1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Sau Ánh Hào Quang - Phù Quang Cẩm (Tuyển thêm editor)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hin

      hin Member

      Bài viết:
      33
      Được thích:
      55
      Mình hiểu lắm, vậy có phải Mạnh Ca Y Nhân kiếp trước ?

    2. Hungdtk

      Hungdtk Well-Known Member

      Bài viết:
      143
      Được thích:
      3,564
      Chương 71.1: Yến hội

      Edit: Vicky Dao

      Beta: Kẹo Ngọt


      Ánh mặt trời mùa thu chiếu những tia nắng ấm áp xuyên qua khung cửa sổ vào trong phòng, những tia nắng vui vẻ nhảy nhót xuyên tấu qua lớp kính trong veo phản chiếu xuống mặt đá cẩm thạch khiến cho mặt sàn càng sạch sẽ bóng loáng.

      Nghe thấy tiếng gọi của Vương Tuấn ở bên ngoài vọng vào, Thiệu Chính Trạch ngước mắt nhìn ra ngoài cửa.

      Từ Y Nhân gõ cửa, nhón chân nhẹ nhàng, nghiêng cái đầu nhỏ lén lút nhìn vào trong phòng đối diện với vẻ mặt có chút bất đắc dĩ của Thiệu Chính Trạch.

      Vẻ mặt lúc này có chút ngạc nhiên lại xấu hổ le lưỡi, vội vàng đóng của lại, chắp hai tay sau lưng, nhón gót với vẻ mặt nhu thuận đến trước mặt người đàn ông, cất giọng trong veo hỏi: “ tìm em à?”

      "Ừ" để cây bút lên bàn, thuận tay kéo cười ngọt ngào vào lòng, ánh mắt nhìn về phía ghế sa lon, nắm lấy bàn tay bé nhỏ của , Thiệu Chính Trạch cất giọng ôn hòa: “Những thứ đó đều là quà của người hâm mộ gởi đến công ty tặng em, em xem qua , nếu thích thứ nào thì có thể giữ lại làm kỷ niệm”.

      "Đều là quà tặng em sao?" dường như có chút tin được nhìn đống quà chất cao như một ngọn núi nhỏ kia, trợn trò mắt nhìn lại , lúc lâu sau dường như lại như nghĩ đến chuyện gì đó liền nghiêng đầu hỏi : “Quà của người hâm mộ gửi cho em sao lại ở chỗ của vậy?”.

      Thiệu Chính Trạch khẽ mỉm cười, buông tay để đứng dậy, lại đưa tay chỉnh áo cho , thuận tay vỗ vào mông một cái, thanh nhàng : “Em chọn nhanh ”.

      bị động tác thân mật của làm đỏ mặt, mím môi cười rồi chạy tới sô pha. Thiệu Chính Trạch nhìn thấy lấy một cái túi nilon trong đó đựng chú gấu ôm vào trong lòng, khóe mắt cong cong nét mặt cười rạng rỡ , liền cảm thấy chỉ cần nhìn cười vui vẻ thỏa mãn như vậy thì thế gian làm gì có điều nào khác khiến hạnh phúc hơn nữa đây.

      biết luôn coi trọng người hâm mộ, thêm vào đó buổi sáng vô tình nghe được nhân viên của mình kêu ca vài câu về chuyện quà tặng của người hâm mộ dành cho nhiều quá khiến họ nhận xuể, liền đặc biệt dặn dò Vương Tuấn bỏ ra khá nhiều công sức đem toàn bộ những món quà đó đến cho chọn.

      Bây giờ nhìn lại, cho dù có hơi phiến toái chút nhưng quả thật rất đáng để bỏ công sức ra.

      Từ Y Nhân chạm tay một lượt qua đóng đồ, quà người hâm mộ tặng nhiều nhất chính là thú nhồi bông, có con khỉ , con thỏ , gấu bông, con vịt , đồ vật nào cũng đều mềm mại và cực kỳ đáng . lại mở những hộp giấy kia ra, trước mặt xuất rất nhiều đặc sản bày từ khắc các nơi, thêm vào đó là những hộp sôcôla gói trong những tờ giấy đủ màu sắc.

      thuận tay mở một hộp quà khác, trước mắt liền xuất hiện những viên sôcôla xếp hình trái tim, các viên sôcôla đáng , ở giữa những viên sô la nhỏ là một viên lớn hơn mặt viết năm chữ :“Y Nhân, cố lên nhé”, ôm cái hộp bật cười, bỏ viên vào trong miệng, cảm giác mềm mượt, ngọt lịm từ lưỡi bắt đầu lan ra khiến trong lòng đều cảm thấy ngọt ngào.

      để hộp sôcôla sang bên, bên dưới chiếc hộp đó vẫn còn một cái khăn quàng cổ mềm mại màu trắng, phía dưới chiếc khăn là vài tấm hình được để gọn gàng. lấy ra xem, mới phát đây là những tấm hình lần trước ở trường trung học quay quảng cáo Trà xanh, và được chụp lúc những học sinh đó đến xem quay phim. Phía dưới còn có tấm ảnh mà cậu học sinh kia chụp bằng điện thoại di dộng, lúc đó cúi đầu mỉm cười.

      có chút ngạc nhiên, đem vài tấm hình đó cẩn thận cất vào trong ví. Lại đem các món quà khác phân loại và đặt ngay ngắn bàn, sau đó tủm tỉm cười về phía bàn làm việc của Thiệu Chính Trạch.

      nhân lúc để ý từ phía sau vòng tay qua cổ , rồi nhét viên sô la cầm trong tay vào miệng .

      "Có ngọt ?" Gò má áp vào mặt , đôi mắt tràn ngập mong đợi hỏi, người đàn ông làm việc đột nhiên bị quấy rầy liền dừng lại công việc làm dở, có chút bất đắc dĩ lại cưng chiều : “Làm gì có người đàn ông nào thích ăn mấy thứ này chứ?”.

      "Em rất vui. Nên muốn chia sẻ niềm vui với ôm cổ đem gò má cọ cọ vào mặt giống như một chú chó nhỏ, Từ Y Nhân mang vẻ mặt thỏa mãn vừa xong đã thấy khóe môi của lộ ra ý cười ôn hòa.

      giống như bị mê hoặc, duỗi dầu lưỡi liếm cằm , nhìn thấy ánh mắt sửng sốt, cánh tay ôm cổ càng siết chặt rồi nghiêng đầu từ từ hôn lên môi .

      đẩy cánh tay ôm cổ ra, nhưng chỉ trong nháy mắt đã kéo cả người vào trong lòng . tay ôm lấy vòng eo mềm mại của , cúi người xuống hôn môi , động tác rất chuyên tâm.

      Ánh mắt trời chiếu lên khuôn mặt đẹp trai tuấn tú của , cánh tay tự chủ được ôm chặt lấy vai , ngoan ngoãn thuận theo.

      biết qua bao lâu, hai người đều có chút mê man, bàn tay ấm áp của lùa vào trong vạt áo , làm cho ở trong ngực có chút sợ hãi. Đôi mắt lấp lánh, run giọng : “Lát nữa em còn phải quay phim”.


      "Để bảo Vương Tuấn đưa em ” nụ hôn triền miên của rơi cổ , trong lòng run run, nhưng lại tỉnh táo hơn nhiều, vẻ mặt tội nghiệp nhìn , cầu xin tha thứ: “ được! bị người ta phát ra đó. Em sai rồi có được , buổi tối trở về lại…..”

      Thiệu Chính Trạch nghe vậy dừng lại, trầm mặc giúp cài lại nút áo ngực, nhìn thấy vẫn còn rụt rè, nở nụ cười ôn hòa, vuốt khẽ khuôn mặt , có chút bất đắc dĩ : “Được rồi, tức giận mà. Những món quà đó với Vương Tuấn buổi tối đem về nhàcho em. Em trước !”

      "Vâng” có chút ngượng ngùng sửa sang lại đầu tóc, quần áo, nhìn vẻ mặt của có chút ấm ức, nhịn được mở miệng: “Vậy em trước nhé, …..”

      Bị ánh mắt có thâm ý khác của nhìn xuống khiến cho có chút dở khóc dở cười, nhìn lại khuôn mặt có chút áy náy của rồi đem cả người lần nữa kéo vào trong ngực, chầm chậm ghé đến bên tai cúi đầu : "Nếu em thấy áy náy nỡ rời , vậy thì chúng ta có thể tiếp tục”.

      ...

      "Y nhân?" Nhìn thấy từ khi đến trường quay đến giờ cả buổi chiều đều mang dáng vẻ ngẩn ngơ tập trung, Thượng Quan Diệp có cảm thấy buồn cười gọi tiếng, lại đưa tay quơ quơ trước mặt .

      "Dạ. Tới lượt em rồi à?" ngước đôi mắt long lanh như nước,vẻ mặt mang theo chút quyến rũ thể che giấu, đôi môi nhỏ nhắn xinh đẹp khẽ cong lên, lại có chút…… giống như là hơi sưng đỏ.

      Dường như chỉ vài ngày gặp, cả người đã khác trước rất nhiều.

      Có đôi khi trong lúc vô tình lại lộ ra nụ cười, chứa đựng ngọt ngào nên lời, khuôn mặt nhắn xinh đẹp cũng vì nụ cười đó mà càng trong sáng, xinh đẹp bút nào tả xiết.

      Là vì, Thiệu Chính Trạch...

      Khi nghĩ đến chuyện này, trong lòng Thượng Quan Diệp có cảm giác được tự nhiên, ánh mắt rời khỏi đôi môi đỏ hồng của , giọng ôn hòa pha chút trêu ghẹo: “Có phải ngồi mơ mộng hay ? Bên kia có số người đến thử vai, chọn người thay thế cho Đồng Đồng nhận vai Tô Niệm con trai của em, đạo diễn Mạc bảo em quá đó xem thử chút”.

      "À! Ra vậy” Từ Y Nhân lúc này mới phản ứng kịp, đáp tiếng, sau đó hai người cùng đến chỗ Mạc Dịch.

      Tô Niệm là con trai của trong “Thanh mai trúc mã”, Vân Sơ Đãng và Tô Viễn sau khi phát sinh quan hệ, mang thai và sinh ra đứa bé. Vai này vốn là do ngôi sao trong giới giải trí tên Đồng Đồng đảm nhận, nhưng đáng tiếc cậu bé kia khi ở trường học chẳng may bị ngã gãy chân trong lúc nô đùa.

      Chuyện xảy ra khá bất ngờ nên Mạc Dịch đành liên lạc với Trung tâm giải trí và truyền hình, tạm thời tìm đứa bé có kinh nghiệm biểu diễn đến thử vai. Bởi vì trong kịch bản đứa bé và diễn vai mẹ con, cả hai diễn chung với nhau khá nhiều, nên tất nhiên cần phải đến quan sát chút.

      “Cháu đã có kinh nghiệm về diễn xuất, cháu từng nhiều lần diễn vai người chết rồi. Hai tuần trước cháu còn diễn vai một đứa bé ăn xin nữa”. giọng trẻ con véo von truyền đến bên tai, giọng nghiêm trang làm cho Thượng Quan Dịch phải bật cười, hai người lúc này đã đến trước mặt Mạc Dịch và Vương Kỳ.

      Ánh mắt nhìn về phía năm sáu đứa trẻ chờ để thử vai, Vẻ mặt Từ Y Nhân sững sờ, bé trai vừa rồi chuyện vẻ mặt vui mừng mở miệng: “Chị diễn viên nổi tiếng”.

      "Hai người quen nhau sau?” Mạc Dịch có chút ngạc nhiên nhìn đứa bé hết sức vui mừng, đứa bé mau chóng gật đầu như gà mổ thóc: “Đúng vậy, đúng vậy! Chị ấy là diễn viên nổi tiếng mà! Hương vị của mối tình đầu - Trà thơm vị Bạc hà!”

      "Ha ha!Tôi còn tưởng đã xảy ra chuyện gì!” Vương Kỳ có chút buồn cười , đưa tay vuốt cái đầu lắc lư, vẻ mặt như vừa bừng tỉnh hiểu ra thêm: “ ra cậu nhóc này là fan hâm mộ nhỏ tuổi của nha!”

      " phải vậy đâu” Nhìn thấy vẻ mặt của bé trai có chút bực bội, Từ Y Nhân nở nụ cười ôn hòa: “Chúng tôi quen biết, đêm thất tịch (Ngày mồng bảy tháng bảy) chúng tôi gặp nhau đường, cậu bé tặng hoa hồng cho tôi!”

      Vừa nói xong, dường như nghĩ đến chuyện gì vui vẻ nên cả khuôn mặt lúc này cười rất rạng rỡ.

      "Chà. vậy hai người rất có duyên đấy”. Mạc Dịch gật gật đầu, nhìn mấy đứa bé khác có chút cân nhắc, trong lòng hơi nghiêng về cậu bé này, mở miệng : “Nếu như vậy, hai người cứ diễn thử chút. Mặc dù đất diễn nhiều lắm, nhưng cũng thể diễn qua loa được”.

      "Em cố gắng hết sức ạ” Bé trai cất lời hứa hẹn, dường như đột nhiên lại cảm thấy thiếu cái gì đó, vội vàng hỏi lại: “Đạo diễn, cháu diễn vai gì ạ?”

      "Diễn vai con trai của chị diễn viên nổi tiếng này." Thượng Quan Diệp bị đứa bé này trêu chọc chịu được, cúi người học theo Vương Kỳ vuốt vuốt cái đầu của thằng bé: “Tiểu quỷ. thấy em nhiều lắm cũng chỉ năm sáu tuổi, sao lại một mình chạy tới Trung tâm điện ảnh và truyền hình này để thử vai vậy?”

      "Sức khỏe của ba cháu tốt lắm, mẹ cần phải chăm sóc ba, lại phải chăm sóc cả cho bà nội, lại còn muốn chăm sóc thêm cháu nữa. Có lần em theo dì qua đây chơi, cháu liền thấy những người kia chỉ diễn vai người chết lần mà được vài chục đồng, cháu liền lén chạy tới đây xin thử!” Giọng trong veo mang theo chút ít kiêu ngạo tự hào, bé trai mang theo đôi mắt to sáng long lanh nhìn : “Chú à, cháu diễn người chết rất tốt! Khi ngã xuống ngay cả tròng mắt cũng động đậy chút nào”.

      ràng là lời đùa, nhưng khi nghe lại làm cho người ta có cảm giác thương cảm.

      Thường thì khi nhận vai diễn quần chúng, bởi vì cảm thấy diễn vai người chết rất xui xẻo, cho nên bình thường những diễn viên quần chúng cũng muốn diễn vai này. Đây là lần đầu tiên nghe từ trong miệng một đứa bé cậu biết diễn vai người chết mà cảm thấy tự hào.

      "Mà này, tại sao ấy là chị diễn viên, mà lại là chú vậy?” phát Từ Y Nhân có chút thương cảm, Thượng Quan Diệp nhíu mày có chút vui, có ý muốn làm cho khí sôi nổi chút.

      "Cái này!" Bé trai ngờ là đột nhiêu hỏi vấn đề khó trả lời như vậy, có chút xấu hổ gãi đầu, le lưỡi : “Bởi vì thoạt nhìn lớn quá, cho nên em chỉ có thể gọi là chú thôi”.

      Chỉ câu của cậu bé lại làm cho tất cả mọi người đều bật cười.

      "Mọi người chuẩn bị, máy số hai vào vị trí, bắt đầu!” Vương Kỳ đảo mắt nhìn xung quanh, giọng lưu loát hô tiếng, trong máy quay, phụ nữ và đứa trước sau trầm mặc bước ở ven đường.

      Đây là phần sau của bộ phim, lúc này Vân Sơ Đãng giáo dạy múa xinh đẹp, giờ phút này mang giày cao gót bước hết sức thướt tha, nhưng hết lần này đến lần khác, bàn tay càng ́ gắng nắm chặt túi xách, điều này phản ánh tâm trạng của hiện tại rất tức giận.

      Đứa bé sau lưng cũng chu miệng, cậu bước phía sau với vẻ mặt ủy khuất lại có chút bướng bỉnh, thân thể đeo túi sách của chút bẩn, mặt cũng bị xước xát bẩn thỉu, nhưng lại cúi đầu theo phía sau rất quy củ.

      đột nhiên dừng lại, đứng tại chỗ hít hơi sâu, xoay người quay lại phía cậu bé, từ cao nhìn xuống: “Con ! Tại sao con làm vậy! Mẹ biết bao nhiêu lần con được đánh nhau với bạn ở lớp, nhưng cho tới bây giờ con đều nghe lời mẹ ! Lần này hài lòng chưa, bị thầy giáo xuống khuyên can đã làm con hài lòng chưa? Hả?”

      "Con có lỗi!” đứa bé cúi đầu đột nhiên ngẩng mạnh đầu lên, nhìn qua thì thấy khí thế của cậu còn lớn hơn cả mẹ mình, cậu ngước khuôn mặt với vẻ bướng bỉnh rống lên.

      " Con có lỗi sao? Nếu con có lỗi tại sao thầy giáo bảo mẹ tới dẫn con về? Ngày ngày đánh nhau với bạn con còn con có lỗi? Sao con có thể làm cho mẹ luôn phải lo lắng như vậy?” Giọng của lộ ra chút mệt mỏi và bất đắc dĩ, lại nhìn khuôn mặt của con có chút giống Tô Viễn, ánh mắt của Vân Sơ lại mang theo chút thất vọng.

      "Con thật sự có lỗi!" Bé trai càng lớn tiếng la lên, nhìn mẹ của mình hỏi trước sau la mắng cậu, giọng nức nở tiếp tục quát: “Bọn nó bị đánh cũng đáng đời! Ai kêu bọn nó mắng con là con hoang! con là đứa con hoang có ba! Thấy giáo cũng để ý đến con! Bọn nó mắng con là đồ tạp chủng! Mẹ , vì sao tất cả mọi người đều có ba, mà con lại có! Vì sao vì sao như vậy hả mẹ?! Con ghét mọi người”

      Vừa dứt câu, bé trai giật mạnh túi sách, xoay người chạy nhanh.

      Vân Sơ vẻ mặt ngẩn ra đứng yên tại chỗ, nước mắt rơi đầy mặt, từng câu, từng câu trách móc của con trai làm tim đau như bị dao cắt, đôi mắt ngập nước nhìn mông lung nhìn về phía con trai mình chạy , trong góc đường đột nhiên xuất chiếc xe, hướng về phía đứa bé chạy đến.

      "Tô niệm!" tiếng kêu tê tâm liệt phế làm mọi người bị choáng váng, tiếng hô lớn làm cho mọi người chìm thương cảm như bừng tỉnh.

      Bé tai đep túi xách dừng bước lại, từng đàng xa chạy tới, vẻ mặt cười hì hì, nhìn về phía mọi người về phía mình, vẻ mặt nóng ruột, cậu nhóc mang vai cặp sách dừng chạy, quay lưng lại từ đàng xa chạy tới, thay vẻ mặt tức giận lúc trước bằng nụ cười hì hì , nhìn về phía người trong số mấy người vừa tới hỏi: “Như thế đã được chưa ạ? Diễn xuất của cháu có được ?”

    3. Hungdtk

      Hungdtk Well-Known Member

      Bài viết:
      143
      Được thích:
      3,564
      Hế lô mọi người, máy tớ đã sửa xong, bắt đầu đăng nhé! ^^
      Dion, thích su su, Hươg2 others thích bài này.

    4. cô gái bạch dương

      cô gái bạch dương Well-Known Member

      Bài viết:
      439
      Được thích:
      375
      Tội nghiệp đứa bé qua

      bộ phim chị đóng cẩu huyết quá
      thích su suCố Huân Nhiên thích bài này.

    5. Hungdtk

      Hungdtk Well-Known Member

      Bài viết:
      143
      Được thích:
      3,564
      Chương 71.2: (Tiếp)

      Edit: Vicky Dao

      Beta: Kẹo Ngọt


      "Rất tốt" Đạo diễn vẻ mặt vui mừng hớn hớn nhìn thoáng qua Vương Kỳ và Thượng Quan Diệp đứng bên cạnh, Mạc Dịch hiếm khi cười ha ha : “Được, làm tốt lắm, vậy vai này giao cho cháu, hai ngày sắp tới tạm thời còn chưa tới lượt cháu diễn, tuần sau cháu đến đây ”.

      "Cảm ơn đạo diễn." cậu bé mang vẻ mặt vui mừng gật đầu hai cái với Mạc Dịch, trong lòng cậu cảm thấy vui mừng vô cùng.

      Từ Y Nhân thấy cậu bé vui vẻ chạy , khóe môi kìm được lộ ra một nụ cười chan chứa thương.

      "Em còn đứng đó ngây ngốc nữa! Mau thay quần áo , cảnh diễn tiếp theo này có thể có chút khó khăn, cũng biết em diễn có thể hiện được dáng vẻ đó ?” Thượng Quan Diệp sờ sờ cằm nhìn có chút buồn cười, vẻ mặt lúc này như tưởng tượng ra dáng vẻ lúc đó.

      " lát nữa biết ngay thôi mà”. Từ Y Nhân nhìn thấy cười liền cất tiếng trả lời, sau đó mới vào phòng thay quần áo.

      Trong phim điện ảnh có nhiều tình tiết đáng chú ý, tuy nhiên về nhiều về quãng thời gian mang thai và nuôi dưỡng con trai trong năm năm đầu tiên, qua nhiều lần sửa đổi trong kịch bản có hai tình tiết thể hiện qua giai đoạn này.

      Thứ nhất là tình tiết mang thai hơn sáu tháng, bụng cao vượt mặt làm việc rửa bát tại nhà hàng và bị Cố Trường Thanh phát ra sau đó sắp xếp cuộc sống giúp . Thứ hai là khi sinh con, Cố Trường Thanh ở bên ngoài phòng phẫu thuật lo lắng chờ đợi.

      Cảnh đầu tiên, cần phải ăn mặc giống như người phụ nữ có thai.

      Tống Dục thay xong quần áo, thân âu phục nhìn so với phần đầu của bộ phim nhìn trầm ổn hơn nhiều, vẻ mặt chín chắn, thân hình cao ngất, làm cho người đối diện có cảm giác an toàn và có thể tin cậy được.

      Lúc này Tống Dục đứng tựa cửa nhìn vào trong phòng nghỉ, Thượng Quan Diệp cũng đứng ngay bên cạnh, họ đều là những người tuấn đẹp trai chê vào đâu được.

      Nhưng mà, dựa vào khí chất mà , Thượng Quan Diệp vẫn luôn có bộ dạng ôn tồn tao nhã, giống như bạch mã hoàng tử trong truyện cổ tích, nhất cửa nhất động đều hết sức mê người, tràn đầy quyến rũ.

      Tống Dục như ánh mặt trời, đương nhiên bởi vì ít tuổi hơn Thương Quan diệp khoảng hai, ba tuổi, lại là người mới trong giới giải trí nên khí thế cũng thể cường đại như Thượng Quan Diệp. Bất quá so sánh với các diễn viên thần tượng khác thì cũng đủ làm cho các trẻ tuổi say mê điên cuồng rồi.

      Trong bộ phim này quan hệ của hai người cũng có thể coi như là tình địch, nên khikhông diễn dù thế nào cũng cảm thấy khí giữa hai người có chút kỳ cục. Nhưng dù sao nam và nữ cũng vẫn có điểm khác biệt, lúc bình thường họ cũng vẫn có thể cười chuyện phiếm, khí hòa hợp cũng có thể tâm sự đôi câu.

      Từ Y Nhân thay xong quần áo đỡ bụng bước ra ngoài, trong tích tắc khiến cho vẻ mặt của hai người đàn ông đều sửng sốt, tự giác đứng lên bước tới bên cạnh .

      Nhìn quần áo bà bầu mà mặc quan sát đánh giá một lượt, sau đó Thượng Quan Diệp tặc lưỡi thở dài, Tống Dục thì mang vẻ mặt buồn cười : “Sao tự nhiên tôi lại cảm thấy cậu dường như lớn thêm vài tuổi vậy nhỉ?”

      "Đó là bởi vì kiểu tóc thay đổi thôi”. Nháy mắt với hai người, trong phút chốc lại trở về đúng tuổi của mình, dí dỏm, hoạt bát.

      Trong kịch bản Vân Sơ Đãng có làn da trắng mịn mà, khí chất giống như hoa sen mới nở. Ngoài việc theo đúng nguyên tác thì biên kịch Khương cũng có chút ít thiên vị với nhân vật này, dưới ngòi bút của ông mặc dù mang thai, nhưng làn da vẫn trắng nõn nà, ngoại trừ bụng lớn hơn, người lại chỉ mặc quần áo mua ở vỉa hè với giá vài chục đồng, nhưng cũng che giấu được khí chất trẻ trung, hút hồn của .

      Hơn nữa, mặc dù Vân Sơ Đãng trải qua khoảng thời gian khó khăn, nhưng lại là người có tính cách kiên trì, cứng cỏi, dù cho cuộc sống có khó khăn vất vả, dù người chỉ mặc quần áo rẻ tiền, cũng vẫn luôn luôn trong sáng giản dị. cho nên ngoài thay đổi quần áo mặc người , cơ bản cần phải hóa trang gì nhiều.

      Có thể trước khi mang thai, Vân Sơ Đãng luôn để kiểu tóc đuôi ngựa buộc cao lên, vừa rồi khi trang điểm lại buộc tóc thấp xuống, lại cố ý để rũ hai lọn tóc xuống, dễ dàng mang đến cho người khác cảm giác nhu hòa mà lười biếng.

      Bởi vì có thai, lại gặp hoàn cảnh khó khăn, nhưng khi nghĩ đến Tô Viễn trong lòng vẫn cảm thấy ngọt ngào vô cùng.

      mang thai con của , hơn nữa còn mong muốn gặp lại , giống với việc khi thì tình cảm tốt đẹp, chia tay thì quay sang oán hận, khoảng thời gian này bởi vì trong lòng vẫn ấp ủ hy vọng nên cả người đều toát ra khí chất nhu hòa uyển chuyển.

      Bên cạnh đó, bởi vì áp lực cuộc sống cũng khiến cho đôi lúc cảm thấy phải gồng mình ́ gắng, cho nên nhìn vẫn có cảm giác miễn cưỡng, mệt mỏi, dường như là được nghỉ ngơi đầy đủ.

      Khi thay đổi kiểu tóc, lại thêm quần thâm nhàn nhạt dưới mí mắt, cả người đã hoàn toàn thay đổi.

      Giờ phút này cánh tay nhàng vuốt ve bụng, lọn tóc rơi xuống cần cổ trắng như tuyết của , nghiêng đầu nhìn hai người nháy mắt mỉm cười.

      Bộ dạng này của sự làm cho người nào nhìn thấy cũng muốn đem che chở trong lòng bàn tay, hi vọng đứa con mà mang bằng cả tình là con của mình.

      Cố gia đứng đầu cả nước trong lĩnh vực ăn uống, là nhà hàng tây nên hoàn cảnh vệ sinh rất tốt, phòng bếp rất sạch , thoáng mát, dơ bẩn chật chội như các nơi khác.

      Vân Sơ Đãng làm nhân viên rửa bát trong nhà hang của ́ gia, ngoại trừ lượng công việc nhiều hơn bên ngoài chút, thì việc khiến cho thấy phiền não hơn là quản lý của nhà hàng thường xuyên cố ý quấy rầy .

      Quản lý nhà hàng hơn ba mươi tuổi, vóc dáng trung bình, tướng mạo có vẻ đứng đắn nhưng đôi mắt ông ta nhìn lại khiến có cảm giác ông ta “liếc mắt đưa tình”.

      Mặc dù là mang thai thể phát sinh quan hệ hoặc tiến thêm bước, nhưng thừa dịp khi chuyện hoặc lúc chỉ bảo công việc luôn cố ý hoặc vô tình chạm vào người bởi vì mang thai bộ ngực ngày càng đầy đặn, cổ và cánh tay lộ ra bên ngoài, hành động của ông ta làm cho có cảm giác khó chịu.

      Cho nên lúc này nhìn người đàn ông cách đó xa đến phòng bếp, Vân sơ Đãng có chút phiền muộn nhíu mày, bàn tay rửa chén động tác tự nhiên chậm lại.

      "Sơ đãng." Giọng của người đàn ông vang lên bên tai , Vân Sơ Đãng vừa quay đầu nhìn lại, quản lý nhà hàng thuận tay đem cái mâm bị bẩn thả vào trong nước, bàn tay vừa hạ xuống, cái mâm vùi lấp trong nước, hắn đã mang vẻ khiêu khích tiến đến nắm lấy bàn tay non mềm với những ngón tay khéo léo của gái.

      Vân Sơ Đãng yên lặng tránh né cánh tay của , bàn tay hắn rơi vào khoảng , nhìn vẻ mặt trầm mặc kháng cự của , ta có chút tức giận : “ đúng là biết điều! quên là công việc này là ai giới thiệu cho làm sao?”

      Ánh mắt lướt qua cái bụng nhô ra của , vẻ mặt lại càng khinh miệt cười tiếng, giọng điệu mỉa mai: “ như vậy mà còn làm bộ trong trắng hay sao?”

      Vừa dứt câu, hắn lại đưa tay tới, hạ quyết tâm hôm nay phải chiếm được , nên từng bước từng bước tiến lại gần chút e ngại nào.

      "Các người làm cái gì vậy hả !" Cửa phòng bếp đột nhiên truyền đến tiếng quát lớn, người phụ nữ đứng bên cạnh lùi lại bước, một người đàn ông cao ráo, đẹp trai từng bước trầm ổn đến, tầm mắt liếc qua hai người, lại nhìn vào gò má trắng nõn của Vân Sơ Đãng, dường như có chút dám tin mở miệng: “ ngẩng đầu lên!”

      Bị theo đuổi trong thời gian tương đối dài, mặc dù đã lâu gặp nhưng cũng biết người vừa đến là ai.

      Trong lòng Vân Sơ ĐãngVân như dậy sóng, nhưng vẫn ngẩng đầu nhìn lên.

      Người đàn ông bước nhanh đến dùng ngón tay nâng chiếc cằm khéo léo của lên, giọng có chút biến đổi: “Sơ Đãng?”

      Người con đứng trước mặt là người mà cho dù có làm thế nào cũng thể nào có thể quên được , cho tới bây giờ cũng vẫn mang theo cảm giác vì có được mà khiến trong lòng cảm thấy chán nản thôi. Sau đó vẫn thường xuyên nằm mơ thấy khuôn mặt của , giật mình tỉnh dậy, phát hiện ra trong lòng mình phải là chỉ mong muốn đơn thuần là có được như vậy, hay chỉ muốn được lên giường với .

      muốn cưới làm vợ, muốn trở thành người phụ nữ của Cố Trường Thanh , sinh con cho , cùng sống tới già.

      Giờ phút này, lại có chút dám tin hai người có thể gặp lại nhau trong tình huống như thế này.

      Trong lòng , vĩnh viễn bao giờ quên lần đầu tiên gặp . Lúc đó sáng rực chói mắt sân khấu, mặc người chiếc váy trắng như tuyết, xoay tròn khom lưng, bộ dạng nhu thuận gật đầu, tiếng hát trầm thấp, trong nháy mắt khiến cho động tâm.

      Nhưng về sau, mỗi lần gặp đều thấy dùng dáng vẻ kiêu ngạo khi đối diện, sắc mặt đối với cũng chút thay đổi nào, mặc dù có gia tài bạc triệu, cũng chưa từng làm cho động tâm.

      biết theo đuổi một nam sinh của trường đại học Luật, cậu ta lại là hot boy, cũng tìm hiểu người kia đã xuất ngoại, sau đó chỉ lần tìm , nhưng khi nhận được tin tức của lại làm cho cảm thất hốt hoảng và thất vọng.

      Làm sao có thể tin được, liên tục tìm kiếm trong khi ở ngay bên cạnh , trong nhà bếp của nhà hàng với chiếc bụng lớn làm nhân viên rửa chén.

      Đặc biệt là tình nguyện chịu ở cạnh người đàn ông khốn khiếp này, chịu đựng đẻ hắn ta dâm ô, cũng muốn tìm hay nhờ giúp đỡ sao?

      kinh ngạc nhìn , đau lòng trong mắt cùng với thâm tình, giãy giụa, thương tiếc khiến Vân Sơ Đãng cách nào chịu đựng được, xoay đầu tránh sang bên.

      Cố Trường Thanh trong lòng muốn phát hỏa, quyền vung tới đấm thẳng vào mặt người đàn ông cúi đầu phía sau, lạnh lùng : “Con mẹ nó, ngươi mà cũng xứng?”

      Người đàn ông bị đấm đấm vội vàng đứng dậy, muốn chuyện, vung đấm tới: “Cút cho tôi! Lập tức! Lập tức! Cút !"

      "!" Vân Sơ Đãng ràng bị tức giận của làm cho hoảng sợ, vừa muốn lên tiếng chuyện, người đàn ông túm lấy cánh tay trầm mặt lời nào kéo ra ngoài.

      "Cắt."

      Tiếng hô ngừng kịp thời làm cho Từ Y Nhân thở phào nhõm, Tống Dực siết chặt cánh tay liền buông tay ra.

      Bình tĩnh nghĩ lại, kỹ năng diễn xuất của Tống Dục tốt. Nhưng mới vừa rồi khi xoay người đánh người kia quả thực có chút quá mạnh tay.

      Tuy bị đánh là trong những cảnh quay của phim, trước đó cũng có là đánh , nhưng mà hai đấm đó sức lực ràng là mạnh hơn nhiều so với lúc diễn. Nếu phải diễn viên đó theo động tác của cậu ta mau chóng ngã xuống đất, chảy máu mới là lạ.

      Cảm giác này còn vừa rồi khi lôi kéo bước , đều làm cho trong lòng có chút thoải mái.

      "Biểu tệ! Cảm xúc rất thể hiện rất thật! Động tác cũng có sức dãn!" Vương Kỳ tới vỗ vào vai của Tống Dục, lên tiếng khen ngợi.

      giương mắt nhìn về phía Từ Y Nhân, cúi đầu cười mà gì.

      Phản ứng kỳ quái này đều rơi vào mắt những người khác, Mạc Dịch và Vương Kỳ hai người nhìn nhau, đều ngầm hiểu cười cười.

      Diễn viên bởi vì diễn cùng nhau mà nảy sinh tình cảm, bọn họ cũng từng thấy qua, nhất là bước vào giới giải trí này toàn là những người trẻ tuổi, sinh hoạt hàng ngày cơ bản nếu phải là diễn xuất là đóng kịch. Làm việc với nhau trong thời gian dài, phát sinh tình cảm, phim giả tình quả thực rất phổ biến.

      Đặc biệt hơn là khi diễn vai người với nhau, khó tránh khỏi có cảnh nắm tay, ôm nhau, hôn môi thậm chí là diễn những cảnh thân mật ở giường. Thời gian lâu dài, diễn viên mới vào nghề có đôi khi cũng đem những tình cảm khi diễn xuất mang vào cuộc sống đời thường.

      Từ Y Nhân là người mới, vốn là làm cho họ cảm thấy có khả năng thiên phú hiếm có, hơn nữa lần trước ở khách sạn, Mạc Dịch đã nhìn thấy Thượng Quan Diệp bộ dạng có chút lấy giả làm , huống chi đây lại là bộ phim truyền hình đầu tay của Tống Dục.

      Khẽ thở dài, ánh mắt của Mạc Dịch lại nhìn Từ Y Nhân, bé kia nhập vai hay rời khỏi vai diễn đều rất nhanh, giờ phút này cúi đầu đứng đó, cũng nhìn ra cảm xúc gì đặc biệt, khiến cho ta nhìn ra được bất cứ cảm xúc khác nào.

      Bất quá, thời gian tuyên truyền cho bộ phim này còn lâu nữa mới đến, Mạc Dịch nghĩ đến đây liền đem những thứ mà mình giải thích được quẳng ra sau đầu.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :