1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ánh Lửa Mùa Đông - Công Tử Như Tuyết

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 48+49

      Vài viên?

      Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn lọ thuốc trong tay Lãnh Tiểu Dã, con ngươi màu lam lập tức trợn to.

      Tiểu nha đầu này, muốn đùa chết sao?

      Hài lòng nhìn biểu kinh ngạc mặt , khuôn mặt Lãnh Tiểu Dã càng hớn hở.

      Hừ!

      Tối hôm đó dám cho uống thuốc, bây giờ, cho thử mùi vị bị hạ thuốc như thế nào!

      Đưa dao ăn qua, dùng đầu dao nhàng ma sát vật nổi lên bộ ngực , uốn éo hỏi, "Thế nào, bá tước đại nhân, bây giờ, có cảm thấy thoải mái ?"

      Con dao lanh như băng, thân thể cũng nóng bừng, viên thuốc phát tác khiên tất cả các giác quan đều trở nên nhạy cảm, vật nho bị gảy, mang tới trận dục vọng cuồng nhiêt, hô hấp Hoàng Phủ Diệu Dương ngày càng nặng nề.

      " đừng để tôi bắt được!" cắn răng nghiến lợi .

      Lãnh Tiểu Dã đem dao lướt xuống dưới, nhàng khỏi mào , học theo cách của đêm đo, "Nửa tháng trước, liên minh quốc tế nữ đặc công M kiên trì được 3 phút, đó là kỷ lục cao nhất mà tôi ghi lại được, chỉ mong có thể phá vỡ kỷ lục đó."

      Con ngươi màu lam của Hoàng Phủ Diệu Dương, trừng mắt như phun ra lửa.

      Nếu ánh mắt có thể giết người, chắc Lãnh Tiểu Dã nhất định chết vô số lần.

      Thấy tức giận sắp nổi điên lên, Lãnh Tiểu Dã càng cảm thấy thú vị.

      muốn thấy, có thể chịu được bao lâu?

      Cúi người xuống, đè tay lại, đưa mặt đến gần bên tai , nhàng thổi vào đó.

      Hoàng Phủ Diệu Dương cảm nhận được thân thể càng bánh trướng hớn, đến độ đau muốn chết luôn, nhưng vẫn nâng tay lên muốn bắt lấy , nhanh chóng chạy ra khỏi phạm vi công kích của.

      "Ha..." Lãnh Tiểu Dã cười to lên tiếng, "Muốn tôi thả ra sao? Cầu xin tôi !"

      Hoàng Phủ Diệu Dương hừ lanh.

      Cầu xin , nằm mở !

      "A, đúng là tên tiểu tử khó phục tùng!" lại bắt chước ngữ khí của , "Nhưng... Tôi thích!"

      Trợn mắt nhìn , Hoàng Phủ Diệu Dương dùng sức đẩy mảnh áo trong miệng, tay trái lén lút đưa về chiếc nút phía hộc tủ.

      Chỉ cần ấn xuống cái nút này, quản gia chắc chắn nghe được thanh của .

      Lãnh Tiểu Dã vẫn dùng đầu dao cộ đong cọ tây tren người , ở chỗ mân cảm ma sát qua lại.

      Mắt thấy ngón tay còn mấy cm chạm đến cái nút, giương tay cái, dao ăn bay tới, ma sát vào ngón tay , rồi tạo ra tiếng đinh ở hộc tủ.

      Tiểu dạng nhi, cho là nhìn thấy sao?

      Liếc nhìn đồng hô, lưu loát đứng dật, nhấc chân lên, mạnh đá vào 'cái lều' nào đó của cước.

      " xem, tôi nên thiến , hay giết bây giờ?!"

      Bị đá cước như vậy, đau cũng đau, nhưng lại vô cùng kích thích, dường như khiến khống chế được bản thân, rên ra tiếng.

      Phốc!

      Hoàng Phủ Diệu Dương dùng sức đẩy mảnh áo trong miệng ra, "Tiếu Dã, trốn thoát được đâu!"

      "Ai tôi muốn trốn?" Lãnh Tiểu Dã cúi người xuống, dùng ngón tay vỗ vỗ mặt , "Tiết mục vẫn chưa xong đâu, tôi vẫn còn rất luyến tiếc!"

      xong, vươn tay phải, lấy ra đồ vật.

      nhắn, hồng hồng, hình trụ, hơi lấp lánh dưới đèn - đó là cây son.

      Nâng tay mở nắp ra, Lãnh Tiểu Dã cầm thỏi son vẽ bả vai chút, "Ừm, cái này khá hợp với !"

      Đưa tay qua nắm cằm , vươn tay đem thỏi son son lên môi .

      Hoàng Phủ Diệu Dương dùng sức giãy giụa, Lãnh Tiểu Dã hơi bắt được , trong lòng quýnh lên, trực tiếp dùng chân ngăn mặt lại, giúp vẽ cái miệng lạp xưởng.

      Dùng son môi vẽ vài hình tròn lung tung mặt , chú ý tới đồ chụp mắt, nhàng bĩu môi cái.

      ", lúc nào cũng che con mắt lại làm gì, chẳng lẽ chỉ có mỗi con mắt thôi sao?"

      "Ai cần lo!" tức giận hừ tiếng.

      "Hừ, tôi lười phải lo lắng cho lắm, nhưng..." nâng tay về đồ bịt mắt, "Nếu như vậy, tôi còn muốn được nhìn thấy."

      Thấy ngón tay đưa về bịt mắt của , sắc mặt Hoàng Phủ Diệu Dương lập tức trở nên dữ tợn, "Nếu dám xem mắt tôi, tôi nhất định phải giết chết !"

      Ngón tay Lãnh Tiểu Dã chạm được bịt mắt, dừng lại, tầm mắt tự chủ được đón nhận ánh mắt .

      Trong mắt , chỉ có tức giận, mà còn có các cảm xúc khác thường khác.

      hiểu cái cảm xúc kia cho lắm, nhưng... nhìn ra được, sâu bên trong cái bịt mắt này chắc là bí mật muốn ai biết.

      "Cắt, cho rằng tôi thực cảm thấy hứng thú sao?"

      Lãnh Tiểu Dã bĩu môi, thu ngón tay lại, vạch trần bí mật của .

      Từ ngực ngồi dậy, dùng son môi vẽ chút từ cổ đến bụng.

      Nhìn 'chiếc lều trại' ở nơi nào đó, cười tiếng khinh bỉ, nhưng khuôn mặt nhắn cũng khỏi nóng bừng lên.

      Thời gian còn nhiều, bây giờ là lúc nên rồi.

      Lãnh Tiểu Dã nhảy xuống giường, đặt con dao xuống hộc tủ.

      "Hoàng Phủ Diệu Dương, xem, nếu như tôi thiến , cha mẹ vì đau lòng mà chết chứ?"

      "Tôi có cha mẹ." lạnh lùng .

      Lãnh Tiểu Dã chợt nhíu mày, " trách được, lại có giáo dục như vậy."

      Hoàng Phủ Diệu Dương hít hơi sâu, "Tiếu Dã, tốt nhất giết chết tôi, bằng , cả đời này tôi cũng bỏ qua cho ."

      Lãnh Tiểu Dã lấy đồng hồ của , đeo vào cổ tay mình, nhìn đồng hồ, "Tôi có thả sao?"

      Nhìn , Hoàng Phủ Diệu Dương đột nhiên nghiêng người, vươn cánh tay dài ra, ấn vào vào cái nút màu đỏ.

      Bên trái là cái nút màu xanh dùng để , cái nút màu đỏ này là nút khẩn cấp, nút màu đỏ lập tức lóe lên.

      Hoàng Phủ Diệu Dương cau mày lại, nhìn Lãnh Tiểu Dã bên cạnh giường, "Tôi rồi, trốn thoát được đâu!"

      Lãnh Tiểu Dã nhún vai, khuôn mặt bình tĩnh, "Cái này, khuyết điểm lớn nhất của chính là tự phụ."

      Ngoải cửa, chuông báo động vang lên mãnh liệt.

      Bảo vệ cùng quản gia nghe thấy tiếng chuông, vội vàng xông về phía phòng ngủ của Hoàng Phủ Diệu Dương.

      Cúi người xuống, nắm chặt dây thừng, Lãnh Tiểu Dã mang theo dao ăn tới cuối giường, bước đên bên cạnh cửa sổ sát đất, nâng tay phải lên rạch đoạn tấm kính thủy tinh.

      thanh tinh túy vang lên, mảnh kính lập tức xuất vết tròn.

      Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn ngón tay , có chút ánh vàng lấp lánh - có là tia sáng của kim cương màu vàng.

      Nháy mắt, đột nhiên hiểu ra ý của .

      Cái tiểu nha đầu nay, cố ý, cố ý khiến nhẫn nút, đem tất cả mọi người triệu tập lại, còn trốn thoát từ cửa sổ.

      Cửa số kia mặc dù chống đạn, nhưng còn có thứ khác có thể cắt vỡ được, chính là kim cương - thế giớ này, khoáng thạch là thứ cứng rắn nhất.

      , thông minh!

      "Viên kim cương này chưa đủ để cắt thủy tinh." Lãnh Tiểu Dã quay sang, lắc lắc chiếc nhẫn ngón tay, sau đó vung ngược tay lên.

      Khăn ăn trở nên lạnh lẽo, bay thẳng tắp về phía .

      Gò má Hoàng Phủ Diệu Dương bị dao xẹt qua, khiến bị chảy máu vệt, đâm vào đầu giường, đuôi dao còn 'ong ong' rung động.
      Huyềnpluss, Dunghyt97, AnAn6 others thích bài này.

    2. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 50+51

      "Hoàng Phủ Diệu Dương, lần này, tôi chỉ khiến vết thương mặt thôi, đừng đến trêu chọc tôi nữa, nếu , lần sau tôi chắc chắn bỏ qua cho !"

      Ngoài cửa, thanh bọn bảo vệ tiến tới ngày càng gần, Lãnh Tiểu Dã cầm chiếc nhẫn trong tay, cắt thêm vết, cửa kính lập tức xuất hình trong.

      Quay lại, nhìn khuôn mặt Hoàng Phủ Diệu Dương bị vẽ đến buồn cười, Lãnh Tiểu Dã suýt bật cười ra tiếng.

      "Đáng tiếc, tôi đem di động theo bên người, nếu , tôi chụp lại cho tấm, bá tước tiên sinh, vĩnh biệt!"

      Hôn gió cái, Lãnh Tiểu Dã lập tức bước ra khỏi cánh cửa thủy tinh, ngoài cửa, nhàng giẫm lên chiếc đèn trang trí, phi người lên, bắt lấy lan can phía , leo qua nóc nhà.

      "Tiếu Dã, tôi đến bắt !" Hoàng Phủ Diệu Dương tức giận gầm lên.

      Oành!

      Cánh cửa bị đá văng ra, bọn bảo vệ cầm theo súng xông vao, vọt tới cạnh giường, đem súng nhắm vào.

      Nhìn thấy Hoàng Phủ Diệu Dương, tất cả mọi người đều ngây ngẩn.

      chiếc giường lớn, bốn chân ông chủ mình bị tách ra, người chỉ còn món đồ lót màu đen nho , dưới lớp quần nổi lên đỉnh cao, ràng trong trạng thái hề bình thường chút nào.

      Hơn nữa, mặt còn bị son đỏ vẽ lung tung.

      ngực , còn vẽ chú voi sống động.

      Lỗ tai to, đầu to, chân to, đuôi ... Đối diện bụng Hoàng Phủ Diệu Dương, viết hai hàng chữ tiếng .

      "Voi, voi, sao lỗ mũi của ngươi ngắn thế?"

      "Bởi vì tôi nghe lời, nên bị người ta thiến."

      ...

      Trầm mặc lát, quai hàm bọn bảo vệ kịch liệt co rúm lại.

      Muốn cười nhưng lại dám cười, là rất đau khổ.

      "Còn đứng ngây ra đó làm gì, sân bay, bắt ấy lại, nếu ấy chạy , tôi cho các ngươi xuống biển bơi vê!" Hoàng Phủ Diệu Dương tức giận gầm lên.

      Lúc này, bọn bảo vệ mới chú ý tới, Lãnh Tiểu Dã có ở trong phòng, lập tức xoay người chạy , cầm theo súng chạy về phía sân bây.

      Hai vị quản gia vội vàng xông lại, lão quản gia kéo chăn qua đắp thân thể lại, vị quản gia trẻ tươi cầm khóa xiềng xích.

      "Bá tước tiên sinh, mật mã là bao nhiêu?"

      "Tôi làm sao biết?" Hoàng Phủ Diệu Dương tức giận .

      Vừa rồi lặng lẽ thử, nha đầu kia sớm đổi thành mật mã khá, nếu biết được mật mã, tự cởi bỏ xiềng xích từ lâu rồi.

      "Vậy... Làm sao bây giờ?" Vị quản gia trẻ tuổi lầm vào khó khăn, "Tôi lập tức gọi chuyên gia đến."

      Hoàng Phủ Diệu Dương hất tay ta ra, "Cút , bắt ấy lại cho tôi, nếu còn muốn sống, được làm ấy bị thương!"

      Vị quản gia trẻ tuổi chạy , Hoàng Phủ Diệu Dương liền nhìn về phía lão quản gia, "Lấy nước lạnh đến đây."

      Lão quản gia sớm đoán được tình, vội vàng vào toilet, cầm chậu nước lạnh chạy đến, hất lên mặt mấy chén.

      "Thực xinh lỗi, tiên sinh, tôi... Tôi ngờ..."

      " ấy hỏi ông cái gì?" Hoàng Phủ Diệu Dương hỏi.

      Lão quản gia ngẩn người, đem chuyện lúc trước của Lãnh Tiểu Dã lại cho .

      Dùng sức căn môi, khích lệ mình tỉnh táo lại, Hoàng Phủ Diệu Dương nâng tay nhìn xiềng xích.

      "Đem toàn bộ mật mã xóa bỏ, mở khóa!"

      Lão quản gia vội vang giúp xóa mật mã, ấn xuống nút mở khóa.

      tiếng vang lên, xiềng xích được tháo ra.

      Nha đầu kia, nhất định là đoán được thử tất cả các loại mật mã, cho nên trực tiếp phản kháng lại , vốn hề cài đặt mật mã.

      Cũng do Hoàng Phủ Diệu Dương biến thái như vậy, nếu , ai có thể nghĩ đến điều này, có tìm mời mười chuyên gia đến, cũng giải được.

      Thân thể được tự do, Hoàng Phủ Diệu Dương lập tức từ giường nhảy xuống, nhận lấy áo choàng tắm mặt lên người, dùng khăn lông quản gia đưa tới lau sạch mặt.

      Bước lên hai bước, chạy lấy đà, trực tiếp từ cửa sổ nhảy ra ngoài.

      "Tiên sinh!"

      Lão quản vội vàng kêu lên, chỉ thấy thân thể Hoàng Phủ Diệu Dương ở giữa trung tạo thành vệt mờ, hạ xuống bể bơi, khiến nước bắn tung tóe thành mảnh bột nước.

      Đứng trước cửa sổ bị vỡ, nhìn thấy Hoàng Phủ Diệu Dương từ dưới nước ngoi lên, lão quản gia mới thở phào nhõm.

      Nước lạnh lập tức đem cỗ nhiệt kia ngăn chặn lại, Hoàng Phủ Diệu Dương nhanh bới tới bể bơi, bơi vào bờ, bỏ ra chiếc áo choàng tấm ẩm ướt lại.

      "Tiên sinh!" Lão quản gia vội vàng mang tới chiếc áo choàng tấm mới.

      Nâng tay nhận lấy, liến mắt nhìn lên sân bay, giọt nước còn vươn lại mặt Hoàng Phủ Diệu Dương.

      "Nha đầu chết tiệt kia, đừng mong chạy thoát!"

      ...

      ...

      đài.

      Lãnh Tiểu Dã nhanh chóng xuyên qua nóc, lấy vật bằng kim loại từ người ra.

      Đây là lúc trước cùng Hoàng Phủ Diệu Dương tham quan, thuận tay sờ tới sờ lui tìm kiếm, thuận tay đem chiếc chìa khóa mở cửa trực thăng ra.

      Phía sau bọn bảo vệ hô to gọi , nhưng hề để ý tới.

      biết, bọn họ dám nổ súng.

      Bởi vì cái tên tự phụ Hoàng Phủ Diệu Dương kia, chắc chăn giết .

      Quả nhiên, đúng như nghĩ, bọn bảo vội vàng la lớn tiếng.

      "Lập tức dừng lại!"

      "Giơ hai tay lên, được động đậy!"

      "Tôi nổ súng đấy!"

      ...

      Nhưng, ai dám nổ súng.

      Đùa cái gì chứ, bá tước nhà mình có lện, muốn bắt sống được , được làm bị thương, nên bọn họ ai dám nổ súng với .

      Khiến người này bị thương, đến lúc đó, chừng cả cái mạng của mình cũng giữ được, vì vậy, bọn họ thể làm được.

      Kéo cửa khoang thuyền, Lãnh Tiểu Dã nhanh chóng bước vào trực thăng, nhanh tay đóng lại.

      Cầm lấy tai nghe đeo lên tai, ân xuống cái nút, trực thăng lập tức khỏi động.

      Cánh quạt trực thăng nhanh chóng chuyển động, làm nổi lên cơn gió lớn.

      Liếc mắt nhìn đồng hồ đo cái, cách bọn bảo vệ năm mét, Lãnh Tiểu Dã giơ khóe môi lên, chiếc trực thăng nhanh chóng rời khỏi đường băng.

      Hai người bảo vệ sốt ruột chạy lấy đà nhào tới, muốn bắt được chiếc cánh máy bay dưới.

      Nhưng rốt cuộc lại châm bước, Lãnh Tiểu Dã bay lên cao, bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn chiếc trực thăng bay vào đêm khoog.

      Chiếc trực thăng rời khỏi bãi đậu, lái về phía sau.

      Ánh mắt lập tức đảo qua người, Lãnh Tiểu Dã theo bản năng quay lại nhìn.

      Chỉ thấy sau lan can, bóng hình cao lớn trong tay cầm theo khẩu súng, ngạo nghễ đưng đấy.

      Phía sau là biển đêm, làm nổi bật thân ảnh mặc áo choàng tắm màu trắng của Hoàng Phủ Diệu Dương, ngọn đen trực thăng chiếc xuống bộ dáng , mái tóc rám năng nhàng thổi như ngọn lửa vàng cháy rực.
      Huyềnpluss, trangmai1234, Dunghyt9710 others thích bài này.

    3. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 52+53

      Hoàng Phủ Diệu Dương thế mà có thể nhanh chóng đoán được bản thân hề thiết lập mật mã?

      "Chết tiệt!"

      Nhìn thấy Hoàng Phủ Diệu Dương nâng súng bắn cá nhắm vào mình, Lãnh Tiểu Dã chửi tiếng, đồng thời càng dùng sức đem trực thăng bay lên cao.

      Chiếc trực thăng càng lên cao, khẩu súng trong tay Hoàng Phủ Diệu Dương cũng nâng lên từng chút.

      Bá!

      bóp cò súng, chiếc móc kim loại lập tức phun ra, vết mờ mờ xuất , bay về phía trực thăng.

      Mũi thương nhọn hoắc bay sát vào thân máy bày, chỉ còn cách mấy cm, nhưng khong trúng đích.

      Lúc này, chiếc móc đạt đến giớ hạn, mất xung lực, lập tức bị nguồn lực từ phía dưới mà rơi xuống.

      Trong lúc đó, chiếc đổ câu lập tức móc vào chiếc cánh dưới.

      Cảm nhận được chiếc trực thăng hơi chao đảo chút, Lãnh Tiểu Dã nhịn được mắng câu thô tục.

      Ổn định lại trực thăng, nhanh chóng lại trực thăng về phía trước.

      "Tiên sinh!"

      Quản gia cùng bọn bảo vệ cùng lúc xông lên, chỉ thấy trong tay Hoàng Phủ Diệu Dương nắm chặt khẩu súng bắn cá kia, tới lan can.

      Nhìn được ý đồ của , mọi người trừng lớn mắt.

      "Tiên sinh, cần!"

      Lão quản gia vội vã hô lên, nhưng, ai có thể ngăn cản Hoàng Phủ Diệu Dương,chữ 'muốn' của lão quản gia chưa kịp thốt ra, Hoàng Phủ Diệu Dương nhàng nhảy lên, nắm chặc chiếc khóa bắn cá, nhảy xuống khỏi lan can.

      hề rơi vào nước, mà theo chiếc trực thăng bay lên trong bầu trời đêm.

      Nhìn cơ thể của trực thăng kéo lên từng chút, trong lòng quản gia cùng bọn bảo vệ như troi lên tới cổ họng.

      "Mau... Chuyển tay lái, quay đầu lại... Mau lên! Những người còn lại nhanh chóng lấy thuyền cứu sinh, đuổi theo tiên sinh!"

      Lão quản gia gấp đến nổi cả phong cách dịu dàng cùng lịch lãm đều mất hết rồi, chỉ còn lại thanh chói tai.

      Hai vị bảo vệ vội vàng chạy đến bên mép thuyền, nhảy xuống thuyền cứu sinh, hợp sức lướt, đuổi theo Hoàng Phủ Diệu Dương.

      Cùng lúc đó, chiếc du thuyền cũng bắt đầu quay đầu lại, thay đổi phương hướng đuổi theo chiếc trực thăng rời .

      Lãnh Tiểu Dã ngồi ở chỗ tay lái trực thăng, nhìn về phía sau, thấy chiếc du thuyền xa xa quay đầu lại, nhàng bĩu môi.

      Tốc độ của du thuyền cũng nhanh, nhưng linh hoạt của môt chiếc du thuyền lớn, xa hoa như vậy, so với trực thăng kém xa, làm sao có thể đuổi kịp co?

      Xoay mặt nhìn hệ thống định vị GPS, nhanh chóng tìm kiếm lục địa gần đây.

      Rất nhanh, tìm được, hề để ý đến đó là quốc gia nào, nhanh chóng gõ bàn phím vài cái, lập tức xác định được địa điểm.

      Chiếc trực thăng bay lên.

      Lãnh Tiểu dã nghi ngờ nhíu mày lại, thoáng điều chỉnh hướng của trực thăng, nhưng kết quả trực thăng lại lung lay chút.

      bình thường!

      Chẳng lẽ vừa rồi Hoàng Phủ Diệu Dương làm trực thăng hỏng rồi?

      Trong lòng nghi hoặc, Lãnh Tiểu Dã nghiêng người nhìn ra cửa sổ, nhìn hết vòng, nhưng hề phát được bất kỳ khác thường nào.

      Điều chỉnh trực thăng thành trạng thái tự động lái, nhanh chóng đứng dậy, đến cửa, vươn tay đem mái tóc dài quấn vài vòng lên đỉnh đầu, nhàng mở cửa trực thăng ra.

      Gió đêm lập tức thổi vào, vỗ lên mặt , nghiêng người nhìn về phía khoang cửa, chỉ thấy ở cánh dưới, bị khẩu súng bắn cá mắc vào.

      Trong lòng bỗng dâng lên dự cảm bất thường, xoay mạnh người về phía sau.

      Cánh cửa đối diện bị mở ra, lúc quay lại, Hoàng Phủ Diệu Dương nhảy lên trực thăng, nhanh chóng vươn tay đóng cửa lại.

      Người đàn ông đứng trước mặt, bộ mặt tức giận, người chỉ khoác chiếc áo choàng tắm, mái tóc bị gió thổi như ổ quạ, vết son mặt cũng lau sạch , nhìn qua như vết hôn của .

      Áo choàng tắm rời ra, lộ bức tranh con voi màu đỏ ngực, cùng dòng chữ viết chưa được xóa.

      "Ha!" Nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương trước mặt, Lãnh Tiểu Dã nhịn được bật cười, "Vốn là bá tước tiên sinh, thế mà tôi còn tường là Tê Lợi Ca!"

      Bá tước tiên sinh Hoàng Phủ Diệu Dương hề biết 'Tê Lợi Ca' là ai, nhưng qua nét mặt , cũng khó để đoán được, đây chắc hẳn phải câu khen tặng gì.

      Vươn tay, nâng súng lục màu bạc nhắm vào .

      Lúc chưa đuổi tới, cắn răng suy nghĩ vô số lần, đến khi đuổi kịp , nhất định phải bắn lỗ thủng người .

      Nhưng, khi nhìn thấy vật , nở nụ cười rực rỡ như vậy, tức giận trong lòng cũng bất tri bất giác tan biến .

      "Quay về điểm xuất phát."

      nổ súng, chỉ cau mày trầm giọng hạ lện.

      "Giận rồi sao?" Lãnh Tiểu Dã nhìn khẩu súng trong tay , giống như đứa trẻ bướng bỉnh làm chuyện xấu, lè lưỡi, " mọn, đùa chút cũng được hả?"

      Hoàng Phủ Diệu Dương bị lừa, lần nữa mở miệng.

      "Thay đổi hướng, lập tức trở lại!"

      "Được được được!" Lãnh Tiểu Dã cười hắc hắc giơ hai tay lên, ngoãn ngoãn tới chỗ tay lái, lúc ngang qua người , dừng lại, xoay mặt nhìn , "À, đúng rồi, tôi khẳng định chắc chắn biết Tê Lợi Ca là ai, thực ra ta là người hành khất.

      Hoàng Phủ Diệu Dương sớm đoán được đó phải từ ngữ tốt lành gì, nhưng lúc nghe thấy hai chữ 'hành khất', cúi mặt nhìn sơ qua bản thân mình.

      tại, giống người hành khất lắm sao?

      Từ , bị quý tộc giáo huấn, khiến cho rất quan tâm tới dáng vẻ của mình.

      Đây đều là theo bản năng.

      Lúc cúi đầu xem xét lại bản thân mình, trong mắt Lãnh Tiểu Dã tràn đầy ý cười, dùng mũi chân, đá lên, đôi giày thể thao đá vào tay cầm khẩu súng của .

      Ba!

      Lúc trúng kế, Hoàng Phủ Diệu Dương phản ứng quá chậm, bay lên giữ trung.

      Thuận lợi cái, Lãnh Tiểu Dã phi người lên, chụp khẩu súng lục.

      Ngón tay vừa mới chạm vào thân súng, Hoàng Phủ Diệu Dương nhanh chóng bắt lấy chân , khiến ngã ngồi mặt đất.

      Chiếc thảm trực thăng rất dày, té xuống cũng cảm thấy đâu, nâng tay muốn nhắm súng vào người .

      Hoàng Phủ Diệu Dương đưa tay qua đoạt lại khẩu súng, thấy ánh mắt bên cạnh chợt lóe lên, tiếp tục lấy khẩu súng nữa, nhân lúc thuận thế, đem ngã nhào xuống đất.
      Huyềnpluss, trangmai1234, AnAn7 others thích bài này.

    4. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 54+55

      Lãnh Tiểu Dã nâng tay, đem súng nhắm vào đầu , tay đồng thời bắt lấy, nhanh chóng giữ tay phải của trong tay, ngón cái duỗi ra, nhét vào cò súng.

      Ngón tay phía trước, ngón tay phía, trừ bất động, có cách nào có thể bắn được.

      Lãnh Tiểu Dã vung tay trái đánh vào mặt , Hoàng Phủ Diệu Dương né tránh, bị đánh quyền ngay cằm, cũng thuận thế bắt lấy cổ tay .

      Chiếc cằm bị đánh trở nên đau xót, Hoàng Phủ Diệu Dương nhíu mày mở miệng.

      "Tôi rồi, em trốn thoát đâu!"

      "Bây giờ lời này còn quá sớm đấy!"

      Lãnh Tiểu Dã thử vươn chân, tên hỗn đản này, đè hết cả hai đùi lại, khiến thể cử động được.

      "Buông súng ra!" tức giận rống.

      "Nằm mơ!" Giọng còn lớn hơn .

      buộc chặt ngón tay, tay phải vẫn chưa khỏi, chạm vào vết thương, cỗ đau đớn truyề đến.

      Thấy hơi nhíu mày, Hoàng Phủ Diệu Dương theo bản năng dừng lại.

      "Tôi lại lần nữa, buông ra."

      Cảm nhận được động tác của , trong mắt Lãnh Tiểu Dã lóe lên tia ánh sáng kỳ dị, nảy ra loại ý tưởng, nhíu lông mày lại, khóc nức nở.

      "Hoàng Phủ Diệu Dương, khi dễ tôi, tôi muốn chơi với nữa!"

      Câu này, như đứa trẻ khi chơi đùa, biết xấu hổ.

      Ánh mắt Hoàng Phủ Diệu Dương ngẩn ra, kịp phản ứng.

      Nhìn sắc mặt của , biết chiêu này của mình có hiệu quả, Lãnh Tiểu Dã lập tức khiến cho trở nên nghiêm trọng.

      "Oa oa oa... Tay của tôi đau chết rồi, còn chịu buông ra, lực tay mạnh quá... " bên ủy khuất, như đứa trẻ lắc lắc người, "Hừ, tôi biết tình rồi, tất cả những người đàn ông đều xấu xa... Còn cái gì muôn kết hôn với tôi, vốn hề thích tôi, tất cả đều là lừa gạt... Vậy mà tôi còn tốn công giữ chiếc nhẫn của ... Đồ lừa đảo, tôi bao giờ thích nữa..."

      Vừa , vừa dúng sức nháy mắt, cố gắng đẩy nước mắt ra ngoài.

      Nước măt hề chảy ra giọt nào, nhưng cả đôi mắt đều hồng lên, nhìn qua, ' rất tủi thân'.

      Biết làm trò, nhưng ánh mắt Hoàng Phủ Diệu Dương cũng tự chủ nhìn tay trái cii.

      ngón tay trắng nõn nà kia, chiếc nhẫn kim cương vàng lấp lanh, lóe ra tia sáng chói mắt.

      ... Thực đeo nhẫn?

      Trong lòng , có niềm vui nho dâng lên.

      Lãnh Tiểu Dã vừa 'khóc' vừa lặng lẽ nhìn , Hoàng Phủ Diệu Dương thu hồi tầm mắt, ánh mắt hai người chạm nhau, Lãnh Tiểu Dã chuyển động bàn tay, đưa khẩu súng nhắm thẳng vào mặt mình.

      nâng tay dùng sức dụi mắt, khoa trương hít mũi.

      " phải là muốn giết tôi sao, được, nổ súng ! Dù sao tôi cũng là đứa cha nương, có ai thương, sống cũng có ý nghĩa gì..."

      Cha me, đừng hiểu lầm, con chỉ cha nương, chứ hề ba mẹ, mong hai vị đừng để ý đến!

      Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn thấy hai hốc mắt Lãnh Tiểu Dã đỏ bừng, trái tim... tự chủ được mềm nhũn ra.

      Hoàng Phủ Diệu Dương sinh ra có bố, còn mất mẹ, nghe , cũng là đứa trẻ cha mẹ, trong lòng tự nhiên dâng lên thương tiếc.

      cau mày nhìn khuôn mặt nhắn của , "Đừng giả bộ, giọt nước mắt còn có."

      Lãnh Tiểu Dã chu miệng, quả nhiên kỹ thuật diễn xuất của mình được tốt lắm, lần sau, chắc phải mang theo vài hạt tiêu hoặc mù tạc mới được.

      Lúc suy nghĩ tiếp theo nên làm gì, Hoàng Phủ Diệu Dương ngồi thẳng lên, đem khẩu súng hất ra.

      "Lần này tôi tha thứ cho em, nhưng... Lần đầu cũng như lần cuối."

      Biết chỉ giả vờ, nhưng lại vẫn tha thứ cho ?!

      Lãnh Tiểu Dã có chút kinh ngạc nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương, " thực giận tôi sao?"

      Ánh mắt Hoàng Phủ Diệu Dương nặng nề nhìn , "Tôi rồi, đây là lần cuối cùng."

      chơi nhu vậy, ép buộc đến nước này, vẫn còn có thể bỏ qua cho sao?

      Đầu óc chàng bị lừa đá mất rồi sao?

      Vẫn, thực rất thích ?

      Tuy Lãnh Tiểu Dã tự thừa nhận bản thân mình vốn rất đáng , nhưng cũng tự kỷ cho rằng, Hoàng Phủ Diệu Dương mới chỉ quen hai ngày, thích như vạy, huống chi, còn bị chơi đùa thành như vậy.

      Bị đùa giỡn như vậy vẫn còn có thể thích , trừ phi, là người có khuynh hướng thích tự ngược.

      chắc chắc muốn bỏ cuộc, muốn chính phục được .

      Ừm, nhất định là như vậy.

      Lãnh Tiểu Dã đồng tình liếc nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương cái, đáng tiếc, bá tước tiên sinh, có lẽ lần này ngài vô cùng thất vọng.

      Đem khẩu súng đặt qua bên, Hoàng Phủ Diệu Dương vươn tay đỡ ngồi xuống, nâng tay phải lên, kiểm tra băng gạc giúp .

      "Đau ?"

      Lãnh Tiểu Dã nhanh chóng lướt qua khẩu súng, cái miệng nhắn , " thử xem?"

      Hai người lúc nãy còn là đối thủ 'có ngươi có ta', vậy mà bây giờ lại giống như đôi tình nhân vừa cãi vã.

      Băng gạc tay được cởi ra, cũng may hề có dấu hiệu chảy máu, Hoàng Phủ Diệu Dương thở hơi, hai tay đem băng gạc lần nữa băng lại.

      Lãnh Tiểu Dã lại lặng lẽ nhìn thoáng qua khẩu súng, sau đó lại ngước mắt nhìn .

      Trong tầm mắt, có người đàn ông chăm chú nhìn vào bàn tay , miệng vết thương mặt bị cắt ngưng còn chảy máu, tạo thành vệt máu khô màu đỏ nâu.

      Thực ra, cũng phải rất đáng ghét.

      Nhưng, muốn bị bắt lại, hứng thú bị xem như sủng vật nhốt trong lồng.

      Cho nên, bá tước tiên sinh, thực xin lỗi!

      Nhìn băng lại, buộc thành chiếc nơ con mướn xinh đẹp, khóe môi Lãnh Tiểu Dã dương dương tư đắc, "Băng đẹp lắm sao?"

      Hoàng Phủ Diệu Dương ngẩng mặt lên, vươn tay chạm vào khuôn mặt .

      thầm cắn răng, hề né tránh.

      "Theo tôi trở về , được ?"

      Người này, sao lại dịu dàng như vậy?!

      Ngón tay Lãnh Tiểu Dã vươn tới cây súng lục, cứng đờ, "Hoàng Phủ Diệu Dương, chúng ta làm hòa ?"

      nhíu mày, nghi ngờ nhìn .
      Huyềnpluss, trangmai1234, Dunghyt977 others thích bài này.

    5. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 56+57

      nhìn chăm chú vào mắt , vẻ mặt thành , " thả tôi , tôi có thể tha thứ mọi việc làm với tôi."

      nghĩ nghĩ, rồi nghiêm túc , "Chỉ cần em , tôi có thể tha thứ mọi việc em làm với tôi."

      Lãnh Tiểu Dã bất đắc dĩ cười cười, vòng vo vòng, lại quay lại cục diện ban đầu.

      Xem ra, đành phải dùng cách thức thích để giải quyết rôi.

      Vươn tay cầm lấy khẩu súng nằm đât, cười khổ, nhắm súng vào ngay mi tâm , "Thực xin lỗi, tôi thể đáp ứng ."

      Nhìn khẩu súng kia nhắm vào mình, ánh mắt Hoàng Phủ Diệu Dương lộ ra thất vọng, "Tiểu Dã, tôi rất thất vọng."

      "Tôi cũng muốn, nhưng vì ép tôi, sao chịu thả tôi ?"

      "Vì sao em nhất định phải ?"

      "Bởi vì tôi muốn làm sủng vật của người khác."

      "Tôi lấy em làm sủng vật, tôi muốn kết hôn với em."

      "Hoàng Phủ Diệu Dương, hiểu sao, có biết ý nghĩa của kết hôn ?"

      "Em và tôi, cùng nhau sinh hoạt, vĩnh viễn ở chung chỗ."

      Lãnh Tiểu Dã nghe vậy, liền ngẩn ra.

      "Nhưng tôi sao?"

      Hoàng Phủ Diệu Dương nghe xong, cũng sững sờ.

      ?

      Vấn đề này hề nghĩ tới.

      chừa từng người nào, cũng hề được người khác , nên là cái gì, cũng lắm.

      "Tôi biêt." thành thực .

      Lãnh Tiểu Dã lắc đầu, "Điều kiện tiên quyết của hôn nhân chính là hai người ở cùng nhau, nhau, hiểu chưa, giống như cha mẹ vậy..."

      Chỉ sổ thông minh cao như vậy, sao tình cảm lại thấy thế?

      "Tôi chưa bao giờ nhìn thấy bọn họ ở cùng nhau." Hoàng Phủ Diệu Dương yếu ớt tiếng, tầm mắt dừng mặt , "Cái gì gọi là ?"

      "Ách..." Lãnh Tiểu Dã nhìn mắt có chút u ám, nhanh chóng hỏi, nâng tay nắm tóc, nghiêm túc nghĩ, "Thực ra, tôi giải thích được tốt lắm, Nhưng, nếu nam nữ nhau chân chính, nhất định vì đối phương mà lo lắn, vì đối phường mà hi sinh, đứng ở góc độ đối phương để suy nghĩ vấn đề nào đó... Tóm lại, chúng ta giống vây."

      Hoàng Phủ Diệu Dương cau may, "Vậy... Vì em thể tôi?"

      Lãnh Tiểu Dã gì, hỏi ông trời, đứa trẻ này là người Trái Đất sao?

      ràng như vậy, mà sao vẫn thể hiểu được chứ?!

      "Quên , có cũng hiểu..." Lãnh Tiểu dã dùng súng nhắm vào đầu , từ từ đứng dậy, sau hướng cánh cửa sau lưng , dương cằm tự đắc, "Mở cửa ra, nhảy xuống!"

      Phía dưới là biển rộng mênh mông, tại độ cao máy bay cũng cao lứm, nhảy xuống cũng chết, đằng sau còn có rất nhiều người của , nhiều lắm nhảy xuống biển tắm cái tỉnh táo , chứ hề xảy ra chuyện gì.

      "Nếu tôi nhảy?" Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn chăm chú vào hỏi.

      Lãnh Tiểu dã nhún vai cái, "Hoàng Phủ Diệu Dương, nếu cố chấp như vậy, tôi đây đành phải nổ súng thôi!"

      nhíu mày cái, đột nhiên vươn tay ra, kéo vào lòng, "Hoặc là tôi, hoặc là nổ súng!"

      " cho rằng tôi dám sao?" Lãnh Tiểu Dã nhíu mày hỏi lại.

      đáp, chỉ gục đầu xuống, hôn lên môi .

      "Này..."

      Lãnh Tiểu Dã theo bản năng muốn mở miệng, nhưng lại bị Hoàng Phủ Diệu Dương thừa cơ hội, đầu lưỡi khách khí chui vào trong miệng , dây dưa ở cái lưỡi ngọt ngaò của , tận tình hôn mút.

      trốn, lắc, đá , đánh ...

      Nhưng chỉ ôm chặt lấy hông , tay để ở sau gáy , thủy chung dây dưa cùng , cho cơ hội trốn tránh.

      tức chết, dùng răng cắn mạnh vào lưỡi .

      Mùi màu tanh lan ra, nhưng lại hề dừng lại, chỉ ôm chặc hon, thân mình di chuyển, đem áp lên vách tường máy bay.

      Bàn tay Hoàng Phủ Diệu Dương vốn ôm lấy hông , vội vàng di chuyển, kéo bộ đồ thể thao người ra.

      Vôn ban đầu Hoàng Phủ Diệu Dương chỉ muốn xem , có thể nổ súng hay .

      Nhưng, đến khi hôn , ôm vào lòng, bất tri bất giác chìm vào trong luân hãm đó.

      cho uống nửa viên thuốc, vừa rôi nhảy xuống nước, miễn cương đem tác dụng thuốc đè nén xuống, bây giờ cừa tiếp xúc với cơ thể , cỗ cuồng nhiệt kia lại dâng lên, nháy mắt đem trở thành tù binh.

      càng giãy giụa, càng khiến thêm kích thích, tự chủ được càng thêm cuồng dã.

      Cách lớp áo mỏng, cảm nhân được thân thể cứng rắn của cách ràng.

      Người đàn ông này, điên rồi sao?!

      Trái tim Lãnh Tiểu Dã run lên cái, trong nháy mắt, hòan tòan quên việc giãy giụa.

      Chờ phục hồi tinh thần lại, bộ đồ thể bị cởi ra, còn tên kia nắm kéo quần lót .

      'Xẹt' tiếng, chiếc quần lót ren rách thành từng mảnh, treo đùi .

      Nụ hôn của dời khỏi môi , đem theo dòng máu loãng lưu lại xương quai xanh .

      "Hoàng Phủ Diệu Dương!' Lãnh Tiểu Dã nâng súng chỉa vào mi tâm , " dám cử động, tôi thực nổ súng!"

      Dùng răng cắn ở cổ , tay nhấc hông lên, sau đó... Tiến vào.

      Thân mình run lên, Lãnh Tiểu Dã suýt nữa thả khẩu súng trong tay ra.

      "Hỗn đản!" Lãnh Tiểu Dã tức giận mắng ra tiếng, " có biết , tôi ghét nhất bị người khác bắt buộc!"

      Hoàng Phủ Diệu Dương ngẩng mặt lên, ánh mắt chống lại đôi mắt trong suốt của , trong đôi mắt còn động lại hơi nước.

      ... Thân mình cứng đờ, trong nháy mắt, lí trí bắt đầu quay trở lại.

      "Em... Khóc?"

      Nắm chặt báng súng, Lãnh Tiểu Dã nâng tay, khẩu súng trong tay khách khí nện vào trán , lập tức xuất vết thương, dòng máu lập tức tràn ra.

      Cái đau trán dâng lên, nhưng Hoàng Phủ Diệu Dương lại để ý đến, chỉ yên lặng nhìn .

      Bị đánh cái, lí trí lập tức trở về.

      "Tiểu Dã... Tôi khống chế bản thân được..."

      nâng khẩu súng dính máu lên, chống lại ngực , ngón tay Lãnh Tiểu Dã run run, mở miệng.

      "Buông tôi ra!"

      Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn bé trước mắt, cắn cái, ngữ khí bá đạo mà bướng bỉnh, " buông!"

      tin, nổ súng.

      Vừa rồi có rất nhiều cơ hội, có thể nổ súng, nhưng ngược lại có.
      Huyềnpluss, trangmai1234, Dunghyt975 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :