.

      Trùng sinh kiếp này, nàng muốn mang những người từng thương tổn nàng, những nữ nhân từng nợ nàng dẫm nát dưới chân.

      Nàng phải làm người phụ nữ tôn quý nhất thiên hạ, khi được phong hậu, mẫu nghi thiên hạ, ai dám khi dễ nàng!

      *Lảm nhảm:

      Đây là bộ cung đấu đầu tiên An edit, nam chính là người chồng kiếp trc của nữ chính, nhưng kiếp này họ hóa giải được hiểu lầm, và kết thúc HE * nắm tay nhau đến bạc đầu* Vì là hậu cung, nên hoàng đế dĩ nhiên ko sạch, nhưng bộ này cung đấu khá hay, mình cũng tâm đắc, nên gắng edit, mỗi ngày đều có chương mới . Mọi người ủng hộ nha! Cảm ơn ^^
      Anhdvalinhdiep17 thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 1: Trùng sinh

      Edit: An

      Dưới cây liễu hậu viện Cố gia, Cố Vân Yên kinh ngạc nhìn những bông liễu bay theo gió, ánh mặt trời tươi đẹp chiếu xuống gương mặt non nớt của nàng, khiến nàng muốn rơi lệ. Những ngày tháng an nhàn, tươi đẹp như vậy, bao lâu rồi nàng chưa trải qua?

      Cố Vân Yên bỗng nhớ tới kiếp trước, mình ôm lấy thân thể bé con dần dần lạnh như băng khóc đển ruột gan đứt từng khúc, , huynh trưởng vì bị người ta vu cáo hãm hại bách tính mà chết bỏ mạng, cha mẹ nàng tuổi cao nhưng phải nếm cảm giác chua xót người đầu bạc tiễn người đầu xanh, mình quỳ trước cửa Thừa Càn cung ngày đêm để xin Tiêu Dục điều tra lại vụ án của huynh trưởng, đến khi thân thể của nàng từ từ mất ý thức, cuối cùng ngã vào trong đêm tối mưa gió, nhưng vẫn thể đổi lấy phần thương tiếc của đế vương lạnh lùng.

      Hận! Hận! Nỗi hận xâm nhập vào tận cốt tủy lan tràn khắp toàn thân nàng cách điên cuồng, nàng bỗng cảm thấy mình rất lạnh, rất lạnh!

      Ngay cả ánh sáng ấm áp bầu trời, cũng thể xua cơn lạnh lẽo trong lòng nàng.

      “Tiểu thư, sao người lại đến đây, phu nhân gọi người qua đấy.” Thanh dễ nghe của Thị Thư truyền đến, ngắt mạch suy nghĩ của Cố Vân Yên.

      “Biết rồi, ta qua ngay đây.” Cố Vân Yên cúi đầu, để Thị Thư nhìn thấy khuôn mặt đẫm lệ của nàng.

      “Ta Cố Vân Yên xin thề, nhất định bảo vệ gia đình này, tuyệt đối để bi kịch kiếp trước tái diễn.” Sau khi hạ quyết tâm, Cố Vân Yên lau khô nước mắt, mới từng bước đến Phù Cúc viện.



      “Yên nhi, mau tới đây để mẫu thân nhìn xem, đa tạ phật tổ phù hộ, cuối cùng thân thể của con cũng khỏe rồi, mấy ngày trước con triền miên giường bệnh, nương rầu chết được, nương nấu nước canh tẩm bổ cho con, còn nóng đấy, con mau uống , bồi bổ cơ thể chóng khỏe.”

      “Nương!” Cố Vân Yên bổ nhào vào lòng Triệu thị, ngửi hương thơm thuộc về mẫu thân, nàng mới nhận thức được mình trở về ngôi nhà ấm áp!

      Đúng vậy, nàng trọng sinh rồi!

      Ba ngày trước, Cố Vân Yên ở Huệ Nghi Cung, bị Mạnh phi ‘tỷ muội tốt’ cùng nhau vào cung của nàng chuốc rượu độc, nàng vốn nên bị mất mạng. Nhưng vừa ngủ dậy, nhìn thấy mình trở về mười năm trước, nàng nằm giường trong khuê phòng trước khi tiến cung. Tất cả mọi chuyện khiến người ta thể tưởng tượng cũng thể tin được, nhưng chứng minh, những điều diễn ra là .

      Những chuyện kiếp trước vẫn rành rành trước mắt, Cố Vân Yên nàng sao có thể báo thù? Nàng nhất định phải khiến những người phụ bạc nàng sống bằng chết, vạn kiếp bất phục!

      tại là năm Kiến Nguyên thứ 26, hai năm nữa Tiêu Dục mới đăng cơ, khoảng cách Tiêu Dục đăng cơ sau đó tuyển tú còn những 5 năm. Lúc này Cố Vân Yên mới 10 tuổi, nàng cần phải chuẩn bị tốt, xác định mục tiêu sau khi tiến cung, vì người nhà cũng như vì chính mình.

      Sau khi trải qua đêm suy nghĩ, sáng sớm hôm sau, Cố Vân Yên gọi hai đại nha hoàn hầu hạ bên cạnh mình đến.

      Thị Thư và Thị Họa hành lễ với nàng theo quy củ, nhìn ánh mắt kiên nghị của tiểu thư, các nàng cảm thấy tiểu thư hình như giống với trước đây, nhưng thay đổi chỗ nào, lại khiến người ta nên lời.

      Lo lắng đến tương lai nàng phải vào cung, những người hầu hạ bên cạnh, chính là những trợ thủ đắc lực nhất, có tác dụng rất quan trọng. Vì thế Vân Yên muốn để hai người các nàng học ít kỹ năng, sau này có thể dùng đến.

      “Các ngươi có biết, ta gọi các ngươi đến có chuyện gì ?” Vân Yên dịu dàng hỏi.

      “Nô tỳ biết, xin tiểu thư chỉ bảo.” Hai nha hoàn trăm miệng lời đáp.

      “Các người hầu hạ bên cạnh ta vài năm, có nghĩ đến việc hầu hạ chủ tử khác chưa?”

      “Kiếp này chúng nô tỳ chỉ nhận thức tiểu thư là chủ tử, tuyệt hai lòng.”

      Các nàng đều bán đứt cho Cố gia, mấy năm trước, phu nhân phái các nàng đến hầu hạ tiểu thư. Tiểu thư là người lương thiện, tùy tiện đánh chửi những người hầu hạ bên cạnh, còn cầu phu nhân thăng các nàng từ tam đẳng nha hoàn thành đại nha hoàn. Tuy rằng các nàng biết chữ, nhưng cũng hiểu đạo lý tri ân đồ báo.

      ra Cố Vân Yên biết lòng trung thành của các nàng thể nghi ngờ, kiếp trước nàng bị lập hoàn toàn, chỉ riêng hai nhà hoàn bên người vẫn mực hầu hạ, sở dĩ nàng hỏi như vậy, chỉ là tiện cho hành động kế tiếp mà thôi.

      “Nếu như thế, kế tiếp ta giao công việc cho các ngươi, các ngươi cứ tận tâm hoàn thành, đợi đến thời cơ chín muồi, ta cho các ngươi biết nguyên do.”

      Sau khi dặn dò đâu đó cách cẩn thận, hai nha hoàn đều cam đoan phụ lời dặn của tiểu thư.

      Hai nha hoàn này đều lớn hơn Cố Vân Yên 2 đến 3 tuổi, tác phong làm việc ngày thường rất tốt. Thị Họa tính tình trầm ổn, cẩn thận, Thị Thư tính tình hoạt bát, rất thích chuyện, nhóm nha hoàn trong phủ rảnh rỗi đều tìm nàng trò chuyện.

      Vài ngày sau, Cố Vân Yên tìm cơ hội thích hợp đề cập với Cố phu nhân muốn đưa Thị Họa đến Thanh Vân tự Ngũ Đài sơn để cầu phúc

      “Yên nhi, vì sao lại muốn để Thị Họa đến Thanh Vân tự cầu phúc?” Cố phu nhân nghi hoặc hỏi.

      “Nương, vài ngày trước con bệnh trận, may có phật tổ phù hộ mới tránh được kiếp, sức khỏe của con chưa tốt thể tự mình đến ngũ đài sơn để quỳ tạ Phật tổ, nên mới nghĩ để Thị Họa thay con.”

      “Nếu như vậy, vì sao đến Định Quốc tự ở Kinh Giao, ngược lại muốn đến Ngũ Đài sơn ở Thục Trung?” Cố phu nhân càng tin.

      “Nương còn nhớ, khi còn bé trụ trì của Định Quốc tự , con với Ngũ Đài sơn có duyên phận kiếp trước ?”

      Cố phu nhân giải thích nghi hoặc : “Nếu như vậy, nương dặn dò xuống dưới sắp xếp hành trình để Thị Họa đến Ngũ Đài Sơn cầu phúc, con muốn Thị Họa ở đó cầu phúc bao lâu?”

      “Thứ nhất, đường sá xa xôi nên thường xuyên bôn ba, thứ hai, bầu bạn trước mặt phật tổ cần ăn chay niệm phật để bày tỏ lòng thành của nữ nhi, nên chuyến này, chắc mất khoảng 2 năm.”

      “Cũng được, nương làm theo lời con.” Cố phu nhân lòng lo lắng cho sức khỏe của nữ nhi, chỉ cần con bà khỏe mạnh, vì sao bà lại đáp ứng?

      Ba ngày sau, Thị Họa đứng ở bên cạnh xe ngựa, trầm tĩnh với Cố Vân Yên: “Nô tỳ ghi nhớ lời dạy của tiểu thư, nhất định dốc hết toàn lực để Lý tiên sinh đồng ý thu nhận nô tỳ làm đồ đệ.”

      “Được, đợi ngươi trở về, nối lại tình cảm chủ tớ, lần này đường xa vạn dặm, ngươi hãy tự chăm sóc bản thân mình.”

      Chờ xe ngựa của Thị Hoa xa, Cố Vân Yên mới lộ ra nụ cười đầu tiên từ khi trọng sinh, hai bên gò má lộ ra lúm đồng tiền nhàn nhạt.

      Lý tiên sinh là người phương nào? Ông ấy là người cầu danh lợi, Ngũ Đài sơn, chỉ lòng nghiên cứu y thuật.

      Về phần Thị Thư đơn giản hơn nhiều, chỉ cần ngày mai đến phủ của ông ngoại chuyến, ông ngoại có thể giúp nàng sắp xếp thỏa đáng, còn lý do, nàng sớm suy nghĩ chu đáo rồi.

      Sau khi sắp xếp cho hai nha hoàn xong xuôi, những chuyện khác cũng dễ xử lý hơn. thời, nhiệm vụ cấp bách của nàng là điều dưỡng sức khỏe cho tốt, sau đó mới tính đến chuyện bày mưu tính kế.



      Chương 2: Cả nhà hòa thuận


      Edit: An

      Sáng sớm Cố Vân Yên thức dậy, để Thị Thư hầu hạ mình rửa mặt chải đầu, đợi ăn mặc chải chuốt xong mới đưa Thị Thư đến Cúc viện, thỉnh an Cố phu nhân, Triệu thị kéo Cố Vân Yên ngồi ở bên cạnh, hai mẹ con ngồi chuyện về cậu bé Tuân nhi mới nửa tuổi.

      Cố Tuân là ấu đệ của Cố Vân Yên, Triệu thị với Cố lão gia phu thê tình thâm, mặc dù hơn 30 tuổi nhưng Triệu thị vẫn sinh cho Cố lão gia thằng cu, khiến ông vui vẻ suốt thời gian dài.

      Đợi đến qua ly trà, Tuân nhi được bà vú ôm vào, vừa nhìn thấy tỷ tỷ, hai con mắt của cậu đảo qua đảo lại, tiện đà vươn bàn tay ngó sen của mình ra.

      “Tỷ~ Tỷ, bế.” Tuân nhi chu cái miệng nhắn, bằng giọng ngọt ngào ngây thơ, dáng vẻ cực kì đáng , Cố Vân Yên đưa tay bế cu cậu mềm mại vào trong ngực.

      “Tuân nhi đói bụng ?” Cố Vân Yên cười nhạt hỏi.

      “Đói.” Tuân nhi sờ sờ bụng của mình, ngẩng đầu nhìn Cố Vân Yên.

      Cố Vân Yên bị động tác của đệ đệ chọc cười ngọt ngào.

      Triệu thị nhìn nhi nữ lớn trước mặt, trong lòng cảm thấy thỏa mãn, lúc tuổi còn trẻ, Triệu thị xinh đẹp như hoa, thân là tiểu thư nhà quan, bà lại dứt khoát gả cho Cố Cẩn khi ấy vẫn còn là tú tài nghèo. Mười mấy năm trôi qua, hai vợ chồng vẫn ân ái như trước.

      tại, Cố Cẩn nhậm chức quan ngũ phẩm ở Hàn Lâm viện, Triệu thị sinh cho Cố lão gia hai trai, , nhà họ Cố ít người, Cố lão gia có thị thiếp, thông phòng cũng như con thứ. Chỉ vì trong lòng ông cảm niệm thê tử, năm đó Triệu thị chê ông xuất thân thấp hèn, còn thuyết phục người nhà để gả cho ông.

      Dĩ nhiên, trong này cũng có nguyên nhân Triệu thị giỏi lôi kéo trái tim của chồng mình. Ở đây đàn ông tam thê tứ thiếp, Cố lão gia lại có mình Triệu thị, hành động này rất hiếm thấy. Triệu thị cũng cảm niệm Cố lão gia đối xử với bà tốt, cho nên mười mấy năm qua, cả nhà hòa thuận sống qua ngày, bình thường bà rất biết cách chăm sóc nhan sắc, nên nhìn qua chỉ như phụ nữ mới 27, 28 tuổi mà thôi.

      Đợi đến khi dùng cơm xong, Cố Vân Yên mới từ biệt Triệu thị, đến Triệu phủ để thăm Triệu lão gia tử.

      Triệu lão gia tử là ông ngoại của Cố Vân Yên, từng nhậm chức, phó tướng phiêu kỵ đại tướng quân ở Mạc Bắc, hai năm trước vì tuổi tác cao, mà cáo lão với đương kim thánh thượng, tá giáp quy điền* ở nhà dưỡng lão.

      (*) Cởi áo giáp làm ruộng : Nghỉ ngơi, làm gì nữa.

      Đợi đến khi Cố Vân Yên mục đích mình đến, Triệu lão gia tử vuốt chòm râu hoa râm của mình, nhìn chằm chằm cháu trước mặt, sau lúc lâu mới gật đầu, cách ý vị thâm trường: “Yên nhi, trưởng thành rồi!”

      Cố Vân Yên khấu tạ Triệu lão gia tử, lại : “Yên nhi vẫn chưa báo việc này cho cha mẹ biết, mong rằng ông ngoại có thể giúp Yên nhi chu toàn.”

      Triệu lão gia tử bất đắc dĩ cười : “Cháu đó nha, tiểu quỷ!”

      Cố Vân Yên tiến lên kéo lão gia tử cười : “Đại ca giờ mẹo đến đây luyện võ với các biểu ca, giờ bọn họ nghỉ ngơi rồi ạ?”

      “Hành Chi và bọn huynh đệ Tử Ngôn nghỉ tạm ở tiền viện, lát con trở về, bảo Hành Chi về cùng con !” Hành Chi và Tử Ngôn, theo thứ tự là chữ Cố Trì và Triệu Lạc.

      Buổi trưa qua , Cố Trì giục ngựa cùng Cố Vân Yên trở về Cố phủ, tới cổng Cố phủ, Cố Trì xuống ngựa, tiến lên đỡ Cố Vân Yên xuống xe ngựa, hai huynh muội cùng nhau vào hậu viện Cố phủ, xa xa nhìn thấy bóng dáng nho của Tuân nhi, tiểu tử kia bắt đầu chơi đồ chơi.

      Đến gần mới thấy trong tay cậu cầm con ngựa gỗ mấy hôm trước Cố Trì tìm thấy, từ khi Tuân nhi làm mất con ngựa này, cả ngày cứ làm ầm ĩ đòi cưỡi ngựa.

      Tiểu gia hỏa kia nhìn thấy đại ca và tỷ tỷ ở phía trước, lúc này mới bước vài bước xiêu vẹo đến trước mặt họ, Cố Trì tiến lên ôm lấy Tuân nhi, hai tay ôm lấy cu cậu đưa lên rồi thả xuống như vậy vài lần, đùa đến Tuân nhi cười sằng sặc.

      Triệu thị sai nha hoàn đến mời ba huynh muội bọn họ đến phòng khách nghỉ lát, chuẩn bị hồi dùng cơm, qua nửa canh giờ sau, Cố lão gia hết bận công vụ về phủ, triều Đại Chiêu chỉ có quan tứ phẩm trở nên mới có đủ tư cách tham dự nghị triều. Cố lão gia chỉ là quan ngũ phẩm, cho nên cần vào triều, bình thường chỉ ở Hàn Lâm viện xử lý công vụ.

      Cả nhà hòa thuận vui vẻ ngồi cùng bàn ăn cơm, dùng bữa xong, Cố Vân Yên : “Cha, Yên nhi và người đến thư phòng trước .”

      Cố lão gia hoài nghi hỏi: “Yên nhi có chuyện gì cần thương lượng với phụ thân sao?” Bình thường, con tùy tiện đặt chân vào thư phòng của ông, vì thư phòng là ‘nha môn’ thứ hai của người làm quan.

      “Gần đây con có đọc vài quyển sách lịch sử, có vài điển cổ muốn tham khảo ý kiến của người.”

      “Vậy tốt, con đến thư phòng với cha .” Cố lão gia gật đầu .

      *

      Cố lão gia nghe xong con nhắc đến hàm nghĩa sâu xa của hai điển cổ, suy nghĩ chút bỗng nhiên hai mắt sáng ngời, cả người thông tỏ sáng suốt, bởi vì trong hai điển cổ đề cập đến việc tương tự với vụ án giằng co trong Hàn Lâm viện nửa tháng nay, vụ án này luôn quấy nhiễu ông và các đồng liêu trong viện, mọi người ai có thể đưa ra phương pháp giải quyết thích hợp, nghĩ tới con lại tháo gỡ cách đúng lúc.

      ra, hai điển cổ này phải do nàng tìm ra, nhưng kiếp trước, Cố lão gia vì chuyện này, cả người lo lắng chồng chất, cầm cự ở Hàn Lâm viện suốt tháng cũng giải quyết tốt vụ án lần này. Về sau, thái phó của Tiêu Dục mới ra mặt tìm ra hai điển cổ, vụ án mới có thể giải quyết, Lạc thái phó bởi vậy nhận được lời khen ngợi của đương kim thánh thượng.

      Mà sở dĩ Cố Vân Yên nhớ được chuyện này, vì Cố lão gia sau khi từ Hàn Lâm viện trở về, có chuyện tìm được hai điển cổ này với Cố Trì, vẫn quên khen ngợi Lạc thái phó học rộng tài cao, mà lúc ấy trùng hợp có nàng ở bên cạnh.

      Bởi vì Cố lão gia am hiểu chuyện a dua nịnh nọt chốn quan trường, nên ngày thường chỉ hoàn thành nhiệm vụ thuộc phận của mình, vì thế cũng được cấp xem trọng,
      Cho nên Cố lão gia ngồi ở chức quan ngũ phẩm nay suốt 3 năm rồi. Cố Vân Yên thầm nghĩ: Nếu phá được vụ án này, chắc cha nàng được thăng chức.
      Last edited by a moderator: 21/11/15
      PhongVy, Anhdva, Tôm Thỏ3 others thích bài này.

    3. emilia

      emilia Well-Known Member

      Bài viết:
      605
      Được thích:
      509
      Hóng hớt

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 3: Nằm trong dự đoán

      Edit: An

      năm sau.

      Trải qua năm điều dưỡng thân thể, sức khỏe của Cố Vân Yên tốt hơn trước khi nàng ngã bệnh. Đối với kết quả này, người vui mừng nhất chính là Triệu thị, thân thể của con gầy yếu luôn là bệnh trong lòng bà, bây giờ nhìn thấy kết quả, Triệu thị cảm thấy yên tâm, cả người nhõm hẳn ra.

      Tuân nhi hơn 2 tuổi, càng hoạt bát, hiếu động, hai mẹ con ngồi thêu thùa chung với nhau, nhất thời biết tiểu gia hỏa kia chạy đâu chơi rồi.

      Cố Vân Yên chỉ đành buông mũ đầu hổ vừa mới làm được phân nửa, mang theo nha hoàn tìm bóng dáng của Tuân nhi, dạo qua hậu viện vòng mới tìm thấy bóng hình màu xanh nhạt của cu cậu.

      Tiểu gia hỏa kia kiễn mũi chân giơ tay muốn hái đóa hoa cúc nở rộ. Vì Triệu thị thích hoa cúc, cho nên trong hậu hoa viên đều trồng hoa cúc đủ màu.

      vất vả mới bẻ được đóa, mặt Tuân nhi lộ ra nụ cười vui sướng, quay người lại nhìn thấy tỷ tỷ của cậu đến, tiểu gia hỏa vui vẻ chạy tới, giơ hoa cúc trong tay:

      “Tặng nương, xinh đẹp.” Tuân nhi cười với tỉ tỉ.

      “Tuân nhi hồi tự tay đưa cho nương, được ?” Cố Vân Yên lấy khăn, lau trán đầy mồ hôi cho đệ đệ.

      “Được, Tuân nhi tặng cho nương, tỷ tỷ cũng xinh đẹp.” Tuân nhi nắm tay Cố Vân Yên .

      Cố Vân Yên hơi sửng sờ chút, sau đó khỏi lắc đầu bật cười, tiểu gia hỏa này chỉ hái hoa tặng nương, nên sợ nàng ghen tị đó mà!

      Trở lại Phù Cúc viện của Triệu thị, Tuân nhi đưa cây hoa cúc cầm trong tay vo thành nắm như hiến vật quý cho Triệu thị, miệng còn ồn ào :

      “Hoa, hoa, nương thích.”

      Triệu thị và Cố Vân Yên bị bộ dạng đơn thuần và ngây ngô của thằng bé chọc cười.

      Hôm sau, Cố Cẩn nghỉ cuối tuần ở nhà, Cố Vân Yên đến thư phòng Cố Cẩn, hai cha con bắt đầu chơi cờ vây, chuyện này bắt đầu từ năm trước, thời điểm đến phiên Cố Vân Yên nàng bỗng nhớ ra chuyện, đợi suy nghĩ đối sách chu toàn nàng mới hạ quân xuống.

      “Cha, Yên nhi ăn được hai quân rồi.” Cố Vân Yên hưng phấn , đây là ván cờ đầu tiên nàng thắng sau năm trời, sao nàng có thể vui?

      “Con ta rất có tư chất trong phương diện chơi cờ vây.” khuôn mặt tuấn tú của ông tràn đầy vui mừng, dĩ nhiên rất có tư chất ở đây là do người cha đánh giá con nhà mình mà thôi. Chỉ có điều, với người tiếp xúc với cờ vây lâu, nhưng có thành tựu như ngày hôm nay, quả khiến người ta kiêu ngạo.

      “Chỉ là, cha hiểu, vì sao thời gian qua, trong cầm kỳ thư họa, Yên nhi thích chơi cờ, lại bắt đầu muốn học đánh cờ?” Cố lão gia hỏi.

      Cố Vân Yên chỉ vờ nhìn thấy hoài nghi trong mắt Cố Cẩn, : “Con nhớ cha là cao thủ cờ vây, nhưng con lại biết gì về nó cả, như vậy làm sao được, dù sao tục ngữ cũng thường , kỳ phụ tất có kỳ nữ.”

      Đúng rồi, Cố Vân Yên nhớ, bây giờ còn 2 ngày nữa tam hoàng tử Tiêu Dục ban sai* ở Kinh Châu hồi kinh, dọc đường Kinh Giao, gặp mai phục ám sát ở trong rừng.

      *: Việc bắt phu và trưng thu tài sản cho quan phủ hồi xưa.

      Từ thư phòng của Cố lão gia ra, Cố Vân Yên thẳng đến Phù Lăng viện của Cố Trì, Cố Vân Yên đứng ở ngoài đình nhìn thiếu niên cả người mặc áo gấm màu lam, dáng người cao lớn, càng trưởng thành, ngũ quan càng tuấn, nhìn thấy muội muội đứng ngoài đình, khuôn mặt tuấn nhất thời lên nụ cười rực rỡ.

      “Yên nhi lần này đến đây là vì muốn cái gì đó, muốn huynh mang về cho muội phải ?” Cố Trì trêu ghẹo vị muội muội từ được y nâng niu trong lòng bàn tay.

      “Ca ca lần này đoán đúng rồi, mấy ngày trước, khi mấy tỷ muội khuê các tụ hội làm hoa cúc, có nghe bọn họ nhắc tới, trong rừng cây mật ở Kinh Giao có linh hồ thường lui tới, nghe linh hồ ấy rất đẹp!” Cố Vân Yên chớp cặp mắt phượng linh động, trong mắt chứa khát khao, khiến người ta thể bỏ qua.

      “Muội đấy, nha đầu kia, mỗi tháng đều thay đổi cách để sai huynh trưởng của muội.” Cố Trì xong, bất đắc dĩ nở nụ cười, trong mắt tràn ngập cưng chiều.

      “Ca ca tốt, sao ca ca hẹn Lạc biểu ca với Thiệu biểu ca cùng ? Các huynh có thể so tài kỵ xạ với nhau?”

      “Chủ ý hay, chỉ là ngày mai Thiệu ca của muội còn phải học, đành phải đợi hôm sau mới có thể săn linh hồ cho muội.”

      “Nếu như vậy, biểu ca nên lấy bài vở làm trọng.” Cố Vân Yên nhu thuận trả lời.

      Đợi trở lại Phù Vu viện của mình, Cố Vân Yên sai nha hoàn mời Trương Tố sang, năm trước, nàng nhờ ông ngoại chuyện, nhờ ông sắp xếp người biết võ ở cạnh mình, quan trọng người đó phải là nữ. Trương Tố vốn là nữ tướng sĩ của Triệu phủ, sau này gả cho người khác nên rời khỏi quân doanh.

      Với xuất của Trương Tố, Cố Vân Yên chỉ giải thích sơ sơ là do ông ngoại phái đến giúp mình điều dưỡng thân thể. Triệu thị cũng nghi ngờ, bình thường tháng, Trương Tố đến Cố phủ nửa tháng, lúc này, Cố Vân Yên đuổi nha hoàn trong viện ra ngoài cửa viện canh chừng, chỉ để Thị Thư ở bên cạnh hầu, lén theo Trương Tố học võ.

      Sau khi Trương Tố đến, Cố Vân Yên dặn dò nhiệm vụ ngày mai cần nàng hoàn thành, dặn dò xong xuôi, khóe môi nàng hơi nhếch lên, lộ ra lúm đồng tiền nhàn nhạt, chỉ là trong cặp mắt phượng hề có ý cười.

      Mạnh Nguyệt ơi Mạnh Nguyệt! Năm đó tôi với cùng tuyển tú vào cung, từ lúc vào cung đến giờ chưa gặp được muội muội ruột của mình, nên bây giờ rất nhớ nàng ta. kéo tay tôi , tôi tuổi hơn , sau này thương tôi giống như muội muội ruột của mình, kiếp trước tôi khờ nên mới cả tin vào , lòng dạ đối đãi với .

      Nhưng kết quả sao? được thăng lên làm Mạnh phi, khi tôi mất ân sủng lại lộ ra bộ mặt xấu xí của mình, dùng mọi cách để cười nhạo lên ngu xuẩn của tôi: “ đời này, sao lại có loại người đơn thuần đến buồn cười như ? Lại tin ở trong hậu cung có tình tỷ muội chân chính? Chẳng lẽ biết trong thâm cung chỉ có ích lợi và lợi dụng sao? Trước khi chết, tôi với câu chân lý: Vĩnh viễn nên tin bất kì ai ngoài chính mình!” xong, giơ ly rượu độc rót vào miệng Cố Vân Yên…

      Kiếp trước, Lý biểu ca của ngươi thấy Tiêu Dục bị ám sát trong rừng ra tay tương trợ, vì thế giành được tín nhiệm của Tiêu Dục, khi Tiêu Dục đăng cơ phong làm phó thống lĩnh ngự lâm quân.

      Ở trong hậu cung được bảo vệ nghiêm ngặt có biểu ca làm phó thống lĩnh ngự lâm quân, cũng giúp ích cho việc của nàng ta, có thể như vậy, thuận lợi leo lên vị phi, trong đó biểu ca có tác dụng rất quan trọng. Nếu như thế, Cố Vân Yên tôi chặt đứt trợ lực lớn nhất của ở hậu cung, kiếp này ở hậu cung cũng mất chỗ dựa, ngược lại tôi muốn nhìn xem, làm sao có thể nhảy lên vị phi cách thuận buồm xuôi gió như kiếp trước?
      PhongVy, emilia, Anhdva3 others thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 4: Hôn nhân đại .

      Edit: Alice

      Hai ngày sau, sáng sớm Cố Trì xuất phát tụ họp với huynh đệ Triệu gia, cùng về phía rừng rậm Kinh Giao.

      Vì để đảm bảo tuyệt đối có sai lầm, Cố Vân Yên đặc biệt bảo Trương Tố ra ngoài dò la tin tức, khoảng canh giờ, Trương Tố rồi trở lại, mang về tin tức, là biểu ca của Mạnh Nguyệt tối hôm qua ăn gì đó bị đau bụng nên mời đại phu đến khám, đại phu kê dược xong còn đặc biệt dặn dò, hai ngày nay cần nằm ở giường tĩnh dưỡng. Tin tức được xác thực, lòng thấp thỏm của nàng mới buông xuống, bây giờ chỉ cần chờ mấy vị huynh trưởng trở về là được.

      Cố Trì trở về lúc cơm chiều, như Cố Vân Yên dự đoán thể săn được linh hồ, ban đầu trong rừng rậm Kinh Giao có linh hồ chỉ là truyền thuyết nghe người ta kể lại mà thôi, vẫn chưa có người săn được linh hồ . Mà Cố Vân Yên lần này có dụng ý khác, vì thế khi Cố Trì tiếc nuối với muội muội săn được linh hồ, nàng chỉ cười : “Vậy ca ca nhớ là sau này còn nợ muội con linh hồ.”

      Tiếp đó, Cố Trì với nàng, trong rừng gặp tam hoàng tử bị ám sát. Nàng biết Tiêu Dục võ công cao cường, bên người còn có hộ vệ, bị thích khách bao vây ở trong rừng, chỉ sợ lần này điều động ít tử sĩ, xem ra đối phương bỏ ra số tiền lớn để lấy tính mạng của Tiêu Dục, về phần người có thể chi mạnh tay như vậy, lại còn cả gan ám sát hoàng tử, ngoại trừ là hoàng tử giống còn ai vào đây.

      Cố Vân Yên rất yên tâm với thân thủ của huynh trưởng và đại biểu ca, nhị biểu ca cũng có thể tự bảo vệ mình. Tiêu Dục từ trước đến nay là người đa nghi, các huynh trưởng của nàng xuất trong rừng đúng lúc gặp chuyện, nhất định sinh lòng nghi ngờ, nhưng khi phát những người tương trợ lại có tính cách choai choai tùy tiện giống thiếu niên, giảm bớt vài phần nghi ngờ, đợi sau khi phái người tìm hiểu bối cảnh của các huynh trưởng, đương nhiên tin tưởng mấy người cứu lần này là trùng hợp.

      Hai tháng sau, đại ca đại biểu ca tham gia vào cuộc thi tỷ võ, cuối cùng hai người có thể vào ngự lâm quân và kim ngô vệ để nhìn thấy Tiêu Dục hay , Cố Vân Yên cũng lo lắng, vì ở kiếp trước, biểu ca của Mạnh Nguyệt vì cứu Tiêu Dục thoát khỏi nguy khốn, mới được Tiêu Dục coi trọng đưa vào ngự lâm quân, sau đó dìu dắt lên vị trí phó thống lĩnh ngự lâm quân.

      Quả nhiên, giữa tháng chín trôi qua, trong cung truyền đến tin tức, Cố Trì vào ngự lâm quân, chức vị là thiếu vệ lục phẩm. Mà Triệu Lạc vào Kim Ngô vệ, nhậm chức tham quân chính lục phẩm. Đối với kết quả này, bọn họ đều cảm thấy tốt hơn dự đoán.

      Đông xuân tới, nháy mắt lại năm qua . Tháng trước, Cố Vân Yên nhận được thư báo trở về của Thị Họa, dựa theo lộ trình khoảng hai ba ngày nữa tới kinh thành.

      “Tiểu thư, hôm nay nô tì chải cho người búi tóc Lưu Vân nhé?” Thị Thư nhìn thiếu nữ ngồi ngay ngắn trước bàn trang điểm, ôn nhu hỏi.

      “Ừ, phối với cây trâm đơn giản là được rồi.” lát nữa, Cố
      [​IMG]
      PhongVy, sonduy, Tôm Thỏ2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :